1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không tránh ra liền hôn em - Ngải Ngư

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      4. giáo Trình

      tình chuyển biến có chút nhanh, vốn phản ứng kịp.

      Trình Thiên Nhiễm rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm, chớp mắt đối diện với đôi mắt đen sẫm của , rất ngốc mà thắc mắc cái: "A?"

      " là vị giáo viên hôm qua ở phòng học múa đúng ?"

      Viền môi Trình Thiên Nhiễm giương lên thành đường cong đẹp mắt, giải thích : "Tôi là giáo viên hề sai, nhưng tôi dạy Chỉ Nhiệm, tôi chỉ là qua tìm bạn, cậu ấy mới là giáo viên của Chỉ Niệm."

      "Tôi biết ."

      Nghe bình thản ra, Trình Thiên Nhiễm ngẩn ra.

      Giống như nhìn ra được ngạc nhiên của , Tô Mặc Trừng đơn giản: "Tiểu Niệm có ."

      Sau đó gương mặt xinh đẹp của nở ra nụ cười, giọng vô cùng chân thành với : "Tiểu Chỉ Niệm nhảy rất tốt."

      Khóe miệng Tô Mặc Trừng nhếch lên, ra nụ cười nhạt vui vẻ, "Cảm ơn."

      Trình Thiên Nhiễm vô cùng ngoài ý muốn, đoán được cười với , mặc dù nụ cười rất nhạt cũng rất ngắn ngủi, nhưng ngờ lại khiến tim đập nhanh lên.

      Sau đó nghe được lễ phép hỏi thăm: " biết giáo Trình có hứng thú dạy kèm ở nhà ?"

      "Hả?" Trình Thiên Nhiễm mở to mắt nhìn, "Làm giáo viên dạy kèm? Dạy Chỉ Niệm sao?"

      "Là như vậy, chương trình học của trường luyện của Tiểu Niệm hết hạn, trong lúc nghỉ hè, tôi muốn tìm người dạy kèm ở nhà cho riêng nó, biết giáo Trình có chấp nhận phần công việc này ?"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . ." Đây là nhịp điệu gì? còn chưa xuất kích được tiếp cận lâu dài?

      Tô Mặc Trừng thấy lên tiếng, tiếp tục : "Tôi biết việc này có chút mạo muội, bây giờ cách ngày kết thúc của trường luyện thi vũ đạo còn khoảng thời gian nữa, có thể xin giáo Trình nghiêm túc suy nghĩ chút?"

      Trình Thiên Nhiễm vốn có chút rối rắm, nghe như vậy thầm thở phào nhõm, cười gật đầu đồng y: "Được, tôi suy nghĩ kỹ, nhanh chóng cho câu trả lời thuyết phục."

      Tô Mặc Trừng lấy tờ danh thiếp ra đưa cho , " mặt có phương thức liên lạc, đến lúc đó có thể gọi điện cho tôi."

      Trình Thiên Nhiễm nghĩ tới việc được cầm số điện thoại của , còn là chủ động đưa , là ngoài ý muốn mà thậm chí còn ngạc nhiên vui mừng!

      vui vẻ đưa tay nhận lấy, cúi đầu chớp mắt cái nhìn đến tay , Trình Thiên Nhiễm cắn miếng thịt trong miệng thầm thân, tay của người này đẹp, khớp xương ràng, trắng nõn thon dài, móng tay được cắt rất chỉnh tề, đường gân xanh mu bàn tay thấy rất ràng.

      "Được." cuối của biến mất trong khí, Trình Thiên Nhiễm mở to mắt, cột phía danh thiếp được viết là chi nhánh nội địa JCR? Tên của được in ở giữa, Tô Mặc Trừng? Chức vụ là tổng giám đốc bộ phận thiết kế. . .

      Đột nhiên Trình Thiên Nhiễm có chút hỗn độn.

      Lượng tin tức này có chút lớn,

      nắm tấm danh thiếp trở về ghế lô, chuyện đầu tiên chính là hỏi Đổng An Khả tổng giám đốc bộ phận thiết kế mới tới của công ty bọn họ tên gì.

      Đổng An Khả đầy hứng thú nhìn Trình Thiên Nhiễm, cười : "Vừa rồi tớ khen người ta trước mặt cậu, cậu cũng hứng thú như thế, mới vừa ra ngoài nghe điện thoại cái có bộ dạng hiếu kỳ như thế này rồi?"

      phải do Đổng An Khả quá nhạy cảm, mà là do Trình Thiên Nhiễm từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm loại chuyện này, hôm nay lại rất khác thường.

      " nhanh !" Trình Thiên Nhiễm kéo áo của vội vàng thúc giục.

      "Tô Mặc Trừng." Đổng An Khả cầm bình rượu bàn rót cho mình ly rượu, "Tên cũng dễ nghe đó chứ?"

      Trình Thiên Nhiễm xòe lòng bàn tay, đôi mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm tấm danh thiếp lẩm bẩm : "Nhưng mà chính . . ." Sau đó đột nhiên vui vẻ lắc cánh tay của Đổng An Khả, đôi mắt hạnh sáng lên, hỏi : "Cậu vừa ấy vẫn độc thân đúng ?"

      "Đúng vậy." Đổng An Khả có chút quái lạ, giây kế nhìn tấm danh thiếp trong tay , lập tức bỏ chiếc ly xuống, đoạt lấy lật qua lật lại xem, rất ngạc nhiên : "Nhiễm Nhiễm, sao cậu có danh thiếp của tổng giám đốc chúng tớ?"

      Trình Thiên Nhiễm rất vô tội: " ấy cho tớ."

      Đường Nhược Đồng nheo mắt lại cười, trêu chọc : "Cậu đây là được người ta vừa ý rồi?"

      Trình Thiên Nhiễm bĩu môi: "Là tớ vừa ý ấy." Sau đó hơi đau buồn thở dài : " ấy chắc cũng chỉ muốn tớ dạy vũ đạo cho em ấy thôi."

      Đổng An Khả: ". . . ? ? ?"

      Đường Nhược Đồng kinh ngạc ngừng, dùng tay chỉ danh thiếp hỏi: ". . . F*ck! Ý của cậu là đây chính là người đàn ông mà cậu để ý ở phòng múa kia?"

      "Chuyện gì xảy ra thế?" Đổng An Khả tò mò hỏi.

      Trình Thiên Nhiễm cầm ly rượu ngửa đầu lên uống, liếm môi cái, đơn giản chuyện xảy ra bên ngoài ghế lô, sau đó : "Luôn cảm thấy có chút trùng hợp."

      Đường Nhược Đồng vui mừng cười hì hì, "Ngay lúc tớ ngừng xe lại phải sao, đây chính là duyên phận, tuyệt vời thể tả."

      Đổng An Khả rất ngạc nhiên từ từ phản ứng kịp lại: "Vì thế Nhược Đồng, người đàn ông Nhiễm Nhiễm coi trọng mà lúc nãy cậu với tớ, chính là tổng giám đốc của chúng tớ?"

      Đường Nhược Đồng: ". . . Tình hình này mà , chính là như thế."

      hồi lâu, Đổng An Khả mới ra câu: "Mặc dù cùng nằm hướng tuyến với tổng giám đốc nhưng vẫn thông đồng cùng các cậu!"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . ."

      ***

      Lúc cùng Đổng An Khả ngồi xe trở về nhà mà các thuê kia, Trình Thiên Nhiễm vẫn suy nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay, giống như nằm mơ vậy.

      Sau khi xuống xe dùng chìa khóa mở cửa, mới vừa bước vào phòng, con chó chăn cừu cổ đại vẫy đuôi nhào tới , đến bên chân của nhàng ngậm đầu làn váy đong đưa của .

      Trình Thiên Nhiễm thoáng tỉnh hồn lại, cười cúi người ôm lấy cọ xát nó, cưng chìu gọi: "Quả Nhãn, có phải nhớ tao rồi ?"

      Đổng An Khả treo túi lên, đổi dép, từ từ vào phòng khách, trong miệng : "Đúng vậy, hai ngày cậu về nhà lượng cơm của nó giảm bớt rất nhiều, vui vẻ như ở bên cậu."

      Trình Thiên Nhiễm nghe , xoa đầu Quả Nhãn, "A . . . Phải ăn cơm ngon biết ?"

      Quả Nhãn đến gần muốn liếm , Trình Thiên Nhiễm cố ý né tránh, nghiêm mặt : "Về sau mặc kệ có tao hay đều phải ăn cơm ngon, đồng ý cho mày hôn!"

      Quả Nhãn nửa quỳ mặt đất, chớp mắt nhìn , vẻ mặt ấm ức, cuối cùng ủ rũ mà "Ẳng" tiếng.

      Lúc này Trình Thiên Nhiễm mới cười với nó, Quả Nhãn đứa bé lanh lợi này được nuôi thời gian cũng biết xem sắc mặt của người khác rồi, lúc này thấy nở nụ cười bật người nhào lên liếm miếng lớn gương mặt của , Trình Thiên Nhiễm bất đắc dĩ vân vê sợi lông tơ dài của nó, miệng ngừng cười : "Được rồi được rồi, đừng liếm nữa, Quả Nhãn. . . là nhột mà ha ha ha ha."

      vất vả lắm mới dỗ được Quả Nhãn, Trình Thiên Nhiễm thay giày đến phòng khách, co người ngồi lên ghế sô pha ngửa đầu ngắm trần nhà đến ngẩn người.

      Đổng An Khả nghiêng người dùng tay đỡ đầu nhìn Trình Thiên Nhiễm, trêu chọc : " suy nghĩ có nên nhận làm giáo viên tại nhà của ta hả?"

      Trình Thiên Nhiễm "Gào" tiếng, kéo chiếc gối sau đó dui đầu vào, vài giây ngẩng đầu lên, vẻ mặt rối rắm nhìn Đổng An Khả, còn hơi tủi thân nữa.

      "Nếu cậu đồng ý bỏ qua cơ hội nâng cao quan hệ tốt đẹp của hai người, còn nếu cậu đồng ý, phải cậu sớm dự định du lịch rồi sao?"

      Trình Thiên Nhiễm mím môi, "Lúc tớ xác định du lịch, tớ hề biết trong cuộc đời của mình lại đột nhiên xuất người như thế, dễ dàng khiến tớ động lòng, còn xuất đúng lúc như vậy nữa chứ."

      Trong miệng Quả Nhãn ngậm túi khoai tây chiên bước đến, thả xuống tay Trình Thiên Nhiễm.

      cười rộ lên, thương vân vê đầu Quả Nhãn, "Mày thế mà rất tốt nha! Biết tâm tình tao tốt muốn ăn khoai tây chiên."

      Quả Nhãn híp mắt mặc giày vò, rất biết đều thuận theo cọ cọ vào người .

      Trình Thiên Nhiễm xé gói khoai tây ra, cầm biến khoai tây chiên từ từ ăn, mỗi lần biết phải làm sao, muốn lựa chọn gì đó hoặc là lúc vui, thích nhất là ăn khoai tây chiên để giảm bớt suy nghĩ.

      " bỏ được cơ hội này." nhai khoai tây rột rột, "Lại cảm thấy bây giờ với ba mẹ tớ bỏ chuyến quá ích kỷ."

      "Ôi chao . . ."

      Chữ "Khó" còn chưa ra ngoài, Trình Thiên Nhiễm đột nhiên ném gói khoai tay chiên lên bàn, mò di động bắt đầu nhắn tin vào nhóm Wechat nhà ba người của bọn họ.

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat —— Con vừa ý người đàn ông.

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat —— Dáng dấp cực soái, dáng người siêu tốt

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat -- tập họp giá trị tài hoa thành thể

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat -- Học từ nước ngoài về

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat -- Là nhà thiết kế kiểu kiến trúc sư

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat -- làm tổng giám đốc JCR

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat -- Như vậy đến vấn đề

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat -- Con muốn theo đuổi ấy có nên hay

      Trình Thiên Nhiễm nhìn mỗi hồng bao mà phát đều bị người nhanh chóng lấy hết, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình, quả nhiên, tới mấy giây có tin nhắn từ bên kia đến.

      Đại bảo bối: Theo đuổi

      Lão bảo bối: Theo đuổi +1

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat ----- ấy mời con

      Tiểu bảo bối; Hồng bao Wechat ------ đến dạy cho em ấy

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat ----- Con có nên ?

      Đại bảo bối: !

      Lão bảo bối: +1

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat ------ Nhưng như vậy

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat ------ bỏ lỡ chuyện cả nhà du lịch

      Đại bảo bối: sao

      Lão bảo bối: sao +1

      Đại bảo bối: Nha đầu con vất vả lắm mới để ý người đàn ông, nhất định phải bắt lấy

      Lão bảo bối: Nha đầu con vất vả lắm mới để ý người đàn ông, nhất định phải bắt lấy +1

      Tiểu bảo bối: .... .... ....

      Tiểu bảo bối: Hồng bao Wechat - - hai người hẹn hò

      Đại bảo bối: Thích con như vậy

      Lão bảo bối: Thích con như vậy +1

      Đại bảo bối: @ lão bảo bối ừm?

      Lão bảo bối: @ đại bảo bối chính là chỉ thích em như vậy

      Trình Thiên Nhiễm cười cong đuôi mắt, giơ tay vỗ ra tiếng, "Thu phục!"

      ***

      Đêm rất khuya, Trình Thiên Nhiễm có ý định quấy rối nghỉ ngơi trễ như vậy, quyết định ngày mai cho biết đồng ý làm giáo viên dạy ở nhà cho Khương Chỉ Niệm, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay nên rất vui vẻ, hưng phấn có chút buồn ngủ nào.

      lấy di động qua, mở dãy số hôm nay mới xuất kia, nhìn dãy số và cái tên đó lâu, sau đó cúi đầu lẩm bẩm: "Tô Mặc Trừng."

      Đọc xong khẽ cười ra tiếng, ngón tay vuốt ve điện thoại vài cái, " dễ nghe."

      Tô Mặc Trừng, em nhất định nhất kiến chung tình với rồi đó.

      Ai ngờ chính là Quả Nhã nằm bên người đột nhiên ngẩng đầu lên, cần thận đụng phải cánh tay cái, Trình Thiên Nhiễm cầm chắc, di động đập vào mặt, cơn đau kéo tới, đáy mắt ra giọt nước, đợi lấy xoa lại khuôn mặt sau đó cầm điện thoại lên phát . . .

      Điện thoại quay số?
      cucai_yunnie, susu, chjchj10014 others thích bài này.

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Đến cún cũng tác hợp cho 2 ng :)))
      Vương Nhược Nhất thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      5. Tô tiên sinh

      Trình Thiên Nhiễm nhất thời kinh ngạc ngồi xuống, ngay lúc dự định muốn cúp điện thoại, bên kia nghe trước bước.

      Trong lòng kêu rên tiếng, mím môi có chút khẩn trương đưa điện thoại đến bên tai.

      Giọng nhạt của cách ống nghe sột soạt truyền đến, giống như tiếng đàn thấp trầm vui vẻ của đàn violoncelle.

      "Xin chào, Tô Mặc Trừng." (*) Ngôn ngữ ngắn gọn, thái độ khéo lép, thêm giọng dễ nghe, khiến lòng người thoải mái.

      (*)"Xin chào, tôi là Tô Mặc Trừng."

      Bàn tay cầm con chuột vi tính tạm ngừng lại, Tô Mặc Trừng khẽ ngửa ra phía sau chút, tựa vào lưng ghế, đưa tay xoa ấn đường, lạnh nhạt : " sao, quấy rầy gì."

      " giáo Trình suy nghĩ kĩ rồi?"

      Trình Thiên Nhiễm cao giọng cười yếu ớt thốt tiếng "Ừ" , "Nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý nhận đề nghị của ngài, làm giáo viên tại nhà cho Chỉ Niệm."

      Sau đó nhanh trí, lập tức lại: "Về phần công việc cụ thể, có thể cần đến bản hợp đồng, Tô Tiên sinh chúng ta tìm thời gian gặp mặt trò chuyện ."

      "Được, ngày nào giáo Trình rảnh rỗi có thể trực tiếp liên lạc với tôi."

      Sau khi cúp máy Trình Thiên Nhiễm liền ném điện thoại sang bên, ôm lấy Quả Nhãn ngoan ngoãn ghé vào đùi , dùng sức chà chà, vui vẻ : "Vậy là có lý do để hẹn ấy ra ngoài gặp mặt rồi! Quả Nhãn! lâu nữa mày có ba! Mày có vui hay !

      Chó lớn liếm tay Trình Thiên Nhiễm, giống như làm nũng, phát ra tiếng "Ửng Ửng", khiến tiếng cười của Trình Thiên Nhiễm càng vui vẻ, mái tóc dài rối tung do động tác cúi đầu khom xuống của mà lộn xộn sang hai bên vai, đôi mắt hạnh ươn ướt lóe sáng, khóe môi khống chế được mà nhếch lên, nếu phải khuya, sợ quấy rầy đến Đổng An Khả nghỉ ngơi để mai làm, nhất định để ý hình tượng mà lăn lộn giường thoải mái cười to.

      ***

      Vì để làm trễ nãi công việc của Tô Mặc Trừng, Trình Thiên Nhiễm chọn ngày nghỉ để hẹn .

      Buổi sáng thứ bảy trở về nhà chuyến, Trình Thiên Nhiễm có bất kỳ kinh nghiệm đương nào nên bị đại bảo bối và lão bảo bối nhiệt tình chỉ chiêu, lúc sập tối mới xách túi bách ngọt đến chỗ hẹn.

      Lúc đến Tô Mặc Trừng ngồi ghế dài ở bên trong chờ , Trình Thiên Nhiễm nhìn gò má lạnh lùng của , cầm chắc túi có màu chocalate, ngăn trái tim đập cuồng loạn của mình lại, chân thần tới, lúc ngồi xuống gọi tiếng thanh thoát: "Tô tiên sinh."

      Tô Mặc Trừng đưa mắt nhìn , khéo miệng khẽ nhếch lên chút, hỏi : " giáo Trình muốn ăn cái gì?"

      Trình Thiên Nhiễm cười : "Cái nào cũng được."

      Sau đó lại : "Chúng ta đừng khách sáo như thế gọi gọi lại, tôi làm giáo viên dạy kèm cho Tiểu Chỉ Niệm, chúng ta cũng tránh được mà gặp mặt, trực tiếp gọi tên là được rồi.

      Tô Mặc Trừng cúi đầu xem thực đơn: ". . ." yên lặng lát. thấp giọng trả lời: ". . .Ừ."

      Ghi món ăn xong, trong lúc chờ đợi, Tô Mặc Trừng đưa hợp đồng cho Trình Thiên Nhiễm, mở cặp văn kiện màu lam kiểm tra từng cái, khi nhìn đến phần tiền lương, có hơi kinh ngạc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chữ ký của bên A.

      Tô Mặc Trừng.

      Chữ viết mạnh mẽ có lực, đầy đủ tiêu chuẩn, có rồng bay phượng múa khoe khoang, ngược lại rất giống con người , đầy cứng rắn, khô khan trau chuốt.

      "Có vấn đề gì giáo Trình cứ việc ."

      Trình Thiên Nhiễm ngừng lại lát, thầm than vừa rồi mới căn bản nghe lọt tai mà, còn gọi giáo Trình nữa chứ.

      nở ra nụ cười, lắc đầu : " có vấn đề gì."

      xong rồi cầm lấy bản hợp đồng đưa cùng với chiếc bút máy ký tên mình vào bên B.

      Hợp đồng chia làm hai phần, giữ phần, giữ phần.

      Trình Thiên Nhiễm trả lại cặp văn kiện và chiếc bút máy cho , gấp hợp đồng của mình lại chỉnh tề rồi bỏ vào trong túi.

      Tô Mặc Trừng phải là người nhiều, nhưng Trình Thiên Nhiễm rất biết tìm đề tài, bất tri bất giác vừa ăn vừa chuyện cũng qua tiếng đồng hồ.

      Lúc dự định rời khỏi, Trình Thiên Nhiễm đưa túi bánh màu chocolate cho , : "Cái này cho ."

      vừa định từ chối, thêm: "Nhận lấy , cái này tự tôi làm, chút tâm ý mà thôi, coi như vừa rồi mời tôi ăn tối, tôi mời lại ăn bánh."

      Tô Mặc Trừng nhìn , Trình Thiên Nhiễm cười : " nhận, tôi trả tiền cơm hồi nãy lại cho ."

      Tô Mặc Trừng đưa tay cầm túi bánh, "Cảm ơn."

      tươi rói hẳn: " cần khách sáo."

      Nhưng mà tâm tình sung sướng hài lòng này duy trì tiếp tục được bao lâu.

      Hai bọn họ vừa mới ra khỏi nhà hàng, bị cậu nhóc chừng mười tuổi đụng phải, bánh trong tay rơi xuống mặt đất, toàn bộ vỡ vụn.

      Cậu nhóc lỗ mãn nhìn đường lúng túng xin lỗi bọn họ, Tô Mặc Trừng nhặt túi lên, thấp giọng : " sao."

      Trình Thiên Nhiễu khẽ nhăn mày, đáy lòng có chút đau đớn, đây chính là lần đầu tiên làm bánh ngọt, theo đại bảo bối học gần ngày mới làm ra, còn cố ý làm cho chiếc bánh hình trái tim nữa!

      Cứ như vậy mà nát. . .Nát. . .Nát. . .

      cảm thấy trái tim cũng theo chiếc bánh mà vỡ vụn.

      lo lắng thở dài, nhưng sau đó mặt vẫn nở nụ cười , với cậu nhóc câu: " sao đâu, chơi ." sau đó cầm lấy túi bánh trong tay .

      Trình Thiên Nhiễm có chút phiền muộn : " nát rồi, ăn được."

      Tô Mặc Trừng: ". . .À, sao. . ."

      Bất chợt, đôi mắt của đột nhiên nhấp nhoáng ánh sáng, ánh sáng lẻ tẻ vụn như bầu trời đêm nay, sáng chói mắt.

      "Tôi làm lại phần cho nha."

      Tô Mặc Trừng: ". . . cần."

      Trình Thiên Nhiễm rất phóng khoáng xua tay với , "Đừng khách sáo, làm cái này tốn thời gian, hôm nào tôi làm lại phần đưa cho nếm thử."

      xong tới ven đường ném bánh vỡ vụn hết vào thùng rác, đưa lưng về phía lén cười, lại có lý do hẹn ra rồi!

      Lúc bỏ Tô Mặc Trừng cau mày bất đắc dĩ : " ..... ra cần."

      Ngày kế tiếp hơn mười hai giờ trưa, vừa vặn là thời gian ăn trưa nghỉ ngơi, Trình Thiên Nhiễm gọi điện cho Tô Mặc Trừng.

      Người đàn ông vẽ bản thiết kế trong phòng làm việc nghe được tiếng điện thoại, sau đó trực tiếp tìm phím trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ rời chút nào.

      "Chào ngài, Tô Mặc Trừng."

      Vẫn là năm chữ này, vẫn là giọng lạnh lùng.

      Trình Thiên Nhiễm cười kín đáo, gọi : "Tô Mặc Trừng, bây giờ có rảnh ? Tôi làm lại phần bánh ngọt mới muốn đem đến cho ."

      có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn từ chối : "Xin lỗi, bận, thoát ra được."

      Xác thực cũng chính là như thế, bản thiết kế của hoạch định chỗ mấu chốt, thời điểm này chấp nhận vì chuyện khác mà làm loạn suy nghĩ của mình.

      Mọi người cùng làm việc chung đều biết thích việc vẽ bản thiết kế bị quấy rầy, cho nên về sau đều có người sợ hãi tìm chuyện, rất sợ đụng ngay lúc vẽ, lúc đó bắt gặp được Tô Mặc Trừng lạnh lùng vô tình hơn thường ngày.

      " giáo Trình, nếu có chuyện gì, tôi cúp máy trước, xin lỗi."

      Trình Thiên Nhiễm nghe bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng "Tút tút", "..."

      đột nhiên hiểu người đàn ông lạnh lùng nhất trong lúc làm việc kia trong miệng Đổng An Khả có bao nhiêu sợ rồi.

      Trình Thiên Nhiễm ngẩng đầu nhìn ký hiệu "JCR" kia, thở dài , " đúng là lạnh lùng mà, em đến dưới lầu công ty rồi."

      Trực tiếp cho được, chỉ có thể tìm cách tiếp theo.

      Xế chiều Trình Thiên Nhiễm đến phòng múa của Đường Nhược Đồng, sau khi Khương Chỉ Niệm thấy đặc biệt vui vẻ, chạy đến bên người xác nhận hết lần này đến lần khác có là giáo viên dạy kèm ở nhà của mình .

      Trình Thiên Nhiễm cười quay qua với bé: "Đúng vậy, bắt đầu từ thứ năm đến nhà Tiểu Chỉ Niệm dạy em rồi."

      Khương Chỉ Niệm kéo chặt tay , gương mặt trắn noãn nhắn lên màu hồng phấn, vẻ mặt tràn đầy ý cười, : "Tối qua trai việc này với em, em còn tưởng rằng ấy chọc mình, nghĩ tới đây là !"

      Trình Thiên Nhiễm bật cười, "Với tính cách của trai em, đùa giỡn với người khác đâu, bọn ký hợp đồng rồi."

      "Em thể nào tin nổi, mấy ngày trước em còn nhắc tới nữ thần, đột nhiên lại được dạy kèm tại nhà, em đặc biệt rất vui!"

      Trình Thiên Nhiễm thụ sủng ngược kinh (*), nghĩ tới bé này lại xem là nữ thần, sau đó lập tức vui vẻ.

      Hôm nay là ngày cuối cùng Đường Nhược Đồng dạy vũ đạo ở trường luyện thi, các nhóm sau khi hết khóa lục tục nối lời tạm biệt với Đường Nhược Đồng và ra về, Khương Chỉ Niệm nôn nóng về nhà, ở lại cùng với Đường Nhược Đồng và Trình Thiên Nhiễm chút.

      Trình Thiên Nhiễm đưa hai cái túi cho bé, : "Tiểu Chỉ Niệm lấy về ăn, cái hồng nhạt giữ lại, cái màu đen cho trai em."

      Khương Chỉ Niệm vô cùng kinh ngạc, "Đây là cái gì ạ?"

      " có gì, chỉ là tự mình làm bánh ngọt, hôm qua lúc về việc dạy học trai em mời ăn cơm, đây coi như là phần tâm ý thôi."

      Chính tay Trình Thiên Nhiễm đưa bánh ngọt cho mình ăn, Khương Chỉ Niệm t6át nhiên từ chối, bé đặc biệt vui vẻ nhận lấy: "Cám ơn chị Trình."

      Đường Nhược Đồng chậc , trêu chọc : "Cậu phải thích nhất là xuống bếp sao? Tớ nhớ cậu rất ghét nấu ăn, tính tình lần này thế nào lại biến đổi lớn đến nỗi làm bánh ngọt thế."

      Trình Thiên Nhiễm nhướng mày: "Gần đây thích làm những thứ này."

      "Chao ôi," Đường Nhược Đồng rất bất mãn, "Nếu làm, sao có phần của tớ."

      Trình Thiên Nhiễm chột dạ ho , : "Cậu mời cơm tớ, tớ cũng làm cho."

      Đường Nhược Đồng liếc cái, trong lòng châm chọc thấy sắc quên bạn.

      Chờ Khương Chỉ Niệm rồi mới biết được, cái túi hồng nhạt kia ra Trình Thiên Nhiễm dự định cho và Đổng An Khả ăn, nhưng vì Tô Mặc Trừng tự mình lấy, Trình Thiên Nhiễm chỉ có thể thông qua bé giao cho, tự nhiên cũng cho phần, trai của phần.

      Vì thế cuối cùng có phần của .

      Đường Nhược Đồng cười nhạt, "Giải thích nhiều như vậy có ích gì, chỉ có thể chứng minh cậu chính là thấy sắc quên bạn."

      Trình Thiên Nhiễm: ". . ."

      Hết chương 5 - [2195 từ]
      thuytcucai_yunnie thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      6. Trình Thiên Nhiễm

      hợp đồng có ghi thời gian dạy kèm ở nhà là từ ba giờ đến năm giờ, ngày đầu tiên dạy kèm, Trình Thiên Nhiễm nắm chặt thời gian, thời điểm đến nơi là lúc hai giờ bốn mươi hơn.

      Khương Chỉ Niệm rất nhiệt tình tiếp đãi , Trình Thiên Nhiễm bật cười : "Trước tiên chúng ta trò chuyện về chương trình học kết thúc lớp lại nhé."

      Khương Chỉ Niệm gật đầu, kéo tay lát lâu, mong chờ hỏi: "Sau khi kết thúc khóa học, chị có thể nhảy Latin được ! Em cực kỳ muốn xem!"

      Trình Thiên Nhiễm tự nhiên đồng ý: "Được thôi."

      Thời gian đó Khương Chỉ Niệm vẫn cứ mong mỏi năm giờ mau đến nhanh chút, đến năm giờ là có thể xem chị Trình khiêu vũ rồi.

      Cuối cùng cũng chịu đựng qua hai giờ, đúng năm giờ, điện thoại di động báo chuông, Trình Thiên Nhiễm giúp Khương Chỉ Niệm uốn nắn động tác cuối cùng xong, sau đó cười sờ đầu , "Được rồi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành."

      xong xoay người đến bàn cầm điện thoại tắt chuông.

      Khương Chỉ Niệm lại lạch bạch chạy đến, kéo tay vô tội : "Vẫn chưa xong, chị Trình vừa đồng ý với em rồi, nhảy khúc vũ đạo cho em xem mà!"

      Trình Thiên Nhiễm: "..." Khương Chỉ Niệm quên mất rồi.

      Nếu đồng ý với bé, tất nhiên muốn giữ lời, Trìnnh Thiên Nhiễm dựa lưng vào bàn, tay chống bên cạnh bàn, nghiêng đầu cười kín đáo hỏi bé: "Tiểu Chỉ Niệm muốn xem loại vũ đạo nào?"

      Đôi mắt đen láy to tròn xoay vài vòng, giọng thào : "Lần trước ở phòng học múa, chị Trỉnh nhảy Samba, vậy lần này nhảy Rum-ba (*) được a? Em muốn xem từng bước từng bước !"

      (*) Rumba là điệu nhảy có quan hệ hữu cơ với dòng rumba của nhạc Cuba-châu Phi. Trải qua quá trình lịch sử, người ta có thể thấy được nhiều dấu tích của nhiều phong cách nhảy gọi là rumba. - Wiki

      "Được, nghe theo em." Trình Thiên Nhiễm cưng chìu đưa tay xoa tóc của bé.

      Khương Chỉ Niệm muốn thu hình lại bé chạy, sau khi mở máy quay bé rất ngoan chạy đến mở nhạt cho , đợi Trình Thiên Nhiễm gật đầu với bé, bé bắt đầu nhấn nút play.

      Tô Mặc Trừng lái xe về để lấy phần văn kiện, mới vừa lên lầu hai nghe thanh truyền từ căn phòng múa mở cửa ở cuối hành lang, tưởng mình Khương Chỉ Niệm luyện tập nên đến phòng máu, kết quả vừa mới tới phát bên trong nhảy múa theo nhạc, chính là Trình Thiên Nhiễm vẫn chưa rời .

      Mái tóc dài của quấn cao, vẻ mặt đẹp trang nhã, môi sau khi được thoa lớp sơn môi màu vỏ quýt tạo nên loại vẻ đẹp ướt át, cộng thêm bản thân xinh đẹp bẩm sinh, lúc này càng ra khí chất gợi cảm bức người, lần này ăn mặc khác lúc ở phòng múa trước kia, hôm nay chỉ mặc chiếc váy đen cùng chiếc áo ngang thắt lưng, đường cong của cơ thể được ra vô cùng tinh tế, chiếc váy so với lần trước dài hơn chút nhưng cũng chỉ tới đầu gối, đôi chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp cứ như thế lộ ra bên ngoài.

      Vũ điệu của vô cùng nhàng từ tốn, động tác mềm mại đáng thướt tha, dùng kỹ thuật nhảy vô cùng dịu dàng triền miên để biểu đạt ca khúc tình duy mỹ kia, đôi mắt hạnh xinh đẹp nồng nàn chân thành nhìn phía trước, cánh tay duỗi ra người xoay lại sang hai bên để giữ thân bằng cho cơ thể, lúc kết thúc nhạc, từ từ ngồi xổng xuống, đùi phải duỗi thẳng, sau đó nhàng ngồi xuống đấy, lấy cùi chỏ chống đỡ cơ thể, chân trái co lại, hai tay ôm lấy bản thân kết thúc động tác.

      Từ nhạc có thể dễ dàng nhận ra, lần này nhảy điệu nhảy Latin "Linh Hồn Latin" ----- Rumba.

      Tô Mặc Trừng đứng bên cạnh cửa, giống y như Khương Chỉ Niệm trong phòng, chuyên chú thưởng thức nhảy Latin, lại lần nữa chính mắt nhìn thấy kỹ thuật nhảy của , trong lòng cảm thấy may mắn, Tiểu Niệm thích nhầm người, tuyệt đối có tư cách cũng có thực lực dẫn đát Tiểu Niệm tốt.

      Nhạc múa kết thúc, cũng thu lại động tác nhảy của mình, sau khi đứng dậy xoay tròn hai vòng, hai tay mở ra, ngay sau đó để lòng bàn tay hướng lên, chân phải nhảy ra phía sau chân trái, hai tay để phía sau lưng giây kế tiếp liền cong chân quỳ gối xuống, hoàn thành động tác cảm ơn.

      Khương Chỉ Niệm cảm thấy cùng ngạc nhiên, dùng sức vỗ tay bốp bốp, sau khi lưu video lòng đầy khen ngợi: "Chị Trình, chị nên ra sân khấu, để tất cả mọi người đều nhìn thấy thực lực của chị."

      Trình Thiên Nhiễm cười cười, "Thực lực cần phải cho người khác xem."

      Lúc quay người lại nhìn thấy Tô Mặc Trừng đứng ở cửa, Khương Chỉ Niệm cũng phát ra , rất kinh ngạc rồi hỏi câu rất giống với nội tâm của Trình Thiên Nhiễm: ", sao lúc này về rồi? phải thời điểm nên ở công ty sao?"

      Tô Mặc Trừng chỉ hướng phòng của mình: "Lấy văn kiện cần dùng."

      Khương Chỉ Niệm lại hỏi Tô Mặc Trừng: "Vậy liền sao?"

      "Ừ."

      " đưa chị Trình về luôn nha."

      Ngón tay chạm đến màn hình điện thoại của Trình Thiên Nhiễm ngừng lát, ngẩng đầu nhìn Tô Mặc Trừng.

      Khương Chỉ Niệm tiếp: "Chị Trình dự định trở về, vừa vặn đúng lúc về mà, đưa chị ấy đoạn đường thôi, có thể giúp chị Trình tiết kiệm tiền đó."

      Tô Mặc Trừng nhìn Trình Thiên Nhiễm, xinh đẹp mở to mắt nhìn , đôi mắt lóe lên ánh sáng trong suốt như nước, khóe môi cong lên chờ câu trả lời của .

      "Được." đồng ý.

      Đôi mắt Trình Thiên Nhiễm tức khắc lóe sáng như pháo hoa nổ tung, ánh sáng linh tinh vụn ngừng lóe ra, thanh trong trẻo, với : "Cám ơn nhiều!"

      " cần."

      Kết quả ngã tư giữa đường gặp cố, đường tắc nghẹt, xe bị ép phải dừng đường, có cách nào lên, cũng thể quay đầu đường khác.

      Giao thông ở giờ cao điểm, từ lúc gần sáu giờ tối cho đến khi mặt trời buổi chiều mất, ô tô vẫn cứ như thế thể nào nhúc nhích được chút nào.

      Trong lúc Tô Mặc Trừng bị kẹt ở đây nhận mấy cuộc điện thoại, gần như đều có liên quan đến phần văn kiện mà giữ, nhắc đến cũng thấy kì quái, loại người thoạt nhìn lạnh lùng như làm cho người khác có ảo giác rằng có đủ kiên trì, nhưng ra tâm tính của còn nhẫn nại hơn rất nhiều người, kẹt xe giờ, lại giận dữ chút nào, khuôn mặt thấy được chút tức giận nôn nóng nào, cho dù bị người khác thúc giục, cũng chỉ vô cùng bình tĩnh kẹt xe, mặc dù giọng lạnh nhạt, nhưng hề có chút phiền muộn kiên nhẫn nào.

      Trình Thiên Nhiễm quay đầu nhìn chằm chằm vài giây, ngay lúc dự định chuyện với điện thoại lại vang lên.

      Tô Mặc Trừng nhận điện thoại, "Vẫn còn kẹt. . . biết. . . Chờ lát ."

      trả lời đối phương từng câu từng câu , giọng trầm thấp, giống như rượu đỏ cất lâu năm, thơm mát đậm đà.

      Tô Mặc Trừng đột nhiên nhíu mày, sau đó ánh mắt rơi xuống chiếc lọ .

      Vốn lặng lẽ quan sát , nên Trình Thiên Nhiễm chú ý đến động tác của , men theo tầm mắt của nhìn qua, là lọ thuốc đau dạ dày, buổi chiều sau khi lên xe lâu thấy lọ thuốc đau dạ dày này.

      Điện thoại vẫn chưa ngắt, Trình Thiên Nhiễm cởi dây an toàn ra, Tô Mặc Trừng nghe được tiếng động nhìn qua, Trình Thiên Nhiễm giọng : "Tôi mua chút thức ăn."

      gật đầu, Trình Thiên Nhiễm cười với xong rồi xuống xe mua đồ ăn.

      Mười mấy phút sau, hai tay xách đầy đồ lên xe, sau khi ngồi vào chỗ Trình Thiên Nhiễm để túi đồ ăn vặt to đùng cầm ở tay trái vào ghế sau, đưa sandwich cầm bên tay phải cho , lại mở túi nilon đóng gói đồ ăn hộp ra, bên trong nước vẫn nóng hổi, đưa cho , "Tùy tiện mua chút, uống cái này ."

      Tô Mặc Trừng ngửi được mùi, đôi mắt trầm tĩnh sâu như nước nhìn chằm chằm vài giây, sau đó nhận lấy, câu cám ơn.

      Trình Thiên Nhiễm xé giấy bọc sandwich, cười yếu ớt : " có gì đâu."

      Hai người đều lấp đầy bụng, Trình Thiên Nhiễm thu dọn giấy bọc và túi đóng gói ném vào thùng rác ven đường, sau đó liếc nhìn tình huống con đường trước mắt, thầm nghĩ chắc là bao lâu nữa là có thể rồi.

      Sau khi lên xe liền lấy nước khoáng uống thuốc dạ dày, mới vừa buông nước xuống, điện thoại lại gọi đến.

      dùng ngón tay chạm cái hạ giọng , lông mi khép lại, lạnh nhạt với đầu bên kia: "Chờ lát nữa, cũng nhanh thôi."

      Bởi vì chỗ ở của Trình Thiên Nhiễm và công ty của Tô Mặc Trừng tiện đường, đến đầu đường quẹo trái là về nhà , còn quẹo phải là đến công ty , Trình Thiên Nhiễm biết có việc phải xử lý, muốn làm trễ nãi thời gian của , vì vậy : "Đưa tôi đến ven đường trước mặt là được, tự tôi gọi xe , xử lý công việc ."

      Tô Mặc Trừng chỉ trầm ngâm chốc lát, hỏi : " giáo Trình vội ?'

      Trình Thiên Nhiễm lắc đầu, "À ."

      "Vậy tôi đưa văn kiện đến công ty trước, sau đó đưa về được ?"

      Đồng ý đưa người ta, sao có thể nửa đường thả người ta xuống.

      Trình Thiên Nhiễm nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn chớp mắt cái, sau đó nở nụ cười: "Vậy làm phiền rồi."

      Khoảng chín giờ tối, cuối cùng cũng tới chỗ .

      Trình Thiên Nhiễm đợi xuống xe tới bên này mở cửa xe giúp , tự bản thân nhanh chóng xuống, cười kín đáo, mặt mày cong cong, khuôn mặt xinh đẹp ra nụ cười xinh xắn, tạm biệt : "Cám ơn đưa tôi về, hẹn gặp lại sau!"

      gọi lại: " giáo Trình."

      Trình Thiên Nhiễm thấy chịu đổi xưng hô như trước , xoay người nghiêng đầu nhìn , vẻ mặt tràn đầy ý cười: "Trình Thiên Nhiễm."

      Khóe môi Tô Mặc Trừng cong thành vòng cung, muốn quấn quýt vấn đề này với , chỉ vô cùng áy náy mở miệng : "Đêm nay tôi có ý. . ."

      : "Trình Thiên Nhiễm."

      "Hại đến bây giờ mới về nhà, thực xin lỗi. . ."

      tiếp tục ngắt lời : "Trình Thiên Nhiễm."

      : ". . . Trình. . ."

      Dừng vài giây, : ". . .Thiên Nhiễm."

      Khi ra hai chữ "Thiên Nhiễm", nhanh chóng đưa tay nhét vào miệng thứ gì đó, đầu ngón tay hơi lạnh của lỡ đãng xẹt qua môi , đụng chạm nhàng kia khiến môi có chút ngứa, Tô Mặc Trừng khẽ run, dùng đầu lưỡi chống đỡ thứ đó, tinh khiết cùng mùi vị chocolate nồng nặc ngập tràn khoang miệng.

      Tâm tình Trình Thiên Nhiễn rất tốt nên khẽ cười, nụ cười vui sướng trong sáng dào dạt gương mặt, trong giọng khó nên được sung sướng: "Ngọt vô cùng, có thể áp chế vị đắng trong miệng."

      Qua hơn giờ, vị đắng do uống thuốc sớm biến mất gần hết, chỉ là muốn cho ăn chocolate mà thôi.

      " đường trở về chú ý an toàn đó!"

      xong liền xoay người về phía trước, bóng dáng mảnh mai cao gầy của cách ngày càng xa, miệng Tô Mặc Trừng chứa thanh chocolate mà cho, đứng tại chỗ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

      Lúc tới cửa dưới lầu, Trình Thiên Nhiễm đột nhiên xoay người lại, thấy vẫn đứng đó, giơ tay vẫy tay cười yếu ớt với .

      Sắc mặt Tô Mặc Trừng như bình thường khẽ gật đầu với , mở cửa lên xe quay đầu xe rời khỏi.

      Sau khi về đến nhà, lúc lấy chiếc cặp ở ghế sau mới phát , quên lấy túi đồ ăn vặt mà mình mua rồi.

      Hết chương 6 - [2402 từ]
      thuytcucai_yunnie thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      7. Tô Mặc Trừng

      Tô Mặc Trừng cầm túi công văn và đồ ăn vặt vào nhà, tiện tay để đồ ăn vặt tủ ô vuông trong phòng khách, cầm túi công văn lên lầu, trong lòng thầm nghĩ lát cho ấy biết, để nhớ mai dạy Tiểu Niệm xong lấy đồ ăn vặt .

      Nhưng chờ rửa mặt thay quần thường và áo T - shirt xong, lúc xuống lầu rót nước uống, phát Khương Chỉ Niệm ngồi xếp bằng ở sô pha ôm túi đồ ăn vặt lớn vô mừng rỡ, hơn nữa vài túi trái cây bị con bé ăn sạch hết.

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu nhìn , cười hì hì lắc lắc nửa miếng bánh Phục Linh Bính trong tay, : "! mua đồ ăn vặt cực kỳ ngon đó!"

      (*) Fuling jiabing, còn được gọi là Fu Ling Bing hoặc Tuckahoe Pie, là món ăn truyền thống của Bắc Kinh và là phần thể thiếu của văn hóa thành phố. Nó là món ăn giống như bánh kếp được làm từ bột mì, đường, và cầm, được cuộn quanh các loại hạt, mật ong và các thành phần khác.

      Tô Mặc Trừng khẽ lườm mắt, cầm lấy ấm rót nước, thấp giọng "Ừ" , "Buổi tối đừng ăn nhiều quá."

      "Biết rồi biết rồi!"

      Lúc xoay người lên lầu thở dài, đồ ăn vặt bị Tiểu Niệm ăn. . .

      Vẫn nên cho ấy biết chút, hỏi ấy mua cái gì, ngày mai mình mua lại túi trả cho ấy.

      Tô Mặc Trừng vào phòng cầm điện thoại sau đó tới bên cửa sổ gọi cho , Trình Thiên Nhiễm ôm Quả Nhãn đùa giỡn giường, thấy điện thoại gọi trong nháy mắt vô cùng phấn khởi, hắng giọng cái mới nhấn phím chấp nhận, giọng nhàng gọi tiếng: "Tô Mặc Trừng!"

      Sau đó lại khẽ cười, : "Buổi tối tốt lành!"

      Giọng của lạnh nhạt nhưng khá lịch chào lại : "Chào buổi tối!"

      "Trình. . ."

      còn chưa gọi hết họ tên của , ra tay ngăn cản trước: "Thiên Nhiễm."

      ". . . Thiên Nhiễm." thỏa hiệp ra, dừng lại chút lại : "Có chuyện muốn với tiếng."

      "Việc gì thế?" cười hỏi.

      "Đồ ăn vặt để quên ở ghế sau bị Tiểu Niệm tưởng nhầm là tôi mua cho con bé, nên nhân lúc tôi để ý mở ra ăn chút rồi. . ."

      Trình Thiên Nhiễm thắc mắc "Ôi chao" cách vô tội, : "Tiểu Chỉ Niệm ăn sao?" cười lên, thanh trong veo giống như cơn gió lướt qua, có thể khiến cho người khác cảm thấy mềm mại dễ chịu, : "Nếu biết Tiểu Chỉ Niệm thích ăn tôi mua nhiều hơn chút rồi, ra cái đó là tôi mua cho ."

      Tô Mặc Trừng vốn còn muốn : " muốn ăn cái gì chút nữa trực tiếp gửi danh sách cho tôi, mai tôi mua trả lại cho ."

      Kết quả nghe được câu " ra cái đó là tôi mua cho " đột nhiên im lặng.

      biết nên tiếp lời thế nào.

      Cuối cùng vẫn quyết định với : " vẫn nên lập ra danh sách rồi gửi tin nhắn cho tôi, tôi mua lại cho ."

      Trình Thiên Nhiễm suy nghĩ chút, cười yếu ớt hỏi lại : " tại tôi muốn ăn đồ ăn vặt, chờ khi nào tôi muốn ăn hãy mua giúp tôi được chứ?"

      "Được." Tô Mặc Trừng đồng ý, sau đó : " có chuyện gì khác tôi cúp máy đây."

      Trình Thiên Nhiễm rất tự nhiên : "Được, ngủ ngon nha, Tô Mặc Trừng."

      Mí mắt Tô Mặc Trừng hơi rũ xuống, thấp giọng "Ừ" liền cúp điện thoại.

      cầm điện thoại, nhìn ánh đèn đường mờ vàng dưới lầu cách đây xa, có chút bàng hoàng.

      Qua gần tuần, cũng có bất kì hành động gì, thỉnh thoảng chỉ gửi tin nhắn hỏi vài việc, cái gì khác cũng , lúc này Tô Mặc Trừng mới hoàn toàn thoải mái, cho những suy đoán mập mờ trong lòng lúc trước là do bản thân nhạy cảm.

      Buổi tối thứ tư, Trình Thiên Nhiên gửi cho tin nhắn.

      "Tô Mặc Trừng, ngày mai tan tần giúp tôi mua đồ ăn được ? Ngày kia sau khi dạy Tiểu Chỉ Niệm xong tôi lấy."

      Tô Mặc Trừng tăng ca ở công ty, thấy tin nhắn của mới nhớ tới trước kia : "Chờ khi nào tôi muốn ăn mua giúp tôi.", nên đành gửi lại: "Được, muốn mua cái gì?"

      Trình Thiên Nhiễn thấy trả lời liền nhướng mà, nhớ tới ngày hôm qua ở phòng khách nhà túi đồ ăn kia hầu như gần hết, tên loạt đồ ăn vặt, rồi cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, xác định có thức ăn nào tốt cho dạ dày, lúc này mới nhấn gửi.

      Tô Mặc Trừng thấy tin nhắn của : "Trái nhãn, hạt thông, hạt dẻ, khoai lang khô, xoài khô, bánh ngô, bánh quy, loạt vị sữa chua, trà đinh hương, . . .

      Muốn mua cái này quả thực ít, đóng máy tính lại, đứng dậy thu dọn bàn làm việc, khẽ cau mày ho vài tiếng, sau đó cầm áo khoác và túi tài liệu rời khỏi công ty, đến cửa hàng.

      Ngày mai sau khi làm có thời gian mua nữa, vẫn nên sớm mua cho xong.

      Chờ khi mua mọi thứ trở về nhà, cho biết mua tất cả xong rồi, để ở ô tủ thứ hai của phòng khách, ngày mai đến có thể cầm .

      Trình Thiên Nhiễm nhắn lại với : "Dự báo thời tiết mai có mưa to, ngày mai làm nhớ mang dù theo đó, ngủ ngon nhé, Tô Mặc Trừng."

      Tô Mặc Trừng có chút cảm mạo, uống hai viên thuốc liền ngủ mất, tin nhắn của đến sáng thứ năm mới nhìn thấy.

      Buổi sáng có hạng mục rất quan trọng, Tô Mặc Trừng để ý đến thân thể mình có chút tốt, sáng sớm lái xe đến công ty chuẩn bị văn kiện cần thiết.

      Gắng gượng cuối cùng cũng thắng case, ông chủ Hoàng Gia Hoằng thấy sắc mặt thực quá khó coi, lời nào liền đuổi khỏi công ty để về nhà nghỉ ngơi.

      Lúc Tô Mặc Trừng về đến nhà sắp đến trưa rồi, đầu của choáng váng, bước cũng bắt đầu khập khiễng, về đến phòng liền ngã xuống giường rơi vào trạng thái mệt mỏi, cả người vô giác.

      uống thuốc đau dạ dày nhưng mồ hôi lạnh do đau đều tuôn ra, chỉ có thể cong người chịu đựng cơn đau, lúc thuốc phát huy tác dụng, Tô Mặc Trừng mơ màng ngủ thiếp .

      Ngủ giấc đến ba giờ chiều.

      Nếu phải có người nhấn chuông cửa, có thể vẫn ngủ tiếp tục, làm việc lâu dài khiến cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi khi phát bệnh ngủ rất nhiều.

      Tô Mặc Trừng thay quần thể thao màu xám tro và chiếc áo màu trắng xuống lầu mở cửa, khoảnh khắc mở cửa ra cả hai người trong và ngoài cửa đều ngẩn người.

      Từng giọt nước mái tóc của xuống khiến hai gò má ẩm ướt, Trình Thiên Nhiễm bất ngờ xuất trước mặt , mặc chiếc áo màu đen ngắn tay hở bụng cùng với chiếc quần đen dài, vòng eo thon hoàn hảo ra.

      nghĩ là đến, cũng nghĩ tới lại ở nhà, biết có phải là do bị bệnh hay , phản ứng giờ của Tô Mặc Trừng có chút chậm chạp, tim đập mạnh loạn nhịp nhìn , quên mời người ta vào nhà, cuối cùng vẫn là Trình Thiên Nhiễm phản ứng trước bước vào nhà.

      Trình Thiên Nhiễm vuốt mái tóc, ngẩng đầu lên hỏi : "Sao hôm nay lại ở nhà?"

      Hỏi xong liền cảm nhận được sắc mặt của có gì đó đúng, tuy vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, môi khô khốc, đôi mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn giống như bị bệnh.

      " ngã bệnh rồi?" Tuy rằng là câu hỏi, nhưng cơ bản Trình Thiên Nhiễm xác định chắc chắn, nhất định bị bệnh.

      Tô Mặc Trừng "Ừ" tiếng, kêu ngồi xuống ghế salon, sau đó xoay người vào toliet rồi cầm chiếc khăn sạch đưa đến cho : "Lau chút ."

      Trình Thiên Nhiễm đứng lên, tay cầm lấy chiếc khăn đưa cho, tay sờ lên trán của .

      Tô Mặc Trừng bị động tác của làm cho bất ngờ, đầu óc choáng váng bị bàn tay ấm áp của đặt lên đột nhiên lại trở nên thoải mái ít, định kéo tay xuống, thấy đôi mày thanh tú của nhíu chặt, ánh mắt lo lắng nhìn , giọng hề trong trẻo nữa mà trầm xuống: "Sốt cao?"

      Tô Mặc Trừng trả lời qua loa, sau đó đẩy tay ra.

      "Ăn hay uống thuốc gì chưa?"

      "Ăn rồi." xong liền tới chỗ khác, ngồi xuống ghế salon đơn.

      Trình Thiên Nhiễm nghe được những lời này của thở dài cái, vừa mới ngồi xuống ghế salon, chợt nghe hỏi: " phải hôm nay nghỉ học ngày sao? Sao vẫn tới?"

      nghiêng đầu lau tóc, nghe như vậy đôi mắt hạnh đầy mơ màng: "Sao? Nghỉ học? Tiểu Chỉ Niệm gì với tôi hết?"

      Tô Mặc Trừng thở dài: "Nhất định là con bé quên rồi."

      đưa ly nước tới trước mặt , : "Xin lỗi, để cho chuyến công rồi, còn phải mắc mưa nữa."

      Khóe môi Trình Thiên Nhiễm nhếch lên, " sao, chờ mưa tạnh chút tôi về, bây giờ mưa rất lớn sợ là gọi được xe, vừa rồi người tài xế kia thiếu chút nữa là bỏ tôi giữa đường."

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      Lúc mở cửa phát mưa bên ngoài đúng là rất lớn.

      vừa định đứng lên trả chiếc khăn lại toilet, bị giật lấy, Trình Thiên Nhiễn nhìn bóng dáng cao gầy của , mím môi cười.

      Điện thoại đột nhiên rung lên, Trình Thiên Nhiễm mở tin nhắn ra, là Đổng An Khả gửi cho .

      Dong: Nhiễm Nhiễm Nhiễm Nhiễm!

      Dong: Tớ mới đưa tài liệu cho ông chủ nghe được tổng giám đốc ngã bệnh ở nhà nghỉ ngơi!

      Cheng: Tớ biết, đến là ấy, là ấy mở cửa cho tớ.

      Dong: Cậu có muốn nhân cơ hội dùng kỹ thuật múa của mình mê hoặc ta ?"

      Trình Thiên Nhiễm nghĩ, cũng muốn quyến rũ chứ, bây giờ Tiểu Chỉ Niệm ở nhà, tuy rằng thiên thời địa lợi nhưng có nhân hòa phải làm sao.

      Tô Mặc Trừng từ toilet đến, Trình Thiên Nhiễm cất điện thoại, chuyện phiếm cùng , hỏi: "Tiểu Chỉ Niệm đâu thế?"

      "Sáng sớm là rồi, chơi cùng bạn."

      "Con bé có cầm dù theo ? Đừng để bị ướt."

      Tô Mặc Trừng xem xong tin nhắn mà Khương Chỉ Niệm gửi hơn giờ trước, sau đó để điện thoại lên bàn, : " sao, bây giờ con bé ở nhà, chờ chút mưa lại về."

      Trình Thiên Nhiễm gật đầu: "Vậy tốt."

      Tô Mặc Trừng nhìn thời gian, qua giờ uống thuốc bốn tiếng rồi, rót ly nước, định đổ thuốc ra uống , Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy tên lọ thuốc nhíu mày lại, đứng dậy đoạt lấy thuốc của , : " uống như vậy lại kích thích dạ dày."

      Sau đó hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      Nhìn phản ứng của liền biết chưa ăn, Trình Thiên Nhiễm quay đầu nhìn cái, nhìn vào bọc đồ ăn lớn bên trong tủ ô vuông, tới lật vài cái, sau đó cầm ít đồ ăn đến, đưa bịch bánh ngô cho , "Ăn chút trước ."

      Tô Mặc Trừng nhìn thẳng vào , Trình Thiên Nhiễm thấy hành động liền trực tiếp xé ra đưa đến miệng , theo bản năng ngửa ra sao né tránh, đôi mắt vốn thâm trầm sâu thẳm liền trở nên có chút kì quái, cười khẽ: "Nhìn dáng vẻ này của tức là chưa từng ăn loại đồ ăn vặt này sao?"

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      Trình Thiên Nhiễm cắn miệng mình, đánh bạo cầm tay khiến cho phải nhận lấy, : "Ăn hết nó ."

      Lúc ngón tay thon dài của chạm vào bàn tay rộng lớn hơi lạnh của , Trình Thiên Nhiễm liền rũ mi xuống khó có thể nhận ra được run rẩy.

      là muốn giữ chặt, bao giờ buông ra nữa.

      cố gắng áp chế nhịp tim đập cuồng loạn của mình, khiến cho động tác của mình quá khác người liền đưa bịch bánh quy đến trước mặt , "Sau đó ăn cái này."

      Sau đó lập tức lấy ly nước cho , mở gói trà tử đinh hương mà mua, dùng nước nóng rót giúp ly, sau đó bưng qua để lên bàn, "Ăn xong rồi uống cái này."

      Vốn nhai miếng bánh ngô nghe vậy Tô Mặc Trừng bỗng nhiên cứng mặt lại: ". . ."

      "Sau khi ăn xong uống xong đợi 15 phút nữa là có thể uống thuốc." Trình Thiên Nhiễm xong nhìn điện thoại xem giờ.

      lên tiếng trả lời.

      Trình Thiên Nhiễm cũng tìm đề tài trò chuyện, Đổng An Khả lại nhắn tin hỏi : "Trời mưa lớn như vậy, buổi tối cậu còn phải trở về sao? Dù sao tớ cũng đón cậu, về được cậu ở lại chỗ ta hì hì."

      Trình Thiên Nhiễm nhắn lại : "Tớ cũng ming trời có thể mưa liên tục như vậy, nếu được như thế tớ có lý do để ở nhờ rồi ha ha ha."

      Trình Thiên Nhiễm vừa mới nhắn những lời này xong, Tô Mặc Trừng vốn yên tĩnh ăn bỗng nhiên mở miệng, giọng khàn khàn nhưng đỡ hơn ngày thường rất nhiều, còn có chút gợi cảm, chân thành với : "Cám ơn."

      nhắn gửi tin nhắn xong, sau đó ngước nhìn , mặt tràn đầy ý cười, thái độ tự nhiên : " cần, đồ ăn này giữ lại , ngày thười thấy đói ăn, ăn nhiều để nuôi dạ dày."

      trả lời nữa, rủ mắt xuống uống nước trà mà pha, hương thơm quanh hơi thở của , làm có chút thất thần.

      Lúc được vài câu ngắn ngủi với điện thoại của lại run cái.

      Trình Thiên Nhiễm mở ra nhìn, thấy tin nhắn của Đổng An Khả.

      Dong: "Nhiễm Nhiễm, cậu luôn phải nhớ kỹ, chỉ cần giờ cậu chủ động, hai người xảy ra chuyện gì đó."

      Trình Thiên Nhiễm đùa giỡn trả lời: Sau đó còn có thể có em bé?"

      Dong: Chuyện cũng có, em bé còn có thể xa sao?

      Cheng: Mượn lời chúc của cậu →_→

      Vốn muốn Trình Thiên Nhiễm mãi ở nhà , nhưng mưa ngày càng rơi xuống xối xả, hạt mưa to dội mạnh vào cửa thủy tinh, có dấu hiệu giảm .

      Căn bản gọi taxi được, Tô Mặc Trừng mới uống thuốc tinh thần ổn lắm thích hợp lái xe, chẳng những thế ngoài trời còn mưa rất lớn.

      Mãi đến sáu bảy giờ tối, sắc trời dần dần tối lại, màn đêm nhanh chóng buông xuống, vẫn có cách nào rời khỏi.

      "Tô Mặc Trừng." đột nhiên gọi .

      Tuy trước đây lúc gửi tin nhắn có đánh tên của , nhưng đó là gọi qua điện thoại, còn bây giờ ngay trước mặt , đây là lần đầu tiên gọi như thế.

      hề cách tin nhắn, hề qua điện, ba chữ này được ra từ miệng , hòa trong khí truyền đến tai , quanh quẩn quanh , tạo nên tiếng vọng lâu bên tai .

      Giọng của như nước suối trong suốt làm động lòng người, lúc gọi tên còn nâng cuối lên, lộ ra nét trong veo mềm mại, rất hấp dẫn người khác.

      Tô Mặc Trừng đưa mắt nhìn , chỉ thấy cười với , thản nhiên hỏi: "Tôi có thể ở lại đây đêm ?"

      Hết chương 7 - [3031 từ] - 16/12/2018

      Chương 8: Đăng vào 25/12/2018
      thuyt, Mengotinh_Ranluoicucai_yunnie thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :