1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 92 Gây ra phong ba
      Thần thức đột phá đến Nguyên kỳ, Tô Hàm cảm giác rất , tu vi tại mới thuộc về nàng, mà phải của nguyên chủ ban cho. Cảm giác sở hữu vật thuộc về mình, sống kiếp ăn nhờ ở đậu biến mất. Lúc này thần tức cùng linh lực kết hợp chặt chẽ, phối hợp nhịp nhàng.

      Giờ đây, Tô Hàm lại tiếp tục huấn luyện, thành công khống chế tất cả tiểu cầu, để cho chúng nó chạm vào nhau, rốt cuộc hoàn thành thử luyện tầng thứ hai.

      có chần chừ, Tô Hàm lựa chọn tiếp tục về phía trước.

      Tầng thứ ba là đối chiến, nơi này thực lực cao nhất là Nguyên đại viên mãn. Chẳng qua có nghĩa là Tô Hàm phải đánh bại ảo ảnh có thực lực của Nguyên đại viên mãn.

      Ảo ảnh sinh ra là căn cứ tố chất của thử luyện giả. Cho nên thực lực tại của Tô Hàm là Kim Đan trung kỳ, như vậy thực lực của ảo ảnh cũng là Kim Đan trung kỳ.

      Tô Hàm nghĩ, người tạo ra Tháp Thử Luyện nhất định cũng cân nhắc đến tầm quan trọng của thần thức. Cố tình an bày thần thức huấn luyện ở tầng thứ hai, hi vọng mượn chuyện này để nhắc nhở thử luyện giả.

      Mới đầu Tô Hàm để trận đối chiến này ở trong lòng. Thần thức của nàng cường đại, bản thân lực công kích cũng cường. Nàng cho rằng, mình có thể thực nhàng vượt ải.

      Nhưng đợi đến khi ảo ảnh tạo thành xong, Tô Hàm mới nhịn được đỡ trán. Cái ảo ảnh này, thế nhưng giống nàng như đúc.

      bề ngoài giống như thế, như vậy...

      Quả nhiên, sau khi trận đấu vừa bắt đầu, đối phương lập tức quăng tới roi lôi điện, nhanh gọn, dứt khoát.

      Tô Hàm lắc mình tránh thoát. Nàng hiểu, ảo ảnh nơi này giống tầng thứ nhất. Bọn nó chính xác là phục chế dựa theo tất cả chỉ số mà nàng có, bất kể linh căn, hay là vũ khí.

      như vậy, khác gì Tô Hàm đấu với chính bản thân mình.

      Đồng dạng tu vi, chiêu số, vũ khí, trận này Tô Hàm đánh rất gian nan.

      Nhưng đồng thời thu hoạch rất xứng đáng. Lần đầu Tô Hàm phát , ra Hồi Nhất tiên còn có thể dùng như vậy.

      Cuối cùng, Tô Hàm dựa vào cường đại thần thức của mình lấy về thắng lợi. Sau đó, Tô Hàm có vội vã vào tầng tiếp theo, mà là ngồi bệt xuống đất, há mồm thở dốc.

      khuôn mặt trắng trẻo, nhắn của nàng tràn đầy mồ hôi, tóc mái hai bên dính ướt. Tuy rằng chật vật, ánh mắt của Tô Hàm lại vô cùng sáng rọi, tràn ngập ý cười.

      Tô Hàm nhúc nhích chút, ngồi xếp bằng tĩnh tọa. Trận này đấu tuy có lâu nhưng đem lại thu hoạch thực to lớn.

      Nàng tĩnh tọa cái liền mất mười ngày. Trong lòng nàng lúc này còn việc gì ngoài ngẫm nghĩ lại từng chi tiết trong trận đấu vừa rồi. Sau đó tự mình phân tích, tổ hợp, mô phỏng lại trong đầu.

      Nàng biết, bởi vì nàng, bên ngoài nhấc lên phong ba .

      ***************

      Hứa Ninh là gã đệ tử phổ thông ở ngoại môn Thiên Nhất Môn. Tư chất của hề cao, nhưng là người cực kì chăm chỉ. Linh căn của là loại kém cỏi nhất, ngũ linh căn. Loại linh căn này nếu có cơ duyên lớn, căn bản kiếp này đành phải dừng lại tại Luyện Khí kỳ. là hiếm người có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ. Mà cho dù có tài nguyên để đột phá Trúc Cơ, chẳng ai lại muốn cung cấp cho người có tư chất kém như .

      Từ đầu, ngay cả đệ tử ngoại môn, Hứa Ninh còn chẳng phải. là nhờ môn phái tuyển tạp dịch mà vào được. May là vận khí của tốt. được phân đến phụ cận Giảng Kinh đường làm việc. là tạp dịch, vào được Giảng Kinh đường. Nhưng trở ngại đứng ở bên ngoài nghe lén.

      Như vậy, có tiền bối giảng giải, hơn nữa thực cố gắng, sau khi đạt được luyện khí viên mãn, hao hết phương pháp nhờ vả người bên Luyện Đan đường mua viên Trúc Cơ Đan về dùng, thế nhưng đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

      Đến Trúc Cơ kỳ, liền được thăng lên thành đệ tử ngoại môn chính thức. biết thiên phú của mình kém cỏi, cho dù có liều mạng tu luyện, cùng lắm chỉ đạt tới làm nhiều công ít, cho nên, liền lựa chọn vào Tháp Thử Luyện.

      Từ hồi còn là tạp dịch nghĩ tới Tháp Thử Luyện rồi. Chẳng qua là Tháp Thử Luyện chỉ cho phép đệ tử chính thức tiến vào. Cho nên khi đó cũng chỉ có thể nhìn từ xa cho đỡ thèm mà thôi.

      tại, có tư cách tiến vào, hơn nữa, điều làm cho động tâm nhất là: Tháp Thử Luyện là nơi thường sáng tạo ra kỳ tích.

      Trong lịch sử, chỉ duy nhất vị tiền bối, vốn hề nổi bật trước đó, lại ở Tháp Thử Luyện bộc phát thực lực, bỗng nhiên nổi tiếng. Đương nhiên, bọn họ cũng phải trải qua rèn luyện rất nhiều năm sau mới đạt tới thành tựu khiến cho người ta phải ngước nhìn.

      Những truyền thuyết này, cơ hồ là giấc mộng của tất cả đệ tử.

      Hứa Ninh vừa trở thành đệ tử ngoại môn, liền lập tức chui vào Tháp Thử Luyện. Chỉ có điều, kẹt ở tầng thứ nhất lâu lắm rồi.

      Tầng thứ nhất Tháp Thử Luyện, căn cứ tu vi của thử luyện giả, nhưng khác với tầng thứ ba là, ảo ảnh nơi này cùng thử luyện giả cũng giống nhau. Ngoài ra, thao tác chiến đấu của ảo ảnh đối với đa số phổ thông đệ tử mà , là sát thương cực cao.

      Tuy thử luyện giả bị tử vong ở trong Tháp Thử Luyện. Nhưng bọn họ cũng bị thương. Trước đó Hứa Ninh xuất ra toàn bộ vốn liếng mua khỏa Trúc Cơ Đan. Sau này phải là nghèo rớt mồng tơi, căn bản có trang bị nổi vũ khí nào ra hồn. Lần nào vào cũng đều bị ảo ảnh đánh bại.

      Chẳng qua, vốn là người luôn bò từ nghịch cảnh bò lên. Nhiều năm khốn khó cũng thể làm chùn bước. Đúng là tu vi của cao, chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng là tâm tính của cực kì cứng cỏi, hiếm có chuyện gì có thể khiến trái tim của phải gợn sóng.

      Tuy rằng là lũ chiến lũ bại, ngược lại là kiểu càng bị cản càng hăng, cơ hồ luôn ngâm mình trong Tháp Thử Luyện, thẳng đến khi cần bổ cấp hoặc là làm nhiệm vụ mới chịu rời .

      Hôm nay, thân mỏi mệt ra Tháp Thử Luyện, lại thấy bảng xếp hạng phía trước Tháp Thử Luyện tụ tập đám đông, nhốn nha nhốn nháo, rất náo nhiệt.

      Đây là làm sao vậy? Phát sinh chuyện lớn gì hay sao? Hứa Ninh nghĩ như vậy, liền tò mò qua.

      Mỗi đệ tử tiến vào Tháp Thử Luyện đều được lĩnh quả lệnh bài, lệnh bài này chỉ là chìa khóa ra vào Tháp Thử Luyện, còn dùng để biểu tiến độ tu luyện của thử luyện giả.

      Bảng xếp hạng chính là dùng để biểu tiến độ tu luyện của thử luyện giả. Nó chỉ xếp hạng mỗi tầng hay tổng cộng các tầng xếp hạng, mà còn xếp hạng thời gian vượt ải.

      Hứa Ninh vừa chen qua, nhìn bảng xếp hạng cái liền hiểu vì sao mà mọi người ồn ào.

      Năm nào mà chẳng vào Tháp Thử Luyện. Càng cần phải số lần nhìn bảng xếp hạng. Lúc nào mà chẳng phải là đám nội môn đệ tử hay mấy cái nghiệt chiếm cứ đầu bảng. Cho nên nhìn mãi cũng thấy nhàm chán, lâu rồi cũng lười chú ý đến bảng xếp hạng.

      tại, vừa nhìn, bảng xếp hạng còn là tên của mấy tên nghiệt kia nữa. trông thấy cái tên nặc danh xa lạ.

      Nhất– 199.

      Chỉ vỏn vẹn là cái đánh số.

      Lệnh bài Tháp Thử Luyện mỗi lần rời khỏi đều bị hủy, lần sau tiến vào lại phải lĩnh cái mới. Cho nên mỗi lần vào, các đệ tử trẻ tuổi đều thích sửa danh tính của mình lên lệnh bài. Có như vậy mới biểu được thực lực của bản thân bảng xếp hạng. Tuy người tu tiên luôn mồm cường điệu màng danh lợi, nhưng người trẻ tuổi lòng hiếu thắng có bao nhiêu dữ dội, dù sao nội tâm vẫn rất hi vọng mình được nổi danh.

      Giống như người đệ tử này, trực tiếp dùng luôn đánh số mặc định vẫn có rất nhiều, chỉ là rất hiếm gặp có người có thể vươn lên tới hạng cao như thế, lại còn trong đoạn thời gian ngắn như vậy.

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Mừng bạn quay trở lại ;)) Tung hoaa

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 93
      Hàn sư huynh
      Dựa theo bảng xếp hạng, đệ tử này tiến vào Tháp Thử Luyện hơn hai tháng, lại leo lên tới tầng thứ ba, hơn nữa, mỗi tầng đều hoàn thành với thành tích hoàn mỹ.

      danh mục tầng thứ nhất của bảng xếp hạng, ngay vị trí đầu bảng, con số 199 trông phá lệ chói mắt. đó có ghi thêm chú thích, người nọ cơ hồ là giây giải quyết xong ảo ảnh, hầu như hề chần chừ liền tiến vào tầng thứ hai.

      - nhất định phải phổ thông ngoại môn đệ tử! Nhất định nội môn tiền bối!

      - Nếu là nội môn tiền bối mà , làm gì phải bắt đầu từ tầng thứ nhất? Chỉ có người nào lần đầu tiên tiến vào Tháp Thử Luyện mới phải bắt đầu từ tầng thấp nhất!

      - Cũng có thể là nội môn mới tới Khách Khanh Trưởng lão a, như vậy mới có vẻ hợp lý!

      - Nhưng giả sử là như vậy, vì sao lại phải dừng ở tầng thứ hai gần hai tháng?

      - Có khi nào am hiểu sử dụng thần thức?

      - nhất định là chọn phương thức hoàn mỹ thông qua mới chịu rời ! Bằng , căn bản cần phải tốn nhiều thời gian như vậy!

      - Toàn bộ thông qua, lại phải hoàn mỹ? Vậy thần thức rất cường đại a!

      ...

      Hứa Ninh nghe xong hồi, chính là muốn gì, liền nghe thấy giọng đạm mạc vang lên.

      - Người này là nội môn Trưởng lão.

      Cả đám ngớ người.

      Mọi người kính sợ, ngoái lại nhìn nam tử vẻ mặt thanh lãnh đứng ở phía sau đám đông.

      - Hàn sư huynh!

      - Hàn sư huynh.

      ...

      hồi sau, mọi người mới hồi phục tinh thần trở lại, cung kính cùng nam tử chào hỏi.

      Nam tử nọ chỉ tùy ý gật đầu, lại khiến mọi người như nhận được lớn cổ vũ.

      đại hán diện mạo hàm hậu, ngốc ngốc hỏi:

      - Hàn sư huynh, làm sao ngươi biết người này là nội môn Trưởng lão?

      Đây cũng là điều mọi người muốn biết, ai ai cũng đều khẩn thiết nhìn .

      Hàn sư huynh nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người, khó được có lạnh lùng xoay người bỏ , mà là nhẫn nại giải thích cặn kẽ cho mọi người:

      - Tầng thứ nhất, thực lực giới hạn của ảo ảnh là Trúc Cơ đại viên mãn. Người này có thể giây sát ảo ảnh, đủ để thuyết minh tu vi của tuyệt đối là ở Kim Đan kỳ trở lên. Nhưng mà ở tầng thứ hai, tốn hai tháng mới hoàn thành, chứng tỏ tu vi của còn chưa tới Nguyên kỳ. Bởi vì dùng thần thức của Nguyên kỳ, tầng thứ hai tuyệt khó. Chưa đạt tới Nguyên kỳ, vậy người này chính là Kim Đan tu sĩ. Ấn theo mức tu vi này, thể nào là Trưởng lão.

      rất hiếm thao thao bất tuyệt như vậy, cho nên vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều có vẻ hơi quỷ dị.

      Hiếm thấy, Hàn sư huynh đột nhiên trở nên bình dị gần gũi cũng thôi , cư nhiên còn nhiều đến như vậy!

      Mọi người đều bị biểu bất thường hôm nay của dọa sợ, trong lúc nhất thời, ai cũng đều xem nội dung mà mang lại.

      Đột nhiên, ánh mắt của Hàn sư huynh trở nên cực kỳ sắc bén, cỗ khí thế ùn ùn tỏa ra tứ phía chỉ trong chớp mắt. số đệ tử cấp thấp đứng gần chịu nổi. Ào ào bị đẩy lui ra phía sau. Thậm chí có người phải nằm bẹp xuống đất, ngồi dậy nổi.

      Cũng may là Hàn sư huynh có sát ý. Chúng đệ tử cũng có bị thương, chỉ bị khí thế này làm hoảng sợ.

      Hàn sư huynh, Kết Đan rồi!

      Trong lúc nhất thời, tiếng chúc mừng sôi nổi vang lên:

      - Chúc mừng Hàn sư huynh! Tiến giai Kim Đan kỳ!

      Đối mặt với mọi người ồn ào chúc mừng, Hàn sư huynh sắc mặt lạnh lùng. Điều này làm cho chúng đệ tử đều ngượng ngùng im miệng, hai mặt nhìn nhau, biết vị đại nhân này lại làm sao vậy.

      Trong lúc lơ đãng, tên đệ tử quét mắt lên bảng xếp hạng, nhất thời thái độ của chẳng khác gì mới gặp quỷ, nhảy dựng lên.

      - Người đó... Người đó lên đến tầng thứ tư!

      Cái gì?!

      Chúng đệ tử sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên bảng xếp hạng, quả nhiên, 199 lên đến tầng thứ tư.

      Dùng hai tháng đến được tầng thứ tư, tính tính trong Thiên Nhất Môn, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

      Hàn sư huynh nhìn bảng xếp hạng tầng thứ ba. nay, phía con số 199 còn có mấy cái tên khác, bất giáchắn mím môi.

      Chúng đệ tử nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng. Chưa được bao lâu, chợt có thiếu niên gầy yếu khiếp vía thốt lên:

      - Giới hạn của Tầng thứ ba chính là Nguyên đại viên mãn !

      viên đá làm gợn hàng ngàn tầng sóng.

      - Nguyên đại viên mãn? Trời ạ! Chẳng lẽ thực là vị tiền bối nào đó?

      - Tất nhiên rồi, ngươi nhìn kỹ chú thích , thực tế chỉ dùng hai ngày liền thông quan, nhưng sau đó luôn lưu lại ở tầng thứ ba, hôm nay mới chịu tiến vào cửa tiếp theo.

      ...

      - Nhưng Hàn sư huynh vừa , người này hẳn là Kim Đan kỳ mới đúng!

      Nhất thời vắng lặng.

      Vừa mới khẳng định người này là Kim Đan kỳ, kết quả người ta liền nhanh chóng lên tầng thứ tư, bị mất mặt như vậy, kể cả Hàn sư huynh là loại người tâm tính lạnh nhạt, cũng cảm thấy khó chịu !

      - là Kim Đan kỳ.

      Vẫn duy trì cái nhìn của bản thân, Hàn sư huynh lạnh lùng bỏ lại câu liền xoay người rồi.

      có Hàn sư huynh tạo áp lực, khu vực bảng xếp hạng lại náo nhiệt lên. Hứa Ninh nhìn bóng lưng Hàn sư huynh xa, biết vì sao, liền theo trực giác tin tưởng lời của Hàn sư huynh.

      Kim Đan kỳ nha! Khi nào lại xuất nghiệt ở trong tông môn nữa rồi a!

      Nhưng mà, cũng có thể là vị khổ tu sư huynh nọ gần nhất mới xuất quan ? Vừa dâng lên loại ý niệm này, Hứa Ninh lại nhanh chóng bác bỏ. Bên trong Thiên Nhất Môn, còn thiếu gì địa phương để tu luyện trừ Thử Luyện Tháp sao?

      Chẳng lẽ là tân thu đệ tử? Nào có tân thu đệ tử nào liền có ngay Kim Đan kỳ tu vi!

      có nghe a!

      đúng!

      Cả người Hứa Ninh cứng đờ, gần nhất phải có đệ tử vừa mới trở lại tông môn sao? Người kia, thời điểm năm đó sinh ra, nhưng là gây ra trận oanh động, cái loại thiên tư này, là làm cho người ta chỉ có cửa ngước nhìn ai oán, mà tại, thực là nàng sao?

      Nhìn thoáng qua con số 199 lóa mắt bảng xếp hạng, Hứa Ninh đột nhiên cảm thấy, sau này, Tô gia hối hận.

      Nếu đúng là nàng, Hứa Ninh nhịn được cười khổ, khi nàng sinh ra, là Trúc Cơ sơ kỳ, mà mười lăm năm qua, vẫn là dậm chân tại Trúc Cơ sơ kỳ, ngược lại nàng trưởng thành đến bậc này.

      Cuối cùng, nhìn bảng xếp hạng lâu, Hứa Ninh mới kiên định sải bước rời .

      ******

      Tô Hàm biết bên ngoài ồn ào thảo luận về nàng, lúc này, nàng nhìn chăm chú vào mọi thứ ra ở trước mặt, vẻ mặt có phần hoảng hốt.

      Ngay ngắn cao thấp tòa nhà, con đường trải nhựa, hàng cây xào xạc theo cơn gió, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ tràn đầy thanh xuân qua lại.

      Nơi này phải giới tu tiên, đây là sân trường đại học mà nàng từng học.

      Đây là thời gian tan học, rất nhiều học sinh từ trong giáo lâu ra, ở chỗ này cười , ngang qua Tô Hàm.

      Tô Hàm mê mang nhìn bọn họ, phát trong mắt bọn họ hề có nàng.

      Bọn họ nhìn thấy nàng.

      Nàng cúi đầu nhìn trang phục người mình, cùng khung cảnh chung quanh quả thực hợp nhau.

      - lát nên ăn cái gì đây a?

      buộc tóc đuôi ngựa từ bên cạnh Tô Hàm qua, giọng ngọt ngào.

      Nàng là Bạch Nhạc Nhạc, từng là bạn cùng phòng với Tô Hàm.

      - Tui cũng biết, xem !

      hơi mũm mĩm, có mái tóc uốn gợn sóng trả lời. Là Dung Nguyệt, cũng là bạn cùng phòng của nàng.

      - Hoa Hoa, còn bà sao?

      - Tui muốn ăn, chút nữa theo mấy bà về ký túc xá.

      - Hôm nay tui muốn quay trở về, buổi chiều còn có khóa, lười chạy tới chạy lui, giữa trưa ở trong phòng học, nằm sấp ở bàn ngủ giấc là được.

      - Tui cũng nghĩ như vậy.

      Hoa Hoa nóng nảy.

      - Đừng a! Mấy bà về, tui về thế nào đây!

      Bạch Nhạc Nhạc :

      - mình bà cũng có thể về a!

      Hoa Hoa lắc tay.

      - Thôi , bà cũng phải biết, sau chuyện của Lý Hàm, mình tui, nào dám mình ở trong ký túc xá!

      Hai người còn lại cũng trầm mặc, lát sau, Dung Nguyệt mới thở dài :

      - Ai có thể nghĩ đến, Lý Hàm cư nhiên lại có bệnh tim đâu? Ngày đó, ở trong ký túc xá lại chỉ có mình nàng.

      Nhất thời khí nặng nề, ba người đều có tâm trạng tốt, hồi lâu Hoa Hoa mới bình tĩnh trở lại, :

      - Tốt lắm, này nữa, chúng ta nhanh ăn cơm ! Bằng , lát nữa người đông lại khó chen lấn.
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 94
      Chuyện sau này

      Tô Hàm thực đứng ngay tại bên cạnh các nàng, nhưng là trong mắt họ lại có nàng. Đôi chân của nàng cứ như mọc rễ, bị bệnh tim, bởi vì vậy mà mìnhxuyên đó sao?

      Nhưng cho đến nay, nàng chưa bao giờ biết bản thân có bệnh tim a.

      Cũng có thể, chỉ vì để cho nàng xuyên , nên xuyên đại thần mới sắp đặt đại kiểu chết cho nàng hay sao?

      Tô Hàm biết, đây rốt cuộc là ảo cảnh? Vẫn là, nàng, xuyên trở lại? Bằng hình dạng linh hồn?

      Đợi đến khi bóng dáng ba người Bạch Nhạc Nhạc dần dần xa khuất, khung cảnh dường như biến thành tỏ vẻ điện ảnh màu, thế giới bỗng chốc mất mất sắc thái. Sau đó, ánh sáng dần che lấp toàn bộ tầm nhìn, khiến đôi mắt của Tô Hàm muốn đau xót, nàng buộc phải đưa tay lên, bưng kín hai mắt.

      Đến khi mở mắt ra lại, Tô Hàm thấy mình đứng trong khu đường xá sầm uất.

      Phù dung hai bên đường nở hoa kiều diễm, từng khóm hoa trông giống như rặng mây đỏ từ phía chân trời. Tô Hàm ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn toát ra từ những cư xá dân cư, cảm thấy nơi yết hầu có hơi nghẽn.

      Đây là nơi nàng ở khi còn bé.

      Thời tiết ngày hè nóng bức khó chịu, vài ông lão, bà lão nhàn rỗi mang theo ghế đẩu, ngồi thành nhóm ở dưới gốc cây, với nhau chút chuyện nhà.

      bà lão tóc hoa râm, lưng có chút gù, tay cầm giỏ chợ tới gần, mấy ông bà ngồi dưới tàng cây thấy bà đến gần liền chào hỏi.

      - Đại muội tử mua đồ ăn trở lại a!

      - Phải, phải.

      Bà lão cười cười trả lời, đôi mắt có hơi mờ đục.

      Cho đến khi bà lão mất, mấy ông bà ngồi dưới tàng cây mới lại bắt đầu tán gẫu.

      - Đại muội tử cũng là số khổ a! Nuôi cháu lớn được như vậy ấy mà lại đột ngột qua đời rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh a!

      - Thực là! Chẳng qua còn may là muội tử chỉ có cháu .

      - Chuyện này lại là chuyện khác, chỉ có mỗi Tiểu Hàm là từ theo bên cạnh, do muội tử tay nuôi lớn, về mặt cảm tình, nhất định là sâu đậm a! Ngươi nhìn muội tử , từ cái ngày Tiểu Hàm qua đời, muội tử bỗng chốc trông già hơn mười tuổi!

      ...

      Tô Hàm cứ thế theo sau lưng bà nội, nhìn bóng lưng thương lão của bà, đột nhiên cảm thấy hai mắt ươn ướt.

      Chẳng lẽ, sau khi mình mất, bà nội chỉ sống có mình sao? phải còn có hai đứa em hay sao? lẽ ba ba có đưa mấy đứa đến ở với bà nội sao?

      Tô Hàm đưa tay muốn giúp bà nội cầm giỏ thức ăn, lại nhận ra hai tay mình xuyên qua cái rổ, cái gì cũng bắt lấy được.

      Tô Hàm nhìn đôi tay của mình. ra, mình mới chính là hư ảnh sao?

      theo đằng sau bà nội, Tô Hàm bước vào cửa nhà.

      - Mẹ, ngươi trở lại a!

      Nam tử trung niên tiến lên tiếp đón, tiếp nhận giỏ đồ ăn trong tay Lý bà.

      - Sao tự dưng lại mua mộc nhĩ? phải mẹ thích ăn cái này sao?

      - Tiểu Hàm thích ăn…

      Lý bà ngồi ghế sofa, ánh mắt trống rỗng.

      - Hồi trước con bé còn sống, mẹ lúc nào cũng chỉ nấu món mình thích. Mẹ thích nhất là uống canh cà chua, con bé lại chê canh quá chua. Cho tới bây giờ đều chịu uống. Mỗi lần mẹ nấu món kia, thà rằng nhịn đói… Mẹ...

      Lý bà đưa hai tay che mặt, khóc nấc.

      Hốc mắt của Lý ba cũng đỏ lên.

      - Mẹ đừng như vậy mà, Tiểu Hàm , chỉ mong lần này con bé có thể đầu thai vào gia đình tốt, chớ lại có ba ba vô trách nhiệm như con.

      - , Tiểu … Tiểu Hàm của bà, .

      Nước mắt theo những nếp nhăn mặt Lý bà lăn xuống.

      Ở bên cạnh, Tô Hàm nén nổi, lấy tay che miệng mình, từng giọt nước mắt rơi xuống. ra, ba ba và bà nội đều quan tâm mình, nhưng vì sao phải đợi đến sau khi mình chết rồi mới phát ?

      Thế giới lại phai màu, ba ba cùng bà nội dần dần biến mất trong luồng sáng trắng.

      - Mẹ!

      Giọng con hí hửng vang lên, đẩy cửa vào, phía trước cửa sổ, người phụ nữ trung niên vội vàng lau khóe mắt, đứng lên.

      - Trà Trà về, chơi vui vẻ sao?

      Chân mày của nhíu lại, bất mãn oán giận.

      - Mẹ, mẹ lại nghĩ tới chị ấy! Gần đây mẹ đều quan tâm tới con!

      Người phụ nữ liền trìu mến vuốt đầu bé.

      - Làm sao mẹ lại quan tâm con đâu? Chính là, Trà Trà, mẹ thiếu chị con nhiều lắm. Mẹ cảm thấy, mẹ có lỗi với chị con... Nhiều năm như vậy, mẹ chưa từng quan tâm tới chị!

      đến sau này, người phụ nữ nhịn được nghẹn ngào lên.

      - Mẹ ~

      lắc lắc cánh tay bà làm nũng.

      - Mẹ còn có con a! Con là con ngoan nhất, đáng nhất của mẹ a!

      cuối kéo dài như mật ngọt.

      Người phụ nữ nhịn xuống nước mắt, vuốt tóc , vui mừng nở nụ cười.

      Khuôn mặt của Tô Hàm đầy nước mắt, nàng muốn khóc, nhưng nước mắt cứ nhịn được tràn ra.

      Ha ha, là buồn cười, lúc nàng còn sống, nàng tồn tại theo kiểu có cũng được mà có cũng sao, có ai quan tâm nàng, vậy mà sau khi nàng chết, ngược lại, ai cũng nhớ thương.

      Lúc ta còn sống, các ngươi làm gì? Vì sao nhất định phải đợi đến sau khi ta chết mới chịu nhớ đến ta?

      Vì sao?

      Ngươi có từng oán hận? Ngươi có từng cảm thấy thế gian bất công?

      Vì sao có người từ sinh ra là có ngàn vạn sủng ái? Vì sao có người, cái gì cũng cần phải trả giá là có thể được những thứ mà người khác cả đời phấn đấu đều chiếm được?

      Vì sao?

      Vì sao???

      ...

      Bên tai có vô số thanh kêu gào vì sao, Tô Hàm chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng, hai tay nàng run run bịt kín lỗ tai, phát , thanh kia lại từ đáy lòng nàng tràn lan, dứt kêu gào.

      - Aaaaaaaa!!!

      Tô Hàm gào thành tiếng, đau đớn nguôi.

      - Đừng nữa!

      Nàng ngẩng đầu, tóc mai tán loạn, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

      - Làm gì có nhiều ‘vì sao’ như vậy! đời này, vốn chẳng có chuyện gì là công bằng cả! Thiên địa nhẫn tâm, vạn vật như cỏ rác. Oán hận nhiều như vậy, được cái gì chứ! Cuối cùng, bản thân nhìn càng buồn cười thêm mà thôi!

      - Có thời gian để oán giận, còn bằng tranh thủ cố gắng, trời sanh điều kiện bằng người ta, càng phải là chăm chỉ mới đúng! Tất cả oán hận, đến cùng, vẫn là cái cớ để khỏa lấp bản thân lười biếng!

      xong lời này, sống lưng Tô Hàm thẳng tắp, mở miệng hô hấp, ánh mắt càng trở nên kiên định.

      Đời trước, nàng có tình thân, có tình , có tình bạn, tất cả đều là lỗi của người khác hay sao? Thực có lỗi của bản thân sao?

      Tất nhiên là - có.

      Nàng lạnh lùng, vì bản thân, khép mình trong thế giới của chính mình, bao giờ chủ động quan tâm người khác, thậm chí, ở lúc người khác chủ động vươn tay, nàng cũng bỏ qua.

      Khi đó, nàng rất cực đoan, luôn dùng thái độ ngoài cuộc nhìn thế giới này, người khác vui, buồn, khóc, cười, căn bản thể nào khiến lòng nàng gợn sóng.

      Nàng chỉ để ý đến chính mình, nàng từng luôn oán hận cuộc đời này.

      Đối diện với bản thân từng tồi tệ, vô tâm như thế nào, Tô Hàm mới phát , ra, rất nhiều chuyện, đều do nàng tạo thành.

      Người khác có nghĩa vụ phải bao dung nàng, tại khi nàng khóa trái tim của mình, dùng mặt nạ dối trá, có lệ người khác, liền nhất định, nàng phải hiểu bị người khác có lệ.

      Chẳng qua sau này, nàng , nàng có người thân thương mình, bạn bè quan tâm mình. Kiếp này, nàng lại sống trong hối hận.

      Nàng là Tô Hàm, nàng có thiên tư mà người khác khó có thể với tới, có kỳ ngộ mà người khác thể có được, cũng có nguy cơ và trách nhiệm mà người khác tránh hoặc gánh nổi.

      Quyền lợi cùng nghĩa vụ là chung với nhau, khi nàng hưởng thụ quyền lợi, liền phải chấp nhân trả bằng cái giá xứng đáng.
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 95
      Ngự Thú Tông

      Chuyện xưa như cuộn phim cũ phai màu, chỉ có bản thân Tô Hàm trái ngược, sắc thái người nàng càng trở nên tươi sáng.

      Đợi đến khi mọi thứ biến mất, Tô Hàm thân mình đứng ở căn phòng trống, dáng người kiên định.

      - Qua ải tâm tính, cho phép tiến vào tầng tiếp theo.

      Vẫn là giọng nam có tí ti tình cảm, như là máy móc, cứng ngắc đều đều, Tô Hàm lại cảm thấy ấm áp dị thường.

      Nàng của bây giờ, chân chính có lòng tin đối với thế giới này.

      Nàng thích thế giới này.

      chút chần chừ, Tô Hàm tiến vào tầng thứ năm.

      ***********

      Ngự Thú Tông.

      - Liễu sư thúc!

      Liễu Phong quay đầu, gặp Lâm Nhu chạy tới, toàn thân thịt đều thí điên thí điên núc ních, giống như cái thịt cầu di động, làm cho người ta nhìn đều cảm thấy mệt thay.

      Lâm Nhu thở hổn hển, chạy tới trước mặt Liễu Phong, lấy ra cái khăn lau mồ hôi mặt.

      Vẫn là xung quanh Liễu sư thúc mới thấy mát mẻ a, chỉ cần đứng gần trong vòng bán kính trượng, nhiệt độ liền hạ thấp hẳn, giống như khối băng di động giữa ngày hè.

      Lâm Nhu chạy tới, nửa ngày thở ra câu hoàn chỉnh, Liễu Phong cũng có hối thúc, chỉ lạnh mặt đợi lên tiếng.

      Lâm Nhu rối rắm nửa ngày, nhìn Liễu Phong mặt than, đột nhiên thở dài.

      - Thôi, ta đoán, Liễu sư thúc ngươi hẳn là cũng biết ta muốn cái gì.

      - Nàng đáng bị như vậy.

      ràng là lời hèn mọn, Liễu Phong lại ra mà có bất kỳ cảm xúc.

      - Ta hiểu chứ…

      Lâm Nhu cười khổ.

      - Ta thực cũng muốn đâu, chỉ tại Trưởng lão trong tộc biết ta với ngươi có chút giao tình, bắt ta phải sang đây. Ngươi cũng cần cảm thấy khó xử, chỉ cần để ta cho trọn là được, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Còn có nguyện ý hỗ trợ hay , là việc của ngươi.

      Liễu Phong gật gật đầu, nhớ tới nữ nhân kia, ánh mắt khỏi thoáng lên vẻ khó chịu.

      Vốn tưởng rằng nàng biết khó mà lui, ngờ lại chẳng biết xấu hổ đến như thế.

      đạo Truyền phù bay tới, Liễu Phong đưa tay tiếp nhận.

      - Đến chính đường.

      Là thanh của sư tôn, ràng còn mang theo tức giận.

      Lâm Nhu đứng ở bên cạnh cũng nghe thấy, cảm thấy có hơi hổ thẹn với Liễu Phong, nếu phải mình tộc muội lòng muốn đâm đầu chết, cũng đến nỗi liên lụy tới Liễu sư thúc. Thậm chí, ngay cả , sau này chắc cũng có đất mà sống.

      - Liễu sư thúc, ta với ngươi ! Dù sao ta cũng là trong những nhân chứng.

      Liễu Phong chợt thấy ngạc nhiên.

      - Trưởng lão trong tộc của ngươi biết được.

      Lâm Nhu nhún vai.

      - Cho dù ta giả câm, giả điếc, bọn họ để yên cho ta sao? thực ra, vài năm nay bị bọn họ áp đến ức chế, sớm nghĩ buông tay mặc kệ. cho cùng, ta cũng là Ngự Thú Tông đệ tử, bọn họ cũng thể quá đáng hơn được, nhiều lắm chuyện khó nghe mà thôi! Dù sao ta quen độc lai độc vãng, chẳng sao cả!

      Liễu Phong im lặng, chữ, chính vỗ vỗ vai Lâm Nhu liền xoay người rồi.

      Chính là Lâm Nhu biết. Liễu sư thúc đây là tán thành mình. Về sau, có chuyện gì xảy ra ngồi yên mặc kệ mình. Như vậy là đủ rồi.

      Thời điểm Liễu Phong cùng Lâm Nhu đến chính đường, toàn bộ đệ tử của Từ Thương đều có mặt, cả đám chẳng ai dám thở mạnh, sợ chọc hai vị Chân nhân ngồi bên khó chịu.

      Tuy rằng, bọn họ vốn rất phẫn nộ rồi.

      Khi Liễu Phong bước vào, tập thể đệ tử đều quay sang nhìn , tất cả đều mang theo vẻ đồng tình, thương tiếc cho . yên lành, lại bị nữ nhân ngu xuẩn như vậy coi trọng? Khi lại bị vạ lây!

      Lâm Dao quỳ ở chính giữa điện, thần sắc trắng bệch. Cho tới bây giờ, nàng mới phát mình phạm sai lầm ngu xuẩn tới cỡ nào.

      Khi Liễu Phong lướt qua bên cạnh nàng, ngay cả ánh mắt, cũng lười bố thí cho nàng. Nhưng nàng lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm lấy vạt áo của , hai mắt phiếm lệ, nhìn đầy vẻ khẩn cầu.

      Liễu Phong chỉ hờ hững nhìn nàng cái, sau đó đưa tay cầm lấy vạt áo, giựt ra khỏi tay nàng.

      - Đệ tử Liễu Phong, bái kiến sư tôn, bái kiến sư thúc.

      - Đứng lên !

      Từ Liên lạnh mặt, chẳng hề lên tiếng, vốn nhìn truyền nhân này thuận mắt, tại càng nhìn càng khó chịu.

      Từ Thương biết tánh tình muội tử nhà mình, cho nên lên tiếng khuyên giải:

      - Tính tình đứa này phải là cái chuyên sinh , xưa nay rất ổn trọng, hay là nghe giải thích lần.

      Từ Liên nghe xong càng khó chịu. rất ổn trọng, thế Tiểu Hàm nhà nàng chính là cái loại người ngả ngớn? Vừa trở lại Ngự Thú Tông liền nghe tới loại lời đồn như thế, tâm trạng của nàng mà tốt mới là lạ.

      Từ Thương nhìn gương mặt của Từ Liên khó coi nay càng khó coi hơn, ngầm hiểu lời của mình bị phản tác dụng. Thời điểm biết chuyện này, giật cả mình, sau đó là giận cực kỳ. Có người dám sinh , bịa đặt lên thanh danh của Tô Hàm, làm như Từ gia bọn họ chết hết rồi sao?

      - Liễu sư thúc.

      Từ Ngạn Chi cà lơ phất phơ lên tiếng, cố tình thêm hai chữ ‘sư thúc’.

      - Ngươi xem, chuyện này, ngươi có cái gì muốn hay ?

      Việc này vẫn là do Từ Ngạn Chi phát , chạy ra hẹn hò sư muội dưới trăng ngắm hoa, ai ngờ lại nghe được tin tức này từ miệng đối phương, lúc đó liền nổi đóa. Tánh tình Tô Hàm, còn hay sao? Làm sao câu, dẫn, nam nhân! Huống hồ, tuổi của nàng còn quá chừng, căn bản là sinh ra nổi bực này tâm tư!

      phi thường tức giận, tất cả mọi người đều biết Tô Hàm là biểu muội của , xấu Tô Hàm như vầy, chính là muốn đội trời chung với Từ gia. Tra! Tra cho ra ngọn nguồn!

      nghĩ tới, tra ra được, cư nhiên xuất phát từ đệ tử cùng tông dưới trướng, Lâm Dao. Cái này phải bị vả vào mặt tính là gì?!

      Đúng là thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng phải kiểu bụng đói ăn quàng. Loại bệnh công chúa như Lâm Dao, tới bây giờ đều là kính nhi viễn chi. Kết quả, chẳng biết lần này nữ nhân này là nghĩ như thế nào, cư nhiên dám làm ra loại chuyện phản bội môn phong. mới che giấu cho nàng, trực tiếp chạy cho tổ phụ của mình. Vừa đúng tổ cũng quay trở lại, ai da, lửa giận của nàng so với Tô Văn Bân thậm chí còn dữ dội hơn.

      Liễu Phong nhìn Từ Ngạn Chi và Tô Văn Bân, ai cũng mang vẻ tràn đầy địch ý, sau đó mở miệng :

      - có gì hay để , chuyện này, ta cũng là vừa mới biết.

      - A!

      Từ Ngạn Chi cợt nhả :

      - Làm sao có thể mới vừa biết đâu! phải là biểu muội của ta câu, dẫn, ngươi sao?

      Lời này vừa ra, nhiệt độ bên trong điện lại giảm xuống vài độ. Tô Văn Bân cùng Từ Liên cả người đều tản ra khí lạnh, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chặp Liễu Phong. Tô Văn Bân phải Ngự Thú Tông đệ tử, tiện nhúng tay. Từ Liên chẳng có cố kị gì cả, tức thời lạnh lùng trào phúng:

      - Ta vừa mới đưa Tiểu Hàm trở về Thiên Nhất Môn, trở về nghe được loại đồn đãi này. Ngươi nên cho , khi nào nàng ‘câu --- dẫn’ ngươi?

      Liễu Phong thầm cười khổ, biết chuyện xong bản thân cũng rất khó chịu. ràng là cũng là người bị hại, nhưng sư thúc ràng chịu tin .

      hề do dự quỳ xuống.

      - Bẩm sư thúc, Tô đạo hữu chẳng qua chỉ cùng chúng đệ tử tổ đội lần thám hiểm, tình hiểu vì sao lại xuất loại đồn đãi này.

      Lâm Nhu bị hai vị Phân Thần kỳ Chân nhân kinh sợ, chẳng dám thở mạnh, lúc này nhịn được lên tiếng hỗ trợ.

      - Đúng vậy, hai vị Chân nhân, lúc đó là do đệ tử đề nghị, Liễu sư thúc thực là bị oan.

      - bị oan, vậy ai mới oan a?

      Từ Ngạn Chi chẳng hề kiêng kị, chút khách khí trào phúng.

      Lâm Nhu chuyện, chính là nhìn Lâm Dao chút.

      Ánh mắt toàn trường đều tập trung lên người Lâm Dao, khiến nàng tránh khỏi co ro lại cái.

      - Còn ngươi sao?

      Ánh mắt Từ Ngạn Chi nhìn nàng sắc bén lại.

      - Ngươi có muốn ?
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :