1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 42:

      Lâm Nguyệt quay đầu lại.

      Chu Lẫm đút tay vào túi quần, ánh mắt đơn giản quét quanh phòng vòng, lại trở lại mặt Lâm Nguyệt, thần sắc bình thản, giống như chỉ nghĩ vào đây xem cốc nước sứ men xanh, còn hơi thở mạnh mẽ gì đó đều là ảo giác của Lâm Nguyệt.

      như vậy, Lâm Nguyệt càng thể bảo ra ngoài, đành phải đến bên cạnh bàn làm việc.

      Chu Lẫm cũng qua.

      Bàn làm việc của khá sạch , giáo án cùng sách vở xếp ở bên trái, bên phải là…

      Chu Lẫm sửng sốt, cốc nước sứ men xanh nắm tay cùng nặn ra vậy mà được trịnh trọng đặt trong cái hộp trong suốt.

      Sắc sứ xanh tươi, như giọt nước chảy vào lòng , khát vọng muốn hôn im lặng biến mất.

      Lâm Nguyệt thấy nhìn chằm chằm vào cái hộp, hơi có chút ngượng ngùng, đứng bên cạnh giọng giải thích: “Em sợ để như vậy dễ bị bụi bẩn, thấy ở xưởng sứ có cái hộp trống liền xin bác trai cái.”

      Chu Lẫm nhìn .

      cầm cái cốc lên, sườn mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, mặc sơ mi trắng, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ đơn thuần. Đôi mắt trong suốt của chuyên chú nhìn cái cốc, khóe môi hơi gợi lên, quả thực là rất thích , chỉ là biết thích cái cốc nước sứ men xanh hay là càng thích người nặn ra hơn.

      Chu Lẫm cảm thấy là người sau.

      Bạn ôn nhu đơn thuần, thực thích như vậy, cái cốc tùy tay nặn ra mà cũng coi như bảo vật.

      Bạn đơn thuần như vậy, lại tràn ngập dục vọng với , tìm cớ vào phòng , hiểu, còn ràng chính mình muốn cái gì sao? Ngoại trừ hôn, còn muốn nhiều hơn… cùng ý niệm, trước khi vào cửa còn khiến khí huyết cuồn cuộn, giờ này khắc này, lại làm ngực nghẹn muốn chết.

      Mới nhau hơn mười ngày, nghĩ cái gì? Bắt nạt sao?

      rất đơn giản, ở chung hai tháng, đủ để cho Chu Lẫm xác định đây là người con muốn kết hôn, nhưng còn chưa đủ hiểu về .

      Là đàn ông, nên tuần tự tiến đến, cho thời gian, cho cơ hội lựa chọn.

      Chu Lẫm cười về phía .

      Khóe mắt thấy tới càng gần, lông mi Lâm Nguyệt rung động, vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn cái cốc như cũ. Tim đập càng nhanh hơn khi tới gần, khẩn trương chờ mong, khi đưa tay ôm , Lâm Nguyệt phối hợp nhắm mắt lại.

      Thích , thích được hôn, càng bá đạo cường thế, càng rung động, giống như thân hình cường tráng của , khiến rất an tâm.

      Nhưng nụ hôn sâu nóng bỏng đến như dự kiến, môi dán lên , nhàng cọ liền rời , bên tai : “Ngốc, cái cốc dùng để uống nước, em để như vậy là muốn làm đồ gia truyền à?”

      Tại sao lại có ngốc như vậy, ngốc đến đáng .

      Chu Lẫm ôm chặt bạn trong lòng, thân thể xinh mềm mại, lấp đầy hư khát vọng nhiều năm, như đêm đó trở về, ánh đèn phòng khách ấm áp, đủ để an ủi cả đời, phải lửa nóng hừng hực, tuy rằng nhất thời kích động bừa bãi, lại càng dễ lụi tàn, khiến người ta lo được lo mất.

      “Lâm Nguyệt.”

      “Vâng.”

      Chu Lẫm cười, dùng sức ôm : “Cái này giữ lại làm đồ gia truyền, hôm nào lại làm cái cho em để uống nước.”

      Bạn trai cười đến sung sướng, lồng ngực chấn động, Lâm Nguyệt cắn môi, nghiêng đầu nhìn cái cốc trong hộp.

      xinh đẹp, luyến tiếc dám dùng.

      “Ngủ , ngày mai còn phải dậy sớm.” Nhìn cái cốc xong, Chu Lẫm hôn đỉnh đầu , giọng trầm thấp ôn nhu.

      Lâm Nguyệt ngoài ý muốn, giây lát lại nghĩ, ngủ được, còn muốn làm gì nữa đây?

      “Được, chúc ngủ ngon.” Nếu bạn trai có ý kia, Lâm Nguyệt càng chủ động, cười đưa ra cửa.

      Đóng cửa lại, Chu Lẫm đứng ngoài cửa, mắt đen trầm tĩnh, nghe thấy vào phòng vệ sinh, mới xoay người. Tầm mắt đảo qua phòng của Phó Nam, Chu Lẫm đứng vài giây, ra phòng khách, lơ đãng nhìn lại quyển sách tổng tài bá đạo kệ sách. Cuối cùng, Chu Lẫm nhặt lên hộp thuốc bàn trà, ra ban công.

      Phụ nữ, phụ nữ, phụ nữ.

      ~

      Hôm qua bị Chu Lẫm bày tỏ như vậy, sáng thứ ba vừa bước vào văn phòng, Lâm Nguyệt lập tức trở thành tiêu điểm.

      Tưởng Tư Di chỉ ngồi trước bàn làm việc cười, Hà Tiểu Nhã cùng với Vương Tả được kể lại quá tình cùng đến phía Lâm Nguyệt bên này, bức Lâm Nguyệt kể ra quá trình phát triển tình cảm. Nhớ lại cùng Chu Lẫm, trong lòng Lâm Nguyệt ngọt ngào, đơn giản tổng kết tự nhiên đến bên nhau, kiện cụ thể.

      “Ai, Chu Lẫm rất đẹp trai nha, so với tổ trưởng của chúng ta là loại hình hoàn toàn tương phản.” Hà Tiểu Nhã hâm mộ .

      Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị đẩy ra, bốn người hẹn cùng quay đầu.

      Trình Cẩn Ngôn thấy, vừa vào trong vừa kỳ quái hỏi: “Tại sao đều nhìn tôi?”

      Hà Tiểu Nhã che miệng làm mặt quỷ với mấy đồng nghiệp, Lâm Nguyệt cụp mắt cười, Vương Tả lớn tuổi hơn Trình Cẩn Ngôn, đùa ta: “Tiểu Nhã khen cậu đẹp trai đấy.”

      Trình Cẩn Ngôn nhìn hai giáo trẻ tuổi bên cạnh Vương Tả, hào phóng cười: “Cảm ơn.”

      xong nah đến bàn làm việc.

      Vương Tả, Hà Tiểu Nhã tiếp tục dò hỏi tình của Lâm Nguyệt.

      ra tối hôm qua Lâm Nguyệt và Tưởng Tư Di xem như đồng thời công khai tình , nhưng Vương Tả biết, chỉ có Hà Tiểu Nhã, Trình Cẩn Ngôn chính mắt thấy. Trình Cẩn Ngôn thích bát quái, yên lặng chuẩn bị tiết dạy buổi sáng, Hà Tiểu Nhã thứ nhất là quen biết Chu Lẫm còn La Chí Hằng , thứ hai là cảm thấy Chu Lẫm đẹp trai hơn, lực chú ý tự nhiên đều đặt Lâm Nguyệt, bất giác quên mất Tưởng Tư Di.

      Người vô tâm, người nghe cố ý, trong tiếng Hà Tiểu Nhã liên tục ca ngợi Chu Lẫm, nụ cười mặt Tưởng Tư Di càng cứng đờ, rốt cuộc nhịn được xen mồm : “Tôi cũng cảm thấy Chu Lẫm khá tốt, vừa cao vừa đẹp trai, chỉ là tôi nghe làm vợ cảnh sát đặc biệt vất vả, đàn ông ở nhà, mọi việc trong nhà gần như đều tự mình gánh vác, Lâm Nguyệt xác định có thể chấp nhận chứ?”

      Phương diện này Hà Tiểu Nhã hiểu, kinh ngạc ngây người, Vương Tả là người từng trải, xuất phát từ quan tâm với Lâm Nguyệt, phụ họa : “Đúng vậy, trước kia chị có bạn học cũng có bạn trai là cảnh sát hình , bởi vì công việc quá bận rộn hẹn hò nổi, sau lại chia tay.”

      Tưởng Tư Di nghe xong, khóe môi nổi lên ý cười khó phát .

      Trình Cẩn Ngôn dừng bút lại, ánh mắt nhìn về nửa người Lâm Nguyệt bị Vương Tả ngăn trở.

      Lâm Nguyệt hơi xấu hổ, cười : “Chúng tôi vừa mới ở bên nhau, còn chưa nghĩ tới xa như vậy, cứ thuần theo tự nhiên .”

      “Đúng vậy đúng vậy, nào có ai vừa mới hẹn hò nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi cảm thấy Chu Lẫm đặc biệt tốt, nếu có người như Chu Lẫm theo đuổi tôi, tôi sớm gả luôn rồi.” Hà Tiểu Nhã lớn tiếng khuyến khích Lâm Nguyệt.

      Vương Tả cũng : “Ừ, cảnh sát cũng phải ngày nào cũng bận, sắp xếp tốt thời gian là được, hơn nữa công việc Lâm Nguyệt ổn định, giáo với cảnh sát, rất xứng đôi.”

      Tưởng Tư Di cũng theo cổ vũ Lâm Nguyệt.

      ta mở miệng, Lâm Nguyệt chỉ lo trả lời Hà Tiểu Nhã, Vương Tả đặt câu hỏi, bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, cười chuyển đề tài về phía Tưởng Tư Di: “Đừng chỉ tôi, Tưởng Tư Di sao?”

      Hà Tiểu Nhã vỗ tay cái: “Đúng vậy đúng vậy, Chu Lẫm tặng hoa hồng, bế công chúa, vậy vị kia nhà thông báo như thế nào?”

      Tưởng Tư Di theo bản năng sờ cổ.

      cổ trắng trẻo của ta là cái vòng bạch kim xa xỉ.

      Rất nhanh, trong văn phòng liền vang lên tiếng Hà Tiểu Nhã kinh ngạc cảm thán.

      Thành công thoát thân từ trung tâm bát quái, Lâm Nguyệt mở ra giáo án nhưng lại khó có thể tập trung tinh thần, vợ cảnh sát…

      Ý niệm kia vừa động, trong đầu bỗng nhiên lên Chu Lẫm ngủ giường hai tiếng kia, lên đôi mắt che kín tơ máu của .

      Lâm Nguyệt thất thần.

      Có lẽ hẹn hò với cảnh sát vất vẻ chút, nhưng người cảnh sát thể ở bên cạnh người thân, hy sinh thời gian bôn ba bên ngoài càng vất vả hơn. Cảnh sát khác quản được, nhưng Chu Lẫm vất vả, nguyện ý giúp chăm sóc Phó Nam, nguyện ý ở nhà chờ nửa đêm mới về, nấu bát mì cho .

      Thời điểm tiết cuối cùng của buổi chiều, Lâm Nguyệt nhận được wechat của Chu Lẫm, 5 giờ có thể về đón họ.

      Lâm Nguyệt trả lời: Vâng.

      Sau đó lại thêm mấy chữ: Bọn em chờ ở cổng trường, đừng gấp gáp.

      Trước khi tan học, Lâm Nguyệt vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương chỉnh lý váy áo, trong lòng tràn đầy chờ mong.

      5 rưỡi Chu Lẫm lái xe tới, xa xa nhìn thấy hai trò song song ngồi ghế dài, bạn học ngẩng đầu cười hì hì biết cái gì, Lâm Nguyệt cúi đầu lắng nghe, sườn mặt ôn nhu. Chu Lẫm cười dừng xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn lớn .

      “Chú Chu!” Phó Nam nhìn thấy trước.

      Lâm Nguyệt xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của bạn trai, cầm lòng được cũng cười, nắm tay Phó Nam tới.

      Phó Nam trước, Lâm Nguyệt theo sau, mới vừa thắt xong dây an toàn, đầu còn chưa ngẩng lên, trước mặt đột nhiên ra bông hoa hồng, cánh hoa phấn nộn, hương thơm nức mũi.

      Lâm Nguyệt khiếp sợ ngẩng đầu.

      Chu Lẫm giơ hoa hồng trong tay, mắt nhìn Phó Nam: “30 nhân 365 lại cộng 1 bằng mấy?”

      Mặt Phó Nam mơ hồ.

      Lâm Nguyệt bật cười, ngọt ngào nhận hoa hồng của .

      Phó Nam nhìn giáo, tức giận: “Cháu còn chưa học bài khó như vậy, chú đổi cái khác !”

      Chu Lẫm để ý tới bạn học , nghiêm trang hỏi Lâm Nguyệt: “Em là giáo viên dạy toán, em .”

      Lâm Nguyệt liếc , ra đáp án: “10951.”

      Phó Nam: “Oa!” giáo là lợi hại.

      Chu Lẫm lại : “ đúng.”

      Phó Nam tươi cười vụt tắt, Lâm Nguyệt lặng lẽ tính lại trong lòng, sai mà.

      Ở ghế điều khiển, Chu Lẫm xuất phát.

      Phó Nam truy hỏi đáp án, chú Chu cho nó biết, lại hỏi giáo.

      Lâm Nguyệt nắm chặt bông hoa hồng trong tay, mơ hồ đoán được đáp án.

      Bằng mấy?

      Bằng thích em, lại nhiều thêm ngày.

      Nhưng đáp án này, tuyệt đối thể cho học sinh, có lẽ lâu sau này, Phó Nam lớn lên nhớ lại hôm nay, bừng tỉnh đại ngộ?

      ~

      Buổi tối Chu Lẫm tắm, Lâm Nguyệt vụng trộm hỏi Phó Nam về sinh nhật Chu Lẫm.

      cũng vì vấn đề kia của Chu Lẫm làm nhớ tới chuyện này, đương nhiên để bụng ba mươi năm qua có phải đều độc thân hay , nhưng muốn biết sinh nhật bạn trai. Chu Lẫm tặng quà, nếu năm nay Chu Lẫm còn chưa đến sinh nhật, liền chuẩn bị phần quà đáp lễ.

      Phó Nam lắc đầu: “Con biết.”

      Lâm Nguyệt thất vọng.

      Phó Nam nhìn phòng vệ sinh, thông minh nghĩ ra biện pháp: “Đợi con hỏi chú Chu nhé?”

      Lâm Nguyệt nghĩ nghĩ, dặn dò Phó Nam ngàn vạn lần đừng tiết lộ là muốn hỏi.

      Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Nguyệt liền trốn vào phòng ngủ chính soạn bài.

      Chu Lẫm tắm rửa xong ra, Phó Nam lập tức nhào vào, ngửa đầu hỏi: “Chú Chu, sinh nhật chú ngày nào?”

      Chu Lẫm thấy phòng khách còn ai, vừa lau tóc lung tung vừa thuận miệng : “Hỏi cái này làm gì?”

      Phó Nam sớm thông đồng tốt lý do với giáo, cười ha ha: “Cháu muốn ăn bánh kem.”

      Chu Lẫm hộc máu, còn tường tiểu tử thúi muốn hiếu kính chú nó cơ.

      “26 tháng 10, tự tính xem còn mấy ngày.” Vứt xuống bạn học , Chu Lẫm về phòng.

      Thành công hỏi được sinh nhật chú Chu, Phó Nam vô tư chạy tới gõ cửa phòng giáo, làm cho Lâm Nguyệt mặt đỏ tim đập, vụng trộm kéo vội học sinh vào phòng. Phòng ngủ phụ bên này, Chu Lẫm nghe được phản ứng của bạn , cuối cùng cũng hiểu tại sao, nhịn được buồn cười. Muốn hỏi hỏi, còn phải quanh co lòng vòng làm gì?

      Cười cười, ánh mắt Chu Lẫm biến đổi.

      26 tháng 10, sinh nhật , 20 tháng 10, ngày giỗ của trai.

      Chu Lẫm đến bên cửa sổ, thành phố Giang vào đầu thu, cây vẫn xanh lá như cũ.

      Thời gian trôi nhanh, lại sắp qua năm rồi.
      chau007153, xukem, minmapmap250547 others thích bài này.

    2. Tld

      Tld Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      26
      nàng.cố nên nhé
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Sói ơi đừng nóng vội. Thịt thỏ non mềm phải nhấm nháp từ từ.
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Chờ nàng từng ngày
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 43:
      Edit: Thanh Vy


      Trời mưa liên tục hai ngày, thành phố Giang vào tháng mười hai ẩm ướt mưa lạnh, các quán lẩu lại càng làm ăn tốt.

      Phó Nam ăn khí thế, Lâm Nguyệt chậm rãi chú ý thấy ngày thường Chu Lẫm ăn nhiều cơm nhất, mà tối nay gần như ăn uống gì, vẫn luôn tự mình gắp đồ ăn cho và Phó Nam.

      “Món này ngon lắm.” Lâm Nguyệt gắp miếng thịt bò đưa tới trước mặt bạn trai.

      Chu Lẫm ngoài ý muốn nhìn cái, cười tiếp nhận.

      Sau miếng thịt bò này, Chu Lẫm bắt đầu liên tục gắp đồ ăn, cuối cùng trong nồi chỉ còn lại khoai tây của Phó Nam chưa ăn hết.

      Về đến nhà, Chu Lẫm cùng tắm với bạn học , Lâm Nguyệt đơn giản tắm rửa, thời điểm soạn bài, nghe thấy Chu Lẫm đưa Phó Nam về phòng.

      Qua khoảng mười phút, có người gõ cửa.

      Trong nháy mắt kia, Lâm Nguyệt nghĩ tới số lần hôn nhau của cùng Chu Lẫm trong tháng qua, có khi lướt qua liền ngừng, có khi như kiệt lực áp chế dục vọng mãnh thú, bàn tay to đè nặng như muốn ấn nhập vào thân thể . Còn có lần, Lâm Nguyệt thậm chí cảm giác được ngón tay của Chu Lẫm sờ vào trong vạt áo chạm vào eo , nhưng biết vì sao lại lập tức lùi về.

      Đêm nay, nụ hôn chúc ngủ ngon của là tiết tấu gì?

      Ngọt ngào khiến người ta kích động chờ mong, Lâm Nguyệt nhàng xoay tròn chốt cửa, mở cửa ra, hình ảnh lọt vào mắt Lâm Nguyệt đầu tiên là bộ thường phục màu đen Chu Lẫm thường xuyên mặc, mà phải là quần đùi ở nhà.

      Tâm Lâm Nguyệt căng thẳng, ngẩng đầu hỏi : “Có vụ án à?”

      Chu Lẫm cười, vừa vào vừa thấp giọng giải thích: “Xưởng sứ có chút việc, bây giờ qua đó, giữa trưa mai về.”

      phải án mạng, Lâm Nguyệt nhàng thở ra, nhưng lại bắt đầu lo lắng cho ông cụ Chu.

      “Yên tâm, chút vấn đề thủ tục thôi, cần ở đó.” Chu Lẫm áp lên ván cửa, lòng bàn tay có vết chai mỏng ôn nhu vuốt ve làn mi thanh tú của , mắt đen lẳng lặng chăm chú nhìn .

      Tiếng mưa rơi gõ bên cửa sổ, trong phòng ngủ an tĩnh ấm áp, bạn trai như vậy, ánh mắt như vậy, Lâm Nguyệt nhịn được chuyển ánh mắt qua môi , muốn hôn .

      Khóe môi giương lên, Chu Lẫm cúi đầu, thong thả mà cường thế ngăn chặn đôi môi mềm của , càng hôn càng sâu. Trọng lượng toàn thân Lâm Nguyệt đều tập trung ở cánh tay ôm eo , đôi tay vô lực nắm chặt áo khoác đen của , khi bá đạo, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận, khi ôn nhu, cầm lòng được mà đáp lại.

      Nhưng Chu Lẫm bên này nắm giữ tiết tấu trước sau, sở dĩ có ôn nhu là bởi phải , nhưng khó có được lớn mật như vậy, hô hấp Chu Lẫm ngày càng trầm, lần nữa áp chặt , tay phải gắt gao chống lại tay .

      Rốt cuộc cũng tách ra, Chu Lẫm ôm người vào trong ngực, ở đỉnh đầu nặng nề bình phục.

      người ấm, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được, Lâm Nguyệt đột nhiên buông, mặt dán vào ngực , yên lặng chờ buông tay trước.

      biết qua bao lâu, hai người gần như đồng thời mở miệng.

      ngủ sớm chút.”

      đường lái xe chậm chút.”

      Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng cười , Chu Lẫm cũng cười, sờ cái mũi , cười : “Được.”

      Lâm Nguyệt đưa ảnh ra đến cửa.

      Hơn 11 giờ tối, Chu Lẫm nhắn tin báo tới nơi rồi.”

      Lâm Nguyệt hoàn toàn an tâm, trả lời : “Ngủ ngon.”

      Chu Lẫm nhắn tới ông trăng, bạn ngủ rồi, lại dựa vào cửa sổ bên hiên, vừa hút thuốc vừa nghe tiếng mưa.

      Trời dần sáng, Chu Lẫm tới bên ông cụ Chu ăn sáng, hai cha con ngồi đối diện im lặng ăn. Sau khi ăn xong, Chu Lẫm xách đồ cúng ông cụ chuẩn bị trước lên, phía trước, ông cụ sau, tiếp tục trầm mặc, tới phần tổ tiên Chu gia núi. Xe dừng ở chân núi, khi lên, đổi thành ông cụ trước, Chu Lẫm sau.

      Đêm qua bên này cũng mưa, đường núi tuy lót đá xanh nhưng 7 giờ sáng, theo lý thường có ai lên núi mới đúng, nhưng hai cha con Chu gia đều chú ý thấy, cỏ dại mọc giữa những phiến đá, có dấu vết bị người dẫm qua, dấu vết kia từ chân núi lan tới trước mộ Chu Việt.

      Hàng năm đều như thế, hai cha con đều nhìn như thấy, ông cụ bày biện đồ cúng ra, Chu Lẫm vén tay áo, nhổ cỏ dại phía , thuận tiện đem bó hoa cúc trắng trước mộ ném sang bên.

      ~

      đêm trước sinh nhật Chu Lẫm, Lâm Nguyệt làm mì trường thọ, nhưng vì đảm bảo ngày mai tặng quà được kinh hỉ, ngụy trang mì này thành loại bình thường.

      Phó Nam sớm quên mất chuyện sinh nhật chú Chu, giáo nhắc nhở, nó đương nhiên biết thâm ý, ăn xong liền chạy tới phòng khách xem phim hoạt hình.

      Lâm Nguyệt rửa bát, Chu Lẫm hỗ trợ.

      đứng bên cạnh, bàn tay to thon dài làm việc nhà ngày càng thuần thục, sạch như mới, Lâm Nguyệt nhấp nhấp môi, tận lực tùy ý hỏi: “Ngày mai bận ?”

      Chu Lẫm giơ cái bát lên kiểm tra có chỗ nào chưa lau khô , nghe được bạn giọng chuyện, tiếp tục nhìn, hề để ý đáp: “ có thêm vụ án có thể tan tầm đúng giờ, có việc gì sao?”

      Lâm Nguyệt lắc đầu, nhìn phòng khách, cố tình hạ giọng: “Nam Nam nó muốn ăn bít tết, về sớm chút, em làm.”

      Chu Lẫm nghe xong, cũng nhìn về phía phòng khách.

      Tâm Lâm Nguyệt nhấc lên, ngày lúc lo lắng Chu Lẫm tìm Phó Nam đối chất, bên tai truyền đến tiếng cười nhạo: “Nó biết chọn món ăn, em đừng chiều nó, tùy tiện làm thôi, cần phiền toái.”

      Lâm Nguyệt cắn môi, bạn trai dong dài đống, căn bản trả lời vấn đề của .

      sao, hề phiền toái, em cũng lâu rồi ăn.” Lâm Nguyệt cúi đầu .

      Chu Lẫm nghĩ nghĩ, vẫn chưa cho tin chính xác: “Xem tình hình như thế nào , ngày mai trước khi tan học nhắn cho em.”

      Lâm Nguyệt ừ tiếng.

      Thu dọn xong phòng bếp, Lâm Nguyệt trở về phòng soạn bài, Chu Lẫm dựa vào sô pha, nghĩ đến ngày mai nhận được quà của người , lại nhìn đồng hồ, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi quá chậm.

      Lâm Nguyệt cũng phải người duy nhất nhớ sinh nhật Chu Lẫm, ngày hôm sau làm, Chu Lẫm vừa bước vào văn phòng, lập tức được đội cảnh sát nghênh đón nhiệt tình, bánh sinh nhật lớn cũng chuẩn bị tốt, Chu Lẫm cười tuyên bố giữa trưa mời khách.

      Lưu mắt kính cố ý kỳ quái: “Trước kia lão đại đều mời buổi tối, bây giờ sao lại đổi thành giữa trưa?”

      Mọi người cười ha ha, Đường Hiên trực tiếp chỉ ra: “Vô nghĩa, trước kia lão đại độc thân như chúng ta, năm nay lão đại có gia thất, buổi tối đương nhiên phải ở cùng chị dâu rồi.”

      đống huýt sáo, ồn ào, Chu Lẫm đến bên người Đường Hiên, nặng chụp lấy bả vai cậu ta.

      Đường Hiên cảnh giác nhìn .

      Chu Lẫm nhàn nhạt : “Phó Nam muốn ăn bít tết, chiều nay cậu đón nó.”

      “Kẻ sĩ có thể chết nhưng thể chịu nhục, dựa vào cái gì có thể hẹn hò với chị dâu, em chỉ có thể chơi với trẻ con? Chu Lẫm em cảnh cáo , cẩu độc thân cũng có tôn nghiêm!” Đường Hiên phen gạt xuống móng vuốt lão đại vai, ném miếng bánh kem mới vừa nhận lấy lên bàn, nhưng ném rất có kỹ xảo, bánh kem xoay xoay thế nhưng bình yên vô , đến quả dâu tây to mặt cũng chưa rơi xuống.

      Chu Lẫm thấy, giơ dĩa lên chuẩn bị lấy dâu tây.

      Đường Hiên lại lấy tốc độ nhanh hơn cướp bánh , chạy ra chỗ xa ăn.

      Ăn xong dâu tây, di động kêu, Đường Hiên móc di động ra, phát lão đại nhắn tới cái lì xì, mặt viết “Bò bít tết”, click mở ra, nhìn thấy số tiền, Đường Hiên rốt cuộc cười, lão đại chính là lão đại, ra tay rộng rãi.

      Chạng vạng tan tầm, Chu Lẫm, Đường Hiên trước sau tới trường học.

      Phó Nam mới vừa xếp hàng ra tới bị chú Đường ôm , sau khi biết được chú Đường muốn mời nó ăn bò bít tết, bạn học rất vui vẻ.

      Bên này Chu Lẫm nhìn bạn ở vị trí ghế phụ thắt xong dây an toàn, hỏi : “Trực tiếp về nhà à?”

      Tuy rằng ngoài ý muốn việc của Phó Nam, nhưng tối nay Lâm Nguyệt vẫn chuẩn bị bò bít tết: “ siêu thị, cần mua đồ ăn.” Ngày thường đều làm món ăn bình thường, tối nay là sinh nhật , muốn làm món khác chút.

      “Mua cái gì?” Chu Lẫm khởi động xe.

      Lâm Nguyệt tùy tiện ra mấy thứ, trong đó có bò bít tết.

      giọt nước cũng để lọt, Chu Lẫm cười, vừa lúc đèn đỏ, cúi người tới, bên tai : “Khó có được bóng đèn ở đây, đêm nay đưa em ăn tiệc lớn.”

      Khi chuyện, môi cố ý chạm vào vành tai .

      Lâm Nguyệt che lại lỗ tai.

      Nửa giờ sau, theo Chu Lẫm vào nhà hàng Tây xa hoa, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Chu Lẫm ra đặt bàn trước, Lâm Nguyệt mới ý thức được, quà sinh nhật của còn chưa đưa ra, lại bị rào trước.

      Lời editor: Trong khi tui quay cuồng với mấy đợt quyết toán thuế, cố ngồi edit mà cặp đôi này làm tui tủi thân quá nhiều, phận FA buồn :-((
      Last edited: 4/11/18
      chau007153, ly sắc, minmapmap250536 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :