1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 45 Nhanh Lớn Lên 5

      “Em phải con nít.” Đào Tử vô cùng chán ghét người khác mình như vậy, đặc biệt là Thẩm Mặc Trần.

      “Ừ” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Đào Tử iwr cạnh mình, làn da của bé trắng nõn, bóng loáng, gương mặt nhuộm màu đỏ ửng , đôi mắt trắng đen linh động lấp lánh chớp chớp nhìn mình, cái miệng hồng nhuận vì lời của mình mà vui mà cong lên, khuôn mặt tròn trĩnh càng làm cho bé đáng hơn.

      “Chính cũng đành lòng.” Thẩm Mặc Trần nho xen lẫn tiếng sóng biển yếu ớt vào tai bé.

      “A?” đành lòng cái gì?” Đào Tử ngẩn đầu nhìn cậu.

      “Ừ, đành lòng để em biết được suy nghĩ của chồng em…”

      Đào Tử tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần cách mặt mình càng lúc càng gần, biết từ khi nào, cậu vươn cánh tay, ôm lấy đầu va bé của Đào Tử, làm khoảng cách giữa bé và cậu càng thêm gần hơn, sau đó môi liền xuất cảm xúc ấm nóng.

      giống như lúc bé hôn cậu, chút liền rời ra.

      Cánh môi ấm áp mềm mại của Thẩm Mặc Trần vẽ theo đường môi hồng nhuận của bé, nhàng ve vuốt, cánh môi bé non nớt lại rất mềm mại, dường như rất giống với thạch trái cây.

      Đào Tử cảm thấy đầu ốc mình trống rỗng, đây là Thẩm Mặc Trần chủ động hôm mình sao, nhưng vì sao cảm giác ấy hôn minhflaij giống như trước đây mình hôn ấy.

      Giống như có nột chút cảm giác cọ xát có chút mềm mại, môi còn có chút ngứa.

      Thẩm Mặc Trần hơi mở đôi mắt liền nhìn thấy Đào Tử có bộ dáng có chút ngốc manh, môi liền cong cong khẽ cười rồi đưa tay lên nhàng đặt lên đôi mắt bé, che đậy ánh mắt tò mò của bé, đem môi mềm của bé ngậm trong miệng mình, cẩn thẩn dùng lưỡi ***

      Đào Tử nhận thấy chân mình như nhũn cả ra, trái tim điên cuồng đập loạn.

      Cánh tay Thẩm Mặc Trần rất có lực ôm chặt lấy bé, mới khiến cho bị ngã tuột xuống dưới.

      Giống như thỏa mãn với cánh môi có chút ấm áp của bé, đầu lưỡi của cậu trơn trợt nhàng vào bên trong cái miệng đào nhắn, mang theo chút tò mò cùng ngây thơ, đánh bậy đánh bạ mà gặp được đầu lưỡi nho mềm mại của , sau đó nhân lúc còn chưa phản ứng, cậu triền miên cuốn lấy, nhàng mút vào. Trong chớp mắt, thanh sóng biển cũng đều trở nên dịu dàng, ánh trăng tròn tròn bầu trời cũng bị đôi tình nhân này làm cho xấu hổ thẹn thùng, lẫn trốn vào trong mây.

      Thẩm Mặc Trần lưu luyến muốn rời nhưng cũng chịu buông cánh môi mềm mại của ra, dịu dàng ôm vào ngực, vẫn còn như vậy, yếu ớt như búp bê, giống như mình chỉ cần dùng sức chút liền làm vỡ vụn.

      “Đào Tử, em nhanh nhanh lớn lên , chờ em.” Giọng trầm thấp của cậu,dịu dàng nỉ non vang bên tai , hơi thở ấp áp lượn lờ nơi vành tai nho của , nên lời dịu dàng và mê hoặc, mạnh mẽ đánh sâu vào tim .

      “Dạ…” Đào Tử tự chủ gật đầu, mở to đôi mắt mê mang nhìn cậu dịu dàng cười với mình, thái độ dịu dàng như vậy, là trước đây chưa từng thấy qua.

      Phút giây này, chỉ cảm thấy, ra Thẩm Mặc Trần cười rộ lên như vậy, rất đẹp.


      Chương 46 Nhanh Lớn Lên 6
      Thẩm Mặc Trần thấy ràng là rất mê mang, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với mình nhanh lớn lên, nhịn được cong cong khóe miệng, hôn lên trán “Ngốc chết được, muốn hay cũng do em quyết định.”

      “Là ai chứ?” Đào Tử sờ sờ cái trán mới bị cậu hôn qua, trong lòng liền thấy ấm áp.

      “Thời gian” Thẩm Mặc Trần ôm lấy vai , đem đầu chuyển hướng nhìn ra biển rộng, bình tĩnh nhìn sóng nước gợn mặt biển, nhàng ra hai chữ.

      “A” Đào Tử cái hiểu cái gật đầu.

      Theo ánh mắt cậu nhìn về mặt biển, đèn đường mờ nhạt bên cạnh soi mặt nước, mặt biển mênh mông khói sóng, sóng biển dập dờn chút lại chút dịu dàng ve vuốt bờ cát, bóng đêm bao phủ, có vài ánh sáng đèn tàu nơi xa xa làm mặt biển lúc sáng lúc tối, gió biển mang theo vị mặn, mềm quấn quanh hai người.

      thôi, về phòng nào, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn Vịnh Á Long” Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn biển rộng thêm lần nữa, xoay người, nắm tay Đào Tử về khách sạn.

      “Dạ.” Đào Tử ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy hôm nay Thẩm Mặc Trần so với ngày thường có chút giống, giống như rất dịu dàng thành lời.

      Lúc trở về khách sạn, hai đôi ba mẹ đánh bài đến HIGH, liếc mắt nhìn hai đứa cái, liền hai đứa về phòng ngủ trước, chờ sau khi chơi xong về phòng.

      Thẩm Mặc Trần gì thêm, yên lặng mà kéo Đào Tử về phòng, sau đó nhìn xem Đào Tử rửa mặt xong, để ngoan ngoãn lên giường ngủ, còn mình cầm quyển tạp chí, ngồi sô pha, tùy tiện lật xem.

      Đào Tử nằm giường, đắp chăn, nhìn sườn mặt bị đèn giường chiếu lên của Thẩm Mặt Trần , mơ màng vào giấc ngủ, trước khi ngủ, trong đầu vẫn luôn có ý nghĩ thôi, nếu như mà cậu ấy có thể luôn dịu dàng như thế với mình là tốt biết mấy.

      Sáng sớm ngày hôm sau, ba mẹ Tô hết cách nhìn Đào Tử ngủ ngon lành, gọi thế nào cũng chịu dậy.

      lạ, bình thường dù gọi thế nào, con bé tốt xấu gì cũng mơ màng trả lời, sao hôm nay lại ngủ li bì thế này?” Mẹ Tô vẻ mặt lo lắng nhà chồng.

      “Chẳng lẽ hôm qua chơi đến nệt rồi sao?” Ba Tô ngồi ở mép giường con , đưa tay vỗ vỗ gương mặt Đào Tử. “Rốt cuộc Đào Tử cũng còn , hôm qua chơi cả ngày trong khu du lịch, đừng là con bé, ngay cả còn cảm thấy có chút nổi đây.”

      “Giờ làm sao bây giờ, hôm nay còn có kế hoạch khác.” Mẹ Tô mặt mày ủ ê nhìn bé, dáng vè Đào Tử ngủ ngon rất đáng , gương mặt mũm mĩm nằm đè gối, cái miệng nho hồng hồng nhàng khép mở, tướng ngủ đáng làm cho người cũng đành lòng mà kéo bé dậy.

      “Nếu gọi Trần Trần đến?” Ba Tô tự hỏi lâu, cuối cũng dù muốn nhưng vẫn ra cách giải quyết.

      “Cách này được đó.” Hai mắt mẹ Tô sáng ngời, liền hối chồng chạy nhanh qua phòng bên đem Thẩm Mặc Trần đến, “Về sau, nếu mà em gọi được con thức dậy, để cho Trần Trần đến đánh thức con, có thể tiết kiệm được ít thời gian đâu, buổi sáng em có thể ngủ nhiều thêm chút.”


      Ba Tô nghe xong lời này, đột nhiên có chút hối hận với quyết định vừa rồi của mình.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Tôm Thỏ12 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 47 Nhanh Lớn Lên 7

      Ra khỏi cửa, chuẩn bị ấn chuông cửa phòng bên cạnh thấy gia đình Thẩm Mặc Trần mở cửa ra ngoài.

      Nguyệt Vi ngẩng đầu, nhìn đến ba Tô đứng ngoài cửa chuẩn bị nhấn chuông, khỏi sửng sốt chút, ngay sau đó cười trộm hỏi “Có phải Đào Tử lại rời giường hay ?”

      “Đúng vậy.” Ba Tô có chút xấu hổ mà cười cười, lại “Tôi với mẹ nó gọi kiểu nào cũng được, có thể là ngày hôm qua chơi mệt mỏi quá, định nhờ Trần Trần đến đánh thức con bé.”

      Nguyệt Vi né sang bên cạnh, Thẩm Mặc Trần ở phía sau mẹ mình, chậm rãi tới, nhàng chào hỏi “Chú, chào buổi sáng.” Sau đó liền đến phòng của Đào Tử “Để con gọi em ấy dậy a”

      “Ai...” Ba Tô chạy nhanh đuổi theo.

      Chỉ thấy Thẩm Mặc Trần vòa phòng, chào hỏi cùng mẹ Tô, sau thẳng đứng ở mép giường của Đào Tử, cũng gì, cũng lên tiếng, chỉ là trầm mặc nhìn Đào Tử.

      Sau đó, điều kì lạ xảy ra.

      Đào Tử ngủ ngon lành, biết vì sao lại giật mình cái, sau đó liền mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn người đứng ở giường mình.

      Thẩm Mặc Trần mặt chút biểu cảm nhìn , thấy mở mắt, liền nhạt nhẽo hỏi “Thức rồi? Rời giường .”

      “A...” Đào Tử tung chăn ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía, nhận thấy ba mẹ mình nhìn mình với ánh mắt phức tạp, gãi gãi đầu, liền xoay người xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      “Haizz...” phía sau truyền đến tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ của ba Tô.

      Chuẩn bị ổn thỏa, mọi người cùng ăn bữa sáng, sau đó liền xuất phát Vịnh Á Long.

      Đào Tử theo sát phía sau Thẩm Mặc Trần, lại nhận ra cậu giống như trở về như trước đây, thái độ lạnh nhạt đối với mình, xa cách, chỉ là lúc đông người mới chủ động nắm tay mình, người phòng lạc.

      Đào Tử có chút khó hiểu mà gãi gãi đầu, chẳng lẽ đêm qua Thẩm Mặc Trần dịu dàng như vậy chỉ là giấc mơ.

      Đào Tử Theo bản năng, sờ lên miệng mình , bên còn lưu lại cảm xúc ấm áp mềm mại của Thẩm Mặc Trần, còn nhớ cảm giác ngày hôm qua trái tim của mình điên cuồng loạn nhịp như thế nào, giấc mơ này cũng quá chứ?

      “Ngẩn người làm gì đó?” Thẩm Mặc Trần cau mày nhìn , gương mặt nho trắng nõn hồng hào của đỏ ửng, đôi mắt trong sáng to trong ngập nước nhìn mình, dáng vẻ muốn rồi lại thôi.

      =_=!!

      tốt, hung dữ như vây, đêm qua khẳng định là mình nằm mơ rồi.

      Đào Tử lắc đầu, đem suy nghĩ bối rối của mình ném ra sau ót, đôi tay cuốn lấy cánh tay của Thẩm Mặc Trần, cười hi ha “Em có phát ngốc chỗ nào đâu? Em chỉ là có chút đói bụng.”

      “Đói?” Thẩm Mặc Trần, thần sắc cổ quái nhìn , tay khác sờ sờ cái bụng mềm mại của , buồn bực “Buổi sáng, phải em ăn cái xíu mại, cái bánh bao, chén cháo, hai cái trứng luộc nước trà, còn có ly sữa đậu nành sao? Như thế nào mà bây giờ còn cảm thấy đói?

      “Ách..” Đào Tử bị cậu hỏi, trong lòng liền rơi nước mắt đầy mặt, ô ô, tại sao lại nhớ em qua cái gì vậy chứ.

      “Cái đó...Em lúc phát triễn cơ thể mà...haha...” Đào Tử có chút xấu hổ cười.

      “A....!!” Thẩm Mặc Trần dài giọng, vẻ mặt buồn cười mà nhìn nhìn ra đó nha...”

      Chương 48 Ánh Mặt Trời Cùng Bờ Cát 1

      Đào Tử có chút buồn bực giận dữ mà trừng mắt nhìn cậu, “Còn tích trữ năng lượng, rất nhanh nhận ra thôi.”

      “Ừ..” Khóe môi Thẩm Mặc Trần gợi lên tia cười yếu ớt “ mong chờ đó.”

      “Ách?” Đào Tử nhìn cậu cười dịu dàng như vậy, có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đêm qua phải là mình nằm mơ?

      Lại dùng sức dụi dụi mắt, liền nhận thấy cậu trở lại bộ dáng lạnh nhạt thường ngày rồi, chẳng lẽ khi nãy mình bị hoa mắt?

      Phải ?

      phải chứ?

      Dung lượng não của Đào Tử quá lớn, sắp bị Tẩm Mặc Trần quấy đảo thành vũng bột hồ nhão rồi.


      Vịnh Á Long nằm ở phía nam Hải Nam, nơi này khí hậu ôn hòa, phong cảnh như hoa, bầu trời trong xanh như đá quý, ánh mặt trời ấm áp, khí mát mẽ, vài ngọn núi chập chùng nối tiếp nhau, rất nhiều loại hang động, rừng đước nguyên sinh, vịnh bình lặng, nước biển trong suốt, bờ cát với từng hạt các nhuyễn trắng tinh, dưới đáy biển năm màu rực rỡ.

      Đường ven biển được hàng dừa che phủ, nơi này có rất nhiều loại hoa cỏ lạ sinh trưởng cùng thảm thực vật nhiệt đới nguyên sinh.

      Đào Tử đối với chuyến ngày hôm nay rất là mong chờ, bởi vì rốt cuộc cũng có thể được mặc đồ bơi, xuống biển bơi lội rồi.

      Tới khu biển cạn, Đào Tử gấp gáp chờ nỗi liền kéo hai mẹ thay đồ bơi.

      Ba người đàn ông còn lại chỉ biết hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, tùy tiện thay quần bơi.

      Phụ nữ phiền a!

      Thay đồ bơi xong, Đào Tử trực tiếp chân trần dẫm lên bãi cát, dưới chân những hạt cát mềm mại, tinh tế đầy xúc cảm, khu biển cạn, sóng biển từng đợt nhàng đánh vào bờ, vòng đến mắt cá chân trắng tinh của cái rồi trút về lòng biển.

      Bàn chân Đào Tử bị nước biển làm cho có chút ngứa ngứa, cười ha ha ngừng.

      Mẹ Tô cùng Nguyệt Vi mang kính râm, tìm cái ô che nắng, vô cùng đắc ý nằm ghế, tắm nắng.

      Thẩm Mặc Trần ngồi bên cạnh, nhìn bóng dáng Đào Tử vui sướng mà chạy tới chạy lui bờ cát, khóe môi ngăn được nụ cười dịu dàng.

      ấy quả nhiên vẫn còn là đứa trẻ, ngay cả áo tắm cũng chọn loại hồng nhạt, tầng tầng uốn gấp nơi vạt áo, hai đùi tinh tế thẳng tắp ngừng chạy vội, lưu lại từng dấu chân nho bờ cát, sau đó bị nước biển tràn lên cuốn sạch còn mảnh, lưu lại chút dấu vết.

      Ai, Thẩm Mặc Trần ơi Thẩm Mặc Trần, người ngày hôm qua mày hôn vậy mà lại là đứa con nít.

      Thái độ cậu có chút rầu rĩ vui, chỉ là nhớ lại đêm qua cậu động tâm hôn người nọ, bây giờ nhìn lại bé trước mắt cười đến vô tâm, thân thể còn chưa có phát dục, chỉ phải thở daì cái.

      “Chồng ơi, chồng ơi, sao ngồi ở chỗ này á, chúng ta ra biển chơi .” Đào Tử thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt cậu, đôi mắt to tròn đen láy, khóe mắt cười cong lên như trăng non, cái miệng hông hào lúc mở lúc đóng, lộ ra hàm răng trắng tinh.

      Đào Tử đưa tay nắm lấy Thẩm Mặc Trần, lại nắm được cậu, ngược lại bị phản tác dụng mất đà, nhào thẳng vào lòng cậu.

      Thẩm Mặc Trần có chút bó tay nhìn Đào Tử người mình, khôn mặt bé đỏ bừng, đôi mắt to cũng chớp nhìn mình.

      “Còn đứng dậy, em tính đè chết hả?”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260212 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 49 Ánh Mặt Trời Cùng Bờ Cát 2

      Thẩm Mặc Trần cau mày nhìn , có chút ghét bỏ mà duỗi tay đẩy bé ra.

      “Ha, ha... đứng dậy đâu.” Đào Tử cười như hồ ly, nhất định chơi xấu đến cùng, cả người bổ nhào vào người cậu.

      cơn sóng lớn bỗng đánh ập đến, Thẩm Mặc Trần còn chuea kịp gì, bị con sóng nhấn chìm.

      Đợi sóng lùi dần, Đào Tử trơ mắt nhìn mái tóc mềm mại của Thẩm Mặc Trần bị ướt, từng mảng dán vào trán, bọt nước theo tóc cậu,lông mày, lông mi, ừng giọt rơi ngừng, trong đôi mắt đen thẩm của cậu ngọn lữa giận dữ bốc lên.

      “Ách...Hahaaha, cái này em có cố ý nha.” Đào Tử vội vàng cười ha ha, bò lên, rồi liền chạy nhanh như chớp.

      “Tô Đào, em đứng lại đó cho !” Thẩm Mặc Trần đưa lay lau nước biển mặt, xoay người cái, liền đuổi theo Đào Tử.

      “Oa oa, ba nuôi, cứu mạng a...” Đào Tử thẳng chạy nấp sau lưng giáo sư Thẩm, Thẩm Mặc Trần chỉ đành trơ mắt nhìn ba mình giống y chang lão gà trống, che chở cho Đào Tử ở phía sau.

      “Trần Trần, con lớn như vậy rồi, sao lại còn bắt nạt Đào Tử, con bé vân còn là con nít, con nhường em .” Giáo sư Thẩm cay mày nhìn con trai, thằng nhóc thối này, dám hung dữ với con dâu mình, lỡ đâu nó làm con dâu mình chạy mất phải làm sao?

      “Con nít???” Thẩm Mặc Trần nheo mắt, dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm đánh giá Đào Tử.

      “Đúng vậy, em là con nít, chính là con nít...” Đào Tử nhanh nhanh gật đầu như giả tỏi, đối với lời của giáo sư Thẩm vô cùng đồng ý.

      “Hừ..” Thẩm Mặc Trần hất đầu, xoay người bỏ .

      Đào Tử liền làm cái mặt quỷ sau lưng cậu.

      Chỉ là mặt quỷ vừa chưng ra nửa, Thẩm Mặc Trần vừa vài bước giống như có con mắt sau đầu, đột nhiên xoay người lại.

      Đào Tử xấu hổ mà đơ tại chỗ, nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Thẩm Mặc Trần, trong lòng thầm kêu khổ.

      Xong rồi, xong rồi, lần này là tức giận.

      Đến bữa cơm trưa, Đào Tử ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Mặc Trần, vẻ mặt lấy lòng nhìn cậu, đem đồ ăn trước mặt mình đẩy đến cho cậu “Chồng ơi, cho ăn cái này.”

      thích.” Thẩm Mặc Trần hờ hững nhìn đồ ăn trước mặt, toàn đồ ngọt, phải món mình thích.

      “Vậy em lấy nước cho nha?” Đào Tử có chút lưu luyến nỡ, đem ly nước của mình đưa cho cậu.

      có hứng thú.”

      “Hay em giúp đấm lưng ?” Đào Tử nghĩ, cảm thấy đề nghị này vẫn là tương đối có tính khả thi, lúc trước ở nhà, nếu ba mà giận, là chỉ cần tụ mình chủ động muốn đấm lưng cho ba, cơn giận của ba lập tức tiêu tan.

      “Đấm lưng?” Đôi mắt đen của cậu rốt cuộc cũng nghiêm túc nhìn Đào Tử.

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Mặt Đào Tử cười như chó săn....(-_-‘’)

      còn chưa có già đâu, chờ già rồi, em muốn đấm lưng cho cũng chưa muộn.” mang theo ý gì trong câu , nháy mắt dập nát chờ mong của Đào Tử.

      “Ô..Ô..” Đào Tử tội nghiệp nhìn cậu, cái gì cũng cần, vậy chứ muốn xin lỗi như thế nào chứ...

      “Hay là...Em cũng để đẩy ngã lần?” Rối rắm cả buổi, cuối cũng vẫn thấy là, theo tính cách của cậu nhất định là đền .

      “Hả?”

      Chương 50 Ánh Mặt Trời Cùng Bờ Cát 3

      “Hả?” Thẩm Mặc Trần rất có hứng thú nhìn , giọng lặp lại lời của lần nữa “Để đẩy ngã em lần?”

      “Đúng vậy, có thể ?” Đôi mắt to vô tội của Đào Tử chớp chớp nhìn cậu.

      “Có thể.” Khóe miệng Thẩm Mặc Trần cong lên nụ cười kì dị “Có điều tạm thời chưa muốn dùng, giữ lại .”

      “Hả, giữ lại.” Đào Tử gãi gãi đầu, loại chuyện này còn có thể để dành sao?”

      Có điều nhìn tâm tình Thẩm Mặc Trần có vẻ tốt lên, liền khong nghĩ nhiều nữa, ôm lấy tay cậu, cười hì hì “Vậy tức giận nha?”

      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần gật đầu.

      “A, tốt quá.” Vẻ mặt Đào Tử hưng phấn mà đem đồ ăn trước mặt của cậu kéo về chỗ mình lần nữa, rốt cuộc cũng lấy lại được đồ ăn và nước uống của mình, còn có thể hóa giải hận thù của mình với cậu, tâm tình Đào Tử rất tốt liền bắt đầu ăn uống thỏa thích.

      Cặp mắt đen sâu thẳm của Thẩm Mặc Trần lên chút ánh sáng.

      Người nào đó lại rất hồn nhiên hề biết chỉ đơn giản câu này, đem chính bản thân mình bán cho Thẩm Mặc Trần.

      (Tác giả : đẩy ngã cái con ngựa, Thẩm Mặc Trần, cậu mấy tuổi đầu bắt đầu tính toán chuyện lâu dài như vậy, có tốt ?

      Thẩm Mặc Trần : Ai cần lo.)

      Chuyến du lịch bảy ngày ở Hải Nam cũng kết thúc, mọi người cuối cùng cũng về đến nhà mình, nghỉ hè cũng còn lại mấy ngày, Đào Tử liền mỗi ngày ngồi điều hòa, ôm quả dưa hấy, vượt qua kì nghỉ còn lại mấy ngày của mình.

      Trước khai giảng ngày, ba Tô mang Đào Tử đến trường đăng ký báo danh, đóng học phí, nhận sách mới, thuận tiện nhìn các lớp chút.

      Lúc học tiểu học, mỗi năm chỉ có bốn ban, tầng lầu là khối theo từng năm học.

      Lên trung học, lớp liền nhiều hơn, mỗi năm học có mười ban, mấy tầng mới đủ khối.

      Ba Tô xem lớp phân ban thế nào, Đào Tử được phân đến lớp sơ nhất ban thứ hai (vn =6A2) nghe mỗi năm học là có bốn ban quan trọng, lực lượng giáo tương đối tốt, ba Đào Tử rốt cuộc cũng thả lỏng lo lắng ....

      Thẩm Mặc Trần học lớp sơ nhị ban hai, liền cách Đào Tử vài tầng lầu.

      Nhất Trung là trường trung học trọng điểm của tỉnh, mỗi năm số lượng đầu vào nhiều vô số kể, mà nếu vào trong những trường trung học phụ thuộc, chẳng khác nào là bước chân lên cao Trung rồi.

      Ba Tôi đối với chuyện phân ban của con rất hài lòng, cứ theo đây mà lên, con đậu Nhất Trung hay thi đại học trọng điểm có lã hẳn có vấn đề.

      Ngày 1 tháng 9, khai giảng năm học mới.

      Đào Tử hưng phấn dậy sớm, từ hôm nay trở , rốt cuộc lại có thể cùng nhau về với Thẩm Mặc Trần.

      Mẹ Tô vào phòng Đào Tử, thấy con vậy mà sớm thức dậy hơn nữa cũng thay xong quần áo, khỏi kinh ngạc “Đào Tử, hôm nay thức sớm à?”

      “Haha, năm học mới mà mẹ, nên phải mới mẻ ạ.” Đào Tử ngoác miệng cười với mẹ.

      Ăn cơm sáng xong, Đào Tử mang cặp xách chạy mạch xuống dưới lầu, Thẩm Mặc Trần đứng ở đó chờ .

      thôi, thôi!” Đào Tử rất tự giác nhảy lên phía sau yên xe của Thẩm Mặc Trần, đưa tay ôm lấy eo cậu, rất là hưng phấn mà ồn ào.

      “Hưng phấn đến vậy sao?” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nhìn cái, lên xe, vững vàng mà chạy đến trường học.

      Tới cổng trường, Đào Tử trực tiếp nhảy khỏi yên xe, vẫy vẫy tay với Thẩm Mặc Trần “Em đến lớp trước đây.”

      Tui: Mình bắt đầu thay đổi từ bé, bé sang hoặc ấy, vì dù sao nam9 cũng tỏ tình và cả hai dần lớn lên.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260211 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 51 Con Dâu Tôi 1
      “Ừ.” Thẩm Mặc Trần chút hoang mang xuống xe, đẩy xe đạp theo sau Đào Tử , đột nhiên lên tiếng “Đao Tử.”

      “Sao vậy?” Đào Tử tung tăng chạy liền dừng lại, xoay người nhìn cậu.

      Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nhìn vẻ mặt rất hưng phấn của , giọng như có gì “Tan học đến lớp , chờ cùng về.”

      “A? Được.” Đào Tử gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi “Còn chuyện gì nữa ?”

      có.” xong, Thẩm Mặc Trần liền đẩy xe đạp thẳng đến nhà giữ xe, liếc mắt nhìn cái cũng có.

      Đào Tử hoàn toàn mà 囧

      Tới lớp 1-2, bởi vì còn sớm, chủ nhiệm lớp còn chưa đến, Đào Tử liền tìm chỗ ngồi xuống.

      “Bạn học, bên cạnh có ai ngồi chưa?”

      Đào Tử quay người lại, liền thấy bạn cột tóc đuôi ngựa với gương mặt tươi cười, đôi mắt cong như trăng non, khuôn mặt tròn đầy thịt, cái miệng hồng hồng hồng sau lưng mình.

      có.” Đào Tử lắc đầu, đem cặp sách đặt bàn bên cạnh, kéo đến chỗ mình.

      “Vậy mình ngồi chỗ này .” bạn tóc đuôi ngựa như là rất quen thuộc, trực tiếp đem cặp sách lưng đặt bên cạnh Đào Tử, cười “Mình là Triệu Tuyết, còn bạn?”

      “Tô Đào, mọi người đều gọi mình là Đào Tử.” Đào Tử gãi đầu, cười ngượng.

      “Đào Tử, đáng nha.” Triệu Tuyết muốn thêm phòng học đột nhiên liền yên lặng, ngẩng đầu nhìn ra cửa, ra là chủ nhiệm lớp đến.

      “Chào các em, thầy là Triệu Quảng, từ hôm nay trở là chủ nhiệm lớp các em.” Đứng bục giảng là thầy giáo dáng vẻ mập mạp, cười rộ lên nhìn giống Phật Di Lặc.

      “Thầy ấy cũng họ Triệu, còn có, cười rất giống với bạn.” Đào Tử nhìn thầy giáo bục, lại nhìn đến Triệu Tuyết bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy hai người họ có nét rất giống nhau.

      “Hắc, hắc, đó là ba của mình đó.” Triệu Tuyết trộm nhìn Đào Tử nháy mắt.

      “Trách được lại nhìn giống nhau như vậy.” Đào Tử gật đầu.

      Ngày đầu tiên, tiết học thứ nhất, có nội dung gì, đơn giản là các bạn học thay nhau lên giới thiệu bản thân, mình học tiểu học ở đâu, có những sở thích gì …

      Chờ sau khi bạn học tự giới thiệu bản thân xong, thầy chủ nhiệm cười hiền lành nhìn cả lớp “Được rồi, các em hãy ra hành lang xếp hàng từ thấp đến cao nhé, chung ta sắp lại chỗ ngỗi, các bạn nữ đứng trước còn bạn nam đứng sau, được rồi, ra ngoài nào.”

      Lớp học rất là yên lặng, liền lập tức ồn ào hẳn lên, các bạn học vừa mới quen biết bao lâu cùng nhau cười ra hành lang xếp hàng.

      Bởi vì Đào Tử vóc dáng tương đối thấp, cho nên được sắp ở bàn thứ hai từ xuống, còn Triệu Tuyết bởi vì có ba làm chủ nhiệm cho nên cũng được ưu ái ngồi ở phía sau, vì thế hai bạn liền ngồi chung bàn.

      Lại , chủ nhiệm lớp là ba của Triệu Tuyết, ba năm sơ trung này, Đào Tử thân thiết cùng Triệu Tuyết cho nên được hưởng rất nhiều đãi ngộ đặc biêt, đương nhiên đây là sau này.

      Sau khi kết thúc hai tiết đầu, tiếng nhạc vang lên Khúc Quân hành, đại hội chào mừng học sinh mới mỗi năm bắt đầu



      Chương 52 Con Dâu Tôi 2

      Các bạn học theo sau lưng chú nhiệm, xếp hàng chỉnh tề đến sân thể dục.

      Kéo cao quốc kỳ, quốc ca vang lên, sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng năm học mới.

      Hiệu trưởng là người hơn năm mươi tuổi, tóc đầu cũng còn lại bao nhiêu, tuy là tuổi tác có cao, nhưng thân thể là khỏe mạnh, bộ sáng láng, người già thích dông dài, vài câu chào đón, sau đó nhìn học sinh bên dưới “Mời bạn học sinh đại diện thầy đọc diễn văn chào đón các bạn mới nhập học năm nay, chúng ta hãy hoan nghênh bạn học Thẩm Mặc Trần lớp 2-2.”

      Đào Tử nghe thấy tên Thẩm Mặc Trần liền lập tức tỉnh táo.

      ấy vậy mà là học sinh đại diện sao?

      Đào Tử ngóng dài cổ nhìn lên bục đài, cũng may học sinh nhập mới nhập học được đứng ở phía trước, chỉ là vẫn còn cách xa bục đài chút, nhìn sơ thấy được .

      Đồng phục sơ trung trường Nhất Trung gồm có áo thun, áo sơ mi, quần tây, đồ thể thao, đồng phục đổi theo từng mùa giống nhau.

      Thẩm Mặc Trần hôm nay mặc áo sơ mi ngắn tay, bên ngoài là áo màu xám, bước tường bước trầm ổn lên , ánh nắng mặt trời tháng chín chiếu lên người cậu, ràng cũng mặc giống bạn học khác nhưng lại tỏa ra loại khí chất mạnh mẽ, tự tin, chín chắn nên lời.

      “Các thầy giáo tôn kính, các bạn học thân , hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới…” Giọng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần thông qua micro, giống như cơn gió thu hiền lành, nhàng thoáng qua từng người, cậu đọc diễn văn cũng đủ nhịp nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh trầm ổn, làm cho mọi người đều cảm nhận được lịch sử nho giáo hàng trăm năm.

      Thẩm Mặc Trần kết thúc diễn văn nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc cậu xuống, Triệu Tuyết ghé vào người Đào Tử giọng “Đàn này soái a, khẳng định là trong trường nữ sinh thích ấy phải cả đống.”

      Đào Tử cười cười, gì.

      Ngày đầu khai giảng cũng kết thúc, trước lúc tan lớp, chủ nhiệm lớp có đến lớp tự học vào buổi tối, cũng có ý muốn ép buộc học sinh năm nhất, cho nên muốn mọi người về hỏi qua ý kiến cha mẹ, nếu cảm thấy cần thiết ngày hôm sau đến chỗ thầy đăng ký là được.

      Triệu Tuyết vừa dọn sách vở vùa hỏi Đào Tử “Đào Tử, bạn có tính tự học buổi tối ?”

      Đào Tử nghĩ nghĩ lắc đầu “Mình biết nữa, chờ về hỏi ba mẹ , nêu sba mẹ cho mình , mình .”

      “Ai nha, chuyện này mà hỏi ba mẹ, chắc chắn là ba mẹ bạn muốn bạn , có điều mình còn may, ba mình mình có thể ở nhà tự học.” Triệu Tuyết cười cười thu dọn này nọ xong rồi, vẫy vẫy tay “Đào Tử, mai gặp lại.”

      “Ừ, mai gặp lại.” sau khi tạm biệt Triệu Tuyết, Đào Tử đeo cặp sách lên, nhớ đến lời Thẩm Mặc Trần khi sáng, liên xuống lầu, dọc theo hành lang, đến phía sau, nơi lớp hai học.

      Đào Tử đứng giữa các học sinh năm hai, liền có vẻ nhắn.

      Phòng hai ở lầu ba, Đào Tử dọc theo cầu thang lên, những lớp khác tan học ngang qua, đều khỏi nhìn với ánh mắt tò mò.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354

      Chương 53 Con Dâu Tôi 3


      Tới cửa phòng học lớp 2-2, Đào Tử nhận thấy trong phòng còn rất nhiều bạn học, giống như học sinh mới, lúc này còn ai.

      Đào Tử đứng bên ngoài nhìn vào trong tìm kiếm, tầm mắt nhìn qua những gương mặt xa lạ, rốt cuộc cũng thấy ở bàn thứ hai từ dưới lên, Thẩm Mặc Trần sắp xếp cặp sách.

      Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đào Tử, Thẩm Mặc Trần ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài cửa, rồi lại cúi đầu thu dọn sách vở, chờ sau khi làm xong, mới ra ngoài, đứng đối diện với Đào Tử chờ mình bên ngoài, cậu giọng “ thôi.”

      “Ừm.” Đào Tử rất tự nhiên mà chạy đến bên cạnh Thẩm Mặc Trần, đưa tay nắm lấy tay .

      Bên trong phòng học sau lưng họ liền vang lên thanh hút khí.

      Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn bàn tay Đào Tử nắm chặt tay mình, hết cách mà thở dài “Đào Tử, bây giờ là ở trường học.”

      “Ừ, làm sao?” Đào Tử nháy nháy đôi mắt to tròn đầy vô tội kì lại nhìn cậu. “Lúc trước học tiểu học cũng ở trong trường mà.”

      “Bây giờ lên sơ trung rồi.” Thẩm Mặc Trần đưa tay vỗ ót “Nếu mà để Diệp Tuyệt Sư Thái bắt được, cho đòi gặp ba mẹ, ấy chính là ra tay ngăn chặn chuyện sớm trong trường học.”

      “Vậy mà còn bảo em đến phòng học chờ .” Dào Tử nhanh rút tay về, xoa xoa cái ót bị cậu gõ đến đau, tức giận trừng mắt nhìn cậu.

      “Hai em học sinh phía trước, đứng lại cho tôi.”

      Phía sau hai bạn bỗng nhiên giọng đầy sắc bén.

      Nhắc Tào Tháo có Tào Tháo đến.

      Thẩm Mặc Trần có chút cạn lời, nhìn Đào Tử bên cạnh, đây mới là ngày đầu khai giảng mà Diệp Tuyệt Sư Thái cũng bắt đầu công việc cẩn trọng?

      Đào Tử có chút lo lắng, tự chủ được mà đưa tay giữ chặt góc áo của cậu.

      Diệp Tuyệt Sư Thái ra cũng là bà cụ rất hòa nhã, cũng giống với bà cụ trong phim hoạt hình ngày tết TV thường phát sóng, chỉ là tục ngữ có câu : nên đánh giá con người qua tướng mạo, nước biển thể dùng gầu mà đong đếm.

      Diệp Tuyệt Sư Thái tuy là nhìn cũng rất là hiền lành, nhưng mà đối với những trường hợp vi phạm nội quy trong trường khồng chút nào nương tay, thậm chí đôi khi bẻ cong thành thẳng, chỉ cần thấy học sinh nam nữ hai người chung với nhau, cũng đều phải gọi lại hỏi lòng mới yên lòng.

      Thẩm Mặc Trần cùng đào Tử xoay người lại, nhìn Diệp Tuyệt Sư Thái đứng trước mặt họ, vẻ mặt bình tĩnh.

      “Thẩm Mặc Trần?” thái độ của Diệp Tuyệt Sư Thái có chút ngoài ý muốn, người nam sinh này biết, mỗi lần thi cử đều đứng đầu toàn khối, học hành giỏi giang có lời nào để , bát kể giáo viên nào cũng thích cậu ta, người lớn lên cũng rất đẹp trai, trong trường này cũng có rất nhiều nữ sinh thầm cậu, chỉ là thường ngày lại thích dây dưa cùng người khác, còn thường chỉ đơn độc mình, cho nên Diệp Tuyệt Sư Thái từng cảm khái : nếu học sinh nào cũng giống như Thẩm Mặc Trần tốt biết bao.

      Nhưng mà tại Thẩm Mặc Trần vậy mà lại cùng bé nắm tay nhau ở cùng chỗ, tuy rằng chỉ có như vậy nhưng trong mắt Sư Thái được.

      “Em tên gì? Lớp mấy?” Diệp Tuyệt Sư Thái đem ánh mắt nhìn Đào Tử bên cạnh cậu, bé nhìn qua cũng như học sinh tiểu học, vóc dáng bé đáng , vẻ mặt nhút nhát sợ sệt.


      Chương 54 Con Dâu Tôi 4

      “Ách…… Tô đào…… Năm lớp hai……” Đảo Tử có chút hồi hộp, tay nắm chặt lấy góc áo Thẩm Mặc Trần buông.

      Tất nhiên là ánh mắt Sư Thái sao có thể bỏ qua được màn này, chỉ nheo mắt nhìn bé “Học sinh mới? Buổi sáng vừa mới khai giảng đón chào học sinh mới, phải là rường học lấy chuyện học tập làm chuyện chính hay sao? Chủ nhiệm lớp em là ai?

      “Thầy Triệu Quảng…” Giọng của Đào Tử bé như tiếng mũi kêu.

      “Thầy Triệu?” Diệp Tuyệt Sư Thái nghĩ nghĩ, hai mắt sáng ngời có thần nhìn hai bạn “Thầy Triệu biết, thường ngày ta quá hiền lành, đối với những hành vi này của học sinh đôi khi cũng hỏi đến, nhưng mà đây giống như thế, nếu hôm nay bị bắt được hai đứa, vậy ngày mài mời ba mẹ các em đến văn phòng gặp lần.”

      “A?” Đào Tử có chút ngoài ý muốn nhìn giáo.

      Thẩm Mặc Trần gì, vẻ mặt vẫn cứ bình tĩnh như thường.

      “A cái gì mà a? sớm cần phải bóp chết từ hạt mần.” Diệp Tuyệt Sư Thái hung hăng trợn mắt liếc hai bạn , nhìn Thẩm Mặc Trần “ Em cũng mời ba mẹ theo, đừng nghĩ rằng em là người học đứng đầu khối vờ như thấy, cũng bởi vì em là người ưu tú cho nên ở điểm này cần phải chú ý hơn, hai đứa còn , chuyện đương phân tâm đến lúc đó lại còn đầu óc để học tập, các em phải làm ba mẹ mình thất vọng sao?”

      biết.” Thẩm Mặc Trần bắt đầu có chút kiên nhẫn “Ngày mai đúng giờ ba em đến văn phòng gặp , bây giờ chúng em xin trước.”

      “…..” Diệp Tuyệt Sư Thái còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Mặc Trần túm lấy Đào Tử hóa đá tại chỗ trực rời .

      “Bây giờ chỉ là đứa trẻ!!!” bất đắc dĩ thở dài, thường ngày cũng nghe được ra Thẩm Mặc Trần rất khó gần, nghĩ tới lại là đứa trẻ có cá tính như vậy, buổi sáng nhìn cậu đọc diễn văn, bộ dạng như gió xuân thổi vào mặt ra lại ngầm lạnh lùng như vậy.

      Đào Tử trong lòng sợ hãi mà theo Thẩm Mặc Trần, căn bản biết được sau khi họ rời , toàn bộ khối lớp hai đều như nổ tung, Thẩm Mặc Trần có bạn , hơn nữa còn bị Diệp Tuyệt Sư Thái bắt được, giống như gió xuân thổi vào đồng hoang, thổi bay toàn khối….

      “Chồng ơi, làm sao bây giờ?” Đào Tử rưng rưng chực khóc nhìn Thẩm Mặc Trần, hôm qua sau khi ba đến báo danh cho xong liền công tác, mẹ mấy ngày trước có ở nhà, bây giờ chỉ có mình ở nhà, cơm chiều vẫn đến nhà Thẩm Mặc Trần cùng ăn, cũng may phòng khách hai nhà thông nhau, qua lại bất quá chỉ tốn chút công sức mở cửa.

      “Làm sao bây giờ cái gì?” Thẩm Mặc Trần ngồi bàn học, làm bài tập toán.

      chuyện mời ba mẹ lên trường đó, nhưng ba mẹ em đều có ở nhà.” Đào Tử bẻ bẻ ngón tay, đáng thương .

      “À.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như thường gật đầu, sau đó liền tiếp tục làm bài tập, hoàn toàn có ý chuyện nữa.

      “Này, quan tâm em chút , nếu phải bảo em hôm nay tan học đến lớp chờ cùng về, chúng ta cũng bị Diệp Tuyệt Sư Thái gì đó bắt được a..”
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :