1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Con mụ diêu tình điên r. Đúng là bà điên. Ko ăn đc đạp đổ....:041::041:
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    2. Phuongphuong96

      Phuongphuong96 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      16
      mợ Diêu Tình như kiểu cả thế giới nợ mợ vậy :th_120:
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    3. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 48:
      Edit: Thanh Vy


      Phó Nam ngồi xem TV ở phòng khách, Lâm Nguyệt mang quần áo mới của hai người giặt, mới vừa phơi xong, nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Phó Nam phản xạ có điều kiện bò lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, mắt đen lấp lánh chờ mong: “Chú Chu về rồi?”

      Lâm Nguyệt phủ định trong lòng, Chu Lẫm có chìa khóa, trở về gõ cửa.

      lên tiếng, tới nhìn vào mắt mèo cửa, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.

      bên ngoài cửa có khuôn mặt tinh xảo, thoạt nhìn nhiều nhất hơn 30, đôi mắt to đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại mang vẻ bi thương.

      Lâm Nguyệt nhớ ràng, đây là bạn cũ của Chu Việt, trai Chu Lẫm.

      Ôm nghi hoặc, Lâm Nguyệt mở cửa.

      Chu Lẫm là người lười, để ý trang hoàng nhà cửa, ngoại trừ ít đồ dùng sinh hoạt, căn phòng này vẫn duy trì phong cách mười mấy năm trước. Bố trí quen thuộc đập vào mi mắt, khắp nơi chốn đều có thân ảnh của Chu Việt, Diêu Tình lã chã rơi lệ, đau lòng thể che dấu. ta phức tạp cười, cúi đầu tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Diêu Tình, là bạn cũ của Chu Việt, mới từ nước ngoài về, ngày đó ở rạp chiếu phim từng gặp rồi, hôm nay ngang qua nơi này đột nhiên muốn lên nhìn lại, biết có thuận tiện hay ?”

      Thuận tiện hay ?

      Lâm Nguyệt cảm thấy có tư cách trả lời, nhưng Chu Lẫm có thể làm chủ lại ở nhà, vì loại việc này mà quấy rầy phá án thích hợp, mà Diêu Tình khóc đến thương tâm như vậy, tủ sách ở phòng khách kia vẫn còn giữ cuốn tiểu thuyết Diêu Tình tặng Chu Việt, tình cảnh này, Lâm Nguyệt được lời từ chối.

      gật đầu, mời khách vào cửa, thuận tiện đơn giản : “Tôi là Lâm Nguyệt, đó là Phó Nam, là con trai của bạn bè Chu Lẫm.”

      xong Lâm Nguyệt gọi Phó Nam lại đây, dạy học sinh chào dì.

      Phó Nam khá hướng nội, nhìn thấy người lạ, thằng bé theo bản năng tới gần giáo, lúc này mới ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào dì.”

      Diêu Tình ngơ ngác nhìn Phó Nam.

      Năm nhất đại học ta hẹn hò với Chu Việt, năm thứ tư chia tay, bao lâu sau Chu Việt liền có chuyện, lúc ấy hình như Chu Lẫm mới học lớp 11. nhau hơn ba năm, Diêu Tình tới quê Chu gia rất nhiều lần, lần đầu tiên tới, Chu Lẫm cùng với thiếu niên cùng tuổi cùng tới xem náo nhiệt. Thiếu niên Chu Lẫm trầm tĩnh, người bạn kia lại dương quang soái khí, cười rộ lên có má lúm đồng tiền như minh tinh trong phim ảnh, cho nên ta ấn tượng rất sâu, hình như, cũng họ Phó.

      Trong nháy mắt, con trai của bạn học Chu Lẫm lớn như vậy rồi?

      em cùng vào đội cảnh sát đều kết hôn, bạn mình vẫn còn học đại học, chờ tới lúc chúng ta lĩnh chứng, con nhà người ta sớm mua được nước tương…”

      Giọng xa xăm đột nhiên vang lên, ánh mắt Diêu Tình chuyển hướng tới tay Lâm Nguyệt, nơi đó có nhẫn, Chu Lẫm còn chưa kết hôn.

      ta làm gì đây, Chu Việt phải chịu đau khổ bị vứt bỏ, còn muốn hại em trai cũng thất tình sao, hại Chu Lẫm cũng hâm mộ bạn bè có vợ có con?

      Diêu Tình che miệng lại, xoay người muốn rời .

      này vừa vào cửa liền khóc, cảm xúc quá khác thường, Lâm Nguyệt đột nhiên thấy lo lắng, đúng lúc ngăn cản lại: “Diêu Tình, sao chứ?”

      Diêu Tình quản nổi nước mắt của mình, ngồi xổm mặt đất khóc nấc.

      ~

      Để Phó Nam tiếp tục xem TV, Lâm Nguyệt đưa Diêu Tình tới phòng nghỉ ngơi.

      Diêu Tình vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi ra, hốc mắt hơi hồng.

      Lâm Nguyệt rót cốc nước cho , lo lắng mà nhìn.

      Diêu Tình cười cười, ngồi ghế đánh giá căn phòng ngủ chính này, khi ta hẹn hò với Chu Việt chủ yếu là ở lại ký túc xá của trường, ta phải học, công việc của Chu Việt càng bận, cơ bản duy trì mỗi tuần tới bên này ở lần. Từng có lúc thân mật, nhưng khi ánh mắt từng cái đảo qua khăn trải giường tràn ngập tươi mới của Lâm Nguyệt, bàn làm việc ngăn nắp, ảnh hưởng của căn phòng này với , ngược lại mãnh liệt nữa.

      xin lỗi, vừa rồi tôi như vậy.” Buông cốc nước, Diêu Tình thành tâm xin lỗi.

      Lâm Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ sao.

      Trong đôi mắt trẻ tuổi có quan tâm cũng có tò mò, Diêu Tình suy nghĩ chút, cụp mắt cười khổ: “Chu Lẫm, có với về tôi ?”

      Lâm Nguyệt .

      Chu Lẫm tổng cộng nhắc tới Diêu Tình hai lần, lần là ở rạp chiếu phim, lần là giải thích về lai lịch của mấy quyển tiểu thuyết tình cảm kia.

      “Lại còn giữ lại…” Diêu Tình nhìn về cửa, tự lẩm bẩm.

      “Tôi lấy tới nhé?” Lâm Nguyệt thấp giọng hỏi.

      Diêu Tình yên lặng, sau lát lắc đầu. Đó là tặng Chu Việt, nếu khi Chu Việt còn sống lựa chọn giữ lại, vậy giữ nguyên dạng .

      Đây đại khái là lần cuối cùng tới nơi này, Diêu Tình nhìn Lâm Nguyệt cười khổ : “Muốn nghe chút chuyện của tôi với Chu Việt ?”

      Lâm Nguyệt muốn nghe, Chu Việt là người nhà của Chu Lẫm, muốn hiểu biết nhiều hơn, đối với đoạn tình này, cũng tràn ngập tò mò, đáng tiếc Chu Lẫm chưa bao giờ kể ra.

      Sau khi Chu Việt chết, Diêu Tình từng giải thích với rất nhiều người lý do ta lựa chọn chia tay Chu Việt, trong lòng ta ràng, ta giải thích là muốn được người khác hiểu được, làm cho bản thân bớt áy náy, nhưng tại, ta lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ đơn thuần nhớ lại người kia.

      Chu Việt là mối tình đầu của , chỉ là nhớ tới ngọt ngào khi hẹn hò, Diêu Tình cũng cười.

      Theo lời ta nhàng kể lại, Lâm Nguyệt cũng đắm chìm trong câu chuyện, quá mức nhập tâm, hai lâm vào câu chuyện tình hề nghe thấy Phó Nam ở phòng khách gì đó, càng nghe được có tiếng bước chân phẫn nộ bước tới trước cửa phòng ngủ chính. Người đàn ông cao lớn vừa muốn nắm lấy then cửa, lại nghe thấy tiếng cười bên trong đồng thời vang lên, dừng lại.

      “Tôi bắt ấy học theo tổng tài bá đạo, nghĩ tới ấy nhớ kỹ, còn cầm hù doại bạn học lớp bên cạnh theo đuổi tôi.”

      Mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Diêu Tình cười, lúm đồng tiền như nở hoa.

      Lâm Nguyệt lại bắt đầu đau lòng, có thể cảm giác được, khi đó Diêu Tình rất Chu Việt, nếu nhớ ràng như vậy.

      Dòng thời gian từ năm nhất đại học đến năm tư, khí cũng biến thành nặng nề.

      “Tôi cùng bạn học thực tập ở công ty, bạn trai ấy là nghiên cứu sinh trường tôi, mỗi ngày đều tới trạm xe buýt đón, mưa gió ngại, tôi phải ngày nào cũng hâm mộ, nhưng cũng có mấy lần, nhìn bọn họ vui vẻ chen chúc dưới cây dù, còn tôi che mình, trời mưa cả người cũng lạnh, đặc biệt nhớ tới ấy.”

      “Tôi bị tai nạn xe, cánh tay bị gãy, gọi điện cho , có người nghe…”

      “Ngày đó là sinh nhật của tôi, hẹn là ấy tới đón, tôi ở trong phòng trang điểm thay váy mới mua, bạn bè cùng phòng cũng ồn ào lên, nhưng đột nhiên ấy có vụ án, thể tới, tôi muốn cho bạn bè biết, ngắt điện thoại, tôi làm bộ cười,sau đó mình dạo bên ngoài tới 10 giờ tối, lại giả bộ rất vui vẻ trở về.”

      “Bọn tôi cùng du lịch, đường gặp phải vụ án, ấy theo phá án, tôi ở nhà trọ đợi đêm, ngày hôm sau tự mua vé xe trở về.”

      Nghiêng mặt với Lâm Nguyệt, Diêu Tình đứt quãng rất nhiều: “ ra tôi ở bên ấy, hai năm trước cũng có chuyện này, nhưng trong thời kỳ đương nhiệt tình sợ khổ, còn đau lòng cho , chẳng qua là nhiều lần, từng cái từng cái đè xuống, lại có bạn bè so sánh, cảm thấy mình đặc biệt đáng thương… Sau đó, có người theo đuổi tôi, so với ấy lúc đầu còn nhiệt tình hơn, tôi, nhịn được.”

      “Tôi chia tay với ấy, ấy hỏi tôi lý do, tôi bảo có thời gian quan tâm tôi… ra , tôi cũng biết khi đó rốt cuộc hy vọng đau lòng mau buông tay hay là giữ tôi lại, chỉ nhớ rút ra hai điếu thuốc, đồng ý, sau đó lái xe đưa tôi về nhà trọ. Tôi khóc, cuối cùng ấy ôm tôi chút, sao, người thích ít, bảo tôi cần áy náy.”

      Vừa khóc vừa cười, Diêu Tình ngừng rút ra khăn giấy, trong lòng rất chua chát, sau đó là thư thái.

      Ngồi vào bên người Lâm Nguyệt, Diêu Tình ôm hơn chừng mười tuổi vào ngực, từ trong thâm tâm khuyên nhủ: “Lâm Nguyệt, tôi và Chu Lẫm quen, nhưng tôi tin tưởng, em trai của Chu Việt, nhất định là người đàn ông tốt như ấy.”

      “Cám ơn nghe tôi nhiều như vậy, về chuyện của và Chu Lẫm, từ góc độ của Chu Lẫm, tôi hy vọng có thể lòng ở bên cậu ấy. Nhưng tôi là phụ nữ, cũng vậy, tôi biết ở cùng cảnh sát như cậu ấy có bao nhiêu khổ cực, nếu như sợ, bây giờ muốn lùi bước, tôi hiểu được , đồng thời tôi xin lỗi, là tôi phá hư tình cảm của hai người.”

      “Nếu như vẫn dũng cảm, vậy tôi hy vọng lòng dũng cảm như vậy, vạn nhất ngày nào đó mệt mỏi, giống như tôi năm đó do dự lùi bước, hãy nghĩ lại tôi. Hâm mộ người khác mỗi ngày đều có người chăm sóc, hâm mộ đến mức vứt bỏ người đàn ông mình nhất, chọn người có thể sớm chiều ở bên, nhưng tôi chút cũng hạnh phúc, tôi muốn ấy trở về.”

      ~

      Tiếng khóc mỏng manh, xuyên thấu qua ván cửa truyền tới.

      Chu Lẫm yên lặng lui về phòng khách.

      Phó Nam còn xem TV, thấy chú Chu đứng trước tủ sách, sườn mặt nghiêm túc tiếng nào, Phó Nam nhịn được giọng hỏi: “Chú Chu, chú sao vậy?”

      Chu Lẫm nhìn nó, rút ra mấy quyển tiểu thuyết bên , thấp giọng dặn dò Phó Nam trận, tới phòng ngủ phụ, đóng cửa.

      vào lâu, Lâm Nguyệt đưa Diêu Tình ra, hai người đều rửa mặt lần nữa, đôi mắt Diêu Tình sưng vù, Lâm Nguyệt kém bao nhiêu.

      Phó Nam ôm sách chạy tới, nhìn thấy mắt giáo và dì kia đều đỏ ngây ra.

      “Nam Nam?” Lâm Nguyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm quyển sách trong tay học sinh.

      Phó Nam nhìn cửa phòng chú Chu, thuật lại sai chữ nào: “Dì, chú Chu , lần sau chú lại gặp chú ấy, nhớ mang theo sách, chú ấy thích xem. Chú Chu còn , người ở rạp chiếu phim kia thoạt nhìn tạm được, bảo dì thử xem.”

      Nước mắt Diêu Tình rơi như mưa, nghẹn ngào gật đầu.

      Trong lòng Lâm Nguyệt chua xót, chờ Diêu Tình bình tĩnh trở lại, trước tiên đưa ấy xuống lầu.

      Trước khi Diêu Tình lên xe, ôm Lâm Nguyệt lần cuối, thấp giọng nhờ Lâm Nguyệt thay cảm ơn Chu Lẫm.

      “Ừ, cũng nhìn về phía trước , Chu đại ca chắc chắn muốn như vậy.” Lâm Nguyệt nhàng vỗ bả vai ấy.

      Diêu Tình rốt cuộc vẫn lớn hơn Lâm Nguyệt, hít cái mũi, cười lấy ra di động: “Kết bạn wechat , chờ hai người kết hôn, tôi tặng lì xì.”

      Người với người giống nhau, có loại cảm giác, Lâm Nguyệt tuy rằng thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng lại kiên nhẫn, tiểu tử Chu Lẫm kia, xem ra may mắn hơn trai nhiều.

      Hai người kết bạn xong, Diêu Tình ngồi vào ghế điều khiển, xua tay với Lâm Nguyệt, lại nhìn lên tầng năm, sau đó rời , xe vững vàng.

      Lâm Nguyệt đứng tại chỗ nhìn theo, xe dần khuất, gió lạnh quất vào mặt, nghĩ đến Chu Việt chưa từng gặp mặt, Lâm Nguyệt thở dài.

      Nếu, nếu Chu Việt còn sống…

      Đáng tiếc, có nếu.

      ban công tầng năm, Chu Lẫm dựa vào chỗ tối, mắt đen chăm chú nhìn dưới lầu.

      Còn chưa lên, suy nghĩ gì?
      xukem, ly sắc, minmapmap250543 others thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Đọc đến đoạn Diêu Tình chợt nhận ra chính mình muốn Chu Lẫm cũng phải hâm mộ đồng đội có vợ có con, giống như mình - Chu Việt từng hâm mộ mà ta thấy rằng Diêu Tình vẫn là con người bình thường, chứ phải là con mụ điên như hôm qua ta từng nghĩ. Chậc

      Tóm lại, cũng chỉ tại bản thân kiên trì nên hối hận suốt cuộc đời. Tuy nhiên, nnếu kiên trì cũng chắc có được hạnh phúc hay càng thêm độc, bởi vì trai Chu hi sinh vì nhiệm vụ. Cũng là lựa chọn của đa số chị em phụ nữ mà thôi, cứng rắn và mạnh mẽ, phải lúc nào cũng luôn giữ vững. Haiz
      A fang, hthuqttn, 19002 others thích bài này.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 49:
      Edit: Thanh Vy


      Tiễn khách xong, cảm xúc tiếc nuối cũng vơi bớt trong quá trình lên lầu, lực chú ý của Lâm Nguyệt lại trở về người Chu Lẫm.

      Bận rộn mấy ngày, nay trở lại.

      Phòng mở cửa, nhưng trong phòng khách chỉ có Phó Nam, Lâm Nguyệt vừa muốn nhìn về phía ban công bên kia, trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng nước.

      giáo, sao lại khóc?” Phó Nam chậm rì rì tới, khẩn trương nhìn .

      Lâm Nguyệt cười, trước tiên trấn an cảm xúc của bạn học .

      Phó Nam hiểu được phiền não của người lớn, biết giáo có việc gì, nó liền an tâm, tiếp tục xem phim hoạt hình.

      Mới 4 giờ chiều, làm cơm tối hơi sớm, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh Phó Nam, nhưng lại nghĩ tới Chu Lẫm. đưa mấy quyển sách kia cho Diêu Tình, hẳn là nghe được bọn trò chuyện ? Nghe được bao nhiêu?

      “Nam Nam, chú Chu về lúc nào?” Lâm Nguyệt giọng hỏi.

      Phó Nam nhớ thời gian cụ thể, nghiêng đầu nghĩ, : “ và dì kia vừa vào, chú Chu liền trở lại, con có dì tới, chú Chu hình như tức giận, luôn đứng ngoài cửa phòng .”

      Lâm Nguyệt gật đầu, mày hơi nhíu lại.

      Kỳ Diêu Tình những cái đó, có gì cần giấu diếm Chu Lẫm, chỉ là lúc sau Diêu Tình rất nhiều vất vả khi cảnh sát, còn lo lắng lùi bước, Chu Lẫm có thể hay cũng nghĩ như vậy?

      Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trước khi Chu Lẫm tỏ tình, chỉ thích , sau màn dưới cây liễu bên hồ kia, đời này quên. Quan hệ hai người công khai, Vương Tả, Tưởng Tư Di cũng nhắc nhở đương với cảnh sát hình dễ dàng, khi đó Lâm Nguyệt quan tâm, hôm nay được Diêu Tình có trải nghiệm sâu hơn chia sẻ, vẫn có bất kỳ ý niệm lo lắng hay lùi bước nào.

      Thích , liền muốn ở bên , bận rộn là chuyện chính đáng, chờ đợi cũng đáng giá.

      Rất khó sao?

      Lâm Nguyệt cảm thấy, ít nhất bây giờ, sống rất vui vẻ.

      Cửa phòng vệ sinh chung mở ra, Lâm Nguyệt lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Lẫm lau tóc lộn xộn ra, người mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình. Trời trở lạnh, trang phục quần đùi của cũng lui dần, đồi thành đồ giữ ấm.

      Tầm mắt đối diện nhau, Chu Lẫm cười cái, sau đó vừa lau tóc, vừa về phòng ngủ phụ của .

      Hành động này, có thể lý giải thành phải về phòng lau tóc, nhưng Lâm Nguyệt thâm cảm nhận được tia lảng tránh.

      Cảnh sát Chu trước nay luôn làm cho đỏ mặt, nay lại lảng tránh? Mấy ngày gặp, thái độ khác thường, lau trước mặt lại né tránh, là bị lời của Diêu Tình kia ảnh hưởng sao? Lo lắng ngày nào đó cũng chia tay ?

      Lâm Nguyệt nóng nảy, nghĩ đến buổi chiều mới vừa mua quà, Lâm Nguyệt lập tức về phòng ngủ chính lấy, sau đó đến trước cửa phòng Chu Lẫm.

      Phòng ngủ của Chu Lẫm là nhất, chỉ khoảng mười mét vuông, cái giường chiếm hơn nữa gian, lúc này Chu Lẫm ngồi ở cuối giường nhìn thẳng ra cửa, hai chân tách ra, cúi đầu lau tóc. Thấy dừng trước cửa, Chu Lẫm vừa tiếp tục lau đầu vừa ngẩng đầu lên.

      Lâm Nguyệt lắc lắc cái túi trong tay, đôi mắt trong suốt cẩn thận quan sát : “Em mua đôi giày, thử xem?”

      Động tác của Chu Lẫm dừng lại, cười nhìn : “Tốt vậy sao?”

      Nụ cười lưu manh đùa giỡn, giống như có gì khác, Lâm Nguyệt hơi yên tâm, vào trong.

      “Đóng cửa lại.” Chu Lẫm thấp giọng nhắc nhở.

      Mặt Lâm Nguyệt lập tức đỏ, nếu chỉ là thử giày, căn bản cần đóng cửa.

      Nhưng cho dù đoán được bạn trai giấu tâm tư trong sáng, Lâm Nguyệt vẫn nhàng đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống ván cửa, do dự có phải khóa trái hay , miễn cho Phó Nam ngoài ý muốn đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh nên thấy, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Thần kinh toàn thân đều căng thẳng khi tới gần, Lâm Nguyệt khẩn trương nuốt nước bọt, vẫn nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt.

      đứng phía sau , khóe mắt liếc thấy bàn tay to đưa tới, quang minh chính đại xoay chốt cửa, “ca” tiếng, khóa trái.

      Tim Lâm Nguyệt cũng theo tiếng kia mà run rẩy, theo bản năng muốn xoay người.

      “Đừng nhúc nhích.” ở phía sau , thanh trầm thấp uy nghiêm.

      Lâm Nguyệt ngây ngốc.

      “Thành khai báo, có phải hay hạ độc vào trong cơm của ?” Chu Lẫm đem áp lên ván cửa, hai tay chế trụ tay .

      Lâm Nguyệt càng hồ đồ, còn có chút sợ hãi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      đợi đặt câu hỏi, động tác của rốt cuộc lại khôi phục ái muội quen thuộc, hô hấp trầm thấp từ từ tới bên tai : “Chắc chắn là em hạ độc, bằng khi phá án phân tâm mà nhớ em như vậy.”

      Hóa ra là lời thương.

      Lâm Nguyệt nhịn được mà cười, khóe môi vừa nhấc lên, cằm đột nhiên bị chế trụ, thân thể dán vào cửa, bị bắt quay đầu nghênh đón nụ hôn nhiệt tình của . Nụ hôn này so với những lần trước kia rất cấp bách, dùng sức mạnh, Lâm Nguyệt ràng nghe được tiếng, khiến cho lời phim hoạt hình ngoài phòng khách giảm hẳn xuống.

      Trong phòng lửa dần lan ra, gắt gao đè lên , vô lực mà dán vào cửa, điểm chịu lực thay đổi theo lực đạo của , ván cửa liền đứt quãng phát ra thanh. Da mặt Lâm Nguyệt mỏng hơn, sợ bị Phó Nam phát , bắt đầu giãy dụa, tránh được lần lại bị trấn áp lần, cuối cùng Chu Lẫm đột nhiên bế lên cao, mấy bước nhanh tới giường, ném lên.

      Tiếng giường càng vang, Lâm Nguyệt hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người, nhìn thấy Chu Lẫm cười ngừng.

      “Hù dọa em thôi, mấy ngày nay chưa được ngủ ngon, có tâm nhưng vô lực.” Nằm xuống bên người , Chu Lẫm ôm người vào trong ngực, thấp giọng tự giễu.

      Lâm Nguyệt nghe xong, ngẩng đầu nhìn , quả nhiên thấy trong mắt dày đặc tơ máu.

      “Vụ án phá được rồi sao?” Lâm Nguyệt lo lắng hỏi.

      Chu Lẫm ừ tiếng, lần này phá án khá thuận lợi.

      “Vậy bây giờ ngủ, hay là ăn xong ngủ tiếp?”

      “Quá mệt rồi, ăn nữa, hai người ăn cần làm cho .”

      xong câu này, Chu Lẫm nhắm hai mắt lại.

      Liên tục ba ngày ngủ đủ, sắc mặt tốt lắm, quầng thâm đáy mắt cực kỳ ràng, Lâm Nguyệt rất đau lòng, chống cánh tay lẳng lặng nhìn . Chu Lẫm cảm giác được, ôm lấy eo kéo xuống dưới, híp mắt hôn lên má trái má phải, cười cười, dịch vào giữa.

      “Mau ngủ .” Lâm Nguyệt ngăn miệng , vì quấy rầy nghỉ ngơi, Lâm Nguyệt đúng lúc nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo ra ngoài.

      ~

      Chu Lẫm ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, Lâm Nguyệt rửa mặt xong ra khỏi phòng, Chu Lẫm vừa vặn tập thể dục buổi sáng về, trong tay xách theo bữa sáng.

      Đại khái thân thể được nghỉ ngơi đủ, chỉ sau đêm ngủ ngon, mặt Chu Lẫm lại khôi phục phong thái ngày thường, để bữa sáng xuống, đến ban công bên cạnh, vẫy tay bảo Lâm Nguyệt qua.

      Rèm cửa còn chưa kéo, ánh sáng mờ ám, bạn trai cao lớn đút tay vào túi nhìn đến gần chớp mắt.

      Tâm tình hình như tồi, giống như Diêu Tình chưa bao giờ tới, Lâm Nguyệt yên tâm, cười hỏi: “Hôm nay được nghỉ à?”

      Chu Lẫm gật đầu: “Phát có chỗ nào khác ?”

      Lâm Nguyệt kinh ngạc, cẩn thận đánh giá ngũ quan của , tóc ngắn đen nhánh, lông mày cương trực, khuôn mặt tuấn mỹ vết xước cũng có…

      Ánh mắt Chu Lẫm xuống.

      Đây là nhắc nhở, Lâm Nguyệt cúi đầu, thấy chân dài của cùng với đôi giày thể thao màu đen dưới chân… là đôi mới mua.

      Lâm Nguyệt cười: “Vừa vặn chứ?”

      Chu Lẫm ôm lấy , hôn lỗ tai : “Tạm được.”

      Lâm Nguyệt biết, “Tạm được” trong miệng , chính là ý rất tốt.

      “Nam Nam sắp dậy rồi.” Ôm lấy đầu , hô hấp Lâm Nguyệt rối loạn, chịu nổi mỗi lần hôn lỗ tai .

      “Yên tâm, thấy đâu.” Chu Lẫm ôm xoay người, dùng thân thể che lại.

      Chờ tới lúc Phó Nam bị đồng hồ đánh thức tự mình mặc xong quần áo ra, liền nhìn thấy chú Chu về phía nó, giáo đưa lưng về phía ban công.

      ~

      Bởi vì biểu thân mật tự nhiên buổi sáng của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt liền đêm việc của Diêu Tình ném ra sau đầu, nhưng mà tuần sau đó, Chu Lẫm lại có hành động hôn , càng có ý muốn ngủ phòng.

      Nếu như Chu Lẫm muốn, Lâm Nguyệt tuyệt vì vậy mà suy đoán lung tung, nhưng ràng lại cảm nhận được Chu Lẫm nhẫn. So với tình huống bình thường, quan hệ nam nữ càng ngày càng thân mật hơn mới đúng, Chu Lẫm lại ngược lại thụt lùi, nhất định là có nguyên nhân.

      Ngoại trừ lo lắng chịu nổi khổ tùy thời có thể rời , Lâm Nguyệt nghĩ ra lí do nào khác.

      Đêm nay Chu Lẫm tăng ca, trước đó nhắn tin sớm nhất phải 11 giờ mới vê,f bảo Lâm Nguyệt cần chờ. trả lời được, Chu Lẫm tin, kết quả khuya về đến nhà, mở cửa cái, chỉ thấy TV sáng, Lâm Nguyệt từ ghế sô pha xoay người, cười với .

      Chu Lẫm bất đắc dĩ.

      phải bảo em ngủ sớm sao?” ngồi vào sô pha, Chu Lẫm trừng phạt cắn cái.

      “Em có việc cần hỏi .” Lâm Nguyệt nghiêm túc .

      Chu Lẫm nhướng mày.

      Lâm Nguyệt có chút khó mở miệng, cầm di động lên, yên lặng cổ vũ bản thân, mới cúi đầu : “Trường cho nghỉ tết 3 ngày, có được nghỉ ? Nếu có, về cùng em nhé, bà nội em thân thể tốt, vẫn luôn thúc giục em tìm bạn trai, em muốn bà được gặp .”

      Đoạn tình cảm này, rất vừa lòng, sớm gặp qua người nhà , tại là thời điểm dẫn gặp bà nội.

      giáo thẹn thùng rụt rè, dám chủ động mời bạn trai còn chưa hẹn hò được ba tháng về nhà, liền chứng minh tin tưởng người đàn ông đó.

      Nhìn mặt ửng đỏ, đáy mắt Chu Lẫm xẹt qua tia phức tạp.

      làm như vậy, là nhìn ra cái gì sao? Cho nên, dùng phương thức này bảo yên tâm?

      Đem người ấn vào trong ngực, Chu Lẫm cười khổ đỉnh đầu .

      ngốc, sao có thể hoài nghi tình cảm của , chỉ là… lần nữa xem xét kỹ lựa chọn của mình, là nên tùy tâm sở dục trói buộc này lại, chỉ lo thỏa mãn cho chính mình, lại làm phải chịu đựng như Diêu Tình năm đó chịu ủy khuất, bị bạn trai cho leo cây, bị bệnh mà bạn trai ở bên người… hay là nghe theo lý trí, thời gian hẹn hò còn ngắn, tình cảm chưa sâu, đúng lúc thả , cho cơ hội tìm người đàn ông tốt hơn, người lúc nào cũng có thể chăm sóc được .

      Giữ là ích kỷ, buông tay lại khó chịu như cắt da cắt thịt.

      Chu Lẫm luyến tiếc, luyến tiếc đẩy ra, luyến tiếc làm thương tâm, nhưng càng luyến tiếc khiến cho con đường của Diêu Tình.

      “Bà em coi trọng sao?” Chu Lẫm cố ý hỏi.

      Lâm Nguyệt cắn môi, rầu rĩ : “Lần trước em có nhắn ảnh chụp cho bà xem, bà khen rất tuấn tú.”

      Chu Lẫm vui vẻ, xoa tóc : “Người càng soái, tới nguyên đán để bà mở mắt.”

      Đây là đồng ý rồi.

      Lâm Nguyệt thỏa mãn mà ôm chặt , người lớn hai bên đều gặp, hẳn là hiểu?

      ~

      Trước ngày nghỉ ngày, Chu Lẫm, Lâm Nguyệt huyện Thanh Thạch chuyến, đưa Phó Nam đến xưởng sứ, nhờ ông cụ Chu chăm sóc nó ba ngày.

      Biết được con trai muốn tới Lâm gia, ông cụ Chu cố ý chuẩn bị phần lễ vậy đưa tặng bà nội Lâm Nguyệt.

      Chu Lẫm đương nhiên cũng muốn tặng lễ, trở lại thành phố Giang đưa Lâm Nguyệt dạo mua đồ.

      Đây là lễ nghĩa, Lâm Nguyệt khách khí với , giúp chọn mấy món đặc sản bà thích ăn. Chọn xong đồ, hai người tính tiền, Chu Lẫm đẩy xe mua sắm, Lâm Nguyệt kéo cánh tay , chậm rãi tới, Lâm Nguyệt vô tình đảo mắt, ánh mắt liền dừng lại kệ cạnh quầy thu ngân, trong lòng chậm rãi nổi sóng.

      Chu Lẫm cũng theo tầm mắt nhìn qua.

      kệ bày ba hàng áo mưa.

      Bụng Chu Lẫm căng lên, này, nghĩ cái gì?

      Ngắn ngủn cái chớp mắt, Lâm Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đêm đó Chu Lẫm bỏ dở giữa chừng, cách chăn cho cảm nhận được , nghĩ đến , sớm muộn gì cũng là của . Sau đó, lại nghĩ đến Diêu Tình cùng Chu Việt, nhân sinh vô thường, ai cũng biết ngày mai xảy ra chuyện gì, vậy nên phải hảo hảo nắm chắc thời gian ở bên nhau, đừng để tiếc nuối.

      Lâm Nguyệt nghiêng đầu, tay lại lặng lẽ kéo tay áo Chu Lẫm, kéo xong liền ra khỏi hàng, ra khỏi cửa.

      Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào , ngượng ngùng và khẩn trương, nhìn rất ràng.

      Ánh mắt trở lại kệ hàng, Chu Lẫm dùng sức xoa trán, loại này thời điểm lại dụ hoặc , tàn nhẫn.

      “Tới lượt cậu kìa.” Khách hàng phía sau kiên nhẫn thúc giục.

      Chu Lẫm để ý tới, duỗi tay lấy từ kệ hàng, chọn hộp lớn nhất.

      Cần dùng hay , mua trước rồi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :