1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 81-82
      Ra Là Trai Em 5-6

      Chương 81-82

      Thẩm Mặc Trần nghi hoặc nhìn ngốc, nghĩ ngợi rồi mở miệng “Đào Tử, chuẩn bị thi môn vật lý cấp tỉnh.”

      “Hở? Khi nào ?”

      “Ngày 1 tháng sau, còn lại mấy tuần , mỗi ngày tan học đều ở lại tham gia lớp vật lý nâng cao, chắc cũng khoảng tiếng.”

      “Em sao…” Đào Tử ngẩn đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thẩm Mặc Trần.

      em ở lại lớp làm bài tập, chờ học xong, chúng ta cùng nhau về nhà.” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn bé ngốc, như có gì.

      “Vừa hay, mỗi ngày em sau khi tập múa xong em đến tìm !” Đào Tử lập tức cảm thấy sắp xếp như vậy tốt, chỉ là nàng vừa cao hứng vui lên lập tức mặt mày ủ ê xụ xuống, “Chính là chỗ tập múa ở đâu còn chưa biết, đâu tìm được phòng tập múa có đàn đây a…”

      “Lớp nhạc phải có đàn sao?”

      “Nhưng mà sau khi tan học khóa cửa á…”

      “À” Thẩm Mặc Trần gật đầu, nhàng mà lên tiếng, sau đó rất tùy ý mà : “ giúp em đến gặp giáo nhạc mượn chìa khóa.”

      có thể mượn được á?” Đào Tử rất kinh nhạc nhìn .

      Khóe môi Thẩm Mặc Trần cười mỉm cái, duỗi tay xoa xoa đầu ngốc, gì.

      Ngày hôm sau, lúc nghỉ trưa, Thẩm Mặc Trần cầm chuỗi chìa khóa đến lớp học của Đào Tử, nhóm bạn nữ trong lớp đều hướng đầu nhìn ra ngoài, lại có bạn nam nào đó trong lớp hét to lên với Đào Tử “Tô đào, chồng cậu đến tìm cậu này!!!”

      Đào Tử dưới cái nhìn chăm chăm của cả lớp, mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, trong lòng giọng mắng thầm, cậu cùng với lớn giọng ở lớp Thẩm Mặc Trần là hai em phải hả?

      Thẩm Mặc Trần cầm chuỗi chìa khóa, đắc ý mà đưa lên trước mặt quơ quơ.

      Đào Tử nhanh tay chộp lấy.

      là mượn được á!!”

      nhảm.” Thẩm Mặc Trần như có việc gì nhìn quả đào ngốc “Phòng thứ nhất lầu ba, em đừng nhầm đó.”

      “Ừm, ừm, cảm ơn !!” Đào Tử ngẩng đầu, đôi mắt cười tít cong như ánh trăng non.

      “Vậy em định cảm ơn như thế nào đây?” Thẩm Mặc Trần cúi đầu đưa tay nhéo cằm Đào Tử, cúi đầu đến gần hơn.

      “Oa….” Bên trong lớp học sau lưng họ vang lên từng đợt cảm thán, còn có người kích động nhịn được bắt đầu ồn ào “Hôn , hôn ….!!!”

      Đào Tử chớp chớp đôi mắt to, nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần chậm rãi đến gần, trong nháy mắt, cảm thấy trái tim của mình đập nhanh.

      tóc em có đóa hoa liễu dính vào.” Gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần dừng lại trán ngốc, sau đó đưa tay nhàng đến gần, lấy đóa hoa liễu trắng mềm mại xuống đưa đến miệng thổi cái, liền biến mất thấy.

      Đào Tử sững sờ đứng tại chỗ, vỗ vỗ trái tim nhảy bùm bùm của mình, biết nên gì.

      “Tự hỏi bản thân cẩn thận xem thử nên cảm ơn như thế nào .”

      Ánh mắt Thẩm Mặc Trần, xuyên qua người Đào Tử, trong lúc vô tình thấy trong lớp học có người vẫn nhìn chăm chăm vào quả đào nhà mình, người kia ngay lúc mình đến gần ngốc nhịn được nắm chặt hai tay thành quyền.

      Khóe miệng Thẩm Mặc Trần như có như nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh thăm thẳm lên tia cảm xúc dễ nhìn ra được.

      về lớp học đây.” Ném lại câu, liền trực tiếp xoay người rời .

      Quả đào ngơ ngác đứng sững tại chỗ, thẳng đến khi bóng dáng cậu biến mất nơi ngã rẽ hành lang, mới siết chặt chìa khóa trong tay, vào lớp.

      “Đào Tử, cậu sao vậy? sao lại bộ dạng mất hồn mất vía như vậy?” Triệu Tuyết nhìn Đào Tử về chỗ ngồi, lại câu, chỉ là nhìn mặt bàn đến phát ngốc, khỏi tò mò hỏi.

      “Tiểu Tuyết…” Đào Tử quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn bạn “Làm sao bây giờ, vừa rồi khi đột nhiên Thẩm Mặc Trần đến gần mình, tim của mình đập rất nhanh, như vậy có phải là tớ thích ấy?”

      “Cái này….” Triệu Tuyế còn chưa kịp trả lời, Lăng Vân liền nhướn đôi mắt đẹp, sóng mắt đảo vòng nhìn quả đào, mỉm cười “Dưới tình huống này nhịp tim thay đổi đập nhanh cũng là chuyện thường.”

      ?” Đào Tử nửa tin nửa nhìn Lăng Vân.

      .” Lăng Vân cười nhạt, đột nhiên đưa mặt mình đến trước mặt Đào Tử.

      Đào Tử nhìn gương mặt Lăng Vân bỗng nhiên ập đến, hoảng sợ, cả người thiếu chút nữa té ngửa ra phía sau, đưa tay vỗ vỗ ngực mình, hoảng sợ hỏi “Cậu làm gì vậy, sao lại đột ngột đến gần như thế?”

      “Cậu thấy chưa.” Lăng Vân bất đắc dĩ buông tay, cười tủm nhìn Đào Tử, dịu dàng “ Vừa rồi tớ đột ngột đến gần cậu, có phải cậu cũng hoảng sợ, sau đó tim đập nhanh hơn hay ?”

      Đào Tử vuốt ve trái tim chịu nỗi hoảng sợ của mình, gật gật đầu.

      “Cho nên mới . Bất cứ ai đột nhiên đến gần cậu, cũng tạo ra hoảng sợ, sau đó tim liền thay đổi đập nhanh hơn.” Giọng điệu Lăng Vân rất bình thản mà nhàng giống như đơn giản chỉ chuyện dự báo thời tiết.

      “À…” Đào Tử do dự gật đầu.

      ra là khi nãy, Thẩm Mặc Trần đến gần, cho nên mình mới nghĩ ấy hôn mình, nhưng mà ra ấy đến gần nên mình hoảng sợ.

      Đào Tử suy tư, vẫn đem lời này ra.

      “Đào Tử, chồng cậu đến đưa chìa khóa để làm gì?” Triệu Tuyết kì lạ nhìn hai người, quyết định đem cái đề tài liên quan này ra để , dù sao cũng kiên quyết ghép đôi Đào Tử và Thẩm Mặc Trần, ai cũng đừng nghĩ đem hai người bọn bẻ thành em, mà dù cho họ có là em nữa, cũng muốn đem họ bẻ thành cấm kỵ chi luyến, hừ!

      “A, đúng rồi.” ĐàoTử mang chìa khóa trong tay khoe với Triệu Tuyết cùng Lăng Vân, cười tủm tỉm ấy giúp chúng ta mược chìa khóa phòng nhạc rồi, như vậy chúng ta mỗi ngày tan học liền có thể đến phòng nhạc tập múa.”

      “Oa. Chồng cậu tốt.” Triệu Tuyết với vẻ mặt hâm mộ nhìn Đào Tử, “mỗi ngày đưa đón cậu học còn chưa , còn giúp cậu mượn chìa khóa chỗ giáo viên dạy nhạc, giáo viên đó có khó tính, trước đây có bao nhiêu bạn học muốn đến đó luyện tập, mượn chìa khóa, giáo viên đó còn cho mượn đó.”

      hả?” Đào Tử có chút nghi hoặc nhìn Triệu Tuyết, Thẩm Mặc Trần hình như rất đơn giản liền mượn được chìa khóa.

      Lăng Vân nhìn chìa khóa tay Đào Tử, thở hơi gần như ai nghe thấy, tay chống cằm, ánh mắt nhàng dừng người Đào Tử rời, vốn nghĩ cho bạn xem thứ, bây giờ liền có cơ hội….Lại nhớ đến ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn mình của Thẩm Mặc Trần, tâm trạng Lăng Vân càng cảm thấy khá lên được, làm đối thủ với người như vậy, mình có chút phần thắng nào ?




      @Sweet you khi đó dở khóc dở cười. rồi bày chuyện cho có người ghen chơi ấy mà :3
      Last edited: 30/10/18
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi15 others thích bài này.

    2. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      đáng mong đợi ❤❤❤
      Vân_08 thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 83-84

      Ai Là Trai Của Em? 1-2

      Hôm nay sau khi tan học, Lăng Vân cùng Triệu Tuyết liền bị Đào Tử lôi kéo chạy thẳng đến phòng nhạc, muốn luyện tập.

      Lăng Vân mang vẻ mặt đầy tò mò nhìn Đào Tử “ Đào Tử, phải cậu được khỏe sao? nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?”

      Khuôn mặt trắng nõn của Đào Tử liền nổi chút đỏ hồng khó thấy được, nắm cánh tay Triệu Tuyết có chút chặt, sao rồi, tớ cũng khỏe lại rồi.”

      Triệu Tuyết quay đầu nhìn với ánh mắt trong lòng hiểu , che miệng cười trộm “Yên tâm , thân thể Đào Tử khỏe như trâu, chút bệnh vặt như thế, hai ba ngày là khỏi rồi.”

      Đào Tử bất đắc dĩ đưa tay đấm bạn cái, giả vờ tức giận “Tớ giống trâu chỗ nào hả?”

      “Ai da, cậu giống trâu, cậu giống khổng tức, ha ha!” Triệu Tuyết vui sướng khi người gặp họa mà cười vừa tránh né cái đấm của bạn.

      Lăng Vân cười nhìn hai bạn trêu đùa nhau.

      đến phòng học nhạc, Lăng Vân trực tiếp ném cặp sách ngay bục giảng, xoắn tay áo lên, ngay ngắn ngồi trước đàn dương cầm.

      Đào Tử cùng Triệu Tuyết ngưng đùa giỡn, vẻ mặt chờ mong nhìn Lăng Vân.

      Chỉ thấy hai mắt cậu khép hờ, hít sâu hơi, sau đó đôi tay trắng nõn thon dài đặt lên phím đàn đen trắng ưu nhã bấm từng nhịp.

      Tiếng đàn ưu nhã mà nhàng chầm chậm vang lên, giống như gió qua khe núi, mang theo hơi thở thơm ngọt của cỏ xanh, quanh quần bên người, lại như những áng mây trôi nổi tự do bầu trời xanh thẩm, lười biếng mà tùy ý, thanh du dương uyển chuyển, giống như mặt trời đầu, tùy ý chạy trốn vào trong lòng biển cả, thấm sâu vào tim, chấn động tâm hồn.

      Từ ngày bọn họ quyết định múa ‘đôi cánh khổng tước’ , Lăng Vân mỗi ngày sau khi tan học về nhà liền luyện đàn, mấy ngày trôi qua thuần thục như mây bay nước chảy, quen tay mà đàn thành khúc.

      Khúc nhạc kết thúc, Triệu Tuyết cùng Đào Tử còn đắm chìm vào tiếng nhạc trầm bổng đó, hồi lâu cũng mới kéo tinh thần về.

      “Lăng Vân, tớ cảm thấy lấy tiêu chuẩn của cậu, đều có thể lên sân khấu độc tấu được rồi, tuyệt đối làm khán giả bên dưới kinh diễm .” Đào Tử mở to mắt long lanh, nhìn Lăng Vân ngồi trước cây đàn, cậu ấy cũng mặc đồng phục áo sơ mi trắng, dưới ánh hoàng hôn bên ngoài phòng nhạc, vàng vọt chiếu thẳng lên làn da trắng nõn, làm cho cậu cũng giống như mặt trời ấm áp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhấp nháy làm người khó đoán được cảm xúc, giống như ngày xuân hoa đào nở rộ, như mưa mùa hè, như gió se lạnh vào thu, lại như tuyết lạnh mùa đông, có quá nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, vậy làm cho người nhìn thể thấu được.

      khóe miệng Lăng Vân gợi lên nụ cười, nhìn Đào Tử “Tớ chỉ là đệm nhạc cho cậu, cậu đừng hòng nghĩ lâm trận chạy trốn nhé.”

      “Cái này cậu cũng nhìn ra à.” Đào Tử tinh nghịch thè lười, nhìn qua Triệu Tuyết bên cạnh, cười “Với trình độ vũ độ của tớ như vậy, cùng với tiếng đàn của Lăng Vân, có thể nào kéo cấp bậc của cậu ấy hay ?”

      đâu.” Triệu Tuyết cười tủm tỉm nhìn bạn mình. An ủi “Có tiếng đàn của Lăng Vân, cho dù cậu có múa thành gà con mổ thóc, họ cũng nghĩ là công chúa khổng tước á.”

      Được rồi, Đào Tử chỉ có thể căng da đầu mà chiến thôi.

      Cẩn thận nhớ lại ‘đôi cánh khổng tước’ mới xem TV, lại thêm mấy ngày nay nghiềm ngẫm video Thẩm Mặc Trần tìm mạng tìm cho mình tham khảo, Đào Tử liền làm mấy động tác khởi động cho nóng người, sau phối hợp với tiếng đàn của Lăng Vân, nửa nghiêm túc, nửa tùy ý mà múa, khi động tác cuối cùng kết thúc, liền như tư thế nâng váy khổng tước bước lên sân khấu, làm ra tư thế mở màn, chân đứng thẳng, chân còn lại nâng từ sau nâng lên, qua đỉnh đầy, tạo thành chú chim xinh đẹp.

      Triệu Tuyết khỏi ngây người.

      Cuối cùng cũng liên tục vỗ vai Đào Tử khen nức nở “Trình độ của cậu như vậy còn dám là chỉ nghiệp dư, động tác tiêu chuẩn như vậy, ngay cả diễn viên múa chuyên nghiệp cũng thể mở miệng chê được.”

      Lăng Vân cũng là rất kinh ngạc, gật đầu, rất đồng ý với lời của Triệu Tuyết.

      Đào Tử muốn囧, trong lòng yên lặng tự nhủ ra với động tác cơ bản tớ tập luyện cũng đến nỗi tệ mà thôi.

      Lần đầu tiên sau khi luyện tập, Triệu Tuyết nhìn độ phối hợp của hai bạn mình mà rất vừa lòng, vẻ mặt vui vẻ nhìn hai người “ Đây tuyệt đối là biễu diễn chuyên nghiệp, lần biểu diễn này, lớp chúng ta khẳng định có thể lấy giả nhất rồi!”

      Đào Tử cười haha dám thêm.

      Nhưng Lăng Vân lại mang vẻ mặt hiền lành cười cười nhìn , “Lấy giải nhất là cần thiết.”

      Ba người họ vui vẻ trò chuyện lại nhìn thấy Thẩm Mặc Trần đến.

      Đào Tử nhìn thấy cậu, liền nhanh chạy đến trước mặt, vẻ mặt sáng lạn, tươi cười học xong rồi ạ?”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần rằng nắm lấy tay quả đào nhà mình, nhìn đến hai người đứng sau lưng nàng gật đầu cái, xem như chào hỏi, liền trực tiếp nắm tay thẳng đến nhà để xe, trầm giọng “Sáng nay mẹ nghe được em biểu diễn ‘đôi cánh khổng tước’ vẻ mặt đầy hưng phấn ra ngoài, may trang phục biểu diễn cho em, buổi tối sau khi tan học về mẹ lấy cho em thử, chúng ta nhanh về nhà .”

      ạ?” Quả đào lập tức vui mừng khôn xiết, vốn còn cho rằng, trang phục biểu diễn chính là thuê lại bên ngoài, nghĩ là mẹ nuôi chuẩn bị tốt cho mình, lập tức nhì Triệu Tuyết và Lăng Vân ở phía sau, vẫy vẫy tay “Tớ về trước, ngày mai gặp lại.”

      “Ngày mai gặp.” Triệu Tuyết gật đầu cười với .

      Mà Lăng Vân tươi cười lại cứng nơi khóe miệng, trơ mắt mà nhìn Đào Tử tay trong tay cùng Thẩm Mặc Trần, dần biến mất trước mặt mình, trong lòng tự an ủi, quan hệ bọn họ là như em, Đào Tử còn chưa nhận ra tình cảm của mình đối với Thẩm Mặc Trần.

      “Đúng rồi, làm cách nào có thể mượn được chìa khóa phòng nhạc vậy, em nghe Tiểu Tuyết , thầy giáo nọ tính tình khó lắm, nhiều bạn học đến mượn chìa khóa phòng nhạc đều được.”

      Đào Tử ngồi sau xe đạp của Thẩm Mặc Trần, liền nhớ đến lời Triệu Tuyết hôm nay, khỏi tò mò hỏi.

      “À...” Thẩm Mặc Trần chút để ý, qua loa thẳng đến trước mặt thầy ấy, rồi với thầy là muốn mượn phòng nhạc dùng tháng.”

      “Đơn giản như vậy á?” Quả đào có chút tin, nếu chỉ đơn giản như vậy, vậy vì sao mấy người bạn học kia lại mượn được.

      “Đúng vậy.”Thẩm Mặc Trần gật đầu.


      .
      ThiênMinh, Tôm Thỏ, ly sắc10 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 85-86

      Ai Là Trai Của Em? 3-4

      là lợi hại.” Quả đào có chút sùng bái mà nhìn bóng lưng của cậu, nhấy định là do thành tích của ấy quá tốt, cho nên thầy giáo phòng nhạc mới nhìn thuận mắt.

      “À, cũng có gì, ông ấy là ông cậu của .” Thẩm Mặc Trần coi như có chuyện gì ra .

      Được rồi, coi như mình vừa rồi chưa gì cả.

      Tới cửa nhà, Thẩm Mặc Trần trực tiếp chạy xe thẳng vào tầng hầm, quả đào đứng ngoài cửa nhà xe, vẻ mặt gấp đến độ chờ được nhìn cậu thong thả dựng xe, nhanh nhanh hối thúc cậu “Thẩm Mặc Trần, nhanh lên .”

      Động tác khóa xe của Thẩm Mặc Trần đơ cứng lại, cau mày ngẩng đầu nhìn Đào Tử.

      “Này, sao lại khóa xe?” Đào Tử nhìn động tác dừng tay của cậu, nhanh hỏi.

      “Em vừa mới gọi là gì?”

      “Là Thẩm Mặc Trần á.” Quả đào nâng mặt như là đương nhiên nhìn cậu, “Bạn học của phải gọi như vậy sao?”

      Thẩm Mặc Trần cúi đầu, gì, khóa xe lại, sau đó xách cặp từ từ đến trước mặt Đào Tử, cúi đầu nhìn bé ngốc.

      “Này.... sao á?” Quả đào ngốc có chút hồi hợp nhìn cậu.” nhanh lên , mẹ nuôi còn ở nhà chờ chúng ta đó.”

      xong, quả đào ngốc tính quay người chạy trốn.

      “Đứng lại.” Thẩm Mặc Trần duỗi tay nắm chặt tay lại, đem kéo đến bên mình.

      ... làm gì vậy?” Đào Tử cảnh giác nhìn cậu, trơ mắt mà nhìn , từng bước dồn mình ép vào góc tường.

      “Gọi lại lần nữa.” Thẩm Mặc Trần trực tiếp đem quả đào dồn vào tường, cúi người, dùng đôi mắt đen nhánh sâu thamrwr nhìn chăm chăm vào quả đào nào đó.

      “Thẩm...Thẩm Mặc Trần...” Quả đào dùng hết sức mà nuốt ngụm nước miếng.

      Thẩm Mặc Trần cau chặt đôi chân mày thanh tú, nhìn gương mặt trắng nõ của quả đào , chậm rãi kéo đến gần bên người mình hơn, giọng trầm thấp mà u ám lớn lên...”

      “Cái đó.... trai?” Quả đào liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh thấp xuống vài phần, làm cho cảm thấy áp lực vây quanh, sắc mặt Thẩm Mặc Trần khi nghe được ai chữ này, càng thêm khó coi, vẻ mặt vốn hờ hững lạnh nhạt lại càng thêm tối tăm lạnh lẽo.

      “Ai là trai của em?” giọng của Thẩm Mặc Trần càng thêm ú ám nặng nề, giống như được nặn từ khẽ răng ra.

      Chẳng lẽ phải sao....Quả đào cảm thấy bản thân như muốn khóc đến nơi.

      Hơi thở ấm áp, nhè của cậu thoáng qua gương mặt mền mại non nớt của bé ngốc mang theo hương bị trong trẻo lạnh lùng đặc trưng, bàn tay ấm áp của cậu nắm chặt cánh tay bé của , đem tay vòng ra sau lưng, tay khác đặt tường ngay đầu , mang tư thế giam cầm tuyệt đối vây trong lồng ngực của mình.

      Đào Tử thấy Thẩm Mặc Trần nhìn mình, tựa như là nhìn trái đào , giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngụm.

      “Cái kia....Mối quan hệ của chúng ta chẳng lẽ phải là em sao....”

      Quả đào ngốc nào đó , cuối cùng cũng sợ chết mà những lời này ra miệng.

      em?” Thẩm Mặc Trần nghe hai chữ này có chút sững sốt, nhưng thái độ lại như giận quá hóa cười, cậu đem tay chống tường duỗi ra, dùng sức véo lấy cằm quả đào , ép buộc phải ngẩng đầu nhìn mình, gằn từng tiếng hỏi “Ai với em, chúng ta là em ?”

      “Này...Em... Em cho là...” Quả đào có chút kinh hoảng mà nhìn cậu, đôi mắt cậu lúc này tựa như có mây đen dày đặc, làm cách nào cũng thể tan , lúc này đây giống như bình yên trước giông bão.

      “Em cho là?” Thẩm Mặc Trần tuy là nhíu chặt đôi mày, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười gian manh, cậu đến gần bên tai quả đào , lấy giọng đầy ái muội, cực kỳ mê hoặc, giọng “Gần đây sao em gọi là chồng nữa hả....?”

      “Em...Em....” Đào Tử cảm giác được hơi thở ẩm ướt nóng ấm của cậu chậm rãi phun lên tai mình, giọng của cậu chui sâu vào tai làm cho cảm thấy tê dại, gặm cắn trái tin bé của mình, tư thế cùng cách chuyện như vậy, làm cho trái tim còn tự chủ bắt đầu nhảy thình thịch điên cuồng lên.

      Làn môi ấm áp của cậu nhàng chà xát tai , mãi đến khi nhìn tai của quả đào biến thành màu đỏ, mới chịu dời chỗ khác, ở gò má mũm mĩm trắng nõn của , như có như để lại từng cái từng cái hôn vụn vặt.

      Nhớ lại hành động được bình thường mấy ngày trước của quả đào nhà mình, Thẩm Mặc Trần trong lòng gần như hiểu được, xem ra quả đào của mình trưởng thành.

      Có điều lại nghĩ lại mấy việc hỏi mình, Thẩm Mặc Trần khỏi cảm thấy buồn cười, có cảm giác tim đập nhanh sao, nhớ sao, cuối cùng tình của quả đào nẩy mầm?

      “Em cái gì hả?” Thẩm Mặc Trần nhìn gương mặt hồng nhuận, ướt át của ngốc, nỗi nghẹn vừa rồi trong lòng cũng giảm hơn phân nửa, chỉ là thâm trầm trong đôi mắt cũng như vậy chưa từng tan biến, quả đào ngốc như vậy, rốt cuộc đến khi nào mới hiểu tình cảm của bản thân đây?

      Chỉ là quả đào ngốc nghếch ấp úng của buổi cũng chưa được trọn vẹn câu, này cũng thể trách mình, bị Thẩm Mặc Trần dùng tư thấy vây trong ngực thế này, còn lại tự mình gặm gặm, bất kể là có thay đổi điều gì chừng đại não sớm ngừng hoạt động rồi.

      Thẩm Mặc Trần nhìn vẻ mặt mê mang của quả đào nhà mình, rốt cuộc cũng nhịn được thở dài hơi, rốt cuộc là ai suốt ngày dính lấy mình gọi chồng ơi chồng à, ngay cả ‘chồng ‘ có ý nghĩa gì cũng biết, là ai rốt cuộc lại hiểu được mà mang mình từ vị trí ’chồng’ biến thành ‘ trai’?

      Từ chuyện này, Thẩm Mặc Trần cúi đầu, hung hăng hôn lên môi quả đào , giống như là mang hết buồn bực trong lòng mau mau trút ra hết, cái lưỡi trơn trợt của cậu trực tiếp cạy hàm răng của ngốc ra, sau đó tùy tiện mà vào xâm chiếm lãnh địa của , như mưa rền gió dữ, căn bản là cho nàng có cơ hội hít thở....

      Quả đào chỉ cảm thấy so với hai lần hôn môi trước đây bây giờ có vẻ cuồng nhiệt hơn, môi lưỡi như mang theo lửa nóng, ở trong khoang miệng mình mà xâm lược, khắp nơi như bị châm lửa, loại cảm giác tê dại hòa quyện cùng chút đau đớn, tựa như bị điện giật, nháy mắt lan khắp toàn thân, đánh thẳng vào tận đáy lòng.

      Thẩm Mặc Trần bực bội mà bình tĩnh hôn chậm rãi lại, đầu lưỡi nho ấm áp mềm mại của quả đào ngốc ngay từ đầu biết vì sao cứ thề chết mà bảo vệ lãnh địa của mình, cứ tránh né rồi chạy trốn, điều này làm cho ánh mắt của cậu thêm thâm trầm, liền mở cánh tay nắm chặt tay ra, ngược lại liền chống vào tường ở hai bên đầu , lấy tư thế cố định như vậy, làm thể nào chạy trốn được.

      Quả đào phát , bản thân mình có trốn cỡ nào cũng trốn được nụ hôn ấm áp của , dưới giận dữ, dứt khoát chuyển thủ thành công, hai tay mảnh khảnh liền ôm chặt lấy eo của Thẩm Mặc Trần.
      garan2602, ThiênMinh, Nhitocngan15 others thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Haha. Cuối cùng cũng chờ được. Cứ nghĩ là lâu lắm cơ, đúng là Đào Tử ngốc mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :