1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Phi Phi nhà ta là tài năng ko đợi tuổi. Tần đại thiếu sau 1 đêm thành hòn vọng thê đúng nghĩa quyết định đá đít cậu e vợ khẩn cấp rồi. Haha vui .
      haimap2346 thích bài này.

    2. Lamhang

      Lamhang New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17
      Sao thấy tiểu nguyên cư xử kì cục quá, tự nhiên đòi ở lại nhà chị mình trong khi vc người ta mới cưới, thấy rể k vui còn mè nheo
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 57


      Sáng sớm, Tần Qua đến công ty, Ngô Đồng khó có khi được rảnh rỗi như vậy nên dự định lau dọn nhà cửa.

      “Chị, em phụ chị quét nhà nha.” Vốn dĩ ở trong phòng cùng Phi Phi chơi ghép hình, Tiểu Nguyên thấy chị cầm khăn lau xách thùng nước biết chị muốn tổng vệ sinh.

      “Vậy em ra ngoài quét sân .” Ngô Đồng .

      “Vâng.” Tiểu Nguyên đáp rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      “Ấy, em mặc áo khoác vào cái .” Ngô Đồng thấy Tiểu Nguyên chỉ mặc phong phanh chạy ra ngoài lập tức gọi lại.

      “He he …” Bởi vì trong phòng có gắn đệm sưởi điện, Tiểu Nguyên quên mất việc thời tiết lạnh giá, cười khúc khích quay lại phòng mặc áo khoác lông, thấy Phi Phi ngẩng đầu nhìn mình, liền hỏi “Con muốn ra ngoài chơi ?”

      Phi Phi gật đầu.

      Tiểu Nguyên giúp Phi Phi mặc áo khoác, đội mũ, bế Phi Phi ra khỏi phòng, gió lạnh ùa tới làm cả hai cùng rùng mình.

      “Phi Phi, con biết cây chổi để ở đâu ?” Tiểu Nguyên hỏi.

      Phi Phi nghiêng người chỉ chỉ vào góc sân.

      Tiểu Nguyên để Phi Phi ngồi ở xích đu dưới gốc ngô đồng, đến góc sân lấy chổi và ky hốt rác, bắt đầu quét lá rụng trong sân vườn.

      Quét được lúc, Tiểu Nguyên chợt phát Phi Phi ngồi dưới gốc cây nhúc nhích mà ngẩn người, liền hỏi “Sao con giúp cậu?”

      “Cậu … ra sân chơi.” Phi Phi vô tội nháy mắt.

      “…” Tiểu Nguyên nghẹn họng, rồi cười cười dụ dỗ “Phi Phi à, thầy có dạy con là, lao động là trò chơi vui sướng nhất ?”

      Phi Phi thành lắc đầu.

      “Vậy tại cậu cho con biết, lao động chỉ là trò chơi vui nhất, hơn nữa lao động còn có thể giúp con làm ấm người.” Tiểu Nguyên tiếp tục .

      “Cậu ba.” Phi Phi bỗng nhiên kêu.

      “Hả?”

      “Gạt người … tốt.” Phi Phi nghiêm túc .

      “…” Khóe miệng Tiểu Nguyên run rẩy “Ai lừa con, tin con hỏi mẹ xem.”

      Phi Phi bất đắc dĩ nhìn cậu mình “Vậy, … cậu muốn con làm gì?’

      Thằng nhóc láu cá này, có phải nó vừa thở dài , có phải , có phải

      Cuối cùng Tiểu Nguyên mang bao tay cho Phi Phi, trong sân nhặt lá rụng và cành cây khô vào chỗ. Phi Phi ủng tuyết, đội mũ gấu , bao tay gấu , trong sân vường chạy tới chạy lui, giống như con chim én xây tổ, vất vả cần củ ngậm lấy từng nhánh cây.

      Rất nhanh, toàn thân Phi Phi ấm hẳn lên, khuôn mặt cũng nóng đỏ bừng.

      Ngô Đồng quét dọn xong phòng vệ sinh, ra ngoài gặp cảnh này, ánh mắt dịu dàng nhìn Phi Phi hỏi “Phi Phi có mệt con?”

      Rất ít khi vận động – Phi Phi chạy hăng say, nghe tiếng Ngô Đồng hỏi, dừng chân lớn tiếng trả lời “Con mệt ạ.”

      “Phi Phi giỏi quá à.”

      “Mẹ, con nhặt được … 121 cái.” Phi Phi vui vẻ .

      “Con còn đếm nữa hả?” Tiểu Nguyên nhịn được hỏi.

      “Chỉ nhặt nhánh cây … nhàm chán lắm.” Phi Phi trả lời.

      “Ôi chao, con mới được mấy tuổi chứ, biết nhàm chán luôn.”

      Ngô Đồn cười cười kệ hai người đấu võ mồm với nhau, qua người tiếp tục lau cửa kính, cửa trong phòng lau, còn mấy cánh bên ngoài nữa.

      Cửa sổ sát đất có thể làm cho phòng sáng đẹp, nhưng để lau sạch phiền phức. Ngô Đồng kê ghế đến gần, đứng lên chuẩn bị lau bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm giận dữ.

      “Em làm cái gì vậy???” Tần Đại thiếu đẩy cửa vào sân, thấy bà xã nhà mình đứng cái ghế cao ngất ngưởng lau cửa kính.

      Ngô Đồng giơ khăn lau, Tiểu Nguyên cầm cây chổi, Phi Phi cầm nhánh cây, ba người vẻ mặt hiểu cùng quay lại nhìn Tần Đại thiếu.

      Khuôn mặt Tần Đại thiếu bình tĩnh, qua hai người Tiểu Nguyên và Phi Phi đến trước mặt Ngô Đồng, nhanh chóng ôm bà xã xuống ghế, trong lòng vẫn còn sợ hãi “Sao em lại leo lên ghế cao như vậy?”

      Chị em họ Ngô vô cùng ăn ý nhìn lướt qua cái ghế, còn cao chưa bằng nửa Phi Phi mà cũng tính là cao.

      “Em cần khăn lau làm gì?” Tần Đại thiếu nhìn khăn lau trong tay bà xã hỏi.

      “Em thấy … có gì làm… nên … quét dọn làm vệ sinh nhà cửa.”

      “Nhà chúng ta có chỗ nào cần em phải dọn đâu, chuyện nặng nhọc này em cứ kêu là được rồi.” Tần Qua đẩy Ngô Đồng đứng sang bên, cầm khăn lau bắt đầu lau kính, vừa lau vừa giục Ngô Đồng “Em mau vào trong phòng , ngoài này lạnh lắm.”

      Ngô Đồng còn cách nào, đành phải giao việc lau cửa kính cho Tần Qua, định dẫn Phi Phi vào nhà. Lúc này, Tiểu Nguyên kéo cây chổi đến gần chị , hỏi “Chị, rể có phải làm quá lên ?”

      “Cái gì mà làm quá?” Ngô Đồng hỏi.

      “Cái gì mà ‘Nhà chúng ta có chỗ nào cần em phải dọn đâu, chuyện nặng nhọc này em cứ kêu là được rồi’ các kiểu ấy, làm như là chị chưa bao giờ làm việc nhà ấy, giả dối quá .” Tiểu Nguyên rể có phải cố tình thể cho em nhìn .”

      “Em nghĩ cái gì thế?” Ngô Đồng đưa tay vỗ cái lên trán em trai, rể em còn cần phải thể cho em xem nữa sao?”

      phải chứ, chẳng lẽ chị chưa làm việc nhà bao giờ sao?” Tiểu Nguyên thể tin .

      “Khụ, chị nấu cơm.” Ngô Đồng nghĩ lại, đúng là chỉ nấu cơm, rửa chén là Tần Qua làm, quét dọn vệ sinh này đúng là lần đầu tiên làm sau khi kết hôn.

      Tiểu Nguyên vẫn còn thể tin nổi, liếc nhìn rể nhà giàu của mình, lại cúi đầu nhìn Phi Phi, dường như muốn Phi Phi cho cậu câu trả lời phủ định.

      Phi Phi ôm nhành cây, bổ sung “Khi ba quét sân, còn cõng con lưng nữa.”

      Giống như là trách cậu để nhóc nhặt rác nặng nhọc.

      “Khụ … Chị, em đói rồi, có gì ăn ạ.” Tiểu Nguyên lúng túng sang chuyện khác.

      “Vậy để chị vào nhà nấu cơm.” Ngô Đồng giúp Phi Phi đem nhánh cây để vào chỗ tập trung, rồi cùng Phi Phi vào nhà.

      Tiểu Nguyên thấy chi , vừa quét rác vừa đánh giá rể, thấy rể cởi áo khoác, mặc cái áo thun bó sát người, lau kính vừa nhanh vừa sạch, hiển nhiên là phải làm lần đầu.

      rể.” Tiểu Nguyên chống cây chổi lại, kêu.

      “Tiểu Nguyên à, em cũng đừng quét, chút nữa lau kính xong rồi quét luôn thể.” Tần Qua .

      sao ạ, em quét cũng sắp xong rồi.” Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, rồi hỏi “ rể, sao thuê người giúp việc theo giờ.”

      quen có người lạ trong nhà.”

      “À, ra vậy.”

      “Đúng rồi, hôm nay gặp người môi giới, họ tìm cho chúng ta căn nhà phù hợp.” Tần Qua bỗng nhiên .

      rể muốn mua nhà nữa hả?” Tiểu Nguyên kinh ngạc .

      phải hôm qua đồng ý với cậu rồi sao? Mặc dù tìm nhà giống ở đây có chút khó nhưng tương tự như này cũng có thể.”

      Lúc này Tiểu Nguyên mới nhớ ra, hôm qua rể vì muốn cậu ở trong nhà có ý định mua nhà cho mình. nghĩ đến Tần Qua thực hỏi, lập tức mồ hôi lạnh đổ xuống “ rể, hỏi mua nhà hả, em cần đâu.”

      Tần Qua nghe xong, em vợ muốn đổi ý rồi sao, lập tức dừng việc lau kính, cảnh giác hỏi “ phải em là thích nhà giống như của chị sao?”

      rể, hiểu hay giả vờ vậy. Em phải thích nhà chị mà cái em muốn là ở với chị em lâu lâu chút.”

      “À ..” Xong, lý do như vậy cự tuyệt làm sao đây. Cũng thể chị cậu gả cho là người của được. Thế giới này vì sao lại có cậu em vợ dính người như vậy chứ.

      yên tâm , em ở đây hai ngày rồi mà.” Cảm xúc của có thể đừng biểu ràng như vậy được , cố ý đó hả.

      “Cậu còn muốn ở lại đây hai ngày?” Tần Đại thiếu thể nhịn ra.

      rể, EQ của thấp như vậy có ai chơi với đâu.” Tiểu Nguyên thực chịu nổi, nếu phải từ hôm qua đến giờ thấy đối xử với chị rất tốt, với biểu ghét bỏ của như vậy, cậu muốn xúi chị ly hôn với .

      “Có bà xã là được rồi.” Tần Đại thiếu từ xưa đến giờ thèm để ý đến mấy cái EQ vớ vẩn.

      “…” đây là khoe khoang tình sao? Đúng ? Tiểu Nguyên thực giận dỗi, vất chổi lại cho Tần Qua, rể, em hơi lạnh, em vào trước, quét nốt .”

      “Tiểu Nguyên.” Tần Qua cầm chổi, gọi giật lại.

      Tiểu Nguyên quay người.

      Tần Đại thiếu vẫn chưa từ bỏ ý định “Phòng ở bên Lâm Uyển cho người dọn dẹp sạch , em chuyển về ở lúc nào cũng được.”

      Tiểu Nguyên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất dậy nổi.

      (Ha … ha, edit đến đây nhịn được cười. Tội nghiệp Tiểu Nguyên.)

      Tiểu Nguyên thở hổn hển vào nhà tìm chị , méc “Chị, làm sao chị tìm được người kỳ khôi như vậy chứ.”

      Ngô Đồng cười cười, trong lòng đoán chắc là tính chiếm hữu của Tần Qua lại phát tác, nghĩ nghĩ rồi “Vậy ngày mai em về Lâm Uyển ở .”

      “Chị, chị cũng đuổi em nữa hả?” Tiểu Nguyên còn tin tưởng vào cuộc sống này nữa rồi.

      “Ban ngày đến chơi, tối về bên đó ngủ.” Ngô Đồng giải thích “ rể em trừ chị và Phi Phi quen có người ngoài ở lại.”

      “Em là em trai chị mà cũng được?” Tiểu Nguyên hỏi.

      “Mẹ chồng chị còn chưa đến đây đâu.” Ngô Đồng cho cậu ánh mắt ‘em hiểu rồi chứ.’

      “…”

      Tốt rồi, em vợ chắc chắn là bằng mẹ ruột rồi, Tiểu Nguyên bại trận.

      Vì ngày mai , sau khi ăn tối xong, Tiểu Nguyên lấy trong vali mấy món quà “Lúc trước, chị chịu về mọi người nên cậu chưa chuẩn bị quà cho Phi Phi. Cậu thấy Phi Phi thích chơi rubic nên cậu tặng cho Phi Phi cuốn hướng dẫn chơi rubic các cấp độ cho Phi Phi nha.”

      Phi Phi vẻ mặt hiểu nhìn cuốn sách trước mặt.

      “Bây giờ con xem hiểu, nhưng sau này con học được. Nếu con học xong, lúc đó chơi rubic siêu cấp giỏi.” Tiểu Nguyên .

      Mắt Phi Phi sáng lên, nhận quyển sách “Con cám ơn cậu Ba.”

      Tiểu Nguyên lại lấy ra hai khăn quàng cổ trắng, xám, “Đây là em nước F thi đấu mua khăn quàng cổ lông dê. Lông dê là tự em chọn, tìm người dân bản xứ dệt đó, đồ tình nhân đó. Em biết mua cái gì, chỉ có thể nghĩ đến cái này. Dù sao mùa đông sắp đến có thể quàng …”

      thích lắm.” Tần Đại thiếu nghe thấy mấy chữ ‘đồ tình nhân’, lập tức cảm thấy hai chiếc khăn quàng cổ bình thường này dường như phát sáng lấp lánh.

      “…” Cậu có tặng qua cho ta sao? Mặc dù đúng là đưa cho hai người, nhưng mà cậu sao, rồi sao?

      “Bà xã, em quàng chiếc màu trắng rất đẹp.” Tần Đại thiếu quàng chiếc màu xám, rồi quàng chiếc khăn màu trắng cho Ngô Đồng, cuối cùng cũng có món đồ tình nhân mặc cùng bà xã.

      “Em còn mua cái gì mà nhiều thế?” Ngô Đồng thấy trong vali của Tiểu Nguyên còn rất nhiều đồ đạc linh tinh.

      “A, em còn mua số quà tặng cho nhà chú Hai nữa.” Tiểu Nguyên vừa vừa lấy ra hộp giày màu đen “Lần trước họ thích đôi giày bóng rổ GH sao? Em nhờ bạn mua được đôi, mấy ngày nữa em mang qua cho ấy.”

      “A, vậy hả.” Ngô Đồng sửng sốt chút, giờ mới nhớ vẫn chưa cho Tiểu Nguyên biết chuyện với gia đình chú Hai.

      “Sao phải mua đồ tặng cho bọn họ?” Giọng của Tần Qua lạnh xuống trong nháy mắt.

      Từ lúc gặp người rể này, rể vẫn luôn cười hì hì, tuy rằng ra sức ngăn cản việc mình ở đây nhưng thực chất vẫn luôn có ý định lấy lòng mình. Tiểu Nguyên vẫn luôn nhận định trong lòng đây là người đàn ông ngốc nghếch lại nhiều tiền, đối xử tốt với chị mình.

      Nhưng Tần Qua bỗng sầm mặt xuống như thế, làm khí chất trong người thay đổi trong nháy mắt, như con dao găm rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng mà sắc bén.

      “Chị?” Tiểu Nguyên biết mình sai cái gì, hơi lo lắng bất an nhìn chị .

      “Tiểu Nguyên, chị có chuyện muốn với em.” Vốn định hai ngày nữa mới cho Tiểu Nguyên biết.

      Ngô Đồng đưa mắt nhìn Tần Qua, Tần Qua gật gật đầu, bế Phi Phi vào phòng ngủ.

      “Chị, lúc nãy nhìn rể sợ, ánh mắt lạnh như băng, như là biến thành người khác vậy đó.” Tiểu Nguyên thấy Tần Qua rồi với chị .

      sao đâu, ấy đáng sợ như vậy.”

      “Lúc nãy rể tức giận sao chị? Vì sao? Em sai gì hả?” Tiểu Nguyên hỏi.

      phải do em đâu.” Ngô Đồng sắp xếp từ ngữ lần nữa “Em phải vẫn muốn biết chị và rể quen nhau như thế nào sao?”

      “Đúng vậy. Hôm qua em hỏi mà chị vẫn đó.” Tiểu Nguyên oán giận.

      “Em cảm thấy rể đối xử với chị như thế nào? Có tốt ?” Ngô Đồng thẳng tình huống hai người quen biết nhau, mà hỏi ngược lại Tiểu Nguyên.

      “Chị, chị muốn khoe chị với rể rất ân ái hả?” Tiểu Nguyên liếc chị , hỏi.

      “Trả lời ràng .”

      “À …” Tiểu Nguyên thấy Ngô Đồng nghiêm túc, do dự lúc rồi “Thực ra lúc mới nhìn thấy rể, em lo lắng chị sống tốt nên mới cố ý đến đây ở.”

      “Nhưng hai ngày qua, em cảm thấy rể đối với chị, … xem như là qua khảo sát .”Tiểu Nguyên lại bổ sung “Nhưng mà mới chỉ có hai ngày thôi, hay là em ở thêm ít hôm nữa.”

      rể em mỗi ngày đều như vậy thôi.” Ngô Đồng cười .

      “Chị, có phải chị định ám chỉ em nên tìm bạn rồi ?” Tiểu Nguyên chịu được, .

      “Chị và rể em là xem mắt mà quen biết nhau.” Ngô Đồng để ý Tiểu Nguyên oán niệm, thẳng.

      “Xem mắt??” Tiểu Nguyên thể tin được.

      “Em hẳn là cũng nhìn thấy, rể em rất có tiền.”

      đúng, xem mắt là chuyện gì, sao chị lại xem mắt?” Tiểu Nguyên vẫn chưa hiểu gì.

      rể em là con trai lớn nhà họ Tần nổi tiếng ở Đế Đô.” Ngô Đồng lại ném ra quả bom hạng nặng.

      “Nhà họ Tần ở Đế Đô, là nhà họ Tần của cao ốc Tần thị ý hả?” Tiểu Nguyên quát to.

      “Ừ.” Ngô Đồng gật đầu.

      “Chị, chị đừng có mà gạt em … Tần Đại thiếu gia mà cần xem mắt hả … Cho dù có xem mắt, người bình thường như chúng ta sao có cơ hội chứ, với lại …”

      “Bởi vì chú Hai.” Thái độ của Ngô Đồng trở nên nặng nề, cái cần vẫn phải , dù sao so với việc trực tiếp cho Tiểu Nguyên biết cũng muốn em ấy nghe được những điều này từ người khác.

      “ … rể nhìn ngốc như vậy, đâu có giống … Tần Đại thiếu gia chứ.” Giọng của Tiểu Nguyên càng lúc càng “Chị, sao nhìn chị nặng nề như vậy?”

      “Tiểu Nguyên, chị có việc phải cho em biết. Cho dù nghe xong em cảm thấy như thế nào hãy nhớ kỹ, giờ chị của em sống rất tốt.”

      “Chị, rốt cuộc chị muốn cái gì. Chị làm em lo quá mất.” Tiểu Nguyên tự chủ mà nuốt ngụm nước bọt.


      Tác giả có lời muốn :

      Tần Qua: Ha ha, rốt cuộc em vợ cũng dọn rồi.

      Tiểu Nguyên: phải muốn mua xe cho em sao? Mỗi ngày em đều đến đây.

      Tần Qua: Cậu ngủ lại nhà là được.

      Tiểu Nguyên: Vậy sáng sớm em đến, hai giờ sáng mới về.

      Tần Qua: ….

      Phi Phi: Mẹ, mẹ. Con muốn cùng cậu chơi đến hai giờ sáng luôn. Con rất thích chơi với cậu.

      Ngô Đồng: Ở đến 8 giờ rồi về nhà cho chị.

      Tiểu Nguyên: …
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty34 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tần đại thiếu là thê nô chính hiệu
      tang tử 15111998 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 58


      Ngô Đồng giữ giọng bình thản, khách quan cho Tiểu Nguyên biết tất cả mọi việc. Cảm xúc của Tiểu Nguyên từ kinh ngạc, tin chuyển thành thương tâm, phẫn nộ.

      “Cho nên, ngay từ ban đầu nhà chú Hai có ý định cứu em sao.” Tiểu Nguyên hỏi chị .

      “…” Ngô Đồng biết trả lời vấn đề này như thế nào, cũng muốn nghĩ về điều này nữa, dù sao cuối cùng Tiểu Nguyên cũng được cứu sống, mọi giả thuyết đều còn ý nghĩa nữa.

      “Cho đến khi … chị … đồng ý liên hôn.” Tiểu Nguyên đè nén, giọng run rẩy.

      “Trước đó, Tiểu Khải cũng biết chuyện này.” Ngô Đồng .

      “Nhưng mà chú Hai thím Hai đều biết!” Tiểu Nguyên rống lên.

      “Tiểu Nguyên.” Ngô Đồng nắm chặt hai bàn tay run rẩy của em trai, vỗ về “Em cũng nhìn thấy rồi đó, bây giờ chị sống rất tốt.”

      “Vậy vì sao lúc trước chị cho em biết?”

      “Chị …”

      “Bởi vì … chính chị cũng biết, cuộc hôn nhân của chị, cuộc sống của chị có tốt đẹp hay là rơi vào địa ngục, đúng chị?” Tiểu Nguyên phải người ngu ngốc, chỉ cần suy nghĩ chút là có thể đoán được nguyên nhân lúc trước chị cho cậu biết.

      “Nhưng kết quả phải là tốt hay sao? Bây giờ chị sống rất tốt, rể em đối xử với chị rất tốt.” Ngô Đồng .

      “Vậy nếu như rể … rể … đối xử với chị tốt sao? Chị muốn em phải làm sao đây?” Vành mắt Tiểu Nguyên đỏ hoe, hỏi ngược lại “Chị làm sao để em đối mặt với chính mình đây?”

      “Chúng ta thể giả thiết những điều tồn tại được.”

      “Vậy cái gì là tồn tại? Chị của em vì cứu mạng em mà làm giao dịch mua bán chính bản thân mình với chú Hai sao?”

      “Tiểu Nguyên!!” Ngô Đồng kéo tay em trai, để Tiểu Nguyên nhìn vào mắt “Chị phải vì em, chị làm như thế vì chính bản thân chị, chị thể mất em được.”

      “Chị!” Tiểu Nguyên chưa bao giờ trải qua cảm xúc phức tạp, mãnh liệt như vậy, cậu biết phải xử như thế nào, chỉ có luồng cảm xúc chạy mãnh liệt trong lồng ngực, có cách nào thoát ra ngoài.

      “Chị cho em biết chuyện này, phải để cho em dằn vặt, khổ sở, tự trách mình. Chị chỉ muốn cho em biết, em quan trọng đối với chị như thế nào.” Ngô Đồng cố gắng dằn lại hàng lệ.

      “Chị, em khó chịu lắm.” Tiểu Nguyên biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này, cậu chỉ biết đau lòng, và tự trách bản thân, vô cùng kìm nén.

      “Tiểu Nguyên, em đừng khó chịu nữa. Em xem, bây giờ thân thể em khỏe mạnh, chị cũng rất tốt, như thế là đủ rồi.” Ngô Đồng giương khóe miệng, mỉm cười động viên em trai.

      “Chị, em muốn ở mình.” Tiểu Nguyên cúi đầu, im lặng lúc rồi .

      “Được.” Ngô Đồng biết Tiểu Nguyên trong lúc này chưa thể bình tĩnh được ngay, để em ấy yên lặng mình suy nghĩ cũng tốt.

      Ngô Đồng buông tay Tiểu Nguyên ra, yên lòng quay đầu lại nhìn em trai rồi mới quay người vào phòng ngủ.

      “Bà xã.” Vừa đóng cửa phòng lại, Tần Qua từ phía sau ôm eo Ngô Đồng, giọng buồn buồn.

      sao thế?” Tuy nhìn thấy mặt Tần Qua, nhưng nghe giọng của cũng biết vui, vì thế hỏi.

      tốt với em.” Tần Qua bỗng nhiên .

      buông em ra cái , Phi Phi còn ở đây này.” Ngô Đồng hơi ngượng mà đỏ mặt.

      “Phi Phi ngủ mất rồi.” Tần Đại thiếu ôm bà xã nhà mình chặt hơn.

      rất tốt với em rồi mà.” Lúc này Ngô Đồng mới an tĩnh lại, nắm chặt tay Tần Qua vòng trước người .

      còn muốn tốt hơn nữa.” Tần Qua son sắt đảm bảo.

      “Vừa rồi nghe lén em và Tiểu Nguyên chuyện hả?”

      “…” muốn dối cũng muốn thừa nhận mình nghe lén, Tần Đại thiếu lại ôm bà xã nhà mình chặt hơn.

      “Nếu nghe được, vậy cũng biết là, em …”

      ‘Bang’ Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng sập cửa mạnh, cắt ngang lời Ngô Đồng muốn .

      “Tiểu Nguyên.” Khi Ngô Đồng và Tần Qua mở cửa ra chỉ thấy phòng khách bóng người.

      Ngô Đồng chạy đến phòng ngủ của Phi Phi xem, phát áo khoác của Tiểu Nguyên vẫn còn ở trong phòng, lập tức nôn nóng “Tiểu Nguyên mặc áo khoác chạy ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt mà em ấy còn chạy đâu.”

      “Em đừng lo, để tìm cậu ấy.” Tần Qua mặc áo khoác, cầm lấy áo khoác của Tiểu Nguyên trong tay Ngô Đồng, nhìn Ngô Đồng gật đầu cái rồi chạy ra ngoài.

      Ngô Đồng lo lắng sốt ruột lại lại trong phòng, cho đến khi Phi Phi bị đánh thức xuất trước cửa phòng ngủ.

      “Phi Phi, mẹ làm con giật mình hả?” Ngô Đồng cố nén lo lắng, đến ôm Phi Phi trở về phòng ngủ.

      “Mẹ ơi.” Phi Phi nằm giường, vẻ mặt mơ màng hỏi “Ba đâu rồi ạ?”

      “Ba ra ngoài tìm cậu con rồi.”

      “Cậu Ba?” Phi Phi nghiêng đầu qua, hỏi “Cậu trốn nhà ra ngoài rồi ạ?”

      Nhìn chăm chú khuôn mặt của Phi Phi, Ngô Đồng biết phải trả lời thế nào, nhưng những nôn nóng bất an khi nãy bỗng chốc được xoa dịu lại.

      Tần Qua đứng ở cửa hơi do dự chút, rồi lập tức rẽ về phía bên phải, xuyên qua con hẻm là đến đường cái lớn. Tần Qua chút do dự chọn con đường dẫn đến phố xá đông đúc để tìm.

      được khoảng mười phút, tại trạm xe buýt, Tần Qua nhìn thấy Tiểu Nguyên. Cậu thanh niên ngồi ghế đợi xe buýt, dựa lưng vào bảng quảng cáo, ngẩn người.

      Tần Qua im lặng đến, đem áo khoác lông khoác lên vai Tiểu Nguyên.

      rể.” Tiểu Nguyên ôm quần áo, hơi sững sờ nhìn Tần Qua bỗng dưng xuất .

      “Cậu mặc áo khoác vào , có phải cậu định để mình bị cảm rồi thừa cơ ở lại nhà mấy ngày nữa phải ?” Tần Qua mặt lạnh hỏi.

      rể, thấy giờ em rất khó chịu hay sao? Lúc này mà còn lo lắng là em ở thêm ở nhà mấy ngày nữa hả?” Tiểu Nguyên bị EQ của rể khiến cậu phải quỳ lạy rồi.

      “Cậu khó chịu cái gì? Vì chị cậu gả cho sao?”

      “Em …”

      “Nếu cậu dám phải, đánh cậu trận.” Tần Qua đợi Tiểu Nguyên trả lời, ném ra câu.

      “…”

      “Xem ra là phải, vậy cậu khó chịu cái gì?”

      “…” muốn em trả lời thế nào, trả lời như thế nào.

      “Cậu về nhà , đừng làm chị cậu lo lắng.” Tần Qua .

      rể, em muốn ngồi mình thêm chút nữa.” Tiểu Nguyên mặc áo khoác vào, hết cảm giác bị lạnh lại ngồi xuống.

      “Cậu muốn ngồi bao lâu nữa cũng có ý kiến. Nhưng cậu ngồi nữa vợ lo lắng, mà điều này … thấy vui lắm.” Tần Qua ôm cánh tay .

      rể …” Tiểu Nguyên thể tin nhìn rể nhà mình, cười khổ “Lúc này, đừng có khoe ân ái được .”

      “Nếu cậu cảm thấy và chị cậu rất ân ái, vậy cậu còn bày bộ dáng này để làm gì?” Tần Qua hỏi “ cùng Ngô Đồng kết hôn, bệnh của cậu được trị khỏi, đây phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”

      “Nhưng em vẫn rất khó chịu.” Lời Tần Qua phải là Tiểu Nguyên hiểu, nhưng tâm lý của cậu vẫn thoải mái “Em chỉ cần nghĩ đến việc trong hoàn cảnh em biết gì hết, mình chị em trải qua nhiều chuyện như vậy, em liền khó chịu. Em cũng dám tưởng tượng, chị em suy nghĩ gì khi đồng ý gả cho người xa lạ.”

      rể, vì sao lại đồng ý liên hôn?” Tiểu Nguyên dừng lại chút, rồi hỏi.

      Tần Đại thiếu hơi chột dạ trong lòng.

      “Cái này có gì lạ đâu, những nhà giàu có thế lực như mấy nhà tụi , kết hôn phần lớn đều là liên hôn.” Tần Đại thiếu cảm thấy lý do của mình cực kỳ hợp lý.

      “Ha ha …” Tiểu Nguyên nhịn được liếc mắt “Chị em , vì chị em vào nhầm phòng của các người, sau đó trời xui đất khiến mà chọn trúng chị em mới làm cho chú Hai thể tìm chị em để liên hôn. Em phải kẻ ngốc, nếu phải có vấn đề gì đó bằng thân phận Tần Đại thiếu của cần gì phải tìm công ty sắp phá sản của chú Hai để liên hôn.”

      Tần Đại thiếu ước gì em vợ mình là kẻ ngốc.

      rể, cho em biết, cuối cùng là có vấn đề gì?” Tiểu Nguyên ngẩng đầu “Em nghe xong suy nghĩ thêm có nên chị em ly hôn với .”

      Cái này làm sao mà chịu nổi?? Bàn tay của Tần Đại thiếu đập tới làm Tiểu Nguyên đau chảy nước mắt.

      phải là mới vừa rồi sao, có qua chưa?” Tần Đại thiếu xong lại ra cú làm đầu Tiểu Nguyên vừa ngẩng lên liền chúi xuống “Dám xúi chị cậu ly hôn hả?”

      rể.” Tiểu Nguyên né cái tát thứ ba của Tần Qua, vẻ mặt cương quyết “Cho dù bây giờ nhưng nhất định em tìm ra lý do.”

      Tần Qua thu tay lại, thở dài, biết là thể tránh né được. Tần Qua đến bên Tiểu Nguyên, ngồi xuống, từ trong túi móc ra gói thuốc lá, rút cây đưa cho Tiểu Nguyên “Cậu hút ?”

      Tiểu Nguyên lắc đầu.

      Tần Qua mồi thuốc, hít hơi rồi mới “Kể từ khi chị cậu kết hôn với , hút ít rất nhiều.”

      “Chị em ngửi được mùi khói thuốc là, nghe thấy buồn nôn.”

      Vừa mới hít được hơi, Tần Đại thiếu sửng sốt, rồi đem thuốc lá dập tắt.

      Tiểu Nguyên nhìn thấy động tác này, gì.

      “Chị cậu cho cậu trước đây làm gì chưa?”

      Tiểu Nguyên lắc đầu.

      “Bộ đội đặc chủng, trước đây là bộ đội đặc chủng.”

      Tiểu Nguyên nghi ngờ nhìn Tần Qua.

      “Hơn hai năm trước và các đồng chí trong tiểu đội được giao thực nhiệm vụ bí mật, quá trình thực nhiệm vụ vô cùng khốc liệt.” Tần Qua “Do đó bị mắc chứng PTSD, buộc phải giải ngũ.”

      “PTSD?” Tiểu Nguyên nghe xong câu chuyện Tần Qua kể, sắc mặt trắng bệch, người bình thường mắc bệnh này, đa số bị uất ức, trầm cảm, trốn tránh thực, nhưng nếu như là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, Tiểu Nguyên dám tưởng tượng ra kết quả.

      “Cậu cần lo lắng, đột nhiên nổi nóng vô cớ đánh người.” Tần Qua giờ có thể bình tĩnh để về bệnh của mình “Khi mới vừa xuất ngũ, tâm tình của ổn định, phần lớn thời gian là u sầu, uất ức, say rượu đua xe, là đập phá đồ đạc, thời gian đó, đồ đạc trong nhà thay đổi mấy lần.”

      “Ba mẹ vì bệnh của tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý. Qua hai năm điều trị, mới khôi phục được bình thường.” Tần Qua .

      “Bệnh này điều trị dễ dàng như vậy sao?” Tiểu Nguyên tin hỏi.

      “Vậy là cậu hi vọng có bệnh?” Tần Qua xanh mặt hỏi.

      phải.”

      “Vì điều trị hai năm nên những người biết bị bệnh này cũng khá nhiều. Lại thêm số tin đồn đặc biệt gay gắt, cho nên …”

      “Cho nên có người nào đồng ý gả cho ?” Tiểu Nguyên rất nhanh nhận ra vấn đề “Sau đó đúng lúc công ty của chú Hai gặp khó khăn về tài chính, nhà các mới thuận thế đề ra cầu này.”

      “Đúng vậy.” Tần Qua gật đầu.

      “Nhưng … Vì sao rể lại muốn kết hôn gấp như vậy?” Tiểu Nguyên hỏi “Chỉ cần cứ giao tiếp bình thường, qua thời gian những lời đồn hay về tự sụp đổ hay sao?”

      “…” Còn muốn hỏi như thế hả, muốn hỏi chi tiết như vậy là muốn hết chuyện di chứng ra nữa sao?

      rể??” Tiểu Nguyên thấy Tần Qua gì, lại hỏi gặng.

      “Bởi vì mẹ muốn bế cháu .” Tần Qua hơi mất tự nhiên “Cậu cũng thấy đó, mấy năm rồi làm cho hai cụ phiền lòng nên muốn sớm sinh cháu cho ba mẹ bế.”

      “Cháu ?” Tiểu Nguyên trợn mắt nhìn, bình thường người ta hay là muốn bế tráu trai cơ mà.

      “Đúng vậy.” Tần Qua căng da đầu, gật đầu.

      ra là vì suy nghĩ cho ba mẹ rể, nghĩ lại cũng đúng lắm, Tiểu Nguyên suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      “Thôi, mình về nhà , chị em vẫn còn chờ đấy.” Tần Qua thừa cơ .

      Tiểu Nguyên gật đầu, đứng lên theo Tần Qua từ từ về nhà. Nhìn dưới ánh đèn, người rể với bóng dáng cao to, vững chãi, Tiểu Nguyên nhịn được, ra “ rể, em cám ơn .”

      “Hử??” Tần Qua liếc nhìn em vợ.

      “Khi vừa biết chuyện, em hận thể lập tức đến nhà chú Hai hỏi cho họ vì sao lại làm như thế, nhưng mà em thể, bởi vì, như thế nào chăng nữa cũng là nhà chú Hai cứu mạng em. Sau đó em lại tự trách bản thân mình, em cảm thấy chính mình hại chị em, nhưng mà … chị em lại hi vọng em đau lòng khổ sở.”

      “Nhưng còn chị em? Có ai quan tâm đến suy nghĩ của chị em, hỏi chị em câu chị ấy có nguyện ý hay ?” Tiểu Nguyên nhìn Tần Qua, giọng thành khẩn mà chân thành tha thiết “Cho nên, em cám ơn , vì đối xử tốt với chị em.”

      Tần Đại thiếu khi những lời tâm tình với bà xã mình chưa bao giờ biết xấu hổ, nhưng nghe em vợ câu cám ơn lập tức xấu hổ đến biết gì, chỉ có thể giơ tay đập lên gáy Tiểu Nguyên mắng “Đó là vợ , tốt với ấy tốt với ai.”

      Tiểu Nguyên che cái gáy, cười hì hì.

      “Nếu cậu thực muốn cảm ơn , sau này ít đến nhà thôi, ảnh hưởng đến và chị cậu bồi dưỡng tình cảm.”

      rể, em chỉ có lúc nghỉ đông mới có thời gian, chờ qua năm em học rồi đến hơn nửa năm mới về mà. Vậy mà cũng cho em gặp chị em sao?” Tiểu Nguyên la oai oái khiếu nại.

      “Vậy buổi tối với mấy ngày cuối tuần cậu đừng tới.” Tần Đại thiếu khéo hiểu lòng người chịu lui bước.

      Những thời gian khác chị em phải làm mà, em còn đến làm gì, giúp trông con hả?

      Khi hai người về đến nhà, Ngô Đồng và Phi Phi ngồi ở phòng khách đợi.

      “Chị.” Tiểu Nguyên hơi ngượng kêu tiếng, cảm giác mình lớn như vậy, đêm hôm khuya khoắt mà còn chạy ra khỏi nhà, ngây thơ.

      “Em sao chứ.” Ngô Đồng quan tâm hỏi.

      “Em sao ạ.” Tiểu Nguyên lắc đầu.

      “Vậy ngủ sớm chút.” Ngô Đồng bế Phi Phi vào phòng ngủ của nhóc, vì chờ ba và cậu về, Phi Phi thức quá giờ quy định rất nhiều rồi.

      Tiểu Nguyên thấy chị hỏi gì thêm thở phào nhõm, lập tức theo sau Ngô Đồng vào phòng “Chị, chị ngủ . Để em dỗ Phi Phi cho.”

      Ngô Đồng nhìn Phi Phi ngồi giường, rồi lại nhìn em trai, cuối cùng gật đầu “Vậy chị ngủ nhé, giao Phi Phi cho em đó.”

      Tiểu Nguyên đưa chị ra khỏi phòng, xoay người lại thấy Phi Phi nằm xuống giường.

      “Con mệt rồi hả, nhanh ngủ thôi.” Tiểu Nguyên cười cười, giúp Phi Phi đắp chăn.

      “Cậu Ba.” Bỗng nhiên Phi Phi cất giọng.

      “Hả??”

      “Cậu, lớn như vậy rồi, cần, bỏ nhà trốn .” Phi Phi nghiêm túc giảng giải xong, nhắm mắt ngủ.

      “…”

      Cậu bị thằng nhóc năm tuổi dạy dỗ hả? Tiểu Nguyên buồn bực tắt đèn, lên giường.

      ---

      Ngày hôm sau, khí buổi ăn sáng vô cùng vui vẻ, dường như việc tối qua chưa từng xảy ra. Sau khi ăn sáng xong, Tần Qua giúp Tiểu Nguyên sắp xếp hành lý, còn hỏi cậu có đến cửa hàng 4S chọn chiếc xe , bị Ngô Đồng liếc mắt cái, trấn áp.

      Rất nhanh xe đến Lâm Uyển, Ngô Đồng mở cửa nhà, bên trong sạch hạt bụi, đồ vật sắp xếp gọn gàng làm kinh ngạc thôi.

      “Chị, rể vì muốn em sớm rời khỏi nhà chị cho người đến dọn dẹp đó.” Tiểu Nguyên nhịn được mà mách lẻo. “ ấy là gian xảo mà.”

      Ngô Đồng quay lại, liếc nhìn Tần Đại thiếu xách vali phía sau.

      Tần Đại thiếu chột dạ dám nhìn , giải thích “ sợ em dọn dẹp mệt mỏi.”

      “Chìa khóa phòng em vẫn cầm mà, sao vào phòng được.”

      Tần Đại thiếu càng chột dạ.

      “Chị, rể là bộ đội đặc chủng cơ mà, mở cửa đối với ấy như mắt muỗi mà thôi.” Tiểu Nguyên ném vali ở phòng khách rồi đặt mông lên ghế sô pha.

      “Em cũng biết ít nhỉ?” Ngô Đồng liếc nhìn cậu em biết ít chuyện nhà mình.

      “Khụ …” Phát mình hơi bị nhiều, Tiểu Nguyên đứng lên xách vali “Em về phòng xếp đồ.”

      Tần Đại thiếu thấy thế, cũng xách chiếc vali còn lại chạy nhanh theo.

      Ngô Đồng nhìn hai người chạy trối chết, buồn cười lắc đầu, dẫn Phi Phi vào phòng khách.

      “Mẹ ơi, con khát nước.” Phi Phi ngẩng đầu lên .

      “Mẹ nấu nước, con chờ chút nhé.” Ngô Đồng vào phòng bếp bật bình nước nóng, nhân tiện mở tủ lạnh, phát bên trong chất đầy trái cây, rau quả các loại, nhịn được cười “Vẫn rất chu đáo.”

      Ngô Đồng cầm quả táo, định gọt cho Phi Phi ăn.

      Tần Qua đem vali bỏ vào phòng Tiểu Nguyên, sau đó quan sát ngắm nghía lát, phát trong phòng Tiểu Nguyên chất đầy các mô hình máy bay, liền hỏi “Cậu thích máy bay hả?”

      “Vâng ạ, ngành em học đại học cũng là thiết kế máy móc, ước mơ của em chính là tự mình thiết kế chiếc máy bay.” Tiểu Nguyên tự hào .

      Tần Qua nhìn qua, phát bàn học có mô hình chiếc máy bay chiến đấu màu đen, giống như cái từng lái, thế là cầm lên xem.

      rể, đừng nhúc nhích.” Tiểu Nguyên thấy vậy, vội vàng chạy đến lấy chiếc máy bay tay Tần Qua, cẩn thận đặt lại bàn “ rể, lực tay lớn như vậy, còn chừng làm hỏng máy bay của em.”

      “Làm gì giống như bảo bối vậy, cùng lắm mua cho cậu cái khác.” Tần Qua khinh thường .

      “Đây là máy bay chiến thần số đó, dựa theo máy bay để làm, số lượng có hạn, có tiền cũng mua được đâu.” Tiểu Nguyên đau lòng “Lúc trước, Tây Minh mất bao công sức mới mua được cho em đó.”

      “Ai?” Dường như Tần Đại thiếu nghe được chữ cấm kỵ nào đó “Thẩm Tây Minh?”

      cũng biết ấy?” Tiểu Nguyên giật mình, rể vậy mà biết bạn trai cũ của chị .

      “Cậu cho mô hình này, đập rồi mua cho cậu cái mới.” Tần Qua chìa tay ra định lấy mô hình.

      Tiểu Nguyên đem mô hình giấu ra sau lưng, bước lùi từng bước “ rể, đừng xúc động. Mô hình này ấy tặng cho em, liên quan gì đến chị em.”

      “Cho .” Tần Qua dồn Tiểu Nguyên vào góc, đưa tay nhất định lấy mô hình.

      rể, nếu đập mô hình của em, em đến nhà chị hàng ngày đó.” Mắt thấy mô hình khó giữ được, Tiểu Nguyên cái khó ló cái khôn.

      Thân hình Tần Đại thiếu cứng đờ, bàn tay vừa đụng đến mô hình liền rụt lại, sau đó ghét bỏ nhìn em vợ, hừ tiếng châm chọc “ cái mô hình rách mà cậu coi như bảo bối. Khi rể cậu lái chiến thần số , tên Thẩm Tây Minh kia còn biết là ở đâu đâu.”

      rể lái chiến thần số ư?” Tiểu Nguyên kích động hỏi.

      “Đúng vậy.” Tần Đại thiếu kiêu ngạo.

      “Vậy kể em nghe chút .”

      “Hừ, có hứng.”

      “…”


      Tác giả có lời muốn :

      Thẩm Tây Minh: Mô hình của Tiểu Nguyên là tôi cho đó.

      Tần Qua: Cũng chỉ là đồ giả mà thôi. Khi tôi lái chiến thần số , biết làm gì ha.

      Thẩm Tây Minh: Tôi hẹn hò với Ngô Đồng.

      Tần Qua: Nhưng mà bỏ qua ấy, giờ ấy ở bên tôi.

      Thẩm Tây Minh: …

      Tiểu Nguyên: Sau này tôi thường xuất nữa đâu. Mọi người đừng quá nhớ nhung tôi.
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :