1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Cuối cùng nàng cũng quay lại rồi :yoyo23::yoyo23::yoyo23::yoyo23: nàng có biết ta ngày ngóng đêm trông nàng về hông :th_4::th_4::th_4::th_4:. Mừng nàng quay lại :th_41::th_41::th_41::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      HangVO9 thích bài này.

    2. Ngọc Ngốc Nghếch

      Ngọc Ngốc Nghếch Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      53
      Huhu cuối cùng nàng cũng quay trở lại. Nhớ quá thôiiii
      HangVO9 thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Sorry các nàng. Nghỉ lâu quá giờ mới quay lại. Hi vọng làm cho xong bộ này trước Tết Nguyên Đán. Các nàng ủng hộ nhiệt tình cho ta lên tinh thần nào.
      Để đẩy nhanh tiến độ. Ta chỉ edit sát bản gốc chứ dùng nhiều chữ của mình nữa. Miễn sao đảm bảo nội dung và câu văn lủng củng. Các nàng tranh thủ luyện Hán Việt và đoán nghĩa của từ nhé


      CHƯƠNG 71: BÃO NỔI

      tiếng "Lâm gia muội muội", đồng thời chọc giận hai người.


      Đường văn hoa là ai? Đó là Mai trấn nổi danh phong lưu thiếu gia, hoa lâu tìm hồng nương, cao môn kiếm quả phụ, trong nhà lớn lớn nha hoàn, chỉ cần là coi vào mắt, mặc kệ là dùng cái phương pháp nào, cuối cùng cũng có thể đắc thủ.


      Năm kia trong thôn làm việc, coi trọng nương gia đình đính hôn, liền dựa vào bộ dung mạo nhàng trước khiến cho chú ý của đối phương, lại dùng lời ngon ý ngọt câu linh hồn bé nhân gia, dẫn đối phương đến gần trong rừng cây thành tựu chuyện tốt, sau khi đắc thủ ngày kế liền cảm thấy mỹ mãn mà hồi phủ.


      Tình lang thất tín bội nghĩa, nương kia thương tâm hối hận cần thiết , nơm nớp lo sợ sắp đến ngày xuất giá cùng tháng, muốn bị người nhìn ra có thai. Cha nương nàng dẫn nữ nhi đến Đường gia tính sổ, cầu đường văn hoa cưới nàng, được, liền đổi thành nạp thiếp, đến cuối cùng thậm chí chỉ cầu đường văn hoa cho nữ nhi danh phận. Lúc đó Đường lão gia ra ngoài ở nhà, đường văn hoa cấm người làm trước mặt lão thái thái mật báo, chỉ mực chắc chắn chính mình chưa từng thấy qua nương kia, còn lời lạnh nhạt chế nhạo đối phương si tâm vọng tưởng, biết là có thai dã loại của ai, đến ở đây cầu phú quý.


      nương kia vốn nhận hết cười nhạo chế nhạo từ vị hôn phu gia cùng thôn nhân, miễn cưỡng muốn giữ điểm thể diện mới cầu đến Đường gia, nghĩ tình lang ngày xưa lại như vậy nhẫn tâm, liền đập vào tường tại chỗ, thi hai mệnh. Đường văn hoa mặt đổi sắc, sai sử người đem thi thể mang ra, "Hảo tâm" ném cho hai vợ chồng mười lượng bạc làm lộ phí. Cha mẹ nương mặc dù hận thấu xương đường văn hoa, nhưng biết phải làm sao vì bọn họ có nửa điểm chứng cứ có thể chứng tỏ nữ nhi là bị tai họa, cáo quan đều cáo được, chỉ phải cầm bạc về nhà.


      Chuyện lớn như vậy đương nhiên lừa được Đường lão gia. Sau khi Đường lão gia biết được tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, tự tay trói nhi tử lại thi hành gia pháp, lại bị lão thái thái nghe được tin tới kêu trời trách đất khuyên can. Đường văn hoa là Đường gia độc tử, lão thái thái coi như là giận làm xằng làm bậy, cũng luyến tiếc bảo bối tôn tử chịu khổ a, rất sợ cái gì xui rủi. Đường lão gia thể tránh được lão mẫu, phạt đường văn hoa bế môn ăn năn hai tháng, việc này cũng coi như giải quyết được gì thêm nữa.


      tại chút nào che giấu đối với Lỗ Lỗ tán thưởng, còn gọi thân thiết như vậy, ai biết có phải hay nổi lên tâm tư xấu xa gì?


      Bùi Sách trực tiếp che ở trước người Lỗ Lỗ, lạnh lùng : "Huệ nương lựa lời, Đường thiếu gia cần xem là . Chúng ta còn có việc, trước bước." xong, hướng Lỗ Lỗ nháy mắt, ý bảo nàng theo .


      Lỗ Lỗ nghi ngờ nháy nháy mắt, nàng còn chưa có cho cái Đường gia thiếu gia kia nàng lúc nào qua đâu, thế nào muốn ?


      Thừa dịp khoảnh khắc ngắn ngủi nàng chần chừ, đường văn hoa ý vị thâm trường liếc muội muội nhà mình cái, chân dài bước, liền ngăn ở trước người Bùi Sách, cười : "Huệ nương... Đây là lần đầu nghe thấy khuê danh nữ tử từ trong miệng Bùi công tử a. Ha ha, Lâm gia muội muội đúng là đại nạn chết tất có hạnh phúc cuối đời, chỉ trở về nhà, còn thêm huynh trưởng Bùi công tử như vậy cẩn thận săn sóc. Đúng rồi, Lâm gia muội muội, ngươi muốn tửu lâu nhìn nhìn, Bùi công tử lại ngươi , vậy ngươi rốt cuộc có a?"


      phong độ nhàng thu quạt, cúi đầu nhìn về phía tiểu nương phía sau Bùi Sách, khóe môi mang theo thiện ý cười, hình như dỗ tiểu hài tử bình thường.


      Nghe Lâm gia đại tiểu thư chỉ có mười ba tuổi, nhưng bây giờ nhìn, tựa hồ thể hơn so với nhị muội a. Nhìn cái khuôn mặt nhắn phấn nộn kia, mặt mày quyến rũ, bộ ngực nảy nở, tư thái mảnh khảnh, nếu là đem Dương gia tuyệt sắc tiểu quả phụ kia đặt tới trước mặt nàng, nhất thời thành phụ trợ hồng hoa lá xanh, chỉ xứng làm nha hoàn cho nàng.


      Lỗ Lỗ ở đâu có thể đoán được đường văn hoa tâm tư đen tối. Nàng nhìn đường văn hoa, lại nhìn nhìn Bùi Sách, gật gật đầu, vừa mới muốn mở miệng, bên người bỗng nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh.


      Đó là thanh tiên sinh, Lỗ Lỗ tự chủ được nhìn sang.


      Tống Ngôn sớm nén nổi giận trong bụng, có điểm lòng đố kị Lỗ Lỗ, cũng có điểm lửa giận đường văn hoa, lúc này thấy Lỗ Lỗ đúng là muốn Đường gia tửu lâu tìm đầu bếp, cũng nghe vô nữa, chăm chú nhìn mắt Lỗ Lỗ : "Ngươi lại cùng thêm lời, trở lại ta liền đem cá khô có đều ném, mảnh cũng giữ lại cho ngươi." xong, phất tay áo ly khai.


      phải Bùi Sách, ai muốn mặt mũi đều quan tâm.


      Mọi người sớm quen biết, Tống Ngôn rời như vậy, những người khác cũng tức giận, mỗi người tiếp tục quan tâm người trước đó quan tâm.


      Đường lan ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Sách. Đúng theo như lời đại ca, Bùi Sách chưa từng đối với nữ tử nào biểu ra quá hảo cảm, hôm nay nhưng vẫn lấy tư thái người thủ hộ chiếu cố Lâm gia đại tiểu thư. nhìn Lâm gia đại tiểu thư ánh mắt ôn nhu, kêu khuê danh đối phương giọng điệu vô cùng thân thiết, làm trong lòng nàng ta rất thoải mái, rất khó chịu.


      Bùi Sách dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Lỗ Lỗ. Mặc dù vừa bị Tống Ngôn cắt ngang lời nàng, làm nàng chưa kịp mở miệng trả lời đường văn hoa, cũng biết, nàng vẫn là muốn Đường gia tửu lâu. cũng nàng , nàng lại vẫn muốn , là bởi vì bị bộ dáng đường văn hoa ôn nhu mỉm cười lừa sao?


      Bùi Sách biết Lỗ Lỗ tính tình đơn thuần, dễ bị lừa. Nhưng vẫn cho là, nàng ngoan ngoãn nghe lời của , vô luận làm cho nàng cái gì.


      Đường văn hoa cũng nhìn Lỗ Lỗ, cười chờ nàng lựa chọn .


      Nhưng Lỗ Lỗ tại chỉ biết là việc, tiên sinh giận rồi, nếu như nàng tiếp tục cùng Đường gia thiếu gia chuyện, cá của nàng liền có!


      "Tiên sinh! Ta cùng chuyện, ngươi đừng ném!" Nàng lớn tiếng gọi Tống Ngôn, rất nhanh hướng bóng lưng của đuổi theo.


      Lỗ Lỗ lần này, Đào Điềm Hạnh lập tức đuổi theo.


      Bùi Sách sửng sốt trong chốc lát.


      biết chuyện Tống Ngôn dùng cá khô hấp dẫn Lỗ Lỗ đọc sách, nhưng chưa bao giờ biết Lỗ Lỗ thế nhưng coi trọng cá khô như vậy. Nàng nghe lời của , lại bởi vì cá khô, bởi vì Tống Ngôn uy hiếp, lập tức bỏ quên ý niệm tửu lâu, sửa đuổi theo Tống Ngôn, ngay cả chào hỏi cũng cùng đánh tiếng. Còn có Tống Ngôn, vì sao tức giận như vậy?


      kìm lòng đậu nghĩ muốn đuổi theo.


      Đường lan cấp hai bước ngăn ở trước người , tràn đầy chờ mong : "Bùi công tử, ngươi bây giờ là muốn trở về chùa sao? Khó có được xảo ngộ, bằng chúng ta cùng nhau trở về ? Ta cùng đại ca muốn bái kiến Lâm bá phụ chút đâu."


      "Hai vị cứ tiếp tục ngắm hoa , Lâm bá phụ là tới núi tĩnh dưỡng, thích có người quấy rầy." Bùi Sách nhàn nhạt , thẳng vòng qua nàng về phía trước.


      Đường lan nghĩ đến chuyện khách khí như vậy, sau chút ngốc lăng, khuôn mặt đẹp tức khắc trướng đến đỏ bừng.


      Đường văn hoa vui sướng khi người gặp họa phe phẩy cây quạt, cười nhạo : "Nhìn cái , ta nhân gia trong lòng có ngươi, mà ngươi lại nhiều lần hướng trước mặt thấu, lần này thấy ràng ? Bùi công tử nhân gia thích là Lâm Huệ nương như vậy ."


      "Câm miệng! Ngươi cái lỗ tai nào nghe thích Lâm Huệ nương?" Đường lan bỗng nhiên xoay người, trừng mắt .


      Đường văn hoa bất đắc dĩ dùng cây quạt đập đập trán nàng, than thở: "Nha đầu ngốc, đại ca là nam nhân, Bùi Sách có thích nàng hay , ta liếc mắt cái là có thể nhìn ra. Ta khuyên ngươi vẫn là chết tâm sớm chút , ngươi sánh bằng Lâm Huệ nương." xong, chậm rãi ngược lại hướng đám người Bùi Sách .


      Đường lan quay đầu lại, xa xa bóng dáng Bùi Sách thấy. Nàng mím mím môi, cam lòng đuổi theo đại ca nhà mình, bực tức : " và ngươi giống nhau, có như ngươi vậy... Mắt chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nương." Nàng thừa nhận, nàng có đẹp bằng Lâm Huệ nương.


      Đường văn hoa chỉ cười , trong đầu lại ra đôi mắt Lâm Huệ nương ngây thơ thuần khiết, khỏi tâm thần trận dập dờn.


      đụng qua nhiều nương, xinh đẹp có, ngây ngô có, có tri thức hiểu lễ nghĩa có, điêu ngoa ngang ngược cũng có, hình dáng mỗi người mỗi vẻ. Nhưng Lâm Huệ nương giống với ai, con ngươi thuần khiết trong suốt tựa hài đồng, mà khuôn mặt tư thái đều lại cực kỳ câu người, nếu là đem nàng dỗ đến giường, biết có hạng phong tình gì?


      Chỉ là nghĩ đến, cũng làm cho trong lòng lửa nóng a, cũng biết lúc nào có cơ hội...


      *


      Bên kia, bởi vì là chạy, dù cho bước chân nho , tốc độ Lỗ Lỗ cũng mau hơn so với Tống Ngôn, rất nhanh trước đoạn đường cong đuổi kịp .


      "Tiên sinh!" Lỗ Lỗ nắm lấy tay áo Tống Ngôn, lấy lòng nhìn : "Hảo tiên sinh, ta để ý tới , ngươi đừng ném cá khô có được ?"


      Tống Ngôn nhìn cũng nhìn nàng, lạnh mặt nhanh về phía trước.


      Lỗ Lỗ ôm cánh tay của buông tay, tiếng tiếng cầu khẩn.


      Đào Điềm Hạnh đuổi theo, thấy tình cảnh này, vội vàng kéo Lỗ Lỗ, "Đại tiểu thư mau buông tay, ngài như vậy bị người nhìn thấy tốt, lão gia sau khi biết tức giận, đại tiểu thư, ngài..."


      Lỗ Lỗ bĩu môi chịu buông tay, ngửa đầu quật cường nhìn chằm chằm Tống Ngôn.


      Mắt thấy tay nàng bị hai nha hoàn đẩy ra, Tống Ngôn chợt dừng lại cước bộ, nghiêm nghị trách mắng: "Dừng tay! Các ngươi giằng co như vậy thành cái thể thống gì!"


      Đào Điềm Hạnh sắc mặt trắng nhợt, đồng thời buông lỏng tay.


      "Tiên sinh..." Lỗ Lỗ tiếp tục ngừng quấy nhiễu lôi kéo .


      Đây là lần đầu tiên sau đêm chuyện đó nàng chịu để mắt nhìn , ánh mắt cầu xin đáng thương như vậy, con ngươi ngập nước mỹ lệ, Tống Ngôn tâm liền hung hăng run lên trận. Lửa giận dù lớn hơn nữa, quyết tâm dù lớn hơn nữa, vừa đụng bộ dáng này của nàng, đều cũng nhẫn tâm nỗi.


      nhìn hai bên chút, lạnh giọng với hai nha hoàn: "Các ngươi ở đây coi chừng, ta có lời muốn dạy bảo đại tiểu thư, đừng để cho người ngoài tới đây quấy rầy chúng ta."


      Đào sợ hãi Tống Ngôn, cắn môi , Điềm Hạnh nhịn được : "Tống tiên sinh, nhiều người ở đây mắt nhìn loạn, ngài có lời gì, bằng trở lại rồi lại cùng đại tiểu thư ?"


      Tống Ngôn cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, giống như muốn đem nàng nhìn thấu: " tại biết che chở đại tiểu thư các ngươi? Thường Ngộ ngầm thân thiết nàng, thế nào dặn các ngươi che chở?"


      Điềm Hạnh mặc dù cũng nghe lời Thường Ngộ, nhưng nàng ít có cơ hội ra cửa cùng Lỗ Lỗ, cũng có phát Thường Ngộ đối với Lỗ Lỗ có tâm tư. Lúc này nghe Tống Ngôn như thế, nàng giận đỏ mặt, mở miệng muốn biện giải. Đào vội vàng kéo lại nàng, hướng nàng lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu với Tống Ngôn: "Tống tiên sinh là ân sư đại tiểu thư, đại tiểu thư hiểu chuyện, Tống tiên sinh giáo dục đại tiểu thư cũng là phải làm. Chỉ là bây giờ ở bên ngoài, vì thanh danh đại tiểu thư, kính xin Tống tiên sinh ngắn gọn, bọn nô tỳ cũng tốt..."


      "Ta giáo dục học sinh thế nào, còn cần các ngươi khoa tay múa chân."


      Tống Ngôn lưu tình chút nào cắt ngang Đào, trở tay kéo Lỗ Lỗ hướng phía dưới chỗ đất trũng kín đáo đến. Bên kia địa thế nhấp nhô, mấy cây hoa cao lớn lại rậm rạp, trừ phi có người xuống, bằng đứng ở phía căn bản trông thấy phía sau cây có người.

      muốn lại nhịn, có số việc, hôm nay phải hai hỏi nàng cho ràng.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 72: ĐỎ MẶT

      Đất trũng phía dưới rất nhiều cây hoa đinh hương mọc, thấp chỉ có cao đến đầu gối, cây lau năm tán rộng như mui xe, cây nhiều ngập tràn loại hoa, hương thơm xông vào mũi.


      Tống Ngôn chăm chú nắm tay Lỗ Lỗ, qua bụi hoa thấp bé, vòng qua vài cây , cuối cùng chọn góc chỗ có vài cây già vây kín. Nhiều bó hoa sum sê treo đầy cành đây đó dây dưa chéo nhau, che lên đỉnh đầu, ánh dương xán lạn xuyên thấu qua khe hở hoa lá rọi xuống đầu, làm mảnh cỏ xanh dưới chân bị loang lổ quang ảnh.


      Tống Ngôn cái đầu rất cao, mặc dù chọn chỗ có cành cao son với đỉnh đầu, trong lúc vào cũng muốn thỉnh thoảng khom lưng cúi đầu để tránh khỏi đụng trúng. Lỗ Lỗ biết tiên sinh kéo chính mình đến bên này muốn làm cái gì, nhưng tiên sinh vẫn xị mặt, còn cùng Đào các nàng muốn giáo dục nàng, nàng có điểm sợ hãi, liền thành thành theo vào trong.


      Phía trước có đường, Tống Ngôn dừng bước lại, buông tay ra, đưa lưng về nhau Lỗ Lỗ.


      "Tiên sinh, ngươi kéo ta đến nơi đây làm cái gì a?" Lỗ Lỗ nghi ngờ nhìn bóng lưng cao to hơi có vẻ gầy.


      Tống Ngôn gì.


      là sau khi phát nàng thực muốn dùng đầu bếp thay thế , mới phẫn nộ mới xúc động, căn bản có suy nghĩ chính mình vì sao phải tức giận.


      Thẳng đến mới vừa đường vừa rồi, bởi vì phẫn nộ mà phát nhiệt đầu óc chậm rãi yên tĩnh trở lại, rốt cuộc ý thức được mình làm cái chuyện ngu xuẩn gì.


      vì sao phải quan tâm ý tưởng của nàng, vì sao phải quan tâm nàng có thích mình hay ?


      quyết định muốn rời , hà tất quan tâm?


      Hay là, ở trong lòng , nàng chỉ có là học sinh? đối với nàng, chỉ có là tình cảm thầy trò?


      thích nàng?


      Tống Ngôn tin, cũng nguyện thừa nhận. Nàng cũng muốn tìm năm nam nhân, cũng thà cần cũng phải tìm năm nam nhân, còn bảo tìm người nương tốt chỉ thích mình , thế nào còn vẫn thích nàng?


      Nàng đần như vậy tham ngốc như vậy, nàng có cái gì đáng giá cho thích?


      Tống Ngôn nhắm mắt lại, tâm phiền nôn nóng. cần yên lặng chút, cần tìm lý do có thể giải thích xúc động như vậy.


      Lỗ Lỗ đợi hồi, thấy nhúc nhích đứng ở đó chờ, nàng cũng gì, tò mò quan sát cái chỗ này.


      Xung quanh tất cả đều là cây hoa cao lớn, hoa cây bên ngoài có tươi tốt xum xuê, cũng có cây thấp bé, tầng tầng lớp lớp che đậy con đường lúc đến. Trong thoáng chốc, nàng cũng có điểm hoang mang bọn họ vừa tới như thế nào. Bất quá, ở đây thực rất đẹp mắt, đầu là từng chùm bạch hoa, từng cơn gió thổi qua, từng cánh bạch hoa rào rào rơi xuống, rơi vào khăn vấn đầu của tiên sinh, tóc, bả vai, dừng ở trước mắt nàng.


      Lỗ Lỗ nâng tay lên, nhìn phiến đinh hương kia cánh hoa như lông rơi vào trong lòng bàn tay nàng, có hơi lạnh, nhàng ngứa.


      Nàng vui mừng cười, nhịn được muốn đem tay nâng cao chút, để tinh tế thấy nó.


      Nhưng nam nhân phía trước đột nhiên xoay người, mang theo sức gió đem cánh hoa ra tay nàng thổi bay. Lỗ Lỗ gấp đến độ cúi đầu bắt nó, bắt ba lần cũng có bắt được, cánh hoa lại như lông rơi ở mặt đất, xen lẫn trong nhiều cánh hoa lúc trước rơi xuống. Chớp mắt, Lỗ Lỗ nhận ra cánh hoa nàng muốn rốt cuộc là cánh nào.


      Nàng bất mãn nhìn tiên sinh liếc mắt cái, hướng bên cạnh đến, muốn đổi chỗ lần nữa.


      "Trở về."


      Theo tiếng quát , tay lại bị người bắt được.


      "Làm cái gì a?" Lỗ Lỗ chu mỏ nhìn tiên sinh, có chút tức giận . ràng lúc trước đều đem cá khô để lại cho nàng, vừa rồi lại đột nhiên chuyện giữ lời gì hết, cái gì nàng mà cùng Đường gia công tử chuyện liền đem cá khô ném . tại nàng để ý tới người kia, ba ba đuổi theo lấy lòng , lại mặt lạnh lùng, chuyện với nàng cũng cho nàng chơi.


      Những người nàng gặp, tiên sinh là kỳ quái nhất.


      Đối diện với đôi mắt ướt giận dữ của nàng, Tống Ngôn lời vừa rồi ấp ủ rất lâu lại nghẹn ở trong cổ họng.


      Nàng hôm nay mặc bộ tiểu sam lê bạch màu trắng, viền theo cổ tay áo thêu hoa hồng nhạt, tươi mát minh diễm. Phía dưới là váy lụa mỏng màu tím mềm mại, khi di chuyển làn váy phất động hệt như gợn nước, đến nỗi nàng so với tử đinh hương rực rỡ trong núi còn muốn quyến rũ xinh đẹp hơn, mà cặp mắt nàng lại trong suốt, lại đơn thuần như hài đồng ngây thơ, cho dù ai thấy, đều đành lòng cự tuyệt nàng, đành lòng tức giận với nàng.


      khống chế nỗi, kêu tên của nàng: "Lỗ Lỗ..."


      Thanh vừa ra khỏi miệng, Tống Ngôn cả người đều cứng lại. muốn răn dạy nàng trách cứ nàng, nhưng mặc dù làm lạnh thanh , lúc ra hai chữ kia, vẫn là tự chủ thả mềm giọng điệu, nghe giống như là trách cứ, ngược lại như là cầu nàng, dỗ nàng.


      Tại sao có thể như vậy?


      Mặt nhất thời nóng lên, Tống Ngôn gấp gáp buông tay ra, quay người .


      Lỗ Lỗ cũng bị gọi mà kinh sợ, đây là tiên sinh, lần đầu tiên kêu tên của nàng. Rất êm tai.


      Nàng hài lòng chuyển tới trước người , "Tiên sinh, ngươi kêu tên của ta là dễ nghe."


      Tống Ngôn mím mím môi, ánh mắt rơi ở phía xa cây khô, tự như tựa giễu hỏi: "Dễ nghe? Vậy ngươi trước đây thế nào cho ta kêu ngươi Lỗ Lỗ?"


      Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, mờ mịt hiểu nhìn , hiểu tiên sinh vì sao như vậy.


      Tống Ngôn liễm mắt nhìn nàng, kiên nhẫn nhắc nhở: "Bùi Sách ngươi thích người ngoài gọi ngươi Huệ nương, ngươi cho gọi ngươi Lỗ Lỗ, ... cho ta biết." Người ngốc như thế, mới thích nàng, chỉ là muốn biết nguyên nhân nàng làm như vậy mà thôi. Dù sao, là tiên sinh của nàng, hảo tâm cho nàng cá khô ăn, dưới tình huống bình thường, nàng có đạo lý thân cận Bùi Sách hơn.


      Lỗ Lỗ bừng tỉnh đại ngộ, thuận miệng đáp: "Ta là thích Huệ nương a, nhưng tiên sinh cũng lại kêu ta Huệ nương." Tiên sinh lạnh như băng, mỗi ngày gặp mặt liền trực tiếp kiểm tra bài vở nàng sau đó dạy nàng đọc chữ, căn bản cũng có kêu tên của nàng, "Lỗ Lỗ" có, "Huệ nương" cũng có, nàng cũng quen tiên sinh "Ngươi a ngươi a" gọi nàng rồi.


      ...


      Tống Ngôn lúc này mới nhớ ra có kêu tên nàng, nhất thời vừa xấu hổ vừa thẹn bực, mặt càng đỏ hơn.


      vẻ mặt hồng, thoạt nhìn có nghiêm túc như vậy, trái lại đặc biệt coi được. Lỗ Lỗ nhìn nhập thần, kìm lòng đậu kéo lấy tay áo của nhàng lắc, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng : "Tiên sinh, hảo tiên sinh, ngươi đừng nóng giận, ta cùng người nọ chuyện, ngươi đem cá khô đều để lại cho ta, được ?"


      Cá khô, cá khô, nàng chỉ biết cá khô!


      Tống Ngôn trong lòng hiểu hỏa khởi, quay đầu : "Ta chút cũng tốt."


      Lỗ Lỗ gấp đến độ nhào tới người , ôm hông của liên thanh : "Tiên sinh tốt! Tiên sinh làm cá khô ăn ngon nhất!"


      " ta tốt, ta làm cá khô ăn ngon, ngươi vì sao muốn ta rời ? Còn muốn tửu lâu tìm đầu bếp thay thế ta?" Tống Ngôn nỗ lực quên nhịp tim đập càng lúc càng nhanh trong lòng ngực, dựa vào cỗ lửa giận kia để đem câu hỏi rất lâu hành hạ nghi hoặc hỏi lên. Vừa nghĩ tới cái buổi tối kia, liền tức giận đến đau đầu. hảo ý cho nàng hai lựa chọn, đại ý là muốn nên có thân mật với những người kia, ai nghĩ đến nàng thế nhưng trực tiếp bảo rời ? cũng có ghét bỏ nàng học sinh này hoang đường phân phải trái, nàng thế nhưng lại ghét bỏ !


      cúi đầu, Lỗ Lỗ ngửa đầu, đem trong mắt lửa giận của thấy rất ràng.


      Lỗ Lỗ rất ủy khuất, lại chỉ dám giọng tranh luận: "Ta muốn ngươi , là ngươi thích ta, ngươi muốn tìm nương tốt. Ngươi thích nương tốt, ngươi muốn tìm nàng, vậy ta liền cũng được ăn cá khô của tiên sinh nữa, đương nhiên phải lần nữa tìm cái nam nhân làm cơm ăn ngon..." Trong khi , nàng trong mắt bịt kín tầng hơi nước, thanh đều nghẹn ngào lên. Nàng mới muốn để cho , là muốn làm nam nhân của nàng.


      Giọt nước mắt to bằng hạt đậu theo mặt nàng chảy xuống, Tống Ngôn trong lòng mềm nhũn, chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên thay nàng lau nước mắt, "Ta, ta chưa thích... Ta chưa muốn tìm nương tốt, ta chỉ thích nương tốt toàn tâm toàn ý."


      Lỗ Lỗ chút cũng tin, chôn ở trong ngực thấp giọng nghẹn ngào : "Ngươi thích nương tốt, khẳng định liền tìm nàng a, tựa như ta thích năm nam nhân, ta cũng tìm được bọn họ."


      Lại là năm nam nhân!


      Tống Ngôn tâm vừa mềm nhũn lại bùng phát lên, bỗng nhiên đem Lỗ Lỗ từ trong ngực đẩy ra, bực tức : "Năm nam nhân, năm nam nhân! Nếu như ngươi thích người, căn bản là còn muốn những người khác! Còn có, ngươi ngươi thích ta, ngươi là thích ta làm cho ngươi cá khô làm đồ ăn cơm ngon ? Nếu như ta nấu ăn, ngươi còn thích ta sao?"


      Động tác của quá đột nhiên, Lỗ Lỗ dưới chân bất ổn trực tiếp ngã ngồi dưới đất, vừa định kêu đau, liền nghe liên tiếp hỏi lên.


      Nếu như tiên sinh làm cá khô, nàng thích sao?


      Lỗ Lỗ nghĩ tới tiên sinh mặt lạnh như băng, dán mặt nàng cây gậy trúc lành lạnh, tình cảnh lưu tình chút nào đánh lòng bàn tay nàng, nhất thời khóc lên, lớn tiếng lên án : "Nếu như phải ngươi làm nấu ăn ngon, ta mới thích ngươi! Ngươi đối với ta hung dữ như vậy, cả ngày lạnh như băng, còn mắng ta đánh ta, ta tại sao phải thích ngươi?"


      Nhìn nàng ngồi dưới đất khóc, nghe nàng sợ hung dữ, nghe nàng thẳng thích , Tống Ngôn vừa khó chịu vừa muốn cười. muốn rời , lại nghe khẩu khí nghẹn ngào kia, chỉ tới bên người nàng, cao nhìn xuống ép hỏi: " ra là thế, ngươi thích người đối với ngươi tốt. Thường Ngộ tất cả cái gì đều nghe theo ngươi, Bùi Sách cũng mọi chuyện chịu đựng ngươi chiều ngươi, cho nên ngươi thích bọn họ, có phải hay ?"


      "Phải! Ta liền thích bọn họ, liền thích ngươi!" Lỗ Lỗ thở phì phì đá bắp chân của .


      Tống Ngôn chịu đựng đau, khom lưng ngồi xổm xuống, tĩnh táo dị thường nhìn nàng: “Vậy nếu bọn họ chiều ngươi, bọn họ cũng đối ngươi hung dữ, ngươi còn thích bọn họ sao?"


      Lỗ Lỗ giật mình, mờ mịt nhìn về phía Tống Ngôn, trong mắt còn vương giọt nước mắt.


      Nếu như Bùi Sách cùng Thường Ngộ cũng là hung dữ, nàng, nàng cũng thích bọn họ ?


      Nhưng bọn họ hung a!


      Lỗ Lỗ há mồm liền muốn phản bác.


      Tống Ngôn lại bức đến trước người của nàng, cho nàng cơ hội mở miệng, "Kỳ thực ngươi căn bản thích bọn họ, ngươi chỉ là thích được bọn họ chiếu cố sủng mà thôi. Ngươi cũng thích ta, ngươi chỉ là muốn ta làm cho ngươi cá khô ăn mà thôi."


      " phải!" Lỗ Lỗ khóc , "Bọn họ rất tốt với ta, ta liền thích bọn họ, ngươi làm cá khô ăn ngon, ta cũng thích ngươi!" Nàng thích như vậy, chẳng cần đối với nàng rất hung dữ nàng cũng thích , tiên sinh tại sao có thể như vậy đâu?


      Tống Ngôn cười lạnh, nhìn thẳng ánh mắt của nàng: "Phải ? Ngươi ngươi thích ta, vậy ngươi cho ta biết, ngươi là cả đêm ngủ yên nhớ ta, hay là thêu hà bao cho ta, muốn chiếu cố ta? Thích người đối với người đó tốt, ta thích ngươi, cho nên mới làm cho ngươi nhiều cá khô ăn, mới lặp lặp lại nhiều lần dạy ngươi đạo lý khuyên ngươi bỏ những thứ tật xấu ấy. Vậy còn ngươi, ngươi rốt cuộc là thế nào thích ta?"


      nổi giận, cam lòng, cam lòng chính mình thế nhưng thích người ngốc đến tàn nhẫn!


      Thanh của rất lạnh, ánh mắt rất lạnh, chỉ có khí tức phất đến mặt nàng, vẫn là nóng.


      Có thể là do điểm nóng kia, làm Lỗ Lỗ nước mắt chậm rãi dừng lại.


      Tiên sinh , thích nàng?


      Vui mừng như nước suối, chút tràn đầy ngực. Lỗ Lỗ dụi dụi mắt, chống tay ngồi chồm hỗm ở trước mặt Tống Ngôn, thử thăm dò sờ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, "Tiên sinh, ngươi thực thích ta sao?"


      Tống Ngôn muốn nhìn bộ dáng nàng đơn thuần vô tội nữa, nhẫn tâm nhắm mắt lại. Mặc dù đến trình độ này, mặc dù biết nàng trả lời được chất vấn của , đáy lòng của , vẫn còn có chờ mong làm ngẫm lại liền cười khổ tiếng.


      còn chờ mong cái gì?


      Nàng căn bản hiểu.


      Lỗ Lỗ đích xác hiểu, nàng muốn chính là năm nam nhân của nàng nguyện ý sủng nàng chiếu cố nàng. Nàng hiểu bọn họ vì sao lại sủng nàng, nàng chỉ nhớ lão giống cái , nàng bộ dáng coi được, có rất nhiều giống đực thích nàng, tranh nhau sủng nàng chiếu cố nàng. Thường Ngộ, Bùi Sách, thậm chí Cố tam, bọn họ đối với nàng tốt, nàng liền thích bọn họ, hưởng thụ bọn họ chiếu cố, chưa từng có nghĩ tới bọn họ vì sao lại thích nàng.


      Thích người, phải đối với tốt sao?


      Lỗ Lỗ kề sát khuôn mặt nam nhân tuấn tú, nghiêm túc : "Tiên sinh, ta thích ngươi, ta thực thích ngươi. Ta biết nên thế nào đối với ngươi tốt, nhưng ta chính là thích ngươi, thích ngươi cá khô, thích ngươi cười với ta. Ta có cả đêm nhớ ngươi, ta chỉ là thỉnh thoảng nghĩ, nếu như tiên sinh chịu rất tốt với ta, tốt, nên lấy cây gậy trúc làm ta sợ, nên mỗi lần chỉ cho ta hai mảnh cá khô..."


      "Ta nguyên bản chỉ tính toán cho ngươi mảnh, mảnh kia là bởi vì thích ngươi mới đưa thêm cho ngươi."


      Tống Ngôn nhịn được , "Nhưng ngươi cho ta cái gì? Thích phải ngoài miệng chút là được." muốn chính là nàng chỉ thích . cần nàng chiếu cố, chỉ cần nàng nghĩ năm nam nhân nữa, thà rằng cái gì cũng theo nàng.


      Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, nàng có thể cho tiên sinh cái gì đâu?


      Lão giống cái , giống đực đều thích các nàng khuôn mặt, thanh , ngực, đùi, giữa hai đùi...


      Đích xác, Cố tam, Bùi Sách, còn có Thường Ngộ, bọn họ đều thích hôn nàng sờ nàng.


      Lỗ Lỗ cười vui vẻ, nàng nắm tay tiên sinh lên đặt ở bộ ngực phì nhiêu của mình, sau đó hôn mặt của môi của , lấy lòng : "Tiên sinh, ngươi thích ta, vậy ngươi nhất định cũng muốn hôn ta sờ ta ? Vậy ta cho ngươi hôn cho ngươi sờ, ngươi có phải hay liền cao hứng?"


      Nàng ngẩng đầu, chờ đợi trả lời.


      Nhưng tiên sinh của nàng gì, chỉ có mặt đỏ hồng, đẹp như ánh bình minh sáng sớm nơi chân trời.

    5. Đóa Quỳnh Trắng

      Đóa Quỳnh Trắng New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      18
      @HangVO9 ơi, nàng đâu rồi, ta chờ nàng mỗi ngày:th_18:mau mau trở lại nha nàng, tiểu mèo hoang còn chờ nàng đó:yoyo17:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :