1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CHU SA - Kiều Tây (Update chương 23)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ChauKhoa2268

      ChauKhoa2268 Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      418
      CHƯƠNG 15: CHU ĐƯỜNG

      Biên tập: Mama Tổng Quản

      Có thể mang nơi khác cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!
      (*´▽`*)…(*´▽`*)
      -------------------------------------------------

      Quả đây là chuyến công tác của Giang Thâm, địa điểm là trong quán bar của khách sạn cách đó xa, tới để gặp người.

      Cũng phải nhất định phải làm ra vẻ bí như vậy, mặc dù cố ý che dấu cuộc gặp gỡ này.

      Chỉ là cuộc hẹn lần này đúng lúc đối phương trong kỳ nghỉ phép, nên cũng thừa dịp mà dẫn Chu Sa du lịch chuyến.

      Khi Giang Thâm đẩy cửa vào đối phương tới rồi.

      Đêm qua ở giường, Giang Thâm cảm nhận được mặt thanh niên đạo đức giả của mình bị Chu Sa lột trần, còn khi đối diện với cậu bé này, trong lòng Giang Thâm quả có chút xúc động, đây mới chính xác là thanh niên còn quá trẻ, cũng là cậu bé quá ư tinh tế.

      Thậm chí còn chưa đầy hai mươi tuổi.

      “Đến quán bar sớm vậy?” Giang Thâm chào hỏi thân thiết.

      Bên cạnh cậu đặt bộ dụng cụ để trượt tuyết, có vẻ như sau cuộc gặp mặt trượt luôn. Cậu cười : “Rượu trái cây của lão Hart có thể thưởng thức bất kỳ lúc nào, chủ tịch Giang nếm thử chút .” Cậu quay đầu với ông chủ râu quai nón trong quầy bar: “Cho vị tiên sinh này cảm nhận chút tâm tình ở Thụy Sĩ.”

      Cậu đổi thành tiếng Đức, giọng cực chuẩn.

      “Tiểu Chu tổng khách sáo quá.” Giang Thâm ngồi trước quầy bar.

      năm trước, Giang Thâm quen biết Chu Đường.

      có lúc, tự phụ với khả năng kinh doanh thiên phú của mình, nhưng lúc Chu Đường tiếp quản sản nghiệp của Chu thị ở Đại lục thậm chí còn chưa thành niên.

      “Hồng Tượng có hứng thú với Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn sao?” Giang Thâm nhấp chút rượu trái cây màu vàng óng ánh, cảm nhận được độc đáo khi những bong bóng khí vỡ tan trong miệng, dứt khoát thẳng vào chủ đề hôm nay.

      Vốn điều lệ của thương hiệu Hồng Tượng là do Chu thị đầu tư vào.

      Năm ngoái vừa thâm nhập vào Đại lục, tầm nhìn rất tốt, liền làm tam đơn kinh diễm mảnh.

      Đây là tác phẩm của Chu Đường.

      Chu Đường vuốt vuốt ly rượu: “Với phát triển của AI, cổ phiếu thị trường của Thừa Diễn, ai cũng cảm thấy hứng thú với nó.”

      “Nhưng có thể ăn được, nhiều lắm.” Giang Thâm dù bận vẫn ung dung mà nhìn Chu Đường.

      Chu Đường vẫn mỉm cười như cũ: “Ý của chủ tịch Giang, có hứng thú, có tài chính, có năng lực, muốn cạnh tranh, chỉ là với tôi thôi sao?”

      Giang Thâm cũng cười : “ biết Hồng Tượng chuẩn bị nuốt bao nhiêu cổ phần.”

      “Rất nhiều rất nhiều, rất nhiều.” Ý của Chu Đường là Giang Thừa tung ra toàn bộ.

      “Vậy hết sức đúng lúc.” Giang Thâm lại uống hớp rượu: “Hay là nên khéo chút nào.”

      “Vậy chúc cho chủ tịch Giang được thành công như ý muốn.” Chu Đường nâng ly kính cái: “Nhưng theo như tôi được biết, tổng giám đốc Giang của Thừa Diễn, chưa chắc nghĩ như vậy.”

      Giang Thâm cười cười: “Tiểu Chu tổng rất thích trượt tuyết?”

      “Tàm tạm thôi, cũng phải có cái gì đó để giải toả áp lực.” Chu Đường để ý việc Giang Thâm chuyển đề tài: “Phương pháp giải toả áp lực của chủ tịch Giang xem ra rất độc đáo.” Cậu nhìn thoáng qua môi dưới của Giang Thâm.

      Giang Thâm liếm vết thương cái: “Có đôi khi rất khó khống chế.”

      Chu Đường gật gật đầu, nhìn đồng hồ: “Đến giờ tôi có hẹn trước rồi, chủ tịch Giang có muốn cảm nhận chút đường trượt tuyết ở đây ?”

      “Lần sau .” Giang Thâm kết thúc cuộc trò chuyện: “Cảm ơn tiểu Chu tổng giới thiệu tiến sĩ Trần Tuấn Đằng.”

      “Có thể giúp ngài là tốt rồi.” Chu Đường sờ sờ cằm, cầm bộ dụng cụ trượt tuyết ra khỏi quán bar.

      Chu Sa lại có ở trong phòng.

      Giang Thâm gọi điện hỏi quầy tiếp tân, được báo rằng Tạ tiểu thư mượn bộ dụng cụ trượt tuyết lên đỉnh núi.

      ------- Thế mà thèm đợi ?

      Giang Thâm cũng chuẩn bị đồ đạc lên khu trượt tuyết của khách sạn.

      đỉnh núi có nhiều người lắm, Giang Thâm liếc mắt cái thấy được Chu Sa đường trượt VIP.

      biết Chu Sa biết trượt tuyết.

      Có lẽ vì an toàn, bên cạnh Chu Sa có vị huấn luyện viên theo, để hướng dẫn kỹ thuật.

      Giang Thâm ngồi bên trong phòng nghỉ nhìn theo Chu Sa.

      Trùm kín mít luôn, mắt đeo kính bảo hộ, cả khuôn mặt xem ra chỉ còn nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn thon thon.

      Nhưng dường như thể giấu được nét phong tình, Giang Thâm giống như có thể nhìn xuyên qua bộ đồ dày cộm, thấy được cơ thể mềm mại của Chu Sa.

      Yết hầu của Giang Thâm lên xuống cái.

      Lúc huấn luyện viên trượt tuyết giảng đến chỗ cần lưu ý trong khi trượt tuyết, ta đỡ eo Chu Sa, ra hiệu làm động tác ngã về phía sau, bảo Chu Sa dựa vào mình.

      Giang Thâm bỗng có chút vui cách vi diệu, nhưng lại biết từ đâu mà ra.

      Chu Sa lấy ván trượt tuyết chuẩn bị xuất phát, Giang Thâm đến trước cửa sổ, nhìn động tác của Chu Sa.

      Đường trượt rất dài, hẹp mà còn dốc, có mấy đoạn quanh co khúc khuỷu, hai bên lộ ra đá nham thạch, nhìn qua đúng là thử thách ổn lắm.

      Động tác của Chu Sa rất nhuần nhuyễn, đứng ở điểm xuất phát thả ván trượt xuống.

      Nơi này chắc chắn nguy hiểm, nên có rất ít du khác bình thường đến thử sức.

      Nhưng nhìn Chu Sa cứ như tản bộ.

      này phải là chim hoàng yến bình thường, Giang Thâm nghĩ.

      Cho nên, Giang Thừa nhất định bị hấp dẫn.

      Giang Thâm cong khóe môi, có lẽ chính Giang Thừa cũng ý thức được chuyện này.

      Cảm giác làm nhà tiên tri này khiến có chút sung sướng.

      Chu Sa kiểm tra lần cuối, bắt đầu kiểm tra gậy chống.

      Vì để nới lỏng cảnh giác------- bé này hiểu rất cách bảo vệ mình, giao dịch với Giang Thừa, trừ cơ thể ra chút tình cảm cũng bỏ ra------- nên phải tuyên bố mình bị Bùi Oanh đá.

      Em xem, tôi cũng bất đắc dĩ lắm, tôi bị Bùi Oanh đá, cũng phải tôi vì em mà chia tay với ấy.

      Có lẽ mấy khác vì thế mà cảm thấy vui sướng, nhưng Giang Thâm biết Chu Sa , chỉ nghĩ, vì sao? Rốt cuộc muốn làm gì?

      Tôi rất đáng thương, tôi tiếp cận em, chỉ là vì được ủ ấm. Em thả lỏng .

      Tôi chẳng qua là bị em hấp dẫn, tôi thầm tìm bác sĩ vì mẹ em, tôi cũng cần bất kỳ báo đáp nào.

      Em có thể bỏ xuống đề phòng của em… có thể thử tiếp nhận tôi.

      Em có thể, tôi.

      Giang Thâm như có thể nhìn thấy trước cảnh Giang Thừa đau khổ, vì muốn khuếch đại cảm giác vui buồn lẫn lộn giữa được và mất nên để Bùi Oanh trở lại bên Giang Thừa lần nữa.

      Hơn nữa, hòn đá ném trúng hai con chim.

      Trong lòng Giang Thâm lại nghĩ đến chuyện khác.

      Chu Sa chống xuống đất cái, trượt xuống chân núi.

      Giang Thâm lấy lại tinh thần nhìn theo Chu Sa.

      Đường trượt này quanh co lại rất dài, chỉ nhìn thôi mà có cảm giác ngạt thở.

      Động tác của Chu Sa nhàng lại trôi chảy, nhìn khéo léo trượt đường tuyết như linh tinh mà muốn thót tim.

      đến gần khúc cua đầu tiên.

      Thậm chí Giang Thâm hơi hơi nín thở.

      Chu Sa vẽ vòng cung hoàn mỹ qua khúc cua, thẳng xuống đoạn cua liên hoàn bên dưới.

      Tinh tế và nhanh nhẹn, chút trì trệ, Chu Sa lướt qua khe đá nham thạch, như thác nước trút thẳng xuống dưới, băng qua đoạn đường khúc khuỷ.

      Lớp bụi tuyết bay lên ở phía sau , biến thành dải kim tuyến bạc lấp lánh.

      Cuối cùng cũng từ từ dừng lại.

      Mặc dù biến thành chấm nho , nhưng huấn luyện viên vẫn đứng ở chỗ cũ ở vỗ tay cho .

      Quá xinh đẹp, quá gọn gẽ, quá tuyệt vời.

      Chu Sa chinh phục ngọn núi này.

      Mà Giang Thâm cũng thở phào hơi, có loại cảm giác khó hiểu cứ quanh quẩn trong lòng, muốn chinh phục, phải vì ai khác, cũng chỉ mỗi việc ở dưới thân rên rỉ êm ái, nghĩ, muốn chinh phục từ cơ thể đến trái tim của Chu Sa.

      Chu Sa ngồi cáp treo lên, huấn luyện viên vui vẻ ôm Chu Sa cái.

      Môi Chu Sa cong lên thành vòng cung rất đẹp.

      Giang Thâm cầm ván trượt tuyết từ phòng nghỉ ra: “Trượt rất giỏi.”

      Chu Sa tháo kính xuống, mang theo chút vui sướng: “Cảm ơn chủ tịch khích lệ.”

      Giang Thâm nhếch nhếch khóe môi, cũng chống cái trượt thẳng xuống.

      đỉnh núi khác.

      Cậu thanh niên mang theo kính bảo hộ nhìn màn tuyết trắng xoá bên cạnh.

      Nơi đó có hàng chục đường trượt tuyết.

      ai biết cậu nhìn cái gì.

      Hồi sau, cậu sờ sờ môi dưới, đó là vị trí vết thương miệng Giang Thâm.

      Sau đó, mặt cậu chút cảm xúc cầm ván trượt tuyết trượt thẳng xuống chân núi.
      ________________________
      Lời của tác giả: Chu Đường ngầm xuất ở chương 8 và chương 12 trong chưa đến mười chữ, hi hi ha ha.

      Lời của Mama: Mọi người còn nhớ đoạn nào ?

      Uhm, mà cám ơn cả nhà đợi ta khỏi bệnh và thương ta, ai giục bản thảo luôn. *Bắn tym*

      Link wattpad: https://w.tt/2zFftyw
      Themealice, trang.ca, Paru12 others thích bài này.

    2. ChauKhoa2268

      ChauKhoa2268 Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      418
      CHƯƠNG 16: HỐI HẬN

      Biên tập: Mama Tổng Quản

      Có thể mang nơi khác cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!

      (*'▽`*)...(*'▽`*)

      -------------------------------------------------

      "Lạnh quá!" Chu Sa ôm cánh tay, gió lớn đỉnh núi thổi qua , cáp treo xuống núi cũng rét lạnh vô cùng.

      Giang Thâm ôm Chu Sa vào lòng, chạm vào Chu Sa môi, rất lạnh.

      Giang Thâm dùng lưỡi liếm liếm môi Chu Sa, Chu Sa cũng chịu nổi muốn hút lấy ấm áp trong miệng Giang Thâm.

      Nụ hôn của Giang Thâm dịu dàng đầy thương, đầu lưỡi quấn quýt với lưỡi của Chu Sa, mãi đến chân núi mới chịu tách ra.

      "Muốn nơi ấm áp hơn ?" Giang Thâm đỡ Chu Sa bước ra ngoài cáp treo.

      " đâu?"

      "Maldives? Đảo Bali? Em thích chỗ nào?" Nơi ấm áp đúng là cách xa vạn dặm mà.

      "Chủ tịch có thời gian rảnh rỗi thế này à?" Chu Sa biết Giang Thâm rất bận rộn.

      "Chủ tịch cũng phải có kỳ nghỉ phép chứ." Giang Thâm tháo bao tay ra rồi nắm tay Chu Sa, cũng rất lạnh.

      "Maldives." Kỳ nghỉ mang tính chất thư giãn đơn thuần thế này khiến Chu Sa có chút vui vẻ.

      Buổi chiều hôm sau, Chu Sa nằm trong sân thượng của biệt thự mặt nước hứng gió biển ngắm hoàng hôn.

      Bình thường ở Cheval Blanc Randheli, nếu đặt trước mấy tháng thể có phòng.

      Thế mà dù Giang Thâm đột nhiên nảy ra ý định, vẫn có thể đặt được biệt thự mặt nước có góc nhìn đẹp nhất.

      Giang Thâm bưng ly champagne tới.

      Chu Sa lật người lại: "Giúp em bôi đằng sau lưng , em bôi tới." đưa kem chống nắng cho Giang Thâm.

      Cho dù là chạng vạng, nhưng tia tử ngoại mạnh thế này cũng đủ làm cho người ta đen xuống ba sắc độ.

      Giang Thâm cầm lấy kem chống nắng bắt đầu phục vụ cho Chu Sa, cởi dây áo tắm của Chu Sa ra, tấm lưng ngọc ngà lộ ra hết.

      Giang Thâm xịt kem chống nắng vào lòng bàn tay, xoa lưng Chu Sa vài vòng, làm da nhẵn nhụi của Chu Sa làm lòng bàn tay Giang Thâm hơi nóng lên: "Lực tay như thế này được chưa Tạ tiểu thư?"

      Tạ tiểu thư từ từ nhắm mắt lại: " eo còn chưa có thoa đó."

      Giang Thâm ngoan ngoãn thoa lên eo cho Chu Sa, sau đó chuyển tới chân, từ bắp chân, xoa bóp từng chút , chân dài rất rất thẳng, sờ tới sờ lui cũng thấy xương.

      Giang Thâm vuốt ve nắn bóp đùi Chu Sa, Chu Sa cảm thấy hơi nhột: "Cẩn thận thôi có tiền boa đó, mát xa cũng phải có tâm."

      "Được." Giang Thâm đồng ý dứt khoát.

      Tay Giang Thâm cứ xoa lên , tách chân Chu Sa ra, cách lớp quần lót xoa lấy tiểu hoa huyệt của Chu Sa, đương nhiên tay nghề vô cùng tốt, chỉ trong chốc lát, quần lót liền thấm ra vệt nước.

      Giang Thâm cúi thấp người: "Tạ tiểu thư vẫn hài lòng với phục vụ này chứ?"

      Tạ tiểu thư mơ màng muốn ngủ: "Cũng tệ lắm."

      "Thế tiền boa đâu?"

      Giọng của Chu Sa lười biếng mà dụ hoặc: "Buổi tối cho ."

      Trong sân thượng có bể bơi vô cực hình chữ nhật, đối diện với biển cả rộng lớn.

      Hoàng hôn nhuộm đỏ như máu, nước biển ở phía xa xa cũng phản chiếu thành màu vàng hồng, nơi gần bờ vẫn màu xanh lam như cũ.

      Chu Sa tựa vào thành hồ, Giang Thâm từ sau lưng bơi tới, ôm eo Chu Sa.

      Chu Sa nhìn xa xa chốc lát, quay lưng về phía hoàng hôn selfie tấm.

      Chỉ cần muốn, Giang Thừa luôn có hàng tá những buổi dạ hội và tiệc rượu tham gia hết.

      Đại đa số là nhàm chán.

      Đây là hội nghị nội bộ quy mô , làm giống phòng khách, mấy vị tổng giám đốc ngồi ở mấy cái ghế salon, bên cạnh có người chủ trì, Giang Thừa ngồi ở giữa đội hình.

      Cũng may phải trường hợp lớn, có người quay phim, lúc mọi người bàn luận về an ninh mạng thông tin di động, Giang Thừa quang minh chính đại lấy điện thoại ra chơi.

      Giang Thừa hờ hững trả lời lại tin nhắn WeChat của mấy quản lý cấp cao, lúc chuẩn bị thoát ra trong nhóm bạn bè xuất chấm đỏ, trong nháy mắt, chứng ám ảnh cưỡng chế buộc phải bấm vào xem.

      Thế mà lại là Chu Sa: "Tôi có thể làm McDull rồi. [Hình ảnh]"

      với Chu Sa cũng làm mấy kiểu nghi thức chia tay như là kéo đối phương vào danh sách đen này nọ, chính xác là rất bình tĩnh, mỗi người tự biến mất trong cuộc sống của người kia.

      Chu Sa cũng hay đăng vào nhóm bạn bè, năm nhiều lắm chỉ đăng ba status.

      Giang Thừa có chút tò mò bấm vào ảnh chụp, Chu Sa chụp góc nghiêng của gương mặt, tóc còn lấp lánh ánh nước, vài giọt văng mặt của Chu Sa, nhìn qua vừa gợi cảm lại có chút đáng , phía xa xa hình như là biển.

      Nhưng rất nhanh, Giang Thừa cảm thấy tim mình đau nhói chút, như có gió càn quét qua, khiến cho hơi thở của đều trở nên lạnh băng.

      Dường như di động cũng cầm chắc.

      Chu Sa dựa vào ngực của người đàn ông.

      "Về điểm này, chúng ta nghe chút ý kiển của tổng giám đốc Giang."

      Yên lặng hồi lâu.

      "Tổng giám đốc Giang?"

      Giang Thừa đờ đẫn ngẩng đầu, cầm lấy micro: "Về phương diện mã hóa phép tính này..."

      Trong đầu Giang Thừa vang lên thanh ong ong, máy móc xong đoạn phát biểu, mọi người liền vỗ tay cho .

      "Xin lỗi, tôi còn có chút việc." Giang Thừa hướng về phía mấy vị khán đài gật đầu chào , cũng hướng về phía khán giả bên dưới ra hiệu sau đó nhanh chóng rời khỏi sân khấu.

      Kỳ cũng cần thiết phải... Nội tâm của Giang Thừa .

      Nhưng ở lại nổi nữa.

      Trợ lý chạy ra theo Giang Thừa, Giang Thừa khoát khoát tay, ngồi vào trong xe, lấy điện thoại ra lần nữa.

      phóng to ảnh chụp soi kỹ từng chi tiết.

      Là hoàng hôn--- chênh lệch khoảng ba đến năm tiếng, phía sau là biển, có thể thấy thành bể bơi mờ mờ, là bể bơi của biệt thự mặt nước? Maldives? Hay là Langkawi?

      Chu Sa MCDull... vậy là Maldives.

      Cơ thể người đàn ông bị che hơn phân nửa, chỉ lộ ra chút cơ ngực.

      Chu Sa, Giang Thừa nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của Chu Sa.

      Ảnh chụp màn hình đột nhiên bị cuộc gọi đến thay thế, Giang Thừa chút suy nghĩ từ chối cuộc gọi của Bùi Oanh.

      tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

      Rất nhanh, lại thấy được cổ Chu Sa, có dấu hôn dưới sợi tóc ẩm ướt.

      Giang Thừa bấm tắt màn hình.

      hít thở sâu hồi, khởi động xe.

      Chu Sa cùng người đàn ông khác ở bên nhau là chuyện bình thường, Giang Thừa với chính mình.

      Giang Thừa tận lực đuổi chuyện này ra khỏi đầu, nhưng đến đèn đỏ ở giao lộ, có cách nào khống chế lại mở di động lên lần nữa, lần lại lần làm mới nhóm bạn bè, đợi Chu Sa cập nhật trạng thái mới.

      Giang Thừa vượt qua mười bảy cái đèn đỏ, mỗi cái đèn đỏ đều căng thẳng nhìn WeChat, mở WeChat của Chu Sa ra, rồi đóng lại, nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, rồi lại thoát ra.

      Thậm chí bởi vì quá chăm chú mà bị xe phía sau nhắc nhở---- cẩn thận bấm còi báo cho chiếc xe Bentley châu Âu phía trước rằng đèn xanh sáng.

      Giang Thừa vội vã đậu xe vào gara xong, vừa vào phòng liền ngã người vào ghế salon, mở di động ra xem lần nữa ảnh chụp còn.

      Nhóm bạn bè biến mất thấy đâu.

      Xoá rồi sao? Giang Thừa bấm vào ảnh đại diện của Chu Sa, chỗ nhóm bạn bè trống .

      , là chặn .

      Giang Thừa siết chặt điện thoại.

      Giang Thừa đứng lên hai vòng ở trong phòng, Chu Sa có thể ở cùng người đàn ông khác... Chúng ta còn quan hệ gì, mình và Bùi Oanh ở bên nhau, mình từng Bùi Oanh tha thiết, quanh quẩn lại thử bắt đầu lần nữa, mình nên vui mừng. Hơn nữa, Chu Sa cũng chỉ là người dùng để làm phai mờ hình bóng của Bùi Oanh ở trong lòng mình.

      Cơ thể của Chu Sa quả có sức hấp dẫn rất lớn đối với mình, nhưng hẳn chỉ có cơ thể--- mình cũng phải vì muốn thoát khỏi khống chế này mà chọn chia tay với ấy hay sao?

      Mình chỉ là nhất thời tiếp nhận được chuyện người phụ nữ từng thuộc về mình giờ lại ở dưới thân người đàn ông khác thôi.

      Chuyện này có gì ghê gớm cả.

      Giang Thừa ở phòng khách bồi hồi, thử thuyết phục chính mình.

      Cuối cùng cũng thở ra hơi, tắm rửa lên giường, Bùi Oanh lại gọi tới lần nữa: "Giang Thừa?".

      "Sao thế?".

      " phải tối nay cùng ăn cơm tối sao? Em ở trước cửa nhà hàng nè."

      Giang Thừa che mắt lai: "Xin lỗi Bùi Oanh, có chút việc phải trước nhưng quên báo lại cho em."

      " sao, em biết rồi, em tự về nhà được mà." Bùi Oanh từ trước đến giờ đều rất khéo hiểu lòng người.

      "... xin lỗi."

      Cúp máy xong, Giang Thừa nằm trong bóng tối.

      cảm thấy có thứ gì đó từ trong người mình thoát ra ngoài.

      biết cảm xúc bây giờ của mình có phải được gọi là hối hận hay nữa.

      _______________________

      Lời của Mama: Mặc dù bên bộ kia ta cũng qua nhưng bên này lại giải thích lần nữa. Ta biết mọi người chờ đợi vất vả, ta cũng muốn, nhưng dạo gần đây ta phải bù đầu trong việc phỏng vấn tìm việc mới nên đành chậm trễ mọi người. Ta cũng cảm thấy có lỗi, nhưng về tới nhà hết hơi rồi nên đành nợ lại.

      Nhưng mọi người cứ yên tâm, ta đều ghi nợ cả, hôm nào đấy thấy ta đăng liên tục mấy chương hiểu ha, riêng chương phúc lợi ta thông báo . Có điều ta thấy phúc lợi chắc lâu lắm đây, thấy mọi người ít bình chọn cho ta quá. Hic...

      Ừm, bắt đầu ngược Giang Thừa rồi đó, ta cảm thấy ra cũng rất đáng thương.
      Themealice, trang.ca, Paru13 others thích bài này.

    3. ChauKhoa2268

      ChauKhoa2268 Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      418
      CHƯƠNG 17: LỰA CHỌN

      Biên tập: Mama Tổng Quản

      Có thể mang nơi khác cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!

      (*'▽`*)...(*'▽`*)

      -------------------------------------------------

      Thời gian ở Maldives cực kỳ tự do, cũng đầy khoái cảm, quả là kỳ nghỉ tốt đẹp, nhưng về Xương Thành mới mấy ngày, các cuộc hội nghị cứ như sương mù dày đặc bao quanh thay phiên giày vò Chu Sa.

      Kỳ nghỉ này của chủ tịch quả nhiên cũng là tuỳ hứng của chính .

      Nhưng Chu Sa khó chịu với kiểu bận rộn thế này, theo bên cạnh Giang Thâm quả có thể học được rất nhiều thứ.

      theo Giang Thâm từ phòng họp ở tầng dưới lên.

      "Chủ tịch, đây là phương án trao đổi vào chiều nay với Thừa Diễn, phần này là những đơn vị hiệp thương muốn xuất vốn đầu tư khác, tình hình bên Hồng Tượng đến nay vẫn trong vòng bảo mật.". Tổng giám đốc Tề của Quỹ vốn đầu tư Minh Sâm vừa báo cáo vừa đưa cặp văn kiện cho Giang Thâm.

      Giang Thâm vừa vừa lật xem: "Xem như đầy đủ. Chiều nay, các cố gắng hết sức tìm hiểu thêm chút, tiểu Chu tổng của Hồng Tượng chắc chắn tham gia, VP bên phía họ mang họ Cao, người phụ nữ đó rất xảo quyệt, các chú ý chút."

      "Vâng."

      Vào phòng làm việc, Giang Thâm tranh thủ lúc rảnh rỗi hôn lên môi Chu Sa: "Vất vả cả buổi sáng rồi."

      "Chủ tịch cũng vất vả rồi." Quả cả buổi sáng Giang Thâm đều trong trạng thái căng thẳng.

      "Chiều nay, Quỹ vốn đầu tư Minh Sâm gặp gỡ Giang Thừa."

      "Ừm, em bên này có cần làm gì ?"

      " cần... Em có biết Giang Thừa nghĩ thế nào phương diện góp vốn đầu tư này hay ?"

      Ánh mắt của Chu Sa rất tỉnh táo: " biết, tổng giám đốc Giang chưa từng trao đổi chuyện làm ăn với em."

      Giang Thâm nhìn Chu Sa cười khẽ, hôn lên môi Chu Sa: " cần khẩn trương, em cho rằng muốn điều tra Giang Thừa thông qua em à?"

      Chu Sa rất thản nhiên.

      "Yên tâm, phải vì Giang Thừa..." cuối bị nuốt vào trong miệng của hai người.

      Chu Sa cũng chẳng có gì yên tâm, có hứng thú cũng có ý tham gia vào... mặc kệ mục đích của Giang Thâm là gì, cũng có cái gì để lợi dụng được đâu.

      Sắc trời tối dần, Giang Thừa ngồi trong văn phòng xoa xoa huyệt Thái Dương.

      việc so với tính toán của cũng khác lắm, chuyện cho tới giờ cũng chỉ có Minh Sâm của Giang thị và Hồng Tượng là đối tượng tương đối thích hợp.

      thương trường chỉ chuyện làm ăn, Giang Thừa cũng muốn mang cảm xúc cá nhân lẫn vào đó, hai đơn vị này đều rất phù hợp.

      Nếu có thể, Giang Thừa hy vọng bọn họ có thể cùng hợp tác, nhưng Giang Thâm và Chu Đường tất nhiên hề muốn như vậy.

      Thời gian cũng còn nhiều, cần nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

      Giang Thâm ấn số Bùi Oanh: "Buổi tối dẫn Giang Thừa tới núi Thanh Chi."

      Đây là ngọn núi ở ngoại ô Xương Thành, cao lắm, cũng có cảnh sắc gì, bình thường đạp thanh cũng ai chọn đến đây. Nhưng trong lĩnh vực, nó lại cực kỳ nổi tiếng.

      "Em biết rồi." Bùi Oanh biết Giang Thâm có câu lạc bộ siêu xe, bề ngoài hoạt động quang minh chính đại, nhưng đua xe phi pháp vào ban đêm mới là màn kịch chính, mà đường đua này, đặt ngay tại núi Thanh Chi.

      Giang Thâm muốn Bùi Oanh đưa Giang Thừa tới trường đua của trận tranh tài đêm nay.

      Bùi Oanh nghĩ đến mục đích của Giang Thâm liền gọi điện thoại cho Giang Thừa.

      Giang Thừa cũng nghe qua chuyện này: "Sao lại có ý muốn ?"

      "Có người bạn giới thiệu, gần đây áp lực của rất lớn, xem để thư giãn chút nha."

      "Được." Giang Thừa trầm ngâm lúc rồi đồng ý, có người đàn ông nào thích xe.

      Giang Thừa đổi qua chiếc Ferrari 488, lúc đến nơi hơi trễ.

      Tuy gia nhập vào câu lạc bộ siêu xe này, nhưng đó chỉ là do nghĩ tới, với đại đa số hội viên cũng coi như là quen biết, lúc Giang Thừa bước vào trường đua ít người ở trong.

      "Hôm nay, tổng giám đốc Giang cũng có hứng thú tới góp vui à?" Có người nhiệt tình lại vỗ vỗ vào bả vai của Giang Thừa.

      "Đến xem thế trận của các cậu chút." Giang Thừa mỉm cười .

      Nhưng khi người kia nhìn thấy Bùi Oanh ở sau lưng của Giang Thừa, tiếng liền dần.

      Trước kia Bùi Oanh là bạn của Giang Thâm, Giang Thâm lại chính là ông chủ của câu lạc bộ này.

      giờ...

      Giang Thừa cảm giác được bầu khí lúng túng trong trường đua: "Hôm nay chơi thế nào đây?"

      Mọi người trầm mặc chút.

      "Hôm nay chúng tôi lái xe, mà mang bạn đến lái, rút thăm trao đổi." Có người bước ra giảng hoà: "Tổng giám đốc Giang tới hơi trễ, chỉ có bạn của chủ tịch Giang rút được thăm trống, chị... Bùi Oanh rút trúng con Aston Martin của chủ tịch Giang, vậy vị kia của chủ tịch Giang lái xe của ngài, tiêu chuẩn là chạy ba vòng, tính thời gian."

      Giọng điệu bên trong vẫn có chút lúng túng.

      Nhanh như thế Giang Thâm tìm được bạn tiếp theo rồi à?

      Giang Thừa nhướng mắt, thấy đám người của Giang Thâm bên kia, khoanh tay nhìn đường đua.

      loạt siêu xe bên đó cũng dàn hàng ngang xong xuôi, chỉ có duy nhất đứng, dường như chờ chiếc xe đua của , tựa vào bảng thi đấu bên cạnh, trong tay cầm điếu thuốc. Ánh sáng quá yếu, thấy mặt mũi.

      Giang Thừa thu hồi ánh mắt nhìn về phía Bùi Oanh: "Thế nào, muốn chơi ?"

      "Được thôi." Bùi Oanh ngẩng mặt lên tươi cười: "Nhưng thành tích tốt cũng được chê em."

      Giang Thừa cười cười: "Chú ý an toàn là được rồi."

      Có người giúp Giang Thừa chạy xe vào đường đua, tám chiếc siêu xe ở đường đua xếp thành hàng.

      Mỗi người tham gia trận đấu này đều đưa ra mức tiền cược làm phần thưởng, chỉ là để thêm phần hứng thú.

      Lúc Chu Sa thấy chiếc Ferrari này chạy tới, trong lòng có hơi kinh ngạc, Giang Thừa cũng tới nữa sao?

      dập điếu thuốc tới, đúng là xe của Giang Thừa.

      Hôm nay đột nhiên Giang Thâm dẫn tới đây, hỏi có muốn chơi đua xe .

      Chu Sa có hơi ngứa tay, nên đồng ý ngay tắp lự.

      Chu Sa ngồi vào chiếc xe này, từng lái chiếc xe này, phải chạy thử nhưng ngược lại là được hời.

      nhìn quy định của cuộc đua lần nữa, vòng 10 km, đường quốc lộ vòng quanh núi, ba vòng là xong, cũng quá khó.

      Toàn bộ đường quốc lộ đều được câu lạc bộ cải tạo lại, mỗi đoạn đường đều đặt mấy cái camera, gần như bảo đảm quay toàn bộ lộ trình góc chết.

      Mấy người đàn ông vào phòng nghỉ, mà hình cực lớn đặt ngay trước mặt, tám chiếc xe xếp thành hàng, Aston Martin DB11 của Giang Thâm ở vị trí số ba, Ferrari Giang Thừa ở vị trí số 8.

      Mọi người cũng có cảm giác khẩn trương, ngược lại cười vui vẻ---- các cầm lái, siêu xe có thể phát huy phần mười tốc lực cũng xem như các lợi hại rồi, có người gọi điện thoại: "Bà , ngài cẩn thận chút, Phantom của Trần tôi bồi thường nổi đâu đó."

      Giang Thâm nhìn có vẻ cũng rất thư thả, thậm chí còn chủ động chuyện với Giang Thừa: "Hai ngày nay, sức khoẻ của ba tốt lắm."

      Giang Thừa rũ mắt xuống: " sao?"

      " tin về xem thử ?"

      Giang Thâm luôn luôn như thế, trước mặt cứ giống như người trai tốt, còn sau lưng cực kỳ đê tiện.

      Giang Thừa cười nhạt: "Tôi là bác sĩ à?"

      Đèn trước đường đua bắt đầu sáng lên, sau khi lá cờ sọc ca rô màu trắng đen phất xuống, ánh đèn cũng cùng lúc tắt , tám chiếc xe cùng lúc vọt lên.

      đường đua ồ trận reo hò, mà mấy người đàn ông ở trước màn hình cũng thoáng ngưng lại, nhìn vào màn hình chiếu cảnh xuất phát.

      "Tôi nhổ vào, ta có phải bị ngu , phản ứng còn chậm hơn người khác đến hai giây." Tuy là chơi cho vui, nhưng nhìn chiếc Maybach bị tụt lại đằng sau đoạn rệt, có người bắt đầu than phiền.

      Chỉ vẻn vẹn màn xuất phát, thất rất , xe số 3 và xe số 8, khác biệt.

      Bước khởi động chút trì trệ, sang số như nước chảy mây trôi, bước khởi động vượt qua hơn nửa thân xe.

      Đặc tính của xe còn là nhân tố quyết định, Phantom đều bị các bỏ lại phía sau.

      " tệ." Có người cảm khái.

      Giang Thâm và Giang Thừa ngừng hỏi han vô nghĩa, nhìn màn hình.

      Màn hình chuyển đến khúc cua đầu tiên, DB11 nhanh nhẹn làm cú drift* vượt lên 488.

      (*): Drift có nghĩa là người lái xe điều khiển chiếc xe của họ trượt qua khúc cua. Trong đua xe, đôi khi các tua đua vào cua với tốc độ quá nhanh khiến bánh sau bị trượt, đó cũng được xem là drift. Khi bị trượt bánh sau, chiếc xe hoặc quay tròn hoặc tay đua đua lấy lại quyền kiểm soát chiếc xe và tiếp tục cuộc đua. Những tay đua chuyên nghiệp có khả năng drift có cơ hội vượt qua các đối thủ thể drift ở những khúc cua.

      Giang Thâm sờ sờ cằm.

      Giang Thừa bị gợi lên chút hứng thú, ôm cánh tay.

      "Cậu xem ai thắng?" Giang Thâm đột nhiên mở miệng.

      Cuộc đua còn đến phần mười, gần như có thể định ra là trong hai chiếc xe xe này.

      "DB11." Bất luận xuất phát từ tình hình đường đua hay là vì Bùi Oanh, Giang Thừa tham vọng như Giang Thâm.

      Giang Thâm nghiền ngẫm rồi nở nụ cười: "Được thôi, vậy tôi 488, mà hay là chúng ta đặt cược ván ."

      "Cái gì?"

      "Cậu thua, Thừa Diễn ký với Minh Sâm."

      " nằm mơ !" Giang Thừa cười nhạo, cũng phải chịu ký với Minh Sâm, nhưng thể lại vì ván cá cược thế này.

      Giang Thâm cũng xấu hổ chút nào, dường như chỉ là muốn khuấy động bầu khí: "Cậu thua, về thăm ba."

      Giang Thừa dừng chút, phản đối, "Vậy nếu thua sao?"

      _______________________

      Lời của tác giả: Chuẩn bị tấn công kịch liệt Giang Nhị lần thứ hai.

      Lời của Mama: Tác giả căn bản là mẹ ghẻ của đám đàn ông trong truyện, từ từ rồi cũng bị ngược cả thôi. Mà ta thấy mọi người ít bình luận ghê luôn, khiến ta đơn quá!
      Themealice, trang.ca, Paru14 others thích bài này.

    4. ChauKhoa2268

      ChauKhoa2268 Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      418
      CHƯƠNG 18: PHẪN NỘ

      Biên tập: Mama Tổng Quản

      Có thể mang nơi khác cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!

      (*´▽`*)…(*´▽`*)

      -------------------------------------------------

      Aston Martin là xe của Giang Thâm, vậy trong xe bây giờ chắc là Bùi Oanh.

      Chu Sa nhìn chiếc xe đằng trước suy đoán.

      Thực chất trong người Chu Sa có chút máu liều, khi vận động, loại adrenalin này tăng vọt mang đến chút khoái cảm cho .

      Ví dụ như chuyện trượt tuyết, Giang Thừa dạy vỡ lòng cho Chu Sa, có đôi khi dẫn đến khu trượt tuyết--- nhưng hầu như chỉ để bàn chuyện làm ăn, nếu thế, Giang Thừa thể đứng ở đỉnh cao như bây giờ.

      Ví dụ như chuyện đua xe, Chu Sa có bằng lái từ rất sớm, lúc ấy xem Polo như Ferrari mà lái, đến tận khi lái Ferrari .

      Bùi Oanh châm lên niềm vui sướng trong Chu Sa, kilomet sau còn khúc cua, muốn thử ở đó vượt qua ấy.

      Khoảng cách giữa tám chiếc xe kéo dài ra, màn hình trong phòng nghỉ tập trung vào cảnh quay hai chiếc xe dẫn đầu.

      “Cậu xem.”

      thua, để mẹ tôi vào nhà .” Giang Thừa lộ ra nụ cười đầy ác ý, điều tới chính là bài vị. đầy ác cảm với Giang gia, nhưng mẹ của đến khi qua đời đều muốn bước vào đó.

      “Cậu nằm mơ.” Giang Thâm đập tan thương tiếc.

      Giang Thừa nhún nhún vai, làm người ta mắc ói, ai biết chứ: “Vậy chừng nào Giang Minh Sâm chết rồi hãy cho tôi hay.”

      “Ha!” Giang Thâm cười lạnh tiếng.

      màn hình hai chiếc xe so kè với nhau tiến đến khúc cua thứ hai, DB11 chặn 488 vượt lên cách hoàn hảo đường, ép đánh vòng qua khúc cua.

      Vòng thứ nhất, Aston Martin chiếm ưu thế tuyệt đối, ở mỗi khúc cua đều áp đảo được xe phía sau.

      Ở lối vào đường đua có thể nhìn thấy được ánh đèn pha của chiếc xe dẫn đầu, hai chiếc xe gào thét đường, màn hình hiển thị tốc độ của hai người đạt đến 200, chỉ hơn kém giây đồng hồ.

      Chu Sa cũng chẳng gấp gáp gì, chung thăm dò được đường nước bước của Bùi Oanh.

      nhanh chậm đuổi theo Bùi Oanh, cho đến khúc cua thứ hai của vòng cuối cùng.

      Trước khi quẹo cua Chu Sa đạp chân ga, ép Bùi Oanh giảm tốc độ để bẻ cua vì tránh bị tông xe mà phải chạy thẳng về phía trước thêm đoạn, Chu Sa gạt cần số, thân xe xoay ngang, đầu xe quẹt qua DB11 để quẹo cua trước, vượt qua.

      Có người huýt sáo, thường trình độ này trong trường đua của họ cũng xem như khá tốt rồi, giờ người cầm lái còn là mỹ nữ nên càng rúng động lòng người hơn.

      Vẻ mặt của Giang Thâm cũng càng thêm ung dung.

      Giang Thừa gì, vốn cũng để ý cho lắm, chỉ chơi cho vui mà thôi, nhưng trình độ của hai chiếc xe lại vượt mức tiêu chuẩn bình thường khiến khỏi có chút cảm giác khẩn trương khi tranh tài.

      Chẳng qua là vòng cuối cùng cũng xuất tình huống đảo ngược, mấy lần Bùi Oanh muốn vượt lên đều bị Chu Sa chặn lại.

      Cuối cùng, mấy người đàn ông trước màn hình cũng ngồi yên nổi nữa, bọn họ xông ra khỏi phòng ngênh đón chiếc Ferrari giành được chiến thắng.

      Giang Thâm và Giang Thừa đứng ở đích đến, hai chiếc xe gào thét chạy về, Giang Thừa nhướng mày, ngược lại có chút tò mò về bạn mới của Giang Thâm.

      Ferrari dừng ở điểm đích cách nhanh gọn.

      Giang Thâm bước qua nghênh đón tiểu quán quân của , vốn trông đợi Chu Sa thể cái gì, chẳng qua chỉ muốn có cuộc gặp gỡ nhìn như tình cờ để loè Giang Thừa mà thôi, nhưng lại vượt khỏi dự kiến của .

      Quá mức luôn!

      Đáy lòng của Giang Thâm bỗng dưng muốn dâng trào, Chu Sa cho niềm vui bất ngờ quá lớn.

      giống như kho báu, chỉ cần khám phá ra, ngừng thu hoạch được.

      Champagne và pháo hoa kim tuyến bắn về phía người vừa bước xuống chiếc Ferrari.

      Giang Thâm có chút tự hào, đây là người phụ nữ của , người phụ nữ của .

      Giang Thâm ở trong tiếng vỗ tay hoan hô mà đè Chu Sa lên cửa xe hôn xuống.

      Tiếng reo hò càng lớn hơn, dường như Giang Thâm rất ít khi thể tình cảm ra ngoài như thế, đừng đến việc hôn môi trước mặt mọi người.

      “Giang Thừa.” Chỉ thua có nửa thân xe, may mắn có đó, nhưng Bùi Oanh thừa nhận đối phương rất mạnh. đậu xe xong, đến bên cạnh Giang Thừa, lại phát Giang Thừa nhìn chằm chằm về hướng, hình như cơ thể còn hơi run rẩy.

      Cơn phẫn nộ của Giang Thừa muốn xông ra khỏi lồng ngực.

      Lồng ngực sau lưng Chu Sa chính là của Giang Thâm đúng ?

      Tốt, rất tốt.

      Hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác.

      Bùi Oanh thấy Giang Thừa trong lúc quay , trong mắt có tơ máu mà tay cũng nắm lại thành quyền, hơi kinh hãi.

      Lòng thù hận của Giang Thừa bộc phát, với Giang Thâm, với Chu Sa, với Bùi Oanh.

      Chu Sa bị hôn trước mặt nhiều người có hơi khó chịu, đẩy Giang Thâm ra chút, Giang Thâm tiện thể cũng buông ra: “Tuyệt lắm!”

      “Cảm ơn.”

      Người chủ quản trận đấu đưa tiền thưởng tới tay Chu Sa, tấm thẻ. Champagne được khui ra, dòng rượu bắn ra.

      lâu gặp.” Giang Thừa tới chào hỏi Chu Sa, sắc mặt của dường như khôi phục bình tĩnh.

      Chu Sa nhìn Giang Thừa đến gần, còn phát ra Giang Thừa rất tức giận, thậm chí chỉ là tức giận, mà đúng hơn là phẫn nộ, phẫn nộ với mình, mặc dù che giấu rất tốt.

      Là do mình quen với Giang Thâm sao?

      lâu gặp.” Chu Sa khẽ gật đầu.

      Giang Thừa hỏi han tiếp, thậm chí cũng liếc mắt nhìn Giang Thâm cái, mở cửa xe phía sau Chu Sa ngồi vào trong, Bùi Oanh cười cười tỏ ý xin lỗi với Giang Thâm và Chu Sa, chạy vội về phía ghế phụ. Giang Thừa khởi động xe, lưu loát quay đầu xe rồi lái .

      Trong đêm khuya như thế này tính là yên tĩnh.

      Ở giữa đoạn đường bao quanh núi, chiếc DB11 màu xám lặng lẽ dừng lại, nhìn kỹ lại thấy có hơi chấn động.

      Chu Sa dạng chân ngồi người Giang Thâm, gian mấy rộng rãi trong xe gian làm hai người dính chặt vào nhau.

      Áo của Chu Sa bị cởi ra, nội y còn vắt vẻo cánh tay , cà vạt của Giang Thâm nghiêng lệch, nút áo sơ mi bị cởi hết ra, ngực Chu Sa dán sát vào lồng ngực Giang Thâm.

      Chỗ kết hợp bên dưới của hai người bị váy của Chu Sa che lại, nhưng vẫn có thể nghe tiếng nước vỗ đập khi ra vào.

      Tiếng Chu Sa rên rỉ và hơi thở nặng nề của Giang Thâm quyện lại cùng nhau.

      Adrenalin tăng vọt, hormone cũng tăng vọt, thậm chí hai người có cách nào đợi đến lúc leo lên giường, phải dừng xe ở nửa đường, xé rách quần áo lẫn nhau.

      Côn thịt khởi động xong xuôi, cứng rắn và trơn trượt đến nỗi kịp chờ để bao bọc cho nhau.

      Giang Thâm ôm chặt Chu Sa, hôn cuồng nhiệt.

      Hứng thú của đối với Chu Sa hình như tăng lên ngừng, cơ thể của , mọi thứ của .

      Trong lòng Chu Sa như có lửa đốt, cũng chưa từng chơi đua xe, trường hợp này kích thích đến mức khiến Chu Sa cảm nhận được mình ướt đẫm khi bứt phá về đích.

      cần trận làm tình này.

      Cảm giác mê say ngừng lan ra, nhiệt độ bên trong xe càng ngày càng cao.

      Có người trong lúc cao trào nức nở nghẹn ngào, có người bắn vào bên trong.

      Từ núi Thanh Chi đến khu vực đường nội thành của Xương Thành, chiếc Ferrari màu đỏ phát ra tiếng vang rền lao vút .

      “Giang Thừa, Giang Thừa!” Bùi Oanh có hơi sốt ruột, tốc độ này cũng phải nhanh ở mức bình thường, Giang Thừa muốn sống nữa sao.

      Giang Thừa nghe thấy bất cứ cái gì.

      Hết lần này tới lần khác Giang Thâm đều cướp người phụ nữ của , từ Bùi Oanh, đến Chu Sa, luôn luôn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi đê tiện nhất.

      Nhưng Chu Sa, cũng theo Giang Thâm ư? Giang Thâm cho cái gì? Tiền? Hay nhà?

      cũng có thể cho mà,

      Trong đầu Giang Thừa đột nhiên có tia sáng xẹt qua, , là cần Chu Sa nữa.

      Chính tia sáng này cũng để thấy hai ánh đèn nhấp nháy của chiếc xe tải lớn lao tới.

      Còn có tiếng hét thất thanh của Bùi Oanh: “Giang Thừa!!!”

      ____________________________

      Lời của Mama: Ta muốn nhắc lại chút, fanpage của ta là “Mama Tổng Quản”, mọi người vào Facebook gõ @vochaukhoa77 thấy; còn bên wattpad gõ @ChauKhoa2268 ra. Tại sao ta phải nhắc à? Vì ta biết có nhiều nơi copy truyện ta dịch rồi, độc giả bên đó comment hỏi này nọ quá trời nhưng ta đâu có trả lời được. Nhà ta đâu phải ở đấy đâu. Thế nên mọi người muốn hỏi gì, hay muốn hối thúc ta hãy vào nhà ta mà gõ cửa. Hoan nghênh, hoan nghênh a~~~

      Ừm mà nhìn lại Chu Sa sắp đạt phúc lợi 777 bình chọn wattpad rồi. Mọi người cố gắng lên! Mọi người càng nhiều ta càng có động lực lấp hố nhanh đó. *Hôn cái*
      Themealice, trang.ca, Paru13 others thích bài này.

    5. ChauKhoa2268

      ChauKhoa2268 Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      418
      CHƯƠNG 19: MƯU

      Biên tập: Mama Tổng Quản

      Có thể mang nơi khác cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!

      (*´▽`*)…(*´▽`*)

      -------------------------------------------------

      “Đêm qua, tổng giám đốc Giang Thừa của công ty Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn xảy ra tai nạn giao thông, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, cùng xe còn có bạn cũng bị xây xát ở nhiều nơi, may mắn nguy hiểm đến tính mạng. Theo nguồn tin cho biết, lúc ấy tốc độ xe của Giang Thừa vượt mức 150km/h, va chạm với xe tải ngược chiều, nhưng do chuyển hướng kịp thời nên gây ra hậu quả nặng nề, tuy nhiên theo hình ảnh tại trường cho thấy, bên trái chiếc xe do Giang Thừa đều khiển khi đó xuất dấu vết hư tổn nghiêm trọng.”

      “Tập trung chút xíu…” Giang Thâm cắn lên môi dưới của Chu Sa.

      Chu Sa cũng cắn lại Giang thâm: “Tai nạn giao thông của Giang Thừa…”

      Giang Thâm đành buông Chu Sa ra: “ nghe rồi.” Song, đáng tiếc.

      Giang Thâm tưởng tượng chút nếu đây là tin tức Giang Thừa bị thương nghiêm trọng.

      Chuyển đến tin tiếp theo: “Công ty đầu tư tài chính Hồng Tượng công bố đạt được thoả thuận tài trợ với Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn, được biết, Đầu tư tài chính Hồng Tượng góp vào trăm triệu nhân dân tệ, trong số cổ phần của Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn… chiếm lĩnh…”

      gấp đến vậy rồi à, nằm giường bệnh cũng phải liên hệ Hồng Tượng cơ đấy?

      Quả nhiên là liều thuốc mạnh.

      Giang Thâm hôn Chu Sa lần nữa.

      Cảm xúc của Giang Thâm vẫn hề dao động, nhiệt độ môi chút biến đổi, lưỡi của cũng dừng lại chút nào.

      Cùng lúc, Chu Sa nghe được hai tin tức.

      Giang Thừa phải người thích đua xe, nghĩ cái gì mà phóng với tốc độ nhanh đến thế? Lại vì cái gì mà gấp gáp từ bỏ Minh Sâm rồi lựa chọn Hồng Tượng như vậy? Trong chuyện này có mối quan hệ gì?

      hút lấy lưỡi Giang Thâm, có lẽ đóng vai trò rất lớn trong chuyện này.

      Đêm hôm qua, Giang Thừa phát mình và Giang Thâm ở bên nhau.

      Điều này chắc chắn tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Giang Thừa nhiều hơn những gì nghĩ, cho nên trong cuộc giao dịch này, Giang Thừa bị tác động.

      Chu Sa cảm thấy có gánh nặng vô hình.

      Nếu như việc Giang Thâm dùng chiêu hoành đao đoạt ái với Bùi Oanh là , vậy đêm qua lại diễn cảnh này cho Giang Thừa xem lần nữa sao?

      Sau đó ở đoạn đường kia, Giang Thừa muốn phát tiết cơn thịnh nộ dồn nén nhiều năm ra ngoài, rất có thể lựa chọn đua xe---- nên cũng rất có thể xảy ra chuyện.

      Trong lòng Chu Sa trào lên chút khó chịu, biết Giang Thâm có mưu, nhưng cái kiểu công khai xem như quân cờ khiến Chu Sa vui nổi.

      Chu Sa cắn đầu lưỡi Giang Thâm thêm chút nữa, Giang Thâm bị đau lại càng hôn sâu hơn.

      Chỉ là có vấn đề, khi Giang Thừa tức giận tất nhiên bỏ Minh Sâm mà chọn Hồng Tượng. Giang Thâm cần gì phải làm như vậy? Hơn nữa, sao Giang Thâm lại có thể bình tĩnh như thế? ràng rất muốn lấy được cổ phần của Thừa Diễn, nhưng làm như vậy chính là đẩy Giang Thừa về phe đối thủ, lại muốn làm gì đây? Hoặc đúng hơn, còn muốn lợi dụng làm cái gì đây?

      Chu Sa nghĩ, muốn yên tĩnh mà xem xét chút.

      Cuối cùng, nụ hôn chào buổi sáng triền miên dây dưa cũng kết thúc, trong lòng hai người đều có tâm tư riêng, nhưng khi tách ra lại hề có biểu khác thường.

      Chu Sa nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Giang Thâm, dừng lại ở cửa sổ giao diện tin tức Hồng Tượng đầu tư, nhìn xuống phía dưới cùng, lại là phần profile của tổng giám đốc Hồng Tượng, kèm theo tấm ảnh.

      Ảnh chụp theo kiểu thường thấy, chụp nửa người với âu phục, mặt cậu ta vô cảm, lại khiến người ta ngẩn ngơ, đây nên là hình ảnh của mục tin tức kinh tế tài chính.

      Cậu ta nên xuất ở cuộc bình chọn hot boy*, tuyển chọn thần tượng mới, xu hướng trong trò đương, hoặc xuất trong giấc mơ màu hồng phấn của các thiếu nữ.

      (*): Từ gốc là 校, tiếng là School grass, dịch sát nghĩa là “trường cỏ”. Theo baidu đây là chỉ về chàng được công nhận là đẹp trai nhất trường, bắt nguồn từ Đài Loan. Chàng trai này cũng là biểu tượng nhan sắc cũng như gu thẩm mỹ của trường đó luôn.

      Chu Đường?

      Chu Sa nhìn chằm chằm tấm ảnh kia.

      Trẻ tuổi, hoàn mỹ.

      Chu Sa có loại cảm giác quen thuộc quái dị.

      đè cảm giác hoang đường đó xuống đáy lòng, tin chắc đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Chu Đường.

      Chu Sa chỉ vào màn hình: “Đây là tổng giám đốc của Hồng Tượng à? Trẻ đó.”

      “Đúng vậy, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.” Giang Thâm cười khẽ cái: “Chu Đường còn chưa đầy hai mươi tuổi.”

      Giang Thâm mổ lên môi Chu Sa cái: “Chu Sa sao? Hai mươi mốt tuổi nhỉ?”

      Chu Sa trả lời vấn đề tuổi tác: “Sao được quản lý Hồng Tượng?”

      “Hồng Tượng? Công ty này so với cả Chu thị mà chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.” Giang Thâm có chút hứng thú kể chuyện: “Chu Đường xuất thân từ Chu gia ở New York, năm xưa Chu gia đặt chân lên Bắc Mĩ, thành lập tập đoàn Chu thị, hẳn là em có nghe qua.”

      “Vậy vì sao ở lại New York?”

      “Chủ tịch tại của Chu thị - Chu Khải Nguyên là bố của Chu Đường, nhưng nghe sức khoẻ của tốt lắm, dần dần uỷ quyền lại, Chu Đường và em trai của bố cậu ta, cũng tức là chú Hai của cậu ta - Chu Khải Minh trong quá trình tranh giành quyền lực, chắc là Chu Đường chiếm được thượng phong, nếu cũng vì trốn tránh lưỡi dao của chú Hai cậu ta mà lựa chọn tiếp quản khu vực châu Á. Chu thị xâm nhập vào chiếm giữu thị trường quốc nội cũng rất sớm, nhưng Hồng Tượng là do tay Chu Đường gầy dựng.”

      “Coi như tuổi còn trẻ, nhưng cậu ta có thế lực của riêng mình sao?”

      “Trước đây cậu ta có đồng minh, chắc là Châu gia, em có nghe qua Châu gia chưa?”

      Chu Sa chỉ nghĩ đến bài thảo luận rất “hot” diễn đàn nào đó hơn mười năm trước.

      “Châu gia rất bí , tình hình tài sản của bọn họ chưa từng công bố ra, nhưng ai nghi ngờ khả năng của Châu gia.”. Giang Thâm tiếp tục : “Châu gia là thành viên hàng đầu trong hội đồng quản trị của Chu thị, giữa họ có lần liên hôn thành công, nghe người thừa kế tại của Châu gia trở thành con rể của Chu Khải Nguyên.”

      “Thế xảy ra chuyện gì?”

      Giang Thâm ngừng lại chút: “Con của Chu Khải Nguyên, chị của Chu Đường, qua đời.”

      Đây là bí mật hào môn mà Chu Sa chưa bao giờ tiếp xúc qua.

      “Quan hệ đồng minh với Châu gia có lẽ xuất vết rạn nứt, nhưng biết đâu vẫn ủng hộ Chu Đường, ai mà biết được.” Giang Thâm bổ sung.

      “Bởi vì trong mắt của nhà tư bản chỉ có lợi ích, mà có tình cảm, đúng ?” Chu Sa ôm cổ Giang Thâm, ra ý kiến.

      Giang Thâm cười: “Có đôi khi, lợi ích cũng là tình cảm, tình cảm cũng là ích lợi.”

      “Chị của Chu Đường, vì sao lại qua đời?”

      biết.”

      Chu Sa nhìn vào mắt Giang Thâm, quay lại chủ đề lúc nãy: “Cuối cùng Thừa Diễn vẫn chọn Hồng Tượng.”

      “Ừ, có hơi tiếc.” Giọng điệu Giang Thâm rất nhàng.

      Chu Sa nhìn thấy trong mắt của Giang Thâm hề dao động.

      “Sao nhanh như thế Giang Thừa đưa ra quyết định rồi?”

      “Bảo bối…” Giang Thâm đè Chu Sa lên bàn, “Nãy giờ em cứ hỏi về người đàn ông khác…”

      lảng sang chuyện khác?

      Chu Sa nhìn Giang Thâm vén váy lên, cởi hết đồ bên dưới ra.

      Chu Sa cười cười, ôm choàng lấy cổ Giang Thâm.

      Tránh trả lời cũng là loại đáp án.

      Giang Thâm cởi nút áo trước ngực Chu Sa ra, kéo nội y của Chu Sa xuống dưới, khiến cho bộ ngực trắng nõn nà lộ ra bên ngoài, Giang Thâm nhoài lên ngực Chu Sa, liếm lên đỉnh hồng, dùng cơ thể tách đùi Chu Sa ra, đầu côn thịt cọ xát bên ngoài hoa huyệt của Chu Sa.

      Chu Sa bị xoa nắn khiến cả người mềm nhũn.

      Mắc mớ gì phải gạt dục vọng vủa bản thân chứ?

      Côn thịt của Giang Thâm chậm rãi len vào, đầu lưỡi quấn quýt với lưỡi của Chu Sa, hạ thân cũng kết hợp chặt chẽ với hạ thân.

      Chu Sa rên lên thành từng tiếng .

      Ngoài cửa, Thôi Nhất Minh yên lặng đứng đấy.

      ta biết là nên, nhưng bản thân ta quay người được, tiếng rên tỉ uyển chuyển mất hồn của Chu Sa bên trong cánh cửa dường như khiến ta có thể nhìn thấy cảnh tượng hương diễm phóng túng kia.

      Bàn tay của ta vì nắm chặt quá mà trở nên trắng bệch.

      Giang Thừa có gì đáng ngại, trong giây phút nguy hiểm cuối cùng khi hai xe va chạm, tuy rằng phần lớn đầu xe bị phá huỷ nghiêm trọng, nhưng cũng may chỉ là bị hoảng sợ, bị thương gì.

      Nhưng từ chối đề nghị ở lại bệnh viện quan sát của bác sĩ, muốn về căn nhà trống trải vắng lặng kia, căn dặn trợ lý cùng cảnh sát để hỗ trợ khắc phục hậu quả xong, nằm giường trong phòng bệnh giúp sắp xếp lại suy nghĩ.

      Giang Thâm và Chu Sa ngừng biến đổi đan xen trong tâm trí .

      Giang Thừa phát mình quyết định vô cùng qua loa đối với Chu Sa.

      Phẫn nộ qua , ghen ghét và đau thương như cỏ dại sinh sôi, như lửa rừng cháy, bao trùm lấy lục phủ ngũ tạng của .

      thích Chu Sa rồi sao?

      Nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy Chu Sa hoạt bát, từng cái nhăn mày từng nụ cười của , lần đầu tiên của giường, dù run rẩy nhưng vẫn bình tĩnh chống đỡ, vui vẻ khi tốt nghiệp, rửa tay nấu canh, cơ thể đỏ rực lúc đạt cao trào, lạnh lùng và quyến rũ, kéo dài cuối khi gọi tên .

      “Giang Thừa…”

      Lửa càng cháy càng lớn, thiêu đốt tim phổi, thiêu đốt đại não.

      Là lỗi của .

      buông tay quá dễ dàng.

      Nếu chẳng thể kháng cự, vì sao thử tiếp nhận chứ?

      Còn cơ hội, Giang Thừa yên lặng suy nghĩ.

      Về phần Giang Thâm, trong mắt Giang Thừa lên tia giá buốt, cầm di động gọi cho phó tổng giám đốc của Hồng Tượng cú điện thoại.

      ____________________________

      Lời của Mama: Lí do khiến ta quyết định dịch bộ này dù nó khá nặng nề là vì nó bộc lộ rất quan điểm: Có giữ, mất đừng tìm. Giang Thừa hối hận, nhưng hối hận được gì, đàn ông hay phụ nữ đều có những người như vậy. Lúc ở bên cạnh bao giờ biết trân trọng đối phương, đến khi mất lại tìm cách níu kéo trở lại. Nhưng, xin lỗi, muộn rồi.
      Themealice, trang.ca, Paru15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :