1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 63 Đào Tử Xấu Hổ 5

      Đào Tử chỉ cảm thấy hoa mắt, gương mặt Thẩm Mặc Trần gần sát trước mặt mình, đôi mắt đen như ngọc, tròng mắt lóe sáng, chỉ nhìn thấy cái liền chấn động lòng người, lông mi dài run rẩy, hơi thở trong trẻo lành lạnh của cậu trong nháy mắt bao trùm cả người .

      biết vì sao, đột nhiên Đào Tử cảm giác được hơi thở nguy hiểm.

      “Ách…”

      “Hử?” Giọng nhàng mà xa xôi vang lên bên tai, như tiếng thở dài từ rừng rậm, gương mặt tuấn tú cảu Thẩm Mặc Trần liền mở ra nụ cười nhè nhè, ánh mắt đảo vòng chứa tầng ánh sáng mong manh, làm người rung động.

      Đào Tử thấy lúc mà mình đối mặt với Thẩm Mặc Trần, chưa từng có cảm giác hồi hộp đến như vậy, mắt thấy gương mặt đẹp đẽ của cậu đến càng lúc càng gần, đầu óc liền trở nên trống rỗng.

      “Đào Tử…” Giọng của cậu như thôi miên người khác, nhàng quanh quẩn bên người , “Trả lời , đối với em dịu dàng sao?”

      Đào Tử theo bản năng mà lắc đầu, nhìn gương mặt tuấn tú có chút ngạc nhiên liền nhanh miễn cưỡng bản thân gật đầu.

      “Dịu dàng…Dịu dàng…”Dịu dàng và có nữa xu dính dấp với nhau á

      Đào Tử trong lòng gào to nữa câu sau.

      Thẩm Mặc Trần nhìn gương mặt nhắn của Đào Tử càng ngày càng hồng, màu sắc mặt giống như quả táo chín, tươi đẹp ướt át, nhìn qua vô cũng ngon miệng mê người.

      “Ừm, an ủi hả ….” Thẩm Mặc Trần chớp chớp mắt, ném máy sấy trongtay , ngược lại dùng ngón trỏ nâng cầm Đào Tử, ngón tay liền cảm nhận được mềm mại nhẵn mịn

      “Hả?” Đào Tử theo ngón tay cậu mà hơi ngẩng đầu lên, lòng đầy nghi vấn mà hỏi cậu, hôm nay sao mà Thẩm Mặc Trần lại đột nhiên trở nên… Kỳ quái như vậy?

      “An ủi như vậy là muốn nhận trừng phạt….”

      “Sao lại muốn trừng….” Chữ cuối còn chưa hết miệng chặn, môi đột nhiên nhận được ấm áp, cảm xúc mềm mại, mang theo hơi thở lành lạnh trong trẻo của cậu.

      Ừ…Cánh môi của so với nhìn lại càng ngon miệng hơn rất nhiều.

      Thẩm Mặc Trần nhàng hôn cánh môi mềm mại của , hơi thở ấm áp nhè phả lên mặt cậu, mang theo hương vị ngọt ngào thiếu nữ, hay là do ngày thường hay ăn đồ ngọt…

      Đào Tử chỉ cảm thấy từng đợt tê dại từ môi lan đến toàn thân, loại cảm giác dễ chịu , ngứa ngứa này hình như từng cảm nhận qua, nhịp tim trong nháy mắt đập nhanh hơn, vốn dĩ đầu óc trống rỗng, giờ phút này lại đột nhiên lấp đầy, cái hôn lần đó ở bãi biển, phải là mơ?

      Chỉ là chưa kịp nghĩ nhiều, Thẩm Mặc Trần thuận thế đẩy ngã xuống sô pha, chặt chẽ ôm nằm xuống dưới, nữa má tóc sấy khô dinh bên người, nữa còn lại ở sau đầu, bàn tay ấm áp của cậu xoe xuyên qua từng sợ tóc mềm mại của , nhàng nâng đầu lên, đem khoảng cách của mình và kéo gần sát với nhau hơn.

      Ánh mắt Đào Tử mê mang, tim đập nhanh đến nỗi muốn văng ra khỏi lồng ngực, loại cảm giác kì lạ này chưa từng trãi qua.


      Tay kia của Thẩm Mặc nhàng lấy eo của , cái lưỡi trơn nhẵn ấm áp cạy mở cái miệng đào nhắn của ra, lướt qua hàm răng, đánh thẳng vào lãnh địa của .

      Ừm, làm cậu nhớ lại, cảm giác động lòng này so với năm trước làm cho cậu chỉ thêm muốn đắm chìm trong đó.

      Chương 64 Đào Tử Xấu Hổ 6

      Chờ đến lúc Thẩm Mặc Trần buông tha cánh môi của , Đào Tử vẫn cứ mê mang như cũ, chỉ là đôi mắt ngập nước kia tựa như mảnh sương mù mênh mông, khiến cho người nhìn phải, tim đập thình thịch.

      Thẩm Mặc Trần cong môi cười, dịu dàng hôn lên môi , đưa tay mân mê từng chơi đùa từng lọn tóc của , buồn cười “Bị hôn đến choáng váng à?”

      “Ừm.” Đào Tử mờ mịt gật đầu, Thẩm Mặc Trần là cười với mình sao?

      “Đào Tử…Em có thể cần…Đáng ..Như vậy ?”

      Thẩm Mặc Trần cười cười mà đưa tay véo khuôn mặt , véo véo làm môi thẳng đường
      “Dạ.” Đào Tử có phần nghiêm túc gật đầu.

      “Haha….” Thẩm Mặc Trần vô cùng sung sướng mà bật cười, cậu đem tay trêu đùa mái tóc của , dịu dàng vén ra sau mang tai, lại hôn lên gương mặt trắng nõn của cái, trêu chọc ra, hôn như vậy có tác dụng làm thấp trí thông minh xuống, em là heo hả?”

      “Ừm…” Đào Tử lại chuẩn bị tiếp tục gật đầu, sau đó mới có phản ứng, nhanh chóng lắc đầu, căm tức nhìn cậu mới là heo có.”

      “Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.” Thẩm Mặc Trần như là hôn đến nghiện, lại hôn hôn lên má mềm mại của thêm mấy cái, sau đó lưu luyến dứt mới chịu đứng lên, đem máy sấy mình ném vào góc nhặt lên, nhét vào tay Đào Tử, nhướng mắt “ Em sấy tóc cho khô nhanh , nấu cơm, đói sắp chết rồi.”

      “Dạ.” Đào Tử rất ngoan ngoãn nghe lời, cầm máy sấy tự hong khô tóc mình, ngồi sô pha nhìn dáng vẻ bận rộn của Thẩm Mặc Trần trong bếp, trong lòng thế nhưng lại rất là cảm động.

      Ăn chiều xong, Thẩm Mặc Trần đem bàn thu dọn sạch , liền giục Đào Tử làm bài tập, nghĩ tới Đào Tử lại nhanh chân chạy vào phòng khách, quăng mình vào sô pha, tiện tay lấy cái gối ôm, cầm điều khiển mở TV, nhìn cậu cười tủm tỉm “Bài tập hôm nay của em rất ít, em làm xong lúc ở trường rồi, để cho người ta xem TV lát …”

      Thẩm Mặc Trần nhìn cái, gì, đem cặp sách treo ngay cửa lấy đến, ngồi vào bàn ăn bắt đầu làm bài tập.

      Bài tập lớp hai, chung quy cũng là toán, lý cùng ngữ, đối với Thẩm Mặc Trần mà , liền biết giải cách nào, dùng công thức nào, nếu có mất chỉ mất thời gian tính toán thôi.

      Đào Tử mở TV, đúng lúc xem gameshow, bị người dẫn chương trình chọc cho cười khanh khách ngừng.

      Thẩm Mặc Trần ngẫu nhiên nhìn TV, lại nhìn nhìn Đào Tử, công đôi việc đem bài tập từng bài từng bài làm hết.

      Qua hồi lâu, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại tiếng cười ồn ào của của TV, lai có giọng cười ngọt ngào của Đào Tử vang lên, Thẩm Mặc Trần ngẩn đầu, nhìn sang người sô pha, khỏi lắc đầu, xem gameshow mà cũng ngủ được.

      Đem bút trong tay ném lên bàn, Thẩm Mặc Trần đến sô pha, nhìn Đào Tử, khuôn mặt đỏ lựng tan biến, bây giờ lại có chút nhợt nhạt, giống như có chút lạnh, toàn bộ cơ thể cuộn tròn lên.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi17 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 65 Có Người Ghen Tị 1


      Thẩm Mặc Trần chỉ có thể thở dài hơi, vòng tay bế lên, qua cửa thông phòng khách, ôm lên phòng .

      nhàng đặt Đào Tử xuống giường, Thẩm Mặc Trần định ra, dường như Đào Tử cảm giác được ấm áp vừa quanh thân mình sắp rời , miệng kéo căng, giọng nức nở thành tiếng.

      Lại! Nữa! Rồi….

      Thẩm Mặc Trần dở khóc dở cười mà nhìn , cũng mười mấy tuổi mà sao vẫn cứ như hồi còn bé, khi ngủ hai phải có người ngủ cùng mới chịu, bài tập cậu còn chưa làm xong hết đâu. Đào Tử nắm chặt góc áo cậu gì cũng buông ra.

      Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ nhìn , nhàng đem tay hòa vào tay mình rồi nắm chặt lại, tay nho của lành lạnh, chút ấm áp cũng có, cậu nhíu mày, nhướn người kéo cái chăn khác sang đắp cho .

      Chỉ là qua nửa tiếng mà tay vẫn còn lạnh như trước.

      Thẩm Mặc Trần đưa tay lên nhìn đồng hồ, hơn mười giờ đêm, thường ngày đến giờ này cậu cũng ngủ, do dự lát, cuối cùng cũng tay chân leo lên giường, nằm bên cạnh .

      Đào Tử tuy là ngủ rất say nhưng cảm giác rất nhanh nhạy, Thẩm Mặc Trần vừa mới nằm yên ổn, tự giác mà đem cả người lăn qua phía cậu.

      Thẩm Mặc Trần đáng thương, bị bạch tuộc tám chân tên gọi Đào Tử quấn suốt đêm.

      Buổi sáng ngày hôm sau, vào lúc đại diện lớp thu bài tập toán , liền nhận ra Thẩm Mặc Trần vậy mà có nộp bài, chuyện này rất hiếm lạ, giống như sao chổi Halley bảy mươi sáu năm mới đến thăm hỏi trái đất lần.

      Mà đối với ánh mắt nghi hoặc của đại diện môn toán, Thẩm Mặc Trần chút nể nang ngáp dài cái, sau đó ngay cả vẻ mặt xin lỗi cũng có mà hờ hững quên mang theo rồi.”

      “……”

      Cậu mà cũng quên mang bài tập theo sao?

      Vẻ mặt bạn đại diện môn toán có chút khó tin, lại cũng hoi ttieeps điều gì.

      mặt Thẩm Mặc Trần dáng bộ ngủ ngon lại thêm thái độ người sống chớ đến gần, giống như quả bom hẹn giờ, chừng lỡ tay chạm vào chốt mở, liền đột nhiên nổ tan tành ….

      Chỉ là lúc đại diện toán nộp vở bài tập có đem chuyện này báo lại, thầy dạy toán tuy rằng cũng có chút nghi hoặc nhưng lại gì, so với thành tích của Thẩm Mặc Trần mà , đừng là quên ở nhà, liền ngay cả cậu làm bài tập chăng nữa, thầy cũng có bất cứ dị nghị nào.

      Mặc dù Thẩm Mặc Trần chính xác là làm bài tập

      Đào Tử ngủ ngon cả đêm, đặc biệt là trong lòng luôn ôm cái lò suổi lớn ấm áp, bây giờ chính là tình thần sáng láng, ngồi lớp nghe thầy giảng bài, ra tâm tư sớm lén lúc bay chạy biết đến nơi nào.

      còn nhớ , đêm qua Thẩm Mặc Trần đối với mình rất là dịu dàng, tại sao buổi sáng sau khi thức dậy liền thấy cậu ấy nằm cạnh lại rất là tức giận nhìn mình ?

      Đào Tử vắt hết óc đẻ nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra câu trả lời, aizzz, đêm qua là lò sởi rất ấm áp, chỉ là ôm có chút khít chặt, hình như mặt cọ cọ khắp , rốt cuộc chỗ nào đắc tội Thẩm Mặc Trần đây…


      Chương 66 Có Người Ghen Tị 1

      Suy nghĩ của Đào Tử bay a bay, bay xa vạn dặm.

      “Thầy Từ? Ngại quá, cắt ngang tiết của thầy chút.” Cửa lớp đột ngột vang lên tiếng của thầy chủ nhiệm Triệu Quàng.

      Toàn bộ ánh mắt của các bạn học đều nhìn ra ngoài cửa.

      Thầy Từ cười cười, nhìn tình hình ngoài cửa, gật đầu có việc gì, mời thầy.” xong liền đứng nép sang bên cạnh.

      Triệu Quảng nhanh chậm rãi đ vào, bước lên bục giảng, chỉ vào nam sinh theo sau mình .

      “Các em thân mến, giới thiệu với các em chút, đây là học sinh mới chuyển trường, bạn Lăng Vân.”

      Đào Tử ngẩng đầu nhìn người bên cạnh thầy chủ nhiệm, đó là nam sinh rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào ngập nước, sáng trong, dường như là hoa đào ngày xuân nở rộ, cơn gió thổi qua, làm cho cánh hoa sơ rụng, làm người chấn động, làn da trắng nõn, trong suốt chút tì vết, giống như ngọc quý thượng đẳng, mang theo chút ánh sáng hiền hòa, mũi thẳng tắp, môi mỏng luôn mỉm cười, làm cho người khác luôn thất ấm áp.

      “Oa, Đào Tử, là soái ca đó nha, so với Thẩm Mặc Trần nhà bạn kém hơn chút nào đâu.”

      Triệu Tuyết trộm chọc chọc cánh tay Đào Tử, giọng với .

      “Ừ.” Đào Tử gật đầu, khách quan mà người bạn mới đến này cùng Thẩm Mặc Trần thể phân cao thấp được, chỉ là trong lòng , Thẩm Mặc Trần là máu thịt sớm dung nhập vào sinh mệnh của mình, cậu ấy bộ phận thể rời bỏ khỏi cuộc sống của được.

      “Chào mọi người, mình là Lăng Vân, rất vui khi được quen biết các bạn.” Nam sinh kia hơi mỉm cười, chớp mắt tựa hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đua nở, làm người chói mắt.

      Giọng cũng trầm thấp, cũng chỉ là đứa lớp sơ trung, còn trong thời kỳ vỡ giọng, nhưng giọng của cậu lại rất dịu dàng, nếu như cẩn thận thẳng vào lòng người.

      Các bạn học nữ trong lớp bắt đầu nho thầm.

      Thầy Triệu Quảng đảo vòng, liền với Lăng Vân “Em ngồi sau Triệu Tuyết .”

      Đào Tử qua đầu nhìn Triệu Tuyết, chỉ thấy hai mắt bạn tỏa sáng. Lăng Vân theo ánh mắt của thầy Triệu Quảng nhìn về phía Triệu Tuyết rất lịch cười cười với , sau đó tầm mắt quét đến Đào Tử bên cạnh, thái độ ràng rất ngạc nhiên, sau đó liền thầm nhướn mày.

      bạn này, mình tìm rất lâu, cuối cùng nghĩ đến là có thể gặp được ở đây.

      “Được rồi, Lăng Vân đến chỗ ngồi .” Thầy Triệu nhàng vỗ vỗ bả vai Lăng Vân, ý bảo cậu về chỗ ngồi, sau đó với thầy Từ “Ngại quá, quấy rầy dạy học, xin mời tiếp tục a.”

      sao.” Thầy Từ cười hiền lành, sau khi thầy Triệu rời liền tiếp tục giảng bài, nhìn xuống các bạn bên dưới, cao giọng “Được rồi, bây giờ chúng ta mở trang trăm bảy mươi hai, bạn Tô Đào, mời bạn đem đoạn đối thoại ngữ số hai đọc lần.”
      Đào Tử nhanh mở sách ra, sau đó cẩn thận đứng lên, nhìn qua đoạn văn thầy Từ , còn may, cơ bản đều hiểu, vì thế cao giọng đọc lên.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 67 có người ghen tị 3


      “Hi. Lucy, do you like s...” Đào Tử đọc đọc, lại đột nhiên ấp úng hồi lâu cũng chưa đọc ra chữ S kia.

      “Straberry.” Lăng Vân ở phía sau giọng nhắc .

      “Hi, Lucy, do you like straberry?...” Đào Tử lại đọc tiếp nội dung sau đó, cuối cũng cũng hơi đọc hết cả đoạn văn.

      “Ừm, khá lắm, mời ngồi xuống.” Thầy Từ vừa lòng gật đầu.

      Đào Tử nhõm thở dài hơi, lúc ngồi xuống, quay đầu về phía sau, gật đầu tỏ ý cảm ơn với Lăng Vân.

      Lăng Vân chỉ cười tủm tỉm mà nhìn .

      Chờ đến khi tan học, nháy mắt bên bàn của Lăng Vân nữ sinh chen chúc thành đám đông, từng bạn hai mắt tỏa sáng hỏi thăm Lăng Vân đủ các vấn đề.

      “Lăng Vân, bạn từ trường nào chuyển đến đây vậy?”

      “Lăng Vân, bạn học tiểu học trường nào á?”

      “Lăng Vân, bạn là người ở tỉnh sao?”

      Lăng Vân với vẻ mặt ấm áp mỉm cười, ngồi ở chỗ mình, nho nhã lễ độ mà trả lời tất cả câu hỏi.

      Đào Tử chuyện cùng Triệu Tuyết, ngẫu nhiên nghe được Lăng Vân nhắc đến trường tiểu học, khỏi tò mò mà quay đầu nhìn cậu hỏi “Mình cũng học trường tiểu học đó, chúng ta là bạn cùng trường á.”

      Lăng Vân gật đầu, giọng “Đào Tử, trước kia mình từng gặp bạn.”

      , khi nào á?”

      “ngày lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, lúc lớp múa các cậu biểu diễn tiết mục Hồ Thiên Nga.”

      “...” Đào Tử囧 thể nghĩ được là năm đó diễn vai cây thông Noel, đến bây giờ còn có người nhớ.


      “Oa, Đào Tử, bạn vậy mà có thể múa được Hồ Thiên Nga?” Triệu Tuyết với vẻ mặt đầy sùng bái nhìn “ Bạn diễn công chúa thiên nga hả?”

      “Cái này...” Đào Tử gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ cười cười, nhìn Triệu Tuyết, đành lòng “Chuyện cũ đừng nữa...”

      “Vì sao á?” Triệu Tuyết mang vẻ mặt khó hiểu nhìn , lắc lắc tay làm nũng “Đào Tử, bạn biết múa sao với mình tháng sau chúng ta có buỗi biểu diễn tạm biệt đội thiếu niên tiền phong, ba mình còn vì nghĩ tiết mục mà phiễn não thôi, nếu bạn vớt vé giúp .”

      “Hả?” Đào Tử nhìn Lăng Vân, lại nhìn Triệu Tuyết, do dự nghĩ rốt cuộc mình có nên rằng mình chỉ diễn vai cây thông Noel hay ?

      ngờ được là Lăng Vân lại gật đầu, cười cười mà nhìn Triệu Tuyết “ Mình có thể giúp bạn ấy đệm nhạc.”

      ?” Đôi mắt to tròn của Triệu Tuyết lập tức sáng lấp lánh lên “Lăng Vân, bạn biết chơi loại nhạc cụ nào?”

      “Dương Cầm.”

      “Oa, lợi hại nha!” Triệu Tuyết tùm lấy tay Đao Tử, vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn “Đào Tử, bạn giúp cái , bạn học của chúng ta đều là người cuồng học tập, có sở trường đặc biệt cũng nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng chỉ là cờ vây, Taekwondo gì đó, thích hợp biểu diễn sân khấu a.”

      “Ách...Chỉ là hai năm nay mình còn múa nữa, trình độ chỉ là tiểu học thôi...” Đào Tử có chút chột dạ mà giọng, từ sau khi Thẩm Mặc Trần tốt nghiệp tiểu học, liền đến lớp học múa nữa, mỗi ngày tan học đều đứng ở cổng trường đợi Thẩm Mặc Trần đến đòn.

      sao cả, chúng ta vẫn còn tháng để luyện tập.” Lăng Vân cười tủm tỉm nhìn Triệu Tuyết, hỏi “Tiểu Tuyết giúp bọn mình luyện tập chứ?”

      Chương 68 Có Người Ghen Tị 4

      “Có, có...” Triệu Tuyết nghe Lăng Vân lại có thể gọi mình là Tiểu Tuyết thân thiết đến như vậy, tức khắc liền kích động vô cùng, liên tục gật đầu như giả tỏi.

      “Vậy quyết định như vậy .” Lăng Vân chớp chớp mắt nhìn Đào Tử.

      “Ách...” Đào Tử sao lại tự mình cảm thấy như là trâu bắt chó cày thế này chứ.

      Trước khi tan học, Triệu Tuyết mang chuyện này với thầy chủ nhiệm Triệu Quảng lần, nghĩ là thầy lại gật đầu đồng ý ngay lập tức, tức tốc gào thét đem Lăng Vân cùng Tô Đào lên văn phòng, lời thắm thiết mà cầu bọn họ nhất định phải biểu diễn tốt, cố gắng làm lớp vẻ vang, sau khi tan học vào ngày mai, liền lập tức bắt đầu luyện tập.

      Đào Tử trơ mắt nhìn cái cằm đầy đặn của thầy Triệu vì nhiều mà nhanh nên ngừng đong đưa, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút gì đọng lại.

      Sau khi ra từ văn phòng của thầy Triệu, ba người bọn họ song song với nhau, vè mặt Đào Tử buồn rầu nhìn Triệu Tuyết cùng Lăng Vân “Chúng ta biễu diễn cái gì đây...”

      “Đào Tử múa bài gì?” Đôi mắt sáng ngời hoa đào của Lăng Vân nhìn về Đào Tử, , năm đó bản thân cậu cũng chỉ thấy ĐàoTử diễn vai cậy thông Noel, nhưng mà cậu nhớ rất , giáo lớp múa lúc ấy là giáo vô cùng xinh đẹp lại rất có tài năng, mặc kệ thế nào nữa, học sinh do dạy hẳn kém đâu.

      “Ách...” Đào Tử nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại chút, là năm đó chị xinh đẹp có dạy rất nhiều bài múa, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa bé chơi nhiều hơn học, hơn nữa khi có Thẩm Mặc Trần chính mình mới tập luyện đàng hoàng, cho nên mấy năm đó, mấy điệu múa học ít cũng nhiều, kiến thúc cơ bản rất vững chắc, đương nhiên, để đạt được vững chắc đó mỗi lần sau giờ học múa cũng đều được chị xinh đẹp giữ lại phạt luyện tập cơ bản.

      Lăng Vân thấy Đào Tử sắc mặt thay đổi liên tục, lại hồi lâu câu nào, khỏi hỏi thử “Có phải là chưa nghĩ ra hay ?”

      Triệu Tuyết với vẻ mặt chờ mong nhìn Đào Tử.

      “Cái này...Năm đó mình cũng có luyện tập nghiêm túc, ngay cả kiến thức cơ bản còn chút siêu vẹo ....” Đào Tử cười rộ bộ vô tâm à...

      “……”

      “Vậy múa bài ‘Đôi Cánh Khổng Tước ‘ “ Lăng Vân có rối rắm như hai bạn nữ, thuận miệng liền tên bài múa cho Đào Tử.

      “Đôi Cánh Khổng Tước?” Đào Tử mở to đôi mắt ngập nước của mình, thể tưởng tượng được mà nhìn Lăng Vân “Có lầm vậy, bài múa đó độ khó rất cao, bạn kêu mình múa sao?”

      “ ‘Đôi Cánh Khổng Tước ‘ cũng được đó, Đào Tử, trước phải bạn diễn công chúa thiên nga rồi sao, bây giờ lại diễn công chúa khổng tước, cũng rất đẹp a...” Triệu Tuyết nghe đề nghị của Lăng Vân, cũng cảm thấy tệ, trong đầu liền lập tức ra dáng vẻ Đào Tử mặc bộ váy khổng tước dài xoay tròn sân khấu.

      “Công chúa khổng tước?” Đào Tử bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Triệu Tuyết, nở tạt cho bạn gáo nước lạnh “Với trình độ của mình, có thể múa được điệu gà con mổ thóc tệ rồi.”

      “Gà con mổ thốc sao, khổng tước khi còn so với gà con cũng có khác gì mấy đâu,” Triệu Tuyết coi là Đào Tử khiêm tốn, cười hì hì nhìn “Yên tâm , có mình với Lăng Vân ở đây, cho dù cậu có là gà con nữa, cũng được bọn tớ dạy dỗ từ gà con hóa thành phượng hoàng, đúng , Lăng Vân?”
      Last edited: 24/10/18
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 69 Có Người Ghen Tị 5

      “Ừ…” Lăng Vân tùy ý gật đầu, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn về bóng người ngồi nghỉ ngơi ở bên sân thể dục.

      Người kìa là …Thẩm Mặc Trần?

      Đào Tử nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy được bóng dáng mảnh khảnh đĩnh đạt kia, sân thể dục các bạn học chạy qua lại, thực những thao tác mà thầy giáo hướng dẫn, giống như cảnh vật chuyển động mà chỉ duy nhất Thẩm Mặc Trần yên lặng ngồi nơi đó.

      “Ê, Đào Tử, sao chồng bạn lại ngồi yên ngoài sân vậy, lớp bọn họ là học giờ thể dục à ?” Triệu Tuyết cũng nhận ra Thẩm Mặc Trần ngồi ngoài sân, có chút ngờ ngợ hỏi Đào Tử.

      “Ách….Mình cũng biết…”Đào Tử gãi đầu, nhớ hồi tiểu học lúc thể dục Thẩm Mặc Trần cũng hay dùng nhiều lý do trốn học, vì vậy có chút ngập ngừng “Có lẽ là ấy thích môn thể dục…”

      Chỉ là vì lý do gì hỏi rất nhiều lần, cậu cũng .

      Bên kia bạn học của Thẩm Mặc Trần hình như đến giờ nghĩ giải lao, nhóm nam sinh mạo hiểm mà đến ngồi bên cạnh cậu.

      Có mấy bạn nam mắt tinh, đảo mắt liền nhìn thấy Đào Tử đứng ở phía sau bọn họ cách đó xa, vì thế lớn giọng to với Thẩm Mặc Trần “Thẩm Mặc Trần, vợ nhà cậu ở sau lưng cậu kìa.”

      Thẩm Mặc Trần có chút ngoài ý muốn quay người lại, liền thấy Đào Tử đứng dưới gốc cây Bạch Quả cách đó xa, nhìn thấy cậu quay người lại nhìn mình, Đào Tử cười chúm chím đưa tay vẫy vẫy với cậu.

      Cậu nhàn nhạt nhìn qua hai người đứng cạnh Đào Tử chút, cái bé mặt tròn tròn tóc đuôi ngựa kia cậu biết, là bạn cùng bàn với Đào Tử, còn nam sinh bên cạnh vẻ mặt tươi cười đến ngu ngốc kia cậu chưa từng thấy ở trường lần nào.

      Đào Tử có chút xấu hổ với động tác giống như gọi chó con của cậu, với Triệu Tuyết cùng Lăng Vân ở bên cạnh “Chờ nình chút nha.” Liền bước đến bên cạnh Thẩm Mặc Trần.

      “Hôm nay em học hả?” Thẩm Mặc Trần nhìn Đào Tử ngoan ngoãn chạy đến trước mặt mình, nhíu mày hỏi.

      “Có a.. Vừa rồi thầy chủ nhiệm tìm em, bảo em biễu diễn tiết mục trong ngày hội thiếu niên.” Gương mặt trắng nõn thanh tú nhíu chặt lại “Vừa nãy là cùng bạn học bàn luận xem nên diễn gì, vậy mà kêu em múa bài ‘Đôi cánh khổng tước’ trình độ của em so với nghiệp dư còn kém cả trăm lần, sao có thể múa thành khổng tước chứ, đến lúc đó, chừng chỉ có thể đổi tên thành ‘Điệu múa gà con ‘, như vậy mới làm người xem choáng váng á.”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần nhìn Đào Tử ồn ào đống chuyện như là có gì phải giữa lại,khóe môi nhịn được cong nụ cười “ ra chim cũng là tước.”


      “…”

      Đào Tử vô cùng ai oán nhìn Thẩm Mặc Trần, “Sao lại học tiết thể dục ?”

      phải là học đây sao?”

      “Người ta bên kia đá cầu, ngồi bên phơi nắng a.”


      Chương 70 Có Người Ghen Tị 6

      “Chúng ta đều có mặt ở sân thể dục, coi như là đến học thể dục.”

      Thẩm Mặc Trần vô cùng hờ hững nhìn hai người đứng cách đó xa, cái tên con trai vẻ mặt luôn tươi cười kia, ánh mắt cậu ta nhìn Đào Tử làm cho cậu vô cùng thích.

      “……” Quả đào 囧 bạn học này, mặt mũi bạn lớn á~~

      “A, đúng rồi, bắt đầu từ chiều ngày mai sau khi tan học, chúng em tập luyện á..” Đào Tử tội nghiệp nhìn Thẩm Mặc Trần “ có thể chờ em hay …..?”

      “Chúng em..? Thẩm Mặc Trần nhướng nhướng mày..

      ‘Đúng vậy, còn có Triệu Tuyết và Lăng Vân nữa.”Đào Tử chủ chỉ hai người đứng cách đó xa, cười ngọt ngào với Thẩm Mặc Trần “ Triệu Tuyết phụ trách giám sát còn Lăng Vân đệm nhạc, cậu ấy là học sinh mới chuyển trường đến hôm nay á, trước kia là học tiểu học chung với chúng ta đó.”

      “À, luyện tập ở đâu? Luyện bao lâu?”

      “…Cái này, còn chưa biết được đâu…”

      “Vậy ngày mai rồi , em nhanh về lớp .” Thẩm Mặc Trần nghe tiếng còi thầy giáo trong sân thổi đến, mấy nam sinh vừa rồi còn ngồi bên này nghỉ ngơi, lập tức nhanh chân chạy tập trung ở giữa sân.

      “Em á…” Đào Tử vẫy vẫy tay với cậu, chuẩn bị xoay người rời ,đột nhiên Thẩm Mặc Trần lại nắm chặt tay lại. đôi mắt đen nhánh sâu hun hút lóe tia sáng mơ hồ.

      “Sao vậy ?” Bàn tay vẫn ấm áp trước sau như , bây giờ có thể hoàn toàn bao bọc được hết bàn tay bé của .

      có gì, .”Thẩm Mặc Trần buông tay nhìn đến vẻ mặt ngẩn ràng ngẩn ra của Lăng Vân, khóe môi kéo nụ cười dễ phát được.

      “Dạ…” Đào Tử có chút hiểu nhìn Thẩm Mặc Trần, nghĩ lại nghĩ, tâm trạng ấy hình như tốt lên hẳn, liền quay người rời .

      “Oa, oa, Đào Tử, chồng bạn vừa mới nắm tay ban a…” Triệu Tuyết nhìn Đào Tử đến chỗ mình, đôi mắt sáng ngời tràn đầy hâm mộ, lòng nhiều chuyện nhanh trỗi dậy, bám lấy Đào Tử , giọng bên tai bạn “Các cậu đến mức nào rồi? hôn nhau chưa?”

      “Này….Cậu có thể nhiều chuyện như vậy được a!!”Gương mặt trắng nõn của Đào Tử nháy mắt chuyển sang đỏ bừng, có chút mắc cỡ mà đẩy Triệu Tuyết cái, đưa mắt nhìm trộm Lăng Vân, may là lời Triệu Tuyết khá cho nên cậu ấy hẳn là có nghe được .

      thôi, chúng ta về lớp , cũng sắp tan học rồi, còn tiết nữa là tan học.” Lăng Vân đứng tại chỗ, nhìn các khe khẽ trước mặt mình, mặt vẫn nỏe nục cười ấm áp như trước.

      “Ừm.” Đào Tử cùng Triệu Tuyết gật đầu, liền về lớp.

      “Đúng rồi ngày mai tan học chúng ta luyện tập ở đâu đây?” Đào Tử chợt nhớ đến vấn đề khi nãy Thẩm Mặc Trần hỏi mình, kéo tay Triệu Tuyết, nhìn hai người họ hỏi.

      “Đến nhà mình .” Lăng Vân nghĩ nghĩ, cười với Đào Tử muốn luyện tập, trước tiên là phải có đàn, phòng học nhạc ở trường, sau tan học khóa cửa, nhà mình đúng lúc có đàn, đặt ở phòng khác dưới lầu, gian rộng rãi, vừa đủ để Đào Tử có thể tập múa.”

      “Nhà bạn…? Đào Tử có chút do dự nhìn cậu ra, nếu là đến thẳng nhà Lăng Vân tập múa, vậy Thẩm Mặc Trần phải làm sao bây giờ…

      “Được á, được á! Vậy đến nhà bạn .” Triệu Tuyết hai mắt lại tỏa sáng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên “Chúng ta mỗi ngày tan học sắp xếp luyện tập giờ, đến lúc đó nhất định là làm người chấn động .”
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi15 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 71 Có Người Ghen Tị 7​

      “Mình….” Đào Tử nhìn ánh mắt mong chờ của Triệu Tuyết, do dự “Mình phải hỏi Thẩm Mặc Trần…”

      “Sao cơ?” Triệu Tuyết tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc nhìn Đào Tử “Sao bạn lại hỏi ấy?”

      “Chuyện này…” Đào Tử có chút chột dạ cúi đầu ấy mỗi ngày đều đưa mình về nhà, nhà bọn mình cách trường rất xa….”

      “A~~~” Triệu Tuyết dùng ánh mắt như hiểu nhìn Đào Tử, cười hi hi “Vậy được rồi, chờ vợ chồng nhà bạn sắp xếp thời gian, chúng ta lại quyết định có đến nhà Lăng Vân hay .”

      Lăng Vân với đôi mắt đào hoa long lanh sóng nước nhìn về phía Đào Tử, bên trong chứa chút phức tạp khó mà thành lời, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cuối cùng cũng gì.

      Lúc tan học,Đào Tử còn chưa dọn dẹp sách vở xong, liền nghe tiếng Triệu Tuyết bên cạnh vừa đẩy tay vừa vui vẻ “Đào Tử, chồng bạn đến đón bạn kìa.”

      Đào Tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớp, thân áo trắng đứng hành lang, ngũ quan như điêu khắc, là da trắng nõn dưới ánh nắng hoàng hôn dịu dàng có chút ánh sáng màu cam nhạt, đôi mắt đen nháy như mặc ngọc, giống như dòng suối trong vắt, mát lạnh, làm người nhìn được bên trong, mũi thẳng cao vút, môi mỏng theo thói quen mà khẽ nhếch, bây giờ lại tùy tiện dựa vào lan can hành lang, chỉ đơn giản như vậy, cũng có thể đem hành lang biến thành cảnh đẹp.

      Ánh mắt xuyên qua cửa kính, lẫn vào khí dừng thẳng vào người Đào Tử, giống như đời này ngoại trừ quả đào này trong mắt cậu cũng chất chứa nhìn thêm được bất kỳ người nào khác.

      Lăng Vân nhìn Thẩm Mặc Trần bên ngoài cửa lớp, lại nhìn về Đào Tử mắt trong mắt với cậu ta, đột nhiên cảm thấy, quan hệ giữa hai người cách ly thế giới bên ngoài, cách cửa kính, những người khác tuy có thể thấy nhưng lại có cách nào chạm đến, căn bản là thể chen vào được.

      Đào Tử nhanh nhẹn đem sách nhét vào cặp, mang cặp chạy ra ngoài cửa lớp.

      “Sao lại đến đây, sao đợi em đến chờ ?” Đào Tử ngẩng đầu nhìn cậu, ấy giống như cao hơn rồi, Đào Tử nghĩ mà buồn bực, tuy là năm nay mình cũng thêm ít nhưng giống như là có như thế nào cũng thể cao bằng ấy được.

      “Về thôi.” Thẩm Mặc Trần trả lời, chỉ là đưa tay ra nắm lấy bàn tay bé lành lạnh của , xoay người thẳng xuống cầu thang.

      “Wow…” Bên trong lớp học sau lưng bọn họ vang lên mảnh thanh ngạc nhiên cùng hâm mộ.

      “Đào Tử, em chắc chắn là muốn múa bài ‘Đôi cánh khổng tước’ sao?” Thẩm Mặc Trần cau mày nhìn bàn tay be bé mình nắm trong tay, cảm nhận nó có chút lạnh.

      chắc đâu á” Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo của nàng xụ ngay xuống “Giỡn chắc, bài đó độ khó rất cao, em sao múa được, lại là múa có mình á!! Hơn nữa động tác cánh tay rất phức tạp, chút cẩn thận nhìn như bị rút gân á ~~~”

      cũng thấy vậy.” Thẩm Mặc Trần đối với quả đào này, khó mà có được rất là hài lòng như vậy, chỉ thấy cậu gật đầu, nhìn vẻ mặt đầy giận dỗi buồn rầu của qua đào kia, rất là có hứng thú kéo bé đến sát bên người mình, giọng bên tai nàng “Em biết em múa bài nào thích hợp ?”


      Chương 72 Có Người Ghen Tị 8


      “Sao cơ?” Đào Tử lập tức cảm thấy trước mắt bừng sáng, chẳng lẽ Thẩm Mặc Trần nghĩ ra tiết mục tốt giúp mình rồi?

      “Váy cỏ.” Giọng trầm thấp bên tai nàng nhấn mạnh từng chữ vang lên.

      (múa váy cỏ này là điệu Hula rất nổi tiếng của đảo thiên đường du lịch Hawaii)

      Váy...Cỏ……???

      hai!!! bớt giỡn giùm cái ….!!

      Đào Tử hoảng sợ nhìn cậu.

      Trong đầu đột nhiên nghĩ đến người dân bản xứ đảo Hawaii mặc váy cỏ, dùng hết sứ lắc lắc cái mông, hình ảnh quỷ dị mà ~~~

      đáng sợ, Đào Tử lắc đầu liên tục, đem hình ảnh trong đầu ném hết ra ngoài.

      “Cái đó…” Đào Tử xấu hổ cười gượng, gãi gãi cái đầu của mình, cẩn thận “ Em cảm thấy ‘Đôi cánh khổng tước’ có chút đẹp…”

      Thẩm Mặc Trần sâu xa nhìn quả đào kia, thấp giọng “Sao hả, tự nhiên lại có tự tin với bản thân rồi à?”

      phải..” Đào Tử nuốt nuốt nước bọt, giọng run rẩy “Chỉ là thấy mặc váy có nhảy như vậy ngốc…”

      “Đúng …” Đôi mắt sâu thẩm của Thẩm Mặc Trần quét vòng người quả đào ngốc nghếch nào đó, nhàn nhạt lại thấy rất hợp với em, em suốt ngày vui cười hớn hở, lại hiếu động nữa, thần kinh phản xạ lại nhanh nhạy, múa điệu này hiệu quả nhất định tệ đâu.”


      “……” Đào Tử nghiêm túc mà suy nghĩ lời của Thẩm Mặc Trần, qua cả buổi mới phản ứng lại, đây là mình vừa ngốc vừa béo sao….

      “Này…Sao lại vậy chứ!” Đào Tử rất là giận dỗi rầu rầu, đứng thẳng người lên, nỗ lực làm cho mình mạnh mẽ lớn “Em thấy bài ‘Đôi cánh khổng tước’ hợp hơn í “

      Thẩm Mặc Trần gì, chỉ là đôi mắt đen trầm tĩnh như ngọc kia, tựa như có như mà lướt nhìn thân thể bắt đầu phát dục của quả đào nào đó, sâu xa “À…” tiếng.

      Đào Tử thể hiểu được ánh mắt của cậu, vì hiểu được nên có chút chột dạ mà tự thua trận, nhưng mà miệng vẫn là cậy mạnh chút.

      em múa bài ‘Đôi cánh khổng tước’ tốt, em liền nhảy hai điệu cho xem. Hứ !!” Đào Tử lắc đầu, buông tay Thẩm Mặc Trần ra, nhanh chân đến nhà xe.

      Thẩm Mặc Trần đút tay vào túi, lắc lư theo sau lưng nàng, khóe miệng mỉm cười , có tự tin nhanh như vậy sao?

      “bắt đầu từ ngày mai, em phải chăm chỉ luyện tập, đến lúc đó làm đó cho tức chết.” Đào Tử chu chu cái miệng , quay đầu chút hoang mang nhìn Thẩm Mặc Trần sau lưng mình, có chút giận dỗi mà lớn tiếng .

      “Ngày mai?” Thẩm Mặc Trần chậm rãi đến bên cạnh Đào Tử, duỗi tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của nàng, vẻ mặt chẳng có chút bận tâm, nhàn nhạt hỏi “Em có phải quên mình trong giai đoạn đặc biệt rồi hay ?”

      “Hả?” Đôi mắt to của quả đào ngốc ngốc nào đó mở lớn ra, tròn vo nhìn Thẩm Mặc Trần, kì quái hỏi “ làm sao á?”

      thể làm động tác mạnh được.” Thẩm Mặc Trần hết cách mà trắng mắt liếc nàng cái, bắt đầu nghi ngờ quả đào ngốc nghếch này có phải là con hay đây?

      “A…” Đào Tử ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ lại nghĩ, túm lấy ống tay áo của cậu, nghiêng đầu nhìn, trêu chọc Thẩm Mặc Trần “ là con trai, sao chuyện này còn rành rõi hơn cả em vậy?”
      Last edited: 26/10/18
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :