1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 136.1:


      “Tuổi Hoàng bá phụ lớn, hơn nữa cũng muốn sống những ngày tiêu dao với Hoàng bá con.” Hoàng thượng cười rộ lên sang sảng, cười với A Nguyên vẫn chưa hiểu, “Hoàng huynh con giờ giỏi giang, Hoàng bá phụ hà tất còn luyến tiếc vị trí này mà nỡ bỏ chứ? bằng làm Thái Thượng hoàng, sau ngày dẫn Hoàng bá nương con du sơn ngoạn thủy, tự tại tiêu dao.”

      Người sờ đầu của A Nguyên thở dài, “Từ ngày Hoàng bá nương con gả vào đây đến giờ chưa từng được trải qua ngày khoan khoái, về sau, chúng ta phải sống vì bản thân phen.” Cà đời này của Người, nửa đời trước giãy giụa trong ác mộng Tiên đế phế Thái tử, tuổi già quan sát quần thần trong triều đình, nên có đều có, giờ chỉ muốn ở bên người thê tử trải qua nửa đời gian khổ cùng Người, bao giờ phải lo lắng vì triều đình nữa.

      “Hoàng bá phụ muốn như thế nào vậy làm thế ấy .” A Nguyên gật đầu, ngữ khí lý giải.

      “Con là đứa bé ngoan, ngày sau, Hoàng huynh con lại cho con cái ân điển, tóm lại để con bị người khác khinh thường.” Hoàng thượng tính toán tốt, bởi vậy an ủi.

      “Người gì với con cả, rồi thông báo như vậy, phải làm khó người ta biết nên xoay sở ra sao hay sao?” A Nguyên liền hờn giận .

      “Hôm kia có chuẩn bị, giờ làm .” Hoàng thượng liền cười rộ lên, thấp giọng : “Đợi qua năm, Trẫm liền làm Thái Thượng hoàng.”

      Còn cảm thấy khoái chí nữa đấy. A Nguyên bĩu môi, lại hỏi: “Người cùng Hoàng bá nương tiêu dao, vậy hậu cung làm sao bây giờ đây?” Kỳ trong cung Thái tử cũng ít nữ nhân, thế ở như nào? Lại hỏi: “Hoàng tổ mẫu, Tiểu Ngũ làm sao bây giờ?”

      “Con đó.” Thấy giờ nàng chỉ lo lắng cho Thái hậu và Ngũ Hoàng tử, ánh mắt Hoàng thượng liền ôn hòa rất nhiều, lại cười : “Phi tần có con ở sườn Tây trong cung, phi tần có con xuất cung cùng ở với Hoàng tử, Hoàng nữ. Chỉ có Hoàng tổ mẫu con…”Hoàng thượng khụ tiếng, nghĩ đến việc bị lão nương hành hung liền có chút chột dạ, giọng : “Hoàng bá phụ vốn định phụng dưỡng Hoàng tổ mẫu con ra ngoài ngao du, ai ngờ Hoàng tổ mẫu con muốn, chỉ muốn ở lại trong cung.” Dừng chút rồi tiếp lời: “ giờ Hoàng tổ mẫu con ở đâu về sau cũng ở đó, con và Tiểu Ngũ ở cùng nhau, có gì khác biệt so với tại.”

      “Chuyện phía trước con hỏi.” A Nguyên liền nhanh trí mà : “ cho cùng Hoàng bá phụ có thể làm viên mãn.”

      Hoàng thượng nở nụ cười, dí cái đầu A Nguyên cái, lúc này mới dắt nàng tìm Hoàng hậu dùng bữa.

      Hoàng Hậu cũng kinh ngạc, trước đó câu Hoàng thượng cũng lộ ra với bà, lúc này đây liền thở dài : “Chẳng trách Người phải phong Vương cho Tiểu Ngũ.”

      Tình cảm đến cả Túc vương cha nàng cũng biết, nhớ lại lúc trước Túc vương thần thần bí bí, nhất định phải để mình mùa xuân mới gả chồng, A Nguyên ghi nhớ lão cha hư đến chuyện này cũng dấu diếm mình cái, lại nghe thấy Hoàng thượng cười : “Thôi để Thái tử phong Vương vị .” Như vậy mới có thể bày tỏ được phân lượng của Ngũ Hoàng tử trong tân triều.

      “Phong cái gì Vương ạ?” A Nguyên có tâm muốn đệ đệ có chỗ tốt, liền vội vàng hỏi.

      “Đích Hoàng tử đương nhiên nên là Thân vương.” Hoàng thượng nghĩ nghĩ, liền hỏi ý Hoàng hậu và A Nguyên: “Bằng , phong Thọ vương?”

      Kỳ Hoàng thượng thích phong hào Phúc vương hơn, nhưng nhớ lại năm đó Tiên đế còn sống, lão cha cặn bã và Phúc vương làm Hoàng thượng ghê tởm, tuy rằng hồn Phúc vương giờ đại để là đoàn tụ với Tiên đế ở dưới địa phủ rồi, chỉ là Hoàng thượng vẫn ưa được, nghĩ nát óc mới nghĩ được ra được phong hào cát tường như vậy.

      A Nguyên uống trà, tức khắc liền phun.

      Thọ vương, thực được sao?

      Công chúa điện hạ chỉ nhớ trong truyền thuyết có Hoàng tử xui xẻo bị cha ruột đoạt vợ, kẻ đó cũng gọi là Thọ vương.

      Người vợ đại danh đỉnh đỉnh đó chính là Dương Quý phi siêu cấp mỹ nữ.

      “A Nguyên thích?” Hoàng thượng thấy Hoàng hậu cũng thích lắm, liền khó xử mà : “Dù sao cũng muốn Tiểu Ngũ của chúng ta có thể diện chút.”

      “Vinh vương thế nào?” Hoàng hậu nghĩ nghĩ, liền mỉm cười hỏi: “Có Hoàng huynh nó tự hào về nó, lấy Vinh làm phong hào.”

      A Nguyên nhịn xuống ý tưởng Bảo Thân vương* trong lòng.

      Kết cục của việc vận động trí óc quá lớn chính là Công chúa điện hạ còn muốn nhóc mập này dạo qua chút sử về Ung Thân vương* lạnh lùng bậc nhất đấy.

      Ung Thân vương: Thanh Thế Tông, là vị Hoàng đế thứ năm của đế quốc Đại Thanh (Trung Quốc), trị vì từ năm 1722 đến 1735. Ông dùng niên hiệu Ung Chính trong suốt thời gian 13 năm trị vì, nên các sử gia thường gọi ông là Ung Chính Đế.

      Bảo Thân vương: Thanh Cao Tông, là Hoàng đế thứ sáu của nhà Thanh, con trai thứ năm của Ung Thân vương. Trong thời gian trị vì của mình, ông dùng niên hiệu Càn Long, nên còn gọi là Càn Long Đế.


      “Vinh Vương, tồi.” Hoàng thượng nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị của Hoàng Hậu rất tốt lành.

      Thái Hậu cũng biết, có thể thấy được việc này phải là bí mật, chỉ mấy ngày, toàn bộ trong cung đều biết.

      A Nguyên xem như là trải nghiệm qua hậu cung hỗn loạn nhất lịch sử, phi tần có con cái còn coi là tự tại, rốt cuộc có thể xuất cung làm bảo mẫu trong phủ, hưởng thụ con cháu hiếu kính, so ra có thể tốt hơn ở trong cung kẻ hầu người hạ hơn nhiều. Chỉ là những phi tần có con lại phần lớn kinh hoảng, chỉ sợ sau khi Tân Hoàng tiến cung thể diện và phú quý tại đều còn nữa, bởi vậy lo sợ bất an, rất có bầy đàn mà cùng ở chỗ dò hỏi tình hình. Trong lúc nhất thời cung Thái hậu và cung Hoàng hậu đều thành nơi náo nhiệt, A Nguyên hơi hơi sợ phiền hà, bởi vậy trốn đến cung Đức phi.

      Cung Đức phi cũng đánh nhau rồi.

      Biết được Hoàng thượng xác muốn thoái vị, Thái tử đương nhiên mấy lần thỉnh cầu Hoàng thượng nghĩ lại, lại đức hạnh của mình còn chưa thể quân lâm thiên hạ, bất đầu nổi lên tiết mục tam thỉnh tam cầu. Bôn tẩu tới lui cung Thái tử và triều, mệt như chó chết, Thành vương làm Hoàng tử Thân vương trước nay chưa từng có dã tâm gì, cảm thấy lão cha thoái vị hay cũng liên quan lắm đến mình, bởi vậy liền nhắm thẳng vào hậu cung mẫu thân, khóc la chỉ muốn thỉnh Đức phi tới Vương phủ của mình an hưởng tuổi già, dẫn theo các tôn tử chơi đùa bên nhau.

      Thành vương điện hạ theo phái hành động, hai ba ngày sân viện của Đức phi cũng thu thập tốt, có thể thấy được là sớm chuẩn bị từ trước, mưu đồ gây rối.

      Mưu đồ gây rối là Ngũ Công chúa với A Nguyên, cũng phải là Công chúa điện hạ u.

      Thu thập xong sân rồi, Thành Vương liền thẳng đến hậu cung, cầu Đức phi đáp ứng sau khiTân Hoàng đăng cơ xuất cung cùng mình, lại miêu tả chút cuộc sống hạnh phúc, quả thực khiến người khác xúc động.

      Như này liền chọc giận Ngũ Công chúa vốn muốn Đức phi tới phủ Phúc Thọ Công chúa, đối mặt với Hoàng huynh dám đoạt mẹ với Công chúa vẫn luôn rất bưu hãn, từ sau khi thành thân càng thêm bưu hãn, Ngũ Công chúa dùng hành động thực tế thuyết minh tâm trạng phẫn nộ của mình chút.

      Tóm lại, thời điểm A Nguyên vào tới cung Đức phi, liền thấy con cọp mẹ cầm roi đuổi giết Vương gia.

      “Đứng lại!” Đây là Ngũ Công chúa uy phong lẫm lẫm đuổi chưa chết tha.

      “Muội muội muội!” Thành vương đằng trước chạy lòng vòng trong cung, miệng la lên: “Ta cảnh cáo muội đấy! Còn động thủ là ta, ta đánh trả đấy!”

      “Bang” tiếng roi giòn vang, chính là câu trả lời củaNgũ Công chúa.

      “Ta này muội là Công chúa, muội còn tranh nổi bật gì thế!” Thành vương cảm thấy ấm ức muốn chết, kêu lên: “Hiếu thuận với mẫu phi chẳng phải hẳn nhi tử như ta phải làm sao? Muội làm Công chúa của muội cho tốt , khó lắm sao?” là thói đời là thế lòng người dễ đổi, đường đường là Thân vương vậy mà bị muội muội đuổi đến gà bay chó sủa, truyền ra ngoài còn gặp người thế nào?

      “Mẫu phi về với muội, huynh rất có ý kiến sao?!”

      hỏi mẫu phi.” Thành Vương thực khổ, tức khắc liền bổ nhào vào Đức phi cười đến lau cả nước mắt trước mặt, dùng đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn lão nương nhà mình, ân cần hỏi: “Mẫu phi nguyện ý đến ở với nhi tử, đúng ?”

      “Mẫu thân!” Ngũ Công chúa theo kịp, đôi mắt dè chừng Đức phi, rất có vẻ nếu Đức phi nếu đúng, liền phải làm thịt Thành Vương.

      “May mắn lớn nhất đời này của ta chính là có hai đứa các con.” Đức phi sờ sờ mặt Thành vương và Ngũ Công chúa, khóe mắt rất nhanh lấp loáng ánh lệ.

      Cả đời bà chôn vùi thời gian nơi hậu cung, chỉ có hai đứa bé này chính là bảo bối lớn nhất của bà.

      “Ta Vương phủ của Hoàng huynh con.” Đức phi thấy Ngũ Công chúa nhào lên bóp cổ Thành vương cười to, ra sức giật qua giật lại, vội vàng kéo, khuyên nhủ: “Ngày sau, con có thai, mẫu phi lại tới chăm con.”

      “Mỗi người nửa năm, thế nào?” Ngũ Công chúa nghĩ nghĩ, liền uy hiếp nhìn Thành vương, Thành vương sợ hãi run lên, ấm ức đáp ứng.

      A Nguyên cười chết, mắt thấy ước định bất bình đẳng xong mới lên thỉnh an Đức phi, còn cười : “Người khác cũng có nơi nào , chỉ có chỗ nương nương còn vì nhà ai mà đánh nhau thành như vậy.”

      Hoàng thượng muốn thoái vị, triều hậu cung đều bận rộn, đừng nhìn Thái tử vội vàng cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, kỳ Lễ bộ chuẩn bị, chỉ chờ qua năm là có thể tổ chức đại điển thoái vị.

      Muốn A Nguyên , Hoàng thượng như vậy cũng coi như sáng suốt.

      Thay vì già mà bất tử, liên tục cản trở đường của Thái tử, chừng sau này phụ nghi tử, tử oán phụ, còn bằng vào lúc này phụ tử tình thâm mà thoái vị, huống chi Thái Thượng hoàng muốn thế nào, chẳng lẽ Tân quân lại đồng ý?

      Trước đây nàng chính là kiểu người thích đọc sách, nhưng cũng biết thời Khang Hi Đại Thanh, lão gia tử sống mãi, sống đến mấy đứa con trai đều chịu nổi, còn bị cha ruột phía nghi kỵ các loại, tóm lại chính là đủ kiểu bi kịch.

      “Hoàng tỷ Hoàng huynh con hiếu thuận.” Đức phi mặt mày ôn hòa mà .

      sớm muốn xuất cung là Vương Thái phi rồi. Chỉ là trước đây tưởng là muốn cùng con trai sống qua ngày phải chờ Hoàng thượng quy thiên, Đức phi nào dám ra? giờ tâm nguyện được đền bù, Đức phi nương nương trong lòng kỳ nghĩ đến việc chơi với tôn tử thế nào rồi.

      “Chỉ là, chớ nên nóng vội.” Đức phi dừng chút, liền nhắc nhở.

      Thành Vương gật đầu ngoan ngoãn đồng ý, lại cười với Đức phi: “Nhi tử dọn dẹp rất tốt sân viện của Mẫu phi rồi, hơn nữa khi nào Người tới, chỗ nào thích cứ với nhi tử, chỉ cần Người nguyện ý ở với nhi tử, cái gì nhi tử cũng đáp ứng Người.” xong liền cười ngây ngô, : “Vương Hoàng muội nhất định cũng muốn đón Mẫu phi xuất cung, bởi vậy bảo con lại đây sớm chút, đừng để Hoàng muội cướp trước.” Vương phi quả nhiên thông tuệ nhất, như này chẳng phải đụng rồi sao? Nghĩ nếu là chờ hai ngày nữa, mẫu thân bị Ngũ Công chúa đón , Thành vương liền lau mồ hôi đầy đầu, thở phào : “Nguy hiểm .”

      Thành vương bán đồng đội như vậy thực được chứ?

      A Nguyên liếc nhìn đồng đội heo này cái, gì cả, biểu cảm mặt đặc biệt sinh động.

      Ngũ Công chúa cũng run rẩy khóe miệng, dừng chút, thở dài : “Tứ tẩu là vất vả.”

      Thành Vương điện hạ vô tội mà nhìn hai muội muội này, vẫn chưa hiểu ra, lúc này còn thà mà : “Thường ngày chăm sóc hai tiểu tử kia, xác thực vất vả.”

      Đức phi vẻ mặt cạn lời nhìn nhi tử ngốc này, hồi lâu sau, cũng thở dài tiếng.
      hauyen2803, kabi_ng0k, Bé Bi12 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Thành vương ngốc mà so cute ghê
      AnhdvaHạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 136.2:


      Dừng chút, Đức phi kêu các cung nhân thối lui, chỉnh lại xiêm y xộc xệch vì vận động vừa rồi của Ngũ Công chúa, lúc này mới hỏi: “Con giương nah múa vuốt như vậy, chẳng lẽ còn chưa có động tĩnh?”

      Nghe thấy bà hỏi như vậy, Ngũ Công chúa liền đỏ mặt.

      “Ai nha mẫu phi, A Nguyên còn ở đây.” Ngũ Công chúa tỏ vẻ ở đây có tiểu Công chúa chưa lập gia đình chỉ hận chưa thể gả , vẫn nên kích thích người ta.

      Công chúa điện hạ bị coi thành tấm mộc tỏ vẻ vô cùng oán giận, cũng dùng đôi mắt tròn hạt châu công kích về phía Ngũ Công chúa.

      Đức phi biết hai đứa này ngây thơ như vậy, chỉ là thấy Ngũ Công chúa e lệ nên cũng có hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Con chú ý chút, phải có dáng vẻ nữ nhi, cả ngày nhảy nhót lung tung rất đẹp sao?”

      A Nguyên lại lần nữa nằm cũng trúng đạn bị thọc đao, lúc này ứ máu ngã xuống đất dậy nổi.

      Mắt nhìn muội muội này bị đả kích quá độ, Ngũ Công chúa cười trộm chút, sinh lòng trắc , cũng cười với Đức phi: “Nồi nào úp vung nấy, người đặc biệt phải thích loại tính cách này sao?”

      A Dung ở nơi rất xa bận rộn việc Thái tử lên ngôi đột nhiên hắt xì cái.

      Trước điệu cười xấu xa của Ngũ CÔng chúa, Đức phi quả thực bất đắc dĩ, xoa khóe mắt ra lời.

      Bà chỉ cảm thấy ngày sau hay là vẫn nên đến ở với khuê nữ nhiều hơn. cho cùng nhi tử có Vương phi đáng tin cậy chiếu cố, còn khuê nữ này mắt nhìn là sau khi gả chồng còn muốn lên trời luôn.

      Thành Vương chỉ ngây ngô mà nhìn mẫu thân và các muội muội cười, mình cũng cười cười, nghĩ nghĩ, liền quyết định gặp Hoàng thượng.

      A Nguyên cũng đuổi kịp, nàng cảm thấy giờ lại chuyện tiếp với Ngũ Công chúa quả thực chính là bức nàng đánh người.

      Huynh muội hai người nhàn nhã tới thư phòng của Hoàng thượng liền thấy cách đó xa, Bát Công chúa vẻ mặt u tới.

      Ấn tượng của Thành vương với muội muội này xưa nay tốt, lúc này khẽ nhíu mày, coi như nhìn thấy giống. Khiến người ta kinh ngạc chính là, Bát Công chúa trước nay bắt được ai là cắn người đó lại nghĩ đến việc sống mái với Hoàng huynh Hoàng tỷ, coi ai ra gì mà rồi, làm A Nguyên chuẩn bị xong xuôi bỗng ngây người, quay đầu hỏi: “Bát Hoàng muội làm sao vậy?” Bát Công chúa còn táo bạo khiến A Nguyên cảm thấy quen.

      “Phụ hoàng thoái vị, Thái Tử có kiên nhẫn dài dòng với nó.” Thành vương xưa nay bộc trực lộ ra vẻ mặt tối tăm, khiến A Nguyên quay đầu giống như quen biết mà nhìn cái, Thành vương rũ mắt, thấp giọng : “Lúc Phụ hoàng còn tại vị mới là thời điểm chúng ta có thể tùy ý nhất, đổi lại là Thái tử…”

      Thái tử đối đãi với các đệ đệ muội muội rất hòa thuận, nhưng ôn hòa như vậy lại phải là bao dung đáy của người làm phụ thân như Hoàng thượng. Giống như Bát Công chúa, ở hậu cung đánh gà mắng cẩu, Hoàng thượng cùng lắm chỉ lãnh đạm chống đỡ, còn Thái tử khó mà .

      Đối với A Nguyên, Thành vương, đệ muội mà Người thương thực bao dung, nhưng còn với Bát Công chúa gần gũi với Thuận vương, ngày thường còn mạo phạm nhiều lần với Thái tử … Thành vương tỏ vẻ chỉ có thể thắp cây nến cho muội muội này, thuận tiện khuyên nàng ta về sau nên kẹp chặt cái đuôi mà sống .

      “Muội thấy giống.” A Nguyên nghĩ kỹ lát, cảm thấy Bát Công chúa có chỉ số thông minh đến mức thể cảm thụ được nguy hiểm bậc này, trầm mặc lát liền nhíu mày : “Có vẻ như có tâm .” Chỉ có điều tâm của Bát Công chúa liên quan gì đến A Nguyên, lúc này nàng dừng chút liền theo Thành vương.

      Mới đứa ngưỡng cửa thư phòng nghe thấy tiếng khuyên bảo khẩn thiết của Thái tử ở bên trong, A Nguyên nhàm chám mà cùng Thành vương ngồi xổm bên ngoài vẽ xoắn ốc trong góc, biết qua bao lấu, đại để là Hoàng thượng và Thái tử đều thực mệt mỏi, Thái tử bưng quầng mắt thâm quầng ra ngoài.

      Thái tử muốn làm Hoàng thượng phải là Thái tử tốt, chỉ có điều trước mắt, Thái tử vẫn người con thuần hiếu, nghĩ cũng vì cái gì mà lão cha sống tốt lành, sáng sớm thượng triều có người với Người, hơ, “Cha Người muốn thoái vị, Người còn mau chuẩn bị!”

      Làm Thái tử địa vị vững chắc, Người tỏ vẻ cũng muốn vội vã thượng vị như vậy.

      Bởi vậy, mấy ngày nay tới giờ, Thái Tử ngược gió đạp tuyết, mùa đông cũng bôn tẩu trong cung, chính là thực muốn Hoàng thượng làm nhiều thêm mấy năm, ngoài ý nghĩ nho ban đầu, phía sau đều phát ra từ tâm phế.

      Đáng tiếc chính là Hoàng thượng cũng phát ra từ tâm phế rằng muốn thoái vị, lẫn nhau câu thông bất lương.

      Lại lần nữa bị Hoàng thượng chính miệng thông báo trở về chờ đăng cơ , Thái tử tâm tình phức tạp vừa ra ngoài liền thấy đệ đệ và muội muội chuyên gây nhà mình, chùm kín mít ngồi xổm ở góc tường, miệng giọng cái gì đó, ngón tay quẹt quẹt lớp tuyết mỏng dưới mặt đất, trong lòng nghi ngờ, hơn nữa cũng muốn xem thử thái độ của đệ đệ. Thái tử tiến lên ôn hòa hỏi: “Sao ở đây hứng gió? Bị bệnh …” Lời còn chưa hết Người liền nhìn thấy mặt đất hai con rùa tròn trịa, nổi.

      A Nguyên thảo luận với Thành vương biện pháp để có thể vẽ ra tiểu rùa đen cách đáng nhất, nghe thấy giọng Thái tử, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt Thái tử ổn lắm.

      “Hoàng huynh khổ sở bên trong, hai đứa đệ vẫn còn tâm tự ở bên ngoài vẽ cái này.” Thái tử là người ôn hòa, cũng thực quý đệ đệ muội muội, nhưng mà gần đây tâm trạng thực rối loại, đệ đệ muội muội cũng thực khiến người khác nổi giận.

      “Bọn muội cũng lo lắng choHoàng huynh nha.” A Nguyên cười chỉ vào hai tiểu rùa đen, cười nịnh nọt.

      Vẻ mặt Thái tử “Ta tin muội mới là có quỷ”.

      “Trời giá rét, Hoàng huynh nhanh về .” A Nguyên liền thiệt tình khuyên nhủ, “Hoàng bá phụ yên tâm giao thác quốc , như này phải là tán thành năng lực của Hoàng huynh sao? Nếu Hoàng huynh bất an vậy ngày sau chủ trì triều đình tốt, để Hoàng bá phụ biết lựa chọn của Người hôm nay là sai, đây mới là quan trọng nhất, mà phải giờ…” nàng ân cần đeo bao tay da thỏ vào tay Thái tử, cười hì hì : “Mà phải quý bản thân như bây giờ, cũng làm Hoàng bá phụ đau lòng phải sao?” Thấy Thái Tử bất đắc dĩ mà nhìn mình, liền sợ phủi tuyết người mình, thúc giục: “Hoàng huynh để để bọn muội ăn Tết cũng yên mà!”

      Thái tử bị lời của nàng khiến cho trong lòng cũng có vài phần rung động, sờ sờ bao tay da thỏ ấm áp, thấy khuôn mặt A Nguyên đỏ bừng, đảo mắt lại thấy nàng lại lấy ra bộ cho bản thân đeo, lúc này mới sờ sờ đầu A Nguyên, lộ ánh mắt “Đệ chờ đấy” với Thành vương “hoa dung thất sắc”, rồi rời .

      “Ta cảm thấy sống được bao lâu.” Thành Vương sắc mặt thảm bại mà .

      hươu vượn! Huynh tưởng Hoàng bá phụ đánh huynh đúng ?” Đây là lời của Công chúa điện hạ càng ngày càng lão Phật gia.

      “Muội biết, hôm kia ta với Thái tử là giờ ta vội, thể cùng Thái tử khuyên nhủ gì đó, mong huynh ấy thông cảm.” Thành vương điện hạ vốn rất bận rộn, có thời gian ở đây vẽ rùa đen với muội muội, ha ha…

      Biết Thái tử chuyện với Hoàng thượng, chút ý thức nguy hiểm Hoàng huynh này cũng có, trách ai nữa?

      A Nguyên gì cả, túm Thành vương bi phẫn liền vào Ngự thư phòng Hoàng thượng.

      Ngoài dự đoán mọi người chính là, bên trong thư phòng thế nhưng chỉ có mình Hoàng thượng, còn có mấy lão thần, trong đó cũng có Mẫn Thượng thư qua lại vài lần, vị Thượng thư này tại vẻ mặt ổn trọng, chút ý tứ cợt nhả cũng có. Ở phía là phụ thân nàng Túc vương, còn có vài trưởng bối tôn thất, cuối cùng còn có mấy vị thế gia, cữu cữu nàng Quốc công cũng trầm mặc . A Nguyên cũng phải nương có hùng tâm chính trị oai phong cõi, bởi vậy đại nhân triều này đó chỉ là quen mắt, cũng có gì thân cận, trước mắt thấy các lão đại hô mưa gọi triều đồng loạt quay đầu nhìn lại đây, Công chúa đại nhân tỏ vẻ áp lực thực rất lớn.

      Thành vương lặng lẽ phía trước nửa bước, nghiêng người che A Nguyên ở phía sau.

      Ít nhất hơn nửa ánh mắt trong thư phòng đều lộ ra vẻ hài lòng với Thành vương.

      “A Nguyên lại đây.” Hoàng thượng thấy A Nguyên, ánh mắt sáng ngời, vẫy tay liền gọi nàng tới bên người.

      nghĩ là Hoàng bá phụ nghị trong phòng, là con thất nghi.” A Nguyên bước từng bước đến bên cạnh Hoàng thượng, liền giọng .

      “Đây đều là trưởng bối của con, tính là thất nghi gì chứ?” Hoàng thượng cười, lại lệnh Thành vương ngồi ở ghế hạng bét, lúc này mới chỉ vào A Nguyên, cười với Túc vương: “Ta còn vừa mới yên lòng về A Nguyên, đứa bé này xưa nay lỗ mãng, ngày sau có cái gì va chạm phải làm sao đây?” xong ánh mắt sáng ngời.

      “Bệ hạ yên tâm, Công chúa biết lễ thuần lương, dù tính là ngẫu nhiên có chỗ lo lắng, tất nhiên về tình cảm có thể tha thứ, chúng thần đại lão gia đều là người lòng dạ rộng rãi, sao lại so đo này kia với Điện hạ chứ?” Mẫn Thượng thư nhiệt tình lại cơ linh, cơ linh cũng tới phiên trà trộn vào Nội Các, lúc này đây vội vàng cười tủm tỉm với Hoàng thượng.

      Lời này đơn thuần chỉ là thổi phồng lòng dạ mọi người chút, còn tỏ vẻ chút sau này tên vô liêm sỉ nào dám so đo với Công chúa chính là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, là khiến người ta vừa tức lại vừa hận, mọi người vuốt mông ngựa muộn bước so với thằng nhãi này, tức khắc Mẫn thượng thư bị nhìn chòng chọc.

      Nếu ánh mắt có thể hóa thành dao, Thượng Thư đại nhân thể nghi ngờ bị thiên đao vạn quả.

      Hoàng thượng cười to, gật đầu , “Ái khanh quả nhiên là diệu nhân.” Mông ngựa này a, tầm thường, nhân tài!

      A Nguyên cũng cười thẹn thùng với mọi người phía dưới, là giống như đóa tiểu bạch hoa.

      Biết gương mặt của Công chúa người cảm kích đều ghê tởm hỏng mất, Túc Vương xanh cả mặt, lại còn phải mỉm cười.

      “Hoàng bá phụ nghe thấy lời của con ở bên ngoài.” Hoàng thượng sờ sờ đầu A Nguyên, mỉm cười : “Mới vừa rồi Trẫm cũng khuyên Thái tử như vậy, vậy nó cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.” Thần tử phía dưới đều biết Hoàng thượng phải thử Thái tử, bởi vậy đều khẽ gật đầu.

      “Lệnh cho Lễ Bộ làm .” Hoàng thượng bèn cười, ôn hòa mà : “Ngày sau chư vị ái khanh cũng phò tá Thái tử giống như phò tá Trẫm.”

      Mọi người nhận lời, A Nguyên liền thấy Túc Vương cười : “Sau này, thần đệ cũng là Hoàng thúc?” Lúc đó là thúc thúc của Hoàng thượng, lại so ra còn cao hơn là đệ đệ của Hoàng thượng.

      “Cái người này…” Hoàng thượng chỉ chỉ vào ông cười, cũng biết ông muốn hoàn hoãn khí, rốt cuộc đâu ai có thể đảm bảo được tân quân tin trọng, phần lớn đều bất an, cũng chuyện nữa.

      Lại trấn an vài câu, tỏ vẻ chút tất cả mọi người đều là rường cột triều đình, về sau cũng giống như tại, Hoàng thượng lúc này mới thả quần thần rời , phân phó Thành Vương vài câu, lúc này mới lệnh xuống, rồi cười với A Nguyên: “Có sủng ái vừa rồi của Trẫm đối với con, dù tính là sau này con cũng bị xem .”

      “Hoàng bá phụ lòng vì con, con biết nên hồi báo như thế nào.” A Nguyên giọng .

      “Hoàng tỷ connói cho cùng vẫn là Hoàng nữ, trong kinh vì Thái tử lên ngôi mà thay đổi.” Hoàng thượng nhàn nhạt mà .

      A Nguyên là nữ tôn thất, sủng ái nhận được đều chỉ là ý niệm của Hoàng thượng, giờ kinh thành rung chuyển, tiểu nhân có hơi quen với việc nữ nhi vương phủ như A Nguyên lại được sủng ái ở trong cung liền xấu A Nguyên trước mặt Thái tử và Thái tử phi, giờ Hoàng thượng cũng chỉ còn nhọc lòng vì cháu này. May mà Thái tử coi A Nguyên như khuê nữ, chỉ là người khác lại biết, đương nhiên muốn bỏ đá xuống giếng.

      “Con mới để bụng tiểu nhân như vậy.” A Nguyên cũng biết chút, bởi vậy hừ hừ.

      “Hoàng huynh con tính toán kỹ rồi, ngày sau con vẫn như này là được.” Hoàng thượng cười, thấy A Nguyên cũng để ý, cười cười, dừng chút, mặt cũng lộ vẻ do dự, giọng hỏi: “Đại ca con… giờ có tốt ?”
      hauyen2803, song ngư, Halong-ngoc10 others thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 137.1:


      Hoàng thượng hỏi như vậy khiến A Nguyên giật mình.

      Mấy năm nay, từ sau khi phong Vương cho đại ca nàng Phượng Khanh, Hoang thượng hề coi trọng như trước đây, thái độ đối đãi với Phượng Khanh cũng lui về như thương của bá phụ, A Nguyên vốn tưởng rằng Hoàng thượng còn chú ý đến Phượng Khanh, lại ngờ rằng, trong lòng Hoàng thượng, vậy mà chưa bao giờ buông bỏ Phượng Khanh.

      Vì sao?

      A Nguyên cảm thấy thái độ của Hoàng thượng kỳ quái, chỉ lại đến tột cùng là đúng ở chỗ nào, trầm mặc lát, liền giọng : “Người còn biết đại ca sao, giờ có tẩu tử và các con, hạnh phúc biết bao nhiêu, hơn nữa giờ sức khỏe tốt hơn trước, cả nhà ở bên nhau, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.”

      “Người nhà……” Kỳ Hoàng thượng đều biết những thứ đó, nhưng thời điểm từ miệng A Nguyên ra lại khiến mắt Hoàng thượng có chút chua xót.

      Người năm đó phó thái nhầm, đệ đệ Người, dưỡng dục con của Người rất khá, dưỡng đến giống như người trong nhà.

      “A Nguyên đúng, người nhà ở bên nhau chính là phúc khí lớn nhất.” Trong mắt Hoàng thượng lộ ra vài phần thoải mái, rốt cuộc cảm xúc kích động quy về bình tĩnh.

      A Nguyên nghi hoặc mà nhìn nhìn Người, rồi chẹp miệng gật đầu cười.

      Qua năm mới, vì đại của Hoàng thượng mà mọi người ăn Tết cũng thất thần. Mới ra tháng giêng, Hoàng thượng thoái vị, xưng Thái Thượng hoàn. Hoàng hậu thành Hoàng Thái hậu, Thái hậu cũng thành Thái hoàng Thái hậu.

      Đối với A Nguyên, kỳ cũng có cái gì biến hóa, chỉ là đối tượng để la lối khóc lóc lăn lộn ở Ngự Thư phòng thành Hoàng huynh của nàng mà thôi, nhưng ra triều có rất nhiều chấn động, chỉ có điều Thái tử trợ thủ cho Hoàng thượng rất nhiều năm, vẫn chưa có gì thay đổi.

      Đạo chiếu thư thứ nhất của Thái tử là phong Thái hậu làm Thái hoàng Thái hậu, Hoàng hậu làm Thái hậu, đạo chiếu thư thứ hai lại là tấn phong tước vị cho chư Hoàng tử, chư Hoàng nữ. Ngũ Hoàng tử thành Vinh Thân vương, giờ tuổi còn , đồng ý được ở cùng Thái hoàng Thái hậu, Trịnh vương Thành vương có gia phong khác, Thuận Quốc công Phượng Chu vì là hoàng tôn đầu tiên thỉnh chỉ đón tổ mẫu Tuệ Tần xuất cung, hiếu tâm đáng khen nên tấn phong Thuận Quận vương. Đợi phong Hoàng tử xong chính là tới Công chúa.

      Tam Công chúa Tứ Công chúa tăng ấp phong thêm tám trăm hộ, Phúc Thọ Công chúa Vinh Thọ Công chúa tăng nghìn hộ, Bát Công chúa đáng thương chỉ thêm ba trăm hộ làm cho có, đến Cửu Công chúa, nhìn vào phần đáng thương của Cửu Công chúa mà cũng tăng thêm năm trăm hộ, quả thực làm lơ Bát Công chúa.

      Chư muội của Hoàng thượng đều phong thành Trưởng Công chúa, đến Vinh Thọ Công chúa, Công chúa dám nhận, liên tiếp chối từ, bởi vậy gia phong Quận Quốc Công chúa, hào Tần, toàn xưng Tần Quốc Công chúa.

      Đối xử bất đồng như vậy, Thái Thượng hoàng mở mắt nhắm mắt cũng liền cho qua.

      Hoàng thượng mới đăng cơ dường như vẫn chưa xong, tựa như muốn xem Bát Công chúa bị lãnh đạm nhất rốt cuộc có thể nhẫn bao lâu, lại phân biệt đối xử Phúc Thọ Trưởng Công chúa và Tần Quốc Công chúa, ban thêm tám trăm khoảnh biệt cung hoàng gia, thiên vị như vậy khiến những kẻ trong kinh chờ Tần Quốc Công chúa thất thế phải ngậm miệng lại.

      Càng khiến người ta tức giận, lại là ân điển của Túc vương phủ.

      Phượng Khanh thời trẻ được phong làm Khang Quận Vương, làm phủ Túc Vương nhà hai Vương, vốn bị người lên án, chỉ là mấy năm nay có tiến triển mới cũng khiến lòng người an ủi, lúc này đây Hoàng thượng lại tấn phong Vương tước của thành Thân vương, thế tử của Túc vương cũng liền thôi, còn hai vị Quốc công Phượng Ngọc Phượng Khuyết cũng lại ban phong hào để phân biệt, trong lúc nhất thời phủ Túc vương tiền đồ vô lượng. Tuy rằng phía sau lại có việc gia phong những vương phủ hoàng tôn khác, nhưng rốt cuộc đáng chú ý bằng cái này.

      Từng đạo chiếu thư ban xuống, A Nguyên tạ ơn đón Hoàng hậu vào cung mệ chết khiếp, suốt tháng quả thực ngủ cũng ngon, tức khắc gầy vòng lớn, càng cảm giác thân mình uyển chuyển nhàng, hận thể múa lòng bàn tay như tiểu mỹ nhân trước kia.

      A Nguyên làm Công chúa mệt quá sức, càng miễn bàn chư phi hậu cung. Các Thái phi của Thái Thượng hoàng sôi nổi chuyển nhà, phi thiếp của Tân Hoàng liền tiến vào. Ngoài danh phận Hoàng hậu sớm lập, chư trắc phi thứ phi còn lại đều chưa có phân phong, trong lúc nhất thời vô số ánh mắt lóe sáng chỉ nhìn về phía Hoàng thượng, niềm nhiệt tình kia khiến A Nguyên cũng chịu nổi.

      Hậu cung các nơi ngẫu nhiên gặp được cần tỉ mỉ.

      Đối với việc việc này ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng thượng thoải mái phong tất cả đều là Tần, có gì tránh né.

      Đến vị Trắc phi sinh ra Tam Hoàng tử giờ cũng được tấn Phi vị, A Nguyên sắc bén nhìn ra, Phi vị giống như cái hào rộng vô hình ngăn cách xa xa Hoàng hậu và thiếp thất, đại để liền biết ý tứ của Hoàng huynh nàng.

      Quả nhiên quá mấy ngày, Hoàng thượng cũng lười làm bộ làm tịch, phong đích trưởng tử Phượng Đằng làm Thái tử, lệnh vào ở cung Thái tử, lại phân phong con trai dưới gối, ngoài Nhị Hoàng tử Phượng Ninh do Hoàng hậu sinh ra phong làm Thân vương, còn lại con vợ lẽ đều làm Quận vương, quả thực chính là chỉ khác biệt giữa con vợ cả và con vợ lẽ.

      A Nguyên cũng biết Hoàng tử thứ xuất này kia có nhiều khóc chịu, chỉ là giờ thấy Phượng Đằng viên mãn, cũng coi như tảng đá lớn trong lòng nàng cũng rơi xuống.

      Tùy tùy tiện tiện, ai nguyện ý phế Thái Tử chơi đây?

      giờ Phượng Khanh, tạ ơn trước Hoàng thượng, tuy rằng có ngẩng đầu lại vẫn cảm giác được ánh mắt phức tạp của Hoàng thượng dừng ở người mình, có loại cảm giác khiến bất an.

      Hơi hơi ngẩng đầu, Phượng Khanh vì sao đường huynh thân cận lắm này lại muốn gặp mặt mình mình,

      Thiếu niên tuấn tú năm đó trưởng thành thành thanh niên đoan chính thanh nhã tú mĩ. Hoàng thượng phức tạp mà nhìn đệ đệ trước mắt này, là đệ đệ huyết mạch tương liên với Người, nhưng ở trong mắt mọi người lại chỉ là đường đệ của Người. Đây là nhi tử và đệ dệ mà Phụ hoàng Người và Người vĩnh viễn thể nhận lại được.

      Nhớ lại trước khi Hoàng thượng thoái vị từng chút kể lại đoạn tình cũ trước kia, Hoàng thượng trong lòng phức tạp, biết là cảm giác gì.

      “Ở trước mặt Trẫm, đệ là đệ đệ, phải thần tử.” Dừng chút, Hoàng thượng nở nụ cười ôn hòa, mệnh Phượng Khanh ngồi đối diện mình, tinh tế mà nhìn .

      Người đệ đệ này có dáng vẻ đẹp nhất trong số huynh đệ của Người, có lẽ trong đó kế thừa phần lớn dung mạo của mẹ đẻ , trong lòng là tư vị gì, Hoàng thượng liền cười : “Từ sức khỏe đệ yếu, giờ ta thấy cường tráng hơn nhiều so với trước, lại vẫn bằng Trẫm.” Vỗ bả vai Phượng Khanh, thấy mắt cười của cong lên, dáng vẻ an bình, Hoàng thượng liền than tiếng: “Đệ là... trưởng tử của Hoàng thúc… là đệ đệ của ta, ngày sau nếu có điều hài lòng cứ tới với ta, ta làm chủ cho đệ.” Đến cuối cùng, Người vẫn xưng ‘ta’ đến ôn nhu.

      “Thần đệ đa tạ bệ hạ, chỉ là trong nhà cũng có việc khó xử.” Người có tình cảm tốt với Hoàng thượng là A Nguyên, Phượng Khanh và Thái tử chỉ tầm thường thôi, lúc này cảm thấy vị này khách khí, chỉ lộ vẻ cảm khích mà .

      Biết biết, Hoàng thượng chỉ thở dài khe khẽ, thấp giọng : “Sống tốt.”

      Có lẽ, thân phận đích trưởng tử của Túc vương này càng cho được nhiều tôn trọng.

      Trong mắt Người có chút đau lòng, nhưng Phượng Khanh nguyên do, ngây thơ mà vâng dạ rồi bái Hoàng thượng liền lui ra ngoài, xa xa liền thấy Túc vương chờ ở bên ngoài, vội vàng tới, đỡ Túc vương : “Sao Phụ vương lại đứng ở đây? Cẩn thận bị bệnh.”

      “Đường huynh con gì với con?” Túc vương sờ sờ đầu Phượng Khanh như khi còn , có vẻ chút để ý.

      “Chỉ chút việc nhà, chắc là nể mặt Phụ vương.” Trong lòng Phượng Khanh có nhiều chỗ suy đoán thái độ của Hoàng thượng như vậy, lúc này cười rồi hỏi: “A Nguyên ra sao?”

      “Hoàng thượng vừa đăng cơ nó liền ra ngoài, như vậy phải nó bị đuổi ra ngoài sao?” Túc Vương cười nhạo, “Muội muội con là đứa giảo hoạt nhất, chịu chê cười như vậy sao?” Lại cười , “Đợi đến đầu xuân, Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu con cùng du lịch rồi, chúng ta tiễn.”

      “Khi nào Phụ vương muốn du lịch, nhi tử phụng dưỡng hai bên.” Phượng Khanh đoan chính thanh nhã nở nụ cười, có vài phần chờ đợi mà : “Năm đó Nhị đệ tới Giang Nam cảnh đẹp Tây Hồ làm người ta lưu luyến quên về. Sau này nhi tử cũng muốn .” quay đầu cười , “Nhi tử muốn cả đời này đều trói buộc ở kinh thành, cho cùng muốn trải nghiệm phong cảnh các nơi chút.”

      Túc Vương cúi đầu nhìn trưởng tử của ông, hồi lâu sau phun ra hơi, gật đầu : “Đến lúc đó dẫn mẫu phi con vợ con cùng .”

      Phụ tử ước định liền nhìn nhau cười, ôn nhu nên lời rồi chậm rãi rời .

      Đợi đến khi nội giám báo cáo lại câu chuyện giữa hai phụ tử cho Hoàng thượng, Hoàng thượng hơi hơi nhắm mắt, rốt cuộc than tiếng.

      Chỉ là giờ tình khiến Hoàng thượng phiền lòng ít, triều cũng liền thôi, giờ có Trịnh Vương Thành Vương phụ tá, tuy Tân Hoàng rốt cuộc có thể áp chế quần thần, nhưng hậu cung lại khiến Hoàng thượng đau đầu lợi hại.

      muốn con vợ lẽ bày trò, lần này đến mẹ đẻ của Hoàng tử Hoàng thượng cũng phong cao, Trắc phi làm tổ mẫu kia cũng chỉ là Tần, khiến nàng ta có cách nào nhẫn nhịn, chỉ cảm thấy trong cung này nơi nơi đều là ánh mắt cười nhạo, bởi vậy khóc lóc náo loạn với Hoàng thượng hồi, bị Hoàng thượng mắng mới hành quân lặng lẽ .

      Kẻ như ý trong cung chỉ có vị Tần này, còn có Từ Quý nhân ngày trước, giờ là Từ Thái Quý nhân.

      Vận khí của Từ Thái Quý nhân được tốt, thời điểm trước kia được sủng ái chỉ sinh ra Bát Công chúa, đứa con trai cũng có. giờ muốn xuất cung Bát Công chúa còn chưa có mở phủ đâu, chỉ có thể ấm ấm ức ức rúc ở góc với đám phi tần của Thái Thượng hoàng, thập phần bị đè nén. Sau lại có Phượng Chu người hoàng tôn hiếu thuận, người đầu tiên nghênh đón thứ tỷ Tuệ Thái Tần kia của bà xuất cung khiến Từ Thái Quý nhân cực kỳ đố kỵ, nhìn Tuệ Thái Tần bận bận rộn rộn trong cung thu thập đồ đạc, Từ Thái Quý nhân nhịn rất lâu rồi, rốt cuộc nhịn được nữa, vào ngày Thái phi Thuận vương ỷ vào có nhi tử lên đến nghênh đón mẹ chồng rời cung, bị Từ Thái Quý nhân ngăn lại.

      “Bổn cung cũng phải phủ Thuận vương.”
      hauyen2803, Anhdva, Phương Lăng12 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ha ha Từ Thái Quý Nhân, bà tưởng bà muốn phủ Thuận Vương mà đk ak
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :