1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 29 kỷ niệm ngày thành lập trường 2

      Được rồi, Đào Tử hoàn toàn囧 rồi.

      Hôm lễ hội văn nghệ diễn ra, nhà trường mời phụ huynh học sinh và các cấp lãnh đạo phòng giáo dục đến tham dự.

      Sân khấu được dựng ở sân bóng rổ trong trường, thanh,ánh sáng, đạo cụ phun khói cùng những thiết bị dụng cụ khác cũng chuẩn bị đầy đủ, dù sao đây cũng là ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, nếu tiết kiệm quá cũng tốt lắm.

      Ngoài lãnh đạo phòng giáo dục và phụ huynh của các học sinh tham gia biểu diễn đều ngồi ở hàng trước tiên, còn lại chỗ ngồi của các vị phụ huynh khác cùng con mình được chia theo thư tự năm học, lớp học.

      Thẩm Mặc Trần có tham gia diễn xuất, dựa theo thứ tự được sắp xếp lớp sáu ngồi hàng sau cùng, phía trước là các bạn học lớp thấp hơn.

      Vợ Chồng giáo sư Thẩm cùng ba mẹ Đào Tử đến cùng nhau, vào trong mới biết bọn họ ngồi cùng nhau, Thẩm Mặc Trần ngoài hàng cuối, vẫy vẫy tay gọi ba mẹ, giáo sư Thẩm nhìn cậu, cười với ba Tô ‘’Hai người nhanh lên phía trước , chờ kết thúc chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng.”

      Mẹ Tô gật gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối thấy chỗ của họ lại xa chỗ mình như vậy, giọng lẩm bẩm “ Cứ nghĩ cả nhà đều ngồi chung, còn có thể chờ vở kịch của Đào Tử kết thúc cùng nhau chụp tấm hình.”

      Nguyệt Vi, nâng máy ảnh trong tay, cười tủm tỉm

      sao đâu, chờ buổi văn nghệ kết thúc, chúng ta cùng nhau chụp ảnh”
      “Đúng đó, khi đó chúng ta lại tụ hợp chỗ.” Ba Tô nhìn giáo sư thẩm gật gật đầu, rồi nhìn vợ chồng họ đến chỗ ngồi phía sau, sau đó mới nắm tay vợ mình lên hàng ghế phía trước.

      Hội văn nghệ còn chưa bắt đầu, lại nhìn thấy giáo viên Trần người phụ trách hoạt động lần này vội vã chạy đến lớp sáu phòng số ba, giống như vừa vừa tìm gì đó.

      Giáo viên Trần vội vàng nhìn từng khuôn mặt non nớt, cuối cùng tầm mắt nhìn đến Thẩm Mặc Trần.

      “Lớp sáu phòng ba, Thẩm Mặc Trần!” Giáo viên Trần nhìn cậu lớn tiếng gọi.

      Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, nhìn giáo viên Trần, chút lo lắng mà đứng dậy, trả lời mọt tiếng “Có”

      “Tốt quá., Thẩm Mặc Trần, trò nhanh đến đây.” Giáo viên Trần đứng ở lối trong phòng, vẫy vẫy tay gọi cậu, ý muốn cậu nhanh nhanh đến đây.

      Thẩm Mặc Trần xoay đầu nhìn be mẹ, giọng “ Con qua đó lát.”

      .” Giáo sư Thẩm cùng Nguyệt Vi gật đầu với cậu.

      “Giáo Trần, tìm em có việc gì?” Thâm Mặc Trần qua nhóm người đến bên cạnh giáo viên, ngẩng đầu hỏi.

      “Hôm nay, bạn học Vương Viễn Văn làm MC, đột ngột bị viên dạ dày cấp tính, lúc này cha mẹ trò ấy đưa đến bệnh viện chuyền nước, Thẩm Mặc Trần, nhiệm vụ gian khổ này giao lại cho trò.”Giáo viên Trần nắm lấy tay cậu, trực tiếp lôi kéo cậu về phía sân khấu.

      “Em? Em chưa từng làm qua mà.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như cũ dáng vẻ chút lo lắng sợ hãi, mặc kệ giáo viên Trần lôi mình về phía trước.

      sao, có kịch bản, trò chỉ cần làm theo là được, thầy chính là coi trọng dáng vẻ bình tỉnh của trò, các bạn học khác chỉ cần lên sân khấu liền hai chân run bắn cả lên.”

      Chương 30 kỷ niệm ngày thành lập trường 3

      sao, có kịch bản, trò chỉ cần làm theo là được, thầy chính là coi trọng dáng vẻ bình tỉnh của trò, các bạn học khác chỉ cần lên sân khấu liền hai chân run bắn cả lên, giọng run lẩy bẩy, đọc kịch bản cũng lắp bắp, tố chất tâm lý quá kém.” Giáo viên Trần bên kéo cậu bên giải thích chuyện tại sao chọn cậu thay thế MC.

      “À..” Thẩm Mặc Trần gật gật đầu,quay đầu nhìn lại ánh mắt ba mẹ vẫn luôn dõi theo mình, nghĩ nghĩ, liền với giáo viên Trần “ Thầy () Trần nếu em làm MC ba mẹ em có phải liền có thể ngồi hàng ghế đầu a?”

      “Hử? Đúng vậy!” Giáo viên Trần nhìn theo ánh mắt cậu, rồi tiện tay túm giáo viên khác, chỉ chỉ về cha mẹ Thẩm Mặc Trần ở phía sau “ Phiền cậu đưa hai vị kia đến hàng đầu, hai người họ là cha mẹ của MC hôm nay”

      “A, được!” Giáo viên kia gật đầu,liền đến chỗ ba mẹ Thẩm Mặc Trần, đến nơi, thấp giọng cùng họ mấy câu, rồi liền mời giáo sư Thẩm và Nguyệt Vi đứng dậy theo mình đến hàng ghế đầu.

      Thẩm Mặc Trần theo giáo viên Trần đến hạu trường, trong nháy mắt vừa thấy cậu liền biết từ nơi nào lấy bộ trang phục đưa cho cậu, cười tủm tỉm “ Đây là trang phục của MC, nhanh thay .”


      “Đường trang?” Thẩm Mặc Trần nhịn được giật giật khóe môi, nhìn bộ đồ lụa đen thêu hoa văn long phượng trình tường trong tay giáo viên trần, lập tức liền cảm thấy Vương Viễn Văn đột ngột bị bệnh đau dạ dày lựa chọn sáng suốt, cũng tự hỏi lòng mình có nên bị đau dầu hay gì đó đây, giáo viên Trần thấy điệu bộ của cậu liền sợ cậu hối hận, mạnh mẽ nhanh chóng đẩy cậu vào phòng thay đồ cạnh hậu trường, sau đó ‘Rầm” tiếng đóng cửa lại, lớn tiếng “Trò nhanh thay đồ rồi ra.”

      Thẩm Mặc Trần mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhìn bộ đồ trong tay chút rồi xoay người, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Đào Tử nhìn mình với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

      “Sao em ở đây?” Thẩm Mặc Trần nhíu mi, nhìn Đào Tử trang điểm giống như cây thông Noel, là bé đóng vai cái cây, bằng là đem bé nhét vào cái cây di động đúng hơn, phía dưới là thân cây màu cà phê, người là màu xanh biếc của lá cây, chỉ có lỗ tròn tròn để lộ gương mặt trắng nõn hồng hào của bé.

      “Ách.... Cái đó....Em đến đổi quần áo.....” Đào Tử nhìn người vào là Thẩm Mặc Trần, đôi mắt đen huyền tức khắc yên tâm hơn, tầm mắt liền nhìn đến quần áo tay cậu, kì lạ hỏi “ cầm quần áo của MC chi vậy?”

      “Thầy() Trần để làm Mc nam.” Thẩm Mặc Trần hờ hững , lại đưa mắt nhìn Đào Tử, hỏi bừa “Em thay xong rồi à?”

      “Cũng vừa xong.” Đào Tử gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Thẩm Mặc Trần “ Chỉ là khóa kéo phía sau em với tới, cái cây này có chỗ để đưa tay ra được.”

      Thẩm Mặc Trần đen mặt nhìn bé, tại trừ cái khóa kéo còn nhìn thấy được này hoàn toàn chính là cây thông hoàn hảo.

      Thở dài cái, yên lặng mà đến sau lưng bé, kéo khóa lên giúp bé.

      “Cảm ơn nha.” Đào Tử tủm tỉm quay đầu lại, gương mặt được lộ ra tràn đầy nụ cười sáng lạn.

      “Né ra, để thay đồ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bé mặt cảm xúc ra lệnh cho bé.

      Đường trang = lối phục sức của người Trung Quốc.

      Lão sư = giáo viên. Nhưng mình ko biết đây là nam hay nữ, mình tạm thời để ngoặc, sau khi đọc kỹ càng hơn mình sửa lại, hoặc bnaj nào biết mách mình với nha.....
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 31 Lễ Hội Kỷ Niệm Thành Lập Trường 4

      “Xoay qua, muốn thay đồ.” Thẩm Mặc Trần nhìn cái, mặt cảm xúc mà ra lệnh .

      “A” Đào Tử nghe lời xoay người, bởi vì khóa kéo kéo lên hết nên cả người có vẻ cồng kềnh.

      Chỉ nghe ở phía sau có tiếng quần áo sột soạt, lát sau, có tiếng của Thẩm Mặc Trần vang bên tai “Xong rồi.”

      Đào Tử xoay người thấy Thẩm Mặc Trần cả người bộ trang phục đỏ đứng ở đấy, trang phục đỏ xứng với làn da trăng nõn của cậu, thoạt nhìn cứ như mấy bé trai tranh vẽ ngày tết.

      “Woa, haha, chồng ơi, mặc bộ đồ này là đáng !” Đào Tử khó nhịn cười híp mắt, nếu phải bé mặc trang phục cây cối, có chỗ vươn tay ra ngoài được, nếu nhất định là muốn chạy lại xoa xoa bóp bóp mặt cậu rồi í.

      Thẩm Mặc Trần nghe xong những lời này, sắc mặt liền nghiêm túc, có chút giận mà nhìn , bất kể là lớn hay có chàng trai nào tình muốn người ta khen ngợi đáng đâu.

      Đào Tử le lười, nhanh chuyển sang chuyện khác “Thay xong rồi, chúng ta nhanh ra ngoài , buổi biểu diễn phải bắt đầu rồi.”

      “Hừ!” Thẩm Mặc Trần hung hăng nhìn bé, xoay người mở cửa.

      Đào Tử để ý, lỗ tai cậu hình như có chút đỏ lên.

      “Thay rồi sao? tệ, tệ.” Giáo viên Trần vừa thấyThẩm Mặc Trần mặc đường phục ra liền nhanh chạy đến khen cậu trận, chuẩn bị lôi kéo câu ra phía sau sân khấu, liền nhìn thấy phía sau lưng cậu cây thông Noel lắc lư

      “A? Chào Thầy Trần”

      Cái cây thông Noel này còn biết nữa sao?

      Giáo viên Trần sửng sốt hồi phải có thể phản ứng được, cái cây thông Noel này là học sinh cải trang, lại tỉ mỉ nhìn về gương mặt nho lộ ra. Miệng cười tủm tỉm, khuôn mặt đầy đặn, phải là Tô Đào là ai đây.

      “Tô Đào? Sao trò lại ở phòng thay đồ?’

      “Thầy ơi, vốn dĩ con thay quần áo trong này mà.” Đào Tử ngẩng bộ mặt vô tội nhìn giáo viên Trần, ra là bé đến trước, chỉ là quên khóa cửa thôi.

      “Ách..” Giáo viên Trần cúi đầu nhìn người bên cạnh Thẩm Mặc Trần, vỗ đầu, cười cười vẻ xấu hổ “ Thầy cho là phòng thay đồ có ai, haizz, nhưng mà sao, dù sao hai đứa chẳng phải là...”

      Những lời này bị Thẩm Mặc Trần giận dữ nhìn trân trối phải đành cắt ngang...

      “Cái đó, thôi, sắp bắt đầu rồi.” Giáo viên Trần cười haha, nắm tay Thẩm Mặc Trần, chạy trối chết.

      “Tô Đào, sao còn đứng đó, nhanh mau đến đây .” Cách đó xa, chị xinh đẹp nhìn Đào Tử thay đồ xong còn đứng ở đấy, nhanh hướng bé vẫy vẫy tay, ý bảo bé nhanh đến đây.

      “Dạ, đến ngay.” Đào Tử ăn mặc cồng kềnh như mấy cây thông Noel ở công viên giải trí thú bông, khó khăn mà di chuyển đến chỗ các bạn.

      “Tiết mục của chúng ta là lên sân khấu đầu tiên, nhanh tập trung chỗ nào, Mc sau khi giới thiệu lùi về sau là chúng ta lên sân khấu ngay.”

      Chị xinh đẹp nhìn thoáng qua bên nhóm tiểu thiên nga, dịu dàng vỗ về các bé, “Sau khi lên sân khấu, cần quá hồi hộp, cũng cần nhìn xuống khán đài, chúng ta cứ giống như lúc tập luyện hàng ngày mà phát huy tốt, có biết ?”

      “Dạ, biết!” Tiếng trả lời lần lượt vang lên.

      “Đào Tử, tuy là em chỉ diễn vai cái cây, nhưng mà trong cảm nhận của , em tuyệt đối còn xinh đẹp hơn cả công chúa thiên nga nữa.”Hồ Ngọc Thành vẻ mặt nịnh nọt đầy tươi cười, đến cạnh Đào Tử.


      Chương 32 Lễ Hội Kỷ Niệm Thành Lập Trường 5

      Theo tuổi tác lớn dần, Hồ Ngọc Thành có bước đầu mang dáng dấp soái ca rồi, đôi mắt phượng dài đen nhánh, chỉ ánh mắt vô tình cũng liền làm chao đảo biết bao học trò .

      Đương nhiên, Đào Tử là ngoại lệ.

      Triệu Tình nghe được mấy lời này xong trắng mắt liếc Hồ Ngọc Thành, tức giận “Có bản lĩnh cậu cần khiêu vũ cùng tớ, trực tiếp mà mời cái cây kia .”

      Hồ Ngọc Thành liền ôm lấy cây thông Noel Đào Tử cái, quái lạ với Triệu Tình “Cậu cho rằng tớ dám à, đến lúc đó đừng có mà khó đỏ cả mũi.”

      “Được rồi, cần ồn ào nữa!”Chị xinh đẹp “cốc” cái gỏ lên đầu Hồ Ngọc Thành, tức giận “Trò mà dám nhảy loạn, liền đem thư tình của các bạn nữ trong tủ đồ của trò gửi đến cho ba trò ngay.”

      “Dạ!” Hồ Ngọc Thành rụt cổ, giọng đáp.

      “Tiếng chuông báo hiệu năm mới sắp vang lên, bánh xe thời gian để lại con đường dấu ấn khó phai. Cùng với ánh nắng ấm áp cuối đông, nguyên đán, đúng hẹn lại đến.” Giữa sân khâu đột nhiên tối đen, chỉ có lưu lại bóng đèn chiếu, giọng trẻ con trong trẻo của Thẩm Mặc Trần vang lên giữa những thanh ồn ào nơi sân khấu.

      “Hôm nay, chúng ta hẹn nhau nơi này, nhận lấy duyên phận mang đến cho chút ta vui vẻ, nhận lấy khoảng thời gian tươi đẹp này, cảm nhận khí của ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường.” Ngay sau lời của Thẩm Mặc Trần là giọng nụng nịu của bé .

      “Đêm văn nghệ chúc mừng xuân cùng lễ kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường xin được phép bắt đầu! Trước tiên xin mọi người hãy dành tràng pháo tay đến tiết mục bale lừng danh Hồ Thiên Nga của câu lạc bộ bale của chúng ta.”

      Giáo sư Thẩm ngồi dưới khán đài, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Thẩm Mặc Trần mặc đường phục bên sân khấu, bé bên cạnh mặc bộ sườn xám tơ lụa màu đỏ thêu hoa văn phúc lộc thọ, hai người đứng cạnh nhau sân khấu giống như đôi kim đồng ngọc nữ, chọc người thương .

      Thường ngày Thẩm Mặc Trần luôn là vẻ mặt thờ ơ vô cảm, bây giờ mặt vậy mà lại có chút cười nhạt, đôi mắt sáng trong đầy rạng rỡ, đột nhiên như biến thành người khác hẳn.

      “Chậc chậc, đây là thằng nhóc thối nhà chúng ta sao, nhìn hình người dạng chó mà lại có chút đáng .” Giáo sư Thẩm vê cằm, liên tục thấy hiếu kì.

      Ba mẹ Đào Tử nghe xong chỉ trộm che miệng cười.

      Nguyệt Vi trừng chồng cái, lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, tết năm nay có nên may đồ cặp giống thế này cho Trần Trần và Đào Tử hay nhỉ.

      Giờ phút này sân khấu, nhạc du dương vang lên. Đào tử cùng các bé khác là diễn cảnh hai của Hồ Thiên Nga. Hoàng tử săn đến bờ hồ, nhìn thấy chim thiên nga trắng xinh đẹp, theo ánh mặt trời dần xuống núi, chim thiên nga trắng trong hồ liền hóa thân thành thiếu nữ xinh đẹp. Hoàng tử cùng công chúa bắt đầu khiêu vũ.

      thể , Chị xinh đẹp dàn dựng bài múa này rất đẹp mắt vui tai, tuy rằng những đứa bé này phải là diễn viên múa bale chuyên nghiệp nhưng mà từng cái giơ tay nhấc chân cũng ưu nhã cao quý nên lời, hơn nữa phối cảnh, ánh sáng, đưa vào ánh mắt người xem chính là thiên tình sử đầy lãng mạn.

      “Ơ, Đào Tử đâu?” Giáo sư Thẩm còn chưa biết vai diễn của Đào Tử là cái cây a.....
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260213 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      rất thích tác giả này luôn viết truyện ngọt ^.^
      ThiênMinh thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 33 Lễ Hội Kỷ Niệm Ngày Thành Lập Trường 6

      “Ơ, Đào Tử đâu?” Giáo sư Thẩm còn chưa biết vai diễn của Đào Tử là cái cây a... Mở to hai mắt tìm kiếm trong nhóm bé thiên nga, nhưng tìm đến tìm lui cũng thấy bóng dáng Đào Tử đâu.

      “Đúng vây, sao lại thấy Đào Tử?” Nguyệt Vi cũng là vô cùng buồn bực nhớ ràng con trai cũng có qua Đào Tử cùng các bé khác tham gia tiết mục Hồ Thiên Nga, nhưng mà lại cho họ biết vai diễn của bé, chỉ đến lúc đó để họ mở to mắt mà tìm.

      Vợ chồng giáo sư Thẩm tìn khắp vòng sân khấu, cũng tìn được bóng dáng Đào Tử, liền đưa ánh mắt muốn biết về phía ba mẹ Tô.

      Chỉ là ba mẹ Tô cũng mang vẻ mặt nghi ngờ, hiển nhiên là họ cũng nhìn thấy Đào Tử.

      “Chẳng lẽ trong tiết mục này Đào Tử tham gia?” ba Tô gãi gãi đầu, ra suy nghĩ của mình.

      đâu, Đào Tử cho Trần Trần biết là bé cùng các bạn diễn tiết mục Hồ Thiên Nga. “ Giáo sư Thẩm rất là khẳng định với họ, phải là có Đào Tử, chỉ là bọn họ nhìn thấy mà thôi.”Lại nhìn kỹ chút, mấy bé diễn viên chưa lên sân khấu hết đâu.”

      “Ừ” Lúc này bốn người họ mở to mắt, nhìn chăm chăm từng bé sân khấu, ngay cả ruồi muỗi cũng tha, vậy nhưng cũng tìm được.

      Hồ Thiên Nga kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Các bé diễn viên múa xếp thành hàng, nhìn dưới khán đài khom lưng chào.

      Liên ngay lúc này, dưới sân khấu, mọi người mới nhận ra, cây thông Noel vẫn luôn đứng ở phía sau làm bối cảnh, vậy mà cứ lắc lư lảo đảo mà đến phía trước. Sau đó rất vụng về làm động tác khom lưng chào khán giả.

      “Ha ha ha..” Dưới sân khấu, lập tức vang lên tiếng cười.

      ra là cái cây đó do bé đóng diễn a.”

      “Ha ha, đáng quá, nhìn cây thông Noel bụ bẩm.”

      “Nhìn kìa, giữa mấy lá cây, còn có gương mắt tròn đáng quá .”

      “Đúng, đúng, dễ dàng đâu.”

      Ở dưới sân khấu là mảnh vui vẻ, sân khấu nhóm múa chào kết thú, dựa theo thứ tự rời .

      Mc lại tiếp tục lên sân khấu giới thiệu chương trình.

      Mẹ Tô quay đầu định chuyện với Nguyệt Vi, lại thấy chỗ ngồi bên cạnh trống tự khi nào.

      “A, mẹ Trần Trần đâu rồi?” Mẹ Tô nhìn giáo sư Thẩm hỏi.

      biết nữa, có khi vệ sinh rồi.” Giáo sư Thaame nhìn quanh chút , vừa rồi chỉ lo nhìn Đào Tử trong bộ dạng cây thông Noel chào kết thúc, cười đến eo muốn gãy, căn bản là chú ý đến Nguyệt Vi rời từ lúc nào.

      Tiết mục thứ hia bắt đầu, đó là nhóm nhạc hợp tấu khúc ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ.”

      Vào lúc giữa tiết mục hợp tấu, Nguyệt Vi cười hì hì quay lại.

      “Mẹ Trần Trần, đâu vậy?” Lúc này cả phòng đều tắt hết đèn, Mẹ Tô nhìn thấy lay hoay tìm chỗ, giọng gọi tiếng.

      Nguyệt Vi nghe được giọng , vẻ mạng sáng lạn tươi cười đến, mới vừa ngồi xuống, liền gấp chờ được lấy máy ảnh kỹ thuật số trong tay , giống như dâng báu vật đưa cho mẹ Tô, giọng ”Mau xem , hồi nãy tôi vào hậu trường, nhân lúc Đào Tử chưa thay trang phục, liền chụp ảnh cho hai đứa .”

      Mẹ Tô nhanh đem đầu ghé lại, nhìn màn hình.

      Khung cảnh là phía sau sân khấu, Đào Tử đóng giả cây thông Noel chỉ lộ ra gương mặt tròn tròn tươi cười, hi hi nhìn màn hình, bên cạnh bé là Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt cảm xúc, thậm chí có chút ghét bỏ,có chút nghiêng mình né tránh Đào Tử.


      Chương 34 Lễ Hội Kỷ Niệm Ngày Thành Lập Trường 7

      Mẹ Tô phì cái, liền bật cười “Hai đứa nhìn giống như cùng thời đại, liền giống như xa cách vạm dặm ấy.”

      “Hắc hắc, nhưng rất hài hòa nha.” Nguyệt Vi đắc ý cười “Chính là thằng nhóc thối Trần Trần này, chút thái độ cũng có.Ai, khi nào mới thấy nó giống bé Đào Tử mỗi ngày đều cười hi hi ha ha đây chứ, thử, tôi với ba thằng bé cũng đâu có ngược đãi gì nó, cũng để nó thua thiệt với ai, sao lại giống như xa cách với nhau cả ngàn dặm .”

      “Đừng vậy, nếu Đào Tử có được nữa thông mình của Trần Trần, để tôi với nó xa cách ngàn dặm, tôi cũng chịu à.”

      Hai người đùa với nhau, Đào Tử thay quần áo xong, mò mẫm đến chỗ bên cạnh cha mẹ ngồi xuống, nhìn thấy Nguyệt Vi cùng giáo sư Thẩm ở bên cạnh ba mẹ, ngọt ngào mà gọi tiếng “Mẹ nuôi, cha nuôi!”

      “Ai, Đào Tử ngoan.” Giáo sư Thẩm cười tủm tỉm.

      Mọi người ổn định chổ ngồi, lại bắt đầu chăm chú xem biểu diễn.

      Đào Tử nhìn bộ dáng cười nhàn nhạt của Thẩm Mặc Trần khi giới thiệu chương trình, trong lòng nhịn được thở dài hơi, Thẩm Mặc Trần trong ấn tượng của bé vẫn là rất hung dữ như ba của bé, hoặc chính là dáng vẻ hờ hững, thờ ơ, khi nào cậu cũng có thể mỉm cười với bé mỗi ngày như vậy là tốt rồi.

      Được rồi, Đào Tử quyết định, nguyện vọng sinh nhật năm nay liền xin điều này là được rồi.

      Đêm lễ hội mừng Nguyên Đán cùng lễ kỷ niệm thành lập trường viên mãn kết thúc trong rừng tiếng vỗ tay.

      Đào Tử cùng mọi người ra phái sau sân khấu tìm được Thẩm Mặc Trần chuẩn bị thay quần áo.

      “Nhóc con, hai nhà chúng ta tối nay cùng nhau ra ngoài ăn liên hoan, con có muốn ăn cái gì ?” Giáo sư Thẩm đến bên cạnh con trai, đưa tay xoa đầu cậu.

      “Sao cũng được, con thay đồ trước rồi sau.” Thẩm Mặc Trần vô cùng khéo léo né tránh thoát khỏi ma trảo của ba mình.

      “Ai, ai, ai, đừng thay, đừng thay, chụp ảnh trước rồi thay .” Nguyệt Vi nhanh chân chạy đến nắm lấy tay con trai chuẩn bị vào phòng thay đồ, thuận tiện đưa máy ảnh cho giáo viên Trần, cười tủm tỉm “Thầy giáo, phiền thầy giúp nhà chúng tôi chụp tấm ảnh.”

      “A, được!” Giáo viên Trần nhìn những người trươc mặt, Thẩm Mặc Trần cùng người nhà Tô Đào, trong lòng thầm than thở, ai nha, sớm như vậy là người nhà.

      Bốn người lớn mỉm cười đứng sau lưng hai đứa .

      Giáo viên Trần giơ máy ảnh đợi hồi lâu, nhận thấy Thẩm Mặc Trẫn mang vẻ mặt khó coi, nhịn được buông máy ảnh, nhìn cậu “Thẩm Mặc Trần, cưới cái nha, giống như khi nãy sân khấu là được.”

      Những lời này vừa ra khỏi miệng mặt Thẩm Mặc Trần càng khó coi hơn.

      Nguyệt Vi liếc mắt đánh giá con trai mình cẩn thận chút, liền nhìn Tô Đào muốn bé dùng nhan sắc dụ dỗ “Đào Tử, lên.”

      “Dạ!” Đào Tử vô cùng hiểu chuyện gật gật đầu, hai tay vòng ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc Trần, đến trước mặt cậu, nhanh hung hăng ‘Bẹp’ cái, hôn lên.

      “Em!” Thẩm Mặc Trần trong chốc lát chưa kịp phản ứng, có chút sửng sốt.

      “Mau, nhanh chụp a” Nguyệt Vi nhìn giáo viên Trần ra lời.

      Giáo viên Trần cạn lời mà nâng máy ảnh lên, ‘tách’ cáu, chụp lại hình ảnh tất cả gia đình họ.

      Vẻ mặt Trần Trần có khó coi, nhưng lại có chút ngốc lăng, lại thêm mặt đỏ ửng , rất nhiều năm sau này, đều biến thành vũ khí tốt nhất để bọn họ trêu chọc cậu.
      ThiênMinh, garan2602, ly sắc11 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 35 chúng ta chuyển nhà 1

      Nghỉ đông năm ấy, Nguyệt Vi cũng mẹ Tô đưa theo hai bạn lên thành phố mua quần áo mới dịp tết.

      ở trung tâm mua sắm rất là vui vẻ, liền có người đưa cho tờ rơi quảng cáo. Mẹ Tô thuận tay nhận lấy, xem cũng chưa xem liền đưa cho Đào Tử nghịch.

      Đào Tử tò mò nhìn tờ rơi chất lượng mẫu mã đẹp mắt, đó là trang quảng cáo nhà đất, hoa viên Thủy Ngạn, quảng cái là những ngôi biệt thự kiểu thẳng hàng, vườn hoa, suối, cầu , cây xanh, xinh đẹp đến lạ kỳ.

      “Mẹ ơi, cái này so với nhà trong đại viện chúng ta ở đẹp hơn rất nhiều.” Đào Tử ngẩng đầu, nắm lấy áo mẹ mình, vẻ mặt nhìn mẹ đầy chờ mong.

      Nguyệt Vi cũng thấy tò mò nhìn sang, nhận lấy tờ quảng cáo trong tay Đào Tử, nhìn qua, liên tục gật đầu.

      tệ, tệ, khá đẹp.”

      Mẹ Tô bị lời tràm trồ của Nguyệt Vi, cũng tỉ mỉ mà nghiên cứu tờ quảng cáo chút, lập tức vỗ đùi “Đẹp, , liền xem cái.”

      Thẩm Mặc Trần rất cạn lời mà nhìn các mẹ, nhức đầu tự hỏi, thế gian này đúng là khó sống chung nhất chính là phụ nữ và bọn tiểu nhân.

      “Ngẩn người làm gì, thôi.” Nguyệt Vi liền nắm lấy tay Thẩm Mặc Trần, sao sát bước chân cùng mẹ Tô, hướng cửa trung tâm mua sắm mà ra bên ngoài.

      Về đêm, hai người phụ nữa ai về nhà nấy, tìm ông xã mình, đem chuyện ở tiểu khu kia vẽ vời các kiểu vừa dụ dỗ vừa đe dọa, tỏ vẻ rất muốn mua nhà cùng nhau.


      Giáo sư Thẩm đau đầu nhìn vợ mình, trong lòng liền chợt nghĩ đến điều, vậy mà tư tưởng lại rất giống Thẩm Mặc Trần chiều nay nghĩ ra , thế gian này đúng là khó sống chung nhất chính là phụ nữ và bọn tiểu nhân

      “Sao hả, ông xã? Cái biệt thự liền kề này tệ, chúng ta cùng nhà Đào Tử có thể cùng nhau mua, về sau hai đứa đứa có thể ở chung với nhau.” Vè mặt Nguyệt Vi nịnh nọt tươi cười nhìn .

      “Bây giờ hai nhà chúng ta phải ở cũng nơi sao?”

      “Cái này giống nhau, nhìn xem tiểu khu này, hoàn cảnh tốt á.”

      “Chúng ta còn có sân lớn như thế này, còn cái biệt thự đó ngay cả sân cũng còn có.”

      “Ít nhảm , em hỏi , sau này trần trần cưới vợ, định để con trài và Đào Tử ở đâu?”

      “....”

      “Chẳng lẽ muốn cháu nội cùng chúng ta chen chúc trong đại viện này hả?”

      “……”

      xem, mua cái biện thự liền nhau thế này, về sau bọn kết hôn, chúng ta mấy người già ở chung với nhau, bọn cùng con cái ở với nhau, tiện.”


      “……”

      “Dù sao sớm muộn gì cũng phải mua, bằng hôm nay mình mua sớm chút, lỡ như sau này giá nhà đất lên cao phải làm sao?” Nguyệt Vi lải nhải bên tai ông chồng mình, hướng đến cảnh tượng tương lai tốt đẹp, hoàn toàn thèm nghĩ đến, con trai nhà mình mới chỉ có mười hai tuổi, vậy mà chuyện năm hai mươi mốt tuổi cũng suy nghĩ rất tốt .

      Nhưng mà thể , ở điểm này, Nguyện Vi rất nhìn xa trông rộng, tiểu khu mà họ mua nhà, năm năm sau giá tiểu khu này tăng cao chóng mặt, từ hai ngàn mét vuông nhảy vọt lên những hai vạn.

      Nghỉ đông năm nay, hai nhà Thẩm Tô sau khi bàn bạc kỹ càng chọn lựa, cuối cùng cũng quyết định chọn tiểu khu Đông Nam, mua đôi biệt thự cận kề, trước cửa là hàng hoa tử đằng, dịch sang hướng bắc chút, chính là dòng suối có chiếc cầu nho , lại thêm đình hóng mát tuyệt đẹp.

      Chương 36 Chúng Ta Chuyển Nhà 2

      Sau khi chọn nhà xong, liền vội vàng trang trí, Nguyệt Vi cùng mẹ Tô là chủ chốt, hai người mỗi ngày đều gặp nhau bàn xem nên sửa chữa chỗ nào, nên dùng chất liệu gì, trang trí cái gì, sau đó hai người chia nhau về nhà lại với ông chồng mình.

      Thường hai vị đàn ông nọ chỉ ráng chịu đựng nghe chút rồi phất tay, đồng ý.

      Quá trì trang hoàng nhà cửa kéo dài suốt nửa năm, thẳng đến khi Thẩm Mặc Trần, tốt nghiệp tiểu học xong nghỉ hè, thành tích tốt nghiệp ngoài dự đoán đậu vào sơ trung.

      Vì chúc mừng Thẩm Mặc Trần thuận lợi thi đậu, trong cuộc thi quan trọng thứ nhất trong đời, hai nhà quyết định cùng nahu chuyển nhà.

      Chỉ là, thân là nhân vật chính được người chúc mừng nhưng Thẩm Mặc Trần chút vui sướng cũng có.

      Làm ơn , cái chuyện chuyển nhà này, sớm hay muộn gì mà được, hai cứ nhè lúc cậu thi đậu, làm Thẩm Mặc Trần khó chịu thời gian.

      Trang hoàng nhà cửa gần như đều là mẹ Tô cùng Nguyệt Vi làm, còn những người khác, ai cần làm làm, ai nên học học, chạy qua chạy lại nhìn ngó chút nhìn nó cũng được.

      Chờ đến khi tân gia, Đào Tử mới phát , các mẹ vậy mà lại đem hai căn phòng trong phòng khách, làm cánh cửa, như vậy bên trong hai căn nhà liền thông nhau, mà lầu, ban công lại thẳng tay tháo bỏ mấy thanh chắn cùng bờ tường, nối thẳng hai ban công lại với nhau.

      ngắn gọn : bên ngoài là hai căn nhà khác nhau, vòa trong chỉ là căn.

      “Sao nào?” Mẹ Tô đắc ý vô cùng nhìn ba Tô, chờ đợi khen ngợi mình.

      nghĩ được ba Tô lại nhíu mày, chạy đến ban công qua lại vòng, trở lại với vẻ mặt nghiêm túc hỏi vợ “Em đem ban công nối thẳng với nhau, thằng bé Trần Trần phải liền có thể trực tiệp chạy đến nhà mình?”

      “Đúng vậy.” Mẹ Tô tủm tỉm cười gật đầu trả lời “ Đào Tử cũng có thể bất cứ lúc nào tìm Trần Trần được.”

      “Đào Tử là thiếu nữ, lỡ như thằng nhóc kia có ý đồ xấu với con mình phải làm sao hả?” Ba Tô trong lòng rất nôn nóng, sớm biết thiết kế căn phòng bị đổi thành ra thế này, liền tự trách lúc trước bản thân mình nên lười biếng, đem việc trang hoàng nhà cửa toàn bộ giao cho vợ làm.“Thôi .” Mẹ Tô trắng mắt liếc chồng cái, tức giận “Đào Tử nhà mới mười tuổi, thân thể còn chưa phát triễn hết đâu, mưu đồ gay rối cái rắm! Thẩm Mặc Trần nếu mà muốn gây rối con chúng ta, tôi cũng đồng ý, thấy mỗi lần đều là Đào Tử nhà chúng ta chủ động cưỡng hôn thằng bé à, có khi nào nó chủ động ?”

      “Ai nha, em chỉ nghĩ bây giờ, chờ đến khi con chúng ta dậy , những chuyện này liền có thể.” Ba Tô ai oán liên lục, lắc đầu mãi ngừng.

      “Vậy tự mà mua gạch, mua xi măng, tự mà xây tường ngăn ban công lại .” Mẹ Tô tức giận thèm cãi nữa, lời ngoài miệng vậy, chứ muốn làm chuyện này đây, là chuyện làm được.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :