1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 87-88

      Ai Là Trai Của Em? 5-6

      Quả đào phát , bản thân mình có trốn cỡ nào cũng trốn được nụ hôn ấm áp của , dưới giận dữ, dứt khoát chuyển thủ thành công, hai tay mảnh khảnh liền ôm chặt lấy eo của Thẩm Mặc Trần, đầu lưỡi bé trơn trợt đối đầu cùng môi lưỡi Thẩm Mặc Trần.

      Thẩm Mặc Trần ngoài ý muốn nhướng mày, sau đó khóe môi liền lên chút tươi cười, chuyển thủ thành công? Nhưng là cơ hội khó có được .

      Tuy rằng quả đào đảo khách thành chủ thắng lợi nhưng mà bản thân lại cảm thấy hô hấp ngày càng dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh, sức lực nơi chân gần như sắp mất hết, nếu phải bản thân sớm ôm chặt lấy eo Thẩm Mặc Trần, chừng mền nhũm ngã dưới đất rồi.

      Tại sao lại như vậy chứ, quả đào bé thầm ảo não.

      Thẩm Mặc Trần rốt cuộc cũng nhàng đẩy Đào Tử ra, nhàng ngăn cản đòn phản công có chút sức lực nào của .

      Quả đào bé còn sức để dùng chỉ đành tựa vào lồng ngực của Thẩm Mặc Trần cố gắng mà hít thở, điều chỉnh nhịp đập của trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc Trần, vẫn bộ dạng trầm ổn bình thường như cũ, chỉ là hơi thở có gấp gáp, quả đào chỉ đem đầu chôn vùi vào ngực cậu, có chút giận dỗi nghĩ ngợi chẳng lẽ trai nào cũng đối xử với em như thế này sao, lại nghĩ tới nghe được nhịp tim đập loạn như trống của cậu.

      Quả đào ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt ngập nước như chìm trong sương mù của lúc này nhìn qua hết sức mê người, môi hồng khẽ mở, dường như có điều muốn hỏi .

      Thẩm Mặc Trần nhìn nàng nghĩ trái nghĩ phải cũng nghĩ ra được cái gì, biết vì sao, lửa giận vừa mới dịu xuống trong chớp mắt lại bùng lên, cậu nhìn quả đào cái, dùng sức đem tay xinh xắn của nàng ôm eo mình bỏ ra, sau đó quay đầu, trực tiếp ra khỏi nhà xe, chỉ để lại tiếng ‘hừ’ tan vào khí.

      Này? Này? Sao lại ?

      Quả đào ngốc đứng tại chỗ, có chút ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của Thẩm Mặc Trần dần biến mất cuối nhà xe, câu hỏi của còn chưa ra khỏi miệng mà...

      Chờ đến khi hơi thở cùng nhịp đập trái tim trở lại bình thường, quả đào rốt cuộc cũng từ từ đến cửa lớn nhà Thẩm Mặc Trần.

      “Đào Tử, con đến rồi à?” Nguyệt Vi cười tươi rói mở cửa cho bé, sau đó có chút tức giận nhìn con trai im như hến ngồi ở sô pha “Vừa rồi hỏi con, Đào Tử ở đâu con , bây giờ Đào Tử đến con cũng thèm đón con bé, thằng nhóc con, con định tạo phản hả?”

      Thẩm Mặc Trần nghe vậy, chỉ hơi ngẩng đầu lên, chỉ liếc sơ quả đào cái rồi lại tiếp tục im lặng.

      Quả đào nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà để xe khi nãy, mặt khỏi ửng hồng, chỉ là lộ , nhìn qua hình như là ấy tức giận chuyện gì đó.

      “Được rồi, đừng để ý nó nữa, thành nhãi này tính khí xấu xa trỗi dậy cũng đâu phải hai lần.” Nguyệt Vi trừng mắt nhìn con trai cái, sau đó xoay đầu nhìn Đào Tử cười ngọt ngào “Mẹ nuôi hôm nay lấy trang phục biểu diễn của con đem về rồi, con nhanh thay ra để mẹ nuôi nhìn cái nào.”

      “Dạ.” Đào Tử gật đầu, liền theo Nguyệt Vi vào phòng ngủ.

      Đó là chiếc váy lụa thuần trắng tinh khiết, làn váy vừa dài vừa rộng, nhưng rất mềm mại, bên còn dùng chỉ màu xanh lam thêu thành chiếc đuôi khổng tước, được trãi giường cũng có thể làm chói mắt người nhìn.

      “Mau thay xem nào .” Nguyệt Vi với vẻ mặt mong chờ nhìn về Đào Tử, “Người làm chiếc váy này là người có tuổi nhưng rất nổi tiếng, nghe trước kia cũng làm váy cho Dương lão sư đó.”

      “Dạ.” Đào Tử gật đầu, sau hồi thay xong váy, đến trước gương toàn thân mà nhìn nhìn, chỉ thấy bóng người trong gương, dáng người nhờ vào chiếc váy mà tôn lên được chiều cao, lại ôm chặt lấy vòng eo nho mềm mại như liễu, làn váy dài vừa che khuất mắt cá nhưng kéo dài đất, nương theo lại của Đào Tử làm những hạt đá đính váy lung linh lấp lánh, mái tóc đen nhánh dài mượt của còn rũ sau lưng, khuôn mặt trắng nõn vì chuyện khi nãy còn lưu lại chút điểm hồng hồng, đôi mắt to tròn hơi nước còn chưa tan biến hết, cứ nhìn người với cảm giác mông lung, giống như hoa trong nước, trăng trong gương, mang theo chút chân mà lại đầy xinh đẹp dụ hoặc, đôi môi hồng hồng hơi mở, cùng chiếc cằm thanh tú.

      “Đào Tử nhà chúng ta xinh đẹp.” Nguyệt Vi cười tươi mà khen bé, sau đó liền đem Đào Tử ngồi đối diện với gương, còn mình đứng phía sau bé, giúp bé làm kiểu tóc, rồi suy nghĩ lấy trang sức nào để phối.

      “Đào Tử với Trần Trần cãi nhau à?” Nguyệt Vi vừa chải mái tóc dài của bé vừa hỏi.

      có ạ.” Quả đào lắc đầu, sau đó nhìn nét mặt tin của mẹ Nguyệt Vi trong gương, do dự “Con cũng biết tại sao nữa, con chỉ là gọi ấy là trai, ấy liền vui?”

      “Con gọi Trần Trần là hả?” Nguyệt Vi ràng là sửng sốt chút, sau đó liền cười trộm , trách được vì sao hôm nay Thẩm Mặc Trần lại vui, ra là chức vị ông xã mười mấy năm qua của mình bị hạ bậc nghiêm trọng “Đào Tử trước kia phải đều gọi Trần Trần là chồng, sao lại đổi nhiên đổi xưng hô gọi trai như vậy?”


      “Bởi vì con thấy tụi con ở cùng nhau cũng khác gì em là mấy ạ.” Quả đào buồn bực nhìn vẻ mặt tươi cười quỷ dị của Nguyệt Vi, lại “Lần trước con hỏi ấy, đối với con có cảm giác tim đập nhanh hay , hoặc là thấy con liệu có thế nhớ con hay , ấy còn ngờ con bị đụng đầu nữa đó.”

      “Ha~~~” Nguyệt Vi rốt cuộc nhịn hết nỗi phải bật cười.

      “Vậy với Trần Trần, Đào Tử có cảm giác tim đập loạn ?”

      “Ngày thường có, nhưng mà mỗi lúc ấy đến gần con, lại đặc biệt nhảy rất nhanh.” Quả đào thành trả lời, “Nhưng mà bạn học con là bất kể ai khi mà có người đột nhiên đến gần , đều bị dọa nhảy dựng lên, tim đập nhanh cũng là bình thường.”

      “A!!!” Nguyệt Vi như suy nghĩ gật đầu, rất tự nhiên hỏi “ mấy lời này với con là bạn học nam phải ?”

      “Dạ, mẹ nuôi, mẹ sao lại biết được?” Quả đào ngạc nhiên nhìn mẹ nuôi.

      “Ừ, mẹ đoán đại thôi.” Nguyệt Vi cười tủm tỉm, trả lời qua loa, cũng hỏi thêm cái gì, câu trả lời quá ràng, con trai ngốc nhà mình nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Đào Tử, mà bé ngốc này lại mông lung cái hiểu cái , trước mắt đem ông xã cùng trai gộp chung làm , hắc hắc, khó mà có thể thấy được vẻ mặt thằng nhóc thúi nhà mình bị thất tình.

      Nguyệt Vi quyết định, lần này cần phải nhìn kỹ xem Thẩm Mặc Trần giải quyết khó khăn này của bản thân như thế nào, hoặc là giúp con trai thêm chút lửa, chút dấm, lại thêm chút gió, có vẻ là tồi đâu....
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 89-90

      Ai Là Trai Của Em?

      (Mèo: là mẹ ruột chứ?

      Nguyệt Vi : Ai cần lo?)

      “Mẹ nuôi ơi, mẹ thử quan hệ giữa con và Thẩm Mặc Trần có là giống như em hay ạ?” Quả đào mở to mắt đầy nghi vấn, trong lòng tràn đầy chờ đợi mà nhìn Nguyệt Vi, người khác chỉ tin nửa, nhưng từ đến lớn, mẹ nuôi chính là chưa bao giờ gạt lần.

      “Ừm...Cái này...” Nguyện Vi đảo vòng con ngươi, làm như nghĩ đến chuyện cũ, “Còn nữa, mẹ nhớ khi , lúc Trần Trần đến nhà con nhìn con, con muốn Trần Trần , lúc ấy Trần Trần cũng hỏi mẹ, ông xã là có ý gì, mẹ nuôi còn nhớ là mẹ có với nó khi đó, chính là nghĩa như trai.”

      Chỉ câu đánh bay Đào Tử lạc đường, lại mượn chuyện cũ giải thích vì sao Đào Tử lại nhầm lẫn thành trai.

      “A” Quả đào cái hiểu cái gật gật đầu “Đó cũng chính là con với ấy cũng giống như hai em?”

      Lần này Nguyệt Vi trả lời, mà là cười mỉm mỉn nhìn Đào Tử trong gương “Được rồi, nhìn xem nào, có phải con mang trang sức lên lại càng trở nên xinh đẹp hay ?”

      Quả đào nghe vậy liền nhìn vào gương, mái tóc dài được vấn lên, đầu còn mang thêm đồ trang sức khổng tước, trán điểm xuyết viên đá quý màu xanh lam, kim cương được viền rãi rác xung quanh, dưới ánh mặt trời lấp lánh bảy màu, lại rất cân xứng cùng váy dài mềm mại, cả người nhìn qua giống như nàng tiên khổng tước.

      “Mau xuống dưới để Trần Trần xem con, ba mẹ con cùng ba nuôi giờ này cũng tan tầm, đợi mọi người về xem qua rồi hẳn thay đồ.”

      “Dạ” Quả đào ngoan ngoãn chạy xuống lầu vào phòng khác tìm Thẩm Mặc Trần.

      “Thế nào? Có đẹp ạ?” Quả đào cười hì hì đứng trước mặt Thẩm Mặc Trần, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn cậu.

      Thẳm Mặc Trần ngẩng đầu, đôi mắt liền nhảy lên kinh diễm, váy trắng dài này nâng cao khí chất người mặc, đem làn da trắng nõn như ngọc của quả đào tăng thêm phần trong suốt tinh khiết, hơn nữa năm này quả đào cũng cao lên ít, váy dài được cắt may vừa người bao trọn lấy vóc dáng thon dài của nàng, càng làm tăng thêm vẻ mềm mại hấp dẫn của .

      Có điều kinh diễm cũng trong nháy mắt, Thẩm Mặc Trần coi như có gì quay đầu sang chỗ khác, giọng điệu bình thường nhạt nhẽo phun ra hai chữ “Tạm được.”

      “A?” Trái tim bé của quả đào ngốc bị tổn thương, cảm thấy khá xinh đẹp mà, sao Thẩm Mặc Trần chút cũng nhìn ra.

      Ngày hôm sau, sau khi đưa quả đào đến trường liền xoay người tạo khoảng cách với Đào Tử, vẻ mặt cảm xúc mà nhìn nàng “Đào Tử, buôi rchieeuf tan học, em tự ngồi xe bus về nhà .”

      “A? Vì sao á?” Quả đào nhìn cậu đầy kì quái.

      “Hừ, xe của chỉ chở vợ nhà thôi, chở theo em .” Thẩm Mặc Trần nhìn cũng nhìn bé ngốc cái, thẳng tưng ném xuống câu, liền xoay người đến nhà giữ xe trong trường.


      Ách…… Quả đào sững sờ đứng tại chỗ.

      Hôm nay sau khi tập múa xong, Thẩm Mặc Trần quả nhiên là có đến phòng nhạc tìm bé, Lăng Vân nhìn vè mặt mất hồn mất vía của Đào Tử, thấy lạ liền hỏi “Đào Tử, cậu sao vậy, có phải cơ thể lại khỏe hay ?”

      Đào Tử nhìn thoáng qua cuối hành lang, mới quay đầu nhìn Lăng Vân lắc lắc đầu, “Tớ sao đâu.”

      Triệu Tuyết nhìn đồng hồ, “Đào Tử, chồng cậu hôm nay sao lại chưa đến đón cậu?”

      Đào Tử nhớ đến lời Thẩm Mặc Trần sáng nay, im lặng trả lời.

      “Nếu để mình đưa cậu về.” Lăng Vân nhìn Đào Tử bằng đôi mắt xinh đẹp chất chứa đầy hi vọng, chỉ cần có Thẩm Mặc Trần, cậu tin bằng năng lực của cậu, khẳng định có thể theo đuổi được Đào Tử.

      Đào Tử suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, xách cặp lên, ba bước lớn hai bước ra khỏi phòng nhạc, trong miệng cũng quên chào hai bạn của mình “Tớ trước, các cậu nhớ khóa cửa cẩn thận nha.”

      Triệu Tuyết nhìn bóng dáng vội vã rời của Đào Tử, trong lòng biết mà cười cười.

      Lớp học nâng cao môn vật lý Thẩm Mặc Trần theo học ở phòng thí nghiệm tống hợp cách phòng nhạc cũng xa, Đào Tử nhớ cậu qua, bọn họ học ở phòng số lầu phía đông.

      Đào Tử thở hồng hộc mà chạy đến cửa phòng thí nghiệm, nhìn vòng trong phòng, bảng đen đống công thức lộn xộn, trong phòng có bày bảy đến tám bàn học, chỉ còn lại năm ba người học sinh thu dọn sách vở, ánh mắt Đào Tử đảo nhìn từng người, cuối cùng dừng lại ở cuối phòng, có hai cái đầu chụm lại.

      cái đầu trong đó là Thẩm Mặc Trần, cái khác.... Bởi vì là quay lưng về phía Đào Tử, cho nên Đào Tử nhìn thấy mặt, chỉ từ dáng vẻ, biết chắc đấy là bạn nữ sinh.

      Đào Tử từ từ đến cửa phòng học, cuối cùng cũng thấy , Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt đầy dịu dàng cầm bút viết gì đó giấy, mà bạn nữ sinh kia là nhìn với ánh mắt sùng bái, đáy lòng che dấu ái mộ.

      ví vì cái gì, Đào Tử thấy trong lòng khổ sở, Thẩm Mặc Trần rất ít khi cười dịu dàng với mình như vậy, tất cả đều là nhận lấy vô số ánh mắt khinh bỉ từ , sau đó còn thuận miệng cho biết nên dùng công thúc nào, lời giải ra sao, mà giờ đây, ấy lại có thể cười dịu dàng với nữ sinh khác, thậm chí rất có kiên nhẫn mà cầm bút, viết lên giấy, từng bước chỉ cách tính cho nữ sinh ấy.

      Đào Tử nghĩ nghĩ, rồi chậm rãi vào, từ tốn ngồi ghế phía trước bọn họ.

      Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy bé ngốc, thái độ mặt trong nháy mắt trở nên bình tĩnh nhạt nhẽo.

      Nhưng bạn nữ bên cạnh cậu lại có chút xấu hổ nhìn Đào Tử ,trong trường ai cũng biết Tô Đào và Thẩm Mặc Trần là đôi, dù cho là thường ngày mấy luôn thích Thẩm Mặc Trần nữa, nhưng ngại cậu là người lạnh nhạt khó đến gần, cho nên ai dám tiến lên trêu chọc cậu.

      Chỉ là hôm nay lúc tan học, Thẩm Mặc Trần tự nhiên lại chủ động đến hỏi có chỗ nào hiểu hay , tuy rằng trong lòng rất buồn bực lại chịu nỗi mị lực của Thẩm Mặc Trần, có thể cùng cậu ta ở riêng cùng chỗ, cho dù là chút, cũng đủ làm các nữ sinh khác hâm mộ rồi.

      Ánh mắt Đào Tử lướt đều người bọn họ, sau đó lại đột nhiên nở ra nụ cười tươi sáng, nhìn Thẩm Mặc Trần, ngọt ngào “Chồng ơi, tự mình giảng bài cho chị ấy á?”

      Bàn tay nắm bút của Thẩm Mặc Trần run lên, nhất thời vậy mà đoán ra suy nghĩ của quả đào .

      Nhưng đàn chị kia lại, rất xấu hổ đứng lên, nhìn Đào Tử xong rồi, làm trễ giờ về của hai cậu, là ngại quá.”
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 91-92

      Ai Là Trai Của Em? 9-10


      “Sao lại vậy ạ?” Đào Tử nhìn nữ sinh kia, cười rất hiền lành thêm bộ dáng vô hại, ngọt ngào “Em hôm nay muốn ngồi xe bus về, hai người cứ cứ tiếp tục, nghĩ bao lâu cũng được, em liền quấy rầy nha.”

      xong, liền đứng lên, thẳng ra khỏi phòng học.

      Để lại nữ sinh kia ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu mới quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần hỏi “Hai người cãi nhau hả?”

      Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần xanh mét, có trả lời, yên lặng đem giấy bút thu dọn, trực tiếp đứng dậy, rời

      (Mèo : Này, này, cần vứt bỏ con nhà người ta lại chứ!!!

      Thẩm Mặc Trần : tránh ra cho tôi.”

      Quả đào deo cặp xách lắc lư tới cổng trường, vừa vừa đưa tay dùng sức mà đánh bồn hoa bên cạnh, trong miệng lầm bẩm “ Cho dịu dàng với người khác nè, cho giảng bài cho người khác nè, cho đưa em theo, đánh chết , đánh chết ...”

      Chỉ là đánh đến sung sướng, bàn tay đột nhiên bị bàn tay ấm áp khác giữ chặt, Đào Tử ngẩng đầu nhì, liền thấy Thẩm Mặc Trần nhìn mình với vẻ mặt đầu phức tạp.

      “Làm gì đó? Nhanh như vậy giảng bài xong rồi sao?” Quả đào nhở trừng mắt với cậu, giận dữ hỏi.“Ừ.” Thẩm Mặc Trần nhạt nhẽo lên tiếng, liền lôi kéo quả đào đến nhà giữ xe.

      kéo em làm gì, phải em tự mình ngồi xe bus về nhà sao?” Quả đào dùng sức giãy giụa, ngờ Thẩm Mặc Trần lại nắm chặt lấy cổ tay , căn bản là thể để có cơ hội thoát ra được.

      Thẩm Mặc Trần lời nào, chỉ là sắc mặt lại càng thêm đen.

      “Ô ô , đau, tay chút!!’’ Quả đào nhìn tay cậu nắm chặt tay mình càng lúc càng thêm sức, nhịn được kêu đau, vừa ngẩn đầu liền thấy Diệt Tuyệt Sư Thái từ xa đến hướng bọn họ, quả đào giống như thấy được cứu tinh, lớn tiếng cầu cứu “ ơi, ơi!!”

      Diệt Tuyệt Sư Thái nghe được tiếng gọi, nhìn hai người bọ họ, mặt thần sắc ngưng đọng chút, chậm rãi đến gần, gật đầu hói “ trễ như vậy sao còn chưa về nhà, lại đến lớp tự học, lung tung trong vườn trường làm cái gì.”

      Quả đào ngừng dùng ánh mắt nhìn như muốn , tay của bị Thẩm Mặc Tràn tàn nhẫn chà đạp, ai biết được Diệt Tuyệt Sư Thái coi như là nhìn thấy..

      Sư Thái!! Người phải đối với tác phong của học sinh vô cùng gắt gao sao!!!

      Sao bây giờ lại nhìn nữ sinh bé yếu ớt bị cái tên gia hỏa cầm thú này lôi kéo đường như vậy, còn làm bộ như thấy a~~~!!!

      Có lẽ là ánh mắt của Đào Tử quá mức ai oán, Diệt Tuyệt Sư Thái rốt cuộc cũng chịu nhìn đến nàng, mỉm cười hiền lành “bạn học Tô Đào, ngoan ngoàn nhanh cùng chồng về nhà nhé.”

      Quả đào hóa đá.

      Diệt Tuyệt Sư Thái lại nhìn hai tay bọn họ nắm chặt lấy nhay, nhàng lắc đầu thở dài “Aizzz....Tuổi trẻ tốt, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.”

      Quả đào chịu hết nỗi rồi, trong lòng ngừng gào thét.

      Nhưng Thẩm Mặc Trần lại rất bình ĩnh nhìn Diệt Tuyệt Sư Thái, lễ phép cúi đầu, “Nhanh về ạ, giáo, hẹn gặp lại, thong thả ạ.”

      xong liền lôi kéo quả đào nào đó cả thể xác lẫn tinh thần bị tàn phá, hoàn toàn từ bỏ chống cự, trực tiếp lôi .

      Để lại Diệt Tuyệt Sư Thái với ánh mắt thương hiền lành nhìn theo.


      Quả đào bị Thẩm Mặc Trần cưỡng chế ngồi lên sau xe đạp, rồi tự mình lên xe, lời nào, hướng nhà mà chạy về.

      Đúng lúc vào giờ tan tầm, xe tới lui đường, rộn ràng tấp nập, dòng xe cứ ngươi chạy ta đuổi theo, cái cùng mọt cái đều vội vã muốn nhanh chạy về nhà.

      Thẩm Mặc Trần mang theo quả đào lướt qua dòng xe, quẹo trái rẽ phải, vòng qua xe đạp, vượt qua xe điện, thậm chí còn muốn đua với ô tô.

      ... chạy chậm chút !!!” Quả đao fnhor ở phía sau oa oa gào to, cũng bất chấp Thẩm Mặc Trần nổi giận, hia tay ôm chặt lấy eo cậu, sợ cậu đem mình ngồi phía sau ném xuống.

      Trả thù !! Đây nhất định là quả hồng trả thù!!!

      Quả đào căm giận mà nghĩ, nhịn được, nhìn bòng lưng Thẩm Mặc Trần hung hăng liếc trắng mắt.

      Chỉ là nhìn thấy được vẻ mặt của Thẩm Mặc Trần,lại nổi lên tia tươi cười.tốc độ xe cũng chậm lại.

      Ngày xuân gió ấm nhàng thổi lên mặt, mấy ngày trước thời tiết còn lúc ấm lúc lạnh, mấy ngày này độ ấm tăng cao, cơ bản là có thể mặc áo ngắn tay.

      Quả đào ngồi sau, vui vẻ huýt sao, nhìn chân trời dần dần trầm xuống, hoàng hôn nhuộn thành mộ màu vàng ấm áp, trong lòng chợt lên ý nghĩ, biết nhiều năm về sau, mình cùng Thẩm Mặc Trần có còn quan hệ như thế này hay ?

      “Chuyện đó....” Quả đào do dự chút, vần là có đem hai chữ chông ơi ra khỏi miệng “ liền thi tốt nghiệp vào đầu tháng ba, nghĩ muốn thi vào trường cao trung nào chưa?”

      “Ừ.” Giọng của Thẩm Mặc Trần theo gió truyền đến. “Thi nhất trung đó, còn hỏi nữa sao?”

      “A, ra vậy.” Quả đào có chút ngây ngốc mà gãi gãi đầu, lấy thành tích của thi vào nhất trung truyệt đối là chuyện chắc chắn rồi, tự mình còn hỏi làm gì.

      “Nhất trung gồm cao trung và sơ trung chỉ cách nhau con phố, đến lúc đó, có thể đưa em học trước sau đó lại đến trường.” Thẩm Mặc Trần dừng lại chút rồi lại “Đừng lo lắng.”

      Ai lo lắng chứ... Quả đào nhỏ囧囧 mà nghĩ, tâm tình đột nhiên lại tôt lên.

      “Hắc hắc, cần, mỗi ngày em ngồi xe bus học sao?”

      “Dù sao em cũng phải em .”

      “……”

      “Đào Tử, hôn rồi phải chịu trách nhiệm với .”

      “……”

      “Sao lại ?” Thẩm Mặc Trần quay đầu, thấy quả đào nhà mình với vẻ mặt nghẹn lời nhìn mình.

      “Là hôn em trước.” Quả đào cau mày, lại nhìn dáng lưng của cậu, giọng lầu bầu...

      “Hả?” Thẩm Mặc Trần nhướng mày, trong giọng mang theo chút trêu ghẹo “Nếu nhớ lầm mà , năm đó lúc nhà trẻ, là ai nhào lên hôn gặm ha?”

      “……”

      “Hồi học tiểu học, là ai cứ hai ngày, ba bữa dưới khuyến khích của mẹ , chẳng phân biệt trường hợp cứ nhào lên hôn loạn ha?”

      “……”

      “Còn có là ai, vừa nghe hỏi đến rốt cuộc có biết chồng là có ý nghĩa gì hay , liền cho rằng muốn ấy hôn ha?”

      “Đừng có nữa, đừng nữa....” Mặt quả đào nóng đến độ có thể chiên được trứng gà rồi, “Lúc ấy còn , hiểu chuyện....Còn ....Em hôn so với hôn em đâu có giống nhau.”

      “Sao lại giống?” Giọng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần mang theo sung sướng, hòa cùng gió chậm rãi vang lên.
      ThiênMinh, Nhitocngan, garan260216 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 93-94

      Khúc Kỳ cùng Đào Tô 1-2

      “Dù sao ... Chính là giống nha...’’Quả đào đỏ mặt, cánh tay ôm eo Thẩm Mặc Trần khỏi chặt hơn, trong lòng nho thầm , em cũng có vói lưỡi vào trong miệng .

      “Vậy coi như là hôn em trước .” Thẩm Mặc Trần qua loa gật đầu, dừng chút lại “Yên tâm chịu trách nhiệm với em.”

      Ai muốn chịu trách nhiệm... Quả đào cạn lời mà liếc trắng mắt, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.

      Hôm nay lúc về đến nhà, quả đào rất là ngạc nhiên khi nhận thấy hôm nay ba mẹ mình đều ở nhà.

      Từ khi ba mẹ Tô nhận định Thẩm Mặc Trần chính là con rể của mình, liền lòng dạ chuyên tâm vào công việc, tục ngữ , nam nữ phối hợp vất vả, sau khi ba Tô thành lập công ty cho đến nay, ngẳn ngủi chỉ mười năm đưa từ công ty có bốn năm công nhân biến thành công ty có quy mô khá lớn hơn bảy trăm nhân , công ty chủ skinh doanh hàng xuất nhập khẩu, cho nên hai người suốt ngày công tác, lại khắp nơi trong nước tìm nguồn cung cấp, nhận đơn đặt hàng, thường kéo cả giáo sư Thẩm theo làm thông dịch, mà Nguyệt Vi lại bận rộn công việc của nhân viên phòng kế toán, thường xuyên tăng ca đến khuya, lại , ra nhiệm vụ trông giữ quả đào vẫn luôn đặt vai Thẩm Mặc Trần.

      “Ba? Sao hôm nay ba tan làm sớm vậy ạ?” Quả đào trực tiếp nhảy bổ vào trong lồng ngực của ba mình, vẻ mặt vui mừng mà hỏi.

      “Ba có mua quà cho con đó, con nhanh về phòng xem thử .” Vẻ mặt ba Tô đây thương xoa xoa đầu quả đào , trầm giọng .

      Quả đào nghe xong lời này, lập tức chạy thẳng lên lầu, mở cửa phòng ra thất chiếc laptop màu trắng nằm yên tĩnh bàn học.

      “Oa, haha...” Quả đào đầy vui mừng, ôm laptop lên chạy thẳng xuống dưới phòng khác.

      “Con cảm ơn ba.”

      “Ừ, ha ha...” Ba Tô nhìn cừa ha hả nhìn sang mẹ Tô, rồi nhìn con mình “Ba cài đặt mạng internet cho nhà mình rồi, nghe bạn học các con bây giờ có trào lưu chat QQ, ba cũng đăng kí cái, Đào Tử nhớ nick của ba nha.”

      “Dạ?” Quả đào nghe xong , liền ngạc nhiên chút, gãi gãi đầu, giọng “Con còn chưa có đăng kí đâu.”

      Thẩm Mặc Trần cất xe đạp xong, vào cửa, ánh mắt của cậu dừng lại cái laptop nằm trong ngực , nhìn quả đào “vậy em đăng kí cái , thuận tiện làm cho cái nữa.”

      “À...” Qảu đào gật đầu, coi như là đồng ý rồi.

      Ăn cơm chiều xong, quả đào ăn vạ trong phòng Thẩm Mặc Trần làm bài tập xong xuôi, liền mở máy tính, suy nghĩ cách đăng kí QQ.

      Bài tập của Thẩm Mặc Trần tương đối nhiêu, trong lúc cũng chưa làm xong, liền có quan tâm quả đào .

      Hiệu suất của bé ngốc rất cao, sau lát mài mò đăng ký xong hai tài khoản QQ, có điều lúc đặt tên, quả đào liền có chút do dự, nhìn qua Thẩm Mặc Trần múa bút bên kia, nghĩ nghĩ bèn hỏi “Chồng ơi, muốn nick name là gì?”

      “Tùy em.” Thẩm mặc Trần đầu cũng nâng lên mà trả lời.

      “A...” Quả đào lại suy nghĩ, liền dựa vào tên của hai người bọn họ, tùy tiện đặt hai cái tên. Sau đó treo nick, bắt đầu lên mạng lướt web.

      lát sau, Thẩm Mặc Trần làm bài tập xong, liền mò mẫm qua, nhìn thoáng qua màn hình máy tính cảu bé ngốc hỏi “QQ của đâu?”

      “Ở đây nè...”Quả đào click chuột nhấp vào icon chim cánh cụt dưới góc phải màn hình, ý bào Thẩm Mặc Trần nhìn cái.

      Thẩm Mặc Trần nhìn giao diện QQ cái thấy ba chữ ‘Hắc Thổ ca’ nhất thời nhịn nỗi, khóe mắt cùng khóe miệng thi nhau giật giật.

      “Sao á?” Vẻ mặt đầy mong chờ của quả đào nhìn cậu chờ đợi được khen thưởng.

      “Nick name khó nghe...Như vậy, em làm sao lại nghĩ ra ....” Khóe môi Thẩm Mặc Trần co giật, rốt cuộc cũng khó khăn mà mở miệng.

      “Hả?” Quả đào nhìn cậu với vẻ mặt bi thương ,nhìn cánh tay của cậu ,ngập ngừng “Em là dựa vào tên đó, coi nè, mặc là phải hắc hay sao, Trần phải là thổ hay sao, mặc trần phải là hắc thổ hay sao~~~ Hơn nữa thêm chữ ‘ca’ vào rất có phong phạm lão đại cỡ nào á!!!!”

      “Vậy em gọi là gì? Mây trắng muội muội hả?” Trong đầu Thẩm Mặc Trần, kiềm được nhớ đến mỗi mùa tết đến, Triệu Bản Sơn cùng Tống Đan Đan diễn vở kịch kia.

      “Sao có thể chứ!”Vẻ mặt quả đào đầy khiếp sợ nhìn cậu “Tên của em hoàn toàn có nghĩa nhưu vậy á.”

      Quả đào vừa vừa click vào bên cạnh QQ của Hắc Thổ Ca, lên hai chữ “Đào Tô”

      “Đào Tô?” Thẩm Mặc Trần nheo mắt, nhìn nick name của nàng, hừ, so với của mình bình thường hơn nhiều.

      “Đúng vậy nhìn , tên của em là Tô Đào, đảo ngược lại còn phải là Đào Tô sao?” Quả đào cười tủm tỉm nhìn cậu, giải thích đầu đuôi nick name của mình.

      “Vậy sao em mang tên của cũng đảo lại?”

      “Ơ...” Quả đào ngập ngừng nhìn qua QQ của Thẩm Mặc Trần, nghĩ lại nghĩ vẫn là nhấp chuột đem tên cậu đổi thành ‘Thổ Hắc ca’, sau đó xoay đầu, dùng ánh mắt chắc chắn mà nhìn cậu.

      Thẩm Mặc Trần cảm thấy miệng mình bị kéo căng đến nỗi sắp đơ luôn rồi.

      “Đào Tử...” Cậu hít sâu hơi, ý muốn làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó dùng giọng điệu rất là kiềm chế rồi, mỉm cười nhìn bé ngốc “Chẳng lẽ tên đảo lại phải là Trầm Mặc sao?”

      “Hả?” Quả đào chống cằm, nghĩ ngợi rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, vỗ đầu mình “Đúng vậy ha, sao em lại nghĩ ra nhỉ!!”

      Con chuột trong tay quả đảo lần nữa chạy đến giao diện QQ, nhàng gõ ba chữ “Trầm Mặc Thẩm.” Sau đó quay đầu dám chắc chắn nhìn cậu, mặt cậu tuy là cười nhưng mà nhìn sao cũng giống như được vui, chỉ nhìn cười khó hiểu như vậy, nhìn đến độ nàng trong lòng cũng dựng cả lông~~~~

      cần.” Thẩm Mặc Trần hít sâu hơi, để cho nàng thay đổi nữa chắc bị nàng làm cho tức chết.

      Cậu đoạt lấy con chuột trong tay bé ngốc, sau đó điền chút vào khoản mục họ tên, tùy tiện ấn phiếm, đánh lên hai chữ ‘Khúc Kỳ’

      “Vì sao muốn đặt tên là Khúc Kỳ?” Quả đào ngốc nghếch nào đó buồn bực nhìn hai chữ này, hình như là ngày thường ấy đâu có thích ăn đồ ngọt đâu.

      “Chẳng lẽ em biết Khúc Kỳ của nước ngoài trong truyền thuyết chính là Đào Tô của nước mình sao?” Thẩm Mặc Trần sửa tên xong rồi, đứng dậy, từ cao nhìn xuống “Chẳng qua, so với Đào Tô nó tinh xảo đẹp mắt hơn, sang trọng hơn, khối Khúc Kỳ nho có thể mua được bốn khối Đào Tô cỡ lớn mà thôi.”

      “A, ý của là, bản chất của chúng ta giống nhau, cùng loại sao?”

      , ý của là, mình gấp bốn lần em, hơn nữa...” Thẩm Mặc Trần dừng lại, hạ người thấp xuống, ở bên tai quả đào thầm “Khúc Kỳ được nhiều người thích hơn so với Đào Tô...”

      “Đào Tô” thứ bánh làm bằng trái đào

      Khúc kỳ = cookies (bánh quy)
      ThiênMinh, garan2602, Tôm Thỏ12 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 95-96

      Khúc Kỳ và Đào Tô 3-4

      “Cuồng tự luyến!” Quả đào ngốc giọng lầu bầu, “Em cảm thấy Trầm Mặc Thẩm vẫn hợp với hơn....”

      “Sao?” Thẩm Mặc Trần nhướng nhướng chân mày, vẻ mặt buồn cười nhìn quả đào ấy em đem Đào Tô đổi thành Đào Thúc ? Thúc với Thẩm rất hợp đó.”

      “Thẩm Mặc Trần, đứng đắn của đâu mất rồi!!!” Quả đào hoảng sợ nhìn cậu, liền như có cảm giác bị sét đánh.

      “Bị em ăn rồi.” Cậu liếc liếc nhìn quả đào cái, nhàn nhạt trả lời.

      “Em mới thèm ăn, căn bản là có tiết tháo có!!” Quả đào dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cậu, lại cúi đầu tiếp tục lướt web.

      Lại nghĩ được, Thẩm Mặc Trần lại đem ghế dựa của nàng xoay lại, đôi tay chống lên thanh vịn ghế, cúi đầu đến gần bên tai thẩm nỉ non “Hay là chúng ta dứt khoát làm chút gì đó đứng đắn , sao nào?

      “Cái gì...Chuyện gì...? Quả đào nuốt nước miếng, khí quanh đây toàn là hơi thở đầy hương vị dễ chịu của cậu, lông mi của cậu dài gần ngay trước mắt, trong đôi mắt đen nhánh thâm trầm che dấu ái muội nào cả.

      “Ừ....Em ...” Thẩm Mặc Trần dùng bờ môi ấm áp của mình nhàng ma xát qua lại làn da của bé ngốc, giọng đầy mê hoặc “Vừa rồi, hình như em lại xưng hô gọi sai rồi phải, em .... nên trừng phạt em như thế nào đây...”

      “Ách...Cái đó....” Quả đào có chút ảo não cắn cắn môi mình, gần đây ba chữ Thẩm Mặc Trần gọi gọi thành quen, mắt thất gương mặt tuấn tú của cậu dán đến gần lúc lúc trước mặt mình, lưu lại mặt ít nụ hôn vụn vặt, đầu quả đảo nóng đến muốn nổ tung, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Mặc Trần, đem bờ môi của mình đến gần hơn, hung hăng hôn lên cái cánh môi mỏng của cậu, sau đó với vẻ mặt rất phẩn hận “Như vậy được chưa?”

      ràng Thẩm Mặc Trần bị hành động của bé ngốc làm cho sững sờ rồi, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại, vẻ mặt tươi cươif sáng lạng ra vốn định nhờ em nấu cho bát mì, thể tưởng tượng được là em lại chủ động như vậy...”

      Cái loại ý tứ xâu xa này, thâm hiểm này, làm quả đào nhìn muốn ngứa răng.

      Cái này gọi là gì nhỉ? Đây chính là cái loại được lợi còn khoe điển hình đây mà.

      Quả đào thèm nghĩ nhiều, rốt cuộc má to miệng cắn lên vai Thẩm mặc Trần cái.

      nghe được tiếng thét như dự đoán, quả đào có chút muốn quay đầu lại nhìn cậu.

      Chỉ thấy ánh mắt sáng quắc của cậu, trong đôi mắt thâm thúy đó chất chứa toàn chiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch lênđang nhìn quả đào đúng lúc quay đầu lại, dùng loại cảm giác như hiểu ra, với nàng thêm nhiều phần ái muội “ ra là Đào Tử gấp đến chờ được liền muốn ăn như vậy....”

      Ách ... Quả đào bị những lời này của cậu làm cho hoảng thiếu chút nữa rớt cả cằm, trong phút lơ đãng liền nhớ đến đoạn đối thoại trong cuốn tiểu thuyết mà Triệu Tuyết cho xem.

      Tổng tài : Vợ , ngoan ngoãn để ăn em .

      Tiểu kiều thê: Ai nha, đáng ghét....

      Quả đào che mặt, chạy trối chết.

      Để lại Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt nghi hoặc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng vội vàng của ngốc, thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mình gì sai sao?

      Quay đầu nhìn thấy laptop của quả đào để quên bàn học của mình, khóe môi cậu lại cong lên cười cái, duỗi tay ra, cầm lấy máy tính chuẩn bị theo quả đào , liền nghe được bên kia ban công vọng đến ‘Rầm’ cái lớn, ngay sau đó là giọng hét của bé đào ngốc “Ai da....”

      “Làm sao vậy?” Thẩm Mặc Trần vội vàng buông máy tính xuống, chạy nhanh đến ban công bên kia xem thử.

      Chỉ thấy quả đào ôm đầu đứng trước cửa phòng của , dáng vẻ như đau đến nhe răng trợn mắt .

      Thẩm Mặc Trần, đến trước mặt, nhàng kéo tay che đầu của ra, nhờ vào ánh sáng đèn trong phòng, nhìn kỹ, thấy cái trán trơn bóng của nàng có chút đỏ ửng lên, còn có khối u ràng lưu lại mặt, nhất thời nhịn xuống mà còn bật cười ra tiếng “Sao rồi? Lần này là bị đụng trúng đầu rồi phải ?”

      Quả đào rất là ai tức giận nhìn cậu, nêu skhoong phải do cậu mấy thứ kì quái đó đâu có đến mức hốt nhoảng bỏ chạy trốn về phòng mình như vậy chứ, còn cẩn thận thẳng đâm vào cửa, ai da, đau chết mất....”

      vào trong trước , đừng đứng ngốc ở đây.” Thẩm Mặc Trần kéo tay , chậm rãi vào phòng quả đào , đem ấn ngồi xuống cạnh giường, đưa tay nhàng sờ sờ chỗ bị đụng phải đầu.

      “Đau đau đau……” Ngón tay ấm áp của cậu vừa đụng vào nơi bị đụng đỏ cả lên, liền có cảm giác nóng rát đau đớn ập đến, quả đào lại nhịn được nhe răng trợn mắt.

      “Thổi, thổi đau nữa, đừng lộn xộn nữa.” Giọng đầy ôn nhu của Thẩm Mặc Trần an ủi , sau đó kéo hai ngón tay liều mạng che lấy cái trán , cúi mình xuống, chuẩn bị thổi thổi cho bé ngốc, liền nghe được tiếng cửa phòng của quả đào mở ra.

      “Bảo bối !!Con bị làm sao vậy!!??” Ba Tô với vẻ mặt nôn nóng xông vào, vừa rồi bốn người bọn họ dưới lầu chơi bài, đột nhiên nghe tiếng động lớn lầu, hoảng sợ vội vàng chạy lên xem thử.

      Ách...Chỉ là hình ảnh trước mắt này làm ba Tô sững sờ tại cửa.

      Vẻ mặt Đào Tử là thẹn thùng, nước mắt lưng tròng ngồi mép giường, hai tay bé bị Thẩm Mặc Trần đè chặt lại, mà thằng thối tha kia khom lưng, cúi người xuống, chuẩn bị đến gần con bảo bối của mình, ức hiếp cục cưng,!!! Dám làm chuyện xấu với con bé!!!

      “Con...Các con...” giọng của ba Tô có chút run rẩy, ngón tay xiết chặt lấy tay nắm cửa, tự hỏi bản thân mình lúc này đây nên ra hay là vào, mắng cho thằng nhóc kia trận.

      “Sao vậy?” Mẹ Tô xuyên qua bờ vai chồng qua khe cửa nhìn vào bên trong , liền thấy cái trán đỏ ửng vì bị đụng trúng của con “Đào Tử, con bị đụng trúng đầu hả? Có đau con? Ai, em đứng giữ cửa làm cái khô gì, vào liền cho người khác vào hả?”

      Nhờ vào lời nhắc nhở của vợ, ba Tô rốt cuộc mới đem chú ý dính tư thế mờ ám của hai đứa dời lên trán của con .

      sao ạ, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi...” Đào Tử nước mắt lưng lưng mà nhìn mẹ mình, chính lafddang chờ đợi mẹ vào dỗ dành, ngờ được là mẹ vừa nghe mình như vậy, liền vội vàng lôi kéo tay của ba xuống lầu “ , Đào Tử sao cả, chúng ta còn chưa đánh bài xong đâu, cần đứng ngốc ở đây làm phiền hai đứa !!!”
      ThiênMinh, Nhitocngan, garan260213 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :