1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 92

      Khoảnh khắc Cảnh Minh đứng bục nhận giải dưới chân trường thành hôn Đỗ Nhược trước mặt khán giả toàn thế giới trở thành trong những hình ảnh kinh điển của mùa giải này, cũng là tiêu điểm bàn luận của các kênh truyền thông và mạng xã hội.

      Đa số người hâm mộ lão làng đều là phái nam, họ vui vẻ chúc mừng, thường đùa là “Người thành đạt, ước gì mình được như ấy”. Còn những fan mới phần lớn là nữ, họ than trời trách đất, oán thán nam thần có chủ, vui gì hết. Có bộ phận phỉ báng Đỗ Nhược, gặp phải nhóm người mắng trả: “ cứ như nam thần còn độc thân mấy người có cơ hội vậy. Nữ thần Nhược Nhược xinh đẹp của tôi vừa có khí chất vừa khiêm tốn. Thạc sĩ Berkeley đấy, trong tay còn cả tá bản quyền sáng chế nhé. Nhìn lại bản thân , có tài năng gì? Cào bàn phím chắc?”

      Đỗ Nhược có thói quen lên mạng xã hội xem tin tức, biết gì về chuyện sốt dẻo đó cả, nhưng vẫn thường xuyên dạo diễn đàn của trường cũ, khí ở đó hài hòa, có rất nhiều sinh viên là fan trung thành của Prime năm xưa, cho nên đều là những bình luận chúc mừng, khiến chợt nhớ đến thời gian còn học.

      Nửa tháng sau, đề tài về cuộc thi dần dần giảm nhiệt mạng. Nhưng bất kể ra sao, chỉ trong thời gian ngắn, mười thành viên của Prime đều có người hâm mộ của riêng mình, cũng lần nữa làm giới khoa học kỹ thuật dậy sóng.

      Khi đài truyền hình Trung ương thực bản tin về tượng này phỏng vấn học sinh tiểu học. Các em phấn khích trả lời:

      “Bây giờ hâm mộ ngôi sao là xưa rồi, nếu có thần tượng phải thần tượng đại thần khoa học kỹ thuật cơ.”

      “Em thích Cảnh Minh nhất. Sau này lớn lên, em muốn đến làm việc cho Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”

      ...

      Đồng thời, Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa cũng nhận được hỗ trợ hết mình từ Chính phủ, trực tiếp triển khai hợp tác mật thiết với Bộ Khoa học kỹ thuật, Bộ Giao thông và các bộ ban ngành có liên quan khác, thúc đẩy tuyến đường sắt đô thị người lái, tàu hỏa người lái... và nhiều hạng mục quy mô lớn thuộc chiến lược phát triển quốc gia.

      Hôm ấy, nhóm Dương Thù và Dịch Khôn thảo luận về công trình đường sắt đô thị người lái với ban lãnh đạo Bộ Giao thông. Sau khi ra khỏi toà nhà, Dương Thù đứng hút thuốc ven đường, nhìn con phố xe cộ qua lại như thoi, khỏi thở dài: “Trước đây, tôi nghĩ đến Xuân Hòa có ngày hôm nay, nhưng ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Chậc, Cảnh Minh lợi hại.”

      Dịch Khôn đứng bên cạnh, ngắm cảnh Bắc Kinh vào cuối tháng Tư xuân ý dạt dào, chợt cảm khái: “Có đôi khi, tôi cảm thấy rất hâm mộ cậu ta.”

      Dương Thù nhướng mày, ngờ lại chính miệng thốt ra lời này. “Sao lại vậy?”

      “Có nhóm chiến hữu đáng tin cậy, xa rời.”

      nghĩ đến, có thể kết nối nhóm người kia là vì cậu ấy xứng đáng sao?”

      Dịch Khôn thoáng sững sờ, quay đầu nhìn .

      Dương Thù cười nhạt: “ và cậu ấy khá giống nhau, nhưng phải cùng kiểu người.”

      Dịch Khôn nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc vậy.”

      ***

      Hai tuần sau khi cuộc thi kết thúc, Đỗ Nhược làm, ngày ngày ru rú ở nhà tĩnh dưỡng. Dì Minh Y thuê hai đầu bếp dinh dưỡng cho , ba bữa mỗi ngày đều ăn uống bài bản, bệnh dạ dày rất khó trị dứt điểm nên nhất định phải chú ý ăn uống, từ từ bồi dưỡng trong thời gian dài mới khỏi hẳn được.

      Đỗ Nhược ngoan ngoãn phối hợp, cả ngày chỉ ở nhà ăn uống, đọc sách, trồng hoa chăm vườn, chơi đùa với Eva và Wall-E. Cảnh Minh sợ nhàn rỗi quá sinh buồn chán nên trưa nào cũng về nhà ăn cơm với , mỗi tối đúng sáu giờ tan ca.

      Cũng vào lúc này, tổ chuyên án có kết quả điều tra. Thụy Phong - Bằng Trình bị tình nghi hối lộ số nhân viên trong Ban tổ chức cuộc thi, giở trò gian lận, hãm hại đối thủ, nay chứng cứ đầy đủ. Những nhân viên liên quan bên phía Ban tổ chức và người chịu trách nhiệm trong nội bộ công ty Thụy Phong - Bằng Trình có dính líu đến vụ này đồng loạt bị khởi tố.

      Theo chuyên gia pháp luật phân tích, ngoại trừ người có liên quan trực tiếp đến vụ án chịu hình phạt theo luật định, công ty mẹ Thụy Phong cũng bị phạt hành chính số tiền rất lớn. Ngoài ra, cổ phiếu của Thụy Phong - Bằng Trình liên tục rớt giá trong nửa tháng liền, e rằng còn vướng phải nguy cơ tài chính nghiêm trọng hơn nữa.

      Đối với việc này, Đỗ Nhược chỉ xem như tin tức xã hội thông thường, liên quan gì đến mình. Cuối tháng Tư, sức khỏe hồi phục khá tốt, lần nữa trở về phòng thí nghiệm Prime làm việc.

      Hôm ấy là thứ Sáu, sau khi tan làm, Cảnh Minh đưa Đỗ Nhược về nhà ba mẹ ăn cơm. Dì Minh Y vừa thấy sốt sắng hỏi han liên tục.

      Đỗ Nhược cười thưa: “ sớm khỏe rồi ạ, giờ ăn gì cũng được hết ạ.”

      Bà dặn dò: “Mấy món cay nóng tạm thời đừng nên ăn, sau này cũng ít ăn thôi.”

      “Vâng ạ.”

      Bà lại tỉ mỉ nhìn lần nữa: “Hồi con mới về Bắc Kinh gầy lắm. Giờ tốt rồi, nghỉ ngơi nửa tháng bắt đầu có da có thịt chút.”

      Cảnh Minh nhìn chằm chằm Đỗ Nhược hồi lâu, cau mày: “Có sao? Sao con vẫn thấy ấy gầy quắt ấy? Như cọng giá vậy.”

      Minh Y giải thích: “Có thể do ngày nào con cũng nhìn nên nhận ra, mẹ thấy Tiểu Nhược béo hơn chút rồi.”

      Cảnh Minh kiên quyết: “ có.”

      Đỗ Nhược bỗng dưng có cảm giác mẹ con thảo luận xem lợn nhà mình nuôi có béo lên hay phải?

      Lúc ăn cơm, Cảnh Minh múc canh cho , chú dì Cảnh thi nhau gắp thức ăn cho . Đỗ Nhược biết điều ăn hết mọi thứ, rất tự giác làm nàng heo ngoan ngoãn trong gia đình. Cảnh Minh và Đỗ Nhược ăn cơm xong liền ngồi sô pha xem tivi như thường lệ. Lát sau, cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Trong lúc vô tình, Đỗ Nhược liếc sang màn hình , thấy tên trong ứng dụng tin nhắn ghi là: “Nhược Xuân.”

      Đỗ Nhược nhíu mày. Ồ, sao tên phải là “Pha Lê Đội Nhà” nữa rồi?

      hoang mang Cảnh Minh nhắn tin xong: “Lên phòng sách của tầng, lấy vài cuốn sách xuống , lát nữa mang về.”

      “Sách gì?”

      nhắn tên sách cho em qua điện thoại rồi đấy.”

      Đỗ Nhược chỉnh điện thoại im lặng, lấy ra xem thấy có năm quyển.

      “Vâng.” vâng lời lên tầng.

      Cảnh Minh ngồi sô pha, vừa xoay điện thoại vừa dỏng tai nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa mới đứng dậy, chạy đến phòng ăn.

      “Ba, mẹ.” Lúc này, ngồi rất ngay ngắn, ngả ngớn như thường ngày.

      Cảnh Viễn Sơn và Minh Y vừa thấy điệu bộ này biết ông con có chuyện quan trọng rồi.

      Minh Y lên tiếng: “Chuyện gì?”

      “Con muốn kết hôn với Nhược Xuân.”

      Hai vợ chồng đều khá ngỡ ngàng.

      Mẹ lại hỏi tiếp: “Bao giờ?”

      biết, còn chưa với ấy, trước với ba mẹ tiếng thôi.”

      Minh Y nhìn chồng mình.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Cảnh Viễn Sơn đặt đũa xuống, gật gù: “Hai đứa các con có sở thích giống nhau, lại chung tư tưởng, chung kế hoạch và mục tiêu cuộc đời. Tuy tính cách có chút khác biệt nhưng trong mắt ba đều thành vấn đề. Bởi vì cả hai đứa đều là những đứa trẻ tâm tư đơn thuần và lương thiện, ba và mẹ ủng hộ con. Có điều, khi kết hôn, con chính là chủ gia đình, phải gánh vác trách nhiệm lo toan cho cả nhà, thể tùy tiện và bốc đồng như trước nữa.”

      Ban đầu, Cảnh Minh còn nghiêm túc lắng nghe, lát sau nhướng mày vui: “Con có bao giờ vô trách nhiệm đâu?”

      “Ba chẳng qua chỉ nhắc nhở con thôi, con nóng cái gì?” Minh Y quở trách. “Mẹ còn chưa con. Lúc trước, trong cuộc thi Rally, nếu phải Đỗ Nhược kịp thời ngăn cản, có phải con định đánh chết gã kia ? Mẹ nghe tin mà sợ mất hết hồn vía. Con xem, từ khi nào con lại biết đánh người như vậy? Từ bé, mẹ dạy con thế nào...”

      “Tên Quách Hồng kia đáng bị đánh.” ngờ lần này, Cảnh Viễn Sơn lại đứng về phía con trai. “ người đàn ông bảo vệ được người nhà và nghiệp của mình, chỉ biết nhịn nhục chịu đựng phải là đàn ông. Có điều, dù phẫn nộ đến cỡ nào, con cũng thể vượt quá chừng mực. Hơn nữa, việc trừng trị gã cứ giao cho pháp luật. Con nghĩ xem, vì loại người này mà liên lụy đến bản thân, có phải là lợi bất cập hại hay ?”

      Cảnh Minh cãi cố với ông, chỉ lẩm bẩm: “Con biết rồi.”

      Cảnh Viễn Sơn tiếp: “Vì vậy, vẫn là có Tiểu Nhược ở bên cạnh trông coi con tốt hơn.” Rồi ông quay sang nhìn Minh Y. “Nếu muốn kết hôn chúng ta cũng nên lựa thời gian đến chuyện với gia đình Tiểu Nhược.”

      Minh Y gật đầu: “Cứ để Cảnh Minh với Tiểu Nhược trước , rồi Tiểu Nhược với mẹ con bé tiếng, tránh ngỡ ngàng.”

      Chuyện được quyết định như thế. Cảnh Minh thở phào, lại quay về ngồi xuống sô pha, vừa định nhắn tin cho Đỗ Nhược là quyển sách trong đó có ở phòng sách Minh Y đến, ngồi cạnh . “Con trai, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

      Cảnh Minh ngước mắt: “Dạ?”

      Minh Y mấp máy môi: “Hai đứa, chuyện kia...” Bà cứ ngập ngừng mãi.

      Cảnh Minh hiểu ra sao: “Rốt cuộc mẹ muốn gì?”

      Minh Y chần chừ chốc lát, rốt cuộc hỏi : “Hai đứa sinh hoạt có hài hòa ?”

      Cảnh Minh đờ người, có chút bối rối nhìn bà.

      Minh Y cũng ấp úng nữa mà hỏi thẳng: “Hai đứa sống chung hơn nửa năm rồi. Ngày nào cũng ngủ chung, làm sao...”

      Cảnh Minh cào tóc: “Ôi mẹ ơi, tụi con còn chưa làm đám cưới mà mẹ mong cháu rồi à?”

      “Cái thằng này, mẹ chỉ hỏi thôi mà.”

      “Có gì mà cuống chứ! Nên đến đến, chưa đến cứ từ từ thôi.”

      Minh Y lẩm bẩm: “Sức khỏe con bé hơi yếu, nhưng mà từ từ điều dưỡng tốt lên thôi.”

      Cảnh Minh cạn lời. Di động vang báo, là Đỗ Nhược nhắn tin: “Quyển cuối cùng em tìm thấy.”

      Cảnh Minh trả lời: “ nhớ nhầm rồi, hình như ở nhà.”

      Đỗ Nhược gửi biểu cảm bó tay. nhịn được phì cười. nhanh chóng ôm sách xuống lầu.

      Cảnh Viễn Sơn và Minh Y đều có biểu gì khác thường. Cảnh Minh cũng ở lại thêm vì buổi tối có hẹn gặp thầy Lương Văn Bang. Trước khi , còn ôm theo mấy hộp trà hảo hạng của ba mình tặng cho thầy.

      Mấy năm qua, Cảnh Minh hề liên lạc với thầy Lương. Mãi đến khi Prime giành được chức vô địch giải Rally, mới gọi hỏi thăm thầy. Hôm đó, thầy Lương nhận được điện thoại, kích động quá đỗi, rối rít hỏi mấy năm qua sống thế nào, còn ông có theo dõi toàn bộ quá trình cuộc thi, còn bảo ngay từ năm ngoái, khi Prime gây dựng lại ông bắt đầu dõi theo họ rồi.

      Cảm giác của Cảnh Minh lúc ấy cũng phức tạp khó tả. Hôm nay, đến nhà thăm thầy, họ vừa bước vào khu chung cư, từ xa thấy thầy Lương đứng đón ở cửa.

      Cảnh Minh bối rối: “Sao thầy lại xuống đây?”

      Thầy Lương cười xòa: “Mấy con số ở khóa mật mã bị mờ rồi, thầy sợ các em mở được.”

      Ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ hành lang khiến bóng đêm như loãng ra đôi chút. Gần bảy năm gặp, tóc thầy Lương điểm bạc, song nụ cười vẫn ấm áp, vừa ngắm nhìn vừa cảm thán liên hồi: “Trưởng thành rồi, các em đều trưởng thành rồi.”

      Đỗ Nhược mỉm cười: “Thầy Lương thay đổi gì cả, vẫn như xưa.”

      “Như xưa đâu mà như xưa, tóc thầy bạc cả rồi.”

      Cảnh Minh thuận miệng hỏi: “Chắc học trò nghe lời, chọc giận thầy à?”

      Đỗ Nhược lườm : “ người khác như vậy mà thấy ngượng sao?”

      Thầy Lương cười khà.

      Lên tầng vào nhà, vợ thầy pha trà và cắt hoa quả mời khách, lại ngồi bên cạnh chồng, dịu dàng kể: “Thầy Lương của các em dạo trước ngày nào cũng theo dõi cuộc thi, xem đến nghiện luôn. Mỗi ngày về nhà đều lên mạng tìm xem tin tức và các bài phỏng vấn sau cuộc thi, nhiều khi còn xem thâu đêm nữa. Vừa xem vừa cảm khái, thằng nhóc này cách chuyện vẫn hệt năm đó. Sau khi các em đoạt chức vô địch, đừng là ông ấy mừng rỡ hét lớn, còn ngừng lải nhải với , bảo rằng các em nhất định đến tìm ông ấy.”

      Cảnh Minh nhướng mày: “Giành được giải nhất, đương nhiên phải đến tìm thầy khoe khoang rồi ạ.”

      Thầy Lương cười lắc đầu, thế nhưng trong lòng biết rất , tuy tên nhóc này rất sĩ diện nhưng rất xem trọng tình nghĩa.

      “Thầy xem tin tức, nghe Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa hợp tác với quốc gia thực hạng mục lớn hả?”

      “Dạ.” Cảnh Minh kể với thầy Lương về kế hoạch và những hạng mục trước mắt, thầy kìm được : “Thầy có sinh viên xuất sắc nào đề cử cho trung tâm nghiên cứu phát triển Xuân Hòa với ạ.”

      Thầy Lương vỗ tay: “Em còn phải sao? Bây giờ, cả đám sinh viên đều coi em là thần tượng rồi. Được, ký cho thầy vài chữ .”

      Cảnh Minh nghẹn lời, tuy cằn nhằn vài câu nhưng vẫn cầm bút ký tên lên giấy.

      Đỗ Nhược đứng dậy đến phòng vệ sinh chút. Vừa thấy , thầy Lương liền thấp giọng hỏi: “Đỗ Nhược có kể với em về việc kia ?” Rồi lại tự đáp: “Thầy đoán là rồi.”

      Cảnh Minh hý hoáy ký tên, hề ngẩng đầu lên: “Chuyện gì ạ?”

      “Chuyện lúc đó, nhà trường muốn đuổi em ấy.”

      Bút trong tay khựng lịa, ngẩng phắt đầu lên.

      Đỗ Nhược rời khỏi phòng vệ sinh, trò chuyện với thầy chốc lát mới xin phép ra về.

      đường về nhà, Cảnh Minh rất yên lặng, Đỗ Nhược cho rằng gặp lại thầy mình nên xúc động khôn nguôi, thế nên quấy rầy . Giữa chừng, thình lình kéo qua, ôm chặt vào lòng. lẳng lặng tựa vào lòng , nghe nhịp tim đập vững chãi trong lồng ngực .

      Về đến nhà, Đỗ Nhược tắm rửa sạch rồi nằm ườn giường mềm mại, vừa quay sang bắt gặp Cảnh Minh yên lặng chăm chú nhìn . Ánh mắt sâu hút như bầu trời sao dưới đèn dịu dàng trong phòng. đưa tay khẽ chạm vào mũi và môi , lại nhàng mơn trớn cánh môi mềm mại và mịn màng ấy, bất chợt cười ngốc nghếch: “Đẹp .”

      hé môi ngậm lấy ngón tay , rồi bỗng thở dài hơi, dịch người sang chút: “Nhược Xuân!”

      “Hả?”

      thích em chết được.”

      Giọng đàn ông trầm ấm vang lên bên tai, tim thoáng chốc râm ran, mím môi cười: “Thích nhiều cỡ nào?”

      “Ừm... thích nhiều cỡ nào à?” nheo mắt. “ nghĩ .” Rồi cười rộ. “Thích đến mức muốn mỗi ngày được ôm em ngủ, ngày ngày ân ái với em.”

      Đỗ Nhược thảng thốt, đỏ mặt đánh . Tiếng cười của chấn động cả lồng ngực. “Được rồi, được rồi. Thích đến mức muốn ngày ngày ôm em ngủ, dù ngày đó làm gì với em cũng được.”

      “Đừng đùa nữa.” muốn cắn cái cho bõ ghét.

      cười thỏa thích im lặng, sau đó rất đỗi nghiêm túc nhìn : “Em muốn biết thích em cỡ nào à?”

      “Vâng.”

      “Chính là nhiều đến mức hiểu sao bản thân lại có thể thích người đến như vậy.”

      Đỗ Nhược thoáng chốc ngẩn ngơ.

      “Thích đến mức... muốn kết hôn với em luôn.”

      Thân thể mảnh mai chợt cứng đờ, con tim như thể ngừng đập, chỉ biết ngây dại nhìn , lắng nghe .

      “Đỗ Nhược Xuân, làm vợ nhé!”

      truth205, ly sắc, Chôm chôm2 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Khiếp eo ui đúng là nhau sâu đậm cần quái j hoa hoét, nhẫn nhiếc j chứ, chân thành như này đến mình còn chết đứ đừ, huhu

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 93

      Nếu sau này có người hỏi Đỗ Nhược, hôm Cảnh Minh cầu hôn có chuẩn bị điều đặc biệt gì , Đỗ Nhược hẳn có gì để . Con người Cảnh Minh xưa nay luôn thẳng thắn, chỉ câu ngắn gọn súc tích và truyền tải đầy đủ ý muốn của người : “Đỗ Nhược Xuân, làm vợ nhé”, vậy thôi. Thế mà lại đổ ngay ấy chứ, nào có tâm tư nghĩ đến kế hoạch cầu hôn hay kiện đặc biệt gì nữa, lập tức trả lời: “Được ạ.”

      ra cũng có chút kiện nho . Hai người lăn lộn hết sô pha đến xuống đất, rồi lại lên giường đến mức xương cốt rã rời. Nhưng kiểu “ kiện đặc biệt” này mình mình biết là được rồi.

      Hôm sau, Đỗ Nhược gần trưa mới dậy, mở mắt nhìn gian xung quanh nhuộm sắc màu cuối xuân đầu hè. Ánh nắng cuối tháng Tư soi qua cửa sổ, cả căn phòng ngập tràn hương vị ngọt ngào. Cảnh Minh vẫn còn say ngủ bên cạnh , hơi thở phả ra vờn quanh bả vai trần khiến ngứa ran.

      lặng lẽ xuống giường, cầm di động, rón rén chuồn ra khỏi phòng hệt như chú mèo con. Lúc băng qua phòng khách, Wall-E nghe thấy động tĩnh mắt liền cong lên, lạch xạch chạy đến bên chân .

      Đỗ Nhược vào phòng sách gọi điện cho mẹ, thông báo chuyện sắp kết hôn với Cảnh Minh. Đầu dây bên kia, mẹ Đỗ lấy làm kinh hãi, ban đầu còn cho rằng chỉ là chàng trai nào đó trùng tên trùng họ thôi, sau đó còn tưởng trêu bà, cuối cùng còn nghĩ mơ.

      Đỗ Nhược phải lại rất nhiều lần, cuối cùng đành phải luôn gốc gác với bà: “Cảnh Minh, là con trai của chú Cảnh Viễn Sơn và dì Minh Y, chính là Cảnh Minh lần trước đến nhà mình đấy. Con sắp sửa kết hôn với ấy. Vài ngày nữa, chú và dì đến nhà gặp mẹ. Đây là .”

      Mẹ Đỗ gần như hồn xiêu phách lạc, căng thẳng hỏi lại: “Ba mẹ của cậu ta đồng ý ư? Họ chê con sao?”

      Tuy lúc trước Đỗ Nhược cũng lo chú và dì phản đối, nhưng hôm nay, chính mẹ lại ra những lời như vậy, lòng vẫn nhoi nhói, mất hứng đáp: “Con có gì tốt hả mẹ?”

      Wall-E nghiêng đầu, kề đến đưa tay vuốt ve mắt cá chân của : “Oa...”

      Mẹ vội : “Đâu con tốt, con tốt lắm! Mẹ sợ nhà họ giàu có như vậy, sau này coi thường con thôi.”

      Mũi Đỗ Nhược cay cay, giọng dịu xuống an ủi: “Bây giờ, con cũng kiếm được rất nhiều tiền mà, lần trước muốn mua nhà cho mẹ ở, mẹ quên rồi sao? Còn nữa, chú dì đều là người tốt, phải như mẹ nghĩ đâu.”

      kể lại chuyện hằng ngày qua lại với ba mẹ Cảnh Minh cho bà nghe, lúc lâu lại nhắc đến chuyện lần đầu tiên Cảnh Minh đến ga tàu hỏa phía Tây đón . “Mẹ xem, nhà họ nhiều tài xế như vậy, nhưng ngày đầu tiên con đến Bắc Kinh, chú và dì bảo Cảnh Minh đón con. Điều này chứng tỏ trong lòng họ xưa nay hề khinh thường con. Mẹ, mẹ đừng cả nghĩ nữa. Sau này, con nhất định rất hạnh phúc. đấy!”

      Lúc này, mẹ mới yên tâm, cũng dần dần vui vẻ vì chuyện con sắp lấy chồng. Hai mẹ con trò chuyện hồi lâu mới cúp máy.

      Sau khi chuyện với mẹ xong, tâm trạng Đỗ Nhược sáng sủa hơn. Ra khỏi phòng sách, chuẩn bị đến phòng tắm rửa mặt ngờ Eva vội vàng chạy đến, cẩn thận đụng vào chân .

      “Ối...” Eva dừng lại, ngốc nghếch đưa tay lên xoa đầu. “Cái này, hừ!”

      Tính khí cũng nóng nảy quá nhỉ, nhóc! Đỗ Nhược ngồi xổm xuống, chỉ vào trán Eva: “ ràng là em đụng chị. Nhóc con, còn biết vu vạ nữa hả?”

      “Oa...” Eva lập tức nghiêng đầu ra vẻ đáng . “Thôi thôi, là em sai rồi, được chưa...”

      Đỗ Nhược phì cười: “ có gì, chơi .”

      vừa đứng dậy, toan bỏ Eva lại nắm lấy dép : “Chị đánh rơi gì nè...”

      “Hả? Gì thế?” Đỗ Nhược cúi đầu, thấy Eva tròn xoe mắt nhìn , tay kia giơ lên chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

      Đỗ Nhược kinh ngạc, nhận lấy chiếc nhẫn kim cương từ tay nó. Viên kim cương to bằng ngón tay cái của tỏa sáng óng ánh. Đẹp quá mất!

      Eva tinh nghịch trêu: “Eo ôi, có người sắp làm dâu rồi, lêu lêu...”

      Lúc Đỗ Nhược phì cười cửa phòng ngủ mở ra, Cảnh Minh tựa vào khung cửa nhìn , miệng cố nén cười. Đỗ Nhược lườm : “Qua quýt!”

      Cảnh Minh tóc tai rối bù, còn mặc áo ngủ, vừa tiện tay thắt lại đai lưng vừa đến trước mặt , quỳ chân xuống, ngẩng đầu nhìn : “Em... gả cho nhé!”

      Đỗ Nhược dở khóc dở cười, khẽ đánh .

      Chỉ chớp mắt, thôi bỡn cợt. kéo tay đến, đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út cho với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Thế nhưng chỉ giây sau, khóe môi lại nhếch lên cười gian, hôn kêu lên mu bàn tay rồi kéo ngã xuống sô pha.

      “Em muốn khi nào tổ chức đám cưới?”

      Đỗ Nhược mải lo ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương tay. “Lúc nào cũng được.”

      “Vậy tuần sau.”

      Tim Đỗ Nhược giật thót, hoảng hốt kêu lên: “Nhanh vậy sao?”

      Cảnh Minh như lẽ đương nhiên: “Nghe người ta , dâu tháng Năm là hạnh phúc nhất.”

      vẫn cảm thấy nhanh quá: “Vậy... tổ chức đám cưới ở đâu?”

      “Tahiti.”

      Đỗ Nhược sửng sốt.

      “Đây là nơi tổ chức hôn lễ mà nghĩ đến đầu tiên.” Năm ấy, ở Thâm Quyến, cảm giác khi ở cùng trong khu rừng bên bờ biển, đến nay vẫn còn nhớ như in.

      Đỗ Nhược hồi tưởng: “Thảo nào lần đó, mọi người bàn xem sau khi Prime No.2 thử xe thành công đâu du lịch, muốn Fiji.”

      “Phải, là có ý đồ riêng đấy.” mỉm cười.

      vốn muốn để dành Tahiti cho lễ cưới, nhưng Lý Duy muốn đến đấy. Sau đó nghĩ, làm đám cưới ở Fiji cũng hay, nên đành nhượng bộ Lý Duy. Ai ngờ, cuối cùng vẫn được. tại, quanh quẩn lại, rốt cuộc lại trở về nơi ban đầu.

      “Cả nhóm du lịch kết hợp đám cưới ở Tahiti luôn.”

      Đỗ Nhược ngồi lên chân , ôm lấy cổ , gật đầu liên hồi, nhưng ràng vẫn chưa hoàn hồn: “Em chưa bao giờ nghĩ đến tổ chức đám cưới ở nước ngoài. Bạn bè thân thiết đều đến sao? Được bao nhiêu người nhỉ?”

      “Chỉ những người thân thiết nhất thôi, người liên quan cho qua . Chúng ta đâu cần tiền mừng.” Cảnh Minh sớm lo nghĩ chu đáo rồi. “Ngoại trừ Vạn Tử Ngang ra, bảy tên còn lại của Prime đều làm phù rể.”

      Đỗ Nhược tò mò: “Tại sao phải loại Vạn Tử Ngang?”

      “Cậu ta phải lớp em sao? Thêm mười chín tên lớp em nữa đều phải làm phù dâu.”

      Đỗ Nhược trố mắt, lát sau cười phá lên: “Mọi người hết à?”

      hết.”

      “Cả ba bạn cùng phòng của em nữa.”

      Bên có bà con họ hàng, bạn học và bạn cùng phòng đều kéo để tạo khí thế cho bên nhà . Lần này, Đỗ Nhược hưng phấn tột cùng, ngồi bật dậy: “ vậy làm em muốn kết hôn ngay hôm nay ấy.”

      nựng mặt , cười khẽ: “Hôm nay kịp tổ chức hôn lễ, nhưng có thể đăng ký kết hôn đấy.”

      Vừa dứt câu, hai người thoáng nhìn nhau rồi lập tức đứng dậy rửa mặt thay đồ, ăn sáng qua loa rồi chạy thẳng đến Cục Dân chính.

      đường, Cảnh Minh gọi điện cho mẹ, nhờ bà mang hộ khẩu đến.

      Minh Y cực kỳ bất ngờ: “Sao hôm qua vừa mới , hôm nay đăng ký rồi?”

      “Giờ mẹ có đưa hộ khẩu đến hay ?”

      “Cái thằng này, chờ đấy.”

      Cảnh Minh và Đỗ Nhược vừa đến Cục Dân chính Cảnh Viễn Sơn và Minh Y có mặt ở đấy, nhìn hai đứa trẻ mặc áo trắng quần jeans, mặt mày rạng rỡ hưng phấn hệt như sinh viên vậy.

      Minh Y đưa hộ khẩu cho Cảnh Minh, khỏi thở dài: “Kết hôn rồi tên con cắt khỏi hộ khẩu của ba mẹ, ghi vào quyển sổ mới, có gia đình của riêng mình rồi.”

      Cảnh Minh thoáng giật mình, vẻ mặt ngượng ngùng, lát sau mới “hừ” tiếng: “Kết hôn rồi còn là con trai mẹ nữa sao?”

      Bà lườm cậu. Cảnh Minh nhận lấy hộ khẩu, vừa dợm bước liền quay đầu lại: “Thứ Sáu tới, con đến Tahiti kết hôn, mẹ báo cho dì chú bác .”

      Minh Y ngẩn người: “Cái thằng này, sao bàn bạc gì với gia đình hết vậy? Còn chưa gặp trưởng bối của Đỗ Nhược nữa. Báo tin cho bà con họ hàng cũng thể nhanh như vậy, còn phải đặt nhà hàng tổ chức đám cưới…”

      Cảnh Minh cau mày: “Hôm nay là thứ Bảy, phải còn những năm ngày sao?”

      “Cái thằng…”

      “Cứ quyết định vậy .” Cảnh Minh nắm tay Đỗ Nhược chạy vào Cục Dân chính, vừa chạy vừa quay sang nhìn nhau. Nụ cười nở rộ gương mặt họ hệt như hai đứa trẻ bày trò tai quái thành công.

      nay, tỷ lệ kết hôn trong nước giảm sút qua từng năm, nên chi phí làm giấy hôn thú được miễn phí hoàn toàn. Hai người nhanh chóng điền đơn và chụp ảnh làm giấy tờ.

      thợ chụp ảnh đon đả hỏi: “Hai chị qua đây xem ảnh , xem có hài lòng ?”

      Tâm trạng Cảnh Minh vui vẻ, cười khà: “Bây giờ phục vụ tốt vậy sao? Còn được chọn hình nữa.”

      Đỗ Nhược kéo tay , ý bảo im lặng.

      Hai người đến trước máy vi tính xem ảnh, đôi tình nhân trẻ mặc áo sơ mi trắng đứng trước phông nền đỏ tươi, vẻ mặt Cảnh Minh thư thái tự nhiên, còn Đỗ Nhược hơi mím môi, mắt to tròn, bẽn lẽn hạnh phúc.

      Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh khiết, dịu dàng của Đỗ Nhược ảnh giây lát, lòng như có sợi lông vũ lướt qua, khóe môi vô thức nhoẻn cong: “Hài lòng.”

      Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn được in ra, bức ảnh thực được rửa còn đẹp hơn trong máy nhiều, bỗng chốc có cảm giác thời gian thoi đưa, cuộc đời dâu bể, hai cậu trẻ tuổi trong ảnh cũng đẹp đôi.

      Con dấu được đóng lên giấy chứng nhận, kể từ giây phút này, họ là vợ chồng hợp pháp, được nhà nước công nhận.

      Hôm ấy, Đỗ Nhược mang theo giấy hôn thú đến gặp ba bạn cùng phòng, báo tin cho họ biết bốn ngày nữa đến Tahiti làm phù dâu cho mình. Ba nàng ngoại trừ kinh ngạc, ánh mắt còn dán chặt vào tấm ảnh chụp giấy hôn thú nữa.

      Hà Hoan Hoan cảm khái: “Có nhan sắc tốt , lên hình đẹp quá trời.”

      Khưu Vũ Thần xem hồi lâu vẫn sao dời mắt được. “Mình phát mắt Cảnh Minh sáng ghê, lấp lánh luôn á.”

      “Phải , phải ?” Đỗ Nhược vui tính như ôm được báu vật. “Có phải là sáng như sao ?”

      Hạ Nam tán thành: “Giống như chứa cả trời sao vậy.”

      ***

      Hôn lễ được tổ chức vào bốn ngày sau.

      Vốn dĩ kết hôn phải lo đủ thứ việc lớn việc đến bù đầu, cuống quýt, thế mà Đỗ Nhược hoàn toàn phải nhúng tay, chỉ cần ở bên cạnh nghe Cảnh Minh gọi điện liên tục, dặn dò dùng loại hoa gì, màu ra sao, bày bàn kiểu nào, khăn trải bàn loại gì, thức ăn, bát đĩa, quà tặng khách, ban nhạc…

      Đỗ Nhược hỏi có cần giúp tỉnh bơ đáp: “Chỉ cần hôm đó em có mặt là được rồi.”

      Đỗ Nhược á khẩu. Đúng lúc này, căn hộ mua bằng số tiền nhận được khi Nguyên Càn bị thu mua sửa sang xong. Căn hộ nằm bên đường vành đai bốn, hai phòng ngủ phòng khách, hai hướng Nam Bắc đều thông thoáng, còn vô cùng ấm cúng nữa.

      Cảnh Minh tham quan vòng rồi nhướng mày: “Có cần thiết mua căn hộ này ?”

      “Đương nhiên là cần rồi. Đây là nhà mẹ đẻ của em. Sau này, nếu cãi nhau với , bỏ nhà ra , em về nhà mẹ đẻ, đến nỗi vất vưởng chốn quay về.”

      Cảnh Minh nhìn dò xét hồi lâu, chợt cười: “Được, nếu em bỏ nhà đến nhà mẹ vợ, năn nỉ em về.”

      Lòng Đỗ Nhược như được bàn tay ủ ấm, yên lặng hồi lâu mới thầm: “ nhất định phải đến năn nỉ em về đấy.”

      nhảm, đến năn nỉ, chẳng lẽ để em len lén khóc mình hả?” Cảnh Minh thuận miệng xong, bỗng trịnh trọng nhìn . “Nếu cãi nhau, tự ra ngoài, em cứ ở nhà.”

      “Vậy lỡ cãi nhau long trời lở đất, em bỏ nhà sao?”

      “Vậy chỉ được phép đến nơi này, thể để tìm được.” Ánh mắt Cảnh Minh cực kỳ nghiêm túc. “ thể nào cam đoan sau khi kết hôn xảy ra cãi cọ. Nhưng có thể chắc chắn, đời này khiến em bỏ nhà nhiều hơn ba lần.”

      Đỗ Nhược thảng thốt, lòng nhất thời mềm nhũn, khẽ cong môi, nhào đến ôm lấy eo : “ đấy nhé!”

      Hai ngày sau, ba mẹ Cảnh Minh lên núi chào hỏi mẹ Đỗ Nhược. Sau đó, Đỗ Nhược nhân tiện đón mẹ và bà ngoại đến Bắc Kinh sống trong căn hộ mới của mình. Mẹ và bà ở quen, thích hoàn cảnh sống ở thành phố, muốn bước ra khỏi cửa, cũng tài nào trò chuyện với mấy bà cụ hàng xóm, chỉ có thể nghe hý khúc, mới được ngày bảo ở quê tốt hơn nhiều.

      Có điều hôn lễ gần trước mắt, chờ hôn lễ xong xuôi mới có thể đưa họ về quê được.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 94

      Ba ngày sau, binh đoàn hùng hậu bao cả chiếc máy bay đến Tahiti.

      Đỗ Nhược gặp lại Cảnh Ninh và Cảnh Trí, cả hai đều lên đại học. Năm đó, Cảnh Ninh thi đỗ trường trung học trực thuộc Đại học Nhân dân, tại theo học ở trường đại học cũ của Đỗ Nhược và Cảnh Minh. Còn Cảnh Trí cũng còn học piano nữa. Về phần , nguyện vọng “học hành tấn tới, làm việc siêng năng, sống vui vẻ” cũng thành thực rồi.

      Hai đứa vừa thấy ngọt ngào chào hỏi: “Chị Đỗ Nhược!”

      Cảnh Minh cau mày: “Gọi là gì?”

      Hai đứa lập tức đồng thanh đổi xưng hô: “Chị ba!”

      Mặt Đỗ Nhược thoáng ửng đỏ. Đứa cháu ngày trước giành điều khiển với Cảnh Minh giờ cũng sắp mười tuổi rồi, xấu hổ dám chào, núp sau lưng họ của Cảnh Minh chịu ló mặt ra.

      Mẹ và bà ngoại Đỗ Nhược tán gẫu rất vui với ông bà nội Cảnh Minh, tuy có chút khó khăn nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu đôi bên gì, cộng thêm khua tay múa chân diễn tả nên cũng coi như giao lưu vui vẻ.

      Trong khoang máy bay, Hà Vọng bắt được cơ hội xỉa xói Cảnh Minh: “ là cả nhóm du lịch thắt chặt tình cảm lại biến thành hôn lễ. Bắt bọn tôi hao phí sức lực làm phù rể cũng thôi , còn phải tiêu tốn tiền mừng cưới. Cậu tính toán khôn quá rồi đấy!”

      Chu Thao bật cười: “Cậu nhảm nhiều vậy làm gì, mau tìm bạn gỡ lại phần tiền này là được rồi.”

      Hà Vọng lắc đầu: “Tôi khác mấy kẻ phàm phu tục tử như các cậu, người của tôi là khoa học.”

      Vạn Tử Ngang cường điệu: “Ôi, tôi bị say máy bay rồi.”

      Hà Vọng tức tối đạp ta cú.

      ***

      Đáp xuống Tahiti, đến khách sạn, nhân viên phục vụ chờ ở cổng nhiệt tình cài hoa dành dành cho họ. Cài bên tai phải là còn độc thân, bên tai trái là kết hôn. Đỗ Nhược cầm đóa hoa cài lên tai phải, Cảnh Minh xoay vai lừ mắt nhắc nhở.

      “Em chỉ còn cài bên phải được ngày thôi, ngày mai phải cài bên trái rồi.”

      nhăn mày, tháo đóa hoa bên tai xuống, cài sang bên trái: “Đăng ký kết hôn rồi, em là người có gia đình.”

      Đỗ Nhược nghẹn lời.

      Phòng cưới là căn phòng biển, khắp ngóc ngách đều rải đầy cánh hoa hồng tỏa hương ngào ngạt. Ba mặt là cửa kính sát đất với lối bằng sàn gỗ, phóng tầm mắt ra ngoài là trời xanh biển biếc, đẹp sao tả xiết.

      Nước biển trong veo vuốt ve bờ cát trắng, có vài chú cá nho bơi lượn tung tăng. Vùng nước nông sóng lăn tăn xanh ngắt như bầu trời, chuyển sang màu sậm dần, lan rộng đến chân trời thăm thẳm.

      Khí trời nóng bức, Đỗ Nhược bỏ hành lý xuống liền chui ngày vào phòng tắm. tắm giữa chừng Cảnh Minh vào, ôm lấy từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai . Lòng Đỗ Nhược râm ran, khẽ khàng: “Chờ chút…”

      chờ nổi nữa… Suốt cả đường , đều nghĩ đến chuyện này.” cười thầm, đưa lưỡi đùa nghịch vành tai , hơi thở nóng rực phả xuống cổ.

      Toàn thân Đỗ Nhược tê dại, càng nóng bức hơn, rụt cổ lại, muốn xoay người bị ghì chặt vào vách tường. Đóa hoa dành dành bị nước xối rơi xuống, nằm chỏng chơ sàn, bị bàn chân trần của ai đó giẫm bẹp.

      Cả đường bôn ba, mấy vị trưởng bối và trẻ đều nghỉ trưa. mặt biển tĩnh lặng, trong căn phòng nằm khá tách biệt kia chỉ còn tiếng ngâm nga của cùng với hơi thở dốc nặng nề của chàng trai hòa lẫn vào nhau rồi dần tan ra trong ánh nắng hè, theo tiếng sóng biển dạt ra ngoài khơi xa.

      Gió biển khẽ mơn trớn thân hình mướt mát mồ hôi. Sau giây phút ngọt ngào, họ ôm nhau nghỉ ngơi chốc lát điện thoại di động rung lên. Cảnh Minh mò lấy áp lên tai, “ừ ừ” vài tiếng.

      Đỗ Nhược thắc mắc: “Sao thế?”

      Cảnh Minh cười khì: “Đám khỉ kia chờ nổi.”

      Đến thiên đường nghỉ dưỡng thế này, lớp thanh niên làm sao kìm nén được háo hức trong lòng. Hải đảo mùa hè nắng gắt, tất cả mọi người đều mặc áo mỏng, định bắt xe vòng quanh. Tập trung lại với nhau, Hà Vọng cằn nhằn Cảnh Minh: “Lề mà lề mề, hơn tiếng trước muốn gọi cậu ra chơi với bọn này rồi. Vạn Tử Ngang cứ cản cho gọi, cậu nghỉ trưa. Nghỉ con khỉ gì? du lịch mà còn nghỉ trưa.”

      Vạn Tử Ngang giơ tay che mặt. Còn Đỗ Nhược đỏ mặt quay .

      Đồ Chi Viễn xua tay: “Được rồi, được rồi, lên xe hết .”

      Mọi người ùn ùn lên ba chiếc xe tham quan màu đỏ, vàng, xanh. Gió biển mằn mặn lay động rừng cây đảo nghe xào xạc. Mấy thanh niên hoặc ngồi hoặc đứng, có người còn nhoài qua lan can xe, há to miệng đón gió rồi hét “u u oa oa”. Xe chạy men theo đường núi, chỉ chốc lát quay đầu, phong cảnh từ đại dương biến thành rừng rậm, chạy băng băng được lúc bóng cây khuất dần, nhường gian lại cho biển trời mênh mông. Họ cười đùa, la hét, hát hò. Trai mặc sơ mi trắng, mặc váy hoa hòe trông như cả vườn hoa đua nở trong khu rừng xanh mướt.

      Đến lúc trời tối, họ tổ chức dạ tiệc bờ cát. Bàn dài kiểu Âu trắng tinh bày biện bát đĩa tinh xảo và hoa hồng nở rộ.

      Sau khi mọi người yên vị, Hà Vọng đứng dậy trước, cầm dĩa gõ vào ly thủy tinh. Đợi tất cả im lặng, chàng mới dùng tư cách phù rể chính chào đón tất cả thân thích và bạn bè đến tham dự hôn lễ của hai người bạn thân là Cảnh Minh và Đỗ Nhược. “Tôi vẫn luôn nghĩ con người Cảnh Minh kết hôn, bởi vì cậu ta quá giống tôi, vô cùng tự kỷ, nghĩ rằng nào có thể xứng đôi với mình.”

      Khách dự tiệc cười vang. Đỗ Nhược cũng cười đến ngã vào ngực Cảnh Minh. Cảnh Minh hơi nghiêng người, nhếch môi, lắc đầu: “Chọn nhầm phù rể rồi.”

      Hà Vọng lừ mắt với rồi nhanh chóng đánh tan dáng vẻ ngả ngớn, nghiêm túc : “Bởi vì cậu ấy có ước mơ vĩ đại và cao cả, hoặc phải là lý tưởng. Lý tưởng này lớn đến mức cậu ấy bằng lòng cố gắng cả đời, phấn đấu cả đời và cống hiến cả đời. Lớn đến mức nếu cách nào sánh kịp với tư tưởng, năng lực và tầm nhìn của cậu ấy, cậu ấy , tín nhiệm, mở rộng trái tim, cũng nắm tay ấy cùng đồng hành suốt quãng đời này.”

      Xung quanh yên tĩnh lại, chỉ có gió biển thổi phất phơ qua ngọn nến và cánh hoa bàn.

      đời này, có rất nhiều loại tình : Có tình bắt đầu từ dục vọng, có tình bắt đầu từ nỗi đơn, có tình bắt đầu bằng lợi ích, có tình bắt đầu từ thu hút của nhân cách và phẩm giá. Hai linh hồn khuất phục, nhượng bộ, độc lập nhưng lại quấn quýt lấy nhau, cùng chia sẻ tương lai và mơ ước chung là chuyện may mắn biết mấy.”

      Cảnh Minh lẳng lặng nhìn Hà Vọng, còn Đỗ Nhược mỉm cười tựa vào lòng , mắt long lanh ngấn nước.

      “Chín năm trước, tôi biết Cảnh Minh, bảy năm trước biết Đỗ Nhược. Tôi nhìn họ cùng nhau theo đuổi ước mơ, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau thất bại, cùng nhau làm lại từ đầu. Tôi thấy được giúp đỡ, dìu dắt vào bảo vệ của Cảnh Minh dành cho Đỗ Nhược, cũng nhìn thấy hỗ trợ, giữ gìn và hy sinh của Đỗ Nhược dành cho Cảnh Minh. Tôi nghĩ, đời này, tìm ra được người nào phù hợp với nhau như hai cậu. Hôm nay, tôi xin dùng bài thơ để chúc phúc cho hai người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :