1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tld

      Tld Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      26
      Từ tối đến giờ vào hóng mấy lần nàng ah. Thanks

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ý dà, chưa xác định lấy rồi. Chú Chu à, chú k cảm thấy quá nhanh quá nguy hiểm hay sao? Ty chứ có phải bắt tội phạm đâu chứ, hừm

    3. Huyen_bui-july1998

      Huyen_bui-july1998 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      34
      Ha ha ha chú Chu tính xa quá ! Cơ mà ko sao tính là vừa .

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Chưa ji về ra mắt rồi
      Kiểu này chắc đánh nhanh thắng nhanh đây
      Thank nàng nhiều lăm

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 27:
      Edit: Thanh Vy


      Quê Chu Lẫm ở huyện Thanh Thạch, ngay cạnh thành phố Giang, chỉ cần hai giờ lái xe.

      Xuống khỏi cao tốc, SUV màu đen chạy đường tới huyện, khuôn mặt Phó Nam dán vào cửa sổ, nhiệt tình chỉ đường cho giáo: “Phía trước quẹo trái là Hồ Tiên Nữ, nhà ông nội ở ngay bờ hồ.”

      Lâm Nguyệt rất mong đợi, nhưng cũng có chút khẩn trương, ở cùng nhà Chu Lẫm, bây giờ lại theo Chu Lẫm về quê , ông cụ Chu có thể hiểu lầm ?

      ghế điều khiển, Chu Lẫm nhanh chậm lái xe, rẽ cái, tầm nhìn đột nhiên trống trải. Từ lớn lên ở nơi này, Chu Lẫm sớm quen, Lâm Nguyệt ngồi ở ghế sau nhịn được dựa về phía Phó Nam, lớn cùng ngắm nhìn cảnh hồ. Nơi Giang Nam nhiều sông nước, quê nhà Lâm Nguyệt cũng có cái hồ , nhưng diện tích lớn bằng hồ trước mặt này, hồ nước mênh mông, bên bờ hàng liễu rủ, cảnh đẹp ý vui.

      “Ông nội , rất lâu trước kia, trời có tiên nữ trộm bình hoa sứ men xanh của Vương Mẫu nương nương, bị thiên binh thiên tướng đuổi giết. Tiên nữ hoang mang rối loạn chạy tới nơi này, bay đến trung, bị thiên binh đánh trúng, tiên nữ rơi xuống mặt đất, hóa thành Hồ Tiên Nữ, bình hoa sứ men xanh của Vương Mẫu nương nương bị rơi vỡ thành nhiều mảnh xung quanh núi, thiên binh thiên tướng tìm được, khỏi. Mảnh sứ men xanh hòa vào bùn đất, dân chúng phát ra, học cách dùng loại bùn này làm nên sứ men xanh.”

      Trí nhớ của Phó Nam khá tốt, đem chuyện xưa ông nội Chu kể chia sẻ lại với giáo.

      “Đều là lừa gạt người, nếu sao có thể hấp dẫn du khách?” Chu Lẫm nhìn mặt hồ, chút lưu tình vạch trần.

      Phó Nam trừng mắt: “Ông nội Chu lừa cháu.”

      Chu Lẫm hừ lạnh: “ lừa mới lạ.”

      Lâm Nguyệt cười, lấy ra điện thoại chụp mấy bức cảnh ngoài cửa sổ.

      Vài phút sau, xe dừng.

      Chu gia là thế gia làm sứ men xanh, có cửa hiệu “Thanh Ngọc Đường” kế thừa hơn ba trăm năm từ tổ tiên, giờ cũng là xí nghiệp thủ công truyền thống trọng điểm nhất của tỉnh. Theo khoa học kỹ thuật phát triển, sản nghiệp gốm sứ có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, số lượng sứ men xanh ngày càng nhiều, ông cụ Chu lại kiên trì noi theo phương pháp làm sứ truyền thống, cũng dựa vào các tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao bước lên vị trí bậc thầy đức cao vọng trọng, đồ sứ của “Thanh Ngọc Đường” càng thêm tiêu biểu trong triển lãm trong nước và ngoài nước.

      Nổi danh bên ngoài, xưởng sứ Chu gia lại khá giản dị, dựa núi gần sông xây lên, tường trắng ngói xám, thanh nhã cổ xưa, phảng phất còn lưu lại giữa gian. cửa, ba chữ “Thanh Ngọc Đường” rồng bay phượng múa, Lâm Nguyệt hiểu thư pháp nhưng cũng cảm nhận được loại khí thế danh môn vọng tộc đặc biệt.

      nhìn ra, Chu Lẫm lại ra từ gia đình như vậy, thô lỗ và tinh xảo, quả thực là hai thế giới.

      “Ôi, đại đội trưởng trở lại.”

      Chú Vương bảo vệ ở cửa nghe được động tĩnh ra, thấy Chu Lẫm, cười ha hả trêu trọc, vừa vừa nhìn về ghế sau xe. Phó Nam ông ấy cũng biết, vừa muốn thân thiết gọi Phó Nam, liền thấy phía sau bạn học trẻ mặc váy dài màu lam nhạt xuống, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, hơi có vẻ xấu hổ khẽ mỉm cười với ông, so với minh tinh trong TV còn đẹp hơn, xinh đẹp lại thoải mái, giống như bé nhà hàng xóm, có cảm giác xa cách.

      Chú Vương sửng sốt, sau khi hoàn hồn tự chủ được liền cười, ý vị thâm trường liếc mắt ra hiệu với Chu Lẫm: “Cuối cùng cũng biết mang bạn về?”

      Đàn ông ba mươi tuổi, nhiều năm như vậy đối tượng cũng có, nếu phải Chu Lẫm trốn tới thành phố Giang dễ dàng trở về, ông sớm giúp đỡ giới thiệu cho ai đó rồi.

      Chu Lẫm sốt ruột giải thích, quay đầu nhìn Lâm Nguyệt.

      Lâm Nguyệt xấu hổi cúi đầu, mặt sớm đỏ.

      Khóe miệng Chu Lẫm giơ lên, thích biểu này của , muốn làm sáng tỏ, có người thay , Phó Nam kéo tay giáo, lớn tiếng: “ phải, đây là giáo của cháu, cháu đưa giáo tới xem sứ men xanh của ông nội, giáo phải bạn chú Chu đâu.”

      Chu Lẫm mím môi.

      Chú Vương vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng ánh mắt hỏi Chu Lẫm, Chu Lẫm mặt cảm xúc giới thiệu: “Lâm Nguyệt là giáo dạy toán của Phó Nam, trong cục bận rộn, gần đây đều là giáo Lâm chăm sóc Phó Nam.”

      Chú Vương rất thất vọng, vừa đón tiếp ba người vào cửa vừa : “Ông Chu tới nhà bảo tàng, đợi chút nữa mới về, nếu tôi gọi điện thoại báo?”

      cần đâu.” Chu Lẫm tiếng cự tuyệt, “Ông ấy bận việc ông ấy, cháu đưa Lâm thăm vòng, cái chỗ con này, cũng có gì đẹp nhìn.”

      Chú Vương hung hăng trừng mắt nhìn Chu Lẫm, có người nhà máy nhà mình như vậy sao? Sứ men xanh Chu gia có tiền cũng khó mua được, tùy tiện đưa ra món cũng có thể phổng mũi, nếu phải ông cụ khiêm tốn, sớm có thể ở biệt thự. Hai em Chu Lẫm cũng vậy, ràng là con nhà giàu, còn làm cảnh sát, khổ cực , còn…

      Nghĩ đến trai Chu Lẫm hi sinh vì nhiệm vụ, tâm tình chú Vương xuống thấp, để ba người Chu Lẫm tự thăm quan, ông tiếp tục ra cửa làm bảo vệ.

      ~

      Xưởng sứ lớn, nếu tùy tiện nhìn như cưỡi ngựa xem hoa, nửa giờ là dạo xong, nhưng Lâm Nguyệt tràn ngập hứng thú với từng bước làm ra đồ sứ, từ nặn bùn, làm phôi, hong khô, trang trí đến tráng men, mỗi bước đều nghiêm túc nhìn, cuối cùng còn nhìn trong hầm lò lúc.

      Sau khi ra ngoài tới trưa, cái miệng của Phó Nam mở ra nhiều lần, mấy lần muốn kéo giáo nặn bùn, nhưng vì giáo vội vàng, thằng bé cũng cố nhịn xuống, kiên nhẫn thăm quan cùng .

      Có công nhân giúp chuyển lời: “Đội trưởng Chu, ông Chu trở lại đợi mọi người ở phòng khách.”

      Tim Lâm Nguyệt đập nhanh hơn.

      Chu Lẫm dẫn đường đằng trước, vòng qua hoa viên yên tĩnh, phía trước chính là phòng khách, bố cục cổ kính, bên trong đều là đồ dùng bằng gỗ. Lâm Nguyệt thầm quan sát, thấy hoa quả mua ở bàn phòng khách, trước mặt Chu Lẫm, bên cạnh bàn là ông cụ tóc xám trắng ngồi, khoan thai uống trà, cả người mặc quần áo ở nhà, có phong độ hòa nhã của người làm nghệ thuật, chỉ là bị giỏ trái cây phá hủy khí.

      “Ông nội!” Phó Nam vui vẻ chạy qua, giống như cháu trai ruột.

      “Nam Nam tới rồi à.” Ông cụ Chu buông chén trà, cười tủm tỉm ôm Phó Nam lên. Ba của Phó Nam ông cũng biết, khi còn mỗi ngày đều cùng lão nhị giương oai khắp nơi, năm ấy hai thằng nhãi ranh tự chủ trương vào cảnh sát, ông cụ Chu cho hai người vào sổ đen, ai cũng để ý tới, nhưng Phó Nam ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ông cụ Chu nhìn thế nào cũng thích.

      “Ông nội, đây là Lâm, giáo đối với cháu rất tốt.” Ngồi ở đùi ông cụ, Phó Nam kiêu ngạo giới thiệu giáo.

      Ông cụ Chu hơi nheo đôi mắt, nhìn về phía trẻ tuổi đối diện.

      Lâm Nguyệt vội vàng tự giới thiệu: “Chào bác trai, cháu là Lâm Nguyệt, là giáo viên dạy toán của Nam Nam, lần trước nghe Nam Nam trong xưởng của ngài làm sứ men xanh, cháu cảm thấy rất hứng thú, hôm nay mạo muội lại đây tham quan, ngượng ngùng, cháu mua chút hoa quả, hy vọng bác đừng ghét bỏ.”

      đều là lời khách sáo, nhưng dáng dấp Lâm Nguyệt ôn nhu thanh tú, giọng cũng nhàng, trời sinh chính là kiểu dễ được trưởng bối quý.

      Ông cụ Chu gật đầu: “Trong nhà có nhà máy , thích tới chơi, cần khách khí như vậy.”

      Ông cụ hòa ái dễ gần, Lâm Nguyệt thầm nhàng thở ra.

      “Ăn cơm trước , ta cũng biết mọi người thích ăn cái gì, đều là đồ ăn trong nhà, có đặc biệt chuẩn bị.” Ông cụ Chu chỉ vào ghế dựa bên trái, ý bảo Lâm Nguyệt ngồi xuống, đến lượt Chu Lẫm, sớm đặt mông ngồi bên phải, trong mắt ông cụ , cũng để bụng, lười nhác dựa vào lưng ghế, hề để ý nghe.

      “Cảm ơn bác trai ạ.” Lâm Nguyệt lễ phép .

      Dì nhà bếp bưng đồ ăn lên, ông cụ Chu nhìn dáng vẻ gia trưởng, kỳ rất hiền hòa, vừa ăn vừa chuyện với Lâm Nguyệt, hỏi Lâm Nguyệt cảm thụ thăm quan buổi sáng như thế nào. Lâm Nguyệt có hứng thú với sứ men xanh, tự nhiên có chuyện để , ăn xong bữa cơm, đối với ông cụ Chu còn xa lạ lắm.

      “Mọi người tới đây chuyến cũng dễ dàng, đêm nay ở lại bên này , phòng chuẩn bị tốt, ngủ trưa trước, ngủ dậy lại nặn bùn.” Sau khi ăn xong, ông cụ Chu nhìn Lâm Nguyệt , “Ai tới xưởng sứ chơi đều thử nặn bùn lần.”

      Phó Nam cười hắc hắc, nó rất thích nặn bùn.

      Thịnh tình thể từ chối, Lâm Nguyệt lại lần nữa cảm tạ ông cụ chiêu đãi.

      Chu gia bên này có cái tiểu viện cho khách ở lại, bên ngoài cổ kính, bên trong đồ đạc đại đầy đủ mọi thứ. Hôm nay liền có khách tới, Phó Nam sợ giáo đơn, chọn phòng bên cạnh giáo. Ông cụ Chu dĩ nhiên để ý, Chu Lẫm lại trực tiếp đẩy ra cửa phòng khác bên cạnh Lâm Nguyệt, làm như khách tới nhà chính mình.

      Hai cha con ngươi nhìn ta, ta cũng nhìn ngươi, trước khi Lâm Nguyệt ngủ trưa nhịn được cân nhắc chút, rốt cuộc Chu Lẫm làm cái gì chọc ông cụ tức giận?

      ~

      Vừa mới ngủ dậy, Phó Nam quen đường dẫn giáo tới phòng làm việc của ông nội Chu. Phòng làm việc chia thành hai gian trong và ngoài, ông cụ Chu làm sứ đều ở bên trong, bên ngoài bày mấy cái bàn xoay, chuyên để cho bọn dùng thử, chuyện thích thường ngày của ông cụ Chu, chính là dạy trẻ con làm sứ men xanh.

      Buổi chiều ông cụ còn có việc, tự mình làm mẫu nặn phôi lần cho Lâm Nguyệt, rửa tay xong liền rồi.

      Lâm Nguyệt lại phải thần đồng, sao có thể xem lần nghe giảng lần liền biết, ngồi trước bàn xoay và thùng bùn biết xuống tay kiểu gì.

      giáo nhìn con này.” Phó Nam ngồi bên cạnh bàn xoay, ra dáng ra hình mà dạy giáo nặn bùn, bạn học học thời gian, tuy rằng nặn ra theo quy tắc hình dạng nào, nhưng ít ra có thể nhìn ra là bình hoa.

      Lâm Nguyệt nhìn trong chốc lát, khởi động bàn xoay, thử làm.

      Chu Lẫm đút tay vào túi chậm rãi tới, liền thấy bạn học tự mình chơi vui vẻ, giáo tay chân vụng về, còn trộm nhìn học sinh, nhìn thấy lập tức xoay trở về, đôi tay dính bùn ý đồ che lại “tác phẩm” của .

      Chu Lẫm cười cười, vén tay áo đến bên Lâm Nguyệt, hạ đầu gối ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: “Để tôi dạy cho em?”

      như thế nào nữa, trước khi học đại học, mỗi khi tan học hay nghỉ đông nghỉ hè, gần như đều ở lại xưởng sứ này.

      Lâm Nguyệt cần hướng dẫn, khẽ ừ tiếng.

      Chu Lẫm xoa xoa bùn trong thùng, chuyển động bàn xoay, mặt chuyên chú, vô cùng đơn giản làm mẫu cho Lâm Nguyệt biết làm cái bát như thế nào.

      “Biết chưa?” Gỡ xuống cái bát bùn vừa nặn, Chu Lẫm hỏi .

      Lâm Nguyệt:…

      Thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại rất khó.

      “Tôi thử xem.” căng da đầu .

      Chu Lẫm dù bận vẫn ung dung xem bên cạnh.

      ở chỗ này, Lâm Nguyệt càng áp lực hơn, sợ xấu mặt, kết quả càng có áp lực càng làm tốt, cục bùn ra hình dáng. Tay chân luống cuống, hai bàn tay to đột nhiên duỗi lại đây, gắt gao dán lên mu bàn tay , giống như tư thế mười ngón tay đan vào nhau. tay hai người đều có bùn, nhưng loại cảm giác trơn trượt này càng khiến người ta hoảng hốt.

      Toàn thân Lâm Nguyệt cứng đờ, mặt giống như bốc hỏa.

      “Tôi dạy cho em.” Người đàn ông thấp giọng bên, hơi thở ấm áp đều phả vào lỗ tai .

      Giây tiếp theo, Chu Lẫm nắm hai bàn tay càng chặt, bùn đất cũng ngăn trở được nhiệt nóng trong lòng bàn tay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :