1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gửi thời thanh xuân ấm áp của chúng ta - Triệu Kiền Kiền (quyển 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      [​IMG]
      Tác giả: Triệu Kiền Kiền

      Dịch giả: Celia Nguyễn

      Đơn vị phát hành: Vanviet book

      Số trang: 652 trang

      Giá bìa: 199.000 VND

      Ngày xuất bản: 4/2018

      Lời giới thiệu

      Bạn bao giờ tự hỏi lòng mình, “thanh xuân” là gì hay chưa?

      Thanh xuân, là những thước phim quay chậm về những tháng ngày non nớt; những tháng ngày gục đầu bàn học của giảng đường. Là những bạn thân cùng bàn năm đó, hay chị chị em em chung kí túc nho , hàn thuyên về những mơ ước phía xa, đôi ba câu chuyện đầu cuối mà hết cả ngày dài. Là những tháng ngày hồn nhiên muộn phiền của Mạt Mạt trong “Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta” bên bạn thân Mộng Lộ, Vương San và Đàn Chị. Những chất chứa những gương mặt thân quen cả đời này chẳng tài nào quên được, dường như khắc sâu vào tận đáy lòng để luôn thương nhớ suốt những ngày tháng về sau.
      Hale205, Hòa Yên Linhseattle thích bài này.

    2. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      Chương 1

      Tư Đồ Mạt ôm chồng sách cao ngất dừng chân trước cửa phòng ký túc xá. thể dùng tay gõ cửa, đành giơ chân đá vài cái, cho tới khi nghe thấy giọng : "Tới đây, tới đây." vang lên đằng sau cánh cửa và tiếng bước chân từ tốn thong dong hoàn toàn im bặt.

      Vương San vừa mở cửa liền nhìn thấy chồng sách cao quá đầu trong tay Tư Đồ Mạt, kinh ngạc hỏi: "Ôi, cậu ôm nhiều sách như thế làm gì?"

      "Viết luận văn tốt nghiệp."

      "Haiz, mình còn chưa bắt đầu cơ, mải lo chuẩn bị cho hội chợ việc làm." Vương San than thở.

      " Hội chợ việc làm chẳng được tích gì cả, mấy doanh nghiệp đó có thực lòng muốn chiêu mộ nhân tài đâu, chỉ tham gia cho có để quảng bá thương hiệu thôi." Tư Đồ Mạt hờ hững đáp rồi đăt chồng sách lên mặt bàn mình, ngay bên cạnh chồng sách khác.

      "Cậu cũng có chí khí đấy, mới được vài hội chợ việc làm bỏ cuộc." Vương San theo sau Tư Đồ Mạt, vừa vừa .

      Tư Đồ Mạt bật máy tính, quay đầu : "Tại mình lười mà."

      Tư Đồ Mạt từng tới hội chợ việc làm khoảng bốn lần, lần nào cũng rơi vào tình trạng mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Vì thế, quyết định bước vào hàng ngũ những kẻ "năm cuối thèm thi cao học, ngày ngày vui như Tết".

      "Mình nể cậu đấy, mình thể nào nghĩ thoáng như cậu được. Mình vẫn cho rằng con người cần phải thử tất cả những cơ hội đến với mình trong cuộc đời này. Phải thử mới có tia hy vọng, còn chẳng có gì." Trong ngữ khí của Vương San có chút coi thường.

      "Thế nên sau này cậu mới có thể trở thành người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt, còn mình chắc thể nào rồi." Tư Đồ Mạt cắt ngang lời Vương San, quay đầu tập trung vào màn hình máy tính, muốn thêm gì.

      Vương San đứng bên cạnh bàn của lúc, thấy mất hứng bèn ra chổ khác.

      " À, đúng rồi, Mạt Mạt, Phó cuả cậu lại gọi điện tới đấy." Sau khi ra ban công cất quần áo, Vương San trở vào phòng với Tư Đồ Mạt.

      Tư Đồ Mạt quay sang nhìn ấy, " bảo cậu ta khong phải Phó của mình rồi, cậu đừng có linh tinh."

      "Thôi , còn ngại ngùng cái gì?" Vương San khẽ huých vào vai .

      " Cậu ta gì?"

      " ấy bảo điện thoại của cậu liên lạc được, kêu cậu về gọi lại cho ấy."

      "Ừm." Tư Đồ Mạt tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

      Vương San đứng sau lưng lát, nhịn được lên tiếng: "Cậu gọi cho ấy à?"

      " cần đâu, nếu có việc gì gấp cậu ta tự gọi lại." Tư Đồ Mạt chẳng buồn quay đầu.

      "Mạt Mạt, ừm... hay cậu cứ gọi đu, nếu ấy tưởng mình nhắn cậu." Vương San ngập ngừng .

      Tư Đồ Mạt quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa. Haizz, bạn Vương San đúng là hết thuốc chữa rồi.

      " Phó" trong lời của Vương San chính là Phó Phái, bạn học cùng lớp cấp ba với Tư Đồ Mạt. Từ trước tới nay, thái độ của chàng này với Tư Đồ Mạt luôn ám muội . nhiều lần Tư Đồ Mạt muốn ràng nhưng hễ định mở lời đều bị cậu ta mỉa mai, công kích đủ kiểu. Nếu cậu ta chịu thừa nhận, nhièu chỉ càng chứng tỏ bản thân tự mình đa tình, quá ảo tưởng mà thôi. Thế nên đành mặc kệ. dù sao người như cậu ta, xét phương diện là người bạn cũng tệ chút nào, vừa chu đáo vừa nghĩa khí, nhưng là bạn trai được. chỉ cần tính sơ sơ, kể từ khi biết đến khác biệt giữa nam và nữ, số bạn mà cậu ta từng qua lại có thể gom đủ bàn mạt chược rồi, mà phải là số người chơi đâu, là số quân mạt chược bàn ấy.

      Vương San thích Phó Phái, điều này cả thế giới đều có thể cảm nhận được, nhưng nàng có chết cũng chịu thừa nhận. Tư Đồ Mạt luôn cảm thấy cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này. Suy cho cùng, cũng vì mà hai người đó mới quen biết nhau. Thế nên mỗi khi rãnh rỗi, co thường lôi chuyện phong lưu đa tình của Phó Phái ra kể với mong muốn có thể giết chết những rung động thiếu nữ của Vương San. Nhưng ngờ, càng khuếch đại tình sử lắt léo của Phó Phái Vương san lại càng si mê.

      ( còn tiếp )
      Last edited: 20/9/18
      Vũ Hương Hải Vi, A fang, 19005 others thích bài này.

    3. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      ( Tiếp theo)

      Phụ nữ ngốc nghếch nhất ở điểm nào? Chính là biết người đàn ông đó là kẻ phong lưu đa tình, thay người như thay áo, nhưng vẫn luôn cho rằng mình có thể thay đổi được ta, có thể trở thành người đặc biệt trong sinh mệnh của ta. Thực tế làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Mẹ ta dạy dỗ ta cả đời còn chẳng thể giáo dục con mình trở thành người liên thiện gây hại cho ai, chỉ dựa vào chút tình cảm dịu dàng của bạn mà đòi biến ta từ thanh sắt cứng rắn trở nên mềm mại như nước sao?

      "Phó Phái, là tôi, Tư Đồ Mạt đây." Tư Đồ Mạt bấm dãy số quen thuộc. Số điện thoại của Phó phái đúng là quá dễ nhớ, dãy 8, dãy 9, dãy 0. nghi ngờ, ngoài dãy số 13800138000 ra còn số nào có thể dễ nhớ hơn số của cậu ta nữa , cũng biết cậu ta tiêu tốn bao nhiêu tiền mới mua được số điện thoại này.

      "Mạt Mạt à, vừa rồi cậu đâu thế? Điện thoại cũng liên lạc được." Giọng Phó Phái từ đầu bên kia vọng lại.

      "Tới thư viện, sóng hơi kém. Câu tìm tôi có việc gì thế?" Tư Đồ Mạt có thể cảm nhận được, mặc dù Vương San quay lưng về phía mình nhưng kỳ thực nàng dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.

      " có chuyện gì thể tìm cậu sao? Tôi nhớ cậu thế cơ mà."

      " Đừng có khua môi múa mép với tôi nữa, cậu tôi cúp máy đấy." Mấy lời ngon tiếng ngọt của Phó Phái chẳng có chút tác dụng nào với cả.

      "Được, được, được, thứ Sáu tôi chụp ảnh kỷ yếu, cậu tới nhé?"

      " ." Suốt bốn năm đại học, Tư Đồ Mạt chưa từng tới trường của Phó Phái. Lúc nào cũng chỉ thấy Phó Phái lượn qua lượn lại trong trường , vì thế Vương San mới quen biết Phó Phái.

      "Mạt Mạt, cậu tới mà. Tôi chụp ảnh kỷ yếu cậu cũng chẳng thèm đến, như thế có phải hơi quá đáng hay ?" Phó Phái bắt đầu oán than.

      " Cậu chụp ảnh kỷ yếu tôi tới làm gì?" Tư Đồ Mạt vẫn giữ vững lập trường.

      " Mọi người đều có bạn bè từ các trường khác đến chụp cùng, cậu tới tội nghiệp tôi lắm!"
      " cậu tìm người khác ."

      "Đâu phải cậu biết, tôi làm gì có nhiều bạn bè." Đột nhiên cậu ta hạ thấp giọng.

      Điều này đúng là . Tính cách công tử của Phó Phái phải ai cũng chịu đựng được. Vậy nên thời cấp ba, ngoài số đông bạn ra cậu ta chỉ có mỗi Tư Đồ Mạt là bạn. ra Tư Đồ Mạt làm bạn với cậu ta phải xuất phát từ tự nguyện.

      Trước giờ, thành tích của Tư Đồ Mạt luôn rất tốt.

      Thành tích ấy có được phải nhờ trí thông minh bẩm sinh hay kiên trì nỗ lực. Tư chất của Tư Đồ Mạt vốn mấy thông minh, tính cách cũng chẳng phải diện chăm chỉ cần cù gì. Những nỗ lực của là do hoàn cảnh ép buộc.

      Từ tới lớn, cho dù là giáo viên dạy môn nào cứ cầm tới danh sách lớp đều : " Ồ, lớp chúng ta có học sinh có họ kép à? Tư Đồ là bạn nào? Đứng lên tôi xem nào." Và thế là, trở thành người đầu tiên mà các bạn trong lớp biết tới. Sau đó, diễn biến của câu chuyện luôn luôn là: " Trò Tư Đồ, bài này em lên làm !", " Trò Tư Đò, em trả lời câu hỏi này !", "Trò Tư Đồ, mang vở bài tập của em lên đây xem nào!", "Trò Tư Đồ, em đọc đoạn văn này cho cả lớp cùng nghe!"...

      Thế nên, có thể coi bị chính cái họ của mình ép thành học sinh giỏi. Mà tiểu học và trung học luôn có đặc điểm, các bạn học sinh giỏi đều được làm cán bộ lớp. Vì thế mà từ tới lớn, Tư Đồ Mạt đều là lớp trưởng. Điều này khiến hình thành phản xạ, chỉ cần có người hô "lớp trưởng" bản thân quay đầu đáp lời. Tóm lại, năm đó, lớp trưởng Tư Đồ Mạt được thầy giao nhiệm vụ kèm cặp phần tử cá biệt trong lớp, đó chính là Phó Phái. Từ đấy, trở thành "hồng nhan tri kỷ" của cậu ta trong mắt mọi người.

      " Mạt Mạt, sao gì nữa?" Giọng Phó Phái cắt đứt những hồi tưởng của .

      " Được rồi, tôi tới." Haiz, thôi bỏ , tới tới , để cậu ta thân mình cũng đáng thương. Chưa từng thấy ai chụp ảnh kỷ yếu mà chỉ chụp mình cả.

      " sao? Ôi cậu đáng chết mất! Vậy buổi sáng tôi tới đón cậu." Cậu ta ngờ đồng ý nhanh như thế, dám tin vào này.

      " cần, tôi tự cũng được." Tên nhãi này đúng thần kinh, đều xe buýt như nhau đưa đón nỗi gì.

      " sao đâu, để tôi tới đón cậu."

      " bảo tôi tự được rồi, thế khi nào cậu lên xe bảo với tôi tiếng."

      "Ừm, còn chuyện gì nữa chứ? Tôi cúp máy đây."

      "Sao cậu vô tình thế?" Cậu ta ai oán .

      " Giờ cậu mới biết à? Cúp mấy đây." Tư Đồ Mạt gác điện thoại rồi trở lại chổ ngồi.

      Vương San giả bộ như vô cùng bận rộn, cúi đầu lục lọi gì đồ trong ngăn kéo.

      "Mạt Mạt"

      Tư Đồ Mạt dừng bước, " Sao?"

      " À ... Vừa nãy mình vô tình nghe thấy cậu nhắc tới chụp ảnh kỷ yếu..." vương San ấp úng .

      Đúng là hết sức "vô tình"! Tư Đô Mạt chẳng buồn bóc mẽ nàng, " Đúng thế, thứ Sáu này trường Phó Phái tổ chức chụp kỷ yếu."

      "Mình có người bạn cũng học trường đó. mấy hôm trước gọi rủ mình tới chụp kỷ yếu. Hay chúng ta cùng nhé?" Vương San nhìn về phía Tư Đồ Mạt bằng ánh mắt chờ mong.

      Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, " Ừm, vậy cũng được."

      Còn biết làm thế nào nữa? Bấy lâu nay ngăn cản quá nhiều lần rồi. Nhưng con người ta khi quyết tâm bước qua bạn có muốn cũng chẳng thể ngăn nổi.
      ( Còn tiếp)​
      Vũ Hương Hải Vi, A fang, 19003 others thích bài này.

    4. chang.jani

      chang.jani Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      29
      Đống sách mà Tư Đồ Mạt từ thư viện về, đại khái mỗi cuốn chỉ mới lật tới trang thứ hai phải mang trả lại rồi. Bởi vì trong thời kỳ làm luận văn này, mọi người ai cũng phải xếp hàng muọn sách, mà từ xưa tới nay luôn là người biết suy nghĩ cho người khác. Đương nhiên còn nguyên nhân khác nữa, đó là đọc nhưng hiểu nổi.

      đường từ thư viện trở về, Mạt Mạt tán gẫu với mấy bạn cùng phòng điện thoại đổ chuông. Người gọi tới là cái tên Phó Phái hồn bất tán. Mấy hôm nay ngày nào cậu ta cũng gọi điện nhắc nhở xlcoo được quên việc chụp ảnh kỷ yếu.
      " A lô". Ngữ khí của thân thiện chút nào. "Tôi biết rồi, thứ Sáu chứ gì? Tôi nhất định tới."
      "He he, tôi chỉ sợ cậu quên mất thôi. Liệu cậu có mua hoa cho tôi ?"
      "." Hoa đắt như thế, việc gì phải mua? Tới lúc đó nhất định có cả đám nữa sinh đàn wm ôm lòng si mê tranh nhau tặng hoa cho cậu ta. Với cái vẻ ngoài phong lưu đa tình ấy, cậu ta còn sợ ai tặng hoa cơ đấy?
      "Sao lại thế? Tôi tốt nghiệp mà cậu cũng thèm tặng hoa cho tôi à?" Giọng Phó Phái còn mang theo chút kiêu ngạo.
      "Tôi có tiền."
      "Tôi cho cậu tiền." Đúng là đồ thần kinh, nhiều tiền như thế sao làm từ thiện?
      "Mạt Mạt..." Cậu ta lại muốn giở trò làm nũng.
      "Cậu còn lãi nhãi nữa là tôi đâu đấy." Tư Đồ Mạt đe dọa.
      "Được rồi, vậy mgayf mai khi nào lên xe cậu nhớ gọi điện cho tôi."
      "Ngày mai?" còn chưa kịp phản ứng.
      "Biết ngay cậu quên mà. Ngày mai là thứ Sáu rồi, thế mà còn dám cậu nhớ." Phó Phái oán giận. " ràng là từ trước tới giờ cậu chưa từng để tâm tới những gì liên quan đến tôi mà. Sao số tôi khổ thế biết!"
      "Được rồi, được rồi, ngày mai tôi gọi điện cho cậu. Bye bye." Cũng thể trách được, năm cuối rồi, ai còn để tâm tới chuyện ngày mai là thứ mấy cơ chứ!
      "Mạt Mạt, ai thế? phải là Phó Phái đấy chứ?" Vương San vờ như để tâm hỏi.
      "Ừm." Tư Đồ Mạt hờ hững đáp lại tiếng.
      "Ngày mai chúng ta bắt chuyến xe lúc mấy giờ?" Đương như Vương San cảm nhận được vẻ hờ hững của , hưng phấn gặng hỏi.
      "Tùy tình hình, chỉ cầm đừng sớm quá là được."
      "Thế tám rưỡi được ?"
      "Ai bảo cậu tám rưỡi phải là sớm quá?" Tư Đồ Mạt lườm Vương San. Muốn gặp người tình trong mộng cũng phải ngủ cho đủ giấc để giữ gìn nhan sắc chứ.
      " Thế chín giờ nhé?" nàng Vương San ngây thơ cho rằng hoãn thêm nửa tiếng là ban thưởng hoàng ân cho người ta rồi.
      "Mười giờ." Tư Đồ Mạt lôi mấy cuốn sách mới mượn được từ trong túi ra, giũ giũ từng cuốn , xác nhận xem sách có bị kẹp thêm ật gì nên kẹp bên trong hay .
      "Mười giờ cơ á?Như thế có phải hơi muộn ?"
      "Mình vấn đề gì, biết cậu có bị muộn ? Nếu sợ muộn cậu có thể trước." Rũ xong mấy cuốn sách, Tư Đồ Mạt đặt tất cả lên bàn.
      "Được rồi." Vương San dám gì thêm. Tuy Mạt Mạt là người rất dễ tính nhưng chỉ cần quyết định điều gì thường bao giờ thay đổi.

      Màn đêm buông xuống, ánh trăng lưỡi liềm khi mờ khi tỏ.
      Nằm giường, Tư Đồ Mạt có thể nhìn thấy rất cảnh sâc bên ngoài. gối đầu lên cánh tay mình, ngắm trăng sáng ngoài khung cửa, bình thản chịu đựng nàng Vương San nằm giường nằm trằn trọc lăn qua lăn lại. Haiz, nằm tầng dưới chẳng hay ho chút nào. Giường chỉ cầm xoay người, giường dưới như gặp động đất. Tư Đồ Mạt định nhắc nàng mấy câu, nhưng nghĩ kỹ lại thôi. Ở đời, liệu được mấy người có thể dễ dàng thoát khỏi những rung động ngọt ngào của thời thanh xuân chứ? Với diện mạo hại nước hại dân của Phó Phá, muốn rung động cũng khó. Năm đó, chẳng phải cũng từng tôi luyện rồi sao? Thôi , chuyện cũ nhắc lại nưaz. Haiz! Lúc nãy quên mất hỏi cậu ta xem gần đây có kết giao với mới nào để còn chuẩn bị tâm lý sẵn cho Vương San, nếu , sợ Vương San vừa tới đó trái tim tan thành trăm mảnh rồi.

      Hôm sau, dù thống nhất là mười giờ xuất phát, thế nhưng nàng Vương San tâm xuân nhộn nhào kia vẫn thức dậy từ rất sớm, lại lại từ lúc tám giờ, hết soi gương ngắm nghía lại tô tô vẽ vẽ. Nếu phát ra thanh cho dù nàng có tự biến mình thành mặt mèo cũng chẳng ai năng gì hết. Đằng này, nàng hết đánh rơi bút kẻ mắt, hộp màu mắt đến lọ kem nền. Sao đánh rơi thủ cấp của mình luôn ? Làm rơi đồ đành, còn lồng tiếng thuyết minh thêm cho động tác của mình nữa.
      "Ây da, bút kẻ mắt của tôi."
      "Á, lọ kem nền."
      "Đàn chị" đầu gấu nhất khu ký túc tỏ vẻ vui. "Cậu có thôi ? Chẳng qua chỉ là gặp người tình trong mộng thôi, có tới mức ấy ?"

      này tên lac Giang Nhàn, người Đông Bắc, dáng người nhắn giống hệt hình ảnh các Đông Bắc trong ấn tượng của mọi người. Vì thế, tất cả đều nhất trí đặc biệt danh "Bé hạt tiêu" cho nàng.
      "Cậu đừng có năng lung tung." Vương San vẫn còn tỏ vẻ e thẹn.

      Tư Đồ Mạt cầm điện thoại lên nhìn, mới có tám giờ hai mươi phút! Cơn giận của xông lên tới đỉnh đầu. Cả đêm qua, vương San cứ lăn qua lăn lại khiến ngủ ngon giấc. Hôm nay mới sáng sớm biết lại phát điên cái gì nữa. Khuôn mặt ấy phải trang điểm đến tận hai tiếng đồng hồ sao?

      Hít hơi sâu, Tư Đồ Mạt quyết định: "Vương San, nếu cậu vội như vậy lát nữa cứ trước, cần đợi mình, đừng để bạn cậu phải chờ. Mình ngủ thêm lúc." xong, quay mặt vào phía trong.

      Vương San cảm thấy vô cùng tủi thân. Sống mũi cay cay, nàng muốn khóc mà dám, bèn tiếp tục trang điểm. Lần này, ấy biết tay chân hơn.

      Khoảng mười giờ, Tư Đồ Mạt bị đánh thức bởi loạt tiếng gọi: "Mạt Mạt, Mạt Mạt." vừa mở mắt trông thấy Vương San đứng ở đầu giường dè dặt hỏi: " Mạt Mạt, mười giờ rồi, cậu dậy chưa?"

      Từ Đồ Mạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của nàng, thầm than trong lòng, ngồi dạy : "Đợi mình mười phút."

      Tư Đồ Mạt liền nhắn tin cho Phó Phái. chàng Phó Phái lập tức gọi lại, "Mạt Mạt, tôi định gọi cho cậu đây. Ngồi xe cẩn thận nhé! Bao giờ còn cách hai trạm gọi điện cho tôi."
      " Ừ." Tư Đồ Mạt còn ngái ngủ, chẳng buồn lảm nhảm với cậu ta, nhanh chóng ngắt điện thoại.

      tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn từng tòa cao ốc chọc trời vụt qua ngoài khung cửa, chợt cảm khái, vì sao mình lại sống ở thành phố này? Đột nhiên, cảm giá phiêu bạt giữa chợ đời phồn tạp lại ùa về. Thứ suy nghĩ này cứ đeo bám suốt từ hồi năm nhất đại học đến giờ. Khi đó, ngủ gật trong tiết học đại cương. Lúc tỉnh giấc bỗng thấy nhõm hơn nhiều như thể mình vẫn ngồi ghê nhà trường của những năm tháng cấp ba vô tư vui vẻ, chỉ chớp mắt thôi đến thời gian đếm ngược của kỳ thi tốt nghiệp trung học, và còn cả... đôi mắt biết cười của Phó Phái.

      Tâm trí mơ màng, lắc lắc đầu rồi quay sang nhìn Vương San. nàng vẫn soi gương tô son dặm phấn. ra, Vương San có vẻ ngoài tương dối ưa nhìn. Đường nét khuôn mặt, lông mày, dôi mắt, đôi môi đều vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp duyên dáng của con Giang Nam, giống như những nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc vậy. Tiếc là ấy trang điểm quá đậm, trông cứ như tranh thủy mặc kết hợp với tranh sơn dầu, ra được phong cách gì. Đột nhiên, Mạt Mạt rất muốn cười vì nhớ tới câu: " Bên song cài mái tóc, hoe vàng ngắm gương cài" trong Mộc Lan tự(1).

      Quả nhiên, phụ nữ ấy mà, khi xi h đẹp tâm trạng vui vẻ hơn. Tư Đồ Mạt cúi đầu nhìn lại phong cách ăn mặc có chút tùy tiện của mình. Đúng ra cần để ý những điều này từ lâu rồi chứ?

      ( Còn tiếp. 1 chương của truyện cực kì dài nên mình phải cắt ra nhiều lần. Mọi người thông cảm nha) ​
      A fang, Hale205, duyenktn12 others thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Nhảy hố hóng truyện lắm
      chang.jani thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :