1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 139:


      Từ lúc tân hoàng đế đăng cơ, Trạm gia liền kịp thích ứng rất tốt.

      Tước vị Thành dương bá này là nhờ vào sinh ra tử mới có được, còn trước đấy ông chỉ là một người thợ săn trong núi mà thôi.

      Cho nên đến giờ có thể coi cũng là có vị thế. Tuy nhiên vì căn cơ thâm sâu, tuy cũng sắp xếp cho nhi tử chất nhi trong nhà có được cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhưng trong mắt hoàng thượng thực cũng đủ nặng nhẹ.

      tính là gì đâu chứ? So với đám nhà cao cửa rộng kinh doanh trăm năm, căn cơ vững chắc, hơn nửa con phố đều là cửa hàng của họ, thì phủ Thành dương bá quả thật chỉ là có chút lòng thành mà thôi.

      Bởi vậy tuy rằng Thái Thượng Hoàng rồi, hoàng thượng cũng có điều Thành dương bá rời khỏi cấm vệ quân mà càng ngày càng coi trọng hơn.

      Mặc dù phủ Thành dương bá hiện giờ có thân thiết với Hoàng hậu, nhưngtrong lòng hoàng thượng vẫn lấy đó mà vui mừng.

      Chứ chẳng lẽ người còn muốn cất nhắc con vợ lẽ nhà mẹ đẻ của trắc phi để về sau đứa con đó soán ngôi sao?

      Lấy việc Thành dương bá từ trước đến nay luôn làm tròn bổn phận, khi A Dung trưởng thành lại tuấn tú như vậy, hoàng thượng bèn có vài phần khoan dung với vẻ đẹp trởi sinh, nên dù trước mắt A Dung lặng lẽ rút ra đống tấu chương đáng ghét ra Hoàng thượng vẫn kiên nhẫn nhịn xuống, sau khi cầm lấy xem xem liền cười : “Đề nghị của ngươi quả thực đúng trọng tâm, phụ hoàng quả nhìn lầm người, ngươi rất có năng lực.” Nói xong, xoay người cười nữa mà nói: “ làm , nếu có ai dám thái độ với ngươi cứ bảo tới chuyện với Trẫm!” Thấy A Dung hơi hơi mỉm cười, tâm trạng hoàng thượng liền tốt lên, nhịn được tiếp tục trêu chọc: “Có phải ngươi và Hoàng muội…”

      Trong tay tên tiểu tử trước mặt, như có ảo thuật lại đột nhiên xuất hiện thêm hai tấu chương nữa.

      Hoàng thượng bất lực mà nhìn vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười của người trước mặt, thật muốn hỏi xem tiểu tử này có phải ́ ý hay .

      Biết rõ hoàng thượng muốn làm biếng, thế nhưng lại còn trình lên nhiều tấu chương như vậy, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao!

      Hoàng thượng trừng mắt một cái, thực muốn đem tên muội phu này đá ra ngoài!

      “Bệ hạ?” Mỹ nam thuần lương dùng ánh mắt ngây thơ, nghi hoặc nhìn lên, lập tức lòng hoàng thượng như bị một mũi tên bắn trúng.

      Hoàng thượng yên lặng mà nuốt lại lời ̣nh nói, nhận lấy bản tấu chương được trình lên, nhìn qua rồi lấy bút ngự phê, xong xuôi mới tức giận ném trả lại vào lòng ngực A Dung mà nói: “Đừng tưởng trẫm nhìn ra!”

      “Bệ hạ minh.” A Dung nhấp miệng cười, muốn nịnh nọt hoàng thượng vài câu để sau này dễ dàng hành sự hơn thì liền thấy trước cửa ngự thư phòng truyền đến giọng sợ hãi. Một lát sau, cái đầu thò vào, nữ nhi tinh xảo xinh đẹp này chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình với A Dung cái rồi nhảy nhót tiến vào tỏ vẻ đáng với Hoàng huynh nhà mình, lời ra từ trong miệng lại chẳng đáng chút nào, hỏi: “Muội nghe A Dung ở chỗ Hoàng huynh nên lại đây thử xem có phải .” Dứt lời liền quay đầu làm mặt quỷ với A Dung.

      “Nếu có hắn chẳng lẽ muội sẽ thèm đến nhìn Trẫm một cái?” Hoàng thượng liền cười hỏi.

      Nếu phải ánh mắt hoàng thượng nhìn mình thực quá nguy hiểm thì A Nguyên chắc đã thẳng thắn nói là nghĩ rồi. Nghĩ tới của hồi môn của mình, công chúa điện hạ vốn luôn mặt dày đành chân thành mà nói: “Mỗi ngày đều nghĩ đến, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng….”

      “Khụ….” A Dung nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, sợ người nào đấy nếu còn tiếp tục nói sẽ bị ăn đánh mất.

      “Nói tiếp.” Hoàng thượng được nịnh đến choáng váng, liền vui lắm.

      “Tóm lại, hoàng huynh chỉ cần biết trong lòng muội người thực rất quan trọng là được.” A Nguyên bĩu môi, lúc này mới hỏi: “Hai người còn có chuyện gì nữa ?”

      “Thôi .” Hoàng thượng thấy vẻ mặt nàng vội vàng, lúc này thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ mà nói.

      “Muội tới là có chuyện chính sự cần nói.” A Nguyên liền vội vàng nói: “Hoàng huynh ̣nh khi nào đưa Phúc Tuệ hồi cung?” Lúc này nhắc đến Phúc Tuệ, nguyên nhân là vì năm đó Hoàng hậu khi mang thai bị hại ngã xuống nước dẫn đến sinh non. Hoàng hậu giữa sự sống và cái chết mà vùng vẫy ́ sinh hạ công chúa, nhưng vì trước giờ sức khỏe của Phúc Tuệ Công chúa vẫn tốt nên dưỡng bệnh ở kinh thành mà lại được sắp xếp chăm sóc tại Giang Nam quanh năm ấm áp. Hiện giờ cũng đến tuổi thành thân, sức khỏe cũng đã tốt lên nhiều, bởi vậy Thái Hoàng Thái Hậu liền lệnh cho A Nguyên tới hỏi xem có thể đưa công chúa hồi cung để sắp xếp chuyện chung thân đại sự hay .

      A Nguyên cũng cảm thấy cứ để đứa nhỏ đó lẻ loi một mình ở Giang Nam cũng phải chuyện tốt, bởi vậy nên mới đến hỏi.

      “Đứa nhỏ này….” Hoàng thượng chần chừ một lát, đến trước mặt A Nguyên mà thở dài: “Có chút chuyện mà ta dám trước mặt hoàng tẩu của muội mà đề cập đến. Chất nữ này của muội thân thể vẫn luôn yếu ớt, thể chịu được lại tàu xe mệt nhọc.” Thấy A Nguyên kinh ngạc, hoàng thượng liền cười khổ: “Trẫm là nam nhân, nghe xong chuyện này còn có thể chịu nổi. Thân thể hoàng tẩu muội cũng biết rồi đấy, sợ rằng nếu biết chuyện này, tâm tình phiền muộn, tất nhiên sẽ là tốt rồi.” Huống hồ, nếu như Hoàng hậu biết nữ nhi của mình như vậy, chỉ sợ sẽ muốn đến Giang Nam ngay, đến lúc đó vị trí chủ hậu cung để trống, trong triều chỉ sợ lại có dị nghị.

      So với nữ nhi, quả thực hoàng thượng vẫn là quý thê tử của mình hơn.

      “Chuyện này nói với hoàng tẩu là đúng.” A Nguyên trong lòng cũng có chút khó chịu, càng thêm oán hận những người thiếp thất đó, lúc này chỉ dậm chân mà nói: “Hoàng huynh nói, sợ sau này hoàng tẩu mà biết, chẳng phải tình cảm phu thê giữa hai người sẽ bị tổn thương sao? Con cái đứa nào cũng đều là người mẹ dứt ruột sinh ra, nói cho hoàng tẩu biết thật sự là công bằng.” Chỉ là nghĩ đến sức khỏe Hoàng hậu, từ lúc nhập cung luôn phải bận rộn chuyện hậu cung mà càng thêm sinh bệnh, nàng cũng thực có chút chần chừ.

      “Trẫm sẽ nghĩ lại.” Hoàng thượng kẽ nhíu mày, gật đầu nói.

      Thấy người đã thông suốt, A Nguyên liền yên tâm, lén đến bên A Dung ngoéo lấy tay hắn một cái, động thái nhỏ này bị hoàng thượng trông thấy, khiến người khỏi cười rộ lên, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, muội nhanh mang người trong lòng của muội .” Coi như lần này chủ động đuổi người , hoàng thượng cũng lấy lại được chút mặt mũi.

      A Nguyên kéo A Dung ra ngoài, lúc này trái phải đều thấy ai mới liền cười hì hì nói: “Xem ra ở trước mặt hoàng huynh, huynh còn có vị thế hơn so với trước mặt Hoàng bá phụ.”

      “Hoàng thượng coi trọng, còn gọi ta là muội phu đấy.” A Dung cười khoác lên người A Nguyên tấm áo choàng, thấy nàng cứ xoắn đến xoắn liền vụng trộm ở dưới lớp áo choàng véo bên eo mềm mại của nàng một cái, véo đến khi nàng giật mình mới cười nói: “Vi thần đều là nhờ vào phong quang của công chúa điện hạ mới có được thể diện như ngày hôm nay.” Thấy A Nguyên giật mình muốn nói rồi lại thôi, hắn mặt mày bình thản mà nói: “Người cần lo lắng, nếu đã có chủ ́ch cưới người, ta nhất ̣nh chuẩn bị thật tốt.” Chuẩn bị thật tốt cái gì cơ? Nghe nói trong kinh thành mọi người đồn rằng, hắn là bám váy Tần Quốc công chúa mà lên, vì nịnh bợ hoàng thất mà đến cả chuyện chung thân đại sự cũng dám làm.

      “Cái này là do ta sai.” A Nguyên nhỏ giọng nói.

      A Dung rốt cuộc là người có lòng dạ khoan dung, A Nguyên thực sự trong lòng rất cảm kích, chỉ là nghĩ đến trong kinh thành đồn về hắn như thế, nói hắn là sủng thần liền trong lòng thấy khổ sở vô cùng.

      Một A Dung tài hoa ai cũng biết đến lại vì nàng mà gánh lấy thanh danh như vậy.

      “Chẳng lẽ ta được lợi từ điện hạ?” A Dung thản nhiên mà nói: “Ta hiện giờ cũng đã có chỗ đứng, cũng là Hộ Bộ Thị Lang, đâu phải là chức quan tầm thường?” Thấy A Nguyên cúi đầu nói lời nào, hắn liền cười nói: “Ta được muội để ý đến, làm sao lại oán giận muội được. Ở trong lòng ta, nếu là muội xứng đáng,” thấy A Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu lên, hắn liền nhẹ giọng nói: “Ta cũng sẽ nguyện chờ mấy năm nay.” Hắn là vì nàng mà chờ đợi, vì nàng mà vui vẻ chịu đựng, bị nàng giấu vào một góc cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

      Ai bảo lúc trước lăn vào trong trái tim ?

      “Ta rất thích huynh, nhưng làm thế nào đây?” A Nguyên trong lòng đã sớm cuống lên, hận thể đem cả tim gan mình ra cho A Dung chứng thực, cũng lại thể nhảy bổ vào lòng chàng, vặn vẹo thân mình nói nhỏ: “Huynh đối xử với ta tốt như vậy, đến nằm mơ ta cũng đều cảm thấy an tâm.” Nàng lúc nào ngủ cũng đều mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, trong mơ người này sẽ tan biến như chưa từng tồn tại, như vậy bảo nàng phải làm sao được chứ?

      « Vậy sớm gả cho ta một chút là được. » khóe miệng A Dung hơi hơi gợi lên, nắm lấy tay A Nguyên chậm rãi .

      « Ta cùng hoàng tổ mẫu nói chuyện rồi, » A Nguyên tiến tới áp sát gần với người hắn : « Ta cũng hẳn là công chúa đương triều, cần phải theo cái gì mà quy củ phủ công chúa. Phủ công chúa chúng ta vẫn ở, chỉ là ta nghĩ, đã thành thân, cho dù là công chúa, cũng đâu thể nào phụng dưỡng cha mẹ chồng đúng ? Chúng ta về sau, hãy cũng dì sống chung , được ?» Dù cho Công chúa gả thấp cho A Dung, nhưng A Nguyên lại vẫn muốn bị khó xử như vậy.

      Cưới Công chúa là trèo cao so với ở rể cũng có cái gì khác nhau đâu ?

      « cần như thế. » A Dung nhẹ nhàng nói.

      « Ở chỗ phủ Công chúa, xong lại ở chỗ dì, chúng ta sẽ được trải nghiệm nhiều điều mới mẻ. » A Nguyên liền rất khao khát mà cười, lộ ra hàng răng trắng tuyết.

      A Dung nhìn tấm áo choàng khoác người nàng, nhìn ánh mắt nàng trong trẻo triệt để, tràn đầy trong đấy là hình ảnh của hắn, cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, tay liền nằm chặt lấy tay nàng.

      Trong cung hiện giờ đều là phi tần của hoàng đế, A Dung cũng thực sự ngốc đến mức lưu lại ở đây lâu, nên đành phải xuất cung. A Nguyên ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng hắn từ từ biến mất, trong lòng khỏi có chút hoài niệm. Hắn khuất rồi, nàng liền tìm Thái Hoàng Thái Hậu để nói về cái tin đồn vớ vẩn được lan tràn trong kinh thành kia.

      « Thế A Dung nói gì? » Thái hoàng thái hậu thực sự quan tâm hỏi đến.

      Rất nhiều những cuộc hôn nhân chỉ hôn cho nữ nhân trong hoàng thất, chỉ vì những lời đồn đại hay mà thành ra tình cảm phu thê xa cách, khá một chút thì là tương kính như tân, đối xử tôn trọng nhau như là khách quý, có khi thê thảm hơn chính là chính thất hoàng thất bị đặt sang một bên, sủng thiếp mà lạnh nhạt với chính thê cũng phải là có. Tuy rằng A Dung là người tốt, nhưng quả thực Thái hoàng thái hậu vẫn có chút lo lắng.

      Hiểu được tâm ý của người, A Nguyên vội vàng truyền đạt lại những gì A Dung đã nói.

      “Nếu đây chính xác là những gì A Dung nói chân thành ai gia liền cảm tạ Phật.” Thái hoàng thái hậu thở dài nói.

      Với bản lĩnh của A Dung, kể cả lấy A Nguyên, ngần ấy năm chắc cũng đã có thể vươn tới vị trí Hộ Bộ Thị Lang mà cần nhờ đến ảnh hưởng của A Nguyên. Thế nhưng hoàng thượng lại có chút vội vàng, lại bất thình lình đề bạt một người trẻ tuổi như A Dung vào một vị trí cao như thế, khó tránh khỏi có người nói vào nói ra.

      “Huynh ấy là cái người bao giờ chịu điêu đâu.” A Nguyên liền xoắn xoắn ngón tay lại mà nói.

      Thấy nàng xấu hổ, Thái hoàng thái hậu chỉ cười một tiếng cũng hề trêu ghẹo nàng.

      Nhân lúc công chúa muốn lấy chồng, Thái hoàng thái hậu cũng cảm thấy bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để gả cháu gái ra ngoài, bởi vậy liền cho vời vợ chồng Túc Vương vào trong cung cùng bàn bạc thương lượng.

      Đây thực sự là một hỉ sự lớn, Túc Vương phi tự nhiên rất vui mừng, vội vàng tiến cung, thế nhưng khi nghe Thái hoàng thái hậu đề nghị, lại có chút chần chừ.

      Túc Vương cũng nhíu mày, nhìn lên thấy Thái hoàng thái hậu vẫn cười, trong mặt liền lộ chút hoang mang, ông liên thấp giọng nói : « Mẫu hậu, A Nguyên mặc dù thực tốt, nhưng cũng chỉ là tôn thất, lúc này mà lại xuất giá từ trong cung, có phải hơi….hay .” Quá kiêu ngạo ?

      Lời còn lại, Túc Vương nhịn xuống nói hết, thế nhưng Thái hoàng thái hậu nào phải hiểu rõ được ý tứ của ông? Liền tức khắc vui, người chỉ vào con trai con dâu mà nói : « Cả đời này, ai gia chỉ có nuôi dưỡng một đứa cháu gái này trong tay, có lẽ nào đến lúc gả chồng cho nó, lại kêu ai gia đừng lo cho nó sao?” Nói xong, Thái hoàng thái hậu liền che dấu khóe mắt, lấy khăn che lại ai oán nói: “Trời phật ơi, nhìn xuống đây mà xem, thật quá đau lòng! » Nói xong, đằng sau khăn liền truyền đến những tiếng sụt sịt đầy thương tâm, Túc Vương chỉ biết trợn mắt kinh ngạc.

      Định với vị mẫu thân ở lâu với con nhóc kia cũng trở nên khiến người khác muốn hộc máu chút, nhưng Túc vương nhịn lên nhịn xuống, rồi chỉ cười gượng gọi: “Mẫu thân…”

      Thái hoàng thái hậu từ sau khăn lộ ra một con mắt dò xét sắc mặt của con trai mình.

      “Thôi được.” Túc Vương vốn cũng cảm thấy từ trong cung xuất giá cũng là làm tăng thể diện, chẳng qua ngại lời vào lời ra mà thôi, nếu như Thái hoàng thái hậu đã quyết ̣nh như vậy, ông còn có gì để nói nữa đây? Bởi vậy liền gật đầu đồng ý, Thái hoàng thái hậu hạ khăn xuống, tuyệt nhiên mặt có đến một giọt nước mắt, quả nhiên là cùng một trình độ diễn xuất. Thấy thế ông liền thầm than trong lòng một tiếng, cảm thấy chất nhi hoàng đế nhà mình ngày thường cũng quá ư vất vả , thế mà chỉ luôn nói rằng: “Chỉ là quá mức đàng hoàng thôi. » Thấy Thái hoàng thái hậu nhanh chóng gật đầu, kiểu gì cũng thấy đem những lời ông nói để vào tai, cũng nản, đổi mặt cười cười nói: “Của hồi môn…”

      Con nhóc ngày nào cũng ngóng trông của hồi môn!

      “Ai gia cho một phần, Hoàng bá phụ, hoàng huynh của nàng ấy cũng cho một phần.» Thái hoàng thái hậu tâm trạng thật tốt, lúc này liền cười nói : « Nếu ngươi nguyện ý, cũng nên cho nàng một phần . »

      Nghe này! Thế này còn giống lời có thể nói ra sao! Ai biết còn tưởng vị công chúa này là do Túc Vương nhặt về nuôi mất!

      Túc Vương mũi thở phì phì, tức khắc nói: “Nhi tử nghiêm nhiên là có rồi!”

      “Vậy con còn nhanh đưa vào cung ?!” Thái hoàng thái hậu liền có chút nóng nảy, chỉ xoắn khăn nói: “Còn chờ gì nữa đây?! Mang đến cho ai gia nhìn qua một cái, nếu còn sót cái gì ai gia cũng sẽ thu thập bổ sung cho.” Nói xong, liền gọi cung nữ bên người đưa một phong thư rồi ném vào người Túc Vương: “Nhìn thử ! Đây là danh sách của hồi môn ai gia chuẩn bị cho A Nguyên, con lấy về xem , cũng học hỏi một chút . » Rõ ràng là vẻ mặt tín nhiệm, trong khi thái hoàng thái hậu chỉ có dưỡng khuê nữ nhà mình quá mấy ngày, vợ chồng Túc Vương hậm hực một chút, mặt đen lại cầm phong thư về.

      A Nguyên ló cái đầu nhỏ ra, thấy phụ vương mẫu phi đều rồi, lúc này mới vụt tới, ôm lấy cánh tay của Thái hoàng thái hâu mà thở dài nói: “Phụ vương làm theo lời của Hoàng tổ mẫu phá sản mới lạ. »

      Thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm, tuy rằng rõ phá sản là gì, nhưng trong lòng cảm thấy câu của A Nguyên khiến người khác vui vẻ, nghe vậy gật đầu nói: “Nghe con nói kìa, hoàng tổ mẫu có cái gì cũng sẽ đều cho con, chỉ cần con vui vẻ. »

      « Người thương con là con đã vui lắm rồi. » A Nguyên dùng lời ngon tiếng ngọt lại càng khiến thái hoàng thái hậu càng thêm thích mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

      Tần Quốc Công chúa xuất giá đương nhiên là đại sự. Hoàng thượng hiện giờ thích nhất là được xem náo nhiệt, tự mình chọn ngày giờ tổ chức hôn lễ ̣nh vào đầu mùa xuân, cũng lập tức lệnh cho Lễ Bộ khẩn trương chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa hôn sự của công chúa. Một mặt lại liền phong cho phò mã A Dung chức đô úy thêm bậc nữa, làm cho kinh thành đều chú ý đến đều cảm thấy phủ Thành dương bá một cửa hai tước thật sự là phong quang chói lọi.

      Nghĩ lại thanh thế của Trạm gia hiện giờ, nhất thời thế gia kinh thành đều đỏ mắt cả lên.

      nói đến tiểu bối, chỉ riêng Thành dương bá trải qua hai triều vẫn được trọng dụng thì đã là có bản lĩnh lớn rồi.

      Nhân thời điểm này, Mẫn thượng thư thể đến phủ Thành dương bá lần nữa để xác ̣nh hôn sự.

      Hôn sự của nữ nhi bên ngoại bị thất bại cũng đành thôi, kẻ đó là tên cặn bã, Mẫn thượng thư cũng nỡ để cháu của mình chịu thiệt thòi. Nhưng hôn sự này của phủ Thành dương bá là tốt thể tốt hơn, nếu bị thất bại thà Mẫn thượng thư thắt ̉ còn hơn !

      Trong lòng buồn bực, Mẫn thượng thư khỏi xấu bụng chửi thầm hoàng thượng thích dày vò phen. Ông cũng đã lăn lộn triều bấy lâu nay, đáng nhẽ cũng nên ban cho phủ vinh quang giống như này chứ, có khi nào chờ khuê nữ nhà ông được gả qua đây tối nay, còn ai chọc gậy bánh xe nữa mới lại ban cho ?!

      Mẫn thượng thư tức giận bất bình mắng hoàng thượng một chút, sau mắng chán rồi nên thích nói chuyện nữa mà quay ra rủ Thành dương bá cùng uống rượu.

      A Nguyên tránh trong cung của Hoàng hậu nghe ngóng đây.

      Hoàng thượng đã ̣nh ngày lành tháng tốt, nàng tự nhiên lấy làm vui mừng. Mắt thấy hoàng hậu đã sai người đem áo cưới đỏ thẫm ra kêu nàng thử, đứa nhỏ này thực là da mặt dày, có một chút ngượng ngùng nào, mặc thử áo cưới, đeo một chuỗi ngọc hồng lưu li rồi cứ đong đưa trước mặt, tiến đến trước mặt Hoàng hậu mỉm cười mà xoay trái xoay phải, cười hì hì hỏi : « Hoàng tẩu, muội có đẹp ? » Nói xong, cũng tự cảm thấy chính mình rất đẹp, liền che miệng cười ha ha.

      « Đẹp. » Hoàng hậu thực lòng khen ngợi.

      Mặt mày A Nguyên sinh ra vốn đã tinh xảo mỹ lệ, hiện giờ còn mặc thêm một thân đồ cưới đỏ thẫm, thực sự là diện mạo khiến người ta kinh ngạc, ngay cả hoàng hậu cũng có cảm giác dám nhìn thẳng nàng. Lúc này sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mịn của A Nguyên, hoàng hậu liền cười nói : « Thực có thể mê hoặc phò mã nha. » Nàng nhìn A Nguyên lớn lên, lúc này nói những lời này cũng có chút kiêng dè, thấy A Nguyên dạo qua một vòng, tinh tế mà nhìn, chỉ ra vài điểm cần sửa đổi, xong kêu A Nguyên cởi ra thay một bộ khác, thấy A Nguyên nghi hoặc, nàng liền cười nói : « Ta có chuẩn bị nhiều đồ, muội thử qua xem. »

      A Nguyên biết tai vạ đến nơi, còn gật gật đầu.

      Gật xong nàng liền hối hận.

      Đồ cưới, nào đâu chỉ có một lớp hai lớp? A Nguyên nhìn thấy hoàng hậu sai người đem lên một rương bằng gỗ tử đàn cực lớn, trước mắt lập tức tối sầm.

      Hoàng hậu lại rất có hứng thú, chỉ cảm thấy A Nguyên nghe lời như vậy thật sự đáng . Công chúa Phúc Tuệ tính đến lúc xuất giá vẫn còn sớm, cho nên nàng nhìn A Nguyên một bộ dạng như vậy liền thích thú, liên tục kêu A Nguyên thay ra mặc vào cho nàng xem. biết thay bao nhiêu bộ rồi, A Nguyên bổ nào vào lòng hoàng hậu mà thở thoi thóp : « Hoàng tẩu tha cho muội , muội thực sự chịu hết nổi rồi. » Mặc lệch sang một bên, lưỡi lè ra, giả bộ chết.

      «Đứa nhỏ này. » Hoàng hậu cúi đầu dí ngón tay lên đầu A Nguyên. Sai người mang xuống, lúc ngày mới vuốt tóc nàng nhẹ nhàng mà nói : « Tư khố của bệ hạ do ta nắm giữ, chờ đến lúc đó hoàng tẩu sẽ cho người một rương đầy lễ vật, tuy cũng phải vàng bạc nhưng đều là đồ ̉, để làm đồ gia truyền cũng rất tốt nha. »

      Nói xong, liền nhìn xuống các phi tần phía dưới thấy ai dám lên tiếng, chỉ dám nhìn nàng cùng với A Nguyên đùa giỡn thì liền cười nói : « Đứa nhỏ A Nguyên này, xưa nay là tri kỷ, chỉ là bổn cung thương muội ấy, các muội muội đừng cười bổn cung thất lễ mới được. » Ánh mắt dừng lại nơi gương mặt của Thành tần, hoàng hậu nghĩ đến Thành tần trong cung bây giờ ngày càng trở nên mỹ miều, trong lòng liền nghẹn muốn chết.

      Phía dưới nào có phi tần nào dám cùng với Hoàng hậu nói chữ , đều chỉ cười mà nói, chỉ có Thành tần trong lòng dường như hận điều gì đấy, ánh mắt nhìn Hoàng hậu như muốn bốc hỏa.

      Hoàng hậu một bên nhắc đến của hồi môn rồi một bên lại nói về tư khố của hoàng thượng, còn phải là để thị uy với ả là nàng ta hiện giờ chiếm được sủng ái của bệ hạ hay sao ?

      Sức khỏe hoàng hậu tốt, từ hồi hoàng thượng còn chưa đăng cơ, thèm để ý cũng thôi , hiện giờ người đã làm hoàng đế rồi, hoàng hậu còn giữ bộ dạng ốm yếu ấy để thể hiện chính mình thiệt thòi sao ? Chỉ sợ chẳng mấy nữa, trong cung này sẽ có trăm hoa đua nở thôi.

      Mắt hơi hơi rủ xuống, Thành tần liền cười nói : « Hoàng hậu nương tương tâm ̣a từ ái, chỉ là cũng nên quan tâm đến Phúc tuệ công chúa một chút như thế mới thực tốt. » Ả che miệng làm ra vẻ sầu lo, nói : « Nghe nói thân thể công chúa càng ngày càng tốt, thần thiếp thực chỉ ngóng trông ngày công chúa sớm được bình phục. »

      Ả nói nhắc đến chuyện này, nụ cười mặt hoàng hậu dần dần biến mất.

      Hoàng thượng cũng đã cùng nàng nói qua, thân thể của Phúc Tuệ thực yếu ớt, trong lòng nàng đã rất khổ sở, lại thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, nên hiện giờ nghe Thành tần nói đến chuyện này, chính là chọc vào điểm nhạy cảm trong tâm nàng.

      « Nếu hoàng tẩu thực sự đau lòng. » A Nguyên cắn chặt răng, chỉ ngẩng đầu nói : « Để sau đại hôn của muội, cũng nên mượn của Phò mã chút có phải ? » Thấy hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng liền thấp giọng nói : « Muội sẽ Giang Nam một chuyến, chăm sóc Phúc Tuệ. » Nàng đã được hưởng quá nhiều sủng ái rồi, trước giờ đều có cơ hội để báo đáp, hiện giờ thực chỉ nghĩ ra được phương pháp dùng chính mình để tạ ơn mà thôi.

      Cầm lấy tay của hoàng hậu vẫn còn ngẩn ngơ, A nguyên liền cười nói : « Chẳng lẽ hoàng tẩu lại luyến tiếc, muốn muội rời kinh ? »

      « A Nguyên của ta dĩ nhiên là ta nỡ. » Hoàng hậu suýt nữa rơi nước mắt, ́ nén lại mà nắm lấy tay A Nguyên, gật đầu nói : « Muội , ta mới có thể an tâm. » Trong thanh mang theo vài phần nghẹn ngào, A Nguyên đã có chút khổ sở. Liền nghe thấy hoàng hậu nhẹ giọng nói tiếp : « Xin lỗi muội. »

      Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, hoàng hậu nên rời kinh, chỉ là thân thể của công chúa chính là tảng đá đè nặng trong tâm nàng, hiện A Nguyên nguyện ý chính mình một chuyến, Hoàng hậu xưa nay đều tín nhiệm A Nguyên, liền biết đây đều là vì nàng.

      Có ai sau đại hôn lại thực muốn rời kinh ngàn dặm xa xôi chứ.

      « Muội đương nhiên biết hoàng tẩu sẽ luyến tiếc rồi. » A Nguyên làm mặt xấu một chút, rồi vỗ ngực nói : « Hoàng tẩu yên tâm, đến lúc đó muội sẽ đem thái y viện dọn đến Giang Nam, muội cũng tin, nhiều thái y như vậy lại thể chiếu ́ được chất nữ của muội. »

      « Công chúa thực là có lòng tốt với hoàng hậu nương nương. » Thành tần thấy A Nguyên tự dưng khi lại bắt chó cày, liền tức giận nhẹ, chỉ muốn hận đến chết, lấy lí do người đau lòng chất nữ, ai nói gì được nữa đây ? Lúc này cắn răng cười cười nói : « Chỉ là, mẹ ruột của công chúa Phúc Tuệ lại thể đến được, e là trong lòng cũng khỏi khổ sở. »

      “Thành tần nương nương biết ít, bổn cung cũng được mở mang đầu óc.” A Nguyên nhàn nhạt mà nói: “Đợi Phúc Tuệ khỏe lại, ta sẽ đưa nàng trở về, khi đó ở cùng với cha mẹ ruột, có khi lại càng vui mừng hơn.” Nàng nói xong, tự mình che ánh mắt mà thở dài: “Dù sao so với đứa trẻ vẫn đỡ đáng thương hơn, ngày ngày được thấy mẹ ruột, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời kia.” Ý của lời này chính là đến việc Thành Tần đoạt lấy cháu trai tới để bản thân nuôi, cho cháu trai gặp mẹ đẻ bởi chỉ sợ cháu trai này lay động được mẹ đẻ.

      Các phi tần phía dưới nghe đều có thể hiểu, nhanh chóng cúi đầu, dám nói lời nào.

      Đúc kết từ chuyện Hoàng Hậu, Thành Tần có ân oán với Tần Quốc Công chúa, quả là đắc tội ai đều được sống yên ổn.

      “Lời này của công chúa, thần thiếp nghe hiểu.” mặt Thành tần có chút khó coi.

      “Nương nương nghe hiểu, tâm mới an được, bằng , chính là…” A Nguyên than lên một tiếng: “Bổn cung xưa nay là người thiện lương, chẳng qua là thấy bất bình mà thôi.” Nói xong, liền đứng lên nhìn hoàng hậu mỉm cười nói: “ Muội nghe nói hoàng huynh chút nữa sẽ qua đây, bình thường muội ở chỗ hoàng tổ mẫu đều bị huynh ấy trêu chọc, giờ thực sự muốn ở lại chút nào. Muội vẫn nên về bên hoàng tổ mẫu chờ xem quần áo hồi môn thôi.” Nàng cười trộm nói: “Hoàng tẩu nhớ giục nhanh nhanh hoàn thiện quần áo cho muội thật đẹp, thế muội mới có thể được gả thật ổn nha?” Dặn dò một chút chuyện “Đại sự”, A Nguyên vừa quay đầu liền thấy các phi tần mắt đều sáng lên, khỏi yên lặng nhìn trời.

      Mang tiếng là đến thỉnh an Hoàng hậu, xem ra đều là ngóng trông hoàng thượng cả mà thôi.

      Hoàng thượng nha, cả hậu cung đều giống như muốn ăn thịt Đường tăng vậy.

      Vừa mằng thầm, Đường Tăng lập tức xuất hiện, ánh mắt A Nguyên liền dừng lại ở hai thanh như ý trong tay người, tức khắc mắt sáng lên, lướt nhanh qua đám phi tần mà thẳng tiến đến chỗ Đường Tăng đầu tiên!

      Anhdva, hauyen2803, Hale20514 others thích bài này.

    2. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Thành tần này đáng ghét giống Từ tần roài:yoyo64:
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi A Nguyên của chúng ta muốn lấy chồng quá rồi. Thành Tần là Từ Tần thứ hai
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor Kim Chi

      Chương 140
      Cái gì gọi là đợi chờ là hạnh phúc :))))) quà tặng cuối tuần ạ!!!

      “Đây là cái gì ạ?” Đứa nhỏ kia dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng dò xét, nắm chặt lấy tay hoàng thượng nhất ̣nh buông.

      Vô cùng có lòng hiếu học.

      Trong hai thanh như ý này cái trắng nõn chút tì vết, sờ mịn màng hiếm có. Bên cạnh là khối ngọc ̉ khác, tuy A Nguyên xác ̣nh được lai lịch của nó nhưng xem chừng được Hoàng thượng cầm trong tay như vậy nhất ̣nh là thứ quý giá. Tuy rằng biết chơi như nào, A Nguyên cũng cười đến độ tổ quốc thấy đâu nữa rồi.

      “Da mặt dày, ai nói đồ này là dành cho muội?” Hoàng thượng dí dí ngón tay lên đầu A Nguyên, lại lệnh cho cung nữ phía sau nàng mang hai thanh như ý này cất , lúc này mới lại chọc cái trán A Nguyên một cái nữa rồi đến bên người Hoàng hậu, miệng cười nói: “A Nguyên chính là thích những cái này, hoàng hậu sau này tìm cho muội ấy mấy thứ hiếm lạ, để muộn ấy cầm chơi .” Phía sau, có đứa nhỏ đối với hoàng huynh giàu có của mình liền nhắm mắt theo đuôi, liên tục lấy lòng nói: “Hoàng huyng nói quá đúng! Quá minh!” Dừng lại một chút, lại cười hì hì nói: “Huynh chính là ánh sáng mặt trời chiếu vào ngày tăm tối, dẫn lối cho muội khỏi lạc đường nha….”

      Hoàng thượng quay đầu lại nhìn nhìn đứa nhỏ này, khóe miệng vừa kéo lên.

      Giờ thì đã biết Thái tử học cái trò nịnh nọt kia là từ ai rồi.

      A Nguyên nhìn thấy ánh mắt phức tạp của hoàng huynh liền cười ra một tiếng, theo hoàng thượng ngồi xuống bên cạnh người, vẻ mặt hạnh phúc giấu được.

      “Thần thiếp tự kiểm tra trong kho, thấy có mấy mẫu san hô ngà voi, tuy rằng cũng hẳn là trân quý nhưng cũng khá thú vị, muốn mang đến cho muội muội, chỉ là cảm thấy đau đầu nhất chính là gậy như ý, bệ hạ thực đã cứu nguy cho thần thiếp.” Hoàng hậu liền cười nói, quay đầu lại hỏi A Nguyên: “Phủ Thành dương bá đã đưa sính lễ đến chưa?”

      “Rồi ạ.” A Nguyên cười hì hì nói: “Phụ vương tiến cung chính là mang cho muội một phần sính lễ, rất phong phú luôn.” Nói xong, liền kể lại tỉ mỉ kĩ càng từng món sính lễ một, thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu liên tục gật đầu, liền tiếp tục làm mặt xấu nói: “A Dung vì cưới muội mà đã tích góp trong nhiều năm, quả nhiên đồ rất phong phú nha.” Nói xong, mặt mày nàng trông thật giảo hoạt giống hệt như một tên trộm lưu manh mà cười ha ha rộ lên.

      “Muội ấy, đừng có bắt nạt A Dung quá.” Hoàng thượng thực lo lắng vị muội muội này sẽ bắt nạt phò mã cho bằng được, mà A Dung nào dám sợ chết làm gì nàng ấy chứ.

      Nụ cười của A Nguyên chợt tắt, ai oán nhìn khuỷu tay hướng ra ngoài của hoàng huynh.

      “Thần thiếp thì lại cảm thấy A Nguyên cực kỳ ngoan ngoãn.” Hoàng hậu lắc đầu vui nói: “Đây là phúc khí của Trạm gia, nếu , với tướng mạo và phẩm giá của A Nguyên chẳng lẽ lại lo tuyển được phò mã?” Nàng lén thở dài: “Chỉ là vào cái tình chờ đợi mười mấy năm của Trạm gia là tiện cho họ mà thôi.”

      Quả thật phải bất công bình thường, làm Hoàng đế thể lúc nào cũng đều chú trọng đến mặt mũi, nếu thì phải là Hoàng đế tốt. Mặc dù Hoàng thượng cũng thầm ngẫm ra vô sỉ trong lời bình ảo diệu này, lại dám nhận đồng tình với suy nghĩ này của vợ, chỉ giật giật khóe miệng, thấy Hoàng hậu vui vẻ xem ra, mặt còn hồng hào thư thái vài phần, ánh mắt Hoàng thượng liền dịu dàng, giọng : “Nàng gì cũng đúng.”

      Các phi tần phía dưới mắt sáng quắc nhìn chỉ cầu được hoàng thượng chú ý đến, nhưng lại thấy trong mắt hoàng thượng bây giờ chỉ có hình dáng của hoàng hậu nên hơn nửa đều chết tâm, chỉ có Thành tần nghĩ đến Tam hoàng tử của mình mà vẻ mặt có cam lòng.

      “Hoàng tẩu nói vậy làm muội ngại quá.” Đứa nhỏ này còn biết đỏ mặt, thật là chuyện hiếm có nha.

      “Được rồi, đừng có diễn với hoàng tẩu của muội nữa .” Hoàng thượng cười một tiếng, sau nghe hoàng hậu nói A Nguyên ̣nh sau khi thành thân sẽ Giang Nam một chuyến liền trầm mặc một lát, tay vuốt vuốt đầu A Nguyên nói: “Vẫn là muội nghĩ cho hoàng tẩu và chất nữ.”

      bằng bảo cả A Ninh cùng .” Hoàng thượng trầm ngâm một lát mới nói.

      Lúc trước người cũng đã vì hoàng hậu mà suy tính biện pháp, chính là ̣nh lệnh cho Nhị hoàng tử Phượng Ninh Giang Nam chăm sóc che chở cho muội muội. Phượng Ninh phải là Thái tử, rời kinh cũng có vấn đề gì lớn, hơn nữa hắn là huynh trưởng của công chúa Phúc Tuệ cùng cha cùng mẹ sinh ra nên nghiễm nhiên sẽ thực lòng chăm sóc cho nàng, so với việc hoàng hậu tự cũng có khác biệt nhiều.

      Hoàng hậu yên lặng nắm tay hoàng thượng, mắt có chút chua xót.

      Phu quân của nàng, đã vì nàng mà suy nghĩ nhiều quá.

      Lúc trước trước khi nàng xuất giá, biết mình sẽ là Thái tử phi, liền luôn dặn lòng mình rằng ghen tuông, tranh sủng, tuyệt đối làm một Thái tử phi có gì để chê trách, để Thái tử tôn trọng chính thất hiền lương. Thế nhưng chính là mấy năm qua, đối diện với nam nhân này, nàng lại tự thấy tâm trạng đã thể trở lại như trước đây, có thể bình tĩnh mà nhìn Thái tử đến phòng các thiếp thất khác được nữa.

      “Nàng nhìn lại mình xem, có phải lại thấy khó chịu ?” Thấy hoàng hậu có chút hoảng hốt, hoàng thượng liền lo lắng, cười một tiếng, quay đầu lại nói với các phi tần ở dưới nói: “Nếu đã thỉnh an Hoàng hậu xong rồi, các nàng có thể về, nếu có việc gì thì chớ quấy rầy hoàng hậu tĩnh dưỡng.” Nói xong, liền phất phất tay rồi sờ lên trán hoàng hậu một cái, nhíu mày nói: “Để ta gọi thái y lại đây xem qua, nàng đừng để mình bị mệt.” Hoàn toàn làm như nhìn thấy đám phi tần ở dưới.

      Thực cũng làm gì có chừa phần cho người khác nói chuyện đâu? Các phi tần khác đều cam tâm mà rời rồi, chỉ có A Nguyên ngồi nhìn hai con người này ân ân ái ái đến phát ói mà liền nghĩ đến A Dung, miệng cũng lẩm nhẩm lẩm nhẩm gì đó rồi ra ngoài.

      Lễ đại hôn càng đến gần, trong cung lại càng thêm nhiều việc mà bận rộn hẳn lên, ai cũng dám chậm trễ chuyện của nàng công chúa được Thái hoàng thái hậu sủng ái nhất này. Trong lúc các cung khác đều đến đưa thêm đồ, bên ngoài liên tục có mấy vị công chúa tiến cung mà vây quanh A Nguyên, mặc dù nàng cũng sốt ruột lo cho lễ cưới của mình, chỉ muốn nói dăm câu ba điều mà thôi nhưng lại sợ bị người lớn trách mắng, nên đành nâng cao tinh thần theo bọn tỷ muội mà buôn chuyện. Biết bên phía phủ Thành dương bá cũng rất bận rộn nên nhỏ giọng nói: “Tổ chức đại hôn ở phủ công chúa, thế làm thế nào để thỉnh an cha mẹ chồng đây?” Nói xong liền thở dài.


      Ngũ công chúa là người có kinh nghiệm, lúc này liền cười nói, “Ba ngày sau ngươi lại vào trong cung thỉnh an, sau này cũng sẽ thiếu thời gian như vậy nhiều đâu.” Nói xong, vừa sửa sang lại áo cưới trang sức của A Nguyên, ngũ công chúa vừa nói, lời lẽ thấy mang ý tốt: “A Dung hình như còn có cả thông phòng? Chuyện đó, hắn sẽ làm thế nào đây?”

      Chỉ là bọn tỷ muội thầm thì nói nhỏ, A Nguyên nghe được thấy tức giận đến ngã ngửa, liền vỗ ngực mình mà kêu lên: "Ta sẽ hướng dẫn là được!”

      “Phụt…” Tam công chúa cười tủm tỉm lật giở xem từng món đồ hồi môn, tinh tế xem có gì kiêng kị hay thiếu sót , vừa mới ̣nh uống một ngụm trà đã bị cho nốc ao, nước trà phun ra bằng sạch.

      Xưa nay tứ công chúa cũng có thân lắm với A Nguyên, nay cũng phải khiếp sợ nhìn vị hoàng muội này, ngó trái ngó phải tìm kiếm viện trợ.

      “Vậy ngươi thực sự tự làm sao?” Ngũ công chúa nhớ đến cái đêm tân hôn hoàn toàn hung hãn áp đảo biểu đệ, lúc này hoàn toàn là gió mát phất mặt, chậm rì rì hỏi.

      Công chúa điện hạ đau lòng vuốt vuốt ngực mà ngã xuống, giả chết.

      Còn nữa, thực tế thì nàng cũng sẽ …..

      “Ai đời lại trêu chọc muội muội như thế.” Tam công chúa thấy ổn, im lặng được mà bất đắc dĩ lôi kéo ngũ công chúa nói: “Muội nha, nói chuyện biết lựa lời gì cả.” Thấy ngũ công chúa cười hì hì lẽ lưỡi giả chết với A Nguyên, tam công chúa cũng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nói vậy nhưng Trạm gia cũng nên biết những chuyện đó.” Nói xong liền cảm thấy mình cũng quá mức tự nhiên, khóe miệng run rẩy một chút, chỉ lôi kéo tay A Nguyên mà khẩn thiết nói: “Hôm nay tới, hoàng tỷ cũng chỉ là muốn cùng muội muội nói một câu,” thấy A Nguyên ngẩng đầu lên nhìn, mặt một chút cũng thấy hồng, liền thở dài: “Tuy chúng ta là công chúa có ̣a vị tôn quý, thế nhưng nếu nhà chồng thật tâm coi trọng, thì cần phải biết giữ hòa khí, đứng quá thể hiện mình là công chúa, còn nếu bị nhà chồng ly tâm, thật cũng được sung sướng rồi.”

      Tứ công chúa ở một bên cũng liên tục gật đầu nói: “Thân tình đối đãi thân tình, chỉ cần vậy.”

      Điều này, biết bao nhiêu người đã nói với nàng rồi, chỉ là A Nguyên thấy tam công chúa cùng tứ công chúa thật lòng với mình mới nói những điều này, liền đoan chính nói lời cảm tạ.

      Thấy nàng đã hiểu chuyển, các công chúa liền yên tâm, hiện giờ biết A Nguyên cũng còn rất nhiều việc phải làm liền ra ngoài cùng giúp đỡ, còn nói A Nguyên nếu rảnh rỗi thì nên đến chơi với Thái hoàng thái hậu.

      Ngày nàng xuất giá càng đến gần, thái hoàng thái hậu càng vui mừng ra mặt, chỉ là nghĩ đến nỡ rời xa A Nguyên. Nàng là lớn lên bên người thái hoàng thái hậu, người đã thương chiều chuộng nàng hết mực, một lòng đều nghĩ đến nàng, nếu là nói cả hai cùng nhau nương tựa vào nhau mà sống trong cung thì cũng sai lệch lắm. Tuy còn các hoàng tử hoàng tôn khác, nhưng A Nguyên trong lòng thái hoàng thái hậu lại có vị trí khác biệt. Ngay cả A Nguyên thực lòng cũng muốn rời xa người.

      Thái hoàng thái hậu lại nỡ để A Nguyên phải chịu khổ, dựng lại tinh thần chỉ toàn tâm thu xếp cho hôn của nàng.

      “Sau này con sẽ mang theo thật nhiều bé con vào chơi cùng hoàng tổ mẫu nha.” A Nguyên liền an ủi mà nói.

      “Rất nhiều?” Thái hoàng thái nghĩ đến sẽ có rất nhiều tiểu A Nguyên, tinh thần quả nhiên phấn chấn lên.

      “Ít nhất cũng phải bảy tám đứa.” Đứa nhỏ này miệng nhanh nhảu liến thoắng, trêu chọc hoàng tổ mẫu đến mức vui vẻ ra mặt, ưu sầu cũng biến mất, lúc này mới an tâm chờ đến ngày xuất giá.

      Trước ngày đại hôn một ngày, toàn bộ hậu cung được trang hoàng một màu đỏ thẫm, cả hậu cung từ lớn đến nhỏ mặc kệ có ân oán gì với A Nguyên , cũng đều bày một gương mặt tươi cười cùng với Thái hoàng thái hậu xem náo nhiệt, lúc này mà đến nhỡ thái hoàng thái hậu mà ghi thù thì sau này biết kiếm cơm kiểu gì nữa?

      A Nguyên lúc này đã là nữ nhân chuẩn bị xuất giá, một thân áo cưới đỏ thẫm, xinh đẹp tựa như thiên tiên trời, thẹn thùng ngồi ngay ngắn ở trong cung, tai dỏng lên nghe bên ngoài cười nói mà trong trong lòng thập phần thấp thỏm.

      lâu sau, bên ngoài liền ồn ào tiếng pháo hỉ, một vị thái phi đức cao vọng trọng vội vàng đem mũ phượng đội lên đầu nàng, loay hoay đến mức nàng phải kêu lên một tiếng, cái ̉ nhỏ xinh phát ra tiếng rắc rắc thì mới thôi, A Nguyên ngồi thẳng lưng, cúi nhìn chính mình trong bộ áo cưới dưới ánh nến thật chói lọi, cảm thấy ổn thỏa rồi mới đoan trang bước từng bước ra bên ngoài. Nàng liền thấy ngay một thân hình như lửa đỏ, trong mắt như có tia sáng phóng thẳng đến chỗ A Dung đứng dưới ngọn đèn dầu.

      Dưới bầu trời đầy sao với pháo hoa rực rỡ, A Dung đứng đó chỉ nhìn thẳng mỗi nàng mà phớt lờ hết tất thảy xung quanh, khiến cho nàng cảm thẩy vui mừng trong lòng. A Nguyên quay đầu lại nhìn một lần nữa nơi mình đã ở trong nhiều năm, sau đó mới rụt rè đặt tay vào tay A Dung, cùng hắn ngồi long xa, hướng đến phủ công chúa mà xuất phát.

      Rèm ngọc lay động, A Nguyên ngồi ngay ngắn bất động, nhìn thấy người trong cung trong tay cầm ngọn đèn dầu đứng dọc hai bên đường, lại thấy bóng lưng A Dung ở lưng ngựa phía trước, nàng liền cảm thấy an tâm vô cùng.

      Đột nhiên thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu đều tự mình đưa tiễn, A Nguyên khỏi giật mình mà ngừng đội ngũ lại. Ở phía cửa hậu cung, nàng xoay người nhìn lại phía sau, lập tức chạm phải ánh mắt của thái hoàng thái hậu cũng nhìn về phía nàng, mặt người nước mắt chảy dài, cần đến cả cung kiệu mà chỉ từng bước theo đội ngũ. Trong lòng nàng đột nhiên thấy khổ sở, chậm rãi quỳ mặt đất, hướng tới thái hoàng thái hậu mà dập đầu lạy ba cái, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thái hoàng thái hậu bị ngã xuống, được hoàng hậu đỡ ở vai mà bản thân nàng cũng chảy nước mắt.

      Đến bây giờ nàng mới có cảm giác, dù chính mình muốn xuất giá, nhưng đã còn sự vui mừng nữa mà giờ trong lòng chỉ còn tràn ngập đành lòng.

      “Sau này ta sẽ cùng nàng đến thăm thái hoàng thái hậu.”A Dung vươn ngón tay trắng nõn thon dài về phía A Nguyên vẫn quỳ ở dưới đất mà chịu đứng dậy, nhẹ giọng nói.

      A Nguyên đã khóc đến mặt ướt nhòe, lại thấy trong mắt A Dung đến một chút ghét bỏ cũng có, chỉ đối với nàng ôn hòa mỉm cười mà thôi.

      “Về sau, thiếp muốn mỗi ngày đều tới thỉnh an hoàng tổ mẫu.” A Nguyên nắm lấy bàn tay ấm áp của A Dung, nhỏ giọng nói.

      “Chỉ cần điện hạ thích, vi thần liền tuân mệnh.”

      Thấy bộ dạng nàng có chút đáng thương, A Dung nhịn xuống ý ̣nh sờ đầu nàng, đỡ nàng lên long xa, tiếp tục tiến về phủ công chúa.

      Khắp phố giăng đèn kết hoa, A Nguyên nhìn toàn một màu đỏ đến hoa cả mắt, thế nhưng trong lòng lại phừng phừng hoan hỉ. A Nguyên nhìn theo hình dáng mọi người biến mất dần sau cánh cửa hậu cung, mắt thấy hàng dài các hòm đồ của hồi môn theo nàng, lúc này mới ngồi yên long xa mà suy ngẫm, nghĩ mình và A Dung đã thực sự

      Hiện giờ ở phủ công chúa rất náo nhiệt.

      Túc Vương tiến cung, tiến cung sẽ làm ông cảm giác như mình chẳng phải cha đẻ của nàng ấy, hiện giờ ông ngồi chờ công chúa ở trong phủ như hổ rình mồi, sau đấy sẽ xử lý cái tên vô lại đã đoạt đứa con gái quý của ông , vừa nghĩ vừa xoa tay, tinh thần ông vô cùng phấn chấn.

      “Vương thúc!” Dường như thấy ông muốn giở trò bắt nạt, Thành Vương khóc, lao đến ôm lấy chân Túc Vương, cầu xin: “Đừng làm khó A Dung nữa.!” Nói xong lại bày ra vẻ mặt tang thương mà nói: “Mấy năm nay ngài đã bắt nạt hắn vẫn chưa đủ sao? A Dung cũng thoải mái gì mà.” Trịnh Vương đứng ở phía sau cũng chậm rãi gật đầu, mặt lạnh biểu lộ đồng tình.

      “Con có đúng là huynh trưởng của A Nguyên thế?!” Túc Vương nghe thấy đứa trẻ này lại đứng về phía A Dung mà bênh vực, liền tức giận đến mức mũi phì ra cả khói.

      Công sức ông nuôi nấng con gái quý lớn lên trắng trẻo xinh đẹp như hoa, liền bị người khác cướp thế mà còn phải nói câu cảm ơn á?!

      “Vì là huynh trưởng của muội ấy nên con mới khuyên vương thúc đừng có xúc động.” Nghe thấy mấy đứa con trai bên ngoài gọi ý ới, trong lòng Thành Vương vô cùng bi thương, nức nở nói: “Nếu thực sự dọa A Dung đến mức bỏ chạy, thử hỏi muội muội phải làm sao cơ chứ?” Lúc này mà A Dung nhận thức được thể phục vụ nổi một vợ với cha vợ như thế, thật sự sẽ quay đầu bỏ chạy, để lại một người tràn ngập hận thù, lại là một đứa nhỏ có khả năng gây chuyện sóng gió như kia, Thành Vương mới nghĩ đến những ngày sau này, liền cảm thấy sẽ rất thảm, thực sự dám nghĩ qua.

      có người trói chặt lấy cái đứa xui xẻo chuyên gia gây chuyện tai họa kia thực khiến người khác đau buồn.

      “Chờ gạo nấu thành cơm, lo gì nữa chứ.” Trịnh Vương cũng ở một bên khuyên nhủ.

      A Dung mà bị ăn rồi, muốn chạy cũng đừng hòng.

      Túc Vương trầm mặc.

      Nhủ thầm trong lòng, ông nhìn thấy đứa con kia mỗi ngày đều nhảy nhót phá phách lung tung, thật cũng cảm thấy có chút phiền, thế nhưng vì chót diễn là nhạc phụ uy nghiêm rồi, ông chỉ biết hừ lạnh nói: “Hôm nay là ngày lành, mọi người đều nhìn vào, coi như tha cho hắn đấy.” Nói xong liền gió cuốn thôi bay, để lại một mình Thành Vương vui sướng chảy cả nước mắt khi tai họa nhà mình giờ đã có nhà khác gánh.

      Phía sau, hai vị huynh đệ thân thiết của A Nguyên nghe được chuyện này, Một Phượng Khanh cười đến chết sống lại, thốt được lên lời, một Phượng Đường chỉ ở một bên nghiêng con mắt nhìn Thành Vương ngu xuẩn đứng cùng Trịnh Vương ở trong viện, nhìn long xa đỏ rực tiến vào hậu viện của phủ công chúa, Vương phi và các phu nhân đều đã vào để nhìn qua tân nương, lúc này mới nhìn thấy A Dung hừ lạnh một tiếng vào theo.

      Chờ mãi mới thấy được muội phu của hắn nha!

      A Nguyên vừa vào cửa đã lại bị các cung nữ đắp thêm một lớp rồi lại một lớp dày bự phấn, lúc này ngồi ngay ngắn giường, bên tai đều là tiếng cười, bỗng cảm giác mình hệt như gấu trúc vậy đó. Có chút quen, lại nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài đến, nàng liền vén lớp khăn lên nhìn ra, liền thấy A Dung nét mặt tươi cười thẹn thùng tiến vào, chàng vốn tuấn tú, giờ lại còn ăn vận màu đỏ tươi vui lên người, giống hệt như viên ngọc sáng, làm cho các phu nhân nhìn thấy cũng phải nhìn đến ngây người, nhất thời trong phòng lặng như tờ, nhìn phu thê hai người mà suy nghĩ.

      Hèn chi Tần Quốc Công chúa nằng nặc đòi gả vào Trạm gia, với ngoại hình thế này, mỗi ngày mở mắt nhìn thấy mặt thôi đã thấy vui vẻ rồi.

      Đối với đám nữ quyến này, A Dung chỉ cười cười nói gì, chàng đến bên cạnh A Nguyên rồi ngồi xuống đối diện với nàng. Mùi hương quen thuộc ập vào mũi A Nguyên, vừa cảm thấy vui vẻ thoải mái, vừa thấy ngại ngùng rụt rè, đã liền thấy A Dung vén khăn che lên, mặt cứng đờ nhìn nàng, miệng muốn cười mà dám cười, trong mặt lộ ra tia cười, nhỏ giọng nói: “Đẹp.” Tuy rằng bản thân chàng cũng phải đơ người khi nhìn thấy cái mặt dày ̣p phấn của nàng, vốn ngày thường A Dung cũng từng thấy qua A Nguyên trang điểm kiều diễm dày đặc như vậy, nhưng chàng vẫn cảm thấy nàng lại đẹp đến động lòng người theo một kiểu khác.

      A Nguyên nghe xong cũng nhếch miệng cười.

      Mặt vừa nhếch lên, một lớp phấn dày ̣p rơi rào rào xuống tay cả đôi phu thê bọn họ nắm chặt lấy nhau, A Dung dùng thân mình vội che lại đám nữ quyến mắt vẫn sáng ngời đứng đằng sau, giả bộ lơ đãng mà cúi đầu, nhanh chóng thôi bay chỗ phấn ấy .

      Mặt còn phấn, A Nguyên liền thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng dám cười nữa.

      Vừa mới lạnh mặt thế mà đám nữ quyến liền cảm thấy Tần Quốc Công chúa lại vô cùng có khí chất, vô cùng uy nghi, hổ danh là được nuôi dưỡng trong cung, huống hồ A Nguyên lại có một đôi mắt đẹp đến nao lòng, tuy bằng diện mạo của A Dung, nhưng vẫn đáng để xếp vào hàng đại mỹ nhân, rất xứng đôi nha.

      Túc Vương Phi đứng trước các mệnh phụ, vô cùng đắc ý luôn!

      Đứa nhỏ tuấn tú ấy, chính là con rể của bà đó!

      Bà nhìn xung quanh, ngửa đầu lên rất có kiểu cảm xúc như là Độc Cầu Bại.

      Thấy đôi phu thê mới cưới này quấn quít rời, ánh mắt trao nhau triền mien dứt làm cho người ngoài thực có cơ hội chen vào, Túc Vương phi cười trộm trong lòng một tiếng, lúc này mới cười với đám nữ quyến nịnh hót đằng sau: “Chúng ta ở đây sẽ làm bọn trẻ được tự nhiên, thôi tha cho bọn chúng .”

      “Đúng là trời sinh một cặp.” Một vị phu nhân khéo léo khen ngợi.

      “Đẹp đôi hết phần người khác mất rồi.”

      “Nếu là người khác thì sao có được mối nhân duyên này chứ?”

      Nghe đã biết là nịnh hót rồi, nhưng mà nó cũng rất thật, rất đúng nha.

      Chỉ là nghe có vẻ cũng có chút chế giễu trong đó mà thôi.

      Tần Quốc Công chúa tuổi như hoa nở, lại còn được sủng ái, thế mà lại nhắm một vị phò mã lớn tuổi hơn như vậy, sau lưng biết đã có bao nhiêu người thầm cười rồi, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy A Dung, lại cảm thấy, có khi chính mình nếu được cũng sẽ gật đầu đồng ý gả mất.

      Nam nhân tuấn tú như vậy, thật hiếm có khó tìm.

      Nhìn A Nguyên và A Dung cùng nhau uống rượu giao bôi, Túc Vương phi mới tiến đến cười với A Nguyên mà nói: “Con cứ ngồi đây nhé, để cho phò mã ra ngoài tiếp khách.” Nói xong, dùng ánh mắt ra hiệu nàng nhớ nghiêm túc, ngàn vạn lần cũng được để lộ bản chất thật, xong xuôi mới lại tươi cười dẫn theo đám nữ quyến ra ngoài.

      A Nguyên cảm thấy như dưới mông mình có động phộng hay quả táo gì đó ̣m lên đến khó chịu, liền làm mặt quỷ mà uốn éo người.

      Thấy nàng vừa có người cái là lập tức nghịch ngợm, A Dung cười khụ một tiếng, nắm lấy tay nàng nói: “Chờ ta trở lại nhé.”

      “Đợi tí nữa bổn cung sẽ sủng chàng!” Có đứa còn nghĩ đến là mình đã gả cho người rồi, vẫn chẳng lo lắng gì mà tự tìm đường chỗ chết.

      A Dung cười tươi rói hẳn lên, nàng chắc hẳn nghĩ chàng muốn rời bỏ nàng mà chạy mất đây mà, liền mỉm cười gật đầu nói: “Vi thần sẽ chờ.” Nói xong, thấy trong phòng vẫn còn các cung nữ, bèn lấy từ trong tay áo ra một cái tráp đặt vào tay A Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Trong lúc chờ ta quay lại, điện hạ xem trước cái này ,”chàng khụ một tiếng: “Nhưng cũng nên rửa mặt chải đầu trước đã.” Nhìn lại vẻ mặt hồ nháo của công chúa, chàng cười đến dứt, chỉ sợ mấy nữa động phòng sẽ quá sức mất? Thật quá vô nhân đạo .

      A Nguyên tiếp nhận cái tráp nặng trĩu, cảm giác rất ấm, chắc hẳn là A Dung vẫn luôn cất trong tay áo giữ bên người. Nhìn thấy chàng ra ngoài rồi, lúc này nàng mới mở tráp ra, trong đấy phần lớn là các giấy tờ khế ước cửa hàng, nhà cửa, cũng có cả ít ngân phiếu, lập tức hiểu ra là A Dung tặng hết của cải của cá nhân chàng cho phu nhân của mình. Phò mã cũng thật thức thời, biết chu cấp cho vị công chúa phá gia chi tử này để xài, dù sao cũng có người ngoài, nàng liền nới lỏng bớt quần áo, lại lại trong phòng, giơ cái tráp qua lại mà sung sướng.

      Các cung nhân theo hầu nàng từ nhỏ đều đã thông suốt cái đức hạnh này của nàng rồi, liền để ý tới, chỉ múc nước hầu nàng rửa mặt rồi sắp xếp đệm chăn.

      A Nguyên tiến đến hai ngọn đuốc trạm trổ long phượng ngó nghiêng một lúc, rồi lại nhao đến giường nằm kềnh ra, nhỏ giọng thì thầm nói: “Đúng là thân phận công chúa có khác, có vẻ động phòng cũng náo nhiệt như những nơi khác.”

      Đùa, ai dám náo loạn lễ động phòng của công chúa chứ?

      Bò sâu vào trong giường, A Nguyên đem chỗ tiểu kim khố của A Dung mà cất thật chu đáo, sau đó lại quay đầu nhìn khắp nơi, lăn qua lăn lại một trận, đột nhiên lại cảm thấy có chút nhàm chán, nghe bên ngoài có tiếng ồn ào khen ngợi, liền có chút lo lắng mà nói: “ Hi vọng đừng uống nhiều quá, hại sức khỏe mất.”

      “Người gặp chuyện vui tức khắc tâm tình sẽ sảng khoái, hôm nay phò mã mà có uống nhiều một chút thì cũng là hợp lý mà.” Đại cung nữ Hàm Tụ hữu dụng nhất bên người nàng, luôn thấu được tâm chủ tử liền cười cười, ra bên ngoài truyền mang canh giải rượu, rồi quay lại tiến đến mà thì thầm vào tai A Nguyên: “ Chút nữa phò mã vào, điện hạ nhớ nói đây là đồ điện hạ đặc biệt chuẩn bị cho phò mã dùng nha.”

      “Người thật là mặt dày.” A Nguyên vừa lòng cười.

      “Điện hạ quá khen.” Hàm Tụ cười, thấy có cung nữ tới, đành tiếp tục khe khẽ nói: “Lát nữa, khi mà điện hạ sủng hạnh phò mã, vẫn là để nô tỳ đưa bọn họ ra ngoài mới được.” Công chúa và phò mã cùng ở trong phòng, mà lại có người ở bên cạnh hầu hạ, Hàm Tụ sợ là A Nguyên sẽ thích, nên ân cần mà nói.

      Lại một lần nữa cái người tâm phúc này làm cho A Nguyên cảm thấy hài lòng, ngửa mặt vuốt cằm nói: “Vậy sáng mai , cần đến sớm hầu hạ đâu, cứ ở ngoài chờ ta truyền gọi, rõ chưa?” Nói xong, biết trong đầu lại nghĩ đến cái gì, lập tức thấy có người nước miếng đã chảy ra.

      Hàm Tụ cũng lộ ra một nét mặt đồng dạng, tuyệt nhiên nói gì mà chỉ cười đầy mưu giống như chủ nhân của nàng vậy.

      Hai chủ tớ nhà nàng cùng bày cái bộ dạng sói già, lại nhỏ giọng thì thầm rất nhiều, đột nhiên thấy A Dung đến. A Nguyên nằm giường ngó ra bên ngoài, liền thấy một mỹ nam ánh mắt trong trẻo tỉnh táo, tuyệt nhiên phải bộ dạng của kẻ say. Chàng đến trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng, bị chút hương rượu nhàn nhạt man mát phả vào mặt, nàng tự chủ được liền đỏ mặt, nhìn lén một chút cái ̉ trắng nõn của mỹ nam, công chúa điện hạ liền mắt thẳng tắp, nuột vội nước miếng, liếc mắt với Hàm Tụ một cái. Tâm phúc này lập tức bắt được tín hiệu mà gật đầu, lùa hết mọi người trong nhà ra, thuận tay trước khi đóng luôn cái cửa lại.

      “Chàng uống canh giải rượu này , ta là ́ ý kêu người chuẩn bị cho chàng.” A Nguyên đưa canh giải rượu mà mắt lại chuyển loạn mà nói.

      “May nhờ có A Khanh, nên ta cũng đỡ khó xử.” Phượng Khanh – đại ca của A Nguyên tuy là một mỹ nam, tửu lượng cũng cao, nhưng đầu óc lại thông minh, chỉ cần cầm bình rượu nói năng vài câu mà cũng lừa gạt được ít quan khách, A Dung nhờ vậy mà mới trốn được.

      Giờ mắt thấy một tiểu nương đã tắm rửa sạch sẽ, da dẻ thơm tho mềm mại, bên trong lớp áo ngủ màu đỏ lộ ra bả vai trắng tuyết, ánh mắt A Dung liền sâu thẳm, đỡ lấy bát canh giải rượu tay A Nguyên uống một chút, xong liền ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn thấy mặt nàng rõ vì sao lại đỏ, liền cười nói: “Để vi thần hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi?”

      Thấy trong mắt chàng mang theo vẻ ma mị, A Nguyên tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

      “Được ?” Thấy nàng bất động, mỹ nam cúi người tiến về phía nàng tìm kiếm gì đấy.

      “Đợi !” Bị cái tên mỹ nam này làm cho đến mê muội, công chúa điện hạ thực muốn đè ngửa ra mà ăn luôn mất, nhưng đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, nàng liền xoay người lăn giường, tìm kiếm, rồi lại nhảy ra đưa một xếp giấy cho A Dung, khụ một tiếng nói: “Cái kia, sau này phải hai ta cùng quản sao, đưa hết thế này thì thành ra bổn cung làm chủ hết, phò mã có ý kiến gì à?”

      “Thứ nhất, công chúa điện hạ luôn đúng! Thứ hai, công chúa nói phò mã đúng thì khi ấy phò mã mới được đúng! Thứ ba, nếu công chúa điện hạ sai, xin xem lại điều một!” A Dung yên lặng mà niệm thần chú trong lòng một lần, vừa ngẩng lên liền thấy công chúa ưỡn ngực, tay chống nạnh bày ra bộ dạng uy hiếp, lại hoàn toàn để ý đến áo ngủ của mình bị mở, khóe miệng lại hơi hơi giật, cười nói: “Đây chính là ý của vi thần.” Nói xong lại đem tờ giấy trắng dán ở đầu giường, một chút cũng cảm thấy là chàng phấn chấn: “Ngày ngày mở mắt là có thể học được, như vậy vi thần mới hiểu được rõ ràng hơn.” Nói xong, tự mình buông màn xuống, nhích sát dần đến nàng.

      Ôi, mỹ nam chủ động!

      A Nguyên cảm thấy sung sướng cõi lòng nha!

      Hớn hớn hở hở nhìn khắp người mỹ nam, có đứa lao vội đến lột đồ phò mã nhà mình, chỉ chốt lát đã nhìn thấy cái ̉ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, công chúa điện hạ vùi đầu vào ́ cởi áo tháo thắt lưng, cười rất gian nói: “Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng! Phò mã, tới đây, bổn cung thương chàng!”

      Một bên đắc ý mà ném quần áo của mỹ nam, một bên lại đặc biệt nghe lời chờ nàng lâm hạnh, để ý đến phò mã, nàng tiếp tục hàm hồ nói: “Sau này nhất ̣nh bổn cung sẽ phụ chàng đâu.” Nàng cứ thế mà làm, lại làm thật lâu, giờ nhìn lại mới cảm thấy phò mã nhà mình thật đúng là mềm mại ngọt ngào.

      Bị tấm thân kiều diễm mềm mại nằm lên người, lại thấy nàng chủ động như vậy, khóe miệng A Dung lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Điện hạ thích ta lắm sao?”

      “Thích chàng nhất đời!” A Nguyên bĩu môi nịnh nọt lấy lòng.

      “Thế thì vi thần an tâm rồi.” Công chúa còn chưa kịp nghe rõ gì cả, đã liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt đã thấy mình bị gã thanh niên này áp chế ở giường, nhưng mà vừa dùng sức động đậy một chút đã bị đôi tay của ai kia kìm chặt lại, thể động đậy nổi, mắt lại thấy thanh niên kia dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, trong lòng công chúa đột nhiên sợ hãi, mắt dáo dác nhìn xung quanh: “Vị trí đúng rồi!’ phải là công chúa nàng sẽ ở phía , chậm rãi mà thưởng thức dư vị của mỹ nam sao? Chẳng phải kịch bản mà ngũ công chúa vẽ ra cho nàng là như thế sao!

      “Vị trí đúng rồi.” Thanh niên cười, nhẹ giọng nói: “Thế này mới thích.” Nói xong liền một cơn mưa hôn hít rơi xuống làm chóng váng mặt mày, nàng bất lực bị tên nhóc con ma mãnh quần thảo đến mức thở nổi, vừa mới khó khăn dứt ra được, chưa kịp để phản ứng lại, nàng liền cảm thấy người lạnh lạnh, hóa ra xiêm y đã bị lột sạch, lúc sau một thân mình càng lúc càng nóng đè chặt nàng ở dưới.

      phải, chàng nghe tha nói đã!” A Nguyên giãy giụa ́ ngoi cái đầu ra mà kêu lên.

      “Ban ngày nghe ngươi, buổi tối nghe ta.” Hùng hài tử phi được, Phò mã đại nhân còn lo lắng cái gì đâu? Chỉ chặt chẽ mà khóa lại cái này lung tung phịch, vẻ mặt tai vạ đến nơi ngốc công chúa cười , “Từ trước nghe xong lời , công chúa mới nguyện ý gả cho ta, đúng hay ?” Kia mặt mang theo nguy hiểm tươi cười, kêu sợ ngây người A Nguyên đột nhiên nghĩ tới khi còn , lần đầu tiên nhìn thấy hư A Dung khi cái loại này gọi người đánh trong xương cốt run run bộ dáng.

      “Ban ngày ta nghe nàng, buổi tối nàng nghe ta.” Có đứa ngọ nguậy được, phò mã đại nhân đâu cần lo lắng gì nữa, cứ khóa chặt tay nàng lại mà nghịch ngợm lung tung, lại thấy vẻ mặt vốn tinh nghịch của công chúa giờ sắp thành ngốc đến nơi liền cười nói: “Chẳng phải trước kia nghe thấy lời này, công chúa mới nguyện ý gả cho ta, có phải ?” Nhìn A Dung cười tươi nguy hiểm đến mức làm người đối diện sợ ngây cả người, A Nguyên đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của A Dung xấu xa khi tới bắt nạt nàng.

      “Chàng lừa bổn cung!” A Nguyên hét lên một tiếng, vô cùng hối hận.

      Thế quái nào lại bị vẻ ngây thơ của tên tiểu tử này lừa gạt, để đến mức quên luôn rằng hắn là một tên xấu xa, rất xấu xa!

      “Lừa cũng lừa rồi, nàng nên quen dần .” Thấy tiểu nương trong lòng mình cứ oa oa mà làm loạn cả lên, A Dung liền cười, cúi đầu chặn lấy cái miệng của công chúa xui xẻo ồn ào nói muốn hưu hắn kia.

      Trong lòng A Nguyên vô cùng phẫn nộ đến mức muốn chết sống lại, vừa cảm thấy vị vần vò đến kiệt sức, vừa lại sinh ra thứ cảm giác sung sướng chưa từng có, công chúa điện hạ lệ rơi đầy mặt, lòng thầm oán biết thế đã chẳng làm, tự dưng lại tự biến thành con dê bị sói xám ăn sạch sẽ mà chẳng thể phản kháng lại được tí nào.

      biết qua bao lâu, nàng bị ép đến mức tưởng đứt hơi mới rơi lệ ngẫm ra một điều – trai đẹp đều là sói!

      “Yamete (đừng mà)!” Đứa nhỏ khóc thút tha thút thít đến nức nở.

      Tiếng khóc của công chúa truyền ra đến bên ngoài, Hàm Tụ cung nữ tốtcủa Thiên triều nghiêng tai lắng nghe, nghe xong liền rất hài lòng mà quay ra dạy dỗ đám cung nữ theo sau: “Chú ý, đây chính là ý tứ của điện hạ, chính là muốn các người tránh xa xa ra một chút, đừng có quấy rầy chuyện của điện hạ.” Nói xong, cảm thấy mình thật tâm lý, rất hiểu lòng người nên liên tục gật đầu, tỏ vẻ với mấy cung nữ đứng đằng xa chờ dặn dò: “Ngày mai cứ đến giờ ngọ dâng đồ ăn lên là được.” Mà nói tới điện hạ nhà nàng, thật cũng biết cách làm trò , rõ ràng sủng phò mã mà còn khóc lóc thảm thiết cứ như thể bị phò mã cưỡng bức chiếm đoạt bằng.

      Thật hổ danh là người khiến nhóm vương gia đều phải run rẩy, đúng là ác nhân cáo trạng trước!
      Last edited: 1/12/18
      Anhdva, hauyen2803, Lazzy Le12 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ha ha A Nguyên bị ăn sạch luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :