1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 10 Tài liệu bí mật

      Đối với Tần Lãng, Khương Mộc Ninh khắc sâu cảm giác vô lực. Lúc này nhìn thấy gương mặt mừng rỡ của cậu ta, chỉ cảm thấy cơ mặt mình sắp bị rút hết .

      “Chuyện đó, Tần Lãng, tôi còn có chuyện, ăn khuya cần. Hẹn gặp lại.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, vòng qua Tần Lãng, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.

      “Đàn chị, đàn chị…………………..”

      Bỏ qua thanh sau lưng ra ngoài tai, Khương Mộc Ninh nhanh chân chạy vào cửa chính của kí túc xá, sau khi vào mới có thể thở phào cái, chọc nổi, vì vậy nên trốn thôi, nhưng dù sao cũng hơi buồn bực.

      Mấy ngày tiếp theo, Khương Mộc Ninh cảm thấy thời gian hình như trôi qua rất chậm, gần như khi cảm thấy có chút nóng nảy cũng đến thứ bảy. Buổi sáng thứ bảy, tỉnh lại trước cả khi đồng hồ báo thức vang lên, nhanh chóng rời khỏi giường đánh răng rửa mặt xong, vừa cầm điện thoại lên nhìn, mới bảy giờ rưỡi.

      Triệu Tiệm An hẹn gặp nhau lúc tám giờ rưỡi gặp mặt ở cửa nam, thời gian vẫn còn sớm, Khương Mộc Ninh cầm điện thoại, lại cầm thêm mấy trăm đồng tiền lẻ trong túi, cộng thêm phiếu ăn và thẻ xe bus, lập tức nhanh chóng xuống lầu. ăn sáng, sau đó lại đến thư viện đọc cuốn tiểu thuyết mới xuất bản, sau đó mới nhìn thời gian trong điện thoại di động lần thứ n, lúc này mới bắt đầu chậm rãi bước về phía cửa Nam.

      Khương Mộc Ninh hết nhìn đông lại nhìn tây lúc lâu, mãi đến khi thấy chiếc xe con đỗ cách đó xa mở cửa sổ xe xuống, Triệu Tiệm An ngồi bên trong xe cười ngoắc ngoắc tay với , lúc này mới giật mình: Bọn họ phải ngồi xe công cộng để …….

      Được rồi, là sinh viên nghèo, thói quen của vẫn luôn là ngồi xe công cộng để lại…… mệt cho còn mang theo thẻ xe bus…….

      “Ăn sáng chưa?”

      Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh ngồi cài dây an toàn xong mới từ từ khởi động xe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, mặt có nụ cười .

      “Em ăn rồi……… Đàn , ……..” gian rất rộng rãi, nhưng bởi vì tính tư mật, trong nháy mắt lại khiến Khương Mộc Ninh thấy được tự nhiên, như vậy, chủ đề thường xuyên nhất ‘An cơm chưa’ cũng rất thích hợp.

      “Ừ, tủ đồ trước mặt em có gói bánh quy, mới vừa mua, nếu đói bụng lấy ra ăn.”

      Khương Mộc Ninh ổn định lại tâm trạng được bình tĩnh cho lắm của mình, khẽ cúi đầu: “Em rất no bụng……….. Lần này no rồi…………” Đáy lòng có chút quẫn bách, khiến cho mặt có chút nóng lên, quay đầu lại len lén nhìn Triệu Tiệm An, thấy tập chung lái xe, mặt cũng có vẻ như cười nhạo , lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.

      Công ty Triệu Tiệm An ở trong khu trung tâm thành phố, khoảng cách từ Nam Hồ đến cũng xa lắm, xe vững vàng chạy khoảng nửa giờ, sau khi trải qua con đường , xe vào nhà để xe của ngôi nhà ba tầng kiểu cũ, sân rất rộng, bên trong có bãi đỗ xe loại , xe của Triệu Tiệm An dừng lại tại chỗ có bốn chữ ‘Đỗ xe chuyên dụng’, sau đó mới quay đầu nhìn về phía người nghe radio ở bên cạnh, Khương Mộc Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      thôi.”

      Khương Mộc Ninh ngửa đầu nhìn căn biệt thự khoảng chừng mấy trăm thước vuông, vách tường tràn đầy màu xanh lá cây của những cây leo, tấm bảng hiệu ‘Công ty thiết kế kiến trúc Tiệm An’ màu xanh cũng như như . gần như ôm tâm trạng thấp thỏm, có chút thành kính theo bước chân trầm ổn của Triệu Tiệm An vào công ty. Voicoi08-d-đ-l-q-đ

      Dọc đường Khương Mộc Ninh dám hết nhìn đông lại nhìn tây nữa, sợ những người khác nhìn giống như nhà quê ra phố. Nếu là công ty thiết kế công trình hàng đầu những thiết kế bên trong cũng thể kém được, nhưng Khương Mộc Ninh cũng chỉ dám dùng mắt đánh giá xung quanh, mặc dù ra muốn dừng chân lại lại thưởng thức tốt, nhưng bước chân của Triệu Tiệm An cũng dừng lại, chỉ có thể tiếc nuối tự an ủi mình:để lần sau .

      Mặc dù là thứ bảy, nhưng trong phòng làm việc cũng thiếu người làm việc, phần lớn mọi người đều cúi đầu làm việc, chỉ có số người, rất ít nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, mang theo ánh mắt tò mò, ánh mắt của họ hơi dừng lại người Triệu Tiệm An, sau đó lại nhìn về phía Khương Mộc Ninh. Khương Mộc Ninh có thể cảm thấy những ánh mắt sáng quắc tập chung người , chỉ có thể theo sát bước chân của Triệu Tiệm An, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, cho đến khi Triệu Tiệm An mở cửa phòng làm việc của ra, nghiêng người mời vào phòng, mới có thể thở phào nhõm, lúc này mới có thể rảnh rỗi quan sát cái phòng làm việc trong công ty nổi tiếng này.

      Phòng làm việc của Triệu Tiệm An rất lớn, bàn làm việc cũng rất lớn, ghế salon cũng lớn, cái tủ ở hộc tường cũng lớn, nhưng nhìn tổng thể cũng thấy xa hoa, thậm chí cả từ hào hoa cũng dùng được, chỉ có thể là chỉnh tề sạch , hề giống những phòng làm việc của các tổng giám đốc tivi.

      “Đàn , phòng làm việc của lớn.” Khương Mộc Ninh vẫn quyết định khen ngợi câu, câu khen này rất lòng, khu vực này, diện tích này, đoán chừng cả đời này cũng thể phấn đấu nổi.

      “Tự em nấu nước uống , thoải mái tự nhiên , bận lúc, có thời gian để ý cho em đâu.” Triệu Tiệm An cười cười, chỉ vào bình nước ở bên, sau đó lập tức đến bàn làm việc cầm điện thoại nội bộ lên gọi: “Thôi Hoa, đem cho tôi hồ sơ về viện bảo tàng thành phố H đến phòng làm việc của tôi.” Để điện thoại xuống, lại giọng giải thích: “Những công trình từ hai năm trước đều cho hết vào phòng hồ sơ rồi, tài liệu ở đó ràng hơn, còn hơn cả tài liệu trong máy tính của nhiều.”

      “Đàn Triệu, cảm ơn .” Khương Mộc Ninh có chút cảm kích, có thể nhìn thấy tài liệu đầy đủ có lẽ là người duy nhất trong lớp, phải là người duy nhất trong trường, “Em nấu nước.” văn phòng Triệu Tiệm An ràng đều là tự mình nấu nước, có lẽ bình thường là thư kí và trợ lí làm, hôm nay là thứ bảy nên họ nghỉ, vậy để phục vụ .

      Khương Mộc Ninh mang theo bình nấu nước lấy nước, mở nút nấu, nhìn Triệu Tiệm An cúi đầu tập chung đọc tài liệu bàn, nhất thời cũng biết mình phải làm gì, cũng thể cứ đứng như vậy được đúng ?

      “Đàn , mỗi cuối tuần đều về công ty làm việc sao?” Khương Mộc Ninh có chút tò mò.

      “Cũng hoàn toàn.” Triệu Tiệm An dần ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh, “có chuyện mới về, tại đa số công việc trong công ty đều giao cho phó tổng xử lí, trừ những công việc nhất định phải do xử lí. tại chính là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của sau khi tốt nghiệp đại học rồi.”

      Hai người chuyện bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

      “Vào .” Triệu Tiệm An cũng khôi phục lại gương mặt nghiêm túc, thanh nghe qua cũng thấy nghiêm khắc hơn rất nhiều.

      Cửa mở ra, vào là người thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Triệu Tiệm An, cái liếc mắt cũng nhìn vào Khương Mộc Ninh, “Triệu tổng, tài liệu của viện bảo tàng đây ạ.” xong đặt tập tài liệu đặt lên bàn làm việc của Triệu Tiệm An.

      “Ừ, ra ngoài .” Triệu Tiệm An nhận lấy túi hồ sơ dày bằng plastic, cúi đầu, trầm giọng câu, sau đó Khương Mộc Ninh lại thấy người tên ‘Thôi Hoa’ kia lập tức ra ngoài.

      Đáy lòng Khương Mộc Ninh có ngạc nhiên nhè , ngờ nụ cười ôn hòa của Triệu Tiệm An ở công ty cũng có nghĩa là đại diện cho nghiêm nghị của cấp , chẳng lẽ sợ tuổi mình còn trẻ quản được thuộc hạ của mình sao?

      “Sao còn tới đây?” Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên, ngón tay cong cong gõ lên mặt bàn màu xanh dương, sau đó lại là nụ cười ôn hòa mà Khương Mộc Ninh quen thuộc.

      Khương Mộc Ninh nhìn xuống ấm nước nấu cũng chưa sôi, cố gắng kiềm chế kích động của mình, cố gắng bước nhũng bước chân được coi là trầm ổn đến bàn làm việc của .

      “Tất cả tài liệu đều ở trong này. Tự em mang xuống xem trước , hiểu chỗ nào hỏi . Đúng rồi, học công trình phải vẽ bản đồ, em được học chưa?”

      “Học rồi ạ.” Khương Mộc Ninh cẩn thận nhận lấy túi hồ sơ, gật đầu cái.

      “Vậy được rồi, tự em xem . Nhưng mà còn việc nữa, những tài liệu này cũng coi như là tài liệu mật của công ty , em xem xong cũng đừng với những người khác, ừ, cũng thể chép lại.”

      Nếu là tài liệu mật sao còn cho em xem?

      Trong đầu Khương Mộc Ninh đột nhiên lên câu như vậy, nhưng cũng biết phải ngoan ngoãn nuốt xuống, con người thể đối nghịch với may mắn của mình được, *******************, như vậy bị trời phạt. Huống chi, như vậy cũng cần đau đầu suy nghĩ xem có nên cho Mai Lộ biết về những tài liệu này . Cho nên, chỉ hơi bày ra vẻ mặt đau khổ : “Vậy nếu em nhớ được làm thế nào?”

      “Khụ, vậy viết luận văn ngay ở đây . Trước khi em hoàn thành xong luận văn của mình những tài liệu này để trong phòng làm việc của , thứ bảy lại dẫn em đến đây.” Triệu Tiệm An cúi đầu, lần nữa đọc tài liệu của mình.

      mặt Khương Mộc Ninh đều là vui mừng, quả dám tin vào vận may của mình.

      cách khác, chỉ cần khi chưa hoàn thành xong luận văn, có cơ hội thường xuyên đến nơi này? Bên ngoài nhiều nhân tài như vậy cũng có cơ hội để làm quen? có thể nhân lúc rảnh dỗi khi viết luận văn đứng ngoài quan sát trạng thái làm việc của những nhân tài kia? Vậy có phải có thể thoải mái chậm rãi viết xong luận văn? Khương Mộc Ninh nhớ giáo viên quy định luận văn phải có ít nhất 300 chữ, quyết định mỗi câu đều phải suy nghĩ tỉ mỉ rồi mới viết, cùng lắm viết 5000 chữ, 10000 chữ, có rất nhiều biện pháp kéo dài thời gian nha.

      Khương Mộc Ninh ôm túi tài liệu đến ngồi ghế salon, khóe miệng hơi vểnh lên, suy nghĩ lung tung lúc lâu, cho đến khi ấm nước sôi vang lên thanh mới tỉnh lại, vội vàng cẩn thận để tài liệu trong tay xuống, tới chỗ ấm nước sôi rót vào bình, sau đó lại quay đầu nhìn Triệu Tiệm An cúi đầu đọc tài liệu mà vẫn luôn cau chặt hàng lông mày, mở ngăn kéo ra tìm lúc, cuối cùng lấy ta túi trà xanh, dựa vào cách pha trà bình thường của rồi rót ra cốc, bưng tới.

      “Đàn , mời uống trà.” Khương Mộc Ninh lần đầu tiên dùng vẻ mặt nịnh hót, híp mắt cười để cốc trà nóng lên bàn, sau đó mới về ghế sofa, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh Triệu Tiệm An rời mắt từ tài liệu của hết nhìn cốc trà xanh lại nhìn nở nụ cười.


      Khương Mộc Ninh mang theo quyển vở mới tinh và bút nhưng lại mang theo laptop, cho nên chỉ có thể vạch những điều chú ý ra giấy rồi khi về sửa vào laptop sau.

      khi tập chung chăm chú thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi nghe được hồi tiếng chuông vang lên, nhất thời khiến cho Khương Mộc Ninh có chút sửng sốt, ngẩng đầu lên giật giật cái cổ, sau đó mới nhìn về phía Triệu Tiệm An nghe điện thoại.

      “A lo.”

      Triệu Tiệm An tay cầm điện thoại, nhưng tầm mắt của vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu của , có thể như vậy, sau đó Khương Mộc Ninh phát vẻ mặt của có chút kì lạ: “Rất xin lỗi, tại tôi rất bận, hẹn gặp lại.”
      1012, thuyt, dhtt2 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 11 Lo được lo mất.

      Vội vàng cúp điện thoại, Triệu Tiệm An cầm điện thoại di động tay, vẻ mặt dần biến thành khó chịu, vừa ngẩng đầu lên thấy Khương Mộc Ninh mở to đôi mắt nhìn , vẻ mặt khó chịu lại biến thành lúng túng.

      “Đàn , là ai vậy ạ?” Khương Mộc Ninh vừa hỏi xong lại cảm thấy mình quá tùy ý rồi, cũng phải bạn cùng phòng của , “Chuyện đó, em chỉ tùy ý hỏi, cũng cần phải với em.” Sau khi phản ứng lại, Khương Mộc Ninh vội vàng bù đắp, nhìn Triệu Tiệm An cười cái.

      “Cũng phải là thể …….” Vẻ mặt Triệu Tiệm An cũng hơi giãn ra, mặc dù còn mang theo chút lúng túng, nhưng cũng tự nhiên hơn rất nhiều so với vừa rồi. “Hơn nữa em cũng biết, chúng ta cùng nhau gặp qua rồi.”

      “Em cũng biết sao?” Khương Mộc Ninh cau mày lại, nhớ lại những người và Triệu Tiệm An cùng quen biết, đột nhiên ý nghĩ lóe lên trong đầu , có chút dám tin nhìn về phía : “Hàn Phỉ Phỉ.”

      “Đúng vậy.” Triệu Tiệm An lắc đầu bất đắc dĩ: “Mấy hôm trước ta có gọi điện thoại cho , nhận, nghĩ tới hôm nay lại đổi số điện thoại khác gọi tới.”

      Khương Mộc Ninh thấy trong giọng của Triệu Tiệm An có chút bất đắc dĩ, híp mắt, mím môi nở nụ cười: “Đàn , cha ta vẫn tiếp tục giới thiệu ta cho à? Có chính thức gặp mặt chưa? Cảm giác thế nào vậy?”

      “Chính là lúc ăn cơm có qua, căn bản là thèm để ý. ngờ rằng Hàn Thừa lại trực tiếp đưa số điện thoại của cho con ông ta……” Triệu Tiệm An lắc đầu lại lắc đầu, cau mày chặt, nhớ tới thanh mềm mại trong điện thoại vừa rồi, lông tơ người đều dựng đúng lên: “Cái Hàn Phỉ Phỉ này cũng chỉ đem thành vỏ xe phòng hờ thôi, à còn cả hotboy gì đó cũng chỉ là vỏ xe phòng hờ thôi?”

      Khương Mộc Ninh trực tiếp cười thành tiếng, cười ha ha lúc lâu mới miễn cưỡng trả lời: “Sao có thể chứ, đàn , nhất định phải vỏ xe phòng hờ đâu. Ai dám đem thành vỏ xe phòng hờ chứ. Vỏ xe phòng hờ của Hàn Phỉ Phỉ còn nhiều mà, thế nào cũng đến lượt đâu.”

      Triệu Tiệm An liếc mắt trừng Khương Mộc Ninh, cuộc điện thoại như củ khoai lang làm phỏng tay vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của , bây giờ tâm trạng của cũng bình thường trở lại.

      Khương Mộc Ninh vô tội mở to hai mắt, nhìn Triệu Tiệm An, đường cong nơi khóe miệng cũng hề giảm .

      Mặc dù động tác của Hàn Phỉ Phỉ ràng là theo đuổi Triệu Tiệm An, nhưng trừ lúc vừa rồi Khương Mộc Ninh thấy trong lòng hơi là lạ,rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, những chuyện này đều phải cảm ơn những hành động trước sau của Hàn Phỉ Phỉ.

      Người đàn ông nào nguyện ý để vợ mình ngoại tình chứ? Ánh mắt của Triệu Tiệm An cũng kém đến mức độ đó, Hàn Phỉ Phỉ trừ dáng dấp được chút điểm ta cũng có chút ưu điểm nào cả, Triệu Tiệm An nếu như thực thích loại mỹ nữ nông cạn như vậy, có lẽ cũng độc thân đến bây giờ, hôm nay người đàn ông thành đạt, tuyệt đối thiếu những theo đuổi . Hơn nữa, Triệu Tiệm An còn là người đàn ông trong đàn ông nha.

      Bị loại nhạc đệm này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, Khương Mộc Ninh cũng còn hứng thú tiếp tục xem tài liệu, sờ sờ cái bụng biểu tình, do dự chút, cuối cùng lặng lẽ đến trước bàn làm việc của Triệu Tiệm An: “Chuyện đó, đàn , công ty khi nào ăn trưa vậy?”

      “Đói bụng rồi à?” Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên, cười như cười nhìn vẻ mặt khó xử của Khương Mộc Ninh.

      “Chuyện này, trải qua thời gian dài…….” Khương Mộc Ninh khẽ cúi thấp đầu, vừa nghĩ tới thời gian cũng sắp 11 giờ, lại cảm thấy khí thế hùng hồn hơn, vội vàng ngẩng đầu lên lần nữa: “ đến giờ ăn rồi mà, đói bụng cũng là chuyện bình thường thôi.”

      “Bình thường đều là 11 rưỡi tan học, học là những buổi sáng có năm tiết học em làm thế nào?” Triệu Tiệm An đặt tay lên điện thoại hơi dừng chút.

      “Em luôn mang theo bánh quy.” Khương Mộc Ninh cảm thấy cảm giác đói bụng rất đáng sợ, ra hơn mười giờ là đói bụng rồi, chỉ là vừa rồi tập chung quá, cho nên có cảm giác đói quá ràng.

      Triệu Tiệm An cười cười: “ thôi, đưa em ra ngoài ăn, em muốn ăn cái gì?”

      “Cái gì cũng được, em kén ăn.” Khương Mộc Ninh vừa nghĩ đến có thể ăn cơm là nước miếng của bắt đầu tiết ra rồi.

      Nếu như chỉ có mình bảo trợ lí mua cho phần cơm hộp, nhưng nghĩ tơi hôm nay là ngày đầu tiên dẫn Khương Mộc Ninh đến đây, gọi cơm hộp ăn cùng hình như được tốt cho lắm, cố gắng suy nghĩ chút, nhưng cuối cùng vẫn thể nhớ ra gần đây có cửa hàng nào ăn ngon.

      chờ em chút, em rửa tay.” Bước chân của Triệu Tiệm An dừng lại bên cạnh bàn làm việc, xoay người vào trong cánh cửa bên cạnh.

      Khương Mộc Ninh tò mò nhìn theo, phía sau cánh cửa kia chắc là phòng nghỉ ngơi.

      “Thích Thành, gần công ty chúng ta có cửa hàng đồ ăn nào ngon ?” Triệu Tiệm An nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nhờ đến giúp đỡ của Thích Thành, người luôn tự xưng là hiểu biết về mọi chuyện sinh hoạt hơn , trừ bỏ những tiệm đồ ăn nhanh quả thực là rất ít khi đặt chân đến những nhà ăn khác.Voicoi-08-d-đ-l-q-đ

      Sau khi Khương Mộc Ninh theo Triệu Tiệm An khỏi cửa chính của công ty, họ lại quẹo trái rẽ phải lúc, cuối cùng họ cũng đến cửa hàng ăn uống, xem ra có mấy phần ý tứ, ban ngày mà ngạc nhiên là họ lại đóng kín toàn bộ cửa sổ bằng thủy tinh lại bật lên mấy cái đèn hoàng hôn, làm hại thiếu chút nữa dẫm vào chân của Triệu Tiệm An.

      Được rồi, ý tứ thế này, cũng phải cần mỗi người mỗi khác.

      Đợi đến khi ngồi xuống căn phòng giống như bị phong bế, sau khi Khương Mộc Ninh lật xem vài tờ thực đơn, khẽ thò người sang hỏi: “Đàn , quán này ăn món gì ngon? giới thiệu chút .”

      Triệu Tiệm An rời tầm mắt từ thực đơn lên, ho cái, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay : “Đây cũng là lần đầu tiên tới đây, bạn chỗ này thức ăn tệ, em gọi bất kì .”

      “A, như vậy ạ.” Khương Mộc Ninh gật đầu cái. “Vậy em gọi món bất kì nha.

      Đợi đến khi ba món ăn món canh được bưng lên đủ, Triệu Tiệm An hối hận muốn chết vì câu ‘gọi bất kì’ kia của mình, sớm biết thế này, nên bảo Thích Thành giới thiệu món ăn, hoặc là nên hỏi cho ràng, cuối cùng cửa hàng này có những món ăn gì có thể khiến người ta thèm ăn.

      “Đàn , cơm này ăn cũng rất ngon, nước canh ăn cũng vừa miệng.” Khương Mộc Ninh rất đói bụng, mặc dù mùi vị kém chút, nhưng miễn là có thể ăn no, cho nên sau khi chứng kiến cảnh sắc mặt Triệu Tiệm An có chút khó coi, tốt bụng an ủi câu.

      Triệu Tiệm An càng thêm buồn bực, Thích Thành hay đấy, cuối cùng cửa hàng kia tốt ở chỗ nào chứ? Trừ đèn tối, có chút riêng tư đâu còn chỗ nào tốt nữa đâu?

      Bữa cơm này Khương Mộc Ninh ăn no, Triệu Tiệm An là hối hận muốn chết, trừ lần trước ăn sủi cảo và chút quà vặt trong chợ đêm, đây là bữa cơm đầu tiên mời ăn, vậy mà chỉ có cơm trắng là có thể nuốt được.

      Buổi chiều Khương Mộc Ninh tiếp tục đọc những tài liệu mà buổi sáng đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chút về phía Triệu Tiệm An bận rộn, đột nhiên lai có loại cảm giác rất yên tâm.

      Bốn rưỡi chiều, Triệu Tiệm An đưa Khương Mộc Ninh về trường học. Khương Mộc Ninh phất phất tay, sau đó nhìn xe cửa Triệu Tiệm An dần khuất con đường, nghĩ đến mấy ngày kế tiếp rồi lại nghĩ đến lịch hẹn vào cuối tuần, khóe miệng nhịn được vểnh lên.

      Thời gian kế tiếp, Khương Mộc Ninh luôn bẻ ngón tay tính xem còn mấy ngày nữa đến thứ bảy, vốn cũng quá khó chịu, nhưng cuối cùng lại giống như gấp gáp hơn gấp mấy lần.

      Vạn Manh Manh , gần đầy nhìn có chút ngu. Có lần lúc đánh răng nhìn vào gương thấy miệng mình đầy bọt trắng nhưng cũng giấu được nụ cười khóe môi, trong lòng cũng rất tán thành lời của Vạn Manh Manh.

      Gần đây đầu óc có chút cảm giác rối như bòng bong, có lẽ đây chính là cảm giác lo được lo mất rồi……………

      Khương Mộc Ninh tự chủ được trốn ở ven đường, thế nhưng vẫn nhịn được quay mặt sang nhìn. Cách đó xa, Triệu Tiệm An cúi đầu chuyện với , nhìn từ xa trông vẻ mặt cũng rất dịu dàng, nhìn xa xa, chính cũng có thể nhận ra, kia rất quen, đó chính là bí thư chi bộ của lớp , Trác Nhã Vận.

      Khương Mộc Ninh cảm thấy như trái tim mình cũng rơi xuống, mất mác đến rối tinh rối mù.

      Có lẽ nghĩ rằng trong lòng Triệu Tiệm An có chút đặc biệt, đó là tất nhiên. Quả nhiên, con người thể tự cho là đúng được. giật giật khóe miệng, giọng thở dài, quyết định nhắm mắt làm ngơ, vòng lối khác tránh xa chỗ này. d.i.ễ.n. .đ.à.n. ..l.ê. .q.u..ý. .đ.ô.n.

      “Đàn , em đến thăm quan viện bảo tàng thành phố H rất nhiều lần, lợi hại.”

      “Cảm ơn.” Triệu Tiệm An cười nhạt tiếng, lễ phép trả lời, đáy lòng thầm có chút bất đắc dĩ, tuần này luôn bị những người đàn em này, bất kể là trai hay cản đường khen, cẩn thận suy nghĩ chút, hình như là đàn em là nữ nhiều hơn phải.

      “Em cũng tìm kiếm thông tin internet, nhưng cũng có quá nhiều tài liệu. Đàn , có rảnh rỗi , có thể giúp em làm cái luận văn ?” Trác Nhã Vận quả thực thể tin được vào vận may của mình, thế nhưng lại có thể gặp Triệu Tiệm An trong trường học, mà luận văn của là viết về bảo tàng thành phố H, có lẽ đây cũng là cái duyên.

      “Tài liệu về viện bảo tàng thành phố H tất cả đều được đưa vào bảo mật rồi, thể tiết lộ ra bên ngoài được, tài liệu internet cũng thiếu, thoải mái cho em viết thành bài luận văn.” Triệu Tiệm An nghĩ nghĩ, có lẽ lúc đến buổi tọa đàm quá mức ôn hòa, cho nên những đàn em này mới có thể vừa nhìn thấy sáng mắt lên, nhìn tình hình này có lẽ là sách lược của sai từ bước đầu tiên rồi, nếu như vừa bắt đầu thái độ của giống như thái độ với nhân viên trong công ty, có lẽ những phiền hà này ít rất nhiều.

      “Linh………..” chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Triệu Tiệm An nhìn chỗ hiển thị tên người gọi đến là Thích Thành, thở phào cái trong lòng: “ xin lỗi, tôi còn bận công việc, hẹn gặp lại.”

      Triệu Tiệm An cúi đầu nhận điện thoại, nhanh chóng rời , hình như cũng để ý đến phía sau có phải có mất chút ý chí say mê, trái tim mềm mại cũng hề để ý đến luận văn….

      Buổi tối thứ sáu, Vạn Manh Manh lại đánh giá câu: “Mấy hôm nay Mộc Ninh ngốc nữa rồi, nhưng lại biến thành ngây người.” Sau đó ấy vui vẻ ra ngoài. Sau khi Mai Lộ lại lần nữa cảm thán được thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ, bộ phim Mỹ mới chiếu cũng thể nhìn trai đẹp cho bổ khí được rồi, Dư An Dao vẫn cầm cuốn sách đọc như cũ, nghiêm túc đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải ấy chỉ nhìn sách mà nhìn đàn ông ? Đây là nguyên văn câu Mai Lộ.

      Khương Mộc Ninh chỉ miễn cưỡng ngồi ghế lau mái tóc ướt của , nghe câu được câu . Gội đầu, tắm, đuổi cả thân đen đủi. cảm thấy tại trong lòng tràn đầy bụi bẩn, khiến cho trái tim cũng có chút run sợ.

      Được rồi, quá văn nghệ rồi, thích hợp với , Khương Mộc Ninh vung khăn lông lên, quyết định xuống lầu ăn khuya, nấp đầy bụng, có lẽ thức ăn đẩy uất ức tràn đầy trong lòng ra ngoài chút.
      thuyt, 1900, dhtt2 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 12 Tam nhân hành, tất nhiên phải có tình địch

      Bởi vì vừa mới tắm xong, Khương Mộc Ninh chỉ thoải mái khoác chiếc áo khoác ngoài lên bộ đồ ngủ bên trong, đôi dép nhung in hình đô-rê-mon, lạch cạch lạch cạch xuống tầng. Bắt đầu từ tháng này, dưới lầu kí túc xá nhà trường có bố trí mấy cửa hàng ăn khuya, nhưng mà họ chỉ bán vào tối thứ sáu mà thôi, dưới tầng ngủ của bọn họ cũng có cửa hàng như vậy.

      Có lúc Khương Mộc Ninh cảm thấy, sinh viên nữ học đại học năm ba cũng giống như người phụ nữ bước vào giai đoạn trung niên, cũng làm ra những chuyện thèm để ý đến hình tượng, giống như có chút tức giận với chính mình, chẳng thèm quan tâm gì đến, ví dụ như mẹ có thể mặc đồ ngủ dép lê đến chợ mua đồ ăn, ví dụ như mặc áo ngủ dép lê xuống tầng mua đồ ăn khuya. Ăn khuya cũng thôi , còn cố tình ăn khuya ngay chỗ khúc quanh, lại đến đối diện với kí túc xá nam mua lon coca. Bánh mật nồi đất cộng thêm ngụm coca lạnh, chữ thôi sảng khoái.

      Sau đó, gặp bi kịch…..

      Khương Mộc Ninh nghiêng mặt sang trái, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn cười cười, nghiêng mặt sang phải, ánh mắt của Tần Lãng hề đặt người mà chăm chú nhìn Triệu Tiệm An, vẻ mặt có chút căng thẳng.

      , Tần Lãng, Triệu Tiệm An, tổ hợp kì quái.


      Cái tổ hợp này bắt nguồn từ lon coca, lúc ở cửa hàng đồ ăn vặt mua coca gặp Triệu Tiệm An, còn chưa nghĩ ra tại sao Triệu Tiệm An lại xuất cửa hàng đồ ăn vặt dưới lầu ký túc xá nam, sinh viên năm ba đại học, nơi cách chỗ khá xa, lại nhớ đến dáng vẻ ngày đó và Trác Nhã Vận cùng nhau lại, trong lòng như có gì đó bị đánh đổ. Mà khi Triệu Tiệm An nghe thấy muốn ăn khuya lập tức hớn hở bày tỏ ý muốn đồng hành, ra lúc đó có chút do dự, ngờ đúng lúc đó Tần Lãng lại xông đến. Đầu óc của loạn lại thêm phiền, sau đó cũng tự giận chính mình, quan tâm đến người khác, thẳng đến cửa hàng đồ ăn thích nhất, mua phần bánh mật nồi đất, Triệu Tiệm An và Tần Lãng lại làm dáng vẻ đương nhiên ngồi đối diện với .

      Nơi này là nơi công cộng, tất nhiên có lí do gì để cho họ ngồi. Cho nên chỉ có thể cúi đầu chơi điện thoại di động của mình, chờ bánh mật của lên. d,i,ễ,n, ,đ,,àn, ,l,ê,, q,u,ý, ,đ,ô,n

      “Luận văn của em viết đến đâu rồi?” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh cúi đầu cắn chặt môi chuyện, trong lòng có chút nghi ngờ, mới chỉ có mấy ngày mà ánh mắt của Khương Mộc Ninh khi nhìn cứng rắn hơn rất nhiều, thậm chí còn cả bằng lúc mới đầu gặp, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu. mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng trong lòng lại khổ não suy nghĩ, hơi nổi lên chút buồn phiền. Nhưng mà, chút buồn phiền này cũng có phần do cậu nhóc tên Tần Lãng ngồi bên cạnh, ánh mắt đề phòng kia khiến cho có chút khó chịu.

      “Làm được phần rồi.”

      Khương Mộc Ninh chơi điện thoại , tay cũng hơi dừng lại chút, hơi mím môi, cũng ngẩng đầu lên, giọng trả lời. Dáng vẻ lạnh nhạt của khiến Tần Lãng có chút vui vẻ, vội vàng ân cần : “Đàn chị, chị viết luận văn gì vậy? Có muốn em giúp tay ?”

      “Cậu học ở học viện kinh tế, có thể giúp tôi cái gì chứ?” Khương Mộc Ninh cũng ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ thắm cũng chỉ hơi mấp máy, giống như có chút chịu được .

      Triệu Tiệm An khẽ nhìn sang Tần Lãng méo miệng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

      Sau khi ba phần bánh mật nồi đất giống nhau được mang lên, Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày cái, lại nhìn Khương Mộc Ninh và Tần Lãng rút đũa ăn, cũng đành phải rút đôi đũa.

      ra , cũng phải đến đây để ăn khuya. Tối nay có uống chút rượu, Thích Thành đưa trở về, nhìn thấy cửa Đông nên muốn dừng lại, luôn nghĩ rằng phòng ngủ của Khương Mộc Ninh ở bên cạnh của Đông, mặc dù chỉ là ý nghĩ nhất thời, nhưng trong lòng cũng thể tin được hành động của mình, thế nhưng, lại thực gặp Khương Mộc Ninh.

      đôi dép đo-rê-mon, áo khoác màu vàng nhạt và quần áo ngủ bên trong cũng là cùng màu, xem ra là từ phòng ngủ xuống….. Ăn khuya tuyệt đối chỉ là ý muốn nhất thời, nhưng khi thấy Khương Mộc Ninh vẫn luôn cúi đầu nhíu mày, ngoài miệng còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức muốn ăn khuya với , sau đó lại thêm Tần Lãng.

      ra , vẫn rất no bụng…..


      Khương Mộc Ninh cúi đầu, rầm rầm rào rào ăn uống rất vui mừng. Mặc dù tâm tình vẫn có chút xíu ấm ức, nhưng thể để dạ dày của mình phải chịu tội được. rất lâu rồi chưa ăn khuya, chắc là do gần đây có tâm trạng nên muốn làm gì, tất cả tinh thần của đều tập chung cho cái dạ dày, tất cả đều dùng vào việc tiêu hóa thức ăn, cho nên, luôn rất nhanh bị đói bụng…….

      Triệu Tiệm An ăn vài miếng, lập tức có cảm giác như thể ăn được nữa, định buông đũa xuống, rút tờ khăn giấy ra lau tay: “Có muốn đọc qua luận văn giúp em ? Đề cương nhóm sao rồi?”

      Khương Mộc Ninh cúi đầu, vẻ mặt hơi ngẩn ra. Hơi nóng trong nồi đất bốc lên mặt , mang theo cỗ mùi thơm quen thuộc, hơi thở ấm áp bình thản, đây là cỗ mùi thơm, hương vị mà bình thường rất thích, nhưng lúc này lại khiến thấy khó chịu: “ cần. Đàn bận rộn như vậy, còn nhiều đàn em nữ muốn nhờ chỉ bảo mà.”

      xong, Khương Mộc Ninh lại giật mình, lời của ……. Hình như tràn ngập vị chua, lại câu như vậy…… Khương Mộc Ninh lại cúi đầu thấp hơn, lần này là vì xấu hổ.

      “Ha ha. Ừ, rất nhiều em nữ muốn giúp đỡ, vậy mà lại chỉ muốn giúp đỡ mình em thôi đó.” thanh của Triệu Tiệm An rất tự nhiên, giống như chỉ trần thuật việc rất đơn giản.

      Nhưng Khương Mộc Ninh lại ho , gương mặt ửng hồng, biết là ho khan hay là thẹn thùng.

      Vậy Trác Nhã Vận sao? ra rất muốn hỏi câu, nhưng lại cảm thấy mình có lập trường gì để hỏi, cho dù Triệu Tiệm An có như vậy cũng nhất định là diễn tả mức ý tứ kia. Nhưng mà, khi ho xong, lại cảm thấy uất ức trong lòng mấy hôm nay hình như bớt nửa rồi, hình như ra theo cái ho vừa rồi.

      Cũng tốt, lo được lo mất phải phong cách của . là, trước khi làm đến đó suy nghĩ vẩn vơ có tác dụng gì?

      “Đề cương em nghĩ xong rồi, cũng biết là có được hay ?” cuối cùng giọng điệu của Khương Mộc Ninh cũng mềm mại hơn, bản thân Triệu Tiệm An là người đàn ông giá trị hơn ngàn vạn, bây giờ lại ngồi cùng trong quán ăn đơn sơ, ăn bánh mật nồi đất mà thích ăn, vậy còn õng ẹo cái gì chứ?

      “Vậy thứ bảy mang đến đưa xem chút.” Nghe thấy giọng của Khương Mộc Ninh mềm mại hơn, trong lòng Triệu Tiệm An tự chủ được thở phào nhõm cái. “Thứ bảy, thời gian và địa điểm như cũ, chờ em.”

      “Đàn chị, thứ bảy chị với ấy sao? Em có thể cùng ?” Tần Lãng nghe lúc, có chút hồ đồ, nhưng có hồ đồ hơn nữa cũng nghe ra được là hai người này hẹn thứ bảy gặp nhau, hơn nữa hình như còn phải là lần đầu tiên, có chút lo lắng chen vào, đáy lòng dâng lên cảm giác nguy cơ.

      Cái này cùng học hành có dính dáng gì với nhau, cuối cùng là ai? Nhô ra từ lúc nào? Tại sao nhìn dáng vẻ lại có vẻ như rất quen thuộc với đàn chị?

      “Chuyện liên quan đến cậu?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lãng, bình tĩnh câu.

      “Đàn chị, em lo lắng cho chị thôi…..” Tần Lãng bĩu môi, có chút ấm ức , tầm mắt còn cố ý liếc Triệu Tiệm An cái.

      “Tần Lãng, tôi phải là đứa bé.” Khương Mộc Ninh nhẫn nại , đáy lòng lần nữa dâng lên nghi ngờ có phải đối với Tần Lãng quá khách khí , cho nên cậu ta mới thấy mình bị thương còn chưa đủ nặng?

      “Đàn chị………..”

      Câu của Tần Lãng mới chỉ được nửa, lập tức bị Khương Mộc Ninh cắt đứt: “Được rồi, tôi ăn no rồi, lên trước đây. Đàn , hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.” Triệu Tiệm An cười cười với Khương Mộc Ninh, lại quay đầu lịch gật cái với Tần Lãng, theo bóng lưng của Khương Mộc Ninh ra ngoài.

      Tần Lãng cắn môi, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Triệu Tiệm An, trong lòng có chút đau lòng. Làm sao mới có Chu Thiên Khải, bây giờ lại mọc ra Triệu Tiệm An vậy?
      thuyt, 1900, dhtt2 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 13 Ăn món gì ngon?

      Tối thứ sáu Khương Mộc Ninh nhận được điện thoại của Triệu Tiệm An, thứ bảy bận việc, vậy nên cuộc hẹn thứ bảy đành phải hoãn lại. Vì vậy cả ngày thứ bảy cứ vậy bỏ . Nhận điện thoại xong, từ ban công vào phòng ngủ, Mai Lộ chuyện đến mặt mày hớn hở.

      “Hắc, Trác Nhã Vận nghĩ ta là ai chứ? Chẳng lẽ đàn Triệu còn có vài phần kính trọng với ta sao?”

      Khương Mộc Ninh nghe thấy câu như vậy, đột nhiên nhớ đến hình ảnh ngày đó Triệu Tiệm An và Trác Nhã Vận chung với nhau, còn cả câu lúc ăn khuya đêm qua, xoay người, ngồi xuống ghế dựa, lỗ tai cũng dựng đứng lên, cầm quyển sách trong tay, nhưng tâm hồn hề đặt quyển sách.

      “Sao cậu biết?” Vạn Manh Manh trời sinh có hứng thú với các loại chuyện bát quái, đôi mắt mở to, gương mặt sáng bừng hưng phấn tìm hiểu tin tức bát quái.

      người bạn cùng phòng của ta là bạn học hồi trung học của tớ, bạn tớ biết ta cũng viết luận văn về viện bảo tàng thành phố H, cũng chính ấy nhìn thấy Trác Nhã Vận dây dưa với đàn Triệu, hôm nay tớ gặp ấy ở đường, chuyện với ấy lúc mới biết chuyện này.” Vẻ mặt Mai Lộ vui mừng, giống như Trác Nhã Vận bị từ chối cách vô tình chính là niềm vui của ấy vậy. “Lớp chúng ta chỉ có mình ấy viết về bảo tàng thành phố H đâu, ví dụ như tớ này, Mộc Ninh này, sao lại thấy tớ quấn lấy đàn Triệu chứ? ta nghĩ rằng mình là cái rễ hành sao? Liếm mặt đến gần, nhưng đàn Triệu nhà người ta cũng biết đến ta mà.”

      “Vậy cũng đúng, ta quá tự cho là đúng rồi. ta cũng chỉ là bí thư chi bộ trong lớp ta thôi mà, ta thực cho rằng mình là nhân vật lớn nào đó sao, nhìn , ngay cả tớ cũng muốn đến tự tin của ta mặt báo luôn.” Vạn Manh Manh cũng theo sát phụ họa. “Nếu như thực ta có thể cuốn lên người đàn Triệu, vậy tuyệt đối thành nhân vật lớn, khi đó nhất định tớ tìm ta mời ta lên trang nhất, tên bài chính là ‘Xì căng đan về bạn trong mắt Triệu Tiệm An.’”

      “Cắt………, cậu nghĩ rằng ánh mắt của đàn Triệu kém đến vậy sao?” Mai Lộ trừng mắt, “Mộc Ninh à, ngày mai tớ và cậu đứng ven đường ôm cây đợi thỏ nha, biết đâu lại gặp được đàn Triệu sao, lúc đó hai người chúng ta cũng mượn cớ muốn làm luận văn, cố trèo kéo mối quan hệ.”

      Khương Mộc Ninh uống nước vừa nghe thấy câu kia lập tức sặc, ho khan đến mức tràn cả nước mắt.voicoi08-d-đ-l-q-đ

      “Khụ khụ khụ……………”

      “Mai Lộ, cậu đừng dọa người khác nữa.” cuối cùng Dư An Dao cũng quay lại, nhàn nhạt liếc nhìn Mai Lộ.

      “Ai nha, Mai Lộ, cậu cho rằng Mộc Ninh cũng giống cậu sao? Thiệt cho vừa rồi cậu còn Trác Nhã Vận, ra chính cậu cũng chỉ biết dùng chiêu này thôi sao?” Vạn Manh Manh cũng cho Mai Lộ cái liếc mắt, sau đó lại tốt bụng an ủi Khương Mộc Ninh, “Mộc Ninh, cậu có sao ?”

      “Khụ khụ khụ…..”

      “Tớ và Mộc Ninh cũng làm như vậy nhưng sao có thể giống như Trác Nhã Vận được, sao chúng tớ có thể biết xấu hổ như ta chứ, vừa nhìn thấy người lập tức đuổi theo, cũng nghĩ đến đàn khó xử sao. Tất nhiên là chúng tớ muốn lễ phép chào hỏi, sau đó thái độ thân thiết về luận văn của chúng ta, nếu như đàn có thời gian, có thể đến quán café ở gần đó uống ly café, sau đó tiếp tục thảo luận những vấn đề sâu hơn. Đúng , Mộc Ninh?”

      Cuối cùng Khương Mộc Ninh cũng bình thường trở lại, uống ngụm nước lớn làm trơn cổ họng, cả gương mặt đều đỏ hồng lên vì ho, cũng phân biệt được cái đỏ đó có phải do chột dạ .

      “À.”

      “Vậy tốt, chúng ta tìm thời gian, chúng ta đến chỗ phòng ngủ của những thạc sĩ kia để chờ.” Mai Lộ quyết định đem mong đợi trong lòng hóa thành hành động, trực tiếp vạch ra kế hoạch. “Cậu xem, câu đầu tiên chúng ta phải về cái gì bây giờ?”

      “……………..”

      Khương Mộc Ninh im lặng, quay mặt , nghiêm túc đọc sách.

      Dư An Dao sớm thèm để ý đến Mai Lộ nữa, cũng chỉ còn lại Vạn Manh Manh còn chút hăng hái.

      “Tớ cảm thấy được, chào hỏi bình thường thực dụng, có gì đặc biệt cả, để lại ấn tượng khắc sâu.”

      “Ừ, quả thực cậu rất có đạo lí, vậy cậu cảm thấy nên thế nào?”

      “…………”

      Chiều thứ bảy, Khương Mộc Ninh và Vạn Manh Manh cùng đến nhà tắm phía sau căng tin tắm rửa.

      Phòng ngủ của họ có nước nóng, thời tiết ngày càng lạnh hơn, có nước nóng mà phải tắm nước lạnh thực chịu nổi. Hai người cùng mang theo quần áo và đồ dùng cần thiết vào trong túi và bắt đầu lên đường. Khi đến nơi, bên trong ít người, động tác của Khương Mộc Ninh rất nhanh chóng mới có thể cướp được chỗ trống, Vạn Manh Manh chỉ có thể bộ khắp nơi xem có thể tìm được chỗ trống , hoặc là chỗ sắp hết người.

      Khương Mộc Ninh buông tóc xuống, định gội đầu, liếc mắt cái, động tác tay cũng dừng lại, liếc tiếp cái nữa, con người lập tức trở nên lòng vòng.

      Vị trí bên cạnh là Trác Nhã Vận đó. Nhưng mà, dáng vẻ hôm nay, ừ…… Cũng là kiểu như bình thường, cho nên lúc mới bắt đầu mới chú ý.

      Động tác của Khương Mộc Ninh cũng chậm rãi lại, thỉnh thoảng lại quan sát Trác Nhã Vận bên cạnh cái.

      Mặc dù là bạn học cùng lớp, nhưng ra và Trác Nhã Vận cũng giao tiếp nhiều với nhau, nếu như phải thấy ta sóng vai bên cạnh Triệu Tiệm An có lẽ căn bản là cũng để ý.

      Cho nên, chả lẽ lại tránh được tâm lí thoải mái sao? Mặc dù bây giờ cũng còn uất ức khó chịu như lúc ban đầu nữa…….

      Ánh mắt của Khương Mộc Ninh chuyển từ người Trác Nhã Vận sang người mình, nhịn được lại giọng thở dài.

      ngờ, mỹ nhân lạnh lùng trước sau như Trác Nhã Vận, dáng người cũng tốt như vậy………. Ít nhất cũng cúp C ? Có lẽ cúp C cũng hết……..

      Nhìn lại mình chút………….. Cúp B đó……….. đấy kém cũng phải chỉ là chút đâu. ………… Tuyến đường của mình là gì vậy? Tuyến đường khô quắt à? Được rồi, dù sao mình cũng phải dựa vào chuyện này để thắng, ta trước sau như đều là dựa vào thông minh và xinh đẹp cùng tồn tại, nhưng vẫn có những cái ta có mà? Nếu có quá nghịch thiên rồi. Sống hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được cái khuyết điểm như vậy cũng tồi……

      Khương Mộc Ninh nín cười, trong lòng cũng cảm thấy an ủi như vaayj cũng rất tốt. Hơn nữa, cho dù bây giờ có liều mạng uống sữa tươi và gặm cây đu đủ đoán chừng là cũng có tác dụng gì…….


      Khương Mộc Ninh YY được nửa, lúc quay đầu sang thấy bên cạnh biến thành người khác, khẽ nhún vai cái, trong lòng cũng để ý quá nhiều. Đợi đến khi giặt xong quần áo, Vạn Manh Manh vẫn còn chưa xong, định xách theo túi quần áo ướt nhẹp, xõa tung mái tóc ướt đến siêu thị cạnh phòng tắm mua ít đồ.

      Moka hazelnut, hay là hazelnut nho khô?

      Khương Mộc Ninh đứng trước cửa hàng bán chocolate, cau mày, gương mặt rối rắm. lựa chọn này là khó khăn……

      “Nhìn cái gì vậy? Sao lại tập trung thế?”

      Khương Mộc Ninh giật mình, vừa quay đầu lại thấy Triệu Tiệm An nở nụ cười yếu ớt với : “Đàn ……. cũng dạo siêu thị sao…………….”

      phải?” Triệu Tiệm An cười lắc đầu. “ mới ra khỏi căng tin lại nhìn thấy em vào siêu thị nên mới vào theo, đứng bên cạnh nhìn em nhìn chằm chằm vào chocolate lúc lâu.” xong, nụ cười khóe môi của Triệu Tiệm An có chút sâu hơn. d,i,ễ,n, đ,à,n, ,l,,ê, ,q,u,ý, ,đ,ô,n.

      Khương Mộc Ninh cảm thấy mặt mình cũng dần nóng lên, nhưng vẫn rất bình tĩnh : “Em chọn được, cuối cùng là nên chọn vị gì bây giờ. Đàn , Moka hazelnut, hay là hazelnut nho khô?”

      “Nếu thích tại sao mua hết?” Triệu Tiệm An có chút nghi ngờ, ánh mắt dừng mặt Khương Mộc Ninh hơi nhìn về phía chocolate mà vừa nhìn, cái này có bí mật gì bên trong sao?

      “Ai……” Khương Mộc Ninh buồn bã thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía chocolate. “Đàn , biết đâu, giới hạn chocolate của em hết rồi, hôm nay mua phần coi như là phần thưởng cho bản thân vì tuần qua em uống coca đấy, phần là ngoại lệ rồi, sao lại có thể biết xấu hổ mà mua hai phần chứ?”

      Khương Mộc Ninh bị giọng điệu và ý nghĩa trong câu của Khương Mộc Ninh chọc cười, trực tiếp cầm phần Moka hazelnut, và phần hazelnut nho khô: “ tính tiền, sau đó tặng cho em. Như vậy là được rồi chứ?”

      tặng em?” Khương Mộc Ninh mở to hai mắt, mới vừa tắm rửa xong, gương mặt trắng nõn lộ ra chút hồng hồng, đôi mắt đen mang theo hơi nước ướt át, mái tóc vẫn còn ẩm rối tung ở phía sau, mang theo quyến rũ của thanh xuân. “Được ạ….” chỉ có ý định từ chối trong giây, sau đó Khương Mộc Ninh quyết đinh vất bỏ khí phách, hai phần đó……

      Triệu Tiệm An hơi dời mắt, ho tiếng, hai tai có chút đỏ lên, sờ sờ vành tai, nhanh chóng bước nhanh về phía quầy thu ngân để che dấu, ánh mắt nhìn vào chỗ khác hỏi: “Em muốn gì nữa ?”

      “Cái này, sao có thể biết xấu hổ thế chứ, em lấy hai phần chocolate rồi…… Chuyện đó, lấy thêm hộp sữa tươi thôi.”

      biết tại đến phòng ăn còn kịp nữa………. Tài liệu tư mật trong công ty của đàn Triệu còn xem qua, tiện nghi lớn như vậy cũng chiếm rồi, vậy chuyện có hơn mười đồng tiền này so đo với cũng có ý nghĩa gì cả.

      Chờ khi ra khỏi siêu thị, trong tay Khương Mộc Ninh có hai phần chocolate và hộp sữa tươi, định trực tiếp cắm ông hút, uống sữa tươi.

      “Em dùng dầu gội loại gì vậy? Rất thơm.” Triệu Tiệm An nhịn được bước đến gần phía Khương Mộc Ninh hơn chút, mũi hít hơi, chỉ cần đến gần Khương Mộc Ninh chút ngửi thấy mùi thơm rất dễ chịu.

      “A, là Shampoo, vừa để gội đầu vừa để tắm rửa luôn, hai trong . Hương xoài đó.”

      “ha ha, ngay cả dầu gội đầu và sữa tắm của em cũng phải liên quan đến đồ ăn à?” nụ cười môi Triệu Tiệm An càng sâu hơn, lỗ mũi vẫn tiếp tục hít hà, gật đầu cái. “Cảm giác như ăn ngon lắm.”

      Khương Mộc Ninh khẽ cúi đầu, màu đỏ mặt càng thêm đậm hơn.

      Đây là là hương xoài mà, đúng ?

      Khi trở về phòng ngủ màu hồng mặt Khương Mộc Ninh cũng chưa biến mất, nhìn thấy hai phần chocolate được lấy ra khỏi túi, nhịn được khóe môi cũng nhếch lên, xé vị Moka cắn miếng to.

      Ăn ngon . Quả nhiên là do người khác mời, bên ngoài giới hạn, đặc biệt quyến rũ.

      “Mộc Ninh, phải cậu tuần chỉ ăn phần chocolate sao? phải cậu sợ mập à?” Mai Lộ từ bên ngoài về, nhìn Khương Mộc Ninh ăn chocolate cười đến vui vẻ hơi ngạc nhiên. “Hôm thứ hai cậu ăn rồi mà, vượt mức giới hạn rồi.”

      Nụ cười mặt Khương Mộc Ninh từ từ thu hồi lại, hơi buồn bã nhìn chằm chằm phần chocolate trong tay, ăn cũng được, ăn lại bỏ được. Ai bảo có nghị lực chứ. Nghị lực đâu?

      “Thôi, cũng chỉ là ăn nhiều chút thôi, ảnh hưởng cũng lớn.” Câu này của Khương Mộc Ninh như tự an ủi mình vậy.

      “Đâu có. Tuần trước tớ cũng ăn hơn phần Oglio, đến chủ nhật khi đứng lên cân tăng thêm hẳn cân đó.” Mai Lộ trừng mắt, lấy kinh nghiệm tàn khốc của bản thân ra làm chứng cứ.

      “Đó là do cậu và mấy người bạn cùng quê cùng ăn tiệc đứng mà.” Dư An Dao thu quần áo khô từ ban công vào, ánh mắt cũng dừng lại, trực tiếp .

      “A. Dư An Dao, cậu thể chuyện này ra à? Đấu tranh a. Biết tại tớ giảm béo, lại còn gì mà mời tớ ăn tiệc đứng chứ.” Vẻ mặt Mai Lộ như cầu xin, buồn bã cúi đầu .

      Khương Mộc Ninh nhàng thở ra, xoay người lại tiếp tục cắn miếng lớn chocolate.
      seattle, thuyt, Sweet you3 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 14 Dạy bảo đáng tin

      “Đàn Thôi, để em giúp nhé.” Khương Mộc Ninh nhìn thấy tay Thôi Hoa cầm rất nhiều tài liệu, vội vàng nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, nhanh chóng nhận lấy phần tài liệu.

      “Mộc Ninh, cảm ơn em.” Thôi Hoa cười cười gật đầu.

      “Cảm ơn gì chứ ạ. Nhấc tay chi lao mà thôi.” Khương Mộc Ninh cười, dùng lưng mở cửa văn phòng ra, giúp đỡ Thôi Hoa đặt tài liệu lên bàn của Triệu Tiệm An, sau đó mới chào hỏi với Triệu Tiệm An: “Đàn , bên cạnh có nhà bán bánh bao ngon lắm, giới thiệu sai tí nào.”

      Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của Khương Mộc Ninh, đáy lòng yên lặng gì.

      “Mộc Ninh, bên cạnh công ty chúng ta còn có nhà hàng Hàn Quốc, lần trước phải em thích ăn thịt nướng sao, chỗ đó bán thịt ba chỉ nướng cũng tồi.” Thôi Hoa cười cười bổ sung.

      sao? Đàn Thôi, khi nào rảnh, đưa em được ?” hai mắt Khương Mộc Ninh sáng bừng lên, chỉ thiếu chảy nước miếng mà thôi.

      Mặt Triệu Tiệm An hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh hơi mở miệng câu ‘đàn Thôi’, mà Thôi Hoa lại luôn miệng gọi hai chữ ‘Mộc Ninh’ vô cùng thân thiết, từ lúc nào, hai người bọn họ, ngay dưới mí mắt của lại có thể phát triển tình hữu nghị sâu đến mức như vậy rồi?dieennnddaanleeequuydđôn


      “Thư kí Thôi, tài liệu dùng trong cuộc đấu thầu công trình của tập đoàn Hàn Thái để tháng sau dùng cậu chuẩn bị xong chưa?” Triệu Tiệm An nhìn chằm chằm vào Thôi Hoa, lạnh lùng .

      “Ách, còn chưa xong, chuyện kia phải……” Thôi Hoa ngạc nhiên trả lời, nhất thời cũng tại sao lão đại nhà lại đột nhiên ra chuyện này.

      “Nếu chưa làm xong mau chuẩn bị .” thanh của Triệu Tiệm An hề lên cao, nhưng chính ngữ điệu lạnh lùng của lại khiến cho người ta tự chủ được mà thấy khẩn trương hơn nhiều.

      “…Vâng.” Thôi Hoa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ông chủ nhà mình, câu ‘Thích tổng suy nghĩ trước chút’ trong lòng vội vàng nuốt vào bụng, dám ra.

      Thôi Hoa xoay người ra ngoài trước khi đóng cửa lại, tầm mắt của khỏi quét vòng văn phòng làm việc kia, lấy ánh mắt nhiều năm làm thư kí của , tự nhiên lấy thấy Triệu Tiệm An chuyển đổi sắc mặt, cộng thêm nụ cười mặt Khương Mộc Ninh, khéo môi của cũng khẽ nhấc lên, trong lòng cũng biết mình cẩn thận đạp phải bom rồi.

      Quả nhiên, ông chủ nhà sao có thể tùy tiện đưa tới công ty chứ.

      “Đàn , trong công ty là có uy. Em thấy rất nhiều người cứ nhìn thấy lại khẩn trương thể nở nụ cười luôn.” Khương Mộc Ninh nở nụ cười chế nhạo .

      “………Em cảm thấy như vậy là quá uy nghiêm sao?” trong lòng Triệu Tiệm An vang lên hồi chuông cảnh bảo, cẩn thận từng chút hỏi.

      “Vậy cũng đúng, quản lý cả công ty, thể mỗi ngày đều cười đùa hí hửng được. Hơn nữa em thấy trong công ty của có mấy người hình như còn lớn tuổi hơn , nếu thái độ của uy nghiêm, sao có thể quản lý người khác được chứ.” Khương Mộc Ninh cười cười lắc đầu, trong lòng im lặng bổ sung thêm câu: “Chỉ cần uy nghiêm với em là được rồi.”


      Trong lòng Triệu Tiệm An nóng lên, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt vẫn mang theo nụ cười của Khương Mộc Ninh. nghĩ rằng Khương Mộc Ninh lại nghĩ vậy. Quả , ngay từ khi bắt đầu thành lập công ty, quả là vì muốn để cho những nhân viên trong công ty khinh thường, nên chỉ có thể bày ra dáng vẻ uy nghiêm của ông chủ, càng về sau, thậm chí mình người cũng cau mày lại, có biện pháp nào để thả lỏng được.

      “Có vấn đề gì về luận văn có thể hỏi .” Triệu Tiệm An tâm lý ấm áp an ủi, cười .

      “Được, trước mắt còn suy nghĩ đề cương, khi em viết xong vẫn phải làm phiền nhìn cái.” Khương Mộc Ninh vội vàng , bây giờ cũng phải là lúc để khách khí, quả có chút đau đầu. Diễnđànlêquýđôn.com

      Hai người cũng chỉ chuyện đơn giản vài câu, Khương Mộc Ninh rửa tay, tiếp tục đọc tài liệu của , Triệu Tiệm An lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Thứ bảy yên tĩnh như vậy nhưng lại đặc biệt hài hòa, đây là lần thứ ba rồi.

      Tuy mới đến ba lần, nhưng Khương Mộc Ninh có chút quen thuộc với những nhân viên đến tăng ca, nhất là Thôi Hoa, tuần trước chỉ chuyện vài câu đơn giản mới biết được ấy cũng tốt nghiệp đại học Z, hơn bốn khóa, là người của học viện văn học, tại đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Triệu Tiệm An. ra Triệu Tiệm An chỉ có thư ký, nhưng mà những thứ bảy gần đây lại chỉ thấy mình Thôi Hoa.

      Có đôi khi Khương Mộc Ninh nhịn được cảm thán, quả nhiên, thành phần trí thức tinh gì gì đó phải là chuyện người bình thường có thể làm, về sau để tự nguyện tăng ca vào thứ bảy khả năng là có chút khó khăn.

      Nhìn tài liệu lúc, Khương Mộc Ninh duỗi lưng cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Tiệm An vẫn cúi đầu, rón rén đứng lên ra ngoài. Ngồi lâu cũng có chút mệt mỏi, nhất là ngồi ghế sofa, bàn trà có chút thấp, ghi ghi chép chép cũng dễ chịu tí nào, nhưng nếu lại nghiêm túc đưa ra ý kiến hình như có chút được voi đòi tiên.

      Chờ khi Khương Mộc Ninh ra ngoài, Triệu Tiệm An hơi ngẩng đầu lên,thở dài, đưa tay lên đè trán của mình, cúi đầu nhìn đống tài liệu bàn, cau mày suy nghĩ lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

      “Này, Thích Thành, cậu có rảnh ? Chuyện đó, tớ muốn hỏi cậu chút, làm thế nào để theo đuổi ?”

      Đầu tiên Khương Mộc Ninh ra ngoài tìm Thôi Hoa, nhưng ta lại có dáng vẻ rất bận rộn, cũng tiện đến quấy rầy, vốn muốn hỏi là muốn là thực tập ở đây cần những tiêu chuẩn gì, suy nghĩ chút đây cũng phải chuyện quan trọng gì, nên đành để tạm qua bên .

      Vốn là muốn nghe được tiêu chuẩn ràng, sau đó nhìn xem bản thân có bao nhiêu chỗ cần sửa chữa, nếu có thể tạm được, có lẽ động viên mình chuyện cửa sau với Triệu Tiệm An chút.

      Sau đó lại cảm thấy có chút khát nước, định mở cửa ra, bởi vì lần trước phát quán café tệ, ngồi xuống uống cốc Moka, công thêm khối bánh ngọt hương xoài, sau khi ăn uống vui vẻ lại tốt bụng gói cốc café đen mang về.

      Đợi đến khi đẩy cửa phòng làm việc vào phòng làm viêc chỉ có mình Triệu Tiệm An mà còn có người khác đứng trước bàn làm việc chuyện với , hai người vừa thấy vào cũng ngừng cuộc chuyện lại.

      “Ách, đàn , có phải em làm phiền hai người ? Trước em ra ngoài dạo chút.” Sau khi Khương Mộc Ninh hơi ngẩn ra, vội vàng , đồng thời cũng muốn lui ra bên ngoài.

      sao, vào .” Triệu Tiệm An vội vàng vẫy tay với .

      Người kia cũng quay người lại, ý cười tràn đầy gương mặt của ta, gật đầu chào hỏi với Khương Mộc Ninh: “Em chính là đàn em của Tiệm An sao? là bạn của Triệu Tiệm An, tên là Thích Thành, chào em.”

      Nhìn qua cũng là người đàn ông đẹp trai, đại khái chắc cũng tầm tuổi như Triệu Tiệm An, nhưng phong cách của hai người lại khác xa nhau, nhất là đôi mắt hoa đào của Thích Thành khiến cho Khương Mộc Ninh cảm thấy có chút cảm giác của mùi tiền, nhưng mà cũng liên quan đến mà.

      “Chào , em là Khương Mộc Ninh. A, là Thích tổng đúng ?” Khương Mộc Ninh chợt nhớ tới, trách được khi nghe thấy tên này lại thấy quen thuộc đến vậy.



      “Đúng vậy, ra em biết à? Xin chào, rất vui được làm quen với em.”Thích Thành tới, vươn tay về phía Khương Mộc Ninh, dáng vẻ rất dễ tính.

      Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào tay Thích Thành, khẽ cau mày, cũng chưa kịp đưa tay ra, Triệu Tiệm An khoác tay lên vai Thích Thành, nửa kéo Thích Thành về phía bàn làm việc của .

      “Sao bây giờ cậu lại rảnh rỗi tới đây vậy? cần với bạn sao?” Trong lời của Triệu Tiệm An nghe có vẻ như tùy ý, nhưng trong đáy mắt lại nhanh chóng xuất tia bén nhọn rồi lại nhanh chóng biến mất.

      Muốn mượn cơ hội để cầm vào bàn tay nhắn kia sao? có cửa đâu.

      “Ha ha, cậu bạn nào cơ, làm gì có.” Thích Thành cười ha ha.

      “Lần trước phải tớ nhìn thấy cao gầy sao? Thế nào? Lại đổi rồi à.” Trong giọng của Triệu Tiệm An vẫn mang theo ý cười, nhưng trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, làm gì cơ nào thích người đàn ông trăng hoa chứ. Ánh mắt của cũng đảo qua gương mặt của Khương Mộc Ninh, quả nhiên thấy khẽ bĩu môi, vậy có thể coi như xem thường đúng ?

      Bởi vì có thêm Thích Thành, hình như buổi trưa ăn cơm hộp cũng thích hợp. Thứ bảy tuần trước mình Khương Mộc Ninh ra cửa kiếm ăn tìm được nhà hàng cách đó xa, cả cơm hộp cũng ngon, cho nên gói phần cho Triệu Tiệm An vẫn bận rộn công việc có thời gian ra ngoài ăn cơm, vốn lần này cũng định làm như vậy, nhưng Thích Thành kiên trì muốn mời cơm, vậy nên họ lái xe gần mười phút đồng hồ đến nhà hàng Nhật bên Hồ Nam.

      Khương Mộc Ninh kén ăn, hơn nữa luôn vui vẻ thưởng thức tất cả vẻ đẹp của ẩm thực, thức ăn ngon làm gì có giới hạn. Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh phản đối, lại nghĩ đến bữa trưa đầu tiên quả thực là quá kém, lần thứ hai cũng phải ăn cơm hộp mà còn là tự moi tiền túi, nếu lần này quả thực như Thích Thành là mỹ vị cũng miễn cưỡng coi như điền bù , vậy nên tự nhiên cũng đồng ý.

      Nếu Khương Mộc Ninh thích, sau này có thể thường xuyên đến, vậy tốn công tìm kiếm phòng ăn rồi. tại mới phát ra cuộc sống của trước kia có bao nhiêu là thiếu hụt, ngay cả thức ăn cũng phí công suy nghĩ, vậy nên ngay cả việc tìm nhà hàng ăn uống bên cạnh công ty, nơi làm việc trong mấy năm mà cũng phải nhờ đến Thích Thành giới thiệu.

      Bữa trưa hôm nay coi như la fngon, Khương Mộc Ninh ăn liên tiếp mấy miếng cá sống, luôn miệng khen mùi vị mới lạ, hương vị mù tạc chính tông. Ăn xong bữa cơm, trừ no bụng còn nghe Thích Thành rất nhiều chuyện về ta và Triệu Tiệm An.

      ra Thích Thành và Triệu Tiệm An là bạn học hồi trung học, tốt ngiệp đại học kiến trúc F, đến công ty Triệu Tiệm An ngay từ khi mới thành lập, chính thức là nguyên lão cao cấp trong công ty.

      Dĩ nhiên, đó phải điều mà Khương Mộc Ninh quan tâm, thích nghe Thích Thành những chuyện xấu thời trung học của Triệu Tiệm An hơn. Ví dụ như trong giờ học thể dục có bức thư màu hồng rơi ra từ cặp sách của Triệu Tiệm An, đứng lên hỏi là đồ của ai, ai dám nhận, dưới ánh mắt soi mói lấp lánh của mọi người Triệu Tiệm An trực tiếp ném vào thùng rác, cho tới nay câu chuyện này vẫn còn lan truyền, cuối cùng là bạn nữ nào tỏ tình cũng biết được.

      Mà Triệu Tiệm An bổ sung là: “Cũng có khả năng phải là thư tỏ tình mà. Cũng có khả năng là đưa nhầm, bởi vì tớ ngồi cùng bàn với cậu. Lúc đó ngày nào mà cậu chẳng nhận được đống thư tình.”

      thế ràng cũng nhận được đồng ý của Thích Thành, lập tức rời đề tài: “Chuyện đó à, cậu cũng nhìn xem trai của tớ là ai? Lúc đó ngay cả hoa khôi của trường cũng viết thư cho tớ trong mấy tháng liền đó. Tớ cũng cảm thấy kì lạ, lúc đó cậu có gương mặt thanh xuân đậu, xấu muốn chết, sao lại có người viết thư cho cậu chứ? Lại , có lẽ phải thư từ biệt, hoặc là có thể phần lớn là do gửi nhầm thư thôi.” (Là gương mặt trẻ trung nhưng lại bị mụn thủy đậu ấy ạ)

      Thích Thành tự ca ngợi bản thân như vậy khiến Triệu Tiệm An cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà đối với việc Thích Thành tiết lộ từng có gương mặt thanh xuân đậu vẫn có chút ý kiến. “ phải tớ có gương mặt thanh xuân đậu, chẳng qua là quá nhạy cảm thôi.”

      Khương Mộc Ninh ngồi nghe cười ngừng, tưởng tượng trong đầu ra cảnh mặt Triệu Tiệm An toàn nốt mụn do thủy đậu, vừa nghĩ thấy vui vẻ. ngờ Triệu Tiệm An cũng có những năm tháng xanh tươi xấu hổ như vậy…….. là, người tinh phong độ như vậy khiến người ta thể hình dung ra được?
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :