1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 83

      Đầu tháng Mười hai, khuôn viên xưởng công nghệ trải đầy lá vàng rơi rụng. Đỗ Nhược băng qua hành lang, kề sát cửa kính nhìn ngắm cảnh vật. mùa đông nữa lại đến. hà hơi lên lớp kính dày tạo nên màn sương mờ mờ, đưa tay viết chữ “Prime” lên lớp sương ấy rồi mỉm cười bỏ .

      Cả ngày, Đỗ Nhược đều ở trong phòng thí nghiệm cảm biến cùng với những kỹ sư khác, lúc sắp tan tầm di dộng thình lình phát ra báo. Cảnh Minh gửi tin nhắn: “Về thôi.”

      thu dọn đồ đạc, quay về phòng thí nghiệm Prime, vừa đến cửa gặp ra. nắm tay rất đỗi tự nhiên.

      Trong khoảng thời gian này, hai người đều bận công việc của riêng mình, ở chung ít, xa cách nhiều. Chút thời gian còn lại chỉ là cùng nhau ăn cơm và ra về, nhưng bình thường cũng là hơn mười giờ tối mới về đến nhà.

      “Hôm nay về sớm như vậy có gì ?” Đỗ Nhược quàng khăn vào cổ. “Việc của em còn chưa xong nữa.”

      “Đưa em ăn bữa.”

      đâu?”

      “Nhà ba mẹ .”

      Đỗ Nhược khựng bước, khẽ giọng: “Chú dì biết rồi hả?”

      Cảnh Minh thản nhiên nhìn : “Hai đứa mình sống chung lâu như vậy, họ có thể biết sao?”

      “Chú dì có ?”

      gì cả.”

      Tim Đỗ Nhược đập thình thịch.

      “Vẻ mặt này là sao?” cau mày, kéo đến xoa nắn gương mặt .

      “Em…” biết nên bày ra vẻ mặt gì lúc này. “Lỡ chú dì chấp nhận sao?”

      Cảnh Minh kìm được bật cười. “Đơn giản thôi, thể khí thế của em ra, giống như cuộc họp báo lần trước ấy, phản bác lại họ.”

      Đỗ Nhược á khẩu, quay đầu né tránh.

      Cảnh Minh quan sát chốc lát, trêu đùa nữa, đưa tay kéo lại, hỏi: “Căng thẳng hả?”

      gật đầu, lí nhí: “Nếu dì phản đối hai chúng ta ở bên nhau sao?”

      “Mẹ thích em như vậy, sao lại phản đối? Đừng cả nghĩ.” vuốt tóc an ủi. “Với lại, lẽ nào mẹ phản đối em chia tay ?”

      Đỗ Nhược im lìm, như thể ngầm thừa nhận. Nét cười biến mất nơi đáy mắt, Cảnh Minh khẽ đẩy vai .

      Đỗ Nhược lùi về sau bước, thấy sầm mặt lại, lập tức rối rít nhận lỗi: “Ôi, em …”

      Cảnh Minh thèm để ý đến , quay người bỏ .

      cuống quýt đuổi theo, kéo lại: “ giận gì vậy?”

      Cảnh Minh gạt tay ra. lại chạy theo, xuống nước níu kéo: “Đừng giận mà, ý em phải vậy.”

      vẫn hất ra.

      chậm thôi, em chạy nổi.” đuổi theo quấn lấy cánh tay , hất hai lần được, đành mặc kệ, song bước chân lại vu vơ thả chậm, có điều vẫn để ý đến .

      đường về nhà, hậm hực nguôi. Đỗ Nhược cũng rất phiền muộn. Hai người giận dỗi về nhà khó coi chết được. Suốt quãng đường, cứ rầu rĩ trước tính khí của , khiến cảm giác căng thẳng ban đầu bay biến.

      Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà, Đỗ Nhược mới bồn chồn trở lại, rề rà theo Cảnh Minh xuống xe. muốn gì đó xoa dịu khí lại biết mở lời thế nào, lòng hết sức chán nản, thấy sắp sửa vào nhà càng ủ ê hơn.

      Cảnh Minh tay lấy chìa khoá mở cửa, tay kia nắm chặt lấy tay . Đỗ Nhược còn sửng sốt cửa mở ra.

      Cảnh Viễn Sơn và Minh Y đều ngồi trong phòng khách tầng . Nghe thấy tiếng mở cửa, Minh Y cười tươi: “Về rồi à?”

      “Hơi tắc đường ạ!” Cảnh Minh vừa đáp vừa kéo Đỗ Nhược vào nhà.

      Đỗ Nhược bẽn lẽn mỉm cười: “Chú, dì.”

      Minh Y cười : “Tiểu Nhược tròn hơn chút rồi, mặt còn gầy gầy xương xương nữa.”

      “Ơ, vậy ạ?” Đỗ Nhược thoáng sờ mặt, thấy dì Minh Y nở nụ cười mới yên tâm trở lại.

      “Gần đây, ấy ăn nhiều lắm, như heo vậy.” Cảnh Minh lạnh lùng lườm .

      nghẹn họng, đúng là đồ hẹp hòi, lấy việc công trả thù riêng đây mà.

      Cảnh Minh quay lại đối mặt với , cực khẽ: “Em xem, em có ngốc hay ?”

      Bóng dáng cao lớn của che tầm mắt trong phòng khách, nắm lấy cánh tay khẽ lay, bằng khẩu hình: “Em sai rồi.”

      Tuy vẫn liếc xéo Đỗ Nhược nhưng sắc mặt dịu .

      Bên kia, Cảnh Viễn Sơn bỏ tờ báo xuống, mắng: “Cái thằng này, có ai lại bạn mình như vậy ?”

      Cảnh Minh “hờ” tiếng, gì tiếp nữa. Đỗ Nhược đổi giày, nghe chú Cảnh hai chữ “bạn trái tim chợt lỡ nhịp, vừa ngọt ngào vừa vui sướng. xỏ chân vào đôi dép êm ái, vừa vặn và ấm áp.

      theo Cảnh Minh vào phòng khách, tự nhiên ngồi bên cạnh . Cảnh Minh nghiêng người, lười biếng ngồi ngả ngớn sô pha.

      Cảnh Viễn Sơn lại càu nhàu: “Xem cái tướng ngồi kìa, ngay ngắn lại.”

      Cảnh Minh khó chịu nhíu mày, lại lười đôi co với ông nên im lặng, dịch người sang bên. Minh Y ngồi bên cạnh nhàng cười . khí trong nhà lâu lắm rồi được vui vẻ như vậy.

      “Tiểu Nhược qua đây chuyện với dì nào.”

      Đỗ Nhược sang ngồi bên cạnh bà.

      “Gần đây bận lắm sao?”

      “Dạ. Trong phòng thí nghiệm nhiều việc lắm ạ.”

      “Có gặp phải khó khăn gì ?”

      “Tạm thời có ạ. Gặp phải mấy chuyện nhặt thôi, chúng con giải quyết xong rồi.”

      “Lần này nhất định phải nghiêm ngặt và cẩn thận hơn đấy.” Dì Minh Y kéo tay , kề sát vào tai : “Tính cách nó có chút liều lĩnh, con thể thuận theo, phải kiểm soát nó chặt vào.”

      “… Vâng ạ.” Đỗ Nhược đỏ mặt cách khó hiểu.

      Cảnh Minh chuyện với ba mình, vô tình nhìn sang Đỗ Nhược, thấy vẫn khá thoải mái liền dời mắt .

      Dì Minh Y lại hỏi: “Hai đứa có hay cãi nhau ?”

      “Hồi học có, giờ ạ.”

      Bà gật đầu: “Tính tình nó tốt, mấy lời trong lúc tức giận con đừng để trong lòng, biết ? Đừng đoái hoài đến nó, hết giận nó tự động bình thường lại thôi.”

      Đỗ Nhược mím môi cười, gật đầu: “Dạ, con biết rồi.” Trước kia học hiểu, nhưng sau vô số lần được “nếm mùi” bây giờ, thấu hiểu triệt để rồi.

      Bên này phòng ăn, thím Trần chuẩn bị mâm cơm sẵn sàng.

      Minh Y đứng dậy: “ , ăn cơm nào.” Tay bà vòng ra sau lưng Đỗ Nhược rất đỗi tự nhiên và thân thiết nên chút cảm giác nhút nhát cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

      bàn ăn, bà lại hỏi han: “Hai đứa bình thường ăn uống thế nào? Có ăn cơm đúng giờ ?”

      Đỗ Nhược gật đầu: “Có ạ, có khi là con nấu, có khi ăn bên ngoài.”

      Minh Y cau mày: “Con bận như vậy, sao có thời gian nấu cơm? Hay là thuê người giúp việc .”

      Đỗ Nhược vội : “Tạm thời cần đâu ạ. Gần đây, bọn con đều ăn ở công ty.”

      Cảnh Minh uống canh liền xen lời: “Nhược Xuân nấu cơm ngon lắm.” rồi quay sang cười với thím Trần: “Ngon hơn thím Trần nấu nhiều.”

      Thím Trần bưng thức ăn lên bàn, chỉ cười trách .

      Đỗ Nhược xấu hổ: “ ấy đùa thôi ạ.” Dứt lời, lại đá cú dưới gầm bàn.

      chỉ liếc nhìn , gì cả.

      Sau bữa cơm, hai người ở lại trò chuyện với ba mẹ lúc. Cảnh Minh định ngủ lại nên hơn chín giờ, họ xin phép ra về.

      Lúc ra cửa, Minh Y vừa kéo tay Đỗ Nhược vừa dặn dò: “Gần đây trời lạnh, dù có bận cũng phải dành chút thời gian mua quần áo ấm, đừng để bị cảm lạnh.”

      Lòng Đỗ Nhược ấm áp: “Dạ, con biết rồi ạ.”

      Cảnh Minh thúc giục: “ thôi.”

      “Lái xe từ từ thôi. Tiểu Nhược, con bảo nó lái xe chậm thôi đấy.”

      “Dạ!”

      Hai người xuống bãi cỏ, lên xe. Tay Cảnh Minh đặt vô lăng, ánh mắt thờ ơ liếc sang .

      Đỗ Nhược đẩy cánh tay : “Thôi mà.”

      Cảnh Minh cũng chọc ghẹo nữa: “Sao rồi?”

      “Hử?”

      “Còn căng thẳng nữa ?”

      Đỗ Nhược mỉm cười lắc đầu.

      “Ba mẹ phải kiểu người như em nghĩ. Con người họ rất tốt.”

      Đỗ Nhược thoáng giật mình, lúng túng: “Em biết, chỉ là…”

      Thấy khí sắp sửa gượng gạo, Cảnh Minh chuyển đề tài: “Muốn xem phim ?”

      Đỗ Nhược kinh ngạc: “Bây giờ á?”

      “Phải, bây giờ.”

      Dẫn về nhà chuyến, đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian xưa kia ở nhà với . Ngoại trừ lần đầu tiên đến ga tàu hoả đón về nhà, về sau lén lút ba mẹ đương, chợt phát , hình như họ bỏ qua rất nhiều chuyện mà đôi tình nhân thường trải qua cùng nhau. Ví dụ như chưa bao giờ xem phim với nhau chẳng hạn.

      “Được thôi.” Đỗ Nhược thắt dây an toàn, hào hứng : “ nào, nào.”

      Bình thường, Đỗ Nhược vốn là dịu dàng, dễ thoả mãn, nên dù có đề nghị gì đều hớn hở đáp ứng. Rạp chiếu phim họ chọn nằm ở khu mua sắm gần nhà, gần đây chiếu hai bộ phim, tình cảm và khoa hoặc viễn tưởng. Hai người nhìn con robot poster phim viễn tưởng, đồng thanh hô: “Xem cái này .”

      Cầm lấy vé xem phim, Cảnh Minh hỏi: “Muốn ăn gì ?”

      Đỗ Nhược rướn cổ nhìn vòng quầy bán quà vặt, chun mũi: “Em muốn ăn xúc xích nướng.”

      Cảnh Minh chê bai: “Món đó toàn chất tạo gia vị, cũng ăn được sao?”

      Đỗ Nhược đưa tay gãi mặt rồi chọn: “Vậy ăn kem .”

      Cảnh Minh với người bán hàng: “ cốc kem.” Kem được đưa đến, mở nắp ra cầm thìa múc ăn, nhưng mắt vẫn đau đáu nhìn dãy xúc xích nướng quay tròn trong lò. Cảnh Minh nhìn giây lát rồi thở dài với nhân viên bán hàng: “Lấy cho ấy cây xúc xích nướng .”

      Đỗ Nhược ngẩng đầu cười tít mắt. Cảnh Minh chợt phát trông ngốc nghếch hệt như Wall-E vậy.

      “Lấy thêm chai nước nữa.” quẹt thẻ trả tiền, đưa xúc xích nướng cho .

      vừa ngậm kem vừa ú ớ : “Em ăn cái này. cầm giúp em lát .”

      Cảnh Minh đành cầm lấy xúc xích nướng rồi vào phòng chiếu phim với . ăn kem xong liền cắn miếng xúc xích: “Ngon lắm, thử ?”

      dâng đến tận miệng nhưng lại khinh thường, nghiêng về sau tránh né. Đợi ăn xong, vặn nắp chai nước đưa cho . Đỗ Nhược uống nước ừng ực vài hớp, bộ phim cũng bắt đầu chiếu.

      Nội dung phim về thế giới tương lai, robot thống trị trái đất. Xem hơn mười phút, Đỗ Nhược bèn kề đến, thầm với : “Cảnh vừa rồi, giáo sư làm phẫu thuật cho người máy cắm ngược cực của điện dung. Cắm như vậy thể nào cũng cháy cho xem.”

      cũng thấy.” Cảnh Minh cười khẩy. “Chẳng biết người cố vấn kỹ thuật cho bộ phim này làm ăn kiểu gì thế biết.”

      Lát sau, lại khều tay , kề vào tai thào: “Em thấy cảnh vừa rồi ?”

      “Thấy, lắp bảng mạch.” Đỗ Nhược phì cười.

      Cảnh Minh cũng lẳng lặng cười trong bóng tối. Hai người cứ thế chụm đầu vào nhau, soi lỗi suốt bộ phim, xem vô cùng vui vẻ đến lúc kết thúc.

      “Phim này hài .”

      Cảnh Minh khá đồng ý: “Thú vị .”

      Hai người thảo luận về mấy lỗi ngớ ngẩn trong phim suốt quãng đường về nhà, lên tâng liền thấy Eva và Wall-E chạy vòng quanh nhau, bên gọi í ới, còn bên kêu ộp oạp, vui quên hết xung quanh.

      Đỗ Nhược hí hửng: “Kể từ khi Wall-E đến đây, Eva thèm để ý đến nữa, còn suốt ngày bám đuôi rồi.”

      Cảnh Minh đá đểu: “ có người theo đuổi rồi, còn cần nó theo làm gì.”

      Đỗ Nhược nghẹn lời, đưa tay đánh . cười vui vẻ né tránh, nhìn Eva vui mừng chạy vòng quanh Wall-E, hệ như chòm sao Song Tử vậy. Cảnh Minh nhướng cao mày, đúng là có chút khó chịu, sải bước đến ngồi xổm xuống: “Eva!”

      Eva dừng lại, rột roạt ngước mắt lên nhìn , giọng non nớt: “Chuyện gì ạ?”

      Cảnh Minh hất cằm: “Em còn nhận ra à?”

      Đỗ Nhược dở khóc dở cười, bước đến kéo : “ thôi !”

      Cảnh Minh sao có thể để lôi , vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn Eva chằm chằm.

      Eva chớp mắt, vui vẻ vung vẩy đôi tay bé: “ là Cảnh Minh mà…” Rồi lạch bạch chạy đến ôm lấy chân , thân mật cọ cọ.

      Wall-E nghiêng đầu: “Ơ?”

      Cảnh Minh hất cằm chỉ Wall-E: “Vậy nó là ai?”

      Eva: “Cậu ấy là Wall-E.”

      Wall-E cười tít mắt: “Ồ…”

      Cảnh Minh cười gian, đặt câu hỏi khó có tính thách thức cao: “Em thích nó hay thích ?”

      Đỗ Nhược, Eva và Wall-E đều tròn mắt kinh ngạc.

      Eva nghiêng đầu sang trái rồi lại ngả qua bên phải: “Ưm…”

      Cảnh Minh nắm lấy bàn tay của nó, vuốt ve: “ , thích nó hay thích ?”

      “Ưm…” Eva nũng nịu. “Cảnh Minh…” Rồi quay đầu. “Wall-E…” Lại quay đầu. “Cảnh Minh…” Nó rối rắm cứ hết nhìn bên này lại đến bên kia.

      Đỗ Nhược kéo ra: “ đừng trêu đùa nữa, còn tiếp tục nó chết máy đấy.”

      Cảnh Minh cười khoái chí như đứa trẻ gây trò tinh nghịch thành công.

      Đỗ Nhược ôm lấy nó: “Eva.”

      “Ô ô… “ Eva ngẩng đầu lên, phân biệt chốc lát lại vui vẻ khua tay. “Cái này tính tình kỳ cục quá…”

      Cuối cùng khôi phục trạng thái bình thường. thở phào đặt Eva xuống, vuốt đầu nó: “Chơi với Wall-E .”

      Hai con robot lại vui mừng xúm lại chuyện i i a a, trao đổi bằng thứ ngôn ngữ mà con người sao hiểu nổi.

      Đỗ Nhược quay đầu lại, cái tên gây hoạ Cảnh Minh biến đâu mất rồi. nghe thấy trong phòng sách có tiếng gọi điện thoại, vừa đẩy cửa vào, Cảnh Minh đặt di dộng xuống, thấy đưa điện thoại ra: “Tuần sau Bằng Trình mở cuộc họp báo giới thiệu xe mới, mời tham dự.”

      ?”

      xem thử.” Cảnh Minh điềm nhiên. “Em với .”

      “Được.” lại hỏi dò. “Tối nay, có làm việc ?”

      “Mười hai giờ rồi, tắm rồi nghỉ ngơi thôi.” Cảnh Minh đặt cằm đỉnh đầu , nửa ôm nửa kéo vào phòng tắm.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 84

      Cuộc họp báo của Bằng Trình vô cùng long trọng và náo nhiệt. Dù sao họ cũng có công ty mẹ là Thuỵ Phong làm chỗ dựa. Họp báo được tổ chức tại tầng cao ốc Thuỵ Phong, hội trường hoành tráng, khách khứa nườm nượp ra vào. Các nhân vật trong giới có liên quan đến xe hơi và robot cùng tụ họp trò chuyện rôm rả.

      Gần đây, Bằng Trình và công ty mẹ Thuỵ Phong phối hợp triển khai dự án xe hơi, cùng đưa ra mẫu xe dành cho gia đình. Đặc biệt nổi bật nhất của mẫu xe là có lắp hệ thống lái tự động. Xe triển lãm hôm nay là hai chiếc xe trắng và đen, được bày ở hai hướng Đông và Tây của đại sảnh, đón nhận bao ánh nhìn của mọi người từ khắp nơi.

      Sau khi Cảnh Minh tiến vào đại sảnh liền tiến thẳng đến chỗ xe triển lãm, quanh nó vòng, đánh giá từ xuống dưới: Kiểu dáng có gì đặc biệt, khác biệt so với mấy chiếc xe bình thường.

      Đỗ Nhược đến đưa cho tập tài liệu giới thiệu: “ xem .”

      Cảnh Minh nhận lấy, nhìn lướt qua phần giới thiệu vắn tắt. Hệ thống lái tự động của chiếc xe này chỉ có thể chiều đường cao tốc có rào cách ly, tốc độ đạt được là 60 km/h và trong vòng nửa giờ, chỉ vậy thôi.

      Đỗ Nhược nhịn được khinh bỉ: “Bằng Trình cố tình dựa hơi Thuỵ Phong để hét giá xe hơi. chiếc xe chỉ hai, ba trăm nghìn, thêm mỗi cái hệ thống lái tự động vớ vẩn liều treo giá năm, sáu trăm. xem, người ta xe bình thường, tự dưng dùng hệ thống tự động lái làm gì?”

      Cảnh Minh buồn cười nhìn : “Em có thành kiến lớn với Bằng Trình ghê nhỉ? chuyện cay nghiệt thế?”

      Đỗ Nhược lặng thinh.

      tiếp tục: “Bất kể thế nào cũng coi như có tiến triển, dù sao để thị trường tiếp nhận cũng cần quá trình. Đẩy mạnh hệ thông người lái trước tiên phải kết hợp với có người lái, từ bán tự động phát triển đến tự động toàn bộ. Trình tự như vậy là đúng. Chỉ là Bằng Trình có thực lực này, biến thành mánh lới để quảng cáo thôi.”

      Đỗ Nhược hỏi: “Sau này Xuân Hoà hợp tác với công ty xe hơi truyền thống sao?”

      “Nếu song phương ý nghĩ tương đồng, có cùng mục tiêu.”

      Họ trao đổi bên cạnh truyền đến giọng cười khách sáo của Đổng Thành: “Cậu Cảnh hạ cố đến chơi. Hoan nghênh, hoan nghênh.”

      Cảnh Minh quay đầu lại, cũng khách sao: “Đổng tổng, chúc mừng.”

      “Cảm ơn, cảm ơn. Sao hả? Cậu Cảnh cảm thấy kiện hôm nay thế nào?”

      “Bằng Trình quả nhiên tài chính hùng hậu.”

      Đổng Thành nghe ra được lời này của là khen hay chê. “Như nhau cả thôi, cũng hy vọng xe của Xuân Hoà có thể sớm ngày ra mắt.”

      “Cảm ơn quan tâm.”

      “Gần đây, trong giới có chút lời ra tiếng vào, châm dầu vào lửa, cậu đừng để trong lòng. Mấy kẻ đó đều là ghen ăn tức ở thôi. Cậu tuyệt đối đừng để bị ảnh hưởng. Làm tốt vào, chúng tôi vẫn chờ xe mới của cậu đưa ra thị trường đấy.”

      Cảnh Minh tươi cười đá xéo: “Đổng tổng rất đúng. Chẳng qua là mấy kẻ bản lĩnh, bày đặt đường ngang ngõ tắt, chẳng làm được trò trống gì thôi.”

      Đổng Thành vẫn giữ nguyên nụ cười. “Cậu có thể nghĩ như vậy tốt quá. Hôm nay phải chơi cho vui nhé.”

      Đổng Thành rồi, vẻ mặt Cảnh Minh khôi phục lãnh đạm. Đỗ Nhược vuốt tay , giọng: “Đừng để ý đến .”

      Cuộc họp báo nhanh chóng bắt đầu, hai người vào chỗ ngồi. kiện lần này có tiết mục gì đặc biệt, chỉ giới thiệu sản phẩm và phân tích động thái của thị trường, chiếu đoạn phim quảng cáo và đưa ra ý tưởng sản phẩm. Trái lại, Cảnh Minh xem rất nghiêm túc. Đỗ Nhược ngồi được nửa chừng bỗng muốn vệ sinh.

      Đỗ Nhược tìm rất lâu mới thấy nhà vệ sinh nằm sâu cuối hành lang, cách hội trường khá xa. Vô ý nhìn vào gương khi rửa tay, thấy được gương mặt mộc của mình. Từ khi trở lại Prime hơn tháng nay, gần như trang điểm khi làm nữa, trường hợp cần xã giao như hôm nay cũng quên mất. Có lẽ thành thói quen luôn rồi!

      trong gương da dẻ trắng nõn, mịn màng, môi hồng tươi tắn, hàng mày mảnh mai, trông vô cùng thoải mái. trang điểm nhưng vẫn rất đẹp, còn toát lên nét trẻ trung, tươi sáng. Đỗ Nhược nhịn được cười, tự giễu: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà!”

      cầm khăn giấy lau tay, vuốt tóc gọn gàng rồi ra ngoài, mặt vẫn vương nét cười, ngay sau đó lại đụng độ Quách Hồng. Đỗ Nhược chỉ biết ban đầu, Xuân Hoà thu mua Vạn Hướng đuổi cổ gã, lại ngờ gã xuất ở đây, còn mặc vest nghiêm chỉnh nữa.

      Lúc đầu, Quách Hồng còn ngỡ ngàng, kế đó lập tức mặt hớn hở: “Ồ, Đỗ, lâu gặp. trang điểm còn có nét thanh khiết hơn ấy, giống như mấy em sinh viên vậy.” Vừa gã vừa đưa tay đến.

      Đỗ Nhược thích kiểu ăn bỗ bã của gã, cũng muốn bắt tay, chỉ vờ như nhìn thấy: “Phó tổng Quách làm việc ở đâu?”

      Đỗ chẳng quan tâm tôi gì hết. Đến dự họp báo mà biết tôi sang làm việc cho Bằng Trình rồi sao? Làm người bạn già như tôi đau lòng quá.”

      mát, Đỗ Nhược chỉ cười nhạt: “ ra là vậy, tôi nghe .”

      “Chuyện đầu tiên sau khi Xuân Hòa thu mua Vạn Hướng là đuổi cổ tôi, nghe sao? Tôi xem cuộc họp báo của Xuân Hòa rồi, Đỗ ra mặt bảo vệ ông chủ, ăn sắc bén lắm. Đỗ xưa nay biết nhìn người, lần này chắc phát tài rồi.” Lời của Quách Hồng cực kỳ chọc ngoáy, tay còn đưa lên định vỗ vai theo thói quen.

      Đỗ Nhược nghiêng người tránh né, kiên nhẫn chơi trò khách sáo với gã. “Tôi có việc, trước đây.”

      “Ồ, gấp cái gì cơ chứ?” Quách Hồng nghiêng người chắn đường .

      Lối chật hẹp lại cách xa hội trường, Đỗ Nhược thất kinh, lập tức lui về phía sau.

      “Sao Đỗ lại có thái độ xa cách thế? Chẳng hề cười lấy cái, quả nhiên bám víu được ông chủ của Xuân Hòa lột xác, khác hẳn trước đây nhỉ?”

      Gương mặt ửng đỏ vì tức giận, Đỗ Nhược lạnh lùng gằn giọng: “Ngược lại, phó tổng Quách khác gì trước đây cả, vẫn biết chừng mực khiến người ta kinh tởm.”

      xong liền bỏ , ngờ gã lại nắm lấy vai kéo lại: “Ôi, phách lối quá nhỉ?”

      Gương mặt gã đàn ông trung niên bỉ ổi kề đến, mùi rượu nồng nặc phả lên mặt . Đỗ Nhược sợ đến mức mặt trắng bệch, theo phản xạ thét lên tiếng rồi nhanh chóng nghiến gót giày lên mũi chân gã.

      “Mẹ kiếp, mày…” Quách Hồng đau đến mức ôm lấy chân.

      Đỗ Nhược thoát khỏi trói buộc, nhanh chân bỏ chạy. Lao ra khỏi hành lang rồi mà vẫn còn sợ hãi, liên tục quay đầu lại, thấy gã đuổi theo nữa mới ổn định lại tâm trạng. Ánh đèn sân khấu soi xuống, che biểu cảm gương mặt của .

      bao lâu Cảnh Minh phát ra điều khác thường, bèn quay sang quan tâm: “Sao vậy?”

      “Hả? Gì cơ?”

      thấy em im lặng quá.”

      vừa vừa quay mặt sang, nheo mắt quan sát: “Sao sắc mặt kém như vậy?”

      Đỗ Nhược dám , sợ tức giận: “Bụng khó chịu.”

      “Bị ngộ độc hay là đến ngày?”

      “Em… biết.”

      Cảnh Minh xoa tay Đỗ Nhược, phát lòng bàn tay lạnh toát. “Về nhà nghỉ thôi.”

      “Ở đây vẫn chưa xong mà.”

      có gì đáng xem cả, thôi.” Cảnh Minh muốn quan tâm thêm, nắm tay rời khỏi hội trường.

      Họ vừa được vài bước Đổng Thành – giám đốc Bằng Trình – lên bục phát biểu, thông báo xe hơi người lái mà họ nghiên cứu tháng sau ra mắt, cũng tham gia giải Rally thế giới mấy tháng sau, tuyên bố: “Đây là đội xe đầu tiên của nước ta tham gia cuộc thi Rally xe hơi người lái. Lần đầu tiên!”

      Tin tức này vừa tung ra, lập tức khiến toàn thể hội trường ồ lên bàn tán sôi nổi. Đỗ Nhược khẽ giật mình, bị bọn họ giành trước cơ hội rồi. nhìn Cảnh Minh, có biểu cảm gì, chẳng mảy may ngoảnh lại.

      Rời khỏi đại sảnh, Đỗ Nhược mới hỏi: “Bằng Trình chắc chắn dự thi sao?”

      có tham gia thi hay liên quan gì đến chúng ta?” Cảnh Minh thản nhiên.

      “Nhưng họ giành công bố tin tức trước rồi, còn mình là đội xe dự thi đầu tiên của nước ta nữa.”

      Cảnh Minh cười khinh thường: “Loại đầu tiên này chẳng được tích gì.”

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 85

      Mùa đông đậm dần, sương mù dày đặc, khung cảnh thành phố chìm trong sắc màu xám xịt khiến mọi thứ trở nên ảm đạm theo. Tuy nhiên, tòa nhà trung tâm nghiên cứu của Xuân Hòa bất kể ngày hay đêm đều đèn đuốc sáng trưng.

      ra đời của chiếc xe mới, cả nhóm Prime từ xuống dưới dũng chiến đấu hơn tháng nay. Lần này, Cảnh Minh đưa ra cầu vô cùng nghiêm khắc: Trước khi dự thi, xe mới ít nhất phải chạy thử ba tháng liền. cách khác, đầu tháng , xe mới phải được xuất xưởng rồi.

      Mùa đông này trôi qua hết sức vất vả và mệt nhọc. Mỗi ngày mỗi đêm họ đều làm việc với cường độ cao và tăng ca ngừng nghỉ. biết vì Cảnh Minh hay Lý Duy, Đỗ Nhược loáng thoáng cảm giác tất cả thành viên, kể cả người vốn tếu táo như Hà Vọng cũng đều nặng trĩu áp lực, khác hẳn với khí ở trường hồi trước.

      Càng đến gần thời hạn, khí trong phòng thí nghiệm càng khẩn trương. Đến tận ngày cuối cùng của tháng Mười hai, tất cả công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu đều sẵn sàng, chỉ đợi qua nghỉ lễ Tết Nguyên Đán đưa vào xưởng lắp ráp. Trọng trách mỗi người phải gánh vác vơi chút, song hề có cảm giác thư thái như trút bớt được phần gánh nặng. Khâu kỹ thuật trong mấy ngày đầu lắp ráp xe vẫn vô cùng quan trọng.

      Sau khi mọi người trao đổi và kết nối các mảng công việc do mình phụ trách xong hơn tám giờ tối, tất cả cùng nhau ăn bữa, cơm nước xong cũng mười giờ rồi. khí đường nhộn nhịp nô nức chào đón năm mới, khuya nhưng vẫn dập dìu trai ăn mặc đẹp đẽ dạo phố. Thế nhưng cả nhóm họ trong khoảng thời gian này quá sức mệt mỏi, còn tâm tư nào hòa nhịp cùng náo nhiệt bên ngoài nữa, chỉ muốn về nhà vùi đầu ngủ say mà thôi.

      Cảnh Minh chở Đỗ Nhược về nhà.

      ngồi bên ghế phụ, vươn vai hỏi : “Dạo này mệt mỏi lắm phải ?”

      “Cũng tạm, còn em?”

      “Em ổn, mệt bằng , có quá nhiều việc phải phụ trách và bận tâm như vậy.”

      cười xòa, chẳng tỏ thái độ gì. Lúc lái xe đến đường vành đai, Cảnh Minh chợt hỏi: “Muốn đến trường ?”

      Đỗ Nhược kinh ngạc: “Bây giờ á?”

      “Ừ.”

      Ánh đèn đường rọi qua kính chắn gió, chiếu lên khuôn mặt sắc nét và chứa vẻ mỏi mệt của . Lời khuyên “ nên về nghỉ ngơi sớm” đến bờ môi nhưng nuốt ngược trở lại. mơ hồ phát , ngày mai phải lắp ráp xe, có lẽ cần dạo đâu đó để hít thở, thư giãn chút.

      thôi.” Đỗ Nhược cười vui vẻ. “Về trường đón năm mới rất có ý nghĩa kỷ niệm. Em muốn về thăm trường lâu rồi.”

      bất giác cong cong khóe môi.

      Đêm khuya, đường vành đai bao quanh thành phố bị tắc, chỉ chốc lát đến trường học. Đỗ Nhược kề sát cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. sáu năm rồi, dường như con phố bán đồ ăn vặt trước cổng trường vẫn hề thay đổi, chỉ có các cửa hàng khác trước rất nhiều. Cửa hàng bánh bông lan lúc trước biến thành quán trà sữa mất rồi. Lúc này, ở đó có ít sinh viên.

      còn chưa kịp ngó nghiêng nhiều thoáng chốc, sân trường lên trong tầm mắt. chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu nhập học, bóng cây hai bên đường che kín cả bầu trời, giăng tấm biểu ngữ màu đỏ và chiếc xe thể thao đỏ chói của Cảnh Minh biến mất tại khúc cua.

      Mà hôm nay, sân trường đêm đông im ắng, hàng cây ven đường trơ trụi lá, đèn đường soi vào in bóng khẳng khiu nền đất. Những chú chim bay về phương Nam trú đông thi nhau mổ mấy viên đá bãi cỏ.

      Tuần trước, tuyết bắt đầu rơi. Thời tiết tuần này khá trong lành, hề có sương mù. Khí trời ban đêm lạnh lẽo, Cảnh Minh dắt tay Đỗ Nhược dạo quanh khuôn viên trường. phả hơi thở vào khí, mỉm cười nhìn màn sương cuồn cuộn hệt như những sợi tơ của bông vải dần tản ra.

      Con đường phía trước bóng người. Ánh đèn đường mờ nhạt và bóng những thân cây khẳng khiu như kéo dài bất tận. Tâm trạng Đỗ Nhược rất thư thái, khoác cánh tay Cảnh Minh thong thả dạo bước.

      “Hôm nay sao lại đột nhiên muốn về trường vậy?”

      phải đón năm mới sao?”

      “Từ khi nào lại chú trọng hình thức thế?”

      phải em thích mấy thứ này à?” hỏi ngược lại, qua hồi lâu lại dụi mắt. “Có điều cũng muốn về thăm trường. Dạo này mệt mỏi quá, đến đây dạo chút.”

      Đỗ Nhược ngẩng đầu lên nhìn những bóng cây lướt qua gương mặt tuấn tú của Cảnh Minh, cảm thấy mọi thứ tĩnh lặng và êm đềm.

      “Công tác chuẩn bị cho việc lắp ráp xe khiến thấy áp lực rất lớn sao?”

      “Tàm tạm.”

      Thế giới quay về an tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của hai người khẽ vang lên bên trong bóng tối nhạt nhòa. hỏi thêm nữa, lảng sang chuyện khác: “Sau đó, có về trường ?”

      , đây là lần đầu tiên. Còn em?”

      “Em cũng .” Đỗ Nhược cảm khái. “Cảm thấy trường hề thay đổi gì cả.”

      Cảnh Minh cười ngốc nghếch: “Trường có thể thay đổi cái gì? Xây thêm cao tốc à?”

      khẽ véo tay , rồi nghiêng đầu dựa vào vai : “Cũng phải. Hoa cỏ cây cối, tòa nhà giảng dạy, ký túc xá… đều thay đổi. Chỉ có người bước vào sân trường năm này qua năm khác là thay đổi mà thôi. Ôi, còn nhớ , con đường này vào mùa thu rất đẹp, bên này là cây bạch quả, phía trước là cây phong, hết vàng óng lại đỏ rực, trông thích mắt lắm.”

      có ấn tượng gì.” xong, bỗng nhớ đến gì đó, liền bật cười. “Chỉ nhớ lúc em bước hay nhìn lên trời, hệt như ngốc vậy.”

      Đỗ Nhược tức tối.

      cười nhạo xong lại cúi đầu nhìn : “Lạnh ?”

      .”

      vẫn đút tay vào túi mình, lòng bàn tay đàn ông nóng hừng hực sưởi ấm cả trái tim . Hai người chầm chậm đến trước cửa thư viện, nhìn thấy cả tòa nhà sáng đèn, bóng dáng nhóm sinh viên cặm cụi học tập in bóng lên những ô cửa.

      “Em muốn vào ?”

      Đỗ Nhược lắc đầu: “Thôi kỳ cục lắm, cảm giác đây còn là chỗ của mình nữa… Đến tòa nhà thí nghiệm !”

      thôi.”

      Họ vòng qua con đường , đến tòa nhà thí nghiệm. Vừa đến cửa, mùi kim loại, máy móc thoang thoảng bên trong ập vào mặt. Người ta thường , mùi hương có thể khơi gợi ký ức. Hít thở trong bầu khí quen thuộc kia thoáng chốc khiến họ như được quay về sáu năm trước, trở lại khoảng thời gian ngày ngày ra vào nơi đây, quá khứ son trẻ và rực rỡ. Cả hai chợt im lặng, cùng tận hưởng hương vị của ngày xưa.

      đến sảnh chờ thang máy, ánh mắt Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào hàng nút bấm, chợt : “Em xem , mấy cái nút mờ cả rồi.”

      Năm đó, thang máy còn mới tinh, sáng lấp lánh, mà nay… Đúng vậy, sáu năm trôi qua, làm sao trường có gì thay đổi cơ chứ?

      Hành lang, sàn nhà trông vẫn sạch , vách tường vẫn trắng phau nhưng… có gì đó khang khác. Cảm giác mới mẻ xưa kia còn nữa, dường như có chút nhuốm màu năm tháng. Giống như những tấm ảnh bắt đầu phai màu đôi chút, được là khác ở đâu, nhưng cảm giác ấy lại rất ràng và sâu sắc. Dù chỉ là đường nứt rất mảnh tường họ cũng có thể dễ dàng nhận ra.

      Hai người đến trước phòng thí nghiệm Prime, nhìn vào trong qua lớp cửa kính. Trong phòng đèn đuốc sáng rực, mấy sinh viên trẻ làm nghiên cứu. Thời gian như con nước xuôi dòng, đến nay cảnh còn người mất.

      “Hình như thiết bị cũng thay mới.” Đỗ Nhược quan sát.

      “Những thứ lúc trước nên bỏ rồi.” Ánh mắt Cảnh Minh lướt vòng. “Em xem, bàn ghế cũng đổi rồi kìa.”

      Hai người đứng ngoài cửa chốc lát, nhưng tiện vào. Hồi lâu, Cảnh Minh mới giọng: “ thôi.”

      “Ừm.”

      hết hành lang, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Vụ việc lúc trước, xử lý phòng thí nghiệm thế nào?”

      “Cảnh sát niêm phong phòng thí nghiệm rất lâu, bụi bặm bám đầy, đồ đạc bên trong thể dùng nữa… Chắc hẳn vì như vậy nên trường mới đổi hết.”

      Cảnh Minh yên lặng lâu. “Khoảng thời gian đó có phải cuộc sống của em ở trường rất tệ ?”

      đâu.” Đỗ Nhược giả vờ bông đùa với : “Khi đó, ai cũng lo chửi rủa , làm gì có thời gian để ý em?”

      Cảnh Minh hỏi gì nữa.

      Rời khỏi tòa nhà thí nghiệm, gió rét ùa đến, Đỗ Nhược như chú chim ngoan ngoãn nép sát vào người Cảnh Minh. Lúc này, đường có khá nhiều sinh viên. Gần đến mười hai giờ, có rất nhiều người chạy ra ngoài chơi, bên bệ cửa sổ ký túc xá truyền đến tiếng gào rú của nhóm con trai.

      Đỗ Nhược từ từ bên cạnh , dần dà khóe môi tràn ngập nét cười. qua sân thể dục, chợt nhớ trái tim vẫn đập thình thịch khi thấy chạy bộ qua mỗi lần ôn bài buổi sáng. qua ban công ký túc xá nam, từng vừa nhìn nhận ra đâu là áo sơ mi của . Băng qua tòa nhà hành chính, nơi từng bám đuôi nhưng bị phát , quýnh quáng đến mức đỏ mặt tía tai. Ngang qua hội trường, từng khiêu vũ nhiệt tình vào đêm đón năm mới. Hóa ra trong hồi ức lại có nhiều chuyện vui vẻ đến thế.

      “Cảnh Minh.”

      “Sao hả?”

      “Sau này, hằng năm, chúng ta đều về thăm trường lần, được ?”

      “Được.”

      “Còn nữa…”

      “Gì cơ?”

      “Ngày mai lắp ráp xe nhất định thuận lợi, đừng lo lắng. Lát nữa, em cầu nguyện năm mới giúp .”

      “…Ừ.”

      “Cố lên!”

      “Thôi !”

      ***

      Đêm khuya, đèn đường bị sương mù vây quanh, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, mông lung, mờ ảo. Đến chỗ để xe, vừa định ngồi vào họ nghe thấy tiếng đếm ngược của nhóm sinh viên vọng ra từ sân trường, vui vẻ, khoan khoái, xé toạc trời đêm, văng vẳng trong bầu khí lạnh giá: “10, 9…”

      Mắt Đỗ Nhược sáng rỡ, nhịn được, nhảy cẫng lên hân hoan: “Sắp qua năm mới rồi!”

      Cảnh Minh cũng dừng lại, nhìn đắm đuối.

      “6, 5…”

      Đỗ Nhược rất nhanh: “Ước nguyện năm mới của em là đạt được chức vô địch thế giới!”

      Cảnh Minh sửng sốt chốc lát, bỗng bật cười: “Nhược Xuân!”

      “Hả?”

      có gì.”

      “...”

      “2, 1…”

      mỉm cười, đặt nụ hôn lên môi : “Năm mới vui vẻ!”

      ra cũng chẳng có gì, chỉ mong rằng, thời gian trôi qua, mỗi khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời, đều có em ở bên .
      ly sắc, soccon_172010, truth2052 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Truyện sắp hết, từ giờ đến hết tuần sau mình cố đăng hết, hôm nay đến đây thôi.
      truth205hthuqttn thích bài này.

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hạ Nam cũng thích Cảnh Minh đúng k nhỉ? Mình thấy truyện này xây dựng hình tượng tình bạn sv đẹp! Rất hâm mộ 2 nv chính có những ng bạn nthe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :