1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halley24

      Halley24 Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      26
      công nhận nhậm giai kỳ mang tiếng con nhà giàu,có học mà vô liêm sĩ ghê. Thấy người ta có vợ rồi mà k buông,còn muốn lợi dụng bà Tần.
      Mà bà Tần có vẻ vẫn mang tâm thế người bề về cuộc hôn nhân này,
      Ybyrhaimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 47


      Hai công ty hoàn thành việc kí kết hợp đồng, thêm vào việc công ty quản lý bất động sản cũ vẫn để lại số nhân viên hỗ trợ công việc cho Tần Qua nên công ty quản lý bất động sản Quân Hào của Tần Qua hoạt động vô cùng thuận lợi.

      Đại Hữu liên hệ với 45 em quân nhân xuất ngũ, mọi người thấy đúng là Tần Qua mở công ty đều đồng loạt xin nghỉ ở chỗ cũ để đầu quân vào Quân Hào.

      Tần Qua bổ nhiệm Đại Hữu là đội trưởng đội bảo vệ, Tiểu Tống là đội phó. Cả hai phụ trách toàn bộ việc đảm bảo an ninh trật tự cho khu chung cư. Còn Tiếu Tử theo chủ nhiệm Lưu học tập việc quản lý các hoạt động của công ty và giao tiếp với các chủ hộ trong khu chung cư, giữ cương vị là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc.

      45 em quân nhân, hầu như người nào cũng mang mình các loại thương tích nhưng bố trí làm bảo vệ chung cư vẫn thừa sức đảm nhiệm. Những người bị thương nặng trước mắt làm nhiệm vụ huấn luyện, sau đó bố trí công việc thích hợp hơn.

      Cũng may là khu nhà tập thể cho em bảo vệ có sẵn, điều kiện cũng khá tốt. Tần Qua cho người mua sắm số đồ dùng mới như giường chiếu, chăn màn, thống nhất cấp đồng loạt cho mọi người, xem như chỗ ở cho 45 người thu xếp xong. Và mọi người đối với sắp xếp của Tần Qua cũng vô cùng hài lòng, đặc biệt là khi được gặp lại các đồng đội cũ, cùng sống, sinh hoạt với nhau như những ngày còn tham gia quân ngũ.

      Mà người làm ông chủ - Tần Đại thiếu – thực ra mỗi ngày ở công ty cũng có việc cụ thể gì để làm, phần lớn thời gian phải bị kế toán cùng quản lý nhân đuổi theo để báo cáo công việc chính là để kí tên các văn bản. Thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh rỗi thường cùng bọn Đại Hữu kiểm tra xung quanh phát lỗ hổng của các biện pháp an ninh và tìm cách khắc phục.

      xem, trang web này là diễn đàn của những hộ gia đình ở đây.” Chủ nhiệm Lưu chỉ vào giao diện máy vi tính với Tiếu Tử “Các chủ hộ rất thích lên diễn đàn để ‘comment’, ‘comment’ nghĩa là ..” (nguyên tác là quán thủy, ai biết từ này nghĩa là gì góp ý cho mình nhé)

      “Tôi biết rồi.” Vì phục vụ phát triển của công ty, Tiếu Tử cũng ngừng học tập những cái mới “ cách khác, dù các chủ hộ chủ động đến tìm chúng ta có ý kiến, từ diễn đàn này chúng ta cũng có thể biết được những thiếu sót trong công việc của chúng ta.”

      “Cũng phải chỉ có nêu thiếu sót, mà còn có khen ngợi nữa.” Chủ nhiệm Lưu chỉ vào bài post xem, bài post này khen ngợi chúng ta.”

      Chủ nhiệm Lưu nhấp chuột vào bài viết, hơn trăm tầng lầu, đều là các hộ thảo luận về việc thay bảo vệ trong chung cư.

      Lầu 1: Mọi người có phát ra , hình như chung cư chúng ta đổi bảo vệ rồi đó.

      Lầu 6: Tôi biết sớm nhất, nhưng mà đội bảo vệ lần này dường như rất lợi hại đó, mỗi người đều có sát khí người nha.

      Lầu 11: Đúng vậy, đúng vậy đó. Hôm trước tôi vào chung cư mà quên mang theo thẻ vào bãi giữ xe, bảo vệ kiểm tra tôi rất gắt làm tôi tưởng mình chuẩn bị vào khu căn cứ quân quan trọng.

      Lầu 12: Tôi cũng gặp trường hợp như vậy, làm tôi sợ đến nỗi giờ tôi dám quên mang theo thẻ vào bãi giữ xe nữa.

      Lầu 20: Chỉ có tôi là phát tư thế của bọn họ rất oai hùng hay sao?

      Lầu 26: Mọi người vẫn chưa biết hả, chung cư chúng ta thay đổi công ty quản lý bất động sản rồi. Kí hợp đồng mới, thay đổi đầu tiên chính là đội bảo vệ, nghe công ty quản lý bất động sản mới tên là “Quân Hào”, toàn bộ nhân viên công ty đều là quân nhân xuất ngũ.

      Lầu 30: Vậy có nghĩa là sau này khu chung cư của chúng ta siêu cấp an toàn? Bỗng nhiên có cảm giác bây giờ ra ngoài cũng cần khóa cửa nữa.

      Lầu 45: Thân hình của bọn họ rất đẹp, theo kinh nghiệm của tôi, khẳng định toàn là cơ bụng tám múi, so với huấn luyện viên thể hình của tôi còn chuẩn hơn, muốn sờ cái.

      Lầu 55: Tôi cũng muốn sờ, mỗi lần thấy đều chảy nước miếng.

      Lầu 60: Buổi sáng hôm qua, tôi thấy bọn họ ở cửa hông khu tập thể tập chạy bộ, da rám nắng, cơ bắp rắn chắc, đường cong cương nghị, còn có đường nhân ngư tuyến gợi cảm mê người.

      Lầu 60: Đồ mê trai lầu , làm bảo vệ có gì tốt, có giỏi gả cho họ .

      Lầu 70: Làm bảo vệ sao? Chị đây nếu thích theo đuổi, sau này kết hôn, chị đối ngoại còn ấy đối nội.

      Lầu 80: Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cũng rất vừa ý , để tôi hỏi thăm xem ấy còn độc thân . Coi như kết hôn được cũng cầu ngủ được lần chứ, sờ chắc thích lắm …

      ….

      “Khụ … khụ …” Chủ nhiệm Lưu lúng túng “Các , các rất được hoan nghênh đó … ha … ha…”

      “Phụ nữ bây giờ đều …” Tiếu Tử lần đầu tiên được mở rộng tầm mắt.

      “Mặc dù các được hoan nghênh, nhưng tôi cũng chân thành nhắc nhở các , tốt nhất là đừng cùng các nữ chủ hộ phát sinh bất cứ quan hệ đặc biệt nào, nếu sau này xảy ra việc gì rất khó ăn .” Chủ nhiệm Lưu có kinh nghiệm lâu năm trong công ty quản lý bất động sản, gặp ít trường hợp phụ nữ có chồng khi chồng vắng nhà phát sinh quan hệ tình đêm với bảo vệ chung cư. Nếu có việc này xảy ra ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty quản lý bất động sản.

      Tiếu Tử như có điều suy nghĩ gật gật đầu, đúng vậy, về công ty phải thêm quy định mới trong điều lệ công ty, cho phép cùng phụ nữ trong khu chung cư phát sinh quan hệ tình cảm.

      Bên này, Đại Hữu vừa cùng đội bảo vệ họp xong, theo thường lệ đến phòng điều khiển để kiểm tra tình hình.

      “Cậu đến đây.” Tiểu Tống vừa thấy Đại Hữu đến, lập tức “Tớ vứa mới kiểm tra cẩn thận lần nữa phát chung cư này trang bị quá nhiều camera nhưng lại có nhiều điểm mù, tớ muốn điều chỉnh lại chút.”

      “Được, chúng ta cùng nghiên cứu lại xem sao.” Đại Hữu .

      Lúc này phụ nữ giày cao gót bước đến, trông thấy Tiểu Tống liền “Đội phó Tống, cậu giúp tôi tìm xem Giám đốc Tần ở đâu ?”

      Giọng điệu quen thuộc cho thấy đây phải là lần đầu tiên cầu.

      “Chị Trương, chị lại muốn tìm đội trưởng, à, Giám đốc Tần ạ?” Tiểu Tống đối với việc vị quản lý nhân - chị Trương này – ngày nào cũng chạy đến phòng điều khiển để tìm Giám đốc Tần rất quen thuộc.

      “Tôi có mấy văn kiện cần chữ ký của Giám đốc Tần, hỏi người khác họ biết, điện thoại bắt máy.” Chị Trương buồn bực.

      “Chị Trương, chỉ để văn kiện trong văn phòng là được rồi, khi nào đội trưởng … à, Giám đốc về kí tên thôi mà.” Đại Hữu .

      được, tôi phải đích thân giải thích cho ấy nội dung của văn kiện, chứ ấy chưa nhìn kí tên, như vậy sao được chứ.” Chị Trương vẫn còn nhớ mấy hôm trước, chị tìm Tần Qua để kí tên, chị chưa gì, Tần Qua trực tiếp lật đến trang cuối cùng kí tên vào, ở đâu mà có ông chủ như vậy chứ. “Mau nhìn xem Giám đốc Tần ở đâu.”

      Tiểu Tống bất đắc dĩ chuyển đổi màn hình, rất nhanh từ màn hình xác định vị trí của Tần Qua “Đội trưởng ở vườn hoa trung tâm.”

      Chị Trương vừa xác định được vị trí của Tần Qua liền quay người rời .

      “Cậu chị Trương đôi giày cao như thế, sao có thể nhanh như vậy chứ?” Đại Hữu mỗi lần thấy chị Trương giày cao gót đều cảm thán như vậy.

      “Phụ nữ mà, bản năng đều có khả năng này.” Tiểu Tống nhìn lướt qua màn hình, nhàng ồ lên tiếng.

      “Sao vậy?” Đại Hữu hỏi

      “Cậu xem, có phải người phụ nữ này nhìn lén đội trưởng … à, giám đốc Tần ?” Tiểu Tồng chỉ chỉ màn hình người mặc áo hồng.

      “Nhìn giống như là Nhậm.” Đại Hữu nhìn lướt qua, .

      Sáng nay, Tần Qua vừa tới đây bị trưởng phòng quản lý nhân - chị Trương chặn lại, giảng giải cho về điều lệ của công ty, phương pháp quản lý hiệu quả, tiền thưởng phúc lợi, bảo hiểm xã hội của nhân viên … dãy dài các loại công việc, nghe thấy là đau cả đầu. chị Trương tự mình quyết định là được rồi nhưng chị Trương đều nghiêm túc hết với rồi mới đồng ý để kí tên vào văn kiện.

      Mẹ nó, ràng lúc trước kia mình thấy khi Tần Hoài kí tên, đám nhân viên quản lý đều khóc lóc cầu chú ấy phê chuẩn hay sao? Sao đến mình mình muốn kí mà còn cho mình kí là sao.

      Nếu lúc trước khi còn trong quân ngũ, nếu cấp dưới làm phiền như vậy, tuyệt đối phất tay cái cho qua. giờ Tần Qua rất nghi ngờ là Tần Hoài cố ý tìm hai người phụ nữ đến đây chọc tức .

      Tần?” Nhậm Giai Kỳ ở bên cạnh quan sát Tần Qua lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm ra.

      là?” Tần Qua nghi ngờ , này nhìn khá quen mắt.

      “Em … Em là Nhậm Giai Kỳ, lần trước cứu em.” Nhậm Giai Kỳ ngờ là Tần Qua nhớ mình, cảm thấy xấu hổ.

      “A, là à, sao chứ?” Lúc này Tần Qua nhớ ra, hỏi thăm lấy lệ.

      “Em sao, may mắn là hôm đó có , em vẫn có cơ hội để cám ơn tốt.”

      cần đâu, tôi là ông chủ công ty quản lý bất động sản mà lại là chủ hộ ở đây, bảo vệ cho an toàn của là trách nhiệm của chúng tôi, cần để trong lòng.” Tần Qua .

      “Dạ … À … Sau này có các bảo vệ, chung cư nhất định vô cùng an toàn.”

      “Đó là đương nhiên.” Tần Qua vô cùng tin tưởng điều đó, cả doanh trại quân đội nhiều người như vậy, đều có thể quản lý được chứ chi là khu chung cư như này, hừ, phải chứ, quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà (nguyên tác là đại tài tiểu dụng).

      “À … Hôm đầu tuần em có đến thăm bác Tần.” Nhậm Giai Kỳ nhìn thấy ánh mắt vui của Tần Qua, cười “Thực ra, hai gia đình chúng ta có quan hệ khá thân thiết, lúc bé chúng ta từng gặp nhau, chỉ là sau đó em phải du học ở nước ngoài.”

      sao?” Tần Qua lục lại kí ức lúc, nhớ ra được cái gì.

      “Đúng rồi, đây là chút quà em mua để cám ơn lần trước cứu em.” Nhậm Giai Kỳ lấy trong túi xách hộp giấy đưa cho Tần Qua.

      Tần Qua nhíu nhíu mày, lui về sau mấy bước “ cần làm như vậy.”

      đừng từ chối, nhất định phải nhận cho em vui.”

      Thế là người kiên trì muốn đưa, người kiên quyết cầm, trong lúc đó, Nhậm Giai Kỳ trượt chân, mất trọng tâm, cả người ngã xuống bên cạnh, khóe mắt Tần Qua liếc nhìn bậc cầu thang, phản xạ duỗi tay đỡ lấy ta.

      đứng vững được đừng mang giày cao gót.” Tần Đại thiếu nhíu mày xong, lập tức buông người ra.

      Đây là ấy quan tâm đến mình? Tim Nhậm Giai Kỳ đập rộn lên, khuôn mặt đỏ ửng “ lại cứu em lần nữa, cám ơn .”

      “Tôi …”

      “Cái này tặng , em … em trước đây.” Nhậm Giai Kỳ cầm hộp đựng đồng hồ đeo tay dúi vào người Tần Qua, cúi đầu đỏ mặt chạy .

      Tần Đại thiếu nhìn hộp đồng hồ trong tay, vẻ mặt hiểu nhìn về hướng Nhậm Giai Kỳ bỏ chạy vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tây Minh.

      Thẩm Tây Minh cười lạnh với Tần Qua, cho cái nhìn xem thường rồi lướt qua.

      “Ánh mắt của tốt?” Mặc dù xác định là bà xã mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thẩm Tây Minh, nội tâm Tần Đại thiếu vẫn thoải mái, nhịn được lời châm chọc “Đúng thế, nếu ánh mắt có bệnh làm sao lại có thể bỏ lỡ tốt như Ngô Đồng, sau đó để cho tôi được hưởng lợi cơ chứ.”

      còn biết xấu hổ mà đến Ngô Đồng?”

      “Tôi sao lại phải ngượng khi về Ngô Đồng? Vợ tôi, tôi thích về ấy như thế nào tôi .’

      đúng là đồ vô liêm sỉ!” Thẩm Tây Minh chưa thấy qua người nào biết xấu hổ như vậy.

      “Còn hơn là người nào đó vô liêm sỉ hơn, nhớ thương vợ của người khác.” Tần Qua phản kích.

      …” Thẩm Tây Minh bị chọc giận quá mà cười ”Đúng, tôi chính là còn Ngô Đồng đấy, dù sao cũng có niềm vui mới rồi, bằng ly hôn với ấy để tôi có thể đường đường chính chính ở cạnh ấy.”

      bậy bạ cái gì đấy?” Tần Đại thiếu nôn nóng “Ai có niềm vui mới, ai muốn ly hôn …”

      “Lúc vừa rồi tôi nhìn thấy hết.” Thẩm Tây Minh chỉ vào xung quanh “Hoa cỏ rực rỡ, mỹ nhân trong ngực, lãng mạn như phim điện ảnh mà còn chối hả. xem … nếu tôi việc hôm nay cho Ngô Đồng nghe, ấy phản ứng như thế nào?”

      “Tôi cảnh cáo , được lung tung.”

      “Hừ …” Thẩm Tây Minh thèm để ý đến Tần Qua, hai tay đút túi mất.

      Tần Qua tức giận đến mức muốn chạy đến đánh cho ta trận, nhưng mà thằng cha này là chủ hộ trong khu chung cư này, có nghĩa vụ phải bảo vệ ta, nghĩ vậy lại càng tức hơn.

      Tần Qua càng nghĩ càng giận, cái hộp cầm tay cũng vất luôn xuống đất, nắp hộp bị bật mở, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị . Tần Qua mới giật mình nhớ lại cảnh mình vừa cứu Nhậm Giai Kỳ “Cái tên Thẩm Tây Minh kia phải là mình vừa mới …”

      “Giám đốc Tần, tôi có mấy văn kiện cần …” Từ xa nhìn thấy Tần Qua, chị Trương kêu lên.

      “Cái tên Thẩm Tây Minh kia chắc đến tìm vợ xấu mình, thêm mắm thêm muối đó chứ, được … Mình phải về ràng với vợ mình mới được.” Tần Đại thiếu xoay người, vội vàng hấp tấp chạy , thèm để ý đến chị Trương vất vả mới tìm được .

      “Giám đốc Tần … Văn kiện …” Chị Trương bất đắc dĩ nhìn Tần Đại thiếu chạy xa, thở dài, sau đó nhìn thấy mặt đất có cái đồng hồ, thế là nhặt lên đưa đến chỗ bảo vệ, cũng biết là người nào làm rơi, thể để người khác chiếm lợi được.


      Tác giả có lời muốn :

      Nhậm Giai Kỳ: Sao có thể ném quà em tặng chứ, ô .. ô ..ô

      Thẩm Tây Minh: Đúng thế, xem người ta khóc đáng thương.

      Tần Qua: làm ta khóc, chẳng lẽ tôi lại làm bà xã khóc?
      HienCitrine1412, Parvarty, A fang33 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bà xã mà khóc có thịt ăn đâu
      haimap2346 thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Nhanh nhanh chạy về mách vợ có ng định chia rẽ vợ chồng nhà mình Tần đại thiếu :v
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 48


      Ba ngày đưa Phi Phi đến lớp năng khiếu, Ngô Đồng cũng xin nghỉ làm ba ngày để cùng Phi Phi, cho đến khi xác định Phi Phi quen với lớp học, khi ở đó, Phi Phi hoang mang sợ hãi nữa mới an lòng.

      Từ lúc phải ở cùng Phi Phi cả ngày cho đến như bây giờ chỉ cần buổi sáng đưa đến lóp, buổi chiều tan làm đón về, chỉ dùng khoảng thời gian hai tuần lễ.

      Nhưng Ngô Đồng vẫn mua cho Phi Phi chiếc đồng hồ thông minh, vì Phi Phi vẫn chưa chuyện nên Ngô Đồng cài đặt vào đồng hồ chức năng nghe lén, cách tiếng đồng hồ lại mở điện thoại lên, kết nối với Phi Phi để nghe hoàn cảnh xung quanh Phi Phi.

      Cũng may nửa tháng trôi qua cũng chưa xảy ra chuyện gì hay, cũng có bé cảm thấy Phi Phi là đứa trẻ kì quái nhưng bị Lý Tử Hào và Lượng Lượng ngăn trở, giống như lúc này.

      “Lý Tử Hào, cậu để cho Phi Phi dạy tớ chút, làm sao có thể ráp rubic nhanh như vậy.” bé trai khỏe mạnh bụ bẫm .

      phải là Phi Phi vừa mới chỉ cho cậu rồi sao?” Lý Tử Hào .

      “Cậu ấy chỉ lắp ráp rubic trước mắt tớ có lần mà thôi, tớ muốn biết cậu ấy làm như thế nào cơ.” Bé trai quay qua Phi Phi, nôn nóng “Phi Phi, cậu cho tớ biết , sao cậu để ý đến mình, cậu chuyện chứ.”

      “Phi Phi muốn chuyện.” Lượng Lượng cũng ngăn cản bé trai.

      “Cậu ấy vì sao lại chuyện.” Bé trai nghi ngờ “Từ khi cậu ấy đến lớp, tớ chưa nghe cậu ấy lời nào đầu. Có phải cậu ấy biết ?”

      “Cậu ấy đâu?” Lý Tử Hào nóng nảy, tự nhiên dám xấu bạn nhóc “Cậu tránh ra, sau này tớ Phi Phi chỉ cho cậu nữa.”

      “Vì sao chứ?” Bé trai oan ức .

      “Ai bảo cậu Phi Phi xấu chứ.” Lý Tử Hào là cậu bé dễ mang thù.

      “Nhưng mà cậu ấy vốn dĩ là câu nào mà.” Bé trai khăng khăng chỉ vào Phi Phi.

      “Cậu biết cái gì?” Lượng Lượng đẩy cánh tay bé trai chỉ vào Phi Phi “Ba tớ , bình thường thần đồng đều có những thói quen đặc biệt, Phi Phi chính là thích chuyện.”

      “Đúng, đặc biệt là với người ngu ngốc như cậu.” Lý Tử Hào còn là cậu bé độc miệng.

      “Các cậu … Các cậu … Oa … oa…” Bé trai ấm ức chạy , gục xuống bàn khóc nức nở.

      Ngô Đồng đứng ngoài cửa sổ lo lắng bé trai này có thể bị để lại bóng ma tâm lý hay đây.

      “Phi Phi.” Ngô Đồng mang theo ý cười, kêu tiếng.

      Nãy giờ Phi Phi vẫn cúi đầu, ngay lập tức xoay người, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhảy phát xuống ghế chạy nhanh đến dúi đầu vào ngực Ngô Đồng, vui vẻ cà cà.

      Ngô Đồng ôm Phi Phi, trong mắt cũng tràn ý cười, thích nhất là nhìn lúc Phi Phi vừa nhìn thấy mình, đối mắt từ từ, từ từ phát sáng.

      “Hôm nay con có chơi với các bạn vui ?” Ngô Đồng hỏi.

      Khóe miệng Phi Phi nhếch lên lộ ra đôi lúm đồng tiền , nhè gật đầu.

      “Dì Ngô Đồng.” Bạn Tiểu Hào và Lượng Lượng cùng chạy đến.

      “Chào các con.” Ngô Đồng thân mật xoa xoa tóc hai cậu nhóc.

      “Chúng con chào dì.” Hai nhóc cũng là các cậu bé rất ngoan.

      Ngô Đồng lấy trong túi xách hộp bánh ngọt đưa cho hai bé “Đây là bánh ngọt dì vừa mua, cho hai con nè.”

      “Con cám ơn dì.” Lượng Lượng vui vẻ mở hộp ra, cầm cái bánh nhét ngay vào miệng.

      “Cậu béo đến thế này mà còn ăn nhiều như vậy.” Lý Tử Hào .

      “Cậu ăn nhiều mà mập được chẳng lẽ lại là lỗi của mình.” Ngưu Lượng Lượng rất nghi ngờ Lý Tử Hào hâm mộ thân hình của cậu.

      “Ai muốn mập lên, cậu mới mập như heo.”

      “Mẹ tớ , ăn nhiều mới cao lên được.” Lượng Lượng phản bác “Cậu ăn nhiều đồ ăn vậy mà mập được, chứng tỏ cậu cao được đâu.”

      “Cậu bậy!” Lý Tử Hào tức đỏ cả mắt.

      Ngô Đồng thấy hai bạn cãi nhau đến suýt gây lộn, buồn cười khuyên nhủ “Trẻ con phải ăn nhiều rau quả, bổ sung canxi, buổi tối phải ngủ sớm mới có thể cao lên được.”

      “Cậu nghe thấy chưa.” Tiểu Hào với Lượng Lượng.

      “Nhưng tớ cao hơn cậu.”

      “Tớ cao hơn.”

      “Dì Ngô Đồng, dì sau nay hai chúng con ai cao hơn ạ?” Hai cậu nhóc cùng nhìn Ngô Đồng hỏi.

      Bỗng nhiên bị hỏi, Ngô Đồng sửng sốt giây rồi cười ha ha “Chuyện này khi các con lớn lên biết thôi mà.”

      “Vậy khi nào lớn lên chúng ta lại so lại nha.”

      “So so.”

      “Dì đón Phi Phi về trước nha.” Ngô Đồng cúi đầu với Phi Phi “Phi Phi chào tạm biệt các bạn con.”

      Phi Phi nghe lời hướng về hai bạn vẫy vẫy tay.

      “Tạm biệt dì, tạm biệt Phi Phi, hẹn gặp lại.”

      Vẫy tay tạm biệt hai bạn đáng , Ngô Đồng lái xe chở Phi Phi về nhà. đường về, Ngô Đồng cảm giác Phi Phi luôn nhìn , nhìn đặc biệt chăm chú, đến nỗi đồ chơi rubic thích ở trong tay cũng thèm chơi.

      Lúc lái xe, Ngô Đồng tiện hỏi, cho đến khi về đến nhà, Ngô Đồng bế Phi Phi từ xe xuống mới hỏi “Phi Phi, sao con cứ nhìn mẹ như vậy?”

      Phi Phi chớp chớp mắt, vẫn nhìn Ngô Đồng nhưng vẫn lời nào.

      “Con nhìn … Con luôn nhìn mẹ, chắc là có chuyện muốn hỏi mẹ, đúng nào. Nhưng mà con ra mẹ biết con muốn hỏi gì nha.” Ngô Đồng dỗ Phi Phi.

      Phi Phi cúi đầu do dự lúc sau đó buông Ngô Đồng ra, chạy nhanh về phòng, lát sau cầm theo bút vẽ và giấy quay lại phòng khách.

      Dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Đồng, Phi Phi vẽ hình người đơn giản, sau đó nhìn Ngô Đồng rồi vỗ vỗ vào ngực mình.

      “Con vẽ con hả?” Ngô Đồng suy đoán.

      Phi Phi hé miệng cười tiếng, rồi tiếp tục vẽ thêm hình người lớn hơn chút bên cạnh, rồi ngẩng đầu, chỉ chỉ vào chính mình.

      “Đây cũng là con?” Ngô Đồng cảm thấy mù mờ.

      Phi Phi gật đầu mạnh, sau đó để bút xuống, đem trang giấy vừa vẽ đẩy đến trước mặt Ngô Đồng, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Ngô Đồng.

      người là con, người lớn cũng là con?” Ngô Đồng sửng sốt lúc mới kịp phản ứng, chỉ vào hình vẽ người lớn hơn hỏi Phi Phi “Đây là con sau này lớn lên đúng ?”

      Phi Phi kích động, mặt đỏ ửng lên.

      “Mẹ vẫn chưa hiểu con muốn hỏi điều gì.” Ngô Đồng suy ngẫm lúc lâu vẫn Phi Phi muốn gì.

      Phi Phi có chút nôn nóng, bưng lấy khuôn mặt suy nghĩ lát, bỗng nhiên đứng lên. Lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu mình, sau đó lại nhón nhón mũi chân lên. Ngô Đồng nhìn thấy đây là động tác đo chiều cao, chợt nghĩ đến lời mình với Lý Tử Hào và Ngưu Lượng Lượng hiểu . ra là Phi Phi cũng lo lắng khi mình lớn lên cao được, cảm thấy dở khóc dở cười.

      “Con muốn hỏi sau này con lớn lên có cao hay hả?”

      Phi Phi thấy rốt cuộc mẹ hiểu ý mình muốn hỏi, thôi kiễng chân nữa, mặt tràn đầy kích động mong đợi câu trả lời của mẹ.

      “Thực ra, ngoài việc ăn cơm và ngủ ra con có cao được hay còn phụ thuộc vào gien của ba mẹ nữa.”

      Gien? Phi Phi mơ hồ.

      cách khác, nếu ba mẹ có dáng người cao con cái sau này lớn lên cũng cao.” Ngô Đồng giải thích.

      Ba mẹ? Phi Phi nhìn thoáng qua mẹ mình, lại nhớ lại dáng người của ba Tần Qua, ừm, ba mình so với ba của các bạn khác hình như là cao hơn hẳn, như vậy, sau này lớn lên mình chắc chắn cao lớn.

      Đạt được kết luận như vậy, Phi Phi yên lòng, cầm khối rubic vui sướng tiếp tục chơi.

      Ngô Đồng nhịn được khẽ nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Phi Phi, đứa này sao lại đáng như vậy chứ. Phi Phi mở to đôi mắt vô tội nhìn mẹ mình, làm cho Ngô Đồng kìm lòng được lại xoa bóp hồi.

      Cho đến khi hồi chuông điện thoại di động vang lên, Ngô Đồng cũng nỡ buông khuôn mặt mềm của Phi Phi ra. Mà sau khi mẹ mình rời , Phi Phi mới cẩn thận dùng bàn tay mập mạp xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình.

      “Tiểu Nguyên hả em.” Ngô Đồng nhận điện thoại của em trai, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý cười.

      “Chị, chị làm gì vậy?”

      “Chị vừa tan làm về nhà.”

      rể có ở nhà chị?”

      ấy còn chưa tan tầm.”

      “Chị, em chuẩn bị thi cuối kỳ.” Tiểu Nguyên bỗng nhiên .

      “Vậy em phải cố gắng thi cho tốt, chỉ cho phép em thi rớt môn.” Ngô Đồng cười .

      “Chị, chị có ý gì đó. Em của chị ít nhiều gì cũng là học viên giỏi của khoa, làm sao có thể rớt học phần được cơ chứ.” Tiểu Nguyên đối với cầu của chị mình còn gì để .

      “Vậy chị đổi lại chút, chỉ cho phép em có môn đạt trung bình thôi.” Ngô Đồng biết nghe lời hay, sửa lại cầu.

      “Tùy chị.” Tiểu Nguyên gọi điện đến cũng phải cùng chị mình chuyện về việc thi cử của mình “Chị, thi cuối kỳ xong em được nghỉ đó.”

      “Em được nghỉ về đây chứ sao.” Ngô Đồng để ý .

      “Vậy chị và rể đến sân bay đón em nha.” Tiểu Nguyên thừa cơ .

      “Hả, chuyện này ….” Bây giờ Ngô Đồng mới hiểu ý của em trai mình, làm sao bây giờ, mặc dù tình cảm của và Tần Qua ổn định, nhưng mà … Phải giải thích làm sao lý do gả cho Tần Qua đây?

      “Sao vậy chị? rể muốn hả?” Tiểu Nguyên nghe được do dự trong lời của Ngô Đồng.

      phải, chỉ là gần đây rể em vừa mới xây dựng nghiệp, ấy hơi bận rộn.”

      “Em biết đâu.” Lần này, Tiểu Nguyên nhất định thỏa hiệp “ chị kết hôn lâu như vậy, em là em vợ mà hình dáng của rể như thế nào em vẫn chưa biết. Lúc trước chị cho em gặp, em đều ngoan ngoãn nghe lời chị, tại em muốn chị đón em chút mà cũng được nữa sao?”

      “Chị đón em cũng được mà.”

      “Em mua vé cuối tuần này bay rồi đó, chị sắp xếp thời gian .”

      “Ấy …”

      “Cứ vậy nha chị, khi nào có vé em nhắn Wechat cho chị.” xong, đợi Ngô Đồng gì, Tiểu Nguyên tắt điện thoại.

      Tần Đại thiếu chạy như bay về nhà, mở cửa ra thấy vợ chuyện với ai đó, làm sợ toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ về trễ rồi? Cái tên Thẩm Tây Minh nhen đó nhanh chân hớt lẻo trước rồi? (nguyên tác: ác nhân cáo trạng trước)

      “Bà xã, bà xã, em nghe giải thích cái !” Tần Đại thiếu sốt ruột, luống cuống chạy về phía Ngô Đồng.

      “Giải thích cái gì?” Ngô Đồng buồn bực nhìn người đàn ông vội vã cuống cuồng.

      “Em phải tin tưởng , có ngoại tình, có niềm vui mới đâu, tất cả đều là ngoài ý muốn mà.” Tần Đại thiếu nắm lấy tay Ngô Đồng, thốt lên.

      “Ngoại tình? Niềm vui mới?” Lúc đầu sắc mặt Ngô Đồng còn tốt, giờ tái rồi

      “Đúng, đúng, ai da, đúng.” Tần Đại thiếu gấp đến nỗi lời cũng còn mạch lạc ”Em đừng nghe tên khốn Thẩm Tây Minh bậy, cậu ta chọc gậy bánh xe đó.”

      “Thẩm Tây Minh? Mắc mớ gì đến ấy?”

      “Cậu ta gọi điện cho em?” Cuối cùng Tần Đại thiếu cũng có chút tỉnh táo.

      ấy gọi hay gọi cho em quan trọng, nhưng nếu bây giờ giải thích ràng cho em em gọi hỏi ấy.” Ngô Đồng vươn tay định lấy điện thoại.

      , em đừng gọi điện cho cậu ta.” Tần Qua làm sao mà để bà xã mình chủ động gọi điện cho tình địch chứ.

      “Hôm nay ở công ty làm việc chăm chỉ, bỗng nhiên có nhất định phải tặng quà cho , là cám ơn cứu mạng ta.” Tần Đại thiếu buồn bực muốn chết “ căn bản chẳng nhớ nổi ta là ai, nhưng mà ta cứ muốn cám ơn , nhất quyết đưa quà tặng , nhưng mà làm sao có thể nhận đồ vật gì đó từ người phụ nữ khác được chứ.”

      Ngô Đồng cười lạnh hai tiếng.

      “Bà xã, em phải tin tưởng mà.”

      “Trước tiên xem ngoại tình là làm sao.” Ngô Đồng lạnh nhạt.

      “Làm gì có chuyện ngoại tình. Chính là đó cứ nhất định tặng đồ cho , nhận, hai bên giằng co hiểu sao đó đứng vững. nhìn thấy ta sắp ngã đập đầu vào bậc thang nên đưa tay ra đỡ bị Thẩm Tây Minh nhìn thấy.” Tần Đại thiếu hung hăng “Kết quả tên nhen đó muốn đốt nhà chúng ta, ngoại tình.”

      ta đứng vững?”

      “Ừ.”

      giúp đỡ chút?”

      “Ừ.”

      ôm người ta hả?”

      “Ừ.” Tần Qua trả lời xong mới phản ứng lại “ phải, phải, là vì cứu người mà.”

      hùng cứu mỹ nhân? Hai lần liên tiếp?”

      có, ta đâu có đẹp đẽ gì, còn bằng ngón tay của vợ .” Tần Qua như đinh đóng cột.

      như vậy, nếu đó đẹp hơn em ngoại tình hả?” Ngô Đồng cầm điện thoại đập bốp cái lên bàn.

      Tần Đại thiếu giật nảy mình, lắc đầu lia lịa “Đương nhiên là đời nào. Với lại thế giới này làm gì có người nào đẹp hơn vợ nữa chứ.”

      “Phụt …” Cuối cùng Ngô Đồng nhịn được mà phì cười.

      “Bà xã, em tha thứ cho rồi hả?” Tần Đại thiếu chân chó .

      có phải là ngốc hay vậy.” Ngô Đồng duỗi tay chỉ cái lên ngực Tần Qua “Người khác ngoại tình là em liền tin tưởng ngoại tình liền sao?”

      “A??” Tần Đại thiếu hiểu.

      “Hoặc chính cho em hoặc chính mắt em nhìn thấy, nếu , em tin.” Ngô Đồng nghiêm túc .

      “Bà xã, em là tốt nhất.” Tần Đại thiếu cảm động kéo Ngô Đồng ôm vào ngực “Em biết , đường về nhà suy nghĩ, nếu em hiểu lầm như vậy, tìm Thẩm Tây Minh đánh cho ta trận rồi kéo người phụ nữ kia đến trước mặt em bắt ta giải thích ràng.”

      ngốc hả.” Ngô Đồng cười , đập lên bản vai người đàn ông cái.

      Phi Phi cầm bút, vẽ hình ảnh ba ôm mẹ vào trong giấy, đúng rồi, còn vẽ mình ở bên cạnh nữa chứ.
      Last edited: 5/10/18
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty40 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :