1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 133
      Trang Phục Tình Nhân1

      “Đào Tử…” Thẩm Mặc Trần chậm rãi lên bước, cúi đầu nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, thở giọng : “Chẳng lẽ em nhìn ra được sao, hai bộ đồ này kiểu dáng giống nhau, mặc màu đen, còn em màu trắng, như vậy nhìn vào thấy chúng ta chính là….”

      Thẩm Mặc Trần cố ý dừng lại, gương mặt tuấn tú lại gần sát Đào Tử hơn, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn .

      “Chính là…. Hắc bạch song sát….?” biết vì cái gì mà trong đầu Đào Tử nhảy vọt ra bốn chữ này, sau đó đợi nhóc phản ứng ra khỏi miệng.

      Thẩm Mặc Trần sững sờ tại chỗ, nụ cười mê hoặc nơi khóe miệng tựa như đông cứng dưới gió lạnh -40ᵒc, nếu mà dùng ngón tay chọc chọc vào có lẽ là nụ cười kia vỡ vụn tan tành rơi đầy đất.

      Mấy người bán hàng đứng cách họ xa nghe được mấy chữ này ra từ miệng của Đào Tử, nhất thời chịu được, che miệng cười khúc khích, sau khi nhận được ánh mắt giết người từ Thẩm Mặc Trần mới vội vàng chạy trốn đến quầy thu.

      Thẩm Mặc Trần hít sâu hơi, nắm chặt tay, ngừng nhắc nhở bản thân, Đào Tử còn …. Đào Tử còn ….

      “Chẳng lẽ em nghĩ được từ nào khác sao?” Thẩm Mặc Trần nổ lực bình tĩnh, tiếp tục tặng cho Đào Tử nụ cười quyến rũ….

      “….. Hắc bạch…. Vô thường….?” Đào Tử rất cẩn thận nhìn cậu, tuy rằng khóe môi cậu vẫn treo nụ cười tươi như cũ, nhưng biết vì sao mà cứ cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình tựa như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

      Nụ cười cứng đơ của Thẩm Mặc Trần ước chừng cũng phải mười giây, sau đó trực tiếp đưa tay nắm lấy áo lông trắng trong tay về, rồi lại cầm theo cái màu đen khác đưa cho , cau mày trực tiếp đẩy Đào Tử vào phòng thử đồ : “Nhanh thử , bớt nhảm…”

      “Úi…” Đào Tử nhìn nhìn quần áo trong tay, hiểu được mình đắc tội với cậu ta chỗ nào, vừa rồi phải là muốn mình thử màu trắng sao, làm gì mà bây giờ lại biến thành màu đen?

      Thẩm Mặc Trần ôm tay tựa phía bên ngoài, cau mày nhìn chăm chăm cửa phòng thay đồ.

      lát sau, cửa phòng mở ra, Đào Tử mặc cái áo khoác lông màu bước ra ngoài.

      Hôm nay mặc chiếc váy phồng màu trắng, kèm theo áo khoác màu hồng dưa hấu rất đáng , bây giờ lại thành áo khoác lông màu đen bên ngoài, miêu tả dáng người uyển chuyển của , điểm trẻ con đáng liền lập tức trở nên ngọt ngào thanh thuần.

      “Thế nào?” Đào Tử ngẩng đầu, trong lòng đầy chờ mong mà nhìn Thẩm Mặc Trần, tuy là bị cậu áp chế mạnh bạo đẩy vào phòng thử đồ, có điều dù sao cũng là , đối với cái nhìn về quần áo cũng rất vô cùng để ý.

      “Cũng được.” Đôi mày cau chặt của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng giãn ra, cậu nắm tay Đào Tử, cầm theo áo khoác đáng vừa mới thay ra đặt trong phòng thử đồ, thẳng đến quầy thu ngân, “Lấy cái này , cần thay ra.”

      “Quý khách có mắt nhìn, đây chính là bạn của cậu , áo này cậu chọn chính là hàng mới về của chúng tôi, ngờ được là còn có thể mặc thành đồ tình nhân như vậy.” Người bán hàng khi nãy cười trộm vừa đem quần áo thay ra của Đào Tử cho vào túi, vừa cười tủm tỉm với họ.
      Chương 134
      Trang Phục Tình Nhân 2


      Đồ tình nhân!!!?

      Đào Tử liền bị ba chữ như sét đánh bên tai này dọa sợ rồi.

      Nhịn được quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Mặc Trần, lại cúi đầu nhìn áo lông mềm mại ấm áp mặc người mình, chị ơi, khả năng tưởng tượng của chị sao mạnh mẽ vậy!!!! chẳng lẽ chị nhìn ra là em đây chưa thành niên sao……

      Thẩm Mặc Trần tính tiền xong, liền lôi kéo Đào Tử với vẻ mặt囧囧liền rồi.

      Ra khỏi cửa hàng, Thẩm Mặc Trần lại hắt hơi cái, cuối cùng cũng đem hồn phách rong chơi tận trời của Đào Tử về thực.

      mua áo khoác mới, sao còn chịu mặc lên?” Đào Tử lấy túi giấy trong tay cậu, lấy ra áo lông màu đen ki, vừa rồi trong cửa hàng cậu dã nhờ người cắt nhãn, bây giờ nàng chỉ cần kéo khóa, giũ áo, vô cùng chăm sóc mà đứng phía sau Thẩm Mặc Trần, ý bảo cậu giơ tay mặc áo vào.

      Thẩm Mặc Trần đưa lưng về phía Đào Tử, khóe môi nở nụ cười khó nhìn thấy được, dưới hầu hạ của Đào Tử, đem áo lông mặc vào, sờ sờ đầu nhóc : “Ngoan, còn chờ em mặc giúp cho đó.

      “….” Đào Tử lại nghẹn lời rồi.

      “Tối nay muốn ăn gì?” Thẩm Mặc Trần nắm lấy tay của Đào Tử, cho vào trong túi áo, thêm lớp áo lông là ấm áp.

      Ánh đèn sáng rỡ hai bên đường, đôi trai mặc quần áo giống nhau, cao thấp, dựa sát vào nhau tự tại mà dạo bước.

      Đào Tử ngẩng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn Thẩm Mặc Trần, cười đến nắc nẻ : “ phải hôm nay chúng ta hẹn hò sao, em muốn ăn bữa tối dưới nến.”

      Lời từ miệng ra, Đào Tử liền sửng sốt chút, là từ khi nào mà Thẩm Mặc Trần hỏi ý kiến của mình, lại là từ khi nào, Thẩm Mặc Trần lại dịu dàng đến như vậy.

      “Bữa tối dưới nến?” Thẩm Mặc Trần nhìn đôi mắt long lanh nước, hơi ngửa mặt đáng , đôi môi hồng hơi mở ra, câu vừa rồi có phải là làm nũng ?

      “Dạ.” Đào Tử cười hì hì kéo lấy cánh tay của Thẩm Mặc Trần, nghiêng đầu noi: “ sách ăn tối dưới nến rất lãng mạn.”

      “Sách gì?” Thẩm Mặc Trần theo thói quen mà nhíu mày nhìn Đào Tử, nhóc này trừ đống truyện cổ tích ra còn xem cái gì nữa?

      “Á….” Đào Tử nhất thời cứng miệng, vội vàng cười ha ha : “Ai nha, sách gì cũng đừng quan tâm, thôi, thôi!!!”

      “A…” Thẩm Mặc Trần cũng rối rắm chuyện này nữa, ngẩng đầu nhìn đến nhà hàng tây xa, lấy tay chỉ chỉ “Vậy nhà hàng này .”

      Tiếp tân ở cửa nhìn hai người ăn mặc giống nhau tay trong tay chậm rãi đến, chờ đến gần mới nhìn thấy , thiếu niên mảnh khảnh tuấn tú này, là …. Khụ… Là thiếu niên chưa tan hết nét trẻ con?

      “Hai vị là… Khụ …. Là em?” Người nhân viên phục vụ kia tự hỏi cả nữa buổi, rốt cuộc có kết luận như vậy, sau đó ngẩng đầu nhìn phía sau lưng hai người bọn họ lượt, buồn bực : “Chỉ có hai vị thôi sao? có người lớn cùng sao?”
      Last edited: 5/12/18
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas14 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 135 Trang Phục Tình Nhân 3
      Edit: Lựu Đạn


      Đào Tử theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mặc Trần, quả nhiên sắc mặt của cậu ấy có chút khó coi, chỉ là tạm thời nhịn phát tác ra.

      Thẩm Mặc Trần nhìn người phục vụ kia bằng cái liếc mắt đầy lạnh lùng, sau đó trầm giọng “Chỉ có hai người chúng tôi thôi.”

      “Ấy ấy, mời vào trong mời vào trong!” người phục vụ kia tự chủ được rùng mình cái, trong lòng thầm buồn bực, làm sao mà ánh mắt cậu thiếu niên này lại lạnh đến thấu xương như thế chứ, bất quá cậu ta chỉ nhìn thoáng qua mình mà thôi, lại làm mình có cảm giác như ngâm mình trong nước đá vào ngày đông ấy.

      Đào Tử nắm tay Thẩm Mặc Trần, ánh mắt rất đồng cảm nhìn người phục vụ kia cái, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vong ta ra hai chữ quan hệ em gì đó là được, nếu nhất định ta chết rất thảm….

      “Mời hai người ngồi bên này!” người phục vụ kia dẫn bọn họ đến ngồi nơi cửa sổ, sau đó rất ân cần giúp họ kéo ghế, ý mời họ ngồi xuống, tiếp theo liền đem hai mẫu menu của nhà hàng đưa đến cho họ.

      Đào Tử lật từng tờ menu, đôi mắt to đen lấp lánh sáng rỡ, nhìn ảnh minh họa đó coi bộ ăn rất ngon, nghĩ là mỗi thứ đều muốn ăn phần a…

      phần bò bít tết, mọt phần mỳ ý, phần pizza, hai phần bánh kem, phần bánh ngọt, hai ly nước, như vậy .”

      Bên kia Đào Tử còn do dự chưa biết chọn cái nào, Thẩm Mặc Trần bên này lật từng trang, ngón tay trắng nõn ngừng chỉ menu, ý bảo phục vụ lấy những món như vậy.

      Người phục vụ kia rất nghiêm túc dùng bút ghi lại cầu của Thẩm Mặc Trần, nghe cậu ‘như vậy ’ liền chuyển mắt sang Đào Tử, có ý tốt hỏi: “ bé muốn chọn món nào?”

      “Tôi….” Đào Tử hơi khẽ mở miệng, còn suy nghĩ chưa xong Thẩm Mặc Trần thay lời “Tôi phải gọi xong rồi hay sao?”

      Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nhìn Đào Tử rồi sau đó cau mày nhìn người phục vụ.


      “Nhưng mà em cậu còn chưa chọn món…” Người phục vụ đưa tay đỡ lấy mắt kính mũi mình, sợ chết mà tiếp tục ra mối quan hệ của hai người lần nữa.

      Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Mặc Trần khi nghe đến hai chữ em kia liền lập tức trở nên khó coi vô cùng, giọng đầy lạnh lẽo của cậu vang lên hỏi người phục vụ: “Ai với đó là em tôi?”

      “Hả?” Người phục vụ kia ràng là rất ngạc nhiên, gãi đầu mình, nhìn hai người ăn mặc quần áo giống nhau y chang, buồn bực : “Chẳng lẽ hai người phải là em? Vậy tại sao lại mặc quần áo giống nhau như vậy?”

      “….” Đào Tử rất là biết điều cúi đầu, giả vờ nghiêm túc xem menu trong tay mình, khóe mắt lại trộm nhìn Thẩm Mặc Trần.

      nghĩ tới Thẩm Mặc Trần giận mà còn cười, thái độ rất là ôn hòa với ta: “ có lẽ là chưa có bạn ?”

      “A…Đúng vậy….” Trong đôi mắt người phục vụ tràn đầy thắc mắc, cũng là tại sao vừa rồi thiếu niên này vẻ đầy lạnh lẽo bây giờ quay ngoắc 180ᵒ như vậy, lập tức trở nên ấm áp như gió xuân quất vào mặt ấy. lại còn hỏi mình mấy câu râu ria kỳ quái như vậy.


      Chương 136 Trang Phục Tình Nhân 4
      Edit: Lựu Đạn


      “Khó trách được.” Thẩm Mặc Trần như bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó gật gật đầu, sau đó nhìn với ánh mắt vô cùng thương hại: “Cho nên hẳn là chưa từng cùng khác mặc đồi đôi tình nhân .”

      “Ô…” người phục vụ kia liền đột nhiên cảm thấy có lưỡi dao sắc bén hưng hăng mà đâm thẳng vào ngực mình, cảm giác bi thương tột cùng.

      “Cái đó….” Đào Tử có chút đành lòng mà ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước chớp chớp nhìn người phục vụ, giọng : “ chọn nhiều như vậy, em cũng muốn gọi thêm….”

      “Được.... Lập tức đến ngay.” phục vụ bé cố giấu nước mắt, gật đầu với họ rồi rời .

      tay Thẩm Mặc Trần chống cằm, rất là nhàn nhã mà nhìn dáng vẻ hốt hoảng chạy của phục vụ kia, khóe miệng cũng nở ra nụ cười xấu xa.

      làm gì mà cứ luôn bóc vảy vết thương người ta, ngày hôm qua cũng đối xử với chú tài xế như thế này.” Đào Tử cầm ly nước chanh vừa rồi phục vụ mang đến, tùy ý mà uống ngụm , nhìn Thẩm Mặc Trần oán trách…

      Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt hừ cái, sau đó quay đầu nhìn Đào Tử, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tia sáng “ với em lớn lên có giống nhau chút nào đâu, con mắt nào của họ nhìn ra được chúng ta là em chứ?”

      “Đại khái là nhìn em vẫn còn….. Quá ?” Đào Tử có chút xấu hổ mà ra hai chữ ‘quá ’ , bản thân cũng nhịn được mà run run chút, lạnh quá…

      Đôi mắt Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn ngực Đào Tử cái, sau đó gật đầu trả lời vô cùng qua loa: “Cũng đúng, nhìn qua cũng khác gì học sinh tiểu học chưa dậy .”

      Đào Tử ảo não mà hận thể đem miệng mình cắn nát, ai kiêu mình có chuyện gì lại làm chi, bản thân mình giống như tượng phật bằng đất qua sông khó giữ mình còn bày đặt nhàn rỗi đồng cảm với người khác.

      Chỉ là cứng miệng cam lòng chịu yếu thế đáp trả “Còn phải là em học sớm năm sao, lẽ ra bây giờ nên học lớp sáu tiểu học mới đúng, hừ, lại còn , vậy mà còn nỡ xuống tay với học sinh tiểu học, cầm thú!!!Biến thái!!!”

      “Em cái gì??” Thẩm Mặc Trần nheo đôi mắt hẹp dài của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Đào Tử.

      có gì…” Nhận ra được bản thân nhất thời lanh mồm lanh miệng, vậy mà dám mắng Thẩm Mặc Trần, Đào Tử vội vàng dùng tay mình che lấy miệng, lại dám tùy tiện thêm lời nào.

      “…...” Thẩm Mặc Trần gì, chỉ là đôi mắt đen trầm tựa biển sâu lóe lóe ánh sáng nguy hiểm nhìn chăm chăm Đào Tử, đôi môi mỏng nhạt bởi vì giận mà kéo thằng thằng đường thẳng.

      Đào Tử chột dạ mà cúi đầu, ão não mà hận thể đem đầu lưỡi của mình cắt rớt xuống, quả nhiên gần mực đen, gần đèn sáng, theo Triệu Tuyết lâu như vậy, vậy mà lại đem lời ngoài miệng của Tiểu Tuyết thốt ra.

      “Cái này… Hai phần bánh kem… Cùng… Hai ly nước… Hai vị chọn….”

      phục vụ khi nãy bưng đồ ăn rất cẩn thận mà đến, mang bánh kem cùng đồ uống đặt phàn, sau đó cảm thấy bầu khí giữa hai người vô cùng quỷ dị.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas14 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 137 thân tình lữ trang 5
      Edit: Lựu Đạn


      Lúc vừa rồi lúc mình đến ghi món, hai người kia còn mắt liếc đưa tình, bầu khí rất chi hòa hợp, chẳng qua mới xoay lưng quay lại sao lại thế này…. Giằng co quyết liệt….?

      Nhưng lại nhớ đến thay đổi từ lạnh lùng sang ấm áp trong chớp mắt của cậu thiếu niên kia, giờ lại nhìn thấy màn này, như thế nào lại cảm thấy bé đáng , xinh xắn, lạnh lợi kia lâm vào khổ cảnh, aizzz, đáng thương làm sao….

      phục vụ kia nhanh tay bày đồ ăn, liền bưng khay cấp tốc chạy mất, dường như sợ bản thân mình chỉ cần trễ bước, bị bầu khí của hai người đánh bị thương mất, đến lúc đó đầu gối vô tội trúng tên, máu rơi đầy đất….

      “Ờ….Bánh kem.” Đào Tử cúi đầu, động tác nhàng đẩy phần bánh kem đến trước mặt Thẩm Mặc Trần, sau đó mặt tươi cười nhìn cậu : “Ăn , rất ngon á!”

      Thái độ nghiêm túc của Thẩm Mặc Trần thoáng thả lỏng chút, chỉ là đôi mắt hờ hững nhìn bánh kem trước mắt, vẻ mặt ghét bỏ : “ ăn đồ ngọt, đây là gọi cho em .”

      “Cái đó… Cái đó…..” Mười ngón tay của Đào Tử biết làm sao liền xoắn xít với nhau, đôi mắt to đen đầy mong chờ nhìn Thẩm Mặc Trần: “Em có thể ăn chưa?”

      Lập tức Thẩm Mặc Trần liền có cảm giác dở khóc dở cười.

      Nghiêm túc tự hỏi bản thân có nên tức giận với Đào Tử hay , Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Đào Tử đáng thương như chú chó bị chủ nhân bỏ rơi, cuối cùng cũng chịu thua rồi.

      “Ăn … Ăn …..” Cậu bóp cái trán yếu ớt .

      Đào Tử lập tức mừng rỡ, chút ngại ngùng mà cầm lấy muỗng, hung hăng xúc muỗng lớn bánh kem, sau đó cho vào miệng mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn, giống như ăn được món ngon nhất thế gian.

      “Ăn ngon đến như vậy sao….” Thẩm Mặc Trần có chút ghét bỏ , người này thích ăn đồ ngọt như thế, lại có chút thịt, biết đồ ăn ăn cào chạy đâu mất.

      Nhìn Đào Tử từng muỗng lại từng muỗng ăn bánh kem, đoi môi hồng xinh trong lúc vô tình dính ít bơ, nhìn qua rất mê người.

      Thẩm Mặc Trần đứng lên, cách cáu bài véo lấy cằm của Đào Tử, sau đó gập người xuống liếm lên khóe môi , sau khi liếm sạch bơ dính đó, lại ngang nhiêng tự đắc mà ngồi xuống chỗ của mình, gật đầu : “Đúng là ăn cũng khá ngon !”

      Tay Đào Tử còn bưng ly kem , tay khác cầm muỗng kem chuẩn bị đưa lên miệng, liền bị cái hôn của Thẩm Mặc Trần dọa sợ rồi.

      Mấy phục vụ kế bên nhìn bọn họ với ánh mắt mờ ám.

      trai phục vụ kia lại bưng khay bò bít tết nóng hỏi mới ra lò lên, đứng cách họ xa lắm, tự hỏi chính mình rằng cuối cùng mình vẫn nên đưa đồ ăn lên hay đây…

      A…. Làm khó người ta quá mà….

      Mấy năm hành nghề của mình, tuyệt đối đây chính là lần đầu gặp phải vị khách khó nhằng thế này đây, ô ô….

      Sau nửa ngày tự hỏi, trai phục vụ cuối cũng cũng đành căng da đầu lên, dùng ánh mắt như cái gì tôi cũng thấy, đem dĩa đồ ăn đặt lên bàn.

      Chương 138 Trang Phục Tình Nhân 6
      Edit: Lựu Đạn


      Đào tử đỏ mặt cúi đầu, mắt mình nhằm chăm chăm bánh kem trước mặt.

      trai phục vị ngẩng đầu nhìn trời, đem hết toàn bộ cảm xúc cùng kinh nghiệm bao năm làm việc, động tác nhanh nhẹn, chính xác mà đặt dĩa đồ ăn trước mặc Thẩm Mặc Tràn, sau đó mở nắp ra, cúi người khom lưng ý mời dùng, sau đó chạy trốn nhanh như chớp.

      Hai chữ cảm ơn của Thẩm Mặc Trần đối với dáng vẻ chạy mất dạng của trai phục vụ kia chôn lại trong miệng, cậu kì quái nhìn Đào Tử, buồn bực : “ ta làm gì lại chạy nhanh như vậy chứ?”

      trốn đó!!!

      Đào Tử yên lặng tự trong lòng, ngoài miệng lại cười hì hì : “Có thể là hôm nay bận rộn ….”

      “Đúng ?” Thẩm Mặc Trần khắp chung quanh, nhà hàng này cơ bản cũng coi như đầy chỗ, vì vậy cũng gật đầu, cần lãng phí tế bào não người trai phục vụ kia.

      Hôm sau giờ Thẩm Mặc Trần thi là 9 giờ sáng.

      Đào Tử ngốc tính ở khách sạn vừa ngủ vừa đợi cậu về, lại nghĩ đến lúc Thẩm Mặc Trần thức dậy, thuận tiện lôi dậy theo.

      “Làm gì gọi em dậy sớm như vậy?” Đào Tử vừa dụi đôi mắt lèm nhèm ngây ngủ, vừa mơ màng leo xuống giường, ngáp cái, rất là bất mãn nhìn Thẩm Mặc Trần hỏi: “Em ở khách sạn đợi được hả?”

      được.” Thẳm Mặc Trần cho cò kè mặc cả chọn đường sống, chém đinh chặt sắt mà .

      “Vậy thi, còn em làm gì?” Đào Tử khép hờ đôi mắt, lảo đão vào nhà vệ sinh, đưa tay lấy cốc nước, lấy kem đánh răng, rồi bắt đầu rửa mặt.

      “Ở bên ngoài đợi .” Thẩm Mặc Trần lười biếng tựa cửa nhà vệ sinh, như đúng rồi.

      xuống phòng ăn dưới lầu đợi em, em nhanh lên .” Thẩm Mặc Trần ném mấy lời này lại, vai đeo balo, lôi theo vali hôm qua thu xếp, ra ngoài.

      “Nhớ để chìa khóa hộp cứu thương.” Mới ra ngoài bao xa, Thẩm Mặc Trần xoay người với Đào Tử.

      “Ưm, ưm.” Trong miệng Đào Tử đầy bọt kem đánh răng, qua loa trả lời cậu.

      Vì thế cho nên lúc này đây, Đào Tử chán muốn chết mà ngồi trong cửa hang gà rán, hamburge của trường nhị trung thành phố N, hai tay chống cằm, ngụm có ngụm cắn ống hút trong ly, ngồi cùng trong cửa hàng là nhóm bác , đều nhìn về cửa lớn nhị trung, nhón chân chờ đợi.

      bé cũng giống những người ở đây sao?”

      chung có lẽ là thời gian chờ đợi quá nhàm chán, cho nên bác ngồi xa Đào Tử, liền câu có câu bắt chuyện với .

      “Đúng ạ” Đào Tử gật gật đầu, yếu ớt trả lời, ai, khổ mà, cứ nghĩ rằng được ngủ thêm lát nữa, cũng vì sao mà tinh thần Thẩm Mặc Trần lại tốt như vậy, ngày hôn qua ngủ rồi mà cậu vẫn còn thu xếp đồ đạc, hôm nay lúc thức cậu cũng vệ sinh cá nhân xong rồi,

      “Hôm nay thi môn vật lý cấp tỉnh, bé ở đây chờ ai? Bác đây là chờ cháu .” Bác kia vẻ mặt tươi cười hớn hở, lúc đến cháu , vẻ mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

      “Ạch… Cháu….” Đào Tử bị bác này hỏi, chẳng lẽ là chờ ông xã của mình sao? Nếu là trước đây hiểu chuyện, khẳng định là trả lời thẳng như vậy, chỉ là bây giờ đột nhiên lại nên lời.
      ThiênMinh, garan2602, ly sắc13 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 139 Trang Phục Tình Nhân 7
      Edit: Lựu Đạn


      “Dạ… Cháu chờ trai.” Đào Tử cười tủm tỉm trả lời, thầm le lưỡi, dù sao bác này cũng đâu có quen biết Thẩm Mặc Trần.

      “Ây da, tình cảm em hai cháu là tốt.” Bác kia vẻ mặc đầy khen ngợi, chỉ nghĩ lại chút, hỏi: “ bé hôm nay học sao?”

      “A? Ha ha…” Đào Tử xấu hổ cười cười, : “Hôm nay cháu xin nghỉ để cùng trai, cháu sợ lúc ấy thi lại hồi hộp.”

      bé ngoan!” Bác chân thành khen ngợi mà : “ trai cháu thành tích rất tốt ? Nghe có thể được trường chọn thi cấp tỉnh cũng phải đứng thứ nhất thứ hai toàn khối , cháu bác là đứng nhất khối đây.”

      “Dạ, đúng vậy.” Đào Tử gật đầu, dùng sức hút ngụm nước trái cây, nhìn bác hỏi: “Cháu bác cũng tham gia thi khối lớp hai ạ?”

      “Đúng rồi!!” Bác cười tươi rói : “Mấy hôm trước còn học đến khuya, là nhất định lấy được hạng nhất.”

      “A ….” Đào Tử có chút chột dạ gật đầu, nhớ đến hai ngày nay Thẩm Mặc Trần đều cùng mình rong chơi, cũng biết có nắm chắc được thứ hạng, lỡ như được…. Phi phi, suy nghĩ cái gì đây, nếu Thẩm Mặc Trần đoạt được hạng nhất còn ai có thể đoạt được chứ.

      Bác sau khi thấy Đào Tử như bắt đầu vào cõi thần tiên, cho nên cũng chuyện gì với nữa, vẻ mặt đầy nôn nóng nhìn về phía cửa lớn trường nhị trung.

      Cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông kết thúc cuộc thi.

      lát sau, cửa lớn của trường liền có lát đác vài học sinh ra.

      Đào Tử lại tiếp tục nhàn nhã uống nước trái cây, hiểu tính của Thẩm Mặc Trần, rất ghét nơi đông người, cho nên khẳng định là người cuối cùng ra.

      Chẳng qua lần này đoán sai rồi, người đầu tiên ra lại chính là Thẩm Mặc Trần.

      thôi, nhanh nào!!” Thẩm Mặc Trần vừa ra khỏi cửa lớn liền vọt thẳng đến cửa hàng đối diện, tay nắm tay Đào Tử, tay kéo vali, liền vội vã ra ngoài cửa hàng.

      “Này? Sao hôm nay ra sớm như vậy?” Đào Tử thấy lạ mà mình cậu cái, vô cùng ngoan ngoãn mà theo cậu.

      “Ai, tình cảm hai đứa tốt, làm người khác hâm mộ a!” Bác bên cạnh nhìn thiếu niên thanh tú đột ngột từ cửa chạy vào, còn mặc áo khoác giống bé kia, liền đoán được đây chắc chắn là trai của bé.

      “Ha ha, đúng vậy, cái đó… Dì ơi, gặp lại sau.!” Đào Tử nhanh vẫy tay với bác nọ, liền túm lấy tay Thẩm Mặc Trần chạy thẳng ra khỏi cửa, sợ bác ấy linh tinh cái gì đại loại như là ‘ trai cháy thi sao rồi?’…

      “Em với người vừa rồi có quen nhau hả?” Thẩm Mặc Trần khó hiểu quay đầu nhìn lại, bác trong cửa hàng vẫn còn nhìn theo bọn họ, nhìn thấy Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn mình, bác còn cười tươi vẫy tay với cậu.

      có quen, bác ấy là chờ cháu .” Đào Tử cuối cùng cũng kéo được Thẩm Mặc Trần đến chỗ an toàn, thở phào nhõm hơi, mới trả lời cậu.

      “À, sau em nên cẩn thận chút, cần tùy tiện chuyện với người lạ, xoay đầu là bị người bắt cóc cũng biết đâu.”

      Chương 140 Tiều Công Chúa Khổng Tước 1
      Edit: Lựu Đạn


      Thẩm Mặc Trần vừa vẫy taxi vừa quên dặn dò Đào Tử.

      “Em ngốc đến vậy sao?” Đào Tử tức giận trừng mắt với cậu, “Người ta đều thích bé trai, em lớn như vậy, bắt về cũng làm được gì.”

      “Em có thể làm dâu nuôi từ bé.” chiếc tãi dừng lại, Thẩm Mặc Trần nhìn chú tài như ý mở cốp xe ra, đem vali nhét vào, sau đó mở cửa sau, đẩy Đào Tử vào trước.
      “……”
      “……”

      Thời gian kết thúc cuộc thi của Thẩm Mặc Trần là 11 giờ, may mà trường nhị trung của thành phố N cách nhà ga xa, chạy lát đến nơi.

      Đào Tử được cậu nắm tay dẫn , vội vã mà chạy đến cổng mua vé, nhưng nhân viên chỉ còn tuyến xe vào buổi tối, gần đến giờ trưa tan tầm, đường xá tương đối bị kẹt xe là chuyện thường.

      “Làm sao bây giờ….” Đào Tử có chút sốt ruột nhìn Thẩm Mặc Trần, tử thành phố N ngồi xe về cũng ít nhất mất đến 3 tiếng đồng hồ, dù cho là họ ngay bây giờ đến nơi cũng hai giờ rưỡi chiều rồi, mà buổi văn nghệ cũng bắt đầu vào giờ đó.

      nên gấp gáp.” Thẩm Mặc Trần vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong như thường, đôi mắt đen thâm trầm vô cùng bình tĩnh nhìn khắp nhà ga, sau đó ánh mắt dừng lại mấy chiếc xe đỗ bên ngoài.

      “Chúng ta xe về.” Giọng từ tốn vang lên bên tai Đào Tử, vô hình mà trấn an cảm xúc lo lắng của .

      xe?” Đào Tử ngước đôi mắt đầy khó hiểu nhìn cậu.

      “Ừ, bên kia kìa.” Thẩm Mặc Trần hất cằm về phái bên ngoài, ý muốn Đào Tử nhìn sang bên đó.

      “Cái đó… Có tin được ?”

      thôi, nếu mà ngồi xe về đại khái chỉ cần hai tiếng là đến nơi rồi, chúng ta còn có thể ăn cơm trong trường được.” Thẩm Mặc Trần chút do dự mà kéo vali thẳng đến xe đậu bên ngoài ga.

      Đào Tử suy nghĩ, cảm thấy chống đối liền có đường sống, cho nên liền chạy nhanh theo, chỉ là vẫn cứ lầm bầu: “An toàn sao, có thể bị lừa bán hay ?”

      phải em , bắt em về cũng biết làm gì sao?” Thẩm Mặc Trần dùng khóe mắt nhìn Đào Tử, lạnh lùng .

      “Bắt em cũng làm gì.” Đào Tử so với hàng vỉa hè cũng cảm thấy có sao cả, sau đó cười hì hì nhìn Thẩm Mặc Trần: “Nhưng mà nhìn , lớn lên trắng nõn, tuấn tú như vậy, lại thông minh, lại được người thích, người ta bắt về, bán vào nơi núi sâu rừng thẩm, liền có thể bán được với giá vô cùng tốt á.”

      “Em cảm thấy như vấy ao?” Thẩm Mặc Trần dừng chân chút, xoay người rất là nghiêm túc nhìn Đào Tử.

      “Đúng vậy.” Đào Tử ra sức gật đầu, tỏ vẻ khẳng định với lời vừa rồi của mình.

      “À.” Thẩm Mặc Trần hờ hững lên tiếng, kéo vali tiếp tục về phía trước, trầm giọng : “ Nếu em thấy rất thông minh, làm sao bị bắt cóc cho được, thường bị bắt mang toàn là những người ngốc nghếch giống em vậy đó.”

      “…Vừa rồi em cái gì cũng chưa có á.” Đào Tử chỉ thấy đầu mình nhiều vạch đen như đít nồi, đây chính xác là tự mình đào hố chôn mình đây mà….

      “Hừ.” Thẩm Mặc Trần hơi ngẩng đầu, đến trước mặt tài xế, mở miệng : “Bác tài, về thành phố Z.”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan16 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 141 Tiểu Công Chúa Khổng Tước 2
      Edit: Lựu Đạn


      Lúc này trong năm phòng số 2, giờ tan học buổi trưa sớm qua, vẻ mặt Triệu Tuyết nôn nóng nhìn Lăng Vân, ở phòng học tới lui “Sao lại thế này, rốt cuộc chuyện này là sao, thường ngày Đào Tử mạnh khỏe như con trâu, sao đến lúc quan trọng lại bệnh kia chứ?”

      Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vân giờ đây có chút rũ xuống, đôi mi dài che lấp ánh mắt, cậu tay chống cằm, nhìn Triệu Tuyết tới lui dừng chân, đau đầu “Tiểu Tuyết, cậu đừng tới lui như vậy nữa, đầu tớ choáng váng rồi đây.”

      “Đầu choáng váng?” Bây giờ Triệu Tuyết tựa như chim sợ cành cong, vội vàng bay thẳng đến trước mặt Lăng Vân, đôi tay đặt lên vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu “Bạn học Lăng Vân à, cậu còn chịu được à, Đào Tử ngã bệnh, cậu thể như tre già măng mọc, đổ bệnh theo nha!!”

      “…..” Lăng Vân rất là nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trầm mặc lát mới cúi đầu nghiêm túc nhìn Triệu Tuyết “Tiểu Tuyết, tre già măng mọc phải dùng như vậy, cậu mà loạn như vậy để ba cậu biết, chắc chắn cậu bị dạy dỗ đó.”

      “Này, đây phải chuyện chính!” Triệu Tuyết chỉ cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, tại phiền não chuyện Đào Tử vì sao lại phát bệnh, bạn còn có thể đến tham gia biễu diễn buổi văn nghệ hay , chứ phải thành ngữ nên dùng thế nào!

      Thành quả luyện tập cực khổ cả tháng trời của họ đó!!!

      còn rất mong chờ ánh mắt của mấy nam sinh kia nhìn Đào Tử đầy kinh diễm, ái mộ, mê đắm đắm a!!!

      “Thẩm Mặc Trần đâu?” đột nhiên trong đầu Triệu Tuyết sáng rực, đôi mắt mềm mại nhìn Lăng Vân, giống như người sắp chết đuối mà bắt được cọng rơm cứu mạng.

      “A…Cậu ta tỉnh thi giải vật lý rồi, lẽ cậu quên rồi hả?” Lăng Vân có lòng tốt nhắc nhở bạn.

      “….” Triệu Tuyết khóc ra nước mắt, “Nếu chúng ta đến nhà Đào Tử ? Cậu ấy phải là đau bụng sao, chúng ta đến lúc này là hợp lý!”

      “A, ý kiến tệ.” Lăng Vân mỉm cười nhìn Triệu Tuyết gật gù, sau đó lại nhìn bộ dạng vui vẻ của bạn, mặn nhạt câu “Cái chính là, cậu biết nhà Đào Tử ở đâu sao?”

      “…..” Được rồi, Triệu Tuyết hoàn toàn hỏng rồi.

      giờ rưỡi chiều.

      Thẩm Mặc Trần mang theo quả đào của mình an toàn về đến thành phố Z, hơn nữa so với thời gian dự tính còn sớm hơn giờ

      Vội vàng ăn cơn trưa xong, hai người thẳng đến trường học.

      Buổi diễn văn nghệ tạm biệt đội thiếu niên tiền phong là truyền thống tốt đẹp của các trường trung học của thành phố Z, để cho các bạn học năm nhất tạm biệt giai đoạn thơ ấu cuối cùng của mình, hơn nữa trong cuộc đời mỗi người đều lưu lại kỷ niệm ý nghĩa, mỗi năm đến thời gian này, toàn bộ giáo viên cùng học sinh cùng nhau xem học sinh mới biễu diễn.

      Lúc này, từng khối lớp trong trường đều náo nhiệt, xôn xao ríu rít, mặt mỗi học sinh toàn là vẻ mặt chờ đợi, trong cuộc sống học tập buồn tẻ này, mỗi lần lễ hội đều đáng mong chờ.

      Chỉ là Lăng Vân cùng Triệu Tuyết vẻ mặt lại là lo lắng, hai người đứng ngoài cổng trường, nhón chân nhìn con đường vắng vẻ.

      “Yên tâm , Đào Tử buổi chiều đến.” Lăng Vân, an ủi Triệu Tuyết.

      Chương 142 Tiểu công chúa khổng tước 3
      Edit: Lựu Đạn


      “Đương nhiên là cậu ấy đến, nếu cậu ấy đến, tớ tuyệt giao.” Có lẽ là vật cực tất phản, cả sáng lẫn trưa Triệu Tuyết đều nôn nóng lo lắng, nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh, ngoài miệng như vậy, nhưng lại nắm chặt bút chì trong tay, rắc tiếng liền bị nàng bẻ làm đôi.

      Lăng Vân rất có tự giác né xa bạn hai bước, sợ mình bị vạ lây.

      Khi mà hai cậu nôn nóng đến bốc hỏa chiếc taxi vững vàng dừng lại trước mặt hai người.

      Thẩm Mặc Trần tay nắm tay quả đào nhà mình, tay kéo vali, bình thản tự đặc xuống xe.

      Đào Tử vừa xuống xe, còn chưa kịp đứng vững liền thấy hoa mắt, mọt bóng người vèo cái vọt thẳng đến trước mặt mình, ngay sau đó có đôi tay trắng nõn nắm chặt bả vai , dùng sức lắc lư “Tô Đào!!! Cậu phải là đau bụng sao, đây là chuyện gì hả???? Cậu sao lại cùng chỗ với Thẩm Mặc Trần? Còn mang theo vali???”

      “Ui…Tớ…” Đào Tửu bị Triệu Tuyết lay đấy hoa cả mắt, bên tai là tiếng ống giận đinh ai nhức óc, chỉ đanh mang ánh mắt cầu cứu chuyển đến Lăng Vân bên cạnh bạn.

      Đôi mắt hiền lành của Lăng Vân nhàn nhạt đảo qua người Thẩm Mặc Trần, tuy nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của Đào Tử, nhưng Thẩm Mặc Trần vẫn là bộ dạng thản nhiên đắc ý như thường, bàn tay thon dài của cậu đặt tay cầm vali, gương mặt mỉm cười nhìn Triệu Tuyết ép hỏi Đào Tử.

      “Chuyện đó… Tiểu Tuyết, bình tĩnh!!” Lăng Vân thấy Thẩm Mặc Trần hề lên tiếng giải thích, chỉ đành tự mình căng da đầu mà kéo Triệu Tuyết ra.

      “Bình tĩnh? Tớ rất là bình tĩnh.” Triệu Tuyết tém tém tóc mai, ho khẽ cái, lại nhìn dáng vẻ xem kịch vui của Thẩm Mặc Trần bên cạnh, khỏi chau mày, chỉ vào hai người “Hai người các cậu.... lẽ là bỏ nhà trốn ?”

      “Khụ khụ khụ……” Đào Tử bị những lời này của Triệu Tuyết thiếu chút nữa thở thông, vất vả lắm mới đứng vững bước chân, nhìn bạn cả giận “ hai người bọn tớ nhìn kiểu nào mà bỏ nhà trốn hả???”

      “Vậy cớ gì lại mặc đồ tình nhân lại còn kéo theo vali nữa?” Triệu Tuyết đầu đầy dấu hỏi, cả có thể giải thích là bỏ trốn là hợp lý thôi.

      “Đồ tình nhân gì chứ, ràng là thời trang em.” Lăng Vân sợ chết mà câu xanh rờn.

      Thẩm Mặc Trần nheo nheo đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lăng Vân.

      “.....Bây giờ có thời gian giải thích.”Đào tử nhìn đồng hồ, vội vã ôm trang phục biểu diễn trong tay, lôi kéo Triệu Tuyết chạy như điên đến phòng thay quần áo, Lăng Vân nhìn Thẩm Mặc Trần cái đầy khiêu khích, thản nhiên đắc ý mà theo hai bạn.

      “Hừ...” Đôi mắt đen sâu thắm của Thẩm Mặc Trần lóe lên nguy hiểm, nhìn chăm chăm bóng lưng xa của họ, mãi đến khi khuất dạng, vậy mà có người dám có ý với quả đào của mình...

      đến sân bóng rổ của trường, đó tuyệt đối là nơi cực tốt, lúc trời mưa dùng để học thể dục trong nhà, khi thi đấu có thể xem soái ca chơi bóng, khi hoạt động văn nghệ liền biến thành sân khấu ngay lập tức.

      Lúc này mỗi lớp đều biễu diễn tiết mục, bây giờ trong sân bóng có nhiều bạn tham gia biểu diễn đến làm công tác trình diện.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :