1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ - Tọa Hóa Bồ Đề (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 41:phương trình tình cảm nan giải.

      Ngày 01 tháng 10, ở trong điện thoại Hạ Mông muốn đến Bắc Kinh chơi, khiến Nhất Nhất mừng rỡ như điên. Mông Mông học ở Thiên Tân, tuy rằng Bắc Kinh và Thiên Tân cũng khá gần nhau, nhưng Mông Mông còn chưa tới trường bọn họ lần nào, ấy toàn rảnh. Mấy người bọn họ chơi ở Bắc Kinh suốt năm ngày, Cẩn Ngôn phụ trách làm bác tài lãnh trách nhiệm chuyên đưa đón, hầu như bọn họ lật tung hết các khu vui chơi cỡ lớn, các trung tâm mua sắm, nhà hàng lên phen. Đến ngày thứ sáu Hạ Mông chuẩn bị về Thiên Tân, buổi tối trước ngày về liền mời mọi người nhà hàng ăn cơm.

      “Ở thêm ngày nữa , dù sao trường cậu cách đây cũng gần mà.” Nhất Nhất nỡ xa Hạ Mông.

      “Vé tàu mua rồi, với lại cũng sắp vào học lại.”

      học......” Gia Vũ uống hơi nhiều, chống cằm hai mắt mênh mông mờ sương quét tới quét lui mặt người khác, hì hì cười.“ Ở thêm ngày nữa , dù sao cách cũng gần mà, ở thêm ngày nữa ......”

      “Cậu là máy thu a.” Nhất Nhất ghét đập cái.

      “Cẩn Ngôn, dâu của cậu đánh người kìa~~~”

      “Còn nữa!” nhóc bổ nhào qua vung quyền đấm, giơ chân đá. Gia Vũ hung tợn hé miệng liền cắn, nhóc sợ tới mức thiếu chút nữa bị trượt ghế ngã về phía sau.

      Hạ Mông cùng Cẩn Ngôn còn thấy lạ lẫm gì, tiếp tục chuyện trò vui vẻ.“ thể uống rượu đừng uống, đợi lát nữa có người thèm ngó ngàng tới cậu, vứt cậu ở bên vỉa hè.” Nhất Nhất đe dọa.

      “Cậu ném a ném a, cậu nhấc nổi tớ hả ?” Gia Vũ bành cái cổ ra lộ bộ dáng rất lưu manh. Người này uống bia rượu vào thực có vấn đề a, mới chai bia mà bắt đầu xỉn rồi. nhóc mặc kệ , quay đầu cùng người bình thường chuyện.“Mông Mông cậu cơm nước xong còn muốn chỗ nào chơi ? Đêm nay đừng ngủ nhá, chúng ta over night .”

      Máy thu lại bắt đầu đọc lại:“Over night ~~~ over night ...... điện thoại của ai kêu vậy?” Gia Vũ sờ lên sờ xuống túi quần túi áo.

      “Của tớ.” Cẩn Ngôn nghe điện thoại.

      Hạ Mông nghĩ chút rồi :“Đều hết rồi, nữa?”

      nữa ~~~”

      “Cậu phiền chết a!” Nhất Nhất gắp miếng sườn chặn ngang miệng Gia Vũ.“Nếu chúng ta hát karaoke, tớ mời. Tớ mời khách!” nhóc nhìn chằm chằm vào cái máy thu kia,“Ai, sao lại bắt chước nữa ?”

      Lúc này Gia Vũ còn bộ dạng bắt chước mô phỏng người khác nữa, ngồi bên cạnh đắc ý cười, khiến nhóc tức giận đến lòi mắt. Cẩn Ngôn ấn phím ngắt điện thoại bất đắc dĩ :“Tớ phải tới phòng thí nghiệm chuyến, có thiết bị xảy ra vấn đề. Các cậu muốn đâu? Tớ đưa các cậu qua đó, chờ mọi người chơi xong tớ lại đến đón các cậu.”

      cần đâu.” Hạ Mông khoát tay,“Cậu có chuyện bận cứ , đợi lát nữa chúng tớ tự mình gọi xe cũng được.”

      “Khi nào ăn xong nhớ gọi điện thoại cho tớ.” Cẩn Ngôn bàn giao ràng mới rời .

      “Ăn xong chỗ nào?” Nhất Nhất khều khều nghịch mấy củ lạc ( đậu phộng ) đĩa.

      nữa, quá muộn rồi.”

      “Tớ tùy các cậu.” Gia Vũ muốn gắp lạc cho Hạ Mông, vừa gắp được hạt lại bị rơi xuống, Nhất Nhất rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào đôi đũa chịu nghe lời ấy.

      “Nhìn gì mà nhìn, chỉ biết ăn ớt người y như quả ớt.” thẹn quá thành giận.

      “Tớ còn là quả ớt, cậu ngay cả quả ớt cũng bằng.”

      “Ớt chỉ thiên!”

      “Cậu là đồ ăn thịt động vật.”

      “Cậu cái thứ đồ chơi từ tới giờ cứ như vậy, biết Cẩn Ngôn như thế nào lại thích cậu.”

      ai là thứ đồ chơi hả!”

      cậu.” Nhất Nhất giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào qua, Hạ Mông vội vàng ôm thắt lưng nhóc.“Đừng ầm ỹ lên nữa, thế nào cứ dính vào nhau liền ầm ỹ lên thế. Tớ có việc muốn cùng các cậu, tớ...... Sau học kỳ này Mĩ .”

      “......”

      “Trước đó trước với các cậu, đừng trách tớ nhá.” Hạ Mông ngồi trở lại ghế miễn cưỡng cười cười,“Là chuyển trường, các thủ tục làm xong hết rồi, chờ kì nghỉ đông đến qua đó luôn.”

      “ Sao lại trách cậu!” Nhất Nhất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, mím môi, nước mắt rưng rưng ngó chăm chăm Mông Mông,“ vui vẻ tự dưng Mỹ làm chi, chúng tớ đều ở nơi này. Lại cậu cũng nên sớm chút cho chúng tớ biết chứ.”

      “Cậu tới Bắc Kinh vì muốn chuyện này đúng chứ.” Gia Vũ rầu rĩ mở miệng.

      “Uhm...... Bác tớ ở bên kia, có thể bảo lãnh cho tớ, lại , lại tớ cũng cảm thấy bên kia điều kiện tốt. Các cậu đừng giận mà,” Hạ Mông sốt ruột hai bên tay mỗi bên kéo tay của Nhất Nhất và Gia Vũ,“Nếu mắng tớ , mắng ra trong lòng tớ thoải mái chút.”

      “Tớ mới thèm mắng cậu đâu.” Nhất Nhất rút tờ khăn giấy lau cái mũi,“Qua bên kia cũng là cơ hội tốt.”

      Gia Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái bàn hồi lâu vẫn chuyện. bất chợt giương tay gọi phục vụ tới:“Mang thêm mấy chai bia tới đây.”

      Bia xuống bụng, thói xấu khi say rượu của Gia Vũ lại nổi lên, bên dựa vào tường thất tha thất thểu về phía trước bên lớn tiếng thét to linh kiện máy tính. Máy xử lý Độc Long 800! Máy chủ sis735, video card 256, 40G ổ cứng! nguồn điện Kim Trường Thành...... Khổ cho hai theo bên cạnh mệt đến nỗi mồ hôi đầy người, còn phải nghe gào lên thứ ngôn ngữ mà mình hiểu.

      “Gia Vũ a đổi cái khác .” Hạ Mông cầu xin .

      “A, đổi hả, được thôi...... Trăng sáng có tự thuở nào? Nhấc chung rượu hỏi trời cao xanh rằng, kia có khuyết cung chăng, Đêm nay chẳng biết là năm nào, Ta...... * cái gì nữa nhỉ, ta cúi đầu nhớ cố hương, ta ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trăng sáng có tự thuở nào...... A lại đọc vòng trở lại ~~~”

      “Còn biết vòng trở lại! Mông Mông, đem cậu ta chôn quách cho xong!” Nhất Nhất dữ tợn nghiêm mặt bẻ khớp các ngón tay.

      “Chôn tớ? Chôn ~~ cũng phải chôn cất ở quê nhà, thể, thể chết ở xứ người ~~~” Thấy Nhất Nhất để ý tớ , Gia Vũ lại hì hì cười chuyển hướng tới Hạ Mông,“Đem tớ chuyển về quê nhà nhá, vé xe phải giảm giá đó, giảm ~~~ 20%.” Hạ Mông gật đầu, cười miễn cưỡng.

      tại tớ liền chôn cậu ngay!” Cánh tay làm ra động tác cầm dao chém vù vù qua. Dáng người con ma men kia nghiêng , thuận theo bờ tường ngã xuống đất. Hạ Mông vội vàng bước tới, hai người dìu đặt xuống bên cạnh bồn hoa, Nhất Nhất tức đến nỗi muốn đè xuống đất, đòi đem đem làm phân bón để bón cho cây. Thủ phạm gây ầm ỹ kia hăng tiếng chuông di động rốt cục cũng vang lên cứu Gia Vũ mạng.

      đường ? Ừ, cậu ấy uống say, uhm quảng trường bên này...... Được, cậu nhanh lên chút, nếu cậu đến sớm cậu ấy nhảy cầu vượt đó!” Cúp điện thoại, hùng hổ tiếp tục ‘sỉ’ con ma men kia.

      “Tớ muốn tiểu.” Ma men đáng thương . Con người có ba cái vội, có biện pháp a, hai người đành phải dìu đến toilet công cộng bên cạnh. Đợi cả buổi còn chưa thấy ra, Hạ Mông gấp đến độ muốn xông vào xem rốt cuộc có phải rớt xuống bồn cầu rồi hay , ra miệng còn hát khẽ.“Tớ muốn uống nước.” lại có cầu.

      “Mẹ ơi!!!” Nhất Nhất nổi giận,“Muốn uống nước làm chi để lại tiểu!”

      “Bởi vì tiểu hết ra rồi cho nên mới muốn uống nước......” ủy khuất dẩu môi. Uống nước xong lại đòi tiểu đúng ? Gà đẻ trứng trứng nở ra gà vấn đề nan giải mãi dứt đây mà! Xắn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ chút, Hạ Mông cố nhịn cười bảo Nhất Nhất đừng so đo với kẻ say rượu, nhóc mới hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa hàng bên cạnh mua nước.

      “Cậu ngồi yên nào đừng náo loạn nữa, đợi lát nữa lại đau đầu.” Hạ Mông để tựa vào vai mình, nhàng xoa huyệt thái dương cho . Khuôn mặt gần trong gang tấc kia chìm trong bóng tối, ánh mắt lờ mờ có linh hồn.“Gia Vũ? Gia Vũ?”

      “Hử?” giống như từ trong mộng bừng tỉnh, mắt say lờ đờ mông lung nghiêng đầu nhìn Mông Mông.“Mông Mông cậu muốn Mĩ? Ha, địa phương rất giàu có a, quốc gia tư bản chủ nghĩa a ha ha, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ a...... Đều hết rồi, cũng ở đây nữa ......”

      “Cậu say rồi, đừng chuyện.”

      “Uhm, say...... Quá xa xôi, tớ với tới. Tớ cho rằng, chúng ta có thể như vậy cãi nhau ầm ỹ cả đời, cậu chúng ta rời xa nhau, tớ rời xa cậu...... Những cậu vẫn muốn , tớ giữ được......” Thanh càng càng thấp, thân mình từ từ đổ xuống.

      “Tên xấu xa kia kêu cậu đừng uống mà, hệt như đống than bùn rồi!” Nhất Nhất mang theo ba chai nước mồ hôi đầy người chạy tới nơi.

      Hai người cố sức đưa ngồi lên bồn hoa, vô ích thôi vì con ma men này thân thể vạm vỡ cao lớn, đành phải để ngồi đất lưng dựa vào bên cạnh bồn hoa, mới còn lảo đảo ngã trái ngã phải nữa. Vặn nắp chai ra cho uống nước, than ra hai chữ “Đừng ồn ~~~”, xong ngủ lăn ra như chết.

      “Đợi lát nữa vứt cậu ngủ tại đường cái luôn.” Nhất Nhất vung tay oán trách. Tên này rốt cuộc nặng bao nhiêu kg a, cực nặng!“Gia Vũ hôm nay làm sao vậy, uống nhiều thế biết, trước kia có như vậy đâu. Mông Mông cậu đừng , cậu ấy là luyến tiếc cậu.”

      Hạ Mông ngồi xuống ở bên cạnh, ngửa đầu nhìn trung thở dài tiếng.“Gia Vũ chính là hiểu trái tim của mình.”

      “Cái gì chứ, tớ vừa mới nãy có nghe thấy được, cậu ấy giữ được cậu.”

      “Nhất Nhất.” Mông Mông thở dài cười,“Có đôi khi tớ thực hâm mộ cậu, cái gì cũng nghĩ là tốt nhất.”

      “Cậu đây là khen tớ hay là mắng tớ hả?”

      “Khen cậu.”

      “Ấy, mà tớ cảm thấy cậu tớ là đồ ngốc.” Nhất Nhất bành quai hàm ra.

      “Tớ lại thích cậu như vậy, ngốc nghếch hồ hồ.”

      “Tớ rất ngốc sao?” Có ai lại khen người ta như vậy chứ !

      “Ha ha, đáng .” Hạ Mông như bà chị vỗ đầu nhóc,“Mặc dù có lúc bướng bỉnh chỉ muốn đánh cho cậu trận, nhưng cậu rất khiến người ta thích. Cho nên Cẩn Ngôn mới có thể thích cậu như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy.”

      Được người khác khích lệ, Nhất Nhất có chút ngượng ngùng hiếm thấy.“Cậu biết cậu ấy thích tớ lâu rồi?”

      “Uhm, Cẩn Ngôn thích chỉ có cậu. Hãy quý trọng cậu ấy, có người nào giống như cậu ấy cưng chiều cậu như vậy đâu.”

      “Cậu ấy cưng chiều tớ cái gì!” Ngoài miệng chịu thừa nhận, nhưng trong lòng vui muốn chết được.“Mông Mông, kỳ Gia Vũ cậu ta tốt lắm, chỉ là, tựa như cậu đó cậu ấy còn chưa hiểu trái tim mình, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy có thích cậu, cậu đừng có được ?”

      “Nên phải . Tình là cái gì?” Hạ Mông nhìn chằm chằm lên bầu trời thào,“Hai người mới là tình , người gọi là tình đơn phương, ba người là vướng mắc. Cả hai người đều phải nỗ lực cho mới có thu hoạch lại, chỉ dựa vào người hạt thóc cũng thu lại được đâu.”

      Có ý tứ gì a? Nhất Nhất vuốt đầu nghĩ mãi xong.“Cậu thích Gia Vũ nữa?” nhóc giọng hỏi.

      “Thích hay thích đều giống nhau.”

      Lại càng hiểu, y hệt như đoán câu đố ~~~
      tart_trung thích bài này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 42: Sống chung.

      Gia Vũ choáng váng tỉnh lại trong mơ hồ, còn chưa tưởng tượng được bản thân mình ở nơi nào, lập tức được Đinh thị thưởng cho vô số quyền cước.

      “Mới tỉnh lại liền đánh người ~~” lùi vào trong ổ chăn kêu lên.“Đây là chỗ nào a?”

      “Nhà Cẩn Ngôn!” Nhất Nhất tức giận. Nhà Thượng Quan ở Bắc Kinh có căn phòng, mua từ rất lâu rồi nhưng có người ở.

      “Mau dậy , giữa trưa rồi đó! Ngày hôm qua uống say biết trời đất gì cả giờ tỉnh chưa? Làm cho Mông Mông thương tâm có biết hả? Thời điểm cậu ấy lên xe cậu ngủ lăn ra như heo ấy, bộ dạng đáng đánh đòn! Lúc này chắc cậu ấy đến Thiên Tân rồi!”

      Gia Vũ tự biết đuối lý, rụt vai buồn hé răng đứng lên rửa mặt đánh răng.

      “Ngày hôm qua sao ngăn cản Mông Mông kêu cậu ấy đừng ?” Nhất Nhất đứng chắn tại cửa nhà tắm, hai mắt như biến thành mắt sói nhìn ,“Tớ hỏi cậu a, cậu đối Mông Mông rốt cuộc là có ý tứ gì hả?”

      có gì ý tứ......” Trong miệng chứa đầy bọt kem đánh răng than thở.

      có ý tứ gì còn uống say như chết!“Tớ cảm thấy Mông Mông như chờ cậu câu thôi, chỉ cần cậu đừng , cậu ấy khẳng định ! Ê, Mông Mông thích cậu lâu như vậy, cậu dù sao cũng phải có chút tỏ thái độ chứ?”

      “Cũng phải là mua đồ ăn, bỏ tiền ra là có thể mua được ngay.”

      Cái này có liên quan gì tới nhau a! “Có ý tứ gì?”

      Gia Vũ lau xong mặt, đến phòng bếp mở ra tủ lạnh ra tìm đồ ăn.“ hiểu đừng hỏi.”

      “Tớ sao lại hiểu? Kỳ cậu cũng thích Mông Mông đúng ?” Bằng thế nào lại uống say ra mấy chữ “giữ được” kia, đều lời sau khi uống say là chân nhất.

      “Con mắt nào của cậu nhìn thấy a?”

      “Nhảm, cậu thích cậu ấy còn có thể thích ai?”

      “Liên quan khỉ gì tới cậu.”

      “...... Tối hôm qua biết thế thèm lôi cậu về, tớ cho cậu uống thỏa thích, uống cho đến ngộ độc chết quách cho xong! Chôn ngay tại chỗ luôn cho rồi!”

      “Lôi tớ trở về là Cẩn Ngôn, cũng phải cậu!”

      “Khá lắm Trịnh Gia Vũ, cậu tại khỏe rồi ......” Bởi vì chuyện liên quan tới Hạ Mông, đây là chiến tranh bạo phát mạnh mẽ nhất từ khi lớn lên đến giờ của Nhất Nhất và Gia Vũ, cả hai nhìn lẫn nhau ai cũng thấy thuận mắt, mỗi lần gặp mặt đều phải thét lên phen. Thẳng đến trước khi Hạ Mông ngàn vạn lần căn dặn hai người đừng cãi nhau nữa, hai tên oan gia này mới dần dần khôi phục quan hệ bang giao hữu hảo.

      Cẩn Ngôn tốt nghiệp năm tư, trưng cầu ý kiến trong nhà trực tiếp lưu lại trường học thạc sĩ. Qua nghỉ hè khai giảng, chính thức mời bạn Đinh Nhất Nhất chuyển qua ở cùng , nhóc này nghĩ đến trong mùa hè oi bức được hưởng thụ hơi lạnh tỏa ra từ máy điều hòa, lập tức hưng phấn mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      “Các cậu như vậy được tính là sống chung.” Tiểu Lam nhắc nhở nhóc.

      “Sao được tính là sống chung, chỉ là cuối tuần đến ở, nếu bận quá tớ vẫn phải quay về phòng.” Lại trước kia cũng phải chưa từng ở qua, có vài lần cùng Gia Vũ nằm vùng ở nhà của Cẩn Ngôn chơi trò chơi. Lần này phải chỉ là mang nhiều hơn chút quần áo và đồ dùng qua thôi hay sao.

      “Vẫn là đừng quay trở lại hơn, có điều hòa nước ấm lại cộng thêm mĩ nam, ngẫm lại đều chảy nước miếng ~~~ ái Tiểu Bạch,” Tiểu Lục cười đến thực ái muội,“Các cậu chuẩn bị phân chia phòng thế nào?”

      “Mỗi người phòng a.”

      “Lãng phí tài nguyên!” Lời này nghe qua thế nào lại kỳ quái như vậy ? Lông tơ Nhất Nhất đều dựng thẳng lên.“Bạch à ~~~” Tiểu Hồng lộ ra ý tứ sâu xa lôi kéo tay nhóc,“Cậu cũng lớn rồi, là , phải hiểu được việc nào nên làm, nào việc nào nên làm.”

      “Tớ biết.” nhóc vẻ mặt đỏ bừng.

      “Biết là tốt rồi. Bạch a ~~~ nếu ngày nào đó nửa đêm Thần của tớ mò tới phòng cậu, ngàn vạn lần nhớ kỹ cần chống cự, phải chủ động phối hợp hiểu chưa, tận hưởng lạc thú trước mắt, xuân tiêu khắc đáng giá ngàn vàng, đáng giá ngàn vàng a......”

      Nhất Nhất mang theo đồ đạc chạy trối chết.

      Ở trong nhà Cẩn Ngôn điều kiện so với ký túc xá biết tốt hơn bao nhiêu lần a, có điều hòa, hai mươi tư giờ cung ứng bình nóng lạnh, có bếp ga có thể tự mình nấu cơm ăn. Vui rạo rực liền gọi điện thông báo tin tức với cha mẹ, ngoài ý muốn là bị mắng cho chập.

      “Mẹ tớ mắng tớ biết xấu hổ, tớ mỗi người ở gian, bà vẫn còn mắng tớ.”

      “A? thế sao lại đồng ý ?”

      “Tớ với mẹ là cuối tuần hưởng thụ điều hòa, mùa hè Bắc Kinh nóng như hỏa lò!” Nhất Nhất phồng má trợn mắt,“Còn nữa...... Cam đoan xảy ra cái đó cái đó!”

      “Cái đó cái đó?” Cẩn Ngôn cười xấu xa.

      “Chính là cái đó cái đó!” Giả bộ thuần khiết cái gì chứ~~~

      “Yên tâm, tớ mỗi đêm đều khóa cửa, cậu vào được phòng tớ đâu.”

      “......” hay ho gì khi với cậu ta cả, trực tiếp thượng cẳng chân cho nhanh.

      “Đùa với cậu thôi.” cười ôm lấy con tiểu thú giận dữ,“Buổi tối ăn tại gia , tớ nấu cơm cho cậu.”

      “Cậu biết nấu ăn?!” nhóc tin. Cho tới bây giờ đều chỉ biết ăn ngoài nhà hàng, đại thiếu gia làm sao có thể xuống bếp? Cẩn Ngôn lười giải thích, xoay người tiến phòng bếp bộc lộ tài năng thực tế cho nhóc xem. Vo gạo nấu cơm xong, lấy trong tủ lạnh ra mảng thịt heo lớn đông lạnh, ớt xanh dùng dao thái vát bỏ hạt ớt, trứng gà đập ra khuấy trộn lên, rửa khoai tây sạch thái sợi, lách ca lách cách động tác thành thạo. Nhất Nhất trừng mắt mở to con mắt bốc lên sợi khoai tây.“Thực , so với ba tớ xắt y chang......”

      “Tay tránh ra chút, lát cắt trúng bây giờ. Giúp tớ rửa qua chút,” đưa qua cái rổ ,“Dùng nước nóng xóc qua là được rồi.”

      “A.” Mở vòi nước ra vừa rửa rau vừa hát khe khẽ. Mở nước mở rất lớn, bọt nước văng khắp nơi, nhóc hì hì cười lấy tay tiếp được bọt nước bắn tới, đùa nghịch hân hoan. Cẩn Ngôn âu yếm nhìn nhóc, ánh mắt ôn nhu như nước. Thích nhín thấy nhóc làm ra vẻ bướng bỉnh, thích nhìn nhóc bá đạo lỗ mãng, mặc dù có đôi khi cảm thấy đau đầu, nhưng đây mới là Đinh Nhất Nhất duy nhất của a.

      “Nhìn cái gì mà nhìn! Lại nhìn nữa liền đem ánh mắt cậu khoét xuống!” nhóc hung dữ hét lên. Tim đập rất lợi hại, bộ dạng này của hai người giống đôi vợ chồng ~~~ hai má ngoan ngoãn kia mọc lên hai rặng mây đỏ ửng.

      nhóc này ngay cả thẹn thùng cũng phải phối hợp lên biểu cảm đe dọa, biết là nên vui hay là buồn.

      “Aiz, cậu sao lại biết nấu cơm ?”

      “Lúc rảnh học nấu thôi.”

      “Quá trâu bò , vừa biết chơi đàn dương cầm lại biết nấu cơm.” nhóc rốt cục cũng thừa nhận thực mà từ rất lâu rồi nhóc muốn thừa nhận.

      tại mới cảm thấy tớ trâu bò sao? Trước kia suốt ngày thấy tớ vừa mắt.” Cẩn Ngôn quay đầu chỉ chỉ vào mũi nhóc.

      Đổ khá nhiều dầu vào đáy chảo, để cho dầu nóng già đem trứng gà đổ vào chảo, lót đều ra chảo, qua hồi, cổ tay hất lên cái, cả mảng trứng hoàn chỉnh lật sang mặt kia. Nhất Nhất xem đến choáng váng.“Oa ~~~ cậu biết lật trứng chiên! Cậu biết xào ớt! Tớ rất sùng bái cậu!”

      dám, dám.” khiêm tốn . Thầm nghĩ may mắn nhóc cầu tiếp nữa, biết làm cũng chỉ mấy món này nhóc thích ăn mà thôi, nếu tại nhóc đột nhiên muốn uống canh gà, ăn cá kho tàu, ép cũng thể làm ra được. Trứng gà chiên xong xuôi bày ra đĩa, nhóc lấy tay bốc lấy miếng nhét vào miệng.

      “Á, nóng quá ~~~”

      “Ngồi vào bàn rồi ăn, mèo tham ăn.”

      “Chờ cậu làm xong món khác, đồ ăn nguội rồi!” nhóc già mồm át lẽ phải.

      “Đúng rồi, tại sao Mĩ học nghiên cứu?”

      “Tớ cậu phải làm sao bây giờ.”

      “Làm sao bây giờ, làm ‘ rau trộn’ ~~~”

      Vô lương tâm. Cẩn Ngôn thầm thầm tiếng.

      nhóc hắt xì hơi.“Cậu có phải mắng tớ hả?” Bước qua bên cạnh Nhất Nhất hung tợn trừng mắt nhìn .

      “Hôn cậu.” Cúi người ở môi nhóc mổ xuống cái.

      “Ghê quá ~~~ cấm đùa giỡn với phụ nữ đàng hoàng!” Ngữ khí đoan chính, nhưng động tác lại lưu manh, hai cái móng vuốt ướt đẫm xông vào trong áo sơ mi của gãi ngứa, giống như loại động vật bám víu lấy cổ vừa gặm vừa cắn.

      “Cậu là phụ nữ đàng hoàng, tớ chính là Liễu Hạ Huệ tái thế.” ghim chặt tay nhóc thào.

      nhóc nghe , hai cái móng vuốt tiếp tục quấy rầy đồng chí Liễu Hạ Huệ. Nhất Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ ngây ngốc nhìn chăm chú vào :“Aiz, cậu đừng cho tớ biết, lúc trung học và đại học cậu Mĩ tất cả đều là vì tớ.” Đáng sợ, chẳng lẽ nhóc chính là chướng ngại vật làm trở ngại nghiệp phát triển của ?

      “Nếu là như thế tớ cắt cổ chết cho xong.”

      Cẩn Ngôn nghiêm chỉnh :“Vẫn là cắt cổ .”

      “...... Hừ ~~” tại muốn cắt cũng còn kịp rồi.

      Nhất Nhất ngượng ngùng đến cạnh cửa dựa vào tường nhìn xào khoai tây sợi, câu được câu tán gẫu cùng .

      “Cậu cậu hồi thích tớ ?”

      “Ừ.”

      “Bao lớn? Sơ trung?”

      “Bảy tuổi a.”

      A? Cậu ta bảy tuổi biết đến cái thứ đương đương gì đó, mình mười bảy tuổi còn ngồi trước TV xem Nhất Hưu ca, thượng đế a, người sáng tạo ra con như thế nào thế!
      tart_trung thích bài này.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 43: Gặp được tình địch.

      Thoải mái thư thái hưởng làn gió mát lạnh từ máy điều hòa phả ra, Nhất Nhất nhớ tới người còn vất vả xông hơi tại ký túc xá là Gia Vũ, liền cùng Cẩn Ngôn thương lượng:“Nếu kêu luôn Gia Vũ đến ở cùng , dù sao phòng cũng nhiều.”

      “Cậu ấy đến.”Cẩn Ngôn đem bánh mì sữa tươi đặt lên bàn.

      “Tại sao tới? Tớ với cậu đánh cược ?”

      “Đánh cược gì?”

      “Uhm...... Rửa chén .” “Mỗi ngày đều phải rửa.”

      “Được!” nhướng mày cười:“Cậu quyết định rồi chứ.”

      Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Nhất Nhất lập tức cầm lấy di động bấm số gọi cho Gia Vũ, kết quả còn chưa hết câu bị Gia Vũ chặn ngang bằng câu “Đến làm kỳ đà cản mũi a.”.

      “Làm người tốt có kết quả gì ~~~” nhóc than thở ngồi xuống ăn bữa sáng.

      tốt, về sau tớ cần rửa chén.” Cẩn Ngôn vừa lòng uống ngụm sữa.

      “Ai cậu cần rửa?” nhóc trừng lớn mắt

      .“Cậu , đánh cược ai thua phải rửa chén hàng ngày, tại Gia Vũ đến ở, cậu thua.”

      “Tớ thua cuộc phải rửa chén sao, thắng mới phải rửa.”

      chán nản.

      “Đừng tức giận đừng tức giận,” Nhất Nhất vội di chuyển qua ôm hôn cái,“ phải là rửa chén thôi à, hai người chén bát có thể có bao nhiêu, hai cái chén ăn cơm, nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn cái đĩa đúng ?” Lại hôn tiếp cái nữa.

      “Đúng.” Cẩn Ngôn hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào lúc sáng sớm.

      “Lại có vài món ăn bữa hết, đĩa cũng cần rửa, chén bát lại thiếu vài cái đúng ?”

      “Uhm.”

      ngày rửa có ba bốn cái, cậu làm loáng cái là xong đúng ?”

      “Uhm...... Uh?”

      “Tốt lắm, cứ quyết định như vậy nhé.” Cười tủm tỉm vỗ vỗ gương mặt đẹp trai,“Vất vả cậu ghê Cẩn Ngôn a ~~~ tớ phải tới trường rồi.” Mang theo túi sách vừa vừa ngâm nga hát khẽ, phóng lên xe cưỡi con ngựa sắt lướt nhanh như làn khói.

      Quyết định cái gì rồi? Cẩn Ngôn nhìn đống bát đũa bàn cười khổ. Nhóc quỷ quyệt này......

      Bài vở của năm ba đại học mấy dễ chịu, Nhất Nhất bị bài vở chuyên ngành và các môn học tự chọn làm cho đầu óc như muốn nổ tung, việc làm để kiếm thêm khoản thu nhập sớm bị quẳng ra ngoài sao hỏa rồi. Hơn nữa nhóc chỉ lo chơi đùa, tiếng cấp bốn thi hai lần cũng chưa qua, khiến cho Cẩn Ngôn tức giận quá mức, mỗi ngày buộc nhóc nghe băng từ học thuộc từ vựng. Bản thân Cẩn Ngôn cũng rảnh rang gì, làm chuyên đề thí nghiệm, quản lý phòng thí nghiệm, còn có nghiệp vụ công ty, cả ngày bận tối mày tối mặt. Gia Vũ cũng bận bịu kém, học kỳ này được tuyển vào chức vị bộ trưởng tuyên truyền của hội sinh viên, ngoài học tập ra còn biết bao việc linh ta linh tinh cần xử lý, mặt khác còn phải ứng phó với những thế tấn công của các nữ sinh nhiệt liệt theo đuổi nữa, so với cặp đương kia mà thời gian của càng thêm đủ dùng. Ba người đều ở cùng thành phố, nhưng cơ hội tụ tập lại gặp nhau cũng nhiều.

      Chủ nhật Nhất Nhất vất vả mới tóm được Gia Vũ, hai người trung tâm mua sắm mua áo len. Dạo phố xong cũng sắp tới 5h, Cẩn Ngôn gọi điện thoại tới phòng thí nghiệm có việc, khả năng phải rất trễ mới về nhà được. nhóc thở dài:“Ai ~~~ vốn tưởng có thể về nhà kêu Cẩn Ngôn nấu cơm cho cậu ăn, tại được nữa, hết cách.”

      là lười, chỉ biết để cậu ấy hầu hạ cậu.”

      “Ai , cậu ấy nấu cơm tớ làm vệ sinh, có phân công cả rồi.”

      “Phân công con khỉ mốc!” Gia Vũ bĩu môi. Cẩn Ngôn cũng quá sủng tiểu quỷ kia , hình tượng thê nô tiêu chuẩn, sợ nhóc mệt, nấu cơm rửa chén dọn dẹp phòng ốc bao hết, Nhất Nhất chỉ cần tắm rửa giặt quần áo. Máy giặt vẫn là toàn tự động, đem quần áo và bột giặt bỏ vào máy giặt loáng cái là xong, giặt xong đem phơi, ok! Huống chi còn có ít quần áo mang ra ngoài giặt khô.

      “Cậu cho là cậu chịu khó!” Nhất Nhất đấm quyền. Tên tiểu tử này lười tới bến, quần áo muốn giặt, tích lũy đến trình độ nhất định liền vượt qua nửa thành Bắc Kinh đem quần áo bẩn đưa tới, giặt lần duy nhất cho gọn.“Quần áo ai giặt cho cậu?”

      “Máy giặt!”

      “Máy giặt cũng phải ấn vào nút khởi động nó mới giặt! Ai cắm dây điện vào ổ điện, ai ấn nút khởi động? Là tớ! Tớ giúp cậu giặt quần áo.”

      Gia Vũ đối với việc nhóc già mồm át lẽ phải đành bó tay.

      “Ý, có mùi thơm.” nhóc bấu chặt áo hít hà,“Mùi xiên que nấu cay! Chúng ăn xiên que .”

      ăn!” Gia Vũ chán ghét quay mặt . Suốt ngày như trẻ con ham ăn ham chơi!

      “Tớ muốn ăn. Nếu như vậy , chúng ta tới phòng thí nghiệm của Cẩn Ngôn ? Dù sao cách gần đây thôi, vừa ăn vừa lát là tới rồi.”

      “Cậu đúng là khắc đều rời được cậu ta.”

      “Tớ thích, cậu quản được hả~~~” nhóc hì hì cười chạy tiến vào bên trong tiệm, quay đầu nhìn lại thấy kẻ vừa ăn xiên que” kia đứng ở phía sau lưng.“Cậu phải ăn sao?”

      “Cậu đãi tớ ăn ngay.”

      “Chỉ cho ăn 5 xiên!”

      “Còn chưa đủ dính răng!” Gia Vũ tức tối vớt từ trong nồi ra đống đồ ăn.“Ai,” thần bí lấp lửng đẩy đẩy nhóc,“Cậu cùng Cẩn Ngôn...... có hay chưa...... hử?”

      “Cái gì nha.” Nhất Nhất vội vàng cắn miếng thịt gà.

      “Giả bộ cái gì nữa, sống cùng nhau rồi mà.”

      Phốc tiếng, nhóc bị sặc cái.“Ở cùng nhau sao hả, chúng tớ ở chung nhà nhưng ở chung phòng!”

      “Bà của tôi ơi, cậu tiếng chút.” Gia Vũ gấp đến độ bổ nhào qua bụp miệng nhóc, cả tay bị dính dầu mỡ.

      “Fuck, cậu thực biến thái.” Trong tiệm mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh lớn mật này, Nhất Nhất còn chưa phát giác ra, say sưa ngon lành tiếp tục gặm xiên que, lúng túng đến đỏ cả mặt, vội vàng thanh toán tiền rồi kéo nhóc ra ngoài.

      “...... Đó là , có cái gì kinh ngạc chứ.” Mặt cũng hồng lên chút nào.

      “Da mặt cậu thực dày!” Gia Vũ nghĩ ra ngôn từ khác, chỉ có thể dùng chữ đó để hình dung nhóc.

      “Tớ cái này gọi là thành , lời dối, chứng minh tớ là người hai là hai, quyết chơi cái trò giả tạo.”

      “Cho nên cậu gọi là Đinh Nhất Nhất, ngoại hiệu Đinh Nhị.”

      “Fuck !” Dám giễu cợt tên của mình! “ đánh chết cậu, tớ bằng con kiến ~~~” Xắn tay áo lên bổ nhào qua.

      Gia Vũ sớm có phòng bị, chế trụ hai tay nhóc ngoắt ra sau lưng làm cho nhóc thể động đậy được.“ nghĩ ra a, Cẩn Ngôn cư nhiên có thể chịu được con người cậu như thế này, là, chậc chậc. Tớ cho cậu biết a, đối xử với cậu ta tốt chút , có người con nào giống như cậu vậy.”

      “Tớ như thế nào, tớ như vậy tốt sao?”

      “Tốt cái con khỉ mốc a.” lườm nhóc cái buông tay ra.“Cậu nhìn lại cậu , con ra con con trai ra con trai, tóc ngắn như vậy, lại sửa soạn trang điểm, váy cũng mặc, cả ngày cứ ‘ fuck, fuck, fuck’ phun ra, ai chịu nổi cậu.”

      “Có bảo cậu chịu đâu hả!” là, đem nhóc thành người đáng khinh như vậy! Buồn bực nắm nắm tóc, giọng thấp xuống hướng tới Gia Vũ thỉnh giáo,“Ai… Gia Vũ, tớ như vậy tốt hả, cậu cảm thấy tớ chỗ nào cần phải sửa đổi?”

      ngó nhóc liếc mắt cái:“Từ đầu đến chân đến cả da cũng đều phải cần làm lại từ đầu.”

      “...... fuck ~~” cho dù thể đánh thắng , nhóc cho dù phải liều mạng cũng muốn thử lần!

      “Đánh cậu còn chưa sợ a...... Ai ai, đánh với cậu nữa.” Khóe mắt nhóc nhìn thấy thân ảnh đứng trước cửa phòng tòa cao ốc thí nghiệm, Gia Vũ thức thời ngừng tay lại.“ qua đó thôi...... ê!”

      “Suỵt ~~~” Nhất Nhất kéo trốn vào góc tường, dựng thẳng ngón trỏ lên để ở bên môi,“Đừng lên tiếng.”

      Đứng trước mặt Cẩn Ngôn là với mái tóc dài đeo khăn choàng, cầm trong tay món đồ màu xanh lam đậm.“...... Thời tiết lạnh rồi, cho nên...... Tặng cậu, đan được tốt lắm......”

      Khoảng cách có chút xa, thanh nghe rất ràng. Hai tên tiểu tặc vươn dài cổ nhìn lén. Cẩn Ngôn giống như cái gì đó, đáng tiếc nghe , người con đó đem món đồ cầm trong tay nhét vào trong lòng , đẩy ngược trở về, đó lại nhét, biểu cảm mặt như muốn khóc vậy.

      cái gì đó biết?” Gia Vũ thò ra nửa người. Nhất Nhất vội che cái miệng của lại:“ tiếng chút!”

      Đáng tiếc thanh chuyện của hai người có chút lớn tiếng, hai người bị nhìn lén đồng thời quay đầu nhìn qua chỗ bọn họ nấp. Hai tên tiểu tặc đành phải xuất đầu thân.

      “Ha, thời tiết tốt a.” nhóc giả vờ giả vịt ngẩng đầu nhìn trời.

      Thực có nhãn lực, trời tối rồi còn có thể nhìn ra thời tiết tốt. Gia Vũ cười phì tiếng, bàn chân lập tức bị dẫm lên.

      “Các cậu sao lại đến đây?” Cẩn Ngôn cười giữ chặt tay Nhất Nhất,“Giới thiệu chút, đây là bạn tớ Đinh Nhất Nhất, còn đây là bạn tớ Trịnh Gia Vũ. Đây là sư muội ở phòng thí nghiệm Lí Linh.”

      Nhất Nhất Gia Vũ lễ phép lên tiếng chào. Vị sư muội đó nâng cằm cười cười, nhìn về phía Nhất Nhất ánh mắt có chút kiêu căng.

      “Xin phép, tớ có việc trước bước.” Đem món đồ gì đó trong tay nhét vào trong lòng Cẩn Ngôn, xoay người như gió chạy .

      “Lí Linh......” Người chạy xa rồi, Cẩn Ngôn hết cách nhìn tấm khăn quàng cổ trong tay.

      “Oa ~~~ khăn quàng cổ.” Nhất Nhất lấy lại quàng lên cổ,“Rất thoải mái . Ai, thế nào, tớ quàng có đẹp ?” Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai tên con trai kia hỏi.

      “Tháo xuống ,” Cẩn Ngôn dở khóc dở cười gõ xuống cái trán của nhóc,“Tớ muốn trả lại cho ấy.”

      “Đan tệ mà, sao phải trả lại? Oh ~~ Gia Vũ.”

      Gia Vũ tức giận đến hung hăng thưởng nhóc màn bạo lực:“Oh con khỉ mốc ấy, cậu là đồ ngu ngốc!”
      tart_trung thích bài này.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 44: Cưỡng gian.
      Edit: Heidi

      Cậu là đồ ngu ngốc! Nhất Nhất phục xoay người rời giường, mở máy tính ra lên QQ tán gẫu cùng bạn học. Thực cho rằng nhóc là đồ ngu ngốc hả, quên nhá! Cẩn Ngôn là người có tài có mạo lại nhiều tiền, hoàn toàn là kim cương Vương lão ngũ trong tiểu thuyết, có rất nhiều con xinh đẹp theo đuổi có gì kì quái cả. Bản thân mình bộ dạng tính là xinh đẹp, cũng biết trang điểm, còn cả ngày ồn ào hùng hổ có dáng thục nữ tẹo nào, khó trách ngày đó trong ánh mắt Lí Linh ràng là tin.

      “Tớ hôm nay phiền.” Gửi dòng nhắn tin lời Minh Nguyêt.

      “Làm sao vậy? Mỗi ngày đều có người hầu hạ còn phiền.”

      “Mở chat webcam , tớ lười đánh chữ, chuyện trực tiếp với cậu luôn.” Mở webcam ra, Nhất Nhất đem kiện khăn quàng cổ ngày đó hai năm mười tỉ mỉ kể ra, Minh Nguyệt nghe được bất chợt cả kinh.“Ai nha nha nha ~~~ cậu xem mối nguy hiểm tiềm nhiều như vậy! Tớ cho cậu nghe, có vài đứa con da mặt dày lá gan cực lớn, biết người ta có bạn rồi còn thà chết vẫn muốn quấn quít lấy tha, quấn lấy quấn lấy cuối cùng cũng thành đống, lớp của chúng tớ cũng có trường hợp như thế. Cậu nhất định phải nghiêm chỉnh chấn chỉnh tư tưởng của Cẩn Ngôn, làm cho cậu ta trong lòng chỉ có mỗi cậu thôi!”

      “Ân. Làm sao để chấn chỉnh a?”

      “Này...... biết, để tớ suy nghĩ .” Cái đầu rời khỏi màn hình webcam trước mắt, chỉ nghe thấy thanh lật sách soàn soạt. Rất nhanh cái đầu Minh Nguyệt lại lần nữa xuất , trong tay giơ mặt ảnh bìa tiểu thuyết ngôn tình có vẽ hình mỹ nữ.“Có, chính là cái này.”

      “Cái nào?”

      “Bá Vương ngạnh thượng cung! Trong sách đều viết, nam nữ sau khi lăn lộn giường với nhau đều đối phương chết sống lại, thiên lôi đánh chết hồn phách cũng rời nhau.”

      là trong sách khẳng định có đạo lý của nó.“Sao, thế nào ‘ngạnh thượng cung’?”

      “Chính là gạo nấu thành cơm đó! ngu ngốc.”

      “Tớ biết, uhm, cái kia, thể xông bừa lên rồi liền xé quần áo a?” Cái này cũng quá biến thái ! Nhất Nhất ôm khuôn mặt nóng bừng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, sợ có người xuất quỷ nhập thần bỗng tiến đến.

      cũng phải...... Đợi chút .” Thanh lật sách soàn soạt lại vang trận.“Cậu uống rượu , uống xong rồi giả bộ say, sau đó bổ nhào qua ầm ầm lúc là xong rồi.”

      “Ầm ầm thế nào?”

      “Ngu! Cậu cứ bổ nhào qua tất cả các hành động còn lại là do cánh con trai làm.”

      Cẩn Ngôn buổi tối về nhà lúc sáu giờ, chuẩn bị rửa tay nấu cơm ăn, liền ngạc nhiên phát bàn dọn xong mấy đĩa thức ăn, nhóc ngồi ở bàn ăn mặt mày hớn hở cười .“Cậu nấu ?”

      “Uhm, dưa chuột bóp dấm chua, canh trứng cà chua đều là tớ nấu.”

      tệ.” Chỉ vào hai món khác ở trê bàn,“Cái này sao, thịt gà cắt khúc xào, cá kho tàu cũng là cậu nấu ?”

      “Ân. Mua từ nhà hàng đem về, nhưng sau đó tớ có đun nóng lại, cũng coi như tớ có công nấu.” nhóc xong mà mặt đỏ hơi đứt.

      “Đều là cậu làm.” Cẩn Ngôn cười ôm nhóc hôn cái. Trước nếm thử món dưa chuột, tạm được. Lại nếm thử canh, hơi nhạt chút.

      “Ngon, xem ra về sau trọng trách nấu cơm liền giao cho cậu.”

      “Cái đó sao được!” Nhất Nhất vội vàng thanh minh,“Tớ loại tay nghề này chỉ có thể giúp việc, vẫn là cậu nấu ăn ngon hơn. Tớ bới cơm cho cậu.” Nâng bát lên vui mừng chạy vào phòng bếp, đột nhiên “Á” tiếng.

      “Làm sao vậy?”

      “Biến thành cháo ~~~” nhóc khóc chít chít quay đầu,“Cậu mua loại gạo gì a, mới bỏ có chút xíu nước liền biến thành như vậy.”

      “Chính là gạo gạo trân châu a.” Cẩn Ngôn qua vừa nhìn thấy, là có trình độ nấu, nhão thành đống giống y như nồi cháo.“Quên , bỏ thêm chút nước vào coi như chúng ta ăn cháo luôn.” bất đắc dĩ, nhóc này biết nấu cơm còn đổ thừa cho gạo tốt.

      “Nếu lại cho thêm chút đậu xanh táo đỏ nhá?”

      “Cháo trắng là được rồi.”

      “Cứ nhìn tớ !” Bàn tay bé vung lên,“Dù sao cũng là nấu lại, bỏ thêm lạc vô, a đúng rồi, trong tủ lạnh còn có long nhãn......”

      Cuối cùng món chính của bữa tối biến thành món bát bảo Đinh thị ××, cháo giống cháo, cơm giống cơm, ăn vào khiến hai người đều mắc ói.

      Cơm nước xong xuôi Cẩn Ngôn vào thư phòng viết báo cáo thực nghiệm, Nhất Nhất ở phòng khách xem tivi, xem hồi chạy tới nghiêng đầu nhìn . người thế nào có thể càng nhìn càng đẹp nhỉ? Đều nhìn mười mấy năm rồi còn ngán. Từ đến lớn luôn có người thích, bất luận nam nữ già trẻ, người như thế căn bản là thể xưng là nhân loại, thành tinh ......“Nhìn cái gì?” kéo nhóc qua hôn xuống bờ môi. nhóc này ngẫu nhiên toát ra vẻ ôn nhu luôn khiến cho kìm lòng được.

      “Hì hì, nhìn cậu xem có phải thành tinh biến thành quái rồi .” Cẩn Ngôn xoay mặt tiếp tục viết báo cáo. Biết ngay trong miệng nhóc phun ra nổi cái lời hay ho gì!

      sư muội Lí Linh kia rất xinh đẹp a .”

      “Uhm.”

      “Cậu thích xinh đẹp hả?”

      “Cũng được.”

      “Tớ hỏi cậu đó!” Nhất Nhất thấy thái độ chút để ý tới mình của bất mãn,“Tớ xinh đẹp ôn nhu, cơm cũng biết nấu. Trước kia Chu Đình rất xinh đẹp a, còn có hoa hậu giảng đường của trường học các cậu nữa, tớ đều kém hơn bọn họ.”

      Cẩn Ngôn cười mổ nhóc cái.“So sánh gì chứ? Cậu chính là cậu.”

      “Vậy cũng đúng, thế giới chỉ có duy nhất Đinh Nhất Nhất.” Thương cảm hai giây nhóc lại nhảy nhót, kéo má ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng ,“Còn mau tắm rửa?”

      Cẩn Ngôn nhắm mắt lại khẽ hôn Nhất Nhất.“Đừng như vậy nhìn tớ......” Hai con mắt y như soi~~~ mở mắt ra nhìn đến đồng hồ bàn mới chỉ có 11h.“Còn sớm a, trước khi ngủ mới tắm.”

      còn sớm nữa!” Nhất Nhất nhảy dựng lên bước vào phòng tắm cho xả nước cho , thái độ cung kính trước nay chưa từng có.“Tớ giúp cậu xả nước rồi đó, nhanh tắm , tớ chơi game lát.” xong liền ngồi xuống mở máy tính ra khởi động chương trình trò chơi lên, tách tách tiếng vang do ấn phím kêu lên ngừng.“Cậu cũng đừng chơi quá lâu, ngủ sớm chút.”

      “Biết rồi, cậu tắm từ từ ~~~ tắm sạch chút ~~~”

      Cẩn Ngôn buồn bực, hôm nay nhóc kia có chút kỳ quái...... Cửa phòng tắm đóng lại, kẻ dũng mãnh giết quân địch ngồi trước máy tính kia cũng vội vàng đứng bật dậy chạy thẳng tới nhà bếp, giơ lên lon bia Thanh Đảo được mở nắp từ trước ra tu hơi. Nôn ~~~~ hương vị của bia giống hệt mùi nước đái ngựa khó uống chết , đổi cái khác vậy. Ánh mắt liếc đến đủ thứ rượu vang đỏ trong ngăn tủ, tóm lấy chai giơ lên tu ngụm lớn. Hắc, cái này tệ, hương vị ngọt ngào. Lại uống tiếp mấy ngụm to. Cẩn Ngôn vừa ra khỏi cửa phòng tắm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.“Cậu uống rượu ?”

      “Hi ~~~” Kẻ ngồi lệch sofa kia ngoắc tay vẫy . biết là bia lợi hại hay là rượu vang đỏ lợi hại, dù sao tại nhóc bị choáng váng đầu, dựa theo như sách , thời điểm say sưa hồ đồ thế này vừa vặn có thể làm chuyện xấu.“Còn ngủ sao, thế nào lại còn uống rượu.”

      “Nếm thử thôi ~~ trước khi ngủ uống chút rượu có tác dụng làm đẹp a. Giúp tớ xoa xoa, đau đầu.” đặt đầu nhóc gối lên đùi nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho nhóc.“ chút là đủ rồi, cậu có vẻ uống ít.”

      Mùi sữa tắm thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi, bàn tay to đặt da vừa ấm áp lại thoải mái, Nhất Nhất ngẩng đầu lên ngắm lộ ra vẻ háo sắc. Người vừa tắm rửa xong chính là sexy, làn da che phủ tầng phấn hồng, tóc ướt sũng còn giỏ xuống, có giọt nước chảy xuống theo phía nghiêng khuôn mặt, a, tiến áo áo ngủ thấy nữa...... đầu óc nhóc choáng váng theo hướng giọt nước kia mò vào bên trong tìm kiếm. Trống ngực lập tức như lạc nhịp.“Nhất Nhất?” Cổ họng Cẩn Ngôn khàn đặc.

      “Tớ thích cậu ~~” Sờ lên làn da cảm giác thoải mái dễ chịu ~~~ vươn người lên tiến vào trong lòng , kéo thấp đầu xuống chủ động hôn lên đôi môi quyễn rũ kia.

      “Uống nhiều rồi hả?” cúi đầu cười, đoạt lại quyền chủ động. Chất cồn kia chảy xuống bụng như giục giã đốt lên hưng phấn chưa từng biết đến, thân mình Nhất Nhất nóng lên hô hấp dồn dập, trong đầu thoáng ra cái câu danh ngôn chí lý. Bá vương cái gì đó? Mặc kệ , chủ động ra tay trước mới là đạo lý cứng rắn. Bàn tay bé men theo phía dưới áo ngủ vào bên trong, lớp da thịt bóng loáng kia nhéo hai cái.

      “Đừng đùa......” bắt được tay nhóc cho nhóc động đậy. nhóc kiên nhẫn tránh thoát, hai bàn tay cùng nhau ra trận, nhất quyết kéo áo của ra lộ ra nửa người trơn loáng, cười nham nhở tay ôm sát cổ vừa cắn vừa gặm, tay kia an phận ở trước ngực vừa nhéo vừa sờ.

      “Đừng, nghịch tiếp tớ dừng lại được đâu.” Cẩn Ngôn khẽ cắn vào khóe môi nhóc cảnh báo cho nhóc biết, nghe thấy nhịp đập tim mình như lôi sấm.

      “Ai cho cậu ngừng......” Vài từ ít ỏi đó trong nháy mắt đánh ngã con đê điều vừa mới vất vả được xây lên, khí bốn phía đột nhiên trở nên nóng hầm hập. thở dốc, nhưng trận mưa hôn môi càng thêm dày đặc triền miên, cẩn thận đặt Nhất nằm bằng phẳng ở sofa, ngón tay thon dài do dự mà dò thám tiến vào trong áo ngủ của nhóc. thanh cúi đầu rên rỉ tràn ra bên môi, như cổ vũ động tác của , hôn càng sâu càng nồng nhiệt cởi bỏ cúc áo trước ngực nhóc, thân mình nằm phía dưới lại có động tĩnh gì.

      Ngất rồi? Cẩn Ngôn khẩn trương vỗ mặt nhóc.“Nhất Nhất?” động tĩnh.“Cậu làm sao vậy Nhất Nhất!”

      “...... Đáng ghét ~~” Hai chữ mơ mơ hồ hồ được văng ra, tên bợm nhậu kia xoay người phát ta tiếng ngáy rất .

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 45: Thượng...... Cung......rồi ......

      nhóc ngượng ngùng rồi. Buổi sáng buồn bực ở trong phòng chịu rời giường, lề mề mè nheo hơn nửa giờ mới chịu ló đầu ra ăn bữa sáng, con ngươi quay tròn chuyển động tứ phía, gặp được tầm mắt của lại cuống quýt né tránh qua bên.

      “Ăn từ từ, uống chút sữa .” Cẩn Ngôn cười đưa qua ly sữa. Nhất Nhất bị miếng bánh bao mắc nghẹn ở cổ họng, ra sức đấm vào ngực để nó xuống, nghiêng mặt nhận lấy cốc sữa nốc ngụm to, vẫn là nhìn .

      “Nhất Nhất, tớ có việc muốn với cậu, ngày hôm qua......”

      “A …sao kì vậy ta, chưa tỉnh ngủ lại muốn ngủ nữa rồi ~~” nhóc ngáp vài cái đặt đầu mình cánh tay giả bộ rất buồn ngủ.

      Cẩn Ngôn nhịn cười bước đến để khuôn mặt mình đối diện với mặt Nhất Nhất.“Có nhìn thấy ?” Ngón tay chỉ vào hai quầng thâm to tướng mắt ,“Tối hôm qua tớ hầu như đêm được ngủ, cậu uống say còn đá chăn......”

      “Đúng vậy đúng vậy,” nhóc cương cứng cổ lần nữa dúi đầu vào trong khuỷu tay,“Tớ uống say rồi cái gì cũng nhớ nổi, mất trí nhớ rồi, ngộ độc rượu bán thân bất toại! Cậu chớ chọc bệnh nhân!”

      Phản ứng còn rất mạnh a. dở khóc dở cười, cố ý tiến đến ghé sát bên tai nhóc thấp giọng :“Cậu làm tớ sợ muốn chết, hôn mà cũng có thể lăn ra ngủ mất, còn tưởng rằng cậu uống nhiều bị đau dạ dày, ra chính là ngủ. Ha ha, uống say rồi ngủ giỏi, lay thế nào cũng tỉnh, may mắn giống người khác say khướt còn làm loạn......”

      Đừng nữa được , rất đáng sợ a !“Tớ ngủ...... A hô ~~ hô ~~~~” Tiếng ngáy khò khò vang lên thiệt lớn.

      Cẩn Ngôn nghẹn cười trìu mến hôn lên tóc nhóc, thấy nhóc đến cả tai cũng đỏ bừng như sắp chảy máu rồi, nếu tiếp tục nữa chừng nhóc có thể tự bốc cháy.“Tớ có chuyện nghiêm túc muốn với cậu.”

      Tiếng ngáy lại vang lên.“Ngày mai tớ muốn Thượng Hải, còn nhớ ?”

      “...... Á.” Nghĩ ra rồi, ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều thứ hai muốn cùng thầy giáo hướng dẫn Thượng Hải làm chuyên đề, khi đó cả đầu nhóc đều là những lời lẽ chí lý của Minh Nguyệt thôi, căn bản là để ý.

      “Tối hôm qua quên , lần này Thượng Hải còn có cả Lí Linh.”

      “Chỉ có hai người các cậu?” nhóc ngẩng đầu lên.

      phải, còn có thầy giáo hướng dẫn nữa, ba người chúng tớ.” Lí linh cũng là môn sinh đắc ý của thầy, tuy rằng tính cách có chút kiêu ngạo, nhưng vấn đề nghiên cứu tìm ra sai sót nào. Đây cũng là nguyên nhân mà thầy muốn dắt sinh viên năm tư chưa tốt nghiệp công tác.

      “Vậy cũng chưa tính là bị uy hiếp.” nhóc xoay xoay con mắt có chuyện muốn phân tích với ,“Tớ với cậu a, thầy giáo hướng dẫn của các cậu ấy là người già cả quản nhiều lắm đâu, Thượng Hải a, là nơi lãng mạn, làm xong thí nghiệm các cậu có thể ăn cơm nắm tay nhau dạo, ra ngoài bến ngắm phong cảnh, yên tâm, tớ mắng cậu.”

      “......”

      “Tớ muốn cho cậu đủ gian tự do, cậu cứ tự do mà vui chơi bay nhảy.”

      “...... Tôi có bạn sao?” Cẩn Ngôn ngửa đầu hỏi trời.

      “Bạn cậu phải là tớ sao.” Hừ, muốn để nhóc ghen? Đạo hạnh còn kém lắm! Còn tưởng rằng khẩn trương như vậy là muốn thảo luận kiện mất mặt tối hôm qua, ra chính là cho nhóc biết muốn cùng nữ đồng nghiệp công tác. như vậy là sợ nhóc tức giận? Hắc hắc, nhóc tức giận cái gì chứ, làm sao có thể ngay chút tin tưởng cũng có. Nhất Nhất nóng nảy, tự nhiên có người sốt ruột vì nhóc.

      “Cẩn Ngôn cũng mấy ngày rồi, cậu cũng gọi điện thoại điều tra chút?” Minh Nguyệt QQ thét chói tai,“Nhìn cái đức hạnh của cậu này, chịu để tâm, bạn trai bị người ta bắt cóc rồi còn cười tươi như hoa vậy!”

      “Ai có thể bắt mất tớ liền theo họ người đó!”

      “Cẩn Ngôn trở về bóp chết cậu.” Gia Vũ tức giận đến nỗi quăng người muốn đổi họ kia sang bên, tự mình chiếm lấy vị trí ngồi xuống.“Minh Nguyệt cậu đừng để ý tới cậu ta, thứ đồ chơi này có bạn trai hay cũng giống nhau cả thôi, ngày hôm qua cùng tớ lên phố ăn lẩu, Cẩn Ngôn gọi cho cậu ta muốn chuyện chút, kết quả chưa được nửa phút cậu ta cúp máy, sợ tớ ăn sạch hết đồ ăn. Tớ thấy, chỉ cần là đồ có thể ăn được đều quan trọng hơn Cẩn Ngôn.”

      “Huhu,” Minh Nguyệt bụm miệng khóc rống,“ Cẩn Ngôn đáng thương của tớ~~~ cậu sao có thể tìm loại người như vậy chứ ~~~”

      “Đáng thương con khỉ mốc.” Nhất Nhất cúp mắt than thở,“Cùng với mỹ nữ ở trong đô thị lãng mạn có cái gì đáng thương hả, uống chút rượu nghe chút saxophone, lại nhảy vài điệu, a ánh trăng mông lung a đàn chim mông lung......”

      “Mẹ nó.” Gia Vũ hận thể quyền đấm nhóc bép dí lên tường.

      “Minh Nguyệt cậu vừa mới tớ cười giống hoa gì?” nhóc vui sướng hỏi.

      “Uhm......”

      “Hoa hồng.” Gia Vũ cướp . Vẫn là tiểu tử này tinh mắt ~~~ nhóc nâng má xông vào trước màn hình máy tính cười rất xinh đẹp.

      “Gia Vũ cậu chưa xong đúng ?” Minh Nguyệt đồng tình thở dài,“Hoa hồng, gai phía dưới.”

      Gia Vũ vỗ về ngực cười ha ha.“F.uck ~~ các cậu liền cấu kết với nhau làm chơi xấu tớ!” Nhất Nhất thẹn quá hóa giận bay lên đá cước, Gia Vũ cuống quít đứng dậy hướng phòng bếp chạy thục mạng, cạch tiếng khóa cửa lại.

      “Cấm uống trộm nước trái cây của tớ!” nhóc tiến lên cảnh cáo.

      “Cảm tạ cậu ~~~ tớ chân thành cám ơn cậu nhắc nhở ~~~” Bên trong cửa truyền đến thanh huênh hoang, tiếp đến nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở đóng.

      “Cái này, mẹ nó, thứ gì xanh ra xanh vàng ra vàng? Khó coi chết được !”

      “Cậu đừng uống, đó là thuốc bắc!” nhóc nhân cơ hội cảnh báo cho . thong thả tới trước máy tính giọng tố khổ,“Nguyệt a, Gia Vũ uống trộm nước trái cây của tớ, đó là Cẩn Ngôn ép cho tớ , bên trong có nho táo lê và quả sổ, còn có dưa hấu, tớ mỗi ngày mới uống có ly à.”

      “Nước trái cây thương a ~~~” Minh Nguyệt hai mắt phóng ra tia màu hồng .“Ai, lần trước chuyện đó, cậu với cậu ta, uhm?”

      Nhất Nhất bụm mặt nhăn nhó hồi.“Ý ~~~ ......”

      “Làm sao thế?”

      “Cậu phải uống rượu đó...... Tớ uống rồi, nhưng sau đó...... Uống nhiều quá nên ngủ mất.”

      “F.uck !” Minh Nguyệt cũng buột miệng thốt ra chữ này.“Muốn bắt nhanh a, quyền chủ động nhất định phải nắm ở trong tay cậu.”

      “Tán gẫu cái gì đó?” Gia Vũ cầm ly chất lỏng có màu sắc thấy ghê tới,“Cái gì quyền chủ động?”

      Nhất Nhất quay đầu trừng .“Chuyện liên quan đến cậu...... A!” nhóc chỉ vào cái cốc thét chói tai,“ phải cho cậu đây là thuốc bắc sao!”

      “Lừa quỷ a cậu. Chậc chậc khó coi, giống hệt như đậu hủ thúi để nửa năm vậy, nhưng uống vào cũng tạm được. Minh Nguyệt cậu muốn uống ? Ngày nào đó về nhà kêu Nhất Nhất ép cho cậu ly.” Gia Vũ giơ cái cốc chuyển đến trước camera.

      “Nôn ~~~ tớ mới cần, hệt như nước gạo!” Minh Nguyệt che miệng quay mặt.“Ai, Cẩn Ngôn ngày mai về rồi đúng ?”

      “Ân. Gia Vũ cậu ngày mai nhất định phải tới nhà tớ ăn cơm nha.” Nhất Nhất thịnh tình mời.“ đến, làm kì đà cản mũi hả?”

      “Kỳ tớ cũng chỉ là khách khí với cậu chút thôi.” nhóc nhướng mày vui vẻ, vãn hồi thể diện ván.

      “......” Cái này Gia Vũ muốn đấm cho nhóc phát.

      Buổi chiều ggày hôm sau Cẩn Ngôn trở lại Bắc Kinh, vợ chồng son ra ngoài ăn bữa tối phong phú trước, hơn mười giờ mới về đến nhà.

      Tắm rửa xong bước ra có chút há hốc miệng. Phòng khách tối mờ ảo, chỉ có hai căn ngọn nến dựng thẳng ở bàn cơm phát ra ánh sáng le lói. bóng đen nhảy đến đến trước mặt, trong tay giơ lên chiếc đèn pin chiếu lên phía dưới cằm, sợ tới mức sững người, sau lúc lâu mới phản ứng lại.“Tớ chuẩn bị bữa ăn khuya, tới đây ngồi .” Nhất Nhất lôi kéo ngồi vào bàn ăn bàng.

      “Ồ?” kinh ngạc. bàn bày mấy món ăn rất ngon mắt, còn có hai cái ly và chai vang đỏ, xem ra là sớm chuẩn bị tốt.“Buổi tối ăn nhiều như vậy, còn chưa no hả?”

      “Lại tiêu hóa rồi mà.” nhóc rót hai ly rượu, đưa cho ly,“Ăn vô vậy uống ly , uống chút ngủ ngon hơn.”

      Ý, giống như có mưu. Cẩn Ngôn hồ nghi nhấp ngụm .“Cậu uống ?”

      “Tớ đương nhiên uống!” Với tay bưng ly rượu lên uống mấy ngụm to.

      “Chậm chút, đừng để sặc.” đoạt lại cái ly,“Uống rượu vang phải uống như vậy.”

      “Ách.” Nhất Nhất nấc cục cái, chẳng hề để ý quyệt quyệt miệng.“Từ đâu mà có nhiều quy củ như vậy, muốn uống thế nào liền uống thế đó, còn giống nhau đều vào bụng cả.” rất có đạo lý a.

      bật cười, bưng chén rượu lên học bộ dáng của nhóc uống ngụm lớn. Dưới ánh nến khuôn mặt nho hơi đỏ ửng, sóng mắt đong đưa lưu chuyển, bộ dáng giương nanh múa vuốt lúc bình thường biến mất tiêu, chỉ còn lại quyến rũ phong tình của thiếu nữ. miệng khô lưỡi khô, vội xoay mặt.“Ngủ sớm chút, ngày mai còn phải học.”

      “Ngày mai chủ nhật.” nhóc quyến rũ vô cùng kéo xuống dây áo ngủ,“Tớ xinh đẹp ?”

      “...... Xinh đẹp. Tớ, tớ muốn ngủ .” Cẩn Ngôn đứng bật dậy, ghế ở sàn gỗ phát ra tiếng tạp lớn. Vội vàng chạy đến trước bệ rửa tay trong phòng ngủ dùng nước lạnh hắt lên mặt, hít sâu vài lần mới thoáng bình tĩnh chút. Chính là mới quay người lại thiếu chút nữa bị té xỉu, khi nào giường lại có mỹ nữ xà?

      “Trở về phòng ngủ mau, đừng nghịch nữa!”

      “Cậu ngủ với tớ, tớ ngủ mình rất sợ a.” Nhất Nhất mím môi bộ dáng ủy khuất.

      “......” Vẻ mặt Cẩn Ngôn đầy hắc tuyến. Từ từ nhắm hai mắt lại sờ qua ôm lấy nhóc, cổ lập tức bò lên hai cánh tay.“Ngoan a, đừng náo loạn, tớ nhìn cậu ngủ cậu ngủ rồi tớ mới ngủ được ?” cũng muốn lại phát sinh kiện mắc cỡ lần trước.

      “Ứ chịu, muốn cậu ngủ với tớ cơ.” Ám chỉ ràng như vậy nếu còn hiểu vậy phải là đàn ông rồi. nhảm nữa, cúi người xuống hôn nhóc, ngón tay cũng an phận tiến vào trong áo ngủ. Đầu óc Nhất Nhất choáng váng mê man, ly rượu vang kia dần dần bắt đầu phát huy hiệu lực, cả người giống như bốc cháy, muốn lẩn tránh đôi môi cùng bàn tay nhiệt tình nóng rực của , lại cũng khát vọng muốn tiếp tục gần gũi. Giây phút quan trọng nhất trong đầu Cẩn Ngôn đột nhiên có đạo sét đánh ngang qua, ảo não thở ra tiếng, đấu tranh vùng vẫy lắm mới bò lên khỏi giường chỉnh đốn lại quần áo.“Đợi , tớ chưa chuẩn bị tốt......”

      Nhiệt độ sắp đốt lên bốc cháy toàn thân đột nhiên biến mất, Nhất Nhất bất mãn mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ chứng minh nhóc say.“Chuẩn bị cái gì, tớ đều chuẩn bị tốt rồi, cậu có gì cần chuẩn bị, còn chưa chuẩn bị tốt gì nữa!” xong hùng hổ đem túm trở lại, thuận thế dạng hai chân ngồi người hai tay dùng sức đùa nghịch, chỉ nghe thấy băng băng vài tiếng, cúc áo chiếc sơ mi nam kia thiếu cái nào rơi lộp bộp mặt đất.

      “Đừng,” đè tay nhóc lại há miệng thở dốc,“Tớ còn chưa có...... Đợi lát nữa, tớ phải mua......” Những lời tiếp theo bị chặn lại, kẻ say rượu Đinh Nhất Nhất kia quả thực giống như con sói xám ăn phải gan cọp, hung tợn bổ nhào qua người tiểu bạch thỏ, tay kiêng nể gì lần xuống phía dưới thăm dò, chạm vào thứ nên chạm vào, rất si ngốc cười ngây ngô với , cười đến rất xấu xa a. Cẩn Ngôn lập tức xoay người đè nhóc nằm lại giường. cho dù nhóc lại ngủ lăn ra cũng quản nữa! Hơi thở ồ ồ nặng nhọc dao động các nơi thân thể, ngứa, nhóc ha ha cười, ngón tay đặt lên vùng ngực săn chắc bóng loáng của Cẩn Ngôn, vừa vuốt ve vừa sờ soạng ‘rất sắc’, miệng còn nham nhở:“A, còn luyện ra cơ ngực nữa kìa ...... Hắc hắc, đến đây, cười với đại gia ta cái coi......”

      Rất nhanh nhóc liền cười nổi nữa, bởi vì rất đau !“Cậu đừng nhúc nhích! Đau...... Đau chết mất, được...... khít chặt quá, á… kêu cậu đừng nhúc nhích!” đau đến nỗi mồ hôi chảy đầy trán. Cẩn Ngôn cả người đổ mồ hôi, dục vọng kêu gào suy nghĩ muốn sâu về phía trước, lại sợ nhóc đau, chỉ có thể nín thở kìm hãm, thân thể cứng ngắc ở người nhóc dám lộn xộn.

      “Nhin nhịn lát nữa tốt rồi, uhm, nhịn …nhịn đau.”

      Nhịn hồi, vẫn là đau, Nhất Nhất khóc thút thít đẩy ra:“Cậu ra ngoài , tớ cần......”

      Mẹ nó chứ làm khỉ gì vậy! thầm mắng câu, cắn răng rút ra ngoài.

      “Á~~~” tiếng kêu đau vang lên.“Đừng nhúc nhích, đau quá......” Động tác của dừng lại.

      ra , lấy ra ngoài ...... Á, cậu đừng nhúc nhích...... Hu hu, kêu cậu lấy ra ...... Uhm ah, đừng nhúc nhích a......”

      Cẩn Ngôn muốn điên mất. Đến cùng là muốn ra hay cho động đậy?! Muốn rút ra khẳng định phải động đậy, bất động làm sao rút ra ngoài?! Lười suy xét cái chuyện phí sức suy nghĩ này, quyết định nghe theo an bày của trí não.

      “A ~~~~”

      “Uhm!”

      Hai tiếng đau kinh hô lên, tiếng kêu thứ nhất là thanh của Nhất Nhất vọng lại, ngay sau đó tiếng thứ hai là của Cẩn Ngôn. Bởi vì nhóc cảm thấy đau chịu nổi, căn cứ quan điểm sống của nhóc là tuyệt chịu thiệt bèn giương tay lên vung quyền......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :