1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 73-74 : Chồng Có Nghĩa Là Gì? 1-2
      Thẩm Mặc Trần tức giận trả lời “Em nghĩ là ai cũng ngốc như em sao?”

      Được rồi, cuộc chuyện lần này bệnh mà chết.

      Hôm sau lúc học, Đào Tử lôi kéo Triệu Tuyết lén lút với bạn là mấy ngày nay bà dì cả đến chơi, tiện luyện tập, nếu chúng ta đợi mấy ngày nữa hẳn bắt đầu ?

      Triệu Tuyết vô cùng hiểu chuyện gật đầu, vỗ về bả vai của Đào Tử, giọng dặn dò “Vậy mấy ngày này cậu nhớ uống nhiều nước ấm chút, chú ý giữ ấm, cần làm gì đâu.”

      “Uhm.” Đào Tử gật đầu, buông bực trộm nghĩ, sao Triệu Tuyết mấy cần chú ý này cũng biết, chẳng lẽ mình là quá ngu ngốc hay sao?

      Lăng Vân ngồi phía sau hai bé, thấy hai bạn chụm đầu thầm to cười cười xen vào “Sao vậy, các bạn chuyện nên múa bài nào à?”

      Triệu Tuyết nhìn Lăng Vân với vẻ mặt xin lỗi “Lăng Vân mấy ngày này cơ thế Đào Tử khỏe, chúng ta có thể qua mấy ngày nữa hẳng luyện tập nhé.”

      khỏe á?” Lăng Vân đưa đôi mắt đào hoa của mình nhìn về Đào Tử đầy quan tâm hỏi “Đào Tử, cậu sao vậy có phải là bệnh rồi ?”

      “Ha…” Đào Tử xấu hổ liếc Triệu Tuyết cái, do dự gật đầu “Cũng gần như vậy, dù sao cũng cần nghỉ ngơi mấy ngày.”

      “Được rồi a.” Lăng Vân nhìn có chút thất vọng, nhớ đến ngày hôm qua nàng cùng Thẩm Mặc Trần thân thiết bên nhau, lại nhớ đến lời đồn đãi lúc còn học tiểu học, Lăng Vân có chút do dự mở miệng hỏi”Đào Tử này, Thẩm Mặc Trần là bạn trai của bạn hả?”

      “Hử?” Quả đào ngốc ngốc nào đó ngẩng đầu nhìn Lăng Vân, chỉ là vẻ mặt cậu quá đỗi bình thường, giống như chỉ thuận miệng hỏi như vậy, vì thế lắc đầu phải.”

      tốt quá…”Lăng Vân thở dài nhõm, chuẩn bị gì thêm…

      ấy là chồng mình.”

      Câu tiếp theo của Đào Tử như đá bay cậu vào hầm băng.

      “Chồng…?” Lăng Vân khóe miệng co giật, ánh mắt phức tạp nhìn Đào Tử, cẩn thận hỏi lại lần nữa “Hai cậu… Đều làm cái kia rồi sao?”

      “Cái gì?” Đào Tử mờ mịt đầy mặt nhìn cậu.

      Triệu Tuyết che miệng cười trộm.

      “Ha…Này nên thế nào đây…” Khuôn mặt trắng nõn của Lăng Vân vậy mà lại lên chút đỏ ửng, cặp mắt xinh đẹp của cậu liếc nhìn Triệu Tuyết cười trộm bên cạnh, thấy bạn chính là dựng lỗ tai lên nghe trộm, lại khỏi cảm thấy xấu hổ, nhìn nét mặt mê mang của Đào Tử, Lăng Vân nghĩ chút, giọng hỏi “Đào Tử, bạn có biết chồng có nghĩa là gì ?”

      “Hả?” Đào Tử nhìn đôi mắt đầy mờ ám của Lăng Vân, lại nhìn thái độ đầy hóng hớt của Triệu Tuyết, lại nhớ đến Thẩm Mặc Trần cùng hôn môi hai lần, nhưng vẫn là có mặt mũi nào ra câu ‘Dùng để hôn’

      … Từ mọi người ấy là chồng của mình á.” Đào Tử suy nghĩ hồi, cuối cũng cũng nghĩ ra cái lý do này a….

      Triệu Tuyết nghe xong câu trả lời thất vọng, đôi mắt lúng liếng mà nhìn Đào Tử hồi lâu, rốt cuộc hết cách “Còn nữa, căn bản là bạn hiểu đươc ‘chồng’ nghĩa là gì rồi.”

      “Hử…” Quả đào nho ngốc ngốc bị bạn hỏi cho nghẹn lời.

      Lăng Vân nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Đào Tử, trong lòng sáng tỏ ít, vì vậy liền đưa tay an ủi, vỗ vỗ bả vai Đào Tử, lời đầy chân tình “Đào Tử, bạn còn …”

      Quả đào ngốc trừng mắt với cậu cái.

      Triệu Tuyết bên cạnh lại gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời của Lăng Vân, đôi mắt to lúng liếng xoay tròn, vẻ mặt đầy xấu xa nhìn Lăng Vân “Nếu , hay là chúng ta dạy cho bạn ấy chút kiến thức cơ bản nhỉ?”

      “Ừ.” Lăng Vân vô cùng cẩn thận gật đầu.

      “Cái gì mà kiến thức cơ bản?” ngốc bị vẻ bí mật của hai người bạn làm cho mờ mịt.

      “Haha..” Triệu Tuyết quay đầu nhìn bốn phía, đem bàn tay đến ngăn kéo, lấy cặp ra, cúi đầu tìm tòi bên trong, sau đó nhanh chóng lấy quyển sách nhét vào ngăn kéo của Đào Tử, giọng”Đây là cuốn tiểu thuyết trưa nay mình mới mượn, cho bạn mượn xem trước đó, để bạn hiểu sơ qua chút.”

      “Tiểu thuyết gì?” Đào Tử đưa tay vào ngăn kéo, đem cuốn sách Triệu Tuyết mới nhét vào ra , liếc mắt thấy bìa nổi lên mặt chữ 'Tồng tài bá đạo thương vợ


      Cái này…Đào Tử cạn lời mà nhìn tựa sách, còn chưa lần nào xem qua loại tiểu thuyết ngôn tình này đâu.

      Lăng Vân nhướng cổ nhìn qua cuốn sách tay Đào Tử, lập tức liền đen cả đầu, có chút bó tay nhìn Triệu Tuyết đầy ngờ vực hỏi bạn “Bạn chắc chắn là cái này có thể giúp ít đến kiến thức cơ bản cho Đào Tử sao?”

      Triệu Tuyết cười mỉm chi, vẫy vẫy tay, vô cùng chắc chắn “Yên tâm , quyển mà thành công mình lại mượn thêm mấy quyển nữa, bảo đảm rằng nàng hiểu chồng rốt cuộc dùng để làm gì.”

      Lăng Vân có chút lo lắng nhìn Đào Tử.

      Đào Tử nghĩ nghĩ, lại đem sách bỏ vào ngăn kéo, gật đầu “Được rồi, buổi tối về nhà mình học tập tốt.”

      Sau bữa cơm chiều, sau khi làm xong bài tập, Đào Tử liền phá lệ ăn vạ trong phòng Thẩm Mặc Trần nữa, mà sớm chạy về phòng mình.

      Thẩm mặc Trần nhìn bóng dáng xách cặp chạy vội vàng của bé ngốc, truy rằng có cảm thấy kì cục, nhưng cũng gì, có thể lúc dì cả đến thăm, nên thấy mệt, muốn ngủ sớm chút chăng?

      Đào Tử sau khi về phòng, nghĩ nghĩ vẫn là nên khóa cửa lại trước , sau đó lấy tiểu thuyết Triệu Tuyết đưa trong cặp ra, sau đó nằm bò giường, nghiêm túc học hỏi.

      Chỉ là …Đào Tử càng xem, càng đỏ mặt.

      Trong tiểu thuyết nam chính và nữ chính, mới đầu chỉ hôn hôn, sau đó liền đẩy đến các kiểu, bổ nhào vào, ăn sạch , mãi đến khi Đào Tử thấy nữ chính yếu ớt mà liên tục với nam chính “Chồng ơi…Người ta còn muốn nữa…”

      Khuôn mặt nho của Đào Tử bị nung cháy đến độ nhận ra được.

      Trách được, mỗi lần mình gọi Thẩm Mặc Trần là chồng bên cạnh luôn có bạn học nhìn mình với ánh mắt sâu xa, trời ạ… rốt cuộc có bao nhiêu là ngu ngốc…Mới có thể ngày ngày đều treo hai chữ chồng ơi ngoài miệng chứ….

      Đào Tử buồn bực nhớ đến ngày hôm qua, Thẩm Mặc Trần thần kinh phản xạ của mình chậm chạp, mình còn ương bướng cãi lại, bây giờ xem ra, mình là ngu ngốc đến trời cũng chứa được nữa rồi.

      “Đào Tử, em ngủ rồi hả?” Ngoài cửa vang lên giọng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần, còn có tiếng gõ cửa.

      “Chưa…Em chưa có ngủ…” Đào Tử nhanh tay đem giấu cuốn tiểu thuyết xuống dưới gối đầu giường, sau đó ra mở cửa cho Thẩm Mặc Trần.

      “Em khỏe hả? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

      Tui : Tui là tui nể hai cậu kia lắm, bạn bè tốt ghê luôn :v
      Last edited: 26/10/18
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi18 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 75-76 Chồng Có Nghĩa Là Gì? 3-4


      “Em khỏe hả? Sao mặt lại đỏ như vậy?” Thẩm Mặc Trần thấy Đào Tử lề mề cả buổi mới chịu ra mở cửa, cửa vừa mở cái khuôn mặt nho đỏ bừng của nàng ập vào mắt nhịn được kỳ quái hỏi.

      “Này… có…” Đào Tử đỏ mặt, đứng trước mắt Trẩm Mặc Trần.

      Thẩm Mặc Trần đưa tay ra, sờ lên trán của bé ngốc, chắc chắn là bé ngốc có bị nóng, mới thở ra, vào phòng .

      Đào Tử có chút méo mặt nhìn cậu.

      “Sao vậy? Em lo lắng cái gì hả?” Thẩm Mặc Trần nhìn quả đào ngốc đứng ngồi yên, cau mày hỏi.

      “Cái đó… tìm em có chuyện gì ?” Đôi tay Đào Tử vì khẩn trương mà xoắn chặt với nhau đôi mắt to ngập nước có chút tránh né dám nhìn cậu.

      có chuyện gì thế đến tìm em sao?” Thẩm Mặc Trần tùy ý ngồi lên giường bé ngốc, ngẩng đầu nhìn nàng đáng đứng bất động tại chỗ, trêu chọc “Vậy sao em có việc gì cũng cả ngày nằm ăn vạ bên phòng hả?”

      “Có thể….” Trong đầu bé ngốc bây giờ còn lưu lại mấy cảnh tượng trong tiểu thuyết khi nãy, lại thấy cậu ngồi giường của mình, sợ cậu lấy gối đầu rồi phát ra cuốn tiểu thuyết kia.

      “Vừa rồi em làm gì?”Đôi mắt thâm sâu đen nhánh của Thẩm Mặc Trần lướt người bé ngốc, quần áo ngay ngắn, giống vẻ lên giường ngủ, huống chi chăn mềm giường vẫn còn nằm gọn gàng căn bản là chưa có dấu hiệu mở ra.

      “Vừa rồi…. đọc sách….?” Đào Tử có chút sững sốt, ngập ngừng giọng đáp.

      “Đọc sách?” Thẩ Mặc Trần nhìn chung quanh căn phòng, bàn học cái gì cũng có, sàn cũng có cái gì, “Đọc sách gì, sao đến tận bây giờ mà mặt em vẫn cứ đỏ như vậy?”

      “…..Là…..” Đào Tử như đứa bé làm sai chuyện, chân tay có chút luống cuống đứng tại chỗ, đôi mắt liền liếc cái lên kệ sách bên cạnh, giọng “Vừa rồi em đứng ở kệ sách đọc ‘Giản ái ‘ vừa rồi gọi cửa nên em để lại kệ rồi.”

      “Ờ…” Thẩm Mặc Trần gật đầu cái, duỗi tay ra ngoắc ngoắc “Đến đây.”

      “Làm gì á?” Đào Tử chậm chạp đến bên cạnh cậu, nhưng lại đến dính lên người cậu như thường ngày.

      Thẩm Mặc Trần cảm thấy hôm nay bé ngốc nhà khác thường.

      bàn tay thon dài nhàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của bé ngốc, sau đó dùng chút sức khiến cho Đào Tử đứng bên cạnh liền cậu ôm vào trong ngực.

      làm gì vậy?” Đào Tử nhìn mặt Thẩm Mặc Trần đến gần, sợ đến mức cũng bị lắp, trách bé ngốc được nha, ô ô ô, vừa mới tiếp nhận kiến thức giáo dục về cái chuyện kia, mà giờ này trong đầu chỉ toàn là những câu chữ đầy hương diễm kia.

      cho cùng Đào Tử còn , từ bé gọi cậu là chồng đến thuận miệng, trong lòng bé ngốc, chồng chính là từ chỉ dành cho Thẩm Mặc Trần, tuy là cũng có lúc dũng cảm nhào lên hôn Thẩm Mặc Trần, nhưng lúc đó vẫn còn , cái gì cũng hiểu, chỉ là người lớn thêm cổ vũ, cảm tốt mà thôi.

      Bé ngốc cũng chưa từng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của ‘chồng;’ là gì, cũng biết được ra ngồi hôn môi còn có nhiều hành vi ‘tiếp theo’ thân mật như vậy

      Tóm lại, chính là ngay lúc này Đào Tử còn chưa kịp chỉnh đốn tình cảm của mình cho ràng, cũng kịp nuốt trôi mớ kiến thức trong tiểu thuyết kia, thậm chí vừa rồi cũng vừa chợt hiểu ra, căn bản thường ngày mình hôn cậu ấy cũng phải ý này.

      Chỉ là lúc này, Thẩm Mặc Trần cũng có hôn , mà là để trán mình chạm vào trán , nhíu mày hỏi “Nhiệt độ cơ thể bình thường, em rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

      Trái tim bé của Đào Tử gấp gáp đập bang bang, thấy khuoon mặt cậu gần mình đến như vậy, liền tự chủ được mà dời đến đôi môi mỏng mín lại của cậu, cánh môi có mầu hồng nhạt, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.

      Chỉ là mang suy nghĩ ‘nhìn có vẻ rất ngon miệng.’ như vậy, mà hành ddoognj của bé ngốc lại nhanh hơn suy nghĩ đến ngờ.

      Thẩm Mặc Trần mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của bé ngốc dính lên người mình, sau đó cảm giác ấm áp mềm mại từ môi truyền đến.

      Ừm, mềm mại, ngòn ngọt, quả nhiên ăn rất ngon.

      Quả đào nào đó gặm lấy cánh môi của cậu, rất là hài lòng mà dùng đầu lưỡi liếm chút.


      Sau đó……

      Khi nhìn đến vẻ mặt đầy kinh ngạc của Thẩm Mặc Trần, bé ngốc cuối cùng cũng có phản ứng, nhận ra mình làm cái gì.

      “Aaaaaa” Quả đào ngốc nào đó điên cuồng hét chói tai, giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của Thẩm Mặc Trần nhảy ra cả thước.

      Thẩm Mặt trần cau này nhìn bé ngốc nào đó dùng hai tay che lại gương mặt đỏ bừng của mình, buồn bực ‘’Đào Tử, em hôm nay bình thường.”

      Em cũng biết em bình thường á!!! Đều tại Tiểu Tuyết đưa cho em cuốn tiểu thuyết á !!!!

      Đào Tử hò hét trong lòng, ngoài mặt lại có chút xấu hổ cười cười “ cái gì á … đừng để ý, não em bị úng nước ….Mới có thể cảm thấy nhìn có vẻ ăn rất ngon…”

      “Nhìn có vẻ ăn rất ngon??”Thẩm Mặc Trần sâu xa nhìn nàng, đem mấy chữ trọng điểm kia, cố ý lại lần nữa.

      Đào Tử hận thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.

      phải… Buổi tối em ăn no nên đói !!!” Đào Tử nahnh sửa lời.

      phải là có ý gì? Đó là nhìn thể ăn à?” Thẩm Mặc Trần ngại ngốc chưa khóc liền chưa đủ, biết còn cố hỏi.

      hai!!!! cần tiếp tục đến chuyện này với em được !!! lại phải là đồ ăn đâu!!!!

      Vẻ mặt bé ngốc đầy bi phẫn mà nhìn Thẩm Mặc Trần.

      Cuối cùng, Thẩm Mặc Trần cũng cong khóe môi cười nhạt chút, nháy mắt như đóa hoa sen giữa ngày hè nở rộ trong hồ nước trong xanh, tự nhiên đến như vậy khiến cho trái tim nhảy loạn của bé ngốc cảm thấy an ổn.

      “Đào Tử, vừa rồi là em xấu hổ hả?” Giọng trầm thấp của cậu chậm rãi vang lên trong phòng.

      “A…” Quả đào nào đó lại che lấy cái mặt nhắn đỏ lựng của mình, ngại ngùng cúi đầu.

      cần xấu hổ, dù sao em cũng đâu phải lần đầu hôn

      Thẩm Mặc Trần rất là tự nhiên ra những lời này, sau đó đứng lên, đến bên người bé ngốc, nắm lấy tay , ra khỏi phòng.

      “Ư, chúng ta đâu vậy?” Quả đào nho có từ nào phản bác lại lời cậu vừa , liền bị cậu nắm tay kéo thẳng ra ngoài.

      phải em đói sao? Trong nhà cơm bị em ăn hết, chúng ta ra ngoiaf tìm đồ ăn thôi.” Vẻ mặt cậu rất phức tạp nhìn , ngốc này hồi nãy ăn hết hai chén cơm, bây giờ lại than đói, chẳng lẽ con khi có dì cả đến thăm, lượng cơm ăn tăng lên sao?

      “Em….” Đào tử lén lút sờ sờ cái bụng mình, vừa rồi cơm chiều ăn hai chén cơm, vẫn chưa tiêu hóa xong, bây giờ lại muốn ra ngoài ăn thêm ….
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 77-78

      Ra là Trai Em 1-2​

      “Làm sao vậy? Chẳng lẽ em phải là đói, mà vốn là nghĩ muốn ăn ?” Thẩm Mặc Trần quay đầu lại, nhìn vẻ mặt do dự của bé ngốc.

      phải, tuyệt đối là đói bụng!” Đào Từ vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, bất cứ giả nào cũng .

      Bỏ , liều mạng cũng cho Thẩm Mặc Trần ở lại phòng mình được, thể cho biết được mình vừa đọc cuốn tiểu thuyết kia là được.

      “À…” Thẩm Mặc Trần có chút buồn bực nhìn Đào Tử, nhớ lại lời sách có , phụ nữ khi dì cả đến chơi tính tình đều trở nên kì lạ, cử chỉ bình thường, nên cũng để bụng. (Mèo: Ta , Thẩm Mặc Trần cậu đúng là đọc nhiều sách đấy!!!)

      Vì vậy quả đào dưới giám sát của bạn nào đó, miễn cưỡng chọn đại cái bàn ngồi xuống ăn cơm.

      đường về nhà, bé ngốc vuốt vuốt cái bụng ăn no đến căng tròn, vẻ mặt đầy giận hờn, sau lưng Thẩm Mặc Trần.

      “Ăn chưa no?” Thẩm Mặc Trần nhìn thấy ánh mắt u oán của nàng, ngạc nhiên hỏi.

      “No rồi, no rồi.” Đào Tử liên tục xua tay, sợ cậu lại kéo mình đến chỗ khác ăn gì nữa.

      Ngày hôm sau, Đào Tử trịnh trọng mang cuốn tiểu thuyết kia, nhét lại vào cặp của Triệu Tuyết.

      “Sao rồi? Đào Tử?” Triệu Tuyết với vẻ mặt đầy hóng hớt nhìn bạn

      hiểu được chồng là gì rồi chứ?”

      , hiều, hiểu hết rồi.” Đào Tử vô cùng nghiêm túc gật đầu .

      “Vậy cậu cùng Thẩm Mặc Trần…”Triệu Tuyết ghé lên lỗ tai , giọng hỏi “Hai người các cậu phát triễn đến chuyện kia?”

      “Sao có thể chứ!!” Đào Tử với vẻ mặt thể tin được nhìn bạn mình, giọng nhịn được có chút lớn.

      Toàn bộ bạn học trong phòng đều nhìn đế hai nàng.

      Triệu Tuyết nhanh tay che miệng bạn lại, giọng “Cậu chút, còn sợ người khác biết hay sao hả?”

      Đào Tử chớp mắt nhìn, ý bảo co bỏ tay ra.

      “Đào Tử, cậu hiểu rồi à?” Lăng Vân ngồi phía sau hai , nhìn bộ dạng thào thầm, lại thấy Đào Tử mang cuốn tiểu thuyết kia nhét trả lại cặp sách của Triệu Tuyết, đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn gương mặt trắng nõn phiếm hồng của Đào Tử.

      “Cơ bản là hiểu !!” Đào Tử gật đầu.

      “Vậy cậu cùng Thẩm Mặc Trần….” Lăng Vân có chút do dự, nghĩ nghĩ, thôi vẫn nên là thay cách khác hỏi “Vậy cậu thích Thẩm Mặc Trần sao?”

      “Vô nghĩa.” Triệu Tuyết tức giận trắng mắt liếc Lăng Vân cái,”Thẩm Mặc Trần ưu tú như vậy , có nữ sinh nào thích đâu, huống chi hai người họ từ để bên nhau lớn lên, Đào Tử sao có thể thích cậu ta chứ.”

      “Ách…” Đào Tử đột nhiên nhận ra, mình lớn đến cỡ này nhưng mà lại nghĩ đến những chuyện này.

      “Cái đó cũng nhất định, hai người họ tuy là bên nhau từ , nhìn qua rất thân mật nhưng là ai biết được tình cảm nhỡ là tình em sao?” Lăng Vân nhìn bộ dáng do dự của Đào Tử, như có nghĩ ngợi ra những lời này.

      em?” Đào Tử quay đầu nhìn Lăng Vân, do dự chút, chần chừ “Cách thức em ở cùng nhau như thế nào?”

      Lăng Vân nhớ lại em họ từ hay chạy theo sau lưng mình, mặt liền có nụ cười nuông chiều, từ tốn “Chính là từu luôn theo sau lưng mình, thích tranh giành đồ với mình. Nhưng cũng chia đồ vật của bản thân cho mình, khi tâm tình tốt hôn bẹp lên mặt mình mấy cái, cọ qua cọ lại toàn là nước miếng, nếu tâm tình tốt cả mấy ngày liền cũng hề để ý gì đến mình cả.”

      …” Đào Tử nghĩ lại nghĩ, như vậy cũng giống như mình và Thẩm Mặc Trần, “Tớ cùng Thẩm Mặc Trần chỉ như là em sao?”

      “Sao có thể là em được, hai người có chung huyết thống đâu.”

      Triệu Tuyết trợn mắt nhìn Đào Tử, giọng ra, lúc Thẩm Mặc Trần nắm tay cậu, cậu có cảm giác tim đập đặc biệt nhanh ?

      “A?” Đào Tử nhìn Triệu Tuyết, nghiêm túc nhớ lại chút, khuôn mặt khổ sở “Chúng tớ từ tay trong tay, nên sớm quen rồi.”

      “Ách…” Triệu Tuyết nghẹn “vậy lúc cậu thấy Thảm Mặc Trần ở cùng nữ sinh khác, có cảm giác trong lòng khó chịu hay ?”

      “Cái này…”Đào Tử gãi đầu, nhíu mày “Chính là tớ chưa từng thấy ấy ở cùng bạn học nữ khác khi nào.”

      “Vậy khi mà gặp được ấy, cậu có nhớ ấy hay ?” Triệu Tuyết ôm tinh thần vò sứt sợ mẻ, bỏ qua cứ hỏi đến cùng.

      “Hai người bọn tớ đến tận bây giờ cũng chưa từng xa nhau….”Đào Tử xấu hổ nhìn qua Triệu Tuyết, thầm “Ngay cả chuyển nhà cũng chuyển đến ở chung chỗ.”

      “……”

      Được rồi, Triệu Tuyết hoàn toàn cạn lời rồi.

      “Này nếu theo cách cậu , tớ cảm thấy cách các cậu ở cùng nhau như vậy có phần nghiêng về tình cảm em hơn.” Lăng Vân liền vui mừng ra mặt, đôi mắt hoa đào lóe sáng, giống như thấy hoa đào đột nhiên nở rộ khắp núi đồi, hướng về ánh nắng ấm áp ngày xuân, sinh sôi nảy nở.

      “Đúng ?” Đào Tử cũng có chút dao động.

      “Chắc chắn là dạng này.” Lăng Vân rất là bình tĩnh mà gật đầu, rất ràng chi tiết mà phân tích cho Đào Tử “Cậu xem, từ người lớn trong nhà các cậu là đôi, ra cũng chỉ đùa, nhưng mà cậu từ có lưu tong tiềm thức về chuyện này, vì thế đương nhiên mà cho rằng Thẩm Mặc Trần là chồng của mình, mà thực tế , cách các cậu ở chung lại giống như em khác chút nào.”

      “Ách…” Đào Tử cùng Triệu Tuyết sau khi nghe xong lời này, hai người bốn mắt nhìn nhau.

      “Như vầy , chúng ta làm cái thí nghiệm.” Lăng Vân thấy thái độ nữa tin nữa ngờ của hai bạn, liền lấy quyển tạp chí trong ngăn bàn ra, lắc lắc với hai nàng, “Ngày hôn qua tớ có đọc đây mục mười điều nhận ra bạn thích người, Đào Tử cậu có muốn thử lần ?”

      “Còn có chuyện như vậy nữa hả?” Đà Tử mang vẻ mặt tò mò nhìn tạp chí bàn Lăng Vân

      “Đúng vậy.” Lăng Vân gật đầu, đem tạp chí mở ra đến chương mcuj ngày hôm qua mình xem, nhìn Đào Tử, dịu dàng “Điều thứ nhất, ở trước mặt mọi người đều cố ý giả vờ như có chuyện gì cả, có đôi khi còn phải đối với mình thích khịt mũi coi thường, tự luyến ngừng, mượn điều này để che dấu tình cảm của mình đối với người đó.”

      “Này khẳng định là có!” Triệu Tuyết tranh trả lời trước Đào Tử “Đào Tử người ta vẫn luôn thẳng thắng mà Thẩm Mặc Trần là chồng của mình, lại còn cố ý sửa lại cho đúng, phải là bạn trai mà là chồng nha.”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260212 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 79-80

      Ra Là Trai Em 3-4

      “Cái này...” Đào Tử có chút xấu hổ, điều thứ nhất này sao như đâu ấy, cái thí nghiệm này có đáng tin.

      “Điều thứ hai, trăm phương ngàn kế mà hỏi thăm tất cả mọi chuyện về người ấy, họ thích gì, thích ăn gì, thích lọa phim nào, cân nặng hay chiều cao, bạn bè thân thích, tất cả mối quan hệ của người đó đều tạo cho mình cảm thấy hứng thú muốn tìm hiểu.”

      “Cái này... Cũng có, hai chúng tớ cùng nhau lớn lên, ấy thích gì, ghét gì tớ cũng biết, căn bản là cần tìm hiểu hỏi thăm đâu...”Đào Tử đưa tay lau mồ hôi trán, có chút cạn lời nhìn Lăng Vân.

      “Vậy cái này bỏ qua ...”Lăng Vân rất là bình tĩnh mà xem phần tiếp theo.

      Còn bỏ qua...? Đào Tử nghẹn lời nhìn trời xanh.

      “Điều thứ ba, luôn là dù cố ý hay vô tình cũng muốn ở riêng chỗ cùng người ấy, mặc dù là có bất cứ chuyện gì, cũng chỉ nghĩ muốn ngây ngốc bên cạnh người đó.”

      “Ách...” Đối với cái này Đào Tử có chút do dự, giống như bản thân mình khi có việc gì cũng luôn dính với Thẩm Mặc Trần.

      “Chú ý nha, là muốn ở riêng chỗ á, nếu có người ở đấy liền muốn người đó nhanh tời .” Lăng Vân nhìn vẻ do dự của Đào Tử liền thêm.

      “A, này có “ Đào Tử nghĩ nghĩ, nếu mà ba mẹ nuôi có ở đây, mình cũng muốn họ chỗ khác đâu.

      “Ok, vậy tiếp theo, thích vô duyên vô cớ tức giận, giống như nhìn thấy người đó cùng bạn bè khác giới gặp gỡ, chuyện liền muốn bùng lữa giận, nếu như nghe thấy tin tức người đó có bạn (bạn trai) bản thân phiền não thôi.”

      “Cái này thực tế.”

      “Vậy lại bỏ qua.”

      “Ách....”

      sửa soạn cẩn thận, muốn đem mặt đẹp nhất của bản thân bày ra trước mặt người đó, nếu mình mặc bộ quần áo mình thích nhất, khi được người khác khen, tự nhiên hi vọng để người đó thấy.”

      “...” Đào Tử nghĩ lại bản thân mình mỗi buổi sáng thức dậy, tóc tai lộn xộn, chưa đánh răng, chưa rửa mặt, giống như đứng trước mặt Thẩm Mặc Trần cũng ra sao cả?

      cẩn thử nữa...” Triệu Tuyết cắt lời Lăng Vân, vẻ mặt nghi ngờ nhìn tạp chí, hỏi “Cậu thí nghiệm này có chuẩn hay . Sao tớ biết rằng chính mình thích người nhưng lại sao có những biểu như vậy chứ?”

      Lăng Vân cùng Đào Tử ngẩng mặt lên nhìn Triệu Tuyết, giống như là bắt được thông tin từ lời vừa rồi của bạn.

      “Tiểu Tuyết, cậu thích ai vậy?” Lăng Vân mở to đôi mắt đẹp của mình, giọng điệu dịu dàng hỏi Triệu Tuyết.

      Đào Tử cũng rất tò mò nhìn bạn mình.

      “Tớ...” Gương măt tròn trịa của Triệu Tuyết lên chút đỏ ửng, có chút xấu hồ nhìn thoáng qua Lăng Vân, lại nhìn qua Đào Tử, xoày người nằm bò bàn học “Sắp đến giờ học rồi đó, hai cậu cất tạp chí đó nhanh .”

      Triệu Tuyết vừa dứt lời, tiếng chuông vào học liền vang lên, trong lòng liền nhõm hơi, thầm nguy hiểm !!!

      Đào Tử cùng Lăng Vân có chút nghi ngờ nhìn nhau cái, cũng thẳng lưng mình, chuẩn bị vào học.

      Nhưng mà nghĩ lại những đều vừa rồi, Đào Tử trong lòng có chút nghi ngờ, chẵng lẽ mình cùng Thẩm Mặc Trần là mối quan hệ em , chỉ là xưng hô có chút khác biệt mà thôi?

      Mãi đến khi tan học Đào Tử vẫn còn rối rắm chuyện này.

      Chờ đến khi phòng học còn mấy người, mới chầm chậm thu dọc sách vở, sau đó đến lớp của Thẩm Mặc Trần.

      Vẫn như trước, nàng vừa đứng ở cửa lớp 2-2, lập tức bạn học nam gân cổ hét tướng vào bên trong “Thẩm Mặc Trần, vợ cậu đến rồi này.”

      Đào Tử nghe thấy xưng hô này, đột nhiên có chút mắc cỡ.

      Thẩm Mặc Trần tay cầm cặp, chút phản ứng ra ngoài cửa, nhìn bé ngốc nhà mình đứng ở cửa lớp, đưa tay còn lại nắm lấy tay bé, thôi.”

      “Dạ.” Tầm mắt đào ngốc nhìn vào bàn tay Thẩm Mặc Trần nắm trọn tay mình.

      Ngón tay khớp xương ràng, thon dài trắng nõn, mang theo hơi ấm, nhàng nắm lấy bàn tay nho đầy thịt của mình.

      Ừm... Tim có cảm giác đạp nhanh hơn?

      Hình như là có á.

      “Cái kia...Cái kia...” Đào ngốc có chút ngập ngừng mà nhìn Thẩm Mặc Trần, giọng lắp bắp, muốn hỏi vài chuyện.

      “Sao vậy?” Thẩm Mặc Trần quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt do dự của bé ngốc, khuôn mặt trắng nõn như vậy lại có chút đỏ ửng dễ nhìn ra, đôi mắt to ngập nước, mang theo ý tứ muốn hỏi điều gì đó cùng tò mò nhìn về phía mình.

      có cảm giác tim đập nhanh ?” Đào Tử cảm thấy nếu hôm nay ràng mấy chuyện này, buổi tối hôm nay khẳng định ngủ được.

      “Hả?” gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần vậy mà khó có được biểu tình thể tưởng tượng được.

      Chẳng lẽ vấn đề mình hỏi quá phức tạp, nên ấy nghe hiểu?

      Đào ngốc nghi ngờ nhìn , lại nghĩ, rồi lại hỏi “Vậy nếu như nhìn thấy em, có nhớ em ?”

      “...” Thẩm Mặc Trần hóa đá tại chỗ, mặt thay đổi phức tạp được, đôi mắt đen nhánh hun hút nhìn Đào Tử như nhìn thấy người ngoài hành tinh, “Hôm nay, đầu em bị đụng hả?”

      “Đầu mới bị đụng á.”Đào Tử tức giận nhìn .

      “Vậy chứ sao em lại hỏi mấy câu kì quái vậy chứ?” Thẩm Mặc Trần lấy tay sờ trán nàng, tựa như để xác nhận điều gì đó, lát sau, lại đem tay thu về, hỏi “ đầu đâu có u cái nào a....”

      “....”

      Được rồi, lần đầu tiên Đào Tử muốn tìm hiểu thế giới tình cảm của Thẩm Mặc Trần bị hoài nghĩ đầu bị đụng mà hoàn toàn kết thúc ở đây.

      “Tâm trạng em tốt sao?” Thẩm Mặc Trần nhìn vẻ mặt giận dỗi của Đào Tử, suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc mới có kết luận này.

      “...” Bạn quả đào nào đó muốn chuyện cùng nữa.

      Thẩm Mặc Trần bó tay mà nhún vai, nhơ slaij khi mình còn , mỗi tháng mẹ có mấy ngày hờn giận khó hiểu, lúc ấy giáo sư thẩm đào mìn, mỗi ngày cũng cẩn , sợ cẩn thận dẫm phải mìn, dẫn đến chết toàn thây.

      Đào Tử nhìn vẻ mặt như có gì của Thẩm Mặc Trần, trong lòng lại cẩn thẩn nghĩ lại mấy điều mà trong tạp chí , cuối cũng vẫn là đưa ra kết luận, quả nhiên Thẩm Mặc Trần và mình chính là tình cảm em.

      Lập tức dứt bỏ hết phiền não, kéo cánh tay Thẩm Mặc Trần, cười hi hi thôi, thôi, bây giờ tâm trạng em rất tốt.

      Thẩm Mặc Trần nghi hoặc nhìn quả đào ngốc bên cạnh.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      biết nếu Thẩm Mặc Trần mà biết suy nghĩ của Đào Tử như thế nào nhỉ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :