1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Xem như bước đầu thành công trong việc rước vợ về nhà của bạn Phượng Ngọc ngáo ngơ

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 126.2:

      “Ta cũng biết cái này, may có muội nhắc nhở ta.” Thuận vương phi sớm còn trông cậy gì vào phu quân, chỉ còn chờ nhường tước vị lại cho nhi tử của nàng, nếu Thuận vương tìm chết như vậy. Nhớ tới tiền lệ các Hoàng tử có dị tâm kết đảng bị đoạt tước treo cổ, Thuận vương phi lạnh gáy, nén lại kinh hoàng trong lòng nghe A Nguyên , nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đong đầy tàn khốc, thấp giọng : “ được, ta thể để liên lụy nhi tử của ta!”

      “Ta chỉ khuyên hoàng tẩu, chớ có tố cáo , bằng thanh danh sau này của Hoàng tẩu cũng bị liên lụy.” Tố cáo Thuận vương là đơn giản nhất, chỉ có điều thế đạo này dù vì đại nghĩa diệt thân cũng có các tin đồn nhảm nhí thể chịu đựng được.

      “Muội đừng lo, ta ngu như vậy.” Thuận vương phi cười cười liền chuyển đề tài, thấy mặt mày A Nguyên đều chứa vài phần vui mừng, liền mỉm cười hỏi: “Ta coi là… sắp gả rồi sao?”

      “Người là tẩu tử của ta nên ta mới với tẩu.” A Nguyên liền vui vẻ : “Nếu Hoàng bá phụ tứ hôn, ta cũng phải gả chồng rồi đúng ? bằng , vịt nấu chín rồi còn bay ta biết khóc với ai?”

      “Chỉ sợ Thái hậu nương nương luyến tiếc muội.” Thuận Vương phi liền cười : “ giờ trong cung chỉ còn Ngũ hoàng đệ có thể đem lại nụ cười cho Thái Hậu nương nương, người khác, ta coi đều cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.” Nàng dừng chút, liền với A Nguyên: “Thời còn trẻ, ta từng với Tuệ Tần nương nương rằng đợi đến lúc bà lớn tuổi chút rồi, trong cung cũng cần đến bà nữa, ta liền thỉnh chỉ đưa bà xuất cung, nhận phụng dưỡng của vương phủ.”

      “Cái này……” A Nguyên chần chờ chút, liền nhíu mày : “Tam Hoàng huynh chịu sao?”

      “Đó là mẹ ruột của , chịu cũng phải chịu!” Thuận Vương phi nghiêm khắc nhíu mày, : “Ta nghe Bát Hoàng muội ra ngoài là cũng muốn đưa Từ Quý nhân theo tới vương phủ, ta hiểu dã tâm của đám người này, còn dám nghĩ đến chuyện đó.” Từ Quý nhân phải mẹ ruột của Thuận vương vậy mà còn biết xấu hổ ăn ở vương phủ, quá vô liêm sỉ rồi, nghĩ đến đây, Thuận vương phi liền cười : “Ngày đó Bát Hoàng muội và Từ Trắc phi trong ngoài chèn ép ta, muốn ta bóp mũi chấp nhận, ta chỉ hỏi chút, thứ mẫu lại còn muốn bám víu vào con vợ lẽ, đây là có ý tứ gì, dâm loạn cung đình sao?”

      A Nguyên ngơ ngác nhìn Thuận vương phi hung dữ cái gì cũng dám ra miệng này, hồi lâu sau mới thở hắt ra, giọng : “Từ Quý nhân chắc tức chết.”

      “Ta mới câu xỉu, người như vậy còn dám lên mặt với ta.” Đối với đám não tàn, Thuận vương phi thực loại cảm giác Độc Cầu Bại, lúc này nhướng mày cười : “Muốn ta ngày thường có chút nhàm chán, như thế ngược lại cũng hơi thú vị đấy.”

      A Nguyên chỉ sợ nàng làm Từ Quý nhân tức chết sau này lại sinh phiền toái, thở dài : “Làm tốt lắm!” Nếu lại cho rằng ai cũng dễ bắt nạt.

      “Nếu muội trước với ta chuyện này, ta cũng có cái này muốn kể cho muội.” Thuận vương phi liền thấp giọng với A Nguyên thò người ra: “ giờ Thuận vương rất hay qua lại với lão Tam nhà Thái tử, ta thấy có chút đúng, với Thái tử phi để Thái tử phi cảnh giác chút, nhưng ta cứ để như vậy, giờ hãi hùng khiếp vía rồi.”

      “Chả trách lần trước ta thấy lão Tam nhảy nhót toán loạn, hóa ra nguyên nhân còn có Tam Hoàng huynh.” A Nguyên lẩm bẩm, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nữ nhân cãi nhau truyền vào, kinh ngạc nhìn Thuận Vương phi lại thấy Thuận Vương phi mặc kệ, cúi đầu uống trà, hồi lâu mới : “Đây đều là tâm can của , ai cũng thể chịu ấm ức, nhao nhao cũng được, ta mặc kệ.” Thiếp thất này kia cũng có mắt nhìn, biết Thuận Vương phi lợi hại dễ chọc, bởi vậy cũng dám chọc nàng, chỉ đấu với Từ trắc phi, sau đó Từ trắc phi bị thiệt thòi còn tìm viện bình từ trong cung, thỉnh thoảng cầu Bát Công chúa tới ầm ĩ với đám thiếp kia, quả thực khiến Thuận Vương phi mở rộng tầm mắt.

      “Nghe đau đầu.” A Nguyên xoa đầu mình, thở dài : “Nếu Hoàng tẩu thích cứ đuổi đám thiếp . Tam hoàng huynh nếu dám cùng lắm chỉ nạp ngoại thất thôi, mắt thấy tâm phiền.”

      “Ta biết rồi, ta chỉ đa tạ muội.” Thuận Vương phi cười, sờ sờ đầu A Nguyên, ánh mắt ôn nhu, nàng thấp giọng : “Đời này của ta, ngày tháng khổ sở xem như đều qua, người vô tình, người đối tốt với ta, ta đều hết, có gì tiếc nuối…” Nàng dừng chút, sờ sờ chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn hương cổ tay của mình, ánh mắt có chút đen tối, nhưng khi A Nguyên nhìn qua lại yên lặng tháo chuỗi Phật châu ra đặt lên tay nàng, nhàng : “Đây là ta chuỗi Phật châu ta cầu nguyệt nhiều năm, muội muội sắp gả chồng, liền cho muội, chỉ mong cả đời muội trôi chảy, gặp trắc trở.”

      “Hoàng tẩu.” A Nguyên nắm Phật châu cũng biết nên những gì.

      Trong phòng, nữ nhân với nụ cười mộc mạc này chỉ hơi hơi mỉm cười với nàng, thấp giọng : “Đời này của Hoàng tẩu cứ như vậy , nhìn các muội sống tốt, ta cũng vui mừng.” Rốt cuộc tặng Phật châu cho A Nguyên nên lại thấp giọng khuyên bảo nàng chút đạo phu thê, cuối cùng liền ấm giọng : “Tuy thân phận muội muội tôn quý, nhưng nên cậy mạnh tranh chấp trước mặt phu quân, khắc khẩu làm tổn thương tình cảm nhất, muội muội nhớ kỹ rằng nếu chỉ lần đau lòng, sau này xảy ra chuyện rất khó cứu vãn.”

      Nữ nhân này cái gì cũng hiểu lại trở mặt với Thuận vương, như kẻ thù vậy, A Nguyên liền cảm thấy, năm đó Hoàng thượng bằng ban cho Thuận vương kẻ xấu xa ác độc nhất đời, song tiện kết hợp, đầu gục xuống có sức lực chuyện.

      Nàng nghĩ nhìn phủ Thuận vương bị chê cười, chỉ muốn nhìn nữ nhân này sống cuộc sống yên ổn.

      Thấy nàng như thế, Thuận Vương phi cười cười, gì cả.

      A Nguyên vui, cùng ăn trưa với Thuận vương phi liền rời .

      Thuận Vương phi tiễn nàng ra ngoài cửa, nhìn theo hướng nàng rồi, về tới phòng khách liền thấy nhi tử Phượng Thuyền vẻ mặt tối tăm ngồi ở ghế dựa, thấy nàng trở về, đứng dậy tiến lại giọng hỏi: “Nếu lời của , mẫu thân phải làm sao bây giờ?”

      cho cùng ta thể để hại con.” Thuận Vương phi liền thở dài : “ để ai sống ngày lành.”

      bằng, rút củi dưới đáy nồi.” Phượng Thuyền lộ vẻ lãnh khốc, tay đập mạnh xuống bàn, thấp giọng : “Chỉ cần phụ thân từ đây……”

      “Đó là phụ thân con!” Thuận Vương phi lạnh lùng .

      đời này, có phụ thân coi nhi tử như kẻ thù sao j?” Phượng Thuyền rơi nước mắt, kéo tay Thuận Vương phi nức nở , “Năm đó nhi tử vừa mới được phong thế tử, sao ngày mùa đông liền bị rơi xuống hồ?” Nghĩ đến sợ hãi tột đỉnh lúc ấy, cả người Phượng Thuyền đều run run, thấp giọng : “Sao trùng hợp như vậy, cả vương phủ hạ nhân nào ở đó? Khi đó tuy nhi tử còn tuổi, lại nhớ rất là con bị đẩy xuống hồ, nhưng dù như vậy Phụ vương có giương mắt vì con ? Còn mắng con chỉ biết đùa nghịch, suýt nữa chết chìm cũng xứng đáng!”

      “Đủ rồi!” Thuận Vương phi cũng ngấn lệ, lại chỉ lạnh lùng mà : “Con là Hoàng tôn, sau này thể đeo tội ác như vậy lưng cả đời.”

      “Mẫu phi!”

      “Lần này, để ta.” Thuận Vương phi thấp giọng : “Ta để chết, chỉ khiến còn gì cả!”

      “Mẫu thân muốn làm cái gì?” Phượng Thuyền vội vàng hỏi.

      Thuận Vương phi chỉ lắc đầu, cũng chịu nhiều lời.

      Sau khi A Nguyên hồi phủ, rốt cuộc tâm trạng được tốt, liền hay ra ngoài.

      Phượng Ngọc gần đây thường đến phủ Nam Dương hầu lấy lòng, thấy tâm trạng muội muội tốt, trong lòng liền rất nôn nóng, vì tình cảm dạo này với Bình Thành Quận quân tồi bèn việc này với người trong lòng, Bình Thành Quận quân chỉ vỗ tay cười : “Tính là gì, cứ giao cho ta là được.”

      Gần đây Phượng Ngọc cực kỳ lấy lòng nàng, mỗi ngày phải đưa ít hoa là đưa ít điểm tâm trong thành ngoài thành, tóm lại phần lớn là tâm ý của Phượng Ngọc, tâm của Bình Thành Quận quân cũng phải làm bằng sắt, liền có chút mềm hoá, huống chi nàng và A Nguyên hợp nhau, lúc này nghĩ nghĩ, liền cùng Phượng Ngọc trở về Túc Vương phủ, kéo A Nguyên ra cửa.

      A Nguyên buồn bã ỉu xìu mà làm cái bóng đèn, nhìn hai kẻ biết xấu hổ đằng trước tình chàng ý thiếp, tâm còn bằng tìm Phò mã nhà mình, hơn nữa thấy Phượng Ngọc cẩn thận mà nâng món đồ chơi làm bằng đường đốt lửa gì gì đó vô cùng ân cần, tức khắc cảm thấy hai người này tới để khoe hạnh phúc, tức điên lên được, dùng ánh mắt ghen ghét oán hận yên lặng nhìn hai kẻ này.

      Hai kẻ ân ái rốt cuộc phát ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của muội muội, cảm thấy áy náy.

      “À, cái này cho muội ha.” Biểu muội cộng thêm em chồng tương lai, đây là người cần thiết phải lấy lòng, đúng ? Bình Thành Quận Quân liền có chút chột dạ mà nhét món đồ chơi làm bằng đường này vào trong tay muội muội ánh mắt lạnh căm của mình.

      A Nguyên cúi đầu, liền thấy đồ chơi làm bằng đường này là con phượng hoàng xinh đẹp, mặt đen sì sì, cắn răng nghẹn mãi mới ra được câu: “Đầu đâu?!”

      Thiếu hẳn nửa!
      Bình Thành Quận Quân khụ tiếng, liếm nhanh vệt đường còn lại khóe miệng mình.

      “Ta cắn miếng rồi.” Phượng Ngọc dũng cảm cõng lên cái danh xấu này, cảm thấy bản thân đặc biệt hùng.

      “Ân ân ái ái, biết xấu hổ!” A Nguyên phẫn nộ mà chỉ trích hai kẻ này chút, khóc lóc liền .

      phải là coi thường nàng có Phò mã ở bên hay sao!

      Mắt thấy nhóc con vừa gào vừa , Phượng Ngọc trợn tròn mắt, Bình Thành Quận Quân quát lớn : “Còn mua…… Hai cái!” Lại ngoạm nửa còn lại rồi Quận quân đại nhân mới đuổi theo biểu muội, dùng hết sức dỗ dành nhóc con này rồi với hộ tống A Nguyên oán giận dọc đường lớn, phía sau còn tên giơ đồ chơi đường đốt nhắm mắt theo đuôi.

      Tuy rằng thương Phượng Ngọc, nhưng để hòa hoãn, Bình Thành Quận quân kiên quyết ở bên cạnh nhóc con, tuyệt quay đầu nhìn đôi mắt tội nghiệp của biểu ca.

      Công chúa điện hạ nhận được đủ coi trọng lúc này mới cảm thấy có chút vừa lòng, ưỡn ngực uy vũ mà .

      “Muội đúng là…” Thấy nàng đắc ý bắt đầu xiên vẹo, Bình Thành Quận quân chọc chọc trán A Nguyên, lúc này mới hỏi: “Ta thấy tâm trạng muội được tốt, có duyên cớ gì sao?”

      “Nhắc tới là ta lại tức, thôi .” A Nguyên phiền chán mọi đề tài về Thuận vương, chỉ nghĩ lần này thể làm gì , lại nên với biểu tỷ, hai người chậm rì rĩ càn quét đồ chơi mới mẻ đường, chỉ là lát liền thấy mấy thanh niên tiến lại, ở giữa còn có mấy nữ nhân yểu điệu nhu mị, thấy cách trang điểm của mấy nữ nhân này đàng hoàng, A Nguyên liền khẽ nhíu mày, lúc sau, lại thấy Bình Thành Quận Quân mặt vô cảm liếc người trong đám kia cái.

      A Nguyên nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy người nọ cũng căm giận đánh giá Bình Thành Quận Quân, nghĩ đến chuyện xưa trước đây của Bình Thành Quận quân, ánh mắt sáng ngời.

      À há, Công chúa điện hạ thích nhất là dùng bạn trai cao phú soái tới nghiền nát cặn bã đấy!

      Tác giả có lời muốn : Tam ca, lên!
      hauyen2803, LyLy Mai, Alice Huynh14 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Xông lên nào, nhìn lũ này ngứa mắt quá

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 127.1:

      Trong lòng Bình Thành Quận quân, đối tượng đính thân trước đây khác người xa lạ là bao.

      Bởi vậy tuy gặp phải kẻ đáng ghét nhưng nghĩ đến mình đánh gãy chân rồi, Quận quân đại nhân là người khoan hồng độ lượng, cảm thấy ân oán xem như xóa bỏ toàn bộ. Chỉ là nàng nghĩ buông tha cho , người ta lại chưa chắc buông tay, lúc này đây thanh niên kia tự mình tiến lại, bên người còn dẫn theo nữ nhân mặt mày quyến rũ, nhìn thấy đôi mắt lạnh xem ra của Bình Thành Quận quân thanh niên này có chút đắc ý mà chắp tay : “ nghĩ được là có thể gặp được Quận quân ở đây.”

      “Lại muốn ta đánh gãy chân ngươi sao?” Bình Thành Quận quân là người sảng khoái, thẳng thắn hỏi.

      Thanh niên vốn tới để khoe khoang, thuận tiện xem bộ mặt hâm mộ ghen tỵ của BÌnh Thành Quận quân, nghe thấy thế liền trầm mặc.

      “Quận quân vẫn thô lỗ như vậy…” hồi lâu sau, tựa như nhớ đến cái chân bị đánh gãy đau đớn, mặt thanh niên hơi trắng bệch, gượng cười : “Tại hạ thực lo lắng cho nhân duyên của Quận quân.”

      “Quản cái rắm.” Bình Thành Quận Quân nhàn nhạt mà .

      “Tại hạ lại đính hôn rồi.”

      “Có liên quan tới ta sao?” Bình Thành Quận quân kiên nhẫn, khoanh tay nhìn thanh niên này, cười lạnh : “Bằng vào cái thứ đồ chơi như ngươi, quả thực chính là làm hại nương nhà người ta rồi, cút nhanh ! , ta …” nàng nhìn chằm chằm vào nữ nhi hoa dung thất sắc kia, cười lạnh : “Truyền chuyện hôm nay tới nhạc gia của ngươi, đến lúc đó chỉ sợ ngươi bị đánh đến gãy hết xương cốt!” Dứt lời liền đá chân vào bụng thanh niên này khiến ngã lăn ra đất, rồi thực lãnh đạm mà : “Đừng làm ra vẻ quen thuộc với ta, hai ta mới chỉ gặp mặt, mà ta phải thanh lâu đánh gãy chân ngươi, khác người lạ đâu!”

      “Nhà kia tuy phú quý bằng nhà ngươi, lại ôn nhu biết lễ, Quận quân cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ này đều giống như ngươi sao?” Thanh niên này lăn lộn mặt đất, đau đến mồ hôi đầy mặt, the thé: “Đời này của Quận quân chỉ sợ ai dám cưới nữ nhân như ngươi!” xong còn thực khoái chí mà cười to hai tiếng.

      A Nguyên thấy vẻ mặt Bình Thành Quận quân nhàn nhạt, liền lén thò tay ra sau lưng ngoắc ngoắc ngón tay với Phượng Ngọc.

      Lúc này ra cọ xát hảo cảm, đả kích tình địch chẳng phải là đồ ngốc sao.

      Phượng Ngọc quả thực chính là nháy mắt hiểu, sửa sửa xiêm y của mình, cầm món đồ chơi làm bằng đường tiến lại, nhìn bất kỳ người nào khác, hai mắt chỉ nhìn người trong lòng, miệng ân cần mà : “Biểu muội, đồ muội thích này.” xong, thấy Bình Thành Quận quân nhận, liền cười vui vẻ.

      thân cẩm y, khí thế bất phàm, lại ăn khép nép với Bình Thành Quận quân, đôi mắt che giấu nổi ái mộ, là chọc mù mắt chó của thanh niên kia, thanh niên kia cười được, cả người đầy bụi đất ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên tuấn giống như thiên thần này.

      “Thiên thần” nhìn từ cao xuống cái liền như trông thấy côn trung, nhíu mày : “Đây là cái gì?” xong, ánh mắt cao cao tại thượng chứa vài phần khinh thường, : “Thứ gì mà cũng dám cản đường của bổn Công! Cút ngay, bằng tại bổn Công liền đưa ngươi đến Đai lý tự!” Lời phát ra đặc biệt ỷ thế hiếp người, cực kỳ phong cách.

      “Ngươi lại là ai chứ!” Thanh niên bị ánh mắt của Phượng Ngọc nhìn mà lạnh cả người, lại cảm thấy dường như bị khí thế của áp chế đến dám ngẩng đầu, trong lòng biết đây hẳn là kẻ lợi hại, nhưng vẫn cứng đầu hỏi.

      Phượng Ngọc lời nào, phất phất tay, chợt xuất bao nhiêu thị vệ vương phủ biết từ nơi nào, vây quanh thanh niên này, binh khí xoàn xoạt, đằng đằng sát khí, thấy sợ hãi đến run rẩy cả người, lúc này Phượng Ngọc mới nhàn nhạt mà : “Nhìn đức hạnh của ngươi xem, ngươi cũng xứng chuyện với biểu muội của ta sao?! Biểu muội ta giống như tiên nhân, thứ đồ như ngươi có thể thân cận sao?!”

      “Ngươi!”

      “Mệt thay biểu muội đáp lời ngươi, nhìn cái xem, ngươi có cái gì so hơn với bổn Công cường ư? Hôm nay bổn Công được biểu muội coi trọng, tâm tình tốt, tha cho ngươi. Lần sau lại khiến bổn Công nhìn thấy ngươi, đừng trách ta đánh ngươi chẳng còn xương cốt!” Bày ra ít uy phong làm bộ làm tịch, xong Phượng Ngọc mới cười nịnh nọt với Bình Thành Quận quân, : “Chúng ta đừng chuyện với người hiểu gì thế này, lần trước phải biểu muội muốn tới Bích Vân lâu nghe kịch sao? Biểu ca bao toàn bộ Bích Vân lâu, hôm nay biểu muội thích nghe vở nào, chúng ta liền nghe, a~”

      A Nguyên bị diễn xuất của Tam ca làm chấn động, tâm vì vợ mà Tam ca này cũng liều mạng.

      “Đây là biểu ca của bổn Quận quân, Tam gia phủ Túc vương.” Bình Thành Quận lộ ý cười, duỗi tay kéo lấy tay Phượng Ngọc.

      Được bàn tay mềm mại như bông lôi kéo, Quốc gia uy phong bốn bề như rơi vào bể mộng, hai chân lâng lâng.

      Con thứ ba và thứ tư của phủ Túc vương đều được Hoàng thượng phong tước vị Quốc công, toàn kinh thành đều biết. Nghe được đây là Phượng Ngọc, thanh niên này liền sợ hãi.

      Phủ Túc vương cũng phải dễ chọc.

      Người như vậy có nữ nhân nào chưa từng thấy qua chứ? Lại cố tình bị Bình Thành Quân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hay là đúngnhư lời Tam gia phủ Túc vương, là mắt chó của mù rồi, phát ra được vẻ đẹp của Quận quân?

      Đối lập với điều kiện của Tam gia phủ Túc vương, thanh niên này chỉ có thể tỏ ra vẻ thất bại hoàn toàn. Lúc này đây nản lòng thoái chí, mặt thảm hại, bị ánh mắt khinh thường của Phượng Ngọc nhìn vào, thanh niên này thể đắc ý nổi nữa, cụp đuôi rời .

      “Ngươi từ hôn với ta, ta còn phải cảm tạ ngươi.” Bình Thành Quận quân thở ra hơi trầm thấp, nắm chặt tay Phượng Ngọc, mỉm cười , “ phải nhờ ngươi, ta cũng gặp gỡ được người chân chính quý ta. Ngươi coi ta như đá cứng, nhưng ở trong lòng người khác trong lòng, ta lại là trân quý nhất.”

      “Đó là đương nhiên, nàng là người ta thích.” Phượng Ngọc ở bên liền vội vàng , rất sợ Bình Thành Quận quân hoài nghi tâm ý của mình.

      thôi, còn thêm gì với người như vậy?” Bình Thành Quận quân thấy thanh niên kia hổ thẹn thôi, thấp giọng : “ quý trọng ta, cũng phải do ta tốt, mà là ta chưa gặp được người muốn đối tốt với ta.”

      “Ta nguyện ý đối tốt với nàng.” Phượng Ngọc nỡ buông tay Bình Thành Quận quân, dùng sức mà cầm, ra sức quảng bá bản thân: “Ta thích nàng, ! Ta, ta nguyện ý đối tốt với nàng cả đời!”

      Bình Thành Quận quân mỉm cười nhìn cái người vẻ mặt nghiêm túc này, nghĩ đến thân phận tôn quý của lại vừa rồi nguyện ý màng ngạo khí trước mặt bao người như vậy, cúi đầu khom lung với mình, cho mình đủ thể diện. nữ nhân có thể gặp được nam nhân như vậy trong cuộc đời này, người nguyện ý dùng tất cả những gì mình có tới thành toàn cho thể diện của nàng, người như vậy, vì cái gì mà nàng còn quý trọng đây?

      “Ngày mai nhắc lại việc đính thân thôi.” Bình Thành Quận quân vừa vừa .

      “Cầu hôn?!” Phượng Ngọc trợn tròn mắt, miệng há hốc thể tin được, lắp bắp hỏi: “Tức… tức là nàng đồng ý gả cho ta sao?”

      “Chẳng lẽ bảo chàng cưới huynh trưởng của ta sao?!” Bình Thành Quận quân quay đầu mắng.

      “Ta thích huynh trưởng nàng, cưới ta làm cái gì?” Phượng Ngọc ngơ ngác hỏi, dừng chút, lại nài nỉ: “Cái kia… nếu , hôm nay liền cầu hôn được ?” Quốc Công gia biết nhất là được tấc lại muốn tiến thước gì đó!

      A Nguyên nghe được lời gì để , thấy hai tên này lại vứt Công chúa điện hạ đáng lên chín tầng mây, liền hừ lạnh tiếng, chờ về sau hôn được định đoạt hành hai kẻ xấu thấy sắc quên nghĩa này sau, lúc này mới vừa gặm thịt lừa nướng, vừa oán hận theo phía sau nghe lén.

      Bình Thành Quận quân xem như có nhiều trải nghiệm, muốn mắng chửi người lại thấy đôi mắt chó con ươn ướt đáng thương của Phượng Ngọc, hơi nghẹn giọng, vẫn bất đắc dĩ xoa mặt, khuyên nhủ: “Lúc ta về con phải bẩm bão phụ thân mẫu thân, vậy mới lễ nghĩa, đúng ?” Thấy Phượng Ngọc gục đầu xuống, hai cái tai cũng như muốn rủ xuống, nàng liền cảm thấy có chút đau lòng, sờ sờ đầu Phượng Ngọc nhàng : “Về sau chúng ta có biết bao nhiêu thời gian ở bên nhau, phải ?”

      “Đừng dính.” A Nguyên chen vào giữa, hừ hừ : “Ta này, làm tỷ tỷ, huynh trưởng phải làm tấm gương tốt thuần khiết cho trẻ , đúng ?” Công chúa điện hạ đơn thuần như vậy cũng sắp bị dạy hư rồi!

      Phượng Ngọc lưu luyến nắm lấy tay người trong lòng, nên lời, vây nhóc con ở bên trong, như Ngưu Lang Chức Nữ ấy.

      “Mới vừa rồi, muội có nhìn thấy lão Ngũ Từ gia cũng ở bên trong ?” Bình Thành Quận quân cười ha ha, nhấc A Nguyên bên tay khác, thoải mái đan tay với Phượng Ngọc, liền thấy Phượng Ngọc phục hồi tinh thần, rồi thấp giọng với A Nguyên căm giận: “Chính mà phò mã của Bát Công chúa kia, dẫn theo nương xinh đẹp nhất kia.”

      “Thấy.” A Nguyên ghen ghét mà nhìn nhìn hai bàn tay nắm nhua kia, tâm , về sau Công chúa điện hạ cũng nắm như thế với A Dung xấu xa đấy, lúc này mới cười lạnh : “Thấy ta còn trốn sau đám người đó đây, cũng biết là lo ta hồi cung chút chuyện được dễ nghe với Bát Hoàng muội, hay là sợ ta tấu lên nữa?” Thanh tùng công tử quả là cái người phong lưu, chỉ có điều sao A Nguyên phải xuất đầu lộ diện chứ? Bát Công chúa cũng đâu thích nàng bắt chó cày xen vào việc của nàng ta, cứ coi như nhìn thấy, ngươi vui ta vui mọi người đều vui là được rồi.

      “Cá mè lứa.” Bình Thành Quận quân cười lạnh : “Còn cái gì mà tài tử phong lưu nổi danh kinh thành, ai ai cũng khen ngợi, quả thực là phá hủy cả đời nương tốt nhà người ta.”

      A Nguyên nhìn trời.

      Theo như Ngũ Công chúa từng với nàng, Bát Công chúa là cái người hành xử khác người, lúc trước vẫn còn muốn theo Thanh tùng công tử kết giao với vài “kỳ nữ”, là kẻ tám lạng người nửa cân.

      Cũng biết ngày sau, nàng ta còn có thể tò mò với “kỳ nữ” như vậy nữa .
      hauyen2803, Alice Huynh, LyLy Mai9 others thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 127.2:

      Bát Công chúa về sau có thể tò mò hay tất cả mọi người đều biết, chỉ là giờ, nhìn Từ trắc phi khóc sướt mướt tiến cung cáo trạng trước mắt này, Bát Công chúa tức đỏ cả mắt, chỉ vào Từ trắc phi khóc đến mở được mắt ra nữa, dậm chân : “Chẳng lẽ trong phủ Hoàng huynh có người dám tranh phong với tỷ sao?!” Nàng lạnh lùng : “Chẳng lẽ ả biết tỷ là biểu tỷ của ta ư?!”

      “Vương gia sủng các ả, các ả còn để ai vào mắt đâu?” Từ trắc phi liền khóc ròng : “ giờ, tỷ hoa tàn ít bướm, Vương gia kiên nhẫn với tỷ, chỉ là tỷ nghĩ, tỷ là biểu muội của Vương gia, thế nào ở trong phủ cũng coi như là có chút thể diện, vậy mà còn bị đẩy xuống đất cười nhạo, phải vô cùng nhục nhã sao? Đáng giận nhất chính là…” nàng lén nhìn Bát công chúa sắp bạo nộ, lau nước mắt : “Tỷ tỷ là nữ nhi Từ gia, trong cung có mẫu và biểu muội Công chúa, ai mà ngờ mấy con yeu tinh đó hoàn toàn thèm để ý, chỉ cười mẫu và Công chúa có ai dựa vào, tỷ tranh chấp hồi, thế nhưng còn bị nắm tóc làm nhục.”

      xong liền khóc hu hu, kêu lên: “Cuộc sống trong phủ này biết phải trải qua thế nào đây!”

      “Độc phụ kia đâu?!” Độc phụ trong miệng Bát công chúa chính là Thuận vương phi vẫn luôn chịu về dưới trướng nàng.

      giờ nàng ta cái gì cũng mặc kệ, chỉ biết ầm ĩ với Vương gia, tâm trạng Vương gia tốt, bởi vậy cưới rất nhiều thiếp thất tới nháo…” Từ trắc phi liền tố cáo: “Nàng ta thấy tỷ bị nhục nhã như vậy còn ở bên xem diễn, tỷ biết nàng ta ghen tỵ tỷ có mẫu biểu muội thương, còn lo lắng tỷ đoạt thế tử vị của nhi tử nàng ta, bởi vậy mượn đao giết người đấy.” Dứt lời lại khóc ròng : “Cả phủ đều nhìn try bị chê cười, biểu muội làm chủ cho tỷ, về sau tỷ còn mặt mũi gặp ai nữa!” Vừa vừa nhìn lén sắc mặt Bát Công chúa.

      Tuy rằng nàng là biểu muội của Thuận vương, nhưng Thuận vương cũng phải thập phần thích nàng, chỉ có điều nàng có chút thân phận, còn có nhi tử, ở Thuận vương phủ cũng coi như là nhân vậy, hào quang đắc ý tới tại lại cống ngầm lật thuyền.

      Tìm Thuận vương khóc lóc kể lể, Thuận vương lại thương mỹ nhân hơn, cũng chịu làm chủ vì nàng, còn mắng nàng vài lần.

      “Tâm địa của độc phụ này quá ngoan độc!” Bát Công chúa vỗ bàn đứng dựng lên, tuy rằng cũng quá kiên nhẫn trước biểu tỷ trắc phi này, nhưng mà sau này nàng gả lại Từ gia, liền tính vì thể diện của mình cũng bỏ qua cho kẻ vũ nhục Từ gia.

      Từ trắc phi bò dậy từ mặt đấy, lau nước mắt nhìn nàng.

      Bát Công chúa kêu cung nữ theo, dẫn Từ trắc phi ra khỏi cung của mình, tới Ngự Hoa viên liền thất tiểu nương hi hi ha ha, cả đường biết đạp hỏng biết bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ rồi ngã ra đây. Thấy đúng là Cửu Công chúa ngu xuẩn, Bát Công chúa tức giận, thấy Hoàng muội này chút nghĩ ngợi liền định cho nàng bạt tai, mắng: “Đồ ngốc! cút ngay!”

      Cửu Công chúa lăn rất vui vẻ lại thấy đằng trước có người muốn đánh mình, nàng ngẩn ngơ trốn tránh thoát được tay của Bát Công chúa, lại vẫn bị móng tay sắc nhọn cào qua mặt, mặt tê rần, Cửu Công chúa vốn ngây thơ kêu lên: “Người xấu!” Bổ nhào vào người Bát Công chúa bị khiếp sợ, hai tay cào loạn xạ mặt Bát Công chúa, miệng ê ê a a: “Đánh người xấu!” Kêu xong bị cung nữ vội vàng lên kéo ra, thấy Bát Công chúa vuốt gương mặt đầy dấu móng tay tức giận đến cả người phát run, tiểu nương sợ hãi, giơ chân chạy.

      “Bắt con ngốc kia lại đây!” Bị con ngốc đánh, Bát Công chúa cảm thấy năm nay vận số may mắn, lạnh lùng .

      đám cung nữ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vây quanh người nàng quan tâm lau mặt sửa sang lại xiêm y cho nàng, cũng dám đuổi theo Cửu Công chúa.

      giờ biết Trần Tần phát điên cái gì, dáng vẻ nhát gan yếu đuối trước đây hoàng toang biến mất. Ai dám chạm đầu ngón tay vào Cửu Công chúa, Trần Tần có thể ăn thịt người!

      “Biểu muội so đo với đứa ngốc làm gì?!” Từ trắc phi cảm thấy Bát Công chúa nắm được trọng điểm gì cả, dậm chân : “Đợi đến khi thu thập được mấy đứa tinh kia rồi hồi cung còn kịp xử trí con ngốc này sao?! xong, do dự chút, lại vẫn tinh tế nhìn Bát Công chúa chút, thấy cũng có bị thương, lúc này mới thở phào nhõm hơi.

      “Tỷ rất đúng! Lần này, bổn cung quyết buông tha nó!” Ánh mắt phẫn nộ của Bát Công chúa dừng ở cơ thể nho của Cửu Công chúa, cắn răng thấp giọng : “Cho rằng cóVinh Thọ làm chỗ dựa là có thể để ta vào mắt sao?! Lần này, ta càng muốn giết gà dọa khỉ, để bọn chúng đều biết, ta cũng phải dễ chọc!”

      Nhẫn nhịn tức giận trong lòng, Bát Công chúa càng bốc hỏa thêm, chỉ chờ tới phủ Thuận vương xả hận.

      Mới đến phủ Thuận vương, Bát Công chúa liền thấy hôm nay bên trong vương phủ tựa hồ rất náo nhiệt, mở lớnmở rộng, bên trong có ít xe giá nối đuôi, nhìn ra hẳn là quý nữ tôn thất.

      Bát Công cúa trong lòng nhảy dựng, nhảy xuống khỏi xe dẫn Từ trắc phi có chút chột dạ vào, lại thấy trong có tiếng cười truyền ra, vào trong liền thấy Thuận vương phi ôn hòa tiếp đãi mấy nữ nhi khác, trong đó Ngũ Công chúa ngồi ghế , phía dưới là A Nguyên và Bình Thành Quận quân, biết gì mà Thuận vương phi vỗ tay cười rộ lên, khóe mắt đuôi lông mày đều chứa thân cận, thấy ả lại thân thiết chấp với Ngũ Công chúa như vậy, Bát Công chúa càng thêm căm hận, tiến lên liền đá văng hai đứa nha đầu, chỉ vào Thuận Vương phi chửi ầm lên: “Tiện nhân! Dám cho người khinh nhục biểu tỷ của bổn cung, ngươi có tài đức gì mà làm chính phi Thuận vương!”

      “Ta biết ngươi tất muốn vào cung mà.” Thuận Vương phi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cười với Từ trắc phi dám ngẩng đầu lên kia.

      “Ngươi mới là tiện nhân!” Bình Thành Quận quân mới e ngại Công chúa mẫu gia thất thế sớm thất sủng đâu, tuy là thần, nhưng bà ngoại nàng là Vĩnh Xương Quận chúa được Hoàng thượng coi trọng, so ra còn hơn nhiều với Bát Công chúa thất sủng, thấy Bát Công chúa vừa vào liền mắng chửi, Quận quân tính tình nóng như lửa, huống chi mới vừa rồi còn được Thuận vương phi tương trợ liền đứng dậy mắng: “ Hoàng muội cùng mẹ còn tới phủ Thuận vương đánh gà mắng chó, ngươi dựa vào cái gì?!” Nàng dừng chút, lại có vài phần ác ý mà : “Oán hận tẩu tử của mình như vậy, ta này, phải ngươi có ý tứ gì đó với Tam Hoàng huynh của ngươi đấy chứ, bởi vậy thể nhìn nữ nhân bên người hoàng huynh ngươi!?”

      Lời này thực có chút ác độc, người có chút liêm sỉ muốn đâm đầu chết cũng rất có khả năng. Bát Công chúa bị chọc tức đến trợn trắng mắt, chỉ là lời này thể đốp lại.

      Mặc kệ nàng thừa nhận hay thừa nhận, chỉ cần dám cãi lại, người ta liền Công chúa điện hạ bị tâm giấu kín thẹn quá thành giận, làm sao bây giờ?

      Bằng , làm sao giải thích được Bát Công chúa liên tục gây khóc dễ với chính phi nhà người ta chứ?

      Nàng cũng đâu phải chỉ có Hoàng huynh.

      “Điện hạ ra mặt vì tiện thiếp, cầu Vương đừng bôi nhọ điện hạ.” Từ trắc phi thấy tốt, liền ai ai thống thiết mà khóc ròng.

      “Ra mặt vì ngươi càng cần tới tìm ta.” Thuận vương phi hiếm khi tâm trạng tốt, ôn hòa mà : “Chẳng lẽ là ta làm mất thể diện của ngươi?” Thấy Từ trắc phi dám lời nào, nàng liền mỉm cười : “Tuy là tâm can của Vương gia, chỉ là Bát Hoàng muội tự mình tới đòi công đạo cho ngươi, ta lại là kẻ nhát gan, cũng dám tranh chấp với Hoàng muội, giờ chỉ có thể thiệt thòi cho Vương gia.” Dứt lời, tinh tế thổi thổi nước trà tay, rồi mày cũng nhấc mà phân phó với nha đầu bên người: “, gọi đám tân sủng của Vương gia tới, xả giận cho Hoàng muội.”

      Nha đầu kia lĩnh mệnh , lát sau quả nhiên bảy tám thiếu nữ yểu điệu kiều mị cùng tiến cào, A Nguyên liếc nhìn liền thấy eo thon mỏng manh, phong lưu thướt tha, còn có phong vị Giang Nam, chỉ là số người có hơi nhiều, khỏi thấp giọng : “Bổn cung thấy, vì mỹ nhân mà Tam Hoàng huynh cũng liều mạng.” Cũng sợ tinh tẫn nhân vong gì đó.

      Ngũ Công chúa vừa gả nghe liền hiểu, phun cả trà ra.

      Ý cười lướt qua gương mặt Thuận vương phi, nàng nhịn xuống, duỗi đầu ngón tay chọc vào đầu A Nguyên cái.

      Dàn thiếu nữ này tiến vào, quả nhiên có mấy đứa vừa được sủng ái, rất kiêu ngạo. Chỉ là Bát Công chúa là ai? đánh là đánh, kêu lên tiếng lệnh cung nữ ấn đám thiếu nữ này xuống, tiến lên tự mình bạt tau, miệng mắng: “Dám khinh thường Từ gia! tinh! Hôm nay bổn cung cho các ngươi biết, trong phủ Thuận vương ai mới là đương gia!” Đánh mấy nữ nhi mặt sưng đỏ tấy lên, nhưng ánh mắt lại thị uy dừng lại khuôn mặt biểu cảm của Thuận vương phi, nhiên là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

      Từ trắc phi thấy Bát Công chúa thực uy phong, liền cũng đắc ý lên, tiến lên cho mấy thiếu nữ từng nhục nhã nàng mấy cái đá.

      “Từ trắc phi phạm vào miệng lưỡi, thể dung thứ.” Đợi đến khi đàn mỹ nhân này bị Bát Công chúa đánh đến hôn mê bất tỉnh, Thuận Vương phi mới nhàn nhạt mà cười : “Nếu có điều bất bình ngươi liền vào cung, trong phủ còn quy củ hay ? Mọi việc tới hỏi ta trước, lại làm phiền Bát Hoàng muội ngàn dặm xa xôi theo ra mặt vì người, mỏi mệt biết bao nhiêu?”

      A Nguyên thấy dáng vẻ hôm nay củaThuận Vương phi hơi khác trước, tưa như trù tình gì đó, hơi hơi do dự, liền ngồi ngay ngắn bất động.

      “Ba mươi bạt tát, ngày sau chớ có tái phạm.” Thuận Vương phi nhàng nóirồi cười: “Nhớ cho kỹ.”

      Nàng vừa dứt lời, liền có mấy bà tử cao lớn vạm vỡ bà tử lưu loát tiến ra, giữ chặt Từ trắc phi, cầm tiểu trúc bản hung hăng đánh lên gương mặt kiều mị của nàng ta, cái để lại vệt hồng. A Nguyên nghe trắc phi yếu đuối mong mang này đau đến kêu la thảm thiết, lại thấy BátCông chúa tức giận đến run run lên, chỉ sợ Bát Công chúa nổi điên, liền lệnh nữ binh mình đưa theo vây quanh mấy người A Nguyên, rồi mới nhàn nhạt mà với Bát Công chúa: “Hôm nay là Bát Hoàng muội vô lễ, đời này có ai tới vương phủ Hoàng huynh đòi đánh đòi giết thiếp thất của Hoàng huynh hay ? Tính tình Tam Hoàng tẩu tốt, Hoàng muội ngàn vạn lần đừng được tấc lại muốn tiến thước.”

      “Ả đánh biểu tỷ của ta chẳng phải là đánh vào mặt ta sao?!” Bát Công chúa lạnh lùng .

      “Ngươi sai,” thuận Vương phi lại cười, châm chọc mà nhìn Bát Công chúa : “Chính là đánh vào mặt ngươi, có sao ?”

      “Cái gì?!”

      “Trong các Công chúa, người biết xấu hổ như ngươi bổn vương phi vẫn là lần đầu tiên thấy.” Trước ánh mắt kinh hoảng giận giữ đan xen của Bát Công chúa, Thuận vương phi ngồi ổn định vững chắc, cười cười, miệng lại độc ác vô cùng, nhàng : “Ngươi còn bản lĩnh gì ngoài nhảy nhót lung tung? Chỉ có bấy nhiêu kỹ xảo có ai nhìn thấy phiền? Trước đây bổn vương phi cho ngươi thể diện, ngươi còn tưởng rằng ai cũng có thể bắt nạt…” nàng đứng dậy, xoa xoa tay mình, thở dài : “Nếu điện hạ tự mình biết xấu hổ, ta thương ngươi nhất, thành toàn cho ngươi vậy.”

      Nàng bước từng bước xuống chỗ Bát Công chúa, Bát Công chúa liền thấy mấy nha đầu nhào lên ấn mạnh mình lại, khỏi luống cuống, the thé hét lên: “Ngươi dám làm ta bị thương, Phụ hoàng bỏ qua cho ngươi đâu!”

      “Nghe chút xem, còn dọa ta đây.” Thuận Vương phi cười với mấy nữ nhi ngồi sau, quay đầu lại là ánh mắt lạnh băng, giơ tay lên hạ xuống bạt tai vào gương mặt của Bát Công chúa, cái tát này tựa hồ mang theo phẫn nộ cả đời này của nàng, Bát Công chúa kêu lên tiếng, mặt lệch sang bên nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, Thuận Vương phi cũng để ý, trở tay lại đánh bên mặt kia, mắt thấy có máu chảy ra từ khóe miệng Bát Công chúa, lúc này mới nhàn nhạt : “Hoàng tẩu phải cho ngươi biết , ngươi là cái thứ gì?” Vẻ mặt nàng chứa vài phần châm chọc, thấp giọng : “Tam Hoàng huynh kia của ngươi, lại là cái thứ gì chứ?”

      “Ngươi!”

      Thuận Vương phi lại cho Bát Công chúa bạt tai, lúc này mới mỉm cười : “ giờ Tam hoàng huynh của ngươi còn uống rượu ở viện thứ ba ngõ thứ tám thành Đông Kiền, nếu Bát Hoàng muội muốn trở về làm chủ thìnên tự mình chuyến, để nhìn khuôn mặt đáng này của ngươi, đúng ?” xong, sai người buông tay, mắt thấy Bát Công chúathật chạy ra khỏi vương phủ tìm Thuận vương làm chủ, mặtThuận Vương phi lộ ý cười quay đầu phân phó: “ cùng Công chúa đia, nếu Công chúa nháo loạn đứng dậy nổi giúp đỡ nó tốt."
      hauyen2803, Bé Bi, Sweet you11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :