1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Biết ngay mà trúng độc tương tư rồi, giờ mới ngơ ngơ ngáo ngáo thế đấy
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 125.2:

      Phượng Ngọc chờ mong nhìn Bình Thành Quận quân vuốt cằm đánh giá mình.

      Bình Thành Quận Quân suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên vỗ tay cái, đứng dậy : “Huynh phải cái người cái người… bị ta ngộ thương nhầm sao?” Thấy đôi mắt Phượng Ngọc lấp lánh tỏa sáng, liền có chút áy náy, liên tục xin lỗi Phượng Ngọc: “Do ta phải, hôm kia đánh nhầm phải huynh, huynh có khỏe ?” xong đánh giá mắt của Phượng Ngọc chút, thấy còn chút máu bầm, nàng là người dám làm dám chịu, liền thập phần hối lỗi, hỏi thử Phượng Ngọc: “Bằng , huynh đánh lại ta, thế nào?”

      !” Phượng Ngọc nào chịu làm người trong lòng bị thương? Chỉ xua xuống tay : “Cũng phải thực nghiêm trọng, chỉ là nhìn hơi sợ thôi, hơn nữa…” giọng như tự lẩm bẩm, “Ta thích được nàng đánh.”

      “Phụt……” Công Chúa điện hạ khỏi phun hồi thứ hai, vô cùng bi kịch.

      Bình Thành Quận quân nghe được vế sau, bởi vậy cảm thấy Phượng Ngọc là cái người lòng dạ rộng rãi, biết được đây là biểu ca nhà mình, càng có gì áp lực, bởi vậy đứng vững vàng, ôm quyền : “Biểu ca là người rộng lượng! Ngày sau nếu có gì sai khiến, cứ việc tới tìm ta, ta tuyệt thoái thác!” Rất có ý tứ “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu”*, sảng khoái như vậy liền khiến đôi mắt Phượng Ngọc sáng lấp lánh, miệng cười ngây ngô lên.

      Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu: Núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài: mọi chuyện vẫn có gì thay đổi, còn gặp lại.

      Như vậy quá mất mặt.

      A Nguyên vỗ cái trán, lo lắng sâu rằng huynh trưởng này còn ra cái gì khác, lúc này liền đứng dậy cười : “Đều là huynh muội nhà mình, khách khí nữa, Tam ca cũng ngồi .”

      Phượng Ngọc lúc này mới nhìn thấy còn có mấy biểu muội nữa ở đây, cũng nhìn thấy Tưởng Thư Lan cười tủm tỉm nhìn mình, giờ Phượng Ngọc mới phát bản thân thực buông xuống tất cả, khỏi cười : “ khi như vậy, ta cũng khách khí với các biểu muội.” xong liền muốn chạy vội tới ngồi bên cạnh Bình Thành Quận quân lại bị bàn tay A Nguyên bắt lấy ấn xuống bên người mình, liền hơi tủi thân, lại nghe thấy muội muội tương đối thông minh của mình giọng bên tai: “Từ từ suy tính, Tam ca muốn biểu tỷ sợ quá mà chạy mất sao?” Tức khắc Phượng Ngọc rùng mình, tư thái đoan chính hẳn lên, ngồi ở bên người A Nguyên làm chính nhân quân tử.

      “Nước đường nhà muội tồi.” Bình Thành Quận quân uống ngụm nước đường, liền thấy bên trong ly bạch ngọc màu sắc trong sáng còn có rải cánh hoa hồng đỏ tươi, ngửi chút liền thấy nồng đậm mùi hoa, nhấp ngụm thơm ngọt ngon miệng, tuy rằng trời sắp lạnh nhưng nước đường để qua băng này lại giống như dòng chảy mát lạnh đánh thẳng vào nội tâm, khiến người uống thoải mái thanh tâm trong lòng. Bình Thành Quận quân rất thích, đôi mắt cũng sáng lên bèn khen ngợi người phát minh ra nước đường vĩ đại như vậy, Công chúa điện hạ dương dương đắc ý.

      “Trong nhà vẫn còn, nếu biểu muội thích, ta liền… bảo A Nguyên cho muội mang về chút.” Phượng Ngọc chắc chắn làm chuyện lấy đồ người khác làm việc tốt, liền rất lấy lòng mà .

      A Nguyên bị Tam ca khuỷu tay hướng ra ngoài này chọc tức đến mũi cũng xì khói, tâm Phụ vương còn nàng phá sủa, kỳ kẻ phá của chân chính ở đâu chứ? Chỉ có điều lúc này vạn vạn thể làm Tam ca mất mặt mũi, Công chúa điện hạ chịu đựng bụng đầy chua xót mà đỡ lời cho huynh trưởng, rưng rưng cười : “ sớm chuẩn bị thỏa đáng cho các biểu tỷ rồi, mỗi người phần để các biểu tỷ thưởng thức.” xong nở nụ cười vui vẻ.

      Đau lòng quá!

      “Cho ta thêm phần nhé.” Ngũ Công chúa nhớ tới Phò mã nhà nàng cũng thích, bèn nhắc nhở.

      A Nguyên quay đầu , vẻ dữ tợn thoáng qua trong chốc lát, rồi quay lại nở nụ cười hòa khí tỏ vẻ đương nhiên Phò mã cũng có phần.

      Ngũ Công chúa liền cảm thấy thực vừa lòng, hơi gật đầu.

      Phượng Ngọc lại ngây ngô cười.

      biết ngày ấy, biểu muội có gì khóc xử sao?” Nhớ lại quyền hùng hổ hôm đó, Phượng Ngọc thầm run rẩy, rồi tò mò hỏi.

      A Nguyên muốn việc nhà người khác làm ồn ào huyên náo, nghe thấy thế liền thấp giọng kể tình cho Phượng Ngọc. Tam gia phủ Túc vương xưa nay đều là người tình, tức khắc cả giận : “Quả thực đúng là bại hoại!” Dứt lời, liền nhíu mày , “Người này đến tột cùng là ai? Để ta biết, ta……”

      “Để biểu tỷ tự mình động thủ, biểu tỷ mới hả giận phải sao?” Phượng Ngọc quen biết với người ta, còn xen vào gia người ta mà bênh vực kẻ yếu, nghe được tốt lắm, đến lúc đó thanh danh cũng bị tổn hại, A Nguyên vội vàng khuyên nhủ, thấy Phượng Ngọc gục đầu xuống đặc biệt đáng thương, lúc này mới cười hỏi: “Nếu biểu tỷ muốn nhờ Tam ca, Tam ca hẵng ra tay, thế nào?”

      “Đến lúc đó lại cầu biểu ca ra tay mới được.” Bình Thành Quận quân cười xong lại ra hiệu bằng mắt với A Nguyên, A Nguyên trong lòng hơi động, liền gật gật đầu.

      Lát sau, Bình Thành Quận quân liền đứng dậy thay quần áo, A Nguyên dừng chút liền theo, quả nhiên thấy Bình Thành Quận quân chờ ở phía trước, hai người trốn vào trong vườn, Bình Thành Quận quân lúc này mới xoay người, thở dài với A Nguyên, : “Chuyện này, ta có phần biết làm thế nào.” Thấy A Nguyên kinh ngạc ồ tiếng, nàng liền nhíu mày : “Mới vừa rồi ta tiện nhân kia là ai với các tỷ muội, là bất đắc dĩ,” nàng than tiếng trầm thấp, rồi lôi kéo A Nguyên , “Người này giờ dựa hơiThuận vương, bởi vậy cũng có vài phần sĩ diện, ta muốn xử trí , đúng là quá dễ dàng.”

      “Thuận vương?” A Nguyên tâm chỉ có cặn bã và cặn bã mới có tiếng chung, liền cười lạnh : “Quả thực chính là cá mè lứa.” Ngày đó Thuận vương bóp mũi theo Thuận Vương phi trở về nhà mẹ đẻmừng thọ cha vợ, mang danhHoàng tử Vương gia lại bị người làm lơ. Chỉ vì ngày ấy, Nhị hoàng huynh Trịnh Vương cũng , so ra Trịnh Vương có phân lượng mạnh hơn nhiều, toàn bộ quý phủ đều ở vây quanh Trịnh Vương, chỉ có mấy người linh tinh chen lên được mới qua chào hỏi chút, việc này khiến Thuận vương thực có mặt mũi, vốn là trở về muốn cằn nhằn với Rhuận Vương phi, nhưng vừa hồi phủ bịThuận Vương phi chỉ vào mũi mắng trận, náo loạn hồi, căm giận bại trận.

      giờ Thuận vương cất nhắc tả ả thiếp hữu ả thiếp, đến Hoàng thượng trong cung cũng cảm thấy đây là cái đồ háo sắc.

      Chỉ có điều đúng là tên háo sắc, oan đâu.

      “Ả ngoại thất kia là muội muội của thiếp thất của Thuận vương, Thuận vương lấy tới lung lạc lòng người, đểtên kia nhặt được tiện nghi, bởi vậy giờ coi ả kia như tổ tông, huống chi lại sinh nhi tử…” Bình Thành Quận quân liền thở dài : “Bằng , làm sao dám ngồi ăn cùng bàn?”

      “Cha mẹ chồng của bạn thân tỷ…”

      cái gì trong ba cái bất hiếu lấy có con nối dòng làm đầu, nàng mới sinh được nữ nhi, để nàng quỳ từ đường là niệm tình ngần ấy năm.” Bình Thành Quận quân lắc đầu : “Ta khuyên nàng hòa li, cha mẹ chồng phu quân như vậy có nửa phần nhân nghĩa, là có thể phá hỏng cả đời nàng, ngày sau, chỉ sợ nàng bị tra tấn chết cũng phải có khả năng.” Nghĩ đến phận nữ nhân khổ sở, nàng cũng có chút bi thương, cúi đầu giọng : “Nhưng nàng ấy muốn, là nàng hòa li, thanh danh của khuê nữ phải làm sao bây giờ? Về sau gả chồng thế nào đây?”

      “Nàng ấy băn khoăn cũng là đúng.” A Nguyên cũng cảm thấy đáng thương, an ủi Bình Thành Quận quân: “Chúng ta là nữ tôn thất, lại có nhà mẹ đẻ ở đây, dù nháo trời cao cũng cùng lắm mang tiếng ương ngạnh. Còn nữ nhân bình thường, tình đời vốn hà khắc, khi hòa li, ngày này sau liền chịu xem thường, nữ nhi của nàng cũng bị thanh danh của nàng liên lụy, chưa chắc có thể gả được cho người trong sạch.” Dừng chút, nàng thấy Bình Thành Quận Quân hết đường xoay xở, liền cười khuyên nhủ: “Việc này tính là đại gìđâu? Chỉ là tên chó săn dưới trướng Thuận vương, biểu tỷ cứ xử lý , nếu Thuận vương tức giận cứ giao cho ta là được.”

      “Ta chỉ sợ liên lụy đến muội.” A Nguyên xưa nay quen biết bạn tốt của mình, nguyện ý ra tay cũng là vì mình, Bình Thành Quận quân liền hơi bất an.

      “Nếu có thể mở ra đường sống cho nữ nhân đáng thương ta cũng là làm chuyện tốt mà.”A Nguyên cười hì hì .

      Huống hồ, việc này liên quan đến Thuận vương, A Nguyên sớm mất kiên nhẫn với Thuận vương nhảy nhót lung tung này, trong lòng nghĩ lúc này đây đốt lửa lên đầu .

      Bình Thành Quận quân cảm tạ A Nguyên, thấy nàng cười tủm tỉm để bụng, liền cười : “Vẫn là nhờ có thể ra tay, đa tạ.”

      “Sau này chúng ta còn qua lại nhiều mà.” A Nguyên tính toán trong lòng, mặt lại tỏ vẻ gì, thấy Bình Thành Quận quân mỉm cười, nàng cũng cảm thấy trong lòng vui mừng.

      Bình Thành Quận quân lại cười với A Nguyên, : “Ta hồi kinh lâu như vậychỉ tới thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu trong cung lại chưa từng gặp được muội, bằng chúng ta sớm thân thiết rồi.” Dứt lời liền thấp giọng với A Nguyên: “Ngược lại ta lại gặp được Bát Công chúa, nương kia…” Nàng cười lạnh với A Nguyên: “Ở trong cung lại cho ta chút thể diện nào trước mặt mọi người, ta nhịn được, chỉ đáp trả nàng ta, nàng tức giận , nên ghi hận ta.”

      A Nguyên nhìn trời.

      Trước đây nàng quả nghe Bát Công chúa cãi nhau với vị Quận quân tôn thất tiến cung thỉnh an, bị tức giận đến phát khóc, hơn nữa còn cáo trạng với Hoàng thượng.

      Chỉ có điều Hoàng thượng cảm thấy Bát Công chúa đến cãi nhau cũng thua quả quá vô năng, nên để ý.

      “Hóa ra là tỷ a~” A Nguyên tâm giờ trong cung hẳn làBát Công chúa vẫn còn chửi biểu tỷ là tiểu nhân đó, tức khắc bất lực mà : “Xác thực là tính tình Bát Hoàng muội được tốt.

      “Ta vẫn chưa trêu chọc gì nàng ta.” Bình Thành Quận quân liền lạnh lùng mà : “Chỉ là chờ bà ngoại và mẫu thân xuất cung, nàng ta như bay đến, đổ nhục nhã xuống đầu ta, biết làm như thế nào nữa, nếu ta lại nàng ta, sau này ta sống thế nào ở kinh thành?” Thấy A Nguyên gật đầu, thực đồng ý với mình , nàng liền cười lạnh : “Muội xem , sau này nàng ta cũng khá hơn chút nào đâu?”

      “Lời này là như thế nào?” A Nguyên kinh ngạc hỏi.

      “Có phải Hoàng thượng chỉ hôn Từ Ngũ Từ gia làm phò mã cho nàng ta ?”Bình Thành Quận quân liền hỏi.

      A Nguyên gật đầu.

      “Tiểu tử này phải cái thứ gì tốt.” Bình Thành Quận quân nhàn nhạt mà , “Ỷ vào có chút tài danh, dây dưa với bao nhiêu hoa khôi trong kinh thành, sau này Bát Công chúa mới có ngày lành đây.” xong, liền cười lạnh.

      “Sao Biểu tỷbiết?” A Nguyên thấy Bình Thành Quận quân chuẩn xác, khỏi nghi hoặc hỏi.

      Nụ cười của Bình Thành Quận quân liền phai nhạt xuống, hồi lâu sau, mặt lộ vẻ lạnh băng, giọng : “Làm sao ta biết?” Nàng nhướng mày, ánh mắt lên tia lợi hại, thấp giọng , “Ta hoa lâu bắt gian, thấy phu quân tương lai của ta cùng Từ Ngũ mỗi người ôm nữ nhân xiêm y toán loạn, ấn tượng khắc sâu như vậy, đương nhiên ta biết!”

      “Tỷ đính hôn rồi?!” A Nguyên lập tức mở to mắt, nhớ đến Phượng Ngọc vẫn còn ngây ngô chờ đợi, tâm , đường tình của Tam ca nhà mình cũng quá nhấp nhô rồi ?!

      Chú thích chút về tước hiệu Quận quân (Nguồn: Wikipedia):

      · Con của Thân vương (親王), được gọi chung là Hoà Thạc cách cách [和碩格格]. Con vợ cả được phong Quận chúa (郡主), con vợ lẽ phong là Quận quân (郡君).

      · Con của Thế tử (世子) và Quận vương (郡王), đều được gọi là Đa La cách cách [多羅格格]. Con vợ cả được phong Huyện chúa (縣主), con vợ lẽ phong là Huyện quân (縣君).

      · Con của Trưởng tử (長子) và Bối lặc (貝勒), đều được ban hiệu Đa La cách cách [多羅格格], tức Quận quân (郡君).

      · Con của Bối tử (贝子) được ban cho con hiệu Cố Sơn cách cách [固山格格], tức Huyện quân (縣君).

      · Con của Trấn quốc công (鎮國公) và Phụ quốc công (輔國公) đều được ban cho hiệu Hương quân (鄉君).
      hauyen2803, Bé Bi, HHONGMINH11 others thích bài này.

    3. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Ặc.... đường tình của tam ca nhà a Nguyên trèo đèo lội suối ghê nha, mới có chút hy vọng cho chàng ngốc :>
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Thê nô tương lai Phượng Ngọc
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 126.1:

      “Thất bại rồi.” Thời điểm A Nguyên đau khổ thay Phượng Ngọc cứ coi trọng nương nào là nương ấy có hôn phu nghe được Bình Thành Quận quân nhàn nhạt như vậy.

      “Thất bại?” Công Chúa điện hạ lần này nhiệt huyết sôi trào, vì nhân duyên của Tam ca nhà mình, màng tiền bạc liền ra sức sỉ vả tình địch kia: “Biểu tỷ làm đúng! Loại người này còn chưa thành thân chốn thanh lâu, có thể thấy được phải thứ gì tốt, dù tính là thành hôn cũng thể, hơn nữa chưa thành hôn càng cần dung thứ cho tật xấu này của ! Biểu tỷ là người có thân phận thế nào chứ?!”

      “Chỉ là, bởi vì cái này mà hôn thất bại?” A Nguyên thử hỏi.

      “Ta đánh gãy chân tiểu tử kia, nhà vợ như ta dám trèo cao, bởi vậy từ hôn.” Bình Thành Quận quân lạnh lùng mà , “Ta tình nguyện làm lỡ gả được, cũng tuyệt gả cho nam nhân như vậy!” Nàng lại phải kịp ăn cơm, vì cái gì phải gả cho người như vậy khiến cả đời mình được thoái mái chứ? Nghĩ đến kẻ như vậy mà ngủ với hoa khôi, nàng liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm, lạnh lùng mà : “Nếu lòng với ta, tự nhiên ta cũng lòng vì , nhưng mà như thế có để ta vào mắt hay ? Nếu thèm để ý, phách hai tán, cũng liền thôi.”

      “Biểu tỷ làm quá đúng.” A Nguyên liền dựng cái ngón tay cái lên, dừng chút, liền thở dài : “Biểu tỷ kể về người như vậy ta thể tưởng tượng được, cho cùng nam nhân phủ Túc vương chúng ta đều chỉ cưới vợ thôi, chỉ đối tốt với thê tử, nào có làm ra tình lung tung rối loạn bên ngoài như vậy?” Dứt lời liền lén lút quan sát vẻ mặt Bình Thành Quận quân.

      Biểu tỷ này hơi ngẩn ra, mặt lộ niềm hâm mộ, thở dài : “Muội may mắn, có huynh trưởng như vậy.” Dứt lời lại tỏ vẻ gì khác.

      A Nguyên nghĩ tới biểu tỷ này lại khó cảm hóa như vậy, tức khắc thầm lặng thắp cho Tam ca nhà mình nén nhang, rồi mới khuyên Bình Thành Quận quân vài câu, nghe giờ nàng vẫn chưa đính hôn liền quyết định làm Lôi Phong sống, bằng Tam ca chưa thành thân, nàng cũng chưa gả ra ngoài được, phải ?

      Lôi kéo Bình Thành Quận quân ra, A Nguyên liền thấy Phượng Ngọc dướn cổ nhìn xung quanh, khi ánh mắt dừng lại phía hai người đầu rụt lại, đôi mắt sáng lấp lánh, đặc biệt ngây thơ.

      A Nguyên kéo Bình Thành Quận quân xuống ngồi cạnh mình, trò chuyện cùng nhau, Túc vương phi biết ít, cũng làm bộ làm tịch lại đây chuyện với các nữ nhi. Bà vốn hoạt bát, thấy tính tình Bình Thành Quận quân lanh lẹ liền rất thích, lén nháy mắt ra hiệu với A Nguyên.

      Người trong lòng của Tam ca mà, nháy mắt gì với con?! A Nguyên thể giải thích được, lại thấy hai mắt Phượng Ngọc ngồi bên cũng sáng quắc, chợt cảm thấy áp lực cực lớn.

      đùa hồi, dễ dàng tiễn các tỷ muội , A Nguyên bị Phượng Ngọc chặn lại.

      !” Túc Vương Phi ngồi ở ghế dựa, cũng theo ồn ào: “Hỏi ra được cái gì ?”

      A Nguyên bất đắc dĩ mà kể lại chuyện của Bình Thành Quận quân, xong, vẻ mặt thay đổi, chắp tay trước ngực yên lặng cảm tạ trời cao, cảm tạ cái tên đui mù ngủ với hoa khôi để Bình Thành Quận quân bắt gian kia, lúc này mới có nhân duyên tốt của Tam ca nàng.

      Túc Vương Phi và nhi tử cùng nhau dâng hương cảm tạ trước Phật cảm tạ thần phật trời đất, mẹ con ba đều đặc biệt thành kính.

      Túc Vương hạ triều theo mấy đứa con trai trở về, từ xa ngửi thấy mùi nhang khói, vào phòng liền thấy màn đặc sắc như vậy, tim đập thình thịch, cắn răng hỏi: “Lại làm sao đây?” Từ “lại” này biểu đạt sâu sắc trải nghiệm tang thương của Túc vương.

      Phượng Khanh cười đến dựa vào tường mới chống đỡ được, lau mắt tiến lại nâng Túc vương phi lên, hỏi: “Mẫu thân gặp chuyện gì tốt

      “Vẫn là A Khanh hiểu ta nhất.” Túc Vương Phi được trưởng tử đỡ, liền tha thiết kể chuyện nhi tử có người trong lòng ra, là tin vui cả nhà, Phượng Khanh nghe được là Bình Thành Quận quân, thầm ngạc nhiên rồi ấm giọng : “Vị Quận quân này ghét ràng, nếu Tam đệ thích cứ thẳng thắn, tới cửa trực tiếp cầu thân là tốt nhất.”

      “Con biết à?” Túc Vương quay đầu hỏi.

      “Tự mình xách gậy đánh gãy chân vị hôn phu, trói cùng với hoa khôi rồi ném trước của nhà người ta.” Phượng Khanh vừa vừa cười, cảm thấy đây là nương thú vị, cười thở dài: “Hơi quá cứng rắn, nghe hù lão phu nhân nhà người ta gặp ác mộng nửa tháng, sau đó liền từ hôn với nàng, vô cùng náo loạn, chỉ là Phụ vương để tâm đến chuyện này nên biết thôi.”

      nương hung tàn có nhiều mà.” Phượng Ngọc nghe thấy thế ánh mắt cũng tỏa ra màu hồng phấn, càng thêm mê ly.

      Túc vương bị hoảng sợ trước thẩm mỹ của nhi tử ngốc này, hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài, “Nếu con thích biểu muội như vậy, sau này phải ngoan ngoãn chút.” Bằng người lần sau bị đánh gãy chân chó chính la nhi tử ngốc.

      “Con thích biểu muội.” Phượng Ngọc vui thích .

      “Quyết định vậy .” Phượng Khanh liền cười tủm tỉm mà : “Đêm dài lắm mộng, chúng ta tới phủ Nam Dương hầu cầu hôn .” Bình Thành Quận quân xuất thân tam phòng của phủ Nam Dương hầu, giờ hầu phủ vẫn chưa chia nhà, vẫn ở cùng nhau, nên nhanh nhanh định hôn, Phượng Khanh liền quay sang Phượng Ngọc ngượng ngùng, cười : “Bằng nhỡ có người phát ra biểu muội rất tốt, đoạt trước sao bây giờ?”

      “Vẫn là đại ca hiểu đệ.” Phượng Ngọc quả thực sùng bái Phượng Khanh như thần tiên.

      Túc Vương tâm cọp cái như vậy, yếu vía đại khái dám cưới, nhẫn nhịn, trong thúc giục của Túc vương phi liền dẫn vợ và con trai cùng , chỉ chừa mình A Nguyên ở lại giữ nhà. Chờ mãi chờ mãi, sau khi Công chúa điện hạ ăn được ba mâm điểm tâm, nhà Túc vương nắng hai sương trở về, Túc vương phi vui sướng cười với A Nguyên: “Ta mà, tiểu tử nhà chúng ta người gặp người thích, sao có thể thành chứ?”

      “Chẳng lẽ đồng ý cưới rồi?” A Nguyên kinh hỉ* hỏi.

      Kinh hỉ: Kinh ngạc vui vẻ.

      “Suýt nữa.” Túc vương đen mặt : “Tam ca con còn trong thời kỳ quan sát, chờ xem biểu thế nào.” Đây là kết cục của kẻ bại hoại lúc trước, Bình Thành Quận quân chịu đau khổ lần, nào có thể đính hôn đơn giản như vậy nữa? Vẫn nên khảo sát chút.

      Bằng lại hủy hôn lần nữa phải làm sao đây?

      “Cố lên.” A Nguyên thấy Phượng Ngọc cười đến thấy mắt đâu nữa, liền rất quan tâm mà : “Tam ca cứ học tập Tứ ca, ngày nào cũng tới, muội tin thành công!”

      Mắt thấy mấy nhi tử đều bi kịch như vậy, hai mắt Túc vương tối sầm, đỡ vợ rời , tâm đẻ con trai đúng là đòi nợ!

      Đương nhiên, khuê nữ cũng thế!

      Túc vương thầm nghĩ cuộc sống còn cách nào khác, cảm thấy phải là do mình làm nhiều chuyện xấu mà gặp phải báo ứng đâu.

      A Nguyên cũng để ý mấy cái đó, vì chuyện của Bình Thành Quận quân, nàng chỉ chờ hai ngày tới phủ Thuận vương, vì để Thuận vương chớ chó cùng rứt giận mà hủy diệt nhân đạo, A Nguyên dẫn theo mấy nữ binh, tầng tầng lớp lớp phủ Thuận vương.

      giờ Thuận vương ở đây, A Nguyên vào phủ Thuận vương được Thuận vương phi cười tủm tỉm kinh hỉ nghênh đón vào chính viện, đường A Nguyên liền thấy biết bao nhiêu mỹ nhân hoa hòe lộng lẫy, chướng khí mù mịt đấu võ mồm với nhau, Thuận vương phi lại chỉ mặc kệ, liền thương tiếc cho nữ nhân này, Thuận vương phi đề cập đến, nàng cũng coi như nhìn thấy. Tới chính viện A nguyên lại thấy còn mấy nữ nhân nữa, họ vừa thấy Thuận vương phi tới liền vội vàng lên hầu hạ, rất là kính cẩn nghe theo, nàng liền ngồi ở bên cạnh Thuận vương phi cười : “Lâu rồi Hoàng tẩu vào cung, ta nhớ Hoàng tẩu nên muốn đến thăm.”

      giờ ta suy nghĩ việc đính hôn cho đứa lớn, bởi vậy chưa tiến cung được.” ‘Đứa lớn’ trong miệng Thuận vương phi chính là thứ trưởng tử của Thuận vương, giờ cũng đến tuổi có thể đính hôn, bởi vậy A Nguyên liền gật gật đầu, duỗi tay nắm lấy ít đồ ăn tới để ăn.

      Nữ nhân cụp mi rũ mắt ở bên vội vàng tiến ra cảm kích : “Vẫn là nhờ từ tâm của Vương phi, tiện thiếp phải phát sầu.” xong liền lạy Thuận vương phi.

      Đây hẳn là Trắc phi hạ sinh thứ trưởng tử, A Nguyên thấy nàng tất cung tất kính, cũng hỏi nhiều, nhàn nhạt gật đầu.

      Trắc phi này là người rất có mắt nhìn, thấy A Nguyên có vẻ có chuyện muốn với Thuận vương phi liền dẫn mấy cơ thiếp cáo lui. A Nguyên thấy nàng xa rồi liền nhíu mày với Thuận vương phi: “Hoàng tẩu tội gì ôm việc này vào người?”

      “Mấy năm nay nàng sớm vô sủng, lại lòng phụ dưỡng ta, cần để này kia.” Thuận vương phi cũng phải nữ nhân nhẫn tâm, hơn nữ giờ Phượng Thuyền ngồi vững chắc vị trí thế tử, nàng ngại làm người tốt hồi, lúc này đây cười với A Nguyên: “Huống chi nàng cũng cầu ta, muốn gả nữ nhi nhà mẹ đẻ cho nhi tử làm thê tử, phải chuyện gì lớn, ta thành toàn cho nàng cũng sao cả.”

      “Hoàng tẩu phải.” A Nguyên liền cười : “Ít hôm nữa chia nhà ra ngoài, gặp cũng là được.”

      “Chuyện lần trước ta phải cảm tạ muội, nếu có muội ra mặt vì A Thuyền, thể diện của nó cũng mất sạch.” Thuận vương phi liền thở dài : “Vừa trở về đứa bé này liền trốn ở trong phòng khóc, còn tưởng rằng ta biết.” Phượng Chu muốn mẫu thân nghe được lại đau lòng, lại biết từ nhiều năm trước, Thuận Vương phi bao giờ rơi giọt nước mắt vì kẻ vô tình như Thuận vương lần nào nữa, giờ nhắc đến đều là lạnh nhạt, thấy A Nguyên lời nào, Thuận Vương phi cười khổ : “Bên ngoài đều ta lợi hại, chỉ là nếu có thể làm phụ nhân hiền lương, ai nguyện ý làm cái người đàn bà đanh đá đâu?”

      Nếu gả cho thứ đồ như vậy tốt rồi.

      “Hôm nay đúng là ta có chuyện muốn với hoàng tẩu.” A Nguyên dừng chút, thấy Thuận Vương phi để ý lại đây, lại thấy gương mặt hài hòa của nàng chứa mệt mỏi, quyết tâm, thấp giọng hỏi: “Ta nghe gần đây Tam Hoàng huynh nạp ít cơ thiếp vào phủ?”

      “Muốn thị uy với ta mà, mấy ả thiếp đó an phận lắm, giờ ta có A Thuyền, lười quản, đóng cửa lại sống cuộc sống của mình, để chúng tự tranh sủng.” Thuận Vương phi liền cười : “Vẫn là Từ trắc phi đáng thương hơn, đấu với mấy ả thiếp đó căng thẳng lắm, cũng coi như hùng có đất dụng võ.”

      Thuận Vương phi đùa, A Nguyên liền nhịn được cười tiếng, lúc sau liền nén cười : “Để ta Hoàng tẩu cứ để nạp thiếp , chẳng lẽ cái danh háo sắc rất êm tai sao?”

      Dừng chút, nàng liền , “Hoàng huynh lấy nữ nhân lung lạc triều thần, ta coi đây phải là dấu hiệu gì tốt, là ý muốn kết đảng, hơn nữa triều thần có thể bị sắc đẹp mê hoặc có phải thứ tốt gì đâu? Tam Hoàng huynh kết đảng như vậy, nếu để Hoàng bá phụ biết được tốt.”

      Thuận vương phi kinh hãi.
      hauyen2803, Alice Huynh, song ngư12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :