Bồ Đề Kiếp - 7:AM

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Chương 4
      Tiên Hạc Cảnh là trong thập đại tiên cảnh được Thiên tộc công nhận, do Bạch Quân Đế tiên sáng tạo cách đây ba trăm vạn năm về trước. Mặc dù Tiên Hạc Cảnh chỉ gồm mười ảo cảnh nhưng lại có tính thiên biến vạn hóa vô cùng linh hoạt. Tùy theo năng lực của người tham gia mà ảo cảnh biến hóa khác nhau. Theo đó, bất kể là kẻ ở trình độ nào vào Tiên Hạc Cảnh, ảo cảnh cũng biến hóa ra thử thách có độ khó cao đủ để kẻ đó sứt đầu mẻ trán. Lại thêm, thử thách sau lại càng khó hơn thử thách trước. Thế nên cho đến nay, chưa có kẻ nào có thể hoàn thành tất cả thử thách của Tiên Hạc Cảnh.

      Cảnh Chính là người đầu tiên tỉnh dậy. kết thúc bài kiểm tra, vượt qua gần hết ảo cảnh. Chỉ có thử thách cuối cùng là lại vượt qua được. Tuy nhiên, lý do thất bại lại có chút kỳ cục. Vốn dĩ Tiên Hạc Cảnh chỉ có mười ảo cảnh nhưng sau khi kết thúc ảo cảnh số mười , lại bị dịch chuyển vào ảo cảnh khác.

      nhớ lại ảo cảnh cuối cùng gặp phải rất khác với những ảo cảnh trước. có cảm giác lần này rất chân . Khi bước vào ảo cảnh, ở đó xuất cái viện trong rừng trúc, gặp tiên nhân ngồi câu cá. Khi chỉ vừa bước đến gần bị người kia nhìn hằn học như hận thể ra tay bóp chết . Người đó giận dữ quát: "Là hậu sinh của con gà chết tiệt kia Cút!" Vừa xong, cơn cuồng phong từ đâu xuất , cuốn phăng Cảnh Chính ra khỏi Tiên Hạc Cảnh.

      "Hậu sinh của con gà chết tiệt..." Cảnh Chính day day trán. Nghĩ lại cha mình và gia tộc nguyên thân vốn là chim phượng hoàng, còn gia tộc của mẹ là hoa thủy tiên màu lam. biết rốt cuộc người kia muốn ám chỉ ai là con gà chết tiệt?

      lúc sau, những người thi cùng nhóm đều lần lượt tỉnh dậy. như , bọn họ đa số chỉ dừng lại ở ảo cảnh thứ năm hay thứ sáu.

      "A, vẫn còn người ở trong ảo cảnh." ai đó . Mọi ánh mắt lại đổ dồn về hướng Cảnh Chính. nhíu mày nhìn sang tiểu nương linh lúc này còn bất động. Nàng gặp phải ảo cảnh gì mà lại ở lâu trong đó như vậy.

      Cảnh Chính nghĩ thêm nữa. đứng dậy cùng những người khác bước vào gian phòng thi số hai. Gian phòng thi số lúc này chỉ còn lại Đề Đề.

      Đối với vòng thi số hai, mỗi người thực bài thi đánh giá thần lực bằng cách truyền thần lực của mình vào Tinh Tử cầu. Thước đo thần lực chính là dựa vào cường độ ánh sáng của Tinh Tử cầu. Tinh Tử cầu phát ánh sáng càng mạnh chứng tỏ thần lực người đó càng lớn.

      Lần lượt từng người tiến lên thực . Cho đến lượt của Cảnh Chính, vội làm ngay. suy nghĩ lúc. Bàn tay đặt lên Tinh Tử cầu chầm chậm truyền lực. Tinh Tử cầu phát sáng rực rỡ rồi chợt rung mạnh. Dường như nó thể chịu nổi nguồn năng lượng cực đại truyền vào. Ngay lúc tưởng chừng Tinh Tử cầu vỡ tan, Cảnh Chính ngừng lại. Những kẻ chứng kiến sửng sốt, to với nhau.

      Kết quả này có chút ngoài ý muốn của . Cảnh Chính vốn dĩ xuất thân từ Thiên tộc, bẩm sinh có thần lực vô cùng mạnh. chỉ có vậy, lại là trong hai vị Đế thần mạnh nhất Nhật tinh. Do đó, khi tham gia vòng thi này, chỉ xuất ra phần rất thần lực nhưng ngờ vẫn làm ra việc hỗn loạn này.

      Cảnh Chính vừa kết thúc. Tín hiệu từ tất cả các trường của Hạc Tinh liên tục gửi đến Tiên Hạc Quán, trong đó có tín hiệu từ nơi chờ đợi.

      mỉm cười. Kế hoạch của thành công.

      Trong lúc này, tại ảo cảnh của Đề Đề.

      "Bạch thúc thúc à, người tha cho con , được ?" Đề Đề giọng năn nỉ vị tiên gia chống cằm suy nghĩ trước mặt.

      " được. Trừ khi nào ta giải được câu đố này rồi ta mới thả con . Bây giờ con phải im lặng để ta tập trung suy nghĩ." Bạch Quân Đế tiên đáp.

      Đề Đề khóc ra nước mắt. Đây là ảo cảnh đầu tiên của nàng nhưng nàng ở đây rất lâu rồi đó. Vấn đề phải ở chỗ nàng vượt qua được mà là người này cho nàng .

      Đề Đề nhớ lại lúc ban đầu khi nàng vừa mới gặp vị thúc thúc này. Khi đó, ngài ngồi câu cá. Nàng thấy vậy nên tò mò tiến lại gần.

      "Là hậu nhân của con gà chết tiệt Cút!" giọng quát lớn vang lên cùng trận cuồng phong ào ào tiến đến chỗ Đề Đề.

      Đề Đề hốt hoảng vội la lên: "Ta là cây, làm thế nào lại có họ hàng với gà!"

      "Cây ư? thể nào! Trừ khi là hậu nhân của con gà chết tiệt đó, còn bằng chỉ có hai người có thể bước vào. là vợ ta, hai là con ta. Ngươi phải là gà, phải là vợ ta, vậy lẽ là con của ta? Nhưng ta có con, mà nếu có chắc chắn phải là cái cây. . Ngươi vào đây bằng cách nào?" Bạch Quân Đế tiên sửng sốt.

      "Làm thế nào làm sao mà con biết được. Khi con vừa bước vào Tiên Hạc Cảnh tới đây rồi ạ." Đề Đề nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

      Bạch Quân Đế tiên day day trán, chẳng lẽ tồn tại quá lâu khiến Tiên Hạc Cảnh của có vấn đề.

      "Thôi ta mặc kệ. Ngươi mau mau ngồi xuống đây chuyện phiếm với ta. Dù sao cũng lâu rồi ta chưa gặp ai, trừ bỏ tên tiểu gà con kia." Bạch Quân Đế tiên thở dài, ngoắc tay gọi Đề Đề đến cùng ngài ngồi xuống bàn trúc.

      Đề Đề ngoan ngoãn "Dạ" tiếng rồi ngồi xuống. Nàng bồi ngài chuyện rất lâu, bắt đầu từ chủ đề giới thiệu bản thân, nguồn gốc quê quán đến lịch sử năm đại hành tinh, tình hình chính trị xã hội, vâng vâng và mây mây. lâu cùng người khác chuyện khiến Bạch Quân Đế tiên rất hăng say. Qua mấy canh giờ vừa nghe vừa , Đề Đề cảm thấy bắt đầu sốt ruột bày tỏ nguyện vọng ra về.

      "Chẳng mấy khi ta được chuyện thỏa thích như vậy. Con được !"
      Bạch Quân Đế tiên nghiêm túc nhìn nàng.

      "Thúc thúc ơi, người thả cho con . Con hứa. Hôm khác con nhất định quay lại thăm ngài." Đề Đề khóc ra nước mắt, cầm vạt áo của Bạch Quân Đế tiên lắc đấy lắc để.

      "Con muốn , trừ khi con hỏi được câu ta biết trả lời." Bạch Quân Đế tiên gian xảo .

      Đề Đề lườm mắt nhìn . Nàng sao biết vị Bạch Quân Đế tiên này là vị tiên nhân có kiến thức uyênbác, thâm sâu khôn lường. Đố ngài có khác gì làm chứng cho câu "trứng màđòi khôn hơn vịt". Tuy nhiên, ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng cười tinh quái.

      ----------------------------------------------------------------------------------------

      Lời tác giả: Chương này mình viết khá dài nên đành cắt thành hai chương truyện để mọi người đỡ mỏi mắt nhé :)

      ĐỨC THẦN's Profile

      Tên : Cảnh Đức, thường được gọi là Đức Thần

      Gia tộc: Thiên Tộc

      Phụ thân: Thiên Đế Thiên tộc, Nhật Tinh

      Mẫu thân: Nhị công chúa Long tộc, Long Thần Tinh

      Tính cách: Dịu dàng, cơ trí, quyết đoán, nội tâm và lạnh nhạt với tình cảm nam nữ

      Thuộc tính: Hệ Nước
      [​IMG]

    2. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Chương 5
      Nàng ho khụ cái, dõng dạc : "Con đố Bạch thúc thúc câu này. Trong gia đình nọ có hai người đàn ông. là Tô Đại phu. Hai là phụ thân của Tô Đại Phu. Tô đại phu lấy vợ. Vợ Tô Đại phu có đứa con riêng tên là Tiểu A. Tiểu A cưới phụ thân của Tô Đại phu. Hai năm sau, vợ của Tô Đại phu sinh ra tiểu B. Vợ của phụ thân của Tô Đại phu tức là Tiểu A, con riêng của vợ của Tô Đại phu, sinh ra tiểu C. Vậy con hỏi Bạch thúc thúc, tiểu B, tức là con của vợ chồng Tô Đại phu phải xưng với tiểu C tức là con của vợ chồng Tiểu A, con riêng của vợ Tô Đại phu và phụ thân của Tô Đại phu là gì?"

      Đề Đề liền hơi xong liền thở hổn hển.

      Bạch Quân Đế tiên: "..."

      Câu hỏi này vốn dĩ có câu trả lời chính xác. Trả lời cách nào cũng thấy việc xưng hô này sai quá sai .

      Thế nhưng có lý nào lại có chuyện đó xảy ra. Nếu chuyện đó mà có , hóa thiên lôi xử lý hai cha con tên Tô Đại phu chết tiệt kia. Bạch Quân Đế tiên tức giận. Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu gặp phải câu hỏi "khó xơi" như vậy. Càng suy nghĩ càng khiến cảm thấy tức đến khí huyết thông, mặt đỏ như trái táo chín nhưng đánh chết cũng nhất quyết chịu nhận thua.

      Nhìn cái vị tiên gia thanh cao trước mắt giờ này ngồi góc chống cằm suy nghĩ, Đề Đề thở dài, buồn chán biết làm gì. Nàng gom gom đám mây lại tạo hình thành con hồ ly mập mập. Chợt nàng nhớ đến tên nghiệt lừa nàng hôm qua, nàng bực bội vung tay khiến con hồ ly bằng mây tan ra.

      Im lặng hồi lâu, nàng nhịn được bèn bắt chuyện hỏi Bạch Quân Đế tiên: "Thúc thúc, ngài ở đây bao lâu rồi ạ?"

      "Bao lâu ư? Ta cũng nhớ nữa. Hình như cũng tám trăm năm rồi" Bạch lão thẩn thờ suy nghĩ.

      "Vậy thúc thúc có luyến tiếc thế giới bên ngoài ạ?" Biết mình dẫn dắt Bạch Quân Đế tiên thành công ra khỏi câu đố vừa rồi, Đề Đề tiếp tục hỏi.

      "Luyến tiếc? Ha ha. Thế giới bên ngoài bây giờ trông như thế nào ta còn nhớ làm sao mà luyến tiếc." đến đây, dừng lại, đưa mắt nhìn xa xăm. "Nhưng đến luyến tiếc người nào, ta là... có luyến tiếc."

      Đề Đề im lặng nhìn Bạch Quân Đế tiên trong lúc này, dường như chìm đắm trong ký ức của riêng mình.

      "Thôi con . Câu đố khi nãy, ta trả lời được." Bạch Quân Đế tiên thở dài.

      Dường như việc nhớ lại chuyện cũ khiến còn tâm trạng để tám chuyện với tiểu nương này nữa. vung tay về phía Đề Đề. luồn gió thổi cuốn nàng ra khỏi Thiên Hạc Cảnh.

      Đề Đề rồi. Bạch Quân Đế tiên ngồi ngây ngốc lẩm bẩm cái tên: "Nguyệt Nhi. Nàng bây giờ sống tốt ?"

      Đề Đề mở mắt tỉnh dậy. Trong căn phòng lúc này ngoài nàng ra chỉ còn lại mỗi mình Cảnh Lạc.

      "Những người khác thi xong rồi?" Đề Đề ngạc nhiên hỏi.

      "Ừ." Cảnh Lạc thản nhiên đáp.

      "Ngươi cũng thi xong rồi? Ngươi... là chờ ta sao?"

      Cảnh Lạc gì. lúc sau, đáp: "Ta chỉ là mới thi xong, nghỉ ngơi mà thôi".

      Cảnh Lạc đứng dậy, lấy tay phủi tà áo rồi quay người bước ra khỏi Tiên Hạc Quán. ra, hoàn thành xong hai bài thi từ lâu và vốn cũng dự định trở về. Thế nhưng, khi nghĩ đến chuyện lừa gạt nàng khiến nàng trễ dự thi vào hôm qua, quyết định ngồi đợi nàng tỉnh lại, coi như là trả nợ cho nàng. Dù sao sau hôm nay, cũng gặp lại nàng nữa.

      Đề Đề mỉm cười nhìn Cảnh Lạc rời . Sau đó, nàng nhanh chóng bước vào gian phòng bên trong. Vị bạch y tiên tử lúc này ngồi bế quan định thần.

      Nghe tiếng bước chân tới, nàng mở mắt, cười dịu dàng : "Ta chưa từng thấy kẻ nào lại ở trong Tiên Hạc Cảnh lâu như ngươi. Nào, lại đây ngồi cùng ta." Nàng vỗ vỗ lên đài hoa lan kế bên mình.

      Đề Đề ngoan ngoãn "Dạ" tiếng rồi bước tới.

      Bạch y tiên tử tiếp: "Lát nữa, khi ngươi đặt hai tay lên Tinh Tử cầu, tập trung thần lực của ngươi truyền vào trong đó. Cố gắng làm cho tốt. Khi ngươi thực , các trưởng lão quan sát ngươi qua Thiên Kính. Cố lên nhé!"

      xong, bạch y tiên tử phẩy tay, Tinh Tử cầu xuất trước mặt Đề Đề. Nghe theo lời của tiên tử, nàng tập trung truyền thần lực vào quả cầu.

      phút trôi qua. Quả cầu có gì chuyển biến.

      giờ trôi qua. Trong quả cầu xuất dòng ánh sáng nhàn nhạt. Lại thêm hai giờ nữa trôi qua. Kết quả vẫn y như cũ. Tiên Hạc Quán, theo đó, cũng chưa nhận được tín hiệu trả lời từ bất kỳ trường nào.

      "Đề Đề à, ngươi đừng tiếp tục nữa." Bạch y tiên tử thở dài, vỗ vào vai Đề Đề. Đề Đề chậm rãi thu hồi tay lại. phải nàng biết năng lực của bản thân mình. Chỉ là từ trước đến nay, nàng chưa từng để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ lại khác. Nàng cảm thấy tủi thân, , rất muốn khóc. Đôi mắt trong veo dần chuyển sang đỏ. vòng nước dâng khóe mắt nhưng hề rơi xuống. Đề Đề xoay người về hướng bạch y tiên tử nhưng dám trực tiếp nhìn vào mắt nàng: "Xin lỗi, ta làm phí thời gian của ngài rồi". xong, nàng xoay người rời . Bạch y tiên tử thở dài. Nàng cũng biết nên gì an ủi tiểu nương linh này đây.

      lúc Đề Đề chuẩn bị rời , bỗng dưng lão tiên nhân từ đâu xuất vội : "Khoan ."

      Bạch y tiên tử sửng sốt: "Tiết trưởng lão. Tại sao ngài lại đến đây?"

      "Ta có chuyện muốn hỏi tên tiểu linh này." Tiết trưởng lão nhìn Đề Đề.

      "Dạ, ngài muốn hỏi chuyện gì ạ?" Đề Đề ngoan ngoãn đáp.

      "Ấn kí trán ngươi từ đâu mà có?" Vốn dĩ học viện của lão kết thúc tuyển chọn môn sinh nhưng trời xui đất khiến thế nào mà riêng lão vẫn nán lại chút. Khi quan sát Đề Đề qua Thiên Kính, lão vô tình phát trán của Đề Đề có dấu hiệu rất giống với ấn ký của cấm thuật chú mà lão nghiên cứu.

      "Ấn kí? Ý ngài là cái bớt này ạ? Con biết nữa ạ. Lúc con còn bé có sẵn rồi. Con còn hai cái bớt nữa cũng giống như vậy chỉ là màu sắc khác thôi." Đề Đề thành đáp.

      "Tận ba cái sao?" Tiết trưởng lão sửng sốt.

      Lão trầm ngâm hồi lâu rồi : "Tên tiểu linh này. Thiên Niên Hạc Môn của ta chọn ngươi. Sáng ngày mai, đến trường điểm danh!" xong, lão lập tức biến mất.

      Cả Đề Đề và bạch y tiên tử đều đứng ngây ngốc, nhất là nàng bạch y tiên tử. Thiên Niên Hạc Môn dù được xem là trường lớn như Thiên Hạc Môn, Đường Hạc Môn, nhưng cũng có lịch sử từ trăm vạn năm trước. Lý do trường này lớn là vì mỗi đợt chiêu sinh, Thiên Niên Hạc Môn cũng chỉ tuyển người. Những người được tuyển đều có tư chất rất khá. Như mới vừa rồi, vị Tiết trưởng lão này cũng chọn tên nam tiên có thần lực mạnh nhất trong đám người dự tuyển. Vậy lần này sao ngài lại phá lệ chọn thêm người thần lực yếu như Đề Đề. vậy, ngài còn phải trực tiếp đến Tiên Hạc Quán để xem nàng. Bạch y tiên tử càng nghĩ càng khó hiểu. Có điều nếu càng khó hiểu nàng cũng phí thời gian tìm hiểu nữa.

      Nàng nhìn Đề Đề: "Chúc mừng ngươi."

      Mặc dù Đề Đề hiểu vì sao lại được chọn, nhưng nàng giờ rất vui vẻ. Nàng cảm tạ chào từ biệt bạch y tiên tử rồi vội vã quay về.

      "Thiên Niên Hạc Môn. Thiên Niên Hạc Môn. Thiên Niên Hạc Môn. Ta sắp có thành tựu rồi. Đức Thần, ngài nhớ chờ ta đó." Đề Đề vừa , miệng vừa ngân nga hát.

      Chốc chốc, nàng lại bật cười ha hả khiến mọi người xung quanh nghi ngờ biết nàng có được bình thường hay .

      trung, Tiết trưởng lão đứng đám mây trắng thầm quan sát bé tiểu linh nhảy chân sáo phía dưới. "

      Nó chỉ là tiểu linh nho . Vì sao lại có kẻ hạ thuật chú cấm ác độc như vậy lên người nó khiến nó thể tu tiên?" Tiết trưởng lão trầm ngâm.

      ---o0o---

    3. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Chương 6
      Cảnh Chính phía trước. Lúc nhanh lúc chậm. Đề Đề bước theo sau. Lúc chậm lúc nhanh. Cảnh Chính chợt dừng lại khiến Đề Đề kịp phản ứng, cả người đụng ầm vào lưng . Nàng chu chu mỏ, xoa xoa cái mũi xanh nay còn thêm đỏ. xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Tại sao người lại theo ta?”

      “Ta làm gì có theo ngươi. Lạc Lạc à, đường này là của ngươi mở hay sao?” Đề Đề bĩu môi.

      Cảnh Chính quay , thèm tranh cãi với nàng nữa. Cước bộ mỗi lúc nhanh làm Đề Đề đuổi theo kịp. Thoáng chốc biến mất.

      Đề Đề vì đuổi theo Cảnh Chính mà chạy mệt bở hơi tai nhưng lại để mất dấu vết của . Nàng ngồi gục xuống đất than thở: “Tên Lạc Lạc chết tiệt. Do ta đường đến Thiên Niên Hạc Môn nên mới theo ngươi thôi mà. Đúng là đồ có lương tâm!”

      Ngày hôm qua, nàng nghe được vị bạch y tiên tử , ngoài nàng, Thiên Niên Hạc Môn cũng thu nhận vị đệ tử nữa. Đó chính là Cảnh Chính. Thế nên lúc sáng nay, khi nàng trông thấy Cảnh Chính, nàng rất vui vẻ đến chào . Vậy mà lại giả vờ như nhận ra nàng, quay người bỏ chạy. Càng nghĩ, Đề Đề càng tức giận.

      Sau khi quãng đường khá xa, Cảnh Chính nhận thấy Đề Đề đuổi theo nữa liền chậm lại. Miệng cười tủm tỉm, ung dung bước qua cổng Thiên Niên Hạc Môn.

      “Chủ nhân, ta mang hành lý của người đến rồi”. Tiểu Đào Tử bước đến phía sau Cảnh Chính. Cả hai người cùng chờ đợi tiên nhân của Thiên Niên Hạc Môn đến đón.

      mất bao lâu, vị tiểu tiên đồng xuất , đầu búi hai búi tóc như hai cái bánh bao trông rất đáng . “Xin chào Cảnh Lạc tiên quan, ta tên là Bồ Đào phụ trách hướng dẫn đệ tử mới của Thiên Niên Hạc Môn. Làm phiền ngươi đợi chút, chúng ta vẫn còn vị đệ tử nữa chưa đến”. Bồ Đào cúi đầu hành lễ chào hỏi.

      người nữa ư? Ta tưởng Thiên Niên Hạc Môn mỗi đợt chỉ tuyển người?” Cảnh Chính thắc mắc.

      “Trước kia đúng là như vậy. Nhưng đợt này lại phá lệ. Đây là quyết định của Tiết trưởng lão, ta cũng biết lý do” Bồ Đào đáp.

      Cảnh Chính nghe xong cũng hỏi gì thêm. biết vì sao lại cảm giác tên đệ tử sắp đến kia có chút quen thuộc.

      giờ trôi qua. Đề Đề từng bước nặng nhọc bước vào Thiên Niên Hạc Môn. Tại sao ai trước cho nàng biết là nó nằm núi chứ. Nếu biết, nàng nhờ Thổ Địa gia gia dẫn nàng , nàng phải tự mình leo lên núi rồi. Đề Đề than thở. Khi bước qua khỏi cổng, nàng trông thấy Cảnh Chính ngồi đọc sách dưới bóng cây phượng ở phía xa xa. Nàng hô lớn tên “Lạc Lạc”.

      Mắt Cảnh Chính giật giật. nhìn tiểu tiếc sức lực vẫy gọi mà có chút đau đầu.

      “A. Đây chẳng phải là tiểu linh đánh cờ vây thắng Liên Quân thế tử sao? ra đệ tử mới vào cùng chủ nhân là nàng” Tiểu Đào Tử cười cười, vẫy vẫy tay chào nàng nhưng cảm nhận ánh mắt sắc nhọn của Cảnh Chính, Tiểu Đào Tử e dè rụt tay lại. ra nàng là vị cao thủ đánh cờ hôm đó muốn mời. Cảnh Chính thầm nghĩ.

      Đề Đề chạy lại chỗ của đám người Cảnh Chính ngồi. Nàng thở hổn hển, giơ tay chỉ chỉ về hướng Cảnh Chính: “Lạc Lạc, ngươi là xấu tính. Ta chỉ là thấy người cũng tiện đường nên mới theo thôi. Ai ngờ ngươi lại bỏ chạy nhanh như vậy”.

      Cảnh Chính tiếp tục chăm chú đọc sách, vờ như nghe thấy gì.

      “Nếu Đề Đề nương đến rồi, vậy mời các vị theo ta để gặp các lão sư”. Bồ Đào đưa tay làm dấu hiệu mời đám người Cảnh Chính theo mình.

      “Thiên Niên Hạc Môn là do Bạch Quân Đế tiên nhân sáng lập từ năm trăm vạn năm trước. Đến nay trải qua năm đời trưởng lão. Như các vị cũng biết, học viện tuyển nhiều đệ tử nên số lượng đệ tử tại cũng chỉ có năm mươi người. Nếu tính thêm hai vị nữa là năm mươi hai.” đường , Bồ Đào thao thao bất tuyệt về lịch sử, lai lịch của Thiên Niên Hạc Môn. Cảnh Chính gì nhưng nghe rất nghiêm túc. Trong khi đó, Tiểu Đào Tử và Đề Đề cứ chốc lại “Oa” lên tiếng.

      Đến trước cửa sảnh lớn, Bồ Đào dừng lại. “Cảnh Lạc tiên quan, Đề Đề nương, mời hai vị vào trong!”

      Cảnh Chính và Đề Đề bước vào trong sảnh viện. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người khiến Đề Đề có chút sợ hãi. Theo phản xạ, nàng nắm lấy tay Cảnh Chính. Cảnh Chính nhíu mày, toan muốn gỡ tay nàng ra nhưng nhìn thấy nàng lo lắng như vậy lại thôi. đành kệ nàng nắm tay .

      “Tiết trưởng lão à, ngài vì sao lại nhận nữ linh này. Có phải sống lâu năm quá rồi nên khiến ngài hồ đồ hay ?” Tì Bà lão sư mỉa mai .

      phải hồ đồ mà là quá mức hồ đồ rồi. Từ năm trăm vạn năm trước cho đến nay, Thiên Niên Hạc Môn chúng ta chưa từng có tiền lệ tuyển cùng lúc hai người. Trước đó ngươi chọn . Vì sao lại chọn thêm người nữa, mà còn là kẻ có thần lực yếu đến mức vô dụng như thế này. Ngươi cần phải cho chúng ta lời giải thích!” Kì lão sư lớn tiếng.

      “Đúng đó, đúng đó, kính mong Tiết trưởng lão phải giải thích ràng. Như vậy, chúng đệ tử mới tâm phục khẩu phục được” Đám đệ tử bắt đầu nhốn nháo.

      “Câm miệng!” Tiết trưởng lão hét lớn. Cả sảnh viện im lặng như tờ. “Từ trước đến nay, học viện chưa từng có quy định mỗi đợt chỉ tuyển người. Nếu trong số các ngươi có ai phục, cuốn gói rời khỏi đây !” Tiết trưởng lão cố ý tăng thêm áp lực ở câu cuối cùng khiến đám người lão sư cùng đệ tử hoảng sợ, dám ý kiến gì thêm.

      Thấy ai còn dám gây náo nhiệt nữa, Tiết trưởng lão nhìn Cảnh Chính và Đề Đề : “Cảnh Lạc, Đề Đề. Từ nay hai con chính thức trở thành đệ tử thứ năm mươi mốt và năm mươi hai của Thiên Niên Hạc Môn ta. Đề Đề, con là được thu nhận sau. Con gọi Cảnh Lạc tiếng sư huynh”.

      “Dạ, thưa Tiết trưởng lão” Đề Đề vui vẻ quay sang nhìn Cảnh Chính gọi “Cảnh Lạc sư huynh”.

      Sau khi kết thúc lễ bái nhập môn, Cảnh Chính và Đề Đề cùng theo Bồ Đào về nơi ở. Đề Đề ở Trúc Lâm Viện, Cảnh Chính ở Đào Hoa Viện cách nơi ở của Đề Đề xa.

      Tối đến, khi Cảnh Chính chuẩn bị nghỉ ngơi thanh của Tiết trưởng lão truyền đến: “Đến Nguyệt Hồ”.

      Nhận được tin truyền , Cảnh Chính xoay người liền xuất tại nơi hẹn.

      “Ngươi là ai? Đến nơi này có mục đích gì?” Tiết trưởng lão lạnh giọng hỏi.

      “Tiết trưởng lão, ta là Cảnh Chính, Thái tử điện hạ của Thiên tộc” Cảnh Chính cười đáp. Việc Tiết trưởng lão nghi ngờ thân phận của làm ngạc nhiên, bởi ngay từ ban đầu, chính cố ý để lộ ít tin tức cho Tiết trưởng lão.

      Tiết trưởng lão sửng sốt, cúi đầu hành lễ: “Thái tử Điện hạ”.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :