1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gửi thời thanh xuân ấm áp của chúng ta - Triệu Kiền Kiền (quyển 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      (Tiếp theo)

      Lúc chuẩn bị xuống xe, Tư Đồ Mạt lại nhận được điện thoại của Phó Phái. Chưa gì cậu ta phủ đầu câu: "Chẳng phải tôi bảo cậu gần tới nơi gọi điện thoại cho tôi rồi sao? Bây giờ tới đâu rồi?"

      Haizz, quên mất gọi điện cho cậu ta.

      Tư Đồ Mạt cúp điện thoại, bước xuống vẫy tay với Phó Phái đứng chờ ở bến xe. Cậu ta hùng hổ bước tới, "Tôi căn thời gian từng giây từng phút mà vẫn thấy điện thoại của cậu. Hơn nữa tôi gọi cho cậu còn liên lạc được."

      "Bình tĩnh, bình tĩnh, điện thoại của tôi từ sau khi bị rơi cứ dở dở ương ương. Chẳng phải tôi tới rồi sao?" Tư Đồ Mạt kiễng chân khẽ vỗ vai cậu ta, "Để tôi xem nào, ngờ khi mặc áo cử nhân trông cậu cũng trí thức đấy! kẻ cầm thú đầy trí thức." Điều này sai chút nào. Phó Phái có đôi mắt phượng cùng lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẻ nhếch, kết hợp nên khuôn mặt đào hoa điển hình.

      Phó Phái trừng mắt với rồi mới để ý tới người cùng phía sau, "Cậu đưa ai tới thế?"

      "Bạn cùng phòng của tôi, Vương San." Tư Đồ Mạt đẩy Vương San lên trước, "Bạn ấy học trường này, hôm nay cũng chụp ảnh kỷ yếu."

      "Hi! còn nhớ tôi chứ?" Vương San bẽn lẽn bắt chuyện.

      "Tôi làm sao có thể quên được mỹ nữ thế này cơ chứ." Phó Phái mỉm cười, "Có mỹ nữ đại giá quang lâm trường chúng tôi, đúng là hào quang tỏa sáng."

      Vương San che miệng khẽ cười. Từ Đồ Mạt đứng kế bên chỉ biết trợn tròn mắt nhìn.

      " thôi, chúng ta cùng chụp ảnh." Phó Phái rất tự nhiên khoác tay lên vai Tư Đồ Mạt, sau khi bị lườm trận mới gượng gạo hạ tay xuống.

      Trường của Phó Phái hổ danh là ngôi trường khoa học tự nhiên danh tiếng, tuy chưa tới mức hào quang chói lọi nhưng quy mô cũng khá hoành tráng. Cổng trường có rất nhiều người bán hoa tươi, mọi lúc mọi nơi đều có thể giao tới tận tay những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp.

      Phó Phái chạy qua đó, lát sau quay lại ôm theo hai bó hoa tay. Cậu ta tặng bó cho Vương San," Cái này cho để tặng bạn. Chúc bạn tốt nghiệp vui vẻ."

      Vương San đỏ mặt nhận lấy hoa, thầm "Cảm ơn."

      Tư Đồ Mạt rất muốn lấy bó hoa đập lên đầu cậu ta. Thằng nhãi này ngày tán chết hay sao?

      Mấy người họ được đoạn gặp được bạn của Vương San. Đó là mặt mũi bình thường nhưng thân hình vô cùng bốc lửa, thái độ đầy kiêu ngạo. Thông thường những nữ sinh học nfanhf khoa học tự nhiên có ngoại hình tốt chút đều mắc cái tật này, đúng là bị đám nam sinh chiều hư rồi.

      Vương San cùng bạn của ấy, nhưng được mấy bước phải ngoái đầu lại tới ba lần, cứ như thể nàng sắp bin đem bán vậy.

      " bạn của bạn cùng phòng câu hơi bị nổi tiếng đấy." Phó Phái đưa bó hoa còn lại trong tay cho Tư Đồ Mạt.

      " Nổi tiếng theo hướng nào?" Tư Đồ Mạt thèm nhận nhưng vô cùng hứng thú với việc buôn chuyện.

      "Vừa nhập học ta làm hai đàn phải đánh nhau vì mình. Sau đó, tôi còn nghe có người đòi tự tử vì ta." Phó Phái vẫn cố tình dúi bó hoa vào tay Tư Đồ Mạt, " Cậu cầm giúp tôi . Lát nữa khi nào chụp ảnh đưa cho tôi, như thế tôi mới có chút mặt mũi chứ."

      Tư Đồ Mạt ôm bó hoa, tò mò gặng hỏi: "Đặc sắc thế cơ à? Sau đó sao? Cậu có quen biết gì với ta ?"

      Phó Phái khẽ cố đầu , "Cậu hóng hớt chuyện của người ta như thế làm gì? Tại sao tôi phải quen biết gì với ta chứ?"

      "Bởi vì từ trước tới nay, phương châm của cậu luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót còn gì?" Tư Đồ Math khẽ xoa đầu mình.

      "Ngu ngốc." Phó Phái đưa tay ra dịu dàng xoa đầu .

      " thôi, phải cậu cần chụp hình à?" Tư Đồ Mạt khẽ nghiêng đầu, thoát khỏi bàn tay cậu ta.

      Khắp trường, ai nấy đều mặc áo cử nhân. đường gặp rất nhiều người, Phó Phái đều dừng lại chào hỏi, chụp với người này người kia bức,. Xem ra từ sau khi lên đại học, các mối quan hệ của cậu ta được cải thiện hơn rất nhiều, nhân duyên cũng tốt hơn. Cuối cùng, cậu ta ra hiêuh cho dừng lại trước mặt nhóm nam sinh.

      "Nào, để tôi giới thiệu chút." Phó Phái vỗ tay vài cái để kêu gọi chú ý của mấy chàng mải nô đùa. " Đây là Tư Đồ Mạt, bảo bối của tôi."

      Tư Đồ Mạt tay cầm hoa, tay kia vươn tới nhéo mạnh cái vào eo cậu ta. Tốt xấu gì đây cũng là nhũng tinh của nước nhà trong tương lai, sao lại làm mất giá trước học vậy chứ?

      "Xin chào mọi người, cứ gọi tôi là Mạt Mạt được rồi." Tư Đồ Mạt khẽ cười, cúi đầu chào. thích bị người ta gọi cả tên cả họ. Bởi vì họ kép của nghe có chút cổ lỗ, chẳng khác gì nữ hào kiệt nào đó trong tiểu thuyết võ hiệp, luôn khiến người ta có cảm giác chỉ vài giây sau, thình lình xuất sau lưng họ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đại khái như vậy.

      " chính là bảo bối Mạt Mạt mà Phó Phái giấu kỹ suốt bốn năm trời đấy à?" chàng ngồi bãi cỏ đứng lên vừa phủi cỏ bám quần áo, "Cậu ta miêu tả sai chút nào, đúng là quốc sắc thiên hương."

      Mạt Mạt nhìn về phía người kia, trong đầu chỉ lên đúng hai chữ: Tuyệt sắc. Đôi lông mày dài rậm của ta khẽ chau lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, ánh nhìn có chút sắc bén, đôi môi gợi cảm hơi nhếch để lộ nụ cười trào phúng.

      Mạt Mạt cảm thâyd vô cùng kỳ lạ. đắc tội với chàng đẹp trai ngời ngời thế này từ khi nào? Thái độ đả kích và châm chọc mà ta thể cách ràng ấy rốt cuộc là do đâu?

      " Đương nhiên rồi, Mạt Mạt nhà tôi từ trước tới nay luôn là bậc quốc sắc thiên hương." Phó Phái khoác tay lên vai Mạt Mạt, tự hào .

      Mạt Mạt ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta, nhưng trong lòng lại nghỉ: Phó Phái ơi là Phó Phái, cũng chỉ có cậu mới cho rằng ta khen ngợi tôi thôi.

      liếc mắt thấy đôi lông mày của chàng siêu cấp đẹp trai trước mặt cangg cau chặt hơn, trong lòng cảm thấy ổn. Chẳng trách gần đây nghe Phó Đẹp Trai có bạn mới. Chẳng lẻ đời sống tình cảm của cậu ta bắt đầu dây dưa với cả nam sinh rồi sao?

      "Xin chào, tôi là Cố Vi Dịch." chàng đẹp trai chẳng có chút thiện chí kia đưa tay ra với , "Rất vui được làm quen."

      "He he, rất vui được làm quen." Mạt Mạt khẽ đưa tay ra. cảm thấy có chút gượng gạo. Nữ sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường như chẳng thể quen với những việc thế này.

      đánh giá lại chàng lần nữa. Người đàn ông này vô cùng có khí chất, có thể khiến chiếc áo cử nhân kia trở nên nổi bật giữa biển người.

      Cố Vị Dịch cũng quan sát Tư Đồ Mạt. Đây chính là "bảo bối" mà Phó Phái luôn miệng khen ngợi chỉ tồn tại trời chứ có ở nhân gian sao? Ngoài hình miễn cưỡng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chẳng có điểm nào nổi bật cả, chỉ có đôi mắt to tròn sáng lấp lánh kia là thu hút người khác thôi.

      Tiếp đó, Mạt Mạt lần lượt làm quen với Chàng Đeo Kính, Lão Mập và A Khắc. Làn da của A Khắc hơi ngăm đen, thế nên mọi người biến phiên tiếng Trung của màu đen trong tiếng ( black) thành biệt hiệu của ta: Bố Lai Khắc, gọi tắt là A Khắc.

      Mấy trường khoa học tự nhiên đúng là thiếu con trầm trọng. Mạt Mạt được tận hưởng cảm giác trở thành siêu mẫu nổi tiếng khi bị đám huynh đệ hổ báo mà hề quen biết của Phó Phái lôi . Sau đó, phải mỉm cười với hết ống kính máy ảnh này tới ống kính máy ảnh khác, tới nỗi khóe miệng sắp đông cứng lại rồi.

      Hơn hai giờ chiều, cả đám mới lục tục ăn trưa. Những người trẻ tuổi rất dễ làm quen với nhau. Chỉ sau hai, ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều quen với việc gọi Mạt Mạt là bảo bối Mạt Mạt". Mạt Mạt có ý kiến gì, ngược lại, tên Phó Phái kia lại vô cùng tức giận, liên tục quát tháo cho mọi người gọi như vậy nữa. Còn chàng Cố Vị Dịch trước mắt chỉ lặng lẽ ngồi đó, để lộ nụ cười thâm sâu khó lường.

      "Bảo bối Mạt Mạt, giới thiệu bạn cho mấy em . Tiêu chuẩn của bọn tôi cao đâu, chỉ cần như là được rồi." Chàng Đeo Kính vừa rót bia cho Mạt Mạt vừa

      Mạt Mạt cười, đáp: "Háo ra như tôi được tính là diện tiêu chuẩn cao à?"

      "Ôi, mấy thằng nhãi ranh này chẳng biết cách chuyện gì cả. Ý của cậu ta là, cậu ta chỉ cần xinh đẹp như thôi." Lão mập giơ bia lên, ý muốn chạm cố với Mạt Mạt.

      Mạt mạt do dự giây lát. có chút dị ứng với đồ uống chứa cồn, nếu uống quá ba cốc dễ bị nổi mẩn. lưỡng lự biết làm gì Phó Phái đưa tay giật lấy cốc bia, "Mạt Mạt nhà tôi có phải đến đây để tiếp rượu đâu, sao phải uống với cậu? Nếu phải uống để tôi."

      Mạt Mạt nhạy bén phát thấy Cố Vị Dịch bất giác cau mày. thầm nhủ trong lòng, lẽ nào người này thích Phó Phái ? Vì sao ta nhìn mình lại thuận mắt như vậy, còn thích Phó Phái đỡ rượu cho mình? Ôi , con đường này dễ chút não, gió mưa bão bùng lắm đây. có nhẫn tâm thế nào chăng nữa cũng muốn nhìn thấy cảnh Phó Phái bị nười ta "bẻ cong" đâu. Tương lai sau này khí khăn nhường nào chứ?

      "Phó Phái, tôi muốn ăn thịt bò áp chảo." Mạt Mạt ghé vào tai Phó Phái .

      Phó Phái đột nhiên đỏ mặt, đứng lên với tay về bên kia bàn. Đĩa thịt bò ở ngay trước măth Cố Vị Dịch. Trong lúc Phó Phái gắp thịt bò vào bát cho Mạt Mạt, tranh thủ tặng cho Cố Vị Dịch ngồi đối diện ánh mắt thách thức.

      Cố Vị Dịch hỡi sững sờ, vờ như nhận được thông điệp từ ánh mắt của Mạt Mạt, tiếp tục chạm cốc với Chàng Đeo Kính. Trong lòng thêm phần coi thường: Đúng là đồ lăng nhăng! Mới giây trước còn ghé sát tai Phó Phái lời tình ý, giây sau lén lút liếc mắt đưa tình với mình.

      Nhạc chuông điện thoại cắt đứt tia nhìn mà Tư Đồ Mạt tự cho là đầy tính thách thức kia. nhanh chóng bắt máy, ra là Vương San.

      "Mạt Mạt, cậu ở đâu thế?"
      " ăn. Cậu ăn chưa?"
      "Chưa. Bạn mình chơi với người đàn ông khác rồi. Chiều nay cho mình chung với cậu được ?" Vương San bắt đầu ấp úng.

      "Được thôi." Nếu phải lúc trước Phó Phái từng kể cho nghe về bạn kia, có lẽ Mạt Mạt cho rằng đây chỉ là cái cớ mà Vương San cố viện ra. Trong lòng Mạt Mạt thấy có chút thông cảm, "Cậu ở đâu? Mình tới đón cậu qua đây cùng ăn cơm."

      Vương San ra tên địa điểm nhưng Tư Đồ Mạt đường khu này lắm nên đưa luôn địa chỉ cho Phó Phái nghe.

      Năm phút sau, Vương San có mặt. Đám sói đói chuyên ngành tự nhiên đều là những "chủ nhà" có mới nới cũ, ai nấy đều quay sang dồn hết tập trung vào Vương San.

      "Vương San, mau ăn thử gà cay . Món này là đặc sản ở đây đấy." Chàng Đeo Kính gắp miếng gà cay đặt vào bát Vương San.

      "Vương San, tôi múc cho bát canh nhé." A Khắc .

      " Tôi này, bảo bối Mạt Mạt, đúng là người tốt. Ban nãy chúng tôi mới đề cập mà thực ngay rồi. Nhưng mà có mỗi người thế này khó cho mấy em chúng tôi quá." Lão Mập nháy mătd với Mạt Mạt.

      Mạt Mạt tiện tay lấy chiếc đũa phi về phía Lão Mập, " Biến. có phần đâu."

      "Bảo bối Mạt Mạt, độc ác quá!" Lão Mập cố gắng cử động thân thể mập ú của mình để tránh hiếc "đũa bay" kia. Cậu ta còn đắc, nào biết đao thương dễ tránh, ám khí khó lường, chiếc "đũa bay" khác lao về phía cậu ta, trúng ngay giữa trán.

      " bảo là được gọi là bảo bối Mạt Mạt cơ mà." Phó Phái phủi tay, đòi tranh công với Mạt Mạt, "Có chuẩn ?"

      Mạt Mạt khẽ xoa đầu cậu ta, " tồi, có thể đưa vào rạp xiếc được rồi."

      Cả bàn ăn được tràng cười vui vẻ.

      Vương San chẳng hiểu họ gì, chỉ biêtd ngơ ngẩn ngẩn nụ cười tươi tắn của Phó Phái, cảm thấy vô cùng đáng . Trái tim nàng sắp tan chảy đến nơi rồi.
      (Còn tiếp)​

    2. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      Lãm nhãm tí :))) cái truyện này chương nó dài lắm luôn đó mấy bác. Mà tui còn phải làm rồi tính cũng hơi lười nữa nên biết bao giờ mới post xong cho mọi người nữa. Nên thông cảm nha, tui cố gắng hết sức có thể post hết lên đây.





      (Tiếp theo)

      Giải quyết xong bữa trưa, cả đám tiếp tục cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Tới lúc này, Mạt Mạt mới phát , hóa ra Vương San sớm có chuẩn bị rồi mới tới đây. nàng dúi ngay chiếc máy ảnh vào tau Mạt mẠt, : "Mạt Mạt, cậu chụp cho mình ." Và thế là, Mạt Mạt từ người mẫu bất đắc dĩ suốt cả buổi trưa biến thành nhiếp ảnh gia. Có điều, thích chụp ảnh cho mọi người hơn, dễ thở hơn việc phải đứng đằng kia cho người ta chụp rất nhiều, lại còn có thể điều khiển tư thế của người này người kia.
      "Cố Vị Dịch, cười lên nào." Rất thuận mắt với cái kiểu ra vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt quyết định phải trêu chọc , "Bảo cười, bày ra bộ mặt như người chết ấy làm gì?"

      Cố Vị Dịch thèm để ý đến , quay sang lườm Phó Phái.

      Phó Phái đâu có rảnh mà để ý tới hai người họ. Tay của cậu ta bị Vương San mạnh mẽ giữ chặt, muốn thu về nhưng lại ngại. ngờ sức lức lực của này lại lớn tới như vậy, khi về phòng có khi phải thoa thuốc mỡ.

      " Cố Vị Dịch, nhùn vào ống kính." Mạt Mạt vừa thấy ta dồn toàn bộ chú ý về phía Phó Phái với ảnh mắt thâm tình liền cảm thấy tức giânh. ta thể tìm người có chung sở thích với mình à? Sao cứ phải "bẻ cong" người vốn "chuẩn man" cơ chứ?

      "Biết rồi." Cố Vị Dịch bất đắc dĩ dời ánh mắt về phía ống kính máy ảnh trong bộ dạng lười nhác. Để thu hút chú ý của , này đúng là dốc toàn tâm toàn sức.

      " vẫn chưa cười." Mạt Mạt rất thoải mái.

      "Nhìn thấy tôi cười nổi." Cố Vị Dịch nhướng mày, sau đó mỉm cười. Tất cả mọi người đều cười theo.

      Chỉ có Mạt Mạt nhìn thấy ảnh mắt ta bày tỏ khinh miệt đến nhường nào, cứ như thể con gián cỡ đại vậy. trừng mắt với ta, nhấn nút chụp ảnh, lưu giữ lại nụ cười hệt như kẻ ngốc của đám sinh viên ở đây.

      "Mạt Mạt , tôi còn chưa được chụp riêng với cậu bức nào." Phó Phái khó khăn lắm mới thoát khỏi Vương San. Cậu ta giật chiếc máy ảnh trong tay Mạt Mạt đưa cho Cố Vị Dịch, " Tiểu Dịch, chụp cho tôi vài bức."

      Mạt Mạt lập tức liếc nhìn Phó Phái. Tiểu Dịch? Gọi thân thiết thế cơ à?

      "Mạt Mạt, chụp cảnh tôi thơm cái lên má cậu, coi như là quà tốt nghiệp cậu tặng cho tôi có được ?" Phó Phái mặt dày đề nghị.

      "Hay là tôi đấm cậu cái, tặng cho cậu cục sưng mắt làm quà tốt nghiệp nhé?" Mạt Mạt híp mắt .

      "Thế thôi , cho tôi khoác vai cậu cái là được rồi." Phó Phái hớn hở chìa tay ra.

      "Rốt cuộc hai người có chụp ?" Cố Vị Dịch mất kiên nhẫn, còn nhân tiện trừng mắt với Tư Đồ Mạt.

      Tư Đồ Mạt chẳng buồn để ý đến ta, nhìn vào ống kính nở nụ cười tươi tắn.

      Cố Vị Dịch ngây người trong giây lát. Nụ cười của tới cách đột ngột, quá thuần khiết, quá ấm áp, trong sáng rạng ngời như ánh dương chiếu rọi cả khu rừng.

      "Này, có biết chụp ở đâu thế?" Tư Đồ Mạt lạng lùng : " biết phải , đừng có giấu dốt."

      "Mạt Mạt, đó là máy ảnh của cậu ta đấy." Phó Phái có lòng tốt nhắc nhở.

      Mạt Mạt trợn mắt nhìn cậu ta. Đúng là cái đồ ngốc nghếch bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền.

      Phó Phái bị trừng mắt mà đầu óc mơ hồ, hiểu chuyện gì. Cậu ta chỉ cảm thấy lạ, sao bầu khí giữa hai này cứ bất hòa thế nhỉ?

      Còn chưa tới giờ cơm tối mà Mạt Mạt đói sắp xỉu luôn rồi, suốt cả buổi chiều cùng mọi người tìm bối cảnh chụp ảnh trong khuôn viên trường, cứ như đánh trận vậy. bộ nhiều tới nỗi chân muốn gẫy đến nơi. thấy phục Vương San sát đất, giày cao gót mà tung hoành ngang dọc kêu ca lấy lời, khiến người ta thể cảm thán sức mạnh tình vĩ đại biết bao!

      "Đợi , chụp xong ở thư viện chúng ta ăn nhé." Phó Phái lên kế hoạch.

      "Đúng thế, Mạt Mạt, cậu ráng chịu thêm chút." Vương San cũng lên tiếng.

      "Được rồi, tôi chụp nữa đâu. Mọi người chụp nhang lên nhé!" Mạt Mạt ngồi bệt xuống bãi cỏ, vẫy tay với mọi người, " Tôi cố được nữa, mọi người đưa hết đồ cho tôi . Tôi chịu trách nhiệm trông đồ."

      Cố Vị Dịch đảo mắt qua Tư Đồ Mạt rồi bước .

      Mạt Mạt bắt đầu thấy bực mình. ta có thái độ kiểu gì vậy? Cứ như nhõng nhẽo khó chiều lắm ấy. mệt đó chứ! Có giống như Vương Sab cố thể cho người mình thích nhìn thấy đâu, việc gì phải làm khó chính mình?

      Đến lúc ăn tối, Mạt Mạt cúi gằm mặt, ăn lèo hết ba bát cơm, khiến tất cả mọi người bàn ăn đều kinh ngạc.

      "Mạt Mạt, cậu ăn chậm thôi. Cẩn thânh nghẹn bây giờ." Phó Phái rót cốc nước đặt trước mặt .

      " sao, cậu đừng lo cho tôi. tôi đói muốn xỉu rồi." Mạt Mạt rót cốc nước đặt trước mặt .

      " sao, cậu đừng lo cho tôi. tôi đói muốn xỉu rồi." Mạt Mạt còn bận với tay gắp món sườn xào chua ngọt ở trước mặt A Khắc. Thấy thế, A Khắc vội vàng đặt đĩa sườn xào ra trước mặt . Mạt Mạt cũng buồn làm khách, cười : "Cảm ơn nhé!"

      " cần đâu." A Khắc ngượng ngùng lắc đầu, cười ngốc nghếch.

      "A Khắc, Mạt Mạt là của tôi, cho phép cậu suy nghĩ lung tung." Phó Phái đột nhiên chen vào.

      "Cậu câm miệng!" Mạt Mạt mắng câu, lại vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Vị Dịch. chẳng thèm nể nang gì, đáp trả ta bằng ánh mắt còn lạnh lẽo hơn.

      Sau khi tiễn Mạt Mạt, Phó Phái liền quay về ký túc xá. Vừa vào cửa, cậu ta nhìn thấy Cố Vị Dịch nằm giường đọc sách, "Tiểu Dịch, cậu gửi ảnh cho mình ."

      "Mình còn chưa cho vào máy tính." Cố Vị Dịch hề rời khỏi cuốn sách.

      "Thế bây giờ cho vào luôn ."
      "Đợi đến mai rồi cho vào." Cố Vị Dịch lật sang trang sách khác
      "Mình muốn xem mấy bức ảnh hôm nay chụp chung với Mạt Mạt." Phó Phái huých vào người , "Tiểu Dịch, nhanh lên ."

      "Đừng có gọi mình là Tiểu Dịch nữa." Cố Vị Dịch gập sách lại. thể chịu nổi tên tiểu tử này, từ hồ năm nhất bắt đầu gọi là Tiểu Dịch, phản đối thế nào cũng vô dụng. Bình thường chẳng buồn để ý đến cậu ta, nhưng hôm nay, cậu ta lại dám gọi như thế trước mặt Tư Đồ Mạt. Lúc đó, ràng nhìn thấy nụ cười chế giễu thoáng qua gương mặt .

      " Nếu bây giờ cậu cho ảnh vào máy tính mình gọi cậu như thế nữa." Phó Phái bảo đảm.

      "Được, chính cậu đấy nhé!" Cố Vị Dịch đứng lên mở máy tính. Dọa này rất ít khi ở lại trường, Chàng Đeo Kính cài thêm ít trò chơi vào máy tính của khiến nó khởi động chậm hơn rất nhiều.

      "Cậu đừng có đứng kè kè sau lưng mình thế." Cố Vị Dịch với Phó Phái.

      Phó Phái đành tắm. Cố Vị Dịch từ trước tới nay luôn vô cảm như thế, dường như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến . Phó Phái cảm thấy mình đặt cho biệt hiệu " Tiểu Dịch" là muốn giúp trở nên gần gũi, bình dị giống người bình thường hơn chút, nào ngờ chẳng được tích gì cả. Ngay cả Mạt Mạt cũng ghét . Lúc Phó Phái đưa về trường, đường toàn xấu Cố Vị Dịch.

      Cố Vị Dịch mở tệp ảnh ra xem. Bức ảnh đầu tiên chính là Tư Đồ Mạt. Có lẽ là ai đó chụp trộm, ngồi bãi cỏ, cúi đầu xoa bóp đôi chân. Dường như hình bóng sắp chạm vào ánh hoàng hôn. Sắc vàng của chiều tà nhuộm lên . Nhất là những lọn tóc xòa xuống cùng với hàng lông mi kia, chúng dường như nhảy nhót trong tia nắng cuối chiều. Đằng sau là bãu cỏ xanh biếc cùng chiếc bóng dài thanh cao. Ừm... này cũng ăn ảnh đấy chứ! Tóm lại, chỉ câu thôi, kỹ thuật của người chụp bức ảnh này đúng là tuyệt đỉnh.

      nhấp vào bức ảnh tiếp theo, là ảnh chụp và Phó Phái. Hai người cười như hai tên ngốc vậy.
      Bức tiếp theo là bức ảnh Phó Phái và bạn học của .
      Bức tiếp theo là A Khắc, Phó Phái và bạn học của .
      Bức tiếp theo....
      phát , ảnh chụp nhiều. Chẳng lẽ còn ở trong máy của người khác sao?
      Cố Vị Dịch nhìn màn hình , : Mình gửi những bức ảnh hôm nay chụp cho cậu. Cậu gửi những bức ảnh trong máy cậu cho mình nhé."
      Giọng của A Khắc truyền qua vách ngăn giữa hai chiếc bàn, " Ừ, được."
      ***​
      Hale205 thích bài này.

    3. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      (tt)


      Nếu phải hình dung về cuộc sống của năm cuối đại học chỉ có câu thôi: Thừa sống thiếu chết, sống trong sợ hãi.

      hôm, Mạt Mạt đọc được câu này: " Bước con đường của người khác, khiến người khác còn đường để ." luôn cảm thấy đằng sau những câu chuyện cười bao giờ cũng mang theo chút buồn man mác. Rốt cuộc là ai bước con đường của , để còn đường mà thế này?

      Chẳng biết có phải tất cả các sinh viên năm cuối đều có cảm giác này , hay chỉ mình Mạt Mạt cảm thấy thế. tương lai mờ mịt cứ luẩn quẩn trong tâm trí , thể tưởng tương nổi ba, bốn tháng sau như thế nào. của lúc ấy ra sao? Mỗi ngày chen chúc chiếc xe buýt chậc chội như những con cá sardine bị đóng hộp, buổi tối lại quay về căn phòng thuê chật chội để ngủ cho qua ngày? Hay vẫn chưa tìm được việc làm, quay về quê chờ người nhà sắp xếp cho công việc với các cuộc hẹn xem mắt dưới ánh nhìn chê cười của chúng bạn?

      "Mạt Mạt, cậu nhận được ảnh của Phó Phái gửi chưa?" Vương San bước tới hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của Mạt Mạt.

      "Chưa thấy đâu. Mấy hôm nay mình liên lạc gì với cậu ta." Mạt Mạt .

      "Vậy cậu cho mình số điện thoại , để mình tự hỏi ấy." Vương San .

      Mạt Mạt do dự lúc, nhưng vẫn đưa số điện thoại của Phó Phái cho Vương San. có thể tiến tới bước này như ây, cũng coi như dũng khí ngút trời rồi. Là người bạn, chỉ có thể đứng bên cạnh chúc phúc cho ấy mà thôi. Chưa biết chừng hai người họ có thể thành đôi cũng ai biết trước được.

      Lúc này Mạt Mạt thể lường trước tương lai có ngày, hoàn toàn hối hận vì chút mềm lòng trong những giây do dự của ngày hôm nay.

      Học kì trước, trước khi về nhà, Mạt Mạt tiện tay nộp hồ sơ xin việc vào công ty. Đột nhiên công ty đó lại gọi điện bảo ngày mai phỏng vấn. Nhưng nghe qua điện thoại, Mạt Mạt cảm thấy đáng tin cậy cho lắm. Thời gian phỏng vấn là tám giờ sáng mai, địa điểm vô cùng hẻo lánh. Từ lúc nhận cuộc điện thoại đó cho tới giờ, vẫn suy xét xem có nên hay . lên mạng tra địa chỉ công ty đó mới biết nó ở gần trường Phó Phái, thế nên quyết định gọi điện cho cậu ta.

      " Mạt Mạt à, hiếm thấy cậu lại gọi điện cho tôi. Ôi tôi cảm động chết mất thôi! Sống kiếp này còn gì nuối tiếc nữa!" Phó Phái ở đâif bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên.

      " Cậu đừng có làm quá lên nữa. Này, cậu có biết khu XX ?" Dáng vẻ khoa trương của Phó Phái khiến Mạt Mạt bật cười.

      "Biết chứ. Để làm gì?

      "Tám giờ sáng mai tôi phải tới gần đó phỏng vấn. Khu ấy an ninh có đame bảo thế?" Mạt Mạt hỏi.

      "Sớm thế cơ à? Dù sao cậu cũng phải qua trường tôi. Để tôi cùng cậu nhé?" Phó Phái .

      " cần đâu. Lúc ấy cậu còn chưa dậy." Sở dĩ Mạt Mạt khẳng định như vậy là vì lịch sử huy hoàng trước đây của Phó Phái. Hồi cấp ba, mọi người rủ nhau leo núi . hẹn bảy giờ tập trung ở cổng trường , nhưng hơn chính giờ cậu ta mới thèm có mặt. Báo hại với Từ Tiệp Nhi phải đứng đợi cậu ta hơn hai tiếng đồng hồ ngoài cổng trường. Từ Tiệp Nhi chính là bạn của cậu ta lúc bấy giờ, cũng là bạn thân của Mạt Mạt. Giữa bọn họ còn có hẳn câu chuyện sâu xa phức tạp.

      "Tôi yên tâm để mình cậu tới cái khu khỉ ho cò gáy đó. Chắc chắn tôi dậy được. Nếu khi nào tôi gọi điện thoại cho cậu." Phó Phái vội vàng , " Bảy giờ tôi gọi điện cho cậu. Nếu tôi gọi cậu cần phải chờ tôi nữa, cứ chủ động , như thế được chưa?"

      "Được rồi." Nếu phải mình, Mạt Mạt cũng cảm thấy hơi sợ, "Tốt nhất cậu đừng ngủ quên đấy!"

      "Biết rồi."

      Sáng sớm ngày hôm sai, Mạt Mạt thức dậy để chuẩn bị. trang điểm nhàng, mặc bộ đồ công sở và giày cao gót. tự ngắm mình trong gương, có chút dám tin đó chính là mình. Chỉ từ có thể miêu ta lúc này thôi: ăn nhập. Cứ nghĩ tới việc lát nữa phải dùng tạo hình phù hợp với bản thân chút nào này để gặp Phó Phái là chỉ muốn chết quách cho xong.

      Khi xuống xe ở bến xe buýt của trường đại học Khoa học Tự nhiên XX, Phó Phái đứng chờ sẵn từ lâu. Vừa nhìn thấy Mạt Mạt, cậu ta liền huýt sáo: "Quá đẹp, thưa quý ."

      Mạt Mạt cầm luôn chiếc túi xách trong tay đánh cho cậu ta trận. Cậu ta né hết bên này tới bên kia rồi :" Cậu định mưu sát phu quân đấy à?"

      Tư Đồ Mạt ra tay vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta ngừng là hét om sòm.

      Hai người họ bắt chiếc taxi rồi thẳng tới sảnh của công ty mà Mạt Mạt phỏng vấn. Khu vực này chỉ có hai, ba tòa nhà, ngoài ra toàn là đường cái và bãi cỏ, khiến người ya có cảm giác bình thường ở đây chỉ xuất các thành phần phức tạp mà thôi.

      Có điều, bên trong công ty đó lại vô cùng nghiêm chỉnh. Lễ tân hướng dẫn Tư Đồ Mạt lên tầng năm để phỏng vấn. hỏi: c Xin hỏi mất khoảng bao lâu ạ?"

      lễ tân đáp: " Chỉ khoảng tiếng đồng hồ thôi ạ."

      Mạt Mạt liền với Phó Phái, " Hay cậu đừng đợi tôi nữa. Phỏng vấn xong tôi tới trường tìm cậu, đến lúc đó mời cậu ăn nhé."

      " sao đâu. Tôi ở ngoài đợi cậu."

      "Đừng như thế tôi cảm thấy áp lực lắm. Phỏng vấn xong tôi gọi điện cho cậu. Lúc đó cậu tới đón tôi là được rồi."

      Phó Phái đắn đo hồi rồi : "Thôi được. Thế cậu phỏng vấn xong gọi điện cho tôi nhed. Đừng có căng thẳng. Cố lên!"

      Cuộc phỏng vấn vô cùng qua loa, chưa đến nửa tiếng đồng hồ kết thúc. Chỉ có người phụ nữ chuyện với bằng tiếng , hỏi đôi chút về kinh nghiệm làm việc và trao đổi về mức lương. Tư Đồ Mạt có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực ngoại thương nên đành có sao vậy. Người phụ nữ kia cũng chằng gì thêm, chỉ bảo quay về đợi thông báo. Thông thường, những tình huống như thế này đều có kết quả gì. Nhưng Mạt Mạt quá để tâm, dù sao cứ nghĩ đến phải làm việc ở cái nơi heo hút này, cảm thấy buồn chán rồi.

      Mạt Mạt bộ cả quãng đường dài mà vẫn chưa vẫy được chiếc taxi nào, cũng chẳng có trạm xe buýt. chỉ còn cách gọi điện cho Phó Phái để cậu ta tới đón, nhưng gọi mãi mà có ai bắt máy.

      Cứ mãi, mãi, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường. chiếc xe máy lặng lẽ đằng sau khiến trong lòng Mạt Mạt vô cùng căng thẳng. Thành phố này cấm xe máy cơ mà? Chiếc xe kia ở đâu ra? tay túm chặt chiếc túi khoác vai, tay kia lặng lẽ rút điện thoại ở ngăn ngoài túi đút vào trong túi áo khoác. Sau đó, ráo bước nhanh hơn, vừa vừa thầm cầu nguyện.

      Chiếc xe máy bỗng phóng vượt qua. Người ngồi sau xe vươn tay ra giật lấy chiếc túi của Mạt Mạt. sợ hãi, kịp phản ứng gì, theo phản xạ nắm lấy túi định kéo lại, nhưng quá muộn. Thế là cả người và túi bị kéo lê đến vài mét đường. vội vã thả tay ra. Đến khi lồm cồm bò dậy được chiếc xe máy kia mất dạng. thấy đau cả ở cánh tay lẫn đầu gối, đoán chừng chảy máu rồi, nhưng dám nhìn vì mắc chứng sợ máu.

      Mạt Mạt hít sâu hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Phái vẫn ai nhấc máy. gọi cho vài người khác nhưng đều chẳng ai bắt máy.

      Tư Đồ Mạt cố lê bước về phía trước, ngồi xuống thềm của cửa hàng còn chưa mở cửa. lục tìm trong danh bạ số điện thoại phòng ký túc của Phó Phái rồi gọi .

      "A lô, xin hỏi ai vậy?" Giọng này thể nghe ra được là ai.

      "Phó Phái." Mạt Mạt gọi tới lạc cả giọng.

      "Cậu ấy có ở đây."

      "Cậu ấy đâu rồi?"

      "Tôi ."

      Cảm giác đối phương chuẩn bị cúp máy, Mạt Mạt vội vàng : " Tôi là Từ Đồ Mạt. là ai?"

      Đối phương im lặng vài giây mới đáp:" Cố Vị Dịch."

      Mạt Mạt vô cùng buồn bã. Ai bắt máy chằng được sao lại là ta cơ chứ? do dự lúc nhưng vẫn quyết định mở lời: " Có thể phiền gọi xe tới đón tôi ? Tôi vừa bị cướp, bây giờ ngồi trước cửa hàng XX đường XX. Nếu tiện tìm Phó Phái hộ tôi cũng được. Tôi bị thương."

      "Được. đợi tôi." Cố Vị Dịch , sau đó ống nghe điện thoại truyền tới thanh loạt soạt tìm đồ, " Cho tôi số điện thoại của ."

      Mạt Mạt vừa đọc số xong nghe thấy thanh ngắt máy "cạch" từ đầu bên kia.

      cất điện thoại, định co đầu gối lên để ôm chân, nhưng vừa chạm tay vào cảm thấy rất đau, đành phải từ bỏ. dám nhìn vết thương chân của mình, chỉ biết thất thần ngồi đưa mắt hướng ra xa xăm.

      Cố Vị Dịch bắt chiếc xe ngoài cổng trường, vội vàng tới địa chỉ mà Tư Đồ Mạt . Nơi ấy ở gần trường , chiếc taxi nhanh chóng đến con đường đó. lái xe giảm tốc độ, từ từ tìm kiếm bóng hình .

      Từ xa Vị Dịch trồn thấy Tư Đồ Mạt. cứ cho rằng mình nhìn thấy nước mắt giàn giụa như mưa cơ, ngờ chỉ lặng lẽ ngồi đó cắn môi, đôi mắt hơi sưng, giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt kia lại nhất định chịu rơi xuống.

      khẽ nhíu mày. Đầu gối bị xây xước chảy cả máu, vết thương khá rộng, trang phục người cũng trở nên lôi thôi, nhếch nhác.

      Đột nhiên cảm thấy trong lòng ngột ngạt vô cớ.

      Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Vị Dịch bước xuống từ chiếc xe taxi kia, Mạt Mạt có cảm giác, giống như thiên sứ mà ông trời phái xuống. đứng trước mặt , áo trắng tinh, quần jean, giày thể thao năng động. Dưới ánh nắng, như được vầng hào quang chiếu rọi. Chiếc bóng đổ dài đằng sau giống như đôi cánh thiên sứ. Đương nhiên, hình ảnh trở nên tuyệt mỹ hơn nếu như đôi mắt của vị "thiên sứ" này trừng lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

      Cố Vị Dịch đưa tay ra kéo Tư Đồ Mạt. mượn lực tay từ từ đứng dậy. Vết thương chân và tay khiên khẽ kêu tiếng.

      Cố Vị Dịch buông bàn tay nắm lấy tay dùng cả hai tay đee đỡ, "Bám chắc vào."

      Mạt Mạt còn chưa kịp phản ứng bị bế lên. hô lên tiếng rồi vội vàng choàng tay ôm lấy cổ . cẩn thận đặt vào trong xe taxi, sau đó lại vòng sang bên kia, với tài xế: " Bác tài, cho tôi đến bệnh viện gần đây nhất."

      Tài xế vừa khởi động xe vừa tò mò: " bé à, sao lại để bị thương thế?"

      Mạt Mạt cố gượng cười, "Bị người ta giật mất túi, còn bị kéo lê vài mét ạ."

      "Như thế mà còn khóc? bé dũng cảm đấy!" Tài xế tay loay hoay vô lăng, tay kia còn hướng ra sau giơ ngón cái tán thưởng .

      Cố Vị Dịch nhìn dáng vẻ cố gắng gượng cười cùng đôi chân rớm máu của qua gương chiếu hậu, nhịn được cau mày. lấy hộp khăn giấy trước mặt tài xế đưa ra ghế sau cho Tư Đồ Mạt , "Lau máu chân ."

      "Ừm, cảm ơn." Mạt Mạt nhận lấy khăn giấy, đặt sang chổ trống bên cạnh.

      Cố Vị Dịch thấy chẳng có động tĩnh, hỏi: " lau à?"
      ( còn tiếp)​
      Last edited: 24/11/18
      Zzzseattle thích bài này.

    4. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      (Tiếp theo)


      Mạt Mạt thầm rủa trong lòng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường : " cần đâu."


      " lau lát nữa máu chảy xuống sàn xe của người ta sao?" Cố Vị Dịch nặng lời hơn. Đôi chân ngừng chảy máu của Mạt Mạt khiến hoàn toàn khó chịu vô cùng. Hơn nữa, bị máu che hết thế kia, hoàn toàn thấy được vết thương của nặng thế nào.


      "À, sao. đấy!" Tư Đồ Mạt vội vàng cất lời.

      muốn lau hết máu chân mình bôi vào mặt cái tên Cố Vị Dịch kia. Tức chết mất thôi! Thế mà lúc nãy còn cho rằng ta là người tốt.

      "Lau , cứ chần chừ làm gì?" Cố Vị Dịch đợi mãi thấy hành động gì, lại giục.

      ''Sao phiền phức thế? Tôi bị chứng sợ máu, lau thế nào được?" Mạt Mạt hét lên. Từ trước tới nay, chưa bao giờ có dáng vẻ õng ẹo, mềm yếu, nên nếu có thể, chủ động ra chứng bệnh này.

      Cố Vị Dịch ngờ tới điều này. bèn với tài xế, "Bác tài, phiền bác dừng xe bên đường lát." mở cửa xe bước xuống, sau đó ngồi vào ghế sau.

      Mạt Mạt sửng sốt. Chẳng lẽ vừa mới mắng ta phiền phức chút mình bị ăn đòn sao?

      Cố Vị Dịch rút vài tờ trong hộp khăn giấy ra, nhàng lau vết máu chân Mạt Mạt. thấy chân dần lộ ra từng lớp da bị rách, chỉ vì máu làm mờ vết thương mà còn cả bủi đường bám đầy vào đó nữa. Lửa giận trong lòng lại bốc cao ngút trời.

      Mạt Mạt gượng gạo ngồi đó, dám nhìn động tác của . chỉ thấy đỉnh đầu hơi cúi xuống, thi thoảng lại cử động. Mới thế thôi mà tim đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài rồi.

      Cố Vị Dịch đứng bên quan sát y tá rửa vết thương cho Tư Đồ Mạt. Dung dịch cồn vừa mới chảy lên chân, khuôn mặt nhăn nhó khác gì chú chó SharPei (1) đáng thương.
      (1) Hay còn gọi là chó Sa Bi, giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc

      Cố Vị Dịch phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, tới muốn nắm tay , " cứ nắm tay tôi ."

      Mạt Mạt liền gạt ra, "Ai thèm nắm tay chứ!" Đúng là đồ thần kinh, tuy tay chảy máu nhưng cũng bị xước da, chạm vào vẫn đau chứ.

      Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào. Xem ra, nàng Tư Đồ Mạt này vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy taxi.

      Lúc ngồi xe, tài xế bé này cũng coi như may mắn lắm rồi, gặp phải chuyện gì khác nữa. Nghe tới đây, Mạt Mạt thoáng khựng người. Bấy giờ mới nghĩ tới chuyện rất có thể mình chỉ mất của mà còn bị cướp sắc. cảm nhận được ràng cơ thể khẽ run. Hóa ra cũng biết sợ. vờ như vô tình với bác tài : "Ăn cướp người ta cũng có mắt nhìn đấy." Quả nhiên, Tư Đồ Mạt vì lửa giận ngút trời mà hoàn toàn quên cảm giác sợ hãi. Bây giờ chắc vẫn còn tức giận .

      nắm thôi, Cố Vị Dịch khẽ nhún vai, ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Phái rồi tiện thể mua lấy mấy bịch giấy ướt. Lúc quay lại, thấy Tư Đồ Mạt cởi áo khoác ngoài, y tá bôi thuốc lên tay cho . Hóa ra còn bị thương cả khuỷu tay nữa.

      "Phó Phái cậu ấy tới ngay." vừa mở bịch giấy ướt vừa .

      "Ừm." thoáng nhăn mặt. Thuốc gì thế biết, đau chết được.

      "Thoa thuốc xong rồi, lát nữa tôi quay lại tiêm thêm mũi là được." Y tá đẩy xe thuốc rời khỏi.

      "Lau mặt ." Cố Vị Dịch đưa cho tờ giấy ướt.

      Mạt Mạt vừa định nhận lấy giọt nước từ tờ giấy ấy vào lòng bàn tay . Theo phảm xạ tự nhiên, gạt ra, : " cần đâu." Dung dịch trong giấy ướt có chứa chất cồn, lại rơi vào đúng vết thương khiến xót tới mức muốn chửi thề.

      Cố Vị Dịch túm lấy tay , lật ra xem xét. Lúc này cực kì tức giận, " Chỗ này cũng bị thương? Sao để y tá thoa thuốc?"

      Vẻ mặt nghiêm nghị của khiến có chút sợ hãi, vội vàng : "Chỉ bị trầy da thôi. Bàn tay bị trầy da nhanh lành lắm."

      Cố Vị Dịch cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng lời, bèn dịu giọng: "Chỉ bị trầy da thôi cũng phải bôi thuốc. Tôi gọi y tá."

      " cần đâu. Thuốc đó bôi lên xót lắm." Mạt Mạt năn nỉ, " Lòng bàn tay rất nhanh lành, hơn nữa cũng có bị chảy máu đâu."

      Cố Vị Dịch nhìn bằng ánh mắt kho hiểu. Hai chân chảy máu đầm đìa như thế còn thấy kêu đau, lòng bàn tay trầy da chút cứ kêu ca mãi là sao?

      "Đưa mặt ra đây." .

      "Làm gì?" Mạt Mạt hỏi. Con người này chuyện buồn cười ! Mặt đưa kiểu gì?

      "Lau sạch hảy sắc cầu vòng dính mặt ."

      "Lấy đâu ra bảy sắc cầu vồng? Chỉ có màu đen bị lem ra thôi chứ!" Mạt Mạt rất tình nguyện đưa mặt tới.

      Cố Vị Dịch cố gắng lau sạch hết mấy thứ màu mè dính xung quanh vùng mắt . Mẹ ơi, sao mà khó lau thế biết?

      "Ê, tay thôi. định hủy hoại dung nhan của tôi luôn đấy à?" Mạt Mạt cao giọng.

      "Mặt bây giờ cần tôi phải hủy hoại đâu." quét mắt qua khuôn mặt .

      Mạt Mạt hít sâu hơi, tự với chính mình: Tư Đồ Mạt bây giờ ta là ân nhân của mày, được lấy oán báo ân. Hơn nữa, giết người phải đền mạng đấy, được đâu!

      "Mạt Mạt." Giọng của Phó Phái từ bên ngoài truyền vào. Dám hét ầm ĩ trong bệnh viện như thế cũng chỉ có tên tiểu tử đó thôi. Lời vừa mới dứt, cậu ta lao vào như cơn gió.

      "Mạt Mạt, cậu sao chứ?" Phó Phái xông tới trước mặt , lo lắng hỏi.

      "Chưa chết được." Mạt Mạt với giọng điệu mấy vui vẻ. thèm nghe điện thoại đúng ?

      "Xin lỗi mà, tôi đánh bóng rổ nên mang theo điện thoại." Phó Phái vô cùng áy náy, "Để tôi xem cậu thế nào rồi." Cậu ta tiến gần về phía Tự Đồ Mạt, Cố Vị Dịch thể lùi lại vài bước.

      "Được rồi, sao cả. Có gì hay ho đâu mà xem." Cậu ta vừa định chạm vào Mạt Mạt kịp né tránh.

      "Bị thế này rồi còn sao à?" Phó Phái đau lòng hỏi: " Có đau ?"

      "Phí lời, đương nhiên là đau rồi." Mạt Mạt trợn mắt với cậu ta, nhịn được : " Biết ngay là khong trông chờ gì được ở cậu mà."

      "Xin lỗi, đều tại tôi. Tôi chăm sóc chu đáo cho cậu." Phó Phái vội vàng xin tha. Cậu ta chỉ sợ tức giận.

      "Thôi bỏ , là tự tôi cẩn thận." Mạt Mạt cũng biết mình chẳng có tư cách gì để trách móc cậu ta cả.

      Cố Vị Dịch nhét bịch giấy ướt trong tay cho Phó Phái , " Lau sạch mặt cho ấy . Chẳng biết dùng loại mỹ phẩm gì nữa, đen như mực ấy." xong, lăng lẽ ra ngoài.

      "Cậu aa làm sao thế? Mặt mũi cứ hằm hằm." Phó Phái hỏi Mạt Mạt.

      Mạt Mạt khẽ nhún vai. Ai mà biết được! Chắc do Phó Phái quá gần gũi với nên ông cụ non ấy ghen đây mà. Đúng là bi ai! Sao lại lạc vào mối tình tay ba này cơ chứ? Đáng tiếc còn phải sắm vài nữ phụ. Thôi bỏ , niệm tình hôm nay ta giúp đỡ , từ này về sau phá vỡ nghiệp "bẻ cong" Phó Phái của ta nữa.

      Phó Phái nhàng lau sạch lớp trang điểm mặt cho Mạt Mạt. Bây giờ cậu ta mới biết rất khó lau.

      Cố Vị Dịch cùng y tá vào. Mạt Mạt vừa nhìn thấy lọ thuốc hồi nãy ấy thoa cho mình nhịn được trừng mắt với .

      "Thoa thuốc, tiêm." Mặt y tá chút biểu cảm, oán trách:" Vẫn còn vết thương mà khi nãy luôn ."

      Phó Phái cùng Cố Vị Dịch bước ra ngoài, hai người họ ngồi chuyện dãy ghế chờ ở hành lang.

      "Hôm nay rất cảm ơn cậu." Phó Phái vỗ vai Cố Vị Dịch.

      " cần." Cố Vị Dịch lãnh đạm .

      "Haiz, biết thế chơi bóng rỗ. Cũng tại A Khắc, tôi báo rồi còn cứ cố lôi tôi ." Phó Phái thở dài, "Vốn Mạt Mạt chẳng muốn gặp tôi, sau lần này chắc chắn loại tôi ra khỏi danh sách đối tượng lý tưởng."

      Cố Vị Dịch thuận miệng hỏi: "Đối tượng lý tưởng của ấy là gì?"

      "Tôi cũng biết nữa. Nếu tôi chẳng phải đợi tới tận hôm nay." Phó Phái bất lực : "Tôi còn chẳng dám theo đuổi ấy."

      "Cậu đối xử với ấy ràng thế còn gì? Chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra." Cố Vị Dịch có sao vậy.

      " có vài lần ấy cố ý ám chỉ với tôi, nhưng tôi đều lảng sang chuyện khác."

      "Tại sao phải lảng tránh?"

      "Sợ bị ấy từ chối." Phó Phái cười .

      "Có khi ấy cũng cố tình tỏ ra mập mờ với cậu, mục đích là để cậu thể dứt ra được." Cố Vị Dịch nữa đùa nửa .

      "Tôi cho rằng cậu có thành kiến với Mạt Mạt." Phó Phái :" Từ hôm chụp kỷ yếu tôi phát ra rồi. Cậu chẳng hề khách khí với ấy."

      "Có lẽ." Cố Vị Dịch cũng thẳng thắng thừa nhận, "Suốt bốn năm nay tôi phải nghe cậu tụng kinh biết bao nhiêu lần ba chữ "Tư Đồ Mạt". Tình cảm mà cậu dành cho ấy quá mức ràng, ai có thể nghi ngờ được. Nhưng suốt bốn năm qua, cậu thay bạn như thay áo, hết này tới khác. Mà nguyên nhân khiến cậu với các bạn ấy chia tay luon kaf Tư Đồ Mạt. Vì thế, tôi cảm thấy, có lẽ vấn đề nằm ở chổ của này."

      " ra..." Phó Phái định gì đó y tá ra hỏi: "Trong hai người ai là bạn trai của kia? thanh toán viện phí ."

      " y tá xinh đẹp ơi, chân của ấy liệu có để lại sẹo ?" Phó Phái tự nhiên bắt chuyện.

      "Chỉ cần bị mưng mủ chắc sao. Cậu ấy đừng để vết thương dính nước." Giọng điệu của y tá khá hiền hòa. Đúng là con người ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.

      "Vâng, cảm ơn y tá xinh đẹp nhé. Tôi nộp viện phí với ."

      Tư Đồ Mạt tự vịn vào tường để ra. Cố Vị Dịch cũng tới dìu, khoanh tay trước ngực nhìn bước từng bước khó khăn.

      "Cố Vị Dịch, hôm nay rất cảm ơn ." Tư Đồ Mạt bám vào thành ghế, từ nay về sau tôi làm kỳ đà cản mũi?" Cố Vị Dịch hiểu gì hết. Ý của là gì?

      " Phó Phái đấy."

      "Phó Phái?"

      "Gì thế?" Phó Phái thanh toán xong viện phí quay lại, vừa đúng lúc nghe thấy hai người họ nhắc tới mình.

      " có gì. Thuốc đâu?" Tư Đồ Mạt đổi chủ đề.

      "Ôi, tôi quên lấy thuốc rồi." Phó Phái tự đập vào gáy mình, "Để tôi lấy."

      "Đợi , cùng ." Mạt Mạt vừa vừa cố gắng đứng dậy.

      "Haiz, thôi tôi cõng cậu." Phó Phái khom người trước mặt . Mạt Mạt lùi lại hai bước, biết làm sao

      "Làm gì thế? Có phải chưa cõng bao giờ đâu. Nhanh lên!" Phó Phái giục giã.

      Mạt Mạt cẩn thận leo lên lưng cậu ta. Phó Phái vui vẻ cõng , "Cậu nặng quá, giảm béo ." Mạt Mạt thẳng tay cố đầu cậu ta, nhưng tay bị đau nên vội rụt lại. Đột nhiên thấy sống mũi cay cay. Chắc do đau quá đây mà.

      Đúng thế! Đây phải lần đầu tiên Phó Phái cõng . Năm lớp mười , , Phó Phái và Từ Tiệp Nhi cùng nhau leo núi. Lúc xuống, Từ Tiệp Nhi cứ kêu ca đau chân, đòi Phó Phái cõng. Phó Phái cõng nàng quãng đường rất dài. Mạt Mạt lặng lẽ đằng sau hai người họ, hồn phách biết bay tới nơi đâu. Hậu quả của việc thất thần chính là vấp phải cành cay, bị trật chân. Sau đó, Phó Phái thả Từ Tiệp Nhi xuống rồi cõng xuống núi. Suốt cả chặng đường dài, Mạt Mạt cảm nhận sâu sắc thế nào là mây đen mịt mù sau lưng. Ánh mắt của Từ Tiệp Nhi cứ như từng nhát dao phóng tới, muốn chém thành trăm mảnh. Sau lần đó, Từ Tiệp Nhi chiến tranh lạnh với suốt tuần liền.

      Có lẽ bất cứ nào trong quá trình trưởng thành cũng gặp được vài người bạn như vậy. ấy xinh đẹp, thông minh, tỏa sáng, nhà có điều kiện, cuộc sống như công chúa. Sau đó, biết vì sao bạn và ấy lại trở thành bạn thân, bạn rất thích ấy, ngưỡng mộ ấy và cũng... đố kỵ với ấy. Bạn thường xuyên làm rất nhiều điều để lấy lòng ấy, giúp ấy làm bài tập, giúp ấy lấy nước, giúp ấy giấu thầy , giúp ấy thu hút chú ý của chàng trai mà ấy thích.

      ra đây chính là phiên bản đại của tiểu thư và nha hoàn.

      Từ Tiệp Nhi của năm đó thích Phó Phái cũng có gì kỳ lạ. Phó Phái rất đẹp trai, thành tích tốt, lại chơi thân với Tư Đồ Mạt. Những cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi luôn muốn tìm lối thoát cho những rung động của chính mình. Tư Đồ Mạt lựa chọn thầm Phó Phái. Chút rung động của thiếu nữ ấy ngoài trừ Từ Tiệp Nhi ra, ai hay biết. Đây vốn nên là câu chuyện tình đơn phương của mình Tư Đồ Mạt. Nhưng sau kyd nghỉ dài, khi quay lại trường học, Từ Tiệp Nhi với Tư Đồ Mạt rằng ấy và Phó Phái nhau. ấy còn rưng rưng nước mắt hỏi Tư Đồ Mạt: " Mạt Mạt, cậu trách mình chứ? Cậu cũng biết đấy, cậu là người bạn thân thiết nhất của mình. Cậu nhất định chúc phúc cho mình, đúng ?" Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, vô cùng cap thượng chúc phúc cho câu chuyện tình của hai người họ.

      Những đứa trê ngày ấy xem quá nhiều phim truyền hình dài tập, ngây ngô cho rằng chỉ cần như thế tình bạn được bền vững dài lâu.

      Cố Vị Dịch đứng dậy từ băng ghế chờ, liếc mắt thấy giọt lệ vừa thoáng qua gương mặt Mạt Mạt. tự hỏi, hai người họ rốt cuộc từng trải qua câu chuyện như thế nào?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :