Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 88

      Diệp Chanh chỉ có thể mơ mơ màng màng mặc quần áo, lại nhìn thấy có mấy người vào giúp trang điểm.

      “Woa, chủ, là…Quá đẹp”

      Thợ trang điểm nhìn Diệp Chanh, còn chưa trang điểm mà mặt mộc lại đẹp đến như vậy.

      Bọn họ trang điểm vô cùng đơn giản, chỉ cần qua loa chút, ngay cả phán lón cũng làm họ cảm thấy nó giống như che giấu vẻ đẹp vốn có của .

      Đơn giản vài cái, làm xong.

      Diệp Chanh lười biếng, do đêm qua ngủ muộn nên còn để ý đến.

      Lại nhìn thấy mình trong gương, liền giật mình.

      Quần áo người , mặt ngoài trong suốt, rất nhiều lớp lụa mỏng, tô điểm dáng người , bên trong có tầng vải khác, ôm chặt lấy da thịt non mịn của , bên ngoài là hoa từng đóa, từng đóa, giống như nở rộ.

      Quần áo xinh đẹp đến như vậy có lẽ chỉ có Diệp Chanh là có thể trấn áp được mà bị nó áp lại, nếu là người khác chỉ e là, dìm hàng thê thảm rồi.


      Diệp Chanh thấy mình được trang điểm chuẩn bị như vậy, mới thực lên tinh thần.

      Chỉ là vừa ra ngoài, lại nhìn thấy ở cửa…

      Diệp Tử cùng vài người vào bên trong khu resost

      Hai người liền chạm mặt trực tiếp.

      Diệp Chanh nâng váy, dừng lại.

      Diệp Tử gặp Diệp Chanh, liền thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng của .

      ta tại sao lại…

      Tự dưng lại ăn mặc như vậy ra ngoài?
      ……

      Mộ Dạ Lê chờ bên ngoài, thấy Diệp Chanh ra, mới đứng dậy.

      Váy áo của Diệp Chanh, hợp, chỉ thích hợp với xinh đẹp của .

      cố ý tìm nhà thiết kế Ellen tạo ra, thế giới có cái thứ hai.

      Lúc thiết kế, liền có suy nghĩ, đẹp đến như vậy, cũng chỉ có Diệp Chanh xinh đẹp mới có thể mặc vào.

      Quả nhiên…

      làm thất vọng.

      Nhưng mà…

      Sao Diệp Tử tự nhiên lại đến đây?

      Mộ Dạ Lê thấy Diệp Tử vào, mặt liền lạnh.

      Lạnh lùng nhìn về phía sau, vậy mà người hầu cũng thông báo tiếng, để cho Diệp Tử vào.

      Người làm bị ánh mắt lạnh lẽo dọa sợ đông cứng cả người.

      Bởi vì biết mối quan hệ của ta, cho nên bọn họ mới nghĩ rằng cần ngăn Diệp Tử lại.

      Mộ Dạ Lê cái nhìn chăm chăm người làm bên cạnh, sua đó liền nhanh chân đến bên cạnh Diệp Chanh.

      Diệp Chanh, đứng đấy, váy dài phiêu dật, thêm giày cao gót, càng làm cho càng thêm khí chất cao ngạo làm người khó đến gần.

      Mộ dạ Lê vậy mà lại có chút lo lắng.

      Diệp Tử cười, chạy nhanh đến cạnh .

      “Dạ Lê….” nhào thẳng vào lồng ngực .

      Dạ lê toát mồ hôi, theo phản xạ tự nhiên, đẩy người ta ra.

      Hành động này làm cho Diệp Tử thấy ngạc nhiên.

      sao lại …

      Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn , chẳng có chút tình cảm nào rất rỏ ràng vô cùng, làm Diệp Tử liền dám lên cơn tức.

      Chỉ có thể giọng “ Em nghe , nhà ép cùng Diệp Chanh hưởng tuần trăng mật, em lo nổi giận với Diệp Chanh, cho nên muốn đến đây gặp …”

      ta là hỏi qua người làm Mộ gia, họ chính miệng như vậy.

      Mộ gia muốn hai ngươi fhoj hưởng tuần trăng mật.

      Diệp Tử aosn giận trong lòng nghĩ, vậy mà còn muốn hưởng tuần trăng mật.

      Nhưng mà nghĩ đến chuyện Mộ Dạ Lê bị ép thấy dễ chịu trong lòng chút.

      Tròng mắt Mộ Dạ Lê càng lúc càng chìm sâu xuống.

      Quay đầu lại , thấy Diệp Chanh nhìn hai người họ chăm chăm, lại càng tự chủ được liền đứng cách xa Diệp Tử ra, trong lòng cản được đối với Diệp Tử vừa chán ghét và thấy phiền phức.


      ta hỏi lời, liền tự ý chạy đến đây làm cái gì?


      Chương 89

      Diệp Tử vốn còn muốn nhưng Diệp Chanh đột nhiên nhấc váy liền ra ngoài.

      Vừa rồi tuy ta nhưng cũng đủ để Diệp Chanh nghe được.

      Bạn chính thức của người ta cũng đến, còn ở đây để rói thêm cái gì nữa.

      Diệp Chanh chối, trong lòng mình có chút chua, nhìn cũng hề nhìn bọn họ, trực tiếp rời .

      Mộ Dạ Lê thấy vậy, còn định theo, bị Diệp Tử nắm tay níu lại

      “Ai, Dạ Lê, Em…Em ngồi máy bay có chút khỏe, mà em cũng mang theo thuốc, có thuốc ở đây ?”

      nhíu mắt nhìn cái rồi “ Để gọi bác sĩ đến.”

      Sau đó liên đẩy Diệp Tử ra, thẳng tiến ra ngoài.

      Diệp Tử kinh ngạc, đứng tại chỗ, định làm cái gì, phải là muốn đuổi theo Diệp Chanh chứ.


      ……

      Mộ Dạ Lê ra đến bên ngoài, liền thấy bóng dáng Diệp Chanh đâu.

      kéo người làm đến hỏi

      “ Diệp Chanh đâu rồi.”

      “ Cái đó… chủ vừa chạy ra ngoài rồi.”

      “ Sao cản ấy lại.” Sắc mặt Mộ Dạ Lê rất dọa người.

      Người làm nghĩ sao họ dám chứ, dù sao đó cũng là chủ.

      Mộ Dạ Lê hừ lạnh, liền nhanh chyaj ra ngoài đuổi theo

      …..

      Diệp Chanh lang thang mình tiểu đảo.

      Giày cao gót quá phiền phức, dứt khoát đá văng , quần áo người cũng ổn, nhìn là thấy nản, chút cũng muốn mặc nó.

      Bởi vì cầu của Mộ gia, cho nên mới đến đây, nhưng mà họ đâu phải là hưởng tuần trăng mật gì chứ.

      Nghĩ nghĩ muốn ta cũng Diệp Tử hưởng tuần trăng mật có.

      thiếu nữ tựa như tiên nữ, thân mang váy lại chân trần bước bờ cát……

      Trong mắt nhiều người qua đường đây nghiễm nhiên thành cảnh đẹp.

      Chỉ là mãi, đến quán bar đông đúc.

      Nhiều người đến những khu du lịch như thế này thường đến quán bar, mơ mơ màng màng quay cuồng.

      quầy quán bar, có mừng sinh nhật.

      Bên cạnh là nhóm trai xinh đẹp, chúc mừng , nàng nhìn rất kiêu ngạo, đứng bàn, với mọi người”Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người đều phải nghe tôi, ai cũng được mang xui xẻo đến cho tôi.”

      Xem ra, này có chút địa vị, mọi người đều thấy kiêu ngạo như vậy, nhưng vẫn là dung túng .

      Diệp Chanh chỉ là trùng hợp ngang qua

      ly rượu đổ thẳng lên váy .

      “Ai nha, đụng trúng Mỹ Gia rồi .”

      Lâm Mỹ Gia là người Malaysia gốc hoa, bên đó cũng được xem là con nhà giàu, hơn nữa bản thân trong giới giải trí, cũng có chút danh tiếng, cho nên liền mới có thể tụ tập được nhiều người đến dự sinh nhật mình như vậy.

      Lúc này cũng say rượu đến loạng choạng, nhưng ra cũng là say.

      Liền nhìn đến xinh đẹo đứng đó cúi đầu nhìn vết bẩn váy, mọi người nhịn đựng vây quanh đến.

      “ Đúng trúng xinh đẹp.”

      “ Là người đẹp đó ….”

      “Có điều sao lại chật vật như vậy?”
      ……

      Rời lúc ban ngày, Diệp Chanh tự nhiên liền có chút chật vật.

      Bạn bè Lâm Mỹ Gia, vẫn là cứ nhìn chằm chằm vào vướng bụi trần kia.

      Vốn Lâm Mỹ Gia cũng để ý tới, nhưng nhìn thấy bạn trai mình nhìn từ xuống dưới với vẻ mặt đầy si mê, khỏi tức giận trong lòng, kéo bạn trai đến cạnh mình, ta phát giận với bạn trai mà lại đổ lên đầu Diệp Chanh” Này, là đâu đến đây, chạy đến đây để lôi kéo dụ dỗ bạn trai người khác sao, thấy bạn người ta còn ở đây à, đồ biết xấu hổ?”

      Bạn trai Lâm Mỹ Gia nghĩ thầm” Người ta chỉ đứng ở đó còn thèm nhúc nhích, sao lại thành lôi kéo dụ dỗ”

      Những lời này ra kịp lấy tay bưng miệng.

      Bên cạnh người khác nghe như vậy liền chú ý đến đây, người rỏ đầu đuôi liền cười nhạo.

      “ A…a.. Cái này…”

      biết là ai đến lôi kéo dụ dỗ bạn trai người ta để bị ăn mắng.”

      “Nhìn cũng rất xinh đẹp, vậy mà lại giật bạn trai người ta, tôi còn độc thân đây này, hãy đến dụ dỗ tôi .”
      1900, levuong, Nguyên Nguyễn4 others thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 90

      “Nghe Lâm Mỹ Gia kia là ngôi sao Malaysia, bạn trai ta cũng là ca sĩ danh tiếng, nhìn cũng đẹp trai .”

      “Đúng, đúng, nhìn đẹp trai, lại là ca sĩ nổi tiếng, cứ như vậy dễ được các thích .”

      “Khẳng định là có nhiều em thích, cho nên ta cảnh giác như vậy là đúng.”

      Mỗi người lời bàn tán xôn xao, càng làm cho Lâm Mỹ Gia thêm kiêu căng vài phần, nhìn bạn trai của mình, càng nhìn càng thấy rất đẹp trai, rất phong độ ….

      Bạn trai vất vả lắm mới có được, đương nhiên là vô cùng tốt rồi.

      ta cũng càng bảo vệ bạn trai mình gắt gao, nhìn Diệp Chanh ở trước mặt, hất cằm đầy kiêu ngạo “ Nhìn cái gì mà nhìn, có tốt có đệp cũng là của người khác.”

      Diệp Chanh đứng đó, hừ lạnh tiếng, nhếch khóe môi cách rất lạnh lùng.

      Lúc Diệp Chanh cười rộ lên, là tiên nữ động lòng người, khi lạnh lùng dường như lại là nữ vương cao ngọa làm người khó quên.

      Như thế nào cũng làm người khác có cách cự tuyệt.

      Nhóm đàn ông bên này, lại lần nữ si me nhìn , trong long fthaamf rên rĩ sao đời lại có xinh đẹp đến vậy.

      Diệp Chanh nhìn Lâm Mỹ Gia “ Nếu cảm thấy sợ mất lo mà giữ chặt người đàn ông của , chứ phải mọi tức giận đều trút lên đầu là tôi đây.”

      …” Lâm Mỹ Gia biết xấu hổ, lôi kéo dụ dỗ bạn trai người khác như vậy mà còn dám mạnh miệng cãi ngang.”

      “Vấn đề là bây giờ nên bồi thường váy của tôi thế nào ?” Diệp Chanh nâng váy lên .

      Lâm Mỹ Gia hừ hừ “ Cũng là váy thôi, cho tiền giặt ủi là được.” xong, ta liền thẳng tay ném mấy tờ tiền mặt đất.

      Sau đó nâng khóe mắt nhìn “ Cầm tiền rồi mau cút .”

      Diệp Chanh nhịn được liền bật cười, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo””Giặt ủi là xomg? Váy này, chỉ sợ bán cả cũng đủ tiền để giặt đâu.”

      Lâm Mỹ Gia nghe xong, lập tức hất mày lên lớn tiếng có ý gì? kiếm chuyện phải ?”

      ta với bạn trai bên cạnh “ Thấy , bây giờ loại người nào cũng có, lơn sleen nhìn xinh đẹp đấy, nhưng lại là người tục tằng ghê gớm như vậy.”

      ta đánh giá Diệp Chanh, nhìn xinh đẹp như vậy bất cứ người nào cũng nẩy lòng ghanh tị, nhưng đến nơi này liền thấy thế nào cũng phải người đứng đắn, có lẽ đến ăn vạ hoặc chừng là bán hoa .

      Diệp Chanh “ Váy này định bồi thường như thế nào?”

      Bạn bè bên cạnh cũng thấy, bèn chạy đến “ Được rôi, bồi thương flaf sai, nhưng số tiền này hẵn cũng đủ rồi, vẫn là nên nghĩ mua cái váy khác cho mình đ, váy này tôi xem qua cũng thấy đáng gì , còn phải là lụa mỏng cùng vải nhựa hay sao?”

      “Đúng vậy, nhìn váy này cũng phải nhãn hiệu nào.”

      “ Tôi thấy mấy trăm là đủ rồi”

      “Nhiều nhất là ngàn, Mỹ Gia, cho ta , sinh nhật , đừng gây chuyện.”

      Lâm Mỹ Gia chỉ muốn đuổi cho nhanh, nên lấy thêm ngàn ném bàn “Được, tiền này cho , nhanh cút .”

      Diệp Chanh lướt nhìn mấy tờ tiền giấy đó” đủ.”

      “Ha, còn chưa đủ? muốn tiền đến điên rồi hả?” lâm Mỹ Gia thấy thế, sắc mặt trầm trọng, đánh mạnh lên mặt bàn.

      Người bên cạnh liền phải chứ, người cũng thể quá tham lam.”

      “Giá trị của váy này, các người phải là có thể gánh mổi đâu.” Diệp Chanh hờ hững .

      Vài người vừa thấy, liền thể tưởng tượng nổi.

      Trong đó người thẳng “Tôi xem rồi, váy này là váy được cắt nay bằng tay, nhưng chắc chắn là phải là nhãn hiệu nào cả, đừng có làm quá.”

      người khác nghe xong liền theo.” Đúmg vậy, Linh Tử là nhà thiết kế thời trang, đối với giới thời trang rất có hiểu biết, ấy nhìn ra, khẳng định đây chính là có nhãn hiệu gì cả.”

      Lâm Mỹ Gia cũng “ Đừng , ngay cả tôi đây cũng phải mua nổi nhãn hiệu cao cấp, nhãn hiệu nào mà nhà ta có, cái này căn bản là tôi chưa từng thấy qua, có ăn vạ cũng vừa vừa thôi chứ.”


      Chương 91

      Người phía sau cũng rỏ xẩy ra chuyện gì, nhìn thấy như vậy,cũng liền than thở, người bây giờ, cũng phải cần cẩn thận, miễn cho biết lúc nào chính mình bị người ta làm tiền.

      Lúc này, Diệp Chanh chỉ “ Được thôi, bằng báo cảnh sát , tiền bồi thường ra sao, xem cảnh xác như thế nào .”

      Lần này như bình thương faanr nhịn, Lâm Mỹ Gia cũng đừng hối hận, đừng tưởng rằng kéo dài thời gian, cho biết, tôi bị lừa đâu.”

      Người phía sau cũng là, còn phải tìm hiểu biết rỏ chúng tôi làm tiệc sinh nhật ở đây sao, cứ thăng rđi, muons bao nhiêu tiền mới thấy đủ.”

      Diệp Chanh “Tôi rồi” Nên nhiều nhiều, nên ít ít.”

      Nhìn tháo độ của Diệp Chanh, tất cả đều tức giận.

      “ Được thôi, vậy báo , hôm nay tôi cũng phải tổn thất gì, hừ” Lâm Mỹ Gia ” Tôi chính là muốn loại người này có thể đạt được, cái loại tính kế này tôi thấy nhiều, vì đòi chút tiền mà hao tổn tâm huyết.”

      ta cầm di động” khống báo, tôi cũng muốn báo trước,”

      Lâm Mỹ Gia liền trực tiếp gọi cho cảnh sát, với đầu bên kia điện thoai “ Ở chỗ tôi có người đến ăn vạ, đúng, lừa đảo, mặc bộ quần áo rách nát, đổ có ít rượu đồ ta, liền bắt tôi phải bồi thường.

      lâu sau, cảnh sát đến nơi.

      Liền nhìn đến nơi nhieuf người vây quanh, liền đến hỏi “ Là ai báo cảnh sát”

      “Là tôi” Lâm Mỹ Gia ra ngoài trước.

      Cảnh sát nhìn chỗ Diệp Chanh đứng, hỏi” kia cũng chúng tôi đến đồn cảnh sát chuyến .”

      Diệp Chanh đáp “ Được thôi, nếu sau khi định xong, cái váy này nên cầu giá bao nhiêu tiền, tôi muốn ta bồi thường bấy nhiêu, đồng thời cũng phải bồi thường thiệt hại tinh thần và cả tổn thất danh dự nữa.”

      Lâm Mỹ Gia cười to” Được thôi, tôi xem có thẻ giả vờ đến bao giờ.”

      Phía sau, bạn trai ta có chứt xấu măt, nắm tay ta ” Được rồi, đừng làm lớn chuyện nữa.”

      Dáng vẻ này càng làm cho Lâm Mỹ Gia thêm tức giận” Làm gì, nhìn người ta xinh đẹp như vậy liền thương tiếc sao?”


      ta chỉ có thể hết cách gãi gãi đầu mình, nhưng ngay lúc này…

      “Diệp Chanh”

      giọng lấn áp mọi ồn ào của tất cả mọi người đánh thẳng đến.

      Diệp Chanh sửng sốt.

      Là Mộ Dạ Lê.

      ta phải là bên cạnh Diệp Tử sao, làm sao lại chạy đến đây.

      Mộ Dạ Lê liền nhìn thấy được Diệp Chanh, nhanh chân vội đến.

      Nhưng mà có nhiều người như vậy, là xẩy ra chuyện gì?

      Người đứng bên chỉ thấy Mộ Dạ Lê nhanh chân đến bên cạnh Diệp Chanh, nhíu mày nhìn , nhưng đáy mắt là khẩn trương và quan tâm, cần cũng biết.

      Trong lúc này đây, tất cả mọi người đều bị thân đầy khí chất vương gả của Mộ Dạ Lê đánh đến, lại thêm vì có gương mặt thiên thần đẹp như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật làm cho gục ngã.

      Người đàn ông này…

      Cùng lừa đảo kia có quan hệ gì?

      Mộ Dạ Lê nhìn người bên cạnh “ Các người làm gì?”

      Người bên cạnh sửng sốt, liền nhanh mồm nhanh miệng

      ta ăn vạ.”

      “Đúng vậy, có đạo lý gì, đổ chỉ có ít rượu mà thôi, như vậy lại còn muốn đòi nhiều tiền nữa.”

      “Bọn họ ấy lôi kéo dụ dỗ bạn trai người ta nữa.”

      Mộ Dạ Lê nghe mấy lời bàn tán vụn vặt đó liền dần hiểu rỏ, lại cũng bất chợt hiểu rỏ tim mình.

      Mộ Dạ Lê cười, tuy là chỉ nhàn nhạt nhưng lại làm người ta thấy lạnh lẽo.

      Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn bên cạnh mình, tay nắm lấy tay ” Lôi kéo dụ dỗ bạn trai người ta? Lôi kéo dụ dỗ ai hả?”

      đảo mắt nhìn người phía sau, đôi mắt lóe tia lạnh lẽo, làm người ta sợ muốn ngất.

      Bọn họ nhìn chăm chăm hai người, lại so sánh với vài người, thân Mộ Dạ Lê mặc tây trang, cổ tay là đồng hồ quý hiếm, dưới chân giày Ý, tuy là nhìn ra nhãn hiệu, lại làm cho người ta cảm thấy cao sang quý phái.

      Lúc này, mọi người đều lập tức hiểu ra rằng, người đàn ông này chính là bạn trai của người đẹp kia.



      .
      Yoolirm Park, 1900, levuong5 others thích bài này.

    3. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Chẹp... cắt đúng đoạn hay roài.... :3
      Truyện hay, cảm ơn bạn edit nhiều nha :-*

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 92
      “Này là bạn trai người ta a”

      “mới nãy mấy người kia cũng là, bạn trai người ta soái đến như vậy, mà ấy dụ dỗ bạn trai người khác.”

      Mọi người , cũng chút e dè nể nang đem hai người đàn ông so sánh với nhau.

      Tiếp đó muốn ra, hai người đàn ông cao lớn cùng đứng chung chỗ, là làm người ta phải xem lại.

      cùng đẳng cấp mà....

      là, cứ phải đồ của mình là tốt nhất đâu, cũng nhìn xem bạn trai người ta tốt như vậy.”

      “Vốn tôi cũng thấy lạ, người ta xinh đẹp như vậy, cũng chịu nhìn thử bạn trai mình có thể xứng với người ta

      Nhất là lúc này, mọi người nhìn thấy xe của Mộ Dạ Lê.

      “Lại ăn vạ, bạn trai người ta phải quý tộc sao, xe kia sơ qua cũng hơn ngàn vạn rồi.”

      “Tôi nhổ, hay giả, tuy là tôi biết nhãn hiệu nào, nhưng xe kia nhìn là biết loại tốt nhất rồi, nhũng người này lạ, người ta ăn vạ, tôi nhìn quần áo này giá cả cũng đâu, nhìn mặt toàn là đá quý, mấy cái kia phải toàn bộ là đá quý nha.”

      “Trời ạ, vậy biết bao nhiêu là tiền, này cũng xui xẻo , đụng ai đụng, lại đụng đến váy áo đắt đỏ này.”

      “Tự mình còn biết có đền nổi , còn người ta ăn vạ nữa chứ.”

      “Khi nãy còn phái , hàng hiệu bản thân có rất nhiều, ngay cả nhãn hiệu nào cũng nhận ra được sao?”

      thanh bàn tán của mọi người càng lúc càng lớn, Lâm Mỹ Gia sắc mặt sớm trắng bệch, liền đem mặt mũi ném mất.

      Những người kế bên vốn là bạn bè ta, lúc này có chút hối hận khi nãy lộ mặt giúp bạn.

      Bây giờ xem ra, Mỹ Gia quá phận rồi, lại còn kiêu ngạo ương bướng như vậy, cũng chịu nhìn xem đối phương là ai, lại dám tùy tiện đắc tội.

      Lâm Mỹ Gia còn cố ý ra bên ngoài nhìn chiếc xe kia, ra cũng muốn tự lừa mình dối người chút, bới vì người đnà ông đến đây, bọn họ liền thấy bình thường, ngay cả Lâm Mỹ Gia, đôi mắt cũng khỏi nhìn thẳng.

      Tự trong lòng cũng biết, đàn ông của sao có thể so sánh được với người đàn ông này.

      Vốn ngạo nghễ nơi đó mà bây giờ càng lúc càng nghe người bàn tán,liền muốn tìm nơi lập tức trốn vào đó.

      Bên cạnh, bạn trai Lâm Mỹ Gia lúc này cũng còn nơi nào để trốn, thấy mọi người lời nào, liền chỉ có thể “ Vị tiên sinh cùng vị tiểu thư đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, Mỹ Gia uống say, hi vọng hai vị thứ lỗi bỏ qua, còn quần áo chúng tôi bồi thường, chúng tôi nhất định bồi thường.”

      Mộ Dạ Lê liếc nhìn chàng kia cái lạnh lẽo, sau đó, kéo lấy váy của “ Cái váy này, là tác phẩm của Ellen, nếu muốn bồi thường cứ tính giá gốc .”

      Vừa nghe cái tên này, trong nhóm bạn bè của Lâm Mỹ Gia có nhà thiết kế thời trang lập tức buột miệng thốt ra “Ellen.... phải là nhà thiết kê Ellen Wasshington chứ.... ta chỉ chuyên thiết kế trang phục cho hoàng thất, từng cái từng cái chính là độc nhất vô nhị, cho nên đúng chính là giá trời a...”

      Lời vừa xong, trong lòng Lâm Mỹ Gia rơi vỡ lộp độp ít.

      Nhìn bọn họ như vậy, Diệp Chanh cũng cảm thấy có ý gì to tát, chỉ với Mộ Dạ Lê “ Vậy cho người đến xem họ bồi thường , em mệt rồi.’’

      Mộ Dạ Lê gật đầu “ đưa em .”

      “Này...Các người...” Phía sau Lâm Mỹ gia nôn nóng muốn gì đó, cái chính là xin lỗi bây giờ cũng còn kịp rồi.

      Mọi người hâm mộ nhìn Mộ Dạ Lê mang theo Diệp Chanh rời khỏi, vừa thở dài lại có chút thương hại Lâm Mỹ Gia.

      Nhưng cho cùng cũng là tự tìm đường chết, khi nãy bọn họ còn hiểu lầm xinh đẹp như vậy, bây giờ mới nhận ra, Lâm Mỹ Gia này chinshlaf vì ghen ghét người ta xinh đẹp, nên mới cố ý kiếm chuyện.

      Mộ Dạ Lê ôm Diệp Chanh ra ngoài, người bên cạnh nhịn được lời khen tặng “Bạn trai soái.”

      “Hai người xứng đôi.”

      Diệp Chanh muốn , đây phải là bạn trai .

      Nhưng mà Mộ Dạ Lê lại cười cười với người ta, để lại nhóm người qua đường với vẻ mặt đầy hoa si, liền đưa Diệp Chanh lên xe.


      Chương 93

      Diệp Chanh ngồi xe, Mộ Dạ Lê thấy giày cũng man, để chân trần, dính chút bụi đất, ngón chân trắng nõn cũng hóa đen như mực, nhưng ra chẳng hề có chút khó coi nào cả, chủ yếu là lưu lại ít dấu trầy sưng đó, làm cho nhíu chặt mày.

      bé này..

      Ở bên ngoài rốt cuộc có thể tự chăm sóc bản thân hay , lớn như vậy rồi, là muốn chết sao.

      “Giày em đâu, sao mang vào?”

      Diệp Chanh nhìn phai rđang vội vàng cùng Diệp Tử hưởng tuần trăng mật sao, còn đến đây làm gì.”

      Mặt Mộ Dạ Lê hóa đen mảnh.

      Em còn mặt dày vậy được ha, cứ như vậy mà chạy mất, tìm em suốt cả tiếng đồng hồ.

      Có điều, thái độ của bây giờ...

      Chẳng lẽ là ghen????

      Suy nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút tức giận nào.

      Huống chi, hôm nay, cũng là sinh nhật của .

      Kế hoạch căn bạn là hoàn hảo hết thảy, lại bị Diệp Tử phá hỏng, trong lòng lại lần nữa ghét bỏ Diệp Tử, lôi kéo Diệp Chanh “ thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”



      lẽ em đói sao?”

      “ Đói cũng cần ăn cơm chung với .”

      “Em...” Mộ Dạ Lê tự nhắc nhở bản thân, ngưng ngưng ngày,sinh nhật của ấy mình cũng cần so đo làm gì.

      Diệp Chanh liền nhìn thấy quán phía trước.” Được thôi, em muốn ăn cái này.”

      Mộ Dạ Lê nhìn xem thử, lại thấy đó là cửa hàng bán sương sáo, nhìn sơ có vẻ bẩn bẩn lộn xộn, lại thấy vệ sinh có vẻ được tốt lắm.

      “Ăn cái này làm gì, đưa em đến nơi tốt hơn ăn cơm.”

      , mà mang Diệp Tử của , em muốn được ăn cái này ngay bây giờ.”

      Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn với tài xế.

      “Dừng xe.”

      chiếc siêu xe dừng lại trước quán , bao nhiêu người dừng chân nhìn xem. Lại thấy chàng trai đẹp đến vô cùng, thêm tựa như tiên nữ, cứ tự nhiên mà ngồi ở ven đường, gọi chén sương sáo.

      Chủ tiệm liền bị dọa sợ, sợ đồ dùng dơ bẩn đắc tội với đại nhân vật khó lường này, so với ngày thường lại làm sạch hơn, phân lượng cũng nhiều hơn.

      Diệp Chanh lười tránh né giữ gìn hình ảnh, dù sao người ta cũng là Diệp Tử, có thế nào cũng đâu thèm để ý, vì thế há miệng to ra xúc phần lớn ăn vào.

      Mộ Dạ Lê ngồi bên cạnh nhìn, thấy ăn ngon đến như vậy, liền ngay tức , bụng lại réo lên.

      ngẩng đầu”A, đói bụng, ăn ? Ăn khá ngon đó, cho gọi phần.”

      Mộ Dạ Lê nhíu mày “ ăn”

      Diệp Chanh cười cười xúc phần trong đồ ăn vặt của mình “ Đến đây, đến đây, nếm cái, ăn ngon mà.”

      ăn!”

      “Đến đây, đến đây” lại giơ lên trước mặt lần nữa.

      Mộ Dạ Lê bực mình “ Được rồi, được rồi, ăn.”

      ăn xong miếng liền cảm thấy hương vệ cũng có thể coi là chấp nhận được.

      Chỉ là biết vì sao, lại có thể ăn ngon đến như vậy.

      Nhìn , dường như đường ăn uống của cũng được rộng mở, liền như ăn từng chút , ăn cũng ít.

      Mắt thấy đĩa chạm đáy, ăn cũng đủ, thở dài cái, nhìn ăn xong rồi, cảm xúc tốt hơn rất nhiều, lập tức lấy ra hộp nhung.

      Mở ra, đập vào mắt là viên Tinh Oánh.

      Diệp Chanh ngẩn người, nghe thấy chàng trai đối diện giả vờ như là có kiên nhẫn câu “ Quà tặng.”



      瑩. tinh oánh = Trong suốt, vật gì có chất sáng suốt bên nọ sang bên kia, loại đá quý.
      1900, levuong, Nguyên Nguyễn3 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 94

      Quà? Tặng cho ?

      Phút chốc Diệp Chanh chưa phản ứng được, nhưng mà nhìn viên đá kia, trong suốt, lại còn lấp lánh, lấy hiểu biết của , liếc mắt liền nhìn ra, đây là cực phẩm, đời này cũng có mấy cái.

      Lăn lộn trong tổ chức, còn nhận nhiệm vụ bảo vệ viên, nghĩ đến hôm nay...

      Thế mà mình lại nhận được viên.

      hưởng tuần trăng mật còn có quà sao?” lẩm bẩm nhận lấy, vốn là rất ngạc nhiên và vui mừng rồi, lại nghĩ đến chừng đây là do Mộ gia sắp xếp, nên chỉ có chút thở dài nghĩ nghĩ, Mộ gia sắp xếp quả quá chu toàn .

      Diệp Chanh “ Mộ gia nhà đúng là hào phóng, thứ này quý giá như vậy, em cũng thấy quá ngại ngùng.”

      Mộ Dạ Lê tức nghẹn cổ họng, thiếu chút nữa vì giận mà hộc máu.

      Lúc ấy định lấy lại quà tặng.

      Nhưng mà Diệp Chanh nhanh mang lên cổ, Tinh Oánh trong suốt kia, nằm chiếc cổ non mịn của có vẻ rất hợp, thấy thế lòng mềm oặc thấy rất đẹp nên cũng đòi lại.

      Trong lòng chỉ thấy, mình mà cứ như thế này, sớm muộn gì cũng bị chọc cho tức bể phổi.

      Có điều cũng quá hèn mọn, lăn lộn như vậy, hai còn muốn tổ chức sinh nhật cho .

      Ăn uống nó đủ, tâm tình Diệp Chanh tốt hơn nhiều, rooys cuộc cũng chịu cùng trờ về.

      Chỉ là trong lòng thầm nghĩ, coi như cũng được hời món đồ quý như vậy, tuần trăng mật liền nhường cho họ .

      Dù sao, đàn ông mình cũng cần.

      như vậy, trong lòng có chút chua, nhất là khi về phòng nghỉ, nhìn thấy Diệp Tử giống như bà chủ, mặc áo ngủ, ngồi ở kia ăn đồ vặt.

      Thấy Diệp Chanh trở về, ta còn vội đứng lên ” Diệp Chanh, em còn biết quay về, em sao lại chạy như vậy, may là Mộ Dạ Lê đuổi theo em, nếu em hù chết chị rồi.”

      Diệp Chanh cười cười, thẳng về phòng ngủ mặc kệ ta.

      Mà Mộ Dạ Lê thấy Diệp Tử đến, liền có chút bực bội cúi đầu nhìn áo ngủ của ta.

      Áo ngủ có chút trễ ngực, vô cùng khoe khoang dáng người.

      Diệp Tử thấy nhìm chăm chăm áo ngủ của mình, trong lòng vô cùng vui sướng, càng nhanh thẳng đến phía trước “ Diệp Chanh có việc gì rồi, hay là do em đến nên em ấy vui phải ? Em chỉ là lo lắng lúc trước hai người ầm ĩ như vậy, bây giờ ở chung chỗ sợ lại có chuyện.”

      Mộ Dạ Lê nhíu mày, cảm thấy ăn mặc như vậy có chút được thỏa đáng.

      có gì, thay quần áo.”

      Nhìn Mộ Dạ Lê vậy mà bước thẳng vào trong, Diệp Tử lập tức thất vọng dậm chân.

      Mà Diệp Chanh vào bên trong, cảm nhận được quả nho Tinh Oánh cổ mình, nhưng lại có tâm tình gì để mà thưởng thức.

      Ngưng, người ta tự cho đây là nhà mình cũng có gì sai, cái này vốn dĩ là tuần trăng mật của bọn họ, với mình có liên quan gì.

      Lúc này người làm vào, nhìn thấy Diệp Chanh vội chủ, về, cậu chủ vội vã ra ngoài tìm như vậy, trước nay chúng tôi chưa từng thấy đâu.”

      Diệp Chanh “A, phải là Diệp Tử khiến ta tìm tôi sao?”

      Người làm: “ Sao có thể chứ, là chính cậu chủ chạy tìm đó chứ, chủ, cậu chủ đối với cũng tốt .”

      A, tốt cái gì mà tốt.

      Người làm: “ Cậu chủ mua quà sinh nhật cho , cái đó là cậu chủ tìm rất lâu mới tìm được đó.”

      Diệp Chanh có chút khựng lại, quà sinh nhật là cái quỷ gì.

      Người làm: “ Cậu chủ còn cố ý chọn chỗ này để tổ chức mừng sinh nhật cho , cậu chủ đối với rất có lòng, làm chúng tôi hâm mộ muốn chết, có điều, chủ tốt như vậy, cậu chủ thích là đúng rồi.”

      Nhóm người làm cùng Diệp Chanh sớm chiều ở chung với nhau, lâu ngày dần bị khí chất của thu hút, chung là thấy chủ nhà bọn họ, nhìn thế nào cũng đủ đâu.

      Chương 95

      Ngược lại nhìn những người đẹp khác, đều đẹp có bằng chủ nhà họ.

      Cho nên bên ngoài họ rất lấy làm kiêu ngạo, tự hào, đặc biệt là nghĩ muốn khoe khoang, chủ nhà mình xinh đẹp cứ như tiên nữ.

      Bọn họ sớm đứng về phía Diệp Chanh, tuy là Diệp Tử cũng tệ, nhưng mà so sánh với Diệp Chanh ta lại làm mọi người cảm thấy phản cảm.

      “Sinh nhật tôi?” Đôi mắt Diệp Chanh sinh ra vốn vô cùng xinh đẹp, lại xoe tròn mắt nhìn phía trước, giống như rất ngạc nhiên vui mừng, giống như thể tưởng tượng ra, cứ như vậy càng lan tỏa ra lấp lánh dụ người.

      Người làm :” chủ, vậy mà lại quên sinh nhật bản thân rồi.”

      Đúng vậy là sinh nhật của chủ nhân thân thể này.

      quên, bởi vì nghĩ đến, sinh nhật mình là ngày nào, bản thân mình cũng biết , bởi sinh ra được tổ chức nuôi dưỡng trưởng thành, đối với những chuyện khác bên ngoài, đều để ý như vậy, sinh nhật có hay cũng được, trước kia biết được sinh nhật của mình, đều là cùng đại sư huynh ăn sinh nhật.

      nghĩ tới, hôm nay vậy mà...

      người khác, lại làm sinh nhật cho ...

      Trong lòng trỗi dậy những cảm xúc phức tạp, nhìn ra bên ngoài, đem viên Tinh Oánh mang lại vào cổ mình.

      Làm sinh nhật cho chứ cần gì phải bị người trong nhà ép buộc hưởng tuần trăng mật chứ.

      Mộ Dạ Lê này, mất mặt chút chắc chết á....

      Buổi tối, Diệp Chanh ngủ sớm, nhưng mà bên phòng khác Mộ Dạ Lê nghĩ trước nghĩ sau cũng ngủ được, nghĩ đến Diệp Chanh đáng chết kia, vậy mà sinh nhật chính mình còn nhớ, đến bây giờ lại còn nghĩ là tuần trăng mật nữa chứ, muốn tức chết mình mà, chủ yếu là có mặt mũi nào mà ra những lời này.

      Trong lúc giận đến muốn chết, lại nghĩ đến Diệp Tử đột nhiên đến đây, chừng khiến nàng giận dỗi, tuy là ngoài mặt câu oán hận, nhưng mà vào phòng rồi cũng hề ra.

      Lăn qua lộn lại là mấy tiếng sau....

      Trong phòng Diệp Chanh.

      Ma xui quỷ khiến Mộ Dạ Lê lại vào đây.

      Nhìn Diệp Chanh ở đây ngủ ngon như vậy, thoải mái sãi cánh hình chữ X nhưng bộ dạng này vậy mà cũng rất đẹp, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chút nào.

      cảm thấy lạ, gương mặt này của , có khi nào đẹp nhỉ?

      Cúi đầu xuống , lại càng thấy được, tay của nắm chặt viên Tinh Oánh tặng, tựa như là sợ bị cướp mất vật quý báu.

      Cảm giác này, làm cho lòng thêm ngứa ngáy.

      Giống như có con kiến chậm rãi bò lên đầu quả tim mình, quanh quẩn , làm nhịn được, cúi đầu nhìn gương mặt nhắn của dưới ánh trăng sáng tỏ , lại tự giác duỗi tay ra, nhàng sờ lên, lập tức làm cho tâm tư cẩn thận rất nhiều, lần nữa cúi đầu, ở bên môi , nhàng ấn xuống nụ hôn.

      xấu xí đáng chết.

      là làm cho hận được.

      Ngày hôm sau, Mộ Dạ Lê liền chuẩn bị quay về.

      Diệp Tử vội “ Đến cũng đến, đợi thêm hai ngày được sao?”

      Mộ Dạ Lê “ Công ty có việc.”

      Diệp Tử nghe vậy, liền thôi nữa.

      Diệp Chanh về lại thành phố B, đến công ty trước.

      Lần này trở về, thái độ Hà Nhã Huệ đối với thay đổi rất lớn

      Tuy nhìn vẫn thấy như cũ, nhưng ánh mắt nhìn rỏ ràng là tốt hơn rất nhiều.

      “Công ty gần đây, sắp xếp cho mấy kịch bản, đến xem , có muốn nhận hay .”

      Diệp Chanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc trước phải Hà Nhã Huệ tại là người mới , kịch bản nhận bừa, cứ từ từ mới nhận.

      Hà Nhã Huệ ” Vốn dĩ cũng xuất thân chính quy, ứng phó với nhân vật này nọ hẳn có vấn đề, có điều tại cũng chưa có tác phẩm nào, bộ phim truyền hình bên kia, cứ quay cho tốt, còn lại cần lo lắng, công ty chuẩn bị đầu tư đào tạo .”


      Cái gì, đầu tư đào tạo mình?
      1900, levuong, Nguyên Nguyễn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :