1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 115-116

      Mang Vợ Thi 3+4


      Xe đến N thị đại khái mất ba giờ, xe được nửa đường đa số hơn nửa người xe đều mơ màng ngủ thiếp , Quả Đào cuối cùng cũng chống cự nổi vì mệt mỏi do dậy sớm liền ngã đầu dựa vào đầu Thẩm Mặc Trần mà ngủ theo.

      Ngoài cửa sổ, cảnh vật đường cao tốc vẫn như xưa, bảy, tám giờ sáng ánh mặt trời soi rọi tên mặt hồ bên đường cao tốc, gió thổi, sóng gợn lăn tăn mặt hồ.

      Đến N thị là hơn chín giờ sáng, xe vừa mới ngừng lại ổn định, Thẩm Mặc Trần theo phản xạ mà mở hai mắt, vừa mới động người Quả Đào cũng thức giấc ngáp cái rồi hỏi “ Tới rồi ạ?”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chút, vào nhà ga N thị, hành khách xe cũng bắt đầu lục tục đứng dậy, lấy hành lý chuẩn bị xuống xe.

      Quả Đào nhìn cậu, tiếp tục ngã đầu dựa vào vai Thẩm Mặc Trần, mơ màng “ Để em ngủ thêm chút nữa….”

      “Sao thế? Khi nãy còn vội vả chạy soát vé mà bây giờ lại muốn xuống xe?” Thẩm Mặc Trần nâng mày nhìn cái đầu bù xù của ai đó dựa vào vai mình, buồn cười trêu chọc nhóc.

      “Ai nha, như lời mới đó, lúc xuống xe là rất đông người, khẳng định là cũng ngồi này đợi người ta xuống hết, rồi mới là người cuối cùng xuống xe , giống như mỗi buổi sáng lúc tan học đều là ngồi trong lớp chờ người ta về hết mới chậm rãi ra sau cùng đó chi.”

      tệ, bây giờ còn biết hiểu ba nha.”

      “Đó là em có ngốc, em rất thông minh nha.” Quả Đào nhắm mắt lại, đắc ý vô cùng mà trả lời.

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần tiếp với nữa, mà chỉ dựa vào ghế xe, an tĩnh mà mình Quả Đào dựa vào vai mình.

      Chờ đến khi người xe xuống gần hết, Thẩm Mặc Trần mới đẩy bả vai Quả Đào, sau đó đứng dậy, đem hành lý ở kệ đầu lấy xuống, ý bảo Quả Đào theo cậu xuống xe.

      Quả Đào nhịn nổi, mở miệng ngáp to cái trào cả nước mắt mới chịu theo Thẩm Mặc Trần xuống.

      Ngoài nhà ga có trạm xe điện ngầm, giáo viên hướng dẫn điểm danh, nhìn đến Thẩm Mặc Trần, yên tâm mà hỏi hai người bọn họ, hỏi “ Thẩm Mặc Trần, em chắc chắn là cùng với mọi người sao? Tuy là nơi thi cùng địa điểm, nhưng cũng là gần nhau, nhà nghỉ cũng bố trí rất tốt, hai em riêng như vậy, tôi rất yên tâm.”

      cần đâu ạ.” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt trả lời “Ba của em có buổi hội thảo ở đây, ba bảo chúng em đến N gọi taxi đến chỗ ba, nhà trọ ba em cũng chuẩn bị sẵn rồi ạ.”

      , vậy là tốt rồi. Đừng quên thời gian thi ngày mai, mang giấy tờ đầy đủ, chăm sóc bạn Tô Đào tốt đấy.” Giáo viên hướng dẫn lúc này mới yên tâm gật đầu, vừa vừa vẫy chiếc taxi, nhìn hai bạn lên ra, địa chỉ rồi mới yên tâm, xoay người thu xếp cho các bạn học khác.

      Quả Đào ngồi trong xe nhìn dòng xe cộ như nước chảy bên ngoài, các cao ốc san sát với nhau, những cây ngô đồng cành lá xum xuê, Quả Đào nhìn đông nhìn tây ….

      “Hai đứa vẫn còn là học sinh ?” Bác tài xế vui tươi hớn hở rảnh rỗi đến chán tùy tiện khơi chuyện.

      “Dạ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bác tài qua kính chiếu hậu, trả lời rất hờ hững.

      “Đến trung tâm hội nghị quốc tế làm gì ? chơi à? Chỗ đó có gì tốt để đến chơi cả, chung quanh toàn là cao ốc văn phòng thôi.” Bác tài kia cũng thèm chấp thái độ nhạt phèo của Thẩm Mặc Trần, chỉ câu trả lời ngắn gọn mà bác có thể đáp lại cậu đống lời …..

      “Đến tìm ba cháu, ba có cuộc họp ở đó.”

      “A, bé bên cạnh với cháu là em à? Hai cháu nếu đến N thị rồi, có việc gì đến công viên thủy cung thế giới chơi , vườn bách thú hoang dã cũng tệ đâu, mỗi ngày chú ở nhà ga đón rất nhiều bạn đến những nơi ấy đó.”

      phải, em ấy là vợ cháu.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như cũ trả lời rất keo kiệt.

      Bác tài vì mấy lời này của cậu mà ngốc đơ ra, nghẹn cả buổi mới có phản ứng.

      “Nhóc con bao nhiêu tuổi? Mà đòi có vợ hả?”

      “Mười bốn.”

      “Hai đứa là sớm à? Nên phải là gạt người lớn trộm bỏ chứ?” sắc mặt bác tài có chút phức tạp, nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Thẩm Mặc Trần qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm than thở, đây là cái đạo lý gì vậy trời, thằng nhóc mới hơn mười tuổi đầu có vợ, còn mình là lõa đàn ông hơn ba mươi mà vẫn còn độc thân, aiiiizzzzz…..

      “Hai đứa cháu phải sớm.” Quả Đào vỗn dĩ vẫn luôn ngắm cảnh bên ngoài cửa xe, lúc này nghe thấy bác tài hỏi chuyện, ngược lại chồm đến dựa lưng ghế bác tài, giòn tan “ Cha nuôi , chúng cháu là đôi vợi chồng già mười mấy năm rồi .”

      “Cha nuôi? Mười mấy năm? bé cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Khóe miệng bác tài nhịn được mà run rẫy chút, lại nhìn qua kính chiếu hậu cản thận đánh giá bé ngồi bên cạnh cậu thiếu niên kia chút, khuôn mặt trắng hồng nón nớt, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ đào xinh xắn, nhìn qua là thấy là bé xinh đẹp rồi, nhưng ràng chỉ là đứa bé còn chưa hết nét trẻ con mà.

      “Cháu mười hai rồi.” Quả Đào tựa vào lưng ghế bác tài, lớn bên tai “ Cháu năm mấy mấy tuổi chính là chuyện đương bấy nhiêu năm.”

      “Phụt” Bác tài nhịn hết nổi bật cười “ bé đó là người lớn trêu cháu thôi, chau còn , sao biết được thế nào là đương?”

      đương chính là cùng người mình thích ở bên cạnh nahu, sau đó bạn trai trở thành chồng, chú thử xem cái này mà còn hiểu, cháy học lớp hai tiểu học là biết rồi.” Quả Đào vô cùng khinh bỉ nhìn bác tài cái, muốn coi mình là đứa bé sao?

      “Ai da, mấy đứa bé bây giờ, là trưởng thành quá sớm.” Bác tài vẫn là cầm lòng được tiếp tục trêu Quả Đào “Vậy hai cháu cháu đương, ba mẹ hai nhà đồng ý chứ?”

      “Chú, cháu là muốn sửa lại cho đúng nha, hai đứa cháu phải là đương, mà là vợ chồng già rồi, ấy là chồng chứ phải bạn trai.”

      Quả Đào túm lấy cánh tay của Thẩm Mặc Trần, nhìn bác tài rất là vô cùng nghiêm túc.
      Last edited: 19/11/18
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas16 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 117-118

      Mang Vợ Thi 5+6


      “Ách….Hahahaha….” Đại khái là bác tài này lái xe nhiều năm, lần đầu tiên gặp phải trường hợp khiến cứng miệng được lời nào như thế này.

      Thẩm Mặc Trần khóe môi khẽ cong nụ cười hài lòng.

      “Chú ơi, chú cần lo lắng, gia đình hai bên sớm đồng ý rồi, đúng rồi, phải lại, chú à, chú có em bé chưa?” Thẩm Mặc Trần nhìn Quả Đào đầy nghiêm túc, nếu có đáp án vừa lòng rồi cũng nên đổi đề tài .

      “Ách… Cái đó…À chú chưa có kết hôn ….” Bác tài có chút xấu hổ cười cười.

      “Ấy, vậy chú cùng bạn qua lại bao lâu? Khi nào chú định kết hôn?”

      “Cái này…Chú còn chưa có bạn nữa…..”

      “Còn chưa có bạn ?” Thẩm Mặc Trần mang vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn bác tài, đôi mắt đen sâu lay láy chớp, giọng điệu rất bình thường nhạt nhẽo hỏi “Năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?”

      “……Qua năm là chú ba mươi mốt tuổi….” Bác tài có chút bất đắc dĩ cười trừ.

      “Vậy trong nhà hẳn hối thúc chú rất nhiều ? Cháu thấy TV thường xuyên đưa tin, người độc thân về quê ăn tết bị người nhà thúc giục xem mắt kết hôn.” Thẩm Mặc Trần giả vờ mê mang, giả vờ rất là nghiêm túc học hỏi.

      “Chuyện này….” Bác tài bắt đầu đổ mồ hôi hột, ràng thời tiết đâu có nóng đâu, mà sao mình lại thấy có cảm giác nóng chịu nỗi vậy nè.

      “Có phải chú có cầu quá cao về bạn hay ?” Quả Đào nghe mấy xong mấy lời của Thẩm Mặc Trần, lập tức đối với chú tài xế này liền có tò mò.

      phải… phải … ra trong nhà cũng có giới thiệu vài người, nhưng chính là cảm giác hợp.”

      “Vậy như thế nào là cảm giác đúng rồi?”

      “Cái này….Chú cũng cũng được….Nhưng mà ít nhất nhìn cũng thuận mắt, ở bên nhau chuyện…..”

      “Chú ơi, sách , thành gia lập nghiệp, trước lập gia đình sau mới tạo dựng nghiệp, tìm bạn cũng cần quá khắt khe, huống chi chú lại có cầu mơ hồ như vậy, đương phải nhân lúc còn trẻ, lớn tuổi rồi còn nhiệt tình nữa.” Thẩm Mặc Trần đúng lúc quăng ra câu, đâm thẳng đao vào trái tim đầy vết thương chất chồng của bác tài nọ.

      “Ha ha…Haha….” Bác tài chỉ biết cười gượng, dưới chân dùng hết sức để nhấn ga, nhanh chóng lao xuyên qua dòng xe, sau đó dừng lại ở bên cạnh tòa cao ốc “Tới rồi, các bạn nhanh xuống xe nào.”

      “Dạ, cảm ơn chú.” Quả Đào mở cửa, nhanh thẳng xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mắt.

      Thẩm Mặc Trần thanh toán tiền, cầm hành lý xuống xe, đứng sau lưng Quả Đào, vẻ mặt thong dong mỉm cười “Em có thấy khuôn mặt vừa rồi của chú lái xe , trắng toát.”

      “Em có thấy…Haha, là cố ý phải , hỏi mấy chuyện riêng tư của người ta như vậy.”

      Quả Đào nghe thấy giọng Thẩm Mặc Tràn, xoay đầu sang nhìn cậu, đôi mắt trong veo tựa ngọc của cậu long lanh lóe sáng.

      “Hừ, ai kêu chú ấy chúng ta sớm lại bỏ trốn làm gì.” Thẩm Mặc Trần là loại người có thù báo ắt phải là người, tính cách này dần dần lộ ra, nhất là mối quan hệ của cậu và Quả Đào tuyệt đối có phép bất cứ ai nghi ngờ.

      Chiếc taxi dần dần lẫn vào dòng xe xa mất, chú tài xế cầm di động, do dự mà gọi đến người thương “Alo, Tiểu Hồng à, em gần đây thế nào rồi? chuyện là, chuyện là muốn mời em ăn cơm….”

      Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào sau khi tìm được giáo sư Thẩm, đến khách sạn, sau đó ăn vội vàng bữa trưa xong, Thẩm Mặc Trần mang theo Quả Đào đến trường thi xem qua lượt.

      Lớp ba thi ở trường cấp ba N thị còn lớp hai thi ở trường cấp hai N thị.

      đường đến trường thi, bọn họ ngang qua đại học N trứ dah, Quả Đào nhìn vào hàng cây ngô đồng xum xuê trước cổng trường, nắm nắm lấy tay Thẩm Mặc Trần “Đợi lát nữa chúng ta xem xong trường thi quay lại đây dạo nha?”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Tràn theo ánh mắt nhóc nhìn đến cổng trường đại học N rộng lớn đầy khí thế, hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.


      Trường thi cũng có gì đẹp, vào trường cấp hai, ngay cổng trường có bảng hướng dẫn rất bắt mắt, đó là bản đồ chỉ vị trí các phòng tỉ mỉ, Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào theo hướng dẫn mà , xuyên qua hành lang dài, qua các lớp học, lầu bốn chính là phòng thi, xem địa điếm thi xong liền nhanh chóng rời ra ngoài cổng lớn.

      Giao thông công cộng ngoài trường học chính là xe bus thẳng đến đại học N, hai người đợi lát, tuyến xe đến, liền lên xe rời .

      Hôm nay là thứ bảy, người xe bus rất nhiều, tuyến đường này trạm dừng là đại học N, sau hồi vòng quanh trung tâm thương mại thành phố, xe liền đầy người, Thẩm Mặc Trần kên xe sau đó nắm lấy tay Quả Đào chen chúc trong đám người, khó khăn lắm mới đến được giữa xe.

      Quả Đào cẩn thận nhìn Thẩm Mặc Trần mày nhăn đến cực kỳ, biết cậu thích chen chúc nơi đông người, huống chi là người này xô đẩy người kia, nhanh mím chặt môi, sợ mình lời ra xẽ chọc cậu nổi giận, lại dẫn lửa đốt mình nữa chết.

      Chỉ tiếc là đời như mong muốn, tài xế xe bus, đột nhiên thắng gấp, cả người Quả Đào nhào thẳng vào người Thẩm Mặc Trần, cái trán trắng nõn của nhóc đánh thẳng vào ót Thẩm Mặc Trần.

      Quả Đào đưa tay xoa trán, trong lòng mặc niệm thôi xong rồi, xong rồi…., cuối đầu chờ Thẩm Mặc Trần nả pháo….

      Chỉ là nhóc chờ được dạy dỗ của Thẩm Mặc Trần mà bản thân mình ngược lại liền rơi vào trong cái ôm ấm áp.

      “Ôm chặt , đứng vững chút.” thanh lạnh lùng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt bên tai , lúc này đây cậu ôm với tư thế rất là mờ ám, cơ thể Quả Đào gần như là dính chặt vào người Thẩm Mặc Trần, cánh tay dài của cậu dùng sức ôm lấy vòng eo nhắn của nhóc, tay còn lại nắm chặt lấy vòng treo xe.

      Quả Đào nghe lời ôm lấy eo Thẩm Mặc Trần, lại cảm thấy bản thân ngẩng đầu lên rất mệt mỏi, dứt khoát liền đem đầu dính vào lòng ngực ấm áp của cậu, lúc này họ dựa vào nhau rất gần, ồn ào chung quanh hình như cũng biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng đập của trái tim cậu mà thôi.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, lolemcalas17 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Lọt hố
      Vân_08 thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 119-120
      Mang Vợ Thi 7+8


      Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn đỉnh đầu tóc rối của Quả Đào, gian chỉ mang hương thơm từ người Quả Đào toát ra, khóe môi nhịn được mà cong lên, nếu như nhóc cứ ngoan ngoãn như thế này tốt biết bao.

      “Mấy đứa con nít thời nay, haizz, là nhìn được rồi, tuổi còn mà công khai ôm ấp nhau nơi công công …..” bác ngay bên cạnh nhìn Thẩm Mặc Trần ôm Quả Đào, vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi than vãn.

      Thẩm Mặc Tranh lạnh lẽo dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương liếc nhìn cái, bác kia lập tức ngậm miệng lại.

      con đường chính của đại học N, từng hàng cây ngô đồng cành lá xum xuê thẳng tắp hai bên đường, bây giờ là mùa xuân, lá xanh mơn mởn lay động trong gió xuân ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá để lại những bóng râm loang lổ, giống như tinh linh nhảy múa trong gió, đường là từng nhóm sinh viên đến, có nam sinh ôm quả bóng rổ chuẩn bị vào trận, cũng có những nữ sinh ôm sách vở vội vàng chạy đến thư viện, cũng có vài đôi tình nhân tay trong tay với vẻ mặt ngọt ngào.

      Quả Đào nhìn xung quanh, giọng cảm khái..

      hổ danh là đại học nổi tiếng, khuôn viên trường là đẹp.”

      “Thích sao?” Thảm Mặc Trần như Quả Đào nhìn đông nhìn tây, chỉ là ngẩng cao đầu nhìn con đường dài phía trước.

      “Dạ, nếu mà sau này có thể thi vào đại học này tốt.” trong đáy mắt to tròn của Quả Đào tràn đầy hâm mộ.

      “Vậy sau này chúng ta cùng thi vào đại học N, đến trước, sau đó ở đây chờ em.” Thẩm Mặc Trần dừng bước chân, xoay người nghiêm túc nhìn Quả Đào, dưới ánh sáng loang lỗ dưới tán cây ngô đồng, tạo thành khung cảnh xinh đẹp.

      ở nơi này chờ em.

      ràng chỉ là câu bình thường, vậy mà lúc này từ trong miệng Thẩm Mặc Trần ra cùng giọng trầm thấp của cậu, lại giống như có ma lực, ánh mặt trời ấm rạng rỡ sau lưng cậu đẹp, ấm áp, thiếu niên áo trắng mỉm cười nhàng, tất cả điều này làm cho trái tim bé của Quả Đào nhịn được mà nhảy thình thịch loạn nhịp.

      “Được.” Quả Đào trịnh trọng gật đầu, sau đó vươn ngón út bên bàn tay phải ra tới trước mặt Thẩm Mặc Trần, tinh nghịch “Ngoéo tay nào!”

      Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ mà nhìn nổi tính trẻ con, ngoài miệng nhóc trẻ con, nhưng mà vẫn đưa tay ngoéo lấy tay , nhìn thấy ngoéo chặt ngón tay út của mình mà như “Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm thay đổi.”

      dạo vòng khuôn viên đại học N, Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào ngồi xe về khách sạn, mục đích cuối cùng của họ đến thành phố N chính là để Thẩm Mặc Trần tham gia thi giải vật lý, cho dù là Thẩm Mặc Trần có sắp xếp trước nữa cũng thể dùng cả ngày dạo chơi được, cần phải trở về ôn luyện.

      Chỉ là buổi tối lúc ngủ, Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào xẩy ra chút chuyện đó là Thẩm Mặc Trần có gì cũng chịu ngủ chung với Quả Đào, cậu kiên quyết ngủ cùng giáo sư Thẩm.


      “Vì sao á, em bảo đảm tranh chăn của , cũng đá loạn lên người đâu!!!” Quả Đào với vẻ mặt tội nghiệp mà kiên định nhìn Thẩm Mặc Trần đứng bên cạnh giáo sư Thẩm, cam lòng .

      Thẩm Mặc Trần lắc đầu như trống bỏi, lập trường của cậu vững vàng, nhất định đồng ý.

      “Chồng ơi….” Quả Đào tỏ vẻ như chú chó bị vứt bỏ, rơi vào đường cùng, chỉ đành đánh tiếng sang giáo sư Thẩm, giọng điệu ai oán mà “Ba nuôi…. ấy vì sao chịu ngủ chung với con?”

      Giáo sư Thẩm có chút xấu hổ sờ sờ mũi, nghĩ thầm chuyện vợ chồng son hai đứa sao ba biết được, nhưng ngoài miệng vẫn là an ủi con dâu “Đào Tử, bây giờ con lớn rồi, là thiếu nữ rồi, Trần Trần có thể là xấu hổ khi ngủ cùng con đó….”

      “Sao lại phải xấu hổ? Hồi tháng trước ấy còn ngủ cùng con mà….” Quả Đào lại quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, nhớ đến tháng trước còn xem cậu như lò sưởi ấm áp ôm ngủ cả đêm, chỉ là hôm sau lúc thức dậy, vẻ mặt Thẩm mặc Trần nhìn được tốt lắm.

      “Chuyện này…” Giáo sư Thẩm nhất thời bị Quả Đào hỏi đến cứng họng, suy nghĩ cả buổi, đột nhiên ra câu “Ba trước đây.” Sau đó liền ném Quả Đào lại, chạy trối chết.

      “Chồng ơi…” Quả Đào nhân lúc Thẩm Mặc Trần cũng chú ý, cả người nhào vào lòng cậu, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn ôm chặt lấy eo của cậu, cái gì cũng chịu buông ra. “Em phải ngủ chung với .”

      “Quả Đào…” Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ mà đưa tay ra, thử gở móng vuốt heo của người nào đó ôm lấy eo mình, chỉ ngại là nàng dùng toàn bộ sức lực cho nên đại khái là trong chốc lát cậu thể nào gở tay nàng ra được.



      nếu chịu ngủ chung với em, ít nhất cũng nên cho em biết lý do chứ!” Quả Đào ngẩng cái đầu lên, đôi mắt to tròn đen trắng ràng sáng long lanh nhìn cậu chăm chăm.

      “…..” Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn thái đồ mờ mịt ngây thơ của nhóc, trong lòng nặng nề mà thở dài, nhóc sao lại có thể tin tưởng mình đến như vậy chứ, sao lại có chút đề phòng nào hết vậy, chỉ là ngoài miệng bắt đắc dĩ “ Bởi vì em ngủ rúc vào người , tựa như bạch tuộc tám chân quấn chặt lấy ….”

      “Như vậy lại làm sao, khi còn em cũng ôm như vậy ngủ chung mà?”

      “Bây giờ phải như lúc còn nữa, Quả Đào.” Thẩm Mặc Trần trợn trắng mắt, cảm thấy chính mình chuyện với Quả Đào quả giống ông gà bà vịt lắm.

      “Có gì khác nhau chứ?”

      “Quả Đào…”Đôi tay ấm áp của Thẩm Mặc Trần đặt cánh tay nhắn của nàng, cúi đầu, rất nghiêm túc mà nhìn vào mắt nàng.” Nếu như em còn ôm nữa, nhịn được mà hôn em đó…”

      “…..” Quả Đào mở to hai mắt, rất là kinh ngạc mà nhìn Thẩm Mặc Trần, khi những lời này, khuôn mặt trắng nõn của cậu vậy mà lại lên màu đỏ ửng, đôi mắt to vô tội của nhóc chớp chớp, cái miệng hồng hào có chút dẫu ra “ Hôn hôn, dù sao cũng đâu phải là lần đầu hôn em đâu…”

      …………

      Thời gian trong chớp mắt liền lắng động.

      Thẩm Mặc Trần cạn lời mà cạn lời ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh đầy hoang mang thành lời, nhìn trần nhàm, biết nên trả lời Quả Đào như thế nào đây.

      Mà Quả Đào ngây ngốc vẫn cứ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Mặc Trần, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra, bởi vì nguyên nhân này mà ấy liền chịu ngủ cùng mình sao?
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan18 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 121-122
      Mang Vợ Thi 9+10

      “Dù sao, hôm nay chính là ngủ chung với em!” Thẩm Mặc Trần nghiến răng cắn lợi mà nhìn Quả Đào, lời lẽ rất là chính đáng “Nếu mà ngủ cùng với em, ban đêm ngủ được ngon giấc, ảnh hưởng đến thi cử ngày mai, Quả Đào em hi vọng ngày mai là đứng cuối cuộc thi chứ?”

      “A….” Quả Đào sửng sốt chút, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ chút, Thẩm Mặc Trần chắc chắn thể là người đứng cuối được, như vậy ba mẹ nuôi rất buồn lòng “Nhưng mà…..”

      có nhưng mà gì hết đó, nếu được ngày hôm sau về nhà ngủ chung với em, có được chưa?” Thẩm Mặc Trần tỏ ra nhượng bộ với Quả Đào.

      “Nhưng mà….” Quả Đào còn chút do dự, lực ôm cánh tay cậu có chút giảm .

      “Cứ quyết định như vậy .” Thẩm Mặc Trần nhân lúc nhóc còn hoang mang, nhanh dùng sức, liền gở tay nàng ôm lấy eo mình ra, sau đó nhanh như chớp chạy biến vào phòng bên kia.

      “Này, ….!” Quả Đào tức giận đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần chạy trốn khỏi phòng mình, liền ngã thẳng xuống giường, cái gì mà nhịn được muốn hôn mình, hừ đều là gạt người hết, ấy chính là muốn ngủ chung với mình mà thôi!

      Thẩm Mặc Trần, cái tên xấu xa này….!!!!

      Quả Đào trong lòng vừa mắng thầm Thẩm Mặc Trần vừa chán nản nằm ngay đơ giường, cầm lấy điều khiển TV, tùy tiện nhấn chọn đài linh tinh, hôm nay là thứ bảy, đúng lúc đài Hồ Nam phát sóng chương trình ‘Khoái Lạc Đại Bản Doanh’ Quả Đào vừa xem vừa cười ha ha do MC trêu đùa khách mời.

      Bên cạnh phòng nàng, giáo sư Thẩm dùng vẻ mặt bỡn cọt mà nhìn con trai mình thể nghĩ được là thằng nhóc này lớn như vậy, còn khóc lóc nháo loạn đòi ngủ cùng ba nữa chứ.”

      “Ai muốn ngủ chung với ba.?” Thẩm Mặc Trần ngồi bàn xem sách vật lý, vừa hờ hững nhìn ba mình cái “trong phòng có hai giuongf, ba ngủ giường ba, con ngủ giường con, có ai làm phiền ai đâu!!!”

      “Vậy con làm gì mà chịu chung phòng với Đào Tử, phải là có hai giường sao, hai đứa con đứa nào ngủ giường nấy, cũng đâu có làm phiền lẫn nhau đâu?” Giáo sư Thẩm bĩu môi, vẻ khinh thường nhìn Thẩm Mặc Trần, thằng nhóc này cho rằng tâm tư của nó ba nó nhìn ra à? Ba cũng là nhìn con từ đến lớn đó nhé.

      “Em ấy làm phiền con.” Thẩm Mặc Trần cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ném mấy lời này cho ba mình.

      “Ba là thấy Đào Tử rất ngoan, từ hồi còn đặc biệt thích ngủ cùng con rồi, lúc ấy con còn , lúc ba mẹ Đào Tử có nhà, liền đem con bé đến nhà chúng ta, mẹ con chỉ cần đặt Đào Tử nằm lên bụng con , con bé ngoan ngoãn ngủ đến sáng, cả đêm chỉ đói mà tỉnh thôi….” Giáo sư Thẩm giống như là cố ý kéo ghế lại ngồi gần con trai, lãi nhãi nhắc lại mấy chuyện năm xưa.

      Thẩm Mặc Trần nhíu mày, chuyện hồi cậu cũng nhớ lắm, nhưng mà sau chuyện xẩy ra ở nhà trẻ, cậu nhớ còn rất . Người mẹ đáng tin cậy của cậu kia, ném Quả Đào lên bụng cậu thành quen, cho nên Quả Đào bốn tuổi vẫn theo thói quen leo lên bụng cậu nhủ, kết quả là làm cho cậu nửa đêm thức giấc do thở nổi.

      “Được rồi, cần nữa.” Thẩm Mặc Trần đôi mắt vô cùng sắc bén mà nhìn giáo sư Thẩm, “Ba, sao ba càng lớn tuổi càng nhiều vậy?”

      “……” Giáo sư Thẩm còn lãi nhãi chuyện năm xưa, cuối cùng cũng bị câu của Thẩm Mặc Trần chặn đứng.

      Ngày hôm sau, lúc Quả Đào thức giấc, mặt trời lên cao, ánh nắng ban trưa xuyên thẳng qua màn mà chỉ nghiêng nghiêng chiếu lên chăn của Quả Đào.

      Duỗi thẳng cái eo lười biếng, Quả Đào ôm chăn ngồi dậy.

      Bọn họ ở phòng đôi trong khách sạn, cho nên Quả Đào chân trần chay băng băng sàn nhàn lạnh lẽo, chạy thẳng đến phòng Thẩm Mặc Trần nhìn cái, bên trong trống trơn, có người nào, lại chạy đến bên ngoài phòng khách, liền nhìn đến bữa sáng bàn cùng tờ giấy .

      giấy là chữ viết như mây trôi nước chảy của Thẩm Mặc Trần. ‘Quà Đào, thi, bữa sáng để bàn, ăn xong ngoan ngoãn chờ về, được phép chạy loạn nhé.’

      “A-----“ Quả Đào nắm tờ giấy trong tay, há miệng ngáp cái dài, đêm qua nhóc xem TV đến khuya muộn, hôm nay liền ngủ thẳng giấc, thuận tay lấy đồ ăn, chuẩn bị cho vào miệng, nghe được tiếng mở cửa.

      “Chồng ơi, thi tốt ?” Quả Đào trong miệng ngậm đồ ăn, tung ta tung tăng chạy đến cửa, liền nhìn thấy Thẩm Mặc Trần đeo balo vào.

      Thẩm Mặc Trần đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn thấy Quả Đào mặc quần áo ngủ chân trần sàn, nhíu mày :” mang dép lê vào nhanh.”

      “A…” Quả Đào cúi đầu nhìn đôi chân trần, chạy nhanh về phòng, mang dép lê vào, lại đưa tay cầm đồ ăn, chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Trần hỏi “ Thi sao rồi ?”

      “Rất dễ.” Thẩm Mặc Trần tùy tiện ném balo lên ghế sô pha ngoài phòng khách, sau đó cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình ly, sau đó nhàng uống hớp, vừa nhướng mày nhìn Quả Đào “ Em mới thức hả?”

      “Đúng á.” Quả Đào có chút ngượng gãi đầu, “Đêm qua em xem TV muộn quá, nên sáng nay dậy trễ.”

      “Ngủ như chết, buổi sáng có kêu em mà em có phản ứng.”

      Thẩm Mặc Trần khinh bỉ nhìn nàng cái, đem ly trà uống hết, sau đó với Quả Đào “ Nhanh rửa mặt thay đồ , chúng ta ra ngoài ăn trưa, buôi rchieeuf có thi, mang em chơi, ngày hôm qua gợi ý của bác tài kia cũng tệ lắm, em muốn thủy cung hay vườn bách thú?”

      “Buổi chiều có thể chơi ạ?” Quả Đào mở to mắt chờ đợi nhìn cậu, nghiêng đầu suy nghĩ, hưng phấn “Em muốn thủy cung, em muốn xem cá heo biễu diễn.”

      “Vậy còn nhanh thay quần áo?” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn nàng, bình tĩnh .

      Công viên thủy cung ở thành phố N có rất nhiều loại cá biển, chủng loại hơn ba ngàn. Là địa điểm vui chơi giải trí đầy giáo dục, diện tích hớn ba mươi ngàn mét vuông, kiến trúc chiếm khoảng ngàn mét vuông. Công viên thủy cung được chia làm hai loại là cá heo và các loại thủy tộc khác. Trong đó các loại thủy tộc bắt đầu từ đại sảnh, hành lang thủy tinh, rừng mưa nhiệt đới, khu chim cánh cụt, là các cổng đường hầm kéo dài tạo thàn
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhitocngan14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :