1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 127: Chuyện xưa ở thành phố

      Hà Nhạc Nhạc quay đầu muốn , trước mặt lại bị hai mặc bộ váy lễ phục màu hồng nhạt trang điểm xinh đẹp ngăn lại.

      “Hi! Bạn học cũ gặp lại, chào hỏi gì muốn sao?” khinh miệt cười .

      “Hôm nay là ngày tốt Tiểu Thiến đính hôn, từng là bạn ngồi cùng bàn của ấy nếu đến đây rồi chúc phúc câu , chưa vội rời ?” Hai tự đắc cười tươi trêu đùa.

      “. . . Tránh ra.” Hà Nhạc Nhạc cúi xuống, thấp giọng .

      “Tránh ra? Ha! Có thể a! lên sân khấu chúc phúc rồi chúng tôi mới mở cửa cho ra ngoài!” Hai cười đến mức run rẩy cả người.

      Hà Nhạc Nhạc chán nản ngẩng đầu, nhìn về phía hai người bạn học, “Tôi chưa bao giờ thương tổn gì đến các người, vì sao các người phải làm tôi khó xử?”

      Sắc mặt hai vô cùng lạnh lẽo, “ cần biết, với rất sỉ nhục rồi, huống chi còn vong ân phụ nghĩa đối với Tiểu Thiến như vậy! Chúng tôi muốn dạy dỗ sớm rồi! Bây giờ muộn bốn năm, mời lên sân khấu!”

      muộn bốn năm. . . Hà Nhạc Nhạc nhìn lại sân khấu phía trước bàn mấy bạn học cũ, mặt bọn họ đều là vẻ đùa cợt, miệt thị, tốt hơn chút có phản ứng gì cả… ra trong lòng tất cả bạn học, là đối tượng để bọn ghi hận sao?

      Cũng đúng, bởi vì cùng trường với , mà bọn họ cũng nhận ít ánh mắt khác thường. Vậy… theo như bọn họ, coi như nợ bọn họ !

      nhắm mắt, Hà Nhạc Nhạc gắt gao nắm tay lại, lúc sau, buông nắm tay ra, bình tĩnh lên sân khấu. Ngay cả tim đập mạnh, lỗ tai cũng bắt đầu ù , ngay cả khi máu cũng muốn sôi lên, cũng phải ── kiềm chế bản thân được sợ hãi!

      Các khách mời ngồi cũng chưa có phát chuyện gì xảy ra, đều phối hợp với MC vỗ tay, chờ Hà Nhạc Nhạc đọc diễn văn.

      “Mọi người… muốn tôi chuyện gì?” Nhìn hai người bạn học, Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh .

      Sau lúc lâu, có người trả lời.

      “Kể lại chuyện lúc trước làm sao câu dẫn Trần Thần!” mặc áo hồng phấn reo lên.

      Khách mời toàn trường ồ lên, người chậm chạp cũng biết tiệc cưới hôm nay có trò hay, cha mẹ Trần Thần nghe thấy vậy vẻ mặt cũng mờ mịt.

      “Bà thông gia, đây là có chuyện gì vậy?” Cha Trần hỏi.

      “Này, này! Ai! Tiểu Thiến rất càn quấy, để tôi tìm con bé!” Mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng đứng dậy đến phòng trang điểm tìm Tiểu Thiến và Cha Nhiếp.

      Cha Trần thấy thế cũng kêu mẹ Trần phòng nghỉ tìm Trần Thần, ông về phía bên cạnh sân khấu hỏi thăm tình hình.

      “Sao vậy? Dám làm dám a?” Hai váy hồng kẻ tung người hứng.

      Ánh mắt Hà Nhạc Nhạc liếc qua nhìn về phía mấy người trẻ tuổi ngồi ở bàn, tuy rằng nam sinh trong lớp Trần Thần biết, nhưng tin những người đó đối mặt với đề tài đặc biệt này hoàn toàn có cảm giác!

      Quả nhiên, có mấy nam nhân vừa thấy ánh mắt nhìn qua liền quay mặt , dám đối mặt với

      “Mặc kệ lúc trước xảy ra chuyện gì, hôm nay là ngày Tiểu Thiến và Trần Thần đính hôn, tôi chân thành chúc phúc cho bọn họ ── trăm năm hạnh phúc.”

      “Đứng lại! Mới như vậy thôi muốn chạy? muốn chúc phúc cho bọn họ vậy đợi bọn họ đến đây ?”

      Lạch cạch. Cửa chính hoa lệ của tiệc cưới được mở ra, dâu xinh đẹp lạnh lùng cùng với chú rể tuấn tú cau mày tức giận cuối cùng cũng xuất ở cửa, bên cạnh còn có MC với vẻ mặt sầu lo.

      Thủ tục đính hôn ở thành phố những năm gần đây vẫn là kiểu dáng Tây Âu kết hợp, tuy rằng chỉ là đính hôn, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cũng mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp tuyệt mỹ..

      Vừa thấy Nhiếp Tiểu Thiến xách làn váy muốn về phía Hà Nhạc Nhạc, Trần Thần vội vàng bắt lấy cánh tay ta.

      “Tiểu Thiến, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta! Hôm nay đừng nên ồn ào!” Trần Thần thấp giọng khuyên nhủ.

      Nhiếp Tiểu Thiến bỏ tay ra, “Em chờ bốn năm, chỉ đợi ngày này! ta làm em chịu sỉ nhục như vậy, hôm nay trả lại toàn bộ cho ta!”

      “Tiểu Thiến!”

      Hà Nhạc Nhạc thản nhiên lại bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đến gần, thầm nghĩ muốn câu ──

      “. . . Đáng giá ? Cho dù tôi làm gì, dùng ngày như vậy để trả thù tôi, có đáng giá ?”

      Nhiếp Tiểu Thiến bĩu môi cười khẽ chút, “ có biết bị bạn phản bội là cảm giác thế nào ? Tôi rất ngạc nhiên, người giống như , vẫn còn có người làm bạn với sao! thể tưởng tượng được tôi dùng cái tên Thôi Nhã Nhiên để lừa đến đây đúng ? Vốn dĩ tôi còn lo lắng và Thôi Nhã Nhiên vẫn còn duy trì liên lạc, nhưng lúc trước nghe nhận được điện thoại của ấy nữa, bây giờ nghĩ lại… người ta chắc sớm còn coi là bạn, mà vậy mà vẫn ngây ngốc muốn thi vào đại học ấy học! Tự mình đa tình.”

      với Hà Nhạc Nhạc xong, Nhiếp Tiểu Thiến lấy micro, cười tươi như hoa, “Cảm ơn các vị quan khách đến đây hôm nay, tôi rất vui. Tôi và Trần Thần đến hôm nay cũng dễ dàng, trong bốn năm cũng có rất nhiều lần cãi nhau, nhưng tôi chưa bao giờ muốn chia tay với Trần Thần, điều này, cũng phải cảm ơn người ngồi cùng bàn với tôi, là ấy, luôn luôn nhắc nhở tôi nhất định phải hạnh phúc, cùng với Trần Thần bách niên giai lão. Người ngồi cùng bàn với tôi bây giờ đứng bên cạnh, rất nhiều người có khả năng biết ấy, nhưng có lẽ nghe qua tên của ấy… ấy là Hà Hoan.”

      Trong phòng tiệc yên lặng trong chốc lát, rất nhanh có tiếng xì xào khắp nơi.

      Thành phố diện tích lớn, hai người đường vô tình gặp nhau trò chuyện hai câu cũng phát người cùng xuất trong cuộc sống của nhau. Mà Hà Hoan. . .

      “Đúng vậy, ấy là truyền kỳ của thành phố chúng ta, khi tiểu học câu dẫn thầy giáo thể dục, trung học bắt đầu phá thai. Có phải nhìn giống hay ? Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng tin, coi ta là bạn, mà ta… sau khi biết tôi thích Trần Thần, vô liêm sỉ chạy tới toilet nam câu dẫn Trần Thần! Còn đem… còn đem thư tình của tôi dán thông báo trường!”

      “Hôm nay mời ấy đến đây, cũng có ý gì khác, chỉ muốn cho ti tiện này biết, Nhiếp Tiểu Thiến tôi rất cảm ơn ấy! Cảm ơn cho tôi được mở mang tầm mắt! Cảm ơn bắt tôi hạnh phúc để cho xem!”

      “Tiểu Thiến! Quên .” Thấy Nhiếp Tiểu Thiến càng càng kích động, Trần Thần xấu hổ nhìn Hà Nhạc Nhạc, muốn kéo Nhiếp Tiểu Thiến .

      Hà Nhạc Nhạc cười khổ chút, đối với lời vũ nhục như vậy, sớm chết lặng, chỉ có cơ bắp khẩn trương đến mức sắp duy trì được nữa.

      “Trần Thần! có biết hay , thực ra em cũng có thể thi vào đại học X! Em vốn có thể tìm được công việc rất tốt, cùng có cuộc sống vui vẻ! Nếu như phải là ta, nếu phải bởi vì ta ──” Nhiếp Tiểu Thiến uất ức trào ra nước mắt.

      Trần Thần đau lòng ôm Nhiếp Tiểu Thiến, khó xử nhìn Hà Nhạc Nhạc, “. . . mau xin lỗi với Tiểu Thiến .”

      . . . Xin lỗi?

      Nhìn chằm chằm nam nhân lý lẽ muốn xin lỗi, hai tay Hà Nhạc Nhạc vô thức nắm chặt lại.

      Nhẫn nhịn.

      Nhẫn nhịn.

      Rốt cuộc vẫn ức chế được cả người run rẩy ── đây là nhân tính! Đây là nam nhân!

      “Có phải chỉ cần tôi xin lỗi, là có thể rời hay .”

      “... Bởi vì bỏ lỡ đại học X, trong lòng Tiểu Thiến vẫn có khúc mắc, vì thế . . .” Trần Thần giải thích .

      “Vì thế. . . Đều là do tôi sao?” Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn khách mời đầy phòng, “Được, tôi xin lỗi. . .”

      Hãy cố gắng chăm sóc bản thân, đối với bản thân tốt hơn chút.

      Nhạc Nhạc! Xin đối xử tốt với bản thân nhiều hơn chút! bản thân nhiều hơn chút!

      Khuyên nhủ của L và Vinh Thanh Phong xoay quanh trong lòng , cũng muốn… cũng muốn bản thân nhiều hơn chút, đối xử tốt với bản thân nhiều hơn chút! cũng muốn lưng đeo tội oan ức, thừa nhận tất cả chỉ trích vô vị, nhưng biết đấu tranh chỉ đổi lấy kết quả ác liệt hơn mà thôi, tất cả tất cả, đều nhận định là do vì bản thân nên mới dối thoái thác trách nhiệm.

      Lời từ miệng nhiều người có thể làm chảy vàng thiêu hủy hài cốt, tại thành phố này, trừ cha mẹ, ai tin tưởng , ai giúp !

      “Được rồi, Tiểu Thiến, là tôi sai, xin lỗi.” Trái tim chết, nên cũng có bao nhiêu hy vọng, Hà Nhạc Nhạc lạnh lẽo run run .

      “Bây giờ mới xin lỗi, biết là quá muộn rồi sao?” Giọng trách mắng của Nhiếp Tiểu Thiến.

      “Đúng vậy, quá muộn rồi.” giọng trầm thấp của nam nhân đột nhiên vang lên ở cửa chính.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227

    3. Bé Ka

      Bé Ka Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      62
      Ai đến bảo vệ chị nhà đây. Huhu. Cắt đúng chỗ quá. Đáng ra nên để 1 cục r đọc cho bõ tức. Đọc mays chương này mà tức muốn quăng máy
      Yenhi thích bài này.

    4. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      T thấy nữ chính ngu quá lun! Tự mình chịu nhục, xứng đáng. ấy có thể chọn làm kiểu khác, nhưng mà lại chọn làm như thế, chả hiểu để làm gì, haiz. Đọc mà ức dã man
      sabera.tranNgọc Ngốc Nghếch thích bài này.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      @bellchuong mỗi người có lựa chọn, nhưng do nữ 9 chịu có nhiều oan ức rồi nên có giải thích cũng có ý nghĩa, ai tin chứ. Mọi người đều nghiêng về đa số mà thôi

      Chương 128: Kẹo

      Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn nam nhân cao lớn về phía ── tây trang màu xám cùng với áo sơ mi trắng, áo khoác tùy ý vắt lên cánh tay trái, dáng người hoàn mỹ của Tây phương và Đông phương kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ vô song!

      Đường cong cơ thể cường tráng cùng với khuôn mặt tuấn, đôi mắt thâm thúy, thân hình tỉ lệ vàng, thắt lưng khêu gợi, chân dài như siêu mẫu bước tới, tao nhã ung dung giống như thảm đỏ dưới chân vì mà trải ra, giống như tới chỗ ngồi vương giả tựa hoàng đế của mình!

      có lỗi, bảo bối, tới chậm.” Mục Duy cúi đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc sửng sốt phát ngốc, môi liền hôn xuống, biểu cảm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “ nghĩ ở nơi này rút tiền mặt lại phiền phức như vậy.”

      , chân của . . .”

      khỏi rồi, nên tới đây. Em coi, chuyện vui vẻ như uống rượu mừng cũng dẫn theo.”

      Vui vẻ? Hà Nhạc Nhạc vô lực cười cười.

      là ai?” Nhiếp Tiểu Thiến đánh giá Mục Duy với khí chất cao quý, cảnh giác hỏi.

      “A! Chút nữa quên tự giới thiệu. có cách nào, suốt mười ngày gặp bảo bối của tôi, nhớ ấy đến mức thấy được tạp vật gì khác. Xin chào, tôi là Mục Duy, bạn trai của Hà Hoan.”

      Tạp vật… gì khác? Sắc mặt Nhiếp Tiểu Thiến biến thành màu xanh, “Nơi này là tiệc đính hôn của tôi, chào đón nam nhân hoang dã mời mà đến! Xin mời lập tức ra ngoài!”

      Mục Duy nghe vậy nháy mắt, liếc mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, vẩy vẩy tay, lấy áo khoác vắt tay trái khoác lên vai Hà Nhạc Nhạc.

      Vài người phục vụ nâng cái ghế quý phi đến, Mục Duy liền ôm lấy Hà Nhạc Nhạc ngồi xuống.

      !” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận đến mức đôi mắt thanh tú trừng lớn, vừa thấy quản lý khách sạn chạy tới, vội vàng khiếu nại, “Quản lí, xin mời kêu bảo vệ tới đây, có người đến tiệc đính hôn của tôi quấy rối!”

      “Ngại quá, ngại quá, xin chờ chút!” Quản lý khách sạn ngừng cũng ngừng chạy tới phía Mục Duy, “Mục tiên sinh, chuẩn bị xong, bây giờ đưa ‘đồ ăn’ lên được chưa?”

      “Quản lý!” Nhiếp Tiểu Thiến thét chói tai, Nhiếp cha cũng trừng mắt nhìn quản lý khách sạn, “Gọi ông chủ của các người tới đây, đây là thái độ gì thế!”

      “. . . ” Quản lý khách sạn khó xử nhìn cha con họ Nhiếp, lui về phía sau Mục Duy vụng trộm nháy mắt nhìn cha con họ Nhiếp, ai ngờ người ta hoàn toàn nhìn ra, đành phải mở miệng, “Thực xin lỗi Nhiếp tiên sinh, ông chủ Vương vừa nãy mới nâng cốc chuyển nhượng khách sạn này của Mục tiên sinh, mà Mục tiên sinh hạ lệnh lập tức ngừng kinh doanh để sửa chữa, vì thế tiệc đính hôn này của ông… Ông yên tâm, tiền đặt cọc chúng tôi trả lại gấp hai lần!”

      Động tĩnh gì sân khấu cũng qua micro truyền khắp phòng tiệc, giống như biến hóa phim truyền hình cẩu huyết làm cho tất cả khách mời nhất thời đều choáng váng.

      “Lên ‘Đồ ăn’ .” Mục Duy thản nhiên .

      “Dạ.”

      Quản lý khách sạn vung tay lên, đội phục vụ nối đuôi nhau mà vào, mặt hơn ba mươi cái bàn ăn đều đặt cái mâm màu vàng đậy nắp lại…

      “. . . Hà Hoan! đây là có ý gì!” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận thể đè lại, Trần Thần bên cạnh ta cố gắng bình tình lại, “Hà Hoan, chuyện quá khứ, cũng nguyện ý xin lỗi, tôi khuyên Tiểu Thiến cố gắng quên , , đừng gây ở chỗ này nữa.”

      Rất lạnh lẽo… Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn tây trang khoác người, vẫn thể hết run được.

      Mục Duy có chút lo lắng ôm sát thân thể của , vỗ lên đầu vai của , “Đừng sợ, có .”

      Có. . . .

      Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, liều mạng áp chế phản ứng hồi hộp của thân thể, tìm lại giọng của mình, lát sau, giương mắt nhìn về phía ── nam nhân duy nhất ở tại thành phố này có thể cho ấm áp trừ cha mẹ, “Chúng ta thôi.”

      Mục Duy lại lắc đầu, “Có số việc, em có thể chịu đựng, nhưng được.”

      , đều biết rồi?”

      biết chút, nhưng vẫn bằng phần ngàn những gì em từng chịu.”

      … tin tưởng tôi?” Ánh mắt Hà Nhạc Nhạc vừa sợ hãi vừa trông ngóng nhìn về đôi mắt đa tình của Mục Duy.

      Mục Duy cười khẽ, ánh mắt mềm mại đến mức người khác cũng muốn hòa tan, “Mặc dù ở trước mặt em có chút ngốc, nhưng đừng vũ nhục chỉ số thông minh của chứ. Lời đồn đãi như này, cũng phải ngu đến mức tin tưởng nó.”

      “A. . .” Hà Nhạc Nhạc cũng nhịn được cười khẽ tiếng, hốc mắt ướt át, “Cảm ơn. . .”

      “Cảm ơn cần, lấy thân báo đáp là được rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng, Mục Duy biết lỡ lời, khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Hà Nhạc Nhạc, ai ngờ lại cười ──

      “Được.”

      Lời đồn đãi cũng được, vũ nhục cũng được, đối với , người đem tự tôn mai táng , nhiều tổn thương hơn nữa cũng chỉ là ném hòn đá vào vực sâu mà thôi. Nhưng… cảm ơn , cảm ơn nam nhân này, tại thành phố tràn ngập lời đồn vớ vẩn, nguyện ý tin tưởng , chỉ vì điều này, nguyện ý cho .

      Trái tim, rất khó tưởng tượng được nhảy nhót. Cảm xúc xa lạ làm cho cao thủ tình trường như Mục Duy cũng thể lập tức hoàn hồn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tươi cười như thiên sứ.

      “Hà Hoan! muốn bán cứ bán, đừng ở chỗ này làm ô uế lỗ tai của mọi người!” Nhìn Hà Nhạc Nhạc tươi cười, Trần Thần cũng biết bản thân xảy ra chuyện gì, tự dưng tức giận đầy bụng, làm xúc động rống lên.

      Trần Thần mất lý trí rít gào cuối cùng cũng tạm thời làm tâm trạng Mục Duy bình tĩnh lại, Mục Duy vừa muốn phát hỏa, Hà Nhạc Nhạc lại chậm rãi mở miệng.

      “Xin . . .”

      Mục Duy khó hiểu nhìn Hà Nhạc Nhạc, thấy tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nhìn chằm chằm Trần Thần. “Tôi rất cố gắng ở nhẫn nhịn, vì thế. . . xin , đừng nữa.”

      nhẫn nhịn, xin lỗi, phải vì hèn mọn nịnh nọt, cũng phải yếu đuối để người khác dẫm lên tôn nghiêm của bản thân. nhường nhịn đều là vì… Tiểu Thiến từng đối xử tốt với . Nếu Tiểu Thiến thương Trần Thần, bây giờ còn muốn gả cho , nếu nước bẩn đều hắt lên người , nên vũ nhục cũng cảm thấy sao cả, biết, nhẫn nhịn!

      Nhưng cần . . . cần mở miệng lộ ra vô sỉ của , ti bỉ, yếu đuối, bởi vì như vậy, sợ nhẫn nhịn của bản thân làm cho Tiểu Thiến gả lầm cho người xấu!

      Hà Nhạc Nhạc lạnh lẽo nhắc nhở làm cho Trần Thần nhịn được rùng mình cái, có chút kinh hoảng nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, theo bản năng lui về sau nửa bước.

      “Có ý gì?” Nhiếp Tiểu Thiến tỉnh táo nhìn qua lại giữa Trần Thần và Hà Nhạc Nhạc, cuối cùng nhìn chằm chằm Trần Thần, “ có việc gạt em sao?”

      “A. . . đương nhiên gạt . rất biết thưởng thức người tđó?” Mục Duy châm chọc , nâng tay vỗ hai cái, phục vụ đầy phòng lập tức giở nắp cái mâm ‘thức ăn’ được đặt bàn ra, lộ ra hình dáng thực của ‘thức ăn’ trước mặt tất cả khách mời.

      Tiếng hít thở nổi lên bốn phía.

      bàn trước mặt mỗi người đều là xấp hai mươi ngàn tiền mặt màu hồng chói lọi, hai cái sao, khi mà bàn tất cả khách mời trong phòng đều xếp xấp tiền như thế… là sáu trăm ngàn đó! ( cái đơn vị tiền này mình k biết edit như thế nào nên chính xác lắm)

      Tình huống hoành tráng như vậy làm cho cả phòng tiệc lặng ngắt như tờ, nhóm người lớn bị chấn động dám hé răng, nhóm trẻ con bị biểu cảm của người lớn làm cho sợ tới mức dám hé răng.

      Những người ngồi ở đây ra cũng có người có tài sản hơn triệu, nhưng… đó là tài sản cả nhà! Muốn bọn họ lấy ra sáu trăm ngàn tiền mặt, ai dám lấy ra? Mục tiên sinh này đến tột cùng là người nào? Còn Hà Hoan kia…

      “Ngại quá, đồ ăn khá ít, đều do ngân hàng Quý thị dự trữ tiền mặt đủ.” Mục Duy nhàng .

      ai dám tiếp.

      “Đồ ăn này có tên là ‘kẹo ’.” Mục Duy nghiêng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc bên cạnh, ôn nhu , “Chân tướng những việc này, bị che giấu, bị vặn vẹo, thậm chí biến mất. Nhưng muốn biết được chân tướng, có đôi khi cũng khó.”

      Quản lý khách sạn đứng dậy, hướng về các khách mời cao giọng , “Chỉ cần ra chân tướng gì đó liên quan đến lời đồn đãi của Hà tiểu thư, có thể lấy hai mươi ngàn bàn ăn. Bên cạnh khách sạn có ngân hàng, lấy xong lập tức có thể gửi vào tài khoản.”

      câu náo động toàn trường!

      ?” “ thể nào?” “Đây là tiền nhiều quá nên muốn đốt sao? Hai mươi ngàn mua câu chân tướng?” “Cậu có biết cái gì ?”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn tình hình ngược lại trước mắt, trong lòng vẫn bình tĩnh, tiền tài, chân tướng, đạo đức, lòng người, tình bạn, tình thân. . .

      “Tôi muốn hỏi!” bàn trong giơ tay lên hô. “ cái gì cũng được đúng ? Chỉ cần làm sáng tỏ lời đồn?”

      Quản lý khách sạn nhìn Mục Duy thấy Mục Duy gật gật đầu.

      “Tôi biết thư tình của Tiểu Thiến. . . ra phải là Hà Hoan dán thông báo.” .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :