1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Buổi lễ đính hôn tụ họp đầy đủ nhóm bạn học lâu gặp, khí vô cùng hoà hợp. xuất của Cảnh Minh khiến nhiều người bất ngờ. Dù sao nay, từ khoá “Khoa học kỹ thuật Xuân Hoà” trở thành từ hot trong xu hướng tìm kiếm.

      Tất cả đều rất quan tâm đến tình hình của Cảnh Minh gần đây. cũng hiếm khi kiên nhẫn trả lời từng người, còn cười giỡn: “Trước mắt, Xuân Hoà thiếu nhân tài, ai muốn nhảy việc cứ đến tìm tôi.”

      Nhóm nam sinh cười ha hả, bảo vẫn giống sáu năm trước, thay đổi chút nào. Cảnh Minh chỉ cười xoà. Người đời chỉ thấy hôm nay buồm lộng gió, nào thấy được sóng cả trải qua. Cảnh Minh lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt tìm kiếm nơi bày đầy hoa hồng và bong bóng, vừa nhìn thấy được người con của . ngồi tán gẫu với mấy bên cạnh chiếc bàn dài trắng muốt. Người khác đều ngôi yên, chỉ có là len lén ăn bánh ngọt bàn, ăn xong còn mút mảnh vụn dính tay nữa chứ.

      Khưu Vũ Thần hỏi Đỗ Nhược: “Hai cậu quay lại với nhau lúc nào thế?”

      Đỗ Nhược vừa ăn bánh ngọt vừa : “Tháng trước.”

      “Quay lại rồi cũng thông báo cho bọn mình tiếng là sao?”

      “Gần đây bận quá nên quên mất.”

      “Nghe phòng thí nghiệm Prime sắp khôi phục lại, nhóm Chu Thao đều trở về rồi hả?”

      “Ừ. Đều trở về rồi.”

      Khưu Vũ Thần bỗng nhớ đến Lý Duy, nhưng gì cả, chỉ gật đầu: “Tốt, tốt.”

      Vương Hoài Ngọc cảm khái: “Tốt quá. Qua sáu năm, nghiệp vẫn có thể gây dựng trở lại, tình cảm cũng có thể nối lại, may mắn đấy!” Lại tình khích lệ: “Cỏ , nhìn thấy các cậu lại cùng nhau xây dựng ước mơ, là tốt. Nhất định phải cố lên, Prime ngày trước chính là huyền thoại của trường chúng ta đấy!”

      “Cảm ơn cậu, Hoài Ngọc.”

      Hạ Nam quay đầu nhìn Cảnh Minh ngồi trong đám nam sinh, ngẫu nhiên bắt gặp chăm chú nhìn Đỗ Nhược. ấy dời mắt , thản nhiên : “Trông cậu ấy bây giờ rất phấn chấn, vẫn tự tin ngời ngời như vậy. Vốn tưởng rằng trải qua cố kia, cậu ấy thay đổi rất nhiều.”

      Đỗ Nhược bình thản cười: “ ấy là Cảnh Minh mà, dĩ nhiên thay đổi.”

      “Oẹ... buồn nôn quá!”

      Vương Hoài Ngọc cười rộ.

      Hạ Nam chỉ cong môi: “Hy vọng hai cậu luôn hạnh phúc.”

      Đỗ Nhược gật đầu: “Cảm ơn.”

      Họ tíu tít chuyện MC thông báo buổi lễ sắp bắt đầu. Cảnh Minh đến, khom lưng vịn lấy eo Đỗ Nhược, nhìn lượt các trong bàn: “Xin lỗi, tôi dẫn bạn nhé.”

      Đỗ Nhược đỏ mặt, Vương Hoài Ngọc tặc lưỡi liên hồi. Cảnh Minh nhìn bạn học cũ, kìm được cười tươi rói, song khi ánh mắt chạm phải Khưu Vũ Thần nụ cười vơi đôi chút, gật đầu chào . Khưu Vũ Thần cười thân thiện, còn canh cánh chuyện của Lý Duy nữa. Đỗ Nhược đứng dậy, rời cùng Cảnh Minh.

      Đợi mọi người an vị, Tăng Khả Phàm và Hà Hoan Hoan mới đến trước phông nền kết đầy hoa hồng. Ánh mắt mọi người dồn hết vào hai nhân vật chính. Họ bất đầu nhau từ năm thứ ba, cho đến bây giờ tròn năm năm. Đa số bạn học tại đây đều chứng kiến quá trình tìm hiểu rồi đến tình của họ. đến những việc từng trải qua, hai người mắt long lanh, tất cả bạn bè ngồi bên dưới đều xúc động.

      Cảnh Minh nhìn họ, ánh mắt bất chợt mất tiêu cự, tựa như nhìn về nơi xa xăm nào đó.

      Sau nghi thức đính hôn đơn giản, mọi người kéo nhau lên chụp ảnh chung. Đỗ Nhược giọng: “Thế mà họ ở bên nhau từng đấy năm, từ lúc đại học quen nhau, ra xã hội vẫn bên nhau, chưa từng xa cách.”

      Cảnh Minh lời nào, kéo sát vào người mình. tự nhiên dựa vào lòng , đầu dựa lên vai , yên lặng nhìn mấy người bạn rủ nhau chụp ảnh cách đó xa.

      Vương Hoài Ngọc ngang qua họ, thấy vậy liền tặc lưỡi liên tục: “Mình thấy đôi này cũng sắp thành rồi, cứ tình tứ thế này làm người ta ghen tỵ quá mất. Hai cậu có thể bớt bớt lại chút ?”

      “Được.” Cảnh Minh ngả ngớn nhếch môi rồi cúi đầu hôn chụt lên môi Đỗ Nhược. đỏ mặt, khẽ đánh .

      Vương Hoài Ngọc rú lên: “Mẹ ơi, mù mắt rồi!”

      Hạ Nam mỉm cười qua.

      Sau buổi tiệc tối, mọi người chuyển trận địa sang quán bar ở trung tâm thương mại kế bên.

      Đỗ Nhược ra khỏi nhà vệ sinh liền thấy mọi người hết, chỉ còn lại Cảnh Minh cúi đầu chơi game đợi . Gió đêm thổi tóc mái phất phơ, chỉ trong chớp mắt, cảm giác giống hệt như năm ấy. Tim như lỡ nhịp, nhào đến choàng qua vai . Tay bị đụng phải, thua mất ván game, bèn bỏ điện thoại vào túi, xoa tay Đỗ Nhược: “Lạnh ?”

      “Khi nãy còn rửa bằng nước lạnh nữa cơ.”

      tin, liền đưa tay vào tay áo sờ thử, nhăn mày: “ trời lạnh thế này còn tổ chức tiệc ngoài trời, là tra tấn người ta mà.”

      Đỗ Nhược cười khúc khích: “Vậy sưởi ấm cho em .”

      Bàn tay bé chui vào tay áo , nắm lấy cánh tay rắn chắc ấm áp, cọ qua cọ lại. khỏi bật cười, mặc cho nghịch ngợm. Gió đêm lay động cánh hoa hồng, cả thành phố sáng bừng lấp lánh.

      nghiêng đầu tựa vào lòng : “Cảnh Minh.”

      “Sao hả?”

      biết tại sao, hôm nay lòng cứ nao nao, đột nhiên rất muốn trở về trường, lần nữa được học, cái thời mà hai chúng ta chỉ mới mười tám, mười chín tuổi ấy.”

      cúi đầu: “Sau đó sao?”

      “Sau đó, em và đến căng tin ăn cơm, em xem đánh bóng rổ, chạy bộ với , lên lớp tiếng , tự học, bảo đến thư viện đón em, đưa em về ký túc xá... Bỗng nhiên rất muốn được sống như vậy. Nhưng thời đại học của chúng ta sao lại ngắn ngủi quá, thoáng chốc qua mất rồi. ràng còn chưa tận hưởng trọn vẹn mà.”

      Cảnh Minh trầm mặc, biết sao.

      “Sau khi khánh thành xong, đưa em về trường chơi, được ?”

      sao?” ngẩng đầu, đôi mắt toả sáng, còn tưởng hai từ “đại học” là cấm kỵ của nữa.

      .” cam đoan: “Ở đây lạnh quá, thôi!” Rồi đứng dậy nắm lấy tay .

      Hai người ra khỏi nhà hàng. Tầng trung tâm thương mại tập trung những thương hiệu xa xỉ. Lúc ngang qua cửa hàng, Cảnh Minh vô tình nhìn vào: “Chiếc áo khoác đó đẹp đấy, em thử xem.”

      Quản lý cửa hàng nhìn thấy Cảnh Minh, liền đon đả bưng trà rót nước. Chiếc áo khoác lông dê màu nâu nhạt đó kiểu rất đẹp, Đỗ Nhược mặc thử khá thích, nhưng tiếc là hơi rộng.

      Cảnh Minh nắn nắn bả vai : “Lấy hơn cỡ.”

      Xin lỗi cậu Cảnh, tại trong cửa hàng còn cỡ . Ngày mai hàng mới chuyển tới, đến lúc đó, chúng tôi gửi đến nhà cho cậu, có được ạ?”

      “Được.”

      Đỗ Nhược vội xen lời: “ hơn số cũng phải thử lại, thử mua luôn sao được chứ.”

      Quản lý mỉm cười: “Nếu mai đưa đến nhà, thích có thể trả lại.”

      “À, vậy được.”

      xinh đẹp cao hơn Đỗ Nhược bước đến, sờ chiếc áo kia, : “Tôi muốn thử cái này.”

      Ánh mắt Cảnh Minh nhất thời lên vẻ vui, thế nhưng Đỗ Nhược lại hào phóng cười, đưa cho ta.

      Đối phương trông dáng vẻ vẫn còn là sinh viên, mặt mũi xinh đẹp, mặc vào đẹp hơn Đỗ Nhược nhiều. nàng xoay tới xoay lui trước mặt Đỗ Nhược và Cảnh Minh rồi quay đầu nhõng nhẽo với bạn cùng: “Em muốn cái này.”

      “Được, em thích cái nào mua cái đó.”

      Cảnh Minh nghe thấy giọng này, lập tức chau mày. Đổng Thành cười giả lả đến chào: “Cậu Cảnh, trùng hợp.”

      “Khéo , gặp được Đổng tổng ở đây.”

      “Chúng ta có duyên, nếu cũng cùng coi trọng công ty.” Nhưng điều đáng hận là, ràng Bằng Trình ra giá rất cao, vậy mà Dịch Khôn vẫn lựa chọn Xuân Hoà. Ngoài mặt, Đổng Thành vẫn giữ phong độ. “Tôi và Dịch Khôn còn từng hợp tác, xem ra vẫn sánh bằng tình nghĩa sâu sắc của em cùng trường các cậu rồi.”

      sinh viên kia bước đến: “Hai người quen nhau à?”

      “Người quen cũ.” Đổng Thành nhìn Đỗ Nhược tò mò: “Vị này là..."

      “Vợ chưa cưới của tôi.” Cảnh Minh bình thản đáp rồi nhìn sang kia. “ đây là...”

      Mặt ta biến sắc. Vẻ mặt Đổng Thành cũng lên chút lúng túng, vội cười xoà: “Em , em .”

      Đỗ Nhược bị ba chữ “vợ chưa cưới” làm chấn động, tròn mắt nhìn Cảnh Minh. Người khác nhìn ra, nhưng vừa thoáng nhìn phát tức giận, trong giọng chứa châm chọc giễu cợt. Có điều... sao hiểu được tức giận việc gì.

      Quản lý cửa hàng rất tinh ý, sớm cử nhân viên vào kho, ôm chiếc áo khoác màu hồng phấn ra: “Cậu Cảnh, có muốn để đây thử mẫu này ? Số ạ.”

      Chiếc áo này tinh xảo hơn chiếc áo vừa rồi, sắc mặt Cảnh Minh mới giãn ra chút ít: “Chiếc này thích hợp với em hơn.”

      Đỗ Nhược mặc vào, quả nhiên rất hợp với nét thanh tú của , cũng tôn da hơn. Lúc này, Cảnh Minh mới nở nụ cười, vuốt tay : “Thích ?”

      gật đầu ưng ý: “Thích.”

      “Vậy mua cái này .”

      ngờ sinh viên kia lại hỏi quản lý: “Chiếc chị ta mặc còn ? Tôi muốn thử.”

      Quản lý lễ phép cười: “ xin lỗi, đây là mẫu số lượng có hạn, chỉ có chiếc dành cho khách VIP thôi ạ.”

      nàng sửng sốt, thấy mặt Đổng Thành thay đổi, muốn khiến đại gia bao nuôi mình mất thể diện bèn im lặng đặt chiếc áo khoác màu nâu nhạt khi nãy sang bên.

      Đổng Thành nhìn Cảnh Minh: “Phòng thí nghiệm Prime khánh thành vào ngày 13 à?”

      “Phải.”

      Đổng Thành cười mát: “Chọn ngày đó, quả tâm lý của cậu Cảnh mạnh đấy.”

      khinh thường tôi rồi.”

      “Định quay lại lĩnh vực người lái sao?”

      “Rảnh rỗi chơi thử thôi.”

      “Ồ, vị cả Bằng Trình chúng tôi xin hoan nghênh nhóm hậu bối các cậu gia nhập.”

      “Quý nhân hay quên.” Cảnh Minh đáp trả. “Lĩnh vực người lái này Prime mới là cả chứ nhỉ? Sáu năm trước thế, sáu năm sau cũng vậy.”

      Nụ cười của Đổng Thành cứng đờ. Trong nháy mắt, ta như thể thấy lại chàng trai trẻ sáu năm trước vô số lần khiến mình mặt xám mày tro.

      “Vậy chúc các cậu khánh thành thuận lợi. Tôi có việc bận, thể đến tham gia buổi lễ rồi.”

      “Xin nhận tấm lòng của .” Cảnh Minh nhận lấy túi từ quản lý cửa hàng rồi nắm tay Đỗ Nhược rời .

      xa rồi, Đỗ Nhược mới khuyên: “Sau này, chuyện đừng bốc đồng như vậy nữa.”

      “Tại sao?”

      “Vừa rồi cứ móc Đổng Thành, mặt mũi ông ta biết giấu đâu luôn ấy.”

      Cảnh Minh tức tối: “Là trêu chọc trước, nếu cũng chẳng hơi sức đâu để ý đến !”

      Đỗ Nhược cắn môi, nghĩ bản tính của trời sinh như vậy, thay đổi được, nhưng vẫn khuyên can: “Thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân. Đổng Thành nhìn biết là tiểu nhân rồi, em sợ hại .”

      phản bác: “Nếu là tiểu nhân, đắc tội bị hãm hại sao? nhìn khó ưa, thể giả vờ cười thân thiện được.” nổi cáu xong lại im lặng chốc lát rồi mới nhìn . “Lo lắng cho sao?”

      “Hơi hơi. Tính tình chẳng thay đổi chút nào cả.” Giọng của còn mang theo oán trách.

      mất hứng, tỏ vẻ mỉa mai: “Nếu thay đổi để có thể tươi cười giao tiếp với kẻ như thế, vậy có chết cũng thay đổi.”

      Đỗ Nhược gì nữa, cũng đếm xỉa đến . Mãi đến khi ra khỏi cửa, gió rét thổi vào, mới tiu nghỉu kéo áo khoác bao lấy , ôm vào lòng. Đỗ Nhược ôm eo , bỏ qua chút mâu thuẫn khi nãy, cũng nhất thời quên câu “vợ chưa cưới” vừa rồi.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 81

      Ngày qua ngày, sắc thu dần đậm. Dưới quản lý của Dương Thù, vụ thu mua Nguyên Càn của Xuân Hoà được tiến hành vô cùng nhanh chóng. Bộ phận nghiên cứu của Nguyên Càn thuận lợi sáp nhập vào trung tâm phát triển Xuân Hoà.

      Bên phía phòng thí nghiệm Prime chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả đều được sắp xếp thoả đáng, chỉ đợi lễ cắt băng khánh thành vào 9 giờ sáng ngày 13.

      ***

      Hôm 13 tháng 11, tất cả thành viên Prime đều dậy sớm.

      Cảnh Minh tỉnh giấc lúc 6 giờ sáng, lặng lẽ vùi đầu vào cổ Đỗ Nhược rồi nhắm mắt dưỡng thần, hề quấn quýt ân ái như buổi sớm thường ngày. Đỗ Nhược vuốt tóc , hệt như trấn an đứa trẻ.

      Hai người yên tĩnh nằm hơn mười phút, mới mở mắt ra, nhìn bằng ánh mắt trong suốt. khẽ cười, kề đến hôn phớt lên môi .

      Cả hai người rời nhà khi mặt trời còn chưa mọc. Chạy xe nửa giờ mới đến nghĩa trang, nhóm Chu Thao và Hà Vọng cũng vừa đến. Tất cả đều mặc bộ đồ đen tuyền.

      Hơn bảy giờ sáng, tầng mây phía Đông còn chưa tan hết. Đương độ giữa thu, ngọn gió hanh hao xào xạc thổi qua thảm cỏ khô héo, úa tàn. Họ ôm hoa men theo bậc thang lên sườn núi, ngang qua từng dãy mộ bia, đến trước mộ Lý Duy. bia đá xanh trắng dán tấm ảnh Lý Duy mười chín tuổi ngây ngô trẻ trung với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

      Cảnh Minh chậm rãi ngồi xổm xuống trước mộ Lý Duy, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Duy trong ảnh: “Lý Duy, tôi trở về rồi.” Tất cả thành viên của Prime chúng ta trở về rồi đây. Cậu hãy nhìn , chúng tôi đều trưởng thành, chỉ có cậu mãi mãi tuổi mười chín, vĩnh viễn dừng lại ở thời thanh xuân đẹp đẽ.

      đưa tay chạm vào tấm ảnh đen trắng kia, mắt đỏ hoe: “Lý Duy, ban đầu, chúng ta sai rồi, tôi sai rồi. Tôi cam đoan, sau này mãi ôm lòng kính sợ, tỉnh táo và sáng suốt.”

      Cảnh Minh xong liền đứng dậy, cúi đầu nắm chặt lấy mộ bia, vỗ nhè hệt như vỗ vai cậu bạn chí cốt rồi nhanh chóng đưa lưng về phía mọi người, ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa thu xám trắng. Đỗ Nhược quấy rầy mà quay đầu gạt giọt lệ đọng nơi khoé mắt.

      Chu Thao khẽ sờ bia mộ, mỉm cười: “Người em, bọn tôi đều trở về rồi, cũng trưởng thành. Hôm nay, chúng tôi bắt đầu theo đuổi giấc mơ của chúng ta lần nữa, đương nhiên thiếu phần cậu. Chúng ta lại cùng nhau rong ruổi nhé. Cậu ở đấy nhớ dõi theo bọn này kỹ đấy!”

      Từng người bước đến, lần lượt chuyện với Lý Duy. Đỗ Nhược là người cuối cùng, đặt hoa xuống trước bia đá, mím môi cười: “Lớp trưởng, vẫn chưa kịp cảm ơn với cậu, cảm ơn quan tâm của cậu trong suốt quãng thời gian đó. Hôm nay, mình đến thăm cậu còn có chuyện muốn kể cho cậu nghe. Đến bây giờ, Khưu Vũ Thần vẫn đơn mình. Hình như ấy buông bỏ được, cũng thể mở rộng trái tim để người khác. ấy với mình, kể từ khi cậu ra đến nay, chưa lần nào ấy mơ thấy cậu, giống như thể quên được. Nếu cậu nghe thấy lời này, có thể vào giấc mơ của ấy, với ấy hãy mở lòng đón nhận hạnh phúc, được ? Còn về giấc mơ của chúng ta, Prime mãi khắc ghi tên cậu, chúng mình luôn nhớ đến cậu.”

      Mười bó hoa tươi tràn đầy sức sống bày ra trước mộ bia, bên là tấm ảnh Lý Duy vĩnh viễn mang nụ cười rực rỡ thuở thiếu thời.

      Cảnh Minh ổn định lại tâm trạng dù mắt vẫn còn hoen đỏ. Mười người đứng trước mộ, đồng loạt cúi người chào Lý Duy. tia nắng mong manh loé ra khỏi tầng mây, ánh sáng vàng nhạt soi phủ lên tấm áo đen của họ.

      Bái tế xong, họ trầm mặc rời , vừa bước xuống bậc thang chạm mặt bố mẹ của Lý Duy. Họ dẫn theo cậu bé chừng bốn, năm tuổi. Nhóm Cảnh Minh đều khựng lại, ngập ngừng im lặng.

      Trái lại, mẹ của Lý Duy lại cười với Cảnh Minh, cúi đầu kéo cậu bé bên chân, khích lệ: “Tư Duy, chào chị con!”

      Cậu bé ngẩng đầu tò mò, khuôn mặt bé giống hệt Lý Duy, hề sợ người lạ, trong trẻo gọi: “Em chào , chào chị ạ!”

      Cảnh Minh gật đầu: “Chào em!”

      Ba của Lý Duy là giáo sư đại học, cũng làm nghiên cứu, hiền từ hỏi thăm: “Chú xem báo thấy bảo hôm nay Prime khánh thành đúng ?”

      “Dạ.”

      Chú Lý gật đầu cổ vũ: “Các cháu cố lên nhé!”

      Cậu bé cũng vung quả đấm , đáng hét to: “ chị cố lên!”

      Cảnh Minh vuốt đầu cậu rồi chào từ biệt ba mẹ Lý Duy.

      Lúc ra khỏi nghĩa trang, mặt trời hoàn toàn ló rạng. Cả khoảng sáng bừng lên từng mảng xanh lam trong vắt.

      Hà Vọng thở phào: “Hôm nay trời đẹp đây.”

      Cảnh Minh xem đồng hồ, tám giờ đúng. “ thôi.”

      Họ lên xe lái , khu nghĩa trang khuất dần phía sau, đường nét đô thị phồn hoa dần thấp thoáng. Lúc xe vào khu công nghiệp, ngoài cổng công ty đông nghịt phóng viện, truyền thông tiến hành kiểm tra đối chiếu thân phận để vào trong.

      Rừng cây bạch quả và cây phong trong khuôn viên nổi bật lên hai màu vàng óng và đỏ rực. Bên ngoài toà nhà trung tâm được lợp bằng kính nên phản chiếu ánh nắng chói loá, in bóng trời xanh mây trắng cực kỳ xinh đẹp.

      Đỗ Nhược thấy cảnh đầu người lúc nhúc, bỗng chốc tràn đầy mong đợi với lễ khánh thành. Khoảnh sân lộ thiên ngay cổng chính náo nhiệt tưng bừng. Bàn chủ tịch đặt hoa tươi nở rộ, đằng sau là phông nền màu xanh da trời với hàng chữ to phóng khoáng: “Lễ họp báo khánh thành phòng thí nghiệm Prime.”

      Thế nhưng Cảnh Minh lại thoáng cau mày, xem tin nhắn Trần Hiền gửi đến. Chuyện hay xảy ra cách thời gian diễn ra nghi thức cắt băng giờ, ngay cả bộ phận quan hệ công chứng cũng biết nên ứng phó thế nào.

      Xe dừng bên cửa hông, Trần Hiền chờ sẵn ở đấy, vẻ mặt nghiêm trọng mở cửa xe.

      Cảnh Minh bước xuống, hỏi luôn: “Tình hình thế nào?”

      “Nhất định có kẻ chủ mưu phía sau. Mới sáng sớm nhưng chủ đề bị phát tán ồ ạt.” Trần Hiền báo cáo: “Dương tổng cử người liên lạc với bên an ninh mạng rồi. Đoạn phim mang tính nhạy cảm gây thương tổn cho gia đình nạn nhân thế này lẽ ra được phép lan truyền. Ngoài ra, chúng ta phái người kiểm soát gắt gao nhóm phóng viên tham dự hôm nay. Nhưng có người thao túng việc này, biết họ có sắp xếp người trà trộn vào . xem nên làm thế nào?”

      “Cứ tiến hành như bình thường.” Cảnh Minh vừa vừa cất bước vào toà nhà.

      “Vâng.”

      Đỗ Nhược hiểu gì cả, vừa định hỏi xảy ra chuyện gì Vạn Tử Ngang đưa điện thoại cho xem.

      Vừa xem được, đầu óc trở nên hỗn độn. mạng phát tán đoạn tư liệu ngắn quay lại khoảnh khắc Prime No.2 tông xe năm xưa, thân xe biến dạng, kính chắn gió và mặt đất văng đầy máu tươi, trông thê thảm cực độ.

      Tiêu đề tin tức là: “Kiêu ngạo liều lĩnh đổi mạng người! Quay lại thương trường mong kiếm chác? Thảm nạn máu me bao giờ mới thôi”

      Bình luận bên dưới đều là những lời mạt sát:

      “Loại rác rưởi, hại chết người còn mặt mũi quay về sao”

      người lái hot như vậy, nhất định là vì tiền rồi”

      “Nghe tai nạn còn là bạn thân của đấy, vậy mà hề bị chướng ngại tâm lý, đúng là mạnh mẽ

      “Tôi thích trí tuệ nhân tạo, cảm giác có ngày nó thống trị loài người”

      “Cũng đâu thể vậy được”



      Đỗ Nhược lập tức tìm kiếm bóng dáng Cảnh Minh, vào phòng nghỉ. Quay lại nhìn khoảng sân họp báo cách đó xa, khu VIP dưới sân khấu lục tục có người vào ngồi. Bây giờ là 8 giờ 45 phút. Còn 15 phút nữa, lễ khánh thành bắt đầu.

      Đỗ Nhược chạy theo đến phòng nghỉ. Cảnh Minh cầm khăn giấy lau tay, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn , gương mặt cảm xúc.

      Đỗ Nhược kiềm chế nỗi căng thẳng: “ ổn chứ?”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Nhìn có gì ổn à?”

      thở phào nhõm. “Vậy tốt. đừng tức giận. Nhắm đúng thời điểm này ra tay, nhất định là có người cố ý quấy rối. đừng trúng kế bọn họ.”
      ly sắc, Chôm chômhthuqttn thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      đâu ngu ngốc như vậy. Chẳng qua là…” gằn giọng: “Muốn chơi cũng đừng nên lôi đoạn clip đó ra. Nếu ba mẹ Lý Duy thấy…” Vết thương vất vả lắm mới khép lại của họ bị xé toạc lần nữa. Cảnh Minh vò tờ khăn giấy ném vào sọt rác, đôi mắt loé lên tia sắc lạnh. “Chờ xác định được kẻ thao túng phía sau, tha cho nó.”

      Sống lưng Đỗ Nhược lạnh toát, vội vàng đến nắm lấy tay . nhìn , ánh mắt khôi phục vẻ ngang tàng ung dung: “Ra ngoài thôi.”

      Cảnh Minh vừa mới quay người, Đỗ Nhược níu lấy tay buông. quay lại nghi hoặc: “Sao thế?”

      Đỗ Nhược kiễng chân lên, hôn lên khoé môi : “Cố lên!”

      khẽ cong môi.

      ***

      Ngoài sân, ánh nắng ấm áp soi rọi khắp nơi, những lẵng hoa trang trí sân khấu rực rỡ khoe sắc. Dưới sân khấu, người qua người lại hối hả. Các chuyên gia nổi tiếng, kỹ sư, khách mời đối tác, phóng viên báo chí, truyền hình… đều vào vị trí.

      Chín giờ đúng, cuộc họp báo ra mắt và lễ khánh thành Prime chính thức bắt đầu. Người dẫn chương trình tươi cười chào đón các đại biểu có mặt, đọc diễn văn khai mạc và mời tổng giám đốc điều hành Dương Thù lên phát biểu.

      Dương Thù mời mọi người xem đoạn video giới thiệu tóm tắt những mốc kiện quan trọng của Khoa học kỹ thuật Xuân Hoà thị trường trong mấy năm gần đây cũng như kế hoạch chi tiết tương lai năm năm, mười năm, hai mươi năm tới. Ý tưởng ràng, định vị cụ thể, mục tiêu lớn lao, thu hút vô số ánh mắt và lời khen ngợi dưới sân khấu.

      Tiếp theo đến lượt Cảnh Minh bước lên sân khấu. đơn giản cảm ơn các vị khách quý hôm nay đến tham dự, sau đó tuyên bố mở lại phòng thí nghiệm Prime trực thuộc Xuân Hoà, chính thức quay lại lĩnh vực xe hơi người lái. súc tích giới thiệu phương hướng phát triển tương lai năm năm tới và bản thiết kế mô hình xe sắp đưa ra thị trường. nhiều lời sáo rỗng, chỉ vài câu trình bày ràng những thông tin quan trọng nhất, sau đó bắt đầu lễ khánh thành.

      Trong ánh đèn flash loé lên liên hồi, mười thanh niên nguyên lão của phòng thí nghiệm Prime tập trung bên cạnh bàn chủ tịch, ngay trước tấm vải đỏ khổng lồ ở giữa sân. Họ đứng ngay hàng thẳng lối, mỉm cười nắm lấy mép tấm vải đỏ. , hai, ba, đồng thời hất tấm vải lên, khối đá cẩm thạch khắc nổi từ đơn tiếng với những đường nét mạnh mẽ và phóng khoáng: “Prime”.

      Ánh nắng rọi lên khối đá, phản chiếu từng tia sáng lấp lánh. Đèn flash ngừng nhấp nháy. Dưới sân khấu là tiếng vỗ tay vang dội.

      Sau nghi lễ khánh thành là thời gian họp báo. sân khấu sắp xếp bục phát biểu và ghế ngồi.

      MC mời phóng viên đặt câu hỏi. Trần Hiền và nhân viên bảo vệ đứng ở xung quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm khu vực phóng viên.

      Sắc mặt Đỗ Nhược nghiêm túc, trầm lắng, rủ mắt biết nghĩ gì. Nhóm Vạn Tử Ngang khá thận trọng, chỉ có Cảnh Minh vẫn điềm nhiên như .

      Phóng viên A lên tiếng: “Vừa rồi, chúng tôi được nghe kế hoạch tóm tắt của Cảnh về Prime vô cùng tường tận. Xin hỏi Xuân Hoà chuẩn bị bao lâu cho việc xây dựng lại phòng thí nghiệm Prime và lĩnh vực người lái?”

      Cảnh Minh đáp: “Xuân Hoà được thành lập là vì lĩnh vực người lái. Tất cả động thái thị trường trong ba năm qua đều có liên quan đến loại xe hơi này, còn nhân tài trù bị sáu năm. Hôm nay, Xuân Hoà nắm giữ tài nguyên và kỹ thuật tốt nhất cả nước trong lĩnh vực này.”

      Phóng viên B đưa ra câu hỏi: “ Cảnh có cái nhìn như thế nào về trạng lĩnh vực người lái ở trong nước nay? Có thể chia sẻ với chúng tôi ?”

      “Khuếch trương thanh thế để trục lợi, cũng hệt như hàng giả kém chất lượng, có tiềm năng phát triển. Xuân Hoà tận sức ngừng đổi mới, tăng cường kỹ thuật, nâng cao trình độ, giành lấy vị trí dẫn đầu.”

      Lời này cực cuồng vọng, rành rành châm chọc, chế giễu Bằng Trình. Nhóm phòng viên thầm to bên dưới. Đỗ Nhược quay sang nhìn góc mặt khinh khinh ngông cuồng của , lại dời mắt cụp mi xuống.

      Phóng viên C: “Prime vừa mới xây dựng lại, có thể trong thời gian ngắn cho ra đời dòng xe mới ?”

      “Kỹ sư của trung tâm nghiên cứu Xuân Hoà cũng như mỗi thành viên của Prime chuẩn bị mấy năm rồi.”

      Đối phương gật đầu tỏ ý hiểu.

      Phóng viên D: “ biết cậu Cảnh còn nhớ tôi ? Hồi cậu còn là sinh viên, tôi từng phỏng vấn cậu.”

      “Có ấn tượng.”

      “Tôi có vấn đề gì cần hỏi, chỉ muốn với cậu mấy lời. Hôm nay, được tham dự lễ khánh thành của Prime, tôi vô cùng vui mừng. Hy vọng mọi người càng chạy càng xa. Cố lên nhé!”

      Cảnh Minh mỉm cười: “Cảm ơn.”

      Sau vài lượt hỏi đáp, khí vô cùng hài hoà. Thấm thoắt chỉ còn lại mấy người cuối cùng chờ được đặt câu hỏi. phóng viên nam ngồi bên góc đứng lên, cầm lấy micro, lớn giọng hỏi: “Cậu Cảnh có giải thích gì về vụ tai nan xe sáu năm trước ? Dù sao người chết là đồng đội trong nhóm các cậu. Hơn nữa, mạng cũng chỉ trích chuyện này rất gắt gao.”

      trường phút chốc yên tĩnh. Mọi người ngốc, đều biết người này chủ ý đến phá rối. Đỗ Nhược xanh mặt, ngước mắt thấy Trần Hiền nhanh chóng dẫn bảo vệ bước đến, định cưỡng chế mời gã .

      Tuy nhiên, Cảnh Minh lại cất lời trong khi cố kiềm chế cảm xúc: “Năm đó, là vì điều kiện khách quan và trình độ kỹ thuật hạn chế, dẫn đến Prime No.2 xảy ra tai nạn…”

      vừa cất lời gã ký giả ngắt ngang: “Điều kiện khách quan ư? Nhưng tôi nghe , sở dĩ Prime No.2 xe hỏng người chết là do các cậu chuyên nghiệp và tự cao tự đại. Thái độ của các cậu như vậy làm sao đảm bảo an toàn cho khách hàng tương lai?”

      Cảnh Minh trừng mắt nhìn gã, vừa định phản biện ngờ Đỗ Nhược chủ động lên tiếng: “Nghe sao? Nghe ai ? Phiền tôi nghe biết tên xem.”

      Cả trường lại lần nữa lặng ngắt. Gã phóng viên bị hỏi khó, cứng họng biết đáp sao.

      “Xem ra là có rồi. Nghe đồn sao?” Đỗ Nhược cười khẩy, chất vấn ngược lại: “ là phóng viên của báo mạng Tân khoa học kỹ thuật à? Ăn có trách nhiệm, nghe sai đồn bậy như vậy, tổng biên tập của có biết ? Năm đó, báo cáo ở Cục Cảnh sát ghi lại ràng: “Kỹ thuật tại thể nào đáp ứng được tốc độ vận hành toàn thân và ý thức tự chủ của xe”. Ý chính là “điều kiện khách quan cho phép”. Bây giờ, đưa ra vấn đề này là nghi ngờ chuyên gia phá án giở trò, cảnh sát làm tròn trách nhiệm bao che, đúng ?”

      Gã phóng viên tái mặt. Làm sao gã dám cơ chứ?

      “Còn nữa, khi nãy, nhắc đến vấn đề an toàn. Ý công nghệ người lái, trí tuệ nhân tạo là thú dữ uy hiếp an toàn của loài người sao? Nhưng đây chính là dự án được Chính phủ đẩy mạnh, khuyến khích phát triển nay. mấy lời đe dọa này là sao? Có mục đích gì?” Đỗ Nhược khí thế át người, từng câu từng chữ đều áp đảo gã phóng viên. “Là muốn chính sách quốc gia sai lầm?”

      Đối phương mặt mày đỏ gay, cầm lấy micro lý cùn: “ xuyên tạc…”

      “Loại người như sao lại làm phóng viên được nhỉ? Vì muốn đưa tin giật gân, thu hút chú ý mà bẻ cong , đặt điều ác ý, rạch thêm nhát dao lên vết thương của gia đình nạn nhân. Nơi này hoan nghênh . Mời rời khỏi đây ngay lập tức. Sau này, Khoa học kỹ thuật Xuân Hoà và trang báo mạng của các có bất cứ hợp tác nào, bao gồm tất cả các phương diện, kể cả phỏng vấn, chia sẻ thông tin và trao đổi kỹ thuật.”

      vừa dứt câu, toàn sân im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Dương Thù và các thành viên khác cũng đồng thời sững sờ.

      Cảnh Minh nhìn sang Đỗ Nhược, thấy tức giận đỏ mặt tía tai, giọng và biểu cảm đều hừng hực khí thế, song tay chân dưới gần bàn lại run lẩy bẩy. cầm lấy tay , khí thế hừng hực như ngọn lửa lúc nãy của Đỗ Nhược phút chốc như bị tắt ngấm, thoắt cái mềm nhũn người, nhưng dám quay lại nhìn Cảnh Minh.

      nhìn về phía mọi người dưới sân khấu, giọng dịu : “Thưa các vị, vụ tai nạn năm đó, trường chúng tối mở cuộc họp báo. Tôi xin mượn lời phát ngôn của đại diện trường trả lời mọi người, đồng thời cũng phản hồi đến những lời chỉ trích ác ý mạng: “ con đường nghiên cứu khoa học luôn luôn có thất bại và chướng ngại khiến người ta tan nát cõi lòng, vì vậy thành công và thành tựu mới trở nên hiếm có và đáng trân trọng vô cùng. Hy vọng những thanh niên kia đừng nản chí, đừng chùn bước, hãy đứng dậy và tiếp tục hành trình. Trường vẫn vĩnh viễn ủng hộ các em”.

      "Đây…”

      Hít sâu hơi, cố giữ cho giọng của mình bị run rẩy: “… Là thái độ mà những người làm khoa học nên có. Cảnh Minh ấy… chúng tôi chưa bao giờ trốn tránh. Đây cũng là lý do vì sao chúng tôi chọn ngày hôm nay để cử hành lễ khánh thành Prime. Bởi vì hôm nay chính là ngày giỗ của đồng đội chúng tôi. Cả nhóm muốn dùng ngày này để cảnh tỉnh bản thân: con đường tương lai càng phải tỉnh táo, sáng suốt và luôn luôn tìm tòi nghiên cứu cũng như ngừng nỗ lực. Đây cũng là lời hứa của chúng tôi với tất cả các vị có mặt tại nơi này.”

      Sau giây phút yên ắng, có người nổ lên tiếng pháo tay đầu tiên, rồi những người khác nối đuôi, tiếng vỗ tay mau chóng vang lên như sấm.

      ***

      Họp báo kết thúc, Cảnh Minh bị ít người trong giới giữ lại hỏi han. Đỗ Nhược rảo bước về phòng nghỉ. Lúc , chân vẫn còn run rẩy. Khi nãy, tự tiện tuyên bố chấm dứt quan hệ với trang báo mạng Tân khoa học kỹ thuật, còn lôi chính sách quốc gia, cảnh sát này nọ vào, biết có gây hoạ nữa.

      biết Đỗ Nhược bồn chồn mất bao lâu. Cảnh Minh mới mở cửa vào, thấy ngồi bất động, xoắn hai bàn tay vào nhau. ngồi xuống đối diện , hai chân mở ra, khuỷu tay chống lên đầu gối, nghiêng người về phía trước.

      “Là ai bảo chuyện đừng quá kích động ấy nhỉ?”

      Da đầu Đỗ Nhược rờn rợn, trợn to mắt gượng cãi: “Tên đó đáng ghét chết được, em muốn mắng cho trận.”

      “Tính khí nóng nảy như thế, sao thay đổi chút nào vậy?”

      Đỗ Nhược sửng sốt, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt sâu hút, cơn phẫn nộ lúc nãy cứ thế tiêu tan. lí nhí: “Vừa rồi, có phải em quá...”

      khép hờ mắt, lắc đầu: “Những lời đó nghĩ bao lâu rồi?”

      “Lúc nào cũng luẩn quẩn trong đầu.”

      Cảnh Minh chợt im lặng, cúi đầu nắm chặt lấy tay , ngón cái nhàng mơn trớn mu bàn tay Đỗ Nhược. ngờ có ngày, Cảnh Minh cũng được phụ nữ bảo vệ kia đấy, cảm giác này quả vô cùng ấm áp.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 82

      Đỗ Nhược vào phòng thí nghiệm Prime, thấy mọi thứ ngăn nắp, sạch , sáng rực lên trong nắng. Những đồng đội trước đây của hoặc vùi đầu vào công việc, hoặc lật xem tài liệu, vẫn hệt như năm xưa.

      còn nhớ như in sáu năm trước, lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm Prime với tư cách thành viên mới. Đó là buổi trưa mùa hè nóng bức. bị đoạn phim quảng bá cuộc thi xe đua người lái 2017 ở Thâm Quyến thu hút, nội tâm kích động chạy vụt đến chỗ họ trong ánh nắng chói chang, bắt đầu cuộc hành trình mới của cuộc đời mình.

      Hôm nay trở về điểm xuất phát, đứng ở cửa, nhìn lướt qua phòng thí nghiệm rộng rãi sáng loá, tầm nhìn giao với ánh mắt Cảnh Minh qua dãy bàn thí nghiệm.

      trùng hợp ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Hai người tự nhiên trao đổi ánh mắt, rồi lại cúi đầu, tiếp tục công việc của mình. bất giác mỉm cười, cất bước chân ngang qua Hà Vọng.

      Hà Vọng cười trêu: “Woa, nữ hoàng giá đáo.”

      Kể từ vụ họp báo, Hà Vọng đặt cho biệt danh “nữ hoàng”, lần nào gặp cũng gọi, khiến phát điên: “Cậu phiền chết được. Gọi nữa là tôi tự sát đấy. Hôm ấy tôi sốt ruột muốn bảo vệ danh tiếng cho Prime, hiểu ?”

      Hà Vọng vẫn trêu chọc: “ như vậy, lần sau có người kiếm chuyện với mình, cậu cũng ra mặt giúp mình hả?”

      Đỗ Nhược nghẹn họng.

      Cảnh Minh ngước lên, ánh mắt thăm thẳm nhìn rồi quay sang Hà Vọng: “Cậu miệng lưỡi lợi hại như vậy, cần ấy ra mặt giúp sao?”

      Đỗ Nhược lập tức hùa theo: “Đúng đấy.”

      “Trời ơi!” Hà Vọng bị đả kích sâu sắc. “Sao lợi hại bằng cậu? phải cậu cũng cần người giúp đỡ đấy sao?”

      Cảnh Minh còn chưa gì, Đỗ Nhược đáp thay: “ ấy là Big Boss, tiện ra mặt cãi nhau với người khác.”

      Cảnh Minh nhịn được bật cười.

      Hà Vọng đành chào thua, lần nữa tức tưởi vỗ ngực mình: “Khốn khổ cho kẻ đơn này!”

      Vạn Tử Ngang cười góp lời: “Bình thường, tính cách Đỗ Nhược rất ôn hoà, gọi là nữ hoàng nghe hợp, kỳ lắm.”

      “Tôi cũng thấy vậy.” Đồ Chi Viễn dời mắt khỏi màn hình vi tính, ngẩng đầu lên tham gia. “Tôi nghĩ biệt danh Cỏ có thể tiến hoá thành Cây được rồi.”

      Chu Thao đắc ý tán thành: “Chuẩn đấy!”

      Đỗ Nhược thắc mắc: “Chủ đề nghiên cứu của phòng thí nghiệm hôm nay là đặt biệt danh cho mình đấy à?”

      Cả đám cười ha hả.

      Hà Vọng thẳng chân đẩy chiếc ghế trượt , mệt mỏi vươn vai. “Dù sao cậu cũng là bóng hồng trong đội, phải giữ mặt mũi cho dân kỹ thuật chứ, đặt biệt danh trước .”

      “Bó tay, cách nào bịt được miệng của cậu.” Cảnh Minh tới, gõ vào đầu cậu ta. “Họp thôi!”

      Hà Vọng đứng dậy, cúi đầu nhìn di động. “Hỏi: Sếp ưa tôi, luôn kiếm chuyện soi mói, phải làm thế nào? online đợi, gấp!”

      Vạn Tử Ngang trả lời: “Tự sát !”

      Mọi người cười phá lên rồi tụ tập quanh bàn, liếc mắt nhìn nhau, phát thứ tự chỗ ngồi vẫn giống hệt năm đó lại cười rộ lên lần nữa.

      Cảnh Minh bâng quơ nhìn về phía Đỗ Nhược phía đối diện: Nụ cười rạng rỡ, miệng xinh, mi dài cong vút, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng năng động. khác năm đó là bao, vẫn trẻ trung tươi tắn, có điều đẹp hơn rất nhiều. chưa kịp nhận ra ánh mắt nhìn mình quay rồi.

      Mọi người bắt đầu họp. Lần này trở lại lĩnh vực xe hơi người lái, chỉ dựa vào mười người trong phòng thí nghiệm Prime thể đủ, cần thêm đội ngũ cả trăm nhân viên nghiên cứu của trung tâm Xuân Hoà làm dự bị và hỗ trợ. Trong khoảng thời gian này, mỗi tổ của Prime đều bận kết nối với nhóm kỹ sư trung tâm, vừa trao đổi kỹ thuật vừa giao lưu vun đắp tình đồng đội.

      Chu Thao chịu trách nhiệm Tổ điều khiển, tiếp xúc với nhóm chuyên gia điều khiển cơ khí của trung tâm và cả Dịch Khôn. Quá trình trao đổi rất thuận lợi, báo cáo xong còn bật ngón tay cái với Cảnh Minh: “Trung tâm nghiên cứu toàn nhân tài, nền tảng cực kỳ vững chắc.”

      Vạn Tử Ngang của Tổ cảm biến cũng tán thành: “Đúng vậy, thực lực kỹ sư cảm biến bên mình cũng rất cao. Có người còn là đàn khoá ở Viện Công nghệ California của mình nữa. Cảnh Minh, cậu thầm chuẩn bị lâu đấy.”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Làm việc mà, sao có thể lâm trận mới lo mài gươm chứ?”

      Hà Vọng sớm ngồi yên, đến lượt mình liền hớn hở báo cáo: “Mình và nhóm làm AI đều là người quen, tuần này còn đấu với nhau vài lần. Chỉ chữ thôi, sướng! Não bộ AI lên đến năm trăm năm mươi nghìn tỷ thuật toán hoàn toàn thành vấn đề.” đến đây, ta lại có chút cảm khái: “Nghĩ lại sáu năm trước, Prime No.1 cao nhất chỉ có trăm chín mươi nghìn tỷ thôi. Chậc chậc, lúc đầu sao nghĩ đến có ngày hôm nay cơ chứ? Mẹ nó, tại, tôi có cảm giác mãnh liệt rằng thời đại người lái của chúng ta đến rồi.” Sau đó, ta đưa ngón trỏ gõ mạnh xuống bàn. “Vạch xuất phát ở đây, chúng ta ở đây.”

      Cảm xúc kích động của Hà Vọng lây nhiễm cho mọi người.

      Đỗ Nhược cũng đè nén được tâm trạng dâng trào, nhấn mạnh: “Vậy chiến thôi, để cho đám đê tiện đâm sau lưng chúng ta mở to mắt nhìn cho . Bất kể là trước kia hay tại, chúng đều bị thực lực của chúng ta nghiền nát.”

      Hà Vọng xuýt xoa: “Woa, Cỏ !”

      Cảnh Minh xoay cây bút, nhìn từ phía đối diện, trong mắt ba phần nét cười bảy phần nghiêm túc: “Thù dai vậy hả?”

      “Những kẻ chỉ trích , hãm hại đều phải trả giá đắt.”

      Lời này vừa thốt ra, bàn phút chốc yên tĩnh.

      Cây bút xoay trong tay Cảnh Minh dừng lại, ánh mắt xoáy sâu nhìn nhưng vẫn rất dịu dàng.

      Mặt Đỗ Nhược bỗng nóng ran. “À… Ý mình là Prime.”

      Lần này, Hà Vọng trêu chọc nữa.

      Cây bút lại tiếp tục xoay đều tay Cảnh Minh. bình tĩnh cất lời: “Bên bộ phận quan hệ công chúng giải quyết rồi, chuyện này mọi người cần để trong lòng. Ra mắt được chiếc xe thực mới là điều quan trọng nhất.”

      “Đúng vậy.” Vạn Tử Ngưng gật đầu. “Các cậu cảm thấy chuyện mạng là ai giở trò quỷ?”

      Hà Vọng cười gằn. “Còn ai vào đây nữa. Bây giờ thị trường, ai xem chúng ta là cái gai trong mắt? Đối thủ có ai hả?”

      Đỗ Nhược khinh thường: “Bằng Trình còn chưa xứng làm đối thủ của chúng ta, thua cả trăm tám mươi nghìn dặm ấy.” Hiếm khi vênh váo, làm cả đám đàn ông đều bật cười.

      Cảnh Minh lại nhìn Đỗ Nhược lần nữa, tuy cười nhưng đôi mắt lại đong đầy ý cười. quả phải nữ hoàng kiên cường vô địch, nhưng cũng phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Có lẽ đúng là ngọn cỏ, mềm mại yếu ớt nhưng bền bỉ và tràn trề sức sống.

      dời mắt , điềm nhiên tựa vào lưng ghế, thở dài: “Con người Đổng Thành quả đáng để xem là đối thủ, ra còn ngu xuẩn hơn tôi tưởng tượng nhiều. Chỉ riêng việc mạng thôi, cần thiết tung ra chiêu đê hèn ấy để hạ thấp danh dự của chúng ta cách lộ liễu như vậy.”

      Chu Thao khinh bỉ: “ mà có tiêu chuẩn đạo đức cao vậy sao?”

      Cảnh Minh lắc đầu: “ phải đạo đức, chỉ cần thông minh chút, suy nghĩ từ góc độ lợi ích bản thân phải hiểu: Nếu hại người phải diệt cỏ tận gốc. Nhất định phải đảm bảo xuất chiêu chí mạng, khiến kẻ địch hoàn toàn gục ngã, có cơ hội trở mình. Nếu giẫm chết đối phương chính là ăn ngồi rồi tự chuốc lấy thù oán cho mình. Bởi thế mới ngu xuẩn.”

      Đỗ Nhược yên lặng gật đầu, là đạo lý hay.

      “Nhưng những điều này đều quan trọng.” thay đổi giọng điệu. “Chuyện Trình Bằng gạt sang bên trước . Tập trung tinh thần làm tốt chuyện của mình, đừng để ảnh hưởng đến chúng ta. Mục tiêu trước mắt là tranh thủ sớm ngày cho ra mắt mẫu xe mới.”

      Quay trở lại đề tài chính, Hà Vọng lại hứng khởi, kích động như đứa trẻ, vỗ bàn: “Nào, nào, nào, mọi người nghĩ xem, đến khi chúng ta ra mắt xe mới, nhất định phải làm màn hoành tráng. Giống như cuộc thi ở Thâm Quyến năm đó, tuyên bố cho toàn bộ thế giới biết.”

      Mắt Cảnh Minh sáng lấp loé: “Yên tâm, tôi nghĩ ra rồi.”

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược tò mò: “Là gì thế?”

      “Khoảng xuân hè sang năm là giải đấu thế giới xe hơi người lái.”

      Đỗ Nhược sửng sốt. từng nghe đến cuộc thi kéo dài sáu ngày đêm này. Đường đua gần 4.000 km, từ thành phố đến hoang mạc, từ đường cái đến thảo nguyên, băng qua đèo núi ruộng đồng, qua nóng bức giá lạnh, trả qua hết tất cả thử thách nghiệt ngã của thiên nhiên. Mức độ khắc nghiệt, tàn khốc của cuộc thi ngang ngửa với giải Dakar Rally do người lái. Đỗ Nhược bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng.

      Hà Vọng vỗ bàn, bật dậy khỏi ghế: “Mẹ nó, giải này ngầu đây! Cảnh Minh, tôi cậu chết mất!”

      Cảnh Minh bật cười: “Biến!”

      Vạn Tử Ngang hưng phấn và kinh ngạc: “Mấy năm trước, mình chú ý đến giải này, nhưng… chúng ta vừa trở lại chơi lớn vậy sao?”

      Cảnh Minh nhướng cao mày: “Sợ à?”

      “Ai sợ là chó đấy!” Chu Thao quả quyết. “Big Boss, cậu có cầu gì cứ , chúng tôi cam đoan làm được.”

      cầu hả? Chỉ thôi.” Cảnh Minh gằn giọng: “Nhất định phải thắng.”

      Cả phòng thoáng chốc lặng .

      Cảnh Minh nhếch môi nhưng hề có ý cười: “Nhớ kỹ, Prime có cơ hội thất bại lần thứ hai, thất bại nữa chính-là-chết.”

      Đỗ Nhược ngước mắt, thấy sắc mặt mọi người đều trầm trọng và nghiêm túc. , giây trước còn lo lắng quy định của cuộc thi quá khắt khe, muốn khuyên họ tỉnh táo lại. Nhưng khoảng khắc này, nhìn vào gương mặt hai mươi lăm tuổi của , bỗng đổi ý. Hai mươi lăm với người bình thường vẫn còn rất trẻ, nhưng đối với thiên tài từ tuổi thiếu niên như dường như quá già rồi. Cảnh Minh đáng lẽ phải đứng đỉnh thế giới từ lâu.

      Vì vậy, chợt kiên định hơn bao giờ hết: “Yên tâm , Big Boss! Lần này, tuyệt đối thất bại đâu.”

      “Đúng, tuyệt đối thất bại.” Hà Vọng siết chặt bàn tay.

      Mọi người đồng thanh hô to: “Nhất định thắng.”

      Cảnh Minh gằn giọng: “Vậy chiến thôi!”

      Đến khi tan họp, mọi người lần lượt làm việc của mình, Đỗ Nhược mới đến bên cạnh Cảnh Minh, khẽ bảo: “ ra ngoài với em lát.”

      Cảnh Minh nhướng mày quay lại, thẳng ra cửa. cất đồ đạc rồi theo, thế nhưng thấy bóng dáng đâu. Cảnh Minh nghĩ ngợi chốc lát liền đến cầu thang theo thói quen ngày còn học, quả nhiên ở đây.

      Cảnh Minh bất giác mỉm cười.

      Đỗ Nhược trừng mắt nhìn : “Em có việc quan trọng muốn bàn bạc với .”

      nhìn từ xuống dưới chốc lát, mắt nheo lại cảnh giác: “ phải muốn khuyên bình tĩnh, chờ thêm , hai năm nữa hãy tham gia cuộc thi đấy chứ?”

      Đỗ Nhược sửng sốt nhíu mày: “ bảo ủng hộ rồi, nghĩ đâu vậy?”

      cười rộ: “Vậy tìm có chuyện gì?”

      chúng ta làm chuyện lớn, đừng để ý đến kẻ liên quan. Vậy có phải đừng nên chuốc phiền phức cho bản thân tốt hơn ?”

      Cảnh Minh đảo mắt, nghĩ đến ý bên trong bèn cố nén cười, giả vờ hồ đồ: “ chuốc phiền phức gì chứ?”

      “Lần trước với rồi, đừng chuyện đắc tội người ta. Gặp tiểu nhân tránh xa chút, đừng chọc đến bọn họ, được sao?” Hàng mày mảnh mai của nhíu lại. “Cái tính xấu này của phải thay đổi .”

      Cảnh Minh cười xoà: “Tính tình em cũng có tốt hơn đâu.”

      Đỗ Nhược tức đến nghiến răng: “Em phải cũng vì đấy sao?”

      nhìn dáng vẻ cáu tiết của , đáy lòng xao xuyến: “Biết rồi, đổi.”

      Đỗ Nhược ngờ lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, nghi ngờ hỏi: “Thay đổi bao nhiêu?”

      đưa ngón tay thoáng gãi cổ: “Cái này thể chắc chắn được.”

      Đỗ Nhược sa sầm mặt mày. Thấy vẻ mặt chút khoan nhượng của , lại cười: “Rồi, rồi, rồi, em sao là vậy, được chưa?”

      Đỗ Nhược lừ mắt: “ thôi.”

      ***

      Buổi chiều, lúc sắp tan việc, Đỗ Nhược qua chỗ Dịch Khôn lấy tài liệu. Nguyên Càn sát nhập vào Xuân Hoà, Dịch Khôn hoàn toàn quay về cương vị nghiên cứu phát triển, thích ứng khá nhanh với hoàn cảnh công việc mới. ta hợp tác với Chu Thao cải thiện hệ thống điều khiển.

      Tiền thu mua chuyển khoản, những lão công thần của Nguyên Càn bao gồm Đỗ Nhược đều được chia khoản kha khá. Hôm nay trở lại con đường chuyên tâm làm nghiên cứu, cuộc sống trái lại đơn giản hơn rất nhiều. Dịch Khôn cũng phải người thích xã giao. Phòng thí nghiệm thích hợp với gương mặt lạnh như tiền của ta hơn.

      nghe Chu Thao Cảnh Minh muốn tham gia giải Rally thế giới năm sau hả?”

      “Vâng.” Đỗ Nhược thấy chút biểu cảm thay đổi gương mặt Dịch Khôn, liền truy vấn: “Sao vậy ạ?”

      “Cậu ta to gan .” Giọng là khen hay chê. “Cuộc thi tổ chức ba mùa nhưng chưa lần nào có đội từ Trung Quốc dự thi, bởi vì đạt được tiêu chuẩn kỹ thuật của ban tổ chức. Ba mùa trước đều tổ chức ở Mỹ, lần này Chính phủ ngỏ lời mời, nhưng rất khó xử vì có đội trong nước tham gia. Nghe cấp gây áp lực với Bằng Trình, cưỡng chế phải tham gia giải đấu.”

      Đỗ Nhược chỉ chú ý đến nội dung mình quan tâm nhất: “Tại sao ấy to gan?”

      “Quy định kỹ thuật cuộc thi khá khắt khe, hơn hẳn cuộc đua ở Thâm Quyến lúc trước các em tham gia ấy. cho rằng, sau khi cậu ta trở lại, ít nhiều cũng khiêm nhường thời gian.” xong, lại bật cười. “Có điều, con người như cậu ta, nếu có thể khiêm nhường còn là Cảnh Minh nữa rồi.”

      Tim Đỗ Nhược đập thình thịch, nỗi bất an lúc họp lại quay về, dè dặt hỏi: “ tin tưởng ấy sao?”

      như vậy. , thực lực của Xuân Hoà mạnh hơn tưởng nhiều. Dù sao, bất kể là thiết bị, nhân tài hay tài nguyên kỹ thuật, cậu ta thu gom và chuẩn bị trong suốt sáu năm rồi. Nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà, chuyện gì cũng đều cần chút may mắn.

      Giống như tai nạn sáu năm trước vậy, nếu Prime No.2 có thể kiên trì thêm vài phút nữa, kết quả như thế. Vận may của bọn em quá kém, thử xe gần chục nghìn kilomet có vấn đề gì, thế mà ngày đó lại xảy ra lỗi. Chuẩn bị có đầy đủ thế nào nữa cũng có lúc mất khống chế, cho nên thi đấu vẫn cần chút vận may. Nếu lần này thất bại nữa, em cho rằng Cảnh Minh ra sao?”

      Lòng Đỗ Nhược thình lình lạnh toát, dám nghĩ tiếp. Nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “ đúng, ấy chỉ vì thi thố. tại, Prime giống với ban đầu, mục tiêu của bọn em là từng chiếc xe, bất kể chạy bao nhiêu kilomet cũng bị mất khống chế. Em tin điều này nhất định có thể làm được. Sáu năm qua, cố gắng của mỗi người bọn em đều phải công cốc.”

      Giọng kiên quyết như thế khiến Dịch Khôn chỉ biết trầm mặc. nhìn , trước mắt dường như lên dáng vẻ tăng ca đến khuya trong phòng thí nghiệm những năm qua. Trước kia, biết toan tính điều gì, giờ vỡ lẽ rồi. trông yếu đuối ôn hoà là thế, vậy mà trong cốt cách lại kiên định, cố chấp như vậy.

      Dịch Khôn gì nữa, chỉ cười nhạt: “Vậy cố lên.” Lúc quay người lại, còn thêm: “Nếu là Cảnh Minh sáu năm trước, tự tin tự phụ đến mức trong lòng hề có chút nghi ngờ, đinh ninh rằng mình nhất định thắng, vậy tin. Nhưng tại, cậu ta chắc chắn là người sợ thất bại nhất trong nhóm các em đấy.”

      Đỗ Nhược giật nảy mình. Sao lại chú ý đến điều này?

      ***

      Rời khỏi văn phòng, nhìn ánh nắng mỏng manh và cây cối điêu tàn ngoài cửa kính hành lang. Cuối tháng Mười , khí lạnh ùa về nhiều hơn, lá thu vàng óng đỏ rực rơi rụng từ lúc nào. Trong khuôn viên chỉ còn lại cảnh sắc lạnh lẽo đầu đông. Thời tiết giao mùa, năm tháng héo khô. Đỗ Nhược che mắt lại, lâu mới ngẩng đầu lên, quay người rời .

      Trở về phòng thí nghiệm Prime, Cảnh Minh ngồi bên bàn, cúi đầu nhìn máy tính gõ liên tục, góc mặt trầm lặng và an tĩnh. Cảm nhận được Đỗ Nhược đến, ngước mắt thoáng nhìn : “Có chuyện gì vậy?” Rồi ánh mắt lại tập trung nhìn vào máy vi tính.

      “Hình như vẫn chưa xem hệ thống thị giác cảm biến mà em luôn nghiên cứu suốt mấy năm qua phải?”

      “Hử?” vẫn chăm chú nhìn máy tính, ánh sáng màn hình phản chiếu nơi mắt lấp lánh như mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời.

      Đỗ Nhược buồn để ý, khẽ : “So sánh với mắt của Prime No.2 năm đó, mắt của xe hơi chúng ta sau này có thể phân biệt được nhiều thứ hơn, như là nước mưa, bụi bặm, cát đá, đường cái, đồng ruộng, ánh sáng phản chiếu từ các chướng ngại vật với màu sắc khác nhau, và cả hệ thống che chắn làn sạch mắt nữa. Tóm lại, nó có thể nhìn thấy được thứ mà máy móc khác nhìn thấy. Mấy năm qua, em cải tiến đưa vào tất cả những tình huống xe gặp phải đường mà em có thể nghĩ đến. Sau này, chúng ta tiếp tục mở rộng dữ liệu, ngừng hoàn thiện, khiến năng lực cảm ứng của nó gần giống như con người.”

      Lúc này, Cảnh Minh mới dừng lại, ngước mắt nhìn : “Vậy nên?”

      “Cảnh Minh, đừng sợ.” Đỗ Nhược cười tươi tắn. “Em giúp chiến thắng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :