1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 5 Học tập, , tìm việc làm, ba việc cần thiết.

      Sáu giờ hai mươi năm phút, cánh cửa bên tay trái của Khương Mộc Ninh từ từ mở ra, Phó hiệu trưởng và viện trưởng học viện công trình kiến trúc Hàn Thừa cười cười dẫn đường cho người khác vào.

      “Đến rồi, đến rồi.” Mai Lộ cũng lập tức nhìn sang, ấy ngẩng đầu nở nụ cười tươi như hoa.

      Khương Mộc Ninh trợn mắt há mồm nhìn ba người đài, nhìn thấy người ở giữa hơi quay người nhìn sang, theo bản năng cũng cúi thấp xuống chút, bàn tay trái nâng lên che nửa gương mặt, đầu cúi thấp, mắt tự nhìn đầu gối của mình.

      Buồi chiều nay làm chuyện gì thế này? Cứ như vậy mà phát ngôn linh tinh bừa bãi? là mất hết mặt mũi rồi. Cuối cùng ta còn cái gì cơ chứ? Cám ơn? Đó chính là chế nhạo kín đáo với phải ? mệt cho ta còn nở nụ cười đến ôn hòa đẹp mắt như vậy, thế mà còn cảm thấy người này tồi nữa chứ.

      ta mà sợ Hàn Thừa sao? Sao ta phải sợ Hàn Thừa cơ chứ, đến hiệu trưởng cũng dám có ý kiến với ta cơ mà. Dựa vào thành tích ưu tú nhất trong khoa kiến trúc công trình hệ chính quy, thạc sĩ tốt nghiệp, dựa vào việc ta thiết kế kiến trúc ở nước ngoài với tiền đồ vô lượng, sau đó lại kể đến việc mấy năm nay ta luôn quyên góp tiền cho trường học, ngay cả việc ta tích cực nhận đàn em vào công ty thực tập, công tác, chỉ bằng những việc này thôi chừng hiệu trưởng còn phải gọi ta tiếng đại gia đó chứ.

      Vẻ mặt Khương Mộc Ninh rất đau khổ, khóc ra nước mắt mà. Cuối cùng là buổi chiều hôm nay mắc bệnh gì vậy, vậy có phải là đắc tội với đàn cao cấp này ? Đây là người có thể đắc tội được sao? Vậy nên là đắc tội với ta đúng ?

      Khương Mộc Ninh khẽ rời bàn tay che mặt xuống, thấy người đài cao kia nở nụ cười chuyện với những người bên cạnh, nụ cười kia ấm áp như gió xuân, lập tức nghe thấy câu cảm thán của Mai Lộ ở bên cạnh, sinh viên nữ ở bốn phía cũng là đều giống nhau ở gương mặt tỏa sáng, nụ cười ngượng ngùng hàm chứa ý xuân, nhưng là đều là những gương mặt thèm thuồng như lang như hổ, lúc này mới cẩn thận bỏ bàn tay của mình xuống.

      Ai, Mai Lộ chọn chỗ ngồi cao như vậy làm gì chứ? Bọn là tới nghe tọa đàm mà, mang theo lỗ tai là đủ rồi mà.

      Thấy tầm mắt đối phương còn nhìn sang bên này, tâm tình luôn thấp thỏm yên của Khương Mộc Ninh cũng từ từ bình tĩnh lại.

      Buổi chiều nay chỉ là cuộc nhạc đệm mà thôi, đối với người vừa học, vừa bận làm việc chắc hẳn là ta sớm quên rồi đúng ?

      ta, Triệu Tiệm An, có nghe qua tích của ta, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người , ừ, cũng đúng lắm, chiều nay gặp lần, nhưng mà lần đầu tiên đến người cùng tên cũng họ, gương mặt tuấn dịu dàng, lúc ta mới tiến vào có nhìn qua, chắc hẳn phải cao hơn 175cm, ta vẫn mặc bộ quần áo của buổi chiều, áo sơ mi caro màu lam nhạt, quần vải kaki màu sắc bình thường, mặt vẫn mang theo nụ cười, xem ra so với trong tưởng tượng của còn thân thiết hơn nhiều, ừ, cũng có lẽ là do buổi chiều nhìn thấy lúc rồi……

      Buổi tọa đàm rất nhanh được bắt đầu.

      Hàn Thừa là người dẫn chương trình lúc mở màn, ông cười cười giới thiệu Triệu Tiệm An, sau đó đưa micro cho ta. Quả là phía dưới ai lắng nghe ông câu nào hết.

      thanh của Triệu Tiệm An trầm thấp trong trẻo, dịu dàng khiến người nghe thấy rất êm tai. diễn@đàn$lê$quý&đôn

      “Chào mọi người, là Triệu Tiệm An. Tuy là buổi tọa đàm nhưng mọi người cứ coi như đây là buổi chuyện , chuyện phiếm cũng được, đây cũng là lần đầu tiên đứng buổi tọa đàm thế này, , có chút run đó.”

      Lời rất đơn giản, nhưng lại khiến cho người ngồi nghe vang lên hồi tiếng cười và tiếng vỗ tay.

      Mặc dù là lần đầu tiên nhưng ta cũng chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn là cả PPT, trong đó đều là những ví dụ thực tế biểu diễn. Lúc đầu, Khương Mộc Ninh có chút tập trung, dần dần cũng bị những câu kết hợp với thực tế, kinh nghiệm lí luận, và hơn cả là lời hấp dẫn của khiến ngồi nghe rất say sưa ngon lành.

      “Nếu như các thầy giáo đều được hay như ấy làm gì còn ai tập trung nghe giảng chứ?” Mai Lộ giọng . “Nếu như tất cả thầy giáo đều có dáng dấp đẹp như vậy càng hoàn mĩ hơn.”

      “Thế gian ai được song toàn pháp.” Dư An Dao mang theo máy tính, bên múa bút thành văn, bên nhàn nhạt ra câu.

      Buổi tọa đàm kết thúc có rất nhiều bạn học đứng lên vỗ tay, Khương Mộc Ninh cũng cười đứng lên vỗ tay như mọi người.

      Triệu Tiệm An cười cười hẹn gặp lại, sau khi thu dọn đồ đạc xong, sau đó tới bên cạnh Hàn Thừa vẫn còn ở lại, sau đó hai người cùng nhau rời , nhưng mà lúc đến cửa đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn về phía dưới đài mím môi cười, sau đó mới thong thả ung dung rời .

      Nụ cười của Khương Mộc Ninh cứng ở mặt. Cái nhìn mới vừa rồi, cái nhìn kia là nhìn phải ?

      Khương Mộc Ninh đanh mặt lại, trừng mắt nhìn theo, lại trừng mắt nhìn, càng nghĩ càng dám tin đó là , càng nghĩ càng cảm thấy nhất định đó là ảo giác của thôi, nhịn được quay đầu lại chứng thực với người bên cạnh: “An Dao, Mai Lộ, cái đó, hai người có nhìn thấy vừa rồi đàn Triệu….”

      “A….. Mộc Ninh. Cậu cũng nhìn thấy đúng ? Vừa rồi đàn Triệu có quay đầu lại nhìn tớ cái, còn cười cười với tớ. Đúng ? Cậu cũng thấy đúng ? Trời ạ, trời ạ, chuyện này quá kích thích rồi. Tớ muốn hôn mê. Tớ bị hạnh phúc đến mức hôn mê. Các cậu nhớ đón tớ.” Mai Lộ vuốt vuốt ngực, nụ cười khiến khóe môi nhếch gần đến mang tai, nhắm mắt giả bộ như hôn mê. “Quả nhiên, đàn Triệu chính là MR.Right của tớ. Trong biển người mênh mông cuối cùng ta cũng gặp nhau. A….”

      Khương Mộc Ninh và Dư An Dao liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.*******************

      Được rồi, cái nhìn kia của Triệu Tiệm An phải là ảo giác của . Mai Lộ bây giờ thành hoa si cũng phải ảo giác.

      “Mộc Ninh, chúng ta trước . Để mọi người nhìn thấy chúng ta ở cùng hoa si thế này cũng phải là chuyện tốt.” Dư An Dao đẩy cái lên mắt kính của mình, tỉnh táo giọng ra.

      “Tớ cũng có ý đó.”Khương Mộc Ninh khẽ gật đầu, cũng thèm nhìn tới Mai Lộ diễn vai hoa si nhìn theo cánh cửa mà Triệu Tiệm An vừa rời , và Dư An Dao thẳng chân bước nhanh hơn.

      Khương Mộc Ninh trở về phòng ngủ, mãi đến khi rửa mặt xong trèo lên giường của mình, nhìn về phía chiếc giường đối diện, lúc này mới phát ra, chăn gối bên đó vẫn được gấp gọn gàng chưa có ai động đến, mi tâm hơi nhíu lại.

      Vạn Manh Manh.

      Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào cái chăn, phất phất tay, giống như xua thứ gì dơ bẩn. Buổi tối hôm nay, kinh ngạc sợ hãi khiến quên mất nha đầu này. Hòa thượng sao có thể chạy thoát khỏi miếu cơ chứ, nợ này giữ lại, ngày mai khi thức dậy rảnh rỗi xử lí.

      Khương Mộc Ninh che miệng, nhàn nhạt ngáp cái, nằm xuống, đáp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nên chú ý đến đôi mắt cười.


      Hết giờ học, Khương Mộc Ninh với câu Dư An Dao, sau đó đến thư viện tìm sách.

      Buổi chiều thứ hai, trong thư viện có nhiều người, nhìn thấy cái bàn trống định để sách của mình xuống, hiểu sao lại về hướng khác, vòng vo đoạn, càng ngày càng vào sâu hơn. Đợi đến khi dừng lại đứng trước cái bàn cách cái bàn hôm qua xa, nhìn thấy đôi nhau ngồi chỗ đó thân mật chuyện đùa giỡn, nhịn được tự đưa tay lên vỗ vỗ trán mình.

      làm gì vậy chứ?

      Khương Mộc Ninh mím mím môi, chỉ cảm thấy gương mặt của mình bắt đầu nóng lên, cúi đầu, bước nhanh chân hơn, giống như chạy trốn chạy về hướng khác.

      Đọc sách lúc lâu, Khương Mộc Ninh vuốt vuốt cái cổ có chút mỏi rã rời của mình, chậm rãi đến nhà ăn, vừa mới vào cửa chính của nhà ăn, lập tức nhìn thấy gương mặt của Tần Lãng, bước chân của thoáng dừng lại, lông mày nhíu chặt lại.

      Thời gian gần đây luôn cố ý tránh Tần Lãng, có thể là thái độ của luôn lạnh nhạt từ đầu đến chân, vậy mà tin nhắn quan tâm mỗi ngày cũng có dừng lại. Chu Thiên Khải giống vậy, lần trước từ chối thẳng thắn, cậu ta tức giận buồn bã, hình như cũng còn mặt mũi gặp , lúc này, rất thích tính tình kiêu ngạo của Chu Thiên Khải.

      Vậy mà Tần Lãng lại : Đàn chị, chỉ cần chị có bạn trai, em từ bỏ, em làm phiền chị, nhưng em cũng hi vọng chị từ chối theo đuổi của em.

      Vừa nghĩ tới cậu ta Khương Mộc Ninh thấy nhức đầu. Có lúc cũng tức giận tự nhủ với mình, phải nhanh chóng tìm cho mình người đàn ông thôi. Bị theo đuổi nên phải tìm người đàn ông, cùng với việc đồng ý với Tần Lãng, bản chất hai việc này có gì khác nhau chứ? Cho nên, chỉ có thể thở dài, tiếp tục trốn tránh Tần Lãng.

      Tình hình theo đuổi có lãng mạn hơn nữa, nếu như phải là đúng người, phải là mừng rỡ cảm động, mà là áp lực và phiền não.
      thuyt, 1900, dhtt2 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 6 Thập khối mời khách.

      Suy nghĩ chút, Khương Mộc Ninh thu hồi lại bước chân của mình, rời khỏi phòng ăn. Chị đây chọc được chẳng lẽ còn biết chạy trốn sao? Mặc dù có chút tiêu cực, nhưng đối mặt với loại người giống kẹo Mè xửng như Tần Lãng, cũng còn cách nào. nghe, mắng được, mỗi lần nhìn thấy gương mặt còn mềm mại hơn mặt của cậu ta, chỉ thấy nhức đầu và bất lực.

      Nếu rời khỏi, Khương Mộc Ninh quyết định ra khỏi trường học ăn. đông rẽ tây, Khương Mộc Ninh quen thuộc đường vào cái hẻm , vào cửa hàng chỉ viết chữ ‘Diện’. Đây là cửa hàng chuyên làm những món điểm tâm bằng bột mì, cửa hàng , buôn bán cũng lớn, trong cửa hàng cũng chỉ có hơn mười chiếc bàn vuông , nhưng hương vị ở đây tệ, mặc dù vắng khách chút, nhưng chỉ cần có thời gian đến đây.

      “Ông chủ, cho bát mì thịt bò, nhiều thịt bò và rau thơm hơn chút ạ.” Vừa vào cửa Khương Mộc Ninh hô lên với ông chủ quán bận việc.

      “Được, ….” Ông chủ nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi chút, ông cũng ngẩng đầu lên trả lời.

      Khương Mộc Ninh ngẩng đầu đánh giá chút, tất cả các bàn đều có người ngồi rồi, muốn đứng bên đợi chút, có lẽ chút nữa là có người ăn xong rời .

      Khương Mộc Ninh đợi đến khi mì thịt bò ra lò, đưa tay nhận lấy, vừa lúc có người đứng lên trả tiền, nhanh chóng về phía chiếc bàn trống duy nhất đó.

      chiếc bàn hai người ngồi đó có người vẫn ngồi ăn, Khương Mộc Ninh tới muốn ngồi ở vị trí đối diện, vừa cúi đầu, đối diện với đôi mắt ôn hòa cười cười.

      trùng hợp.” Triệu Tiệm An vẫn nở nụ cười mặt, hất hất cằm về phía đối diện với “Nhanh ngồi xuống .”

      Trong lòng Khương Mộc Ninh run lên trận, ngơ ngác nhìn gương mặt cười của Triệu Tiệm An, nhất thời chính cũng biết là nên ngồi hay nên .

      Đây là chỗ trống duy nhất rồi…..

      Khương Mộc Ninh mím mím môi, gật đầu cái, ngồi xuống, lấy đôi đũa gỗ ra, cúi đầu, vùi mặt vào bát mì.

      để ý đến ta được, ra bọn họ cũng tính là có quen thuộc, nhưng hiểu sao lại cảm thấy rất lúng túng. Sớm biết thế này sau giờ học trực tiếp về phòng ngủ rồi, hôm nay đúng là ngày ra cửa xem hoàng lịch, lại biết là hôm nay là ngày nên ra ngoài….

      nghĩ tới gặp em ở đây. Ừ, hôm qua muốn mời em ăn cơm, chọn ngày bằng trùng ngày, hôm nay mời em.”

      thanh trầm thấp vang lên ở phía đối diện, động tác tay Khương Mộc Ninh cũng dừng lại, cứng đờ vài giây mới ngẩng đầu lên.

      Mì thịt bò thập khối? định dùng mười khối tiền này để châm chọc sao? dùng hết sức thuyết phục mình muốn nhớ lại, để tất cả bay theo gió biến thành bụi bặm ……………….. ta mở bình ai mà biết trong bình có gì chứ?

      “Khụ khụ, Triệu……. Đàn , ngài đùa. Mời khách cái gì chứ, em cũng giúp được ngài chuyện gì…….. Ngày hôm qua là em hiểu chuyện, xin ngài trăm ngàn lần đừng trách móc.” Khương Mộc Ninh cứng đờ giật giật khóe môi, ánh mắt hốt hoảng, bây giờ ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào mắt Triệu Tiệm An cũng có, xong lại nhanh chóng cúi đầu.

      “Ha ha ha.”

      đỉnh đầu vang lên tiếng cười rất êm tai, giống như có như hơi thở êm ái thổi lất phất mấy sợi tóc của …… Khương Mộc Ninh càng cúi đầu thấp hơn, động tác tay cũng nhanh hơn, nhanh chóng nhét mì vào miệng mình.d.i.ễ.n. .đ.à.n.. .l.ê.. .q.u..ý. .đ.ô.n

      “Được rồi, là do .” Triệu Tiệm An ăn no, định buông đũa xuống, rút tờ khăn giấy ra lau tay, nhìn chằm chằm vào ngồi phía đối diện giống như muốn vùi người vào bát mì, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của , trong mắt lên nụ cười ràng. “Ngày hôm qua quả thực em giúp đại ân.”

      Động tác tay Khương Mộc Ninh cũng dừng lại, nhưng lỗ tai dựng đứng lên lắng nghe, nhìn được tò mò từ đáy lòng.

      ra còn có tình.

      “Cái đó Hàn…….. Hàn gì đó…” Giọng điệu từ tốn của Triệu Tiệm An vang lên.

      “Hàn Phỉ Phỉ.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, thanh buồn bực bổ sung.

      “Đúng, Hàn Phỉ Phỉ, thời gian trước cha ấy là Hàn Thừa ăn bữa cơm với tôi, muốn giới thiệu ấy cho tôi.” Triệu Tiệm An dẫn dần cũng có chút được tự nhiên, ho cái, cảm giác chuyện này với trẻ khiến thấy quen lắm, thực là có chút quen. “tôi cũng biết ta có bạn trai, càng biết lại là người…… được hoan nghênh như vậy. Nhưng mà, lúc đó tôi cũng đồng ý, nhưng hình như Hàn Thừa cũng chưa từ bỏ. Ngày hôm qua nghe em , tôi thiếu chút nữa bị dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, nếu như bị như vậy cuốn vào người, hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên, ra chính em cứu tôi.”

      ra là như vậy.

      Khương Mộc Ninh nặng nề gật đầu trong lòng. Vậy quả thực cần phải cảm ơn tốt. Chính Triệu Tiệm An cũng nghĩ tới vấn đề, nếu như chính Hàn Phỉ Phỉ cũng thích . Như vậy, với phong cách của Triệu Tiệm An là ‘cả người cả của’, lấy tác phong trước sau như của Hàn Phỉ Phỉ, đôi mắt sáng bừng, lập tức quấn lên, khả năng này là 99,9%.

      “Ừ, vậy mời em phần lá lách bò thôi.” Khương Mộc Ninh mở miệng , cái miệng bóng nhẫy, đôi mắt hơi híp lại, cười hì hì .

      vừa cứu vớt nửa đời sau của đó. Bữa tiệc hôm nay có thể yên tâm thoải mái ăn rồi.

      Khương Mộc Ninh vuốt ve cái bụng ăn đến no căng của mình, nhìn đống bát đũa đến cả cây rau thơm cũng còn, cả bát to lá lách bò cũng còn miếng nào, cuối cùng cũng cảm thấy có chút xíu hợp lí.

      Bát lá lách bò to như vậy nhưng hình như đều chui hết vào bụng đúng ? Tuy là mời , nhưng ít nhiều vẫn do trả tiền, hình như bao nhiêu cũng nên phần chút chứ?

      Khương Mộc Ninh cảm thấy mặt có chút nóng lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm cái bát , ho cái, : “Vậy, cảm ơn ngài chiêu đãi, em trước đây.”

      hề là hẹn gặp lại, bởi vì đột nhiên có chút ngượng ngùng muốn gặp nhau nữa….

      “Đợi chút.” Triệu Tiệm An cười : “Ông chủ, tính tiền.”

      Khương Mộc Ninh có chút hiểu,Voicoi08_dđlqd, nhưng vẫn đứng lên theo, đứng ở bên, chờ đến khi Triệu Tiệm An trả tiền xong.

      thôi.” Triệu Tiệm An cất tiền lẻ xong, quay đầu nhìn Khương Mộc Ninh nở nụ cười yếu ớt, rồi lại quay đầu lại, khỏi cửa hàng.

      Khương Mộc Ninh giật mình, ý gì vậy? Chẳng lẽ bảo chờ chút, là, là, là muốn cùng sao? Khương Mộc Ninh nhìn theo bóng lưng thon dài kia, trái tim đột nhiên lỡ nhịp, cúi đầu, vội vàng đuổi theo.

      “Mùi vị của cửa hàng này tệ.”

      Buồn bực theo lát, Khương Mộc Ninh nghe thấy thanh ôn hòa vang lên, khỏi ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của , giật mình cái, coi như có gì quay đầu lại, nhìn về phía trước nghiêm túc : “Ừ, quả tệ.”

      “Rất nhiều năm rồi chưa đến đây, ông chủ cũng đổi người rồi, nhìn dáng dấp, hình như là kế thừa nghiệp của cha.” Triệu Tiệm An hơi cảm thán. “ may là mùi vị vẫn như cũ.”

      “Đàn Triệu trước đây lúc học cũng hay đến Diện ăn à?” lòng hiếu kì luôn có thể đánh bại tất cả lúng túng và khó chịu, Khương Mộc Ninh quay đầu lại, nhìn sang gò má tuấn.

      “Đúng vậy, trước kia thường xuyên đến ăn, nhớ khi đó bát mì thịt bò chỉ cần 5 khối tiền mà thôi, hơn nữa thịt bò mặt luôn tràn đầy.” Triệu Tiệm An phát mình hiếm có khi nhớ lại sở thích năm xưa, “Còn cả bên kia khúc quanh có quán bán sủi cảo, bánh, nhân, da toàn bộ là do bà chủ làm thủ công, thịt nhiều da mỏng, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Đáng tiếc, họ đóng cửa rồi.”

      “Vậy chắc là đóng cửa nhiều năm rồi, em chưa gặp qua bao giờ. Nhưng mà, cửa sau trường học có quán bán sủi cảo Đông Bắc, mùi vị cũng tồi.”

      rất thích ăn sủi cảo, mấy hôm nữa rảnh rỗi, em đưa ăn nhé.” Triệu Tiệm An tùy ý , hai tay đút trong túi quần, thản nhiên nhìn về phía trước bước .

      thanh của Khương Mộc Ninh hơi dừng lại, lúc này mới chậm rãi : “Được.”

      “Đàn rất thích mì phở à?” Khương Mộc Ninh dùng năm giây điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, quyết định tiếp tục đề tài, nếu hai người tiếp tục im lặng hình như rất lúng túng.

      “Đúng vậy, cha cũng thích ăn….. Mỗi lần về nhà, cha làm hoành thánh, sau đó để mang …..” thanh của Triệu Tiệm An cũng dần thấp xuống, mang theo chút tư vị khó có thể chấp nhận được.

      “A, cha em nấu ăn, cũng làm hoành thánh, nhưng mà mỗi lần em về nhà cha chợ mua rất nhiều món em thích ăn, nhưng đều là mẹ em nấu.”

      Mặc kệ có thể làm hoành thánh hay , cha mẹ nào cũng giống nhau.” Triệu Tiệm An giọng cười: “Cho nên, phải về thăm nhà nhiều chút.”

      “Ai nha, em mà về, họ gọi điện thoại đến nhớ em, muốn em về, nhưng nhiều nhất cũng chỉ buổi tối thôi, hôm sau lại bắt đầu niệm em rồi. Sao còn chưa rời giường. Sao con lại lười như vậy hả? Sao nhanh về trường học ?” Khương Mộc Ninh nhíu mày cái, sau đó chính cũng nở nụ cười. “Cha mẹ của những người bạn học của em cũng đều như vậy.
      thuyt, 1900, dhtt2 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 7Sủi cảo ước hẹn

      Bước chân của Khương Mộc Ninh dừng lại khi cách cánh cổng trường đoạn, hơi do dự chút sau đó vẫn đầy đủ lễ phép : “Đàn Triệu, vậy, gặp lại sau.”

      Con đường phía trước mở rộng hình chứ T, bên thông về phía kí túc xá của , bên về phía kí túc xá của nghiên cứu sinh.

      “Hẹn gặp lại.” Triệu Tiệm An nở nụ cười yếu ớt gật đầu.

      Khương Mộc Ninh cũng cười cái, gật đầu, mới xoay người được bước lại thấy sau lưng vang lên tiếng .

      “Đợi chút.”

      hơi nghi ngờ khẽ quay người lại.

      “Số điện thoại di động.” Triệu Tiệm An đứng đối diện nở nụ cười nhìn , quơ quơ điện thoại di động của trong tay, “ phải em đồng ý đưa đến quán sủi cảo ăn thử sao? có số điện thoại của em, liên lạc với em bằng cách nào?”

      Khương Mộc Ninh cảm thấy hơi giật mình, thầm hít hơi sau, hết sức bình tĩnh đọc ra dãy số “138xxxxxxxx”.

      Triệu Tiệm An cúi đầu, nhanh chóng ấn lên điện thoại di động của , Khương Mộc Ninh nghe thấy chuông điện thoại của vang lên.

      “Được rồi, qua mấy ngày nữa liên lạc với em.”

      “Được.”

      Dưới nụ cười ôn hòa của người nào đó, Khương Mộc Ninh quay người lại, cố gắng bước những bước chân đều về phía phòng ngủ, làm sao cũng cảm thấy có chút khó chịu. Đột nhiên lại nghĩ đến: Triệu Tiệm An lấy số điện thoại của nhưng biết tên ta lưu vào máy kiểu gì?

      được đoạn đường, đến chỗ đoạn ngã ba, nhịn được quay đầu lại nhìn, vị trí lúc vừa rồi còn có người bây giờ có ai.

      Bước chân của hơi nặng nề, cảm xúc trong lòng cũng ra được là thất vọng hay xấu hổ.

      Chẳng lẽ còn nghĩ rằng đàn Triệu đứng nhìn vào sao, đợi đến khi còn nhìn thấy hình dáng của nữa sao?

      Trong nháy mắt Khương Mộc Ninh bị chính ý nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, cúi đầu, vội vàng bước chân nhanh hơn.

      “Ai, cậu xem có biện pháp gì hay ?”

      Khương Mộc Ninh vừa bước vào phòng ngủ thấy Mai Lộ ngồi ghế, nâng má, than thở nhìn Vạn Manh Manh ngồi phía trước.

      “Nhưng tớ cũng có cách nào. Phóng viên nhà tớ muốn muốn tìm ta phỏng vấn nhưng liên lạc được.” Vạn Manh Manh xòe tay ra.

      “Tớ tin, chỉ là số điện thoại di động thôi mà, chẳng lẽ Mai Lộ này còn lấy được đến tay sao? Tớ cho các cậu biết, trước cuối năm nay nhất định tớ lấy được số điện thoại của Triệu Tiệm An vào tay.” Mai Lộ hơi chau mày, nắm chặt tay công bố.

      “Cậu cứ hi vọng .” Vạn Manh Manh hề tin tưởng ấy.

      Dư An Dao cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.voicoi09_d-đ-l-q-đ

      Khương Mộc Ninh cầm chiếc ly bàn sách của mình lên, khẽ uống miếng nước, nghĩ đến cuộc gọi nhỡ của Triệu Tiệm An nằm yên tĩnh trong điện thoại di động của , hiểu sao vô duyên vô cớ cũng có chút chột dạ.

      Nhưng mà, được người trong cuộc đồng ý đưa số điện thoại của cho Mai Lộ, hình như có chút hợp lí.

      Đáy lòng Khương Mộc Ninh cố gắng thuyết phục mình, cảm thấy lí do này rất hợp lí, cùng lắm, lần sau khi gặp mặt hỏi câu xem có thể cho số điện thoại của cho Mai Lộ được thôi mà.

      Tối nay, lần đầu tiên Khương Mộc Ninh lật tới lật lui mà vẫn ngủ được. Chất lượng giấc ngủ của vẫn luôn rất tốt, tượng này có lẽ là báo động. ra cảm thấy, đây cũng được tính là tượng tốt, cho nên, cố bắt đầu cố gắng đếm cừu, cho đến khi đếm đến 500 con sau đó cũng từ từ mơ màng ngủ thiếp .

      Mấy ngày kế tiếp, Khương Mộc Ninh vẫn luôn để điện thoại di động của mình ở trong tầm mắt, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn xem có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ nào , buổi tối trước khi ngủ cũng lặp lặp lại kiểm tra nhiều lần sau đó mới tắt máy.

      Mỗi lần như vậy đều khiến trái tim của Khương Mộc Ninh đập nhanh hơn, tâm trạng thấp thỏm mong đợi khiến có chút luống cuống, ngồi chiếc bàn mà và Triệu Tiệm An chuyện trong thư viện vô thức ngẩn người, hoang phí cả ngày chủ nhật. cũng qua cửa hàng mì kia, ngồi mình ở đó, mì thịt bò mà thích nhất đột nhiên cũng còn mùi vị.

      Buổi tối về phòng ngủ, có lẽ do tâm tình làm ảnh hưởng đến vẻ mặt, Vạn Manh Manh ưỡn mặt cười híp mắt hỏi : “Mộc Ninh, có chuyện gì vui à? Tớ thấy mấy hôm nay tâm trạng cậu được tốt lắm.”

      Sau vụ việc bị lên trang đầu, Khương Mộc Ninh có chút xa cách với Vạn Manh Manh, vậy nên khiến cho Vạn Manh Manh vốn có chút chột dạ càng thêm ân cần hơn.

      “Gần đây Mộc Ninh bị bận rộn lại cộng thêm phiền lòng, làm sao có thể vui vẻ được chứ?” Dư An Dao ngồi bên cũng ngẩng đầu lên, bình tĩnh . “Hôm nay, tớ gặp người bạn trước đây cùng học trung học, bây giờ lại cùng học đại học, ấy hỏi tớ, Mộc Ninh và Chu Thiên Khải là như thế nào? ấy có phải cậu cố ý làm bộ làm tịch đúng ? Có phải là đồng ý với Chu Thiên Khải rồi ?”

      thanh của Vạn Manh Manh cũng bị kìm lại, chậm rãi quay đầu, ngồi xuống, gần như vùi đầu vào trong sách vở.

      Khương Mộc Ninh nhịn xuống cái thở dài, vào phòng tắm rửa mặt.

      Buổi tối, nằm giường, cuối cùng nhìn thoáng qua màn hình di động có gì thay đổi, dứt khoát tắt máy.

      nghĩ, như vậy là đủ rồi, mấy ngày nay, ngốc nghếch đến mức giống như trong đầu thiếu sợi dây thần kinh, bây giờ nghĩ lại, ra cũng tốt. cần phải bình tĩnh chút.

      Cái Khương Mộc Ninh mong đợi cũng biểu ở tin nhắn hay cuộc gọi, cũng dần tỉnh táo lại, mỗi ngày cũng hề nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nữa. Nhưng ngay khi gần như muốn quên lãng, điện thoại di động của lại sáng lên, màn hình lên tên họ của người kia.

      Khương Mộc Ninh đọc sách trong phòng ngủ, bốn người đều ở đây, buổi tối thứ ba yên tĩnh mà nhàn nhã, chuông điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên của chính là chau mày lại, mở đề toán học cao cấp, đầu cũng tập trung suy nghĩ, cho nên thèm nhìn tên người gọi đến, cũng thèm ngẩng đầu lên, ấn nút nghe, giọng điệu cũng được tốt lắm: “A lô.”

      “Khương Mộc Ninh?”

      thanh của đối phương mang theo chút nghi ngờ, nghe qua lại có chút quen thuộc, cũng có chút xa lạ.

      Đáy lòng Khương Mộc Ninh nhảy dựng lên cái, có chút dám tin giơ điện thoại ra nhìn cái vào màn hình chỗ tên người gọi, ngây ngốc mất khoảng mấy giây sau đó mới nhớ đến cuộc điện thoại, di động trong tay bắt đầu nóng lên, vội vàng đặt lên tai, bên cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh, ra phía ban công: “Là tôi.”

      là Triệu Tiệm An. Rất xin lỗi, mấy ngày qua liên lạc với em.” Triệu Tiệm An hơi dừng chút, có thói quen giải thích với người khác về công việc của mình. “Gần đây vội vàng cho hạng mục công trình, tại mới hoàn thành sơ bộ.”

      “A…..” Khương Mộc Ninh khẽ lên tiếng, cảm thấy như vậy quá lạnh nhạt, ho tiếng mới lên tiếng. “ sao, em cũng biết là bận rộn công việc.”

      Vừa đọc sách, vừa vội vàng làm việc, khẳng định là rất bận rộn. Khương Mộc Ninh thấy chính cũng có thể hiểu giúp , thời gian dài mới có thể làm xong công trình xây dựng, giống như chỉ mấy lời qua loa của trong nháy mắt vào góc khuất, thấy tinh thần cũng thoải mái, khóe miệng nhịn được cũng nhàng cong lên.

      tại muộn thế này……..” trong giọng của Triệu Tiệm An mang theo chút tiếc nuối.

      “Ừ, cửa hàng sủi cảo đóng cửa rồi.” Khương Mộc Ninh rất nhanh đón tiếp ý của .

      “Ha ha, đúng vậy. Vậy để ngày mai thôi. Tối mai, năm rưỡi nhé.”

      “Được……” Khương Mộc Ninh lúc này mới nhớ tới lời thề mấy hôm trước của : Coi như Triệu Tiệm An có gọi điện thoại đến cũng kiên quyết rảnh.

      Được rồi, chỉ nghe thấy hề giãy giụa, trả lời tiếng ‘được’.

      “Được rồi, muộn rồi, ngủ ngon.”

      Trong giọng của Triệu Tiệm An mang theo nụ cười khúc khích, Khương Mộc Ninh cảm thấy mặt có chút đỏ lên rồi. “Ngủ ngon.”

      Cúp điện thoại, Khương Mộc Ninh đứng ban công lát cho đến khi bị gió đêm thổi đến lạnh cả người mới chậm rãi vào.

      Ngày hôm sau, buổi chiều còn có tiết học, sau khi kết thúc, Khương Mộc Ninh vội vàng chạy về phòng ngủ, tắm rửa, vốn muốn gội đầu nhưng sợ thời gian đủ nên lại thôi. cau mày chọn vài bộ quần áo, nhưng hình như hài lòng với bộ nào cả, lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ trách bản thân sao lại mua ít quần áo như vậy. Cuối cùng, bất đắc dĩ mặc vào chiếc áo sơ mi ca rô mà trước đó thích nhất, quần jean màu xanh dương và đôi giày Cavans, sau đó đứng trước gương nhưng vẫn thấy hài lòng.

      Xem ra, hình như thiếu chút gì đó.

      Khương Mộc Ninh cúi đầu, diễn@đàn#lê%quý&đôn, quả người thiếu hụt mạnh mẽ hương vị của . Giống như Mai Lộ có thể mặc chiếc váy bó sát bộc lộ cơ thể mĩ lệ, cộng thêm đôi giày cao gót màu vàng kim, son môi màu đỏ thắm, mái tóc dài xoăn màu đỏ quyến rũ.

      ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tưởng tượng ra cảnh mặc vào bộ quần áo giống của Mai Lộ, tô son môi đỏ chót, uốn mái tóc mình thành tóc quăn lại nhuộm đỏ, đột nhiên lại thấy rùng mình cái.

      Được rồi, đó phải là .

      Vừa nghĩ như thế, lại lần nữa nhìn vào trong gương, mới vừa rồi còn cảm thấy quá mức giản dị, bây giờ lại thấy thuận mắt hơn nhiều, nhịn được khẽ giương giương khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt.

      Khương Mộc Ninh bình tĩnh. phải là hẹn hò, chẳng qua chỉ là người hướng dẫn viên du lịch mà thôi.

      Hơn bốn giờ chiều, Triệu Tiệm An gửi đến tin nhắn: “ đợi em ở cửa Bắc.”

      Khi Khương Mộc Ninh nhìn thấy Triệu Tiệm An đứng bên đường phía xa xa đợi, cảm thấy như trái tim mình cũng đập nhanh hơn rất nhiều, cố gắng hít thở sâu, lúc này mưới chậm rãi bình tĩnh tới.

      “Đàn Triệu.”

      Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên, mặt vẫn là nụ cười yếu ớt: “Đàn em Khương.”

      Lúc này Khương Mộc Ninh mới nhớ tới, hôm qua chỉ mải ngạc nhiên, lại quên mất, tại sao Triệu Tiệm An lại biết tên họ của ?

      Cửa hàng sủi cảo cách trường học cũng xa, từ cửa Bắc tới cũng mất khoảng mười phút, cửa hàng kia cũng là do bất ngờ phát ra.

      Lúc hai người họ đến, trong cửa hàng sủi cảo có mấy bàn ngồi đầy.

      “Đàn Triệu, bảng hiệu của sủi cảo chỗ này là sủi cảo cải trắng thịt heo, còn có sủi cảo nấm hương rau xanh, sủi cảo tôm cũng có.”

      Hai người ngồi xuống cái bàn trống, Khương Mộc Ninh làm người giới thiệu, tất nhiên giới thiệu những loại sủi cảo cho là ngon.

      “Em thích ăn loại nào?” Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn thực đơn dán tường hỏi.

      “Em thích ăn sủi cảo cải trắng với thịt heo, cả sủi cảo tôm tươi nữa.”

      “Vậy được, cho hai loại này mỗi cái bàn, lại thêm bàn…..” Triệu Tiệm An chỉ vào thực đơn muốn gọi thêm lại bị Khương Mộc Ninh cắt đứt.

      “Đàn Triệu, bàn là 20 cái rồi, hơn nữa mỗi cái sủi cảo ở đây đều rất to, gọi ba bàn hai chúng ta thể ăn hết được.”

      sao đâu, ăn hết gói mang về, phòng ngủ của em có loại nồi nào để đun nóng ?”

      “Ách, có cái nồi lẩu.”

      “Được, vậy thêm phần sủi cảo rau cần thịt heo .” Ánh mắt của Triệu Tiệm An rời khỏi thực đơn, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh, “Em thích ăn thịt đúng , gọi sủi cảo .”

      Khương Mộc Ninh hơi ngẩn ra, mặt có chút nóng lên.

      Được rồi, thích ăn thịt, đàn à, cũng cần phải quan sát tỉ mỉ đến vậy chứ?


      editor: Sao mọi người lại bơ mình thế. Dạo này mình ôn thi oải quá. cầu Thank, cầu comment để thêm động lực cả nhà ơi.
      M è o Q u ê n T h ở, seattle, thuyt6 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 8Đi dạo chợ đêm.

      Đến khi Khương Mộc Ninh no căng cả bụng mới phát ra, bất tri bất giác ăn hết hơn hai mươi cái, đổ mồ hôi hột trong lòng, khi Triệu Tiệm An đẩy sủi cảo tôm đến trước mặt , cảm thấy có chút chột dạ, nhếch miệng cười : “Ha ha, đàn Triệu, em no rồi, ngài ăn .”

      Bữa sủi cảo này bọn họ ăn hết tổng cộng khoảng 60 cái sủi cảo hề , thực lực của Khương Mộc Ninh cũng kém Triệu Tiệm An là bao nhiêu, nhanh chóng tiêu giệt hết ít lượng sủi cảo, cuối cùng Triệu Tiệm An cũng dần dần buông đũa xuống, mặt bàn còn dư lại hơn mười cái sủi cảo.

      “Đàn Triệu, chúng ta gói mang về thôi.” Khương Mộc Ninh xoa xoa bụng, nhớ tới trong phòng ngủ còn ba con heo nữa, tối nay mình ra ngoài kiếm ăn, mang ít canh cặn thịt thừa về cũng được.

      Ra khỏi cửa hàng sủi cảo mới là bảy giờ tối, vẫn sớm, chưa muộn, Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhè , vầng trăng hình bán nguyệt cong cong, lại nhìn chút gian dưới ánh đèn đường, nửa gương mặt ôn hòa, ra có chút muốn trở về sớm như vậy.

      “Buổi tối náo nhiệt.” Triệu Tiệm An nhìn những cửa hàng bày bàn ghế ra lề đường, có chút hứng thú hỏi: “Có muốn dạo chút ?”

      Khương Mộc Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tiệm An, sau đó chậm rãi rời tầm mắt , gật gật đầu: “Được ạ, ăn nhiều quá rồi, đúng lúc dạo tiêu bớt thức ăn.”

      nhiều năm rồi chưa từng được nhàn nhã như vậy, nghĩ tới bây giờ cửa Bắc còn có cả chợ đêm thế này.” Triệu Tiệm An nhìn những người bán hàng, những cửa hàng ở bốn phía, dừng lại mua túi hạt dẻ rang đường đưa cho Khương Mộc Ninh: “Thay đổi rất nhiều.”

      “Ha ha, đàn , ngài bận rộn như vậy, khẳng định là có thời gian dạo phố rồi. Nơi này vào chủ nhật còn náo nhiệt hơn nhiều, nhưng cũng rất loạn, bạn cùng phòng của em còn bị trộm mất điện thoại di động ở chỗ này đó. Những lúc có nhiều người cùng dạo nhất định phải cẩn thận ví tiền.” Khương Mộc Ninh nhận lấy túi giấy nóng bỏng nhưng cũng thơm phức, nuốt ngụm nước bọt, ràng rất no bụng, nhưng bây giờ lại bắt đầu thèm ăn, tay vẫn sách theo túi sủi cảo, bây giờ sao có thể bóc vỏ được chứ? voicoi08-d-đ-l-q-đ

      “Ừ, những cửa hàng này đều là nhà của những người dân ở đây lâu năm sửa thành, trước đây chỗ này có cửa hàng. Đừng tới chợ đêm, ngay cả việc cùng bạn bè dạo phố cũng rất lâu rồi chưa , mấy năm nay luôn trong tình trạng bận rộn. Vội vàng quá mức, bây giờ mới phát , ra có rất nhiều việc còn quan trọng hơn là công việc và nghiệp.” Triệu Tiệm An hơi nhếch khóe môi lên…., lúc những lời này, thanh dưới bóng đêm, có chút khó hiểu.

      Đây là lời cảm thán của người thành công sao?

      “Cho nên, vậy nên quay về trường học thêm à?” Khương Mộc Ninh hơi nhíu mày hỏi khẽ.

      “Đúng vậy.” nụ cười của Triệu Tiệm An hơi thu lại, thanh hơi thấp, giống như than thở.

      Khương Mộc Ninh cười cười, cũng tiếp tục hỏi, mặc dù cũng rất tò mò phát ra điều gì còn quý hơn cả nghiệp thành công như hôm nay của , nhưng dù sao, quá quan tâm đến người mới quen cũng phải là việc tốt, cảm xúc qua có lẽ chỉ còn lại lúng túng.

      “Đàn vừa học, như vậy công việc cũng bận rộn hơn đúng ?” Khương Mộc Ninh nhớ tới lần trước Triệu Tiệm An thời gian trước bận rộn cho công trình, cũng có nghĩa là hoàn toàn buông công việc ở công ty xuống.

      “Đúng vậy, chỉ là cũng bỏ ra phần lớn công việc, tạm thời thèm quan tâm. Lần này quyết tâm phải chăm chỉ học.” Triệu Tiệm An quay đầu sang, nở nụ cười với Khương Mộc Ninh.

      “Trước kia đàn nghiêm túc học sao?” Khương Mộc Ninh tò mò hỏi, là người tốt nghiệp loại ưu tú nhất trong mấy năm gần đây của học viện kiến trúc nha, chẳng lẽ trước kia học cũng phải là học sinh xuất sắc?

      “Khụ.” Triệu Tiệm An ho tiếng, hơi nhích gần về phía tai Khương Mộc Ninh : “Em đừng với những người khác nha, ra từ năm hai đại học bắt đầu vội vàng xây dựng nghiệp rồi, học cũng nghiêm túc, khi đó cảm thấy học có lợi ích, mà phải là chi tiết kinh nghiệm thực tế mới quan trọng. Sau đó lại bảo vệ bảo vệ luận văn hoàn toàn là do trước khi tốt nghiệp thiết kế ngoài ý muốn được nhận giải thưởng trong nước. Sau này, lại nghĩ, dù sao cũng phải lấy thêm học vị, vì vậy nên học thôi. nghĩ đến, khi học nghiên cứu bận rộn hơn rất nhiều công ty lại vừa mới thành lập lâu, căn bản là thể phân thân được, nào còn tâm tư mà tập chung đọc sách, số tiết học trong học phần cũng có đầy đủ, muốn trực tiếp nghỉ học luôn, nếu như phải là sau đó lại nhận được mấy giải thưởng, chắc là bằng tốt nghiệp cùng học vị cũng nhận được.”

      Khương Mộc Ninh trừng lớn hai mắt, quả có chút dám tin: “ ra là, đàn , ngài theo cửa sau à. Em còn tưởng khi đó tên ngài luôn đứng trong hàng thứ nhất, hàng năm đều nhận học bổng chứ?”

      “Khụ, học bổng khi đó còn bằng tiền công thiết kế công trình linh tinh đâu. Nhưng mà, lúc ấy cửa sau, trường học cũng là trường hợp đặc biệt, dùng giải thưởng để triệt tiêu tiết học của học phần. ra lần này học thạc sĩ, cũng coi như là cửa sau thôi, ngay cả cuộc thi cũng hề tham gia, trực tiếp trúng tuyển luôn.” Độ cong khóe môi của Triệu Tiệm An từ từ mở rộng hơn, nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời phía trước, tâm trạng của lại tốt hơn vào phần.

      “Quả nhiên, là đãi ngộ đặc biệt mà. là hâm mộ. Nhưng mà, đàn , cũng chịu trở lại học thạc sĩ, khẳng định ngay cả buổi tối lúc ngủ hiệu trưởng của chúng ta cũng cười đến ngậm được miệng, cầu còn được mà.” Khương Mộc Ninh cũng cười, khóe môi hơi vểnh lên.

      “Được em cảm nhận như vậy, cảm thấy rất vinh hạnh.” Triệu Tiệm An khẽ gật đầu, nụ cười cả trong ánh mắt của , nhìn những gương mặt nhàng ở xung quanh, đột nhiên có cảm giác chờ được, muốn nhanh chóng tham gia vào cuộc sống như thế.

      Tuổi trẻ tốt. Tính cả tuổi mụ cũng mới chỉ hơn 28 tuổi thôi, như vậy cũng thể coi là già được đúng ?

      “Trở về trường học, cảm giác tốt. Bây giờ chỉ cần có công việc ở trong trường học, lần nữa quay lại phòng ngủ mới có cảm giác chân chính trở về trường học.” Triệu Tiệm An đưa cho Khương Mộc Ninh mứt quả hồ lô, “Cho em này, đều thích những món này đúng ?”

      “Cảm ơn, nhưng mà đàn , em phải là .” Khương Mộc Ninh nhận lấy mứt quả hồ lô, nghiêm túc chỉ ra chỗ sai của , sau đó cắn quả, chua chua ngọt ngọt, có chút mơ hồ hỏi: “Đàn cũng ở cùng phòng với những người khác sao? được đối xử đặc biệt sao?”

      “Cũng coi là có. Phòng ngủ của là phòng hai người, nhưng mà chỉ có mình ở, giường khác bỏ . Vốn cũng muốn loại ưu đãi này, nhưng mà vấn đề công việc đúng là dễ dàng ở cùng người khác được, cho nên mới ra cầu như vậy.”


      “Cũng thế.” Khương Mộc Ninh suy nghĩ chút, chợt có chút hiểu ra: “Có lúc phải làm việc nếu có người ăn trộm bản quyền thảm rồi. người ở, tốt cũng tốt, nhưng mà quá đơn. Giống như phòng ngủ bốn người của bọn em vậy, luôn cãi nhau ầm ĩ, mặc dù có lúc cảm thấy như vậy rất phiền, nhưng mà cũng rất vui. Những phòng ngủ bên cạnh luôn có những người dọn ra ngoài thuê phòng, họ ngại trường học có quá nhiều quy định, ra chúng em cũng muốn tự do, nhưng mà cũng bỏ được ba người còn lại, chỉ có thể tiếp tục sống như vậy.”

      “Nhìn qua tình cảm của các em rất tốt.” Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt hơi buồn cười của Khương Mộc Ninh, mặc dù là phiền, trong lòng bất tri bất giác cũng có chút hâm mộ, em khoa chính quy trong phòng ngủ của , hôm nay đều là mỗi người nơi, lại cũng rất nhiều năm bọn họ chưa gặp nhau rồi.

      “Bọn em đều là con trong nhà, bốn người trong phòng ngủ, so ra cũng kém gia đình.”

      Hôm nay cũng phải chủ nhật, chín giờ tối cũng có nhiều người đường.diễnđànlêquýđôn.com

      Khương Mộc Ninh để Triệu Tiệm An đưa mình đến dưới tầng của phòng ngủ, mà chỉ là đến giữa đường hai người tách ra. rất may mắn, tối hôm nay hề gặp người quen, hôm nay cũng là người có chút nổi tiếng, Triệu Tiệm An lại là người cực nổi tiếng, tổ hợp như vậy, trong mắt những người hay buôn chuyện đúng là có tia lửa mà, kiện trang đầu kia cũng chưa bị quên lãng, vẫn thể khinh thường được.

      và Triệu Tiệm An, quen sao, mới gặp nhau có mấy lần, quen, cũng cùng nhau ăn hai bữa cơm, tối nay còn chuyện nhiều như vậy. Nhưng khi bị người có lòng nhìn thấy, những xi căng đan truyền tới truyền lui, có thể bóp chết đoạn mối quan hệ vừa mới nảy sinh này nha…………… hữu tình

      Cho nên trái tim của Khương Mộc Ninh luôn nhắc nhở phải cẩn thận.

      Bởi vì hai tay ôm rất nhiều túi, chỉ có thể dùng chân đá đá lên cánh cửa phòng ngủ: “Này, mở cửa nhanh.”

      “Người tới là ai?”

      vừa nghe cũng biết chỉ có Mai Lộ mới nhàm chán như vậy, thầm liếc mắt: “Đưa thức ăn khuya.”

      Lần này cửa được mở ra rất nhanh, chỉ có buổi tối Mai Lộ mới để lộ gương mặt mộc nhắn trắng nõn, cười híp mắt chống tay vào cằm nhìn , sau đó lập tức lại nghiêm túc lên tiếng: “Khương Mộc Ninh, cậu có ý gì vậy? Cậu biết mình giảm béo mà, vậy mà còn mang nhiều đồ ăn như vậy đến hấp dẫn tớ. Cậu chính là thể nhìn tớ gầy hơn cậu chứ gì? thể chấp nhận cảnh cơ thể tớ có lồi lõm hơn cậu chứ gì?”

      Khương Mộc Ninh thèm để ý đến ấy, đẩy thẳng cửa ra vào: “Muốn ăn cái gì tự lấy .” xong để đồ vật xuống bàn của Vạn Manh Manh, thẳng vào phòng tắm rửa tay.

      Đợi khi ra ngoài, Vạn Manh Manh vùi đầu trong túi đồ ăn, chọn lựa thức ăn nhét vào miệng, mơ hồ : “Mộc Ninh a, hôm nay là ngày gì vậy, sao đột nhiên cậu lại mua nhiều đồ vậy.” Dư An Dao cầm nửa túi hạt dẻ rang đường lặng im ngồi lại chỗ của mình, phát biểu ý kiến.

      Khương Mộc Ninh có chút chột dạ, cho nên chỉ có thể dùng thanh lạnh nhạt để che dấu: “Mời cậu ăn phải tốn tiền, vậy mà cậu còn tò mò cái gì?”

      Vừa mới quay đầu lại lại thấy Mai Lộ nhìn bằng ánh mắt căm tức: “Khương Mộc Ninh, cậu có ý gì? Sao lại mua nhiều đồ như vậy, vậy mà lại hề có tiểu ngưu tớ thích nhất?”

      Khương Mộc Ninh liếc Mai Lộ cái sắc lẻm, đem bàn tay ướt sũng vỗ lên mặt ấy: “Cút, ăn hay tùy cậu.”

      “Oa, cậu là đồ ghê tởm. Cậu có dùng qua xà phòng vậy hả?”

      Khương Mộc Ninh thèm để ý đến ất, đến ban công, cúi đầu gửi tin nhắn: “Đàn Triệu, em đến phòng ngủ rồi.” nghĩ nghĩ lại viết thêm câu: “Cảm ơn khoản chiêu đãi hôm nay.” Sau đó mới ấn nút gửi .

      Sau khi tin nhắn báo gửi thành công, vào ngay, mà dựa người vào lan can của ban công, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khóe môi nhếch lên thnahf nụ cười chính cũng phát ra.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Mộc Ninh mở điện thoại di động ra, lên tin nhắn chưa đọc, được gửi đến lúc 11h tối hôm qua, lúc đó ngủ rồi.

      cần khách sáo.”

      Là Triệu Tiệm An gửi đến, rất ngắn, rất đơn giản. Khương Mộc Ninh vừa nhìn thấy đột nhiên có chút mất mát dâng lên trong lòng.

      Sủi cảo cũng ăn rồi, chợ đêm cũng dạo, còn lí do gì để gặp lại Triệu Tiệm An đây? Trường học lớn cũng lớn, cũng , nhưng muốn gặp người cũng cần duyên phận. Nhìn trước mắt, và Triệu Tiệm An hình như có duyên gặp mặt rồi.

      Nếu mỗi ngày đều đến thư viện có thể gặp được ?


      editor: Tiếp tục chiến dịch kêu gào cầu thanks cầu comment ạ, khổ thân em nó, mong mọi người qua cho em xin ít động lực ạ.
      lịch đăng của em nó là 3-4 chương trong tuần ạ. em nó nghỉ hè có thể em nó đăng thêm chương ạ.
      M è o Q u ê n T h ở, seattle, thuyt6 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 9Ai ngạc nhiên mừng rỡ.

      Đối với việc còn lí do để gặp Triệu Tiệm An, Khương Mộc Ninh thể thành thừa nhận, có chút mất mát.

      Khiến cho khỏi nhớ đến lời của Tần Lãng: đàn chị, em cũng thể chống chế chính mình thích chị.


      nghĩ nghĩ, mặc dù tâm trạng trước mắt của thể thích, nhưng cũng lộ ra chút xíu động lòng rồi, cho nên có lẽ trước mắt cũng trong trạng thái như vậy. Sau khi nhàn nhạt xem kĩ lại mình, Khương Mộc Ninh nghĩ, có thể gặp cũng là chuyện tốt. Thời gian phải là tiêu chuẩn để đánh giá tình cảm, nhưng thời gian khiến cho tình cảm dần. Thời gian ở chung càng ít càng có thể khống chế tin tưởng của mình tốt hơn.

      Cho nên, tổng thể mà , cảm thấy mình là người cực kỳ lí trí và thực tế.

      Chuyện thể nào, vậy cố gắng ngăn chặn trong trạng thái mới vừa nảy sinh , tránh cho về sau làm ra chuyện thể ngăn cản được. Về phần có thể…………. ra dám nghĩ tới đề tài này giữa và Triệu Tiệm An có mấy phần khả năng.

      Cho nên, bình tĩnh nghĩ, tất cả tùy duyên thôi.

      Nhưng mới vừa tiến hành phân tích đơn giản nội tâm, cũng vừa mới khiến cho chút rục rịch nơi đáy lòng bình tĩnh lại, ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp lại giao cho bọn bài tập về nhà, bài tập này lập tức khiến cho bức tường vừa mới xây xong sụp đổ tốn chút sức nào.

      Đây là trời cho cho lí do để liên lạc với Triệu Tiệm An. Đáy lòng có chút mừng rỡ, vậy là vui mừng trong lòng nhanh chóng đè lại mấy phần thấp thỏm xuống rồi.

      Lúc tan học chủ nghiệm lớp giao bài tập luận văn, cầu viết bài phân tích điều tra công trình kiến trúc kiệt tác, nộp vào khi khải giảng học kì sau, chính là học phần thực tập ngắn hạn trong kì nghỉ đông.


      Đề bài rất rộng mở, nhưng muốn viết được xuất sắc lại có độ khó nhất định. nghe thấy Mai Lộ bên cạnh cười : “Tớ muốn viết về viện bảo tàng thành phố H của đàn Triệu.” Trong lòng Khương Mộc Ninh nhảy dựng lên, mặt có chút đỏ lên. Phản ứng đầu tiên của cũng chính là về công trình này.

      Địa điểm gần, thuận tiện cho việc quan sát vào chụp ảnh, thời gian cũng tiện, số liệu và thông tin càng thêm ràng, cũng rất dễ dàng sưu tầm. Đương nhiên, những thứ này chỉ là lý do thỏa đáng bên ngoài mà thôi, Khương Mộc Ninh biết, trong lòng giọng , kêu gào, muốn nhanh chóng bắt lấy cơ hội này. Có lẽ đây cũng là loại thăm dò.

      Cho nên, sau bữa cơm chiều trở về phòng ngủ, Khương Mộc Ninh đứng ở ban công, d,i,ễ,n, ,đ,à,n, ,l,ê, ,q,u,ý, ,đ,ô,n, nhìn điện thoại di động lúc lâu, sau khi lòng bàn tay mướt mồ hôi, hít thở sâu mấy lần, mới quyết định gửi tin nhắn………… Gọi điện thoại, cần rất nhiều dũng khí, cảm thấy công việc chuẩn bị trước mắt còn chưa đủ, cho nên, chỉ có thể gửi tin nhắn mà thôi.

      “Đàn Triệu, em phải làm bài luận văn về viện bảo tàng thành phố H, em có thể làm phiền cho em xin chút tài liệu được ? Vốn Khương Mộc Ninh muốn dùng từ ‘ngài’ nhưng vì ngày hôm qua lúc dạo cũng bất tri bất giác gọi là ‘’ rồi, thân hơn bước, tại lại rụt về, hình như có chỗ tiện.

      Sau khi tin nhắn gửi , Khương Mộc Ninh cũng rơi vào trạng thái thấp thỏm, lần đầu tiên được nếm thử cảm giác đứng ngồi yên, vào phòng tắm lại ra ngoài, ngồi xuống lại đứng lên.

      “Mộc Ninh, sao hôm nay bạn hay tiểu vậy?” Dư An Dao ngẩng đầu lên, đẩy cái lên mắt kính của mình, có chút biểu cảm gì gương mặt của ấy.

      “Phụt.” Mai Lộ uống nước phun hết ra ngoài: “Làm ơn , Dao Dao, tớ với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi cậu chuyện cười xin cậu nhắc nhở câu mà.”

      Dư An Dao nhún vai cái, bình tĩnh quay đầu lại tiếp tục xem sách của .

      Cơ thể Khương Mộc Ninh duy trì động tác đứng dậy, cứng ngắc mất mấy giây sau đó mới bất đắc dĩ ngồi xuống.

      thể bình tĩnh được.

      Khương Mộc Ninh muốn cho mình trở lại bình thường, quyết định dời lực chú ý vào việc khác, cho nên rút cuốn tiểu thuyết ra, mới vừa mở ra trang đầu tiên, nửa chú ý của vốn được rời khỏi chiếc điện thoại di động lập tức lại bị kéo trở lại, vì di động của vang lên tiếng, tim của cũng thoáng chốc như bị nhỡ nhịp đập. Đợi đến khi cố gắng bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra mở tin nhắn lên, đồng thời lúc đó cũng nhịn được khóe môi nhếch lên.

      “Tới chỗ rẽ.”

      Chỗ rẽ gần trường học là quán café, rất hay đến chỗ đó, nhưng nghĩ tới Triệu Tiệm An cũng ngồi đó.

      “Khụ, tớ xuống mua chút đồ.” Khương Mộc Ninh làm như có việc gì đứng lên, cũng cầm theo túi sách, chỉ cầm chiếc điện thoại di động ra cửa, nhìn qua chỉ giống như bình thường ăn cơm tối thôi.

      “Mua cho tớ lon cooca.” Mai Lộ quay đầu lại với Khương Mộc Ninh.

      “Được.” Khương Mộc Ninh quay người lại, đột nhiên nhìn vào ánh mắt của Mai Lộ lại cảm thấy có chút chột dạ.

      Chột dạ a, đây vốn là loại cảm xúc cực kì ít xuất người …..

      “Khi cậu về tớ trả tiền sau nhé.” Mai Lộ còn chưa hết quay đầu , tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của .

      Khương Mộc Ninh khẽ thở ra, bình tĩnh ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa lại mới bước nhanh chân hơn.

      Lúc Khương Mộc Ninh vào cửa hàng bên trong chưa đông khách, chỉ nhìn cái thấy Triệu Tiệm An vẫy tay với .

      ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh đèn bên đường và ánh đèn vàng trong cửa hàng giao với nhau, khiến cho cơ thể như được phủ trong tầng ánh sáng dịu dàng. Khương Mộc Ninh nghe thấy đáy lòng nặng nề nhảy dựng cái, nuốt ngụm nước bọt, sau đó mới bước những bước chân nâng nâng về phía .

      Quả nhiên, sắc mê người người tự mê……..

      “Đàn .”

      “Ngồi đợi chút, sắp xong rồi. Tự em gọi đồ .” Triệu Tiệm An cười , sau đó lại tập chung vào laptop của mình.

      Khương Mộc Ninh ngồi xuống đối diện với Triệu Tiệm An, ánh mắt của cũng rời khỏi gương mặt tập chung cau mày chuyển đến những ngón tay thon dài nhanh chóng gõ xuống bàn phím, im lặng thở dài tiếng, vội vàng dời tầm mắt vào thực đơn bên cạnh, lật vài trang, sau đó vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ.

      “Nhân viên phục vụ, cho tôi phần cơm kiêu.” (hình như là cơm trong nồi , mình lắm, qt dịch vậy. mọi người thông cảm.)

      Triệu Tiệm An chuyện với Thích Thành xong, khi đóng laptop lại thấy Khương Mộc Ninh xúc miếng cơm dưới nước thịt cho vào miệng, khẽ híp mắt lại, nhìn qua giống như rất hưởng thụ, ra cũng vừa mới ăn cơm xong, vậy mà nhìn ăn lại thấy có chút đói bụng, hoặc là có chút thèm ăn.

      gọi nước uống sao?” ra vừa rồi khi bảo tự gọi đồ, là muốn bảo tự gọi đồ uống cho mình, ngờ, bây giờ hơn 7 giờ rưỡi tối mà Khương Mộc Ninh vẫn chưa ăn tối. “Sao muốn vậy mà còn chưa ăn cơm?”

      Tay cầm thìa của Khương Mộc Ninh có chút dừng lại. Cúi đầu uống miếng canh, lộp bộp : “Ăn rồi………. có thể do buổi tối ăn ít quá, tại có chút đói bụng……”

      “Ăn no chưa? đủ gọi thêm. Mùi vị của cơm kiêu ở quán này tệ.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh có xu hướng vùi cả mặt mình vào phần cơm nên phải cố nhịn cười, dám lộ ra chút ý cười nào.

      Chờ đến khi mặt còn nóng đỏ, Khương Mộc Ninh cúi đầu bĩu môi, tự tức giận với chính bản thân mình, hai ba lần nhanh chóng cho chỗ cơm còn lại vào bụng.

      Tham ăn là có thể ăn đúng , người ta vẫn ăn được là phúc mà, ngại ngùng cái gì chứ?

      Cầm khăn giấy lau khô miệng, Khương Mộc Ninh lại gọi cốc trà mật ong, từ từ nhấp ngụm. voicoi08-d-đ-l-q-đ

      “Em phải viết luận văn về cái gì?” Triệu Tiệm An cầm cốc trà xanh tay, ánh mắt của nhìn thẳng về phía Khương Mộc Ninh ngồi ở đối diện.

      “Vâng, học kì sau phải nộp, đề bài là viết luận văn về công trình kiến trúc đại, em chọn viện bảo tàng thành phố H.” ràng chỉ là đề mục luận văn rất bình thường, cũng phải người duy nhất trong lớp viết về đề tài này, càng về sau đột nhiên lại có chút được tự nhiên.


      “Rất tốt, luận đề rất thích hợp, dễ dàng triển khai. Ừ, còn có ưu thế cửa sau nữa.” Triệu Tiệm An mang theo chút chế nhạo với : “Cần phối hợp như thế nào?”

      Loại thái độ ôn hòa lại tùy ý này khiến Khương Mộc Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều, , khóe môi hơi vểnh lên: “Đó là ý tưởng ngay lúc đó của em đó, đại khái là cần mấy số liệu, tạm thời cứ như vậy .”

      “Thứ bảy này có muốn đến công ty ?” Triệu Tiệm An xong, lại khẽ ho tiếng, hình như cũng cảm thấy mình quá đột ngột, “Phần lớn tài liệu đều ở công ty, cũng sắp hai năm rồi, cũng quên mất rất nhiều chi tiết. Cuối tuần này đúng lúc phải đến công ty, nếu như em cần có thể cùng với .”

      Ánh mắt Khương Mộc Ninh sáng lên, lập tức vội vàng gật đầu: “Được ạ, được ạ.” Trời ạ, đây là chuyện còn vui mừng hơn cả việc lấy được tài liệu cho luận văn. Quả là thu hoạch ngoài ý muốn.

      “Đàn , đùa chứ? có thể cho em cùng đến công ty xem chút sao?” Nếu như phải hoàn cảnh đúng, Khương Mộc Ninh nghĩ, có thể nhảy dựng lên mất.

      Khéo môi Triệu Tiệm An cũng hơi nhếch lên, nhìn vẻ mặt vui mừng hề che dấu của Khương Mộc Ninh, đối với lời mời bất ngờ mà thốt ra cảm thấy hết sức hài lòng.

      Khi Khương Mộc Ninh trở lại phòng ngủ, đầu óc có chút choáng váng, nghĩ tới, lần tìm tài liệu cho luận văn lại có cơ hội theo Triệu Tiệm An đến công ty thăm quan, chỗ đó có biết bao nhiêu là nhân tài a, bao nhiêu là sáng ý thiết kế a, thậm chí vừa rồi Triệu Tiệm An còn đồng ý với , có thể cho trực tiếp nhìn báu vật mô hình dàn thiết kế sơ bộ, vừa nghĩ tới, thấy trong lòng có chút phơi phới.

      Triệu Tiệm An thu dọn đồ đạc đưa về cửa trường học, để để đụng phải người quen vẫn kiên trì về phòng ngủ mình. may, vui mừng tối nay cũng khiến cho đầu óc bị hôn mê, còn nhớ trước khi lên tầng đến quầy ăn vặt trước cửa kí túc xá mua lon coca.

      “Đàn chị.”

      Khương Mộc Ninh vừa trả tiền xong cúi đầu cất tiền lẻ vào túi, lập tức nghe thấy thanh vui mừng quen thuộc, hơi dừng chút, bĩu môi, trong lòng lập tức nghĩ đến câu: vui quá hóa buồn.

      Tối nay, lấy được vui mừng từ người, nhưng đồng thời cũng thành vui mừng cho người khác.

      Khương Mộc Ninh nặng nề thở dài trong đáy lòng, có chút cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía người về phía mình, cau chạt mày lại lên tiếng chào hỏi: “Tần Lãng……..”

      “Đàn chị, đúng lúc. Em muốn mua chút đồ ăn, ngờ là có thể gặp chị ở đây.”

      Khương Mộc Ninh nghĩ, đây là điều xấu đó.

      lừa Mai Lộ, tìm Triệu Tiệm An thương lượng cửa sau, cho nên, khi giúp ấy mua coca gặp phải Tần Lãng. Nếu như vừa rồi, vì chột dạ mà nhớ phải mua coca cho Mai Lộ, có lẽ cũng gặp Tần Lãng rồi……………

      Cho nên, tất cả đều là nghiệt duyên……….

      “Ha ha, tôi mua xong rồi, cậu từ từ mua. Hẹn gặp lại.” Khương Mộc Ninh gượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu, chuẩn bị nhanh chóng qua, nhưng trước mặt bỗng xuất cánh tay, cũng là cánh tay mảnh khảnh giống tay .

      “Đàn chị, chúng ta cũng mấy ngày gặp mặt rồi, em mời chị ăn khuya được ?”

      Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, khi nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Tần Lãng, trong lòng cũng bắt đầu than thở.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :