1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Chính Là Thế Giới Của Anh - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      [​IMG]
      Em Chính Là Cả Thế Giới Của

      Hán Việt: Ngốc Manh Xứng Phúc Hắc: Hoan hỉ tiểu oan gia

      Tác giả: Vong Ký Hô Hấp Đích Miêu

      Tình trạng: hoàn

      Thể loại: đại, 1v1, He, tình cảm, ngọt sủng, thanh mai trúc mã, oan gia


      xuất bản, tựa xuất bản 《 Em Chính Là Cả Thế Giới Của 》​

      Năm ấy bốn tuổi, co hai tuổi, giọng còn ngọng ngịu chạy sau lưng : “Ông Xã……Ông xã……”

      nghiến răng nghiến lợi hỏi “Em có biết ông xã dùng để làm gì ?”

      “Dùng để !” Câu trả lời của trực tiếp làm ngã gục.

      Năm ấy mười bốn tuổi, mười hai tuổi, biết ông xã có nghĩa gì, liền dám gọi bậy, lại đem áp lên tường, tà mị mà cười: “Gần đây sao thấy em gọi là ông xã?” Vừa vừa trêu chọc môi .

      Năm ấy hai mươi bốn tuổi, hai mươi hai tuổi, đem đè ở dưới thân, hôn sâu, giọng đầy mê hoặc và dịu dàng: “Muốn sao…… Kêu là ông xã ……”

      1-18
      Mình thấy có nhiều hố bỏ hoang lâu cho nên mình xin phép đăng tiếp, nếu có vi phạm mong Smod hay Mod có thể xóa và nhắc nhở mình tiếng nhé.

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 27/2/19

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 19 vợ chồng son cãi nhau 2

      “Đào Tử, đây là con thỏ cậu làm sao? đáng .” Hồ Ngọc Thành chạy đến ben người Đào Tử, liếc mắt nhìn liền thấy tay bé cầm con thỏ giấy.

      “Ách...Đúng vậy.” Đào Tử nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cậu liền do dự gật gật đầu.

      “Có thể tặng cho tớ ?” Hồ Ngọc thành có đôi mắt hồ ly hẹp dài, hai mắt tràn ngập hi vongj mà nhìn Đào Tử.

      “Nhưng mà cái này....” Đào Tử do dự nữa ngày, cái con thỏ này là trong giờ thủ công, bé làm muốn tặng cho Thẩm Mặc Trần, nhưng mà Thẩm Mặc Trần lại có ý muốn nhận lấy, liền đưa trước mặt Hồ Ngọc Thành, do dự ” Nếu cậu thích...”

      Lời còn chưa xong, con thỏ trong tay bị Thẩm Mặc Trần dùng hai ngón tay nhàng lấy mất.

      Thẩm Mặc Trần cau mày đánh giá con thỏ trong tay, hờ hững nhìn hai người bọn họ, tùy ý ”Con thỏ xấ xí này mà cũng có người muốn. Hồ ly thẩm mỹ của cậu càng lúc càng kém rồi đó.”

      Hồ Ngọc Thành dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn cậu đem thỏ con bỏ vào balo củ mình, ngập ngừng ” Tớ cảm thấy rất đáng , xấu ở chỗ nào, câu chê xấu cậu còn lấy làm gì...”

      Thẩm Mặc Trần vờ như nghe thấy cậu gì, cũng chẳng quay đầu, cứ như vậy mà thẳng.

      “A, ông xã, chậm chút chờ em với.” Đào Tử nhìn thấy cuối cùng cậu cũng chịu nhận con thỏ, khỏi vui vẻ, mang cặp sách nhảy nhót phía sau cậu.

      “Đào Tử.. Chậm chút...Tớ...”Hồ Ngọc Thành nhanh chóng đuổi theo bước chân Đào Tử, cam lòng hỏi” Đào Tử, cậu có thể làm cho tớ con thỏ khác được ?”

      cần, tớ ghét nhất làm thủ công.” Đào Tử nghĩ nhiều, liền trực tiếp từ chối.

      Hồ Ngọc Thành ngạch nhiên chút, tâm hồn trẻ lập tức máu chảy thành sông.

      Trong giờ giải lao, Lý Đình Đình lén đến bên cạnh Đào Tử giọng hỏi” Đào tử có phải cậu cùng Thẩm Mặc Trần rất thân hay ?”

      Đào Tử gãi gãi đầu “ Đúng vậy.”

      ‘Vậy cậu có thể giúp tớ mang cái này cho ta ?” Lý Đình Đình cẩn thận lấy phong thư màu hồng từ balo ra, lặng lẽ nhét vào tay Đào Tử.

      “A?” đào Tử nhìn chăm chăm phong thư trong tay mình, kì quái hỏi” Sao cậu tự mình đưa cho ấy.”

      “Ai nha, phải tôi, mà là người ngồi phía sau, Trần HIểu Hinh muốn tôi giúp....Lý Đình Đình dùng tay trộm chỉ bạn nữ ngồi sau các hai dãy bàn học, :” chính tớ và Thẩm Mặc Trần thân, tớ thấy cậu cùng ta mỗi ngày cùng nhau về, quan hệ hai người hẳn tệ, liền giúp tớ cái này .”

      “Nhưng mà ấy mấy ngày nay giận tớ rồi...” Đào Tử do dự nhìn bức thư trong tay, hai ngày trước tặng con thỏ ấy còn muốn lấy, bay giờ đưa thư này cho có phải lại vui hay .

      sao đâu, cậu xem ấy giạn như vậy nhưng vẫn về nhà chung với cậu mà, cậu chỉ cần nhét thư này cho ấy là được.” Lý Đình Đình vỗ vỗ vai Đào Tử, cổ vũ cho .

      “ Được rồi, để tớ thử xem.” Đào Tử có nghĩ đây là thư tinhg, chỉ nghĩ là thư bình thường, vì thế liền gật đầu đồng ý.

      Lúc tan học, Đào Tử lại ngoan ngoãn đứng chờ cửa lớp hai năm ba , nhìn Thẩm Mặc Trần ra, chạy nhanh đuổi theo, dem bức thư màu hồng phấn trong tay đưa đến trước mặt cậu, lớn tiếng : “Cho này”

      Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu vẻ mặt kì quái nhìn bé.

      Chương 20 vợ chồng son cãi nhau 3

      Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu vẻ mặt kì quái nhìn bé.


      “Em viết?” Cậu liếc nhìn cái thư màu hồng phấn kia, trong lòng lại buồn bực, lấy tiêu lớp của bé, hẳn là chỉ mới học ghép vàn, chẳng lẽ là dùng ghép vần viết thư?

      “A... phải đây. Là do bạn học nữ lớp em nhờ em mang cho ” Đào Tử thành trả lời.

      “Hừ..” Thẩm Mặt Trần liếc bé trắng cả mắt, thẳng lướt qua bé.

      “Ai...Sao mà nhận, em đồng ý với người ta là đưa tận tay cho mà.”Quả đào chạy nhanh theo sau, nghĩ cách đem lá thư kia đưa đến tay Thẩm Mặc Trần.

      “Tự em cầm đưa cho người ta , cứ cần” Thẩm Mặc Trần lại tức giận liếc cái, mang balo thẳng đường về nhà mà .

      “Này... cần cần.... Làm gì mà hung dữ như vậy...” Đào Tườ sờ mũi mình, nghĩ ra là vì sao lại giận.

      Về đến đại viện, Thẩm Mặc Trần đóng cửa cái rầm, ngay cả gọi vào cũng thèm

      Đào Tử đứng ở trong viện, ngơ ngác nhìn câu đối dán cửa nhà cậu, suy nghĩ cả buổi, vẫn là nghĩ ra mình chọc chỗ nào, chu chu cái niệng , rầu rĩ vui, xoay người về nhà mình.

      Mẹ Đào Tử tan làm về nhà lúc này lại thấy vẻ mạt Đào Tử có chút vui vẻ mở cửa vào nhà, nhanh chóng lau nước tay, ra cửa đón bé cười hỏi:” Đào Tử về rồi, sa lại vui, Thẩm Mặc Trần còn giận dỗi với con hả?”

      “Đúng vậy ạ” Đào Tử gật gật đầu, tùy tay cầm láy quả táo được rửa sạch để bàn, đưa lên miệng hung hăng mà gặm, buồn bực ” Vốn là hai ngày nay tốt rồi, hôm nay biết cái gì lại vui.”

      “Có phải vì bài tập của các con hay ...?

      Mẹ Đào Tử có chút xấu hổ cười cười, ngày hôm qua đến nhà Thẩm Mặc Trần chơi, đảo mắt liền thấy con thỏ bằng giấy tren bà phòng khách, hai mắt thỏ dán đến dở khóc dở cười, chút cũng cân xứng, giống như mắt con thỏ bị lé, lúc ấy còn cười to trận, vỗ vỗ bả vaiNguyệt Vi “ Đây là con thỏ ai làm mà lại xấu như vậy?”

      còn nhớ vẻ mặt phức tạp của Nguyệt Vi nhìn mình do dự ” Cai này là do Đào Tư làm đưa cho Trần Trần”

      câu đủ làm cho mẹ Đào Tư ngưng cười .

      có, mỗi tuần chúng con chỉ học có buổi thủ công thôi.” Đào Tử lắc lắc tay của mình với mẹ, lại cầm quả táo trong tay, lại gặm loạn mấy cái” Chỉ là hôm nay con chỉ giúp bạn học nữ đưa thư cho ấy, lúc đầu còn sao, kết quả là con vừa là đưa giúp người khác, ấy liền còn để ý đến con”

      “Thư gì?” Mẹ Đào Tử vẻ mặt tò mò nhìn bé

      “Dạ, chính là cái này này.” Đào Tử lay từ trong balo ra bức thư hồng phấn đưa cho mẹ bé.

      Mẹ Đào Tử cầm lá thư trong tay, vẻ mặt có chút rối rắm, bây giờ cũng chỉ là những đứa , cũng trưởng thành quá sớm rồi, mới năm nhất tiểu học biết viết thư tình, nhớ năm đó học tiểu hojv, phải gọi là long dạ lao vào sách giáo khoa, quá đơn thuần ~~~

      “Đào Tử có biết đây là gì ?” Mẹ Đào Tử vẫy vẫy lá thư trong tay , giơ lên nhìn Đào Tử

      “Là thư ạ.” Đào Tử đảo mắt, nhàng mà trả lời.

      ‘’Ngốc’’ Mẹ Đào tử gỏ đầu bé, giọng “ Đây là Thư tình.”
      ThiênMinh, Iluvkiwi, aaatieen13 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 21 vợ chồng son cãi nhau 4

      ‘’Ngốc’’ mẹ Đào tử gỏ đầu bé, giọng “ Đây là Thư tình.”

      “A..” Đào Tử gật gật đầu, thư tình là thư tình, vậy mà cứ thần thần bí bí làm gì.

      “Thư tình chính là có người thích Thẩm Mặc Trần, muốn Thẩm Mặc Trần làm ông xã của người ấy.” Mẹ Đào Tử cực chẳng mà trợn trắng mắt, nghi ngờ rằng Đào Tử có phải do chính mình sinh ra hay nữa, sao lại phản ứng ngốc ngốc thế này.

      “Cái gì?” Đào Tử giận dữ, từ ghế nhảy thẳng xuống, nhìn mẹ cua rminhf ” Sao như vậy được chứ, Thẩm Mặc Trần chỉ có thể là ông xã của mình con thôi.”

      “Vậy sao con còn giúp người khác đưa thư tình cho nó?”

      “Con là biết mà” Vẻ mặt Đào Tử nôn nóng nhìn lá thư màu hồng nhạt trong tay mẹ “Mẹ mau trả lại cho con, ngày mai con nhanh chóng trả lại cho bạn học ấy.”

      “Cầm lấy .” Mẹ Đào Tử thở dài hơi, đem thư trong tay trả lại cho con , Ai sao ngốc như vậy chứ, sau này oongxax bị người khác giành mất, làm tốt mà còn muốn giúp đỡ người khác kiếm tiền . May mắn là thằng Thẩm Mặc Trần này còn tương đối chỉ có , mẹ Đào Tử càng nghĩ càng cảm thấy đứa con rể này tệ, may mắn là định sớm trước nếu với chỉ số thông minh của Đào Tử e là thể cạnh tranh lại đucợ với các bé khác.

      “Vậy, còn Thẩm Mặc Trần làm sao bây giờ, ấy còn rất tức giận “ Đào Tử đem lá thư bỏ vào balo học, tính tính ngày mai trả lại cho bạn học nữ kia, chỉ là ánh mắt liền nhìn ngoài cửa sổ, cửa lớn nhà Thẩm Mặc Trần vẫn còn đóng kín.


      ‘Giận rồi hết, dù sao nó cũng phải là lần đầu để ý đến con.” Mẹ Đào Tử mang vẻ mặt sao cả nhún vai, xoay người vào bếp” Mẹ phải làm cơm chiều, con nhanh đem bài tập làm , làm tốt được ăn cơm.”

      “Dạ, con biết rồi...” Đào Tử chút sức lực mà đến phòng mình, mẹ là, biêt skhi nào, cũng học theo dáng vẻ của cha nuôi, làm bài tập cho phép ăn cơm, bé lại nhìn cửa lớn nhà Thẩm Mặc Trần, vẻ mặt tình nguyện mà về phòng làm bai ftaapj.

      Ngày hôm sau, Đào Tử đến trường sớm, năm stay lôi kéo Lý Đình Đình, mặt đầy nghiêm túc trả lại thư tình trong tay mình cho bạn, với lý do đầy chính đáng” Đình Đình, ông xã nhà mình , ấy cần cái này.”

      “Ai.. Có lẽ ấy cũng muốn đâu” Lý Đình Đình cầm thư trong tay,bất đắc dĩ thở dài hơi, sau đó mới phản ứng lại, lắc lư hai vai của Đào Tử thét to” Cậu cái gì?Ông xã cậu?”

      Đào Tử bị bé lắc lư đến chao đảo, chóng mặt nhức đầu, liên tục ”Cậu chút, cần đẩy đẩy tớ như vậy”

      “A...A” Lý Đình Đình rốt cuộc cũng dừng tay, nhìn quanh bốn phía, may mắn là còn sớm, đến lớp chỉ vài bạn, vì thế lại giọng hỏi “ Cậu vừa cái gì?Thẩm Mặc Trần là ông xã của cậu?”

      “Đúng vậy”Vẻ mặt Đào Tử bực bội nhìn bé” Cậu nghe xong lại ngạc nhiên đến vậy sao?”

      “Đương nhiên rồi, Thẩm Mặc Trần là ai chứ, thường ngày ta thích chuyện cùng bạn nam, chứ đừng đến bạn nữ, có thể cùng Thẩm Mặc Trần câu, cũng đủ cho nữ sinh trong lớp họ vui mừng cả ngày.”

      “Sao chuyện ở lớp họ cậu lại rành thế?”

      “Cái này cần hỏi?” Lý Đình Đình kéo Đào Tử đến bên mình, thầm đánh giá, gật gật đầu ” Nữ sinh lớp họ đều Thẩm Mặc Trần có thể có bạn rồi, cậu chỉ là em cậu ta, thể người được cậu lại chính là bạn cậu ta đâu.”



      Chương 22 vợ chồng son cãi nhau 5



      “Cái này cần hỏi?” Lý Đình Đình kéo Đào Tử đến bên mình, thầm đánh giá, gật gật đầu ” Nữ sinh lớp họ đều Thẩm Mặc Trần có thể có bạn rồi, cậu chỉ là em cậu ta, thể người được cậu lại chính là bạn cậu ta đâu.”

      phải là bạn , mà là bà xã.” Đào Tử chu môi chưng ra khuôn mặt tròn trong nho , nghiêm túc sửa lại.

      “Được rồi, được rồi.” Lý Đình Đình vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, đôi mắt thoáng nhìn bên ngoài lớp họ, lập tức hưng phấn :” Đào Tử, ông xã cậu đến tìm cậu kìa.”

      “Gì?” Đào Tử nhìn ra bên ngoài, đúng là Thẩm Mặc Trần, đứng cạnh cửa sổ, đôi chân mày xinh đẹp nhíu chặt lại, nhìn bé.

      Đào Tử vội vàng đứng dậy, chạy đến trước mặt cậu, vẻ mặt đầy vui vẻ ”Ông xã, đến tìm em hả?

      Thẩm Mặc Trần nhìn bé, im lặng hồi .

      “A, phải đến tìm em hả?” Đào Tử đưa tay chọc chọc cánh tay cậu, làm sao mà cả nữa nagfy cũng câu nào vậy.

      “Ba mẹ Quế Lâm, họ mấy ngày nay đến ở nhà em.” Rốt cuộc cậu cũng rầu rĩ mở miệng.

      “A, được, buổi sáng mẹ có tối nay về làm hoành thánh, làm nhân thích đó, mẹ muốn nhắn buổi tối đến ăn.” Đào Tử gật gật đầu, thường ba mẹ bé hay công tác đem bé đến nhà Thẩm Mặc Trần, nhiều năm như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên ba mẹ Thẩm có nhà, để cho cậu đến nhà bé ở.



      “Nga, hảo a, buổi sáng mụ mụ còn hôm nay buổi tối trở về làm vằn thắn, là ngươi thích nhất ăn nhân, muốn gọi ngươi buổi tối tới ăn đâu.” Quả đào gật gật đầu, thường xuyên đều là nàng ba mẹ công tác đem nàng phóng tới Thẩm Mặc Trần gia, nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên Thẩm Mặc Trần ba mẹ đều ở nhà, làm đến chính mình gia trụ đâu.

      Thẩm Mặc Trần có chút rầu rĩ nhìn bé, mở miệng thở dài, lại biết có thể gì , chỉ đành ném lại câu” Tan học chờ .” xong liền xoay người lên tầng hai học.


      Hồi tối qua lúc vệ sinh để ngủ, cậu liền nghe rỏ ràng giọng ba mẹ chuyện trong phòng.

      Nguyệt Vi” Trần Trần lần này giận Đào Tử có vẻ lâu.”

      Giáo sư Thẩm “ Con nít mà, giận dỗi mấy ngày lại thôi.”

      Nguyệt Vi” Chính là lần này nghe vì có người thứ ba chen vào.”

      Giáo sư Thẩm:” Em từ đâu nghe được, hai đứa còn như vậy, lấy đâu r anguowif thứ ba chứ.”

      Nguyệt Vi: “ Bà thông gia .”

      Giáo sư Thẩm: “……”

      Nguyệt Vi “ ấy xin nghỉ đông rôi hi người chúng ta du lịch, thuận tiện để tạo cơ hội cho hai đưa


      Giáo sư Thẩm: “Cũng được.”

      Vì thế, sáng nay khi chuẩn bị bước ra cửa, ba cậu liền với câu là “ Trần Trần, ba và mẹ Quế Lâm dự đám cưới của bạn học cũ, ở nhà mấy ngày, mấy ngày này con cứ đến nhà Đào Tử ở nhé, mẹ con cũng chuyện với mẹ vợ con trước rồi.”

      Thẩm Mặc Trần nhíu mày nhìn ba của mình, liền nhận ra ngay sắc mactwj ba mình có chút bối rối.

      Vẫn là Nguyệt Vi tung đòn sát thủ “Trần Trần, con học bị muộn đấy, con xem Đào Tử đến sân lớn sắp thấy bóng dáng kia kìa.”

      Thẩm MẶc Trần vui vẻ gì nâng balo lên, chậm rãi ra cửa lớn, cậu còn giận Đào Tử đó, mới thèm đến nhà Đào Tử ở đâu, lại thường ngày Đào Tử toàn ở nhà mình, làm cớ gì mà đột nhiên muốn mình đến ở nhà Đào Tử chứ.

      tóm lại, cậu bây giờ là vui, rất là vui mà càng thêm giận.

      Đào Tử vậy mà rất vui, cả ngày đều cười khì khì, tâm trạng vô cùng tốt, lúc học cũng hăng hái dơ tay phát biểu. Lần nào cũng đáp đúng nên được giáo khen ngợi rất nhiều.

      Chờ đến lúc tan học, Đào Tử còn chưa dọn dẹp sách vở, liền nghe Lý Đình Đình bên cạnh chọc chọc tay bé, giọng “Đào Tử, ông xã cậu đến đón cậu tan học kìa.”
      Tôm Thỏ, ly sắc, Nhược Vân11 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 23 Có Cách Nào Tốt Hơn 1

      Chờ đến khi tan học, Đào Tử còn chưa sắp xếp sách vở xong Lý Đình Đinh ngồi bên cạnh chọc chọc tay bé, giọng “ Đào Tử, ông xã cậu đến đón cậu tan học kìa.”

      Đào Tử nhìn nhìn ra bên ngoài, đúng là Thẩm Mặc Trần đứng đợi.

      Có vài nữ sinh trong lớp tò mò mà nhìn ra ngoài, Trần Hiểu Hinh ngồi phia ssau các bé cũng trộm nhìn Thẩm Mặc Trần.

      Đào Tử nhanh chóng thu dọn sách vở, nhảy nhót rời lớp, nắm lấy ta Thẩm Mặc Trần cười tủm tỉm : “ thôi”

      Thẩm Mặc Trần nhíu nhíu mày nhìn tay mình bị bé nắm chặt, nhưng cũng hất ra.

      Lúc về đến nhà, đúng lúc mẹ Đào Tử làm bánh, thấy hia đứa tay trong tay về, cười trêu chọc: “ Đào Tử, Trần Trần, các con về rồi à?”

      “Dạ” Đào Tử buông tay Thẩm Mặc Trần ra, chạy đến bên người mẹ, đem cặp sách đặt lên ghế, vô cùng hưng phấn xắn tay áo ” Mẹ ơi,để con giúp mẹ.”

      “Ngưng, ngưng, ngưng” Mẹ Đào Tử nhanh tay ngăn cản bé xông vao cục bột, đem tay bé lật qua lật lại nhìn nhìn, nhíu mày hỏi “ Làm sao tay lại dơ như vậy, rửa tay trước rồi làm bài tập , làm xong đến giúp mẹ.”

      “Dạ..” Đào Tử vui bĩu môi, từ ghế nhảy xuống, nhìn Thẩm Mặc Trần còn đnag đứng giữa nhà, ngoắc tay vẫy vẫy cậu, thôi, chúng ta rửa tay”

      Thẩm Mặc Trần ngẩn đầu nhìn mẹ Đào Tử, nghĩ nghĩ vẫn là nên chào hỏi “ Con chào dì.”

      “Ừm, Trần Trần ngoan, nhanh rửa tay rồi làm bài tập , chút nữa là ăn được rồi, hôm nay chú con có xã giao bên ngoài tối về, nên chỉ có ba chúng ta thôi.”

      “Dạ.” Thẩm Mặc Trần gật đầu, liền theo Đào Tử rửa tay.

      Hai bé làm xong bài tập, Đào Tử liền tung tăng giúp mẹ làm bánh, Thẩm Mặc Trần gồi bên cạnh cầm cuốn sách ngoại ngữ mà đọc, vừa đọc sách vừa nhìn bé làm bánh.


      Mẹ Đào Tử gói sủi cảo, tròn tròn no đủ, rất giống tiểu nguyên bảo, nhìn lại sủi cảo Đào Tử làm, giống người say rượu, ngã trái ngã phải.

      Thẩm Mặc Trần nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn được, ném sách trong tay , chạy đến cạnh bé, lấy vỏ sủi cảo tay bé, giọng rầu rầu.” Vẫn là để làm, em chính là lãng phí nguyên liệu.”

      “A?” Đào Tử trơ mắt nhìn vỏ sủi cảo tay bị Thẩm Mặc Trần đoạt , lại xem vô cùng thành thạo mà dùng cái muỗng lấy nhân, đặt giữa vỏ sủi cảo, tay đem vỏ dán lại, sau đó nhàng nắn, cái sủi cảo tròn vo liền ngoan ngoãn nằm trong lòng tay cậu.

      “Trần Trần còn biết gói sủi cảo a?” Mẹ Đào Tử nhìn cậu thành thạo như vậy, khỏi tò mò.

      “Dạ, .” Cậu dứt khoát trả lời, sau đó liếc mắt nhìn Đào Tử bên cạnh, tiếp tục gói sủi cảo vừa thêm” Vừa rôi, thấy dì làm nên con biết.”

      “Oa, ông xã lợi hại.” Mặt Đào Tử đầy sùng bái nhìn cậu.

      “……” Mẹ Đào Tử còn gì để nhìn con giá mình, ai, cùng là trẻ con giống nhau, sao lại khác biệt quá lớn như vậy.Đào Tử lúc có gì làm cũng đến giúp mình gói sủi cảo, nhưng mà cũng gói thành nghiên ngã xiêu vẹo, còn Trần Trần người ta chưa gói lần nào, vừa ra tay là cái sủi cảo xinh đẹp.

      Chương 24 Có Cách Nào Tốt Hơn 2

      “……” Mẹ Đào Tử còn gì để nhìn con giá mình, ai, cùng là trẻ con giống nhau, sao lại khác biệt quá lớn như vậy.Đào Tử lúc có gì làm cũng đến giúp mình gói sủi cảo, nhưng mà cũng gói thành nghiên ngã xiêu vẹo, còn Trần Trần người ta chưa gói lần nào, vừa ra tay là cái sủi cảo xinh đẹp.


      Nhưng mà nghĩ nghĩ lại Đào Tử cũng chỉ mới sáu tuổi, so ra hơn Trần Trần hai tuổi, có thế gói sủi cảo như vậy cũng tệ.

      Cứ nghĩ vậy , liền thấy được an ủi trong lòng rất nhiều.

      Có Thẩm Mặc Trần giúp, sủi cảo gói rất nhanh, lâu sau, trong lồng trúc đầy ấp những viên sủi cảo no tròn.

      Mẹ Đào Tử vô cùng hài lòng chuẩn bị nước dùng, dể lại Đào Tử và Thẩm Mặc Trần trong phòng, mắt to trừng mắt bé.“ Chuyện này.. Ông xã.. còn giận sao?” Đào Tử cẩn thận nhìn Thẩm Mặc Trần cái, suy nghĩ nữa ngày, vẫn là bé nên đánh vỡ im lặng hơn.

      “Hứ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bé cái, tiếp tục cầm sách bàn lên nghiêm túc đọc.

      Lại đụng phải lỗ mũi .

      Đào Tử hậm hực sờ sờ đầu, dứt khoát rời ghế chạy vào bếp giúp mẹ.

      Cơm chiều xong, mẹ Đào Tử giúp hai đứa bé tắm rửa sạch , lại cầm cái chăn mới đến bên giường Đào Tử, bắt đầu hối thúc hai đứa bé nahnh ngủ.

      “Trẻ con ngủ sớm dậy sớm nào!” Mẹ Đào Tử chống nạnh, đứng ở cửa phòng, lời lẽ chính đáng dạy bảo trẻ, sau đó về phòng mình xem TV.

      Đào Tử cùng Mặc Trần mỗi người chăn ngồi giường, mặt đối mặt nhìn nhau.

      Thẩm Mặc Trần có thói quen đọc sách trước khi ngủ, vì thế mở đèn bàn, dựa đầu giường, đọc sách.

      Đào Tử cuộn trong chăn, nhìn ánh đèn rọi vào sườn mặt cậu, lông mi dài, lại cong vút, bây giờ đnag rủ xuống, lưu lại bóng ở hốc mắt, mũi cậu thẳng, lúc đọc sách còn nhấp môi, Đào Tử nhìn nhìn, biết ngủ khi nào.

      Rốt cuộc ánh mắt Thẩm Mặc Trần cũng rời khỏi cuốn sách chuyển đến gương mặt ngủ say của Đào Tử.

      Khuôn mặt bé trắng nõn, lúc này lại được ủ trong chăn, mà có chút ửng hồng, mắt to thường ngày luon tròn xoe giờ nhắm chặt, từng sợi lông mi ngắn dài trong lúc ngủ mơ nhàng run rẩy, cái miệng nhắn hồng hào kia hơi mở , bộ dáng nhìn qua rất đáng , hơi thở đều đều từ cánh mũi nhắn.

      “Ngốc muốn chết!” đôi mày xinh đẹp của Thẩm Mặc Trần nhíu lại, nhìn Đào Tử ngủ say mà giọng lẩm bẩm, nghĩ nghĩ đưa tay ra dùng sức véo lấy má mượt mà của Đào Tử, mặt bé sờ mềm mại thích, dùng sức chút, cái miệng vốn chu chu ra bị kéo thành đường thẳng tắp.

      Rốt cuộc Thẩm Mặc Trần cũng hài lòng mà cong khóe miệng, tắt đèn, nằm cạnh Đào Tử mà ngủ.

      Ban đêm trong lúc ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy được có cái gì đó ngừng kéo kéo chăn mình, Thẩm Mặc Trần trở mình, liền bị Đào Tử nhào vào lòng ôm chặt, đôi chân ngoài ý muốn gác lên người mình.


      Lại nữa rồi....


      Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà mắt trợn trắng, tay chân đem ra,đem đào tửu đnag dính người mình kéo ra.


      “Oa ——!!” hề ngoài ý muốn, bên tai lại vang lên tiếng khóc của Đào Tử, bây giờ là đêm, lại có vẻ càng chói tai hơn.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, garan260217 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 25 Có Cách Nào Tốt Hơn 3


      “Oa ——!!” hề ngoài ý muốn, bên tai lại vang lên tiếng khóc của Đào Tử, bây giờ là đêm, lại có vẻ càng chói tai hơn.

      “Làm sao vậy?” Bị tiếng khóc của Đào Tử đánh thức mẹ bé tùy tiện lấy áo khoác mặc vào, nhanh chân chạy đến phòng con xem sao.

      Mở đèn lên, chỉ thấy Thẩm Mặc Trần, bị ánh sáng đèn chói nhíu nhíu mayws, còn mơ màng nhìn mình, còn Đào Tử bên cạnh bọc kín chăn, chỉ là nhắm mắt khóc lớn.

      Mẹ bé vẫn là lần đầu thấy chuyện này, hoảng sợ, nhanh đến mang Đào Tử từ chăn ôm ra, ôm vào ngực vừa dỗ dành vừa vỗ về bé “Đào Tử, đừng sợ, đừng sợ, có phải mơ thấy ác mộng , mẹ ở đây, đừng sợ, ngoan...”

      Thẩm Mặc Trần hết cách nhướng mày, tật xấu này của bé con rốt cuộc khi nào mới bỏ được đây.

      Trờ mình định ngủ tiếp, ai biết được mẹ bé càng dỗ dành thig lại càng khóc đến đau lòng, khóc suốt, khóc suốt, nướt mắt như dãi trân châu rơi rớt, từ khóe mắt đnag nhắm chặt chảy ra.

      Mẹ bé nóng lòng, cả người đều hoảng lên” Đào Tử, Đào Tử, cục cưng của mẹ, có phai rcon thoải mái ở đâu ?”

      Thẩm Mặc Trần đành thở dài, xem ra làm be snins khóc hôm nay đừng hòng ngủ ngon.

      “Dì, dì đưa em cho con.” Thẩm Mặc Trần ôm chăn ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa hai mắt mở hết lên của mình.

      “Hả?” Mẹ bé buồn bực nhìn cậu, lại nhìn đến con trong lòng mình ngừng lớn tiếng khóc, do dự đem bé đưa vào lòng cậu.

      Đào Tử vừa dính vào cánh tay cậu, lập tức liền nín khóc, cái đầu xù xù dùng sức chui vào ngực cậu, ngoan ngoãn ngủ tiếp, chỉ là khóe mắt còn vươn lại dòng nước trong suốt, nhắc bọn họ nhớ vừa rồi có khóc đến xé ruột gan....

      “A...Ha ha...” Mẹ bé cười ngượng ngùng, vẻ mặt cam chịu mà trừng bé, đây là con mình muốn ông xã ông mà...

      “Cái này...Đào Tử nhờ con nha”

      Thẩm Mặc Trần nhận lệnh gật đầu, ôm bé lần nữa chui vào trong chăn.

      Mẹ Đào Tử giúp hai bé đắp lại chăn cho cẩn thận, tắt đèn, rồi nhàng trở về phòng mình.

      “Sao vây? Sao Đào Tử lại khóc dữ vậy?” Ba Đào Tử mắt nhập nhè vì buồn ngủ, thấy vợ về đến giường, duỗi tay ôm kéo vào trong ngực, mơ mơ màng màng hỏi.

      “Ai……” Mẹ Đào Tử thở dài, lắc đầu có gì, cũng lạ, em dỗ dành nó cỡ nào cũng được, mà Trần Trần chỉ ôm nó, nó liền nín khóc ngay.

      “.......” Ba Đào Tử phản phản ứng gì, nghĩ là ngủ rồi, nhưng lát sau....

      Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt “Cái gì, thằng nhóc thúi kia ôm con ngủ?”

      Ba bé liền xoay người hất chân phải đến phòng con gai snhinf thử, mẹ bé chạy nhanh túm chặt tay chồng lại, hỏi “ định làm gì đó?”

      thể để thằng nhóc thúi kia chiếm lợi của con được.”

      “Được rồi mà, hai đứa nó cũng chỉ là con nít, có thể làm gì?” Mẹ bé trong bóng tối mà nhìn ba bé trắng cả mắt” đem con với Trần Trần tách ra, rồi con lại khóc nữa, tự mình mà dỗ con .”

      Ba bé vô cùng buồn bực, nằm lại giường, lải nhải” Thói quen là dưỡng từ , lớn lên sao tốt được”


      “Được rồi a, hai người bọn họ vẫn là tiểu hài tử đâu, ngươi này có thể làm gì a?” Quả đào mẹ trong bóng đêm tức giận mà triều quả đào ba mắt trợn trắng, tiếp tục : “Ngươi nếu là đem quả đào cùng trần trần tách ra, quá nữ nhi khóc ngươi nhưng chính mình phụ trách hống nàng ngủ a.”


      Quả đào ba thập phần buồn bực mà lần nữa nằm hồi giường, lải nhải: “Này thói quen đều là từ tiểu dưỡng thành, lớn nhưng như thế nào hảo.”

      Chương 26 bạn trai?

      Quả đào ba thập phần buồn bực mà lần nữa nằm hồi giường, lải nhải: “Này thói quen đều là từ tiểu dưỡng thành, lớn nhưng như thế nào hảo.”


      “Lớn rồi sau.” Mẹ bé ra chút nào lo lắng, “Dù sao Trần Trần cũng là con rể chúng ta.”

      “Sinh, gian nan khổ cưc. Chết, được an vui! Ai biết sau này nó có phải con rể chúng ta hay ? Ngộ nhỡ nó coi trọng con giá nhà khác cùng người ta cao bay xa chạy?”

      “Ai nha, , đừng nhìn nó thường ngày như vậy, thái độ xa cách với Đào Tử, ra trong lòng nó so với người khác rát là quan tâm Đào Tử, chỉ là biểu thôi.” Mẹ Đào Tử ngáp cái, giọng càng lúc càng .

      “Nhưng cũng thể ngừa phòng” Ba bé tiếp tục nghiêm túc cho rỏ ràng.

      “Ừm ...Ừm...” Trả lời cũng là tiếng thở đều đều của vợ mình.

      Đào Tử đến lớp múa áo danh, giáp viên dạy múa là giáo rất xinh đẹp, đầu tóc dài đen nhánh được búi thành kiểu xinh đẹp, làn da trắng, đôi mắt to, dáng cũng mang khí chất mềm maj vô cùng đặc biệt.

      Lớp múa đều thích giáo, đều thân thiết gọi là chị xinh đẹp.

      Chị xinh đẹp vào tiết học đầu tiên, liếc mắt liền coi trọng Đào Tử.

      Vì sao ư?

      Bởi vì Đào Tử mũm mĩm, làn da trắng hồng, khuôn mặt mượt mà, như quả mật đào đầy nước ngon miệng.


      Chính là do có Thẩm Mặc Trần ở bên cạnh, Đào Tử liền nguyên hình tiểu bá vương, ô cùng hoạt bát hiếu động, giây cũng nhàn rỗi.

      Tiết học đầu tiên của lớp múa là học dáng đứng, chi xinh đẹp trong phòng học liền làm mẫu dáng chữ T, bên làm mẫu bên giảng cho các bạn , muốn đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đôi mắt nhìn về phía trước.

      Đào Tử ngày đầu còn thấy mới lạ, làm theo lời giáo, nhưng chỉ tới vài phút sau liền bắt đầu thấy buồn chán, TV diễn viên múa đều là nhàng, xoay người, đá chân, nhảy lên đều có khuôn mẫu, vì cái gì mà mình chỉ có thể ngây ngốc ở chỗ này mà luyện thế đứng.

      Vì thế, trong các bạn tập đứng thẳng tắp, chị xinh đẹp liếc mắt là có thể nhìn thấy được Đào Tử nhìn đông nhìn tây, thân thể ngừng xiêu vẹo.

      “Bạn học Tô, sau giờ học ở lại, đem tư thế đứng luyện cho đúng rồi mới được về nhà.” Chị xinh đẹp tuy là xinh đẹp dịu dàng nhưng là giáo viên có chút lơ đễnh nào.

      Khuôn mặt bé của Đào Tử suy sụp, mình soa đứng được chứ.

      Tan lớp học múa, các bạn khác đều rời , chỉ còn lại mỗi Đào Tử vẻ mặt cam chịu mà đứng tại chỗ, nhìn chị xinh đẹp chỉnh tói chỉnh lui người mình.

      “Đầu, nâng lên chút, đôi mắt nhìn về phía trước, bả vai thẳng ra, hóp bụng, hóp bụng lại!” Chị xinh đẹp vừa vừa dùng tay sờ bụng Đào Tử, lúc này mới nhận ra, phải là hóp bụng được, mà là bụng mền mại toàn là thịt.

      bé, buổi trưa ăn bao nhiêu cơm, đến giờ này mà còn chưa tiêu hóa xong?” Thái độ chị xinh đẹp dở khóc dở cười...

      Đào Tử nghịch ngợm le lưỡi, vừa quay đầu, liền nhìn đến thấy Thẩm Mặc Trần lớp mỹ thuật tan, đứng ở phòng múa, cau mày nhìn mình.

      Chị xinh đẹp theo ánh mắt nhìn ra cửa phòng, chỉ thấy bé trai tuấn tú, đnag thẳng lưng đứng ở cửa, đôi mắt thanh khiết hờ hững đnag nhìn Đào Tử ở bên trong

      “Bạn trai trò?” Chị xinh đẹp cúi đầu nhìn gương mặt trẻ con của Đào Tử.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :