1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 25 Chỉ là lễ tình nhân

      Chân Mẫn Du nhìn phong thái tùy ý của Triệu Tiệm An khiến hơi hoảng hốt, sau khi phục hồi tinh thần tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, gọi bát mì thịt bò.

      “Tớ nhớ lúc trước khi còn học cậu rất thích ăn mì thịt bò của quán gần trường học, khi nào rảnh rỗi chúng ta cùng nhau ăn chút nhé, có lẽ quán vẫn ở đó nhỉ.”

      sau , tại tớ rất bận.” Triệu Tiệm An tùy ý lật thực đơn trong tay, nhớ đến lần đó gặp Khương Mộc Ninh trong cửa hàng Diện khiến khóe môi tự chủ được mà nhếch lên.

      “Lúc nào mà cậu chẳng bận, hẹn cậu bao nhiêu lần cũng thấy rảnh rỗi. Nếu phải hôm nay tớ chờ trước cửa nhà cậu có phải cậu còn đẩy xuống nữa đúng ?” Chân Mẫn Du nhìn chằm chằm vào khóe môi nhếch dần lên của Triệu Tiệm An khiến cho tâm trạng tốt hơn mấy phần, vui vẻ lên gương mặt có chút che dấu nào. “Cậu đừng chỉ tập trung sức lực trong công việc như vậy. Ngoài nghiệp trong sinh hoạt cũng có rất nhiều chuyện có thể hưởng thụ……. Lúc cậu rảnh có thể gọi cho tớ, cùng rủ mấy bạn học cũ cùng nhau ăn cơm.”

      Chân Mẫn Du hơi dừng chút, cẩn thận quan sát vẻ mặt Triệu Tiệm An, thấy vẻ mặt như thường làm cho nụ cười của cũng thoải mái hơn nhiều: “Tớ nghe cậu lại về trường học thêm à, tớ rất hâm mộ quyết đoán của cậu…….. Hôm nay nghĩ lại, chỉ có cuộc sống trong trường học là đơn thuần tốt đẹp nhất………. Luôn khiến người ta lưu luyến.”

      “Chỉ là muốn học thêm chút mà thôi.” Triệu Tiệm An cúi đầu, tùy ý lật vài cái thực đơn, gọi hai món ăn với nhân viên phục vụ đứng yên chờ đợi bên cạnh.

      “Này, cậu cũng đừng tiết kiệm tiền cho tớ, cậu cứ gọi . Cũng mấy năm rồi chúng ta chưa cùng nhau ngồi ăn bữa cơm………..” Chân Mẫn Du càng về phía sau thanh càng , mang theo chút quyến luyến và hoài niệm.

      Sau khi tốt nghiệp đại học, ôm theo khát vọng tuổi trẻ, mạnh mẽ theo đuổi ước mơ, mình về phía con đường đến Đại đô thị quốc tế khiến bao người mơ ước, phồn hoa như vậy mà cũng lãng phí như vậy, lần lại lần khiến say mê, nhưng bận rộn qua chỉ còn lại trống khiến cảm thấy mất mác. Lúc ăn khuya vắng người, di/ễ/n đ/à/n lê q/u/ý đ/ô/n, yên lặng nhìn các bạn học ở bên kia đại dương chuyện náo nhiệt, thảo luận, khiến đột nhiên lại cảm thấy hối hận.

      Nếu như, ban đầu hành động theo cảm tính có thể gần hơn chút đúng ? Chẳng qua chỉ hiểu thế nào là mà thôi, nhưng lại buông tha quá dễ dàng, hôm nay lại cảm thấy hối hận, tại sao lúc đó lại làm đến cùng chứ?

      Từ khi bắt đầu hề hỏi tình trạng gần đây của , bởi vì chỉ cần có chút tin tức được như ý cũng biết mình tới tới lui lui còn ý nghĩa gì nữa. may, đợi đến khi về nước, thầm nhận được tin tức khiến mừng rỡ, vẫn độc thân. Nhiều năm như vậy, là người con từng cách gần nhất mà.

      Vậy nên, Triệu Tiệm An, em còn cơ hội đúng ?

      Khóe môi Chân Mẫn Du mang theo ý cười, lặng lẽ nhìn Triệu Tiệm An phong độ hơn rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của , trong lòng lên thỏa mãn từ trước đến giờ chưa bao giờ có.

      Nếu như phải trong lòng có hoài niệm, với điều kiện của Triệu Tiệm An, tại sao lại độc thân đến bây giờ chứ? Càng thể đồng ý cuộc hẹn với vào hôm nay được đúng ?

      Nhớ tới tin tức mà em họ nghe được, trong lòng càng thêm chắc chắn hơn, hồi hộp, thấp thỏm, lo lắng đau khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể tiêu tán.

      Lần này, dễ dàng buông tay như vậy nữa. Trong xã hội chìm chìm nổi nổi mấy năm, thanh xuân cũng dần trôi qua, cuối cùng cũng hiểu , gặp gỡ được người, là chuyện dễ dàng.

      Đợi đến khi món ăn được bê lên, Triệu Tiệm An cũng nhịn được tăng nhanh động tác tay.

      ra từ trước đến nay động tác ăn của luôn rất nhanh chóng, luôn có rất ít thời gian cho việc ăn uống, phần lớn thời gian dành cho công việc, mặc dù, có lẽ cũng chỉ được thêm mấy phút mà thôi.

      Sau khi biết Khương Mộc Ninh, mới phát ra, ra, ăn cơm từ từ cũng có thú vui riêng, ít nhất có thể kéo dài thời gian ở chung của hai người.

      Triệu Tiệm An cúi đầu, khóe môi nhịn được lại giơ nhếch lên thành nụ cười vui vẻ.

      ra người với người luôn giống nhau. Trước đây cho rằng hay cũng có gì khác biệt, mặc kệ là ở cùng ai cũng có gì khác nhau.

      Nhưng, làm sao có thể giống nhau cơ chứ?

      Giống như tại, tim sớm bay đến bên người khiến cho trái tim thấy ấm áp ở trong sân trường kia rồi. Ít nhất, chỉ cần điểm này thôi, Chân Mẫn Du rất đúng, cuộc sống sân trường thực là quá tốt đẹp.

      Hôm nay là ngày đầu tiên Khương Mộc Ninh học, vốn nghĩ là buổi trưa mới về, sau đó đến thẳng trường học tìm , thử nhìn xem có vui mừng , dù sao hai người cũng nửa tháng rồi chưa gặp mặt.

      Nhưng buổi sáng, sau khi ăn điểm tâm trong nhà bắt đầu đứng ngồi yên, chỉ muốn nhanh chóng trở về, vừa nghĩ tới việc có thể gặp khiến bắt đầu vội vàng. Cho nên mới trở về trước, nghĩ cho dù sáng học ít nhất là buổi trưa hai người có thể gặp nhau, buổi tối đưa vào nội thành ăn bữa ngon.

      So với việc có thể gặp mặt, lqd, ra ăn gì cũng được, là người kén chọn. Nhưng Thích Thành rồi, đôi mắt của con rất tỉ mỉ, luôn coi trọng hoàn cảnh lãng mạn, nếu như cẩn thận, có thể khiến đối phương cảm thấy như được tôn trọng.

      Cho nên, ngay lúc ban đầu chỉ mời ăn mì thịt bò và sủi cảo khiến cảm thấy rất lo lắng, vậy nên quyết định mỗi lần ăn cơm phải tốn thêm chút công sức, mặc dù, ra với đây là công việc khó khăn.

      Triệu Tiệm An vội vàng lặp lại trong lòng, nghĩ xem buổi tối nên sắp xếp ở đâu mới tốt.

      Cửa hàng Đình Duyệt tệ, nhưng hai người cũng ăn mấy lần ở đó rồi, lại đến đó có khi nào nghĩ muốn tốn tâm tư ?

      Ăn bữa trưa, Triệu Tiệm An lại đặt nặng vấn đề nên ăn bữa tối ở đâu thành vấn đề nghiêm túc ảnh hưởng đến nửa đời sau của , cho nên đến khi ngăn Chân Mẫn Du thanh toán mới ý thức được vấn đề, lúc còn ở đường nhịn được gửi cho Khương Mộc Ninh tin nhắn, đến nay cũng nhận được tin nhắn trả lời.

      Tất nhiên, lúc ấy cũng chỉ hơi nhíu mày, cho là Khương Mộc Ninh nhìn thấy, bởi vì tâm trí tập trung nên căn bản biết Chân Mẫn Du gì, qua loa ừ vài câu.

      Chờ khi phát ra chuyện đúng là ba giờ chiều rồi.

      Sau khi gửi liên tục mấy tin nhắn cũng chỉ như đá bỏ biển, thử gọi điện cho Khương Mộc Ninh, xác định điều kiện đầu tiên là Khương Mộc Ninh học, rất ít khi gọi điện trực tiếp cho , nhưng tình hình lần này có chút kì lạ, hề có chút tin tức nào, sau khi quen biết với Khương Mộc Ninh chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

      Nhưng gọi điện thoại bao nhiêu lần cũng trong tình trạng tự động trả lời: Số điện thoại này tắt máy.

      lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc, tập trung gọi lần lại lần lên số điện thoại quen thuộc, trong lòng bắt đầu có chút bối rối.

      Có phải Khương Mộc Ninh xảy ra chuyện gì ?

      Trong đầu vừa lên ý nghĩ như vậy, lqd, khiến cho lo sợ, trong lòng còn hốt hoảng lo sợ, nóng nảy hơn nhiều so với việc mất những công trình tiền triệu.

      Nhưng căn bản có số điện thoại bàn trong phòng ngủ của , hay số điện thoại di động của bạn cùng phòng với . Làm thế nào bây giờ? Có thể gọi cho trưởng khoa của khoa bọn họ ? Học sinh trong khoa xảy ra chuyện, trưởng khoa cũng phải biết đúng ? Nhưng mà nếu có chuyện gì, lại động đến lãnh đạo khoa của họ, sau khi Khương Mộc Ninh biết chắc chắn cho sắc mặt tốt để nhìn.

      “Ui da, sao lại khó thế này, hôm nay ngày lễ lớn như vậy mà cậu ra ngoài à? Ai, phải buổi trưa cậu ăn cơm bên ngoài sao, đàn em của cậu còn phải học chiều nên phải đưa về trường rồi à?”

      thanh của Thích Thành vang lên trong lòng Triệu Tiệm An cũng chín cong mười tám quẹo rồi, sau hồi thấp thỏm rối rắm, gần như thể ngồi yên mà muốn trực tiếp chạy xe về trường học hỏi thăm.

      “Ngày gì?” suy nghĩ của Triệu Tiệm An hơi dừng lại, trong lòng lên ý tưởng thoáng qua.

      “Ngày gì? Ngày 14 tháng 2 đó ạ, trời ơi, đừng với tớ cậu căn bản hẹn đàn em hả?” Thích Thành mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn , “Cậu sợ giai nhân hẹn hò với người khác à?”

      Thích Thành đột nhiên đứng thẳng lên, nhìn quyển lịch bàn, vẻ mặt hơi thả lỏng chút.

      “Cậu xem, có phải vì hôm nay tớ hẹn với ấy nên ấy mới giận tớ, tắt máy lâu như vậy ?”

      “Cái gì mà ấy? Cậu đàn em của cậu hả? Ha ha, điện thoại của cậu bị từ chối nhận sao?” Thích Thành hiếm khi được chứng kiến Triệu Tiệm An thấp thỏm vì , trong lòng cũng vui vẻ cười ha ha: “Đừng với tớ cậu căn bản biết hôm nay là ngày mấy nha.”

      “Đương nhiên tớ biết. Trừ tết Nguyên Đán, mùa xuân, Thanh Minh, Trung Thu, Quốc Khánh, tớ đâu biết những ngày lễ lộn xộn linh tinh kia đâu.” Gương mặt Triệu Tiệm An tràn đầy ảo não, nửa bởi vì Thích Thành châm chọc, nửa bởi vì sai sót của .

      Những trẻ tuổi luôn rất coi trọng với những ngày lễ tình nhân đúng , nhưng lại cố tình nhớ, là hỏng bét. Nhưng mà, nếu như là nguyên nhân đơn giản như vậy chỉ mất chút sức hò hét thôi, Khương Mộc Ninh vốn phải là hay nhăn nhó.

      Vẻ mặt Triệu Tiệm An hơi giãn ra, nhưng nhớ tới những tin nhắn gửi được trả lời, gọi điện thoại báo tắt máy khiến lại nắm chắc.

      Có phải điện thoại hết pin nên tự động tắt máy ? Cho nên mới nhận được tin nhắn và cuộc gọi.

      Lúc ý thức được hôm nay là ngày lễ tình nhân là buổi chiều, Triệu Tiệm An luôn trong tình trạng thấp thỏm lo lắng, nhưng Khương Mộc Ninh cũng dễ chịu. Trở về phòng ngủ, gần như lập tức ngã xuống giường ngủ, cảm thấy mệt muốn chết được, cũng bởi vì vừa rồi chen lấn xe bus có chỗ ngồi hay là bởi vì mệt mỏi trong lòng. nhắm hai mắt, nằm giường, trong lòng vừa loạn lại thấy đắng chát, nặng nề giống như có gì đó đè nặng trong lòng, khiến cho gần như thở nổi.

      nghĩ thông rồi, cho nên nhanh chóng có chuyện gì. Cuộc sống của vẫn phải tiếp tục, giống như trước kia thôi, giống như trước kia hề biết ai là Triệu Tiệm An, vẫn là với tính cách thoải mái như cũ. Coi như trong lòng có vết thương, đau xót, chịu đựng rồi qua thôi.

      Về sau, cũng biết ngày gì là lễ tình nhân nữa.
      thuyt, Sweet you, dhtt 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 26 Cơ hội giải thích.

      Khi điện thoại phòng ngủ vang lên, Mai Lộ mở cửa vào, nghe thấy tiếng điện thoại nên tiện tay nghe máy luôn.

      “Alo, xin hỏi tìm ai ạ? A….. bạn chờ lát.”

      xong, Mai Lộ cầm điện thoại tay quay đầu hô lên: “Khương Mộc Ninh, cậu có điện thoại này. Là đàn ông. Nhưng phải cha cậu.”

      Khương Mộc Ninh trong phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt sớm chút rồi lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy Mai Lộ hô dừng động tác tay, hơi nhíu mi, để bàn chải đánh răng xuống, chậm rãi về phía điện thoại.

      “Alo.”

      Triệu Tiệm An nghe thấy giọng của Khương Mộc Ninh thở phào nhõm, nhưng cũng lập tức phản ứng kịp với giọng lạnh lùng kia, sốt ruột muốn chuyện nhưng lại được gì.

      “Mộc Ninh, buổi chiều có gọi điện thoại cho em…..” Triệu Tiệm An thấp thỏm lo lắng câu, trong lòng nhanh chóng chuyển động: Chẳng lẽ do quên ngày nên bị ghét bỏ rồi hả?

      “A, điện thoại hết pin rồi.” Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn bàn phím điện thoại, gương mặt nghiêm lại, vẻ mặt có chút biểu cảm nào.

      muốn tìm em cùng ăn tối mà vẫn thể liên lạc được………”

      “A, cần đâu.”

      Triệu Tiệm An cầm điện thoại di động trong tay, ngẩng đầu nhìn từng ô cửa sổ lộ ra ánh đèn trong màn đêm, trong lòng lên chút bối rối, thanh cũng vô ý mà giảm xuống mấy phần: “Mộc Ninh, hôm nay em thoải mái sao?”

      có, tôi rất khỏe.” Khương Mộc Ninh lạnh nhạt , ngay cả câu bình thường cũng mang theo xa cách ràng.

      Triệu Tiệm An mặc dù hiểu chuyện đương, nhưng cũng phải người ngu, sau mấy câu như vậy quả thực là có vấn đề, hơn nữa hình như vấn đề chút nào. Như vậy mà cứ tiếp tục chuyện điện thoại cũng thể giải quyết được.

      “Mộc Ninh, ở dưới tầng kí túc xá của em, trước hết em cứ xuống chút , chúng ta cùng chuyện, được ?” Trong lòng Triệu Tiệm An lên lo lắng, bình tĩnh .

      cần, tôi muốn nghỉ ngơi.”

      “Được, vậy lên, phòng 412 đúng ?” Vừa rồi nhờ người tìm số điện thoại phòng Khương Mộc Ninh cũng tìm luôn số phòng, khó khăn mới có thể liên lạc với nhưng vui mừng chưa được bao lâu bị đánh tan, lần đầu tiên được nếm thử đau khổ trong tình .

      “…….. Được, tôi xuống.” Khương Mộc Ninh cau mày thở dài. Che ống nghe nhàng , lqd, ta muốn chuyện chuyện lần cho ràng , cúp điện thoại, xoay người về bàn cầm điện thoại di động. “Tớ xuống tầng chút, mua chút đồ.”

      “Này, Khương Mộc Ninh, người đàn ông kia là ai vậy? Nghe giọng có vẻ còn trẻ tuổi đúng ? Là người quen của chúng ta sao?” Mai Lộ lại gần, vẻ mặt hưng phấn giống như sáng bừng lên, mang theo hứng thú tự nhiên buôn chuyện.

      Nhưng trong lúc này, Khương Mộc Ninh nào còn tâm trạng cùng ấy vui đùa: “ tớ.” xong trực tiếp mở cửa ra ngoài.

      “Thôi , có chút sức lực nào. đúng. Khương Mộc Ninh, cậu là con mà. Sao lại có người vậy? họ à? Hay tình?” thanh của Mai Lộ còn vang vọng trong phòng ngủ, nhưng bị cánh cửa ngăn cách rất nhiều. “Chờ cậu ấy về nhất định tớ hỏi cho ràng, cuối cùng là nào chứ?”

      Mặc dù nhiệt độ ban ngày coi như ấm áp, nhưng mà dù sao cũng chưa vào mùa xuân, ban đêm còn có sương và gió lạnh, Khương Mộc Ninh vừa bước ra khỏi cửa chính của kí túc xá đúng lúc có cơn gió đêm thổi qua, lạnh đến mức phải rụt cổ cái. ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy cách đó xa có người, thân hình thon dài mơ hồ và chút loáng thoáng ánh lửa.

      “Đàn Triệu.” Khương Mộc Ninh ngửi thấy trong khí có mùi thuốc lá, nhịn được khẽ nhíu mày cái, lúc này mới nhấc chân tới.

      từ lâu rồi chưa từng gọi là ‘đàn Triệu’.

      Tay cầm thuốc lá của Triệu Tiệm An hơi dừng chút, sau đó nặng nề hít hơi, lúc này mới đến thùng rác bên cạnh vứt vào, trong lòng cũng lên chút dự cảm xấu.

      phải là người tự tin đến mù quáng, cũng chưa từng tin tưởng cái gì mà giác quan thứ sáu, nhưng hôm nay, còn chưa mở miệng được thưởng thức mùi vị của mất mác.

      Triệu Tiệm An quay đầu, nhìn Khương Mộc Ninh từ phía ánh đèn chỗ cửa kí túc xá lặng lẽ đến, rũ tròng mắt xuống khiến người khác thấy vẻ mặt. Nhưng từng cử động của lại thấy lạnh lùng xa cách.

      Còn lạnh lùng hơn so với lần đầu tiên họ gặp mặt.

      Cảm giác như vậy khiến cho lòng co rút đau đớn.

      “Mộc Ninh, còn chưa ăn cơm, nên có chút đau dạ dày, em ăn cùng chút được ?” Triệu Tiệm An nắm chặt tay thành quyền, nặn ra nụ cười, bày ra dáng vẻ yếu đuối.

      Hôm nay mới hậu tri hậu giác phát , phá được lòng của Khương Mộc Ninh tuyệt đối là công cuộc gian khổ và khó khăn trước nay chưa từng có. Hơn nữa trong cuộc đời đến lúc này chưa từng có chút tài liệu tham khảo nào.

      “Nếu có việc gì tôi lên tầng trước.” Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn con đường bộ sạch , mím môi mang theo mùi vị của quật cường.

      Triệu Tiệm An đưa tay lên vuốt vuốt chỗ dạ dày để giảm cảm giác đau đớn, cúi đầu nhìn Khương Mộc Ninh chịu nhìn thẳng vào , lông mày nhíu chặt lại.

      Cứ nuông chiều như vậy phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.

      Triệu Tiệm An khẽ thở dài: “Chúng ta tìm chỗ để chuyện được ? Đừng bướng bỉnh với , ít nhất em cũng phải cho biết vấn đề ở đâu chứ? Trước khi người ta bị xử tử hình cũng được nghe phán quyết lí do mà, em thể cứ thế định kết cục cho được, ngay cả chút lí do cũng có.”

      Khương Mộc Ninh tái mặt, cố nhịn tức giận có xu hướng phun ra ngoài, cắn chặt môi lời nào.

      Bây giờ ta còn muốn gì nữa?

      “Được rồi, em chuyện coi như em chấp nhận.” Triệu Tiệm An thở dài đưa tay kéo tay Khương Mộc Ninh, vững vàng nắm chặt trong tay. Động tác này muốn làm lâu rồi, nhưng muốn dọa Khương Mộc Ninh sợ, luôn mực dám vượt qua giới hạn, nhưng nghĩ rằng hôm nay lại được cầm tay nhưng lại trong lúc bất đắc dĩ như này.

      “Đừng, buông tay.” Khương Mộc Ninh sợ hết hồn, vội vàng giọng giãy giụa.

      “Em đừng cử động, nếu em muốn cầm tay em vậy có thể ôm em , hai chọn , em muốn sao?” Triệu Tiệm An nhịn xuống nóng nảy nơi đáy lòng, giọng ra, mặt nở nụ cười miễn cưỡng.

      Khương Mộc Ninh cắn môi, yên tĩnh lại, mặc Triệu Tiệm An dắt đến bên cạnh xe ngồi vào ghế lái phụ, sau khi mở cửa xe, cũng nhanh chóng ngồi vào.

      “Tôi tự làm được.” Triệu Tiệm An ngồi ghế lái, đưa tay qua muốn giúp thặt dây an toàn, vội vàng , sau đó nhanh chóng cột chắc dây an toàn.

      Vẻ mặt Triệu Tiệm An vẫn như thường, chậm rãi bắt đầu phối hợp với Khương Mộc Ninh, trong lòng cũng thở phào nhõm.

      Ít nhất cũng có cơ hội để giải thích.

      Xe vững vàng chạy ra khỏi trường, đường khiến Khương Mộc Ninh nhịn được hỏi: “ đưa tôi đâu?”

      tìm nơi yên tĩnh chúng ta có thể chuyện.” Vẻ mặt Triệu Tiệm An thoải mái hơn nhiều, tập trung nhìn đường phía trước: “Ngày mai lúc nào em có tiết?”

      Khương Mộc Ninh trầm mặc lúc mới buồn buồn : “Tiết tiết hai có giờ?”

      “Vậy hay quá, đúng lúc mai cũng học chiều.”

      Khương Mộc Ninh vốn nghĩ là Triệu Tiệm An tìm quán café buôn bán về đêm……….. nhưng dọc đường , đều nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, suy nghĩ hỗn loạn, cho đến khi xe Triệu Tiệm An đỗ vào gara dưới lòng đất, mới hậu tri hậu giác phát , nhà của Triệu Tiệm An ở chung cư này. chưa từng đến, nhưng khi thuê phòng với Cổ Viên Viên ở cách vách có nghe thấy Triệu Tiệm An rất nhiều lần rằng nhà ở bên cạnh.

      “Sao lại tới chỗ này?” Khương Mộc Ninh nắm chặt ghế xe, bỗng nhiên có chút chống cự.



      “Trong nhà yên tĩnh, hơn nữa cũng có thời gian buôn bán, cần lo lắng thời gian đóng cửa, chúng ta có thể chuyện thoải mái cả buổi tối, cho đến khi ràng mọi chuyện mới thôi, còn nữa, café, nước đều là cung cấp miễn phí, thu phí.” Triệu Tiệm An vừa đùa giỡn vừa tắt máy, nhanh chóng xuống xe mở cửa bên phía Khương Mộc Ninh ngồi, nhưng vẫn nắm chặt ghế ngồi, đến gần bên tai cười khẽ: “Nếu như em muốn ôm em lên tầng có thể ra, mặc dù ở tầng mười, nhưng mà có thang máy mà.”

      Khương Mộc Ninh cố gắng ổn định vẻ mặt cứng đờ của mình, cắn môi, yên lặng ra khỏi xe, rũ vai xuống mặc Triệu Tiệm An nắm tay vào thang máy.

      Nhà Triệu Tiệm An ở tầng mười, Khương Mộc Ninh nhớ lần trước qua về nhà , trong nội thành lại đoạn đường này giá trị của nó tuyệt đối là xa xỉ. Vừa vào ngay lối vào là phòng khách, nối liền với ban công, nhưng Khương Mộc Ninh cũng có tâm tình để thưởng thức, sau khi vào cửa yên tĩnh thay dép lê, sau đó theo Triệu Tiệm An vào ngồi ghế sofa.

      “Em muốn uống gì? Hình như chỉ có café, những cái khác chắc còn.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh ngồi trong phòng khách nhà , trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao cũng là tác chiến sân nhà, vẫn có tâm lí chiếm ưu thế.

      “Tôi uống nước thôi, nước lọc là được.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, tùy ý liếc mắt đánh giá phòng khách cái, nhìn Triệu Tiệm An vào bếp, lúc này mới từ từ thở dài.

      Đợi đến khi Triệu Tiệm An cầm hai chai nước suối ra ngoài, Khương Mộc Ninh vẫn thể tìm được chút đầu mối nào trong đống suy nghĩ đau đầu của .

      muốn kết quả như thế nào đây?

      Triệu Tiệm An mở nắp chai nước suối, đặt trước mặt Khương Mộc Ninh, lúc này mới ngồi xuống ghế sofa. muốn cho Khương Mộc Ninh cảm thấy áp lực, nên lựa chọn vị trí bên đối diện bên trái của , kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, có lẽ khiến bớt chút mất tự nhiên.

      “Được rồi, chúng ta chuyện chút.” Triệu Tiệm An ngồi xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tập chung nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh với ánh mắt nghi ngờ: “ nhớ mấy hôm trước, đúng, sáng sớm hôm nay còn tốt mà, tại sao đến chiều ngay cả tin nhắn của em cũng thèm nhắn lại thế, điện thoại của em cũng chịu nhận là sao?”

      có gì…..” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, ánh mắt khẽ quét qua gương mặt Triệu Tiệm An rơi vào quyển tạp chí bàn trà.

      “Là do nhớ hôm nay là ngày gì sao? Trừ những ngày lễ quan trọng, chưa bao giờ nhớ đến những ngày như ngày lễ tình nhân thế này, cho nên, nếu là sơ sót, vậy xin lỗi em được ? Hơn nữa đảm bảo, về sau tuyệt đối bao giờ tái phạm.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh lại bắt đầu bày ra dáng vẻ chịu hợp tác, chỉ biết thở dài tiếng trong lòng, nhịn xuống lo lắng, giọng , tự động nhận sai lầm trước.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 27 Chuyện cũ quan trọng

      “Hôm nay cũng chưa hết ngày mà, bây giờ chúng ta ra ngoài dạo chút được ?” Triệu Tiệm An cười đề nghị, ánh mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh, đáng tiếc, chỉ hơi bĩu môi, gương mặt kia có tí xíu nào là vui mừng cảm động, khẽ cau mày, rất lạnh lùng, xem ra gặp rắc rối to rồi.

      Nụ cười của Triệu Tiệm An có chút cứng đờ, hơi nhích lại gần Khương Mộc Ninh, : “Mộc Ninh, em đừng gì như vậy, em như vậy khiến rất khó chịu, biết làm thế nào, có chuyện gì em cứ ra, chúng ta cùng nhau được ? Nếu như………. Đến cuối cùng em vẫn cảm thấy chúng ta tách ra tốt hơn…………. Vậy…….. cũng tôn trọng quyết định của em……….”

      Triệu Tiệm An khó khăn ra câu cuối cùng, lqd, trong lòng tràn ngập cảm giác vô lực.

      Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngay lúc cảm thấy có chút tiến triển, đột nhiên lại quay ngược lại đến mười tám ngàn dặm vậy?

      Khương Mộc Ninh cúi đầu, những ngón tay cầm vào ngón khác cũng cứng đờ, nghe thấy Triệu Tiệm An ăn khép nép có ý lấy lòng, đột nhiên lại thấy chua xót trong lòng, mang theo cả chút uất ức mơ hồ, làm cho thái độ kiên quyết của cũng bắt đầu bị hòa tan.

      Hóa ra mối quan hệ đơn phương, ra chính cũng cảm thấy có sức thuyết phục, chỉ cần có gặp mặt, những chuyện tức giận kia, những chất vấn đều chỉ còn lại chút uất ức .

      Khương Mộc Ninh mím mím môi, đáy mắt cũng dâng lên chút chua xót, nước mắt cũng bắt đầu trào ra, cuối cùng cũng nho : “ đến thành phố H khi nào?”

      Triệu Tiệm An yên lặng thở phào nhõm, hai tay nghiêm túc đặt đầu gối, thái độ ngoan ngoãn giống như bạn trước mặt giáo viên: “Khoảng chừng mười giờ đến, nhưng về nhà trước chuyến.”

      “Vậy sao liên lạc với em? Tại sao buổi trưa đến tìm em?” Khương Mộc Ninh lại xong lại cắn chặt môi dưới, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, đột nhiên có chút sợ hãi với đáp án của .

      Nếu như đáp án của thể chấp nhận được phải làm sao? muốn gặp nữa sao?

      “Ban đầu cũng muốn đến thẳng trường học tìm em, nghĩ có lẽ cho em bất ngờ, nên mới liên lạc trước, …….. Nhưng về sau lại có người bạn đến tìm ăn cơm……… chỉ nghĩ là buổi chiều tìm em, lqd, ngờ buổi chiều lại gọi được cho em.”

      “Bạn?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ướt át nhìn thẳng vào Triệu Tiệm An, giật giật khóe miệng, lộ ra chút đường cong mang ý trào phúng ràng. “Bạn nào vậy? Trong cuộc sống lại có người bạn có thể hẹn ăn cơm vào hôm nay à? Vậy mà cũng đồng ý.”

      Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh nhìn bằng ánh mắt như vậy khiến bắt đầu thấy lo sợ, cố gắng nhẫn nhịn kích động muốn ôm vào lòng, những câu hỏi liên tiếp của khiến giật mình, mới vừa rồi còn có dự cảm xấu bây giờ càng thấy lan rộng hơn, khiến bối rối trong nháy mắt.

      “Mộc Ninh, chỉ là bạn bình thường thôi, ít nhất trong mắt là vậy. căn bản hề chú ý hôm nay là ngày gì, ấy hẹn với rất nhiều lần nhưng chưa đồng ý, lần này ấy lại chặn trước cửa nhà …… nghĩ cũng chỉ là bữa cơm, hề có chút suy nghĩ nào khác, cái gì mà ngày lễ tình nhân chứ, từ trước đến giờ chưa từng biết ngày này.” Lời giải thích của Triệu Tiệm An có chút mạch lạc, trong lòng hối hận rất nhiều vì trước đó giải thích ràng với Khương Mộc Ninh, tại trong tình cảnh này có trăm cái miệng cũng giải thích được.

      Tất cả là do Thích Thành, cái mà mà lời dối có ý tốt cũng là vì muốn đối phương vui vẻ, số việc có thể lừa gạt lừa gạt, tránh cho đối phương vui, khiến hai người đều thấy phiền toái.

      Sao lại nghe Thích Thành hưu vượn chứ? trách được Thích Thành có nhiều bạn như vậy mà đến giờ vẫn có bà xã.

      “Mộc Ninh, có phải buổi trưa em thấy ăn cơm với người khác ?” Triệu Tiệm An cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm Khương Mộc Ninh, trực tiếp hỏi thẳng, tránh việc thầm chôn giấu trong lòng, khiến được giải thích bị kết án trong tình trạng vô tội.

      “Vâng, sau khi em nhận được điện thoại của , em thấy và người bạn lần trước gặp ở công ty của cùng nhau ăn cơm ở của hàng trong quảng trường.” Khương Mộc Ninh nhớ đến cảnh tượng trưa nay nhìn thấy, trong lòng lại thấy uất ức, lqd, có chút kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Tiệm An, mang theo khí thế tức giận hung hăng.

      trùng hợp……….

      mặt Triệu Tiệm An vẫn duy trì nụ cười trấn an, nhưng trong lòng ảo não đến thể hơn được nữa. Có lẽ chuyện này cũng là báo động trước, để hiểu được về sau được giấu Khương Mộc Ninh bất cứ chuyện gì, khi dối lập tức bị bắt quả tang, càng giải thích càng phiền toái hơn thôi.

      “Chân Mẫn Du, là bạn học thời đại học của , em gặp qua rồi, là do lần trước với em.” Triệu Tiệm An thở dài tiếng, cũng tò mò sao Khương Mộc Ninh lại thấy và Chân Mẫn Du ăn cơm cùng nhau, chuyện này à, có thể nhàng bỏ qua là tốt nhất, cũng muốn về sau vẫn còn nhớ lại, chỉ cần nghĩ đến lúc đó mình đứng bên cạnh nhìn người con khác ăn cơm trong lễ tình nhân, lại cảm thấy đau lòng cùng với tự trách.

      ấy và , rốt cuộc là quan hệ gì? đừng là bạn học bình thường, ánh mắt của ta nhìn tuyệt đối bình thường.” Khương Mộc Ninh cắn môi, : ánh mắt của Chân Mẫn Du nhìn cũng giống như ánh mắt của em nhìn , đó là ánh mắt của người con nhìn người con trai mình thích. Hương vị ngọt ngọt chua chua khiến khống chế được.

      hết với em, em bình tĩnh nghe , có được ?” Triệu Tiệm An nuốt ngụm nước miếng, vốn chỉ nghĩ là và Chân Mẫn Du chỉ có quan hệ bình thường mà thôi, nhưng hôm nay khi phải giải thích, đột nhiên lại thấy hình như bình thường lắm.

      Thấy Khương Mộc Ninh gật đầu cái, Triệu Tiệm An cau chặt mày, sắp xếp cẩn thận lời , sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Nếu như có chỗ nào bình thường, vậy có lẽ là ấy cũng có thể được tính là bạn trước của .”

      “Bạn trước của ? Vậy mà lại dám là bạn học bình thường sao?” Khương Mộc Ninh đứng bật dậy, hốc mắt cũng đỏ lên, may là Triệu Tiệm An sớm có chuẩn bị, lập tức ôm chặt Khương Mộc Ninh vào ngực: “Trước hết em hãy bình tĩnh nghe hết được ? ấy có quan hệ gì.”

      “Bạn trước mà còn chưa tính là gì sao? Cái tên lừa gạt này.” Khương Mộc Ninh cắn chặt răng, dùng sức đấm lên ngực Triệu Tiệm An.

      Triệu Tiệm An để đánh thoải mái, mặc dù sức cũng tí nào, ôm chặt lấy dám buông tay.

      Hôm nay, tay cũng được nắm, người cũng ôm, nhưng lại có thời gian nhấm nháp vị ngọt trong đó……

      Khương Mộc Ninh từ chối lúc lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại trong cái ôm chặt của Triệu Tiệm An, cúi đầu, gì.

      Triệu Tiệm An dám chậm trễ, cũng dám buông tay, cứ nhìn đỉnh đầu với mái tóc đen của Khương Mộc Ninh, giọng giải thích: “ ra cũng chỉ có tháng, ngay cả tay ấy cũng chưa từng nắm đâu. Đó là học kì hai năm ba thời đại học của , chắc cũng khoảng cuối tháng năm , nhớ ràng cũng phải vì Chân Mẫn Du, mà vì đó là lần đầu tiên kiếm được tiền công có năm số, bạn học trong phòng ngủ muốn mời khách, ngờ chờ khi đến chỉ có phòng ngủ của mà còn cả mấy người phòng ngủ bên cạnh có quan hệ tương đối tốt nữa, cũng có cả Chân Mẫn Du, là mời khách, là bạn cùng phòng mọi người đều đến đông đủ, cũng gì chỉ phụ trách trả tiền. Sau đó lại uống chút rượu, mấy người trong phòng cũng bắt đầu ồn ào, ở đại học còn tín chỉ rất quan trọng mà chưa hoàn thành, chính là học , khi đó, phòng ngủ của chỉ còn mình độc thân, những người khác cũng bắt đầu ồn ào, mình nhanh chóng tìm người, sau đó Chân Mẫn Du lại tự đề cử mình, lúc đó uống cũng nhiều, lại là tuổi trẻ nông nổi, bị bạn bè quậy phát nên cũng đồng ý. Ngày hôm sau khi tỉnh lại lập tức hối hận, tìm Chân Mẫn Du hôm trước chỉ là đùa giỡn, mong ấy đừng tin. ngờ ấy lại hôm qua có nhiều người chứng kiến, nếu cứ như vậy có chuyện gì ấy rất mất mặt. cũng bị làm khó, lớp cũng chỉ có năm bạn nữ, Chân Mẫn Du là xinh đẹp nhất, nhân duyên trong lớp cũng tốt nhất, ra ít người theo đuổi ấy, ấy vậy khiến biết phải làm sao cho đúng?”

      ấy đẹp chỗ nào?” Khương Mộc Ninh cúi đầu buồn buồn xen vào câu.

      Thiếu chút nữa là Triệu Tiệm An bật cười, vội vàng nhìn xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười quyến rũ, dịu dàng ôm chặt : “Tất nhiên, tất nhiên đẹp bằng em, cho nên mới coi trọng ấy.”

      “Nông cạn, coi trọng ấy vì ấy xinh đẹp sao? Để ý đến em vì em xinh đẹp đúng ?” Giọng buồn buồn, nhưng cũng phải có tí nhiệt độ nào giống vừa rồi.

      Nụ cười của Triệu Tiệm An cũng cứng lại, ho tiếng, quyết định tiếp tục kể chuyện xưa, hôm nay chuyện nhất định phải cẩn thận, thể khinh thường.

      “Sau ấy lại chỉ tháng thôi, để ấy thử tháng, tháng sau nếu hai người có cảm giác gì chính thức chia tay, đến lúc đó cũng dễ ăn với bạn học. Lúc đó đầu óc cũng rất loạn, trong lòng chỉ thấy phiền, thực hiểu mấy chuyện nam nữ thế này, suy nghĩ chút cũng chỉ là tháng thôi, cho nên đồng ý. Mấy ngày sau đó nhận công trình, bận rộn đến mức mình hận thể biến thành hai người, vậy nên căn bản cũng quên mất còn người được gọi là bạn kia, cho đến hôm về phòng ngủ, trưởng phòng ngủ kéo đến quan tâm bạn , cẩn thận bạn chạy mất, lúc này mới nhớ đến chuyện này, sau đó nhìn cũng là lúc hết tháng, gọi điện cho ấy, hẹn ấy ra ngoài, với ấy là còn mấy ngày nữa là hết tháng, nếu như được kết thúc thôi, lúc đó rất bận. Sau đó bọn cứ như vậy kết thúc. Nhưng lúc đó ít người biết có bạn , thực biết, ra ngoài gần tháng tại sao tin đồn lại đến mức độ kia.”

      “Trưởng phòng ngủ của là người làm mai cho .” Khương Mộc Ninh cúi đầu, chỉ là dùng câu trần thuật.

      “Ách, đúng vậy…… Sau này mới biết, là Chân Mẫn Du nhờ ta, hôm đó ăn cơm cũng là ta gọi tới….”

      “Cho nên, Chân Mẫn Du thích , còn cái gì mà tháng cũng chỉ là ấy lấy cớ thôi, ấy căn bản nghĩ đến chưa đến tháng chia tay, đó chỉ là cách trì hoãn.” Khương Mộc Ninh tiếp suy đoán của .

      Triệu Tiệm An cảm thấy cả người bắt đầu tê dại. Quả nhiên, cảm giác của con , giác quan thứ sáu quá mạnh mẽ…………..
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 28

      “Chuyện này, cũng có thể…..” Triệu Tiệm An giật giật khóe môi, là cười nổi, phải hay phải vốn cũng ảnh hưởng gì với , nhưng bây giờ lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạnh phúc nửa đời sau của , lúc này mới cảm thấy chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của rất nhiều.

      “Tại sao lại lừa gạt em?” Khương Mộc Ninh trừng mắt sưng mặt lên, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận thoải mái.

      Triệu Tiệm An thở dài, lúc này cũng cũng dám đổ lỗi cho Thích Thành, tóm là là do chính xử lí tốt: “Lúc đó chúng ta mới tiếp xúc bao lâu, sợ nếu lúc đó cho em biết khiến em thấy khó chịu, sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”

      “Hừ.” Khương Mộc Ninh nặng nề hừ tiếng, ra chính cũng khó mà được phản ứng của mình nếu cho biết. “Tóm lại là đúng, cố ý gạt em, lén lén lút lút, làm việc ràng.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, đều là tốt, về sau bao giờ mắc phải nữa. Thẳng thắn luôn được khoan hồng mà, ít nhất em cũng phải cho cơ hội để hối cải đúng ?” Triệu Tiệm An hoàn toàn là ăn khép lép, quả nhiên, tình có thể làm hao mòn kiêu ngạo.

      còn gạt em vấn đề nào liên quan đến tính nguyên tắc ?” Khương Mộc Ninh nhân cơ hội được voi đòi tiên, đào ba thước đất.

      còn, còn. Gia thế của hoàn toàn trong sạch, lý lịch đơn giản đến mức có thể ràng tờ giấy A4.” Triệu Tiệm An gần như là muốn nghiêm túc thề, trong lòng cảm thấy xót xa vì uy tín của tụt xuống thấp nhất có thể rồi.

      “Sau này nha, nếu Chân Mẫn Du vẫn đến tìm sao?”Khương Mộc Ninh quyệt miệng, hỏi thẳng vào vấn đề mà quan tâm nhất. “ ta luôn đến tìm như vậy, khẳng định là còn chưa chết tâm, cái gì mà bạn học, rồi bạn bè, ra căn bản là muốn là bạn bè đơn thuần đúng ?” Khương Mộc Ninh suy bụng ta ra bụng người nên hoàn toàn có thể đoán ra tâm tư của Chân Mẫn Du, đoạn tình cảm năm đó bệnh mà mất , thậm chí có thể là chưa bắt đầu kết thúc, trải qua nhiều năm chìm nổi trong xã hội như vậy, lại gặp qua rất nhiều những người đàn ông hào nhoáng bên ngoài, khẳng định là ta vẫn luôn hướng tới tình cảm đơn thuần,dđlqđ, hơn nữa trong lòng ta Triệu Tiệm An giống như gió xuân thổi qua khiến vạn vật hồi sinh nha.

      “Chuyện này, chết tâm hay chưa, cũng có biện pháp nào để xác định………… Chuyện đó, về sau nếu ta còn hẹn gặp …… tuyệt đối đồng ý.” Triệu Tiệm An giọng tỏ lập trường của mình.

      “Hừ, về sau nếu ấy đến tìm , gọi điện cho , gửi tin nhắn cho , tất cả đều được phép gạt em, cùng ăn cơm hay hẹn gặp cũng phải là được nhưng nhất định phải với em, phải được em phê chuẩn.” Cuối cùng Khương Mộc Ninh cũng ngẩng đầu lên từ trong lòng , hốc mắt vẫn đỏ nhưng vẻ mặt nhàng hơn nhiều.

      “Được, nếu như vậy mà vẫn giải quyết được, chỉ cần có Chân Mẫn Du ở đó nhất định dẫn em cùng.” Triệu Tiệm An nhìn gương mặt xinh đẹp của Khương Mộc Ninh nhìn , rốt cuộc cũng nặng nề thở phào nhõm, mặt cuối cùng cũng nở nụ cười thả lỏng.

      “Hừ. Cũng phải là chỉ mình ta, những khác cũng làm như vậy.” Đây là đề phòng xuất thêm rắc rối, chưa bao giờ nghĩ rằng mình tìm người đàn ông ưu tú làm bạn trai, hôm nay vừa nghĩ đến là thấy phiền, bây giờ có rất nhiều hề biết thế nào là dè dặt, chỉ cần cảm thấy người đàn ông này được giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, ngay cả khi người đó kết hôn cũng thể ngăn cản bước chân theo đuổi tình của họ.

      “Tất nhiên, đó là chắc chắn.” Triệu Tiệm An dám giải thích nhiều, lqd, dù sao tất cả cầu của đều đồng ý. “Còn tức giận ?”

      “Hừ, em tức giận lúc nào?” Khương Mộc Ninh cậy mạnh mang theo chút xấu hổ, liếc cái, nhớ đến hôm nay tức giận cả nửa ngày, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.

      “Ha ha, còn tức giận là tốt rồi, sau này có việc gì ít nhất em cũng nên đến trước mặt , đừng để chính mình buồn phiền.” Triệu Tiệm An nở nụ cười, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại thay đổi: “Dạ dày của đói lâu lắm rồi, em nghe nó kêu gào sao?”

      “Sao sớm.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lông mày cũng nhíu chặt lại. “Chín giờ rồi, đói bụng như vậy phải làm sao? Sao lại ăn cơm sớm chút chứ.”

      Triệu Tiệm An rất thức thời câm miệng, cũng dám mở miệng giải thích vì ai đó mà đói bụng, dù sao tất cả cũng là do gieo gió gặt bão thôi.

      Mặc dù Triệu Tiệm An ở mình ngoài xã hội từ rất sớm, dđlqđ, nhưng Khương Mộc Ninh vừa vào phòng bếp của nhìn cái, chỉnh tề sạch phẩm chất tốt, nhịn được thở dài cái, nghĩ Triệu Tiệm An trừ nấu nước chắc là vào phòng bếp rồi. đứng ở cửa phòng bếp quay đầu cười như cười, vẻ mặt hứng thú nhìn Triệu Tiệm An: “ ra ngoài tìm chút đồ ăn thôi.”

      Khương Mộc Ninh cùng Triệu Tiệm An xuống tầng tìm nhà hàng gần đó giải quyết dạ dày cho , sau đó Khương Mộc Ninh lại bị dắt về nhà lần nữa lúc này mới ý thức được bây giờ muộn rồi.

      “Chuyện đó, đưa em về trường học , kí túc xá sắp đóng cửa rồi.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, rốt cuộc cũng có chút nhăn nhó .

      Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn thời gian chút, cười dịu dàng đề nghị: “Dù sao sáng mai em cũng vào học muộn, hơn nữa buổi chiều cũng mới bắt đầu học, bằng ngủ ở đây đêm , mai đưa em về trường được ?”

      “Ngủ, ngủ ở chỗ này?” Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào Triệu Tiệm An, trái tim của đập hề có quy tắc.

      “Có hai phòng khách, bình thường đều có người quét dọn theo giờ đến dọn, em chọn phòng là được.” Triệu Tiệm An cố gắng để vẻ mặt của có vẻ vô hại hơn, tránh dọa cho khó khăn lắm mới giữ lại được này chạy mất, đây chính là bước tiến triển rất lớn.

      Khương Mộc Ninh thở phào nhõm, trong lòng lại có chút ảo não, vừa rồi khẩn trương cái gì cơ chứ?

      Đến khi thoải mái nằm giường ấm áp, Khương Mộc Ninh đột nhiên nghĩ đến, đêm nay và Triệu Tiệm An hề về vấn đề thích hay thích, hay . cứng đờ trong nháy mắt, trừng to mắt thể tin được, sau đó lại ảo não kéo chăn vùi đầu mình, vừa chán nản lại xấu hổ.

      Đây là bị kích thích đến váng đầu rồi. Lại có thể ràng như vậy, ràng. Hồ đồ mặc Triệu Tiệm An vừa dắt tay lại còn ôm.

      Như vậy, tại hai người họ được gọi là quan hệ gì chứ?

      Khương Mộc Ninh đau đầu cũng dần chìm vào giấc ngủ, Triệu Tiệm An bên kia nghĩ đến chuyện khoảng cách của hai người chỉ là bức tường mà thôi, người trong lòng ngủ yên bình trong căn phòng bên cạnh, trong lòng thấy thỏa mãn, trở về phòng vẫn cười rất lâu, sau đó mới từ từ ngủ.

      Sáng sớm hôm sau Khương Mộc Ninh hoảng hốt tỉnh lại, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà lúc lâu, sau đó mới lười biếng rời giường.

      Ngày hôm qua sau khi quậy phát, hình như cả người cũng thoải mái hơn nhiều, đứng trong phòng tắm riêng, nhìn gương mặt hồng hào mập mạp của người trong gương, hình như tâm trạng của người đó rất tốt. Rửa mặt xong, hơi khẩn trương ra ngoài, mới vừa đến phòng khách ngửi thấy mùi thơm.

      Triệu Tiệm An từ phòng bếp ra, tay còn bưng bát cháo bốc hơi nóng, thấy Khương Mộc Ninh kéo kéo dép lê đứng trong phòng khách, mặt nở nụ cười rực rỡ.

      cũng nghĩ em nhanh chóng tỉnh lại, mua đồ ăn sáng rồi, biết em thích ăn loại nào?”

      Khương Mộc Ninh vừa nhìn, bàn bày ít đồ ăn: sữa đậu nành, cháo trắng, bánh tiêu, bánh nướng, bánh bao ……. Cho nên, đây là mua tất cả những món ăn sáng bên ngoài về sao? Mặc dù là người có thể ăn, nhưng tuyệt đối cũng thể ăn hết bàn đầy đồ ăn như này được, đúng ?

      “Đàn …… Đây cũng nhiều quá rồi….” Khương Mộc Ninh nuốt ngụm nước miếng, mở to mắt, xem ra rất khó xử.

      “Cũng phải muốn em ăn hết tất cả, em thích ăn cái gì ăn cái đó, như vậy lần sau cũng biết phải mua gì.” Triệu Tiệm An cười đặt bát trong tay xuống, gọi Khương Mộc Ninh đến: “Mau đến ăn , ăn xong đưa em về trường.”

      Khương Mộc Ninh thấy Triệu Tiệm An vừa rồi là ‘lần sau’ khiến mặt bắt đầu đỏ lên, khẽ cúi đầu, ngại ngùng đến.

      Nụ cười của Triệu Tiệm An hơi cứng lại, vừa rửa mặt xong mang theo chút nhàng thoải mái, làn da nhẵn nhụi, ngón tay ngứa ngáy đến phát run, trong lòng do dự, nếu bây giờ động tay động chân có thích hợp nhỉ? Đợi đến khi Khương Mộc Ninh yên tĩnh ngồi xuống bàn ăn, lúc này mới khẽ thở dài, nhộn nhạo trong lòng cũng chỉ có tăng mà giảm.

      Được rồi, vẫn phải từ từ thôi, cũng nắm tay và ôm rồi, gấp quá cũng hay, dọa khiến ấy chạy mất, đuổi trở về cũng mất rất nhiều sức lực.

      Hai người ngồi đối diện hai bên bàn ăn, Khương Mộc Ninh chọn bát cháo hoa, miếng bánh quẩy chấm tương du, cộng thêm tám cái sinh tiên, ăn đến khi bụng cũng tròn xoe, lúc này mới xấu hổ buông đũa xuống: “Em rửa tay.” Đợi đến khi rửa mặt và rửa tay xong, ra khỏi phòng tắm bàn ăn được dọn sạch , Triệu Tiệm An cầm chiếc khăn bông lau tay, cười cười với : “ thôi, lái xe chậm chậm là vừa đúng giờ.”

      xong, lập tức tới nắm tay Khương Mộc Ninh ra ngoài.

      Khương Mộc Ninh khẽ cúi đầu, tầm mắt dừng chỗ bàn tay của hai người, trong lòng rối rắm. Cũng phải lần đầu tiên nắm tay, tại vẫn rối rắm vấn đề thân phận hình như phát quá muộn đúng ? tại lại thỏa luận còn thích hợp ?

      Sau khi về trường học vẫn còn sớm, Khương Mộc Ninh muốn về phòng ngủ cầm sách, Triệu Tiệm An dừng xe ở cửa Đông.

      “Đúng rồi, luận văn của em viết sao rồi?” Triệu Tiệm An muốn người nào đó nhanh chóng xuống xe, tay phải tùy ý khoác lên chỗ dựa của ghế phụ, quay đầu lại bình tĩnh hỏi.

      “Cũng sắp xong rồi.” đến vấn đề suýt bị quên mất khiến Khương Mộc Ninh tràn đầy xấu hổ, mở to mắt, mang vẻ mặt lấy lòng, đây chính là chuyện lớn nghiêm túc đó. “Nếu , đàn , bao giờ rảnh, nhìn giúp em được ?”

      “Bao giờ nộp?” Triệu Tiệm An gõ ngón tay thành ghế, giống như mang theo chút rung động, ánh mắt mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh, tập trung mang theo chút nóng rực.

      “Thứ sáu tuần này.” Khương Mộc Ninh nhớ lại thời gian hôm qua lớp trưởng .

      “Ừ, còn mấy ngày nữa. Tối nay bận, chiều nay học xong phải về công ty rồi, em copy luận văn sang usb nhé, tối mai mang tới phòng ngủ của , chỗ có máy in, nhân tiện giúp em in luôn.”

      Mắt Khương Mộc Ninh sáng lên, vội vàng gật đầu: “Vâng.” Đây chính là chuyện cầu cũng được đó.


      Editor: suýt quên đăng bài. Hu hu. Già rồi nên lẩm cẩm.
      seattle, thuyt, Sweet you3 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 29

      Lúc tới cửa phòng Khương Mộc Ninh hít hơi sâu mới mở cửa bước vào. Tối hôm qua với Dư An Dao là về phòng, cũng biết ấy với người khác như thế nào?

      Vừa mở phòng ngủ ra thấy Mai Lộ mặc váy ngủ leo từ giường xuống, nhìn thấy Khương Mộc Ninh dụi dụi mắt ngáp cái.

      “Mộc Ninh, bạn học của cậu sao chứ?”

      Khương Mộc Ninh sững sờ, cẩn thận mở miệng, lặng lẽ nhìn về phía Dư An Dao chỉnh tề ngồi bàn, ánh mắt trong trẻo qua mắt kính cận tròn tròn cũng nhìn về phía .

      phải hôm qua cậu bảo với tớ là bạn cậu bị bệnh sao? Là người bạn cùng học trung học cơ sở lần trước ngồi cùng bàn với chúng ta đó hả? Bây giờ ổn chưa?”

      “À.” Khương Mộc Ninh và Dư An Dao liếc nhau cái, xác định ràng là nhận được tín hiệu đối phương truyền đến, lúc này mới cười với Mai Lộ: “Đúng vậy. bây giờ sao rồi. Tối hôm qua đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, mình ở bệnh viện truyền nước nên gọi tớ qua ở cùng ấy. Tớ còn nghĩ là bị nặng lắm chứ, vội vội vàng vàng chạy đến, sau đó ở bệnh viện đến muộn quá nên đến nhà ấy ngủ đêm.”

      Khương Mộc Ninh cười ha ha, vội vàng cúi đầu đến chỗ bàn học của mình lấy sách, sợ bị Mai Lộ nhìn ra rằng chột dạ.

      “A, tớ còn cảm thấy kì lạ, tối hôm qua lúc về đến phòng muộn quá nên chú ý, sáng sớm hôm nay lúc vệ sinh mới phát ra giường cậu có người ngủ.” Mai Lộ soi gương nhìn mái tóc mình, sau đó lại cầm lược lên chải đầu.

      “A, đúng vậy, hôm qua lúc tớ ra ngoài cậu còn chưa trở về đó? đâu vậy? Sao muộn thế mới về?” Khương Mộc Ninh chỉ muốn sang chuyện khác, ngờ vừa hỏi thấy Mai Lộ hơi dừng chút sau đó nhanh chóng chạy về nhà tắm.

      “Ha ha, tớ đánh răng.”

      Khương Mộc Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Dư An Dao, lqd, hai mặt nhìn nhau, sau đó cau chặt lông mày giống như suy nghĩ sâu xa.

      Có vấn đề.

      Đáng tiếc Khương Mộc Ninh cũng có vấn đề, nên cũng tiện tra cứu, chỉ sợ chiến hỏa do bát quái lại lan đến người mình. và Triệu Tiệm An còn chưa ràng, hay là chờ đến khi ổn định rồi hãy .

      Cũng may Vạn Manh Manh có ở đây, nếu chính cũng thể xác định được là có thể đánh trống lảng thành công hay . Nếu như lát nữa Vạn Manh Manh tha cho cũng có thể kéo Mai Lộ chết chung. Tử đạo hữu bất tử bần đạo thôi. (em cũng hiểu câu này lắm.)

      May mà có tính trước, tối qua liên hệ với Dư An Dao, là người tin cậy lại thích bát quái, là bạn học tốt trong phòng. Nhìn , giúp giấu tốt.

      Triệu Tiệm An hôm nay bận nên cũng thể biết xấu hổ mà quấy rầy , cho đến buổi chiều muốn gửi cho tin nhắn hỏi tan học chưa, nhưng cầm điện thoại di động lúc lâu mà vẫn gửi tin nhắn , ngược lại buồn bực lúc sau đó lại xóa bỏ.

      Được rồi, loại cảm giác lo được lo mất như thế này có lẽ là từng giai đoạn trong tình .

      Cả buổi. Khương Mộc Ninh vùi đầu sửa luận văn của mình, chăm chỉ cũng đáng khi được bạn học tích cực như Dư An Dao khen ngợi.

      “Đúng rồi, thứ sáu phải nộp rồi, ít nhất cậu cũng hoàn thành được đại khái, mạnh hơn Mai Lộ và Vạn Manh Manh nhiều.” Dư An Dao nhìn ba người còn lại trong phòng ngủ nhìn chằm chằm vào máy tính đến mắt cũng nháy cái, đưa tay lên đẩy mắt kính, gật đầu khen ngợi Khương Mộc Ninh là người có tiến độ nhanh nhất.

      “A, tớ điên mất, Baidu biết Cao ốc Vạn Hối do ai thiết kế. Bây giờ tớ phải viết như thế nào đây.” Vạn Manh Manh đau khổ kéo tóc, dáng vẻ như người bệnh tâm thần, thấy ánh mắt Mai Lộ cũng đỏ lên, tiến độ ấy và Mai Lộ như nhau, bên tám lạng người nửa cân, đối với việc Vạn Manh Manh trong trạng thái điên cuồng, trong lòng ấy cũng có thông cảm.

      “Cao ốc Vạn Hối ở đâu?”

      “Là Cao ốc trước cửa nhà tớ, là tòa nhà bên ngoài tớ quen thuộc nhất.” Vạn Manh Manh mặc dù buồn bã đến phát điên, nhưng vẫn tồn tại lí trí, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trả lời vấn đề.

      sao đâu, nếu Baidu cũng có, cậu cứ thoải mái viết cái tên vào là được, dù sao cũng có ai biết cậu viết hay giả.” Mai Lộ hiền lành đề nghị, ra trong lòng ấy mong đợi Vạn Manh Manh gia nhập vào việc ‘bịa chuyện viết linh tinh’ với ấy, bịa đặt cái gì đó luôn luôn rất dễ dàng.

      “A, cũng đúng, giáo viên đâu có đến nhà tớ đâu, lqd, làm sao biết là do ai xây, lại có chiều cao chiều rộng như thế nào, dùng tài liệu ở đâu, ý tưởng thiết kế như nào chứ?” Vạn Manh Manh bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt nhanh chóng chuyển đổi, cười hì hì giơ ngón tay cái với Mai Lộ: “Mai mỹ nhân, cậu thông minh. Cám ơn cậu.”

      “Đương nhiên.” Mai Lộ hơi nhếch cái cằm nhọn lên, cười rất hả hê.

      “Mai Lộ, luận văn của cậu cũng đơn giản là YY sao?” Dư An Dao nhàn nhã nhất quay đầu lại, tràn đầy nghi ngờ.

      “Những điều có Baidu tớ viết vào, những điều có tất nhiên là tớ chỉ có thể tưởng tượng ra thôi.” Mai Lộ năng hùng hồn: “Luận văn ấy mà, phải đều như vậy sao, viết sao cho đẹp mắt là được.”

      “Rốt cuộc cậu viết về cái gì? phải là bảo tàng thành phố H chứ?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên nhìn sang.


      “Tất nhiên là phải rồi. Tớ sớm thay đổi rồi. Lúc nghỉ ngơi về nhà, quê tớ ít những công trình nổi tiếng đâu.” Cằm nhọn của Mai Lộ càng giơ cao hơn. “Quê tớ có tòa chung cư dạng biệt thự rất đẹp, rất nổi tiếng trong thành phố, kì nghỉ đông này về nhà tớ phải đến đó chụp ảnh đó.”

      “A, như vậy à.” Khóe môi Khương Mộc Ninh hơi nhếch lên, trong lòng có cảm giác nhõm ít, với việc thể chia sẻ tài liệu cho Mai Lộ, vẫn còn áy náy.

      “Viện bảo tàng thành phố H quá nhiều người viết rồi, muốn nổi bật quá khó khăn, còn bằng kiếm chút đề tài mới mẻ đó.” Mai Lộ lắc lắc đầu cười.

      Bởi vì vội vàng viết luận văn, phòng ngủ 412 hiếm khi yên tĩnh như tối nay, nhìn qua giống như phòng ngủ rất chăm chỉ học hành.

      Mười giờ tối, Khương Mộc Ninh nhìn bản thảo luận văn hoàn thành, cuối cùng cũng thở phào cái, bìa cũng hoàn thành, chỉ cần Triệu Tiệm An kiểm tra lần, còn vấn đề gì có thể trực tiếp in luôn. Cho luận văn vào usb, Khương Mộc Ninh quay đầu nhìn Vạn Manh Manh và Mai Lộ trong trạng thái đầu tóc rối bời, vẻ mặt nghiêm túc, còn Dư An Dao ngồi bên thản nhiên đọc sách, cười cười lắc đầu, thu dọn bàn học bừa bộn, sau đó thoải mái vào phòng tắm rửa mặt.

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Khương Mộc Ninh trong trạng thái mơ mơ màng màng mở điện thoại di động ra nhìn, đầu tiên là thanh nhắc nhở vang lên.

      “Em ngủ chưa? vừa về đến nhà. Sáng mai còn chút việc, tối mai cùng nhau ăn cơm được ?”

      Khương Mộc Ninh vừa thấy ngọt ngào lại thấy đau lòng. Tin nhắn được gửi đến lúc 11 giờ đêm qua, lúc đó phòng ngủ cũng tắt đèn mà cũng buồn ngủ từ sớm rồi.

      “Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh.” Khương Mộc Ninh gửi lại tin nhắn, lúc này mới phát khóe môi của vẫn giơ lên, vừa tỉnh lại nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An ra lại có cảm giác tốt đến vậy. duỗi lưng cái, chậm chạm ngồi dậy, tâm trạng hôm nay tốt như bầu khí được tắm gió xuân vậy, rực rỡ vui vẻ.

      Buổi chiều học xong, Khương Mộc Ninh sờ sờ cái túi có chứa Usb, ở cuối cùng gửi cho Triệu Tiệm An tin nhắn.

      “Em tan học rồi.” cũng muốn viết thêm mấy câu: “ ở đâu? có ở trường học ?” Nhưng lại nghĩ đến giống như điều tra vậy, như vậy được tốt lắm, cau mày cái rồi lại xóa bỏ.

      chưa về đến phòng ngủ nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Tiệm An.

      còn ở chỗ thầy giáo Trần, chút nữa khi xong việc tìm em. Tối nay em muốn ăn gì?”

      Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn tin nhắn biết bao nhiêu lần, tưởng tượng thấy dáng vẻ Triệu Tiệm An mỉm cười trả lời tin nhắn, trái tim cũng nóng lên, lúc qua cửa kính dưới tầng có quay lại nhìn cái, nở nụ cười hạnh phúc ngốc nghếch.

      Quả nhiên, tình chính là độc dược làm giảm chỉ số thông minh.

      Nụ cười môi mới ngừng lại, cúi đầu nhìn tin nhắn lại nhìn phía có đề tên người gửi đến là ba chữ ‘Triệu Tiệm An’ lại nhịn được hơi nhếch khóe môi.

      Được rồi, ngốc ngốc , mỗi người đều trải qua tuổi trẻ, có quyền được làm những điều ngốc nghếch.

      Khương Mộc Ninh nghĩ nếu tối nay muốn đến phòng kí túc của nhờ kiểm tra luận văn ăn ở gần đây thôi. Cho nên suy nghĩ kĩ, cuối cùng gửi cho tin nhắn.

      “Nếu hay là chúng ta ăn mì thịt bò được ?”

      Cũng rất lâu rồi chưa ăn mì thịt bò ở cửa hàng kia, vừa nghĩ như vậy lại cảm thấy nước miếng của mình bắt đầu tiết ra rồi. thèm thuồng, nhưng sau khi Triệu Tiệm An nhận được tin nhắn lại nhíu mày lại.

      Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ dắt tay hẹn hò ? Lần đầu hai người hẹn hò mà lại đến cửa hàng hẻo lánh ăn bát mì thịt bò mười khối tiền sao? Có phải quá khó nhìn ? Ít nhất cũng phải là quán bít tết trang trí xa hoa gì gì đó chứ? Nghe độc tấu violon, nhâm nhi ly rượu đỏ các loại chứ? Mặc dù cũng đồng ý mùi vị của mì thịt bò ngon hơn bò bít tết kia rất nhiều, nhưng liệu Khương Mộc Ninh có nghĩ rằng quá keo kiệt ? có nghĩ rằng quá tính toán chi phí tình ?

      “Nếu chúng ta vào nội thành ăn ? Gần nhà nhà hàng tây cũng rất được, nghe món bít tết ở đó ăn ngon lắm.” Triệu Tiệm An vẫn trước, quyết định ít nhất cũng nên tỏ chút thái độ.

      Khương Mộc Ninh trả lời tin nhắn rất nhanh, gần như hề suy nghĩ: “ cần, vẫn là đến cửa hàng mì ăn , cũng lâu rồi em ăn, có chút nhớ.”

      Triệu Tiệm An hơi nhếch khóe môi, cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, tưởng tượng ra dáng vẻ thèm ăn của Khương Mộc Ninh, chỉ hận thể lập tức đưa ăn mì thịt bò thôi.

      5 giờ chiều, Khương Mộc Ninh đúng giờ đến chỗ cửa Nam hẹn với Triệu Tiệm An, chỗ này cách phòng ngủ của tương đối gần, nếu như là sinh viên chưa tốt nghiệp như hay đến cửa Đông hơn.

      Nhìn Khương Mộc Ninh tới, Triệu Tiệm An cong cong khóe môi mỉm cười nhìn đến trước mặt mình: “ thôi.” xong cũng đưa tay nắm chặt tay Khương Mộc Ninh, nhàn nhã bước ra khỏi cổng trường.

      Khương Mộc Ninh cứng đờ trong nháy mắt, cúi đầu, cả mặt và tai bắt đầu đỏ dần lên, hình như nhiệt độ truyền từ ngón tay vào lòng , nhịp tim lại đập nhanh thêm mấy nhịp.

      Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn về phía trời chiều, những rặng mây xanh ít dần , có thêm những đám mây như được nhuộm hồng, đẹp mắt đến mức khiến người ta nỡ rời mắt .

      dùng tay còn lại vuốt ve trái tim loạn nhịp của mình, cảm thấy trời chiều hôm nay tuyệt vời vô cùng.
      seattle, thuyt, Sweet you3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :