Bồ Đề Kiếp - 7:AM

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Truyện: Bồ Đề Kiếp
      Tác giả
      : 7:AM (Bảy giờ sáng)
      Editor: Viên Viên (Cảm ơn chị giúp em)
      Thể loại: Huyền huyễn, tình cảm
      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Năm trăm năm trước, tại khu rừng thuộc Địa Tinh, đứa bé xinh đẹp bị áp ba loại ấn chú Thượng lên người và bị bỏ rơi trước ngôi đền Thổ địa.

      Năm trăm sau, tại ngôi đền thổ địa thuộc Địa Tinh, tiểu linh Bồ Đề thông minh nhưng có thần lực vô cùng yếu ớt. Ngày ngày, nàng sống rất vui vẻ, vô tư bên cạnh Thổ địa gia gia.

      Sau duyên gặp gỡ với Đức Thần trong lần ngài xuống Địa Tinh lịch kiếp, tiểu Bồ Đề được tặng linh lực ngàn năm, từ đó hóa thành hình người.

      Cũng từ đó, tiểu Bồ Đề nảy sinh mối tương tư với Đức Thần và quyết chí tu luyện thành tiên. Cũng từ đó, bắt đầu mối duyên nợ Thái tử điện hạ của Thiên tộc Cảnh Chính và khám phá thân phận của mình.

      Trích đoạn thoại xuất chương nào đó. "Ta chết cũng vì chàng. Tái sinh cũng nhờ chàng. Ta nên cảm ơn chàng hay nên... hận chàng đây?"

      Rốt cuộc nàng là ai? Mọi người cùng theo dõi nhé. :)

      Note: Truyện được cập nhật tuần hai lần hoặc tuần lần. Nếu ai có ghé ngang đây mà thấy truyện hay comment cho tác giả có động lực viết tiếp nhé. ĐA TẠ! :)




      Last edited: 22/9/18
      taisinh, seattleB.Cat thích bài này.

    2. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Chương 0

      Thần là gian vũ trụ bao gồm năm đại hành tinh gồm Nhật Tinh, Mộc Tinh, Hoa Tinh, Cát Tinh, Long Thần Tinh. Đứng đầu mỗi đại hành tinh là các đại gia tộc gồm Thiên tộc thuộc Nhật Tinh, Thủy tiên tộc thuộc Hoa Tinh, Xà tộc thuộc Cát Tinh, Long tộc thuộc Long Thần tinh và Mộc Thần tộc thuộc Mộc Tinh. Dưới cai quản của năm đại hành tinh này là vô số tiểu hành tinh .

      Trải qua hàng triệu năm, năm đại hành tinh từng xảy ra chiến tranh vô số nhằm tranh giành lãnh thổ tại các tiểu hành tinh. Sau cùng, nhờ vào mối liên hôn giữa các đại gia tộc Thiên tộc, Thủy Tiên tộc và Long Thần tộc; Xà Tộc và Mộc Thần tộc, chiến tranh cũng kết thúc. Năm Đế hoàng đứng đầu năm đại hành tinh ký hiệp ước thỏa thuận cai quản các tiểu hành tinh.

      Theo đó, từ vị trí của Nhật Tinh, những tiểu hành tinh thuộc phạm vi nửa bán cầu phía Bắc thuộc quyền cai quản của Thiên tộc, Thủy tiên tộc và Long Thần tộc. Trong phạm vi thuộc nửa bán cầu phía Nam thuộc quyền cai quản của Xà tộc và Mộc thần tộc. Nhìn qua có vẻ công bằng, nhưng trong lòng ai ai cũng biết, các tiểu hành tinh ở nửa bán cầu Bắc phong phú hơn so với nửa bán cầu Nam nhiều lần.

      Những người sống các tiểu hành tinh này được gọi chung là người phàm. Còn người sống ở các đại hành tinh được gọi là Thần.

      Điểm khác nhau giữa Thần và người phàm rất đơn giản. Thần sinh ra có thần lực theo các thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cấp bậc càng cao tuổi thọ càng lớn. Nếu có thể đạt đến đỉnh cấp thần là bất tử. Các cấp bậc thần có thể kể đến từ đến lớn như Tiểu Tiên, Tiểu Thần, Trung Thần, Đại Thần, Thượng Thần và Đế Thần. Để lên cấp bậc thần ngoài tu luyện, Thần còn phải trải qua lịch kiếp và thiên kiếp. Lịch kiếp, thiên kiếp càng lớn, khả năng tăng bậc và thần lực càng mạnh nhưng cũng dễ dàng khiến kẻ đó hôi phi yên diệt.

      Còn đối với người phàm, họ có Thần lực. Tuổi thọ cũng ngắn hơn, nhiều nhất cho đến nay mới thấy cũng chỉ có trăm năm mươi năm tuổi thọ.

      Ngoài Thần và người phàm, thế giới cũng có những loại khác như , tinh linh. Chúng đều có cấp bậc thấp nhưng lại có khả năng tu luyện thành Thần. Các loại này thường chung sống với người phàm tại các tiểu hành tinh.

      Để cai quản các tiểu hành tinh, năm đại gia tộc phái các vị Thần cấp bậc từ tiểu tiên, tiểu thần đến cai quản, trừ bỏ những hành tinh có tính chất đặc thù cần phải có cấp bậc Trung Thần hoặc Đại Thần quản lý.

      Câu chuyện sắp xảy ra tiếp theo đây là tại lãnh thổ của Nhật tinh.
      Last edited: 22/9/18

    3. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Chương 1
      Tại tiểu hành tinh cách năm đại hành tinh chừng năm mươi vạn năm ánh sáng, bóng đen lao vút trong màn đêm, tay ôm đứa bé sơ sinh. dừng lại trong khu rừng hoang vắng, sau khi quan sát xung quanh và chắc chắn ai đuổi theo, giơ tay niệm chú hướng thẳng về phía đứa bé.

      Miệng lẩm bẩm: "Kim chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi mất thần lực nguyên sinh, trở thành tinh linh tầm thường. Lam chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi mang thân xác là cây bồ đề đời đời kiếp kiếp. Tử chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi cắt đứt quan hệ tộc nhân, vĩnh viễn là tinh linh bồ đề thiên sinh thiên dưỡng."

      Trong lúc niệm chú, ba vòng ánh sáng màu vàng, xanh, đỏ phát ra bắn thẳng vào trán, vai và ngực bên trái của đứa bé, hóa thành ấn ký. Sau khi ba ấn chú nhập vào người, từ đứa bé trắng trẻo xinh xắn bỗng chốc lại hóa thành xanh lè xanh lét, người còn nhiều chỗ sần sùi như vỏ cây. Riêng đôi mắt vẫn thay đổi, vẫn to tròn, sáng lấp lánh như chứa đựng hàng triệu tinh tú rực rỡ.

      Kết thúc quá trình, ôm đứa bé đến ngôi đền và đặt nó trong sân. Trước khi bỏ , nhìn đứa bé và : "Đó là số mệnh của ngươi. Hãy sống tốt."

      Năm trăm năm sau, tại ngôi đền Thổ Địa tiểu hành tinh Địa Tinh, thuộc quyền cai quản của Thiên tộc.

      "Đề Đề. Dậy , sao con lại ngủ rồi?" Thổ Địa vỗ vỗ chiếc lá đung đưa đầu của tiểu Bồ Đề ngủ ngon lành.

      "A!" Mặt tiểu Bồ Đề ngơ ngác tỉnh ngủ, lấy tay dụi dụi mắt nhìn Thổ Địa bằng đôi mắt to tròn ngân ngấn nước.

      "Gia gia! Tối hôm qua, Trần tiểu thư đến trước đền mà dám vào trong. Nàng đứng ở ngay gốc cây con mà khóc lóc tâm . Con bồi nàng cả buổi. Cho đến sáng hôm nay, nàng mới chịu yên ổn trở về. Giờ con rất, rất là buồn ngủ ạ."

      Thổ Địa nghe nàng mà gật gù xoa xoa mấy chiếc lá đầu nàng: "Đề Đề ngoan, vậy Trần tiểu thư những gì?"

      Tiểu Bồ Đề gãi đầu: "Dạ, nàng cứ khóc nên ràng. Con nghe chỗ hiểu chỗ . Hình như đại khái là ai đó bỏ nàng , nàng có thai nhưng nàng bảo nàng muốn sống nữa. Con lo cho nàng nên con viết vài dòng an ủi vào chiếc lá. Lúc nàng nhận được, nàng ngẩn ngơ hồi lâu. Nàng cảm ơn con, rồi... rồi gọi con là thần tiên ạ." đến đây, tiểu Bồ Đề có chút xấu hổ, lấy hai bàn tay chi chít lá cây che mặt lại.

      Thổ Địa thầm khen đứa bé này lương thiện, nhưng tiếc là năm trăm năm tuổi mà thần lực nhìn qua vẫn quá kém, đến giờ vẫn chưa hóa được hình người. Nghĩ đến đây, lão Thổ Địa khẽ thở dài.

      Nhớ đến đêm tối của năm trăm năm trước, lão vẫn nhớ áp lực kinh hồn biết từ đâu xuất khiến lão kinh hãi. Chỉ đến khi áp lực kia tan biến hết, lão mới dám bước ra khỏi đền phát đứa bé này. Đứa bé này trông là... xấu xí làm sao. Thấy đứa bé bị bỏ rơi đáng thương, lão cũng bèn bỏ công chăm sóc, dạy dỗ nó. Con bé rất lương thiện và thông minh. Lão dạy nó nó hiểu được bốn, năm nên lão rất mến nó. Chỉ tiếc là tư chất con bé quá kém, sinh ra chỉ có mảnh thần lực như sắp tan biến nên dù tu luyện lâu như vậy, nó vẫn hóa được hình người.

      "Gia gia, gia gia, bây giờ con có thể ngủ chút được ? Con mệt quá mất!" Tiểu Bồ Đề rơm rớm lệ. Lão Thổ Địa thấy vậy bật cười thể nào phản kháng nổi đôi mắt quá đỗi xinh đẹp này, xoa xoa đầu nó: "Ừ, hôm nay, gia gia cho phép con ngủ. Lần sau được như vậy nữa, biết chưa?"

      Tiểu Bồ Đề cười tít mắt, liền lắc người "Dạ" tiếng rồi ngủ ngon lành. Mỗi ngày, công việc của tiểu Bồ Đề là cùng Thổ Địa gia gia ngồi nghe lời cầu khấn của người phàm và ghi chép lại. Những vụ việc nào , Thổ Địa gia gia xử lý, những vụ việc nào phức tạp, Thổ Địa gia gia báo cáo lên Thiên tộc để xử lý nhưng trước nay cũng chưa từng có vụ việc như vậy.

      năm sau, Trần Tiểu thư lúc này ăn mặc như thiếu phụ, lén lén lút lút trong màn đêm, tay ôm đứa . Khi đến trước đền Thổ Địa, nàng luyến tiếc nhìn đứa bé hồi lâu, mắt ngừng đổ lệ, miệng lẩm bẩm: "Đức nhi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi". Nghe tiếng rì rầm của thiếu phụ, tiểu Bồ Đề chợt tỉnh, lắc mình cái. Tưởng có người đến, thiếu phụ giật mình hốt hoảng, vội đặt đứa bé dưới gốc cây bồ đề rồi chạy mất.

      Có lẽ cảm tính được mình bị bỏ rơi, đứa bé ngủ chợt òa khóc nức nở. Khuôn mặt trắng trẻo vì khóc mà đỏ hồng như trái táo.

      Tiểu Bồ Đề nghe thấy tiếng khóc vôi hoảng, xòa xòa hai cánh tay đầy lá trước mặt nó, nó hát mấy câu ca dao dỗ đứa bé nín khóc. Hát khô cả họng hồi, đứa bé mới yên ổn ngủ. Tiểu Bồ Đề thở phào, cất giọng khe khẽ gọi Thổ Địa gia gia

      Lão Thổ Địa ngái ngủ xuất , nhìn thấy đứa bé trước mặt giật bắn mình. Mặt lão nhăn dúm, tay chỉ chỉ, miệng giật giật: "Đây... đây... đây... chẳng phải là..." Phải mất lúc lâu, lão mới gom chút bình tĩnh tự giọng than thở: "Hây, mấy lão gia của tôi ơi. Có bao nhiêu tiểu hành tinh để các lão lựa chọn, sao lại chọn trúng cái tiểu hành tinh bé bé của lão già này làm gì." Tiểu Bồ Đề nhìn lão tự chuyện mình mà khó hiểu, xong lại quay lại nhìn đứa bé, xuýt xoa khen nó càng nhìn càng đáng . biết là trai hay nhỉ?

      biết đứa bé người phàm này có gì mà khiến cho Thổ Địa gia gia muôn vạn phần kiêng nể. Lão tốn nhiều công sức để chọn lọc người nhận nuôi cho đứa bé này. Lựa chọn tới, lựa chọn lui cũng lựa chọn ra được nhà nào hợp mắt lão. Nếu phải có quy định cho người phàm biết tồn tại của Thần chính lão tự tay nuôi nó rồi. Thế là đêm nào lão cũng thở dài, mà hết mấy đêm thở dài ấy cũng hết mất năm năm.

      Năm năm, đứa bé lớn lên trong đền Thổ Địa, bị người ta gọi là Rác Hôi. Ban đầu, nhiều người đến đền khấn vái thấy nó đáng tính đem về nuôi, biết có cái gì cản trở nên cũng đành để nó lại đền. Chỉ là ngày ngày mang áo, sữa, ít đồ ăn cho nó, để nó sống được chừng nào hay chừng đó. Rác Hôi là tên mà mấy đứa trẻ nghịch ngợm thường theo cha mẹ đền gọi nó. Gọi riết thành quen, nên thành ra ai cũng gọi nó là Rác Hôi.

      Tiểu Bồ Đề cực kỳ phản bác tên gọi này nhưng nàng làm gì được. ràng thằng nhóc có tên mà, hôm đó, nó nghe Trần tiểu thư gọi là Đức nhi, là Đức Nhi đó.

      Tiểu Bồ Đề tội nghiệp Đức Nhi, nên lén Thổ Địa dạy Đức Nhi học chữ. Cứ mỗi tối Thổ Địa ngủ, Tiều Bổ Đề viết vài chữ lên lá cây rồi thổi vào phòng của Đức Nhi. Mỗi khi Đức Nhi cầm chiếc lá lên thanh vọng ra. Đức Nhi theo đó tập đọc, tập viết. Đức Nhi cực kỳ thông minh. Tiểu Bồ Đề vốn tự tin vào trí tuệ của nàng rồi nhưng nàng vẫn thấy vẫn thua Đức Nhi nhiều. Nàng dạy Đức Nhi học viết khi Đức nhi chỉ mới tuổi, mà hơn mười ngày sau Đức Nhi đọc chữ trôi vanh vách. Tiểu Bồ Đề cực lấy làm thích thú nên nàng nhiệt tình tìm đủ loại sách hay cho Đức Nhi. Có lẽ nhờ đọc nhiều sách, nên tính tình Đức Nhi ngay từ trầm ổn, giống như là ông cụ non vậy.

      Đức Nhi cũng rất xinh đẹp, càng lớn càng xinh hơn, làm Tiểu Bồ Đề lòng ghen tị. Do Đức Nhi cũng còn bé mà Tiểu Bồ Đề cũng chưa thấy qua cái kia nên cũng Đức Nhi là trai hay .

      Nhưng cũng vì Đức Nhi xinh đẹp mà lại mồ côi nên hay bị bắt nạt. Tiểu Bồ Đề lo lắng cho bé lắm. Mỗi lần Đức Nhi bị ai đó chắn đường gây khó dễ, nàng lại tìm cách làm xấu hổ đối phương. Như hôm có tụi nhóc xúm lại Đức Nhi là rác hôi, Tiểu Bồ Đề liền thổi cái liền làm chúng nó bay mất... cái quần

      lúc khí thế ngông cuồng, tự dưng lại thấy bên dưới mát mát. Tụi sợ quá, la hét bỏ chạy. Thấm thoát sống với nhau năm năm, tình cảm đối với Đức Nhi có phần khắng khít. Nhưng đến ngày kia, khi Đức Nhi chơi trong sân Thổ Địa thấy có đoàn người ăn mặc quý phái bước vào. Người đầu là người đàn ông toát ra khí thế uy nghiêm khiến người người run rẩy, trừ Đức Nhi. Thấy đoàn người vào, Đức Nhi đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi im lặng. Tần Vương liếc nhìn đứa bé tuy còn mà đó có tư chất như vậy có biểu tán thưởng, ngoắc ngoắc Đức Nhi lại hỏi: "Con tên gì? Hôm nay đến cùng ai?"

      Đức Nhi ngoan ngoãn trả lời: "Dạ, bẩm lão gia. Con là Đức Nhi. Con đến cùng ai. Con sống tại đền này."

      Nghe xong câu trả lời, Tần Vương bỗng giật mình, tự nghĩ " đứa bé thân thích mà có thể tự rèn luyện được tính cách trầm ổn như vậy sao?" Suy nghĩ hồi, ông bèn hỏi: "Nếu nhà còn ai, con có nguyện ý theo ta hay ?"

      Đôi mắt Đức Nhi sáng rỡ, ngập ngừng : "Chuyện này... Con cầu còn được. Con chỉ sợ lão gia chê con..."

      Tần Vương cười, xoa đầu nó: "Ngoan, đừng sợ. Từ giờ, con gọi ta tiếng Nghĩa phụ ."

      Những người đứng xung quanh giật mình, vị tướng lĩnh định bước ra khuyên giải Tần Vương có cánh tay ngăn lại. khi Vương gia quyết, phản đối chính là hành vi tự sát.

      Đức Nhi lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Đa tạ, nghĩa phụ."

      Nhìn Đức Nhi cùng đoàn người xa, tiểu Bồ Đề thở dài khóc thút thít nhưng cũng thầm vui mừng vì Đức Nhi có nơi nương tựa. Nàng hi vọng Đức Nhi sống tốt. Trước khi , Đức Nhi có viết vào chiếc lá để dưới gốc cây bồ đề cho nàng bảy chữ: "Cảm ơn. Sau này đền đáp."

      Xa Đức Nhi, nàng cứ thút thít suốt tháng ròng rã, làm lão Thổ Địa tốn rất nhiều công sức mới khuyên nhủ được nàng. Năm trăm năm, trừ có Thổ Địa, nàng chỉ có người bạn duy nhất là Đức Nhi, Đức Nhi rồi, sao nàng buồn được. Nghĩ đến đó, nàng lại khóc huhu.

      Mười lăm năm trôi qua, từ tin tức Thổ Địa, tiểu Bồ Đề biết được Đức Nhi là vị tướng quân đứng đầu quan võ, tài giỏi, tuấn lãng làm chết tim bao nhiêu thiếu nữ. Nghe đâu, Hoàng đế thay mặt Đức Nhi đến cầu thân đại tiểu thư phủ thừa tướng. là hoàng đế đứng ra làm ông mai, có lý gì phủ thừa tướng lại từ chối, mà nghe đâu, đại tiểu thư này sung sướng đến nỗi mắc nghẹn chiếc bánh trôi lúc nghe tin. Báo hại phủ thừa tướng chạy nháo nhào như nhà có cháy.

      Lại thêm mười lăm năm trôi qua, Thổ Địa cho nàng hay, trong triều có biến, hoàng đế đột ngột băng hà, các hoàng tử tranh nhau ngôi vị, kéo lên cuộc chiến tranh triền miên. Bá tánh lầm than. Đứng trước cảnh này, Đức Nhi và Tần Vương đứng lên dẹp loạn cuộc chiến, trả về hòa bình cho bá tánh. Tần Vương lên làm vua được năm năm nhường ngôi vị cho Đức Nhi.

      Năm Đức Nhi thọ năm mươi lăm tuổi, nghe đâu bị hoàng hậu ám sát nên băng hà. Thái tử bị phế truất, đại hoàng tử lên ngôi.

      Nghe xong tin này, tiểu Bồ Đề thở dài, dành chút thời gian tưởng niệm người bạn cũ. Bất thình lình, đạo ánh sáng trắng xoay vòng hình xoắn ốc xuất trước mắt nàng. Bên trong là vị tiên nhân dung mạo đẹp như tranh vẽ, nhìn qua có nét giống Đức Nhi.

      Vị tiên nhân mỉm cười nhìn Tiểu Bồ Đề nhàng : "Ơn ngươi giúp ta năm xưa, ta quên. cho ta biết ngươi có nguyện vọng gì?"

      Tiểu Bồ Đề sửng sốt: "Ngài... ngài... là Đức Nhi?"

      Lão Thổ Địa đứng khúm núm kế bên nàng vội kéo tay nàng, gật gật đầu. À, ra là lịch kiếp như Thổ Địa gia gia hay kể đây sao. Nàng tự hỏi.

      Vị tiên nhân cười khẽ, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Tiểu Bồ Đề cảm thán, tiên nhân đều là có bộ dạng này hay sao, môi đỏ răng trắng, làn da cũng trắng trắng hồng hồng, vừa xinh đẹp lại trông tuấn, khí chất như vậy. Nếu ta trở thành thần tiên giống người cũng đẹp như vậy chăng. Nghĩ thế, Tiểu Bồ Đề liền lắp bắp : "Ta... ta... muốn làm thần... có được ?"

      Vị tiên nhân nghe vậy trầm ngâm lát: "Với thần lực của người, ta e là khó. Như vậy , ta tặng ngươi ngàn năm thần lực đủ giúp ngươi hóa luyện thành người và có thể bắt đầu tu tiên. Còn có thể thành thần được hay , phải dựa vào ngươi rồi."

      Vị tiên nhân phẩy tay, đạo ánh sáng bắn đến tiểu Bồ Đề rồi từ từ thâm nhập vào thân thể nó. Nàng vui mừng đến phát khóc: "Đạ tạ tiên nhân."

      Vị tiên nhân cười , chuẩn bị rời . Tiểu Bồ Đề lớn gan hét: "Xin hỏi...."

      Nghe tiếng hét lớn như vậy, vị tiên nhân này có chút buồn cười, nhưng vẫn giữ phong độ tựa như mây trả lời: "Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

      " ra ta rất băn khoăn. Rốt cuộc ngài là nam hay nữ?" Tiểu Bồ Đề chọt chọt hai ngón tay vào nhau, giọng hỏi.

      Tiên nhân: "..."

      "Khụ... là nam... khụ khụ... là nam nhân đó!" Lão Thổ Địa bất đắc dĩ.

      "À, ra là nam. Vậy tên của ngài là gì?" Tiểu Bồ Đề lại tiếp tục hỏi

      "Gọi ta là Đức Thần" Đức Thần mỉm cười trả lời rồi liền biến mất.
      Last edited: 22/9/18
      B.Cat thích bài này.

    4. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      CHƯƠNG 2
      Tác giả: 7AM
      Editor: Viên Viên
      "Đức Thần, Đức Thần". Cả tháng qua, Đề Đề vẫn lẩm bẩm cái tên ấy. Nàng vẫn quên được hình dáng của ngài. Phải chăng là nàng tương tư? Tương tư? Nàng sửng sốt. Đúng rồi. Chính là tương tư mới thể nhớ tới ngài ấy. Đúng là mình tương tư rồi. Nàng thầm nghĩa, rồi tự thấy xấu hổ, lắc lắc đầu rồi lại vòng vòng trong sân.

      "Ôi, Đề Đề ơi, con làm gia gia chóng mặt quá! Mau ngừng lại thôi!" Lão Thổ Địa nhìn tiểu nương rối rít trước mặt liền than thở. Từ dạo gặp được Đức Thần, ngày nào nàng cũng khiến lão chóng mặt như thế.

      "Gia gia, hình như con... con thích ngài ấy mất rồi." Đề Đề nhìn lão Thổ Địa bằng cặp mắt ngân ngấn nước.

      "Ngài ấy... Ý con là Đức Thần? Thôi con đừng vọng tưởng nữa. Từ bỏ thôi. Con và ngài ấy... Hây... quá chênh lệch rồi". Lão Thổ Địa thở dài.

      Đề Đề cắn môi : "Con biết là con bây giờ xứng với ngài ấy. Nhưng con cố gắng. Con tu luyện chăm chỉ ạ. Gia Gia, Gia Gia giúp con . Có được ạ?" Đề Đề nắm lấy vạt áo của lão Thổ Địa lắc lấy lắc để.

      Lão Thổ Địa cảm thấy tâm phiền. Từ dạo Đề Đề gặp Đức Thần, được ngài ban cho thần lực, rốt cuộc cũng hóa được hình người. Mặc dù xinh đẹp như đám linh khác, nhưng trông xinh xắn hơn trước. Người vẫn xanh lè xanh lét, nhưng tay chân còn sần sùi nữa. Thân người cũng thon gọn ít, nhưng chỗ nào cần có thịt vẫn có. Nhìn kỹ Đề Đề, nếu trừ bỏ làn da thể xanh hơn của nàng, có thể thấy được nàng có khuôn mặt trông rất khả ái, tròn tròn, , mũi, miệng cũng xinh xinh, nhất là đôi mắt xinh đẹp trong veo kia.

      Lão Thổ Địa nghĩ trong bụng. chừng tu luyện thêm thời gian nữa, dung nhan nàng có thể tiến bộ hơn chút. Nhưng mà... nếu so sánh với các tiên nữ khác, nhan sắc của nàng quá là tầm thường rồi, những vậy, nàng lại còn... rất yếu. Đừng kể là Đức Thần, dù có là tiểu Thần hay đại Thần cũng chẳng thèm ngó ngàng nàng.

      Lão biết khuyên giải làm sao đây? Tâm phiền, phiền quá à. Bất quá, lão lại chống cự được đôi mắt xinh đẹp rưng rưng lệ của nàng, lão thở dài: "Gia Gia chỉ là tiểu tiên, có cách nào giúp con tu luyện thành thần. Nếu con quyết tâm như vậy, Gia Gia nhờ bằng hữu ở Hạc Tinh giới thiệu cho con trường tu luyện, nơi đó cũng cách xa Nhật Tinh lắm nên ít nhiều con có cơ hội hơn nơi hoang vu này."

      " sao ạ? Con... con cảm ơn gia gia" Đề Đề phấn khích cùng cảm động ôm chặt lão Thổ Địa khiến lão muốn tắt thở.

      Mặc dù chỉ là tiểu tiên nhưng lão ngoại giao rất rộng. được là làm được. Ngay trong hôm đó, lão liên hệ vỡi lão Thổ Địa ở Hạc Tinh nhờ gửi gắm Đề Đề cho học.

      Sáng hôm sau, Lão Thổ Địa đưa tiễn Đề Đề lên đường.

      Lão thở dài: "Nếu theo cách thông thường, tiểu tiên như ta mất hai mươi năm mới đến được Hạc Tinh. Nếu là con phải bốn mươi năm. May mắn cho con là hôm nay Đào Thần có việc ngang đây, Gia Gia xin ngài cho con nhờ xe của ngài đoạn đến Hạc Tinh rồi. Con nhanh chóng , đừng để ngài ấy đợi".

      Mắt Đề Đề rưng rưng, nàng thút thít: "Con cảm ơn Gia Gia. Gia Gia bảo trọng nhé. Sau này con trở lại thăm gia gia". Nàng xúc động nhìn lão hồi lâu, lại nhìn lại nơi nàng lớn lên hơn năm trăm năm. Bỗng nhiên bây giờ rời liền có chút ngay được. Nhưng nàng quyết tâm rồi, tính nàng là vậy. quyết thôi, khi xác định được mục tiêu, nàng cố gắng hoàn thành đến cùng.

      Đề Đề quỳ xuống dập đầu cảm tạ Gia Gia, sau đó, nhanh chóng rời . ra, nàng cũng sợ nhanh nàng lại càng luyến tiếc.

      là xe, nhưng nhìn thế nào cũng thấy "xe" của Đào Thần giống như chiếc tàu chiến lớn, rất lớn. Đề Đề bần thần chốc có lực kéo nàng lên tàu khiến nàng hốt hoảng.

      vị tiểu tiên nghiêm nghị : "Ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì. Nếu làm trễ chuyến , người thay ta chịu phạt".

      Nghe vậy, Đề Đề cười áy náy xin lỗi rồi tìm góc tàu ngồi xuống. Chiếc tàu to thế này, tất nhiên là có rất nhiều phòng riêng để nghỉ ngơi, nhưng phận nhờ như nàng làm gì có phúc lợi đó. Nàng cũng nghĩ nhiều.

      lúc sau. thanh từ nơi nào đó tàu vang xa, báo hiệu tàu di chuyển. Đề Đề ngồi góc lim dim ngủ.

      "Tránh ra. Ngươi cản đường cản lối quá" Giọng nam nhân hét lên. Đề Đề giật mình tỉnh dậy. Nàng nhìn chằm chằm tên này. Tuy trông cũng tuấn, có khí chất tiên nhân nhưng phần nhiều có vẻ kiêu ngạo, huênh hoang. Đề Đề thích loại tiên này nhất, rất hay coi thường những kẻ cấp bậc thấp hơn. Dù ghét bỏ nhưng nàng cũng gì, nhàng đứng dậy rồi ra góc khác ngồi. Dù gì cũng là nhờ vả tàu của Đào Thần, chuyện gì cần nhịn, nàng nhịn.

      "Hừ, tàu sao lại có đứa xấu xí như vậy, vừa xấu vừa ngu ngốc!" ràng chẳng ngại Đề Đề nghe thấy. Đúng là huênh hoang khoác loác mà. Ta nhịn. Đề Đề tỏ ra bình thản mặc dù bên trong nổi lửa muốn đốt người.

      Liên Quân nhìn nữ nhân xanh lè trước mặt vẫn bình thản nhắm mắt an thần mặc kệ chỉ trích, tự dưng lại cảm thấy tức giận. Mới vừa rồi, thua Thái tử Điện hạ Thiên tộc trận nhục nhã trước mặt Công chúa Thủy Tiên Tộc và Long Thần Tộc, là xấu hổ mà. Tức giận biết xả đâu gặp ngay nữ nhân xấu xí này nên mới mắng nàng trận. Thế mà nữ nhân xấu xí này cũng màng đến .

      Cảm thấy như bị xúc phạm, lại chạy đến chỗ Đề Đề ngủ gây chuyện.

      "Này, nữ nhân xấu xí. Ngươi chỉ là tên tinh linh nhoi mà dám ở đây xem thường bản Thần. Biết đây là tàu của ai ! Biết ta là ai !"

      "Ta biết đây là tàu của Đào Thần. Còn ngươi là ai... Tại sao ta phải biết?" Nàng nhăn mặt, thành hỏi tên kiêu ngạo trước mặt. ràng là nàng nhẫn nhịn, tại sao cứ ba lần bốn lượt đến làm phiền nàng?

      "Ta..." Liên Quân tức giận. Trước nay chỉ có người khác nhận biết , có ngược lại. Thế mà nữ linh xấu xí này lại dám to gan biết . muốn đốt cháy nữ nhân trước mặt này cho nàng phải quỳ xuống cầu tha thứ mà.

      "Thôi được rồi" Đề Đề ngáp dài, thấy nổi điên như vậy cũng muốn dây dưa cùng "Thứ cho ta có mắt như mù, xin hỏi ngài đây là...."

      "Liên Quân" Liên Quân lạnh lùng đáp, nhưng lòng nguội đôi chút, còn thầm khen nữ nhân này tuy xấu xí nhưng cũng biết điều.

      "Liên Quân. Ôi chao, tên này mới hay làm sao. Đúng là tên như người, tuấn, khí khái" Đề Đề giả vờ cảm thán, vừa khen vừa chầm chậm trốn .

      Liên Quân được người khác tâng bốc như vậy, dù mặt vẫn lạnh lùng nhưng lòng cực kỳ sảng khoái. Thấy người kia muốn thoái lui nghiêm mặt: "Đứng lại! Người tên gì?"

      Đề Đề thầm than thở, trong bụng mắng tên Liên Quân này vạn lần nhưng mặt vẫn mỉm cười đáp lại: "Ta chỉ là Bồ Đề tinh linh , có tên. Thổ Địa Gia Gia vẫn thường gọi ta là Đề Đề".

      "Bồ Đề? Đề Đề. Ừm, tên cũng như người. Ta thấy tên này đúng rất hợp với ngươi." Liên Quân nhìn nàng đánh giá.

      Ý là ngươi ta chê ta xấu . Đề Đề chửi thầm tên Liên Quân trong bụng, ngoài miệng cười: "Vậy... nếu Liên Quân tiên quan có gì khác, ta xin cáo từ". xong, nàng mạch chỉ sợ kịp gọi lại nhưng nàng đâu ngờ lại dai như vậy.

      "Đứng lại! Ai cho ngươi ! Lại đây." Liên Quân dõng dạc

      "Tiên Quan có gì sai bảo ạ?" Đề Đề nhẫn nhịn trả lời.

      "Chơi cờ!" đáp gọn. Mới vừa rồi bị thua trận nhục nhã trong tay tên Thái tử Điện hạ kia. Thế nào lại để cho nữ nhân xấu xí này chạy mất. ta phải tìm cách khôi phục lại danh dự bằng cách... chơi thắng nữ nhân. Sau đó, cười ngu ngốc của nàng.

      xong, phẩy tay, bàn cờ vây khảm ngọc xuất trước mắt.

      ngày sau.

      "Ngài có thể tha cho ta ?" - Đề Đề ngáp dài

      "Câm miệng!" Liên Quân tức giận thực . Ngoại trừ lần đấu thua cờ với tên Thái tử Điện Hạ Thiên tộc kia, chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy. Đấu mười ngàn trận cờ vây, toàn thua, mà lại là thua rất nhanh chóng. thể tin nổi, thế quái nào lại thua đậm đà như vậy.

      Đề Đề lại ngáp. Quả nàng muốn đánh nhanh chút, để thua tâm phục khẩu phục rồi tha cho nàng. Ai ngờ tên này lại quá hiếu thắng . hại nàng ngồi đánh cờ lâu như vậy, mỏi toàn thân rồi nha. ra, nàng cũng tính giả bộ thua vài ván nhưng suy nghĩ lại, với tính của tên này, nếu nàng mà thua tiết kiệm lời mà chê bai nàng ngu ngốc. Mà nàng ghét nhất chính là bị người khác nàng ngu ngốc.

      Trong lúc này, tại căn phòng lớn tàu,

      "Dao Dao nhìn gì vậy?" Giọng nam tử dịu dàng hỏi

      "À, ta xem Liên Quân đánh cờ với tiểu linh. Điện hạ có tin được , đấu với nàng ta mười ngàn trận, mà trận nào cũng thua. Nhìn mặt có vẻ... kìm chế được nữa rồi" Công chúa Thủy Tiên Tộc Tiêu Dao cười khúc khích, nhìn vào Thiên Kính phát hình ảnh hai bóng người đánh cờ.

      Thái tử Điện hạ Thiên tộc Cảnh Chính gì, chỉ cười mỉm lộ lúm đồng tiền bên má. Tiêu Dao ngẩn ngơ, xấu hổi. Mặt nàng xuất tầng ửng đỏ.

      "AAAAAAAA!" Liên Quân hét lớn, phẩy tay biến bàn cờ thành tro bụi. Đề Đề sửng sốt. là tâm tính tên này tốt chút nào. Chỉ thua có mấy ván, à , mấy ngàn ván thôi nổi điên như vậy. Mặc dù khi nãy ràng nàng cũng có ý nhường thắng vài trận rồi nhưng là do ngốc thôi. Đề Đề lắc đầu. Cũng thể là do ngốc. Hơn năm trăm năm qua, vì tư chất nàng kém, khó tu luyện nên ngày ngày nàng chỉ chuyên tâm nghiên cứu sách, đàn và cờ. Đối với cờ vây, nàng vốn rèn luyện đến trình độ độc cầu bại. Nàng đứng thứ hai, ai can đảm dám đứng thứ nhất.

      "Đề Đề. Ta phải nhốt ngươi lại đến khi nào ta thắng được ngươi ngươi mới được thả ra!" – Liên Quân căm tức hét lớn, tay phóng ra vật trông như cái lồng chim từ từ biến hóa ngày lớn lao về phía Đề Đề. Nàng sợ hãi toan tránh .

      "Đủ rồi!" Giọng lạnh lùng phát ra khiến cho chiếc lồng bay đến chỗ Đề Đề run run rồi tan biến. Đào Thần xuất .

      "Đây là cách ta dạy người làm tiên?" Đào Thần lạnh giọng.

      "Cha..." Mặt mày Liên Quân ỉu xìu.

      Đào Thần gì thêm, phẩy tay cái, dây xích trói quanh người Liên Quân kéo lê phía sau Đào Thần vào trong tàu.

      số tiên nhân rì rầm với nhau: "Lần này khổ rồi, nhân lúc Đào Thần bế quan, Liên Quân tiên quan lại gây náo loạn như vậy. Bây giờ bị bắt quả tang, chắc chắn Đào Thần xử phạt nặng".

      Nhìn Đào Thần trước kéo tên Liên Quân kia theo sau, Đề Đề cảm khái. Nàng biết là nên thấy đáng đời hay đáng thương đây. Nàng đứngnhìn hồi rồi lại tìm góc để ngủ. Đề Đề ngáp dài. Nàng bồi tên kia chơi cờ cả ngày rồi, bây giờ nàng phải ngủ bù mới được.

      --o0o--
      Last edited: 22/9/18

    5. 7:AM

      7:AM New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      CHƯƠNG 3
      "Này, ngươi dậy . Chủ nhân của ta muốn gặp ngươi" vị tiểu tiên nhân lay lay Đề Đề dậy.

      Đề Đề chuẩn bị chìm vào giấc mộng lại bị đánh thức. Chầm chậm ngồi dậy quan sát vị tiên nhân này. Nàng suy nghĩ chút. Bỗng giọng nàng run run như khóc, lắc lắc tay vị tiên nhân nọ: "Vị tiên hữu này, từ bé sức khỏe ta rất yếu ớt. ngày hôm qua ta ngủ cộng thêm ngồi phơi gió sương, khí lạnh thâm nhập vào người. Người xem... khụ khụ... ta bây giờ bệnh nặng như vậy. Lỡ đâu... khụ khụ... lây cho chủ nhân của người ta vạn lần... khụ khụ... đền hết tội". Mắt Đề Đề rưng rưng, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiểu Đào Tử. sửng sốt. Từ trước đến nay, chưa từng nghe lời dối nào trắng trợn như vậy. Nàng có thể nào đưa ra lý do hợp lý hơn . Như thế này làm sao bẩm báo lại Điện hạ đây. Tiểu Đào Tử thở dài, muốn mở miệng gì đó rồi lại thôi, quay người bỏ .

      Đề Đề mỉm cười, thả mình xuống sàn lại bắt đầu thiu thiu ngủ. Chỉ cần nhìn thoáng qua tên này nàng biết chủ nhân của phải là tiên nhân tầm thường. Ai biết được có phải là phe của tên hồi nãy hay . Lỡ nàng bị trả thù làm thế nào. Nghĩ đến đây, Đề Đề thấy rùng mình, vội tìm góc kín để trốn.

      Trong căn phòng được trang hoàng lộng lẫy,

      "Nàng ta chịu gặp?" Cảnh Chính ngạc nhiên.

      "Vâng, thưa Điện hạ. Nàng hôm nay nàng được khỏe nên hẹn gặp ngài khi khác." Tiểu Đào Tử đáp.

      "Đúng là tác phong của linh cấp thấp mà. có giáo dưỡng. Thái tử điện hạ mời gặp mà lại biết điều như vậy." Công chúa Tiêu Dao bực bội .

      " sao. Có lẽ nàng ta mệt. Để hôm khác vậy" Cảnh Chính ung dung xếp lại bàn cờ. Hôm qua, nghe Liên Quân gặp phải vị cao thủ cờ vây nên rất cao hứng, bèn sai người mời vị cao thủ đó so tài phen. Chỉ tiếc là bên có lòng, bên . Dù sao cũng chỉ là chút cảm hứng nhất thời của nên cũng để trong lòng.

      Năm ngày sau.

      Tàu chiến Đào Thần tiến gần đến Hạc Tinh. thanh vang vọng từ chiếc tàu báo hiệu tàu cập bến. Đề Đề dụi dụi mắt, vươn vai, lắc mình mấy cái.

      "Woa, Hạc Tinh là lớn. Ta đọc sách biết được Hạc Tinh lớn hơn Địa Tinh rất nhiều lần nhưng cũng ngờ là nó lại lớn như vậy. Nếu là Nhật Tinh, biết còn lớn cỡ nào nhỉ?" Miệng Đề Đề há hốc, ngạc nhiên thôi.

      "Nào nào, mau tránh ra!" đám tiên quân nhanh chóng dọn dẹp, mở đường cho các vị tiên nhân bước xuống tàu. chỉ có tàu của Đào Tiên, Đề Đề nhận ra còn có rất nhiều tàu lớn khác cũng cập bến. ra hôm nay là bắt đầu ngày các trường tại Hạc Tinh bắt đầu chiêu sinh. Thế nên, dự đoán mấy ngày này Hạc Tinh cực kỳ náo nhiệt, khí vô cùng sôi nổi.

      Đề Đề chưa kịp bước xuống bị đám tiên quân đùn đùn đẩy đẩy ra khỏi tàu. Nàng té oạch xuống đất, cảm nhận trận ê ẩm ở mông. đám lỗ mãng mà. Đề Đề thầm mắng trong bụng.

      "Đề Đề, ở đây. Ở đây!" thanh the thé, run run đâu đó kêu gọi nàng.

      Đề Đề quay đầu tìm kiếm xung quanh nhưng chỉ thấy tiên là tiên. Cho đến khi, bất thình lình bàn tay nắm lấy chân Đề Đề làm nàng giật bắn mình thét lên. Khi định thần lại nàng mới nhận ra đó là lão Thổ Địa Hạc tinh.

      "Gia gia, vì sao người lại nằm mặt đất vậy?" Đề Đề ân cần đỡ lão Thổ Địa lên.

      Lão Thổ Địa thở dài : "Hây da, cũng phải tại đám tiên với này sao. Mấy hôm nay các trường ở Hạc Tinh bắt đầu tuyển học trò nên từ sáng sớm ở đây rất đông người. Báo hại ta muốn vào tìm con mà vào được, chỉ còn cách là..." đến đây, lão lắc đầu.

      Đề Đề phủi phủi bụi đất bám vạt áo, lấy khăn tay lau lau mồ hôi mặt lão Thổ Địa. "Gia Gia, khổ cho người rồi."

      " sao, sao. Đề Đề ngoan, con chắc là đói bụng rồi. Ta dẫn con ăn".

      "Dạ, gia gia" Đề Đề ngoan ngoãn, khoác tay lão Thổ Địa Hạc Tinh chật vật ra khỏi đám đông.

      Hạc Tinh mặc dù cũng chỉ là tiểu hành tinh nhưng lại lớn hơn Địa Tinh gấp nhiều lần. những vậy, vùng đất tại đây còn rất dồi dào tiên khí thích hợp cho việc tu luyện. Chính vì thế, Hạc Tinh trở thành trong những tiểu hành tinh thu hút rất nhiều tiên nhân, linh tìm đến.

      Tại Hạc Tinh có rất nhiều trường học, trong đó lớn nhất là Thiên Hạc Môn, Đường Hạc Môn, Nguyệt Hạc Môn. Để đăng ký nhập học, phải qua nơi đăng ký gọi là Tiên Hạc Quán. Mỗi người phải trải qua hai bài kiểm tra: là thần lực, hai là trí tuệ. Kết quả kiểm tra được truyền đến các trường. Theo đó, trường lựa chọn thí sinh. Trường hợp có nhiều trường cùng lựa chọn người người đó được quyền quyết định trường mình theo học. Thổ Địa dẫn Đề Đề ăn vừa kể cho nàng nghe.

      Do hôm nay là ngày đầu tiên nên nơi ghi danh rất đông đúc. Đề Đề cũng lão Thổ Địa đợi cả ngày trời nhưng cuối cùng phải lủi thủi ra về.

      Sang ngày hôm sau, lão Thổ Địa bận xử lý công vụ nên Đề Đề mình. Do quen đường, nàng lạc vào rừng trúc Lâm Tinh. ngẩn ngẩn ngơ ngơ biết làm sao, nàng phát đằng xa có bóng người bèn vui mừng chạy đến. Bỗng nàng dừng lại, trợn mắt ngạc nhiên nhìn người phía trước trong bộ dạng kỳ lạ.

      ta vươn người, tay trái chống eo, tay phải giơ cao ép sát vào đầu rồi nghiên người qua trái nhấp nhấp vài cái rồi đổi hướng ngược lại. Thư giãn gân cốt xong, lại ngân nga hát, tay ngắt cọng cỏ lau vẫy qua vẫy lại, tay chân múa may. Chợt thấy con hồ ly từ đâu chạy đến, béo béo tròn tròn đáng , liền ôm lấy. lúc định hôn nó cái chạm ngay khuôn mặt ngây ngốc của Đề Đề. Con hồ ly con liền thoát khỏi tay chạy mất. Khuôn mặt tươi cười bỗng chốc lại lạnh như băng.

      Đề Đề sửng sốt. Sống hơn năm trăm năm rồi, lần đầu tiên nàng mới thấy người lật mặt nhanh như vậy. Nàng cười cười bước đến. Khi đến gần, nàng quan sát cẩn thận người này. Đây là nam nhân có dáng người cao lớn, làn da trắng trắng hồng hồng, đường nét khuôn mặt vừa thanh tú lại góc cạnh như được khắc họa tỉ mỉ. Đôi mắt sắc kết hợp với đôi mày kiếm càng làm tôn thêm khí chất tuấn, và điểm chết người chính là đôi môi hồng hồng cùng chiếc lúm đồng tiền bên má phải lúc lúc . Trừ bỏ hành động vừa rồi, nàng phải công nhận là tên này càng nhìn càng giống nghiệt, nếu so sánh với Đức Thần của nàng lòng chỉ có hơn, kém.

      "Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?" Cảnh Chính lạnh lùng hỏi. Chẳng mấy lúc có dịp thoải mái như vậy mà lại bị bắt gặp.

      "À. Tiên hữu yên tâm. Ta... cái gì cũng thấy". Đề Đề nhịn cười, giả vờ nhìn xung quanh rồi khe khẽ như sợ có người thứ ba nghe thấy.

      Mặt Cảnh Chính lạnh, lúc này càng lạnh hơn.

      " ngại quá, hôm nay ta đến Tiên Hạc Quán để đăng ký nhập học nhưng lại lạc đường. Chẳng hay, vị tiên hữu này có thể chỉ ta đường đến đó được ?" Đề Đề cười cười .

      "Hướng ngươi là hướng ngược lại Tiên Hạc Quán rồi. Từ chỗ này, ngươi hãy về hướng Bắc. được năm trăm dặm rẽ trái, thêm trăm dặm nữa rẽ phải, ngươi tiếp tục đến khi nào gặp được tảng đá như thế này thêm trăm dặm nữa là đến." Cảnh Chính nhàn nhạt đáp.

      "À, đa tạ tiên hữu." Đề Đề cảm kích.

      Tiên nhân đúng là tiên nhân nha. Mặc dù để nàng bắt gặp ngay khoảnh khắc xấu hổ như vậy nhưng vẫn rất tỉ mỉ chỉ đường chi tiết cho nàng. vị tiên có tấm lòng rộng lượng. Vừa , chốc chốc nàng lại nghĩ ngợi, lại cảm khái, lại khen ngợi vị tiên hữu rộng lượng kia, mãi cho đến khi trời nhá nhem tối, nàng nhìn thấy tảng đá quen thuộc trước mặt. Đây chẳng phải là chỗ sáng nay nàng gặp vị tiên hữu "rộng lượng" kia hay sao. Đề Đề ngây ngốc hồi lâu.

      Sáng ngày thứ ba, sau khi bị tên tiên nhân lật mặt kia lừa gạt, cuối cùng Đề Đề đến trước cổng Tiên Hạc Quán ghi danh. Đề Đề thầm rơi nước mắt. Lúc này, người đăng ký nhập học thưa thớt hơn nhiều so với hai ngày đầu tiên. Do vội vã, nàng va trúng người đứng phía trước. Đề Đề than .

      "Xin lỗi, ta cố ý" Đề Đề xoa xoa cái mũi ngước nhìn tiên nhân bị nàng đụng trúng.

      Cảnh Chính giật mình. Đây chẳng phải tiểu linh bị mình lừa gạt hôm qua sao. Mặc dù bây giờ cải trang nhưng vẫn có chút chột dạ, giả vờ ho khụ cái, cười bảo " sao" rồi lảng chỗ khác.

      "Điện... Cảnh Chính ca ca, vì sao hôm qua huynh đăng ký mà lại đợi hôm nay" Lúc này, đám người Tiêu Dao, Liên Quân và Đường Quân đến. Câu này là Tiêu Dao hỏi.

      "À, do ta có vụ cần giải quyết gấp nên phải chậm trễ đến ngày hôm nay." Cảnh Chính mỉm cười nhưng trước sau vẫn bộ dạng lạnh nhạt. đến đây, liếc nhìn Đề Đề vào bên trong Tiên Hạc Quán rồi rất nhanh thu lại ánh mắt. Nhớ đến ngày hôm qua, vì nàng thấy được bộ dạng đó của nên bèn mới nãy ra ý định trêu chọc nàng cho đỡ bực bội. Thế nhưng, đối với tên linh yếu xìu như nàng, nếu lạc trong rừng Lâm Tinh rất nguy hiểm. Vì sợ nàng xảy ra chuyện nên đành phải lén theo. Dù sao biết chuyện hôm qua cũng phải nàng cố ý. Kết quả là cũng như nàng, trễ mất kỳ điểm danh.

      "Kết quả của các người thế nào?" Cảnh Chính hỏi đám người Liên Quân.

      "Rất tốt. Ta gia nhập vào Thiên Hạc Môn, Tiêu Dao vào Nguyệt Hạc Môn, còn Đường Quân là Đường Hạc Môn." Liên Quân trả lời.

      "Ừm. Vậy theo kế hoạch mà hành động. Có động tĩnh gì, các người hãy truyền cho ta". "Được". xong, đám người Liên Quân tản ra mỗi người hướng. Riêng Cảnh Chính ung dung bước vào Tiên Hạc Quán.

      "A, vị tiên hữu này. Ngươi cũng đến ghi danh sao?" Đề Đề nhận ra người lúc nãy nàng đụng trúng, ngoắc ngoắc tay chào. Cảnh Chính gật đầu.

      Đề Đề sáp lại gần chào hỏi: "Này, ngươi tên gì vậy?"

      "Cảnh Lạc" Cảnh Chính nhàn nhạt trả lời.

      "A, Lạc Lạc. Ta là Đề Đề. Ta đến từ Địa Tinh. Đây là lần đầu ta đến đây đó. Còn ngươi sao?"

      "Cũng vậy" Cảnh Chính ngắn gọn trả lời.

      Thấy biểu cảm của Lạc Lạc như vậy, Đề Đề cũng hỏi gì thêm. Nàng nghiêm túc nhìn nhóm người tham gia kiểm tra trước nàng.

      Qua lúc, nàng lại nhịn được hỏi: "Này, Lạc Lạc, ngươi có hồi hộp ? Đây là lần đầu tiên ta tham gia thi cử, ta cảm thấy lo lắng quá. Mà mỗi lần lo lắng, ta lại cảm thấy buồn nôn" Đề Đề lo lắng, tay vò vò vạt áo của Cảnh Chính. Cảnh Chính nhíu mày. gỡ tay nàng khỏi vạt áo của mình rồi : "Đừng lo lắng". Đề Đề nhìn , gật đầu.

      giờ trôi qua, rốt cuộc cũng đến nhóm của Đề Đề và Cảnh Chính.

      vị bạch y tiên tử nhàng bước đến, hướng dẫn về cách làm bài thi thứ nhất: "Bài thi đầu tiên là kiểm tra trí tuệ, chú trọng ba điểm: Quan sát, phản ứng, và kiến thức. Lát nữa đây, ta mở cổng Tiên Hạc Cảnh để các vị bước vào. Khi bước qua khỏi cổng, mỗi vị tiên hữu được dẫn đến ảo cảnh khác nhau. Càng vượt qua nhiều ảo cảnh điểm đạt được càng cao. Bây giờ, mời các vị an tọa và tập trung tinh thần lực vào ấn đường."

      Theo lời bạch y tiên tử, Đề Đề ngồi xuống, nhắm mắt lại và tập trung tinh thần lực. phút sau, Đề Để có cảm giác như hồn nàng tách ly khỏi thân thể. Nàng giật mình mở mắt, thấy quả mình trôi lơ lửng. Còn cơ thể ngồi yên dưới kia.

      chỉ có nàng, Đề Đề còn thấy Lạc Lạc, Bạch y tiên tử và nhiều tiên hữu khác cũng trôi lơ lửng. Vị bạch y tiên tử lầm bẩm niệm chú. cánh cổng cực đại xuất . Phía cánh cổng là tượng con hạc bằng vàng khảm ngọc. Cảnh cổng nặng nề mở ra.

      "Các vị, mời vào trong. Ta chúc các vị thành công" Bạch y tiên tử xong liền biến mất.

      Nhóm người Đề Đề lần lượt từng người bước vào. Vòng thi tuyển chọn chính thức bắt đầu.

      ---o0o---
      Vương Nhược Nhất thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :