1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Quả báo k đến ngay nên ai cũng nghĩ là k có, ha, chỉ tội nhị đệ vô tội, là đáng :-(

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Đặt gạch sụp hố của bạn, mong chương mới.
      Cảm ơn nàng dịch truyện
      Nhitocngan thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 29. Hồ Ngọc Nhu thể nghĩ, cậu nhóc này phải nhìn mặt chứ?


      Cậu nhóc vừa được hồ Ngọc Nhu nắm tay, liền chịu buông tay, Hồ Ngọc Nhu dắt cậu về hậu viện.


      Quần áo để thay đưa qua từ sớm, bây giờ là thời tiết nóng nực, suốt đường bụi bẩn, người cậu nhóc cũng thấy khó chịu.Khi Hồ Ngọc Nhu dặn dò Tú Hương múc nước cho cậu tắm rửa, cậu cũng từ chối.


      Trong khoảng thời gian này, Hồ Ngọc Nhu lấy điểm tâm cho cậu ăn, đó là bánh đường trắng phổ biến nhất.


      Cậu nhóc nhận ngay, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đường trong tay Hồ Ngọc Nhu, sâu trong mắt tràn đầy ao ước, thế nhưng thể biết tại sao, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào, từ đầu tới cuối chịu đưa tay ra nhận.


      Hồ Ngọc Nhu có kinh nghiệm ở chung với con nít, đặc biệt là thằng bé này khác hẳn với lứa trẻ bình thường, suy nghĩ càng khó đoán hơn. cố gắng hỏi : "Sao vậy, thích ăn bánh đường trắng hở? Vậy nhóc thích ăn gì, tôi sai người mua cho đệ, được ?"


      Cậu bé chỉ lắc đầu.


      Từ lúc gặp cho tới giờ, cậu nhóc này chưa hề mở miệng câu.


      Hồ Ngọc Nhu tìnhkhông hiểu tại sao, thấy trong mắt cậu nhóc chứa đầy khao khát, ngẫm nghĩ, trước hết bẻ miếng bánh đường đưa lên miệng, "Ăn rất ngon ý, tin nhóc ăn thử xem?"


      Ánh mắt của cậu nhóc ngay lập tức chuyển khỏi miếng bánh đường lên người Hồ Ngọc Nhu, thấy Hồ Ngọc Nhu nuốt vào miếng bánh, bấy giờ mới đột ngột đưa tay đoạt lấy phần bánh còn lại, vừa chạy vừa ăn như hổ đói.


      Hồ Ngọc Nhu ngớ người nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng, trong đầu lóe lên suy nghĩ tin được, thằng nhóc này mới ba lớn chứ, chẳng lẽ sợ hạ độc vào trong bánh? Đó là lý do tại sao nóchờ ăn xong, rồi thấy bị gì, sau đó nó mới dám ăn?


      Sau khi ăn xong bánh đường trắng, nước tắm được đưa tới, cậu nhóc lúc này lại cuống lên. Tú Hương và Tú Vân vào đều bị cậu đuổi ra, mà đúng hơn là cậu hơi cảnh giác nhìn chằm vào Hồ Ngọc Nhu hồi lâu, rồi tới kéo tay Hồ Ngọc Nhu qua.


      A Quỳnh là người che chở chủ bậc nhất, nàng biết thằng nhóc này là ai, dựa vào đâu mà bắt tiểu thư nhà nàng hầu hạ nó tắm chứ!


      “Ngươi buông tay! Làm gì đó hả, phu nhân ta sao phải hầu hạ ngươi, ngươi còn tự coi ngươi là ai!” mặt nàng quát lớn, mặt kéo thằng nhóc này ra.


      Cậu nhóc đột nhiên như bị chạm phải vảy ngược, buông tay Hồ Ngọc Nhu, thoáng cái quay qua lao vào đánh A Quỳnh.


      "Dừng lại!" Hồ Ngọc Nhu vội la lớn.


      Nhưng động tác thằng bé càng ngày càng nhanh hơn, A Quỳnh bị nó xô mạnh xuống đất, nhất thời đau tới mắt đỏ ửng, nước mắt nổi lên.


      Hồ Ngọc Nhu thực hơi giận, nhưng ngẫm lại nó mới bao tuổi đâu, vậy mà có dáng vẻ như vậy ắt gặp ít chuyện, cũng nên nổi cáu với nó.


      tới đỡ A Quỳnh dậy, hỏi nàng có sao , sai Tú Hương dìu nàng ngồi lên ghế xong, mới quay lại nhìn cậu nhóc.


      Mặt cậu nhóc chả có tí biểu thấy thẹn, dường như phải cậu làm, thấy Hồ Ngọc Nhu nhìn mình liền đưa tay kéo sang.


      Rốt cuộc đây là con cái nhà ai hả?


      Hồ Ngọc Nhu nhíu mày, do nhớ tới Chu Thừa Duệ bảo đứa trẻ này thân phận cao quý, nên muốn quản nhiều. Chỉ : "Lần sau được thế nữa. thôi, đến tịnh phòng, nhóc có thể tự mình tắm chứ?"


      Mặc dù ngại tắm cho đứa con nít hơi lớn như vậy, nhưng bây giờ kết hôn, nếu đối phương mới 6 7 tuổi còn có thể tránh nghi ngờ, nhưng nhóc này dưới mười tuổi rồi, kiêng kị chút tốt hơn.


      Cậu nhóc do dự gật .


      Cậu đúng là tự mình tắm , nhưng trong quá trình tắm, cậu cứ quay qua quay lại nhìn Hồ Ngọc Nhu bên kia bình phong. Sau khi tắm xong, cậu hề cầu người tới giúp, tự mình mặc quần áo, bước ra với mái tóc sướt sũng.


      Bởi vì cậu cho người khác tới gần, thế nên Hồ Ngọc Nhu đành tự tay lau khô tóc cho cậu nhóc, cột qua quýt lên, lúc này mới hấp tấp dắt nhóc đến chỗ Chu lão phu nhân.


      Vừa vào viện liền nghe được từng đợt tiếng cười vang ra, có Chu Thừa Duệ hào sảng, có giọng lão phu nhân lớn tuổi hơi khàn, cũng có Tô thị cười duyên, và Chu Thừa Vũ thỉnh thoảng cười trầm thấp hai cái.


      Nghe tiếng cười ấy, chút vui ban nãy của Hồ Ngọc Nhu cũng theo gió bay sang tận Trảo Oa quốc[31]. lòng, người Chu gia đơn giản, mẹ hiền con hiếu, em hòa thuận, nếu Tô thị ghét đúng là nhà ấm no vừa lòng hợp ý.
      (31) Trảo Oa quốc: tên gọi quốc gia cổ Java hay Indonesia. Xuất từ thế kỉ 7 – 8, có nhiều quan hệ buôn bán, giao lưu với các nước trong khu vực, đặc biệt với Việt Nam thời xưa. Trong thư tịch cổ Việt Nam, Trảo Oa quốc còn được viết là Qua Oa, Chava.

      Ấy vậy mà Tô thị là người đầu tiên phát tới, liền nở nụ cười niềm nở nghênh đón, "Đại tẩu đến rồi, bọn ta còn về tẩu đây." Nụ cười lần này của nàng đúng chân thành, nhưng sau khi nhìn thấy đứa trẻ đằng sau hơi sửng sốt "Đây là?"


      ra cũng lạ, Tô thị vừa mở miệng, cậu nhóc ngay lập tức nhìn nàng ta. Mà lúc Tô thị hỏi, vô thức sờ đầu nhóc cái, cậu nhóc cũng có ý kháng cự.


      Hồ Ngọc Nhu thể nghĩ, cậu nhóc này phải nhìn mặt chứ?


      "Đây là nhị đệ mang về, ai tôi cũng biết nữa.", Hồ Ngọc Nhu đáp .


      Nụ cười mặt Tô thị tức khắc đơ ra, biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn cậu nhóc bỗng trở nên ác độc dọa thằng nhóc mới gần gũi với mình nhanh chóng chạy đầu nhào vào lòng Hồ Ngọc Nhu .


      Tô thị đưa lưng về phía ba người Chu gia, bọn họ thấy vẻ mặt Tô thị nên hiểu hành động này của thằng nhóc, cònChu Thừa Vũ cực kì vui.


      “Có chuyện gì ?” Chàng lên tiếng hỏi, đứng dậy và về phía này.


      Hồ Ngọc Nhu cũng bị hết hồn bởi ánh mắt ác độc đột ngột của Tô thị. Nghe Chu Thừa Vũ hỏi vậy, Tô thị dường như nghĩ gì nữa, mặt hơi ngưng lại rồi quay lại chủ động giải thích, " có gì, e là đứa này sợ người lạ, xem ra ta hù đến nó rồi."


      Nàng vừa rồi đúng là điên quá, sao có thể cho là đứa này là con Chu Thừa Duệ và người phụ nữ khác sinh ra, bây giờ mang về nhà. Nàng ước chừng tuổi đứa này, sau đó suy nghĩ cẩn thận liền biết thể nào, đứa này sinh ra nàng và Chu Thừa Duệ còn chưa thành thân mà.


      Tô thị thế, Chu Thừa Duệ liền qua, kéo Tô thị xuống sau lưng, hơi lo ngại nhìn Hồ Ngọc Nhu cái, xong vẫy tay ngoắc thằng nhóc này.


      "Nhanh, qua đây!" .


      Thằng nhóc có vẻ sợ , sợ tới mức run người, Hồ Ngọc Nhu định khuyên hai câu cảm thấy cậu nhóc buông tay, thành thành về hướng Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ kéo nó tới trước mặt mình, lạnh mặt : "Tiểu tử này, ta cho ngươi biết, ta mang người về phải do tình nguyện. Ngươi tốt nhất là nên thành chút, đừng có mà khiêu khích ta, nếu bất cứ lúc nào ta cũng có thể ném ngươi ra ngoài, cho dù khi đó ngươi bị chết đói hay bị sói hoang cắn phát chết, ta đều mặc kệ quản! "


      "Thừa Duệ!"


      "Thừa Duệ!"


      Chu Thừa Duệ vừa dứt lời liền bị Chu lão phu nhân và Chu Thừa Vũ quát lên cùng lúc.


      còn bất mãn trả lời: "Ơ kìa, nương, đại ca, hai người còn biết đó thôi! Thằng quỷ này những làm chậm trễ hành trình của con, đường còn suýt hại chết mã phu theo con mấy năm nay! hai thuộc hạ của con, cũng bị thằng quỷ này đùa giỡn tên bị gãy chân, bị chém đao tay" càng càng giận, đưa tay chỉ vào đầu thằng nhóc, :"Ta có thể cho ngươi biết, nếu ngươi mà thành , mặc kệ ngươi có là Thiên Vương lão tử, lão tử cũng hầu hạ ngươi!"


      Chu lão phu nhân .


      "Được rồi, đệ so đo với đứa trẻ, chỉ có đệ mới làm được!" Chu Thừa Vũ khiển trách câu, nhưng cũng hiểu tính nết của , ràng là làm chuyện tốt, kết quả lại đều bị người ta oán hận. Mà giờ phút này chàng có hơi bực bội, trừng Chu Thừa Duệ cái, tới bên cạnh Hồ Ngọc Nhu, che chở nàng sau lưng.


      Biết thằng nhóc nàybất hảo, vậy mà chẳng thèm trước tiếng, may mà Hồ Ngọc Nhu có chuyện gì, nếu coi chàng trừng trị thằng em này ra sao!


      Thấy Chu Thừa Vũ ra mặt bảo vệ Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Duệ cũng phản ứng kịp, ngượng nghịu sờ mũi, có điều ngay sau đó cười ha hả.


      "Khà Khà, đại ca ơi ca cưới thê tử xong đúng là khác trước liền, còn biết che chở đại tẩu nha!" Hai em cảm tình tốt, vẫn tính tình lanh lẹ, thậm chí bây giờ tuổi gần ba mươi, mà vẫn nghĩ gì liền đó.


      Thế mà ngờ lần này bị trêu ghẹo, Chu Thừa Vũ vậy mà có hơi mất tự nhiên.


      "Được rồi, đưa thê tử đệ về phòng !" Chàng .


      Chu Thừa Duệ gật đầu cười với Chu lão phu nhân xong, tay nắm tay Tô thị tay kéo thằng , quay lại thẳng ra ngoài, "Được, bọn đệ ! Đại ca, ca cũng mang tẩu về phòng chứ!"


      Chu lão phu nhân bị hai đứa con trai chọc cười, cười ha hả : "Được rồi được rồi, con cũng về thôi. Hôm nay để mình nương vui vẻ, tối ngày mai cả nhà chúng ta ăn chung bữa cơm."


      Đây là thói quen của Chu gia, bởi vì Chu Thừa Duệ ở nhà lâu, nên mỗi khi quay về đều chạy vòng qua chỗ Chu lão phu nhân, sau đó vòng lại bồi bồi Tô thị vui vẻ là được.


      Chu Thừa Vũ nghe lời về liền, mà dặn dò Hồ Ngọc Nhu: "Nàng về trước , ta chuyện với nương hai câu, về sớm."


      Hồ Ngọc Nhu khẽ gật đầu.


      đại khái biết Chu Thừa Vũ gì nên ngăn cản, có điều kéo tay áo Chu Thừa Vũ lắc lắc, ra hiệu cho chàng hòa nhã chút.


      Chu Thừa Vũ gật đầu.


      Chu lão phu nhân hơi phiền, Hồ Ngọc Nhu vừa , bà lập tức hỏi con trai mình, "Thừa Vũ, con muốn gì với nương?"


      Chu Thừa Vũ nhìn bà, khẽ thở dài, sải bước đến ngồi đối diện với bà, "Nương, là chuyện liên quan tới Tú Vân và Tú Hương."


      Tú Vân và Tú Hương?


      Chu lão phu nhân nhất thời ngờ tới.


      Mắt Chu Thừa Vũ lóe lên chút nghi ngờ, nhưng vẫn :"Tú Vân và Tú Hương tuổi tác còn , con nghĩ nên chọn cho hai nàng gia đình thích hợp. Giữ hai nàng ta trong nhà mãi, người ngoài thế nào cũng Chu gia khắc nghiệt, nha hoàn tới tuổi này mà vẫn giữ. "


      Chu lão phu nhân bấy giờ mới hiểu.


      Nha đầu Tú Hương quan trọng mấy, nhưng Tú Vân...... nghĩ đến lời mấy hôm trước Tú Vân , còn có tâm tư nha đâu kia đối với con trai mình, Chu lão phu nhân hơi đành lòng.


      : "Tú Hương coi như bỏ qua , nhưng Tú Vân ...... cả hai đứa nó đều tệ, đứa cũng giữ được hay sao? Nha đầu Tú Vân kia đối với con, thế nhưng từ lâu có tâm tư."


      Chu Thừa Vũ cau mày, thực ra chàng có thể hiểu mẹ mình.Năm đó, thế hệ cha chàng có ba em, bên cạnh đại bá và nhị bá đều có nữ nhân có chút tư sắc, duy chỉ có cha là . Mẹ luôn luôn cảm thấy mình may mắn, mặc dù chỉ gả cho thứ xuất, nhưng đối với bà toàn tâm toàn ý, thế đủ lắm rồi.


      Nhưng bà sao biết được, ngoài mặt cha gần nữ sắc, nhưng trong tối lại cùng nhị bá mẫu gian díu, thậm chí còn sinh ra nghiệt chủng.


      Thế nên đến lượt chàng và em trai, mẹ sợ bên cạnh có nữ nhân theo gót chuyện hoang đường đó, đến cuối cùng chỉ làm khổ thê tử chính thất. Thế nên bà nhịn cho tới lúc em trai thành thân qua ba năm, liền nhét nữ nhân cho chàng và em trai.


      Nhưng người với người vốn khác nhau.


      Chàng và nhị đệ phải loại người như cha!


      Chu Thừa Vũ :"Nương, con sớm nghĩ kĩ rồi, 40t có con con mới có thể nạp thiếp. Tú Vân đó, dến chuyện nàng ta là nha hoàng an phận, dám vọng tưởng chủ nhân, nếu là con muốn nàng ta, khi con bốn mươi nàng ta cũng sắp xỉ ba mươi, người con có thể lãng phí thanh xuân như vậy sao? "


      Chu lão phu nhân nhất thời nên lời.


      nghĩ gì khác, chỉ lo lắng trong lòng.


      Con trai đúng là muốn chạm vào nữ nhân mà!


      Chu Thừa Vũ tiếp tục : "Nương, người cứ an tâm , thân thể con và Hồ thị đều tốt cả, sớm hay muộn nương cũng có cháu bồng."


      Chu lão phu nhân dám đối đầu với con trai trưởng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.


      Vở kịch :


      Hồ Ngọc Nhu: Khi ở giường gọi người ta Nhu Nhu, xuống giường rồi gọi người ta là Hồ thị, khóc thút thít.


      Chu Thừa Vũ: Nhu Nhu, ta sai rồi! ! !


      Hồ Ngọc Nhu: Hứ! cho chàng ăn thịt đâu!


      Lời editor: có cho ăn thịt bao giờ đâu (◔‸◔ )

      Chủ nhà phát truyện bị ăn cắp, lòng đau như cắt, tâm tư bất ổn, chương mới cố định.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Khủng Long25 others thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hức, tình trạng ăn cắp nhiều quá, làm pic để đánh dấu chủ quyền vậy :-(

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 30. Hay là thiếp gọi Thanh di nương tới ... tới hầu hạ chàng


      Nhị lão gia trở về, nhị lão gia xa nhà hơn năm rồi cuối cùng cũng trở về!


      Hạ nhân nhị phòng biết Chu Thừa Duệ và Tô thị quay lại ăn tối, vì vậy sớm mở phòng bếp và cùng phòng bếp lớn nấu bữa tối. Chỉ chờ Tô thị phân phó, đồ ăn nhị lão gia thích liền bày ra đầy bàn.


      Có điều trước đó, Chu Thừa Duệ phải tắm trước, rửa sạch bụi bẩn mệt mỏi. Chàng bắt lấy thằng nhóc giao cho Khổng ma ma, sau đó lôi kéo Tô thị vào phòng.


      Tô thị rót tách trà, sau khi thử nhiệt độ, đưa tới trước mặt Chu Thừa Duệ. "Phu quân, uống tách trà nghỉ ngơi trước. Nước được chuyển tới ngay, tắm trước, sau đó dùng bữa tối."


      Chu Thừa Duệ nhận, vì độ nóng vừa phải, chàng uống hơi cạn sạch. Trả tách lại cho Tô thị, "Thêm ly nữa!"


      hiểu cớ sao, chàng thấy toàn thân mình nóng rang, như thể người chàng bốc lửa, thể áp chế, như thể bất cứ lúc nào chàng cũng có thể nhảy lên. Đặc biệt là ...... chàng nhìn thấy Tô thị, chàng thừa nhận Tô thị lớn lên tệ, da trắng nõn nà, gương mặt phún phính, dáng người lả lướt. Trước đây cũng vì diện mạo của Tô thị, chàng mới đồng ý mối hôn này.


      Nhưng mỹ nhân kiều thế nào cũng thành thân hơn 6 năm, sao có thể, sao có thể vừa trở về rất muốn đè nàng dưới thân, mạnh mẽ ép buộc nàng phen chứ?


      Có vẻ sắp nhịn nổi rồi...


      Chẳng lẽ nghẹn hơn năm nay quá thảm rồi?


      Chu Thừa nhận nước, lại hơi cạn sạch.


      Tô thị muốn ngăn lại, nhưng trở tay kịp, dành phải đoạt cái ly lại, "Chàng đừng uống nhanh vậy, tốt cho sức khỏe đâu." Tạm dừng, sau đó hỏi , "Đứa trẻ đó là ai thế?"


      Mặc dù Tô thị hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi, nhưng vẫn muốn biết thân phận của đứa trẻ đó.


      Giọng này, giống như móng vuốt mèo, gãi vào đầu tim chàng ngứa ngáy. Chu Thừa Duệ dứt khoát dám nhìn Tô thị nữa, nhanh nhảu đáp :"Con cháu hoàng thất, còn cụ thể nhà ai ta còn chưa . Nàng cần để ý tới nó, ta sắp tiễn nó lên kinh thành rồi."


      Dứt lời đứng dậy dạo bước vòng vòng trong phòng, may mà nước được đưa tới, chàng vội đâm đầu lao vào.


      Tô thị nhìn tấm mành cách tịnh phòng còn lung lay, bỏ qua lòng hiếu kỳ, lắc đầu cười vui vẻ. nhiều năm rồi, phu quân nàng vẫn như chàng thiếu niên năm đó. Cho dù ở bên ngoài ngồi vào vị trí nào, lúc về nhà ở trước mặt nàng, chàng chính là đứa trẻ!


      Nàng trở về phòng lấy y phục cho Chu Thừa Duệ tí nữa thay, chuẩn bị vào tịnh phòng Khổng ma ma vác gương mặt khó coi vào, "Phu nhân, Thanh di nương dắt theo Tiểu Chiêu tới rồi."


      Nụ cười mặt Tô thị giữ được. "Để họ chờ , lát nữa chờ lão gia tắm ra rồi phân phó."


      Khổng ma ma vội đáp ứng, ra ngoài phân phó.


      Mặt Tô thị dễ nhìn bước vào tịnh phòng.


      Nghe thấy tiếng động, Chu Thừa Duệ ló đầu ra khỏi thùng gỗ bự, nỗ lực áp chế lửa nóng hừng hực, chàng vừa rồi thêm mấy thùng nước lạnh, hề thuyên giảm, chàng đành lặn cả đầu vào trong nước.


      Tô thị thấy dáng vẻ chàng ta thế này, nhất thời muốn cười mà cười nổi.


      Chu Thừa Duệ cũng phải kiểu người tâm tư tinh tế gì, đặc biệt là người còn nổi lửa, đương nhiên càng để ý được vẻ mặt cười gượng của Tô thị. Nghĩ trái nghĩ phải nghĩ tắm cũng coi như sạch rồi, người còn mùi hôi nữa, được rồi.


      "A Tĩnh." Chàng cất giọng về phía Tô thị và vẫy tay. "Lại đây."


      Tô thị cho rằng chàng bảo mình tới hầu hạ tắm rửa, đặt y phục sạch sang bên, rồi qua. Ai biết lại bị bàn tay nóng hổi của Chu Thừa Duệ tập kích, ý đồ kéo nàng vào trong bồn tắm.


      "A, phu quân, đừng mà!" Nàng hét lên.


      Tay Chu Thừa Duệ dừng lại, hỏi: "Sao vậy? A Tĩnh, hơn năm nay ta nhớ nàng muốn chết, cho ta ?"


      Lời này ràng khiến gương mặt Tô thị thoắt cái đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt đầy trông mong của Chu Thừa Duệ, nàng vẫn lắc đầu. "Phu quân, thiếp, thiếp, nguyệt thiếp tới rồi."


      Tuy hôm nay là ngày cuối cùng, gần như sạch . Nhưng nhiều năm qua nàng chưa từng có mang, nên nàng phải cẩn thận mọi lúc, ai biết được liệu lần này sinh hoạt vợ chồng, có ảnh hưởng đến đứa bé ?


      Chu Thừa Duệ nhất thời thất vọng biết bao.


      Tô thị thấy thế, cắn môi cái, cuối cùng nàng đề nghị: "Hay, hay là thiếp gọi Thanh di nương tới ... tới hầu hạ chàng."


      Vừa dứt lời, nàng liền giãy ra muốn thoát khỏi tay Chu Thừa Duệ.


      Nhưng Chu Thừa Duệ thoáng dùng sức, niết Tô thị chặt hơn. Chịu đựng khí nóng trong người, với nàng: "Được rồi, đừng có vậy, nàng ta tới đây phải ? Chắc tại nha đầu Tiểu Chiêu kia ồn ào, nàng cho nàng ta về , giữ tiểu Chiêu lại là được."


      Tuy Chu Thừa Duệ đồng ý để Thanh di nương hầu hạ, nhưng chàng vẫn lưu tiểu Chiêu ở lại, khiến lòng Tô thị còn hơi khó chịu. Nhưng ngoài mặt nàng dám biểu lộ ra, chàng là trượng phu tốt, nhưng cũng là người cha tốt, với Thanh di nương có cũng được chẳng sao, nhưng với tiểu Chiêu hết mực thương.


      Tô thị vừa ra, Chu Thừa Duệđồng thời chìm vào đấy nước. Sau lúc, chàng mới ló đầu lên và với bên ngoài: "Đưa thêm mấy thùng nước lạnh vào đây!"


      ·


      Khi Hồ Ngọc Nhu trở lại, bữa tối bên này cũng chuẩn bị xong xuôi. Vì phải nhường cho bên nhị phòng, nên bữa tối ở đây cực kỳ đơn giản, mónchính là cháo củ từ và màn thầu, đồ ăn kèm cũng là hai món chay là rau trộn, dù sao giờ cũng là mùa hè.


      Chu Thừa Vũ còn chưa trở lại, có lý nào Hồ Ngọc Nhu lại ăn trước, ngồi giường La Hán gần cửa sổ phòng, coi tiếp quyển sách hôm bữa ngủ quên còn dang dở.


      Cơn gió buổi chiềuhạ cái nóng hè, ngoài cửa sổ mở rộng thổi vào, cộng với đọc cuốn sách mà vừa nhìn vừa đoán chữ phồn thể, trong chốc lát cơn buồn ngủ ập tới. Hồ Ngọc Nhu nắm lấy quyển sách, đầu nghiêng từng chút , khi thiêm thiếp, bỗng nghe được tiếng gì đó.


      mở mắt ra, nhìn nhìn lại 2 vòng căn phòng trống, mặt lộ vẻ kỳ lạ. ràng nghe thấy tiếng động gì đó, tiếng động rất khẽ, vậy mà phòng có gì?


      nhắm mắt và nằm lại, lại có thanh thấp thoáng bên tai, vội mở mắt. Quả nhiên ở cửa phòng có người khom lưng chui vào, chính là thằng bé ở chỗ Chu lão thái thái bị Chu Thừa Duệ đưa .


      nghe Chu Thừa Duệ kể 'thành tựu to lớn' của cậu nhóc, nhưng có lẽ ở bên nhau trong phút chốc, trái lại sợ nó tí nào, hỏi: "Sao nhóc tới đây?".


      Cậu nhóc nhìn , vẫn lời nào.


      Hồ Ngọc Nhu ngồi thẳng lưng rồi nhìn ra ngoài, nhìn thấy người nhị phòng ở ngoải, quay đầu lại hỏi: “Tự mình qua đây?” .


      Thằng nhóc cuối cùng cũng đáp lại , gật đầu, dẫu dẫu môi, hồi lâu mới : "Qúy Thành Vân."


      Hồ Ngọc Nhu khó hiểu, "hở?"


      Thằng nhóc mở miệng lần nữa, "Đệ gọi, Qúy Thành Vân, tỷ có thể, gọi đệ là Tiểu Vân."


      Qúy Thành Vân à?


      Trong cốt truyện ban đầu, có vẻ như có xuất người nào họ Qúy phải, vậy đây chắc là nhân vật mới nhỉ?


      Chỉ có điều đây là đứa trẻ mới mười tuổi, chuyện lại mạch lạc, thay vào đó, giống đứa bé ba bốn tuổi hơn, cậu chỉ có thể những câu ngắn ba từ và bốn từ, đáng thương quá.


      Hồ Ngọc Nhu đứng dậy, bước xuống giường La Hán và trước mặt Qúy Thành Vân. Qúy Thành Vân dường như muốn trốn, nhưng cuối cùng biết phải nghĩ gì, tay nắm khung cửa, đứng yên tại chỗ.


      “Qúy Thành Vân.” Hồ Ngọc Nhu gọi cậu.


      Cậu do dự lúc, chậm rãi gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu mỉm cười và : "Tiểu Vân, đệ chưa ăn gì phải ? Có đói bụng , có muốn ăn cái gì ?"


      Qúy Thành Vân thực đói, cậu gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu lệnh cho người dọn bữa tối, lặng lẽ gọi Tú Hương sang nhị phòng báo tiếng, sau đó tới bàn với Qúy Thành Vân. Khẩu vị của Qúy Thành Vân rất tốt, cậu há lớn miệng cắn bánh bao to, thậm chí cần ăn đồ ăn, nhanh chóng ăn xong cái bánh bao to.


      Hồ Ngọc Nhu thấy vậy cũng thể lo ăn mình, chỉ có thể gắp thức ăn cho cậu ngừng nghỉ, lại nhắc cậu đừng ăn mãi màn thầu thôi, còn uống thêm chút cháo nữa.


      Thời điểm Chu Thừa Vũ trở lại, thấy tay Hồ Ngọc Nhu cầm bánh màn thầu chỉcắn miếng , mà đồ ăn trong bát trước mặt Qúy Thành Vân lại chất đống như núi. Thế vẫn chưa đủ, Hồ Ngọc Nhu còn gắp cho thêm cho người ta .


      "Đại nhân." Hồ Ngọc Nhu phát Chu Thừa Vũ, đứng lênnói, "Đói bụng ? Thiếp cho người đem đồ ăn lên."


      Chu Thừa Vũ hơi gật đầu, đợi Hồ Ngọc Nhu trở lại, cùng ngồi xuống bàn. Ánh mắt chàng dõi theo Qúy Thành Vân vùi mình ăn lấy ăn để lúc, hỏi Hồ Ngọc Nhu, "Sao nó ở đây?"


      Hồ Ngọc Nhu : "Nó tự mình đến. Thiếp sai Tú Hương qua báo cho nhị đệ và nhị đệ muội tiếng rồi. À đúng rồi, thằng nhóc vừa mới tên nó là Qúy Thành Vân đấy."


      Qúy Thành Vân?


      Thân phận cao quý ...


      Kinh thành có nhà họ Qúy nào khác mang thân phận cao quý cỡ đó, chàng nhìn Qúy Thành Vân. "Cha ngươi là ai?"


      Qúy Thành Vân vùi đầu ăn, xem như nghe gì cả, có nửa phản ứng.


      Chu Thừa Vũ nhíu mày, chờ chàng mở miệng, Hồ Ngọc Nhu đưa tay vuốt lưng chàng để ngăn chàng lại.


      “Tiểu Vân, cha đệ là ai vậy?” dịu dàng hỏi.


      Lúc này Qúy Thành Vân mới ngẩng đầu lên nhìn , nhưng câu lại lắc đầu " biết."


      Hồ Ngọc Nhu hơi liếc sang Chu Thừa Vũ, hỏi tiếp: "Còn nương đệ sao?"


      Vốn là Qúy Thành Vân định nhét miếng màn thầu cuối cùng vào miệng, nghe xong câu hỏi của Hồ Ngọc Nhu, động tácđình chỉ đột ngột. Hồi lâu sau mới tiếp tục động tác, nhưng nước mắt lại tí ta tí tách rơi xuống, ngày càng dữ dội hơn.


      Hồ Ngọc Nhu buông Chu Thừa Vũ ra ngay, đứng dậy tới ôm vai Qúy Thành Vân, "Được rồi được rồi được rồi, chúng ta nữa, chúng ta nữa. qua rồi, đừng buồn nữa nhé?"


      Có lẽ lời an ủi của có chút tác dụng, Qúy Thành Vân ở trong lòng dần bĩnh tĩnh lại, còn khóc dữ dội nữa, chỉ thỉnh thoảng thút tha thút thít. Hồ Ngọc Nhu dám buông ra liền nên ôm thêm lúc nữa.


      Chu Thừa Vũ lặng lẽ nhìn, đột nhiên đứng dậy và bước tới, chàng nhìn bên sườn mặt Qúy Thành Vân, khẽ: "Nó ngủ thiếp rồi. Đưa nó cho ta, ta ôm nó xuống dưới."


      Hồ Ngọc Nhu hơi do dự, "Thằng bé ..."


      Chu Thừa Vũ cảm thấy cảnh vừa rồi quá ư chướng mắt, bất chấp nỗi bận tâm của Hồ Ngọc Nhu, chàng trực tiếp ôm Qúy Thành Vân lên.


      " có gì, đường này nó qua rồi."


      Hồ Ngọc Nhu chờ tới khi Chu Thừa Vũ quay lại, mới cho người dọn thức ăn lên lần nữa, bên đưa cháo và đũa cho Chu Thừa Vũ, bên : "Nó ngủ rồi à?"


      Chu Thừa Vũ gật đầu, "Ừ."


      Bộ dạng đúng kiểu lãnh đạm .


      Giờ phút này, tâm tư Hồ Ngọc Nhu đều đặt lên người Qúy Thành Vân, nào phát ra Chu Thừa Vũ vui vẻ gì, "Đứa bé đáng thương quá, biết nương nó ......"


      ————————————————————


      Vở kịch :


      Quý Thành Vân: Há há há, ta có phải là nam phụ mạnh nhất ?


      Chu Thừa Vũ: Phi, ngươi mới có mười tuổi!


      Quý Thành Vân: ngại quá, ta chê Nhu Nhu lớn hơn ta đâu ~


      Triệu Tịch Nghiêm: Tác giả mau cho tôi trở lại, ta mới là nam phụ mạnh nhất, gào khóc gào khóc.


      Chu Thừa Duệ: Sao tôi lại có cảm giác, ta mới chính là nam phụ mạnh nhất đây?


      Chu Thừa Vũ: Ờ, bọn ngươi đúng là nam phụ hết, chỉ có ta đây là nam chính.
      Tiểu Ly 1111, Ameri, Khủng Long22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :