1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Ngoại truyện Cảnh Minh

      (1)

      Nếu bảo Cảnh Minh nhớ lại lần đầu tiên và Đỗ Nhược gặp mặt, chắc chắn sao nhớ nổi.

      Năm mười bốn tuổi, ba mẹ dẫn đến vùng núi gần biên giới, chuyện này vẫn loáng thoáng nhớ được. Còn chính xác đâu, từng gặp ai hoàn toàn có ấn tượng.

      Trong ký ức của , lần đầu tiên gặp Đỗ Nhược là khi tới nhà ga phía Tây Bắc Kinh đón . Tuy rằng nhận lời mẹ nhưng tình nguyện cho lắm.

      Ấn tượng “sâu sắc” của với Đỗ Nhược là con nhóc xanh xao, vàng vọt, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, ăn mặc quê mùa, toàn thân nồng nặc mùi tàu hỏa mốc meo, giống như cọng giá bị người ta giẫm bẹp gí.

      Quả Cảnh Minh thích Đỗ Nhược lắm. Trước đây chưa từng gặp , nhưng lúc nào là nghe về từ Cảnh Viễn Sơn. Mỗi lần hai cha con vì chuyện gì đó mà tranh cãi ầm ĩ, hoặc Cảnh Viễn Sơn thích hành vi của con trai mình, muốn quở trách vài câu, y như rằng lôi tôn tính đại danh Đỗ Nhược Xuân ra: “Con người ta ở vùng núi điều kiện gian khổ nhưng vẫn chịu khó học hành, còn làm việc nông giúp gia đình. Mày tự xem lại mình …”

      Cảnh Minh lười cãi lại ông, càng có hơi sức đâu để ý đến Đỗ Nhược. chẳng buồn đoái hoài gì đến , ngay cả làm bạn cũng có cửa. Dù sao, họ hoàn toàn phải là người cùng thế giới.

      (2)

      Lần dẫn Đỗ Nhược đến phòng karaoke hoàn toàn là ngoài dự tính của Cảnh Minh. Vào giây phút bị ngắt máy giữa chừng, gần như thể tưởng tượng nổi: Con Đỗ Nhược Xuân này tính tình cũng phải dạng vừa đâu!

      Nhưng chỉ việc này cũng thể khiến hai người thay đổi cái nhìn về nhau. Suốt khoảng thời gian rất dài về sau, trong mắt Cảnh Minh, tồn tại của Đỗ Nhược hơn người qua đường. Nhưng trong vô thức, lại sắm vai nhà tài trợ thay cho ba mẹ mình, trợ giúp trong chừng mực nào đó. Ví dụ như laptop, bữa sáng, sinh hoạt phí… tất cả đều chỉ là quan tâm với tư cách nhà tài trợ, giống như ba mẹ vậy, rất hợp tình hợp lý.

      (3)

      Có lần Đỗ Nhược hỏi Cảnh Minh, có nhớ lần đó ở đại hội thể dục thể thao, em mặc váy trắng, khen em ưa nhìn ? Cảnh Minh nhớ.

      nhớ mình ra lời khen ấy, nhưng nhớ được dáng vẻ mặc váy trắng đột ngột xuất ở đường đua. bổ nhào vào người , đè ngã xuống đất. Thân thể mảnh mai gầy gò của Đỗ Nhược khiến sợ mất hồn mất vía, cứ tưởng đè bẹp rồi.

      Trong khoảnh khắc đụng phải , nếu trong đầu có chút phản ứng khác thường nào là chuyện thể, dù sao cũng là con trai mà. Nhưng đây chẳng qua là phản ứng tâm lý bình thường khi hai người khác phái đụng chạm phải nhau thôi, phút chốc quên mất rồi.

      Có phải từ đó, Đỗ Nhược Xuân trong ấn tượng của bắt đầu thay đổi ? Cảnh Minh xác định được, cũng suy nghĩ nhiều.

      (4)

      Cảnh Minh tự nhận mình rất ít khi gặp Đỗ Nhược, trôi qua nửa học kỳ mà chẳng đụng mặt nhau được mấy lần. Số lần gặp mặt trở nên dày đặc hơn hẳn là bắt đầu từ buổi dạ vũ đón năm mới.

      mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, gương mặt trang điểm xinh xắn hệt như chú mèo con, nhảy múa nhiệt tình và tự do sân khấu, như thể là người khác hoàn toàn với Đỗ Nhược trong ấn tượng của .

      đầy mâu thuẫn, khiến thể nhìn thấu và cảm thấy khó hiểu. Trước đấy còn tươi cười rạng rỡ trong vũ hội, lát sau rơi lệ ngừng ngay trước cửa nhà đêm Giao thừa. Trước đấy còn lấy lòng nhưng đều bị phớt lờ, lát sau chạy xe như vũ bão đường đèo mùa xuân, gia nhập Orbit, tham gia cuộc thi chế tạo robot, xem nhạc hội, thi hùng biện…

      Con nhóc kia giỏi rồi, còn biết lườm nữa chứ! Hừ, ai mới là kẻ kiêu căng đây?

      Từ lúc nào mà Cảnh Minh lại có thiện cảm với , chính cũng . Có lẽ vì câu “Có khi nào nó rất buồn ” với con robot thua cuộc trong trận đấu khiến phút chốc cảm thấy tâm linh tương thông chăng? Hay vào thời khắc phát ra chủ nhân của chữ viết trong tập tài liệu ôn thi môn Chính trị kia?

      Tất cả đều tài nào , lúc hoàn hồn trở lại người bị tấm lưới vô hình bao trùm. Phiền muộn, tức giận khiến vô cùng bực bội, ngay cả tỏ tình cũng hùng hùng hổ hổ, càng nghĩ đến bị cự tuyệt.

      Hừ, Cảnh Minh mà bị con cự tuyệt sao?

      Tuy nhiên, lý do cự tuyệt của lại khiến tỉnh táo trong nháy mắt: Tôi chỉ muốn làm chính mình, khiến bản thân trở nên tốt hơn. Tôi cảm thấy chuyện này quan trọng hơn đương với cậu.

      Cảm tình mà dành cho kể từ khoảnh khắc ấy dần thay đổi trong thầm lặng. phát bản thân thích đúng người rồi. giác ngộ này khiến cẩn trọng hơn và bình tĩnh lại.

      (5)

      Quãng thời gian kể từ mùa hè khi kết thúc năm nhất đến tháng Chín, tháng Mười là những ngày tháng Cảnh Minh thấy vui vẻ và buông thả nhất trong đời . Mỗi ngày đều có thể hình dung bằng câu “tắm gió xuân phơi phới”.

      Đạt được giải vô địch cuộc thi tại Thẩm Quyến, Prime bước lên đỉnh cao của thế giới. Giấc mộng của , lý tưởng của , kế hoạch xây dựng đế quốc riêng của từ từ nét hơn. Tất cả đều có thể đạt được, tương lai cũng được vạch sẵn.

      Chính vào lúc đó, có bạn .

      Đỗ Nhược Xuân, rất thích , nhiều đến mức thể tưởng tượng ra bản thân lại có thể thích người đến như vậy. Kể cũng lạ, ràng cãi nhau lửa giận đùng đùng lại nỡ chiến tranh lạnh với , nỡ để ấm ức, nhất là càng muốn thấy khóc. vừa khóc, thấy khó chịu muốn nổ tung.

      ràng mới nhau lâu, tính cách của đôi bên còn chưa kịp thích ứng với đối phương, nhưng từ trong tiềm thức, tương lai của sớm diện của rồi. Nếu ngày nào đó của nhiều năm sau có người phụ nữ đứng bên cạnh , cùng ngắm nhìn đế quốc Prime rộng lớn, người phụ nữ đó chỉ có thể là , Đỗ Nhược Xuân.

      Ai cũng bảo biết trước tương lai là chuyện rất vô vị, thế nhưng Cảnh Minh thấy vậy. Khi ấy, xác định rất , rất kiên định, cũng vô cùng vững tin vào tương lai của mình. Nơi ấy có Nhược Xuân, có Prime, có tất cả những thứ mà mong muốn.

      Nếu như lần đó xảy ra chuyện trở thành nỗi áy náy cả đời ấy…

      (6)

      Cảnh Minh chìm ngập trong cơn ác mộng hồi kết. chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh, thanh Prime No.2 gặp tai nạn vào giây phút cuối cùng liền thừa cơ len lỏi vào đầu . Máu tươi văng tung tóe khiến ai ai cũng khinh hoàng khiếp đảm. Chiếc xe biến dạng chỉ còn là đống sắt vụn, thân thể nguyên vẹn của Lý Duy. Tiếng khóc đau xé ruột gan của mẹ cậu ấy trong hành lang bệnh viện…

      Mẹ với , tốt thôi, rồi ngày, mọi thứ tốt lên. Thế là chờ đợi, khăng khăng đợi đến ngày ấy. Vậy mà ngày ấy bao giờ đến, và tình trạng của ngày càng nghiêm trọng. Những hình ảnh kia sao xua được. Nó chỉ diện trong mỗi cơn ác mộng mà còn tập kích cuộc sống của . Cho dù là ban ngày, dù rằng ngồi trước mặt bác sĩ, những hình ảnh đó cũng đột nhiên kéo ra khỏi thực, tóm lấy linh hồn lôi đến thế giới khác.

      bắt đầu thể phân thực tế và hư ảo. Bác sĩ mắc phải chứng PTSD(1) nghiêm trọng, cần uống thuốc để khống chế suy nghĩ và tâm trạng của mình.

      (1) PTSD (Posttraumatic Stress Disorder) hay còn gọi là chứng rối loạn tâm lý hậu sang chấn, là trong những rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu bằng các triệu chứng dạng lo âu, hoảng sợ, kinh hoàng, thường xảy ra sau khi người bệnh chứng kiến hoặc trải nghiệm điều gì đó gây nên tổn thương tâm lý trầm trọng.

      bắt đầu rơi vào giấc ngủ mê man kéo dài, trong cơn mơ và cũng có thể là thực tế, thường nghe thấy tiếng Đỗ Nhược khóc, nhưng lại nhìn thấy . Làm sao vào phòng được? Thế nhưng khóc nức nở bên cạnh giường . nghe thấy giọng của nhưng nhìn thấy . chỉ thấy chiếc xe kia lao đến chân cầu, dốc hết toàn lực chạy đến, muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm giây. trơ mắt nhìn thân xe nổ tung, máu tươi tung tóe.

      Những giấc mộng giống hệt nhau cứ thế nối tiếp, trở thành vòng tuần hoàn chết. bị vây khốn trong đó, sao thoát ra được.

      Sau khi uống thuốc nửa tháng, cuối cùng, tỉnh táo trở lại, bước ra khỏi phòng, dáng vẻ tiều tụy. Hôm ấy, gặp lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu. Ông ấy đích thân đến nhà, khuyên bảo và an ủi . Nhưng biết có nghe hay , ánh mắt chẳng mảy may lẻ loi chút dấu hiệu sống nào, trợn trừng nhìn chằm chằm bóng cây ngoài cửa sổ. Nhành cây trơ trụi lay động trong gió rét… Tiết trời vào đông.
      ly sắc thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Sau khi lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu ra về, ngồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thân cây kia lâu. Minh Y đến gần, muốn thử chuyện với , nhưng đột nhiên cất lời, giọng khản đặc mơ hồ: “Trường cho nghỉ lễ rồi phải ?”

      “Mới đầu tháng Giêng, chưa được nghỉ đâu. Con…”

      “Con muốn thấy ấy. Chỉ nhìn lát thôi.”

      (7)

      nhìn rất nhiều lần, khom lưng cúi đầu sau lưng , từ thư viện đến dưới tòa nhà ký túc xá. mặc chiếc áo khoác nỉ dày, quấn khăn quàng cổ lông xù, che kín nửa khuôn mặt, với ai lời nào, chiếc bóng trông quạnh.

      Quần áo mùa đông dày, vậy mà lại cảm thấy gầy rồi. dõi mắt nhìn vào ký túc xá, nhìn đăm đăm theo bóng lưng hòa vào dòng người rồi mất hút.

      mình đứng ven đường chốc lát, ngẩn ngơ nhớ đến vô số đêm họ chia tay trong ngọt ngào ở nơi này, hơi thở dưới lớp khẩu trang đen chợt dồn dập.

      quay người bỏ , nhưng vừa được vài bước lại quay đầu nhìn về phía ký túc xá. Lần này, nhìn thấy . chạy vọt ra giữa đường, hoang mang nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm gì đó.

      Thế nhưng lại như đứa trẻ bị kinh hãi, trốn vào rừng cây theo phản xạ. Sau đó, nghe thấy tiếng khóc, hòa với gió rét hệt như lưỡi dao, từng tiếng cứa vào tim .

      (8-)

      Cảnh Minh biết mình thể quay lại được nữa, ít nhất trước mắt thể quay lại.

      Với trạng thái giờ, đừng , ngay cả bác sĩ cũng thể khống chế. Hai người ở bên nhau sợ rằng kết cục còn bi thảm hơn, ngay cả ký ức tốt đẹp cũng còn sót lại chút gì.

      có cách nào quay trở về bên , trở về bên cạnh những đồng đội thân thiết trong Prime, thể nào nữa rồi.

      Người ngoài thể chấp nhận “kẻ gây chuyện” vẫn “thản nhiên như ” tiếp tục cuộc sống của mình. Những lời chỉ trích ác độc và đồn thổi vô căn cứ theo trở lại của chuyển sang người Đỗ Nhược và Prime.

      thể . Ít nhất là trả cho cuộc sống yên bình, trả lại cho đồng đội của cuộc sống có sóng gió. Còn lòng mãi mãi thể bình yên được nữa.

      Mỗi ngày trôi qua ở Mỹ đều vô cùng khổ sở. nhớ Đỗ Nhược, nhớ da diết, có khi nhớ đến mức mất ngủ cả đêm, thậm chí uống thuốc cũng vô ích. Tha hương nơi xứ người, biết nên tìm ở đâu, chỉ có thể cắn răng kìm nén tất cả trong lòng.

      còn muốn trở về, phải trở về nước, quay lại Prime lần nữa. Chờ đến ngày đủ lớn mạnh, khi ấy, muốn được trở về bên cạnh .

      Thế nhưng… kiên trì ngày qua ngày ấy, nửa năm sau lại đổi lấy kết quả là bệnh tình chuyển biến xấu.

      (9)

      Có đôi khi, Cảnh Minh nhớ mình câu “đừng đến tìm ” như thế nào, nhớ được Đỗ Nhược trả lời ra sao, cũng nhớ phải chăng đôi bên hẹn giao rồi, đến tìm nữa.

      Nhất định là vậy rồi! Nếu , tại sao lại xuất chứ?

      Từ đó, cũng dám nghĩ đến Đỗ Nhược nữa. Sợ rằng mỗi khi nghĩ đến vết thương lại rách toạc, chảy máu đầm đìa.

      bất đầu nghi ngờ và chất vấn bản thân. Cơn ác mộng từng vất vả lắm mới bị thuốc khống chế nay lại cuồn cuộn kéo về lần nữa. Càng nghiệt ngã hơn khi nó còn mạnh hơn trước, quật ngã nhào. Và như thế, lại thể phân thế giới chân thực và ảo giác.

      trong sân trường, bạn học chạy xe đạp ở phía trước nhưng lại nhìn ra chiếc Prime No.2 lao đến, Lý Duy ngồi bên trong vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

      Ngồi trong lớp học, bạn bè nghiêm túc làm bài thi, ngẩng đầu nhìn ra cửa, hành lang đặt chiếc thùng màu trắng sơn đỏ, thế mà đôi mắt lại “mã hóa” thành Prime No.2 dính đầy máu tươi.

      Ban đầu, còn có thể ép buộc mình tỉnh táo lại, tự với bản thân, chẳng qua đầu óc bị bệnh thôi. Những thứ kia đều là ảo giác, nhắm mắt mở ra lần nữa chỉ thấy chiếc xe đạp và chiếc thùng màu trắng thôi mà.

      Nhưng dần dần, càng khắc khổ học tập, vùi đầu trong phòng thí nghiệm tìm kiếm tài liệu ảo giác lại càng trầm trọng hơn. Càng về sau, hoàn toàn phân ngày đêm, thực và mộng ảo nữa.

      buổi tối, mơ thấy giấc mộng rất dỗi đau khổ. Mơ thấy Prime muốn thử xe công khai, Lý Duy đến ngồi vào ghế lái phụ. lập tức ngăn cản, dốc hết sức ngăn cản, nhưng Lý Duy nghe. Những người khác đều hiểu, vô cùng bối rối.

      tuyệt vọng gào lên: “ chết đấy, cậu ấy chết! Các cậu biết sao?”

      Mọi người đều tin: “Làm gì có chuyện đó? Xe của bọn mình là tốt nhất.”

      Xe chạy ra đường, Cảnh Minh lao ra khỏi đám người, chạy đuổi theo Prime No.2. tìm tất cả những người mà mình có thể tìm được trong mơ hòng ngăn chiếc xe lại, cho nó đến ngã tư định mệnh kia.

      Song dốc hết khả năng vẫn chẳng làm được gì, cũng cách nào chịu đựng thêm nữa. muốn kết thúc giấc mộng kia. Muốn bản thân tỉnh táo lại. Thế là… tự sát trong mơ.

      (10)

      Dường như ngủ lâu, lần này lại mơ thấy giấc mộng khác. Trong mơ, Đỗ Nhược nhoài người bên giường , cầm lấy cánh tay khóc nghẹn ngào. muốn vuốt tóc nhưng tay sao nhấc lên nổi. tận lực vùng vẫy, khi tỉnh lại chỉ nghe được tiếng khóc thút thít của mẹ mình.

      Mở mắt ra, nằm trong bệnh viện màu sắc trắng xóa. Ba mẹ bay sang đây, ba mắt đỏ hoe, quay chùi mắt. Ban đầu, Cảnh Minh hiểu cho lắm, lát sau, mới biết được chuyện gì xảy ra,

      “Con tưởng mình nằm mơ.”

      Nhất thời, mẹ rơi nước mắt như mưa. cũng đỏ hoe đôi mắt, khàn giọng : “Mẹ, con sai rồi. Mẹ, con đau khổ quá.”

      Mẹ, con rất sợ căn bệnh này bao giờ khỏi, bất kể là nhắm hay mở mắt. thế giới đều là hình ảnh xe và người bị tông đến vỡ nát, tất cả đều là máu thịt bầy nhầy. Mẹ, con đau khổ muốn chết. Mẹ tất cả rồi tốt lên, nhưng nếu tốt lên phải làm sao?

      Lúc xuất viện, bảo: “Để Trần Hiền ở lại.”

      Mười ngày sau, Cảnh Minh nhận được tấm ảnh do Trần Hiền gửi đến. Phóng to lên xem, là ảnh chụp trường cuộc thi robot ở Bắc Mỹ cách đây lâu, trong đội đại diện cho trường Berkeley có châu Á tóc dài vô cùng nổi bật.

      phóng to hơn, ảnh liền bị vỡ do độ phân giải thấp, nhưng vẫn thấy được đường nét khuôn mặt thanh tú và đôi môi khẽ mím của Đỗ Nhược.

      Trong nháy mắt, lòng phẳng lặng như mặt hồ, nhàng gõ hàng chữ ghi chú bên dưới tấm ảnh: “Ngoảnh đầu gọi Ngu Thuấn, đỗ nhược hương tỏa lan.”(1)

      (1) Câu thơ cuối cùng trong bài thơ Thủy điệu ca đầu của nhà thơ Trương Hiếu Tường thời Nam Tống, sáng tác khi qua lầu Nhạc Dương.

      (11)

      vẫn nằm mơ, nhưng dần dần còn chỉ mơ về Lý Duy mà còn mơ thấy cả Đỗ Nhược, mơ thấy vừa vừa khóc. bật dậy lúc nửa đêm, cho rằng bị bắt nạt liền bảo Trần Hiền điều tra. Trần Hiền báo cáo Đỗ Nhược vẫn sống ổn, lại viết luận văn gì đó, giành được giải thưởng gì đó. biết nỗ lực đuổi theo mình.

      vẫn mơ về , đa số đều thấy trầm mặc ngồi trong góc, hề nhìn mình, có lẽ giận dỗi.

      Gần sáu năm, từ từ bước ra khỏi hội chứng PTSD, phân biệt thực tế và hư ảo. Nhưng biết phải làm sao để nhận thức tại và tương lai, biết phải đối mặt với quãng thời gian trong quá khứ và cả những cố nhân bị dòng thời gian ngăn cách thế nào.

      biết Đỗ Nhược về Bắc Kinh rồi. trở về nhưng biết nên đối mặt thế nào, bất kể là hay Prime, bất kể là ký ức từng hăm hở phấn đấu hay mơ ước cao hơn cả bầu trời kia.

      Sáu năm qua, giây phút nào dám thả lỏng bản thân, năng lực ngày càng hùng mạnh. Thế nhưng trong quãng thời gian ấy, trong lòng cũng chưa từng có khoảnh khắc nào được giải thoát.

      Nội tâm chưa bao giờ trở lại trạng thái cân bằng, gặp Đỗ Nhược hoàn toàn rối ren. nóng lòng muốn giãy giụa nhưng lại biết làm cách nào ra khỏi, sáu năm mù mịt và tối tăm cứ níu chặt bước chân .

      Nhất định Đỗ Nhược hề biết, lúc câu “Em cầu vượt, trái tim dường như sống lại.

      (12)

      “Nhược Xuân, hãy cứu !” Lời tài nào thốt ra được ở sân bay sáu năm trước rốt cuộc được cất lên.

      Chàng trai từng trằn trọc thao thức vô số đêm, vậy mà lại co ro ngủ yên giấc chiếc giường chật hẹp của Đỗ Nhược trong căn hộ chung cư cũ kỹ. Trong lòng biết : đâu cả.

      Đúng vậy, người kiêu ngạo như cũng biết sợ hãi, sợ mất , sợ bản thân quay trở về sáu năm tăm tối kia.

      Sáu năm đó, hối hận, cam lòng, đau khổ, căm hận, lo âu, tất cả cảm xúc mãnh liệt ấy cho động lực bước từng bước về phía trước. Giờ đây, lời hứa của phút chốc hóa giải hết thảy. đến lúc phải cam đảm thoát khỏi vây khốn và nắm chặt lấy bàn tay .

      (13)

      Cảnh Minh hề ý thức được mình thoát ra từ lúc nào, cũng hề chú ý đến. Nhớ lại khoảng thời gian ấy, dường như chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua mỗi ngày đều ở bên Đỗ Nhược mà thôi.

      Trước khi ngủ, nhìn khuôn mặt dịu dàng của , lúc tỉnh lại được thấy vẻ mặt say giấc, ăn những bữa cơm do đích thân nấu, cùng nhau làm việc trong phòng thí nghiệm, cùng nhau vẽ sơ đồ trong phòng sách, cùng nhau cuộn mình sô pha trêu chọc Eva và Wall-E, cùng nhau nằm giường ôm nhau xem phim, hôn môi, âu yếm… Tất cả những tiếc nuối cho quãng thời gian đương quá đỗi ngắn ngủi thời đại học, hôm nay được bù đắp từng chút .

      Hôm nào tan việc muốn về nhà, họ tìm nhà hàng ngon để thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Làm thí nghiệm xong, thấy dưới lầu lá phong đỏ rực lại chuồn ra khỏi văn phòng, chạy xuống nghịch.

      Tất cả đều như lẽ tự nhiên. Thỉnh thoảng cũng có cãi nhau, nhưng rồi lại làm lành.

      Chính những tháng ngày sống trong vô thức như thế mà dần bước ra khỏi cơn ác mộng đeo bám bấy lâu.Cái mà cho là sức mạnh và yên bình trong nội tâm sâu thẳm. Chàng trai kiêu ngạo trước kia quay trở lại. Và đương nhiên, chỉ cần bằng lòng, mọi vinh quang mất cũng theo đó trở về. cứu rỗi . chính là mùa xuân của , là khởi nguồn, cũng là phép màu hồi sinh cuộc đời .
      ly sắcsoccon_172010 thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Ngoại truyện

      (1)

      Cái tính khó chịu của Cảnh Minh đến khi làm ba vẫn hề thay đổi. Tuy nổi giận la mắng Cá Con nhưng cũng kiên nhẫn và chiều con là bao.

      Hiển nhiên từ bé, Cá Con gần gũi với mẹ hơn, suốt ngày bám dính Đỗ Nhược. Cảnh Minh thích như vậy chút nào. Nhất là đến buổi tối, Cá Con cứ mè nheo trong lòng mẹ, chịu về phòng ngủ, Cảnh Minh chỉ muốn ném bay thằng bé ra khỏi hệ mặt trời luôn cho rồi.

      Sau này, Đỗ Nhược mang thai Hoa , có sức chăm sóc Cá Con, thế nên thời gian hai cha con ở bên nhau tăng vọt.

      Có dạo, Đỗ Nhược bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể khi mang thai nên hay sáng nắng chiều mưa trưa dông bão. thường nổi giận với người nhà, tâm trạng cũng tốt lắm. Bởi vậy, Đỗ Nhược đuổi hai cha con “ngây thơ” vô tội ra khỏi nhà, hạ lệnh cưỡng chế, khi nào trạng thái khá khẩm hơn mới được về.

      Cảnh Minh đứng ở cửa, thở dài thườn thượt nhìn củ cải nhảy nhót bên chân. còn cách nào, đành phải chăm trẻ thôi. bước lề đường, cho tay vào túi và suy nghĩ về công việc, Cá Con chạy lạch bạch theo sát, sợ bị ba bỏ rơi lại phía sau, thỉnh thoảng vươn tay muốn nắm tay ba nhưng với mãi tới.

      hồi, Cảnh Minh mới thoát khỏi trầm tư, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu con trai phía sau, quay đầu liền thấy đôi chân ngắn cũn rối rít chạy theo, hai bàn tay cứ vung vẩy theo nhịp bước chân.

      dừng lại, đứng bên lề đường nhìn vườn hoa trong khu dân cư rồi tiếp tục suy tư. Cá Con cũng dừng lại, chạy lăng xăng vài vòng quanh chân . Bị mấy hòn sỏi ở con suối nhân tạo thu hút, cậu bé chạy đến chộp lấy ngay phát, tay áo ướt đẫm, còn lấm lem bùn đất.

      Cá Con len lén nhìn ba, đúng lúc Cảnh Minh cũng nhìn sang. Thấy tay áo cậu con trai vừa bẩn vừa ướt, ánh mắt bắt đầu nghiêm nghị.

      Cá Con nhoẻn môi cười lấy lòng ba, đưa tay ra sau lưng hòng giấu chứng cứ phạm tội, nhưng ngây thơ biết mặt mình cũng bị dính bùn lấm tấm. Cậu bé cười khúc khích, tròn xoe mắt nhìn ba.

      Cảnh Minh đứng yên giây lát mới : “Qua đây.”

      Hai bàn tay bé xíu của Cá Con xoắn vào nhau. Đôi chân ngắn ngủn bước đến bên cạnh Cảnh Minh, gương mặt trẻ thơ ngẩng lên nhìn .

      Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, lấy khăn tay lau vết bùn mặt con trai. Nhưng mạnh tay quá làm người cậu bé lắc lư nghiêng ngả. “Con thấy có mấy viên đá đủ màu, đỏ, xanh…”

      lau sách mặt rồi kéo cậu nhóc lại, tiếp tục lau tay và tay áo, vừa lau vừa nhìn con trai. Thằng bé này giống hệt khi còn bé, bây giờ trông ngoan ngoãn đấy, chừng mấy năm nữa quậy tung nhà cho xem.

      Lúc mở cửa, Đỗ Nhược thấy Cảnh Minh ôm con trai trong lòng. Cậu nhóc cuộn mình trong chiếc áo khoác của ba, thân hình bé bỏng nép trong vòng tay say ngủ.

      Đỗ Nhược giọng: “Sao lại ngủ gục rồi?”

      “Chạy chơi mệt.” Cảnh Minh khẽ đáp.

      Bế con trai về phòng của cậu bé ở tầng, đặt Cá Con xuống giường, rồi cởi áo khoác và giày của thằng bé ra, cuối cùng là đắp chăn cho “ông trời con”.

      nắm lấy bàn tay nhắn khẽ vuốt ve, bỗng nhớ đến hồi bé, mình cũng từng ngủ say trong lòng ba như vậy. Chuyện cụ thể còn nhớ , nhưng vẫn mang máng ghi nhớ ký ức về tiếng bước chân vững chãi, tiếng hít thở nhịp nhàng, nhịp đập trái tim trầm ổn và mùi hương từ áo khoác của ba, đặc biệt nhất chính là cảm giác ấm áp và an toàn khi ấy.

      Ắt hẳn khi Cá Con trưởng thành vẫn nhớ được những điều này nhỉ?

      (2)

      Cá Con là cậu nhóc thương em cách quá đáng. Trong mắt cậu bé, em Hoa chính là đứa bé đáng nhất đời này. Bé hồng hào, trắng mịn, i i a a đáng . Cậu bé đặc biệt thích mỗi khi rảnh rỗi chạy đến ôm em , hôn lên khuôn mặt be bé, mũm mĩm của em.

      Hừ, ba mỗi ngày đều hôn mẹ, nên cậu mỗi ngày cũng phải hôn em. Chụt chụt chụt, cậu hôn lấy hôn để vào mặt em.

      Ơ… Ba ôm em rồi! Hứ, Cá Con chạy đến ôm mẹ.

      Ơ… Ba cũng ôm mẹ luôn rồi. Cá Con gào khóc. Tại sao ba lại cướp hết tất cả, chừa cho con người nào hết vậy?

      Eva và Wall-E ro ro chạy đến, ôm lấy đôi chân ngắn cũn của cậu: Chúng tôi phải bảo vệ cậu chủ!

      (3)

      Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, cánh cửa bị đẩy ra he hé, Eva rón rén ló đầu vào, nhìn lướt khắp phòng rồi lạch bạch chạy vào.

      Quả bóng của Cá Con đâu rồi nhỉ?

      mình nó qua lại thảm tìm kiếm, ánh mắt bỗng bị món đồ kỳ lạ thu hút. Có vật đen thui, dẹt dẹt nằm sàn nhà sạc pin.

      Òa, nó lục lọi kho dữ liệu trong cái đầu bé tí của mình, hình như đây là kiểu điện thoại di động từ rất nhiều năm trước. Eva đến gần, đưa bàn tay bé khẽ chạm vào, màn hình phát sáng.

      Mật khẩu? Nó kiểm tra trong “não bộ” của mình, 171113. Cứ bấm thử xem sao, ngờ mở được khóa rồi. Màn hình nền tối đen chẳng có gì, tất cả chương trình đều bị xóa sạch, chỉ còn lại biểu tượng ứng dụng Wechat xanh biếc.

      Eva ấn “tay” vào ứng dụng kia, giao diện chương trình mở ra, danh bạ bên trong trống hoác, chỉ còn mỗi cái tên là “Pha Lê Đội Nhà”.

      Ồ? Nó nghiêng đầu, tò mò chớp mắt, nghĩ ngợi lúc lại ấn vào cái tên ấy, bỗng chốc ra cửa sổ tin nhắn dài. Eva đưa tay lướt màn hình từ dưới lên , rồi từ xuống dưới, ánh sáng đó hắt vào đáy mắt nó.

      Ngày 31 tháng 07 năm 2017

      “Ngủ rồi hả?”

      “Chưa.”

      “Em làm gì vậy?”

      “Chuẩn bị ngủ. Còn ?”

      cũng vậy, ngủ ngon, chụt.”

      “Ngủ ngon, chụt.”



      Ngày 01 tháng 08 năm 2017

      “Chạy bộ với .”

      “Ưm.”

      “Ngoan~~~”

      Eva nghiêng nghiêng đầu, hiểu gì cả, lại lướt nhanh xuống.

      Ngày 27 tháng 10 năm 2017

      “Em ở đâu?”

      “Thư viện, còn ?”

      “Phòng thí nghiệm.”

      “Làm việc xong rồi sao?”

      “Ừ, sắp đóng cửa rồi.”

      “Ừ.”

      đến đón em.”

      “Được.”

      “Đừng chạy.”

      Eva lại lướt tiếp.

      Ngày 13 tháng 11 năm 2017

      “Thức dậy !”

      “Ừm.”

      ở dưới lầu chờ em.”

      “Xuống ngay…”



      “Cảnh Minh, nghe điện thoại .”

      nghe điện thoại , được ?”

      “Em muốn chuyện với , chỉ vài câu thôi.”

      “Em chỉ muốn nghe giọng của thôi, có được ?”



      Ngày 14 tháng 11 năm 2017

      “Điện thoại của mở nữa sao?”

      “Cảnh Minh, nếu thấy được tin nhắn này hãy liên lạc với em, được ?”

      phải lỗi của , phải lỗi của .”

      đừng mình tự trách và đau khổ. đừng giam lỏng bản thân, hãy để em được ở cùng bên , được ?”



      Ngày 15 tháng 11 năm 2017

      “Bây giờ sống thế nào?”

      “Hãy cho em ở bên cạnh , được ?”

      Tay Eva lại nhanh chóng lướt tiếp.



      Ngày 07 tháng 01 năm 2018

      “Lại sắp thi học kỳ rồi.”

      “Hôm nay, đến trường đúng ? Tại sao đến gặp em…”

      “Em rất nhớ …”



      Ngày 23 tháng 01 năm 2018

      hãy ngủ giấc ngon máy bay, quên hết chuyện ở nơi này .”



      Ngày 23 tháng 02 năm 2018

      “Nhưng dường như em quên được, phải làm sao đây?”



      Ngày 03 tháng 03 năm 2018

      “Cảnh Minh, em đến Mỹ rồi.”

      Ngày 04 tháng 03 năm 2018

      “Hóa ra ở Mỹ còn chia giờ miền Đông và miền Tây. Chúng ta ở cùng múi giờ rồi.”



      Ngày 10 tháng 03 năm 2018

      “Mỗi ngày, em đều chăm chỉ học tập đấy, nhưng bỗng dưng phát ra những gì học trước đây vẫn chưa đủ. Em cố gắng trở nên giỏi giang hơn, sau đó tìm .”



      Ngày 06 tháng 04 năm 2018

      “Lúc trước, em bảo hãy quên tất cả những chuyện xảy ra, chỉ cần nhớ đến những ước mơ của mình thôi.”

      “Nhưng bây giờ, em có chút hối hận.”

      “Có thể nào nhớ cả em nữa, được ?”



      Ngày 01 tháng 05 năm 2018

      “Hôm nay gặp được sinh viên ở MIT, em hỏi thăm cậu ta về .”

      sống có tốt ?”

      Từng đoạn tin nhắn theo trình tự thời gian lướt nhanh trong đôi mắt Eva như dòng nước chảy xiết.

      Ngày 31 tháng 07 năm 2018

      “Cảnh Minh, sinh nhật vui vẻ.”



      Ngày 24 tháng 09 năm 2018

      “Hôm nay gặp được Hà Vọng, nhưng cũng nhắc đến với cậu ấy.”

      sống thế nào?”



      Ngày 24 tháng 09 năm 2019

      “Em tham gia diễn đàn học thuật, trong đó toàn đề cập đến lĩnh vực sở trường của .”



      Ngày 14 tháng 10 năm 2019

      “Tham gia thi đấu, lại nhớ đến .”

      vẫn ổn chứ?”



      Ngày 13 tháng 06 năm 2020

      có quên em ?”

      “Đừng quên…”

      “Được ?”



      Ngày 01 tháng 07 năm 2021

      “Cảnh Minh, em về nước rồi.”



      Ngày 03 tháng 10 năm 2022

      “Hôm nay ngang qua trường nhưng vào.”

      sống ra sao?”



      Ngày 28 tháng 04 năm 2023

      “Gặp được Chương Lỗi bạn cùng phòng với .”

      giờ thế nào?”



      Từ ngày 13 tháng 11 năm 2017 đến tháng 07 năm 2023, gần như mỗi ngày đều có tin gửi đến, chưa bao giờ gián đoạn.

      Ồ, Eva lại nghiêng đầu, người gửi tin nhắn là ai thế nhỉ? Đầu bé cứ lắc lư mãi, lại nhìn bốn chữ đầu khung đối thoại: “Pha Lê Đội Nhà”. Cụm từ này có ý nghĩa gì? sao cả, tại, Eva có hệ thống tự học rồi. bé tra tìm trong não mình, hóa ra là trò chơi nhiều năm về trước, ý là “Đối tượng cần dốc hết sức lực để bảo vệ”.

      Là ý này sao? Eva là bé rất hiếu học, quyết định tìm hiểu sâu hơn. À, là tìm thêm được vài ý nghĩa nữa: “Nguồn năng lượng sống”, “Duy trì sinh mệnh”, “Mất ấy, sống cũng chẳng còn”.

      Ồ, ra là vậy!
      ly sắc thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Lời kết

      Khi cất bút viết tác phẩm này, tôi muốn viết về câu chuyện ấm áp và bình dị. Trong câu chuyện ấy có tình tiết thương hay thù hận đến mức oanh oanh liệt liệt, chỉ có trưởng thành theo năm tháng và chút vui buồn trong cuộc sống. Trong tác phẩm cần có nhân vật phản diện xấu xa.

      Ba mẹ, trường học, thầy , bạn bè, đồng đội và đàn đàn chị, ai ai cũng đều tốt. có người xấu, có đấu đá lẫn nhau, có bạn thân phản bội, có kẻ thù hãm hãi, có thế lực đen tối gây ra đủ thứ chuyện. Trưởng thành đều xuất phát từ đấu tranh và lĩnh hội trong nội tâm của bản thân. Giống như vương quốc lý tưởng, thị trấn cổ tích vậy.

      Tôi rất chắc chắn, đây chính là Nhược Xuân và Cảnh Minh mà tôi muốn viết, trong đó có cả cuộc sống nơi sân trường tràn trề sức sống tuổi thanh xuân, có thực xã hội cũng kém phần tươi sáng và hoài bão.

      Về phần xã hội, nếu muốn đẩy tình tiết lên cao trào đầy sóng gió rất dễ dàng, ví dụ như viết về cái chết của Lý Duy trở thành mưu, như vậy xung đột rất kịch liệt, thậm chí có thể xuất vô số cảnh tượng đấu đá với bên phản diện. Nhưng tôi muốn.

      Trong lòng tôi, Lý Duy là vì niềm tin và kiên trì của cậu ấy mà hy sinh, ra gần giống như là tuẫn đạo, rất đơn giản, rất thuần khiết. Nếu như cậu ấy bị người ta hại chết quả đáng chút nào, tình tiết vô cùng đáng tiếc và hết sức ngột ngạt, như thể ra vì hoài bão của cậu ấy bị dính phải vết nhơ, tôi cảm thấy cực kỳ có lỗi với chàng trai ấy.

      Còn trong lòng tôi, Cảnh Minh cũng đơn giản là nhân vật lý tưởng hóa. Tôi cho rằng viết theo chiều hướng cậu ấy khó bước ra khỏi vũng lầy của bản thân cuốn hút hơn. hy vọng cậu ấy trở thành người luôn đeo nặng nỗi ân hận lưng, hễ nghĩ đến Lý Duy chỉ còn duy nhất nỗi day dứt và tự trách trở qua trở lại, có ký ức tươi đẹp để tiếc nuối là đủ rồi. Tôi hy vọng nội tâm chú sư tử Cảnh Minh trước sau vẫn trong sáng thuần khiết, cho dù thất bại vẫn có thể đứng lên và tiếp, mỗi bước đều phải quang minh chính đại.

      Tôi rất dễ nảy sinh tình cảm với những nhân vật dưới ngòi bút của mình, đây cũng chính là nhược điểm lớn của tôi, dẫn đến rất nhiều tình tiết biết rằng viết thêm vào hay hơn, nhưng lại muốn viết. Có thể tôi vẫn chưa phải là tác giả chín chắn.

      Trong lúc sáng tác, tôi từng nghĩ đến phần về xã hội kéo dài quãng thời gian mà Nhược Xuân và Cảnh Minh xa nhau, chờ đến khi cuộc thi thành công rồi họ mới về với đối phương, như vậy có rất nhiều mờ ám, thu hút bạn đọc. Thế nhưng, tôi vẫn viết.

      Bởi vì tôi hy vọng họ có thể cùng nhau đối mặt với những điều chưa chắc chắn của ngày trước, Nhược Xuân ở bên cạnh giúp đỡ và bảo vệ Cảnh Minh, chứ phải đến khi thành đạt rồi họ mới về bên nhau.

      Cảnh Minh càng phải như vậy, cậu kiêu ngạo tự phụ đến thế, lúc quyết định quay trở lại cũng giống như ban đầu, lập tức bày tỏ với Nhược Xuân, kéo ấy trở về bên mình. Mà tôi cũng hy vọng tình cảm của hai người càng đơn thuần hơn, có nhiều tình tiết cùng đồng hành và giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Dĩ nhiên, viết như vậy phải hy sinh những tình tiết mập mờ, rung động và kích thích, chỉ còn lại cuộc sống vợ chồng già rất đỗi bình dị mà thôi.

      khuyết điểm khác khi sáng tác của tôi là có nam phụ nữ phụ để tạo mâu thuẫn, đẩy tình tiết lên cao trào, chỉ cần hai bên hiểu tâm ý đối phương, cần có bất cứ chuyện hiểu lầm nào cả.

      Những thứ là tâm tư và nguyện vọng của tôi về tác phẩm này, có lẽ có nhiều những diễn biến thăng trầm mà độc giả hằng mong đợi, xin lỗi. Tuy rằng mạch truyện khá nhàng, nhưng xét tổng thể, đây chính là vòng tròn hoàn mỹ trong lòng tôi.

      Có độc giả bảo: Cảnh Minh may mắn xiết bao. Cậu ấy gặp được Cỏ , hiểu cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, có thể sóng vai cùng cậu ấy, cũng kịp thời giữ cậu ấy lại. Cỏ cũng may mắn mới gặp được Cảnh Minh, kéo đến thế giới mà trước kia chưa từng thấy, thế giới ấy có ước mơ lẫn tình .

      Còn có độc giả , Cỏ chính là yếu điểm của Cảnh Minh, là người khiến Cảnh Minh có thể đau lòng đến rơi nước mắt, khiến Cảnh Minh hận mình là kẻ bất lực khi đối mặt với cảnh bị thương. Nhưng yếu điểm này lại cho cậu sức mạnh vô hạn, lúc cậu mờ mịt dẫn lối, khi cậu lo âu đến mức nghi ngờ bản thân để cho cậu gian riêng tư, cho cậu thời gian để tỉnh táo lại, thời điểm cậu nghĩ lại tin tưởng vô điều kiện, cùng cậu đối mặt với tất cả những vướng mắc và khó khăn. Chỉ có Cỏ tốt như thế mới xứng với Cảnh Minh. Họ vừa là bạn đời vừa là tri kỷ.

      Cảnh Minh đáng được . Cậu thuần khiết, giản đơn. Cậu ngông cuồng ngang ngạnh. Cậu nhiệt huyết chân thành, vì ước mơ mà bất chấp mọi thứ.

      Đỗ Nhược cũng đáng được . kiên cường nỗ lực, hồn nhiên xinh đẹp, vượt qua bao khó khăn trùng điệp, khiến bản thân ngày tốt hơn,
      Đúng vậy, vì mà họ trở nên tốt đẹp hơn, đây chính là tình của họ.
      Cuối cùng, đến lĩnh vực robot và người lái, tôi muốn kể mọi người nghe vì sao bản thân lại nảy sinh ý tưởng này.

      Ba năm trước, tôi từng viết mở đầu tác phẩm, là mô típ sinh viên nghèo được tài trợ và cậu con trai xấu tính của gia đình giàu có tài trợ cho ấy. Nhưng tôi thích viết câu chuyện chỉ có đương đơn thuần, mở đầu viết mấy trăm chữ xong để ngỏ. Dĩ nhiên, câu chuyện ấy khác biệt rất xa với Xuân - Cảnh.
      Sau này, tôi lên ý tưởng cho Bắc Kinh nào đẹp bằng em, nghĩ đến hai bối cảnh đề tài, trong đó cái là về robot, cái là người lái. Tôi thích cả hai, biết nên chọn lựa thế nào, vô cùng rối rắm. Có lần, bàn thảo với mấy người bạn về bối cảnh khác, vô tình nhắc đến vấn đề robot và người lái, bạn tôi thao thao bất tuyệt. Lúc ấy, trong đầu tôi bỗng lên hình ảnh, chàng trai đứng cầu vượt, lên những hoài bão lớn lao của đời người, về cuộc cách mạng làm thay đổi cuộc sống, đến thế giới tương lai hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm sau, muốn thấy con sóng cao nhất biển.

      Khí chất chàng trai trong hình ảnh kia phù hợp với ý tưởng và phong cách nhân vật của Bắc Kinh nào đẹp bằng em. Mà bóng dáng của chàng trai đứng cầu vượt ấy khắc quá sâu trong đầu tôi, tôi nỡ từ bỏ cậu ấy, thế là quyết định viết nên tác phẩm mới toanh dành riêng cho chàng trai ấy, cũng sử dụng mô típ hoàng tử xấu tính và bé Lọ Lem, tạo nên Nhược Xuân và Cảnh Minh.

      Có vẻ như bản thân là người quá lý tưởng hóa, nhưng tôi là vậy. Muốn viết cầm bút, muốn viết chữ cũng nghĩ ra nổi, thế thôi. Là đúng hay sai đều mặc kệ, coi như lần tùy hứng.

      Tôi hy vọng khi cầm tác phẩm này tay, bạn cũng giống như Đỗ Nhược, học hành tấn tới, làm việc giỏi giang, tận hưởng cuộc sống, cũng giống như Cảnh Minh luôn ấp ủ ước mơ, trái tim mãi mãi ở tuổi thanh xuân, phóng khoáng theo đuổi giấc mộng của mình.

      Chúc bạn tiền đồ gấm hoa, đời hạnh phúc!

      HẾT


      ly sắchthuqttn thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn theo dõi!
      ly sắc, soccon_172010hthuqttn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :