1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Ka

      Bé Ka Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      62
      Sắp tới là chuyển phó bản để cho zai L lên sàn đây mà
      Yenhi thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Mình tính kết thúc bộ này sớm trước tết lấy thời gian làm bộ khác,,, nhưng vẫn chưa chọn được bộ nào vừa sắc vừa có nội dung cả... các nàng có bộ nào hãy giới thiệu cho mình nhé...
      Từ nay chắc 1 tuần mình up hẳn 5 chương nên các bạn có vào xem cmt với like để mình có thêm động lực nha
      Mãi :th_18::th_18:

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 124: Biểu giả dối ở quê nhà

      NG tuy rằng đa số đều là hacker đứng đầu Internet, nhưng mà công việc ở đời thực cũng rất nhiều ngành nghề, khá nhiều người thậm chí còn đụng đến máy tính. Rất nhiều tình cảm con người đều đến từ Internet, nhưng ở mạng mọi người vẫn rất ăn ý đề cập tới thân phận chân của nhau.

      Hỏi mọi người có việc gì làm hay , ra cũng chỉ thuận miệng mà thôi, thấy mọi người vui vẻ như vậy, Hà Nhạc Nhạc cũng mỉm cười nhìn từng câu liên tục nhảy ra màn hình. Lúc trước khi bị Linh Vũ kéo vào NG, mạng gì hết, cũng hỏi cái gì, chính là muốn, cho đến khi bị Linh Vũ lôi kéo cùng ca hát… thế giới im lặng u của vì có Linh Vũ mà mở ra vô số cánh cửa, làm cho sung sướng thỏa mãn vượt qua thời gian 4 năm đại học, làm cho có thêm dũng cảm để đối diện với tương lai. Gặp được Linh Vũ, là may mắn lớn nhất trong đời này của .

      Vui Vẻ: Gạo Na San, tôi out trước! Mọi người đừng ngủ muộn quá nha!

      Quy Quy: Đợi chút! Em Vui vẻ ngày mai có đến nữa ?

      Vui Vẻ: chắc lắm,Quy ca có việc gì sao?

      Quy Quy: Em rất am hiểu phân tích mật mã mà, hôm qua Lão đại còn muốn nhờ em kiêm chức, tối mai em lên mạng chừng có thể gặp được Lão đại đó.

      Mèo lười ngủ gật: Lão đại hôm qua có login sao? Sao tôi lại biết?

      Mầm đậu đỏ: . . .

      Kẹo da trâu: . . .

      Mèo lười ngủ gật: A! Có có có! Có ! Ngày mai Vui Vẻ nhất định phải lên nha!

      Vui Vẻ: Kỹ thuật của tôi… có thể giúp L sao?

      Mèo lười ngủ gật: Vui Vẻ muội muội, tự tin lên, kỹ thuật phá giải mật mã của em là Lão đại đích thân truyền lại, hơn nữa trực giác của em nghịch thiên, nếu bên ngoài có người biết em quái thai như thế, tức chết cũng nổi điên!

      Quy Quy: Mèo, cậu quá nhiều.

      Mèo lười ngủ gật: . . . Mình chỉ cảm thấy lãng phí thiên phú của Vui Vẻ muội muội mà thôi. Mình tin tưởng Vui Vẻ muội muội, cũng tin tưởng ánh mắt của Lão đại.

      Vui Vẻ: . . . Mèo ca cái gì? Tôi có chút hiểu.

      Quy Quy: Mèo, cậu đối với quyết định của Lão đại chịu chấp nhận?

      Mèo lười ngủ gật: , mình chỉ cảm thấy người nào có thiên phú cũng đều có ý nghĩa riêng, nên lãng phí nó. Chúng ta nên tạo cơ hội để giúp người khác thi triển thiên phú mà phải hạn chế bỏ qua nó.

      Mầm đậu đỏ: Heo.

      Kẹo da trâu: Đồ con lợn.

      Quy Quy: Lão đại muốn Vui Vẻ bị cuốn vào thế giới hacker biết ?

      Hà Nhạc Nhạc nhìn màn hình, trong lòng cảm kích mọi người trong NG. Mèo lười và Quy Quy tranh chấp cũng là vì muốn tốt cho . Liên quan đến việc Quy Quy L muốn xâm nhập sâu vào thế giới hacker, có biết, bởi vì L từng với ── bọn họ là đám người lách luật, vì thế nhất định phải phiêu lưu, sinh hoạt tại thế giới màu xám nhưng hy vọng có thể thản nhiên vui vẻ sống dưới ánh mặt trời.

      L. . . Vẫn luôn dịu dàng như vậy.

      Rời khỏi diễn đàn tán gẫu, lật xem lại những tin nhắn với L ba năm nay, càng xem, càng nhịn được cười ra nước mắt. Lần đầu tiên lúc nhận được tin nhắn của L, rất muốn, nên giọng điệu lạnh lùng xa cách, dần dần vì mà hát, nhờ dạy kỹ thuật phân tích mật mã, thoải mái mà vui đùa, thoắc cái ba năm trôi qua… mà L, từ ngày đầu cho đến giờ vẫn dịu dàng, kiên nhẫn, rất quan tâm đến , bởi vì thế cũng thành thói quen, bây giờ xem lại mới thấy nhiều tin nhắn như vậy ──

      L. . .

      Hà Nhạc Nhạc bắt đầu có chút sợ hãi, sợ hãi bản thân tham luyến dịu dàng của L, sợ hãi bản thân sinh ra hy vọng xa vời. Thế là, buổi chiều ngày hôm sau, vội vàng để lại cho L tin nhắn out, buổi tối cũng đúng hẹn lên NG.

      Ngày 1 tháng 9.

      Hai ngày ở mạng tìm thêm việc, nếu phải là việc làm được là việc sắp xếp được thời gian, công việc mà thích hợp tiền cũng quá ít.

      Đó là phiên dịch.

      trang web chuyên tìm việc có treo thông báo tìm việc hấp dẫn chú ý của Hà Nhạc Nhạc, tò mò nên mở xem công việc cụ thể, còn chưa kịp nhìn kỹ cầu, tiếng chuông di động vang lên.

      “Nhạc Nhạc, chú và dì có khoẻ ? Mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào?” Ngày Hà Nhạc Nhạc được nghỉ có gọi điện báo cho Linh Vũ nên ấy biết về nhà.

      “Tất cả đều rất tốt, cảm ơn cậu Linh Vũ, cậu sao? Vẫn vội vàng như vậy?”

      “Mình sao, mình chỉ lo lắng cho cậu, Mèo lười cậu tìm việc? Cậu thiếu tiền sao?”

      “. . . , chỉ là kiếm thêm chút việc cho bản thân mà thôi, đừng lo lắng, tiền lương ở nhà trọ rất cao.”

      “Ừ, Lão đại nếu cậu cần, có thể giới thiệu cho, tiền lương cũng rất khá.”

      , cần. Mình tìm được việc có thể kiêm chức.” Hà Nhạc Nhạc vội vàng từ chối.

      “Ah? ? Làm gì vậy?”

      “Đúng, tìm được rồi. . .” Hà Nhạc Nhạc hoảng hốt, ánh mắt đột nhiên nhìn vào màn hình, “Đúng. . . Là phiên dịch cho sách.”

      Nhìn vào cầu của công việc để sơ với Linh Vũ, xem như tạm thời dối được lúc. Chờ khi tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc nhìn màn hình ── quyết định thử chút, muốn dối Linh Vũ, nếu dối, vậy chỉ có thể làm nó trở thành !

      Dựa theo cầu phải dịch đoạn văn được chỉ định, thế mà lại dễ dàng thông qua. Người đăng tuyển cũng rất thành , thẳng thắn thừa nhận tiền lương của bọn họ khá thấp, rất vừa lòng với chức vụ chuẩn bị tiếp nhận, tuy rằng tiền lương thấp, nhưng số lượng lớn, đến khi toàn bộ sách báo xuất bản, vẫn được ít tiền.

      Hà Nhạc Nhạc đồng ý, mấy ngày nay cố gắng thêm, chờ đến khi trở về nhà trọ ráng tận dụng thời gian nhiều hơn, để lúc rời khỏi nhà trọ, tiền trả quần áo người cũng đủ, chừng còn có thể dư!

      Để làm tốt hai việc, Hà Nhạc Nhạc quyết định mua cái điện thoại tốt hơn, còn tra mạng xem cửa hàng nào có bán.

      Dù sao cũng chỉ là thành phố , cửa hàng điện thoại ở đây cũng nhiều, dạo chút chọn được cái có giá cả tệ, Hà Nhạc Nhạc thanh toán tiền xong liền ngồi chờ chủ cửa hàng kêu con đến kho hàng lấy hoá đơn nhận hàng.

      . . .”

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn di động, giọng nghi ngờ ở trước người vang lên, làm ngẩng đầu nhìn lên.

      là Hà Hoan?” trẻ tuổi mặc váy dài màu xanh nhạt kinh ngạc hổ, đứng bên cạnh ấy còn có nam nhân cao gầy.

      Hà Nhạc Nhạc thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ thản nhiên nhìn nam nhân cao gầy liếc mắt cái.

      “Tiểu Thiến, con biết này sao?” Chủ cửa hàng hỏi.

      “... Con đương nhiên biết ta. Mẹ, nhà chúng ta bán cho ấy.”

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 125: Bạn cùng bàn

      Nhiếp Tiểu Thiến… phải nữ quỷ trong phim ‘Thiện nữ u hồn’, mà là bạn cùng bàn cấp 3 của . Hà Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ tú lệ của Nhiếp Tiểu Thiến, nghiêng đầu với bà chủ cửa hàng:

      “Bà chủ, làm phiền tính tiền dùm tôi.”

      “Mẹ, để con.” Nhiếp Tiểu Thiến phẩy tay soái ca khoác lên vai xuống, đến chỗ bà chủ, từ tủ thu ngân lấy ra xấp tiền lẻ, còn lấy ra túi tiền xu.

      “. . .” Hà Nhạc Nhạc gì. biết Nhiếp Tiểu Thiến muốn làm gì, đây cũng phải lần đầu tiên, chuyện gặp được khi học còn hơn nhiều so với việc làm của chị em Tiêu gia ngây thơ.

      “Tiền của !” Nhiếp Tiểu Thiến giơ tay lên, vung tay, hơn trăm đồng tiền xu và tiền lẻ liền lả tả rớt xuống, giống như là mấy đứa bé rải hoa trong hôn lễ, hoàn cảnh rất hoa lệ.

      “Tiểu Thiến! Con làm gì vậy! này, ngại quá xin lỗi xin lỗi a!”

      “Mẹ, mẹ đừng nhặt giúp ta, ta là Hà Hoan! Con từng với mẹ, mẹ quên rồi sao?”

      “Hà Hoan? Hà Hoan!” Bà chủ lúc đầu hơi nghi ngờ, sau đó mới bừng tỉnh mà nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc, trong ánh mắt chỉ còn lại chán ghét cùng oán hận.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn chung quanh chút, chỗ nào cũng là tiền xu, chữ cũng ngồi xổm xuống nhặt tiền, có cách nào nhìn tiền dưới chân mà thoải mái bỏ , quên từng đọc qua ở chỗ nào đó --- Tôn nghiêm có đôi khi là dựa vào tiền ngươi có, rất ràng, bây giờ có tiền để so đo.

      “Tiểu Thiến, em như vậy có hơi quá đáng, dù sao cũng từng là bạn học.” Nam nhân cao gầy hơi cau mày .

      “Quá đáng?” Nhiếp Tiểu Thiến phẫn hận chỉ vào Hà Nhạc Nhạc, “ hỏi chút xem ta đối xử với em như thế nào! Toàn bộ trường học đều ta vẻ ngoài thanh thuần thực ra bên trong dâm loạn vô sỉ, em tin, còn chủ động chuyện với ta, còn dạy ta dùng máy tính, ăn cơm cùng với ta! ta sao? ta ngược lại, biết em thích , còn chạy câu dẫn , còn đem thư tình em viết cho dán thông báo của trường học, hại em trở thành trò cười của toàn trường! Nếu phải vì ta, thành tích thi vào đại học của em cũng tệ như vậy, là ta phá hoại cả đời em! Nếu giết người phạm pháp, em sớm giết cả nhà ta!”

      Nghe Nhiếp Tiểu Thiến lên án, suy nghĩ của Hà Nhạc Nhạc chậm rãi quay về bốn năm trước. Nhiếp Tiểu Thiến là bạn học cấp ba của , lúc đó ấy là học sinh chuyển trường, bởi vì chỉ có bàn bên cạnh còn trống nên ấy ngồi chung với . Cùng với những bạn học khác giống nhau, Tiểu Thiến cực kỳ có cá tính và chủ kiến, để ý đến những lời đồn, muốn làm bạn với . Nhưng mà khi đó bị tổn thương quá nhiều, hề hy vọng xa vời có thể gặp được người bạn thực tin tưởng , chỉ lòng muốn thi đến đại học chỗ Tiểu Nhã ở.

      Mặc dù thường xuyên trả lời, Tiểu Thiến ngồi bên cạnh vẫn cười ngừng, lúc ấy khi học máy tính xảy ra vấn đề, cũng là Tiểu Thiến chủ động giải quyết giúp , sau đó lại với vài bí quyết … Soái ca cao gầy kia tên là Trần Thần, lúc trước là học sinh cùng trường học mỹ thuật, Tiểu Thiến chuyển tới lâu thích , còn nhờ đưa thư tình cho dùm ấy. biết danh tiếng của bản thân tốt, thích hợp làm bà mai, nhưng dưới vẻ khẩn cầu của Tiểu Thiến, thừa dịp Trần Thần ở lớp học vẽ, liền đem thư tình nhét vào hộc bàn của Trần Thần, nhưng mà may lại bị Trần Thần cùng với nam sinh lớp bọn họ bắt gặp.

      Khi các nam sinh khác ồn ào, Trần Thần muốn cùng , uy hiếp nếu nghe lời đem thư tình đưa cho thầy giáo, thế là, cùng vào toilet nam, đám nam sinh kia ở bên ngoài canh chừng giúp .

      Nam sinh thời kỳ trưởng thành, tính tình tò mò lại xúc động, đối mặt với ai cũng có thể làm chồng trong truyền thuyết, hoàn toàn có thể hiểu được ý đồ trắng trợn của bọn họ.

      để bọn họ làm gì , nhưng phải trở về với Tiểu Thiến, Trần Thần nghĩ thư tình là viết cho , vậy mà lại có thể với ── có khả năng nhận tình cảm của , nhưng có thể nhận thân thể của .

      Bây giờ nghĩ lại tình huống ngay lúc đó cũng rất buồn cười, đừng thèm nhìn dáng vẻ khi đó làm bộ phong lưu mạnh bạo, ra ánh mắt cũng dám nhìn vào ngực lâu hơn vài giây, rất hoài nghi nếu lúc đó cởi quần áo, có thể dọa chạy hay .

      Đáng tiếc thời gian quay lại, khi đó cũng nghĩ được cái gì khác, chỉ có thể giành giựt thư tình trong tay , dưới né tránh của , thư tình rơi khỏi tay mà bay ra ngoài cửa sổ. gì chỉ muốn chạy ra ngoài nhặt lại thư tình, lại đụng phải thầy giáo.

      Kết quả? Kết quả đương nhiên là dâm dãng chạy đến toilet nam ý đồ câu dẫn đứa bé được nuôi dưỡng tốt thành công! Người ta có nhân chứng. . .

      Rất may mắn, bị đuổi học, chỉ ở nhà nghỉ tháng. Khi trở lại trường học, Tiểu Thiến ở bên Trần Thần! Đương nhiên, các thầy giáo biết.

      Đến nay cũng biết thư tình của Tiểu Thiến bị dán thông báo, nhưng chuyện này cũng quan trọng nữa rồi. Trần Thần đối với Tiểu Thiến tốt lắm, mà Tiểu Thiến cũng hề để ý đến .

      lại quay về tình huống chỉ có mình.

      Nhìn Tiểu Thiến và Trần Thần bên nhau vui vẻ như vậy, do dự lâu, vẫn quyết định thử uyển chuyển cho Tiểu Thiến biết, chỉ mới đến lúc Trần Thần muốn vào toilet nam với , Tiểu Thiến cắt đứt lời của ──

      “Cậu cảm thấy. . . Mình tin sao?” Tiểu Thiến vô cùng chán ghét nhìn , “Xin cậu đừng chuyện với tôi nữa, tôi thấy ghê tởm.”

      Sau đó, nhận được lá thư.

      “Thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng tôi đối với Tiểu Thiến là lòng, tôi muốn mất ấy, vì thế xin đừng với ấy! ấy rất tôi, tôi cũng rất ấy, xin đừng phá huỷ tình của chúng tôi.”

      Xin đừng phá huỷ tình của bọn họ. . .

      Vậy sao? Tình cảm của sao?

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 126: Chỉ là do trùng hợp

      Có lẽ xuất phát từ áy náy, cũng có lẽ xuất phát từ đồng tình, Trần Thần kéo ống quần tây trang, ngồi xổm xuống giúp Hà Nhạc Nhạc nhặt tiền xu lên.

      “Trần Thần!” Nhiếp Tiểu Thiến sắc mặt rất khó coi.

      cần.” Hà Nhạc Nhạc nhận tiền xu trong tay Trần Thần, nhìn xấp tiền xu nhặt được, xoay người rời khỏi cửa hàng.

      nhớ Nhiếp Tiểu Thiến và Trần Thần thi đại học cùng trường, ở bên nhau bốn năm cũng gặp người lớn rồi, đoạn tình cảm lưu luyến từ trung học này cũng coi như sắp nở hoa kết trái.

      Rất tốt.

      Bởi vì xem đủ chủng loại, Hà Nhạc Nhạc đặt mạng cái phone đơn giản, tuy rằng chất lượng cũng tốt lắm, nhưng giá cả lại khá được, đến nổi nào.

      Xem sách báo tài liệu cả đêm, Hà Nhạc Nhạc nghỉ ngơi chút, nhìn chằm chằm laptop nửa ngày, mới ngồi dậy khởi động máy lên NG, cũng đến phòng trò chuyện, trực tiếp mở hộp thư.

      “Được, nghỉ ngơi . Rất nhớ tiếng hát của em.”

      Mười chữ, hai câu rất đơn giản. Nghỉ ngơi. . . Bây giờ là bốn giờ rạng sáng ngày 2, điện thoại chắc khoảng ngày 3 là giao đến, mà ngày 4 phải trở về, ở nhà thời gian luôn lơ đãng trôi nhanh như vậy. Nhớ… trừ cha mẹ và Linh Vũ, ra còn có người nhớ , cho dù chỉ là nhớ tiếng hát của .

      “Nghỉ ngơi mấy ngày. Em mua điện thoại mới, đến khi lấy hát cho nghe! (khuôn mặt tươi cười)”

      Cứ như vậy là được, duy trì liên lạc qua tin nhắn.

      Sáng sớm ngày 2 hàng giao tới, vừa mới nhận hàng đóng gói còn chưa mở ra mẹ đem thiệp mời đưa cho .

      “Con , là tiệc đính hôn của Tiểu Nhã! A, ngay ngày mai! nghĩ con bé kết hôn sớm như vậy, còn trở về quê đãi tiệc rượu, con nhất định phải nha, lúc trước con bé cũng giúp con ít đâu!”

      “. . .”

      Tiểu Nhã?

      Đột nhiên nghe được cái tên này, Hà Nhạc Nhạc cảm xúc của bản thân ra sao, nhìn tấm thiệp đỏ tươi tay mẹ, giống như nghe thấy tiếng đùa cợt năm đó ở bên kia điện thoại của “Tiểu Nhã”.

      Cười cười nhận thiệp mời trong tay mẹ, chờ mẹ đóng cửa phòng lại, tươi cười của Hà Nhạc Nhạc nhạt dần, chậm rãi mở thiệp ra, chỗ nhà viết ràng ba chữ “Thôi Nhã Nhiên”.

      Thôi Nhã Nhiên, Thôi Nhã Nhiên!

      “Cậu có biết năm lớp năm tiểu học cậu vì sao té xỉu ? Cậu có biết vì sao thầy thể dục lại dám ra tay với cậu ? Cậu có biết những lời đồn này là ai ra ? Cậu có biết những tên côn đồ kia là ai kêu tới ? Ha ha. . .”

      Ha ha. . .

      Đó là tiếng cười lạnh lẽo giống như băng tuyết mà từng nghe thấy trong đời.

      Bây giờ trong lòng lại hoàn toàn hận.

      Là do dám, sợ bản thân khi bắt đầu oán hận vạn kiếp bất phục! Cho nên cũng cho cha mẹ biết về cuộc gọi của Tiểu Nhã. Cha mẹ vẫn như cũ coi Tiểu Nhã là người bạn duy nhất của , ân nhân của !

      Cuộc gọi kia cách đây hơn bốn năm, nhớ lại thời gian bốn năm này, tất cả đều là Linh Vũ, có Linh Vũ tồn tại mới làm cho những mầm móng cừu hận mọc rễ nảy mầm trong lòng , mới làm cho khi đối mặt với cái tên ‘Thôi Nhã Nhiên’ có phản ứng kích thích!

      Nhưng. . . đúng.

      Tuy rằng mẹ của Tiểu Nhã là người thành phố, nhưng từ Tiểu Nhã lớn lên tại nơi này, rất nhiều thân thích đều ở đây, trở về tổ chức tiệc đính hôn cũng là đúng nhưng sao lại trùng hợp như vậy? vừa từ thành phố trở về nghỉ ngơi, Tiểu Nhã cũng đúng lúc này đính hôn?

      Nếu như là , vậy vì sao Tiểu Nhã lại gửi thiệp mời cho ? Tiểu Nhã sợ phá hỏng tiệc cưới sao?

      Trong lòng rất nhiều nghi ngờ nhưng thể hỏi ai… Tiểu học, cấp 2, có liên lạc với ai hết, gọi điện thoại đến khách sạn thiệp mời, người của khách sạn cũng xác nhận tiệc cưới có tổ chức.

      Nếu như là , vậy lý do Tiểu Nhã muốn gặp ── rốt cuộc là vì cái gì?

      chỉ muốn hỏi lần, cho dù Tiểu Nhã có trở về trả lời hay . Vấn đề này, chỉ hỏi lần ── tuyệt đối để vấn đề này ràng buộc bản thân cả đời! Tuyệt đối !

      Để thiệp mời xuống, Hà Nhạc Nhạc đến phòng bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn của cha mẹ trong phòng bếp, cười khẽ xắn tay áo lên… Buổi tối, người nhà bọn họ coi phim gia đình cẩu huyết tivi, và mẹ nước mắt ngắn dài cùng khóc cùng cười với diễn viên phim, còn cha vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười ngồi bên đưa khăn tay, khăn giấy, đưa nước, đưa hoa quả…

      Đây là hạnh phúc của , hạnh phúc giản đơn nhất.

      Ngày 3 tháng 9, nhiều mây.

      “Con mặc đồ như vậy mà sao? Thế này tốt!”

      sao, Tiểu Nhã để ý.”

      “Có khả năng trời mưa, mang theo ô !”

      “Ừ!”

      Năm nay thời tiết rất kỳ quái, mùa mưa qua lâu rồi vẫn thường xuyên có mưa, ràng lúc ở phương tiện giao thông công cộng trời trong mây trắng, mấy phút sau, sắc trời chuyển đen, nháy mắt mưa to trút xuống.

      Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng vào khách sạn, đại sảnh lầu rất là yên tĩnh, làm cho cảm thấy có chút đúng, nhưng khi lấy ra thiệp mời, tiếp tân cũng rất nhanh dẫn đến phòng tiệc lầu, làm cho an tâm dần.

      Tiếp tân dẫn từ cửa lớn đến phòng tiệc, giống như tới trễ, đại sảnh phòng tiệc còn chỗ ngồi, liếc mắt nhìn quanh ── đương nhiên là biết ai.

      ! Đợi chút!

      Hà Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng thở nhìn về phía hai bàn khách ngồi gần sân khấu, mà hai bàn khách kia cũng mang biểu cảm khác nhau nhìn về phía !

      Chậm rãi nhìn về phía MC sân khấu ──

      “Tốt lắm! Bây giờ mời Hà Hoan đại diện bạn tốt của dâu lên đài đọc diễn văn!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :