1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 134.2:


      ‘Thím’ trong miệng bà chỉ sợ chính là mẹ ruột của tra nam, A Nguyên có vài suy nghĩ trong đầu lại tiện mở miệng, quả nhiên liền thấy Phượng Đằng tức giận, vỗ bàn : “Bỏ vợ cưới người khác chẳng nhẽ còn có công của thím ta sao?!”

      muốn tư bôn làm thiếp…” phu nhân thế tử liền thở dài : “Ý tứ của thím ấy là nữ nhân xuất thân từ thương hộ được làm thiếp là rất có thể diện, sao có thể làm thê tử?!”

      “Phu nhân thế tử phủ Định Quốc Công cũng là nữ thương hộ!” Phượng Đằng tức giận đến tròng mắt đều đỏ lên, vỗ bàn hận : “Tiểu tử kia đâu? như thế nào?!” Tiểu tử trong miệng tuổi cũng , theo lý thuyết Phượng Đằng còn phải gọiy tiếng biểu cữu, chỉ có điểu biểu cữu này ghê tởm, Phượng Đằng kêu tiếng cũng cảm thấy ô uế miệng mình, lúc này chỉ cười lạnh : “Cái thứ vô tình vô nghĩa! có ý định Nga hoàng Nữ đấy chứ?!”

      Nhưng lúc này đây quả đúng là nam nhân cặn bã sai chút nào.

      “Ý tứ của đường đệ là…” phu nhân thế tử nhìn Hoàng trưởng tôn tức giận đến , thấp giọng : “Nàng kia xuất thân thấp hèn, kiến thức thiển bạc, mắt cũng nông cạn, nhìn chính là nữ nhân xuất thân thương hộ đê tiện, giờ có tình cảm gì, nên muốn nữa.” Huống chi đường đệ này từng nhìn thấy cháu của Mẫn thượng thư từ đằng xa lần, lập tức bị tư thái thướt tha kia mê hoặc, lại có chút thất hồn lạc phách, chỉ đây mới là thê tử lý tưởng của chính mình, nơi nào còn nhớ người xưa? Mới vừa rồi còn ở trước mặt nữ quyến ồn ào cái gì mà “Tuổi trẻ hiểu chuyện, bị mê hoặc gì đó” ấy.

      “Lúc tư bôn sao thấy nhiều điểm xấu như vậy?” A Nguyên liền nhịn được châm chọc câu.

      Lần này chuyện này xảy ra ném hết mặt mũi của phủTrung Tĩnh hầu , phu nhân thế tử đỏ bừng mặt, thấp giọng : “Là gia giáo nghiêm.”

      Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy bên ngoài lại có khách đến cửa, đến khicó người ra ngoài dò hỏi, vậy mà chính là Mẫn thượng thư tự mình đến cử.

      Nghĩ đến Thượng thư cợt nhả, A Nguyên cúi đầu yên lặng cầu nguyện thay quý phủ.

      Đừng nhìn Mẫn thượng thư trông có vẻ ngốc, người co được dãn được như vậy, bản thân thể là thiện chủ. Nhìn hòa khí nhưng đó là chưa bị người chọc vào điểm mấu chốt, bằng thử xem! cắn chết ngươi mới là lạ!

      Trung Tĩnh hầu tức giận biết tên này tới cửa cũng cảm thấy nao nao, nhìn phụ nhân tuổi lớn ôm thanh niên mi thanh mục tú khóc đến tả nổi dưới chân mình, chỉ cảm thấy cực chán ghét, tiến lên liền đá thanh niên này, mắng: “Chuyện tốt ngươi làm đấy!”

      “Đại ca!” Phụ nhân liền khóc ròng : “Mặc kệ thế nào người cũng phải làm chủ cho cháu người chứ!”

      “Loại người như này ta nên nhìn nó tìm chết!” Thấy thanh niên này vẻ mặt thảm hại đứng trước mặt mình, Trung Tĩnh hầu chẳng buồn dài dòng, lạnh lùng : “Ta cho ngươi biết,phủ Thượng thư xác thế cường, nhưng phủ Quốc công cũng phải dễ chọc! Bá phụngươi là ta cũng mới là Hầu thôi!” Thấy thanh niên này run run rẩy rẩy nhưng vẻ mặt vẫn phục, ông chỉ tay vào phụ nhân kia, cười lạnh : “Phủ Trung Tĩnh hầu sao có thể có thứ người như các ngươi?! Thanh danh trong nhà đều bị ngươi phá hoại! Đừng gì khác với ta, nếu ngươi còn nghĩ đến việc kết thân với phủ Thượng thư…”

      “Đại ca, đứa bé này khó lắm mới thích nương…” Phụ nhân này thấy giọng của Trung Tĩnh hầu có buông lỏng, đôi mắt tức khắc sáng lên, miệng còn : “Phủ Định Quốc công sao chứ? Phu nhân thế tử kia của nhà bọn họ chính là nữ thương hộ, phu nhân Định Quốc công vậy mà còn coi là bảo bối dẫn theo khắp kinh thành, ở kinh thành ai cũng chê cười! Chẳng lẽ phủ chúng ta cũng muốn chịu vũ nhục như vậy?!”

      “Cái ngươi sớm làm cái gì!”

      cầm lòng được……” Thanh niên này giọng .

      Trung Tĩnh hầu nhổ ngụm nước bọt lên mặt , chửi: “Cấm bà già nhà ngươi!” Thấy mẫu tử này đều sợ ngây người, Hầu gia lộ tướng mạo sẵn có cũng lười giả văn nhã cái gì đó, nước miếng phun thẳng : “Hai con đường! Hoặc là cưới nữ nhân trước kia của ngươi, hoặc là, ngươi kết thân với phủ Thượng thư, chỉ là sau này ngươi bao giờ còn là mạch của phủ Trung Tĩnh hầu nữa!” Ngụ ý chính là muốn gạch mẫu tử hai kẻ này ra khỏi gia phả, vạn từ đây còn quan hệ với phủ Trung Tĩnh hầu.

      Quyết tuyệt như vậy khiến mẫu tử khóc tới khóc lui vì muốn Trung Tĩnh hầu thương cảm sợ ngây người.

      Trung Tĩnh hầu từ trước đến nay được làm được, muốn ai cút đithật là muốn xoá tên.

      Thấy hai kẻ này thập phần do dự, cũng biết nên làm thế nào cho phải, Trung Tĩnh hầu cũng mặc kệ đáp án, ra cửa nghênh đón Mẫn thượng thư, đợi đến biết Thượng thư này tới phía sau thỉnh an Hoàng tử Hoàng tôn, Trung Tĩnh hầu liền lấy hơi, sửa sang lại tâm trạng tới chính phòng.

      Vào phòng liền nghe thấy tiếng cười đặc biệt của Mẫn thượng thư, thằng nhãi này ghé sát mặt tới trước mặt của Ngũ hoàng tử, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng hỏi: “Điện hạ còn nhớ vi thần chứ?”

      Ngũ hoàng tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mắt sáng rực lên, chỉ vào Thượng thư kêu lên: “Cho vay nặng lãi!”

      A Nguyên phụt tiếng, nếu phải phu nhân thế tử đỡ nàng phen suýt trượt từ ghế xuống.

      “Lừa đảo, cho vay nặng lãi?” Da mặt Công chúa điện hạ run rẩy.

      Thượng Thư đại nhân hàm súc mỉm cười, vẻ mặt hòa khí.

      Làm cái người có thể có cơ hội nhập Các, Mẫn thượng thư vẫn luôn hay nghiên cứu, lúc nào cũng có chuẩn bị. Lúc trước vào kinh, tôn thất có chút năng lực trong kinh đều bị ông tìm hiểu minh bạch, Vinh Thọ Công chúa tiền, Ngũ hoàng tử thích ăn ngon, hai vị này chính là tổ tông trong cung, câu so với trăm câu của người khác còn được việc hơn, sao Thượng Thư đại nhân có thể có tâm phụng dưỡng đầy đủ được? Bởi vậy này đó vung tiền mua trân châu tròn xoe tặng Vinh Thọ Công chúa, thời điểm gặp nhóc mập, đại nhân quả nhiên cho vay nặng lãi bắt Hoàng tử làm tù binh bằng vô số món điểm tâm được chuẩn bị cẩn thận.

      Đáng tiếc chính là nhóc mập nhớ kỹ thượng thư, chỉ nhớ kỹ cho vay nặng lãi.

      Thượng Thư đại nhân thành công đạt được danh hiệu rất có tính đặc trù.

      Nhóc mập dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn cái người cho vay nặng lãi này.

      “Ngày sau, vi thần thỉnh điện hạ ăn chút đồ tốt.” Hôm nay, Mẫn thượng thư là tới đòi côn đạo, chỉ lấy lòng Ngũ Hoàng tử chút thôi, lúc này đây xoay người, gật đầu với Trung Tĩnh hầu vừa tiến vào: “Tại hạ chính là làm ác khách.” Lời này tiếp, liền chứa đao quang kiếm ảnh. Thấy mặtTrung Tĩnh hầu lộ ra vẻ hổ thẹn, Mẫn thượng thư liền rất hòa khí hỏi: “ giờ Hầu gia định làm thế nào?” Ngày đó ông đồng ý gả cháu cho dòng bên phủ Trung Tĩnh hầu, kỳ chính là coi trọng Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn, ngờ là ông lại biết được chuyện đáng giận này.

      “Là cháu trai ta làm sai, lúc này đây, Mẫn đại nhân muốn thế nào phủ Trung Tĩnh hầu đều nhận.”

      “Hôn này……”

      “Phủ Trung Tĩnh hầu vô đức, dám chậm trễ tiểu thư quý phủ.” Trung Tĩnh hầu trầm giọng .

      Mẫn thượng thư hơi hơi gật đầu.

      Hôm nay, ông chính là tới cửa từ hôn, dù sao người khác đều chưa biết, đổi người khác cháu ông vẫn gả được.

      Chỉ có điều Mẫn Thượng thư vẫn muốn bán được giá tốt, giả bộ mà : “Nếu phải nhìn mặc vài vị Điện hạ trong phòng tại đây, tại hạ tất nhiên thể cho qua như vậy.”

      A Nguyên “bị” lấy lòng nghẹn uất oán hận liếc cháu trai nhà mình cái, bóp mũi nhận.

      Chẳng có xu quan hệ với nàng vậy mà nàng giờ còn nợ Mẫn thượng thư ân tình.

      Phượng Đằng cũng cảm thấy Thượng thư này đặc biệt “nhân tiện”, nhịn nhẫn, trầm giọng : “Việc này xác là sai lầm của phủTrung Tĩnh hầu.”

      “Có thể cho ta gặp vị thiếu gia kia của quý phủ chứ?” Mẫn thượng thư hòa khí hỏi.

      Ông ta gây khó xử như vậy, sảng khoái liền lui, Trung Tĩnh hầu cũng thở phào nhõm hơi. Rốt cuộc, nếu muốn ông thực buông bỏ cái mặt già tới cửa phủ Thượng thư để nhận tội ông còn biết để mặt mũi ở đâu? Thượng thư hiểu lý lẽ, ông dừng chút, liền phân phó: “Gọi người lại đây.”

      Quả nhiên tới chốc lát liền có nha đầu dẫn thanh niên sợ hãi kia lại đây, Mẫn thượng thư mỉm cười tới trước mặt thanh niên này, đánh giá chút, quay đầu lại cười vớiTrung Tĩnh hầu: “ thiếu niên tài.” Thấy Trung Tĩnh hầu ngượng đến mặt già đỏ bừng, chỉ cười tiếng, đột nhiên sắc mặt biến đổi, xoay người đánh bạt tai lên mặt thanh niên này! Tiếng bàn tay thanh thúy vừa vang lên, Thượng Thư đại nhân nhấc chân liền đá vào bụng thanh niên, nhìnthanh niên này bay ra ngoài, nhấc ghế dựa trong tầm tay liền đập vào người thanh niên, nghe thấy tiếng gào rống lên, còn muốn động thủlại bị Trung Tĩnh hầu phía sau ngăn lại.

      “Đại nhân làm cái gì thế?!” Hành hung như vậy ngoài dự đoán của mọi người, các nữ quyến đều khiếp sợ đứng dậy, Trung Tĩnh hầu phản ứng, tức khắc giận dữ.

      “Hầu gia cảm thấy tại hạ làm cái gì?” Mẫn thượng thư cười lạnh : “ đời này có chuyện tiện nghi như vậy!” Ông gào lên: “Nể phủ Trung Tĩnh hầu, khẩu khí này tại hạ nhịn, nhưng còn tiểu tử này chẳng lẽ ta còn phải nhịn sao?!” Lại mắng chửi thanh niên trời đất quay cuồng bò dậy nổi kia: “Sau này ở kinh thành ta còn nhìn thấy ngươi, đánh gãy chân của ngươi!” Kiêu ngạo như vậy lại khiến Trung Tĩnh hầu ra lời.

      Rốt cuộc đây là khổ chủ tới, dù là đương trường đánh chết cháu trai này, cũng là đương nhiên.

      “Kéo xuống .” Trung Tĩnh hầu cảm thấy mỏi mệt, ánh mắt lộ ra ủ rũ nhàn nhạt, buông lỏng tay Mẫn thượng thư ra, lại khom người lần nữa : “Mong rằng đại nhân bao dung.”

      “Tiểu nhân như vậy mà còn biết xấu hổ tai họa nương nhà người khác!” Điều làm Mẫn thượng thư tức giận nhất chính là tiểu tử này vậy mà kín đáo đến vậy, phải ông nghe được phong thanh gả cháu vào rồi, lúc này đây liền lạnh lùng mà với Trung Tĩnh hầu: “Nếu Hầu gia hòa khí, ta tự nhiên có qua có lại, lúc này là nhà mẹ đẻ của Trắc phi Thái Tử truyền ra cho ta, họ muốn cái gì, vậy Hầu gia hiểu !” xong, nhàn nhạt mà : “Ta cũng vớiHầu gia, nếu phải hôm nay quý phủ còn tính thành tâm, ngày sau có chuyện gì, ai cũng thể bảo đảm.”

      gia tộc vô tình vô nghĩa, ta thể thừa nhận.” Mẫn thượng thư nghiêm túc mà .

      A Nguyên dùng loại ánh mắt nhận thức lần nữa nhìn Thượng thư này, tâm hóa ra đây mới là gương mặt của người này sao?

      Đậu má! Cháu cũng khó gả nha!

      Nhận lấy rất nhiều ánh mắt kính trọng, mặt Mẫn thượng thư uy nghiêm, trong lòng lại khóc thút thít.
      hauyen2803, Thanh Hằng, song ngư14 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lộ mặt vs A Nguyên rồi. Bổn công chúa hiểu
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 135.1:


      Chỉ là tại thời khắc uy vũ, Thượng thư đại nhân kiên quyết thể bộc lộ ra.

      Tới khi cảm thấy thể duy trì được vẻ uy nghiêm mặt nữa, Mẫn đại nhân thực cơ trí mà chạy, chỉ chừa lại Trung Tĩnh hầu với gương mặt thổn thức tỏ vẻ đây là lỡ mất lương duyên rồi. Ông quay đầu thở dài với con dâu mình, phu nhân thế tử, than thở: “Chuyện Mẫn gia xem như , chuẩn bị chút để tới phủ Định Quốc công cầu hôn.”

      giờ nàng kia còn ở phủ Ngũ Công chúa.

      Khóe miệng A Nguyên giật giật, thấy Trung Tĩnh hầu bảo rằng tới nhà mẹ đẻ nàng kia cầu hôn mà lại tới phủ Định Quốc công liền biết đây là chướng mắt gia thế nàng kia, khinh thường đức hạnh nữ nhân tư bôn này, chỉ có điều chấp nhận hôn cũng coi như là có chút trách nhiệm, sau chuyện này A Nguyên cũng đúc kết gì cả, ai quản sau này gia đình có hài hòa hay cơ chứ?

      “Nếu chấm dứt, cháu liền trước.” Phượng Đằng mắt lạnh nhìn thanh niên bị tẩn kia, lúc này lại cảm thấy hả giận, cũng biết sau khi Mẫn thượng thư đánh người, thanh danh phủ Trung Tĩnh hầu phủ dù kém cũng có gì trở ngại cả, bèn vững vàng đứng dậy, mỉm cười .

      giờ có phải Điện hạ ở trong cung……” Biết tin Trắc phi hạ độc thủ, Trung Tĩnh hầu liền có chút lo lắng.

      “Chỉ là tôm tép nhãi nhép, kệ ả nháo .” Phượng Đằng vẻ mặt trầm ổn, khiến Trung Tĩnh hầu cực kỳ sung sướng, cảm thấy Hoàng trưởng tôn tu luyện ra được.

      giờ, cũng phải thời điểm căng thẳng, Điện hạ cần làm gì cả.” Trung Tĩnh hầu liền nhắc nhở.

      Lời này, với cả trăm lần. Phượng Đằng cười, bái cảm tạ ông ngoại.

      Được Trung Tĩnh hầu lưu luyến rời tiễn, A Nguyên liền trầm mặt đưa cháu trai mặt dày này về cung Thái tử. Tuy rằng cháu trai có chút biết nhưng vợ cháu trai Phùng Xu vẫn là nương da mặt thực mỏng, lúc này liền tạ ơn A Nguyên : “Phiền toái cho rồi.”

      “Ta là trưởng bối, đương nhiên muốn quý các con.” A Nguyên dùng ánh mắt tang thương nhìn khóe mắt hơi giật giật của Phùng Xu, thâm tình mà : “Ở trong lòng nha, các con rất quan trọng!” Phùng Xu có da mặt dày vuốt mông ngựa được đến vậy, thấy phu quân chỉ ở bên rung đùi đắc ý, sớm biết hai cháu này chơi với nhau từ đến lớn, quan hệ rất tốt nhịn cười gật đầu.

      Đùa giỡn cháu dâu chút, sau khi tiễn hai đứa trở về cung Thái tử, A Nguyên thấy sắc trời còn sớm liền cảm thấy hẳn là nên hẹn hò gì đó, thông báo cho nhóc mập câu nhưng nhóc mập này lại thế nào cũng chịu về, xoắn xuýt bên người Hoàng tỷ xui xẻo, nhất định phải làm bóng đè.

      Bóng đèn này có công suất , ít nhất lúc A Nguyên tới phủ Thành Dương bá rồi, gặp được A Dung rồi, hai người sắp thành thân lại có thêm thằng bé mũm mĩm ở giữa, thế nào nữa cũng thể tiến thêm nửa bước.

      Khóe miệng A Dung run rẩy chút, cúi đầu nhìn nhóc mập rúc vào trong lồng ngực Công chúa điện hạ kia, nhận được đôi mắt trò vo vô tội nhìn lại đây.

      Phu nhân Thành Dương bá ở bên nhìn, ánh mắt ôn hòa, nghĩ nghĩ liền lệnh bà vú đứa tiểu tôn tử của mình tới, đặt ở giường đất để A Nguyên tới xem.

      A Nguyên thò lại gần liền thấy tiểu tử A Tuệ sinh ra này càng cường tráng hơn, quả đấm vung khắp nơi, chân liều mạng mà đạp, nhìn rất có tinh thần. Cảm thấy cu cậu này rất đáng , Công chúa điện hạ nhịn được mà nhéo nhéo mông thằng bé.

      Tiếng khóc nỉ non lảnh lót làm đầu óc kẻ xấu A Nguyên choáng váng, em bé khóc lóc kia giang hai tay với phu nhân Thành Dương bá dở khóc dở cười, cảnh giác liếc A Nguyên cái rồi vùi đầu vào trong lồng ngực bà.

      “Cái người này……” A Dung khóe mắt giật giật, tâm con nhóc này cũng quá hư.

      “Cái này phải cố ý.” A Nguyên cười gượng giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân là lương dân.

      , tự chơi thôi.” Phu nhân Thành Dương bá thấy Ngũ Hoàng tử, đôi mắt chăm chú nhìn em bé thút tha thút thít, nghĩ cũng nghĩ tới Hoàng tỷ nhà mình nữa, lúc này mới bảo A Dung và A Nguyên tới thế giới của hai người .

      A Nguyên quả nhiên thở phào nhõm hơi, lôi kéo A Dung liền , đợi đến khi trở về phòng A Dung liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt A Nguyên thăm dò liền thấy trong góc nhà chậu hoa lan nở rộ.

      đúng mùa lắm nhỉ?” Tuy rằng học vấn nghề nghiệp, nhưng A Nguyên cũng biết hoa lan nở mùa đông.

      “Ngày thường có việc gì, đọc sách cổ, thấy được biện pháp như vậy.” A Dung đặt hoa tươi thơm nức mũi này trước mặt A Nguyên, cười : “Tặng điện hạ, là tâm ý của vi thần.”

      “Thường là tặng 999 đóa hoa hồng chứ.” Công chúa điện hạ được tiện nghi mỹ mãn ôm chậu hoa, miệng còn bới móc.

      A Dung lại chỉ cười cười, lại lôi kéo nàng lại trong phòng mình, chỉ hỏi nơi nào thích để ngày thành thân cho tốt.

      A Nguyên mở to mắt, có chút ngọt ngào mà : “Huynh, huynh muốn thành thân với bổn cung đến vậy ha.” Mị lực biết bao nhiêu? Công chúa điện hạ thằm lặng tán dương bản thân.

      Cưới về nhà rồi xử lý nàng tốt!

      A Dung cười tủm tỉm mà , “ có điện hạ, sinh mệnh vi thần cũng đều ảm đạm.”

      A Nguyên quả thực bị lời ngon tiếng ngọt này đờ người, ngơ ngác mà nhìn than niên tú mĩ trước mắt này, đột nhiên nhào tới gào lên: “! Ngươi là ai?!” Kêu xong, liền lăn lộn: “Nhất định là người ngoài hành tinh! ! Ngươi chiếm cứ thân thể của A Dung hư, có phải có mưu hay ?!”

      “A Dung hư?” A Dung cười to ôm lấy Công chúa lẻn đến bên cạnh mình, tuy biết người ngoài hành tinh là gì nhưng vẫn hiểu ba chữ “A Dung hư”, tức khắc ôm A Nguyên, ánh mắt nguy hiểm lên: “Ta rất xấu sao? Hả?!”

      chữ cuối cùng thực có tính uy hiếp

      Công chúa điện hạ đắc ý vênh váo, cẩn thận ra lời lòng, trong lòng kêu tiếng đau khổ, lau mặt lấy lòng : “À , người ta, người ta thích huynh hư như vậy…” Vừa vừa run rẩy mặt mày.

      A Dung xụ mặt, thiếu chút nữa bị chữ cuối cùng kích thích đến ném A Nguyên xuống mặt đất, bất đắc dĩ cực kỳ, rồi lại có chút vui mừng, cúi người chụt Công chúa này cái, rồi mới lại cười : “Lần này tha cho muội.”

      Chỉ là bàn tay lại yên lặng véo eo mềm mại của Công chúa điện hạ phen, véo đến A Nguyên giật mình, rồi cười tủm tỉm mà : “Báo thù cho thằng bé.”

      A Nguyên lấy làm hổ thẹn thay bá phụ vô lương lấy cháu trai ra làm cái cớ này, hừ cái, lúc này mới im lặng, chỉ nằm ở trong lòng A Dung thưởng thức mái tóc dài nhu thuận của thanh niên này, phát ra là đến tóc mà tiểu tử này cũng đẹp hơn mình, tức khắc ghen ghét.

      “Nêu phải bổn cung quên mình vì người khác đời này nương nào có thể gả cho huynh chứ?” Phu quân đẹp hơn cả mình là đau lòng bao nhiêu, A Nguyên cảm thấy có bản thân chỉ sợ A Dung tìm được vợ rồi.

      “Đa tạ điện hạ.” A Dung biết nghe lời phải, lại cười hỏi: “Của hồi môn chuẩn bị tốt chưa?” Hôm kia Túc Vương quả thực sai việc chết mình, A Dung biết xảy ra vấn đề ở đâu, vừa hỏi mới biết được, Công chúa điện hạ gây sóng gió, ở nhà thu xếp của hồi môn.

      “Việc như vậy, vẫn nên để mẫu phi thu xếp thôi.” A Nguyên cúi đầu sâu mà than tiếng.

      Nàng hay quản gia, của hồi môn chồng chất lên nhau, thực hoa mắt, A Nguyên cảm thấy bản thân vẫn nên làm con nhóc nghịch ngợm gây thôi.

      chuyện liền nghe thấy bên ngoài có nha đầu lại đây truyền lời, là trong phủ có hai vị phu nhân trở về thăm viếng, A Nguyên kinh ngạc nhìn A Dung mỉm cười cái rồi mới thấp giọng hỏi: “ giờ, nàng còn tốt chút chứ?” ‘Nàng’ ở đây chính là A Kính tam phòng, mấy năm nay ăn rất nhiều đau khổ, tuy rằng vẫn có chút phân nặng như vậy, nhưng khi trở lại nhà mẹ đẻ lại thành hơn nhiều.

      Nhiều năm như vậy A Kính mới hiểu , nhà mẹ đẻ mới là chốn dừng chân của nàng.

      “Vợ nhà ai đều như vậy cả, Hoài Nam Vương phi là người thức thời.” A Dung nhàng , vừa buông A Nguyên ra, sửa sang lại xiêm y cho nàng, vừa : “Nếu muội thích muội ấy cần giả bộ, đừng để bản thân nghẹn.”

      “Liền tính vì huynh, ta cũng có thể chịu đựng.” A Nguyên lén nhéo nhéo tay A Dung, giọng .

      Thanh niên ngẩng đầu, đôi mắt rực rỡ lung linh tựa như có thể sáng lên, A Nguyên đối diện với đôi mắt đẹp như vậy, mặt đỏ lên, quay đầu ngượng ngùng chút.

      A Dung chỉ cười tiếng, lôi kéo A Nguyên liền ra, gặp phu nhân Thành Dương Bá liền thấy trong phòng có hai nữ nhân trò chuyện với phu nhân Thành Dương Bá, người mặt mày thích ý, khuôn mặt thoải mái, đúng là A Dao nhị phòng, người lại có vài phần nhút nhát hèn mọn, dướn thân mình trò chuyện với phu nhân Thành Dương Bá, còn hơi lấy lòng, nhìn thấy A Kính như vậy, biết vì cái gì, A Nguyên lại nhớ tới nữ nhi xinh đẹp vẫn luôn thực kiêu ngạo năm đó. Năm tháng như đao, thiếu nữ vẻ mặt thanh cao kia cũng bị chôn vùi bởi thời gian.

      Trong lòng biết vì sao có chút thương cảm, A Nguyên liền dừng chút.

      “A Nguyên vào .” Phu nhân Thành Dương Bá nhìn phía ngoài cửa, liền mỉm cười gọi tiếng, A Dao và A Kính thấy cũng đều đứng dậy.

      Loại thương cảm vày bị A Nguyên đè ở trong lòng, lúc này nhìn người phu nhân Thành Dương Bá liền thấy, được lắm, nhóc mập được phu nhân Thành Dương bá ôm, mở to mắt nhìn qua.

      Khi nào đệ đệ này rúc vào lòng dì của nàng rồi?

      A Nguyên trừng mắt liếc tiểu tử béo này cái, cảm thấy nó tự nhiên.

      “Ngũ Điện hạ là đứa bé dễ thương, đúng ?” Phu nhân Thành Dương Bá phu nhân chỉ mỉm cười cúi đầu hỏi.

      “Phu nhân quá đúng.” Phì Tử Nhi cười toét miệng lấy lòng mà .

      Phu nhân Thành Dương Bá luôn luôn rất có mị lực, đối với các nhóc mập lực sát thương là vô hạn, A Nguyên cũng từng rúc tới rúc lui trong lồng ngực bà, cảm thấy cái ôm kia là ấm áp nhất mình từng cảm nhận được, giờ lớn, được lắm, bởi vậy có hơi hâm mộ. Lúc này đây nàng mới đến bên cạnh phu nhân Thành Dương bá, cười với bà: “Sao thấy mấy người A Tuệ ạ?”

      “Vội vàng gì đó, thần thần bí bí.” Phu nhân Thành Dương Bá dứt lời lại nhàng với A Dao và A Kính: “Ta thông báo cho mẫu thân các cháu, chờ chút.”

      “Cháu nghe Tứ ca đính với tiểu thư phủ Thượng thư?” A Dao gả viên mãn, có cha mẹ chồng hòa khí, dưới có phu quân cũng là người ôn hòa, lại có chị em dâu Tam công chúa săn sóc có thừa, nhiều năm như vậy chưa từng chịu khổ, bởi vậy vẫn còn vài phần nữ nhi hào sảng, lôi kéo ống tay áo phu nhân Thành Dương bá, : “Đại bá nương xem, có phải ạ?”

      “Đứa bé này, vẫn nũng nịu như vậy, cũng biết mẹ chồng và Công chúa của cháu bao dung cháu thế nào.” A Dao hoạt bát, phu nhân Thành Dương Bá trong lòng vui mừng lại xụ mặt .

      A Dao lại uốn éo, khiến phu nhân Thành Dương Bá nhịn nổi cười.

      “Đương nhiên là nương cực tốt, có con bé, sau này Tứ ca cháu cũng có thể khiến ta và mẫu thân cháu an tâm.” Phu nhân Thành Dương bá liền cười.

      A Dao chắp tay trước ngực, niệm Phật : “ mối lương duyên như thế…” lại hỏi, “Cháu nghe tẩu tử là Mẫn đại nhân muốn nhập Các, biết là hay giả.” Nếu đúng là nhập Các, giá trị con người liền còn bình thường, A Dao cũng vì huynh đệ của mình mà vui vẻ.

      Mẫn thượng thư chỉ có nữ, tự nhiên chiếu cố con rể.

      “Tám chín phần mười.” lời này chính là vì Công chúa điện hạ sớm nghe được lời chắc chắn từ miệng Hoàng thượng.

      A Nguyên nếu chuẩn, đó chính là chuẩn , nhất thời A Dao cũng vui mừng.

      “Hai đứa nhà cháu sao đưa về?” A Dao xuất giá mười năm, giờ có đôi nhi nữ cũng bảy tám tuổi, đáng cực kỳ, phu nhân Thành Dương Bá đương nhiên là thích, bèn hỏi.

      “Mùa đông bị bệnh hồi, còn ở nhà nghỉ ngơi ạ.” A Dao liền vội vàng trả lời.

      Chuyện nhà như vậy A Nguyên nghe được vị nồng nhiệt, chỉ là thấy A Kính ở bên có chút đơn.
      hauyen2803, Anhdva, Thanh Hằng13 others thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 135.2:


      cho cùng phu nhân Thành Dương bá là người dễ mềm lòng, giờ A Kính cư xử với bà càng thêm sợ hãi, nhìn mặt phụ thân con bé, phu nhân Thành Dương bá cũng muốn làm khó nàng, lúc này liền nhàng với nàng: “Ở Vương phủ cháu bận gì thỉnh thoảng về thăm nhà, lần này về ta chuẩn bị chút lễ, cháu mang về cho Vương phi.” Dứt lời lại quay đầu cười với A Nguyên: “Cháu rể lại thăng chức, giờ tiền đồ tồi, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt.”

      Phu quân A Kính, Phượng Thành, hôm kia vừa mới tỏa sáng trong vụ của Thuận vương, A Nguyên vốn cảm thấy chột dạ, đến Hoàng thượng cũng có chút coi trọng , giờ điều tới Binh bộ, xem như tiến lên bước nho .

      “Là nhờ Điện hạ xuất lực.” A Kính cụp mi rũ mắt mà .

      Nàng ở phủ Hoài Nam vương bị Vương phi tra tấn mười năm, quy củ gì đó đều hiểu , biết được muốn có ngày lành phải dịu ngoan với nhà mẹ đẻ, bởi vậy sớm còn dám đại náo như trước đây.

      giờ nàng thực an tĩnh, bởi vậy chỉ ngồi ở bên chuyện nhiều cho lắm, phu nhân Thành Dương bá biết trong phòng Phượng Thành rất nhiều thiếp thất, còn có nhị phòng sinh trai dưỡng , nhưng chỉ cần phủ Thành Dương bá đổ địa vị chính thất của A Kính thể dao động, tuy trong lòng thổn thức, nghĩ nếu biết sớm năm đó nên để A Kính gả đến phủ Hoài Nam vương như vậy. Bà nên lời, chỉ hỏi A Dao chút cuộc sống hàng ngày của bọn trẻ con.

      A Kính yên lặng mà nhìn vẻ mặt A Dao sáng rọi khi đến nhi nữ nhà mình, trong lòng là cảm giác gì.

      Năm đó hai tỷ muội cùng tới trước mặt Tam Công chúa, Tam Công chúa chọn A Dao. giờ lúc phòng gối chiếc, mỗi khi ban đêm tới A Kính đều nghĩ, nếu năm đó người Tam Công chúa coi trọng là mình, có phải cuộc sống mỹ mãn phải khổ sở là của mình hay ?

      Nàng cũng phu quân chỉ sủng ái mình mình, có mẹ chồng và chị em dâu hiền lành, sống vẻ vang trong kinh thành.

      Nghĩ đến nhị phòng xinh đẹp dịu ngoan trong vương phủ kia, lòng A Kính như bị đâm dao vậy.

      đùa trong chốc lát, Trạm Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều tiến vào.

      Nhị phu nhân thẳng đến chỗ A Dao, liên tục vuốt ve nữ nhi của mình. Xưa nay Tam phu nhân nhát gan an tĩnh, huống chi thành thân năm đó A Kính từng đại náo trận, giờ Tam phu nhân nhớ lại vẫn thấy sợ hãi. Nàng cũng xác là sợ hãi A Kính, bởi vậy chỉ rụt rè ngồi bên cạnh phu nhân Thành Dương bá.

      Phu nhân Thành Dương bá cũng miễn cưỡng vợ kế và nữ nhi của vợ trước có thể chung sống hòa thuận, mà cũng khó thành thực, bèn thấp giọng chuyện với Tam phu nhân, vỗ vỗ tay nàng, A Nguyên liền nhạy bén nghe được phu nhân Thành Dương Bá hỏi, “Mấy ngày này có còn buồn nôn ?”

      “Có chút khổ sở ạ.” Tam phu nhân đỏ mặt, giọng : “Chỉ là lão gia quan tâm muội, ngày thường thường cho người làm chút điểm tâm giờ muội có thể dùng, còn lại vẫn tốt.”

      giờ thân mình muội quý trọng, thai đầu tiên đều gian nan chút, đừng sợ…” Phu nhân Thành Dương Bá thấy Tam phu nhân xích lại gần người mình, liền ấm giọng: “Lão tam có chăm nom cứ với tẩu tử, biết chưa?” Lại cười với A Nguyên: “Thím con có thai, giờ hơi sợ.”

      “Tẩu tử a~” Tam phu nhân thấy A Nguyên ngẩn ra rồi cười ha ha, liền để đầu vai phu nhân Thành Dương bá, thấy bà sờ sờ đầu tóc mình liền đỏ mặt cười.

      Nàng gả vào Trạm gia như nằm mơ vậy, mỗi ngày như sống trong hũ mật, nhớ lại cuộc sống trước khi xuất giá cũng dám tưởng tượng được là mình cũng có thể chờ đợi được đến lúc này.

      giờ nàng chỉ hy vọng có thể khai chi tán diệp cho Trạm gia, về sau liền sống bình an hạnh phúc như vậy, nghĩ đến đấy Tam phu nhân nhịn được được mà lén nhìn A Kính trầm mặc bên cạnh A Dao, cảm thấy bản thân có chút áy náy.

      Nàng đoạt hạnh phúc của mẫu thân con bé, có đôi lúc cảm thấy đó là loại tội lỗi.

      Lão gia nhà nàng là người ôn nhu như vậy, ai nỡ rời bỏ?

      phải đệ đệ A Dung sao?” A Nguyên sảng khoái mà : “Đó chính là đệ đệ của con, sau này con chăm nom cho đệ ấy.”

      “Đệ đệ ư?” Nhóc mập rúc trong lồng ngực phu nhân Thành Dương bá, nghe thấy vậy liền thò đầu ra.

      “Ta lại hy vọng đây là khuê nữ.” Vẻ mặt Tam phu nhân sáng rọi bản năng làm mẹ, vỗ về bụng của mình giọng : “Khuê nữ mới là tri kỷ.”

      “Nam nữ đều giống nhau.” Phu nhân Thành Dương bá liền cười , lại dặn dò Tam phu nhân nghe lời đại phu những thứ phải ăn kiêng.

      Tam phu nhân vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý, ngay lúc này lại thấy ánh mắt đột nhiên nhìn qua của A Kính, trong lòng run lên, rốt cuộc phải người ưa sinh , bởi vậy yên lặng cúi đầu gì cả.

      Lúc này đây trong lòng A Kính lại có loại chấn động khác.

      Mẹ kế có thai, điều này đối với A Kính mà cũng phải chuyện tốt. Tam phu nhân có thai, nếu là nữ nhi cũng liền thôi, cũng chỉ nhiều của hồi môn hơn chút, còn nếu là nhi tử, huynh trưởng nàng A Nhạc còn là nhi tử duy nhất của tam phòng, huống chi có mẹ kế trẻ tuổi ôn nhu như vậy thổi gió bên gối, chẳng phải phụ thân nàng càng muốn cách xa con trai của vợ trước hay sao? Nghĩ đến đây, lòng A Kính như lửa đốt, căng thẳng lên muốn chuyện với huynh trưởng.

      Nếu ở trong phủ A Nhạc cũng được coi trọng, nàng ở vương phủ còn đường sống sao?!
      Trong lòng A Kính bách chuyển thiên hồi, A Nguyên thấy dáng vẻ nàng kỳ quái, chỉ là thấy mọi người đều vui mừng theo nên vẫn lên tiếng.

      Đợi lát, A Dao theo Nhị phu nhân về sân viện của bà chuyện, A Nguyên liền thấy A Kính cũng theo ra ngoài, nàng dừng chút nhưng vẫn theo, chỉ ngồi ở trong phòng chúc mừng Trạm Tam phu nhân

      Tam phu nhân tính tình dịu ngoan, rúc ở bên người phu nhân Thành Dương bá ra lời.

      Sau đó biết Trạm Tam lão gia hồi phủ, tức khắc liền đỏ mặt chạy.

      Công chúa điện hạ bưu hãn dọa thím tương lai chạy phiền muộn mà nhìn trung phương xa trong chốc lát, liền thấy A Dung nhìn mình đến hai mắt nheo cả lại, liền rất ngượng ngùng, xoắn ngón tay : “Nhất thời hứng khởi thôi, ờ , bổn cung kỳ nương tốt dễ thẹn thùng.”

      Lần này đến phu nhân Thành Dương bá cũng quay đầu phụt cười tiếng.

      “Hoàng tỷ đặc biệt thẹn thùng.” Ngũ Hoàng tử đồng đội heo liền ở bên chen vào, “Trước kia bữa ăn ba cái chân gà to còn trốn ở trong phòng ba ngày ra đó.”

      A Nguyên mặt vô biểu cảm mà nhìn thằng nhóc mập đào bới lại lịch sử đen tối của mình này, nhấc tay liền định tét mông nó.

      Phu nhân Thành Dương bá khuyên can, thấy Công chúa điện hạ cụp mi rũ mắt, còn lén nhìn mình, bèn nén cười nghiêm túc mà : “Con yên tâm, phủ chúng ta tuy rằng phú quý, nhưng ăn no vẫn thừa sức.”

      Khó có khi phu nhân Thành Dương bá cũng có lời dí dỏm, A Nguyên bị nghẹn đến trợn trắng mắt, rốt cuộc da mặt dầy dặn kinh nghiệm, kiên cường mà chống đỡ.

      “Phu nhân, phu nhân cũng có thể dư sức với Tiểu Ngũ ?” Nhóc mập phiền muộn nha, cậu biết Hoàng tỷ phải gả , nhưng mà từ cậu lớn lên cùng Hoàng tỷ, Hoàng tỷ đến chỗ nào, cậu cũng tới được chỗ đó đúng ? giờ nghe dư sức, nhóc mập liền an tâm rồi.

      Mắt thấy đây là sắp mua tặng rồi, A Nguyên đột nhiên cảm thấy Hoàng bá phụ nàng cung cấp quá độ.

      “Ngũ Điện hạ thích cái gì, trong phủ có cái đó.” Phu nhân Thành Dương Bá cũng run rẩy khóe mắt chút, lúc này mới ấm giọng .

      Nhóc mập căng thẳng, rất sợ bản thân có thể vì ăn mà bị cự tuyệt ngoài cửa tức khắc mặt mày hớn hở, xoắn mông thơm phu nhân Thành Dương bá cái.

      “Về sau bảo Tiểu Ngũ cách xa huynh chút.” Nhóc mập này đặc biệt thích gặm mặt người khác, A Nguyên cảm thấy người khác cũng liền thôi, “trong sạch” của Phò mã nhà mình cần thiết phải giữ gìn.

      Người A Dung hư từ xuống dưới đều là chủ quyền của Công chúa điện hạ, thần thánh cũng thể xâm phạm!

      “Mặt của vi thần chỉ thuộc về Điện hạ.” A Dung cười tủm tỉm mà .

      A Nguyên lúc này mới vừa lòng, thấy Ngũ hoàng tử có vẻ muốn tranh sủng trước mẹ chồng tương lai của mình, tức khắc túm thằng nhóc này lên cáo từ phu nhân Thành Dương bá, lén thơm A Dung chút, rồi mới mỹ mãn rời .

      Đợi đến khi trở về cung, kể lại bao nhiêu chuyện xảy ra hôm nay với Thái hậu, A Nguyên đến mặt mày hớn hở lại thấy ánh mắt Thái hậu có chút ngẩn ngơ thất thần, trước nay Thái hậu thích nhất là nghe mình kể chuyện, như này rất bình thường, A Nguyên liền nghi hoặc hỏi: “Hoàng tổ mẫu có tâm ạ?”

      Thái Hậu sờ sờ tóc nàng, lại chỉ hỏi: “Thái tử phi đối xử với con như thế nào?”

      “Tốt ạ, phải Người cũng biết sao?” A Nguyên thấy ánh mắt Thái hậu có chút đau lòng, liền vội vàng cười : “Từ rất tốt với con.”

      “Như thế ai gia cũng an tâm rồi.” Thái hậu khéo léo hỏi về sức khỏe Thái tử phi, biết nàng còn khỏe mạnh, lúc này mới thở ra hơi, nhàng : “Ngày sau chính là lúc nàng nên chăm sóc cho con.” Dứt lời cũng có chút thương cảm.

      Lời này nghe kỳ quái, A Nguyên kinh ngạc chút, trong lòng biết vì sao lại giật mình.

      “Hoàng bá phụ con muốn thoái vị.” Thái Hậu than tiếng, thấy A Nguyên có chút đờ đẫn, lắc lắc đầu, giọng : “Có Thái tử phi ở trong cung quan tâm con, ai gia cũng yên tâm.” Tin Hoàng thượng muốn thoái vị như sét đánh giữa trời quang trước mắt Thái hậu, tuy rằng tôn tử cũng là của mình, như Thái thậu hiểu nhi tử và tôn tử rốt cuộc giống nhau, bà là Thái hoàng Thái hậu đương nhiên cần lo lắng điều gì, nhưng tân triều mở ra ảnh hưởng nhất tới sủng thần của Hoàng đế trước đây, giống như A Nguyên nữ tôn thất Hoàng thượng sủng ái, nếu điều tốt, thời đại tân triều ngã xuống đáy cốc.

      May mà Thái Tử luôn luôn sủng ái A Nguyên, A Nguyên lại thân cận với Thái tử phi, bằng tại Thái Hậu chết nhắm mắt.

      A Nguyên lại kinh ngạc.

      Hoàng thượng độ xuân thu, sao lại nghĩ đến việc thoái vị?
      hauyen2803, Anhdva, kabi_ng0k12 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tại sao lại thế, tại vì sao lại thế. yên lành hoàng đế thoái vị A Nguyên dựa làm sao đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :