1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LyLy Mai

      LyLy Mai Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      47
      mong Ed mau khoe

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 166: Đại kết cục (thượng)

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Vòng eo của Ngụy La càng lúc càng to, eo yểu điệu mảnh mai lúc trước sớm biến mất còn bóng dáng, những cái bụng tròn ra, hai má phúng phính trơn mịn, mà ngay cả hai bên ngực như quả đào lúc trước cũng biến thành bánh bao trắng trắng mềm mềm. Nếu phải hôm nay Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn cùng nhau hồi cung, Ngụy La dù gì cũng muốn ra cửa, nàng cảm thấy bộ dáng lúc này của mình thể gặp người được, trước khi ra cửa còn soi gương rất lâu, càng nhìn càng bất mãn bản thân.

      Ngụy La vuốt ve bụng mình, thở dài hơi: “Dưa hấu , chờ con sinh ra rồi, nương phải nghiêm khắc chỉnh đốn bản thân mới được”.

      Triệu Giới ở bên cúi đầu buồn cười, bởi vì bộ dáng than thở này của Ngụy La đáng . tiến lên ôm lấy nàng, cắn lên lỗ tai nàng : “Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì A La của ta cũng là nương xinh đẹp nhất”.

      được”. Ngụy La đẩy ra, ngôn từ có lý mà chỉnh : “Chàng thể như vậy, làm thiếp thả lỏng. Bây giờ chỉ là nhất thời, là vì phải sinh hài tử, đợi sinh xong thiếp nhất định gầy xuống”.

      Môi mỏng Triệu Giới mỉm cười, nhúc nhích nhìn nàng, giọng trầm thấp, mang theo chút mê hoặc: “Lời ta tâm”. Ở trong lòng , tiểu nương của là xinh đẹp nhất. Đặc biệt là lúc nàng nâng cái bụng tròn, thân thể nhắn nuôi dưỡng con của bọn họ, đường cong bụng nàng lúc này chính là đường cong đẹp nhất.

      Ngụy La giận : “ năng ngọt xớt”. Nhưng giọng vẫn là ngọt ngào.

      Cũng may Ngụy La hiểu lời Triệu Giới chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt, thể coi là , nghe chút tốt rồi. đường tới hoàng cung, Ngụy La thầm nghĩ, dưa hấu , nương hy sinh cho con nhiều như vậy, con nhất định phải thuận lợi chào đời, cần lăn qua lăn lại nàng nha.

      Nghe Lương Ngọc Dung lúc sinh con rất đau.

      Đến Điện Chiêu Dương, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn sớm ngồi đó.

      Triệu Lưu Ly ngồi giường La Hán bằng gỗ tử đàn, sau lưng là gối dựa lớn màu xanh ngọc thêu hoa, nàng ấy đỏ mặt, lén lút nhìn Sùng Trinh Hoàng đế đứng với Trần Hoàng hậu và cả Dương Chẩn. Hôm nay Dương Chẩn mặc cẩm bào màu đỏ thẩm thêu kim hoa văn gợn nước, gương mặt nghiêm túc, cung kính trả lời các câu hỏi của Đế hậu.

      Dương Chẩn quả nhiên chững chạc nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, trông chẳng khác ngày thường chút nào. Trước khi Triệu Lưu Ly thành thân với Dương Chẩn, nhìn thấy bộ dáng này của cũng thấy gì, bây giờ thành thân rồi, biết bản tính của , nhìn lại bộ dáng này, tâm tình nàng có chút phức tạp.

      Đêm thành thân hôm đó, ngay cả hỉ bào Triệu Lưu Ly Cũng kịp thay ra bị Dương Chẩn ôm tới giường.

      Dương Chẩn nắm chặt cổ tay nàng, si ngốc cắn lỗ tai nàng gọi “Công chúa”, sau đó giọng có chút thay đổi, khàn khàn gọi “Lưu Ly”. Triệu Lưu Ly ở dưới người thể động đậy, rụt người lại tiếp nhận những nụ hôn liên tiếp của .

      Lúc Dương Chẩn xông vào, nàng đau tới nước mắt thi nhau chảy xuống, cắn cái lên vai Dương Chẩn, nghẹn ngào đau. Dương Chẩn biết nàng dễ chịu, nhưng quản nổi bản thân, liếm nước mắt má nàng, động tác cũng ngừng lại, vừa ngoan tâm đem toàn bộ đẩy vào.

      Triệu Lưu Ly khóc sướt mướt cả nửa canh giờ, khóc tới nỗi gương mặt nhắn đỏ bừng, bộ dáng thê thảm nhìn đáng thương.

      Sau nửa canh giờ, Dương Chẩn ôm Triệu Lưu Ly mềm nhũn tịnh phòng tắm rửa, Vân Tử dẫn cung tỳ vào trong thu dọn, trông thấy dấu vết loạn thất bát tao giường, cùng với vết ướt hỉ bào, hai má nàng ta ửng hồng.

      Sùng Trinh Hoàng đế cho Dương Chẩn nghỉ ngơi vài ngày. Trong mấy ngày này, chỗ nào Dương Chẩn cũng , chỉ ở trong phòng với Triệu Lưu Ly ba ngày ba đêm. Trừ lúc ăn cơm uống nước có người gõ cửa bên ngoài, còn lại chẳng ai vào phòng quấy rầy hai người. Triệu Lưu Ly biết Dương Chẩn có nhiều tinh lực như vậy, chắc hẳn nhẫn nại rất lâu rồi, thành thân xong liền chào hỏi toàn bộ lên người nàng.

      Trong mỗi góc của tân phòng đều có dấu vết của bọn họ, ngay cả bệ cửa sổ thư phòng cũng ngoại lệ. Ngay cả lúc ăn cơm Dương Chẩn cũng rời khỏi nàng, bên đút nàng ăn cơm, bên rời khỏi thân thể nàng. Triệu Lưu Ly cảm thấy ba ngày qua rất nhanh, lại cũng rất chậm, nếu phải hôm này phải vào cung vấn an Phụ hoàng và Mẫu hậu, chừng Dương Chẩn vẫn như cũ để nàng ra khỏi phòng.

      Triệu Lưu Ly nghĩ tới ba ngày hoang đường này, liền ngượng ngùng vô cùng. Tới bây giờ toàn thân nàng vẫn còn đau, hôm nay tới Điện Chiêu Dương là ngồi kiệu vào, hai chân bủn rủn đứng nỗi. Chắc hẳn mẫu hậu nhìn ra, cũng đều tại Dương Chẩn, biết tiết chế! Mặt Triệu Lưu Ly đỏ lên, thầm oán.

      Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu hỏi vài câu, đối với câu trả lời của Dương Chẩn coi như hài lòng.

      Trần Hoàng hậu ngồi xuống, cảm khái : “Lưu Ly là nữ nhi bảo bối của bản cung, bản cũng từ trước tới nay đều sủng ái nó, bây giờ gả cho ngươi rồi, ngươi phải đối tốt với nó, đừng để bản cung thất vọng”.

      Dương Chẩn đứng lên : “Thỉnh Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần toàn tâm toàn ý đối tốt với công chúa”.

      Trần Hoàng hậu gật đầu, nghiêng đầu nhìn Triệu Lưu Ly lệch người dựa vào gối, bất mãn dạy dỗ: “ nương xuất giá rồi, sao còn có quy củ như vậy. Ngồi xuống ghế , miễn cho lát lại thành trò cười cho người khác”.

      Triệu Lưu Ly đỡ eo khỏi gối dựa, chậm chạp rời khỏi giường, lúc tới chỗ Dương Chẩn phồng má làm mặt xấu, rồi đến ngồi bên cạnh ghế hoa hồng của . Dương Chẩn nhịn được cong cong khóe môi, nhìn Triệu Lưu Ly, trong mắt ngập ý cười.

      cười như vậy khỏi khiến Triệu Lưu Ly nhớ tới những chuyện làm với nàng, hai tai liền ửng hồng, nàng xoay mặt .

      *** *** ***​

      Ngụy La và Triệu Giới tới lâu vài vị hoàng tử và công chúa cũng lần lượt tới, nhà ngồi lại chuyện với nhau.

      Dùng xong bữa trưa, mọi người cáo từ rời , Ngụy La và Triệu Lưu Ly ở lại Điện Chiêu Dương chuyện với Trần Hoàng hậu; Triệu Giới, Dương Chẩn và Sùng Trinh Hoàng đế Ngự thư phòng.

      Lúc này Ngụy La cử động tiện, Trần Hoàng hậu và Triệu Lưu Ly đều quan tâm nàng. Triệu Lưu Ly biết trong bụng Ngụy La có thể nghe được động tĩnh, vô cùng hiếu kỳ, nhàng áp tai vào bụng Ngụy La, lắng nghe: “Hoàng tẩu, sao bé động?”

      Ngụy La : “Chắc là vì quen muội, nó sợ người lạ”.

      Triệu Lưu Ly tức giận, với cái bụng của Ngụy La: “Ta là của con”, lát sau lại : “Con gọi là dưa hấu phải , tới chuyện với ”. Ngụy La và Trần Hoàng hậu thấy vậy dở khóc dở cười, dưa hấu trong bụng Ngụy La quả nhiên động động, duỗi cái chân ra, coi như chào hỏi với Triệu Lưu Ly.

      Triệu Lưu Ly vừa mừng vừa kinh ngạc: “Đứa có thể nghe muội chuyện?”

      Ngụy La cũng thấy lạ, đặt tay bụng, dưa hấu như có cảm ứng với nàng, thu chân lại, đổi thành tay cách cái bụng mà chạm vào tay Ngụy La. Hốc mắt Ngụy La ướt ướt, nuôi dưỡng lâu như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy đứa tồn tại ràng như thế. Nàng rất hy vọng nó mau lớn lên, lại thầm nghĩ, cũng biết lớn lên trông như thế nào, bất quá hài tử của nàng và Triệu Giới, nhất định xấu.

      Mặt trời ngã về tây, trời cũng còn sớm, Ngụy La và Triệu Lưu Ly cáo từ Trần Hoàng hậu, về phủ của mình.

      Trần Hoàng hậu tiễn hai người bọn họ tới cửa Khánh Hi Cung, cảm khái : “Nhìn các con đều có cuộc sống tốt, tâm của ta cũng để xuống được rồi”.

      Triệu Lưu Ly cho rằng Trần Hoàng hậu ưu buồn vì có con cái bên cạnh, nàng ấy liền cầm tay Trần Hoàng hậu : “Mẫu hậu yên tâm, con thường về tiến cung vấn an ngài, nhất định để ngài đơn”.

      Trần Hoàng hậu bất đắc dĩ : “Con gả cho người ta, thường xuyên về là bộ dạng gì? Nếu ta trông cậy vào con, còn bằng trông cậy Ngụy La thường vào cung với ta”.

      Ngụy La : “Chờ sinh hài tử xong, con liền ẳm bé vào thăm mẫu hậu. Lúc đó ngài ngậm kẹo đùa cháu, còn buồn vì có người bầu bạn sao?”

      Trần Hoàng hậu cười cười : “Con rất đúng, bây giờ ta liền chỉ chờ tôn nhi này ra đời”.

      Triệu Lưu Ly và Ngụy La cùng nhau rời khỏi Khánh Hi Cung, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn trước, Ngụy La ngồi trong xe ngựa đợi lát mới thấy Triệu Giới từ Tuyên Đức Môn ra.

      Ngụy La nhớ tới lời Trần Hoàng hậu , trong lòng thấy bất an, hỏi: “Gần đây mẫu hậu có gì khác thường với chàng ?”

      Triệu Giới ôm nàng lên đùi, vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Sao vậy?”

      Ngụy La : “Thiếp thấy tâm tình mẫu hậu được tốt, chắc là vì Lưu Ly xuất giá, bà ở trong cung càng thêm đơn. Mẫu hậu có vẻ muốn tha thứ cho Bệ hạ, thiếp lo bà ở trong cung tịch mịch, sau này muốn thường vào cung thăm bà”.

      Triệu Giới hôn lên gương mặt của nàng, cười : “Tất nhiên là được, nhưng phải đợi nàng sinh xong hài tử ”.

      Bây giờ bụng Ngụy La càng lúc càng lớn, tiện ra ngoài, cũng dễ gặp nguy hiểm, vẫn là ở trong Vương phủ an toàn hơn.

      Ngụy La suy nghĩ lát, gật gật đầu : “Lần trước thiếp chàng an bài vài người ở Bảo Hòa Điện, chàng an bài chưa?”

      Triệu Giới : “Sáng hôm đó ta làm rồi”. xong cọ cọ mũi nàng, cố ý trêu ghẹo: “Lời của A La, ta sao có thể nghe chứ?”

      Ngụy La bĩu môi. Nàng muốn gì đó, chợt thấy thân xe rung lên chút, xe ngựa dừng ở ven đường.

      Triệu Giới nhấc rèm vải lên hỏi: “Có chuyện gì?”

      Phu xe : “Hồi bẩm vương gia, phía trước có xe ngựa bị hư chặn đường, phải đường vòng hồi phủ”.

      Triệu Giới : “ đường vòng ”.

      Xuyên qua góc rèm vải, Ngụy La liếc mắt nhìn nương đứng bên cạnh chiếc xe ngựa, ấy mặc váy ngắn màu tím, ràng chính là Cao Tình Dương. Ngụy La kêu phu xe dừng lại, nghĩ tới dù gì nàng và Cao Tình Dương cũng có chút qua lại, nên hỏi nàng ấy có muốn cùng lên xe . Dù sao Phủ Trấn Quốc Công và Phủ Tĩnh Vương cũng cùng đường, hơn nữa thời tiết lại u, nhìn như sắp mưa rồi, nàng ấy đứng ở đây biết bao giờ mới về được.

      Cao Tình Dương suy nghĩ lát, có từ chối, sau khi ngồi lên xe ngựa cảm kích : “Đa tạ Vương gia, Đa tạ Vương phi”.

      Ngụy La hỏi: “Ngươi đâu vậy, sao xe ngựa lại hư?”

      Cao Tình Dương ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, giải thích: “Thần cửa hàng chọn mấy thỏi mực để về nhà luyện tranh chữ, ngờ bánh xe đột nhiên bị hư, bởi vậy mới phải dừng lại ở ven đường”.

      Ngụy La gật gật đầu, : “Lát nữa chúng ta hồi phủ rồi để phu xe đưa muội về Phủ Trấn Quốc Công”.

      Cao Tình Dương từ chối, lòng cảm tạ lần nữa: “Đa tạ Vương phi”.

      Ngụy La lắc đầu cần.

      *** *** ***​

      Rất nhanh tới cửa chính Phủ Tĩnh Vương, Triệu Giới ôm Ngụy La xuống xe ngựa, quay người lại thấy có người đứng trước cửa Phủ Tĩnh Vương.

      Trước đại môn sơn son, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu lam bằng tơ, dáng người cao ngất, “túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn. Hạ nhân trong phủ nhận ra , cũng biết là bào đệ của Tĩnh Vương Phi, dám thất lễ, vốn muốn mời vào phủ ngồi lát, ngờ Thường Hoằng cần, sau đó liền đứng ở ngoài cửa đợi tới giờ.

      Ngụy La thấy Thường Hoằng tới, kinh ngạc chui ra khỏi lòng Triệu Giới, nhấc vày dài màu xanh non thêu mai lan trúc cúc lên, tới trước mặt Thường Hoằng: “Thường Hoằng, sao đệ tới đây? Sao vào trong phủ ngồi, đứng ở đây nhiều mệt”.

      Ngụy Thường Hoằng mỉm cười : “Hạ nhân tỷ sắp về, nên đệ đứng đây đợi tỷ lát, đệ còn phải về phủ”.

      Ngụy La nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì gấp gáp vậy”.

      “Cũng phải chuyện gì khẩn cấp”. Ngụy Thường Hoằng lấy từ trong tay áo ra túi thơm màu đỏ thẫm thêu bách tử đồ, cầm tay Ngụy La lên, để vào tay nàng: “Đây là túi thơm Tứ bá mẫu cố ý Đại Từ Tự vì tỷ cầu xin phù bình an cho tiểu chất nhi hoặc tiểu chất nữ tương lai, tạm thời tỷ giữ nhé, sau này đeo lên cho nó, Tứ bá mẫu có thể bảo vệ bình an cả đời”.

      Ngụy La cầm lấy túi thơm, ngẩng đầu nhìn Ngụy Thường Hoằng, môi cong cong cười: “Đệ về giúp tỷ tạ ơn Tứ bá mẫu, tỷ nhất định đeo cho hài tử”.

      Ngụy Thường Hoằng gật đầu, nhìn thoáng qua Triệu Giới sau lưng Ngụy La, trong mắt mặc dù có ít gợn sóng, nhưng cũng giương cung bạt kiếm như lúc đầu. Thường Hoằng gì, cất bước muốn gấp: “Đệ về đây”.

      mới vừa cất bước, bầu trời còn u ám liền bắt đầu đổ mưa, mưa “ào ào” tầm tã tới, khiến người ta kịp phòng bị.

      Ngụy Thường Hoằng ngẩng người, lần này ra cửa cầm theo ô, chỉ cưỡi con ngựa, tuấn mã kia sợ gặp mưa, chỉ sợ trời mưa trơn trượt vó ngựa.

      Ngụy La nhìn Thường Hoằng, lại nhìn xe ngựa còn chưa rời , tâm nàng vừa động liền lệnh cho Kim Lũ lấy ô. Rất nhanh, Kim Lũ quay lại : “Nương nương, ô của ngài”.

      Ngụy La nhận lấy, đem ô giấy đưa vào tay Ngụy Thường Hoằng, chỉ chỉ xe ngựa có nắp màu đen, : “Xe ngựa của Cao nương bị hư, mới rồi cùng chúng ta ngồi chung xe trở về. Nếu đệ tới đây, lúc này mưa lại to, cưỡi ngựa chừng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thường Hoằng, bằng đệ giúp tỷ đưa Cao tiểu thư về phủ”.

      Chỉ là trận mưa thôi mà, có gì mà ngoài ý muốn chứ? Ngụy Thường Hoằng nhìn Ngụy La cái, tâm tư của nàng rất , người mù cũng có thể nhìn ra được. Chốc lát sau Ngụy Thường Hoằng thu hồi ánh mắt nhìn Ngụy La nữa, cầm lấy ô, giọng có chút bất đắc dĩ: “Được, đệ đưa nàng ấy về”.

      Ngụy La cười cười dặn dò: “ đường cẩn thận, chậm chút”.

      Ngụy Thường Hoằng xoay người ngồi rên lưng ngựa, bung dù giấy vẽ hoa ra, kẹp chặt bụng ngựa thúc nó tới chỗ xe ngựa liền với phu xe: “ thôi’.

      Phu xe nghe vậy liền vung roi đánh ngựa tới Phủ Trấn Quốc Công.

      Trong xe ngựa, Cao Tình Dương tất nhiên nghe được đoạn chuyện của Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, nàng ấy có chút nắm được ý tứ của Ngụy La. lát sau, nàng nhấc rèm cửa lên góc, thấy Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, trời mưa vừa nặng vừa lớn, nửa bên cánh tay đều bị mưa làm ướt. vẫn nhìn phía trước, mặt mày tuấn tú, thần thái thong dong. Cao Tình Dương cân nhắc lúc, mở miệng : “ xa phía trước là nhà ta, ngươi cần đưa ta về, ngươi về trước ”.

      Ngụy Thường Hoằng nghe vậy, ánh mắt hơi chuyển, rơi vào mặt Cao Tình Dương. Cách màn mưa, vẻ mặt Ngụy Thường Hoằng ràng, giọng trộn lẫn với nước mưa lạnh, lại thanh nhuận như nước suối, từ từ : “Lúc này ta về chỉ có thể cưỡi ngựa. Nếu đưa ngươi về Phủ Trấn Quốc Công, ta có thể ngồi xe ngựa về, ngươi ta chọn cái nào?”

      Được rồi, hóa ra là vì chiếc xe ngựa này. Cao Tình Dương cảm thấy mình đúng là ăn mặn lại bận tâm lo củ cải nhạt mà, nàng hạ rèm xuống, lại lần nữa thanh thản ổn định ngồi trong xe ngựa, để ý tới bên ngoài.

      Rất nhanh xe ngựa tới Phủ Trấn Quốc Công. Trận mưa này tới nhanh cũng nhanh, chưa tới nén nhang mưa rất nhiều, chỉ còn lại vài giọt tí tách.

      Cao Tình Dương được nha hoàn đỡ tay xuống xe ngựa, nhìn Ngụy Thường Hoằng bên cạnh cái, : “Đa tạ Ngụy công tử”.

      Ngụy Thường Hoằng ngồi lưng ngựa, mặt thay đổi nhìn nàng, cũng gì.

      Đúng là vô lễ. Cao Tình Dương hiểu bản tính , cũng thèm chấp nhặt, nhận lấy cái ô trong tay nha hoàn, giương dù vào trong Phủ.

      Nhưng nàng mới bước bước, liền nghe thấy tiếng động huyên náo ầm ĩ ở bên cạnh, kèm theo đó là tiếng kêu sợ hãi: “Tiểu thư cẩn thận”.

      Cao Tình Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con tuấn mã màu đen xông tới chỗ nàng. Con ngựa hẳn là bị cái gì đó kích thích, thể khống chế được, phi nước đại bỏ lại vài hạ nhân phía sau, chớp mắt liền chạy đến trước mặt nàng. Cao Tình Dương ngạc nhiên, vô thức lui về sau hai bước, nàng tránh kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn con ngựa giơ cao hai vó trước chuẩn bị giẫm xuống nàng…

      “Tiểu thư!” Nha hoàn kêu lên.

      Cao Tình Dương cảm thấy mình hẳn là chết chắc rồi, cho dù chết, cũng bị giẫm cho tàn phế. Sắc mặt nàng trắng bệch, thậm chí quên cả nhắm mắt lại, chỉ thấy người nhảy lên lưng ngựa, động tác nhanh nhẹn khống chế con ngựa, hai tay nắm chặt lấy dây cương, miễn cưỡng khống chế được phương hướng của con ngựa. Vó ngựa nặng nề rơi xuống bên cạnh Cao Tình Dương, văng bùn đất đầy lên người nàng.

      Con ngựa hung hăng lúc nãy dưới điều khiển của Ngụy Thường Hoằng giờ đàng hoàng đứng đó, chạy loạn. Ngụy Thường Hoằng cưỡi lưng ngựa, rũ mắt xuống nhìn nàng, mi tâm cau lại, có chút ghét bỏ hỏi: “Vì sao lại né?”

      Nếu lúc nãy có chút sai lầm, mạng của nàng liền giữ được.

      Ngụy Thường Hoằng nhìn Cao Tình Dương, có lẽ lúc nãy nàng bị hù dọa , mặt nàng còn vẻ trấn tĩnh tự nhiên như bình thường, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ mím lại. Mặc dù mưa ngừng, nhưng đường có những chỗ lõm bõm nước lớn , vó ngựa đánh bùn văng lên cả người nàng, gương mặt kia có chút chật vật, ánh mắt lại sáng kinh người. biết tại sao, Ngụy Thường Hoằng cảm thấy Cao Tình Dương như vậy lại đáng hơn bình thường, so với những lúc nàng trưng ra gương mặt điềm đạm thuận mắt hơn nhiều.

      Cao Tình Dương chậm rãi đứng lên. Nha hoàn khẩn trương tới, khóc nức nở hỏi: “Tiểu thư, ngài có sao ? Có bị thương chỗ nào ?”

      Kể từ sau khi Cao Đan Dương xuất giá, Cao Tình Dương liền là khối thịt trong lòng phu thê Trấn Quốc Công, nếu nàng có chút gì ngoài ý muốn, cái mạng của bọn nha hoàn cũng giữ được.

      Cao Tình Dương lắc lắc đầu, nhìn Ngụy Thường Hoằng, dừng lại chút, giọng nàng lúc này chân thành hơn rất nhiều: “Đa tạ Ngụy công tử”.

      Ngụy Thường Hoằng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giọng nhàn nhạt: “ cần”. sau đó đưa dây cương cho hạ nhân ở phía sau.

      Người hầu kia vô cùng cảm kích, liên tục lời cảm tạ với .

      Chỉ chốc lát sau, phu thê Phủ Trấn Quốc Công nghe thấy động tĩnh ở trước cửa, vội vàng chạy tới, lại tràng cảm tạ với Ngụy Thường Hoằng, lại phạt người xem ngựa kia ba tháng lương, còn trách phạt các hạ nhân liên quan hai mươi gia côn. Phu thê Trấn Quốc Công nhiệt tình mời Ngụy Thường Hoằng vào phủ làm khách, Ngụy Thường Hoằng chỉ là nhấc tay chi đạo, cũng vào phủ, cưỡi ngựa rời .

      Phu thê Trấn Quốc Công còn chưa hoàn hồn, đỡ Cao Tình Dương vào trong phủ. Phu nhân Trấn Quốc Công khỏi tán dương: “Vị Ngụy công tử này đúng là thiếu niên hào kiệt. những tuấn tú, mà thân thủ cũng rất tốt”.

      Cao Tình Dương im lặng lên tiếng theo phụ mẫu, trong đầu nàng lại nhớ tới cảnh Ngụy Thường Hoằng cưỡi lưng ngựa. rũ mắt nhìn nàng, rất có cảm giác như từ cao nhìn xuống, áo bào bị gió thổi phất phơ, đôi mày tuấn tú chau lại nhìn nàng sâu, vô cùng đồng ý mà hỏi nàng: “Vì sao lại tránh”.

      Cao Tình Dương vốn cho rằng là người học vấn nghề nghiệp, là hoàn khố công tử hút ngũ thạch tán, nhưng trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy thân hình Ngụy Thường Hoằng có chút cao lớn. Cao Tình Dương lấy khăn lụa lau nước bùn mặt, thầm nghĩ, ngày khác vẫn nên tới Phủ Quốc Công tiếng cảm tạ.

      *** *** ***​

      Thời tiết giữa trưa nóng ẩm, nóng rang tới chịu nổi. Ve kêu râm ran cây, Ngụy La nằm dưới giàn bồ đào hưởng gió mát, trong tay cầm ly nước ô mai ướp lạnh, vừa uống vừa với Bạch Lam: “Quạt mạnh hơn chút nữa, buổi trưa chưa ăn no sao? Sao lại có chút khí lực nào thế?”

      Bạch Lam nhíu mày thầm nghĩ: “Nương nương, ngài sắp lâm bồn rồi, vẫn nên uống ít những thứ lạnh như thế này”.

      Chóp mũi Ngụy La có tầng mồ hôi mỏng, may là nàng ở dưới giàn hoa tránh nóng, nhưng vẫn chẳng có mấy tác dụng. Nàng dựa vào giường, lười biếng trừng mắt : “Ngươi yên tâm, ta hỏi Tôn đại phu rồi, đại phu có gì đáng ngại. Nếu để ta uống chút gì lành lạnh, ngay cả chút thời gian ta cũng qua nỗi, biết làm sao sống qua mùa hè này”.

      Bạch Lam nghe Tôn đại phu đồng ý mới yên tâm. Tôn đại phu hẳn là hiểu biết nhiều hơn nàng.

      Ngụy La nằm sạp hóng mắt trong chốc lát, Triệu Giới từ bên ngoài về, nàng nhắm mắt ngủ ngon lành.

      Triệu Giới phất tay cho Bạch Lam và Kim Lũ lui xuống, ngồi sạp, đẩy ra tóc mái lộn xộn trán Ngụy La, dùng ngón cái lau mồ hôi trán nàng.

      Hôm nay lúc lâm triều Sùng Trinh Hoàng đế nhắc lại chuyện lập trữ lần nữa, lúc trước có đại thần dị nghị Triệu Giới, nhưng giờ sớm mai danh tích. Có rất nhiều người đường ra ngoài đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, có nhiều thần tử bỏ túi tiền riêng bị Sùng Trinh Hoàng đế tra ra, có nhiều trí sĩ chủ động hồi hương, nguyên nhân trong đó, đến tột cùng là bút tích của ai, mọi người đều ngầm hiểu.

      triều còn bất kỳ ai có dị nghị gì, chỉ có Thụy Thân Vương đứng ra phản bác vài lời, nhưng cũng bị Hoàng đế đè xuống.

      Chuyện lập trữ cứ thế định ra, chờ Lễ bộ chọn ngày tốt, Đại lý tự viết chiêu thư tuyên bố lập Tĩnh Vương Triệu Giới làm thái tử. Sùng Trinh Hoàng đế tuyên bố bãi triều, ở trước mặt mọi người gọi Triệu Giới vào Ngự thư phòng, là có chuyện cần thương nghị, cũng tỏ ý coi trọng.

      Thụy Thân Vương đứng trong Hàm Nguyên Điện, ánh mắt lạnh lùng, rất lâu sau mới phất tay áo rời khỏi điện.

      Sắc mặt Triệu Chương cũng tốt lắm, quả đấm trong tay áo nắm chặt lại, đuổi theo bước chân của Thụy Thân Vương, cùng rời .

      Sùng Trinh Hoàng đế với Triệu Giới vài chuyện chính ở Giang Nam, hỏi cái nhìn của , sau đó còn việc gì nữa liền phất tay áo cho lui xuống.

      Trước khi Triệu Giới rời , Sùng Trinh Hoàng đế để bút tuyên xuống, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên than thở : “Đợi sau này ngươi đăng cơ, trẫm và mẫu hậu ngươi rời khỏi Thịnh kinh thành, khắp đại giang nam bắc, làm đôi phu thê nhàn nhã”.

      Triệu Giới khựng lại, cũng gì, sải bước rời .

      Ngụy La bị động tĩnh của Triệu Giới đánh thức, nàng vừa mở mắt thấy xuất thần, nhịn được quơ quơ tay trước mặt hỏi: “Chàng nghĩ gì thế?”

      Đôi mắt đen của Triệu Giới giật giật, cầm ngón tay ú ú của nàng, cong môi : “Nghĩ coi hài tử của chúng ta là nam hay nữ”.

      Ngụy La : “Nghịch ngợm như vậy hẳn là con trai. Huống gì nữ nhi ăn lạt, lúc trước phải thiếp thích ăn mơ vừa chua vừa chát sao”. ra phải vì Ngụy La rất thích nhi tử, nàng chỉ suy đoán vậy thôi. Trong lòng Ngụy La lại thích nữ nhi nhiều hơn, người ta đều nữ nhi là áo bông tri kỷ của mẫu thân, nàng cũng muốn có áo bông .

      Triệu Giới mỉm cười : “Hôm qua ta nghĩ kỹ tên hài tử, nàng muốn nghe chút ?”

      Ngụy La hào hứng: “Chàng ”.

      Triệu Giới : “Nếu là nhi tử tên chỉ có độc chữ <Hi>, ý là hòa thuận vui vẻ. Nếu là nữ nhi gọi <Nhiễm Nhiễm>, thời gian thấm thoát ”. nhìn Ngụy La, bóp bóp gương mặt tròn nhắn của nàng hỏi: “Nàng thấy thế nào?”

      Ngụy La suy nghĩ lát, cảm thấy hai tên này tệ: “Chàng thương lượng với Bệ hạ chưa?”

      Triệu Giới : “Bản vương đặt tên cho hài tử của mình, sao phải thương lượng với ông ta?”

      Tên của hoàng tôn phải được cho phép của Hoàng đế, nhưng Triệu Giới lớn lối như vậy cũng phải ngày ngày hai, chắc hẳn Sùng Trinh Hoàng đế cũng hết cách với . Ngụy La gật đầu : “Hai tên này tệ, cứ quyết định như vậy ”.

      Thương lượng xong chính , Triệu Giới muốn đưa tay ôm Ngụy La, rất nhiều ngày rồi được thân thiết với nàng, lúc này chỉ muốn cùng nàng thân mật chút. Nào biết tiểu nương này lẩn còn nhanh hơn thỏ, bộ dáng e sợ tránh kịp, nàng cau mày : “Trời nóng lắm, chàng cách xa ta ra chút, đừng dựa vào”. Lúc này nàng nhớ tới gì đó, nhìn quanh rồi : “sao chàng lại đuổi Kim Lũ và Bạch Lam , có người quạt cho thiếp, khó trách thiếp cảm thấy nóng…”

      Ngụy La sợ nóng, Triệu Giới biết . Chỉ là tiểu nương phản ứng như vậy khiến Triệu Giới thương tâm, sắc mặt cũng quá tốt.

      Triệu Giới nắm lấy cổ tay mảnh mai của Ngụy La, cúi người dễ dàng áp nàng dưới thân, dù bận vẫn ung dung quan sát nàng, hỏi: “Kêu ta tránh xa chút hử?”

      Ngụy La rụt cổ, cho dù lúc này nàng cảm thấy nóng cũng dám lên tiếng nữa.

      Triệu Giới cúi đầu cắn cổ nàng, nhàng gặm nuốt, giọng ngày càng trầm thấp: ”A La, nàng biết mấy tháng này ta nhịn rất vất vả”

      Vì đứa trong bụng Ngụy La, hơn tám tháng Triệu Giới chạm vào nàng, là nhớ vô cùng. Tay Triệu Giới dò vào trong áo Ngụy La, cầm lấy bánh bao trắng của nàng, tiết chế tức giận cắn mấy cái. cũng dám dùng sức quá nhiều, chỉ là thân thể Ngụy La mềm mại, thế nhưng vẫn để lại dấu răng nhàn nhạt. Ngụy La nũng nịu kêu đau, liền ngậm vào trong miệng, dỗ dành nàng tốt.

      Ngụy La vặn vẹo uốn éo thân thể, yên lòng : “ được, hài tử sắp sinh rồi, đại phu ba tháng cuối được…”

      Tất nhiên Triệu Giới còn nhớ lời dặn, chân chính chạm vào nàng, chỉ muốn ăn cho đỡ thèm thôi.

      Chỉ chốc lát sau, dưới giàn hoa bồ đào chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào tinh tế.

      Xung quanh giàn hoa có dùng màn che lấp, thấy khung cảnh bên trong, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người. Triệu Giới ôm Ngụy La vào lòng, vùi đầu ngực nàng. Ngụy La vươn tay đẩy , có lẽ là bị cắn đau, nàng khẽ kêu tiếng.

      Rất lâu sau, Triệu Giới mới bất mãn hỏi: “Sao có sữa?”

      Ngụy La thở hổn hển, nếu phải sợ hài tử bị thương, nàng muốn đá xuống giường: “Sinh xong hài tử mới có, thiếp còn chưa sinh đâu, ở đâu ra…” được nửa, Ngụy La đỏ mặt, nghẹn lời được nữa.

      Triệu Giới lưu luyến chốc lát, sau đó xoay người ôm Ngụy La từ phía sau, đầu áp vào tai nàng nặng nề thở dốc. Đợi bình phục lại rồi, chậm chạp với Ngụy La: “Chờ nàng sinh xong hài tử, xem ta thu thập nàng thế nào”.

      Hàng mi dài của Ngụy La run rẩy, lên tiếng.

      *** *** ***​

      Càng gần tới ngày lâm bồn, cảm xúc của Ngụy La càng khẩn trương.

      Triệu Giới tìm bà đỡ nổi danh nhất Thịnh Kinh thành cho Ngụy La, để bọn họ tạm thời ở lại trong Phủ Tĩnh Vương, khi Ngụy La có bất kỳ tình huống gì, chỉ cần kêu bọn họ liền tới.

      Dù vậy, tâm trạng Ngụy La vẫn hoảng loạn, cả ngày lẫn đêm đều đứng ngồi yên. Hài tử còn chưa sinh đâu, nàng tự dọa chết mình rồi.

      Ngày hôm đó Ngụy La mang trà bánh tới thư phòng cho Triệu Giới, cổ tay nàng vô ý đụng vào phần đầu của bàn gỗ, vòng ngọc vì thế mà nứt ra làm đôi rơi xuống hai nơi mặt đất. Ngụy La kinh ngạc nhìn lại vòng tay, nàng đứng sững hồi lâu cũng nhúc nhích.

      Triệu Giới kéo nàng tới bên cạnh mình, lệnh Chu Cảnh đem hai mảnh vòng dọn dẹp, sau đó nhìn Ngụy La : “Nhìn nàng tự hù bản thân mình kia, sao lại tập trung vậy?” xoa xoa thùy tai Ngụy La, vừa trấn an nàng, cũng là trấn an chính mình: “ phải ta rồi sao, có bản vương ở đây, nàng sao hết’’.

      Ngụy La nhìn Triệu Giới, gật gật đầu, bò lên hai chân , ôm cổ : “Thiếp có chút sợ hãi… Thiếp cũng biết tại sao như vậy, có thể là vì thai đầu chưa có kinh nghiệm, trong lòng lúc nào cũng lo lắng bất an, làm cái gì cũng yên lòng”.

      Triệu Giới cọ cọ cái mũi nàng : “Là nàng tự hù dọa chính mình”.

      Ngụy La sờ sờ mũi, thầm nghĩ có lẽ đúng là vậy.

      Nhưng mà nàng ngồi trong lòng Triệu Giới được bao lâu, Dương Hạo nóng vội yên từ ngoài chạy vào, thần sắc hớt hải, ngay cả lễ nghi cũng bất chấp: “Điện hạ, xong rồi, Bảo Hòa Điện bốc cháy, Hoàng hậu nương nương tụng kinh trong đó!”

      Sắc mặt Triệu Giới thay đổi, tâm Ngụy La cũng rơi “lộp bộp” theo.

      Triệu Giới lập tức đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Mẫu hậu sao rồi?”

      Dương Hạo : “Tình hình cụ thể thuộc hạ cũng chưa biết, chỉ biết Hoàng hậu nương nương vẫn bị vây trong Bảo Hòa Điện, còn chưa được cứu ra”.

      Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khó coi, cất bước ra ngoài: “Chuẩn bị ngựa!”

      Ngụy La vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay Triệu Giới : “Thiếp cũng muốn ”.

      Ngàn tính vạn tính bằng trời tính. Ngụy La cho rằng Triệu Giới xếp người quanh Bảo Hòa Điện đời này có thể tránh được việc Trần Hoàng hậu nhóm lửa tự thiêu, nghĩ tới bà còn bước này. Lời của bà trước cửa Khánh Hi Cung, Ngụy La lờ mờ nhận ra đúng lắm, Trần Hoàng hậu giống như còn gì ràng buộc bà nữa, nàng có chút yên tâm mới hỏi thăm lại Triệu Giới, biết an bài thỏa đáng nàng mới yên tâm hơn chút. Nhưng mà… sao lại vẫn có chỗ hổng này?

      Triệu Giới xoa mặt nàng: “A La, thân thể nàng bất tiện, vẫn nên ở trong phủ chờ tin tức của ta tốt hơn. Ngoan, ta muốn nhìn thấy nàng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

      Ngụy La kiên trì : “Thiếp biết mình giúp đỡ được gì, nhưng mẫu hậu gặp nguy hiểm, thiếp thể ngồi ở chỗ này. Đại ca ca, chàng mang ta ”.

      Triệu Giới rũ mắt xuống nhìn nàng. Rất nhanh, liền kêu Dương Hạo: “ chuẩn bị xe ngựa”. Đây cũng là thỏa hiệp.

      Xe ngựa bay nhanh vào cung, Ngụy La và Triệu Giới còn chưa tới Bảo Hòa Điện, thấy khói lửa bốc lên, lửa cháy ngập trời, cơ hồ nhiễm đỏ nửa bầu trời. Sắc mặt Triệu Giới khó coi tới dọa người, đôi môi mỏng mím lại thành đường. vất vả mới chạy tới chỗ Bảo Hòa Điện, chỗ đó biến thành biển lửa, ngọn lửa liếm láp lấy chính điện, hừng hực bừng cháy khiến lòng người sợ hãi, dám tùy tiện tới.

      Thị vệ và cung nhân bưng những thùng nước tới dập lửa, thần sắc vội vàng qua Triệu Giới và Ngụy La, lúc này cũng bất chấp lễ tiết, dập lửa vẫn quan trọng hơn.

      Ngụy La giương mắt nhìn Đế vương mặc thường phục màu tím bầm thêu tứ long, Sùng Trinh Hoàng đế nhúc nhích nhìn Bảo Hòa điện trước mặt, cánh tay rũ xuống bên khẽ run rẩy.

      Chắc hẳn ông cũng đoán được có chuyện ngày hôm nay.

      Sùng Trinh Hoàng đế vốn cho rằng cuối cùng rồi ngày ông có thể khiến Trần Hoàng hậu thay đổi, ông từ từ bù đắp cho bà, bà rồi tha thứ cho ông. Thậm chí Sùng Trinh Hoàng đế còn mặc sức tưởng tượng tương lai Triệu Giới ngồi vào chỗ của ông rồi, ông dẫn Vãn Vãn thăm thú rất nhiều chỗ, xem núi Nga Mi, xem đầm nhật nguyệt, khắp đại giang nam bắc, làm đôi nhàn vân dã hạc (1) là đôi phu thê cộng vãn lộc xa (2) bình thường. Ông sao cũng thể ngờ được, Trần Hoàng hậu lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng lưu lại cho ông, muốn trước bước.

      thể nào!

      Ông thể để bà như vậy!

      Giữa bọn họ là đường vòng xa, càng đến gần lại càng cách xa, bây giờ đến cuối cùng lại vòng qua nhau, ông còn có nhiều chuyện muốn với bà, bà sao có thể chết như vậy? Sùng Trinh Hoàng đế giống như đột nhiên tỉnh ngộ, đoạt lấy thùng nước của thị vệ bên cạnh, giờ thùng gỗ lên xối lên người mình từ đầu tới đuôi, chút do dự chạy vào Bảo Hòa Điện.

      Người xung quanh đều bị dọa tới choáng váng, đợi tới lúc bọn họ hoàn hồn, Trữ công công thất kinh ôm lấy chân Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài muốn làm gì? Ngài vạn lần nên vọng động, có người vào cứu Hoàng hậu nương nương, chừng lát nữa liền cứu ra, ngài ngàn vạn lần thể vào!”

      Cung nhân sau lưng ông quỳ rạp đất, trong miệng hô to: “Bệ hạ nghĩ lại!”

      Sùng Trinh Hoàng đế văng Trữ công công ra, nghiến răng nghiến lợi : “Vãn vãn còn ở bên trong, bảo trẫm sao có thể đứng đợi ngoài này! Yên lặng cho trẫm! Ta là ngôi cửu ngũ chí tôn, dễ dàng chết như vậy”. xong ông dừng lại, nhìn Triệu Giới đứng cách đó xa, ánh mắt phức tạp: “Vạn nhất trẫm có gì ngoài ý muốn, liền truyền ngôi cho Tĩnh Vương, thay trẫm lo lắng chính vụ”.

      Mọi người bi thương hô to: “Bệ hạ!”

      Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, tay giấu trong tay áo khẩn trương siết chặt thành nắm đấm.

      Sùng Trinh Hoàng đế để ý tới bọn họ, xoay người dứt khoát vào trong biển lửa.

      Thế lửa rào rạt, cây cột xà nhà rớt xuống rất nhiều, trước mặt là khói dày cuồn cuộn, cơ hồ thể thấy đường trước mặt. Ngoài thị vệ ở trong cung, Triệu Giới cũng phái nhiều người vào cứu, nhưng có kết quả, thậm chí có vài người bị lửa nuốt, trở thành vong hồn trong biển lửa.

      Triệu Chỉ Khanh khàn khàn gọi: “Vãn Vãn, nàng ở chỗ nào!”

      *** *** ***​

      Mọi người đều đứng ngoài Bảo Hòa Điện chờ đợi.

      Ngụy La khẩn trương nắm lấy tay áo Triệu Giới, có gì đó trào lên cổ họng nàng. Mới đầu bụng nàng chỉ có hơi đau, nàng cho là rằng vì bản thân quá mức căng thẳng nên mới như thế, nhưng đau đớn kia càng lúc càng kịch liệt, khiến nàng cách nào lờ nó .

      Gương mặt nhắn của Ngụy La trắng bệch, luống cuống gọi Triệu Giới tiếng.

      Triệu Giới thấy sắc mặt nàng ổn, vội vàng bế nàng lên: “A La, nàng sao vậy?”

      Ngụy La vịn lấy tà áo Triệu Giới, chậm rãi : “Thiếp, hình như thiếp muốn sinh…”

      (1)Nhàn vân dã hạc (閒雲野鶴): Tự do như hạc, nhàn tản như mây trôi, ý chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế

      (2)Cộng vãn lộc xa (共挽鹿車)
      minhhanhng, Sandra, ly sắc29 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      đọc đến đây biết phải thế nào cho hợp lý. Vừa muốn Trần hoàng hậu tha thứ cho Sùng Trinh đế vừa nghĩ nếu Trần hoàng hậu gặp chuyện may âu cũng là trừng phạt cho người biết quý trọng. Mong chương mới của ed
      tart_trung thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      cái kết này dù thế nào cũng tốt hơn kiếp trước rất nhiều
      tart_trung thích bài này.

    5. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Có cái gì đó nghẹn lại ở cổ họng, đắng chát... ngày tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa ra đời xui xẻo vậy đâu...
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :