1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại. Hằng ngày cùng con sói to 3 (cao H)

      gian bên trong hộp quà lại rất lớn, còn trải thảm lông thỏ mềm nhũn, thoạt nhìn đáng lại tinh xảo. Nhưng đây cũng phải trọng điểm, trọng điểm là đám lông thỏ như tuyết, con thỏ nằm nhắm mắt ngủ say.

      Con thỏ kia chân dài cuộn tròn, tay bé ôm ngực, đầu tóc dài rối tung như mực buông xuống dưới, xõa lên khuôn mặt nhắn như ngọc lại càng đáng thương đáng . Ở đỉnh đầu, mọc lên hai cái tai thỏ, khi nàng ngủ say, vì hô hấp nhàng lay động, khiến người ta chỉ muốn vươn tay ra sờ chút để kiểm tra.

      người nàng mặc trang phục thỏ rất ngắn, phải màu đỏ thẫm mị, mà là trong trắng mang theo hồng, có vẻ mềm mại vô cùng. Quần áo quấn vòng quanh thân hình nàng linh lung đẹp đẽ, bộ ngực cao cao, cái mông kiều kiều, mà giữa tuyết đồn tròn xoe cong mềm kia, nhô ra đám đuôi thỏ lông xù màu trắng. Cố Dần Thành nhịn được vươn tay túm lấy cái đuôi chút, con thỏ ai nha tiếng, kinh hoảng mở mắt.

      "Người này thực đáng giận, sao lại kéo cái đuôi của ta." Con thỏ tức giận hỏi.

      Cố Dần Thành thản nhiên vuốt cằm, trong lòng vừa kinh lại hỉ -- phần quà sinh nhật này đúng là quá nổi bật. nghĩ đến lễ vật của Diệp Huyên hẳn là tìm cách đút no mình, nghĩ tới tiểu gia hỏa còn có thể chơi tình thú như vậy, thế nhưng còn dùng thuật pháp để mọc ra lỗ tai và đuôi thỏ, sau đó tự đóng gói mình thành lễ vật đưa tới.

      muốn chơi tình thú, con sói to đương nhiên vui vẻ phối hợp, nhướn mi: "Con thỏ , chẳng lẽ ngươi biết giờ ngươi ở nơi nào?"

      Diệp Huyên trong mắt to toát ra thần sắc ngây thơ: "Ta, ta biết."

      Cố Dần Thành tựa tiếu phi tiếu, rất có thần thái ác ôn : "Ngươi bị người ta lấy làm lễ vật tặng cho ta, hôm nay ta ăn luôn ngươi." xong còn "nhe răng cười" hai tiếng, bộ dáng đắc chí mãn ý, chọc Diệp Huyên suýt nữa hỏng vai diễn.

      Nhịn xuống cười thầm trong bụng, Diệp Huyên càng toát ra bộ dáng sợ sệt co rúm, giọng trả lời: "Hóa ra, ngươi là đại phôi đản", thấy nam nhân "ừ" tiếng, giống như uy hiếp lại muốn túm cái đuôi nàng, nàng vội vã mắt nước mắt lưng tròng cầu xin, "Xin ngươi cần ăn ta, ta... ngươi muốn ta làm gì ta đều đáp ứng ngươi."

      Cố Dần Thành nắm đám lông xù trắng ở trong tay, nhàng xoa nắn, phát cái mông tròn xoe phía dưới cũng run run lên. có hứng thú nghĩ, ngờ thuật pháp biến ra đuôi cũng có thể tâm huyết tương liên với tiểu Huyên, cái đuôi này cũng mẫn cảm giống thân thể nàng. Miệng chậm rãi : "Khó mà làm được, ta giờ rất đói bụng, ăn ngươi, ngươi muốn đút no ta thế nào?"

      Diệp Huyên ngầm thối hỗn đản biết xấu hổ này ngụm, ngượng ngùng đứng thẳng dậy: "Ngươi muốn như thế nào... đều có thể."

      "Tốt lắm", nam nhân khí định thần nhàn cười, "Tự mình đến bàn cơm nằm sấp xuống." xong liền cất bước vào phòng bếp, chờ khi bưng ra mâm dâu tây rửa sạch còn mang theo vết nước trở lại nhà ăn, con thỏ vểnh mông ngoan ngoãn quỳ lên bàn cơm.

      Thanh nam nhân mang theo cười từ phía sau truyền đến, Diệp Huyên chỉ cảm thấy chỗ mông chợt lạnh, vải dệt bọc lấy chỗ giữa hai chân trực tiếp bị xé, lộ ra kiều hoa non nớt phía dưới. Nơi đó sớm ẩm ướt rối tinh rối mù, nếu có quần áo ngăn cản, chỉ sợ dâm thủy từ mông chảy đầy chân Diệp Huyên, làm cái đuôi lông xù cũng muốn ướt nhẹp.

      ngón tay thon dài vươn đến, cầm dâu tây, từng quả nhét vào trong hoa huyệt . Diệp Huyên trong miệng kêu ô ô, kiều khu chướng vô cùng. Nàng nơi đó tuy rằng ẩm ướt, đến cùng cũng chưa bị khuếch trương vẫn còn chật hẹp, ngón tay vói vào trừu sáp khó khăn. Cố tình dâu tây mềm, Diệp Huyên dám giáp mạnh, chỉ có thể liều mạng khống chế mị thịt trong dũng đạo, cái miệng nhắn chỗ hạ thân kia khép mở như là tham ăn.

      Nàng cảm giác được bị nam nhân nhét vào ba quả dâu tây, trong hoa huyệt vừa trướng lại ngứa, nhịn được lắc lắc mông muốn trốn: " được, ưm... Ăn vào, tiểu huyệt huyệt ăn vào..."

      Cố Dần Thành ba tiếng vỗ cái lên mông xoay loạn: " nghe lời? Con thỏ , ngươi muốn ăn dâu tây, hay là muốn ta đến ăn ngươi?" Con thỏ dưới tay quả nhiên học ngoan, Cố Dần Thành còn chưa xong, lại vỗ mấy bàn tay nữa, đánh cho con thỏ rầm rì kêu lên, lúc này mới chịu ngừng tay, "Ngươi ngoan ngoãn chút, muốn đút no ta, ta dùng tiểu bi ấm ấm của ngươi ép những quả dâu tây này, chẳng lẽ phải là việc ngươi phải làm?"

      Bình thường nếu đổi trắng thay đen dâm ngữ lung tung như vậy, Diệp Huyên sớm vung chân đá, nhưng tại nàng sắm vai con thỏ nhu nhược đáng thương, đành phải thút thít ngoan ngoãn gật đầu, lại mềm giọng năn nỉ: "Vậy chỉ ăn viên, chỉ ăn viên nữa được ... Trong tiểu bi trướng."

      "Ngươi như vậy là thể được", con sói to thản nhiên cầm dâu tây tiếp tục nhét vào trong huyệt, "Dương vật của ta so với chừng này dâu tây có thể còn lớn hơn, như vậy ăn vào, về sau làm sao bây giờ." Vừa , lại nhét mấy quả nữa vào, quả cuối cùng huyệt khẩu là nuốt xuống nữa, lộ ra chút thịt quả màu đỏ, mềm ngấy ở giữa hoa môi.

      Cố Dần Thành vừa lòng quan sát lúc lâu, sau đó mới gật gật đầu: "Tốt lắm, ngươi xuống dưới."

      Diệp Huyên tay mềm chân cũng nhuyễn, dâm thủy từng đợt dũng mãnh tràn ra, cả người ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả khí lực để đứng đều có. Lúc đó Cố Dần Thành ý bảo nàng quỳ xuống phía trước , cái miệng nhắn đối diện khố gian của nam nhân. Bàn tay to vươn ra, mềm vuốt ve cái tai của con thỏ , thanh trầm thấp liêu nhân đến cực điểm: "Ngoan, ta cũng có thứ tốt cho ngươi ăn, có muốn ?"

      =====================================================

      Tu sĩ đùa tình thú, có phải so với phàm nhân còn cao hơn (ω)

      Phiên ngoại. Hằng ngày cùng con sói to 4 (cao H)

      "Ô, ô ư... lớn..." Diệp Huyên mơ hồ nỉ non , tận lực mở to cái miệng nhắn ăn vào côn thịt thô trưởng trong tay, nước bọt khống chế được từ khóe miệng xuống dưới, khuôn mặt nhắn trẳng trẻo của nàng dường như nghẹn đỏ bừng, cảm giác được đỉnh đầu to lớn kia đâm đến yết hầu, mới ngừng nuốt vào.

      Đây là lần đầu tiên nàng ngậm tiểu Cố Dần Thành sâu vào đến cổ họng, trước đây cũng từng ăn côn thịt của , nhưng Cố Dần Thành đau lòng nàng, cho tới bây giờ chưa vào sâu đến như vậy. Ngay lúc Cố Dần Thành hỏi nàng có muốn ăn thứ tốt, Diệp Huyên đáp ứng chữ "muốn", nam nhân liền thẳng lưng đưa dương vật vào trong tay nàng.

      Vốn là muốn con thỏ liếm liếm chút, lại dùng cái miệng nhắn ngậm lát, nghĩ tới Diệp Huyên chủ động ăn đoạn côn thịt lớn vào, cự vật to dài giống như gậy sắt nhồi vào cái miệng nhắn của nữ tử, nàng nhàng dùng yết hầu ngậm lấy đại quy đầu kia, cái lưỡi thơm tho ở thân gậy liếm mút qua lại, vừa kìm lòng đậu khóc thút thít, vừa di động đầu hạ bộ.

      "Ô! --" khoái cảm này đến quá mức mãnh liệt, trong họng Cố Dần Thành tóe ra tiếng kêu rên trầm thấp, kìm lòng đậu kéo tóc Diệp Huyên. Diệp Huyên ăn đau, phản ứng lại rồi vội vàng buông ra, vừa đau lòng lại thoải mái, đến hơi thở cũng có chút bất ổn, "Mau nhổ ra, ngươi làm sao ăn được nữa."

      Diệp Huyên cũng để ý tới , trái lại tự nuốt vào. Nàng sớm quyết định chủ ý, vào sinh nhật Cố Dần Thành cho kinh hỉ lớn. Tai và đuôi thỏ là kinh hỉ thứ nhất, đồng dạng, hành động tại cũng vậy.

      Bất quá cái miệng của nàng đến cùng vẫn quá , lập tức kiên trì được lâu, yết hầu bị sáp khó chịu. Cố Dần Thành thấy thế, vội vàng nắm cằm nàng, bắt buộc nàng mở miệng, rút gậy thịt dính đầy nước miếng ra.

      "Lần sau cho làm như vậy." Nam nhân đau lòng xem xét cái miệng nhắn mở ra nửa của nàng, hoàn hảo có thương tổn.

      " được", con thỏ lại bắt lấy côn thịt dài kia buông, "Ta còn muốn ăn."

      Cố Dần Thành dở khóc dở cười: "Về sau lại cho ngươi ăn, được ?"

      Diệp Huyên nổi lên tì khí, lúc này hoàn toàn quên mình sắm vai con thỏ nhu nhược nhu thuận: "Ta hôm nay càng muốn ăn!"

      xong liền ngậm côn thịt vươn cái lưỡi ra liếm mút, Cố Dần Thành bị nàng liếm cả người tê dại, nhất thời cầm giữ được trừu cắm biên độ ở trong miệng nàng, sáp lát, nghĩ đến mấy quả dâu tây còn bị hoa huyệt ngậm kia, câu môi cười: "Con thỏ , chúng ta nằm ăn dương vật được ?"

      Cũng chờ Diệp Huyên đáp ứng, ôm Diệp Huyên nằm lên sofa, để nàng vươn cao mông đối diện với , đầu chôn trong khố gian của tiếp tục ngậm mút côn thịt, ngón tay Cố Dần Thành mở ra bối thịt ướt sũng, lộ ra dâu tây đỏ au.

      "Ưm..." Diệp Huyên có chút sợ hãi xoay mông , biết nam nhân nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình là muốn làm cái gì.

      Cố Dần Thành vươn đầu lưỡi liếm liếm, hoa bị nhét đầy đến căng lên lập tức co lại, đem quả dâu tây ở ngoài cùng đẩy ra chút, còn có dâm thủy dính ngấy sáng bóng chảy ra theo, vừa nhìn Cố Dần Thành ngón trỏ đại động, muốn ăn vào hết lần, lại tự nhẫn xuống, vỗ mông Diệp Huyên : "Ngoan ngoãn, tự đẩy hết dâu tây ra ngoài cho ta ăn."

      Diệp Huyên xấu hổ mà uất ức, cố tình thân mình bị giữ chặt thể động đậy, trong miệng ngậm gậy thịt, đành phải vừa liếm mút, vừa nỗ lực co rút bụng đẩy dâu tây trong hoa kính ra. lần này, dâu tây vốn tẩm no mật nước càng mềm nhũn, theo giọt giọt dâm dịch tí tách chảy ra nước trái cây thơm ngọt, Cố Dần Thành vừa mở miệng, nhìn nộn bi kia phảng phất như cái miệng nhắn phun ra hỗn hợp chất lỏng dâm mỹ màu đỏ, lạch cạch tiếng, quả dâu tây rơi vào trong miệng .

      Tiếp theo vang lên tiếng nhai nuốt ràng, Diệp Huyên cả người đẩu cơ hồ muốn mềm liệt xuống, nghe tiếng nam nhân ăn vào dâu tây từ trong huyệt của nàng đẩy ra, quả, hai quả, ba quả... Tiếng hít thở của càng ngày càng ồ ồ, bàn tay to cầm lấy eo của nàng cũng càng ngày càng dùng sức. Đến quả cuối cùng bị cầm trong tay, đưa tới bên miệng Diệp Huyên: "Ăn ." -- thanh cho cự tuyệt.

      Diệp Huyên phảng phất giống như mê muội ngoan ngoãn ăn dâu tây, còn chưa nuốt xuống, nàng ưm tiếng, liền triệt để mềm nhũn thân thể nam nhân. Giữa hai chân bị cái lưỡi lửa nóng liếm hút, hoa huyệt bị trong trong ngoài ngoài ăn lần , eo lại bị nhấc lên, tiểu bi bị bị liếm lộ ra nhục phùng. Đến khi mắt cúc của nàng cũng đều bị ăn, Cố Dần Thành mới ngẩng đầu, còn chưa thỏa mãn níu chặt đuôi con thỏ , vừa túm, vừa nghe nàng phát ra tiếng rên rỉ như mèo con, : "Con thỏ ngậm quá dâu tây hương vị tệ, về sau cũng phải ngậm tiếp cho ta, ta nghĩ xem", hếch mày lên, "Lần sau liền cho đào vào thôi, còn có thể cho thêm mấy quả."

      "Ngươi hỗn đản..." Diệp Huyên khóc thút thít mắng , đáng tiếc nàng bị đùa bỡn cả người đến tia khí lực cũng còn, chỉ có thể ghé vào người nam nhân hừ .

      Cố Dần Thành nhớ lại xa xưa lần đầu tiên ăn con thỏ , trước sau biết bị mắng bao nhiêu lần hỗn đản, khuôn mặt sớm đao thương bất nhập. Lúc này còn chưa có tận hứng, ôm lấy Diệp Huyên tách hai chân ra ngồi ở đùi mình, tách mở hoa môi rồi đem gậy thịt đứng thẳng sáp vào.

      Diệp Huyên run run rẩy rẩy bị túm lấy thắt lưng từ cao xuống thấp sáp làm, đại quy đầu nhiều lần đâm đến hoa tâm, bao lâu liền tiết thân. Cố Dần Thành lúc nàng phun ra tinh càng cuồng mãnh thao làm, lúc mới bắt đầu còn ngồi ở sofa, sau này ôm nàng vào trong ngực vừa vừa thao, để ở tường bắn lần, lại để nàng chứa đầy tinh thủy dâm dịch quỳ gối ban công để sáp tiếp.

      Cũng may nhà trọ cách hiệu quả tốt, Diệp Huyên kêu đến cổ họng đều khản đặc, đần độn biết Cố Dần Thành bắn bao nhiêu lần, quỳ lại đứng bị thao đến mười lần, thậm chí còn tiểu đày người Cố Dần Thành. Sau này giữa hai chân nàng nóng bừng, cái vú cần phải , hoa huyệt sưng thể khép, Cố Dần Thành mới buông tha cho nàng.

      Chuyện này hậu quả làm cho Diệp Huyên xin nghỉ tuần, Cố Dần Thành cũng bị cưỡng chế ba tháng được lên giường. Bất quá cái này làm khó được con sói to, Cố Dần Thành chợt nhíu mày: " thể lên giường, còn có thể lên sofa, bàn, bồn rửa phòng bếp a."

      Diệp Huyên: "... cút !"

      =====================================================

      Con sói to hằng ngày -- đùa con thỏ, ăn con thỏ, bị con thỏ đuổi ra cửa = ̄ω ̄=

    2. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Lễ vật mặc gì buộc nơ hahaaa
      Hóng lễ vật bị ăn
      heavydizzyThanh Thanh Mạn thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      vòng tuần hoàn......:yoyo50:.......con dân FA phải sống sao, khoe ân ái là mún chết rồi, bi h còn khoe thịt, khắp nơi, cái nào cũng chấn, oa...oa.....bố vậy thui, chứ ko có cẩu lương còn chết mau hơn, ko thể cai nghiện được, he he ....:yoyo45:...tặng @heavydizzy , iu nhắm..

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại. Chuyện xưa cuối cùng

      Lúc này ra ngoài làm việc trở về rồi, trong thời gian ngắn, Cố Dần Thành gặp phải nhiệm vụ nào cần xuất mã. Bởi vì đáp ứng Diệp Huyên, thuận thế gia nhập tổ nghiên cứu, cũng tham dự khai phá hệ thống cộng tình.

      Bất tri bất giác, hai mươi năm cứ như vậy qua.

      Quản lý viên thời thay đổi từng đợt lại từng đợt, Diệp Huyên cũng từ phòng trọ lúc trước chuyển đến nhà mới, bộ dạng của nàng và Cố Dần Thành có chút thay đổi. Theo tu vi của nàng dần dần cao hơn, tuy rằng thí nghiệm vẫn khẩn trương nghiên cứu, Diệp Huyên cũng thể tiếp nhận nhiệm vụ dài ngày, xuyên đến thế giới phụ linh khí đầy đủ để tu luyện.

      Lúc này đây lại là năm mươi năm nữa, trong năm mươi này, Diệp Huyên độc lập tự đối phó biết bao nhiêu người xuyên , gặp phải hơn trăm lần nguy hiểm tính mệnh, còn nàng và Cố Dần Thành bất quá là ít ỏi gặp nhau vài lần.

      tưởng niệm đương nhiên là giả, nhưng Diệp Huyên biết, mặc dù bọn họ hai người ở phương nào, cách nhau rất xa, vẫn luôn có ngày gặp lại nhau.

      Ngay vào đầu năm thứ năm mươi ba, tu vi Diệp Huyên tích lũy nhiều năm đột phá, rốt cục thuận lợi trở thành Nguyên chân quân có được trường sinh.

      Nàng về thế giới chủ, lại là lần cảnh còn người mất, thương hải tang điền. Tới đón tiếp nàng có gương mặt quen thuộc, cũng có xa lạ, nhưng nàng dĩ nhiên tập mãi thành quen -- chỉ cần người kia vẫn còn, hết thảy đều sao.

      Mà trong quá trình bảy mươi năm khai phá hệ thống cộng tình, đội ngũ quản lý viên thời cũng chậm rãi lớn mạnh, trở thành lực lượng thể khinh thường. Tuy rằng hệ thống cộng tình thủy chung chưa hoàn toàn khai phá thành công, ở trong quá trình nghiên cứu, các nhân viên thí nghiệm cũng tìm được nhiều biện pháp để làm giảm phiêu lưu nguy hiểm của thân xuyên.

      Được Cố Dần Thành trù tính nhiều mặt, bốn mươi năm trước, dẫn theo đồng nghiệp thoát ly khỏi Cục hành động đặc biệt, thành lập tổ chức chính thức -- Cục quản lý xuyên .

      Người sáng lập Cục quản lý được nhận định là Cố Dần Thành cùng lúc đó còn có Diệp Huyên ở thế giới phụ chấp hành nhiệm vụ, tuy Diệp Huyên dốc sức chối từ, nhưng các đồng nghiệp đều cho rằng, nếu phải nàng kiên trì khai phá hệ thống cộng tình, chỉ sợ đội ngũ quản lý viên thời vĩnh viễn cũng thể lớn mạnh được như thế.

      Diệp Huyên phải người già mồm cãi láo, mọi người nguyện ý cho nàng thù vinh này, vậy nàng toàn lực ứng phó, lấy hành động để chứng minh bản thân mình xứng đáng với phần vinh quang này là được.

      Trở về rồi, nàng liền toàn tâm lao vào khai phá hệ thống cộng tình, lo lắng hết lòng, dốc hết tâm huyết. Trong quá trình hệ thống dần dần hoàn thiện, được Cố Dần Thành mưu hoa, học viện xuyên chuyên dùng để bồi dưỡng quản lý viên thời cũng được thành lập, tuy rằng quy mô còn , nhưng Diệp Huyên tin tưởng, đợi đến ngày nào đó hệ thống cộng tình triệt để nghiên cứu phát triển thành công, càng lúc càng lớn.

      Nhưng mà sau này, ai cũng dự đoán được phát sinh cố thí nghiệm kia. Hệ thống cộng tình rốt cục được thành công khai phát rồi, Diệp Huyên lâm vào ngủ say vĩnh viễn.

      Nàng đần độn biết phần trí nhớ bị lãng quên kia ngủ say bao lâu, đợi đến khi nàng thanh tỉnh, nghĩ lại hết thảy, thế gian này ít có người nhớ được nàng.

      Dù là đồng nghiệp lúc trước kề vai chiến đấu hay là người mới vừa gia nhập Cục quản lý xuyên , nàng bị lãng quên trong sông dài thời gian, ít có người nhớ nổi. Đối với người mới thoả thuê mãn nguyện mà , bọn họ chỉ biết là Cục quản lý xuyên có hai người sáng lập thần bí, là họ Cố, người khác lại coi như chưa bao giờ tồn tại.

      Tiếc nuối sao? Diệp Huyên nghĩ, quả là có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ là chút bé. Hối hận sao? Vì tại, nàng chưa từng hối hận.

      Nhưng nàng áy náy, bởi vì người kia đau khổ đợi nàng mấy trăm năm, người duy nhất còn nhớ nàng kia, vẫn như lúc trước từng hứa hẹn -- "Em là người nhất... vĩnh viễn quên em."

      Ngày xuân nắng ấm, Diệp Huyên ngồi ở bàn đu dây, xem Cố Dần Thành cách đó xa dắt bé trai nho chạy như điên cỏ, bé trai vừa chạy, vừa cười khanh khách. Cố Dần Thành mở ra hai tay đỡ ở phía sau lưng , trong miệng oán giận : "Chạy chậm chút, cẩn thận té ngã."

      "Mẹ, mẹ!" Bé trai nhảy nhót chạy tới chỗ Diệp Huyên.

      "Đừng nháo mẹ con", Cố Dần Thành kéo vạt áo sau của bé trai, tay nhấc con lên, "Trong bụng mẹ có tiểu bảo bảo, phải cẩn thận thể đụng vào."

      "Vậy tiểu bảo bảo khi nào mới ra nha?" Bé trai chớp mắt ngửa đầu hỏi.

      "ừ ", Cố Dần Thành bộ dáng nghiêm trang trầm ngâm, "Chờ con ngoan ngoãn nghe lời ra."

      "Phốc", Diệp Huyên nhịn được cười tiếng, " lại lừa nó", xong vẫy tay với con trai, "Đến đây, để mẹ lau mồ hôi cho con."

      Bé trai lại uốn éo thân mình: "Mẹ nhìn kìa, bươm bướm!" rồi xoay người túm Cố Dần Thành chạy .

      đôi cha con lại chơi đùa tiếp, Diệp Huyên ánh mắt càng ôn nhu, nhìn thân ảnh cao lớn kia, tiếng phảng phất như gió phân tán trong nắng ấm: "Em cũng... quên ."

      Kết thúc cảm nghĩ: Chuyện xưa đến đây là chính thức kết thúc ~\(≧▽≦)/~

      ----------oOo----------

      PS: Hoàn rồi đấy, hết rồi nhé.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hết ko........ùi, viên mãn rồi, ko còn gì hối tiếc cả, cảm ơn 2 editor hết đoạn đường dài này,...:038:......:038:......:038:.....
      Thanh Thanh Mạnheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :