1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 142 Pháp vương chữa thương ()


      Bạch Mã Đan Tăng mới vừa trở lại mật điện, dặn dò tăng nhân hầu hạ bên người đem tế phẩm còn mới mang lên bàn thờ, cửa điện khép hờ bị đẩy ra. Thay bằng đó là cơn gió cuốn vào, tiếp theo là tiếng thịch va chạm với mặt đất nặng nề mà quỳ gối mặt đất.
      ngước mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi ôn hòa hai tăng nhân hầu hạ bên người: “Các ngươi trước lui xuống, ở bên ngoài điện chờ Vương qua.”


      Hai gã tăng nhân bình tĩnh như nước, tay tạo thành chữ thập khom lưng hành lễ, cung kính mà nghe lời lặng yên dạ tiếng rời khỏi mật điện, cũng thuận tay đem cửa điện đóng lại.
      Bên trong điện tối tăm từng lớp khói mỏng bay quanh quẩn, mười ba ngọn nến lay động nhảy lên. Bên để đầu người trong chén, các đoạn tay chân, ngũ tạng, các tế phẩm chờ được đặt đến vị trí của nó ở dưới ánh đèn lập lờ lúc sáng lúc tối, tỏa ra mùi tanh dày đặc khắp nơi. Chính giữa mật điện cung phụng năm tướng Phật bảo bằng bạc khuôn mặt trang nghiêm, tràn ngập thần bí đoan trang cùng từ bi nhân ái.
      “Thích Già Thát Tu, .” Bạch Mã Đan Tăng ngồi xếp bằng, đôi tay đặt đầu gối, sắc mặt hòa ái, mắt phượng ôn nhu.
      “Pháp vương, khẩn cầu ngài cứu … cứu nàng.”


      Thích Già Thát Tu đầu gối lê đến gần mấy bước, đem nữ nô trong lòng ngực nhàng đặt ở tòa sen, đôi tay lập tức giơ lên ngang trán, đoan chính cung kính mà dập đầu cầu xin Bạch Mã Đan Tăng.
      “Thích Già Thát Tu, ngươi là cái đồ vô dụng.” Mắt phượng Bạch Mã Đan Tăng như cũ ôn nhu, biểu tình vẫn như cũ hòa ái, chỉ là miệng lưỡi lại mang theo ý trào phúng.
      Thân thể Thích Già Thát Tu cứng đờ, cúi đầu càng sâu : “Là thất trách của đệ tử, thỉnh Pháp vương trách phạt.”
      Bạch Mã Đan Tăng tỏ ý kiến mà chỉ nhướng mày, nhấc chân bước khỏi tòa sen, khom lưng bế lên nữ nô mặt đất rồi tiến vào căn phòng sâu nhất bí nhất của mật điện. “Phạt ngươi tại đây quỳ chờ Vương, tới liền đem đưa vào bên trong.”
      “Dạ.” Thích Già Thát Tu đáp lời.


      Chờ nghe được hai tiếng kẽo kẹt cùng động tĩnh phía trước ngừng hẳn, mới chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn cung điện bên trái vách tường cung phụng mấy trăm tượng Phật cao ba tấc, trong mắt nôn nóng cùng lo lắng cuối cùng cũng tan . Chỉ cần Pháp vương đáp ứng cứu trị cho dù là bước chân vào địa ngục, Diêm La cũng phải tha người. Vương của ta là người nhất thời sơ sẩy, mới có thể đem heo đẩy đến bên người Pháp vương.


      ########### ############# ############## Đường phân tuyến nhiều tượng phật nhìn đẹp zai quỳ dưới đất J


      Căn phòng bí mật trong điện ra là mấy cái tầng hầm ngầm nối liền mà thành, gian cũng hẹp. Bởi vì khắp nơi đều sắp xếp các lỗ thông gió thoát khí, cho nên bên trong khí chút cũng dồn nén. Nét vẽ màu họa cứng rắn vách treo của ngọn đèn bơ hình hoa sen được đúc bằng vàng ròng, ánh sáng bên trong thế nhưng so với mật điện bên trong còn muốn sáng hơn.
      Bạch Mã Đan Tăng ôm La Chu vào gian phòng ở. Ở giữa phòng có cái giường dài hơn hai mét, cao thước, chỉ nửa thước bên cạnh căn phòng là tới cái ao. Đáy ao cùng bờ ao hoàn toàn dùng ngọc thạch Côn Luân màu trắng noãn ốp lên, trong ao đựng đầy nước lục sắc gợn chút sóng.


      trước đem La Chu đặt ở bên cạnh ao, lấy giá mấy cái bình lọ lớn từ phòng ở bên trái. Mở ra bình, đem bên trong bột phấn nâu đổ hết vào trong ao, dùng pháp trượng được chế thành từ xương ống chân người ở bên trong ao quấy qua quấy lại. Chỉ chốc lát sau, trong ao chính là tản ra mùi tanh của thuốc dược loãng màu nâu.
      Tiếp theo cởi bỏ quần áo người La Chu, ánh mắt dừng đến dấu nô Mục Xích Vương bên phải đầu vai lát, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt có cảm tình, động tác mềm mà đem nàng để vào trong ao.


      Mặt nước chịu được trọng lượng cơ thể của La Chu nên nhanh chóng đem cả người nàng mạnh mẽ vây quanh.
      lại lấy từ cái bình xanh biếc ra mấy viên thuốc màu đỏ, mở ra miệng La Chu, đem mấy viên thuốc đều nhét vào. Cuối cùng đặt thêm cục đá lót ở sau gáy nàng, làm cả khuôn mặt nàng cũng chìm dưới mặt nước của ao, chỉ cẩn thận mà lộ ra lỗ mũi để hô hấp.
      tùy ý ngồi xếp bằng ở bên cạnh ao, nhìn nước trong ao cùng thuốc dược dần dần nuốt trọn lấy thân thể nữ nhân, bên môi cười như cười, ý cười lặng yên mà gia tăng. Mắt phượng lẳng lặng khép lại, hai tay trước người kết ấn, chậm rãi nhập định.


      biết từ khi nào, bên cạnh ao có thểm nam nhân đứng người quỳ. Nam nhân có dáng đứng dị thường cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh giống như núi cao khí thế nguy nga bất phàm. Chỉ là khuôn mặt tuấn lại khắc sâu sắc bén cùng sát khí lạnh thấu xương vô cùng đáng sợ, nhìn thôi cũng thấy sợ chỉ muốn né xa ba thước.


      lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào vật thể trong ao nâu. Sống hai mươi ba năm, cuối cùng mới thích nữ nhân nhưng nữ nhân này vẫn có ý nghĩ trốn thoát . bất quá muốn thử nàng chút, nàng liền đầu óc ngu muội mà mượn cơ hội đó chạy trốn. Trong nháy mắt nghe nàng bị kẻ ám sát làm trọng thượng đến chết ngất, trong lòng trừ bỏ có cảm giác lăng trì đau đớn ra, còn càng là cảm giác phẫn nộ muốn xé rách mọi thứ.

      Nàng chỉ là cái nữ nô đê tiện, dám lưu tình chút nào mà đem mọi sủng ái cùng dung túng của đối với nàng đạp xuống dưới chân, ném ra đằng sau đầu. Giờ phút này, nàng lại lẳng lặng mà nằm ở trong đống thuốc dược, đôi mắt nhắm chặt giống như khinh miệt uổng phí tâm tư cùng bên tình nguyện. Đôi tay bên người bất tri bất giác mà nắm chặt thành quyền, xương ngón tay vang lên cách cách, con mắt lạnh lẽo tựa vạn năm băng tuyết tan.


      “Vương, heo bị kẻ ám sát bắt , là hạ thần thất trách, thỉnh Vương trách phạt.” Thích Già Thát Tu nhìn đến Vương nắm chặt tay, trong lòng khẽ run lên, vội vàng lần nữa thỉnh tội.
      Tán bố Trác Đốn hừ lạnh tiếng, chậm rãi buông ra đôi tay, y trầm : “Ngươi đương nhiên là có tội khó thoát, nhưng heo có phải hay bị kẻ ám sát bắt , ngươi trong lòng đều hiểu , đừng có tính kế giúp nàng thoát tội.”


      “Nô lệ chạy trốn bị bắt lại phải chịu hình phạt quất roi, hay Vương là muốn chém đứt hai chân của nữ nô này?” Bạch Mã Đan Tăng mở mắt ra, nhìn chăm chú vào thứ trong ao nâu, ôn tồn hỏi.
      Tán bố Trác Đốn , ánh mắt trầm trầm mà nhìn chằm chằm nữ nô hồi lâu, mới dời ánh mắt chuyển hướng Bạch Mã Đan Tăng ngồi xếp bằng bên cạnh ao.
      “Lúc nào mới chữa trị xong ngũ tạng và nối xương thành công?”
      “Vẫn luôn thoa thuốc ngoài da bí dược do ta điều chế” Bạch Mã Đan Tăng trầm ngâm lát tính toán, “Mười ngày sau, ngũ tạng cơ bản có thể chữa trị khỏi. Mười lăm ngày sau, xương cốt có thể miễn cưỡng liền lại.” dừng chút, lại bổ sung thêm, “Nếu Vương bỏ được đem nàng để ở nơi này dưỡng thương, ta sử dụng hồn mắt tới trị liệu phụ trợ, đến tháng tiểu nữ nô này có thể tung tăng nhảy nhót.”


      “Pháp vương muốn nàng?” Tán Bố Trác Đốn khẳng định hỏi.
      “Vương nên nhớ ta từng đối với người cầu qua nếu xuất người có thể nhìn trộm hồn mắt.” Bạch Mã Đan Tăng thong thả ung dung mà lần tràng hạt, “Lúc ấy Vương đáp ứng ta. Trước mắt đây là người có thể nhìn trộm hồn mắt, biết Vương có hay nên thực lời hứa hẹn?”
      Mắt ưng bỗng dưng nhíu lại, toát ra ự uy nghiêm sắc bén, cánh môi đầy đặn nhiễm tầng sát ý: “Nàng là nô lệ của ta.”


      “Trở thành tế phẩm dâng lên, nàng liền phải là nô lệ của Vương mà là *liên nữ song tu cùng Liên hoa Pháp vương.” Bạch Mã Đan Tăng đối với Tán Bố Trác Đốn nở nụ cười ôn hòa từ ái. Đứng dậy đến cái giá, từ phía lấy ra cái bình lớn, đem thuốc bột màu đỏ sậm bên trong đều đổ hết vào trong ao, xong ngồi xổm nhặt lên pháp trượng bằng xương rồi dựa vào bên cạnh ao tiếp tục quấy nước.

      * liên nữ = là nữ nhân được chọn để giao hợp cùng với tăng nhân


      Trong phòng nhất thời vắng lặng tiếng động, chỉ có chút thanh của nước trong ao bị quấy loạn. “Đương nhiên, mặc dù nàng thành liên nữ, Vương cũng có thể tùy thời đem nàng đùa bỡn, chỉ cần vào những thời gian cố định đưa nàng đến chùa cùng ta song tu là được.” Chỉ chốc lát sau, Bạch Mã Đan Tăng lại nhàn nhạt mà đánh vỡ yên tĩnh, “ tại nàng như cũ vẫn là nữ nô của Vương, có hay chém đứt chân của nô lệ bỏ trốn, ta có quyền can thiệp.”


      Trong ao dược màu nâu dần dần nhiễm màu đỏ sậm nhàn nhạt, Tán Bố Trác Đốn híp mắt nhìn hồi lâu, mới lại lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì thể buông tha cho nàng?”
      Bạch Mã Đan Tăng bỏ xuống pháp trượng, đứng dậy đến trước mặt , cũng trả lời câu hỏi của mà chỉ ôn hòa , “Vương, ta vội muốn nàng, ngươi có đủ thời gian để suy nghĩ, ta lại ở chỗ này chờ quyết định cuối cùng của ngươi.” Mắt phượng ôn từ đột nhiên xuất vài ánh bỡn cợt, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tán Bố Trác Đốn, tiến đến bên tai giọng, “Tán Bố Trác Đốn, từ đến lớn ta vì ngươi thỏa mãn vô số nguyện vọng, lúc này đây có phải hay nên đến lượt ngươi tới hồi báo ta a.”

      lui ra sau bước, tay tạo thành chữ thập nhàng khom lưng thi lễ xong liền từng bước thanh thoát ra khỏi căn phòng.
      Tán bố Trác Đốn trầm mặc hồi lâu, biểu tình mặt đình trệ chỉ độc lạnh lẽo cuối cùng có tia buông lỏng, sau đó hờ hững phân phó Thích Già Thát Tu quỳ gối bên chân : “Mười ngày sau, ngươi mang heo hồi hoàng cung dưỡng thương.”
      “Dạ.”
      Thích Già Thát Tu dự đoán được Pháp vương hiển nhiên hướng Vương thẳng tâm tư của mình như vậy khiến vừa kinh ngạc vừa vô cùng cuống quít trầm giọng đáp.
      Chỉ mong Vương giận chó đánh mèo heo a, đem hai chân của nàng chặt sao!?
      chau007153, Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ15 others thích bài này.

    2. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      Nàng ơi cố lên!!!!!!! Ủng hộ nàng hết mik luôn :3
      cuh2 thích bài này.

    3. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 143 Pháp vương chữa thương (hai)


      Thân thể từ trong ra ngoài đều là cảm giác ấm áp dào dạt, chút cũng hề đau. Bụng cùng xương cốt như có ngàn vạn con khiến cắn ở , cảm giác ngứa chỉ hận thể duỗi tay dùng sức gãi gãi phen. Chính là sức lực cả người giống như đều bị rút sạch , người mềm như bông, ngay cả muốn cử động ngón tay cũng nổi.


      La Chu vừa mới cố hết sức mà mở mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại, hoảng hốt mà nhắm mắt lại, đôi mày thanh tú khó chịu nhăn thành đoàn. Ánh sáng ở đâu ra vậy? Chói mắt quá !
      “Heo ngốc, ta tắt mấy cái đèn rồi hãy mở mắt ra thích ứng chút .”
      Bên tai vang lên thanh nhu hòa ôn thuần, tựa gió ấm thổi , mang theo từ ái thương xót, chút lại chút thấm vào ruột gan.

      Thanh này có chút quen tai, lại nhớ nổi rốt cuộc ở đâu nghe qua. Đôi mắt đầu tiên là chớp chớp liên tục, tiếp theo dần dần mở rộng hơn, cuối cùng hoàn toàn mở ra.
      Trong ánh sáng vàng nhàn nhạt, nàng thấy được khuôn mặt giống như hoa sen thanh nhã thánh khiết đoan từ, mắt phượng đỏ tím rực rỡ lung linh, ôn nhu ấm áp, môi mỏng duyên dáng ngay cả khi cười cũng vô cùng dễ thân khả ái.


      “Liên… Liên hoa Pháp vương” hai con mắt mở tròn to tràn đầy kinh ngạc, tự chủ được mà thầm ra tiếng.
      “Là ta.”
      Bạch Mã Đan Tăng đáp , đem chén thuốc tiểu xảo màu ngọc bích trong tay đến gần miệng nàng : “Heo ngốc, uống dược thôi.”
      mùi vị thuốc hướng mũi nàng bay vào, mùi tanh đến cực hạn. La Chu cảnh giác mà dùng tay bịt miệng mình lại, hai mắt đề phòng mà trừng mắt với khuôn mặt thanh nhã hiền từ trước mặt này, kiên quyết quán triệt bản thân tuyệt đối há mồm. Mẹ nó lại uống thuốc, uống! Đánh chết nàng cũng uống!


      “Ngươi chỉ là nữ nhân tay chân yếu đuối mà lại dám cậy mạnh đấu lại kẻ ám sát đến kịch liệt như vậy, kết quả là xương sườn gãy hai cái, xương tay phải đứt gãy, ngũ tạng cũng bị thương nặng. Nếu phải ta ra tay trị liệu sớm đầu thai luân hồi rồi.” Lời mềm từ ái có chút mang theo phần hơi trách cứ. Ngay tiếp đó lại như dụ trẻ con nghe lời, “Ngoan, uống thuốc thân thể mới có thể tốt lên, thuốc này chút cũng đắng.” cánh tay rắn chắc có lực từ sau cổ nàng đỡ lấy, đem đầu nàng trong ao nước thuốc nâng lên trong trung, chén thuốc nhàng cọ ở viền cánh môi của nàng.

      Gối lên cánh tay của Liên hoa Pháp vương, La Chu có chút hoảng hốt. Mơ hồ trong tiềm thức, tựa hồ lúc còn rất , mẹ cùng cha cũng từng ôm nàng và đối xử ôn nhu như vậy với nàng. Nhưng ràng trong trí nhớ, chính mình liền chưa từng hưởng thụ qua đối đãi ôn nhu từ ái như vậy, vì thế nàng thường xuyên hoài nghi tiềm thức mơ hồ ấm áp kia, chắc là cầu mong mà được nên sinh ra vọng tưởng.


      Giương mắt nhìn cặp mắt phượng đỏ tím ôn từ vô hạn kia rồi lại rủ mắt nhìn chén thuốc, nàng có thể thấy nước thuốc có màu hồng nhạt cùng khói trắng bốc lên, chắc mới sắc xong. Nàng đánh liều, chủ động mở ra miệng. “ ngoan.” Bạch Mã Đan Tăng ôn nhu khen ngợi, trong tay chén thuốc thong thả nghiêng.
      Nước thuốc có đắng, hơi hơi ngọt chút nhưng lại có vị tanh tanh quái dị. Nàng uống ừng ực vài lần xong nước thuốc, thế nhưng giống như kỳ tích vậy nàng còn cảm thấy đau đớn trong sâu thẳm linh hồn nữa.


      Cánh tay ở sau cổ nàng nhàng buông, lập tức đầu được gối lên tảng đá, cảm xúc ấm áp lần nữa đem gương mặt của nàng bao lại, lúc này La Chu mới phát chính mình trần như nhộng mà ngâm ở trong cái ao thuốc có màu hồng. Cho nàng uống thuốc xong, thân ảnh Liên hoa Pháp vương trong tầm mắt liền rời , nàng thể quay đầu xem đâu chỉ có thể nghe được ítâm thanh rất , giống như mân mê đồ vật gì đó.


      Nàng nhìn trần nhà sặc sỡ màu sắc, đại não đình trệ chậm rãi vận chuyển thông tin lên. Cuối cùng ký ức dừng lại lúc nàng phun máu trước mặt hai thằng con của mãnh thú, rồi mọi thứ trước mắt liền biến thành màu đen, cái gì cũng biết.
      Xương sườn bị gãy, xương tay phải bị đứt gãy, ngũ tạng bị thương nặng. Nàng nuốt nuốt nước bọt nghĩ tới tình huống bi thảm của chính mình, đây giống như là lần đầu tiên nàng gặp bị thương nghiêm trọng như này, xem ra kẻ ám sát kia cũng thể coi thường a. Chờ ? Kéo Đạt Khắc? Nàng đột nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ tên làm thương nàng bị điều tra ra thân phận rồi sao? Kéo Đạt Khắc là quốc gia hung hãn mà giảo hoạt, họ muốn tiêu diệt Cổ Cách! biết ở trong lịch sử của thời này chiến thắng thuộc về họ hay Cổ Cách đây?

      vất vả mới tìm có được cơ hội quý giá như thế này, còn chưa có chính thức trốn chạy liền trộm được còn mất nắm gạo rồi bị trọng thương đến mức này. là đúng với câu người tính bằng trời tính sao? Nàng tiếng động mà thở dài. Đầu óc lúc này hoàn toàn bình tĩnh lại, mới càng khắc sâu mà lĩnh ngộ đến chính mình ngu xuẩn biết bao nhiêu. Xưa nay đều đem nàng trông coi đến khe hở như Cầm Thú Vương như thế nào đột nhiên cho phép nàng mình nhà xí a, như thế nào chỉ dặn dò nàng câu nhanh về nhanh, liền cho nàng mình hoạt động tự do cơ chứ? bất quá là thử nàng chút xem nô lệ là nàng có trung thành hay mà thôi. Chẳng sợ nàng có thể trốn ra khỏi chùa miếu, phỏng chừng chạy xa là mấy liền bị bắt trở về.
      La Chu bất đắc dĩ cười khổ, nàng chỉ muốn rời xa Cầm Thú Vương, rất muốn chạy trốn khỏi tòa thành máu me độc ác này, cứ thế liền đơn giản rơi vào bẫy rập đến nhìn ra. Nô lệ chạy trốn, chính là phản bội chủ nhân. Nàng khi chạy, cũng có nghĩa là đem Cầm Thú Vương như giày rách, hung hăng mà giẫm đạp dưới lòng bàn chân. Nàng lo lắng dưới giận dữ Cầm Thú Vương giết chết nàng, nếu muốn nàng chết, liền làm điều thừa thãi là thỉnh Liên hoa Pháp vương trị liệu cho nàng. Nàng sợ hãi chính là lấy tính tình quái gở của Cầm Thú Vương mà , biết sau này làm nhục tra tấn nàng như thế nào. Chỉ mới nghĩ thôi toàn thân liền phát lạnh, run rẩy kịch liệt trong tuyệt vọng.


      Nghĩ, nghĩ, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Xe đến trước núi ắt có đường, tình còn chưa rơi lên đầu a, nàng thể trước đem chính mình hù chết. Cùng lắm … cùng lắm nàng sau này đem bản thân hạ mình thấp chút nữa, tận lực lấy lòng Cầm Thú Vương vậy.
      Uống xong nước thuốc, dạ dày cảm thấy ấm áp hơn, cảm giác đó chạy dọc theo gân mạch ở trong cơ thể khắp nơi du tẩu. Nhưng ngũ tạng cùng xương cốt cảm giác ngứa ngáy biết vì cái gì càng ngày càng nhiều hơn, liền ngay cả cơ bắp cùng làn da cũng bắt đầu tê ngứa đau đớn, cố tình thân thể lại mềm oặt đến gãi chút cũng đều có sức lực. Nàng cố gắng nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng nhịn được mà giọng kêu lên: “Ngứa”


      Thanh vạt áo ma xát nhàng chậm chạp tiến gần tới bên người, hơi thở nhu hòa lôi cuốn thanh u cùng mùi hương sen thoảng thoảng đánh úp lại, khuôn mặt thanh nhã thánh khiết đoan lần thứ hai xuất trước mắt, mắt phượng đỏ tím hiền lành ôn nhu dễ dàng trấn an yên ổn cảm giác ngứa ngáy sinh ra bực bội đó.
      “Heo ngốc, nhịn chút, lập tức liền ngứa.”
      “Ta kêu là La Chu, phải heo ngốc!”
      Tuy ba chữ heo ngốc này chứa đầy sủng ái ôn nhu, tuy nàng xác ngu dốt mà làm chính mình bị trọng thương, nhưng mặc cho ai bị hết người này tới người khác gọi hết heo ngốc, rồi lại heo ngốc, cảm xúc thế nào cũng thể thoải mái a.

      “Heo , nhịn chút, lập tức liền ngứa nữa.” Bạch Mã Đan Tăng rất nghe lời liền sửa miệng, mắt phượng chứa đầy khoan dung cùng ý cười bất đắc dĩ, chính là giống trưởng bối đối xử với hài tử nghịch ngợm vậy.

      La Chu rất quái dị phát chính mình khi đối mặt với Liên hoa Pháp vương cư nhiên có nửa điểm xa lạ cùng cảnh giác, liền ngay cả thẹn thùng cũng chút luôn. Như việc nàng trần trụi mà nằm ở trong ao thuốc, canh giữ ở bên cạnh an ủi nàng, giúp nàng chữa thương cũng chả phải việc gì quá kinh khủng.

      “Pháp vương, xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi vậy?” Nàng nhìn khuôn mặt bóng loáng tìm ra nếp nhăn, trong lòng có chút tò mò. Khuôn mặt có nếp nhăn thoạt nhìn giống như còn thành niên, lại lộ ra thành thục cơ trí dị thường. chuyện với nàng cùng coi nàng như là trưởng bối đối đãi với tiểu bối vậy, từ ái khoan dung mà lại hòa ái dễ gần.


      Bạch Mã Đan tăng cười mà đáp, lấy từ trong bình thuốc ít thứ gì ngọ nguậy rải lên mặt nàng. La Chu nhắm mắt nhanh, trong miệng thoát ra tiếng thét chói tai kinh hồn. Chỉ cảm thấy có cái gì mềm mềm ở mặt nàng bò tới bò lui thôi, còn thỉnh thoảng có thanh truyền đến lỗ tai, nhè từng mùi tanh chui vào trong mũi, cùng mùi thanh u lạnh lẽo của hoa sen quyện vào nhau tạo ra cái mùi quỷ dị.
      “Ngươi rải cái gì?!” Nàng thể nhúc nhích, lại dám trợn mắt, chỉ có thể hét lên hỏi .
      ít con sâu dùng để chữa xương gãy.”
      Hai bàn tay to ở mặt nàng ôn nhu mà mát xa, cảm giác tồn tại của cái thứ mềm mềm ấy cùng thanh hầu như biến mất còn. Cảm giác ngứa ngáy ở xương dần dần chuyển thành nóng bỏng, trong ngoài cơ thể như là bị lửa làm bỏng, chỉ có bàn tay to du tẩu chỗ nào mới hơi chút giảm bớt này nóng bỏng đau đớn.


      Sâu cchuwas xương gãy?! Tâm thấp thỏm chấn kinh bỗng chốc trở nên hãi khủng, trong đầu tự nhiên diễn ra cảnh ở pháp hội thiếu nữ bị con trâu trắng tàn nhẫn cường bạo, bị đao cắt xuống máu chảy đầm đìa thân thể mỗi nơi chỗ, còn có Liên hoa Pháp Vương ngồi ngay ngắn ở tòa bảo sen kim sắc, trang phục trang nghiêm, thánh khiết như hoa sen, nhân từ ôn nhu.


      “Heo , ta phải ở trong thế giới hồn mắt với ngươi sao,” thanh nhu hòa như tiếng cầm, như tiếng nước róc rách chảy linh hoạt kỳ ảo chầm chậm vang lên, “Ngươi là được thần phật ban phước. Thần phật chẳng những ban ân ngươi trở thành liên nữ, còn ban ân cho ngươi có linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết. Ngươi nên trở thành tế phẩm song tu của ta - Liên hoa Pháp vương Bạch Mã Đan Tăng, có thể nào lại biết quý thân thể quý giá của chính mình? Nếu còn tiếp tục để xảy ra lần nữa, ta trừng phạt ngươi nghiêm khắc.”


      Nghe thanh nhàn nhạt trách cứ, nhưng hình ảnh nàng quên mất giống hư thước phim điện ảnh bay nhanh lóe sáng trong đầu nàng. Ở cảnh trong mơ, nàng bị khám phá ra lai lịch, bị bắt đeo lên chuỗi thiên châu chín mắt, bị ôm vào trong lòng tùy ý khinh bạc, vì chính là muốn hấp thu cái gọi là linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết trong huyết mạch của nàng.


      Bên ngoài là thần thánh thần phật nhân từ bên trong lại là ma quỷ quỷ quyệt tàn nhẫn.
      Cổ Cách Liên hoa Pháp vương được hàng vạn ngàn người cúng bái, tiếp nhận cung phụng, là người, là Phật, cũng là ma.
      Thân thể hừng hực bốc cháy lên, đôi mắt dường như bị nướng cảm giác muốn hòa tancó gì đó dính dính, như thế nào cũng mở mắt ra được, ý thức dần dần mơ hồ.

      Các nàng ạ! Thời tiết rất kinh khủng, sáng nóng muốn vã mồ hôi cho ngay cơn gió lạnh thấu người. Vậy là ùm cái ôm luôn. Vì thế tôi khẩn cầu các nàng đừng để bị ốm nhé. Đừng như mình -_- các nàng nhiều
      chau007153, Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ13 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Quà thượng gì mà dị quá. Mà bà tác giả tả mặt mũi hiền lành từ ái sao nó chả liên quan gì với mắt tím luôn. Cứ mắt tím là ta chỉ thấy dị.

    5. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      @Anhdva sức mạnh của nam chính nàng ạ! Càng mị càng cuốn hút á.

      Chương 144 Chữa thương trước tính sổ sau ()


      Từ lần đó đến giờ, La Chu cũng chưa thể mở mắt ra xem tình hình xung quanh, ý thức vẫn luôn hỗn độn. Thân thể khi như lửa nóng đốt cháy, khi như hàng vạn con kiến cắn phá, cảm giác như có cái gì từ trong cơ thể bị bóc ra, lại giống như có cái gì đó ở người mọc ra sinh trưởng dần. Bên tai quanh quẩn là tiếng tụng kinh Phạn ôn nhu tường hòa, lúc xa lúc gần, lúc to lúc , ngẫu nhiên trong hỗn loạn đó thanh thương tiếc dông dài của mãnh thú cùng hơi thở lạnh nhạt trầm thấp của Cầm Thú Vương.

      Đến lúc nàng cuối cùng có thể mở to mắt bản thân còn trần trụi nằm ở trong hồ thuốc rồi, mà là mặc áo trong bằng lụa trắng, nàng được phủ lên bởi lớp đệm chăn nhung dày, nằm ở chiếc giường vô cùng mềm mại. Thân thể giống như trải qua lần tẩy gân lọc tủy, có cảm giác thoải mái nhàng, như mới vừa được sinh ra thêm lần nữa vậy.

      có thấy Liên hoa Pháp vương ngoài Phật trong ma, trong lòng như trút được gánh nặng mà thở hắt hơi. Nàng mê tín tôn giáo cũng sùng bái cá nhân nào, đối với kẻ ngay cả trong mơ đều có thể tùy ý xâm nhập tàn sát bừa bãi, lấy xương và máu người sống để cung phụng. Cho dù có cứu trị nàng lúc nàng hấp hối chăng nữa nhưng những dược liệu đó hàm chứa mùi tanh quỷ dị! Nàng dám tưởng tượng nổi chúng được làm bằng gì, tưởng tượng thôi liền rét mà run muốn nôn khan.


      Động động ngón tay, thân thể giống như có chút sức lực. Có câu thương gân động cốt cần trăm ngày mới khỏi, nàng ở mơ màng biết rốt cuộc trải qua bao nhiêu ngày a? Thử thăm dò nàng chầm chậm cẩn thận mà lật nghiêng người, bụng có đau, tay phải cũng đau, người xương cốt cũng đau. Dược liệu của ma quỷ Pháp vương có khủng bố nhưng hiệu quả lại là vô cùng trác tuyệt có khi còn siêu việt hơn cả cách chữa bệnh của thế kỷ 21 nữa.


      Trong lúc nàng tập trung suy nghĩ nên thấy căn phòng mình ở, giờ khi nhận biết được cách bài trí của căn phòng này nàng hận thể tìm miếng đậu phụ đầu đâm vào.
      Nơi này đúng là tẩm điện của Cầm Thú Vương! Lúc nào nàng trở về tòa huyết tinh của vi Vương giả tối cao tàn độc đó vậy?! Tay nắm chặt lấy đệm chăn, hàm răng nghiến kèn kẹt như để hả giận. Ở sâu bên trong mật thất chùa Thác Lâm, nàng sợ Pháp vương ma quỷ kia nhưng cũng tuyệt đối muốn trở lại Cổ Cách Vương cung điện. Muốn hỏi nàng giờ phút này lo lắng nhất sợ hãi cái gì nhất, chính là Cầm Thú Vương tính sổ với nàng a! Mẹ nó mới thoát khỏi hang ma quỷ, lại tiến vào động cầm thú, mệnh nàng phải quá khổ !


      Nguyên lai thảm nỉ màu hồng trải mặt đất bị thay thế bằng thảm lông tơ bạch dương, tấm thảm được dệt với sợi tơ hồng thành bát bảo cự luân, giữa trung tâm vẫn như cũ dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ thêu các hình sinh động như hoa sen, cá vàng. Thảm lông bên cạnh có màu đỏ thắm với chữ “Vạn” nối liền hoa văn, ý cát tường vui mừng.
      Tại góc phòng đặt lò sưởi đồng thau nhưng phía được đậy lại bởi cái nắp ngọc bích trạm trổ để phòng cháy đốm lửa bắn ra khỏi lò sưởi gây hỏa hoạn. Ở bên cạnh cửa sổ đặt cái bàn thấp, ở giữa có bát hương bàn thờ Phật, trước bàn thờ Phật có cái mộc đấu miêu tả hoa văn năm màu, nửa bày cùng đậu tằm, nửa bày bánh mật cùng quả nhân sâm. Cái này dựa theo tập tục người Bác Ba, giống như tập tục ngày mùng ở trước bàn thờ Phật bày biện các vật phẩm để cầu chúc năm mới được mùa bội thu lương thực. Từ đó suy tính nàng ít nhất hôn mê qua năm mới, tại là lúc nào rồi?


      khí ấm áp như xuân trong căn phòng phiêu đãng mùi vị thanh đạm mát lạnh của đàn hương, đem mùi máu tanh mốc meo dĩ vãng toàn bộ che dấu. Hoặc là , tẩm điện khi năm mới đến từ xuống dưới, từ trong ra ngoài, bao gồm mọi góc xó xỉnh đều được triệt để tổng vệ sinh.


      Ghé vào đệm, tay phải tuy rằng đau nhưng lại có sức lực. Da thịt ràng so với trước càng thêm bóng loáng non mịn, trăng trắng và hồng hào càng có vẻ thập phần kiều mỹ ngon miệng.
      Này chẳng lẽ là bị dược liệu quỷ quyệt khủng bố kia đắp quá lâu nên ngoài ý muốn tạo ra kết quả đặc biệt? Nàng là nữ nhân, mà nữ nhân trời sinh liền có lòng cái đẹp. Tuy rằng nhớ tới cái thứ mềm mại ở mặt trước đó cảm giác liền buồn nôn, bất quá nhìn đến da thịt xinh đẹp trong lòng vẫn là tạm thời quên sợ hãi, kìm được mà mừng thầm liên tục.


      “Tỉnh.” thanh lạnh nhạt đạm mạc đột ngột mà vang lên.
      Tâm tình vui sướng bỗng nhiên buộc chặt, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên. ràng khắc trước còn ấm áp như gió xuân, ngay sau đó liền rơi vào hầm băng 0 độ. Xong rồi, Cầm Thú Vương chuẩn bị tính sổ với nàng rồi! biết tại nhắm mắt lại giả bộ ngủ còn hay thoát được?
      Người nàng cứng đờ vẫn duy trì tư thế nửa bò giống như pho tượng vẫn nhúc nhích. Nàng cúi tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm góc đệm chăn lời. Nhìn kiên cường giống như lợn chết sợ nước sôi, kỳ nhìn từ góc độ khác thấy tay trái nắm chặt góc chăn có thể hiểu là nội tâm vô cùng hoảng sợ. Mấy cái đốt ngón tay chẳng những toàn bộ trở nên trắng bệch còn run rẩy nhè .


      Hơi thở ấm nòng hỗn hợp mùi vị tanh tưởi nhàn nhạt của dê bò dần dần tới gần, ánh sáng trước mắt trở nên tối sầm rất nhiều. Nàng cảm thấy toàn bộ nửa người đều bị bao phủ ở trong bóng Cầm Thú Vương, cả người mỗi dây thần kinh như lâm đại địch căng ra đến gắt gao.


      Tán bố Trác Đốn hai tay vây quanh người nàng, lạnh lùng nhìn xuống nữ nhân bên dưới, nửa ghé vào giường bất động . Hôm nay là mùng 6 của năm mới, thời gian nàng tỉnh lại so với thời gian Bạch Mã Đan Tăng dự tính chậm ngày. Thái y lúc buổi sáng cẩn thận khám qua lần, ngũ tạng bị hao tổn có trở ngại, xương cốt bị đứt gãy trừ bỏ thể sử dụng sức lực ra cũng đại khái liền lại rồi. Nghĩ đến hành vi ngu xuẩn chạy trốn của nàng, ngực liền có ngọn lửa màu đen bốc cháy mãnh liệt, thiêu đến đau đớn khó nhịn, rồi thêm việc Bạch Mã Đan Tăng cầu đưa tế phẩm song tu là nàng càng khiến tức giận kiềm chế nổi.


      “Khó được đối với ngươi tốt chút, lá gan liền lớn đầu óc cũng dám nghĩ, dám tự tiện chạy trốn, phản bội chủ nhân.” có nửa ý cười thanh từ phía hung hăng nện xuống, trầm thấp có thể so với hầm băng lạnh lẽo, “Phàm là nô lệ chạy trốn, nhận hình phạt quất roi tại chỗ.” hơi hơi cúi mình xuống, thanh phút chốc lại trở nên mềm , “Mà nô lệ gãy chân vô dụng chỉ xứng ném cho chó ngao ăn no bụng.”


      Sát khí lãnh khốc tràn ngập trong căn phòng, mồ hôi theo thái dương viên lớn viên thi nhau chảy xuống, sau lưng ướt mảng, da thịt run rẩy. Che lấp ở đệm chăn hai cái bàn chân theo Cầm Thú Vương càng là lãnh đến thấu xương. Nàng chắc chắn Cầm Thú Vương đem nàng cho chó ngao ăn nhưng nàng chút cũng dám bảo đảm chém đứt hai chân nàng.
      La Chu run rẩy mà ngẩng đầu, da đầu căng ra ôm hy vọng mà hấp hối biện hộ: “Ta.…ta còn chưa đến chỗ nhà xí, bị.…bị người bắt, phải chạy trốn.” Mấy chữ cuối cùng ra mà giống thào, liền chính nàng cũng đành lòng nghe.


      “Ừm, ngươi nhưng ra cùng Liệt giống nhau, nguyên lai ta nên trách phạt Liệt do thất trách trong việc bảo vệ mà dẫn tới việc đó.”
      Nàng biện bạch còn tốt, vừa biện bạch lại gợi lên tức giận khác trong lòng Tán Bố Trác Đốn. Liệt đối trung thành như vậy mà vì để nữ nô này bị chịu trừng phạt mà dối lừa gạt , đem tất cả mọi tội lỗi nhận hết về mình.


      Cái gì?! Nội tâm La Chu kinh hãi thôi. Ở chung hơn tháng, mãnh thú đối với Cầm Thú Vương có bao nhiêu trung thành, ngay cả việc dâng lên tính mạng cũng chút nào khoa trương. Nàng là chạy trốn vẫn là bị người bắt , hai thằng nhãi con của mãnh thú cùng kẻ ám sát chính là nhân chứng tốt nhất, có khả năng biết chân tướng, cũng có khả năng ràng vô luận che dấu như thế nào đều thể gạt được Cầm Thú Vương.


      Nàng giật mình nhìn lên khuôn mặt Cầm Thú Vương chút biểu tình, nhất thời tâm loạn như ma, thể hiểu được mà khó chịu tới rồi cực điểm, hoàn toàn biết nên cái gì.
      “Các ngươi cùng hai tên nhóc cứu ngươi đều giống nhau nhưng kẻ ám sát từ Kéo Đạt Khắc lại hoàn toàn bất đồng. Ngươi , ta nên tin các ngươi, hay là nên tin kẻ ám sát?” Tán Bố Trác Đốn duỗi tay niết cằm nàng, thổi ngụm khí lạnh lên khuôn mặt trắng bệch thấm mướt mồ hôi, khóe miệng gợi lên góc độ chậm rì rì mà bổ sung câu, “Heo, ta cũng biết Phật tháp của chùa Thác Lâm lại giống nhà xí đâu đó.”
      chau007153, Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :