1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Thái hậu người lót 1 lớp dày rồi, tốt quá rồi mà

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 133.1:

      Ba ngày sau, Thái Hậu mệnh A Nguyên và Ngũ Hoàng tử thăm Thái tử phi trước.

      Ngồi long xa*, A Nguyên nghiêng đầu thấy Ngũ Hoàng tử ngây thơ ngơ ngẩn ôm đĩa trái cây gặm đến mặt mũi đều là nước quả, hai bên má phình phình, nhìn ngứa trong lòng.

      Xa: Xe ngựa.

      “Trong cung Thái tử ca ca nghẹn đến hoảng.” Ngũ Hoàng tử nhanh nhanh gặm trái cây sạch , trước khóe mắt run rẩy của A Nguyên lấy tay áo quẹt miệng rồi lẩm bẩm.

      phải Thái tử phi đối với Tiểu Ngũ rất tốt sao?” A Nguyên ôn hòa lôi kéo nhóc mập này lau tay cho thằng bé, miệng dặn dò: “Chốc nữa làm Thái tử phi vui vui vẻ vẻ, chuyện vui, biết chưa?”

      Thái hậu vội vàng bảo mình và Ngũ Hoàng tử thường xuyên lui tới cung Thái tử như vậy chỉ sợ cũng là bởi vì lo lắng bà già rồi, sau này bảo vệ được nàng nữa.

      Thái tử phi sinh được con trai, ngày sau có khả năng kế thừa đại thống nhất. Tuy rằng sức khỏe Thái tử phi tốt, nhưng muốn sống mười mấy năm nữa chưa chắc phải có khả năng, đến lúc đó là Quốc Mẫu tương lai, Thái hậu tương lai, có thể che chở cho A Nguyên và Ngũ Hoàng tử quá nhiều. Thái Hậu có thể nhìn đến cuộc sống về sau, bởi vậy lúc này muốn A Nguyên kết hạ càng nhiều hảo cảm với Thái tử phi càng tốt, kéo dài sủng ái tại.

      Nữ tôn thất nếu được trong cung thích liền giống như phận bèo trôi, là cách nào sống tùy ý được.

      Trong ánh mắt có chút chua xót khó thành lời, A Nguyên thấy Ngũ Hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng thoạt nhìn cũng quá hiểu lại thắng ở tính thiện trong lòng, lúc này đây Ngũ Hoàng tử liền ngoan ngoãn mà với A Nguyên: “Hoàng tẩu đối tốt với Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cũng thích Hoàng tẩu.” xong gật gật đầu nghiêm túc.

      A Nguyên vừa lòng sờ sờ khuôn mặt của đứa bé này, thấy thằng bé quay đầu tiếp tục gặm điểm tâm, ánh mắt nàng quét qua xe thuốc bổ Thái hậu ban cho ở phía sau chút, lúc này mới xông tới đoạt điểm tâm với đệ đệ.

      Tới cung Thái tử, A Nguyên giành miếng bánh hoa quế cuối cùng để ăn, liền thấy rèm châu hai bên long xa* bị vén lên, lộ ra gương mặt kinh ngạc của Phượng Đằng, hai đứa nhóc lăn mặt đất cùng ngây dại, hồi lâu sau A Nguyên mới bò dậy, ngồi ngay ngắn ghế dựa, dùng đôi mắt uy nghiêm của nhìn Phượng Đằng run rẩy, nghiêm túc mà : “Đằng Nhi, sao có thể chưa thỉnh an tiến vào?” Vừa vừa chỉnh tóc lau mặt, thấy Phượng Đằng vẫn còn nhìn nhóc mập lăn qua lăn lại phía dưới, liền khụ tiếng, : “Còn đỡ Hoàng thúc của con lên!”

      có mắt nhìn!

      Phượng Đằng nhìn nhìn Hoàng thúc mũm mĩm này, da mặt run rẩy chút, rốt cuộc là trưởng thành dưới tay , vội vàng nở nụ cười ân cần, lấy lòng hỏi nhóc mập: “Gần đây Ngũ Hoàng thúc càng có phân lượng thêm, là vì ăn cái gì ngon sao?”

      Lời thức thời như vậy làm nhóc mập hớn hở mặt mày, giơ hai cánh tay cầu ôm cái.

      Phượng Đằng thở dài hơi, nhận mệnh mà cúi người bế tổ tông đòi mạng lên, lại cười với A Nguyên: “Sắc mặt trông rất tốt, có thể thấy được là có chuyện tốt trước mắt.” Trong lồng ngực , Ngũ Hoàng tử mũm mĩm ôm liền gặm cái lên mặt, nặng như vậy cũng khiến Phượng Đằng vẫn chỉ là thiếu niên đổ mồ hôi đầy đầu, chỉ có điều trước dáng vẻ cười như cười của A Nguyên chỉ có thể chịu đựng mới ném Hoàng thúc thể trọng nặng nề này xuống mặt đất.

      “Chuyện hôm trước, con phải cảm ơn .” Phượng Đằng tay gian nan mà ôm hoàng thúc, tay đỡ xuống xe, lúc này liền giọng bên tai A Nguyên vô cùng đắc ý.

      A Nguyên quay đầu liền thấy mặt mày thiếu niên này trong sáng, ánh mắt thanh triệt, nhưng mà giờ trong mắt càng có loại kiên nghị và trầm ổn, phảng phất rút non nớt thời niên thiếu, ra độc đáo, khiến người khác có thể tin tưởng được.

      “Con cũng cưới vợ, có số việc, ta với con chẳng lẽ còn muốn đểHoàng tẩu phiền não?” A Nguyên cười nhạo tiếng, thấy Phượng Đằng dạ, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau mình, lúc này mới nhìn khắp nơi hỏi: “Vợ con đâu?”

      “Chuyện lớn như vậy con bảo nàng trấn áp.” Phượng Đằng hơi hơi nghiêng người, chắn gió đông lạnh cho và hoàng thúc, rồi bọc nhóc mập vào trong áo choàng cùng mình, cười : “Con và ngoại tổ phụ chuyện, đây cũng phải việc .” biết từ chỗ nào xuất biểu cữu cữu, vừa xuất lập tức sắp đắc tội hai nhà. Người tư bôn là tỷ tỷ ruột của phu nhân thế tử phủ Định Quốc công, người đính hôn lại là biểu tiểu thư phủ Thượng thư, phải kết oán hai đầu hay sao? Lúc này than thở chút, Phượng Đằng liền thở dài: “Đều coi người ta là kẻ ngốc.”

      Muốn chuyện này quả thực chính là đòi mạng, bước hay liền đắc tội hai đầu, mạch của Thái tử phi nào có chỗ tốt gì đâu?

      Đám đệ đệ tiểu nhân hận nhất mạch của Thái tử phi, ngược lại “giúp đỡ” mới càng đáng ghê tởm.

      tuy là hoàng trưởng tôn, rốt cuộc chỉ là cái tên tuổi, có danh phận.

      “Muốn ta chỉ trịnh trọng tới bồi tội với phủThượng thư, cưới cái người tư bôn kia cũng được.” A Nguyên nhíu mày : “Nam nhân như vậy, nếu phải xuất thân từ nhà mẹ đẻ của con, ta còn muốn chém cái đầu chó của y.” Đây mới là sức chiến đấu của tra nam!

      Trần Thế Mỹ sống sờ sờ.

      “Con cũng với tổ phụ như vậy, chỉ là……” Phượng Đằng thấy nhóc mập ở trong lòng nghịch nghịch ngón tay béo của mình, liền thấp giọng : “Nhà kia khóc đến tả được, ngày ngày ầm ĩ trước mặt tổ phụ, phải thắt cổ là muốn tìm cái chết, tuổi tổ phụ lớn, cực kỳ đau đầu.”

      “Đừng đẻ vợ con ăn mệt, rốt cuộc da mặt mỏng.” A Nguyên liền dặn dò tiếng.

      Có thể làm ra chuyện biết xấu hổ chuyện như vậy, người bình thường chống đỡ được.

      “Con biết, chốc nữa đón nàng, cũng để nàng quá mức khó xử.” Phượng Đằng , chậm rãi cùng A Nguyên tới tẩm cung Thái tử phi, e sợ mẫu thân kinh giận, thay đổi sắc mặt vui mừng, dẫn theo A Nguyên liền vào.

      Vào phòng, A Nguyên liền cảm thấy luồng khí nóng, vội vàng cởi áo choàng người, thấy Thái tử phi nghiêng về bên giường, Thái tử ngồi ở mép cẩn thận giơ thìa bón thuốc cho nàng, thỉnh thoảng lại chạm mắt rồi nhìn nhau cười, tình thâm và ăn ý nên lời, tựa như ai có thể chen vào khí giữa hai người. A Nguyên nhìn ngây dại, dám tiến lên bước.

      Phượng Đằng yên lặng nhìn, cũng gì.

      Thái Tử sớm thấy đám nhóc, xét thấy đám nhóc từng tổ chức thành đoàn thể tập kích Tứ đệ xui xẻo của mình, Thái tự e sợ cho đây là tới tập kích mình, bởi vậy cũng hé răng, chỉ coi như thấy, kiên nhẫn bón hết thuốc trong chén cho Thái tử phi, nhàng lau lau khóe miệng cho nàng, ấm giọng : “Nàng đó, mùa đông vốn khổ sở còn ra ngoài làm gì? giờ chuyện trong cung đều giao trong vợ Đằng Nhi , nàng ngược lại nghỉ ngơi chút, bằng chẳng phải ta phải mình khó ngủ sao?” Vì thời gian này Thái tử phi lại bị bệnh, chỉ sợ bệnh khí ảnh hưởng tới Thái tử, bởi vậy cũng chịu để Người ở lại trong cung mình, nhưng Thái tử cũng có tới ngủ ở cung khác dưới ánh mắt chờ mong của thị thiếp, chỉ mình ngủ ở thư phòng.

      Vì thế trong lòng Thái tử phi cảm kích thành lời, đôi mắt nhìn tới người khác, chỉ có thể nhìn phu quân của mình, lòng tràn đầy tình say đắm nhìn Thái tử, miệng lại rất nhu thuận mà : “Biết rồi mà, vì Thái tử, bệnh của thần thiếp cũng khỏi nhanh thôi.”

      “Chuyện trong cung đừng nhọc lòng.” Thái tử cầm lấy tay Thái tử phi, thấp giọng : “ hay lắm, chúng ta còn cả đời cùng nhau.”

      “Thiếp đồng ý với Điện hạ, tự nhiên có thể làm được.” Thái tử phi cười, thấy Thái Tử nở nụ cười ôn hòa, quay đầu liền thấy nhi tử và A Nguyên cười cười chế nhạo, mặt liền đỏ, đẩy Thái tử ra mắng: “ ở trước mặt bọn , như này thần thiếp biết phải thế nào?” Mặt đỏ bừng nhưng lại cười đến chứa vài phần nhu tình, khiến Thái tử nhìn nàng đến ngây ngốc, quay đầu uy nghiêm với đám nhóc ánh mắt sáng ngời: “Sao vẫn ở đây?”

      Nghe chút xem đây là lời huynh trưởng có thể sao?!

      Công chúa điện hạ bị ghét bỏ lỗ mũi phì khói, trợn trắng mắt kiên quyết làm bóng đèn!

      bực.” Phượng Đằng lộ nụ cười xấu xa, còn cùng nhau vỗ tay với nhóc mập trong lồng ngực, lúc sau trước ánh mắt sắc bén củaCông chúa điện hạ biến mất còn tin tức.

      “Lá gan của con này.” Mắt nhìn nhi tử này chính là Tứ đệ xui xẻo khác sắp bị ăn hiếp, Thái Tử cơ hồ muốn thở dài, vẫy vẫy tay, gọi A Nguyên đến bên cạnh mình, thấy nàng thân cận với mình, lòng mềm , chỉ nhàng : “Trời lạnh như vậy, ngày thường muội được bướng bỉnh, ta xem xem nào……” Ánh mắt Người dừng lại ở cung nữ ôm áo choàng phía sau A Nguyên, lại nhìn nhìn xiêm y đơn bạc người A Nguyên, liền nhíu mày : “Lúc nóng lúc lạnh, nếu muội bị bệnh phải người khác lo lắng sao?” Rốt cuộc vẫn lệnh nội giám bên người vào kho tìm tấm da dày dặn làm xiêm y mùa đông cho A Nguyên.

      Bà vú như vậy lại có điểm khác trước, hiển nhiên là chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của Thái tử phi lâu, đối với ai cũng đều cẩn thận như vậy. A Nguyên mấy năm nay quen, gật đầu cười : “Lại chiếm đồ tốt của Hoàng huynh rồi.”

      “Muội chỉ thường tới đây ở bên Hoàng tẩu muội, so với gì cũng đều hơn.” Thái Tử thích A Nguyên hoạt bát đáng , cốc nàng cái, bất đắc dĩ mà : “Từ nghịch ngợm gây .” Lại vẫn thở dài : “Trước đây còn bò lên ngườiHoàng huynh, giờ rốt cuộc là thân cận, vậy mà cách xa.”

      “Đệ tới đây!” Phì Tử Nhi nghe thấy người coi tiền như rác thích người phác, vội vàng thay thế Hoàng tỷ khóe miệng giật giật hưng phấn mà nhảy ra, trước ánh mắt kinh hãi của Thái Tử mà làm con dơi giang cánh, hùng hổ nhào tới.

      Thái Tử ngồi ở giường, bị thằng nhóc mập này đè tới kêu lên tiếng đau đớn, ngửa mặt lên trời liền gục, ngã xuống bên cạnh Thái tử phi trợn trắng mắt.
      hauyen2803, Thanh Hằng, Alice Huynh13 others thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 133.2:


      “Ha ha!” Nhóc con muốn Thái tử trêu nàng tức khắc vỗ tay kêu lên: “Đây gọi là lấy thịt đè người trong truyền thuyết!”

      Thái tử ôm nhóc mập cọ tới cọ lui người mình, nửa ngày gì, chỉ thấy Thái tử phi cười đến nằm giường dậy được, mặt mày thoải mái hiếm thấy, lúc này Thái tử mới vừa lòng, xuôi xuôi, bế nhóc mập lên, vỗ vỗ cái mông của thằng bé, cười : “Được rồi, cho rằng ta là Tứ ca của đệ đây mà!” Thành vương điện hạ cơ thể khỏe mạnh, Thái tử cảm thấy về mặt này, bản thân và Phụ hoàng sút eo rất có tiếng chung. Chỉ ôm đệ đệ tuổi nhất này, mặt mày Thái tử ôn nhu, vuốt ve khuôn mặt của nhóc mập rồi cười : “Tiểu Ngũ vẫn vô tư lự.”

      “Kỳ , bổn Hoàng tử quản lý vạn gà nha.” Nhóc mập vươn cổ .

      “Lời này là sao?” Tuy rằng thường ngày Thái tử vẫn vào cung, lại biết điển cố trong đó, vội vàng hỏi.

      “Thằng nhóc này nuôi gà con trong cung.” A Nguyên liền cáo trạng, “ là vì ăn rất nhiều gà, nên nuôi rất nhiều gà con, giờ trong cung Hoàng tổ mẫu náo nhiệt lắm.” Lại tiếp chỉ có thể khóc ròng thôi.

      đứa nhóc mập ngày ngày ngồi canh đến hai mắt ứa nước, từng chút từng chút nhìn đám gà con trưởng thành, khi nào có thể đẻ trứng, khi nào có thể làm thịt ăn, loại cảm giác khiến đám gà trống gặp phải áp lực rất lớn.

      Đám gà con lo lắng đến độ dài thịt.

      “Ai cũng , là muốn biết khó khăn trong dân gian.” Thấy Thái tử cười đến dậy được, ôm nhóc mập lăn lộn giường, thằng bé ngượng ngùng mà .

      “Được rồi, nếu đệ thích ăn, chốc nữa Hoàng huynh cho đệ ăn đủ, được ?” Thái Tử coi Ngũ Hoàng tử như nhi tử mà dưỡng, liền mỉm cười hỏi.

      Phản ứng của nhóc mập chính là nhào lên hung hăng thơm thơm Thái tử.

      Thái Tử cười hồi, lúc này mới để lại đệ đệ này rồi ra đằng trước xử lý công vụ, nhóc mập liền ghé vào bên giường, mở to mắt nhìn Thái tử phi cười tủm tỉm, nghiêm túc : “Hoàng tẩu phải sớm tốt lên, khỏe như Tiểu Ngũ ấy.”

      “Sao Hoàng tẩu có thể nghe lời Tiểu Ngũ được?” Thái tử phi vuốt mặt Ngũ hoàng tử, lại tinh tế hỏi A Nguyên trong cung còn có chuyện gì, rồi thấp giọng với A Nguyên: “Hôm trước Mẫu hậu phạt thiếp của lão Tam, ta nghe trợ giúp của muội?” Thấy A Nguyên cũng để ý gật đầu, nàng bèn nhàng : “ giờ ta nghĩ thông suốt rồi, chính thống đại nghĩa đều ở tay ta, cứ để họ bay nhảy .”

      “Muội chỉ là chịu được tiểu nhân càn rỡ tưởngchính mình là chủ nhân mà thôi.” A Nguyên liền mắng: “Nếu làm thiếp ra vẻ chính cung nương nương cái gì?!”

      “Muội cái đứa này.” Thái tử phi dừng chút, liền tiếp tục hỏi: “Ở bên ngoài có phải xảy ra chuyện gì ? Sao ta thấy khí sắc của muội và A Đằng đều đúng lắm?” Thấy A Nguyên nhanh nhẹn lắc đầu, trong mắt lộ ý nghi ngờ nhưng nhịn xuống, chỉ cười : “ giờ ta mặc kệ vạn , chỉ bảo vợ A Đằng lo liệu việc vặt trong cung Thái tử, muội biết, đứa bé này vừa gả qua rất bận rộn, ta nhìn mà đau lòng cực kỳ…” lại dặn dò Phượng Đằng đứng bên: “Thường ngày cho con bắt nạt vợ. Nếu để ta biết con bướng bỉnh làm vợ con đau lòng, ta tha cho con.”

      Mẹ chồng ôn hòa hiểu lý lẽ như vậy, đừng giờ vợ Phượng Đằng nguyện ý vì nàng mà ra mặt cho phủ Trung Tĩnh hầu, đến A Nguyên cũng cực kỳ hâm mộ.

      “Nàng có mẫu thân chống lưng, con nào dám đâu?” Phượng Đằng liền cười .

      đơn thuần chỉ là có ta chống lưng, con phải thương thê tử con từ tận trong lòng.” Thái tử phi liền trầm giọng : “Tâm ý của con mới là quan trọng nhất, chớ nên để vợ con đau lòng.”

      Phượng Đằng nghiêm túc đồng ý.

      A Nguyên mỉm cười nhìn Thái tử phi dạy dỗ Phượng Đằng, thấy nàng cũng đề cập viêc nạp trắc thất cho nhi tử, tuy rằng biết tới ngày sau Phượng Đằng kế thừa đại thống như thế nào, nhưng trước mắt lại khiến lòng người vui mừng.

      “Mùa xuân sang năm chính là sinh thần của Hoàng tẩu, bằng chúng ta cùng tụ họp, náo nhiệt phen?” A Nguyên nghĩ nghĩ, liền cười rộ lên, mặt mày hớn hở mà với Thái tử phi: “ dẫn theo các Hoàng huynh, chỉ có nữ quyến chúng ta cùng vui, nghĩ đến thấy náo nhiệt.”

      “Muội có hứng thú như vậy lại kêu ta làm ông chủ.” Thái tử phi cười A Nguyên bủn xỉn, lại cũng gật đầu đồng ý, rồi với A Nguyên: “Ta nghe Thái Tử hốt hoảng kể làsắp phong Vương cho Ngũ đệ, muội có nghe thấy thế ?”

      “Ngũ đệ còn , chắc Hoàng huynh nghe lầm ?” A Nguyên cúi đầu nhìn nhìn nhóc mập dụi dụi mắt trong lồng ngực Thái tử, khóe miệng giật giật, liền kinh ngạc hỏi.

      Nhìn thế nào cũng thấy nhóc mập này giống Vương gia, chính là đồ tham ăn.

      “Thái Tử có thể lộ ra lời như vậy, chỉ sợ phải tin đồn vô căn cứ.” Thái tử phi cũng cảm thấy Hoàng thượng có chút cấp bách, nhưng đối với Ngũ hoàng tử được sủng ái, nàng cũng ghen ghét, bởi vậy lại cười : “Chỉ là Ngũ đệ còn , nếu phong Vương, chỉ sợ Vương phủ cũng là bài trí.” Hoàng Hậu và Thái Hậu sao có thể rời được Ngũ hoàng tử xuất cung chứ?

      A Nguyên nghi ngờ trong lòng, vẫn cảm thấy đúng chỗ nào, lại chỉ nhịn xuống, thấy sắc mặt Thái tử phi hồng hào, biết đây là kết quả cầm sắt hòa minh với Thái Tử, biết Thái Tử răn dạy chư trắc phi thiếp thất, bởi vậy hai ngày nay cung Thái Tử ngược lại lại thanh tịnh, lúc này mới yên tâm.

      Tuy rằng nàng vì sao nam nhân muốn khắp trời đất, vòng vòng lại mới có thể quay đầu lại phát ra rằng hóa ra nữ nhân quan trọng kia vẫn luôn đứng phía sau mình, nhưng giờ tình cảm giữa Thái tử phi và Thái tử rất tốt, vẫn khiến A Nguyên thỏa mãn.

      Thái tử phi hiểu trong lòng A Nguyên nghĩ cái gì, thầm thở dài, rốt cuộc có đánh vỡ niệm tưởng của tiểu nương.

      giờ ở cung Thái Tử còn tốt, ngày sau Thái Tử đăng cơ, cho dù là vì cân bằng triều đình, hậu cung chỉ sợ càng nhiều người mới. Nàng sớm có chuẩn bị, lại muốn muội muội nghe xong lại khổ sở.

      A Nguyên cười trộm trong chốc lát, quả nhiên giờ ngọ Thái Tử liền trở về dùng bữa cùng Thái tử phi.

      bàn lớn tràn đầy món ngon làm Công chúa điện hạ cực kỳ vừa lòng, càng tính toán phải thường xuyên tới cung Thái tử ăn trực, rốt cuộc đây mới là người có tiền nhất. Vừa ăn đến đầy miệng sinh hương, A Nguyên vừa cảm khái: “Sau này Hoàng cung chuẩn bị cho muội và Ngũ đệ cung xá ở trong cung Thái tử nhé, đỡ phải thường xuyên lui tới, phiền toái lắm.” Vậy mà còn mặt dày muốn thường trú.

      Nàng xong, còn hỏi Ngũ Hoàng tử giương miệng chờ Phượng Đằng hầu hạ: “Tiểu Ngũ cảm thấy đúng hay ? Có phải thích nhất món ngon nhà Hoàng huynh ?” Quả nhiên nhóc mập chép miệng gật đầu lia lịa.

      “Chỉ sợ muội đến ở cung Thái Tử, A Dung liền phải khóc.” Thái Tử bèn cười, cười với A Nguyên: “Hôm qua A Dung tới thỉnh an *, còn muốn sang năm thành hôn, rất có vẻ gấp chờ nổi, chẳng lẽ trong lòng muội xúc động sao?” Đối với A Dung ôn hòa biết lễ lại luôn ổn trọng khiêm tốn, Thái tử vẫn rất có hảo cảm. Huống chi A Dung tuổi còn trẻ giờ lại phụ tá Người, xem như thân tín của Người, sau này lại là Phò mã thương muội muội nhất, bởi vậy Thái tử dự định ngày sau trọng dụng A Dung, lúc này đây thấy da mặt con nhóc này chẳng hồng lên chút nào, liền cười : “Có thể khiến A Dung chờ đợi như vậy, nhìn cũng đành lòng.”

      : Ta (vương hầu vua chúa thời phong kiến tự xưng, có ý nhún mình.)

      Chỉ có điều, nên chờ vẫn phải chờ, thể đoán trước được nhân tâm, nếu A Dung phát sinh gì đó với người ngoài, tuy tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Thái Tử cũng chỉ có thể tiếc nuối mà kêu cút .

      “Người vẫn ca ca của muội hay vậy?”Trái tim của Công chúa điện hạ chịu thương tổn sâu sắc, ra sức gặm cắn cái đùi gà.

      Thái Tử thấy dáng vẻ Phượng Đằng mất hồn mất vía, ánh mắt hơi hơi buồn bã.

      Thái tử phi biết việc phá hoại của nhà mẹ đẻ nàng, Thái Tử kỳ lại rành rành, trong lòng thống hận dòng bên của phủTrung Tĩnh hầu kéo chân Thái tử phi, lại dám để thê tử biết, chỉ sợ bệnh nàng càng nghiêm trọng hợn, bởi vậy dấu tiệt. Lúc này Thái Tử thấy Phượng Đằng như vậy, liền cảm thấy tiểu tử phủTrung Tĩnh hầu kia biết tốt xấu, liền mơ hồ với Phượng Đằng: “Chốc nữa con thỉnh an ngoại tổ của con, thuận tiện đến sức khỏe nay của mẫu thân con, để lão nhân gia đừng lo lắng.” Thấy Phượng Đằng gật đầu đồng ý, vừa ngẩng đầu, Thái Tử liền nhìn thấy bên ngoài lấp ló váy áo xiêm y hoa lệ, liền khẽ nhíu mày, lại gọi người nọ tiến vào, chỉ kêu mọi người dùng bữa.

      A Nguyên ở trong hậu cung có cái gì chưa thấy qua đâu? Thời trẻ lúc Hoàng Hậu còn độc sủng, cũng từng có phi tần tuổi trẻ mĩ mạo như vậy câu Hoàng thượng , bởi vậy lúc này cũng ngẩng đầu lên.

      Thái tử phi thấy Thái Tử săn sóc, khóe miệng gợi lên, lại vẫn nhàng : “Kêu người bên ngoài vào .”

      Có cung nhân kêu nàng bên ngoài kia tiến vào, A Nguyên liền thấy đây là cung nữ mười bảy tám tuổi xinh đẹp, vải vóc người so với cung nữ tầm thường tươi sáng hơn nhiều, mặc cũng khác, mặt mày lại có chút quen thuộc, nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, A Nguyên sửng sốt.

      Dáng vẻ của cung nữ này nhìn qua còn được, nhìn kỹ vài lần thế mà còn có vài phần phảng phất giống Thái tử phi.

      Phượng Đằng liếc nhìn cung nữ này cái, tay hơi hơi nắm chặt, nghiêng đầu .

      Thái Tử ngẩn ra, nhìn cung nữ này hồi lâu, chỉ thấy cung nữ này mặt đỏ lên, càng cúi đầu xuống thêm, có loại phong tư nhu nhược động lòng người, còn chứa vài phần nhu mị của thiếu nữ.

      A Nguyên trong lòng lộp bộp tiếng.

      Nếu trong lòng Thái Tử có Thái tử phi, chỉ sợ nữ nhi có dáng vẻ như vậy thực khiến Thái Tử thích. Rốt cuộc, tương tự với Thái tử phi thời trẻ, có thể làm cho Thái tử nhớ lại ngày trước.

      Thái tử phi lại bình chân như vại, chỉ coi như thấy được dáng vẻ của cung nữ này, nghiêng đầu còn cười với Thái Tử: “Điện hạ nhìn nha đầu này cái, vậy mà còn có vài phần tựa tựa thần thiếp.”

      Bóng dáng nàng ở ngay trước mắt mình, tươi trẻ vô cùng, sương mù trong mắt Thái Tử liền tan sáng lên, mỉm cười cùng đối mắt với Thái tử phi, nhìn cung nữ này như nhìn cung nữ bình thường, nhàn nhạt mà : “Ai bảo ngươi lại đây gặpCô?”

      “Là Trắc phi nương nương.” Giọng của cung nữ này thanh mị uyển chuyển, chứa khẩu của vùng sông nước Giang Nam: “Trắc phi nương nương Đại điện hạ được khỏe lắm, cầu Thái Tử điện hạ quanhìn cái.”

      cũng phải thái y, gọi thái y thôi.” Thái Tử tự nhiên nhìn ra được bị bệnh là giả, tặng cung nữ này đến trước mặt mình mới là . Lúc này ghê tởm như ăn phải ruồi bọ, chỉ cảm thấy Trắc phi kia coi mình là cái người chưa hiểu việc đời, thấy nữ nhi tương tự Thái tử phi liền muốn sủng hạnh, bởi vậy liếc cung nữ vẫn luôn nhìn lén mình cái, lạnh nhạt : “Ở trong cung Thái tử, nô tài được sủng ái chút cũng liền thôi, ăn mặc so với chủ nhân còn tươi sáng hơn, đây là cung của biết quy củ sao?” Thấy sắc mặt cung nữ này lập tức trắng bệch, Người hề nhìn cung nữ này, quay đầu với Thái tử phi: “Quay đầu lại phải bảo vợ A Đằng dạy dỗ quy củ cho nàng ta, nếu học được tống cổ đến phế cung .”

      Cái gọi là phế cung, chính là cung thất hoang phế người cư trú trong cung Thái Tử.

      xuống .” Thái Tử ánh mắt lạnh băng mà : “Trở về cho chủ nhân của ngươi, niệm tình trước đây, nhịn nàng lần này, lại có lần sau, quyết buông tha nàng!” Lại ra lệnh cho nội giám bên cạnh: “Nha đầu này mới vừa rồi còn lén lút nghe lén bên ngoài, trong cung của lại để ả tùy ý lại được sao? Có thể thấy được ả coi ai ra gì, thưởng ả ba mươi đại bản, lệnh Trắc phi dùng hình.” Bảo Trắc phi đánh cung nữ này chính là bạt tai lên mặt Trắc phi, làm Trắc phi mất hết thể diện, tuy rằng Thái tử niệm tình nhiều năm hầu hạ chưa từng trừng phạt, nhưng cũng thực khiến tâm hóa tro tàn.

      Giây lát cung nữ này bị kéo xuống, tuy A Nguyên cảm thấy Thái Tử có chút ôn hòa, nhưng mà rốt cuộc suy nghĩ của nam nhânvà nữ nhânbất đồng, đối mặt với hồ ly tinh, nữ nhân là muốn cào chết, nam nhân cùng lắm là trừng phạt vài lần liền thôi,tuy có chút nhíu mày, nhưng rốt cuộc là gia của Thái Tử, A Nguyên cũng tiện mở miệng, chỉ vài lời, lại cùng hứa hẹn mấy ngày nữa lại tới với Thái tử phi, rồi mới rời cungThái Tử.

      Mới ra tới, còn biết nên trở về cung hay là nên dạo đường, liền thấy Phượng Đằng theo ra sau lưng, rất quen thuộc mà leo lên xe A Nguyên, cười hở hàm răng trắng, rất tự tại mà cười : “ , đưa cháu trai đón vợ .”

      Công chúa điện hạ chỉ muốn hỏi cháu trai này chút, lờida mặt dày như vậy làm sao biết xấu hổ mà ra được thế?!
      hauyen2803, Anhdva, Thanh Hằng13 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ns chung đám cháu chắt của A Nguyên được tô luyện cách bài bản từ ai kia rồi
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 134.1:


      Lúc Hoàng trưởng tôn mặt dày lên, Công chúa điện hạ cũng rất khó chống đỡ.

      Điểm đặc biệt là Hoàng trưởng tôn da mặt dày còn đực biệt vuốt mông ngựa, lúc này đây ân cần mà : “Cháu trai sớm biết, là người tốt nhiệt tình nhất! Tâm hồn Người sáng ngời như ánh trăng trời, dung nhan của Người mỹ lệ như tâm hồn người vậy! Cháu trai gặp qua rất nhiều nữ nhân, phong ha vô hạn, lại đều được bằng phần mười … Người…” Trong khi long xa hành tẩu cuồn cuộn, Hoàng trưởng tôn mồm mép linh hoạt, còn thuận tay túm lấy mông ngựa của Nhóc mập gặm điểm tâm, : “Nhìn Hoàng thúc ăn uống thử xem! Cỡ nào thu hút ánh nhìn chứ! Bóng hình khó có thể quên được của Người kia, dù trong đêm tối cũng có thể tỏa sáng dẫn lối cho cháu trai. Giữa đám đông, liếc mắt cái là có thể nhận ra được dáng vẻ giống người thường của Hoàng thúc!”

      Lời này lại là lòng.

      Thằng nhãi con mập mạp như vậy hiếm có quanh đây lắm.

      và Hoàng thúc bị lời lòng của cháu trai lấy lòng, tức khắc ngửa đầu ưỡn ngực.

      Trong xe, A Nguyên cười cao vút, khen: “Vẫn là Đằng Nhi tinh mắt! Bổn cung che dấu sâu như vậy vậy mà vẫn bị con phát !”

      Hoàng thúc cũng khanh khách mà kêu lê: “Có Đằng Nhi ở đây, điểm tâm đều đặc biệt thơm ngọt.”

      “Đó là bởi vì và Hoàng thúc luôn ngự trị trong lòng cháu trai.” Hoàng trưởng tôn càng nịnh nọt thêm.

      Thời buổi này để nhờ xe còn rất cần phải biết xấu hổi. Nếu phải Hoàng trưởng tôn từng có kinh nghiệm, chưa chắc có thể thành thạo như vậy.

      A Nguyên nhìn thằng cháu thức thời này, khẽ gật đầu rồi thở dài : “Tuy rằng hào quang củaCô và Hoàng thúc ngay cả ánh trăng cũng thể lấn át được, chính là vì muốn người khác phải hổ thẹn nên chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, an phận chút, vừa nhiễm khói bụi trần gian vừa tỏa sáng hào quang đó.”

      “Lời dạy dỗ, cháu trai nhớ kỹ.” Phượng Đằng cười đến thấy mắt đâu nữa, thấy tâm trạng A Nguyên tồi bèn cười với nàng: “Vợ con cũng rát nhớ Người, thường thường mãi với con muốn gặp gỡ thân cận với vài lần. Chỉ là con , Người rất bận rộn, muốn gặp Người bằng tới phủ Thành Dương bá, Người cũng biết, Nhị phu nhân phủ Thành Dương bá cũng coi như là biểu tỷ của nàng ấy, vừa khóe ở cùng nhau trò chuyện.” cái này chính là mịt mờ biểu đạt chút bản thân có thân với phủ Thành Dương bá, người khác, liền tới Thành Dương bá và A Dung đều rất có phân lượng trong lòng Phượng Đằng.

      tại đúng là thời điểm đứa lớn của A Tuệ đáng nhất, nếu cháu dâu nguyện ý thường qua lại .” A Nguyên hiểu ý tứ của Phượng Đằng, lại chỉ rũ mắt : “Chỉ có điều, phải nhớ đừng nên quá thân thiết.” giờ Thành Dương vẫn quản Cấm vệ trong cung, làm Hoàng trưởng tôn vẫn nên quá thân cận.

      “Nàng lúc về qua là đứa bé rất đáng , con cũng nghĩ, nếu sau này có đứa con trai cũng dễ thương như vậy tốt rồi.” Phượng Đằng liền cười .

      “Gấp cái gì?” A Nguyên khẽ nhíu mày, nghiêng người tránh khỏi nhóc mập có thể ăn có thể uống, cùng trán chạm trán với Phượng Đằng, : “Con nhìn đứac con của lão Tam cái, tinh huyết đủ, giờ có phải sức khỏe yếu đuối như con mèo con hay ?” Thấy Phượng Đằng hơi ngẩn ra, nàng liền rũ mắt khuyên nhủ: “Muốn ta đâu nhất nhất phải vì danh tiếng, có ý nghĩa gì đâu? Nếu con vội lại chờ hai năm, dưỡng sức khỏe tốt, lớn tuổi hơn chút rồi muốn nhi tử cũng vội.”

      tại Phượng Đằng cũng mới có mười lăm, tuổi tác như vậy cho dù có nhi tử chỉ sợ cũng được khỏe mạnh.

      “Chỉ là Hoàng tổ phụ có ý là nếu con có nhi tử các đệ đệ thể cưới chính thê.” Phượng Đằng thấp giọng .

      “Hai ba năm sau, đệ đệ con mới bao lớn?” A Nguyên gạt , : “ phải vì mẫu thân con khó có thể quản gia cung Thái tử, lại muốn phân quyền với Trắc phi, ta cũng muốn con cưới vợ sớm như vậy.” Dừng chút, lại nhíu mày hỏi: “Hay là trong cung có người thúc giục?”

      phải, chỉ là nàng ấy có hơi cấp bách.” ‘Nàng ấy’ trong miệng Phượng Đằng chính là thê tử Phùng Xu, vì là thê tử củaHoàng trưởng tôn nên thập phần để tâm đối với chuyện nhi tử này.

      cần vội, nhi nữ đều là cái duyên. Huống chi” A Nguyên chọc Phượng Đằng cái, cười hì hì hỏi: “Chí khí của con ít ỏi như vậy sao? Mấy đứa bé con còn biết về sau như thế nào có thể khiến con lo lắng thành như vậy? Con phải nhớ kỹ, đây đều là cháu của con.”

      Hoàng tử Hoàng tôn chỉ biết nhìn vào nhi tử khiến A Nguyên cảm thấy quá nông cạn rồi.

      “Cháu trai hiểu.” Phượng Đằng hai mắt sáng rực, thấp giọng : “Những lời này con cũng chỉ với .” Ngoài A Nguyên lớn lên cùng , Thái tử có uy nghi của nghiêm phụ, Thái tử phi Phượng Đằng lại nỡ để bà bận tâm vì mình, đệ đệ có chút ngốc, chỉ có A Nguyên mới có thể khiến Phượng Đằng ra được bất an và hắc ámtrong mình, thấy A Nguyên chỉ cười hì hì di trán , Phượng Đằng nhìn nhìn A Nguyên, lại nhìn nhìn Ngũ Hoàng tử ăn no lăn lộnở bên, ánh mắt chứa vài phần nhu hòa, giọng : “Chỉ như vậy, con mớian tâm được.”

      Hoàng trưởng tôn vạn ánh mắt nhìn vào cũng dễ làm như vậy.

      “Những thứ này ngày sau với vợ con.” A Nguyên liền chậm rãi : “Giữa phu thê vốn là nên nâng đỡ lẫn nhau.”

      như vậy cháu dâuNgười giương mắt vì phủ Trung Tĩnh hầu sao ạ?” Phượng Đằng cười tủm tỉm đáp, lại oán giận với A Nguyên: “Tiểu tử Nhị đệ này thực khiến người khác đau đầu! Hôm kia rối rối rắm rắm, cũng biết bị tiểu tử Trần Bình kia cho ăn mê dược gì mà ngày đó con còn nghe thấy nó gọi Trần Bình là ‘Dượng’!”Thấy A Nguyên đột nhiên phun, Phượng Đằng cũng thực bất đắc dĩ : “Con giận dữ, chỉ hỏi nó vì sao ngu ngốc như vậy, tiểu tử ngu ngốc này còn với con là luyện tập trước gì đó, về sau mới gọi đến yên tâm thoải mái được.” Đặc biệt là tiểu tử rất có tâm cơ Trần Bình kia, Phượng Đằng thực lo lắng đệ đệ bị bán còn giúp kiếm tiền.

      A Nguyên xuôi xuôi, vỗ bàn cười đến dậy nổi.

      Nàng từng gặp Trần Bình vài lần, nhì vào lời hành động đều đơn thuần chỉ là có tâm cơ, trong lòng tiểu tử này vô cùng u quỷ dị, lại có loại cảm giác muốn sống, thực có thể khiến A Nguyên nhớ kỹ.

      Chỉ có điều nhìn Cửu Công chúa và Nhị Hoàng tôn Phượng Ninh cái, A Nguyên liền phát , Trần Bình thực thích người tâm tư đơn thuần, ngược lại lúc giao tiếp với hai đứa nó độ chịu đựng cực kỳ cao, ngay cả hơi thở dương quái khí kia cũng khác ngày thường.

      “Từng ngườiđều cócái duyên của mình, ta thấy A Ninh còn thích thú, con cần lo lắng.” A Nguyên cười hồi, lúc này mới lau mắt .

      Phượng Đằng thổn thức chút, yên lặng mà đánh giá long xa, liền thấy xe ngựa rộng lớn quả nhiên là xa xỉ hoa lệ, đỉnh còn khảm minh châu, dưới sàn là thảm dày Ba Tư tiến cống mà Ngũ Hoàng tử chút do dự mà lăn lộn, khỏi hâm mộ : “Xe của đẹp mắt.” Hơn nữa còn thực thoải mái mềm mại.

      A Nguyên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cái, kiên quyết tỏ vẻ về sau chiếc xe này là của hồi môn nàng muốn mang lúc gả chồng, thể mơ ước.

      Phượng Đằng nghẹn chút, thất bại mà liếc nhìn muốn gả còn đặc biệt đắc ý cái, cái gì cũng ra được.

      đường này cũng xa, tới bên ngoài phủ Trung Tĩnh hầu, A Nguyên chần chờ lát lại vẫn nhận mệnh mà dắt Ngũ hoàng tử xuống xe.

      Nếu đến cửa cũng liền thôi, tới cũng tới rồi còn vào phải là coi cha ruột của Thái tử phi ra gì sao, thấy dáng vẻ cười gian của Phượng Đằng, A Nguyên liền tức giận.

      Nhìn dáng vẻ này đơn thuần chỉ là đưa Hoàng trưởng tôn đón vợ, mà còn phải “hộ tống” hiền phu thê Hoàng trưởng tôn trở lại cung Thái tử!

      Quất đánh Hoàng trưởng tôn dám coi Công chúa như xa phu* trong lòng lòng hồi, A Nguyên liền thấy cửa giữa phủ Trung Tĩnh hầu đột nhiên mở rộng ra, bên trong có vị lão giả ra, ông lão này đúng là Trung Tĩnh hầu cha của Thái tử phi, phía sau còn có nữ quyến Hầu phủ. Trước mặt trưởng bối, A Nguyên cũng nên thất lễ, chỉ mỉm cười vài câu xã giao với Trung Tĩnh hầu rồi cùng mọi người vào bên trong Hầu phủ.

      Xa phu: Người đánh xe ngựa.

      Vì Ngũ hoàng tử và Hoàng trưởng tôn đều ở đây, mọi người liền ngồi ở phòng khách chính đường. A Nguyên mới ngồi xuống liền cảm thấy mọi người hơi thở đúng lắm, mặt có vẻ tối tăm, chỉ là rốt cuộc liên quan lắm với mình, nàng chỉ làm như thấy, nghiêng người cười với Trung Tĩnh hầu: “Lần này tới chỉ là giúp A Đằng đón vợ về, mời mà tới, Hầu gia chớ trách ta thất lễ.”

      Nàng vừa dứt lời, thiếu nữ mỹ mạo đoan trang, thập phần thân cận ngồi cạnh Phượng Đằng chợt cười rộ lên, tuy rằng trang điểm kiểu phụ nhân nhưng vẫn có vài phần trẻ con.

      Đây là vợ Hoàng trưởng tôn.

      “Điện hạ giá lâm rồng đến nhà tôm, chúng thần vui mừng còn kịp, đâu dám có lời trách móc?” Trung Tĩnh hầu là cái người thực khôn khéo, chỉ có điều hôm nay người khéo cũng cống ngầm lật thuyền, mặt chứa vài phần tức giận, lại vẫn ôn hòa mà với A Nguyên.

      “A Tuệ còn với thần, giờĐiện hạ càng hòa khí hơn.” lời này chính là mẫu thân của Nhị phu nhân phủThành Dương bá A Tuệ.

      “Nhìn Ngài kìa, ta với A Tuệ là giao tình thế nào chứ?” A Nguyên cười, dừng chút, ra hiệu bằng mắt về phía Phượng Đằng.

      Phượng Đằng vốn ăn ké A Nguyên, lập tức liền cười vớiTrung Tĩnh hầu: “Nếu Ông ngoại có việc gì, chúng con xin trước?”

      “Trà còn chưa uống ngụm gấp như vậy?” Trung Tĩnh hầu hừ tiếng, rất có ông ngoại uy nghiêm, cho người dâng nước trà và điểm tâm, lúc này mới cười : “Vậy cũng phải là quy củ khi khách quý tới cửa.” Dứt lời liền đứng dậy cười với A Nguyên và Ngũ Hoàng tử: “Nhị vị Điện hạ cứ ngồi, đằng trước thần còn có chút việc nhà, xong lại cùng nhị vị Điện hạ chuyện.” xong, thấy vẻ mặt các nữ quyếnđều có chút bất an, ánh mắt hơi hơi trầm xuốngrồi .

      Ông vừa , mẫu thân A Tuệ, phu nhân thế tử phủ Trung Tĩnh hầu liền than tiếng.

      “Ông ngoại định như thế nào?” Phượng Đằng gõ gõ mặt bàn, biến sắc hỏi.

      Đến tột cùng là hỏi cái gì, phu nhân thế tử trong lòng hiểu , khó xử mà nhìn Phượng Đằng cái, bà liền thấp giọng : “Phụ thân nếu cưới vợ, mặc kệ là tư bôn hay là như thế nào, làm ra tự nhiên hẳn phải tự gánh vác.” Bà dừng chút, lại : “Cửa hôn với phủ Thượng thư tồi, chỉ có điều đáng tiếc thành được, ý của phụ thân là nếu chỉ là hai bên có ý, chưa xác định, ngày nào đó tới tự mình tới cửa, bồi tội với Mẫn Thượng thư, về việc xảy ra, câu vô duyên cũng liền thôi.”

      Nếu còn tính đến chuyện giấu diếm rồi thành thân gì đó thực kết thù.

      Có thể làm tới Tổng đốc Trực Lệ, hồi kinh lại tồn tại được trong Nội Các có thể là thiện chủ sao? Đừng nhìn vào vẻ cười tủm tỉm rất ngớ ngẩn, ăn thịt người chỉ sợ nhả xương.

      Nhắc đến chuyện này, phu nhân thế tử cũng có chút oán giận, tố khổ với Phượng Đằng: “Phủ chúng ta may mắn có được Điện hạ và Thái tử phi, nơm nớp lo sợ bậc nào, dám khiến hai vị Điện hạ ở trong cung khó xử, dòng bên lại bại hoại như vậy quả thực khiến người khác lạnh lòng.” Mấy năm nay phủ Trung Tĩnh hầu càng an phận hơn đều là vì tiền đồ của Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn, phía sau lại có kẻ kéo chân như vậy còn lý lẽ hùng hồn, có thể nào khiến lòng người oán hận?”

      “Ông ngoại phải xử trí thực công đạo.” Phượng Đằng nghĩ nghĩ lát, liền hơi hơi gật đầu.

      Lúc này ôm hết tội trạng vào người mình, tuy rằng có chút khó coi, nhưng phủ Thượng thư cũng bớt oán hận, cũng có thể qua lại với phủ Định Quốc công, như này cũng coi như là mối nhân duyên tồi.

      “Chỉ là ta thấy thím là muốn.” Phu nhân thế tử liền khó xử mà .
      hauyen2803, Anhdva, Thanh Hằng11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :