Á THẦN XUYÊN KHÔNG

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 28:

      Trời còn chưa sáng, đoàn 6 người lục tục lên đường. Long Nghịch Thiên bị Long Lôi Vũ dùng xích sắt trói chặt, vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới, bây giờ lại bị trói thành như vậy, trốn bằng niềm tin.

      Cho dù Long tộc có thay đổi vị trí, nhưng về cơ bản vẫn luôn ở trong khu rừng tiếp giáp 4 bốn nước. Điều này trước giờ chưa từng thay đổi. Chỉ là vị trí ở nơi nào tất nhiên có kết giới bảo hộ ở nơi đó. Có những vị á thần với khả năng kì lạ như sương mù, hơi độc,… đều thể xem thường. Họ có thể đánh lừa giác quan của người có ý đồ xâm nhập địa giới của Long tộc. Bởi vậy, họ mới cần người dẫn đường.

      Đoàn người nhanh chóng tiến vào khu rừng. Cây cối xung quanh rậm rạp, ánh sáng le lói, đường lại nhiều rễ cây khó . Nếu cẩn thận có thể bị mắc kẹt ở trong ra được.

      Long Ngọc Hoa trước dẫn đường. Hai bàn tay trắng nõn được tầng khí màu xanh ngọc bao phủ, mỗi nơi qua, cây cối liền thay đổi vị trí. Dần dần ra trước mắt họ là con đường bằng phẳng. 4 người vừa nhìn liền hiểu. Quả nhiên là có kết giới cùng trận pháp bảo vệ. Nếu có người dẫn đường, chỉ sợ tìm đến vài năm cũng ra.

      Cây cối xung quanh cứ lần lượt dịch chuyển theo cử động bàn tay của Long Ngọc Hoa, chẳng biết bao lâu, trước mắt họ liền lên cửa động bằng ngọc thạch. Hai bên gắn hai ngọn đuốc lập lòe, nhìn có vẻ quỷ dị vô cùng.

      -Tới rồi.

      Long Ngọc Hoa xoay người lại, hai bàn tay chụm lại vào nhau, miệng đọc chú ngữ. Hàng cây rậm rạp thẳng hàng hai bên lập tức dịch chuyển lại vị trí ban đầu, che khuất con đường đưa họ tới đây. Long Hỏa Nhi nhìn lên trời, thấy bên được các cành cây bao phủ, có ánh nắng nào xuyên xuống được. Bảo sao, dù có bay ở phía tìm kiếm cũng thể vượt qua những tán cây dày rộng này để nhìn xuống phía dưới được.

      Long Ngọc Hoa tới trước cửa động, hai tay ấn lên cánh cửa, hai luồng sáng màu xanh nhạt từ cánh tay nàng lan ra cánh cửa, dần dần bao trùm cả cửa động.

      Răng rắc. Cánh cửa ầm ầm dịch chuyển, để lộ ra lối bên trong. Dãy hành lang sâu hun hút, hai bên tường đều có ngọ đuốc thắp sáng nên tối tăm như ở bên ngoài.

      -Vào .

      Long Ngọc Hoa như trước dẫn đường, bốn người nhìn nhau, câu liền theo sát phía sau. Long Ngịch Thiên dù bị trọng thương cũng dám than câu, nhanh chóng bị kéo vào. Cửa động lần nữa ầm ầm khép lại, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

      Đoàn người chậm rãi xuống cầu thang xoắn ốc. Cũng lâu lắm, trước mắt họ liền lên hồ nước rộng lớn, có hành lang xuyên qua hồ dẫn tới căn phòng rộng lớn.

      Bước chân vào căn phòng kia, phản ứng của bốn người là lập tức quay lại nhìn Long Nghịch Thiên.

      -Ta ngươi cũng đẳng cấp đấy. Từ khi bước vào đây ta cảm thấy hơi là lạ. Té ra tên khốn nhà ngươi thế mà thiết kế Long điện kia y chang như ở đây. Ngươi mưu gì thế hở?

      Long Lôi Vũ cười gằn tiếng, bàn tay to chút khách khí đập bộp phát lên đầu Long Nghịch Thiên.Vốn bị nội thương lại bị ăn đánh như vậy khiến Long Nghịch Thiên thiếu chút nữa đứng vững. thầm cắn răng, lại chịu rên tiếng. Long Lôi Vũ thiếu chút nữa bão nổi, định xông lên đập cho phát nữa lại bị Long Vũ Phong cản lại.

      -Được rồi, đừng nháo nữa. Chúng ta địa bàn của họ. Đánh chó phải ngó mặt chủ. Dẫu sao, trong mắt Long tộc tại, tên này vẫn chưa bị bại lộ. Nếu chúng ta quá tay với khó ăn đấy.

      Quả thực sai, hai người này rời Long tộc, lúc trở về mang theo bốn người họ khó . tại, dù Long Ngọc Hoa tin lời bọn họ, cũng chưa chắc những người còn lại tin. Bọn họ vẫn nên cẩn thận hơn.

      -Ngọc Hoa, muội về rồi sao? Lần này ra ngoài thế nào?

      thanh mạnh mẽ hùng hậu từ phía trước truyền tới, quả thực chấn đau lỗ tai. Chẳng mấy chốc, xuất , trước mặt họ là nam tử cao lớn lực lưỡng. Khuôn mặt tuấn tú đầy cương nghị. Ánh mắt sắc bén có thần ánh qua tia vui mừng khi nhìn thấy Long Ngọc Hoa, nhưng chợt tắt ngấm khi nhìn thất bốn người phía sau.

      -Ngọc Hoa, bọn họ là ai? Sao muội lại tự ý đưa người ngoài vào?

      Ánh mắt nam tử đột ngột co rút lại thành đường thẳng như mắt dã thú, hơi thở nguy hiểm từ người tản ra. Nơi này có cấm chế cùng kết giới bảo hộ chặt chẽ như vậy, người thường tuyệt đối thể xâm nhập. Chỉ có thể do có người dẫn đường tới mà thôi. Sao Ngọc Hoa lại làm vậy?

      -Ôi chà, là thần thú đây mà.

      Long Hỏa Nhi hai mắt sáng bừng nhìn nam tử cao lớn trước mắt. rất lâu rồi chưa thấy thần thú xuất à nha. Nam nhân này thực lực mạnh mẽ bất phàm, chắc chắn là thiên về tấn công rồi. Cái này rất giống .

      Long Lôi Vũ cùng Long Vũ Phong khuôn mặt ngưng trọng, chỉ sợ đối phương lập tức xông lên tấn công. Cũng may Long Ngọc Hoa vội vàng giải thích, trấn an đối phương.

      -Dã ca ca, huynh đừng động thủ. Bọn họ cũng giống chúng ta, là á thần. Bọn họ có ý xấu.

      Hai đồng tử dị sắc của Long Mục Dã lên vẻ kinh ngạc khó có thể tin, nhìn chằm chằm Long Ngọc Hoa. Phát khuôn mặt nàng dù có vẻ lo lắng nhưng lại lên vẻ chân . Sao có thể? Bọn họ làm sao có thể là á thần? Lại nhìn đến Long Ngạo Thiên bị trói đứng ở phía sau, hai mắt liền lên vẻ bạo ngược.

      -Các ngươi làm cái gì, sao các ngươi dám? Mau thả Mộng ra. Nếu đừng trách ta khách khí.

      Long Nghịch Thiên hai mắt lên tia sáng. Thời cơ tới rồi. Chỉ tiếc chưa kịp mở miệng chuyện, miệng bị bịt kín tầng băng. Sống lưng chợt cứng đờ, hai mắt hoảng loạn nhìn sang, chạm phải ánh mắt như kết băng của Long Tuyết Nguyệt.

      -Để ta biết ngươi dở trò, coi chừng mạng chó của ngươi.

      vốn biết bản chất của kẻ này. Dù năng lực đến đâu, nhưng khả năng mồm mép chính là đệ nhất. Trường hợp tại, nếu để tên khốn này mở miệng, tuyệt đối chính là đánh nhau. Cũng may lường trước, nhớ đòn rồi.

      Bên kia, Long Mục Dã hóa thân thành dã thú, ầm ầm đánh tới đây. trảo vung lên, vồ tới Long Vũ Phong đứng gần nhất. Nếu là người thường, chỉ sợ bị trảo này của làm mất mạng tại chỗ. Long Vũ Phong nhếch môi, hai mắt lên tia điên cuồng, nắm đấm bao phủ tầng màu xanh lục cứ như vậy uỳnh uỳnh đụng vào móng vuốt sắc bén của Long Mục Dã.

      người thú cùng lúc lùi lại bốn năm bước. Long Vũ Phong dùng ngón tay cái lau vết mau bên khóe môi, hai mắt vẫn chưa hết điên cuồng ban nãy. Quả nhiên là nam nhân, vẫn thích dùng nắm đấm nhất. thống khoái.

      Bên kia, Long Mục Dã hóa thân trở lại hình người, đồng tử vàng dị sắc tràn ngập thể tin nổi nhìn chằm chằm thân hình cao lớn gầy gò của Long Vũ Phong, nhất thời tiêu hóa nổi.

      Tại sao lại có thể như vậy. Kẻ này, thực phải là con người sao?

      -Đừng đánh nhau, Dã ca ca, huynh đừng đánh nữa.

      Long Ngọc Hoa gấp tới độ muốn khóc, vội vàng xông tới ôm chặt thắt lưng của Long Mục Dã, đề phòng lại đánh tới. Mặt Long Mục Dã khẽ đỏ lên, nhất thời quẳng vấn đề rối rắm kia ra khỏi đầu. Hai tay đặt bả vai bé của Long Ngọc Hoa, biết nên ôm hay đẩy ra.

      -Khụ, mọi người đều tới rồi ak?

      thanh nhu hòa xen chút ý cười trêu chọc kia khiến người mọi người chợt hoảng hốt, chẳng biết từ bao giờ trong phòng lại xuất thêm vài người. Nam nhân đứng đầu kia thân hình cao lớn. Ngoại bào màu vàng nhạt khoác người tựa như phát ra ánh hào quang. ràng đẹp như trích tiên lại mang dáng vẻ ấm áp như trai nhà bên.

      Bốn người có chút đờ đẫn, nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia mà hoảng hốt.

      -Long Quang Mục.

      Người tới ràng có khuôn mặt cùng khí chất giống y đúc Long Quang Mục, chỉ là người này thân trang phục cổ đại, nếu mặc y phục đại, có lẽ khiến bốn người lầm tưởng họ trở về đại mất rồi. Hơn nữa câu vừa rồi là có ý gì?

      “Tới rồi”, giống như đợi bọn họ rất lâu rồi vậy.

      Giống như biết được suy nghĩ của bốn người, Long Quang Minh chỉ cười.

      -Mọi người rốt cuộc tới.
      Hale205Kuuhaku4280 thích bài này.

    2. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 29:

      Nếu như phải gian xung quanh cùng những người ở đây đều mặc cổ trang, có khi Long Tuyết Nguyệt nghĩ họ đại rồi. Nhìn khuôn mặt tuấn tú với nụ cười ấm ám quen thuộc, thậm chí cả khí chất cũng rất giống. Chỉ là người này thân trường bào màu vàng nhạt, mái tóc dài màu vàng được vấn lên cố định bằng ngọc trâm. Dáng vẻ kia thực gần với thần linh hơn là Long Quang Mục thân đồ đại.

      - tới rồi vào . Đừng đứng đây làm mất mặt.

      đứng sau Long Quang Minh nãy giờ lên tiếng. Câu trước với bốn người, còn câu sau dĩ nhiên là với Long Mục Dã ngây người đứng cạnh đó.

      nhìn thôi, vừa nhìn thấy ngây ngẩn cả người. này toàn thân màu tuyết trắng,chỉ có áo choàng bên ngoài là màu đen. Mái tóc trắng được vấn lên thành kiểu tóc đơn giản, cầu kì giống như Long Ngọc Hoa. Dung nhan kia, quả thực ăn đứt so với Long Ngọc Hoa, Long Tuyết Nguyệt lẫn Long Hỏa Nhi. Vẻ ngoài xinh đẹp vô song đó, tựa như nữ thần hạ phàm. Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc nhất là, mắt ấy có con ngươi. Hoàn toàn là màu trắng dã, khiến dung nhan tuyệt trần kia lại nhuốm vài phần ma mị, bí .

      Long Lôi Vũ quả thực nhìn đến ngẩn người. sống từng này tuổi, tiếp xúc qua bao nhiêu là mỹ nhân, đến Long Tuyết Nguyệt băng sơn mỹ nhân, Long Hỏa Nhi diễm lệ như lửa, Long Kim Bảo đáng , kể cả các mỹ nhân cổ đại như Long Ngọc Hoa dịu dàng e lệ hay em cái đuôi của Tuyết cũng đều là mỹ nhân như hoa như ngọc. Vậy nhưng ai có thể sánh với này.

      Nhìn phản ứng dại ra của Long Lôi Vũ, Long Vũ Phong giống mọi lần lên tiếng chọc quoáy, đăm chiêu nhìn trước mắt kia. Đôi mắt trắng dã? Là năng lực tiên tri biến mất từ rất lâu rồi sao? Có phải hay ?

      -Đúng vậy, mau vào trong . Đừng đứng ngoài này.

      Long Quang Minh luôn duy trì nụ cười ấm áp như cũ, dẫn đầu xoay người vào. Hoàn toàn đảo ánh mắt qua Long Nghịch Thiên bị trói bên. Điều này khiến đôi mắt của Long Vũ Phong càng trầm hơn. Kẻ này, quả thực sâu lường được. Quả nhiên hậu duệ của thần quang minh, ai là đơn giản.

      Cả đám người lục tục bước vào. Căn phòng rộng lớn tràn đầy các loại hoa thơm cỏ lạ, vừa nhìn biết là kiệt tác của Long Ngọc Hoa. Chính giữa là chiếc bàn đá to.

      Nhìn từng người ngồi vào vị trí mà bốn người vẫn đứng, Long Quang Minh phất tay cái, ấm trà bàn như có lực kéo lên, tự động bay lên, hướng tới mỗi ly trà rót nước xuống. mỉm cười chỉ chỉ về mấy chỗ còn trống, ý tứ cần cũng biết. Long Lôi Vũ tiến tới trước tiên, đặt mông ngồi xuống cạnh khiến nãy giờ thể rời mắt.

      Ba người kia có chút biết gì, chỉ có thể theo sau tùy ý ngồi xuống. Ngồi xung quanh trừ bỏ Long Quang Minh, tóc trắng, Long Mục Dã cùng Long Ngọc Hoa, bỏ qua Long Nghịch Thiên bị trói vứt ở bên, còn có hai người lạ nữa. nam nữ. Nam vận bộ trường bào màu nâu nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, sâu lắng như giếng cổ. Dung nhan tuấn mỹ phi phàm chút cảm xúc, tựa như dù có chuyện gì cũng chẳng dung nhập vào mắt được. Nữ thân quần áo màu bạc, mái tóc cùng màu được vấn lên cầu kì, đội trang sức kì lạ giống như mũ phượng, lại hơi giống vương miện. Dung nhan xinh đẹp cùng đôi mắt cong cong, dường như nàng là người rất hay cười. Mi tâm là hình vầng trăng khuyết càng khiến nàng trở nên siêu thực.

      Long Vũ Phong mím môi, hai người này, nếu đoán nhầm, nam là con trai của Thổ thần, còn nữ là con của nữ thần mặt trăng. Quả nhiên, toàn là những năng lực đặc biệt.

      -Mọi người tự giới thiệu với nhau chút . Ta nghĩ mọi người có nhiều điều thắc mắc cần giải đáp.

      -Ừm, ta nghĩ chúng ta biết chút về nhau rồi. Nhưng ta vẫn giới thiệu chút. Ta là Long Ngọc Hoa, con của Mộc thần, còn đây là Long Mục Dã, huynh ấy là con trai của thần thú. Tính cách có chút nóng nảy, đắc tội với mọi người rồi.

      -Ta làm sao m…

      Long Mục Dã vốn mặt mày khó chịu, vừa nghe Long Ngọc Hoa vậy liền trợn mắt lên, lời vừa ra khỏi miệng liền bị nàng liếc cái, mọi lời nhất thời trôi xuống hết.

      Long Tuyết Nguyệt thấy vậy nhất thời cảm thấy thú vị. tên đàn ông cao to vạm vỡ như gấu mà lại bị nhắn áp chế gắt gao. Thực là tổ hợp kì lạ mà.

      -Ta là Long Nguyệt Nha, con của thần Mặt Trăng. Dù biết tại sao các ngươi lại xuất ở đây, nhưng ta cảm thấy giữa chúng ta có liên kết. Chứng tỏ các ngươi cũng là á thần. Hoan nghênh các ngươi.

      Đôi mắt phượng của Long Nguyệt Nha khi cười cong cong lên như vầng trăng khuyết, vô cùng xinh đẹp.

      -Long Thổ Kì, con trai của Thổ thần.

      Ngoài ra còn ý định thêm gì khác. Long Hỏa Nhi mím chặt môi, sợ bản thân cười ra tiếng. Long Thổ Kì? Trời ak, làm lại nghe nhầm thành thổ tả. Thực có lỗi mà. Nhưng vẫn rất muốn cười. Nhưng khi đụng tới ánh mắt trầm tĩnh như giếng cổ của đối phương, cả người chợt cứng đờ, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, cúi gục đầu xuống.

      -Long Tiên Nhi, con của thần Tiên Tri.

      Vẫn kiệm lời giống như Long Thổ Kì, Long Tiên Nhi xong cũng im lặng nhìn xuống ly trà, ngẩn người xuất thần. Quả nhiên là năng lực tiên tri. Long Vũ Phong nhìn cái đầu cúi xuống của nàng, thầm nghĩ. Nếu vậy, việc thái độ của nàng ta và Long Quang Minh là có thể hiểu được.

      -Ta là Long Quang Minh, con trai thần Quang Minh. Ta là người truyền đạt ý chỉ của các vị thần cũng đồng thời là người duy nhất có thể tiếp xúc với cầu pha lê.

      Đừng nghĩ là người bảo vệ có thể tự do tiếp xúc với cầu pha lê. Chỉ có hậu duệ của thần Quang Minh mới làm được điều đó. Còn những người khác, chỉ có nhiệm vụ duy nhất là ngăn cản những kẻ muốn phá hủy cầu pha lê. Bởi vậy, Long Nghịch Thiên mới thể làm gì dù xâm nhập rất lâu.

      -Ta là Long Vũ Phong, con trai của thần Gió. Ta nghĩ chúng ta cần tự giới thiệu chút. Bọn ta cũng là á thần, nhưng đến từ tương lai ngàn năm sau. Chúng ta được các vị thần linh đưa tới đây, có liên quan tới cầu pha lê.

      -Ta là Long Lôi Vũ, con trai của thần Sấm Sét. Rất vui được gặp em, Tiên Nhi.

      Hiếm khi khuôn mặt tuấn tú nghiệt của Long Lôi Vũ xuất nụ cười đáng khinh như mọi khi, mà nghiêm túc lạ thường. Ba người bên cạnh khỏi ngẩn người, có chút bất ngờ nhìn . Mà Long Tiên Nhi nghe lời , chút phản ứng cũng có. Cái đầu vẫn hơi cúi xuống, nhìn . Long Lôi Vũ cũng để ý, ánh mắt vẫn rời khỏi khuôn mặt nhắn của nàng. Càng nhìn càng thấy thích.

      -Ta là Long Hỏa Nhi, con của Hỏa thần. rât lâu rồi ta chưa gặp các á thần sở hữu năng lực như mọi người đấy.

      Tính cách của Long Hỏa Nhi chính là nhiệt tình như lửa. Trái ngược với Long Tuyết Nguyệt bên cạnh.

      -Long Tuyết Nguyệt, con của Thủy thần.

      Long Mục Dã có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới những kẻ này lại là á thần . Nhìn dáng vẻ của họ, chỉ là đẹp hơn người phàm thôi, chứ vẫn đầu tóc đen cùng mắt đen, có vẻ gì là giống á thần.

      Nhìn thấy ánh mắt của Long Mục Dã, Long Vũ Phong hiểu. Bọn họ duy trì hình dáng này chỉ là để che giấu ánh mắt người đời, tiện hành động thôi. Bàn tay to vung lên, cơn gió ập tới, bao phủ thân hình cả bốn người. Khi cơn gió tản , ra chính là hình dáng ban đầu của bốn người, chân chân chính chính là các á thần. Ánh mắt hơi nghi ngờ của Long Mục Dã lập tức biến mất.

      -Hoan nghênh chư vị. Mọi người về nhau tại chúng ta có thể bàn vào việc chính được rồi chứ.

      -Vậy còn Mộng sao?

      Long Nguyệt Nha lên băn khoăn của mình. Nàng hiểu có chuyện gì khiến bốn người này xuất ở đây, còn trói Mộng nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười thản nhiên của Long Quang Minh, nàng lại ra. tại nghe bàn tới chuyện chính liền nhịn được.

      -Tên đó, là nội gián của thế lực bóng đêm, phải Long tộc. Hơn nữa, kẻ này là nam nhân. Tên là Long Nghịch Thiên.

      Long Vũ Phong trầm mặt giải thích. Bọn họ thực có nhiều thời gian nữa, hơn nữa ngày kia sắp tới rồi. Nhanh giải quyết dứt điểm thôi.

      -Cái gì?

      Long Mục Dã cùng Long Nguyệt Nha cùng kinh hô ra tiếng, gần như kiềm chế được kinh hoàng của mình. Long Ngọc Hoa nhìn về phía Long Quang Minh. Nàng cảm thấy bốn người này giống như dối, nhưng nàng cùng Mộng ở chung lâu như vậy, cũng muốn tin “muội” là nội gián. Vậy nhưng dáng vẻ dửng dưng của Long Quang Minh khiến nàng hiểu, ra tỷ muội tốt của nàng là nội gián.

      -Quang Minh, huynh , sao Mộng có thể là nội gián được chứ?

      Long Mục Dã hai mắt đỏ vằn lên, cuống quýt hô lên. Đây phải là thực, tuyệt đối phải. có cảm giác như nằm mơ vậy.

      -Dã, đừng tự lừa mình dối người nữa. thực phải Long tộc của chúng ta. ak, thân phận bất phàm lắm.

      -Huynh đệ của vương bóng đêm.

      Long Tuyết Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Long Nghịch Thiên. Tên này là trong những nhân vật tối cao phe phản diện.
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    3. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 30:

      gian im ắng tiếng động. Mọi người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Long Nghịch Thiên. ngờ, vạn vạn nghĩ tới, bên cạnh bọn họ là nhân vật nguy hiểm như vậy. Nếu như phải cầu pha lê có tính chất đặc thù, chỉ tiếp xúc với mình Long Quang Minh, liệu có khả năng bị tên này phá hủy từ lâu rồi ? Chỉ nghĩ tới thôi thấy đáng sợ rồi.

      -Nhưng nếu như tiếp cận được cầu pha lê sao có thể phá hủy cầu pha lê được?

      -Đây cũng là việc ta thắc mắc bấy lâu nay.

      Long Quang Minh khẽ thở dài hơi, thực đoán ra bọn chúng mưu điều gì nữa.

      Long Tuyết Nguyệt thoáng liếc qua Long Vũ Phong cái, thầm trao đổi ánh mắt.

      -Kì thực, có ngày đặc biệt mà tất cả người canh giữ đều có thể tiếp cận cầu pha lê.

      Long Lôi Vũ khôi phục dáng vẻ lười biếng của mình, chậm rãi . Điều này bọn họ thông qua Long Quang Mục mà biết được. Cứ 200 năm lần, đêm trăng máu, hay còn gọi là huyết nguyệt. Trong đêm đó, sức mạnh của thế lực bóng đêm tăng mạnh, ngược lại, sức mạnh của cầu pha lê giảm lượng tương ứng. Cũng vào ngày đó, chỉ hậu duệ của thần Ánh Sáng mà tất cả các á thần khác đều có thể tiếp xúc với cầu pha lê.

      -Còn có chuyện như vậy sao?

      Long Nguyệt Nha vẻ mặt khó có thể tin. Còn có thể có ngày biến thái như vậy sao? Như vậy quá mức bất công cho bọn họ rồi.

      -Nhưng cụ thể như thế nào, chỉ có Quang mới biết thôi. Nhưng từ khí tới đây, chúng tôi vẫn chưa thể liên lạc được với Quang.

      -Trước khi , Quang có với chúng tôi, những người canh gác ở thời đại này có thể giúp chúng tôi liên lạc với đại, cũng như…trở về nhà.

      Long Tuyết Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt của cả bốn người đều tập trung nhìn vào Long Quang Minh. Dù những người canh gác, nhưng họ hiểu, người thực có thể giúp họ, chắc chắn là Long Quang Minh.

      Tiếp nhận ánh mắt của cả bốn người, Long Quang Minh chỉ cười .

      -Mọi người tới đây bằng cách nào?

      Bốn người sửng sốt. Bằng cách nào? Chợt nhớ ra khi đó Long Quang Mục đưa cho bọn họ sợi dây chuyền mặt hình hoa bốn cánh. Khi tới nơi này, mặt dây chuyền tách ra bốn cánh, mỗi người giữ phần. Cả bốn người đều vội vàng lôi mặt dây chuyền mình giữ ra.

      -Ghép lại thành mặt hoàn hảo .

      Long Quang Minh nhìn bốn cánh hoa chập lại thành bông hoa bốn cánh hoàn hảo liền đưa tay cầm lên. khẽ nhắm mắt, luồng khí tức màu vàng từ cơ thể lan tỏa, truyền vào mặt dây chuyền tay.

      ……

      Long Quang Mục khẽ cay màu, giữa mi tâm giấu nổi vẻ mệt mỏi. Thời gian gần đây, số lượng quái thú cùng pháp sư bóng tối tấn công bỗng giảm rệt. rất ràng, những kẻ này chờ đợi, chờ đợi đêm huyết nguyệt tới. cũng vậy, cũng chờ đợi. tin tưởng bốn người kia làm thất vọng. Nhưng thời gian trôi qua càng lúc càng lâu, vậy mà vẫn thấy họ liên lạc. Khẽ lắc đầu, nên suy nghĩ lung tung.

      Nhìn Long Mộc Thần nhắm mắt suy yếu nằm giường, đưa tay lấy từ trong áo ra mặt dây chuyền. Điều đặc biệt là mặt dây này giống hệt với mặt dây mà Long Quang Minh cầm, đều là dây chuyền hình hoa bốn cánh. Khẽ vuốt ve mặt hoa bốn cánh, khỏi than khẽ. Chẳng lẽ…tất cả kết thúc trong tay như vậy sao? Ánh mắt đau xót nhắm lại, bàn tay xiết chặt mặt dây chuyền.

      Đúng lúc này, loại cảm xúc khác thường chợt lên, luồng khí tức ấm ám lan tỏa trong tay . Long Quang Mục chợt mở mắt, dám tin mặt dây chuyền lấp lánh ánh sáng màu vàng quen thuộc. Chỉ có hậu duệ của thần Ánh Sáng mới có thể đả thông mặt dây này mà thôi. Đáy mắt lên tia kinh ngạc cùng vui mừng như điên. Họ làm được rồi. làm được rồi.

      Cẩn thận cầm mặt dây lên bằng hai tay, Long Quang Mục nhắm mắt lại. Khí tức của từ cơ thể dao động dần tụ tập ở hai bàn tay, truyền thẳng vào mặt dây chuyền. Loại cảm giác này, càng lúc càng quen thuộc, hai hậu duệ của thần Ánh Sáng, cách nhau cả nghìn năm, cứ như vậy kết nối.

      ……

      Mặt dây chuyền hoàn toàn được bao phủ trong ánh sáng lóa mắt từ Quang nguyên tố của Long Quang Minh, chậm rãi lơ lửng trung. Nó chậm rãi xoay tròn, tốc độ dần dần tăng lên, đến khi thể nhìn thấy mặt dây nữa, mặt gương ra từ nơi mặt dây chuyền biến mất.

      Mọi người nhìn chớp mắt vào mặt gương kia. Tới khi từ đó phản chiếu hình ảnh khuôn mặt tươi cười ấm áp của Long Quang Mục, bốn người đều đứng bật dậy, nhìn chăm chú khuôn mặt quen thuộc kia. Ánh mắt khẽ đỏ.

      Từ phía bên kia, Long Quang Mục cũng nhìn thấy bốn người. Thời gian gần năm từ khi họ , mà cảm tưởng giống như qua đời. Nhìn vẻ xúc động của bốn người, Long Quang Mục cười , dù nét mặt vẫn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng nụ cười kia vẫn giống như thường ngày, ấm áp, chân .

      - lâu gặp.

      -Boss, lâu gặp.

      Long Hỏa Nhi đưa tay lên dụi mắt, dù thế nào cũng ai thay thế được vị trí của lão đại trong lòng họ. Lâu như vậy rời mới nhìn thấy, có chút nhìn được muốn rơi lệ. Long Tuyết Nguyệt bình thường mọi cảm xúc đều , nay cũng tránh khỏi muốn khóc.

      Long Lôi Vũ cùng Long Vũ Phong vẫn bình tĩnh hơn, mở miệng trêu chọc.

      -Ây gu, lão đại ak, lâu rồi gặp, sao xuống sắc kinh thế. Nhớ em quá ngủ nổi ak.

      Long Quang Mục có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tên nhóc này. Cảm giác có ánh mắt nóng cháy nhìn mình, Long Quang Mục bất giác quay sang. Khi chạm phải ánh mắt của Long Quang Minh, tim có chút tê dại. Người này…

      -Lần đầu gặp mặt, ta là Long Quang Minh.

      Ánh mắt Long Quang Minh sáng quắc. Rốt cuộc cũng hiểu vì sao bốn người kia vừa nhìn thấy , vẻ mặt lại kinh ngạc đến vậy. Người này, cũng là hậu duệ của thần Ánh Sáng, giống như . Cảm giác quen thuộc này, khó .

      -Rốt cuộc có thể nhìn thấy mọi người. Ta là Long Quang Mục.

      Long Quang Mục cũng có cảm giác quen thuộc như vậy. Đại khái giống như cặp sinh đôi vậy. Nhìn bọn họ lần lượt giới thiệu, khỏi kinh ngạc. Thần thú, tiên tri, Thổ thần, nữ thần mặt trăng. từ rất lâu rồi, những người bảo vệ đều là những người mang sức mạnh nguyên tố. Những sức mạnh khác tuyệt tích từ lâu. nghĩ tới, trong lúc có thể gặp được bốn năng lực tưởng như biến mất này. khó tin.

      -Quang Mục huynh, ta nghe mọi người , về chuyện huyết nguyệt. Rốt cuộc là như thế nào?

      Long Quang Mục nghe Long Quang Minh hỏi, chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn. Vội vàng quay sang bốn người kia, hỏi.

      -Có tìm được nguyên nhân gây ra vỡ cầu pha lê ?

      Long Lôi Vũ vừa nghe, ánh mắt chợt lạnh. Bàn tay to với sang bên, dễ dàng xách Long Nghịch Thiên lên như xách con gà con. Long Quang Mục từ bên kia nhìn thấy, khuôn mặt có chút dại ra. làm sao cũng nghĩ tới người này lại xuất ở đây.

      -Boss, bọn em kiểm tra, tên này phải xuyên về, là người cổ đại đích thực đấy. Thằng già này thực là sống dai như đỉa.

      Long Quang Mục hai mắt lạnh lùng nhìn Long Nghịch thiên dáng vẻ chật vật bị Long Lôi Vũ tùy ý ném xuống đất. Thông minh như , tất nhiên hiểu chuyện gì xảy ra. nghĩ tới gian tế cư nhiên là tên này. Tuổi tác của cũng quá nghịch thiên .

      - định lợi dụng đêm huyết nguyệt để phá hủy cầu pha lê?

      -Đúng vậy.

      Long Quang Mục im lặng . Khuôn mặt lộ vẻ cao thâm khó lường.

      -Quang, rốt cuộc đêm huyết nguyệt còn bao lâu nữa tới?

      - tuần nữa, nếu chống đỡ qua được đêm đó, chúng ta có thể xoay chuyển vận mệnh rồi.

      Long Lôi Vũ hiếm khi trầm tĩnh như vậy, cảm thấy có điều gì đó cổ quái, nếu như bình thường, thường có thanh líu ríu bên tai tựa như tiếng ong kêu vậy. Mà bây giờ…

      -Quang, Mộc và Kim đâu rồi?

      Đúng vậy, nha đầu Long Kim Bảo kia nếu biết có thể liên lạc với bọn họ, sao có thể ầm ĩ phen. tại lại im lặng như vậy, linh cảm có điều gì hay.

      Long Quang Mục , gian chợt im ắng khác thường. bất an trong lòng Long Lôi Vũ càng lớn hơn. Khi sắp nhịn được mà lên tiếng, Long Quang Mục xoay người ra, để lộ người khác suy yếu nằm giường.

      -Mộc.

      Long Vũ Phong hai mắt mở lớn, nhìn thân hình cao lớn đầy vết thương lớn của Long Mộc Thần, hai mắt như bị gai đâm, từ cũng thốt lên nổi.

      -Kim Bảo, Long Kim Bảo, Kim Bảo đâu rồi?

      Long Lôi Vũ hoảng loạn la lớn, bất an trong lòng khiến muốn điên lên mất. Chỉ thấy Long Quang Mục khẽ lắc đầu, thanh đầy chán nản.

      -Kim bị bọn họ bắt rồi.
      Hale205Kuuhaku4280 thích bài này.

    4. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 31:

      Bóng đêm dường như nuốt chửng lấy mọi thứ. tia ánh sáng nào lọt qua, giơ tay lên cũng chẳng nhìn thấy ngón nào. Chỉ thỉnh thoảng có thanh gió thổi nghe lạnh cả người.

      Bỗng bóng đen xé gió lướt qua, để lại vệt mờ nhạt đến mức gần như nhìn ra trong trung. Cái bóng đó lảo đảo chạy về phía trước, tốc độ dường như phải của con người. Chợt quả cầu lửa chợt phóng qua, lướt qua cái bóng kia, đốt cháy cái tủ lớn ở phía trước tường. Cái bóng chợt dừng lại.

      -Nếu em còn chạy tiếp, tôi nhàng với em nữa đâu.

      Ánh lửa từ quả cầu dần đốt cháy chiếc tủ gỗ cỡ lớn kia, ánh sáng hắt lên bóng đen đứng ở kia. Long Kim Bảo sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai cổ tay lộ ra vết thương sâu đến tận xương, đầu tóc màu bạc xõa tung lấm tấm vết máu, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Nhưng vẫn như cũ quật cường cúi đầu, hai tròng mắt sáng thấm đẫm mệt mỏi cùng thất vọng vẫn như cũ nhìn chăm chăm phía trước.

      phải là muốn tiếp, chỉ là…trúng thuật định thân của Long Ngạo Thiên, muốn di chuyển cũng được. Cố gắng che nỗi thất vọng sâu trong đáy lòng, hai mắt dần phủ đầy sương mù. …muốn về nhà.

      Tựa như cảm nhận được tâm tình của Long Kim Bảo, Long Ngạo Thiên khẽ thở dài, đôi chân dài tiến lên ôm lấy bóng dáng bé kia vào lòng, cằm cúi xuống để đầu . Ngửi thấy mùi máu quanh quẩn đây khiến đáy lòng thắt lại.

      -Tại sao cứ cố chấp làm mình bị thương như vậy. Ở lại đây được sao?

      Tâm trạng hỏng bét của Long Kim Bảo cũng dịu giọng mà khá hơn, rất muốn hất đôi tay vòng ôm lấy mình kia ra. Đối với , chúng giống như gông xiềng, vây hãm tự do của .

      lâu sau, tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ của từ đỉnh đầu vang lên, cả người chợt bị bế bổng lên, Long Kim Bảo ngước nhìn lên, dựa vào ánh lửa còn sót lại, nhìn vào khuôn mặt tuấn mĩ của . giống Long Nghịch Thiên đẹp đến phi giới tính, vẻ đẹp của Long Ngạo Thiên đầy vẻ nam tính cuồng dã. Nếu phải hơi thở u của , có lẽ còn có người nghĩ có lẽ tên này là Thần Thú cũng nên.

      Bước chân vững vàng di chuyển trở lại căn phòng tốn sức chín trâu hai hổ mới thoát ra được, ánh mắt Long Kim Bảo nhắm lại. Để mặc đặt nằm xuống giường, băng bó vết thương cho . Long Kim Bảo vẫn thờ ơ như cũ, dù thân thể tại cử động được, cũng muốn động. mệt muốn chết được, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

      -Sao lại để bản thân bị thương đến thế này?

      thanh nặng nề của Long Ngạo Thiên khiến Long Kim Bảo giật mình, quay sang nhìn , nhưng ngoài bóng tối vẫn là bóng, nhìn thấy gì cả. chán ghét cảm giác này, chán ghét bóng tối.

      -Trước kia chiến đấu với đám tay sai của còn thê thảm hơn nhiều. Nhưng chỉ cần có Quang, mọi vết thương lớn đều biến mất chẳng thấy tăm hơi. Đâu như bây giờ. Còn phải dùng thuốc.

      Nghe thanh trào phúng của , cũng phẫn nộ, chỉ cười cười chăm chú bôi thuốc rồi bó cho .

      -Ai cũng biết, khả năng chữa bệnh của Quang ma pháp là điều thể phủ nhận, cũng thể thay thế. Thuốc của tôi dù bằng, nhưng cũng có tác dụng kém bao nhiêu. Thế nhưng từ khi em tới, lượng thuốc tiêu hao quá nửa rồi đó.

      -Vậy có thể thả tôi ra, số thuốc đó có thể tự giữ cho mình dùng rồi.

      Long Kim Bảo oán hận . Dù thể nhìn thấy , vẫn chấp nhìn thẳng vào phía . Long Ngạo Thiên khẽ bật cười lắc đầu, tính cách vẫn nóng nảy như vậy. Nhưng đó mới là Bảo Bảo mà phải sao.

      -Đừng tự làm bản thân mình bị thương nữa, tôi để em . Đừng lãng phí thời gian nữa.

      Nghiêm giọng những lời này, ngoài ý liệu quả nhiên thấy đôi mắt đẹp của lên vẻ quật cường, giọng .

      -Ở đây với tôi phải tốt hơn sao? Cần gì về chịu chết với họ như vậy.

      nghe thôi, vừa nghe thấy lời , Long Kim Bảo bất chấp bản thân bị thương, vùng dậy tung cú đấm về phía . Dĩ nhiên quả đấm của bị nhàng chặn được, còn bị thuận tay kéo xuống nằm giường. Hai người nằm chung chỗ thực ái muội.

      Ấn chặt đầu của ngực mình, để ý vẫy vùng muốn thoát. nhắm hai mắt lại, mấy tháng náo loạn như vậy, cũng rất mệt mỏi. Nghịch Thiên ngừng gây sức ép muốn đẩy nhanh tốc độ tấn công, lại thời thời khắc khắc đề phòng bỏ chạy, ngàn vạn để ý muốn bị thương. Chỉ vì muốn nhìn đôi mắt đẹp của bi thương tuyệt vọng, trì hoãn việc tấn công vào khu rừng cấm, nơi ở của các á thần. Lấy lí do là muốn bảo toàn lực lượng chờ đến ngày đó mới phát động lượt tấn công đánh nhanh thắng nhanh.

      Dường như cảm nhận được khí đúng lắm, Long Kim Bảo ngưng dãy dụa, chỉ nằm im ngực . Nghe nhịp tim trầm ổn của , bỗng dưng biết nên làm gì. buồn phiền chuyện gì sao? lâu sau, thanh của vang lên khiến tưởng bản thân nghe nhầm rồi.

      -Nếu tôi tấn công bọn họ nữa, em ở lại đây sao? Em đừng rời được ?

      ……

      -Long Ngạo Thiên là con trai của Thần bóng tối, cải trang thành á thần Thần Thú để tới đây. Có lẽ á thần Thần Thú bị giết rồi.

      Mọi người ngây ra, tin được vào tai mình. Từ khi nào cấm địa á thần lại là nơi dễ dàng để kẻ giả mạo ra vào như nhà mình vậy? Giống như có thể đoán được những gì mọi người nghĩ, Long Quang Mục chỉ lắc đầu, .

      - đơn giản như vậy, giờ thế lực bóng tối lan rộng, rất nhiều ma pháp sư với năng lực đặc biệt khác nhau xuất . Đừng quên Long Nghịch Thiên là á thần với năng lực đặc biệt huyễn cảnh, hơn nữa bọn họ cũng là con của thần linh và con người, cũng có thể là á thần, nên chúng ta phát ra cũng là chuyện bình thường. Chỉ là khi phát ra cũng muộn rồi.

      Nhất thời, ánh mắt mọi người đều như dao găm cắm vào người Long Nghịch Thiên bị trói trong góc. Vì ở góc khuất nên nghe cũng thấy gì xảy ra, bị người nhìn với ánh mắt khủng bố như vậy, Long Nghịch Thiên theo bản năng rụt người lại. hiểu mình làm gì để rước lấy ánh mắt căm thù như vậy.

      -Vậy giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?

      -Bên này tạm thời lo. hiểu vì sao bên kia bỗng ngưng công kích chúng ta rồi.

      -Ngưng công kích?

      Long Quang Mục gật gật đầu. quả thực hiểu vì sao lại như vậy. Linh tính mách bảo chuyện này có liên quan tới Kim, nhưng liên quan thế nào ra được.

      - có nghĩ bọn họ chuẩn bị làm ra hành động tập kích bất ngờ nào đó ?

      Long Vũ Phong vẫn luôn trầm ổn nhất, là người bình tĩnh lại đầu tiên, việc quan trọng bây giờ là phải nghĩ biện pháp đối phó.

      -Các vị thần ở kia bị thần Bóng tối vây công, căn bản thể giúp chúng ta được. Thế lực bóng đêm càng mạnh, sức mạnh của thần Bóng tối càng lớn, chúng ta ngược lại rồi. Nhưng cũng phải là cùng đường.

      Ngừng lát, Long Quang Mục tiếp.

      -Chỉ cần bảo hộ cầu pha lê qua đêm đó, chỉ cần lịch sử tái diễn, chúng ta vẫn còn cơ hội.

      là bọn em chỉ cần bảo hộ cầu pha lê bị người phá như trước, qua đêm đó, cầu pha lê có thể phát huy sức mạnh hơn bình thường, giúp chúng ta đẩy lùi bóng đêm?

      -Đúng vậy. và Mộc chỉ có thể cố hết sức bảo hộ cầu pha lê bị bọn chúng phá hủy, còn các em, hãy chắc chắn cầu pha lê bị chúng phá như quá khứ, chúng ta có thể qua cửa này.

      -Vậy còn Kim sao?

      Dù rất hay đấu khẩu, nhưng nghĩ tới an toàn của Long Kim Bảo, Long Lôi Vũ vẫn khỏi gấp gáp.

      - nghĩ, an toàn của Kim tạm thời chúng ta chưa cần lo lắng đâu.

      là sao?

      - có cảm giác, người kia… làm hại con bé.

      Long Vũ Phong nhìn vẻ trầm ngâm của Long Quang Mục, nhất thời vẫn chưa hiểu.

      -Người kia? Ý là…Long Ngạo Thiên? Sao có thể?

      Long Quang Mục chỉ lắc đầu. Chỉ là luôn tin vào cảm giác của mình. Chỉ hi vọng Kim có thể tự bảo hộ mình chu toàn.

      Trận chiến sắp tới là điều thể tránh khỏi. Chỉ mong… xảy ra sai lầm gì.
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    5. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 32:

      Càng gần tới ngày huyết nguyệt, khí bao trùm Long tộc càng nặng nề. Mọi người ngừng đề cao năng lực của bản thân, gia tăng kết giới, bảo vệ nghiêm ngặt cầu pha lê kẽ hở. Đồng thời Long Lôi Vũ phút rời mắt khỏi Long Nghịch Thiên, đề phòng lại giở trò quỷ gì. Bọn họ bây giờ có thể là đề cao cảnh giác tới 200 phần trăm.

      Long tộc bên này khí thế ngất trời, bên kia Long Ngạo Thiên cũng rảnh rỗi. Quái thú, ma pháp sư đều ngừng gia tăng năng lực của mình, vốn nên vui vẻ, nhưng nghĩ tới của , lại khỏi đăm chiêu. Giấc mộng của cha , có khả năng theo. Nhưng cũng muốn để bé của đau khổ. Nếu cha , em của mà xảy ra chuyện, có thể cam đoan, bao giờ chấp nhận ở bên .

      Đặt tay lên ngực, vết thương cũ ngày xưa khép lại, vốn có thể dùng pháp thuật trị thương, căn bản để lại sẹo, thế nhưng muốn. muốn giữ vết sẹo này để nhắc nhở bản thân, cái mạng này của là do cứu về.

      -Ngạo, có muốn kiểm tra xung quanh chút ?

      thanh phân giới tính của Long Nghịch Thiên gần sát bên, lông mày Long Ngạo Thiên thản nhiên nhíu lại, trầm trầm .

      - cần đâu, em tin tưởng tự có sắp xếp của mình.

      Long Nghịch Thiên như có như liếc cái, nhu .

      -Em định làm gì với Long Kim Bảo, để phụ thần mà biết, ta xong đâu.

      Long Ngạo Thiên cũng gì, định làm gì sao? là của , đời này thay đổi được. Nhưng cũng hiểu, nếu giải quyết được vấn đề trước mắt, hai người họ rất khó có thể ở bên nhau. muốn bé con của ở bên mà tâm hồn ở nơi khác.

      ……

      Long Nguyệt Nha cùng Long Hỏa Nhi ngồi nhìn cầu pha lê chăm chú. Đêm huyết nguyệt càng gần cầu pha lê càng lúc càng yếu, bọn họ càng ngày càng có thể tiến tới gần quả cầu. Đây là lần đầu tiên Long Hỏa Nhi có thể nhìn quả cầu hoàn hảo sứt mẻ gì ở khoảng cách gần như vậy. Năng lượng tinh thuần tản ra từ thân cầu khiến người ta thoải mái. Trách sao lão đại luôn là người mạnh nhất trong tộc. Có thể tiếp xúc gần với cầu pha lê như vậy, năng lượng nhận được ít ak.

      -Hỏa Nhi, Long Nghịch Thiên và Long Ngạo Thiên là con của thần bóng tối sao? Hai người bọn họ cũng là á thần giống chúng ta ak?

      -Kì thực sách vở nhiều đến thần bóng tối lắm, nhưng hình như bọn họ phải á thần đâu. Tôi cảm thấy họ mạnh hơn á thần bình thường rất nhiều. Cũng biết thế nào. Có lẽ cũng chỉ có lão đại biết thôi.

      -Lão đại, là Long Quang Mục?

      -Uk, lão đại giống như bách khoa toàn thư vậy, cái gì cũng biết.

      Long Nguyệt Nha nhìn sang Long Quang Minh ở phái xa bàn luận với Long Vũ Phong, hai tay chống lên cằm. Kì thực Quang Minh ca ca cũng rất giỏi, nhưng khi nhìn thấy Long Quang Mục lần trước, nàng chỉ cảm thấy đạo hạnh của Long Quang Minh chưa đủ để so sánh với. Long Quang Mục cho nàng cảm giác thần bí khó dò vô cùng.

      Cùng lúc đó, Long Quang Mục tiếp đón vị khách mời mà đến. Nhìn nam nhân cao lớn vĩ ngạn ung dung ngồi phía trước, hoàn toàn chút nào lo lắng bản thân ở trại địch, Long Quang Mục khỏi nghĩ, phải chăng nắm chắc phần thắng trong trận chiến này rồi.

      - biết quý nhân có việc gì ghé thăm?

      Long Ngạo Thiên tà tà cười, trong lòng lại khỏi có chút khen ngợi. Người này quả thực sâu lường được. Hơn nữa, trừ bỏ đầu óc khó lường của , quang năng lượng tinh thuần người kẻ này cũng khiến cảm thấy uy hiếp . Nghĩ tới bản thân cho rằng vô thanh vô tức đột nhập vào đây vẫn bị phát , Long Ngạo Thiên khỏi dâng lên vài phần đề phòng.

      -Sao vậy, ngươi cho rằng bốn người kia có thể thay đổi trận chiến này ak?

      Sắc mặt Long Quang Mục chút thay đổi, chẳng qua đáy lòng khỏi khẽ trầm xuống. Quả nhiên là biết. Kẻ này tâm tư kín đáo, quỷ kế đa đoan, việc đoán ra cũng phải là việc khó. Chẳng qua vì sao biết, nhưng vẫn phát động tấn công. Phải biết bây giờ cả Long tộc chỉ còn mỗi cùng Mộc, căn bản thể trụ tới ngày bốn người kia trở về.

      Nhìn nét mặt thản nhiên của Long Quang Mục, Long Ngạo Thiên có chút vui, tựa như bản thân làm trò cười trong mắt . Nhưng nghĩ tới mục đích tới đây hôm nay, khỏi ngồi thẳng người, giọng điệu nghiêm túc.

      -Ta muốn trao đổi điều kiện với ngươi.

      -Oh, còn ngươi muốn trao đổi điều kiện gì đây?

      Long Quang Mục thản nhiên tới ngồi đối diện Long Ngạo Thiên, dáng vẻ tự nhiên rót cốc trà. Nếu đoán sai, chuyện này…chắc chắn có liên quan tới Kim.

      -Ta có thể phát động tấn công các ngươi, đổi lại, ta muốn Bảo Bảo cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta.

      Long Quang Mộc hơi sững lại, quả nhiên có liên quan tới Kim. Nhưng khiến ngạc nhiên là giọng điệu ngang tàng của người này. có thể làm chủ được chuyện này sao? Nên nhớ, thần Bóng tối mới là người có quyền hành cao nhất ở đây.

      Tựa như nhìn ra thắc mắc chuyện gì, Long Ngạo Thiên khẽ nhếch môi. Nhìn xem, đời cũng có chuyện mà ngươi biết đó thôi.

      -Mẹ của ta, phải là con người, bà là á thần. Hơn nữa, còn là con của thần ánh sáng.

      Ánh mắt của Long Quang Mục mở to, dường như chuyện này là ngoài dự đoán của . Chẳng trách, cảm giác tên này mạnh bất thường như vậy. ra tới gần với dòng máu thuần chủng của thần linh như vậy rồi.

      -Mẹ của ta, vốn là á thần đời tiếp theo của Long tộc. Chỉ là trước ngày xuống nhân giới nhận trọng trách của mình, đợi người dẫn đường, bà tự ý bỏ chạy xuống nhân giới. Kết quả là bị lạc đường, bước nhầm tới lãnh địa của thần Bóng tối. Ta cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết hai người họ nảy sinh tình cảm, kết bái thành vợ chồng. Ngươi cũng biết, đây chính là việc cấm kị. Mẹ ta bị chư vị thần linh bắt lại, còn phụ thần ta lại bị đánh trọng thương. Khi đó, ta cũng mới ra đời lâu.

      Dù trí tưởng tượng của có phong phú tới cỡ nào, Long Quang Mục cũng thể ngờ tới là như vậy. Con của thần ánh sáng và thần Bóng tối lại kết bái thành vợ chồng, hơn nữa còn sinh ra đứa bé. Long Quang Mục dần dần định hướng được câu chuyện, cũng dần hiểu được ý tưởng của .

      -Ý ngươi là phụ thần của ngươi vì muốn tìm lại mẹ của ngươi nên dần dần bành trướng thế lực, muốn áp đảo các vị thần linh?

      -Đúng là như vậy.

      -Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm được mẹ của ngươi, điều kiện chính là ngươi rút quân? Ngươi lấy cái gì đảm bảo?

      -Sai, ngươi giúp ta tìm mẹ của ta trở lại, ta tự có cách khiến Nghịch Thiên thể xuất quân được. Còn có điều kiện quan trọng nhất của ta, là Bảo Bảo.

      khí chợt rơi vào trầm mặc. Long Ngạo Thien , Long Quang Mục càng . Ánh mắt Long Ngạo Thiên ánh lên tia tán thưởng, người này tệ, điều kiện của rất hấp dẫn, chỉ là đưa á thần qua thôi, cũng tổn hại gì.

      -Ta có quyền quyết định, tương lai của Kim do con bé tự nắm giữ. Nếu con bé đồng ý, ta cũng có lí do gì từ chối. Nhưng nếu con bé phản đối, dù liều cái mạng già này, ta cũng mang con bé về.

      Long Quang Mục cười cười, chẳng có dáng vẻ gì là bàn công to chuyện lớn cả. Nhưng Long Ngạo Thiên biết, kẻ này uy hiếp .

      -Được, cứ quyết định như vậy .

      Long Ngạo Thiên chắc chắn . Trái tim của Bảo Bảo, sớm muộn gì cũng là của . Lắc mình cái, lập tức biến mất khỏi Long tộc, im hơi lặng tiếng như chưa từng xuất . Long Quang Mục khẽ thổi cốc trà, chỉ cầm trong tay mà uống, cúi đầu biết suy nghĩ gì.
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :