1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      @hthuqttn Tác giả , nhưng 99% là Hà Nam thích Cảnh Minh rồi đó bạn, nhưng cuối cùng cũng ra.
      hthuqttn thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 86

      Tuần đầu tiên của năm mới là thời gian lắp ráp xe của Prime. Cảnh Minh, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Chu Thao và mười mấy kỹ sư xe hơi ngày ngày đóng quân trong xưởng. Năm đó còn phải nhờ người khác, hôm nay, họ có hẳn đội ngũ kỹ sư và dây chuyền sản xuất của riêng mình.

      Đỗ Nhược sợ mình hồi hộp nên định xem. Đến thời khắc này, mới ý thức được khác biệt. Prime được gây dựng lại quả tạo áp lực lớn đến mức thể thở nổi. dám xem cũng hỏi han gì, chỉ ở lại phòng thí nghiệm làm việc với những người còn lại. Mỗi đêm, vẫn chờ cùng về nhà như thường lệ. bảo về trước, bởi có khi bận đến hai, ba giờ sáng, nhưng chịu, mực ở lại đợi . cũng khuyên nhủ thêm nữa.

      Về tiến độ lắp ráp, chưa bao giờ biểu mong đợi hay bồn chồn trước mặt , chỉ lặng lẽ chờ đến ngày báo với hoàn tất việc lắp ráp mà thôi. Nhưng tuần trôi qua mà chiếc xe vẫn chưa xong, Đỗ Nhược cảm thấy ổn cho lắm. Nhưng dám hỏi, chỉ thấy nhóm Cảnh Minh và Hà Vọng càng ngày càng mệt mỏi hơn.

      Đến tối ngày thứ mười, vào khoảng bảy, tám giờ, Đỗ Nhược và Đồ Chi Viễn xây dựng mô hình trong phòng thí nghiệm bỗng nhận được điện thoại của Vạn Tử Ngang, bảo đến xưởng chuyến.

      Đỗ Nhược thắc mắc: “Xe lắp ráp xong rồi hả?”

      Vạn Tử Ngang chần chừ: “Cậu đến đây trước , chỉ mình cậu thôi, đừng với nhóm Đồ Chi Viễn.”

      Lòng Đỗ Nhược giật thót. có dự cảm chẳng lành, vội vàng mặc áo phao lông vũ, dầm mình trong cơn gió rét khuya khoắt tháng chạy đến xưởng. Đỗ Nhược gặp Vạn Tử Ngang ở hành lang. Thức khuya dậy sớm, mệt mỏi mười ngày liền, lúc này, Vạn Tử Ngang vô cùng tiều tụy, thê thảm.

      “Sao thế?”

      “Cảnh Minh xảy ra chút vấn đề.”

      Đỗ Nhược bỗng chốc căng thẳng: “Vấn đề gì?”

      “Cậu ấy…” Vạn Tử Ngang đau khổ ôm đầu. “Xe cứ lắp rồi lại tháo, tháo rồi lại lắp, cậu ấy vẫn hài lòng, luôn cảm giác bên trong có vấn đề, đúng chỗ nào đó. Mọi người đều bị cậu ấy hành hạ đến phát điên rồi.”

      “Vậy các cậu thương thảo kỹ với ấy xem.”

      “Bọn mình, bọn mình cũng được. Bởi vì…” Vạn Tử Ngang nhìn , mắt hằn đầy tia máu. “Đỗ Nhược, bọn mình cũng sợ. Lỡ như cậu ấy đúng sao? Chuyện Lý Duy để lại nỗi ám ảnh tâm lý quá lớn cho bọn mình. Nhưng Cảnh Minh là đội trưởng, cậu ấy dứt khoát ra quyết định, bọn mình cũng chẳng ai dám làm gì cả.”

      Đỗ Nhược cắn môi vào xưởng. Từ cái nhìn đầu tiên, hoàn toàn sững sờ. qua mười ngày nhưng tất cả vẫn là đống bừa bãi. Ngoại trừ sàn xe ra, ngay cả hình dạng cơ bản cũng chưa có gì cả. Nhóm Hà Vọng mệt mỏi trầm mặc, lúi húi sắp xếp lại các trang thiết bị rải rác đầy đất. Cảnh Minh đứng bên cạnh bàn thí nghiệm, tay chống xuống bàn, tay cấp tốc lật qua lật lại bản thiết kế, sắc mặt cực kém.

      Cảm nhận được có người đến, liền ngẩng đầu lên, đôi môi khô khốc, hốc mắt lõm sâu. Nhìn thấy Đỗ Nhược, thoáng sửng sốt nhưng vẫn gì, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

      Đỗ Nhược dịu dàng hỏi: “Sao vẫn còn chưa làm xong?”

      Mày cau chặt, miễn cưỡng lắm mới lên tiếng: “Gặp phải chút phiền phức.”

      liếm môi: “Phiền phức gì?”

      “Em cần để ý chuyện ở đây.” Giọng cố nhẫn nại kiềm chế nhưng vẫn lộ ra chút cáu gắt.

      Mặt hơi ửng đỏ vì căng thẳng nhưng hề tức giận. Người xung quanh phát ra điều gì đó, đều tự giác rút khỏi phân xưởng. Cả khu xưởng màu xám bạc chỉ còn hai người. Cảnh Minh đến bên cạnh xe, ngồi xổm xuống tìm kiếm linh kiện gì đó.

      vẫn theo sát như chiếc đuôi, khẽ hỏi: “Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?”

      “Cảm giác ổn.” gằn giọng.

      “Chỗ nào ổn chứ?”

      nghiến răng, cố gắng kiềm chế: “Chưa tìm ra.”

      “Có phải căng thẳng quá… nghĩ nhiều rồi ?”

      ai trả lời. Cảnh Minh lẳng lặng ngước mắt nhìn , ánh mắt còn khách sáo: “Em có ý gì?”

      biết lời này đụng phải lòng kiêu hãnh của , bèn đổi cách khuyên nhủ khác: “Bây giờ tìm ra, có lẽ do suy nghĩ vào ngõ cụt rồi. Hay là nghỉ ngơi trước ? Về nhà thôi.”

      “Em về trước , muộn rồi.”

      “Em muốn về cùng .”

      khắc chế tâm trạng, hít sâu vào, cố nén cơn tức giận: “Vậy em đợi .”

      “Đợi bao lâu?”

      Đáp lời chỉ là im lặng. Đỗ Nhược bước đến, vuốt tay : “Hay là ngày mai nghỉ ngơi ngày , thư giãn chút, được ?”

      tức khắc nổi cáu, gạt tay ra: “Bảo em về !”

      Đỗ Nhược giật nảy mình. Vẻ mặt Cảnh Minh thoáng ngây dại. lập tức quay mặt , bóp trán, cố hết sức nén lửa giận: “ bận lắm, em về trước .”

      Đỗ Nhược vẫn bất động. đoái hoài đến , vẫn ngồi mặt đất tiếp tục tìm kiếm công cụ. vẫn ở yên đó, bình tĩnh và yên lặng nhìn . như thấy, về phía sàn xe. lập tức sải bước, tiến lên chặn đường lại.

      Cảnh Minh đanh mặt nhìn : “Em làm gì vậy?”

      “Bây giờ, theo em về nhà.” Đỗ Nhược đanh giọng, cầm lấy cờ lê trong tay .

      Cảnh Minh nhịn được nữa, hất tay ra: “Đỗ Nhược Xuân, em có thôi ?”

      mới là người cần phải thôi đấy.” Đỗ Nhược cất giọng đanh thép. “ có thể bình tĩnh chút ? Trạng thái của bây giờ cho dù có ở đây mười ngày cũng nghĩ ra được gì. Mười ngày sau, nơi này vẫn là đống sắt vụn.”

      Cảnh Minh nóng nảy: “ bảo em tránh ra!”

      Vẻ mặt Đỗ Nhược cứng rắn, kiên quyết tránh . bước lên, cũng bước lên, dang hai tay ra chặn trước người .

      “Tránh ra!”

      tránh!”

      Cơn thịnh nộ nhẫn nhịn hơn mười ngày nay phun trào. Cảnh Minh tóm lấy cánh tay , kéo phăng ra, nhưng vẫn ngoan cố bất động, vòng tay ôm lấy cánh tay . Trong màn giằng co, bật thốt tiếng nghẹn ngào hệt như quẫn bách đến sắp khóc. Cảnh Minh chợt khựng lại, ngọn lửa bốc cao bỗng chốc tắt lịm, quả biết phải trút giận vào đâu. Đỗ Nhược vẫn như bạch tuộc quấn lấy tay .

      nén nhịn: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”

      cất giọng đau xót: “Cảnh Minh, em mệt sắp chết rồi. Mình về nhà được ?”

      Yên tĩnh lúc lâu, mới ra lệnh: “Em buông tay ra.”

      Vài giây sau, mới từ từ buông tay, ngước đôi mắt vừa cảnh giác vừa dè dặt nhìn . Cảnh Minh mím môi nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn nổi cơn bão tố, nhưng cuối cùng vẫn lời nào. ném cờ lê xuống đất, quay người ra ngoài. Đỗ Nhược tức khắc theo sau.

      Ra khỏi xưởng, nhóm Hà Vọng vẫn chực chờ ở đó.

      Đỗ Nhược bằng khẩu hình: “Về nhà !”

      ***

      đường trở về, Đỗ Nhược lái xe, Cảnh Minh ngồi thu lu bên ghế phụ, câu nào.

      Vừa về đến nhà, thẳng lên tầng. Đỗ Nhược gọi với theo: “Em còn chưa ăn cơm nữa. Nếu ăn em cũng ăn.”

      Bóng lưng cao lớn của chợt khựng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn quay đầu.

      Đỗ Nhược lập tức chuồn vào bếp, mở tủ lạnh ra: “Tối nay ăn gì? Cháo, cơm hay mì?”

      muốn ăn, chọn bừa: “Cháo.”

      lấy gạo cho em , em nhiều việc quá.”

      lấy gạo, cắt tôm và bông cải xanh bỏ vào đĩa, lại rửa rau diếp, cà rốt và quả bơ.

      Bên này, vo gạo xong, cho nhiều nước rồi đặt lên bếp nấu. Chỉ chốc lát, nước sôi, từng hạt gạo quay cuồng trong nồi, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. ló đầu sang, dặn dò: “ nhớ trông kỹ đừng để nước trào ra ngoài đấy.”

      vẫn câu nào, đứng bên cạnh bếp, tay đút túi, tay cầm muôi khuấy cháo. Đỗ Nhược quay đầu nhìn dáng vẻ của , bỗng dưng lén nở nụ cười.
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      trộn bơ, cà rốt và rau diếp làm món salad, vắt hai cốc nước cam, nướng đĩa cà chua bi, cuối cùng ốp thêm hai quả trứng gà. Cháo đặc. Đỗ Nhược bỏ tôm và bông cảnh xanh vào, thêm gia vị rồi múc vào bát bưng lên bàn.

      Đêm đông khuya khoắt, cả phòng ấm áp.

      Cảnh Minh im lặng ăn cháo tôm.

      Đỗ Nhược thử hỏi: “Mùi vị thế nào?”

      “Tàm tạm.”

      “Vậy sau này, thuê người giúp việc , em nấu cơm cho nữa đâu.”

      “…”

      ăn trứng trước , để lát nữa lạnh tanh đấy.”

      “Ừ.”

      ăn hết bát, khẩu vị có vẻ khá hơn, lại múc thêm bát nữa: “ muốn ăn thêm trứng.”

      “Ồ, được.” nhanh chóng đứng dậy, ốp la trứng cho .

      Cảnh Minh ngước mắt nhìn theo bóng lưng Đỗ Nhược, nhìn mãi cho đến khi quay người lấy dầu oliu mới dời mắt. Thấy ăn gần hết cà chua bi nướng, lại lột vỏ thêm mấy quả, cho vào đĩa của thỏ thẻ: “Con người đúng là khó tính, chịu ăn vỏ cà chua, cả đống tật xấu.”

      Cảnh Minh thoáng liếc nhìn miếng cà chua lột sạch vỏ bỏ trong đĩa, ngước lên khẽ: “Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, em cũng vậy… với nhóm Hà Vọng nghỉ ngày .”

      Đỗ Nhược thảng thốt, giây lát sau vội gật đầu như gà mổ thóc: “Được.”

      ***

      Hôm sau, Đỗ Nhược hoàn toàn dành riêng gian và thời gian cho , để mình trong phòng sách, nghe nhạc, đọc sách, ngẩn người, ngủ trưa… Mỗi người tự thanh tịnh, quấy rầy lẫn nhau.

      Cả ngày, trong nhà yên ắng, ngay cả Eva và Wall-E cũng ngoan ngoãn hôn mê bên nhau. Mãi cho đến tối, xuống tầng, người khôi phục trạng thái tin thần như bình thường.

      Lúc ăn tối, Cảnh Minh bảo: “Tối nay, em xem lại bản thiết kế lần nữa với .”

      Đỗ Nhược hoang mang: “ vẫn cảm thấy có vấn đề à?”

      “Cảm giác ổn.” rất kiên trì.

      “Được.” gật đầu đồng ý.

      Lát sau, mới khó chịu hầm hừ: “Em cho rằng mệt quá nên bắt đầu nảy sinh ảo giác à?”

      Đỗ Nhược dám hó hé.

      Sau khi ăn xong, hai người chui vào phòng sách, lấy hết toàn bộ tài liệu ra xem. Lượng thông tin kỹ thuật hết sức khổng lồ, tốn gần ba giờ xem xét, đối chiếu, tính toán vẫn tìm ra vấn đề gì. Mày Cảnh Minh cau lại lần nữa, nhưng Đỗ Nhược lại ý chí chiến đấu sôi sục: “ sao, làm lần nữa, tìm ra mới thôi.”

      Cảnh Minh nhìn , ánh mắt trở nên khó hiểu.

      lại cười xòa: “Thấy lạ sao? Hôm qua bảo trở về là do trạng thái của tốt. Hôm nay bình tĩnh ngày, vẫn cảm thấy đúng em phải tin tưởng vô điều kiện thôi.” nhìn sang đồng hồ đeo tay. “Mười giờ rồi, cố lên, tranh thủ phải xong trước hai giờ sáng.”

      Khóe môi Cảnh Minh lần nữa cong cong, thấp thoáng ý cười. Đêm khuya, mọi thứ đêu yên tĩnh, hai người vùi đầu làm việc trong phòng sách.

      rưỡi sáng, rốt cuộc Cảnh Minh tìm ra vấn đề. Công tắc hệ thống thanh ánh sáng tuy phù hợp với quy cách tiêu chuẩn, nhưng vì toàn bộ hệ thống xe họ nâng cấp, nên quy cách tiêu chuẩn cũng phải đồng loạt nâng lên. Chiều dài công tắc chênh lệch 0,33 mm.

      “Mẹ nó!” Cảnh Minh đập bút xuống, thở hắt ra, cả người đều phấn chấn, nhấn đầu bút vẽ vòng tròn to vào bản thiết kế. “Mẹ nó, mày trốn trong này.”

      Đỗ Nhược đến gần xem, vô cùng ngạc nhiên. ngờ có thể linh cảm được và moi ra lỗi cực trong hệ thống từ mớ tài liệu hỗn tạp này. Trong giai đoạn chuẩn bị, tốn bao nhiêu công sức gian khổ cơ chứ? Chỉ sợ bây giờ, thuộc làu cả hệ thống luôn rồi.

      “Chắc là kỹ sư cấp dưới sai sót, tính sai quy cách tiêu chuẩn rồi.” vừa vừa cẩn thận đối chiếu hai bộ tiêu chuẩn. “Nhưng cái này ảnh hưởng đến hiệu quả thực tế đâu, vẫn trong phạm vi sai số cho phép mà.”

      “Trước mắt xem ra có gì ảnh hưởng quá lớn, ngoại trừ tâm trạng của .” Cảnh Minh lẳng lặng cười.

      Đỗ Nhược thấy nụ cười như trút được gánh nặng của , bất chợt hiểu được áp lực vai nặng nề cỡ nào, cũng hiểu được câu “Tôi cam đoan nghiêm ngặt và cẩn thận, tỉnh táo và sáng suốt” của trước mộ Lý Duy. Nội tâm rung động, bỗng cảm xúc ồ ạt tuôn trào.

      khẽ cười: “Còn ảnh hưởng rất lớn đối với Prime nữa.”

      “Hử?”

      “Nhóm Vạn Tử Ngang và em tín nhiệm vô điều kiện là đúng. sai số nhặt như thế vẫn có thể tìm ra được. Em cho rằng, chỉ cần cảm thấy hài lòng, xe của chúng ta nhất định hoàn mỹ. Thuốc an thần mang tên đội trưởng.”

      Cảnh Minh yên lặng nhìn , có ngàn câu vạn chữ cũng thể nào thốt ra. Bỗng nghiêng người đến, đưa tay giữ gáy , đôi mắt đen láy nhìn chăm chú. Đỗ Nhược cũng lặng lẽ nhìn . Ánh mắt từ từ dời xuống, dán vào môi .

      Và rồi môi mềm mại đặt lên môi , hơi thở quấn quýt, chẳng phải nụ hôn nồng cháy, chỉ đơn giản là hai đôi môi thân mật cọ sát vào nhau say đắm.

      “Đỗ Nhược Xuân.”

      “Ừm.”

      em.” Giọng khẽ khàng.

      Trong nháy mắt, chỉ còn nghe thấy đôi tim hòa chung nhịp.

      ***

      Hôm sau, Cảnh Minh thông báo điểm sai sót này với mọi người, sau đó tiến hành thay đổi linh kiện. Tất cả mọi người đều thở phào nhõm, cũng từ đó trút nỗi bất an thấp thỏm trong nội tâm, tự tin lại ùa về.

      Mọi người nghỉ ngơi thêm ngày để điều chỉnh tâm trạng. Hai ngày sau, cả nhóm tập trung bắt đầu lắp ráp xe lần nữa. Lần này, khí hòa hợp và nhàng hơn rất nhiều, xua hết nỗi căng thẳng suốt mấy tháng qua.

      Chỉ tốn năm ngày, Đỗ Nhược nhận được điện thoại trước giờ tan làm, là Cảnh Minh gọi đến. Làm việc cường độ cao mấy ngày liền khiến giọng khàn khàn: “Mọi người có đó ?”

      “Có, sao vậy ?” vậy, song có dự cảm, trái tim mơ hồ đập rộn rã.

      “Đến xưởng hết .”

      Đỗ Nhược buông điện thoại xuống, đè nén tâm trạng cuồng loạn, hét lên với nhóm Đồ Chi Viễn: “Xe hoàn tất rồi.”

      Cả nhóm lập tức ùa ra khỏi phòng thí nghiệm như ong vỡ tổ. Hôm đó là trung tuần tháng Giêng, tuyết rơi dày bay lả tả nhưng bầu trời vẫn trong xanh. Hơi thở phả ra thành từng cụm khói của nhóm người trẻ tuổi như đóa hoa trắng nở rộ trong gió tuyết. Họ cười hớn hở, chạy mạch.

      Trong phân xưởng xám bạc sạch , nhóm Cảnh Minh mặc đồng phục công nhân màu xanh lam, vây quanh chiếc xe. Nghe thấy tiếng bước chân rầm rập chạy đến, Cảnh Minh, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Chu Thao quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ.

      Họ tránh sang bên, để chiếc xe việt dã màu xanh đậm ra trước mắt mọi người, bốn bánh trơn tru, nội thất xa xỉ, kiểu dáng sang chảnh. thân xe vẽ hoa văn hình giọt nước màu trắng, logo Prime nổi bật cực kỳ khí phách.

      “Nào, xin giới thiệu với mọi người tên nhóc này.” Cảnh Minh hất cằm chỉ về phía chiếc xe. “Prime No.3. Tên tiếng Trung là: Duy Nhất.”

      Chữ “Duy” trong tên của Lý Duy.
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 87

      Mùa đông năm ấy ngập tràn khí lạnh, nhưng trong ký ức của Đỗ Nhược, thời khắc giao mùa giữa đông và xuân lại ấm áp và nét vô cùng.

      Suốt ba tháng đầu năm, cuộc sống của họ chỉ gói gọn trong hai chữ: Thử xe. Từ núi tuyết trắng xóa đến đường quê bùn lầy phủ đầy mưa xuân, từ đường cái đan xen nhau phức tạp của thành phố đến đường đèo chật hẹp quanh co trùng điệp, Prime No.3 – Duy Nhất đường băng băng, biểu hoàn mỹ, cộng thêm mấy lần điều chỉnh và cải thiện của nhóm, chức năng cũng tăng vọt.

      Giao mùa năm ấy, trong lòng mọi người đều nhiệt huyết sôi trào. Mùa đông rét lạnh nhanh chóng qua như thể chỉ trong đêm biến mất chút dấu vết, thế giới nhanh chóng dấy lên sắc xuân phơi phới.

      Đầu tháng Tư, Bắc Kinh thay chiếc áo úa tàn xám xịt, từ trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô xa xôi đều khoác lên bộ trang phục rực rỡ sắc màu. Hàng dương liễu hai bên đường đâm chồi nảy lộc, hoa lê đua nở phủ kín núi đồi.

      Cũng chính lúc này, dưới chân trường thành Bát Đạt Lĩnh, giải đua xe người lái Rally thế giới lần thứ tư thu hút đông đảo người quan tâm chính thức khởi động. Bắc Kinh 2024, đến rồi.

      Cuộc thi tập trung hai mươi đội xe đến từ mười lăm quốc gia thế giới, đều là những đại diện có trình độ cao nhất trong lĩnh vực công nghệ người lái của mỗi nước. Giải đấu được truyền hình trực tiếp tivi và internet toàn cầu. Phóng viên, kênh truyền hình từ khắp nơi thế giới đều đổ về đưa tin.

      Sáng hôm ấy, ở vạch xuất phát Bát Đạt Lĩnh đông nghịt người mê xe đến xem. Màu cờ tung bay phấp phới, tiếng hô hào dậy trời. Bên hành lang khu phỏng vấn càng rộn ràng nhốn nháo hơn, đủ mọi kích cỡ máy ảnh, súng ngắn súng dài.

      Bởi lợi thế đăng cai nên giới truyền thông trong nước chiếm được nửa giang sơn khu vực truyền thông, vây quanh Đổng Thành và đội xe Bằng Trình phỏng vấn. Mấy tháng qua, hoạt động quảng cáo tạo tiếng vang của Bằng Trình càng ngày càng rầm rộ, cổ phiếu tăng vọt, toàn dân chú ý, như thể chỉ chờ đợi đến ngày Bằng Trình giành chức vô địch thế giới ngay tại sân nhà.

      Nhìn lại Prime, khoảng thời gian này, họ hề công bố tin tức gì với bên ngoài, cả nhóm đều vô cùng lặng lẽ. Nhóm Cảnh Minh băng qua lối phỏng vấn, tiến thẳng vào nơi thi đấu.

      đường, bất ngờ họ bắt gặp đội AD của Mỹ. Quán quân và á quân cuộc đua năm đó tại Thâm Quyến tái ngộ. Hai nhóm đều ngạc nhiên và vui mừng quá đỗi, tay bắt mặt mừng thăm hỏi nhau. AD là vô địch giải Rally mùa trước, mục tiêu của mùa này là bảo vệ thành tích. Cảnh Minh cũng hề khiêm nhường tuyên bố: Mục tiêu của Prime là giành giải vô địch. Thành viên hai nhóm thoải mái cười ngất, chúc đối phương may mắn, hẹn gặp nhau nơi đường đua.

      Chín giờ sáng, lễ khai mạc bắt đầu, MC lần lượt giới thiệu các đội dự thi và hành trình cuộc đua lần này với những người hâm mộ có mặt tại trường cũng như người xem ngồi trước màn hình toàn thế giới. Chặng đua ngày đầu là ngắn nhất, 490 km từ Bắc Kinh đến Hồi Hột, đoạn đường trải dài qua thành phố, nông thôn, vùng núi và thảo nguyên. Đường đua đặc biệt của chặng này là 120 km, chia thành bốn đoạn 30 km. Ban tổ chức chỉ ghi lại thành tích thời gian vượt qua đoạn đặc biệt, nhưng tất cả các đội xe dự thi phải chạy về đích trong quỹ thời gian quy định, nếu bị phạt cộng thêm giờ.

      Dựa vào thứ tự, các xe tiến đến vạch xuất phát của đường đua, tính giờ để chia thành bốn xe nhóm. Đoạn đặc biệt hôm nay là đường đèo cách vạch xuất phát 50 km, chính là loại hình đường núi có độ khó cao nhất toàn giải.

      Ban tổ chức sắp xếp như vậy cũng vì cân nhắc đến tỷ suất người xem qua truyền hình trực tiếp, muốn nâng cao hưng phấn và làm nóng khí cuộc thi ngay từ vòng đua đầu tiên.

      Khoảng mười giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu. Hai mươi chiếc xe người lái đỗ ngoài bãi lộ thiên, đỏ vàng đen trắng, muôn màu muôn vẻ.

      nay, công nghệ người lái phát triển nhanh chóng, giống với hồi ở Thâm Quyến trước kia. Rất nhiều đội chỉ chú trọng tính thực dụng mà bắt đầu để ý đến kiểu dáng rồi.

      Đỗ Nhược hí hửng nhìn lướt qua xe của các đội khác, tự tin rằng Duy Nhất của họ vẫn lóa mắt nhất. Cảnh Minh đến bên cạnh Duy Nhất rồi nhìn về phía xa.

      Phía trước đoàn xe là nền trời xanh thăm thẳm. Flycam được điều chỉnh thử để cất cánh. Phía xa chân trời là con đường khúc khuỷu, men theo trường thành hùng vĩ, khuất dạng giữa non sông bát ngát.

      nắm lấy kính chiếu hậu của Duy Nhất, khẽ giao phó: “ bạn, con đường phía trước phải trông cậy hết vào cậu rồi.”

      Nhóm Hà Vọng và Đỗ Nhược cũng xúm lại, vuốt ve thân xe No.3, khẽ vỗ vỗ mấy cái để động viên nó.

      Cuộc thi sắp bắt đầu, nhân viên ban tổ chức ra hiệu cho xe đua lần lượt ra sân. Cảnh Minh nhìn Đỗ Nhược. nhoẻn môi cười, đưa tay phải ra: “Nào, cùng cổ vũ.”

      Hà Vọng, Vạn Tử Ngang cười sang sảng. Tay trái Cảnh Minh đặt lên thân Duy Nhất, tay phải đặt lên mu bàn tay Đỗ Nhược, tiếp theo là Hà Vọng, rồi đến Đồ Chi Viễn, Chu Thao, Vạn Tử Ngang… Cả nhóm lần lượt đặt tay lên nhau, mười bàn tay nắm chặt, đồng thanh cười rộ. Ánh dương rạng ngời ấm áp ngày xuân đong đầy trong đôi mắt sáng ngời của họ.

      Họ cùng ấn mạnh tay xuống: “Prime go! Cố lên!”

      Prime No.3 – Duy Nhất chính thức ra sân.

      Trước ánh mắt chăm chú của toàn sân, Duy Nhất từ từ chạy ra khỏi bãi cùng với những chiếc xe khác, chuẩn bị bắt đầu hành trình. Chữ Prime khí phách, phóng khoáng nổi bật thân xe.

      Hai mươi chiếc xe lần lượt dừng tại vạch xuất phát. Đúng mười giờ sáng, ở Bắc Kinh, cả đất trời tĩnh lặng như tờ. tiếng súng lệch vang lên, hai mươi chiếc xe việt dã người lái đồng thời xuất phát dưới chân trường thành.

      Cảnh tượng hoành tráng được toàn bộ khán giả khắp thế giới dõi theo qua tivi và internet truyền hình trực tiếp.

      Thông qua cửa sổ xe, có thể thấy được ghế lái, ghế phụ và hàng ghế sau bóng người. Nhưng cả đoàn xe lại như có mắt, bám đuôi theo nhau sát sao mà hề xảy ra va chạm, men theo đường cái, rong ruổi chạy . Trong dòng xe, Duy Nhất có thiết kế xanh trắng vô cùng bắt mắt.

      phải đoạn đường đặt biệt tính giờ, chỉ cần trong thời gian quy định chạy đến khu vực cầu là được. Cho nên ngay lúc này, giữa các xe dự thi chưa có cạnh tranh khốc liệt, giọng bình luận viên đều đều giới thiệu những kiện bên lề.

      số đội vì muốn mau chóng bước vào chặng đua tiếp theo cũng như tránh cạnh tranh cần thiết với các đối thủ kém cỏi mà gây tổn thương ngoài ý muốn cho mình nên tranh thủ giành lấy vị trí trong nhóm đua dẫn đầu. Duy Nhất là trong số đó.

      Nhóm Cảnh Minh, Dương Thù, Trần Hiền, Dịch Khôn và số kỹ sư, nhân viên hậu cần của Xuân Hòa chia nhau lên bốn chiếc việt dã khác, theo đuôi đoàn xe người lái.

      Từ màn hình phát sóng trực tiếp, có thể thấy được Duy Nhất trước sau vẫn ở tốp đầu, tranh đoạt nhưng cũng tuyệt đối bị bỏ lại phía sau.

      Trong đoạn đường bình thường, đa số xe đều có biểu tốt, xảy ra tượng va quệt hoặc lệch ra khỏi quỹ đạo, ngay cả xe của Bằng Trình cũng chạy rất suôn sẻ.

      Hơn bốn mươi phút sau, Prime, AD, Bằng Trình và đội xe nước Pháp dẫn đầu, chạy vào đường đua đặc biệt trước tiên, bốn xe nhóm tiến hành thi đấu. Đoạn đường đèo 30 km này chạy với tốc độ cao mất khoảng mười phút. Trước khi thi đấu có vài phút chuẩn bị, nhóm Cảnh Minh và Đỗ Nhược nhanh chóng kiểm tra và bảo trì đơn giản cho xe, đảm bảo có bất cứ vấn đề gì.

      Đến thời khắc này, những người hâm mộ xe hơi mạng mới bắt đầu hăng hái bình luận. Thời gian chuẩn bị nhanh chóng trôi qua, mọi người đều vào vị trí. Cuộc thi bắt đầu!
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Bốn chiếc xe đồng thời lao vút khỏi vạch xuất phát, hệt như tên rời cung. Trong vòng giây, Duy Nhất tăng tốc đến 100 km/h, giành vị trí dẫn đầu. Ở đoạn đường đèo, muốn vượt qua nhau tương đối khó khăn, ba chiếc xe sau vẫn bám sát như chiếc đuôi. Bốn chiếc chạy vèo vèo con đường đèo uốn lượn quanh co như rắn.

      Đường có rất nhiều khúc cua, No.3 như thể được tay đua cực điệu nghệ điều khiển, vào cua tất nhiên trượt bánh đánh vòng nhưng tức khắc có thể ổn định trở lại, khiến lá cây đất cát đường bay mù mịt. Xe của đội AD và đội nước Pháp tức khởi động hệ thống hút bụi, đảm bảo tầm nhìn ràng. Bằng Trình bị cắt đuôi, vẫn gắt gao đuổi theo.

      Đây chỉ là chặng đua đầu của cuộc thi, theo lẽ thường cần dốc hết toàn lực. Nhưng chiếc xe đỏ của AD hiển nhiên xác định Duy Nhất là đối thủ cạnh tranh số nên nó ngừng tăng tốc, muốn thách thức và tranh đoạt vị trí dẫn đầu. Nhưng Duy Nhất lại vô cùng thông minh, liên tục giữ vững vị trí khiến AD tài nào vượt qua được.

      lúc hai chiếc xe cạnh tranh với nhau khó phân thắng bại, ngờ xe Bằng Trình thừa dịp sơ hở, vượt qua nửa thân Duy Nhất, sắp vượt lên vị trí dẫn đầu. Trong nháy mắt, Duy Nhất phát ra, chỉ giây sau tăng tốc lên 210 km/h, vượt qua hẳn xe Bằng Trình.

      Cảnh tượng này khiến bình luận viên ngừng xuýt xoa. Trong những chiếc xe việt dã theo sau cũng truyền đến tiếng hô kinh ngạc. Tốc độ này quá nguy hiểm. Phía trước là khúc cua rất gắt!

      Lúc mọi người đều thót tim, nghi ngờ Duy Nhất thể nào bám được mặt đất với tốc độ này, trượt ra khỏi đường đèo đuôi xe gọn gàng xoay chuyển cách ngoạn mục. Chỉ trong chớp nhoánh, lốp xe nghiến lên mặt đường, cát đá văng tung tóe. Phúc chốc nó quay đầu, ổn định thân xe rồi chạy như bay.

      Tính năng này khiên bình luận viên vỗ bán tán dương: “ thể tin được!” Góc bình luận trực tiếp mạng cũng bắt đầu chi chít chữ.

      Còn tất cả các đội tham gia thi đấu đều ớn lạnh. Phong thái nhà vô địch là thế nào? Chính là đây! Ai có thể nghĩ đến, sáu năm trước, Prime trèo lên đỉnh thế giới rồi đột ngột rơi xuống, hôm nay trở lại và lợi hại hơn xưa. Xuất như tia chớp rạch ngang bầu trời, hề giấu tài, phách lối, cuồng vọng, chỉ trong chớp mắt mở màn “chém giết” cho cuộc thi lần này.

      Duy Nhất chạy nhanh như chớp, vượt qua đoạn đường 30 km về đến đích với thời gian là 7 phút 38 giây, phá kỷ lục chặng đua đường đèo của ba mùa trước.

      Trong xe việt dã theo sau, Hà Vọng kích động quay đầu, giơ tay lên. Đỗ Nhược lập tức phối hợp nhịp nhàng, đập tay với ta.

      “Mẹ nó chứ!” Hà Vọng trút ra nỗi bí bức trong lòng, sảng khoáng : “Nhịn sáu năm rồi, ôi mẹ nó!”

      Cảnh Minh mỉa mai: “Đoạn đường sau còn rất dài, có thể khiêm tốn chút được ?”

      “Khiêm tốn cái gì! xe này, người có tư cách hai chữ ấy nhất chính là cậu đấy!”

      Mọi người cười ha hả, vừa hưng phấn vừa nhõm. Thế nhưng Cảnh Minh lại thình lình thốt ra câu: “Xe Bằng Trình rất kỳ lạ.”

      Đỗ Nhược tò mò: “Lạ ở đâu?”

      ngay được.” Cảnh Minh khẽ chau mày. “Biểu tốt hơn trong tưởng tượng của nhiều. Có gì đó đúng.”

      “Tôi cũng phát ra.” Vạn Tử Ngang tán thành. “Giống như mấy đội mạnh hàng đầu thế giới vậy.”

      “Thôi, cứ kệ nó .”

      Mười sáu chiếc xe còn lại theo thứ tự tiến vào đường đua, nhưng tất cả khán giả vẫn còn chìm đắm trong trận đấu đầu tiên nên khó có thể tập trung được. Thậm chí, bình luận viên sau khi nhóm thứ hai bắt đầu mà vẫn say sưa ca ngợi: “Trận đầu tiên có thể ghi vào lịch sử giải đấu.”

      Duy Nhất sau khi tỏa sáng trong trận đua, bây giờ lại điềm tĩnh chạy , vinh nhục sờn, tiến thẳng vào đường đua kế tiếp. Bởi vì biểu quá nổi trội nên lúc chạy đoạn đường bình thường, hình ảnh phát sóng vẫn ngừng tập trung góc quay vào nó.

      “Ối chà!” Hà Vọng lướt xem bình luận trực tiếp điện thoại. “Đến tận bây giờ, màn hình vẫn toàn bình luận về Prime đấy! Bọn mình lại nổi tiếng rồi.”

      Cảnh Minh cười khẩy khinh thường: “Cái kiểu người lúc thành công kéo đến xun xoe, lúc suy tàn phẩy áo bỏ , ông đây chẳng thèm.”

      Hà Vọng nhướng mày. Cũng phải, thế là xem bình luận nữa. Đỗ Nhược nhìn gương mặt nghiêng của , thừa dịp ai để ý liền vuốt lên tay , tỏ ý an ủi.

      Còn chỉ mỉa mai vài câu rồi thôi, chẳng hề để tâm, bị len lén vuốt ve như vậy nên có chút nhồn nhột buồn cười, quay đầu lại hỏi khẽ: “Mệt ?”

      Họ lắc lư đường hơn giờ rồi.

      Đỗ Nhược lắc đầu: “ mệt,”

      “Mệt tựa vai ngủ .”

      “Ừm.”

      Hà Vọng xen lời: “Tôi có thể tựa vào vai cậu ngủ ?”

      Cảnh Minh trừng mắt: “Cút!”

      Đợi đến khi bốn nhóm thi xong, kết quả thống kê có, Prime đứng nhất chặng đua.

      Đoạn thứ hai là đường đất vùng quê, thử thách mắt cảm biến trong môi trường bụi bặm mịt mù với tốc độ cao. Đoạn thứ ba là đường cát đá ở thôn, thử thách mức độ mài mòn thân xe khi chạy tốt độ cao và xóc nảy. Duy Nhất thế như chẻ tre, giành được hạng nhất ba trận liền.

      Đến đoạn đặc biệt thứ tư là đua thảo nguyên xảy ra chút vấn đề ngoái ý muốn. Hơn năm giờ chiều, trải qua ngày bôn ba, đoàn xe vượt qua hơn 400 km, sắp bước vào địa phận Hồi Hột.

      Bầu trời thảo nguyên mùa xuân cao vời vợi, dòng sông trong suốt uốn lượn như băng gấm thảm cỏ xanh rờn. Mặt trời sắp lặn xuống núi, bầu trời muôn hồng nghìn tía.

      AD, Prime, Bằng Trình và đội xe của vượt mặt những xe khác, bắt đầu tổ hợp thành nhóm thi đấu thảo nguyên. Đoạn đường này thử thách năng lực định hướng tuyến đường và khả năng vượt qua bãi cạn. thảo nguyên có đường, có ranh giới, con đường 30 km hoàn toàn dựa vào hệ thống GPS định vị của xe, tự lựa chọn tuyến đường tốt nhất cho mình.

      Vùng thảo nguyên bao la bát ngát, giữa xe và xe hề quấy nhiễu lẫn nhau, từng chiếc chạy băng băng theo tuyến đường mình chọn. Bên dưới flycam là vùng đồng nội xanh biếc mênh mông, đẹp sao tả xiết. Bốn chiếc xe hệt như hộp diêm chạy băng băng xuyên qua những ngọn cỏ xanh rì.

      Duy Nhất thuận lợi chạy qua nhánh sông cạn. Chỉ còn 3 km, nó và AD, Bằng Trình đồng thời cùng nhau xông đến con đường đá sỏi phía cuối chặng đua. Lần này, Duy Nhất vẫn tăng tốc vươn lên dẫn đầu. AD và Bằng Trình chia nhau theo sát ngơi nghỉ.

      Bình luận viên kích động lỡ lời, quên mất phía sau còn ba nhóm thi nữa: “Lẽ nào Prime giành giải nhất chung cuộc của chặng đua hôm nay, tạo nên kỷ lục mới hay sao? Liệu có xuất kỳ tích ?”

      Mọi người nín thở chờ đợi, thấy chỉ còn 1 km cuối cùng, ba chiếc xe liều mình chạy như bay, song đột nhiên lại xảy ra cố. Bằng Trình đột ngột tăng tốc, đụng vào thân xe Duy Nhất, vang lên tiếng “ầm” lớn.

      Cánh cửa ở hàng ghế sau của Duy Nhất bị đụng lõm lỗ, chữ E của Prime bị tróc mảng. Bình luận viên hào hứng nhất thời á khẩu.

      May mà trước khi bị tông giây, Duy Nhất phát ra có xe đến gần, tránh chút, nên tổn thương lớn. Thân xe khẽ tròng trành rồi mau chóng ổn định trọng tâm, lần nữa tăng tốc phóng về đích. Vẫn là hạng nhất.

      Bên khung bình luận trực tiếp bùng nổ lần nữa. Tuy nhiên, vẻ mặt tất cả thành viên của Prime đều bừng bừng lửa giận.

      Chu Thao vô cùng xót xa: “Mẹ kiếp, chiếc xe cà tàng của Bằng Trình cũng dám đem thi đấu à?”

      Hà Vọng giận dữ: “Ông đấy nhất định phải khiếu nại!”

      Đỗ Nhược cũng giận đến mắt long lên sòng sọc: “Sao lần nào cũng gặp phải loại đối thủ đê tiện thế này vậy?”

      Cảnh Minh trầm mặc chốc lát, lạnh lùng khẳng định: “Chiếc xe kia cố ý đụng Duy Nhất.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :