Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 121 Thương Cho Diệp Tử, Đụng Phải Đối Thủ Quá Mạnh.
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Tử thể tin được mà nhìn Diệp Chanh, vừa rồi là ra ở trong văn phòng của Mộ Dạ Lê?

      Sao Mộ Dạ Lê lại có thể mang ra đến đây.

      Diệp Tử mang vẻ mặt ai oán nhìn Mộ Dạ Lê, đôi mắt giống như dính luôn người .

      Ánh mắt đầy oan ức và khổ sở kia, ngầm mang theo ý tứ như trách móc, giống như Mộ Dạ Lê là tên đàn ông phụ bạc ta bằng.

      Mà Diệp Chanh lẳng lặng đứng bên, sao với Diệp Tử chỉ lo ai oán càng khí chất hơn nhiều.

      Mọi người còn kinh ngạc Imie đến trước mặt Diệp Chanh “Phu nhân, sao lại ra đây, đồ ăn bên trong đủ sao?”

      Diệp Chanh tự nhiên là nhìn ra được, Imie là cố ý tiếng ‘phu nhân’ này ra để thông báo với mọi người.

      Lập tức, tất cả mọi người đều biết được xinh đẹp tuyệt trần đứng trước mắt này rốt cuộc là ai.

      ra, chính là vợ mới cưới trong truyền thuyết của Mộ Dạ Lê, Mộ phu nhân vừa mới nhận chức.

      Này cũng là quá…

      Quá đẹp

      im lặng đứng nơi đó, dường như tỏa ngát hương hoa ngọc lan, tuy là thái độ quan tâm nhưng lại mang theo hơi thở thấu lòng người, tinh khiết như băng như ngọc, đẹp đến động lòng người, làn da so với người thường còn trắng hơn bậc so với người thường, Diệp Tử bên kia đều có chút kém, mặt nhìn tìm ra được dấu vết qua phẫu thuật chỉnh hình, lại hoàn mỹ tì vết, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn đen trắng ràng, chiếc cổ cao xing đẹp còn mang theo vòng trang sức, làm cho xương quai xanh tinh tế hơn, càng xinh đẹp hơn, trang điểm nhạt, nhìn giống như hề trang điểm qua, ràng là yếu ớt nhu nhược nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kiểu ngạo nghễ tự tại, xinh đẹp thoát tục, làm cho người khác đều phải đưa ánh mắt mắt nhìn sang.

      đứng ở đó, Diệp Tử còn điểm nào có thể nào đáng .”

      Hoàn toàn bị trấn áp còn chút khí thế.

      so sánh còn tốt, so rồi … Quả nhiên so người với người tức chết đó, đặc biệt là đứng bên cạnh người đẹp tựa tiên nữ như Diệp Chanh.

      Tất cả mọi người đều khộng nhịn được đồng cảm cho Diệp Tử, gặp đối thủ nào cũng được, cố tình lại gặp đúng ngay người xinh đẹp đến tận xương cốt như thế chứ.

      Diệp Chanh cười cười nhìn Imie, “ có, tôi nghe thấy bên ngoài ồn ào, cho nên ra nhìn xem thế nào, bây giờ có gì tôi vào trước đây.”

      Diệp Chanh quay người vào trong, Imie nhìn thoáng qua Diệp Tử, thầm lắc đầu, Diệp Tử này, thấy vậy mà còn chưa chịu , so với phu nhân nhà họ có khí chất mà, nếu mà Diệp Chanh được gọi là tiểu thư khuê cát ta cũng chỉ là ngọc tốt mà thôi.

      Mộ Dạ Lê thấy vậy cũng xoay người.

      Nhìn thấy Mộ Dạ muốn , Diệp Tử nhanh tay nắm lấy tay , “Dạ Lê, em có việc muốn với , sau khi quay phim xong em sang Mỹ trị liệu.”

      Diệp Chanh chỉ để lại cái dáng lưng, thẳng vào trong.

      Mộ Dạ Lê cũng được tự nhiên hất tay Diệp Tử ra “Qua kia chuyện.”

      Diệp Tử buông tay, bước chân theo vào bên kia.

      Mộ Dạ Lê lượt “Chuyện trị liệu, em nên với Âu Dương, còn có việc trước, còn việc phải làm.”

      Diệp Tử cảm thấy mình lại chọc cho vui.

      nhanh “Dạ Lê, có phải em lại làm sai cái gì xin lỗi, bất kể là em làm gì sai, cũng đều là vì quá để ý đến .”

      có, liên quan đến em, còn có việc.”

      Mộ Dạ Lê xoay người, đút tay vào túi quần, vừa muốn vào văn phòng chuông điện thoại reo lên.

      “Thưa ngài, kho vũ khí bên Châu Phi, quả nhiên xẩy ra chuyện.”

      Đáy mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống.

      Diệp Chanh đợi bên trong hồi lâu, cũng thấy Mộ Dạ Lê vào.

      Imie đẩy cửa vào.

      “Phu nhân, Tổng tài có việc gấp trước, căn dặn tôi đưa về nhà.”

      Diệp Chanh thở dài.

      Rốt cuộc cũng là , sao có thể nỗi giận được, còn phải là muốn ở cùng sao.

      Lúc này Mộ Dạ Lê gọi điện đến, Diệp Chanh nhìn lướt qua, hừ lạnh cái nhận máy.

      Bên kia, Mộ đại gia chửi thầm, đồ đáng chết, vậy mà dám nghe điện thoại của mình, là nuông chiều sinh hư mà.

      Chính là.

      Lúc này, bọn họ lên máy bay, Mộ Dạ Lê chỉ có thể gọi điện dặn dò người khác “Nhớ theo chăm sóc phu nhân cho tốt, ấy ngày thường có thể gây loạn, cẩn thận chú ý chút, chớ gây ra chuyện gì lớn.”

      Chương 122 So Với Diệp Chanh Còn Kém Hơn Như Vậy, Con Đừng Khóc Nữa
      Edit: Lựu Đạn



      Diệp Chanh lúc này mới nhận ra, vậy mà vẫn có chút để ý.

      là, nhất định là do Diệp Tử đáng ghét đó.

      mình về khách sạn, Mộ Dạ Lê đáng chết, vậy mà cũng có gọi điện đến.

      lại nhìn di động, cuối cùng giận dỗi ném bên.

      Ngày hôm sau.

      “Diệp Chanh, mày làm cái gì mà làm cho Diệp Tử nằm liệt giường hả, mày mau về đây cho tao, nhanh mà xin lỗi Diệp Tử, bằng mày xem tao giải quyết mà làm sao .”

      Diệp Chanh cạn lời, sao lại chọc giận Diệp Tử rồi.

      Diệp Chanh về tới Diệp gia.

      Người làm Diệp gia mở cửa chào đón .

      hai, về rồi.”

      Vừa vừa nhìn chằm chằm vào mặt .

      Diệp Chanh có chút mỉm cười “Chị tôi đâu?”

      “A, còn ở trong phòng, hai mau cùng tôi .”

      cười, người làm càng thêm kích động, liền lắp bắp mang vào.

      Vào cửa, liền truyền đến giọng điệu khóc lóc kể lễ cũng Dung Lệ Hoa.



      “Đó, ông xem, hai đứa nó vốn là chị em, Diệp Chanh sao có thể đối xử với Diệp Tử như vậy được, Diệp Tử chỉ là qua tìm Mộ Dạ Lê nó lại cho, vậy còn mắng Diệp Tử trong buổi tiệc nữa, cũng chịu nhìn lại mình xem có thân phận gì, có thể gả cho Mộ gia, còn phải là Diệp Tử nhường cho nó sao, nó ăn cây táo rào cây sung như vậy so với người mẹ quê mùa kia của nó, là đồ có lương tâm.”

      Diệp Vinh Quang nhìn thấy Diệp Chanh về đến cũng lạnh mặt “Mau xin lỗi chị cả .”

      “Ba, con cũng có cách nào khác, con bị Mộ Dạ Lê kéo dự tiệc đâu nghĩ tới gặp chị ở đấy, vài vị trưởng bối Cố gia chuyện cùng con, chị cả liền đến, lại nghĩ tới bà cụ cố gia có lòng tốt, đối xử với con tệ, lôi kéo con rời, liền chị cả mấy câu, mà người già họ mấy câu có làm sao, chị cả lại oan ức nhìn Mộ Dạ Lê như vậy để người lớn Cố gia người ta nhìn thấy nên làm gì bây giờ, chị cả cho cùng còn phải gả cho người ta, đó là mình cho chưa tính, nhưng để người ngoài nhìn thấy chị cùng Mộ Dạ Lê có vướng mắc, sau này sao có thể gả cho người, cái gì mà quý tộc nhà cao cửa rộng thèm để ý đến chuyện này, mà còn là ở phủ tổng thống trước mặt người lớn nhà người ta như vậy mà truyền ra ngoài, chị cùng em rể ràng, vậy sao chị còn lấy chồng cho được, con cũng vì nghĩ cho chị cho nên mới thầm nhắc nhở, bởi vì trong trường hợp như vậy, con thể để chị mắc thêm sai lầm, liền là chọc giận chị, làm chị vui, nhưng vì tương lai của chị con chỉ có thể làm như vậy.”

      Diệp Chanh chuyện rất hợp lý, nhất là câu, chị sao có thể gả được kia, ở trong lòng Diệp Vinh Quang, thân là đàn ông lại thấy con dù sao cũng phải gả cho người ta, thanh danh tốt như vậy, sau này sao có thể gả vào nhà nào tốt được chứ, đặc biệt là chốn hào môn, là rất để ý điều này.

      Diệp Tử ở phái sau nghe được, thầm cắn răng, vốn dĩ sắc mặt trắng bệch bây giờ càng thêm trắng.

      So với Diệp Chanh đứng ở nơi đó, đôi mắt trong suốt, đen trắng ràng, vô tội lại chân thành như vậy, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút u buồn thở dài, làm người nhìn thấy đều đau lòng.

      Hai đứa con chung chỗ, thân làm ba, sao lại có thành kiến với Diệp Chanh, dù là trước đây chăng nữa nhưng lại khó có thể có thái độ cự tuyệt Diệp Chanh.

      đưa như đưa tang, đứa lý trí sắt đá, gương mặt lại cố tình chọc người như thế, ông thấy cũng có chút phản cảm, lại nhìn Diệp tử, bộ dạng khóc lóc oan ức, xấu chết được.

      “Được rồi, Diệp Tử, con dù có đau lòng cũng nên nén lại , con nhìn xem bộ dạng bây giờ của con , giống cái gì hả, muốn gả cho nhà đàng hoàng lo mà sửa đổi bản thân cho tốt mới được.”

      Đối lập với Diệp Chanh, càng muốn nhìn mặt Diệp Tử thêm chút nào, cho nên Diệp Vinh Quang cũng nghĩ lại, khuôn mặt như vầy là may mắn chút nào, mỗi này đều đưa đám như vậy, lại khóc lóc ỉ ôi, sao mà có thể tìm được nhà nào tốt mà gả cho người ta chứ.


      ~~~~Tui riết tui thấy thích ông ba này là sao ta ơi????

      À, mà bả biết giận dỗi với Mộ đại đại rồi, thấy cưng cưng ~~~
      levuong, Yoolirm Park, Nguyên Nguyễn3 others thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      [​IMG] Mong edit ra nhiều chương mới nhanh hơn . Tks edit nhiều

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 123 Được, Phải Nhanh Tìm Người Gả Diệp Tử .

      Diệp Tử ngẩn người.

      Ngẩn đẩu lên, nước mắt vẫn còn lăn dài mặt, lúc này còn nghi ngờ bản thân mình có nghe lầm hay .

      luôn là đứa con được chiều nhất nhà, trăm ngàn thương đều chỉ có mình , ngày thường rơi sơi tóc cũng làm ba đau lòng cả nửa ngày, làm sao bây giờ lại … Bắt đầu trách móc mình làm đúng.

      Dung Lệ Hoa bị chồng mình chọc cho giận chịu được.

      “Diệp Tử của chúng ta làm sao, tranh chồng với Diệp Tử còn chưa .”

      , bác à, bác nên nhanh nhanh tìm người gia cảnh tốt gả Diệp Tử , cũng đỡ phải để Diệp Tử ngày đêm nhớ thương em rể mình, bằng bắt đầu cuộc sống mới, sống tốt để người đời đừng chê cười.”

      Dung Lệ Hoa ngậm miệng, chỉ có đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm Diệp Chan, dáng vẻ như muốn xé nát miệng .

      Người trong sạch, gia cảnh tốt nhất chính là Mộ gia, nhưng đều phải bị Diệp Chanh đoạt mất sao, còn biết xấu hổ mà ở chỗ này lên tiếng, là hận chết được mà.

      Diệp Vinh Quang lại thấy lời này rất có lý.

      “Cũng đúng, Diệp Tử con cũng lớn rồi, bây giờ cũng trông chờ gì vào Mộ gia được, bằng con nên nghĩ lại con đường khác .”

      “Ba.” Diệp Tử nước mắt như mưa, rơi vụn như hạt châu rơi.

      Sao ba chỉ nghe mấy lời của Diệp Chanh liền có thể đứng về phía nó chứ. Ai trông mong gì được ở Mộ gia, tim của Mộ Dạ Lê còn đặt người mình mà.

      Diệp Vinh Quang nhìn dáng vẻ khóc lóc ầm ĩ của Diệp Tử càng cảm thấy chán nản, vốn dĩ bên ngoài mệt mỏi, về nhà còn phải nhìn thấy bộ mặt đưa đám của , suốt ngày đòi sống đòi chết, từ lúc Mộ Dạ Lê cưới Diệp Chanh lại càng ngày càng hồn vía lên mây, khác xa với lúc trước, lại nhìn Diệp Chanh, sau khi gả cho người ta, dường như cũng thay đổi, đến chuyện ngày càng xinh đẹp hơn, mà cách chuyện ngày càng hiểu biết hơn.

      Diệp Vinh Quang phiền chán nhìn Diệp Tử lần nữa, cũng muốn gì thêm.

      Diệp Chanh rời khỏi Diệp gia, thẳng đến phim trường.

      Hôm nay Diệp Tử xin nghỉ, phim trường liền mảnh sáng sủa.

      Mà lúc này, Hà Nhã Huệ lại đột nhiên đến.

      “Lần trước bộ phim kia của đạo diễn Lưu An, chị giúp em nhận vai, là nữ chính cho nên em chuẩn bị kỹ chút, đây là kịch bản.”

      Diệp Chanh kinh ngạc nhìn Hà Nhã Huệ “ phải chứ, em nhận được vai nữ chính sao?”


      “Đúng vậy.”

      “Bây giờ em liền có thể nhận vai nữ chính?”

      “Đạo diễn Lưu xem qua đoạn phim ngắn của em, rất hài lòng, thấy em rất thích hợp vai nữ chính, trực tiếp chỉ định, em yên tâm đóng phim là được.”

      “…..”

      Diệp Chanh cảm thấy bản thân có phải dẫm phải phân chó hay , điều này sao có thể chứ.

      “Cảm ơn chị Hà.”

      Nhưng cũng nhiều lời, chỉ “Đúng rồi, vì để em tăng thêm cơ hội, tối nay đạo diễn Lưu đưa em tham gia tiệc từ thiện cùng, bữa tiệc này rất quang trọng, em phải thể cho tốt đó.”

      “Đưa rm theo cùng?” Lưu An vậy mà xem trọng mình a.

      lại càng thêm nghĩ ngợi là mình quá may mắn mà.

      Như vậy , có bao nhiêu người ganh ghét rồi, rốt cuộc cái vị đạo diễn Lưu An lừng danh quốc tế kia, về nước quay bộ phim quý rồi, vậy còn nâng đỡ nữa.

      Diệp Chanh được mà sợ, nhanh “Em về trước, thay đổi quần áo cùng trang điểm chút, thể để đạo diễn Lưu mất mặt được.”

      Hà Nhã Huệ cười cần, công ty có người chuẩn bị cho em, chút nữa em đến đó là được.”

      Mộ Dạ Lê cố ý mời đoàn hóa trang nổi tiếng nhất thế giới cho , Hà Nhã Huệ nào dám để người khác dùng chứ.

      Toàn bộ đều để dùng cho khi cần thiết.

      Chương 124 Có Lời Của Mộ Dạ Lê, Cái Gì Cũng Là Mây Bay

      Hồi sau, Cung Dã cũng lại đến.

      quấn lấy Diệp Chanh “Tiểu sư muội à, nhận ra từ ngày em thành Diệp Chanh, em liền còn thương , em nhìn , mỗi ngày đều chạy theo em mà em mỗi ngày đều ở cạnh Mộ Dạ Lê.”

      “….”

      Diệp Chanh muốn cạn lời, đó là do Mộ Dạ Kê nằm ăn vạ trong phòng trước, cũng đâu có cách nào nữa.

      “Được rồi, được rồi, tránh ra, em vội.” Diệp Chanh ghét bỏ đẩy Cung Dã ra.

      Cung Dã lại vội vàng đuổi theo…

      “Diệp Chanh, em trở lại cho … Em cái người phụ lòng người khác này, em phải cho cái công bằng .”

      Hà Nhã Huệ ở phía sau tuy biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng lại thấy Cung Dã gào thét Diệp Chanh phụ lòng người khác.

      Diệp Chanh này….

      May mắn là phái nữ chứ nếu là đàn ông em rằng nhất định là hoa hoa công tử chắc luôn.

      Diệp Chanh là lần đầu tiên nhìn thấy đội hóa trang chuyên nghiệp như vậy, nhất thời thở dài “Công ty lớn đúng là lợi hại, công ty của chúng ta đúng là chuyên nghiệp.”

      Có nghệ sĩ khác ngang qua, mắt hâm mộ nhìn Diệp Chanh được nhà tọa hình quốc tế hóa trang, trong lòng liền cảm thán cùng kinh ngạc, công ty đối với nghệ sĩ mới này coi trọng đến nhường nào, vậy mà lại mời đội TAMIA đến tạo hình cho .

      Nhanh chóng hoàn thành, Hà Nhã Huệ chuyện với bên kia.

      Đến địa điểm hoạt động, Hà Nhã Huệ với “Buổi từ thiện này, là hoạt động từ thiện chứ ra cũng là hoạt động thời trang, được người trong và ngoài nghành chú ý đến, người đến tham gia đều là người có vai vế địa vị, em chú ý hình tượng, tùy lúc có khi phóng viên chụp ảnh, đừng để lại ảnh hưởng khó coi, đạo diễn Lưu An khi cũng cần có liên quan.”

      Diệp Chanh gật đầu, lung lay vạt váy về phía đạo diễn Lưu An đức cao vọng trọng kia.

      Trong ấn tượng ta là người ít cười, là đạo diễn rất là khó tính, nhưng khi nhìn thấy Diệp Chanh, ta liền cười tươi đến, càng đánh giá ngoại hình của chút, có vẻ rất là hài lòng gật đầu.

      Tuy rằng là nghệ sĩ mới do Mộ Dạ Lê qua, nhưng khi xem đoạn video ngắn kia, này muôn vạn biến hóa, Lưu An liền nhớ mãi quên Diệp Chanh, trong lòng luôn bị hình ảnh xinh đẹp của nghệ sĩ mới này chiếm giữ, nghĩ đây chính là nữ chĩnh mình cần tìm, cho nên ai casting vai diễn hợp mắt được nữa.

      Nhưng mà khi đó chỉ là gặp mặt Diệp Chanh trực tiếp chỉ nhìn qua màn hình
      bây giờ mặt chạm mặt, cảm thấy quá tốt.

      Lưu An lập tức cười “Diệp Chanh đúng , mau đến đây, tôi chờ lâu.”

      “Ngài khỏe, đạo diễn Lưu An.”

      “Khỏe khỏe, lần này hợp tác vui vẻ a.”

      Diệp Chanh khiêm tốn “Là, cảm ơn đạo diễn tin tưởng, chưa xem tôi casting nhưng mà lại tin tưởng tôi như vậy, tôi hổ thẹn.”

      Lưu An giật giật khóe môi, cũng chỉ là người ngang qua, nghĩ lại cuộc gọi của Mộ Dạ Lê… Ở trước mặt Mộ đại ai dám kì kèo ra giá….

      Cũng chỉ có thể , trong mắt Mộ đại chỉ có này, vậy người khác có ngang sân khấu cũng cần quản.

      Ngôi sao lớn tham gia bữa tiệc từ thiện này cũng ít, lát có nghệ sĩ nổi tiếng đến, lát lại có thiên vương thiên hậu đến, người xem hoa cả mắt, phóng viên bên dưới cũng vả cả mồ hôi.

      Diệp Chanh nhìn về phái trước, Diệp Tử vậy mà cũng đến, ngày hôm qua bệnh giống như sắp chết, hôm nay lại cắn răng đến đây, nhìn cũng là thân đàng hoàng.

      Lập tức tiếng hô vang Diệp Tử càng nhiều.

      Diệp Tử dùng vẻ mặt kiêu ngạo mà đứng đó, nhìn phóng viên cười ngọt ngào.

      Chỉ là lời còn chưa xong, liền nghe bên dưới có người điên cuồng gào thét.

      “Tiên Nhi, Diệp Chanh, Diệp Chanh nhìn ở đây, chúng tôi là Thiên đoàn.”
      levuong, Yoolirm Park, TrinhTien2 others thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Chỉ trông chờ editor ra chương mới ❤❤❤

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :