1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halley24

      Halley24 Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      26
      Tần Hoài thông minh khôn khéo k hiểu sao lại thích Sở Vận ta,ngay cả Thẩm Tây Minh tiếp xúc 1 lần biết Sở Vận thuộc dạng ham hư vinh,khinh người. Tần Hoài tiếp xúc lâu k lẽ k nhận ra
      haimap2346 thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      phải Tần Hoài thích Sở Vận đâu, có thể trước kia cảm thấy cái đấy có năng lực, xinh đẹp, gia thế tốt ... chung người ta gọi là hậu môn cân đối đấy :))) nên mới xem như đối tượng có thể kết hôn. Chứ nhìn cách đối xử với nhau thế đương cái nỗi gì :))
      A fanghaimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Vì mai có việc bận nên tối nay mình post sớm nha. Chúc các nàng ngày 20/10 vui vẻ, đời.<3<3<3

      Chương 55


      Trong sảnh chờ sân bay, Ngô Đồng chen lên đứng phía trước, nhìn từng hành khách ra. Dáng vẻ mong ngóng làm Tần Qua thể nghi ngờ rằng, nếu Tiểu Nguyên bỗng nhiên xuất ở lối ra, biết bà xã nhà mình có xúc động mà xô đổ barie để xông đến hay .

      Bởi vì người đến đón rất đông, Ngô Đồng sợ chen lấn đến Phi Phi nên để Tần Qua và Phi Phi ngồi ở phía sau chờ, còn mình chen lên phía trước đón Tiểu Nguyên.

      “Ba, cậu Ba lúc nào mới tới?” lắp ghép khối rubic vài chục lần, Phi Phi ngẩng đầu lên hỏi ba.

      Tần Qua ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong sảnh chờ, máy bay hạ cánh được mười phút, vì thế đáp “Sắp rồi con.”

      “Cậu là … em của mẹ hả ba?”

      “Đúng rồi.” Tần Qua gật đầu.

      “Vậy … cũng giống mẹ … xinh đẹp phải ba?” Trong lớp của cậu, Dương Dương và Lâm Lâm rất giống nhau, mọi người đều do cả hai là chị em cho nên mới lớn lên giống nhau. Mẹ mình xinh đẹp như vậy, có phải cậu cũng xinh đẹp giống mẹ .

      “Cài này … lúc nữa cậu ra Phi Phi tự mình nhìn là biết rồi.” , Tần Đại thiếu có cách nào chấp nhận được việc người đàn ông rất giống bà xã xuất trước mặt mình, cho dù là em vợ cũng được.

      “Tiểu Nguyên!” Ngô Đồng kích động kêu lên làm cho hai cha con cùng ngẩng đầu nhìn nhưng chỉ thấy đám người lúc nhúc phía trước. Tần Qua đành ôm Phi Phi đến chỗ Ngô Đồng đứng.

      “Chị!” chàng thanh niên cao ráo kéo theo chiếc vali màu đen, khi nhìn thấy Ngô Đồng tức khắc nở nụ cười rực rỡ, nhanh chóng chạy về phía Ngô Đồng, cách hàng barie đưa tay ôm lấy Ngô Đồng vào ngực.

      Tần Qua vốn cao to hơn người bình thường, mà Phi Phi lại ngồi vai , trong đám đông chen chúc liền phát ra mẹ mình “Ba, mẹ … và người nữa ôm nhau.”

      “Đó là cậu Ba.” Mặc dù đoán được người ôm Ngô Đồng chắc chắn là em trai của nhưng mà nghe thấy thế, vẫn được thoải mái trong lòng.

      “Có phải em lại cao lên ?” Ngô Đồng nhìn từ xuống dưới ngắm em trai nửa năm gặp, cao, đen và khỏe mạnh.

      “Em cao thêm ba cm, giờ là 1m78, sang năm chắc là phải được 1m80.” Tiểu Nguyên khoe.

      “Em đường có mệt ?” Ngô Đồng cười hỏi.

      “Bay có hai giờ thôi, em mệt chút nào.” Vẻ mặt Tiểu Nguyên đau khổ “Chỉ là đồ ăn máy bay dám khen.”

      “Chờ về nhà chị làm đồ ăn ngon cho em ăn.”

      “Chị của em là tốt nhất. Em ra giờ đây.” Chàng thanh niên kéo vali dọc theo barie ra ngoài.

      Ngô Đồng cũng vội vàng theo, đáng thương cho Tần Đại thiếu vất vả bon chen qua biển người đến bên cạnh bà xã, khi đến nơi lại trơ mắt nhìn bà xã chạy chỗ khác.

      Tần Đại thiếu buồn bực, thay đổi hướng theo.

      “Chị Hai!” Tiểu Nguyên chạy đến, việc làm đầu tiên là bế chị mình lên, quay mấy vòng.

      Tại sao lại ôm nhau nữa rồi?

      Tần Đại thiếu ôm Phi Phi bước nhanh đến, đứng lại chờ hai chị em ôm nhau đúng ba giây, thấy hai người vẫn phát ra , thế là vô cùng khẩn trương và thấp thỏm, chủ động lên tiếng “Chào cậu, Tiểu Nguyên!”

      Nghe thấy có người tên mình, Tiểu Nguyên buông chị ra, liếc nhìn người đàn ông biết xuất bên cạnh từ lúc nào. Đó là người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén, khóe mắt có vết sẹo làm khuôn mặt hơi hung dữ.

      là …” Tiểu Nguyên hỏi.

      “Chào cậu, Tiểu Nguyên. rể của cậu, Tần Qua.” Tần Đại thiếu nở nụ cười tự cho là hiền hòa, giới thiệu mình.

      Tiểu Nguyên nhìn người đàn ông tự xưng là rể của cậu, rồi quay đầu nhìn chị nhà mình.

      Ngô Đồng gật đầu cười.

      rể? Mặc dù khuôn mặt có chút hung dữ, nhưng dáng người rất cao, rắn rỏi, rất đàn ông, tuy nhiên nụ cười có vẻ tự nhiên. Được, bề ngoài được thông qua … Tiểu Nguyên thầm đánh giá.

      “Chào cậu Ba, con là Phi Phi.” Phi Phi nắm tay ba, ngoan ngoãn chào.

      Nghe giọng của trẻ con, Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn, lúc này mới phát đứng bên cạnh người gọi là rể còn có cậu bé rất đáng . Chờ chút, cậu bé này gọi mình là gì? Cậu Ba?

      Tiểu Nguyên lập tức lại quay đầu nhìn chị nhà mình.

      Ngô Đồng vẫn mỉm cười gật đầu như cũ.

      Cậu chỉ mới xa chị có học kỳ mà thôi, chị mình làm sao sinh được em bé lớn như thế chứ. Tiểu Nguyên lại nhìn Phi Phi, Phi Phi trả cho cậu nụ cười ngọt ngào đáng . Tiểu Nguyên nhìn Tần Qua, Tần Qua cứng nhắc cười cười.

      phải do chị sinh, vậy là do người khác sinh rồi. Nghĩ đến đây, cậu bước đến kéo chị ra chỗ cách xa ba mét, giọng hỏi “Chị, đây là nguyên nhân mà chị nhất định cho em gặp rể hả?”

      “Cái gì?” Ngô Đồng buồn bực hỏi.

      “Chị, chị tìm cho em rể tái hôn, còn có đứa nữa.” Tiểu Nguyên đau lòng nhức óc.

      mò cái gì đó, Phi Phi là do rể em thu dưỡng.” Ngô Đồng trợn mắt nhìn cậu em trai tự bổ não câu chuyện nào đó.

      “Vậy lúc trước vì sao chị cho em gặp rể?” Tiểu Nguyên vẫn canh cánh điều này trong lòng.

      “Chúng ta về nhà rồi .” Đối với chuyện này, Ngô Đồng cũng có ý định giấu diếm nữa, nhưng ở đây phải là nơi thích hợp để chuyện này.

      Quả nhiên là bị chê rồi sao?? Tần Đại thiếu lo lắng nhìn hai chị em.

      “Ba, cậu Ba … thích chúng ta phải ạ?” Phi Phi nhạy cảm, hỏi ba mình.

      “Chắc là … phải đâu.” ra, Tần Đại thiếu cũng chắc chắn lắm “Chúng ta qua đó .”

      Tần Đại thiếu nắm tay con trai hồi hộp qua.

      Vừa cùng chị chuyện về rể, vừa quay đầu lại, Tiểu Nguyên bắt gặp Tần Đại thiếu với khuôn mặt u oán, làm cậu bị dọa mà lùi lại bước.

      “Tiểu Nguyên, đặt bàn tại khách sạn Đế Vương, chúng ta đến đó vừa ăn vừa chuyện .” Tần Qua .

      “Đúng rồi, chúng ta ăn cơm trước cái , phải em ăn được đồ ăn máy bay sao?” Ngô Đồng với Tiểu Nguyên.

      “Khách sạn Đế Vương? rể đặt?” Tiểu Nguyên nhìn Tần Qua.

      rể? rể? Tiểu Nguyên vừa mới gọi rể? Đây có nghĩa là đồng ý chấp nhận rồi hả? Hạnh phúc tới quá đột ngột, vừa rồi còn tràn đầy thấp thỏm và lấy lòng, khuôn mặt Tần Đại thiếu lập tức rạng rỡ nhìn cậu em vợ “Đúng vậy, chị em em thích ăn món Quảng Đông, món Quảng Đông ở khách sạn Đế Vương ngon nổi tiếng đó.”

      “Cám ơn rể.”

      “Người nhà, em đừng khách sáo.” Tần Đại thiếu trầm tĩnh lại, bế Phi Phi lên, “Chúng ta thôi.”

      Trong xe Jeep, Ngô Đồng và Tiểu Nguyên ngồi ở băng ghế sau, Phi Phi ngồi vị trí ghế lái phụ. Khi Tần Qua đút chìa khóa, khởi động xe, Tiểu Nguyên khẽ ồ lên tiếng “ rể, chiếc xe này cải tạo lại phải ạ?”

      “Làm sao em biết?” Tần Qua kinh ngạc.

      thanh động cơ rất khác bình thường. Nếu em đoán sai, đây là động cơ DDXN thế hệ thứ sáu, ít bị hư hỏng, khả năng khởi động nhanh, tiêu hao ít nhiên liệu.”

      “Em rành về xe quá ha? Em cũng chơi xe hả?”

      “Em thích nên có tìm hiểu chút.”

      “Em có xe ?”

      “Dạ, có.”

      “Nếu thích đưa cho em chiếc.” Nãy giờ muốn lấy lòng em vợ, Tần Đại thiếu vung tay “Em thích xe gì? Giống cái của được ?”

      rể, chiếc xe này của chỉ tính riêng động cơ ba mươi vạn rồi đó.” Tiểu Nguyên giật mình, nghĩ đến chỉ qua loa mà rể muốn đưa xe cho mình.

      “Tiền trinh ấy mà!” Tần Đại thiếu để ý.

      Chẳng lẽ rể cậu là nhà giàu mới nổi? Xài tiền chớp mắt?

      “Tiền trinh mà thôi? quên tháng trước lợi nhuận công ty được bao nhiêu hả?” Ngô Đồng nhịn được mà cảnh tỉnh Tần Qua.

      “…” Tháng trước lợi nhuận công ty chỉ được có tám vạn, so với Thẩm Tây Minh như kiến với voi, Tần Đại thiếu thua.

      Làm giật mình à, ra ấy khoác thôi --- phát ra khuyết điểm.

      Xe đến khách sạn Đế Vương, Ngô Đồng nắm tay Phi Phi trước, Tần Qua yên lặng cuối cùng, nhân lúc Ngô Đồng để ý ngăn em vợ lại.

      rể?” Tiểu Nguyên dừng bước.

      “Khi nãy chị em , tiện phản đối lại. Nhưng em yên tâm, việc gì rể hứa với em nhất định làm được.” vất vả mới có thứ có thể lấy lòng em vợ, sao có thể mua cơ chứ.

      là … chuyện mua xe cho em ý hả?”

      “Ừ.”

      rể, em cần đâu. Chị công ty của hiệu quả, lợi nhuận tốt sao. Huống hồ em còn học, cũng đâu có đâu mà xài xe.”

      “Em yên tâm, mặc dù giờ công ty chưa khá lên, nhưng mà tiền để mua xe vẫn có tiền riêng.”

      “Chị em đồng ý đâu.” Tiểu Nguyên lắc đầu từ chối.

      sao, chúng ta mua cho ấy biết.”

      “Quỹ đen của ?” đợi Tần Qua trả lời, giọng điệu của Tiểu Nguyên như khuyên bảo Tần Qua “ rể, như vậy là được, sao lại qua mặt chị em giấu nhiều quỹ đen như vậy được. Em ra nhưng về nhà phải với chị em nhé.”

      “…” Tần Đại thiếu biết phải tiếp như thế nào.

      Lập quỹ đen? Xem ra là chị mình nắm tài chính trong nhà, được rồi … nhưng mà quỹ đen này có vẻ hơi nhiều.

      “Hai người thầm cái gì vậy? Nhanh lên nào!” Ngô Đồng phát hai người tụt lại đằng sau, thế là quay đầu kêu.

      “Đến đây.” Hai người vội vội vàng vàng theo.

      Vì lấy lòng em vợ, Tần Đại thiếu gọi hầu hết các món ‘tủ’ của nhà hàng, nếu phải do Ngô Đồng cản, chừng tất cả các món trong nhà hàng Tần Qua đều gọi phần.

      Khi ăn cơm giữa chừng, Tiểu Nguyên đột nhiên hỏi “Đúng rồi, rể, quen với chị em vào lúc nào?”

      “Tháng tám năm nay.” Tần Qua thuận miệng trả lời.

      Ngô Đồng thầm ‘Hỏng bét rồi’, quả nhiên thấy Tiểu Nguyên ngừng ăn, nhíu mày hỏi lại “Tháng tám năm nay? quen với chị em ở đâu?”

      “Ở …” Tần Đại thiếu cảm giác dưới bàn có người đạp cú, lập tức thông minh ngậm miệng lại.

      “Em ăn cơm trước , chuyện đó về nhà chúng ta chuyện.” Ngô Đồng gắp thức ăn cho Tiểu Nguyên.

      Tiểu Nguyên nhìn chị mình, lại liếc nhìn rể nghe lời vợ, biết cậu hỏi được. Nhưng từ giữa tháng sáu đến cuối tháng chín cậu vẫn luôn nằm viện, chị hầu như ngày nào cũng đến bệnh viện chăm mình, làm sao mà có thời gian để đương?

      Ăn cơm xong, Tần Qua tính tiền, Ngô Đồng toilet chỉnh trang lại, Tiểu Nguyên nắm tay cháu trai mới ra lò của mình ra sảnh khách sạn chờ hai người.

      buồn bực, chán muốn chết, Tiểu Nguyên bắt đầu chú ý đến cậu nhóc cháu trai của mình.

      “Phi Phi à.” Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống trước mặt Phi Phi, bắt đầu dụ dỗ.

      Phi Phi thả khối rubic trong tay xuống, ngoan ngoãn nhìn Tiểu Nguyên.

      “Cháu có biết ba mẹ cháu quen biết nhau như thế nào ?” Tiểu Nguyên cũng xác định được Phi Phi có biết chuyện này hay , dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì làm, hỏi thăm chút, nhỡ đâu cậu nhóc biết sao.

      “Biết ạ.” Phi Phi gật đầu.

      Tiểu Nguyên nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo lại, dụ dỗ “Vậy con cho cậu biết được , cậu mua kẹo cho con ăn.”

      “Mẹ cho .” Phi Phi lắc đầu.

      “Mẹ cho lúc nào đâu?”

      “Lúc nãy ba … Mẹ giẫm lên chân ba.” Lúc đó Phi Phi ăn no rồi, cúi đầu chơi rubic nên chứng kiến được cảnh này.

      Má… Quả nhiên phải cha con ruột, rể giống như tên ngốc thiếu não, con trai còn mà khôn dữ vậy trời.

      “Cậu Ba!!!”

      “Ừ??”

      “Nhìn cậu … giống mẹ … xinh đẹp.” Quan sát lúc, Phi Phi tổng kết.

      Cậu nên vui vẻ, hay là nên tức giận đây? Cái thằng nhóc láu cá cố tình phải ?!


      Tác giả có lời muốn :

      Tiểu Nguyên: Qua ngày quan sát, em phát người rể này: ngốc nghếch, dễ dụ, có tiền, sợ vợ nhưng mà việc lập quỹ đen là được.

      Tần Qua: Ai lập quỹ đen, ai giấu tiền riêng!

      Tiểu Nguyên: biết sai còn cãi chày cãi cối, lại khuyết điểm nữa.

      Tần Qua tức giận chạy điên cuồng trong sân đánh bao cát, nếu phải cậu là em vợ tôi tôi đánh cậu như cái bao cát này.

      Phi Phi: Cậu Ba, cậu đẹp.

      Tiểu Nguyên: Cháu là thằng nhóc láu cá.
      HienCitrine1412, Parvarty, A fang38 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Haha Phi Phi nhà ta thông minh quá trời luôn
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 56


      Đẩy cánh cửa sơn màu đỏ tươi, sân trước là phong cảnh mùa thu quyến rũ, đập vào mắt đầu tiên là cây ngô đồng cao vút, đứng thẳng trước sân, từ những nhánh cây đan xen vào nhau có thể tưởng tượng được cành lá tươi tốt sum xuê của nó khi mùa xuân đến.

      xích đu dưới gốc cây trơ trụi lá tạo nên cảm giác tĩnh mịch. Ngôi nhà gỗ là kết hợp hoàn mỹ giữa nét kiến trúc đại và phong cách hoài cổ, phía trước treo chiếc chuông gió, bậc tam cấp là cái giá để giày, bày những chiếc dép trong nhà sinh động mà ấm áp. Tất cả tạo nên ấm ấp, hài hòa cho ngôi nhà.

      Chỉ là đẩy cánh cửa ra mà Tiểu Nguyên cảm giác xuyên qua thời gian đến gian khác.

      “Chị, nhà chị đẹp quá!” Tiểu Nguyên cảm thán.

      “Em thích ?” Ngô Đồng nắm tay Phi Phi đến, Tần Qua xách hành lý phía sau.

      “Vâng.” Tiểu Nguyên gật đầu.

      Ngô Đồng cười cười, cúi đầu với Phi Phi “Phi Phi, con đưa cậu thăm nhà của chúng ta có được ?”

      “Dạ.” Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

      Tiểu Nguyên kịp chờ đợi, bế Phi Phi chạy vào trong nhà, khi vừa mới đến cửa, bỗng nhiên Phi Phi lên tiếng cản lại “Cậu, vào nhà phải đổi dép .”

      “A.” Tiểu Nguyên hơi sửng sốt, để Phi Phi xuống đất, lấy kệ đôi dép trong nhà rồi giúp Phi Phi thay ra, sau đó cởi giày của mình, vẫn để nguyên tất định vào nhà. Bỗng nhiên, cậu cảm giác có lực kéo đằng sau, Tiểu Nguyên quay đầu nhìn thấy Phi Phi kéo áo cậu.

      “Dép mới của cậu.” Phi Phi chỉ vào đôi dép kệ “Mẹ mua.”

      Tiểu Nguyên trừng mắt nhìn, cuối cùng vẫn lấy đôi dép ra vào, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Phi Phi như vậy làm Tiểu Nguyên cảm thấy mình mới là đứa trẻ năm tuổi cần chăm sóc vậy.

      “Được rồi, có thể vào nhà rồi.” Phi Phi chờ cậu mang dép vào, vui vẻ .

      “Cám ơn nha.” Khóe miệng Tiểu Nguyên giật giật.

      Phi Phi rất ra dáng dẫn cậu thăm từng phòng, từng phòng. Sau cùng dẫn cậu đến nơi mà nhóc thích nhất, sân sau. Lúc này Tiểu Nguyên mới phát căn nhà này có hai cái sân trước sau. Ở nơi Đế Đô tấc đấc tấc vàng này mà nhà chị mình lại rộng rãi, xa xỉ như ở nông thôn thế này, người rể này của mình tuyệt đối chỉ là nhà giàu bình thường.

      Ngô Đồng cởi áo khoác, mang nguyên liệu nấu ăn mới mua, phân loại rồi bỏ vào tủ lạnh. Lúc này Tiểu Nguyên tham quan xong nhà, kích động chạy đến “Chị, em thích nhà chị.”

      “Chị cũng thích nhà mình.” Ngô Đồng mỉm cười.

      “Chị, chị chuẩn bị cho em phòng, em cũng ở đây được ?” Ánh mắt Tiểu Nguyên tràn đầy mong đợi nhìn chị mình.

      Ngô Đồng sao mà từ chối được em trai mình, định đồng ý Tần Đại thiếu cắt hoa quả bên cạnh thính tai nghe được. cầm dao gọt trái cây lập tức đứng sau lưng Ngô Đồng, lớn tiếng phản đối “ được.”

      Tư thế kia, nếu phải biết rể cậu, Tiểu Nguyên rất nghi ngờ mình bị kẻ xấu chặn đường cướp bóc.

      Tiểu Nguyên sững sờ, vẻ mặt Ngô Đồng cũng ngơ ngác nhìn Tần Qua.

      “Cái này …” Dường như bây giờ mới phát lời của mình còn có nghĩa khác, Tần Qua mất tự nhiên giải thích “Tiểu Nguyên, cậu đừng hiểu lầm, phải là thích cậu đâu.”

      “Vậy sao cho em ở lại đây?” , vừa nghe Tần Qua trực tiếp từ chối, trong lòng Tiểu Nguyên rất thoải mái.

      … bởi vì …”

      bỏ dao xuống trước .” Ngô Đồng thấy Tần Qua vẫn dao giơ giơ trước mặt, kinh hồn bạt vía .

      “À, đúng nhỉ.” Tần Đại thiếu lúc này mới phát mình vẫn cầm dao tay, liễn vội vàng xoay người, cầm con dao ném về phía cái thớt gỗ.

      Tiểu Nguyên chỉ nghe tiếng ‘bụp’, chiếc dao gọt trái cây liền vững vàng cắm thớt gỗ. Thấy cảnh này, Tiểu Nguyên nhịn được mà lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt.

      Thân thủ của rể là đỉnh!

      chút cũng phát hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu là dọa người, Tần Đại thiếu tiếp tục giải thích “Nếu cậu ở đây, bình thường muốn hôn chị cậu chút cũng …”

      nhăng cuội cái gì đấy?” Khuôn mặt Ngô Đồng đỏ lên, trừng mắt nhìn Tần Qua.

      Tiểu Nguyên lúc này cũng nhận ra, lúng túng hồi, chỉ là … rể, đừng có trắng trợn như thế có được hay !?

      “Cậu xem, chị cậu là người dễ ngượng ngùng.” Kết hôn lâu như vậy, chỉ cần hơi chút, bà xã đỏ mặt, là, sao bà xã nhà mình lại đáng như thế cơ chứ.

      ra ngoài cho em.” Thẹn quá hóa giận, Ngô Đồng bắt đầu đuổi người.

      Tần Đại thiếu sợ vợ, lập tức bưng đĩa cam mới bổ xong, kéo em vợ chạy ra ngoài.

      “Tiểu Nguyên, ăn cam .” Tần Đại thiếu đưa đĩa cam cắt gọn gàng, ân cần mời em vợ.

      Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm đĩa cam trước mặt, nhịn được nghĩ lại cảnh phi dao của rể lúc nãy, đây chính là võ lâm cao thủ cắt hoa quả mà. Nhìn xem, múi cam nào cũng đều bằng nhau chằn chặn, nhìn mà thấy được tự nhiên.

      “Phi Phi, ăn cam con.” Tiểu Nguyên thuận tay đẩy đĩa cam đến trước mặt Phi Phi ngồi bên cạnh chơi rubic.

      “Cám ơn cậu Ba.” Bàn tay múp míp của Phi Phi cầm miếng cam nhìn là biết do ba cắt.

      “Tiểu Nguyên à, ý của rể lúc nãy chắc cậu hiểu rồi chứ.” Tần Qua tiếp tục đề tài vừa rồi.

      “Ha ha …” ở trước mặt em, ám chỉ muốn cùng chị em thân mật, cảm thấy em có thể thuận lòng đáp ứng sao, còn lâu! “ rể, em thực thích ngôi nhà của chị, giống như là khu du lịch vậy, cho em ở đây .”

      “Em thích ngôi nhà này?” Tần Qua hỏi.

      “Vâng.” Tiểu Nguyên gật đầu mạnh.

      “Chỉ là ngôi nhà này thôi?” Tần Đại thiếu hỏi lại lần nữa.

      “Đúng ạ.” Có gì khác nhau sao?

      “Vậy như này được ? rể mua cho cậu căn nhà giống nhà này như đúc cho cậu ở được ?” Tần Đại thiếu vui vẻ đưa ra phương án giải quyết.

      “…” Móa, cậu muốn chửi thề, làm sao đây?!

      Tần Đại thiếu nhìn cậu em vợ nổi lời nào, coi như đồng ý, hài lòng vỗ vỗ vai Tiểu Nguyên, vui vẻ “Ngày mai, rể tìm người môi giới tìm cho cậu.”

      Tiểu Nguyên khiếp sợ còn được gì nữa, chỉ có thể nhìn cục vàng nhà mình … , rể đại gia tỷ phú nhà mình mừng rỡ về phía nhà bếp, giống như vừa mới phát người có khả năng mua được đống căn biệt thự cao cấp là rể của mình.

      “Rốt cuộc là ba con có bao nhiêu tiền?” Tiểu Nguyên nhịn được, quay qua hỏi Phi Phi.

      Phi Phi nghiêm túc suy nghĩ lát, trí nhớ của nhóc rất tốt, cậu nhóc vẫn nhớ lời ba , cho nên lặp lại “Ba , trừ việc có bệnh, ba chỉ có tiền.”

      “…” Tiểu Nguyên mặt cảm xúc nhìn Phi Phi.

      Phi Phi chớp chớp mắt, phát cậu Ba gì, vì thế lại cúi đầu chơi rubic. Cái khối rubic cấp năm này khó quá .

      Tiểu Nguyên sau hồi im lặng, cầm khối rubic trong tay Phi Phi, bắt đầu nhanh như chớp xoay khối rubic trước mặt Phi Phi, hai mươi mấy giây sau, khối rubic trở về nguyên trạng. Tiểu Nguyên đắc ý để khối rubic xuống trước mặt Phi Phi, hỏi “Con thấy cậu lợi hại ?”

      Hai mắt Phi Phi sáng lên, gật đầu, cậu Ba là lợi hại.

      “Con muốn học ?”

      Phi Phi kích động, liên tục gật đầu.

      cho con.” Thằng nhóc láu cá, dám lừa mình, hừ …

      Phi Phi trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, dường như bây giờ mới hiểu lời cậu có nghĩa gì, thế là bĩu môi cúi đầu xuống, nhìn khối rubic trước mắt mà ngẩn người.

      Tiểu Nguyên nhìn dáng vẻ tủi thân của Phi Phi bắt đầu tự hỏi, có phải mình có chút quá đáng rồi , người trưởng thành mà lại so đo với đứa bé năm tuổi còn ra thể thống gì.

      Lúc này, Ngô Đồng cầm cái gối từ phòng ngủ ra, nhìn Tiểu Nguyên “Mấy ngày tới em cứ ở đây trước , nhà ở Lâm Uyển chị vẫn chưa dọn dẹp, chưa ở được đâu.”

      Trước đây, hai chị em Ngô Đồng ở khu chung cư Lâm Uyển.

      “Vâng.” Tiểu Nguyên tất nhiên là đồng ý “Ở đây luôn em cũng có ý kiến gì.”

      Tiểu Nguyên vừa dứt lời, trước cửa phòng ngủ lập tức xuất bóng dáng của rể, nhìn cậu liên tục nháy mắt ra hiệu.

      “A, nhưng mà đồ đạc của em đều ở Lâm Uyển, lúc nào thu dọn xong em về đó vậy.” Tiểu Nguyên hiểu sao lại trái lòng mình.

      Ngô Đồng gật đầu, tiếp tục “Vậy mấy ngày này em ở cùng phòng với Phi Phi nhé. Chị trải đệm cho em rồi, phía dưới cũng lắp đệm sưởi, chắc là lạnh đâu.”

      “Chị, chị tốt với em nhất.” Tiểu Nguyên ngọt.

      “Em đừng dẻo miệng.” Ngô Đồng cũng biết em mình giống ai nữa, từ dẻo miệng như vậy.

      Ngô Đồng xong với Tiểu Nguyên, lại quay sang với Phi Phi “Phi Phi, tạm thời cậu Tiểu Nguyên ngủ chung phòng với con được ?”

      Phi Phi chớp chớp mắt, rồi vừa cười vui vẻ, vừa bằng giọng phấn khích “Mẹ, cậu Ba, chơi rubic, rất giỏi.”

      “Đúng rồi ha, Tiểu Nguyên cũng rất thích chơi rubic. Mẹ cậu dạy cho con nha.” Ngô Đồng nhớ em trai mình cũng có sở thích này, thế là .

      “Vâng!” Phi Phi gật đầu mạnh.

      Ngô Đồng quay sang dặn em trai mình “Phi Phi rất thích chơi rubic, có thời gian em dạy cháu chút nhé.”

      “Vâng.” Tiểu Nguyên nghe lời gật đầu.

      Lúc này Ngô Đồng mới hài lòng ôm gối vào phòng ngủ Phi Phi, Tần Đại thiếu lập tức ôm chăn theo lưng bà xã vào phòng.

      Thấy chị , Tiểu Nguyên quay đầu nhìn khuôn mặt đơn thuần, ngây thơ của Phi Phi, híp mắt, chậm rãi “Nhóc con, đúng là vừa mà.”

      “Cậu gì, con hiểu.” Phi Phi vô tội .

      hiểu thôi.”

      “Vậy để con hỏi …Mẹ.” Phi Phi nhảy khỏi ghế sô pha, chuẩn bị vào phòng.

      “Ấy, chờ chút, từ từ.” Tiểu Nguyên liền ôm Phi Phi lại, đặt nhóc lên ghế sô pha, “Cậu sợ con luôn rồi đó, để cậu dạy con chơi.”

      Lập tức hai mắt Phi Phi tỏa sáng.

      “Con mới bao lớn chứ, thế mà muốn chơi rubic cấp năm rồi, con có hiểu công thức của nó …” Tiểu Nguyên vừa dạy Phi Phi, vừa linh tinh.

      Ngày hôm sau.

      Hôm nay là chủ nhật, lúc đầu định làm nhưng Tần Đại thiếu quyết định đến công ty. Sau khi đến công ty, chuyện đầu tiên làm là gọi Tiếu Tử.

      “Lão đại, sao hôm nay lại đến đây?” Phải biết là lão đại xưa nay vì vợ con bao giờ làm vào chủ nhật.

      “Cậu học quản lý công ty đến đâu rồi?” Tần Qua hỏi.

      “Cũng được kha khá rồi ạ. Cách thức quản lý công ty bất động sản, phương pháp vận hành, điều phối, sắp xếp công việc em đều nắm trong tay.” Thực ra, sau tuần, chủ nhiệm Lưu quay về công ty cũ làm việc.

      “Vậy tốt … Cậu bố trí cho mấy người dọn dẹp nhà ở cho .”

      “Nhà ở?” Tiếu Tử hỏi “Nhà nào ạ?”

      “Nhà ở lúc trước của chị dâu cậu.” Tần Qua “Em trai chị dâu cậu, chính là em vợ của , hôm qua được về nghỉ đông. Bởi vì nhà lâu có người ở nên muốn tìm người quét dọn lại chút.”

      Tiếu Tử nhìn bộ dạng ‘dục cầu bất mãn’ của lão đại nhà mình hiểu ngay, lập tức đảm bảo “Lão đại, yên tâm, em cho người làm liền, cam đoan với tối nay em vợ có thể vào ở ngon lành.”

      “Nhanh lên nhé.”

      Tần Đại thiếu nghĩ đến tối qua trong lòng chua loét, lúc ăn cơm, trong mắt bà xã nhà mình chỉ có Phi Phi và em vợ, chả thèm gắp cho mình chút đồ ăn nào.

      Muốn sờ bàn tay của ấy chút, ấy né. Muốn hôn lên khuôn mặt chút, ấy né. Muốn ôm eo ấy chút, ấy cũng né!!!

      Khi Phi Phi ngủ, thời gian vợ chồng trao đổi tâm tình cũng có. Bà xã ngồi ở phòng khách chuyện với em trai đến hơn 12 giờ đêm, để cho mình phòng gối chiếc trong đêm khuya.

      mỏi mòn chờ đến lúc bà xã vào ngủ, mới chỉ cọ cọ cầu ôm cái, kết quả bà xã phũ phàng hất tay ra, còn “Tiểu Nguyên còn ở đây, đừng làm rộn.”

      Cuộc sống như vậy làm sao mà qua được. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đẩy em vợ thôi.
      ( hóa thành hòn vọng thê cmnr)

      Tác giả có lời muốn :

      Tiểu Nguyên: Chị, em muốn ở đây.

      Ngô Đồng: Được.

      Tần Qua: được, được, được.

      Tiểu Nguyên: Chị, rể thích em hả?

      Ngô Đồng: Tần Qua????

      Tần Đại thiếu bực bội, ra cửa, đánh bao cát thôi.

      Phi Phi: Mẹ, cậu con là thằng nhóc láu cá, láu cá nghĩa là gì hả mẹ.

      Tiểu Nguyên: …
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :