1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 6.2

      Editor: Yang3S

      ________


      Tạ Vân Bằng và Trần Lộ biết đương, cũng từng gặp Lục Yên, Tạ Vân Bằng bảo đưa Lục Yên về nhà, ông còn rót trà cho uống, vẻ ngoài ông nhìn trông khá nghiêm khắc, cũng cầu khá nhiều quy củ, từ Lục Yên được sống tự do, cố gắng để làm tốt nhất, sát ngôn quan sắc*,nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn tránh khỏi vài chỗ thể tốt, Tạ Vân Bằng đều nhìn ra được.

      (*sát ngôn quan sát: thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt.)

      Hỏi đến nhà có bao nhiêu người, Lục Yên có bố, chỉ có mẹ, Đào Nhạc làm quản lý ở hộp đêm, tuy mọi người đều biết hộp đêm hoạt động hợp pháp, nhưng sau khi nghe Tạ Vân Bằng liền nhíu mày lại, nhìn về phía Tạ Đạo Niên, trong ánh mắt có tia trách móc.

      Tạ Đạo Niên gật đầu, trả lời lại ánh mắt chất vấn của ông.

      Khi Lục Yên mất mát về, Tạ Đạo Niên cõng về.

      Nước mắt của lưu lại bả vai của , Tạ Đạo Niên thả xuống, ở khúc quanh nơi ngõ , hôn lên những giọt nước mắt của .

      "Có ở đây."

      "Bác trai thích em, em nhìn ra được."

      "Đồ ngốc, đương là chuyện của hai ta, có liên quan gì đến người khác."

      "Nhưng mà sau này vẫn phải đối mặt với điều đó."

      Tạ Đạo Niên ôm lấy , "Em chỉ cần tin tưởng , những chuyện khác để lo."

      "Em thể để cho mình gánh vác được."

      "Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng."

      "Vâng."

      lại cõng lên, dường như cõng cả tương lai vai.

      Tạ Đạo Niên chưa bao giờ cảm giác được như bây giờ, muốn có tương lai tươi đẹp với .

      Trái tim, lại lần nữa rung động mãnh liệt.

      .........

      Sau nửa năm nhau, Tạ Đạo Niên mới chỉ hôn , thỉnh thoảng cũng sờ eo của , sau đó có bất kì động tác nào vượt rào nào nữa, Lục Yên nhìn khuôn mặt nghiêm trang và giọng hơi lành lạnh của . tưởng tượng ra được dáng vẻ của khi ở giường với , thỉnh thoảng ngẫm nghĩ cảm thấy rất hứng thú, nếu như Trường Canh khống chế được bản thân, biết quyến rũ đến mức nào a?

      thể tưởng tượng ra được, càng nghĩ càng muốn thăm dò, càng thăm dò càng muốn tiến thêm bước.

      Lục Yên từng chuyện cùng mấy bạn cùng phòng về chủ đề tình dục, mấy người bạn đều là người có kinh nghiệm, bàn luận lúc lâu, cuối cùng mọi người quyết định, xem video người ta dạy.

      Gần đây Lục Yên làm đồ ăn bằng vải, từng cái bánh bao tinh xảo và đáng , bạn cùng phòng gọi , "Tiểu Yên, ra đây xem, có khi sau này lại áp dụng được đó." xong cả hội cười trêu .

      Lục Yên ngừng tay lại, kéo ghế ngồi gần vào, giọng hào hứng, "Nào, xê ra, tớ muốn xem."

      Mấy khóa cửa, trong phòng chỉ có tiếng nhai snack khoai tây răng rắc, hình ảnh máy tính ngừng thay đổi, chuẩn bị đến đoạn cao trào, tiếng nhai snack biến mất.

      Điều chỉnh thanh lại, cả hội tập trung tinh thần, hô hấp dần dần nặng nề.

      Lục Yên nhìn nửa, khuôn mặt nóng bừng lên, đứng dậy, "Tớ ra ban công hít thở khí chút."

      Hội bạn cười châm biếm.

      Lục Yên lấy hai tay hứng nước rồi hắt lên mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hồng hào tràn đầy nét xuân của bản thân trong gương, thở dài cái.

      Quần lót phía dưới ẩm ướt.

      là nhớ Trường Canh quá.

      lấy tay che mặt mình lại, kiềm chế được rên rỉ thành tiếng.

      Khi còn bé Lục Yên nhìn thấy cảnh người ta ve vãn nhau, trong góc phòng mờ tối của quán bar, người phụ nữ cầm viên đá đưa vào miệng ngậm, sau đó truyền sang miệng người đàn ông đối diện, hai người hôn nhau rời ghế sô pha.

      Lục Yên đưa ngón tay vào miệng mút, tưởng tượng ra hơi thở của Tạ Đạo Niên.

      .......

      Tạ Đạo Niên chạy bộ xong về, cả người đầy mồ hôi, nhìn thấy mấy bạn cùng phòng chuyện điện thoại, sau đó ghé đầu vào nhau gì đó.

      "Có chuyện gì vậy?"

      Vẻ mặt La Ây đau khổ, "Bạn của thằng Hàn mang thai, giờ muốn mượn tiền của bọn mình để phá."

      lấy tay lau mồ hôi, hỏi. "Sao cậu ta tự mình trả?"

      "Thằng Hàn là người thế nào cậu cũng biết rồi đấy, làm cho bụng con nhà người ta to lên, chịu trách nhiệm sao? Chỉ biết bản thân được thoải mái mà nghĩ đến người khác."

      Tạ Đạo Niên im lặng.

      Bạn cùng phòng thở dài, " kia là đáng thương."

      "Bây giờ phải tìm cách mượn tiền ."

      "Tớ muốn cho loại người như vậy vay tiền."

      Đúng là mâu thuẫn a ........

      tắm rửa sạch bằng nước lạnh, buổi tối viết thư pháp xong, mấy đứa bạn cùng La Âu chơi game, liên tục kêu gào.

      Nhớ tới lời của bọn họ , lên mạng tìm hiểu thêm thông tin, nhìn vài trang, hình ảnh máu me và các mối nguy hiểm khác được liệt kê ra ràng, sau khi đọc xong, vẻ mặt của được tốt cho lắm, tắt máy vi tính.

      Móc khóa táo đỏ vẫn còn đây, cầm nó lên nhìn chăm chú, động tác của nhàng mà thương .

      .......
      1012, SiAm, Chris3 others thích bài này.

    2. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 6.3

      Editor: Yang3S

      _____

      Chuẩn bị đến tết đoan ngọ, Lục Yên hẹn đến nhà gói bánh chưng, Tạ Đạo Niên mang theo ít hoa quả khô đến.

      Trần Lộ bảo mang ít quả sung đến để cho Lục Yên ngâm nước uống, Lục Yên vui vẻ nhận lấy rồi cất .

      Nhà của Lục Yên rất đẹp, vừa gọn gàng vừa sạch , Đào Nhạc có cầu khá cao trong việc trang trí nhà cửa, ở ban công nhà Lục Yên trồng rất nhiều hoa sen đá, bên cạnh có con mèo mập mạp liếm móng vuốt, cái đuôi mập mạp uốn lên uốn xuống.

      Tạ Đạo Niên rửa sạch lá rồi đưa cho , Lục Yên thái thịt để làm nhân bánh, bật bếp đun nước nóng.

      Chân giò hun khói, đậu xanh, đậu đỏ, thịt lợn, lòng đỏ trứng muối, lạp xưởng, nấm hương, hạt sen, hoa bách hợp.

      Trộn đều nhân bánh lên, cho gạo nếp, khéo léo gói bánh lại, sau đó dùng lạt cố định bánh, cái bánh chưng hình tam giác được hoàn thành.

      Tạ Đạo Niên ở bên cạnh đưa nhân bánh cho , thỉnh thoảng lau mồ hôi cho , hai người phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

      Gói bánh xong, Lục Yên cầm bánh cho vào nồi luộc, Tạ Đạo Niên thu dọn bàn giúp , Lục Yên lấy trần bì khô ngâm trà hôm qua ở trong tủ lạnh ra, cho thêm mấy viên đá vào, rót ra hai cốc .

      Hương thơm của bánh chưng lan tỏa khắp căn phòng, A Bảo mập mạp vẫn nằm lười biếng ở ban công, thời gian như dần chậm lại.

      Hai người uống trà trần bì, người Tạ Đạo Niên ướt đẫm mồ hôi, cúi người, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay lau mồ hôi.

      Chàng trai có bờ vai rộng, lúc tới vuốt tóc mái lên cao bằng gel tạo kiểu, cái trán sạch khoan khoái, cầm cổ tay, xoa bóp cái vòng đeo tay thể thao, ánh mắt gợn sóng, môi mím lại.

      Mỗi khi Trường Canh yên lặng nhìn rất đẹp.

      Lục Yên đặt chân lên đùi .

      "Có chuyện gì vậy?"

      trả lời, hai chân cọ sát lên đùi .

      Viên đá trong cốc nước va chạm vào thành cốc tạo lên tiếng kêu, uống trà xong cầm cốc đặt lên bàn, nhớ đến chưa vặn lửa nồi bánh, định đứng lên nhưng ngờ Lục Yên trực tiếp kéo xuống rồi ngồi lên người .

      Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn , thấy vẫn níu chặt lấy , nghĩ rằng lười, "Muốn ôm em qua kia?"

      Lục Yên để cằm lên vai , cảm nhận được cơ thể rắn chắc mạnh mẽ của .

      vuốt ve khuôn mặt của Tạ Đạo Niên, bộ dạng rất nghiêm túc, dường như nhìn mãi cũng đủ, ghé vào tai để lại nụ hôn ở đó.

      Mắt Tạ Đạo Niên sáng lên, có chút ướt át, nhìn chăm chú, ngọn lửa trong dần bốc cháy.

      vẫn mạnh dạn hôn lên cổ , từng cái hôn từ từ rơi xuống phía dưới.

      Mái tóc dài đen mượt của mơn trớn cánh tay , tựa như lông chim, đâm vào tim .

      Trái tim Tạ Đạo Niên đập ngày càng nhanh, cầm tay , "Tiểu Yên! "

      thở dốc đều, dường như đè nén cái gì đó, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có , còn ai khác nữa.

      Lục Yên hôn lên môi , ôm bước , liên tục kéo về phía trước.

      Trái cấm rất ngọt, có muốn ăn thử nhì?

      Môi lưỡi của hai người như quyện vào nhau, kéo ra sợi chỉ bạc, đôi môi đỏ mọng của ngừng cắn mút đầu lưỡi của , Tạ Đạo Niên cảm thấy cả người tê dại.

      Ngọn lửa thuận theo tự nhiên mà ngừng bốc cháy.

      Mùi thơm ngát của bánh chưng ngừng bay khắp căn phòng, dường như nó muốn với rằng:

      Nào, tiếp tục , buông thả .

      thanh chuyển động ghế sofa khiến người khác nghe thấy liền có ý nghĩ đen tối, biết họ làm gì đó.

      Lục Yên cởi áo sơ mi, lộ ra mảng lưng trắng nõn, bên trong là cái áo lót đen, viền bằng ren hoa,

      Tạ Đạo Niên nhìn thấy khe ngực sâu hun hút, nếu như đưa tay chạm vào, chắc là nó nảy lên vì có tính đàn hồi tốt.

      Lục Yên cọ sát vào thân dưới của , cầm tay sờ vào bắp đùi của mình, Tạ Đạo Niên cảm nhận được bắp đùi trắng mịn màng của .

      Vừa đẹp vừa thuần khiết.

      nghiến răng giữ lại, dừng nụ hôn ngày càng mãnh liệt của lại, "Tiểu Yên, được."

      Chúng ta vẫn chưa nên tiến đến bước này.

      ngại ngùng, có nghĩa là cũng vậy.

      Lục Yên ôm , lấy má mình ma sát má , cảm nhận được lo lắng của .

      "Trường Canh, em muốn cho ."

      Em muốn đem lần đầu tiên cho .

      Trong mối quan hệ đương này, Lục Yên sắm vai người làm càn.

      Tránh ánh mắt chân thành của , Tạ Đạo Niên sợ rằng bản thân mềm lòng mà đồng ý với .

      Trong khí có mùi thơm của thịt chân giò hun khói, lạp xưởng ....

      "Chúng ta cần phải bình tĩnh ... "

      " cần, em chỉ thích , em muốn ở cùng , muốn cho tất cả mọi thứ." ôm chặt .

      Bàn tay của Tạ Đạo Niên xiết ngày càng chặt, xoa lưng của , "Ngoan, ngồi xuống, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa."

      "Nhưng cũng cứng lên rồi mà! "

      Đương nhiên Tạ Đạo Niên biết, có khả năng chờ đợi nữa, sắp khống chế được nữa rồi.

      đứng dậy, " xem nồi bánh."

      Lục Yên kéo lại, đứng tại chỗ, ánh mắt giãy dụa.

      Lục Yên hôn bàn tay của , từng nụ hôn rơi xuống từng ngón tay, mang theo ẩm ướt, ánh mắt nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng đặt nụ hôn cuối cùng xuống mu bàn tay của .

      Hồ điệp chân ngừng ma sát bắp chân của .

      nhắm mắt lại, "Tiểu Yên ........... "

      Lục Yên trực tiếp cởi váy xuống, lộ ra quần lót chữ T, khom lưng quỳ gối ghế sofa, bờ mông trắng nõn đung đưa như vẫy chào .

      Con ngươi mắt của co lại, "Tiểu Yên ....."

      Suy nghĩ cẩn thận lại, xem có phải chuẩn bị từ trước hay .

      Nếu như là chuẩn bị, hôm nay có hy vọng 'thoát' được.

      từ từ đến gần , tóc xõa ra hai bên, vẻ mặt quyến rũ động lòng người.

      Cảm giác hít thở thông ập tới, đập vào mắt là cơ thể trắng nõn, cảm xúc trong ngày càng trào dâng.

      Tiếp tục ở lại nổ tung mất, xoay người muốn bước .

      Lục Yên từ phía sau ôm lấy , bàn tay đặt ở cơ bụng dần xuống phía dưới, nhàng vuốt ve.

      "Trường Canh ~ "

      Bộ ngực của áp sát vào lưng , da đầu từng đợt tê dại, máu chảy dồn vào nơi.

      ngước mắt lên nhìn , trong mắt như có ngàn điều muốn , động tác ở tay vẫn lưu luyến muốn rời.

      Tạ Đạo Niên, hãy nghĩ cho kỹ, trong Luận Ngữ gì?

      ___ Ngô nhật tam tỉnh ngô thân*

      ___ Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? **

      (*Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: chú thích ở các chương trước, là ba điều phản tỉnh hàng ngày mà Khổng Tử viết trong Luận Ngữ.)

      (** vi nhân mưu nhi bất trung hồ? : Đây là điều thứ nhất trong ba điều phải phản tỉnh hàng ngày = Lo việc cho người làm hết mình chưa? )

      tay của vuốt ve lồng ngực của , khiến trái tim đập ngày càng nhanh, tay dừng lại trái đào* của , từ từ đè xuống. tay còn lại của run rẩy luồn vào trong quần của , trực tiếp chạm vào vật cứng rắn của .

      (* đào: từ gốc là quả "thù du" , thù du có màu đỏ, dài và như quả đào.)

      Tạ Đạo Niên hít vào hơi sâu, cái trán ngày càng đổ nhiều mồ hôi.

      ___ Ngô nhật tam tỉnh ngô thân

      Tiếp theo là câu gì nhì?

      Đầu lưỡi của nhàng liếm cổ , cảm giác ngưa ngứa, tay của bị cầm, đặt lên cái mông căng tròn của .

      Nơi đó vừa mềm, vừa mịn, vừa có tính đàn hồi.

      Gậy thịt của cứng lên hoàn toàn, quần cũng chứa được nó nữa.

      ____ Ngô nhật tam tỉnh .......

      Đầu nấm bị đè lại, nhàng xoa nắn, cảm giác nóng, ngày càng nóng, đầu lưỡi của ngừng liếm mút cổ , hơi thở của phả vào cổ khiến ngày càng ý loạn tình mê.

      Gậy thịt bị lôi ra, bất thượng bất hạ* .

      (*bất thượng bất hạ: thành ngữ Trung Quốc dùng để mô tả tình trạng khó xử, bị bắt ở giữa, tiến được mà lùi cũng xong.)

      __________

      Yang: Mọi người đoán xem "Đường Tăng" liệu có bị " nữ" ăn thịt ? . Hôm nay cố ngắt nhưng vẫn phải ngắt ở đoạn này vì 1700 từ rồi


      SiAm, Chris, Chris_Luu 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 6.4

      Editor: Yang3S

      ___________

      ____ Thôi, kiềm chế nữa.

      Tất cả dạy dỗ của Tạ Vân Bằng, luyện tập hàng ngày hàng đêm, tu thân dưỡng tính, những nguyên tắc, tất cả những thứ đó đến giờ phút này đều vất hết.

      Tạ Đạo Niên bế lên, nghiến răng , "Phòng em ở đâu?"

      nở nụ cười, kiêu ngạo vì thực được gian kế, chỉ về hướng.

      Tạ Đạo Niên dùng chân đá văng cửa phòng, lập tức hương thơm dễ chịu xông vào mũi , đặt lên giường, cúi đầu hỏi .

      "Sau này hối hận?"

      " hối hận."

      "Được, em đó."

      bắt đầu cởi từng cúc cái cúc áo sơ mi từ dưới lên , cơ thể cường tráng dần lộ ra, sau đó cởi quần dài, lộ ra quần lót màu đen, sau đó kéo quần lót đen xuống, lộ ra cây gậy thịt ngẩng cao đầu hướng về phía tỏ ý chào hỏi.

      Bộ dạng này của Lục Yên chưa từng thấy.

      Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở vô cùng gấp gáp.

      Người quân tử thanh tâm quả dục*, bị quyến rũ nên lửa tình bốc cháy kiềm chế được nữa.

      'Người' em trai của rất có tính hiếu chiến.

      Bây giờ nó thức tỉnh, khu vườn bí mật của Lục Yên, là nơi cuối cùng mà nó muốn 'đánh chiếm' .

      Tạ Đạo Niên sờ lên áo lót của , tìm mãi mà thấy nút cởi ở đâu, hỏi , cởi ra thế nào vậy?

      Lục Yên nở nụ cười, đưa tay ra sau, cởi móc cài ra, quai áo ở hai bên vai tuột xuống, bộ ngực trắng nõn run rẩy trong khí, hình dáng đẫy đà cao ngất, vừa trắng vừa mềm, đỉnh có quả đào đỏ mọng.

      Trong phòng của Lục Yên, có cái rèm cửa màu cam, mặt có hoa văn, ánh nắng chiếu vào, in cái bóng đẹp đẽ lên sàn nhà. Trong phòng tối lắm, bầu khí ái muội, hai người nằm giường, hình ảnh sống động đẹp đẽ.

      Tạ Đạo Niên nằm đè lên , hôn vô cùng mạnh mẽ, " đoán, em mua BCS* rồi."

      (*BCS = bao cao su, từ gốc là "套" = bộ = vật bao ngoài.)

      Lục Yên lấy hộp BCS tủ đầu giường, mở hộp ra lấy cái đưa cho .

      Đúng như đoán!

      lấy tay tách hai đùi ra, nơi đó ẩm ướt mảng, hạt châu hồng hào ở giữa hai cánh hoa đầy đặn, đưa ngón tay sờ thử vào 'nó' , rồi "Đáng quá."

      Lục Yên cầm lấy cánh tay , "Trường Canh, có từng nghĩ đến việc muốn em ? Có nghĩ đến em như này ?"

      Tạ Đạo Niên phủ nhận, "Có."

      Lúc em ngồi lên người rồi quàng chân qua eo , lúc em cho ăn dâu tây, những lúc em đùa bỡn đều muốn em.

      đẩy xuống, "Trường Canh, em có phải người phụ nữ nhất ."

      hôn lên tay , "Còn có mẹ của nữa chứ."

      Lục Yên nở nụ cười, ôm lấy , cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của , "Trường Canh, chúng ta làm tình ."

      Tạ Đạo Niên xoay người, đè lên người .

      "Em có biết điều này có ý nghĩa gì ?"

      "Biết."

      trả lời chắn chắn.

      "Nếu làm tốt, em đừng cười ."

      " sao đâu."

      Tạ Đạo Niên hôn lúc, sau đó xé BCS ra, đeo vào, Lục Yên tiến đến xoa nắn gậy thịt của .

      "Có phải rất khó nhìn đúng ?"

      "Màu hồng nhạt." tự lẩm bẩm, nằm xuống giường, mở rộng hai chân ra, "Trường Canh, vào ."

      Làm rách tấm màng thuần khiết kia, em trở thành người của .

      Tạ Đạo Niên hôn , hít hơi sâu, cầm gậy thịt để ở miệng huyệt, từ từ khám phá, Lục Yên nhíu mày lại, Tạ Đạo Niên hôn , "Nếu đau quá cho biết."

      Lần đầu tiên của ai cũng được tốt đẹp cho lắm.

      "Em mua thuốc giảm đau, em sẵn sàng rồi."

      "Đồ ngốc, uống thuốc tốt cho cơ thể."

      bắt đầu từ từ cắm vào, mắt Tạ Đạo Niên đỏ lên, cả người như bị kéo căng ra, cảm nhận được vách tường của từ từ ngậm chặt lấy gậy thịt của , còn Lục Yên cố gắng kiềm chế, trán đổ đầy mồ hôi.

      có kinh nghiệm gì, chỉ biết cố gắng nhàng vào từ từ, chỉ vào được nửa, cảm giác vô cùng khó chịu.

      Cúi đầu ngậm lấy quả đào đỏ mọng bầu ngực của , thân dưới từ từ cắm vào, muốn mở ra cánh cửa thiên đường.

      Lục Yên đè mông xuống, kéo về phía mình, quyết tâm 'mở cánh cửa thiên đường' đến cùng.

      Hai người ai có kinh nghiệm gì, chỉ có thể dựa vào bản năng mà khám phá từng chút , nơi đó của Lục Yên quá chặt, thậm chí chảy ra chút máu.

      Thấy vậy, Tạ Đạo Niên nhìn bằng ánh mắt sâu sắc.

      ___ Em đem thứ tốt đẹp nhất cho tôi.

      ___ Tôi bao giờ phụ em.

      Nghĩ vậy khiến tinh thần càng phấn trấn, cố gắng đưa vào hoàn toàn, Lục Yên đau đến mức các ngón chân cong lên, khóc.

      ra hạnh phúc quá nước mắt cũng chảy ra.

      Im lặng lúc, hơi thở dồn dập ....

      "Tiểu Yên, còn đau ?"

      "Trường Canh, động ."

      Tạ Đạo Niên cắn răng, từ từ đâm vào rút ra, ái dịch và máu chảy ra, nhìn ràng như vậy khiến giật mình, nhưng vẫn cười, cười hết sức chân thành.

      loại hạnh phúc vì mang thứ quý giá nhất của bản thân dâng tặng cho người quan trọng nhất.

      Tạ Đạo Niên cảm nhận được điều đó, hôn ngừng, phía dưới nhàng chuyển động.

      nghe thấy rất nhiều thanh, tiếng ván giường kêu 'kẽo cọt', tiếng tim đập, tiếng nước nơi hai người giao hợp, tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ.

      Sau khi các giác quan được mở ra, nghe được rất nhiều thanh của thiên nhiên.

      Lục Yên ôm , hai chân quấn chặt, nước mắt ngừng tuôn rơi. Tạ Đạo Niên bị kẹp chặt lại chịu nổi nữa, nơi đó vừa ẩm ướt vừa non mềm, giống như xuyên qua con đường bằng tơ lụa.

      cầm chân nhấc lên cao, thân dưới ngừng đâm vào rút ra, dựa vào bản năng mà liên tục đâm vào sâu, vào chỗ sâu nhất.

      Bất ngờ đâm trúng điểm nhạy cảm của , Lục Yên kêu lên tiếng.

      "Là chỗ này à?" hỏi.

      "Trường Canh, chỗ đó, làm lại ."

      ngừng cố gắng, liên tục đâm vào rồi lại rút ra, cánh tay nổi đầy gân xanh, cố gắng kiềm chế đến cùng.

      Làm vui sướng, làm cho trầm mê*.

      (*trầm mê = mê muội = làm mê mệt )

      Cái giường lắc lư, khí như ngưng tụ, cả căn phòng đều là tiếng hít thở dồn dập, tiếng nước, kèm theo tiếng rên rỉ, kèm theo dây dưa, hàng nghìn thứ kèm theo.

      Ra vào mấy trăm cái, Tạ Đạo Niên liền bắn, cả người toàn là mồ hôi, nằm phủ lên người Lục Yên, thở vừa gấp vừa dồn dập, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ .

      Như này là tốt đẹp rồi, tuy rằng bọn họ biết thế nào là cao trào, nhưng trong khoảnh khắc đó, tâm hồn của họ giao nhau và được kéo vào gần nhau đến mức có khoảng cách, Lục Yên thậm chí có thể cảm nhận được nghĩ cái gì.

      Trường Canh, có thể gặp được , là điều tuyệt vời nhất.

      Rời khỏi người , Tạ Đạo Niên 'cởi' áo mưa ra, vứt vào thùng rác.

      Chân của Lục Yên rất mỏi, nhìn vết máu ở bắp đùi, rồi lại nhìn Tạ Đạo Niên, người cũng dính ít.

      Lúc này nhìn với ánh mắt thâm trầm.

      Lục Yên nghĩ, hình như giống như trước, cụ thể giống ở chỗ nào vẫn nghĩ ra được.

      Tạ Đạo Niên đặt nụ hôn xuống trán , rút khăn giấy ra, nhàng lau người giúp .

      "Sao lại to gan như vậy?" cọ sát người vào , hỏi.

      "Em muốn ăn từ lâu rồi." dõng dạc* .

      (*dõng dạc: to ràng biết ngại ngùng là gì.)

      Tạ Đạo Niên cười cười, "Giỏi lắm."

      "Gì cơ?"

      " có gì, còn đau ?"

      "Chút chút."

      "Em nằm xuống , lấy nước lau người cho em."

      Lục Yên mơ mơ màng màng, sớm đem tết đoan ngọ vứt ra sau đầu.

      .........

      Hoàng hôn, có rất nhiều chim én đậu những sợi dây điện, ánh tà dương đo đỏ, chiếu xuống tòa nhà như phủ lớp sơn màu cam đỏ.

      Tạ Đạo Niên đứng dưới tòa nhà cầm theo bánh chưng của nhà , Lục Yên đứng ở ban công tiễn , hai người nhìn nhau lúc lâu, trong ánh mắt đều là tia thích thú, vui vẻ.

      để tay lên lan can, cổ vẫn còn vết hôn của .

      lưng vẫn còn dấu vết của .

      đưa ngón trỏ và ngón giữa chạm vào môi, tặng cho nụ hôn, đôi mắt chăm chú nhìn .

      Tạ Đạo Niên cũng đưa tay lên môi, làm mấy lần, cho đến khi biến mất ở ngã tư đường rẽ.

      Hương thơm của cuộc '' trong phòng, lúc lâu rồi vẫn chưa tiêu tan.

      _______

      Chương này cũng hơn 1700 từ , muốn ngắt mà sợ mọi người cụt hứng nên lại cố . Nhớ ấn bình chọn & bình luận nhá các babe
      SiAm, Chris, Chris_Luu2 others thích bài này.

    4. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 7.1 : Người chung thủy

      Editor: Yang3S
      _______


      "Đùng."

      cái thùng gỗ được thả xuống dưới đáy giếng.

      Thời gian trôi qua cũng nhanh, nhưng lại nghĩ rất xa vời.

      Tạ Đạo Niên múc nước vào chậu để rửa đào, Lục Yên ở bên cạnh giúp phân loại thư pháp.

      "Lại đây, ăn thử." Tay vẫn còn mang theo hơi lạnh, cầm quả đào đưa vào miệng .

      Lục Yên nhìn nét chữ phóng khoáng tay, hỏi , "Trường Canh, luyện thư pháp được bao lâu rồi?"

      "Luyện từ hồi ."

      "Bác trai bắt luyện?"

      "Ừm. Còn em, hồi em học cái gì?"

      "Bình thường mẹ em ở nhà, em tự lên mạng học cách làm các món đồ thủ công*."

      (*Thủ công = làm các món đồ bằng tay = handmade )

      Tạ Đạo Niên xoa đầu , "Chắc lúc ý em rất buồn chán?"

      " đâu, tưởng làm việc đó là đơn giản à?"

      Thực đơn giản, muốn làm được món đẹp phải là dễ, phải chỉ cần kiên trì là làm được, hơn nữa còn có thể coi việc đó thành công việc chuyên môn của mình.

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đưa vào miệng cắn quả đào, "Em rất giỏi."

      Lục Yên tiếp tục phân loại thư pháp, giúp xếp gọn lại, Tạ Đạo Niên đến phía sau ôm lấy , Lục Yên quay đầu lại nhìn , hai người hôn nhau lúc, sau đó nhìn nhau cười.

      Trần Lộ ở ban công thu dọn củ cải khô, nhìn xuống dưới nhà, nở nụ cười . Tạ Vân Bằng ở bên cạnh hút thuốc, gì.

      con chim én bay qua, tốc độ nhanh như chớp.

      .......

      Khi Lục Yên về nhà, ngang qua tiệm giặt của chị Bạch Mân, thấy bên ngoài cửa tiệm có đám người, đột nhiên, trong đám người đó có người bị đẩy ra ngoài, Lục Yên vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, sau khi thấy người bị đẩy ra, liếc mắt, sang bên.

      Người bị đánh là Triêu Cường, lúc này ta ngã chổng vó, người phụ nữ quần áo xốc xếch chạy ra từ tiệm giặt, đầu bù tóc rối, lớp trang điểm phai nhòa, nhìn rất chật vật.

      khuôn mặt của chị Bạch Mân in dấu bàn tay, chị ra sức cầm chổi đuổi đánh người phụ nữ kia.

      Người phụ nữ kia lăn mình mấy vòng rồi biến mất trong đám người.

      Triêu Cường đứng dậy sau đó to mồm chửi mắng, "Đồ đàn bà tồi kia, dám đánh ông đây."

      người cao lớn ra khỏi đám người, là Triêu Thành trai của Triêu Cường, ta kéo Triêu Cường lại, "Mau xin lỗi em dâu ."

      Triêu Cường luôn rất sợ trai mình, ta giày vào, sau đó run rẩy , "Ai bảo ta hung dữ cơ chứ."

      Chị Bạch Mân ở trong đám người trừng mắt lườm ta, Triêu Thành giơ nắm đấm lên, mọi người tự giác tránh ra, Triêu Cường ngã xuống.

      Lục Yên thấy nước mắt của chị Bạch Mân vẫn còn vương khuôn mặt, chị xoay người về phía tiệm giặt, đóng cửa rầm cái, mọi người thấy hình ảnh náo nhiệt nữa, đều giải tán , còn Triêu Thành nhìn cánh cửa kia, nắm đấm cuối cùng cũng mở ra.

      Lục Yên đứng yên tại chỗ, gì.

      con phố này, có quán tào phớ của thím Vương, thím Vương có con , khi sinh ra vì sốt cao mà não kém phát triển, về sau khi lớn lên bé thích cầm cái micro đồ chơi hát trước cửa quán, Lục Yên nhiều lần bị bé kéo vào bắt làm khán giả nghe bé hát, đối với việc này thím Vương chỉ biết ngại ngùng gì.

      Vợ chồng nhà bác Thất chờ con trai tỉnh lại, còn chị Bạch Mân ông chồng tồi tàn, biết làm gì ngoài thở dài ngao ngán.

      Vẫn còn rất nhiều số phận khác, sống chật vật như vậy, mọi người đều sống cùng nhau, hít thở bầu khí giống nhau, nhưng số phận cuộc đời lại khác nhau rất nhiều.

      Lục Yên về nhà làm cơm xong ăn, đến ban công cầm bình phun nước tưới hoa sen đá*, A Bảo liếm cơ thể, Lục Yên cho nó ăn chút thức ăn của mèo, nghĩ ngợi lúc, vào phòng lấy tuýp thuốc mỡ mang đến tiệm giặt của chị Bạch Mân.

      (*hoa sen đá: có ý nghĩa tượng trưng cho lòng son sắt trong tình bạn, tình ... )

      đến tiệm giặt của chị Bạch Mân, vào từ cửa sau, nhìn thấy chị Bạch Mân ngồi ghế, bóng lưng nhìn vừa yếu ớt vừa đơn.

      Lục Yên gõ cửa, Bạch Mân đột nhiên rùng mình cái, quay người lại, nhìn thấy , nở nụ cười, "Tiểu Yên, tìm chị có chuyện gì à?"

      "Chị Bạch Mân, em mang thuốc xoa bóp cho chị." Lục Yên để tuýp thuốc mỡ lên mặt bàn.

      Bạch Mân vỗ vỗ bả vai của , "Cảm ơn em nhé."

      Ánh đèn chiếu vào người Bạch Mân, nhìn chị khá nhợt nhạt, vết tát mặt nhìn còn đỏ và dữ tợn hơn lúc nãy.

      Lục Yên tự dưng biết mình nên làm cái gì nữa.

      "Tiểu Yên, em có cảm thấy chị rất vô dụng ?"

      " hề, em chưa bao giờ nghĩ chị như vậy."

      Bạch Mân cười buồn bã, "Trước khi ta cưới chị, ta phải là người như vậy, suốt ngày lời ngon ngọt, giờ chỉ biết tự trách bản thân tìm hiểu kĩ."

      Giọng Lục Yên chắc chắn, " ta cũng có lỗi." nhìn Bạch Mân với cái nhìn rất nghiêm túc, " ta cũng có lỗi, có rất nhiều lỗi."

      Tại sao mọi người lại chỉ biết khiển trách người bị hại cơ chứ?

      Bạch Mân nở nụ cười, "Tiểu Yên, cảm ơn em, chị Bạch Mân cố gắng, sớm ly hôn với ta."

      Lục Yên vội vàng gật đầu.

      Cửa trước đột nhiên bị mở ra, Triêu Thành cầm thứ gì đó vào, nhìn thấy Lục Yên, có chút ngạc nhiên.

      Lục Yên mỉm cười với Triêu Thành, sau đó đứng dậy, "Chị Bạch Mân, em về đây."

      Bạch Mân đứng dậy tiễn ra cửa, chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng , chị mới đóng cửa, khóa lại, bên trong khôi phục lại yên tĩnh.

      Côn trùng bay xung quanh bóng đèn điện.

      Người đàn ông phía sau từ từ bước đến.

      Ánh đèn rất sáng, cái bóng của bọn họ phản chiểu lên bức tường, người đàn ông càng ngày càng đến gần, cho đến khi cơ thể hai người sát vào nhau.

      Bạch Mân nhắm mắt lại.

      .......


      SiAm, Chris, Chris_Luu2 others thích bài này.

    5. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 7.2

      Editor: Yang3S


      .......

      Buổi tối, mặt trăng trốn sau những đám mây có màu xanh đen, bầu trời thưa thớt vài ngôi sao, chậu hoa đào nở tươi tốt bên bệ cửa sổ, báo hiệu hoa sắp rụng.

      Tạ Đạo Niên ở trong phòng đọc sách, tháng 11 này bắt đầu kỳ thi cấp quốc gia, thời gian còn nhiều, cần phải tập trung ôn tập kĩ.

      Két! Cửa phòng bị mở ra.

      Cái bóng chuyển động, bước chân vững chãi.

      Tạ Vân Bằng chắp tay sau lưng vào, Tạ Đạo Niên để sách xuống, "Bố."

      Tạ Vân Bằng gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, " đọc sách?"

      "Vâng ạ."

      "Chuẩn bị kỳ thi thế nào rồi?"

      "Vẫn ôn tập ạ."

      Cuộc đối thoại kiểu như này diễn ra nhiều năm, từ đến lớn Tạ Vân Bằng quan tâm nhất đến các cuộc thi, việc đọc sách, việc giáo dục .

      Tạ Đạo Niên chưa bao giờ được mua những quả bóng bay nhiều màu sắc như những đứa trẻ khác, chỉ được mua và cho đọc những quyển sách học tập giành cho trẻ em.

      Tạ Vân Bằng luôn luôn nghiêm khắc kiểm tra bài tập về nhà của , khi còn bé thỉnh thoảng có ham chơi mà làm càn chút, sau đó về đến nhà thấy bố ngồi ở phòng khách với gương mặt đen lại, nhát gan đưa hai tay ra, bị ông cầm cái móc áo đánh trận.

      Tạ Vân Bằng dập tắt điếu thuốc, hỏi , "Trường Canh, năm nay con 23 rồi a?"

      "Vâng ạ."

      Tạ Đạo Niên lật sách, trả lời đơn giản.

      " đương với nhóc kia thế nào rồi?"

      "Bố, ý tên là Lục Yên."

      Mỗi lần Tạ Vân Bằng nhắc tới Lục Yên đều với giọng điệu tốt đẹp cho lắm, biết, ông hài lòng về tính cách của Lục Yên, cũng hài lòng về gia đình của Lục Yên.

      Chỉ có khôn ngoan, dịu dàng, hiểu chuyện mới là người con dâu hoàn hảo trong mắt ông, ông vẫn tận tâm chỉ bảo Tạ Đạo Niên về chuyện này.

      Ban đầu Tạ Đạo Niên cho rằng, về sau cưới người vợ có tính cách như vậy.

      Nhưng bây giờ khác.

      Tạ Đạo Niên khép quyển sách lại, duỗi thẳng eo, "Bố, con biết bố thích Tiểu Yên, con hi vọng bố có thể sớm bỏ thành kiến với ấy."

      Tạ Vân Bằng cười nhạt, "Thành kiến gì, thành kiến việc đứng ở ngay bên đường hôn nhau?" xong chỉ tay vào , "Bố thấy con ngày càng vượt quá giới hạn rồi đấy."

      Tạ Đạo Niên xoa bóp mi tâm*, có chút bất lực, "Bố, kì thi này con thi nghiêm túc, nhất định phụ lòng của bố, nhưng Tiểu Yên, ý là rất tốt."

      "Bố quan tâm con thấy nó tốt hay tốt, dù sao chăng nữa này cũng thể cưới vào cửa nhà chúng ta, bố là người đầu tiên đồng ý việc này."

      Ánh mắt Tạ Đạo Niên trầm lắng, "Bố, chuyện kết hôn của con, là việc chỉ có con mới có quyền quyết định."

      "Bây giờ con thấy mình đủ lông đủ cánh rồi đúng ?"

      "Tất cả đều là nhờ vào dạy dỗ của bố ạ."

      Tạ Vân Bằng bật dậy, trong ngực ông như có cơn sóng mạnh đánh ập tới.

      Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua chống đối lại ông, "Con dám chuyện với bề như vậy à?"

      Tạ Đạo Niên nhìn ông, ánh mắt kiên định, giọng hết sức nhàng, "Bố chưa từng cảm thấy phương thức dạy dỗ của mình là sai ạ?"

      Tạ Vân Bằng nghe , ông nhìn , "Cái gì cơ?"

      Tạ Đạo Niên nở cười nhạt nhẽo, "Thôi ạ, bố cũng nghe."

      Tạ Vân Bằng còn muốn nữa Trần Lộ gọi ông, "Ông Tạ, ông ở đâu đấy? Xuống đây cắt củ từ ."

      Tạ Đạo Niên gấp sách vào, Tạ Vân Bằng nhìn , thở dài, trước khi bước ra cửa, ông , "Cửa hàng của bố về sau cũng là của con, bố cũng chỉ có người con, nên bố hy vọng con luôn sinh sinh tính tính*."

      (*sinh sinh tính tính: hiểu chuyện, biết nghe lời ... Nguồn: Baidu )

      Cánh cửa được nhàng đóng lại, căn phòng khôi phục lại yên tĩnh.

      Tạ Đạo Niên đưa tay lên trán xoa bóp, nhắm mắt lại, biết nghĩ gì. Khi mở mắt ra thấy cái móc khóa táo đỏ mặt bàn, cẩn thận cầm lên nhìn ngắm, sau đó đặt nụ hôn nhè lên đó.

      ....

      Ngày qua ngày cứ thế mà trôi qua cách bình thường, Tạ Đạo Niên chuẩn bị cho kì thi sắp tới, Lục Yên có quấy rầy , dạo này cũng chăm chỉ làm bài tập, Đào Nhạc can thiệp vào việc học tập của , hầu như việc học tập của Lục Yên đều do tự mình quản lý.

      Ban đầu, đối với công việc làm đồ thủ công này của Đào Nhạc hề đồng ý, nhưng do kiên trì theo đuổi của Lục Yên, nên bà cũng gì nữa.

      Gần đây có cuộc thi về thủ công mỹ nghệ, giáo viên đề cử tham gia, thời gian rảnh rỗi Lục Yên đều luyện tập may vá, giành thời gian khá nhiều để luyện tập, hàng ngày, điều đầu tiên nghĩ đến khi mới ngủ dậy là nên mang tác phẩm gì thi đấu, nhắm mắt lại nghĩ nên làm tác phẩm đó như thế nào.

      Lúc trước rất lười, bây giờ hình như bù lại khoảng thời gian lười biếng lúc trước.

      Bạn cùng phòng rời giường sau đó rửa mặt đánh răng, các bạn của vẫn học môn học tự chọn, chương trình học của Lục Yên khá ít, đem toàn bộ tinh lực của mình giành cho việc chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.

      Mấy bạn cùng phòng thấy vậy, , "Tiểu Yên, cậu chăm chỉ như vậy, những người lười như bọn tớ sao chịu nổi a?"

      "Đó là do bị bắt buộc, chứ tớ cũng lười a."

      Tác phẩm lần này của có chủ đề là thế giới động vật, từng con thú , con nào con đấy cũng vô cùng tinh xảo, phí ít tinh lực* của đó.

      (*tinh lực = tinh thần + thể lực)

      "Cậu định làm những món đồ như này làm tác phẩm tốt nghiệp?"

      "Ừm."

      "Cậu giỏi đấy, nghĩ ra tác phẩm để thi tốt nghiệp, tớ còn phân vân biết làm gì đây."

      Lục Yên cắt sợi chỉ thừa, cười , "Các cậu còn có nhiều lựa chọn, còn tớ chỉ biết làm cái này thôi."

      "Tớ cũng muốn giỏi thứ gì đó, như vậy còn có thể chuyên tâm làm."

      Ai mà muốn mình giỏi chuyên lĩnh vực chứ? Cái gì cũng biết nhưng cuối cùng lại giỏi cái gì cả.

      "Nhưng mà lại có ít lựa chọn hơn."

      Cuộc sống đại học của Lục Yên, vẫn đường tìm mục tiêu.

      là lười biếng a.

      Các bạn cùng phòng đều học, Lục Yên tiếp tục làm mấy món đồ thủ công, cuối cùng cũng xong, thở phào nhõm, ngồi đơ người ghế.

      "Mệt muốn chết."

      ........
      SiAm, hthuqttnJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :