[Hiện đại] Tôi gặp người ấy trong giấc mộng - Lập Xuân Tiết

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyệt Tiểu Lang

      Nguyệt Tiểu Lang New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      20
      Chương 5.

      Lần thứ hai ngồi cùng xe với Tần Quảng, Dung Quán Mộc trong lòng toàn là nai nhảy loạn.

      Ở khoảng cách gần với người đẹp trai như thế, tim đập chân run mới là điên đấy. Dung Quán Mộc đặt tay lên ngực vuốt vuốt an ủi trái tim, mày phải trấn tĩnh lại, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp, ngồi an ổn ở phía sau. Tua lại vài giây trước, Tần Quảng hạ cửa kính, nhìn chăm chú Dung Quán Mộc, chỉ thấy Dung Quán Mộc cũng ngơ ngác nhìn mình.

      hơi buồn cười, trợn mắt, nhìn nhìn lại cũng thấy tí ti nào xinh đẹp. Gương mặt rất phổ biến, đến mức bốc đại vài người qua đường cũng tương tự .

      Dung Quán Mộc gật đầu chào .

      "Trợ lý Tần về ạ."

      mỉm cười nhìn .

      "Dung tiểu thư có muốn quá giang ?"

      Trai đẹp nhìn mình cười, còn ga lăng cho nhờ, Dung Quán Mộc mới là ngu. Nhưng cũng biết thân biết phận, mở cửa xe phía sau ngồi xuống, còn rất ngoan ngoãn .

      "Cảm ơn trợ lý Tần. Cho em đến tòa XX đường XX."

      Tần Quảng liếc gương chiếu hậu, sau đó đánh xe . Quãng đường xa lắm, lát là đến nơi, Tần Quảng cả quãng đường gì, Dung Quán Mộc cũng yên vị, trong xe đều là tĩnh mịch.

      Lúc Dung Quán Mộc bước xuống, xác định kỹ mình để quên lại gì, sau đó bung dù xuống, quên cám ơn Tần Quảng.

      Tần Quảng nhìn bóng lưng của Dung Quán Mộc vào tòa chung cư, chợt phát dáng hơi thô. hơi híp mắt, sau đó đánh xe rời .

      Điện thoại của Tần Quảng rung lên, bèn cài tai nghe, nhấn phím nghe.

      "A Quảng, cậu ở đâu? Tớ ở sân bay XX, cậu qua đón tớ được ?"

      "Tớ ở đường XX, tầm 45 phút nữa mới đến được sân bay, cậu có chắc đợi dược ?"

      "He he, đợi được, đợi được chứ! Để Tần nhị thiếu gia đưa đón là phúc của tại hạ. Mau lên, tớ đợi cậu đấy. Sau đó chúng ta làm bữa!"

      "Ừm."

      Tần Quảng tắt điện thoại, chuyên tâm lái xe hướng về sân bay. Lúc đến nơi bèn gọi điện cho người kia thông báo.

      5 phút sau, hai bóng dáng xuất tiến về xe của , là nam nữ. Chàng trai nhìn đích thực công tử nhà giàu, quần áo người hơi khoa trương, đeo kính râm trông rất phản nghịch, tai bấm lỗ. cực kỳ thướt tha, xinh đẹp đến nỗi thu hút chú ý của người xung quanh.

      Tần Quảng hạ cửa kính, sau đó bước xuống giúp họ xếp vali. Phó Thành Dương tiến đến ôm Tần Quảng, cười trêu.

      "Tần nhị thiếu vẫn đẹp trai như ngày nào. Chắc vẫn là cẩu độc thân đấy chứ?"

      "Có cậu mới là cẩu."

      Phó Giai yểu điệu tới, ánh mắt diễm lệ đối với Tần Quảng xán lạn.

      "Quảng ca ca."

      Phó Giai là em của Phó Thành Dương, đích xác là đại mỹ nhân. cũng che giấu đối với Tần Quảng thích. Tần Quảng theo phép lịch cười với .

      "Phó Giai lớn rồi. Ngày càng xinh đẹp."

      Phó Giai nghe được lời khen, má đỏ hây hây, cùng Tần Quảng liếc mắt đưa tình. Phó Thành Dương lè lưỡi, kéo Phó Giai ngồi ghế sau. Người khác biết, Tần Quảng là thân kim cương bách độc bất xâm, trình độ né thính vô địch thiên hạ. Cậu ta mắt để đầu, cậu mới để em mình bị lừa đâu. Chưa kể Tần Quảng cũng với Phó Thành Dương là có ý định đó với Phó Giai, tự nhiên Phó Thành Dương phải để ý.

      Phó Thành Dương ngồi trong xe, tiện miệng hỏi.

      "Ghê quá, giờ Tần nhị thiếu là người làm rồi, lông bông giống như tớ. Vừa tan làm hả? Tớ mới đọc thông tin trụ sở cậu làm ở đường YY, sao lại sang đường XX rồi?"

      Tần Quảng thong thả trả lời.

      "Đưa đồng nghiệp về nhà."

      "Ái chà? Cậu bắt đầu học tập theo tấm gương của Lôi Phong từ bao giờ thế?" (*)

      ("noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong)

      "Sao thế? Cậu thấy bất ngờ à?"

      "Đồng nghiệp là nam hay nữ?"

      "Cậu đoán xem?"

      Phó Thành Dương thèm đáp nữa, Phó Giai mới bắt đầu nũng nịu.

      " Tần Quảng, cuối tuần mọi người tụ họp, nghe nhà hàng ven hồ X rất đẹp. Em muốn đến đó ăn. Em và Thành Dương mới về nước, Tần Quảng phải bao chúng em nha."

      Tần Quảng cười cười.

      "Còn chưa nhận lương mà?"

      Phó Thành Dương phát uy.

      "Ông đây có rất nhiều tiền, bao cậu!"

      Tần Quảng từ chối. Phó Thành Dương liền quyết định gọi đám bạn chí cốt của họ ăn uống. Phó Giai trong lòng rất vui, nhìn về phía Tần Quảng càng thêm nóng bỏng. liền nghĩ cuối tuần mặc bộ đồ gì đẹp, trang điểm kiểu nào mới nổi bật hấp dẫn Tần Quảng.

      Xe đưa họ đến biệt thự nhà họ Phó. Phó Thành Dương bảo.

      "Đợi chút. Phó Giai lên nhà trước , Tần Quảng của em có chút chuyện cần riêng."

      Phó Giai trợn mắt.

      "Có việc gì mà cho em nghe được?"

      Phó Thành Dương cũng trợn mắt.

      "Chuyện gì cũng thể cho em nghe được! Mau lên, ông đây nhiều đâu."

      Phó Giai bĩu môi, sau đó quay sang ngọt ngào chào Tần Quảng, tiện thể xin WeChat của . Tần Quảng cũng hào phóng cho .

      Phó Thành Dương thấy Phó Giai lên lầu, mới ngồi ở trong xe trêu chọc.

      "Tần Quảng, cậu khá lắm. Tớ còn tưởng cậu trêu tớ, vẫn thích chơi trò " trăm bụi cây phiến lá dính thân" hả?"

      Tần Quảng chỉnh kính chiếu hậu, liếc Phó Thành Dương nhồm người lên.

      "Tớ biết cậu dạo này lại hay sử dụng thành ngữ như vậy."

      Phó Thành Dương móc ra vật gì đó, ré lên.

      "Thế cái gì đây? Dám bảo là có phụ nữ ? Ông đây có mù!"

      Tần Quảng hơi chau mày, nhìn vật trong tay Phó Thành Dương, sau đó cầm lấy, híp mắt soi xét. Là chiếc kẹp tóc của phụ nữ, cực kỳ đơn giản. chỉ có màu đen tuyền và năm chân cặp.

      Phó Thành Dương cười bỉ ổi.

      "Ái dà, nóng bỏng quá. Cậu ở xe hưởng thụ hả? Đến nỗi rơi cả kẹp tóc. em nào đấy? Có ngon ?"

      Tần Quảng hơi bất ngờ, liền nghĩ tới Dung Quán Mộc. Chỉ có thể là đánh rơi mà thôi. Sau đó từ tốn cất chiếc kẹp tóc vào cặp, định khi làm đem trả lại cho , tự nhiên trả lời Phó Thành Dương.

      "Chắc là của đồng nghiệp đánh rơi."

      Sau đó quên bổ sung.

      "Đừng có linh tinh. ấy là đồng nghiệp của tớ, người ta đứng đắn."

      Phó Thành Dương khinh thường hừ mũi.

      " ả cao tay gớm. Khiến Tần nhị thiếu để ý lại đánh xe đưa về còn để lại tín vật. Tớ bắt đúng bài rồi."

      Tần Quảng biết Phó Thành Dương quen với mấy chiêu trò của phụ nữ. Gia đình họ Phó có Phó lão gia từ lâu "thân kinh bách chiến" với đám vợ lớn vợ , Phó Thành Dương giống cha, đào hoa phong lưu, ăn chơi trác táng, cậu ta check biết bao nhiêu em người mẫu chân dài. Thực ra Tần Quảng từng đọc số nghiên cứu tâm lý, Phó Thành Dương coi phụ nữ bên ngoài như đồ chơi, bao giờ nghiêm túc đương cũng là vì sụp đổ trong lòng khi thấy Phó lão gia dẫn vợ bé về nhà. Về sau mẹ cậu ta chịu được nên ly thân, sống ở nước ngoài, còn đem theo Phó Giai, để cậu ta bơ vơ lạc lõng ở biệt thự nhà họ Phó.

      Tần Quảng biết xung quanh mình đều phức tạp, tự dưng nghĩ đến Dung Quán Mộc, cả người đều rất giản dị. đọc hồ sơ của , gia đình cơ bản, học hành cơ bản, kinh nghiệm cũng cơ bản. người quá đỗi bình thường. Tất cả mọi thứ của Dung Quán Mộc mà thấy đều dung dị, đến mức ý nghĩ Dung Quán Mộc "cao tay" trong việc thu hút phái nam, "đánh bài" với , muốn phản bác.

      Tần Quảng hơi hé miệng, chả hiểu sao có chút mong chờ. Hay là "đánh bài" để khiến chú ý? chắc chắn trả lại cho chiếc kẹp tóc, hoặc là đến tìm nhỉ? cho rằng, tư duy phản biện của thắng thế, điều gì chẳng có thể xảy ra. Sao thể hoài nghi lời Phó Thành Dương được? Cậu ta có kinh nghiệm hơn . Tần Quảng hơi hơi mỉm cười, nhìn Phó Thành Dương hỏi.

      " sao?"

      Phó Thành Dương ré lên cười như điên.

      "Tần Quảng ơi Tần Quảng. Cậu dở hơi à? Mới rơi cái kẹp tóc mà nghĩ người ta cưa cẩm cậu hả? Mau tỉnh lại ! Ha ha ha! Ha ha ha..."

      Tần Quảng sắc mặt rất xấu, liền đuổi Phó Thành Dương ra khỏi xe, lái xe .

      Phó Thành Dương đứng trước cửa nhà họ Phó nhìn xe Tần Quảng khuất dạng, xoa xoa cằm lẩm bẩm.

      "Ô hay, biết đâu đấy? Nhưng mà cậu ta mong chờ vậy, chắc cũng có chút để ý kia?"

      Phó Thành Dương tự dưng rùng mình, vạch áo lên gãi gãi bụng.
      Tuyết Liên, Chrisseattle thích bài này.

    2. Nguyệt Tiểu Lang

      Nguyệt Tiểu Lang New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      20
      Chương 6. (Hơi H)

      Dung Quán Mộc trở về nhà, tắm xong liền ăn cơm. Người em họ con dì là Nhạc Nhàn nằm sofa xem tivi, hướng phòng bếp với .

      "Hôm nay bạn chị đưa về à? Chevrolet. tệ nha!"

      Dung Quán Mộc ậm ừ.

      "Đồng nghiệp tốt bụng. Dù sao cũng tiện."

      Nhạc Nhàn "a" tiếng, với Dung Quán Mộc nữa, tiếp tục ăn bỏng ngô xem tivi.

      Dung Quán Mộc liền quay về phòng mình xử lí công việc và làm vài việc vụn vặt. Đêm đó trôi qua rất êm đềm, online nên ngủ sớm.

      Hệ quả của việc ngủ sớm là Dung Quán Mộc làm cái mộng.

      Mộng rất hoang đường.

      Dung Quán Mộc nằm mộng thấy mình vào tòa viện cổ, hai bên có hai bé tuổi cỡ chừng mười hai, mười ba, mặc loại áo giống thời xưa kéo cửa. Hai bé hướng reo lên.

      "Tướng quân!"

      Dung Quán Mộc đẩy hai bé ra, mình phăng phăng bước về phía trước. Phía sau có tiếng người giống như muốn giữ lại.

      Dung Quán Mộc quen đường vào phòng chính, nể nang gì đẩy cửa rất hung tợn. thẳng vào buồn trong, giường ngủ gấm đỏ là thân mình nằm đấy, bạch y tơ lụa bóng loáng, còn có da thịt trắng mịn như tơ.

      Dung Quán Mộc đánh cái nuốt ực, nhanh chóng tách hai chân của người ta ra...

      Trong lòng muốn hét lên, nhưng phát bản thân mở miệng được, hành vi cũng phải do mình kiểm soát, giống như xem phim mà mình ở góc độ nhân vật vậy. Mỗi lần cố mở miệng là nghe thấy tiếng rên rỉ của đàn ông...

      Dung Quán Mộc ôm lấy hai điều chân dài trắng nõn của người ta mà tách ra, phía dưới là quần lót lụa màu trắng ôm trọn mông eo, khiến cho Dung Quán Mộc máu nóng sôi trào. Dung Quán Mộc chen thân vào giữa hai chân người ta, kéo vạt áo, ra sức động thân đánh về phía trước.

      Người kia cũng rên rỉ, tay trắng muốt che lấy mắt, sau đó người ấy bỏ tay ra, nằm thẳng ra thở hổn hển, đôi mắt ướt át nhìn Dung Quán Mộc.

      Dung Quán Mộc tim đập thình thịch, gương mặt này là của Tần Quảng, còn cưỡng bức người ta à?....

      "Tần Quảng" trắng mịn non nớt, dưới tay của "Dung Quán Mộc" cũng thở hổn hển, thanh dâm lãng, phía quần áo chưa xả hết, hai điều ngực nhũ cứ nảy lên, làm "Dung Quán Mộc" điên cuồng hung hăng đẩy ra đẩy vào.

      Dung Quán Mộc cảm thấy "Tần Quảng" da thịt mát lạnh, còn nũng nịu kiều, tiếng rên giống như khiến Dung Quán Mộc phát điên.

      Dung Quán Mộc tỉnh dậy, người đầy mồ hôi lại nóng bức, phía dưới giống như bị ướt, vừa ẩm lại vừa khó chịu. đẩy chăn ra vào nhà tắm, liếc mắt bên ngoài thấy đèn đường tắt, cũng phải tầm 2, 3 giờ sáng rồi.

      Lúc Dung Quán Mộc tắm rửa xong trở về ngủ, đặt lại báo thức để làm, sau đó nằm ngủ mộng mị nữa.

      .

      Tần Quảng ở bên này cũng làm cái mộng.

      "Tần Quảng" nằm giường, đỉnh màn cùng căn phòng giống như cổ xưa, quần áo người như lụa là, cả người có chút lành lạnh. Bên ngoài căn phòng có tiếng người kêu, sau đó cửa phòng mở, người hùng hổ vào, kiêng nể gì tách hai chân của "Tần Quảng" ra.

      Tần Quảng chỉ cảm thấy tay của người đó ấm áp, buông tay che trán hé mắt nhìn, liền kinh ngạc thấy gương mặt của Dung Quán Mộc.

      "Dung Quán Mộc" trợn mắt nhìn "Tần Quảng", còn Tần Quảng thấy gương mặt "Dung Quán Mộc" mê loạn hay là gì, nhưng hai tròng mắt nhìn chằm chặp từ cao xuống, cả thân mình rất hăng hái "làm việc"....

      Tần Quảng nghe như có tiếng nam nữ rên rỉ, kịp nghĩ gì, chỉ thấy hoang đường.

      Tần Quảng tỉnh dậy.

      Sau đó đẩy chăn ra, vào nhà tắm tắm phát, để thân trần đứng soi gương, sau đó quay lại phòng ngủ mặc quần áo chuẩn bị làm.

      Trong đầu Tần Quảng chỉ có ý nghĩ, phải nằm .

      .

      Sáng hôm sau là ngày đẹp trời. Dung Quán Mộc và Tần Quảng đến công ti rất sớm, nhưng gặp mặt nhau.

      Dung Quán Mộc ngồi lì trong văn phòng, mỗi lần có người của phòng Tài vụ qua cửa khu vực phòng Nhân đều thấy sợ hãi.

      Chuyện mộng xuân phải là lần đầu, nhưng mà đối tượng lại là Tần Quảng, người mà ngay khi tỉnh chẳng dám mơ đến, mà mới gặp vài ngày, có chút thể chấp nhận. Dung Quán Mộc tự rủa xả bản thân. từng đọc trong sách, giấc mơ phản ánh phần khao khát trong tiềm thức. Hóa ra khao khát Tần Quảng... con mẹ nó còn là khao khát nằm ta nữa.

      Dung Quán Mộc ngồi mọc rễ đến tận lúc ăn cơm trưa, xuống canteen ăn cùng 6666.

      ăn Dung Quán Mộc nhận được cuộc điện, là mẹ gọi.

      "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?"

      "Cái con nhóc vô tâm này, tuần này lại về hả?"

      "Mẹ, để tuần sau con về được ? Tuần này công việc bận rộn mà."

      Dung Quán Mộc nũng nịu với mẹ, khiến 6666 nhìn khinh bỉ.

      Mẹ Dung bảo .

      "Con đem ít hoa quả đến thăm bác cả ."

      "Tại sao vậy?"

      "Cứ . Có gì hỏi thăm họ hàng, tiện thể giúp đỡ tạo mối quan hệ mốt chút. Từ Tết đến giờ con ra đó rồi đấy."

      Dung Quán Mộc rất muốn , mẹ à, con tìm được công việc rồi, cần xin xỏ ai, nhưng "ưm" cái nhận lời với mẹ. Bà Dung sau khi nghe được câu trả lời của , vô cùng vui vẻ tắt máy.

      6666 ngồi bên ăn cơm, ánh mắt chắc nịch nhìn .

      "Chị Quán Mộc, em đảm bảo mẹ chị có ý đồ!"

      Dung Quán Mộc trợn mắt nhìn cậu ta, để loa ngoài chứ?

      6666 vô tội nhìn lại.

      "Chị để loa ngoài đấy."

      Dung Quán Mộc vội vã kiểm tra, quả nhiên là . lườm 6666, cậu ta vẻ mặt giống như sợ chết .

      "99% là kêu chị xem mắt. Họ hàng nhờ nhau về công việc, mượn tiền, bát quái thiên hạ chỉ có thể là... giới thiệu mai mối!"

      Dung Quán Mộc đặt điện thoại xuống, xới cơm lên.

      "Qúy Lục, phòng Hành chính ai cũng như em hả? Khi nào chị cưới, em phải làm hoạt náo viên nhé."

      6666 vỗ ngực cười ha ha.

      "Chị Quán Mộc, chị đúng là rất tinh mắt."

      Dung Quán Mộc mặc kệ cậu ta, ăn cơm xong liền quay trở lại làm việc.

      Vài ngày sau, Dung Quán Mộc cũng gặp mặt Tần Quảng. Hai người làm việc ở dự án Sapphire nhưng đều là back office, cần phải gặp nhau nhiều.

      Hoa vài hôm trước còn bám riết lấy Dung Quán Mộc tha, tra hỏi chuyện của Tần Quảng, về sau phát Dung Quán Mộc cũng gặp Tần Quảng nhiều, cũng bám lấy chuyện nữa. Bọn họ đều có công việc, thi thoảng tám nhảm vài thứ mạng. Về cơ bản tuần sau, mọi việc đều rất bình thường.

      .

      hôm nọ, Hoa lại lên cơn.

      [Hoa ] AAAAAAAAAAAAAAAAAA

      [Hoa ] Mọi người mau online , gấp gápppp

      [Hoa ] Em có chuyện cực kỳ hot! Bạo search!

      [Điều hòa] Sảng baby của ta xuất hả?

      [Tiểu Kiều] Trịnh Sảng lại lên top ? thấy tin phim mới của ấy.

      (*) Trịnh Sảng là diễn viên của Trung Quốc, mỗi lần xuất đều lên top hot search.

      [Kim cương đại ca] ....

      [66668888] Bông lan trứng muối ngon lắm, có ai muốn đặt APP ?

      [Tiểu Kiều] Cuối giờ chúng ta sang trung tâm thương mại mua ít đồ ?

      [Điều hòa] Cũng được, tự dưng muốn đổi gió.

      [Kim cương đại ca] Tăng ca, thể cùng rồi.

      [Điều hòa] Khổ thân đàn , em mua cho suất ăn. *icon cố lên*

      [Kim cương đại ca] Cảm ơn em.

      [Hoa ] Ai nha tôi mấy người quan tâm gì cả! phải là tiểu hoa đán nào cả mà là minh tinh của chúng ta, Tần thái tử gia. Chuyện này mấy hội trong công ti đều đồn đoán xôm tụ hết cả lên rồi. Trai đẹp như vậy sao có thể bỏ lỡ đây, mà trưởng phòng Tài vụ cũng giới thiệu nhân viên mới cho chị em được ngắm quang minh chính đại hả hả hả? Đáng ghét!!! Nghe Tần thái tử gia chuẩn bị xem mắt. Ở công ti có mấy con nhà lãnh đạo bắt đầu tán phét rồi!

      Mấy người còn lại nhìn dòng chữ dài dằng dặc của Hoa , nhất thời nghẹn lời. 6666 định gõ chữ gì đó, sau lại gì.

      Mục chat riêng tư với 66668888 nhấp nháy, Dung Quán Mộc liền nhấn vào.

      [66668888] Chị Quán Mộc, trùng hợp hôm nay mẹ chị kêu xem mắt nè.

      [66668888] Chị Quán Mộc, có phải chị là con ông cháu cha thân ?

      [66668888] Chị Quán Mộc, chị yên tâm, em với ai đâu. He he he... Nhưng mà chị phải kể cho em!

      [66668888] Chị Quán Mộc?

      Dung Quán Mộc nhíu mày gõ chữ.

      [Điều hòa] Đồ điên. Chị mày là dân thường 100%.

      [Điều hòa] Còn nữa, mẹ chị đâu có xem mắt, toàn là em tự suy diễn.

      [66668888] Chị Quán Mộc, em cứ cảm thấy chị và Tần thái tử gia có liên quan.

      [Điều hòa] Cái gì mà liên quan? Ăn hàm hồ, đem ra phạt trượng!!!

      [66668888] Em dám cược ván này, có liên quan, em liền đổi thành 77778888.

      (68 đọc là lục-bát, đồng với "lộc phát". 78 đọc là thất-bát.)

      [Điều hòa] Tiểu Lục đại ca, tỉnh lại !!!

      [Điều hòa] Chị đây cùng họ Tần kia tuyệt đối liên quan! liên quan! liên quan!

      Lúc gặp 6666 cùng Hoa và Tiểu Kiều ở trung tâm thương mại, Dung Quán Mộc liền ném cho cậu ta ánh mắt cảnh cáo. 6666 mỉm cười rất gian xảo, cùng Hoa lấy xe đẩy vào siêu thị mua đồ. Tiểu Kiều muốn mua hoa quả tươi, Dung Quán Mộc định mua thùng mì tôm. phân vân biết nên chọn loại nào, nghe thấy tiếng Lâm Tư Đình reo lên.

      "Trợ lý Tần!"

      Dung Quán Mộc theo bản năng quay lại, nhìn thấy Tần Quảng đẩy xe mua đồ mình, bây giờ hạ mắt nhìn Lâm Tư Đình.

      Lâm Tư Đình ríu rít.

      "Trợ lý Tần, em là Lâm Tư Đình, ở tòa A. Hôm nọ em có đến tiếp tân cho buổi ra mắt của ."

      Tần Quảng gật đầu cười.

      "Tôi nhớ rồi, là em của trưởng phòng Lâm, làm trợ lý quản lý nhãn hàng đúng ?"

      Lâm Tư Đình tít hết cả mắt.

      "Vâng. Trợ lý Tần mua đồ mình sao?"

      Tần Quảng định đáp lại, giọng nữ thanh thúy khác vang lên.

      " Tần Quảng, đâu lâu thế?"

      Phó Giai nũng nịu bước tới, ỷ vào chiều cao của mình nhìn Lâm Tư Đình khiêu khích, sau đó lại cong môi đỏ cười lên.

      "Chào chị. Tần Quảng, đây là...?"

      Tần Quảng giới thiệu.

      "Đây là đồng nghiệp cùng công ty . Đây là Phó Giai, bạn tôi."

      Lâm Tư Đình cũng trẻ trung, nhìn Phó Giai xinh đẹp sao chịu được ta gọi là "chị", có chút tưng tức nhìn ta. Kiều An Yến vừa hay gần đến hỏi Lâm Tư Đình.

      "Tư Đình, có thấy Quán Mộc đâu ?"

      Tần Quảng tai thính, liền nhìn xung quanh. Qủa nhiên, đứng ở quầy đồ khô phía xa, tay còn cầm gói mì tôm nhìn về phía này. Khóa môi cong lên.

      "Chào trợ lý Tần, tôi là Kiều An Yến ở tháp A."

      "Chào Kiều, tôi là Tần Quảng ở phòng Tài vụ."

      Kiều An Yến trực tiếp bỏ qua Phó Giai, khiến ta khó chịu ra mặt, Lâm Tư Đình lại vui như mở cờ trong lòng.

      Dung Quán Mộc biết lúc này nên xuất , bỏ gói mì tôm vào trong xe đẩy, ngoan ngoãn tới, nở nụ cười chuyên nghiệp.

      " khéo, trợ lý Tần và bạn cũng mua sắm."

      Tần Quảng liếc mắt nhìn mấy món hàng trong giỏ đồ của , tự nhiên .

      "Ăn nhiều mì tôm tốt cho dạ dày, trợ lý Dung nên để ý."

      Dung Quán Mộc ngoan ngoãn mỉm cười, gật đầu nhìn .

      "Trợ lý Tần quan tâm. Tôi và mọi người phiền trợ lý Tần với bạn nữa, chúng tôi phải trở về công ti đây."

      Sau đó Dung Quán Mộc hướng Phó Giai cười.

      "Chào ."

      Lâm Tư Đình, Kiều An Yến và Dung Quán Mộc đẩy xe , Tần Quảng tiếp tục ung dung mua sắm, còn Phó Giai tiếp tục như keo bám chặt bên cạnh.

      Lâm Tư Đình bám tay Kiều An Yến .

      "Chị An Yến, kia đáng ghét, cảm ơn chị giúp em trị ta. Nhưng mà ta là người của thái tử gia, chị sợ bị thái tử gia trù ẻo sao?"

      Kiều An Yến nhếch miệng cười.

      "Ánh mắt của người đàn ông lên tất cả, ta xem trọng đó."

      Lâm Tư Đình há hốc miệng, còn Dung Quán Mộc từ đầu đến cuối im lặng. 66668888 mua bông lan trứng muối ở siêu thị chứ đặt APP, gặp nhau ở quầy thanh toán rồi cùng trở về.

      .

      Hôm nay Phó Thành Dương muốn đến căn hộ của Tần Quảng ăn, nên Tần Quảng bèn vào bếp nấu cho cậu ta. Phó Thành Dương chỉ là bạn chí cốt, còn là người rất vững vàng về tiềm lực tài chính. Mấy lần nhà họ Tần có vấn đề về tiền bạc, nhà họ Phó rất phối hợp giúp đỡ. Bọn họ có mấy khoản tiền nhàn rỗi, rất biết cách sử dụng để sinh lời. giờ Phó lão gia tuổi cao, chỉ có mỗi Phó Thành Dương là con trai, ai cũng ngầm hiểu nhà họ Phó về sau là của Phó Thành Dương rồi. Tần Quảng đối đãi với bạn cũng hiểu được, tự nhiên tốt hơn với cậu ta chút, về sau vặt cậu ta cho tiện.

      Phó Giai nắm được cơ hội cùng Tần Quảng ở chung, dĩ nhiên bám dính theo, dù chẳng biết gì về mấy thứ thực phẩm này.

      Tần Quảng nhớ đến Dung Quán Mộc, mới nhớ ra từ đầu đến cuối dám ngẩng đầu nhìn mình, trông ràng là giả vờ trấn tĩnh, tay cầm xe hàng của bị run.

      Nghĩ đến đó, Tần Quảng hơi cười.
      Tuyết LiênChris thích bài này.

    3. Nguyệt Tiểu Lang

      Nguyệt Tiểu Lang New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      20
      Chương 7.

      người đàn ông trêu chọc người phụ nữ, dĩ nhiên là có ý với ta.

      Nhưng Dung Quán Mộc cảm thấy Tần Quảng và vẫn có chút bài xích. Kiểu như đến gần, thấy phản cảm; ngược lại đến gần, để có chút mặt mũi nào.

      Dung Quán Mộc tự bấm vào tay mình, sau đó chửi bới bản thân để bị sắc đẹp dụ dỗ. Hình ảnh Tần Quảng nằm giường trắng muốt, ánh mắt dụ hoặc ướt át khiến Dung Quán Mộc khó mà quên được. Hôm nay thấy trong siêu thị, dưới ánh đèn sáng choang, Tần Quảng càng như sáng hơn.

      ràng ta rất thu hút, Dung Quán Mộc tự biết điều để bản thân lao vào lửa.

      Đến ngày hẹn cùng bọn Kiều An Yến ra nhà hàng nhậu nhẹt, Dung Quán Mộc bắt xe taxi, đặc biệt ăn mặc đẹp, trang điểm có chút đặc sắc hơn mọi ngày.

      Nhân viên phục vụ dẫn đến phòng riêng nhìn ra hồ. Kiều An Yến và Lâm Tư Đình ngồi đó trước, Qúy Lục và Trần Tử Kiên hiểu có chuyện gì mà thông báo đến được.

      Hồ này là hồ nhân tạo nên lớn lắm, nhưng được bố trí tinh tế, những phòng chòi mặt nước đều rất đắt tiền. Dung Quán Mộc thấy Kiều An Yến mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, có chút nên lời. Kiều An Yến ngồi uống chút rượu, gò má cũng hơi ửng hồng. Lâm Tư Đình nhìn về phía Dung Quán Mộc hàm ý.

      Kiều An Yến thấy Dung Quán Mộc đến, bèn nhếch miệng cười. Thực ra Kiều An Yến rất xinh đẹp, ấy nếu cười, toát ra phong thái quyến rũ. Hôm nay ấy lại đặc biệt ăn mặc như vậy, nhìn thế nào cũng ra nữ.

      "Cậu đến rồi, Mộc Mộc."

      Kiều An Yến chu môi đỏ, lại nâng chén lên định uống, Dung Quán Mộc vội ngăn ấy lại, lanh lẹ đẩy chai rượu sang bên.

      "Còn chưa ăn lẩu mà, sao cậu lại uống rượu rồi?"

      Kiều An Yến cũng đòi, chỉ híp mắt cười.

      "Hôm nay Quán Mộc đặc biệt xinh xắn."

      Dung Quán Mộc nắm lấy tay Kiều An Yến, phát da thịt ấy rất lạnh. Dung Quán Mộc hơi sợ hãi, hỏi.

      "Cậu có khỏe ? Tay cậu lạnh thế này này."

      Kiều An Yến vung tay, chép miệng .

      " sao."

      Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, còn rất chuyên nghiệp đứng phục vụ họ nấu lẩu. Kiều An Yến hôm nay ăn được rất no say, khiến Dung Quán Mộc thấy lạ. Càng lạ hơn là Lâm Tư Đình thường ngày líu ríu cũng trầm ngâm.

      Kiều An Yến ngẩng đầu, Tư Đình hơi run lên, Dung Quán Mộc liền lờ mờ cảm thấy có gì đúng.

      Kiều An Yến cười cười.

      " kết hôn nữa. Tớ và trưởng phòng Lâm chia tay rồi."

      Lâm Tư Đình cúi mặt xuống chọc chọc bát của mình, gì. Dung Quán Mộc há miệng, theo bản năng thốt ra "tại sao..."

      " tại sao cả."

      Kiều An Yến nhìn về phía hồ. lướt mắt nhìn phía Lâm Tư Đình, chỉ thấy khó xử ngồi ở đó, ánh mắt vô tội. Dung Quán Mộc nhàng .

      "An Yến, chuyện này quan trọng, tớ và cậu cùng chuyện nhé. Đừng vội vã như vậy."

      Kiều An Yến quay mặt trở lại, ánh mắt thách thức nhìn về phía Dung Quán Mộc.

      " phát thiệp mời, còn đặt nhà hàng rồi. ta léng phéng với khác ngay trước khi cưới, cậu nghĩ tớ nên từ từ à?"

      Dung Quán Mộc chợt cảm thấy nặng nề, liếc mắt nhìn Lâm Tư Đình, bất giờ Lâm Tư Đình mới xám xịt .

      " đấy, chị Quán Mộc. Em cũng nghĩ họ là loại người như thế. Tháng trước em và chị An Yến mua đồ chung, bắt gặp ấy lái xe đưa người phụ nữ vào trong khách sạn...."

      Dung Quán Mộc cảm thấy có chút tiếp thu được, ngập ngừng.

      "Có chắc là phát sinh quan hệ , người ta... có thể là đối tác?"

      Lâm Tư Đình sợ chết, kể tiếp.

      "Em ngay lập tức tìm rồi, là phòng đơn, hai người đó ở trong phòng nửa ngày, đến tối mới trả phòng. Nhân viên dọn dẹp còn tìm thấy bao cao su trong phòng!"

      Kiều An Yến cau mày, đặt tay lên bụng, giống như là rất đau, nhắm mắt lại. Dung Quán Mộc sợ hãi nắm lấy tay bạn.

      "An Yến! Cậu sao thế?"

      " sao... chỉ là chút... đau dạ dày thôi..."

      Thấy Kiều An Yến yếu ớt lấp liếm, Dung Quán Mộc nhăn mày, lấy áo khoác đắp lên người ấy.

      " ? Cậu đừng giấu tớ. Có phải cậu có rồi ?"

      Lâm Tư Đình biết vì sao bắt đầu mắt ửng đỏ, dời chỗ ngồi gần Kiều An Yến, ôm lấy ấy. Dung Quán Mộc sắc mặt trắng bệch.

      "Sao mọi người sớm cho tớ biết..."

      Kiều An Yến dựa vào Lâm Tư Đình, hơi cười.

      "Tớ bảo Trần Tử Kiên và Lục Qúy đến đấy. Tớ muốn chuyện này với họ."

      Dung Quán Mộc nhìn làn khói từ nồi lẩu bốc nghi ngút, trong miệng chua ngắt.

      "Cậu đấy, làm ai an tâm được. Cậu như vậy... mẹ cậu rất đau lòng..."

      Kiều An Yến mồ côi cha, từ sống với mẹ và em trai, cực kỳ mạnh mẽ. Lúc Dung Quán Mộc gặp Kiều An Yến là ở đại học. Mẹ của Kiều An Yến điềm đạm nhàng với , mong có thể coi Kiều An Yến như chị em sống chung kí túc xá, có gì hãy giúp đỡ ấy. Dung Quán Mộc trong nhà có vài ông họ, còn vỗ ngực nhận Kiều An Yến là em dâu, với mẹ của Kiều An Yến, bác an tâm, cháu rất quan tâm ấy, làm chị em tốt với ấy.

      Đến khi Kiều An Yến trưởng thành, làm cùng công ti với Dung Quán Mộc, nghĩ có người bạn lâu dài, việc tốt đẹp.

      Nhưng tính tình Kiều An Yến ương ngạnh hơn Dung Quán Mộc, gia cảnh ấy kém hơn, đẩy ấy vào nhiều tình thế khó xử. Dung Quán Mộc xem ra vẫn sung sướng hơn nhiều.

      Dung Quán Mộc vuốt tay Kiều An Yến, .

      "Chuyện này tớ biết cậu rất đau lòng, nhưng hãy bình tĩnh . Tớ muốn giúp đỡ cậu, cậu cũng phải phối hợp, được ?"

      Kiều An Yến dương đôi mắt tuyệt vọng về phía hồ, nhàng .

      "Được. Quán Mộc. Tin tưởng cậu."

      Lâm Tư Đình ôm lấy Kiều An Yến gì. Dung Quán Mộc chợt cảm thấy mệt mỏi. Bọn họ cũng chỉ là những người đơn giản trong xã hội này. học, làm, kết hôn, sinh con đẻ cái,... biết nữa. Cuối cùng đến lúc già , rồi chết.

      Dung Quán Mộc nắm tay bạn, cũng im lặng gì. Ba người cứ trầm ngâm như thế lát, sau đó có nhân viên phục vụ đến đưa cho Dung Quán Mộc chiếc kẹp tóc.

      "Thưa , là Dung Quán Mộc phải ? Có vị tiên sinh nhắn tôi đưa cho ."

      Dung Quán Mộc liếc mắt liền phát đó là kẹp tóc của mình, hơi bất ngờ nhận lấy. Kiều An Yến nhướn mày.

      "Cái gì thế?"

      Lâm Tư Đình cũng bắt đầu tò mò.

      "Kẹp tóc? vị tiên sinh? Chị Quán Mộc, vận đào hoa cứt chó của chị bắt đầu lên rồi đấy. Mau khai cho chị em biết là ai."

      Dung Quán Mộc hơi ngờ ngợ, quay sang cảm ơn nhân viên phục vụ đáp lời Lâm Tư Đình.

      "Thưa , tiên sinh để lại tên là Tần Quảng."

      Dung Quán Mộc than thầm, trời ơi, nhân viên nhà hàng này cũng có tâm quá rồi đấy. Đẩy vào biển lửa rồi, còn thong thả ra ngoài.

      quay sang cười với Kiều An Yến và Lâm Tư Đình. Hai người họ đều khinh thường nhìn . Dung Quán Mộc đưa tay lên thề.

      "Xin báo cáo tổ chức, thực là trùng hợp. Hôm đó trời mưa, Tần Quảng cho tớ nhờ xe về, tớ làm rơi cái kẹp tóc này, có ý gì khác."

      Lâm Tư Đình vuốt tim, trợn mắt .

      "Tần đẹp trai chắc chắn bị chị hốt rồi, cao tay!"

      Kiều An Yến bĩu môi.

      "Chỉ sợ nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý mà thôi. Cậu tự làm rơi, nhưng người ta nghĩ cậu đánh bài đấy."

      Dung Quán Mộc trợn mắt.

      "Đánh bài? Tớ có!"

      Kiều An Yến ưỡn ngực, cười nhạt.

      "Cậu có. Dĩ nhiên cậu có rồi."

      Dung Quán Mộc nhìn bộ ngực đầy đặn D Cup của Kiều An Yến, nghiến răng.

      "Tớ là tớ có ý đánh bài gì cả."

      Kiều An Yến đưa tay lên ra dấu hiệu NO NO NO, mỉm cười quyến rũ.

      "Người ta nghĩ vậy đâu."

      Lâm Tư Đình kéo Dung Quán Mộc vệ sinh cùng, sau đó quay trở lại phòng Kiều An Yến, hành lang mới reo lên.

      "Chị Quán Mộc, em thấy trợ lý Tần và chị đặc biệt có duyên đấy."

      Dung Quán Mộc chợt đổi vẻ mặt bitches nhìn Lâm Tư Đình.

      "Hoa , chị đây mộng xuân đè trợ lý Tần đấy."

      Lâm Tư Đình há hốc mồm, mắt trợn lên.

      " á?! WOW, Quán Mộc, em nghĩ chị lại bạo như vậy!"

      Dung Quán Mộc đỏ mặt, lỡ mồm chọc ghẹo Hoa , đành phải theo lao.

      "Gì chứ, còn nhiều điều em biết lắm."

      Hai người họ trở về phòng ăn phát ra Lâm Tôn ở đó, rất ưu nhã ngồi uống rượu đối diện Kiều An Yến.

      Lâm Tư Đình khóe miệng giật giật, thốt lên.

      " họ, sao lại ở đây?"

      Lâm Tôn nhàng đáp lời.

      " đến đón An Yến."

      Sau đó Lâm Tôn đứng dậy, hướng về phía Kiều An Yến mềm giọng.

      " đưa em về nhà, được ?"

      Dung Quán Mộc biết chuyện của lãnh đạo cực kỳ nên nhúng mũi vào, nhưng thân là bạn của Kiều An Yến, muốn bỏ rơi ấy. Lâm Tư Đình hơi nép vào người Dung Quán Mộc, cũng sợ Lâm Tôn. Lâm Tôn hơn Kiều An Yến tận 7 tuổi, hơn Lâm Tư Đình 8 tuổi, lăn lộn nên bộ dáng càng già hơn.

      Dung Quán Mộc tiến đến chỗ Kiều An Yến, nhàng hỏi.

      "Cậu đỡ đau chưa? Còn lạnh ?"

      Lâm Tôn hơi nhíu mày, hỏi.

      "An Yến người khó chịu à? Có cần đưa bác sĩ ?"

      Kiều An Yến cũng muốn làm căng, thoải mái đứng dậy trả lại áo khoác cho Dung Quán Mộc, sau đó bước về phía cửa. Lâm Tôn gật đầu với Dung Quán Mộc, sau đó bảo Lâm Tư Đình.

      "Về nhà sớm, chú thím lo."

      Lâm Tư Đình "ưm" cái. Lâm Tôn chạy sát theo Kiều An Yến.

      Lúc Lâm Tư Đình và Dung Quán Mộc thanh toán, nhân viên thông báo Kiều An Yến trả hết bữa ăn hôm nay.

      Hai bèn đứng đợi taxi, Lâm Tư Đình định overnight về nhà Dung Quán Mộc ngủ, vừa đứng vừa chuyện với ấy về việc bạn trai cũ theo đuổi lại.

      Lâm Tư Đình bảo.

      "Chị à, em sợ họ em. Bạn trai cũ của em tính tình cũng khá giống ấy. Em biết có nên quay lại ."

      Dung Quán Mộc nhún nhún vai.

      "Làm sao mà giống hết được. thử cho chị thêm thông tin, có thể chị biết được tâm lý bài xích của em là ở đâu."

      " là, là như này..."

      Bíp bíp.

      Lại là tiếng xe quen thuộc vang lên.

      Dung Quán Mộc ngẩng đầu, liền thấy chiếc Chevrolet đen của Tần Quảng.
      Tuyết LiênChris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :