Chương 129: Diệp Chanh, đến là tự tìm chết sao? Edit: Lựu Đạn Mộ Thất nhìn Mộ Bát. Súng tay chậm rãi thả xuống. Đôi mắt Mộ Bát đỏ lên nhìn Mộ Thất, giãy dụa kê “Đừng lo cho tôi, hãy chạy , ra ngoài còn có thể tìm được tiên sinh.” Thân thủ Mộ Thất vốn dĩ mạnh mẽ, tuy ở đây có nhiều người, mình xông ra cũng có vấn đề gì. Cho dù bị thương nhưng cũng có mất mạng. Nhưng mà Mộ Thất nhìn em của mình, liền cảm thấy súng trong tay mình nặng tựa ngàn cân, giơ lên, người đầu tiên chết chính là người em của mình, buông xuống liền có thể chết cùng ta. Bây giờ rốt cuộc nên làm sao? Mộ Thất cắn chặt răng, gân xanh toàn thân, đồng thời lên. Kẻ cầm đầu là gã đàn ông cao lớn, gương mặt nhìn qua là người Châu Á, mặt ràng là vết sẹo ngang dọc, làm tăng thêm vẻ hung ác của gã. Mộ Thất thông qua tư liệu, rất dễ nhận ra, cái tên mặt sẹo này là sát thủ cấp cao của QM, là phụ tá đắc lực của QM, Jack. “A, là phụ tá đắc lực của QM tự mình đến bắt chúng ra, đúng là coi trọng chúng ta mà.” Mộ Thất cười lạnh . Jack cười dữ tợn “Đó là đương nhiên, Thiết kỵ quân, nên được phần coi trọng nào, vì để bắt tụi mày, mà tao phải ôm cây đợi thỏ mấy ngày liền, còn cố ý gọi hơn trăm người đến, tụi mày quả nhiên phụ mong đợi của tao, nhanh như vậy chui đầu vào lưới.” “Mày….” Mộ Thất trong lòng hận tự bắn mình hai phát súng. Bản thân nên xúc động như vậy, xem tình hình, chạy vọt thẳng vào bên trong. Là mình hại Bát. Hai mắt Mộ Bát hồng hồng, dùng khẩu hình với Thất giết tôi , giết tôi . Súng trong tay Thất lại càng thêm nặng. Lúc này, Bát nhìn nổi. “Bảy, cậu làm gì hả, tôi rơi vào tay bọn chúng, với hung ác của chúng, chẳng lẽ tôi còn đường sống sao?” Đúng vậy thanh danh của QM kém đến bao nhiêu ai lại biết. Rơi vào tay bọn họ, chỉ sống bằng chết. Nhưng mà…Xuống tay như thế nào đây? Mộ Thất mâu thuẫn…. Nhưng lúc này… “Ây, bên ngoài nhiều người như vậy mà chỉ để bắt hai , là lãng phí tài nguyên .” giọng uyển chuyển, như châm chọc, như trào phúng, lại như than thở, cứ như vậy xuyên qua bức tường người cùng vũ khí lạnh băng, lắc lư vào trong. Mọi người kinh ngạc quay người lại. Chỉ thấy thiếu nữ thân đồ da đen nhánh, ủng cao, tóc dài cột cao lên, mắt ngọc mày ngài, trán rộng, môi mỏng cong, màu da tinh khiết, hoàn toàn xứng với thân đen nhánh, vô cùng dã. Vậy mà là… Diệp Chanh! Mọi người đều bị như tiên giáng trần trước mặt này hấp dẫn, tầm mắt chấn động, mà Mộ Thất và Mộ Bát lúc này mới quay đầu. “Phu nhân…” “Phu nhân, sao lại…” Phu nhân nhà họ sao lại chạy đến đây. Diệp Chanh đưa mắt nhìn hai người họ, còn muốn cảm ơn hai người dẫn đường, mới có thể thẳng đường tìm đến đây. Mà Mộ Thất liền sợ hãi. “Phu nhân, sao có thể đến đây?” vội hỏi. “Ai bảo các cho tôi biết, Mộ Dạ Lê cuối cùng bị làm sao?” Diệp Chanh cong khóe môi xinh đẹp. Cả hai sợ đến ngây người, phu nhân sao tìm được nơi này? Đây là nơi rất bí mật a. Chương 130 Tôi giúp QM dọn chút rác. Edit: Lựu Đạn Mấy người đàn ông nhìn đến liều lĩnh, nhất thời đều có phản ứng. Jack nhìn chăm chăm khuôn mặt xinh đẹp kia, nhìn lại nhìn, thể tin được mình có thể gặp được người đẹp như tiên ở chỗ này, thân quần áo da bó, gợi cảm vô cùng. Nhưng mà bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, ruồi bọ con cũng khó vào, ta làm sao có thể thong dong vào như vậy. như chỗ người. “ là ai?” Jack nheo mắt nhìn Diệp Chanh. Gió thổi bay sợ tóc của , tựa như rong biển, lại càng thêm động lòng người, ”Tôi đến để làm cuộc mua bán với .” “Mua bán?” Jack nhíu mày. Diệp Chanh nhảy từ xuống, động tác lưu loát tự nhiên, thân mình tựa như chim én, nhàng, uyển chuyển. “Tôi dùng bản thân đổi người trong tay .” . “Cái gì?” Jack cho là đùa. “Tôi là Diệp Chanh, là vợ của Mộ Dạ Lê, có thể tự mình tìm hiểu, hôm nay, nơi này chưa tìm được ấy, mà các còn ở đây, cho thấy ấy chắc chắn là có việc gì, các mới ôm cây đợi thỏ như vậy, xem thử ấy có quay lại đây hay , khi như vậy, bắt tôi, càng có lợi hơn, bằng thả cậu bé trong tay kia ra, tôi thay vào chẳng lẽ tốt?” Vợ của Mộ Dạ Lê? Đôi mắt Jack quả nhiên nổi lên tia hung ác. Mà Mộ Bát nhìn Diệp Chanh bằng vẻ mặt kinh ngạc. Phu nhân vậy mà muốn hi sinh để cứu họ sao? Hơn nữa, phu nhân đều biết, tiên sinh bị sao cả, họ vậy mà lại nghĩ đến, là… Ngu ai bằng. Diệp Chanh nhướng mày nhìn Mộ Thất. Bộ dáng khinh thường kia, làm như là , trứng ngốc, im miệng lại cho tôi. Mộ Thất lại thấy trong lòng nghẹ uất. Nhưng mà, gã Jack lười mà quan tâm đến dáng vẻ phản đối của hai người kia, liền cười hớ hớ “Được, qua đây, tôi liên thả tên thiết kỵ này.” Diệp Chanh hờ hững “ lời định.” Jack sao, phải là biết. tính kế trong lòng, mình với Jack, cũng có vài phần thắng, chủ yếu là thân thể này còn chưa quen, nếu là Diệp Ninh khi xưa căn bản là lười với gã nhiều như vậy, tại lại thể suy nghĩ cẩn thận chút. Jack cười dâm tiện nghĩ thầm, đàn bà ngu ngốc, loại ngu ngốc này sao là vợ Mộ Dạ Lê được. Sau đó tay kéo Diệp Chanh đến trước mặt, họng súng đen ngòm thẳng để lên huyệt thái dương của . Thơm quá… Gã nghĩ này giống như tinh, nhìn hồi lâu nén được mê muội. Có lẽ Mộ Dạ Lê cũng vì như vậy mới có thể tìm loại bình hoa ngu ngốc như ta, cũng phải là có lý. Diệp Chanh lạnh nhạt bình tĩnh lướt qua gã, làm như gã cùng rác rưởi giống nhau, mang theo chút ấm áp, dựa vào cũng có chút lo sợ bất an, chỉ là đưa lưng về phía Jack, rất tự nhiên hỏi “QM nhà các người dại gần đây có khỏe ?” “ biết QM?” Jack kinh ngạc hỏi. “Chậc chậc, liền phải trừ khử tay sai đắc lực của , ngại quá, có điều… ai bảo trợ thủ của ngu ngốc đến như vậy, tôi chỉ là giúp dọn sạch chút rác rưởi thôi.” “Cái gì?”
Chương 131 Máu tươi người càng thêm dã dọa người Edit: Lựu Đạn Cái gì? Jack còn chưa có phản ứng, cảm thấy bàn tay biết đưa ra từ lúc nào, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta nghĩ là ảo giác, nhưng mà súng tay vang tiếng, thẳng rơi xuống mặt đất, tiếp theo sau là họng súng khác đưa lên nhắm ngay đầu Jack. Oang tiếng, mi tâm liền có điểm đỏ, đôi mắt Jack tựa như cá chết, chăm chăm nhìn Diệp Chanh, nhưng mà đôi mắt kia chưa kịp sinh ra cảm xúc nào mà cũng có cơ hội. "Sao, con khốn này giết Jack, lên cho tao, lên làm con khốn này chết cho tao." Người bên kia hoảng sợ. Mộ Thất, Mộ Bát còn sững sờ. Nhất thời thể giải thích, vừa rồi rốt cuộc xẩy ra chuyện gì. Chỉ thấy bóng hình xinh đẹp bay múa trước mắt. Từng sợi tóc tung bay theo động tác lưu loát của . Thu tay, hung hăng hất người xuống mặt đất, vết máu loang lỗ khuôn mặt , lại làm người khác sợ hãi chút nào, ngược lại mang theo đẹp đẽ tàn khốc, lại thẳng chân đá vào đầu người trước mặt, súng tay ấn vài phát, liền vài người gục xuống, Diệp Chanh đứng ở nơi đó, nhàn nhạt dùng ngón tay mảnh khảnh, lau vết máu mặt, đỏ tươi đầy dã, càng nhìn càng đẹp. “Còn mau lên, muốn chờ chết sao?” “A…” Hai người lúc này mới có phản ứng. Diệp Chanh nghẹn lời trong lòng nghĩ, là ngốc. Chỉ là biết, tất cả hành động vừa rồi của có bao nhiêu kinh người. Những người này, lấy ra , là sát thủ điên cuồng tay đầy máu tươi, tôi luyện từ chiến trường mà thành, tuyệt đối so với nơi khác đều tàn khốc hơn, chính là Mộ Thất cùng Mộ Bát cứ nghĩ rằng, từ nơi này ra còn hoàn hảo đó chỉ là vọng tưởng, nếu mà có chạy thoát được cũng chịu thương nghiêm trọng. Nhưng trước mắt, người, súng, mười mấy viên đạn, lại làm sàn nhà loang đầy máu tươi…. Rốt cuộc bây giờ họ cũng có phản ứng, cũng hoàn toàn máy máy móc nhận lệnh của Diệp Chanh, hoàn toàn cần họ suy nghĩ, chỉ cần làm theo Diệp Chanh, tiếp mấy tên ném đến. Lập tức mấy chục người đến ôm cây đợi thỏ ở đây, nhanh chóng trở thành thi thể lạnh lẽo. Diệp Chanh nắm lấy người cuối cùng, đánh cho nhừ tử, thở hắt ra, lấy mảnh vải lau sạch máu tươi tay mình. “Hừ, thiệt mệt mỏi.” Mộ Thất với Mộ Bát, thở dài liếc mắt đảo nhìn xác người nằm đầy nhà. Khi nãy còn nghĩ liều chết ra, chỉ là trong chóng lát cũng …. Lại nhìn đến yếu đuối khi nãy, giết người chớp mắt… Quả là… Quá đẹp… “Phu nhân, …” “Phu nhân, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ!” Hai người thịch cái quỳ gối dưới đất, hoàn toàn giống nhau, xin nhận lấy họ làm đồ đệ. Diệp Chanh nhìn hai người họ, nhíu mày, “Các , muốn là đệ tử của tôi? Thôi à, tôi sợ là mấy đào hố cho sư môn diệt vong á.” Diệp Chanh vỗ vỗ tay, còn muốn rời . Lại nghĩ lúc này…. Phía sau, đôi mắt đen nhánh, như chim ưng náu trong đêm chăm chăm nhìn họ như nhìn con mồi. Diệp Chanh cảm thấy có gì đó đúng, mới quay đầu lại… Nhưng lại phát được điều gì. Lúc này, họng súng hay biết đưa đến………. Chương 132 Máu tươi ướt đẫm áo sơ mi, phút chốc làm hoa mắt. Edit: Lựu Đạn Đúng lúc này… “Diệp Chanh!!” giọng quen thuộc vang từ phía sau, chỉ cảm thấy người phía sau nhảy đến ôm đẩy ngã xuống nằm lăn mặt đất. Sau đó, oành tiếng. đầu hỏa tiễn từ sau đánh tới, nổ vang bên cạnh hai người. Tia lửa vang khắp nơi, tay kéo áo lên, che kín cả hai người. Diệp Chanh cảm nhận được mùi hương dễ chịu, sau đó bị mùi thuốc súng áp mất. Cũng may lúc này, nhóm người chạy tiến vào. “Tiên sinh…” “Phu nhân…” “Mau kiểm tra xem còn ai .” Diệp Chanh còn mở to mắt, sau đó bị người kéo lên. Ngược sáng, chỉ có thể nhìn được gương mặt góc cạnh của , mang theo hơi thở lạnh lẽo, nhìn đằng đằng sát khí. Mộ Dạ Lê sao lại có thể nghĩ tới, có thể gặp Diệp Chanh ở đây được. Chung quanh toàn thi thể, người toàn là máu, hơn nữa nơi này là nơi quá phức tạp, Hơn nữa, vừa rồi còn có họng súng sau lưng kia, thiếu chút nữa Diệp Chanh trúng đạn. Đáng chết, con bé này sao lại chạy đến nơi này? “Ai cho em chạy đến đây hả.” Mộ đại đại mang giọng đầy tức giận. Diệp Chanh sửng sốt. Vẻ mặt tức giận của người đàn ông trước mắt, dần dần . “Em…” “Em lo ngoan ngoãn ở cái khách sạn cùi kìa, chạy đến Châu Phi làm cái gì hả?” Đôi tay nắm chặt bả vai , bởi vì tức giận, nên nắm chặt hơn, làm đau vai . Diệp Chanh chột dạ, thể là do sợ bị lộ thân phận, cố ý chạy đến đây theo dõi được, nhưng mà bị nắm đến đau, Diệp Chanh bực bội “Em đâu là tự do của em.” Tự do, tự do là chạy đến đây hả? Con bé này biết nơi đây là đâu hả? Con bé này chẳng lẽ sợ chết hả? “Bây giờ về với .” người nhiều máu như vậy, có phải là bị thương hay cũng biết. Mọ Dạ Lê ôm vai ra ngoài. “Buông em ra, em cần lo, mà lo cho Diệp Tử của .” “Em…Em theo về.” “Em .” Người bên cạnh nhìn vợ chồng hai người gây l nhất thời biết nên làm gì nữa. ta còn chưa từng thấy Mộ Dạ Lê giận đến như vậy, dường như là muốn phát điên. Mộ Thất cũng vậy, mặt rất kính trọng tiên sinh, mặt khác… Là khi nãy cam lòng vui vẻ phục tùng phu nhân, đứng tại chỗ, câu cũng dám . Diệp Chanh lại đẩy Mộ Dạ Lê ra, liền đuổi theo, lại càng khách khí mà đẩy… Lại nghĩ được, tay vừa chạm ngực , liền cảm thấy bàn tay ướt đẫm. Là máu, làm hoảng loạn. Ngốc ngốc nhìn áo sơ mi trắng của bị máu làm ướt sủng, màu đỏ kia càng ngừng lan rộng. nhanh ôm lấy ngực Mộ Dạ Lê “Mộ Dạ Lê…” Người bên cạnh thấy vậy, cũng vội vây quanh lại. Cánh môi Mộ Dạ Lê tái nhợt chút máu. “ sao, có lẽ miệng vết thương bị vỡ rồi.” Là bị thương? Diệp Chanh kéo , vội vàng ra ngoài, xe sớm chuẩn bị, đỡ lên xe, để an ngồi yên ổn, liền xé rách áo để kiểm tra. Băng gạc trắng, cơ hồ vây khắp ngực , lúc này thấm đẫm máu tươi, nhìn rất ghê người. Diệp Chanh sợ máu, nhưng mà máu người lại làm trong phút chốc liền hoa mắt.
Chương 133 Nếu Vì Phu Nhân, Sao Ngài Ấy Lại Quay Về. Edit: Lựu Đạn Rất nhanh đến nơi ở, cùng đến với Mộ Dạ Lê là Mộ Đại và Mộ Tam, hai người nóng lòng nhanh theo. ra, từ khi Diệp Chanh đến đây, Mộ Dạ Lê sớm biết, hai đứa ngốc Mộ Thất với Mộ Bát vì quá nóng ruột cho nên biết được Diệp Chanh bám theo sau. Mộ Dạ Lê cũng QM tranh chấp, tổn hại khá lớn, nhưng cũng may mắn, di dời căn cứ trước, chỉ là lại bị thương nặng, sau khi xong chuyện chuẩn bị về dưỡng thương ngờ tới, Diệp Chanh dưới giám sát gắt gao của lại đột ngột nhập cảnh, tìm tận đến đây vậy mà lại ngờ lớn gan lớn mật chạy đến căn cứ. Nơi này có bao nhiêu là nguy hiểm, chẳng lẽ biết? đúng là to gan. đương nhiên là biết, căn bản là sợ nơi này nguy hiểm bao nhiêu, bởi vì…. biết mình bị mấy rơm rạ này chắn đường. là cố ý tìm , ngăn cho chạm trán QM vì sợ mình bị bại lộ thân phận. QM đến còn sợ, nếu phải đời trước bị Thời Tuyên lừa gạt… làm sao có thể chết kia chứ. Danh xưng đệ nhất Tố Diện S, cũng phải là thổi phồng cho có. Mộ Dạ lên lại biết, chỉ biết là Diệp Chanh đến, liền màng tất cả liền chạy xông vào, quả nhiên khi đến , liền thấy được họng súng thầm nhắm vào . Nguy hiểm như vậy… có cách nào tưởng tượng, nếu họng súng kia bắn trúng vào mà kết quả ra sao? Mộ Đại nhìn Diệp Chanh sau khi vào trong cùng bác sĩ, mới quay lại mắng hai cậu ngốc kia “Mộ Thất, cậu rốt cuộc làm gì hả, vậy mà lại biết liên lạc với tống bộ, liền chạy thẳng đến kho sản xuất vũ khí như vậy, cậu có biết thiếu chút nữa là hại chết tiên sinh hả?” Mộ Thất trực tiếp quỳ gối mặt đất. Trong lòng sớm hối hận dứt. Mộ Đại lại nhìn vào bên trong, oán giận “ này cũng là, nếu vì ta tiên sinh đâu có mang theo vết thương nặng như vậy mà chạy đến đó, bình hoa đúng là bình hoa, có chút đầu óc nào cả.” Mộ Thất vội ngẩng đầu, đỏ mắt “Lão đại, tôi cho phu nhân như vậy.” Nhìn dáng vẻ này của Mộ Thất, Mộ Đại hừ cái “ Cậu phải cũng bị gương mặt ta mê hoặc rồi chứ?” “ được hưu vượn như thế.” Mộ Thất đứng bật dậy, nổi giận rồi. Biết Mộ Đại ngay từ lúc đầu ưa Diệp Chanh, nhưng mà bây giờ bọn họ nhất quyết cho những lời như về Diệp Chanh như vậy trước mặt họ. Đối với Diệp Chanh, trong lòng họ đều chỉ là kình nể, này trừ gương mặt xinh đẹp như tiên nữ khó ai bì kịp, còn năng lực cũng ai bằng. Quả chính là hoàn mỹ. Thời điểm giết người, lúc đánh nhau, thậm chí khi ra lệnh, những cái này làm người khác tự chủ được mà thuần phục, năng lực này tuyệt đối phải người thường có thể có “Vừa rồi nếu có phu nhân, chúng tôi sớm mất mạng, có khi các đến cũng chỉ là nhặt được xác mà thôi! Tôi cho phu nhân như vậy, muốn hận, muốn phát, Mộ Thất tôi là người đầu tiên xin nhận.” Mộ Đại kinh ngạc nhìn Mộ Thất. Trước đây, khi đến chuyện của Mộ Dạ Lê, cậu ta cũng kích động như vậy, hôm nay sao lại vì kia lại…. Rốt cuộc ta cho ta uống bùa mê thuốc lú gì? Mà càng kinh ngạc hơn chính là vẻ mặt đồng tình của Mộ Bát bên cạnh, “Thân thủ của phu nhân, tuyệ, đừng là phụ nữ thân là đàn ông như tôi đây cũng chưa từng gặp qua người lợi hại đến như vậy, Mộ Đại, đúng là lần này tất cả đều nhờ phu nhân.” Sao có thể… Diệp Chanh này, trong lời đồn là con bé thô lỗ đến từ nông thôn, vậy mà được hai người đứng đầu thiết kỵ quân người nghe tên đều sợ hãi khen tuyệt… Mộ Đại lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa. Bên trong… Mộ Dạ Lê mơ mơ màng màng nhìn Diệp Chanh. Mất máu quá nhiều cho nên mắt lúc này đều là mơ hồ. Nhưng mà có thể nhìn thấy được ràng, vẻ mặt đầy lo lắng của bé nhìn mình. Trong lúc nhất thời, trong lòng liền rất nhiều lần rất xin lỗi, dường như muốn lo lắng như vậy. là, ràng chọc mình giận đến như vậy, đáng chết, giờ mình còn sợ lo lắng. “ sao, em đừng lo lắng, nhìn có chút dọa người nhung ra bị thương bao nhiêu. Còn bị thương bao nhiêu hả? Diệp Chanh xé toạc băng gạc, chỉ thấy bên trong máu thịt lẫn lộn, nhìn qua rất đáng sợ. “…Sao bị thương đến như vậy?” Phía sau, Mộ Đại vừa vào. “Ngày hôm qua, trong lúc chúng tôi gấp rút di dời kho vũ khí, chuẩn bị rời tiên sinh suýt bị nổ chết, may còn tránh kịp, phu nhân, đây phải lần đầu gặp nguy hiểm như vậy, may mắn là tiên sinh, nếu là chúng tôi chỉ sợ trốn thoát.” Chương 134 Kia Phải Chết, Sao Bây Giờ Lại Còn Sống. Edit: Lựu Đạn Diệp Chanh quay đầu nhìn Mộ Đại. Những người này, là lần đầu tiên gặp mặt, ở nhà, người thường ai được thấy thiết kỵ quân vào sinh ra tử cùng Mộ Dạ Lê. Diệp Chanh quay đầu lại nhìn Mộ Đại “Vậy, bây giờ còn nguy hiểm ?” Mộ Đại “QM cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ tạm thời tìm đến cửa, may mắn là tiên sinh chuẩn bị chu đáo, biết mục tiêu của chúng là kho vũ khí, cho nên dời trước.” Diệp Chanh im lặng gật đầu. Cái tên QM này muốn điên à. Mà Mộ Dạ Lê trong lúc mơ màng liền phát sốt, vết thương nặng như vậy, thể sốt được, Diệp Chanh cũng gì chỉ yên lặng ở bên cạnh . …. Bên trong cao ốc kiểu Gothich ghế chỉ lộ ra đoạn cánh tay. Ghế cao to lớn nhấm chìm thân thể gã bên trong, càng làm thêm lãnh. Người quỳ bên dưới, cúi đầu, run rẩy “Rất xin lỗi, QM là tôi chịu được, kia trực tiếp phát súng giết chết Jack, ngay cả cơ hội phả kích Jack cũng có.” “ ta là ai?” “Chúng tôi cũng biết….” “ biết? Vậy cậu biết điều tra sao?” “Tôi đánh quả hỏa tiễn qua, nhưng giết được ta, tôi nghe Mộ Dạ Lê gọi ta là Diệp Chanh…Tôi có điều tra qua, đó là vợ mới cưới của Mộ Dạ Lê, là người có danh tiếng nào, cho nên… Tôi cảm thấy cần nên điều tra lại.” Thân thủ như vậy mà có thể tùy tiện là kẻ râu ria sao? QM liền nghĩ lại. Diệp Chanh….Diệp Chanh… đời này rất nhiều người biết Tố Diện S, lại biết tên của là Diệp Ninh. Chỉ là, lần trước chôn xác dưới vực sâu, chính mắt nhìn thấy rơi xuống vực, sao lại…. đời này sao lại còn có thêm Diệp Ninh chứ? QM liền đỏ mắt nhìn người bên dưới “Đồ ngu, mày vậy mà dám dùng hỏa tiễn bắn ất? Bị thương ? chết rồi sao? Mày….” “ có, ta tránh được, tôi chỉ là muốn trả thù cho Jack nên muốn ta chết….” Vậy mà gã đưa chân đạp vào ngực người quỳ bên dưới, làm gã ta ngã rạp xuống đất, thiếu chút nữa là hộc máu. QM tại sao lại nổi giận.... Chẳng lẽ ta muốn kia chết? ta chẵng lẽ có quen biết với kia? ……. Mộ Dạ Lê chống người ngồi dậy, mơ màng nhìn nhóc trước mắt. Diệp Chanh ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn , máu người rữa sạch, thay bộ quần áo bình thường, chỉ là trong đầu Mộ Dạ Lê lại là bóng dáng vô cùng gợi cảm của nơi hoang tàn kia. giống như thiên thần sa đọa làm người khó quên. Mấy ngày xa, thậm chí biết mình trãi qua như thế nào. Có điều, những ngày sống cùng , thành thói quen có bên cạnh, mấy ngày này xông pha mưa bom bão đạn, vào lúc nguy hiểm nhất trong lòng liền nhịn được nhớ đến thân thể mềm mại của . Lần đầu tiên trong đời có cảm giác nhớ nhung người, điều này làm cho vô cùng kinh ngạc, nhưng loại cảm giác vướng bận này lại rất hạnh phúc. đến đúng là làm người giật mình, cũng làm cho cảm thấy nghẹn lời. Sao, vậy mà lại nghĩ đến phụ nữ, mà người phụ nữ đó lại là Diệp Chanh. Điều này làm cho thể nào chấp nhận được. Nhưng mà, lúc này mơ màng nhìn như vậy, liền nhịn được, muốn sờ vào da thịt thơm ngọt của . *Diệp Nịnh (Diệp Chanh) Và Diệp Ninh đọc đồng khác nghĩa.